Truyện Tiên Hiệp

Truyện:Thiên hạ - Hồi 062

Thiên hạ
Trọn bộ 612 hồi
Hồi 062: Hoa Phủ Đại Yến (2)
0.00
(0 lượt)


Hồi (1-612)


Giữa sảnh đại tiệc đã bắt đầu hàng ngàn người cùng tụ tập lại, nhạc đã được chuyển thành nhạc khúc Quy Tư. có sự kết hợp giữa nhạc khí Hán tộc như đàn tranh, sáo, chuông, khánh... và cả nhạc khí Tây Vực như loại không hầu trúc, và bì bà cô uốn. và cộng thêm kèn nan tre của người người Hồ Chiêu Vũ, bì bà ngũ huyền, bạt đồng, trống lớn... được hợp tấu bởi các phường nhạc, vũ cơ cũng đến một trăm tám mươi người. khí thế rất ư hùng tráng, vũ đạo dứt khoát mạnh mẽ. Truyện "Thiên Hạ "

Đột nhiên, tất cả nhạc đều dừng lại, trở thành độc tấu trống vũ, tiếng trống trận từng tràn, tiết tấu liên hồi và mãnh liệt, mười tám vũ cơ bắt đầu quay vòng tách ra khỏi đội vũ công ban đầu. Đây chính là vũ điệu Thác Chỉ truyền từ Chiêu Vũ Cửu quốc, còn gọi là Hồ Thuyền vũ, chiếc váy thạch lựu phi vũ, nhiệt tình tung bay, những bàn tay nõn nà, bàn chân uyển chuyển, tiếng vòng vàng va chạm tí tách, nghe vui tai lạ thường.

Người đến dự tiệc cũng đang hưng phấn nói cười không ngớt. từng tóp từng tóp thị nữ hoạn quan bưng sơn hảo hài vị xuyên suốt dọc ngang các bàn tiệc, những chiếc đùi bê béo bờ, những con cá chèm tươi ngọt được chế biến đủ các vị thom lức đang lần lượt được bung lên.

Buổi tiệc mừng thọ của Dương Hoa Hoa phen này do một tay Lý Long Cơ tổ chức, tất cả trang trí khí cụ đều được chuyển từ trong cung, cả sảnh đường buổi tiệc diễm lệ tinh tế khiến người ta khó mà dời mắt được. Những chiếc ly cốc. giá đèn khám ngọc khám vàng, những chiếc chén thủy tinh la mộc tử hương, chiếc khây bạch ngọc song liên, chiếc bình thủy tinh, và cả những chậu hoa, bình hoa có cái là bình vàng đến từ vùng tái ngoại. bình bạc Ba Tư. và cả bình thanh sứ Việt Châu.

Trong bình toàn là đủ cái loài hoa quý hiếm, trên khây bạch ngọc cũng trưng đầy nho vận chuyên từ vùng Ba Thục và xoài, quả khớm từ vùng Nam Triệu, và tất nhiên không thể thiếu là món vài cống phẩm của vùng Lĩnh Nam cực kỳ quý hiếm vào tháng chạp hàn lạnh này.

Lý Khánh An thích nhất là món rượu, rượu được đổ đầy trong bình thúy tinh, tất thày có hai loại, một là loại rượu nho Giao Hà thượng hạng cống phẩm của Cao Xương. loại rượu này được làm từ những quả nho thượng thừa nhất, chỉ có Hoàng cung mới có. Bọn công khanh đại thần cũng do vua ban thưởng thì mới được nếm thử. chứ trên thị trường khó mà mua được. Mừng thọ Dương Hoa Hoa phen này, Lý Long Cơ gần như lôi cả kho rượu của Đại Minh Cung ra.

Còn một loại rượu khác là Tam Lặc Tương, sở dĩ có tên gọi thế là vì nó được bào chế từ ba loại thảo quả: Am ma lặc (cây chùm ruột), bì lê lặc (cây tam quà), và ha lê lặc (một loài thực vật có tên Haritaki trong kinh phật), là một loài rượu trắng nồng độ rất thấp. Tuy loại rượu này cũng hiếm, nhưng ở Quy Tư nếu muốn thì vẫn có tửu tư có bán. chỉ là giá hơi đất ba trăm tiền một ly.

Nếu so sánh hai cái thì Lý Khánh An vẫn thích rượu nho hơn. rượu nho được rót vào chiếc chén thủy tinh ướp đá nhìn nó phàng phất tựa một tác phẩm mỹ nghệ. Truyện "Thiên Hạ "

Cơ hội ngàn năm có một này, Khánh An cũng không thể bỏ qua. hắn uống liền một lúc ba chén, vị rượu thuần chất đậm đã. khiến hắn càng uống càng sàng khoái.

"Lý Tướng quân, hảo tửu lượng! Lại đây, ta mời người một ly."

Người ngồi cạnh hắn chính là Dự sử Trung thừa Vương Củng. Vương Củng cũng là người xuất thân vọng tộc, có một địa vị cao quý trong nước Đại Đường, vào thời Đường Cao Tông, trường nữ Vương gia thậm chí còn là Hoàng hậu Đại Đường. Vương gia hưng thịnh một thời, vì muốn triệt bỏ uy hiếp sự ánh hưởng của các danh gia vọng tộc với chính quyền Đại Đường, Đường Cao Tông đã nghiễm nhiên truất phế Vươngoài hoàng hậu, để Võ Tắc Thiên lên ngôi. Điều này cũng đánh dấu cho sự bắt đầu suy thoát của nhà Đường.

Nhưng dòng dõi các thế gia vẫn nhận được sự giáo dục tốt nhất. Đại Đường thực thi chế độ khoa cử lấy si. bọn họ đều là những người được chiếm ưu thế so với các tầng lớp khác. Vương Cũng là một trong số tử đệ Vương gia kiệt xuất nhất, nhìn hắn chừng ba năm ba sáu. tướng mạo bất phàm, nhất là vẻ hảo hoa tao nhã, phong độ phiên phiên.

Vương Cùng hôm nay có đưa phu nhân và con gái đến. vợ con hắn ngồi ở bàn bên cạnh, hắn được sếp ngồi cùng Lý Khánh An. Hai người cùng cạn một chén. Vương Củng nheo nheo mắt cười nói: "Lý tướng quân, tướng quốc rất xem trọng ngươi! Ngươi đừng để người phải thất vọng."

Vương Cũng là tâm phúc của Lý Lâm Phủ. việc của Lý Khánh An hắn cũng có biết, có điều hắn cũng có phần không hiểu nổi vì sao Lý Lâm Phủ lại trọng dụng Lý Khánh An đến thế. Điều duy nhất có thể giải thích được là vì xuất thân đơn thuần của Lý Khánh An. và hắn được Cao Lực Sĩ trọng dụng.

Khánh An đã thấy Lý Lâm Phủ. lão được sếp ngồi ở bàn đầu tiên phía tay phải, cùng một bàn với Cao Lực Sĩ. Lúc này lão cũng không ít rượu vào bụng, đang mày ngay sắc khởi cao hứng nói gì đấy với Cao Lực Sĩ.

Khánh An đặt ly thủy tinh xuống hỏi: "Vương trung thừa, không biết Lý tướng quốc định an bài ta làm gì?"

Vương Củng trầm ngâm một lúc: "Nói thật, ta cũng không rõ, tướng quốc làm việc luôn nhìn xa trông rộng, không phải thuộc hạ bọn ta có thể đoán được, có điều ta có thể khẳng định. Lý tướng quân sẽ chấp hành một sách lược lớn do tướng quốc sắp đặt."

Lúc này bỗng vang lên tiếng Dương Hoa Hoa: "Cảm ơn các vị đã đến dự thọ lễ của ta. Hoa Hoa cảm kích vô cùng, uống ly rượu này để biếu thị sự cảm tạ của ta."

Chỉ thấy Dương Hoa Hoa dưới sự hộ tống của mười mấy thị nữ đang đi đến từng bàn mời rượu. Lúc này y đã thay một chiếc váy màu vàng, cùng với chiếc áo khoát màu xanh ngọc, và chiếc khăn khoát màu đỏ, chiếc vài dài của y trải dài năm trượng kéo lê khắp sàn. Hai thị nữ theo sát kéo váy cho y. Trên tay y là những chiếc vòng ngọc khám mười tám viên dạ minh châu, đầu đội chiếc trám thúy vũ, thoạt nhìn chỉ là chiếc trâm gài phi thúy, thật chất là một chiếc châm sài tinh xảo khắc hình phượngoài hoàng hàm châu, từng bước đi cũng khiến nàng thêm uyên chuyên, áo váy lả lướt, vòng ngọc va chạm tí tách, phấn thơm nhẹ nhàng.

Mặt y đã có phần ửng hồng vì men say, tay cần chiếc ly thủy tinh nhỏ tựa ngón tay cái. y đi đến gần Lý Khánh An và Vương Cùng. miệng nhoẻn nụ cười tay cầm ly nói: "Một vị tướng quân, một vụ nho thần, an bài trên cùng một bàn tiệc thế này đúng là song bích. Nào, ta mời hai vị, cảm tạ hai vị hôm nay đã đến!"

Y đưa ly rượu lên môi hớp nhẹ, đôi mắt chan chửa vẫn không ngừng dõi theo Khánh An.

Khánh An đưa chén lên cười nói: "Dùng ly uống rượu đâu sảng khoái, ta kính Tam phu nhân một chén, chúc Tam phu nhân trẻ trung mãi mãi."

Nói xong, hắn ừng ực nốt cạn chén rượu do trên tay, nói:"Rượu của Tam phu nhận là cam lộ ngon nhất Khánh An chưa từng được uống bao giờ, thật đa tạ!"

"Lý tướng quân quả thật là người hảo phóng, được, ta cũng sẽ nốc cạn chén này." Dương Hoa Hoa cười nhẹ và uống cạn ly rượu trên tay, khiến xung quanh vang lên tiếng reo hô ủng hộ.

Dương Hoa Hoa nhìn hắn cười mỉm. xong lại tiếp tục đi về bàn kế bên.

Lúc này, Độc Cô Minh Châu lẳng lặng trở lại bên cạnh hắn. nàng cười khẽ nói: "Lý tướng quân, chúng ta đi chơi đi!"

"Đi đâu chơi?" Khánh An cười hỏi lại.

"Ngươi thấy cái trò ném bình bên ấy không? Tý tỷ ta cũng đến đấy rồi."

Cô nàng chỉ vào phòng bên. chỉ thấy hơn trăm người nam nữ đang vây quanh trò chơi ném bình, trò ném bình này thực chất cũng là một trò xuất phát từ xạ tiễn. Luật lệ trò chơi là đặt một chiếc bình chân cao xa vài trượng, người tham gia trò chơi mà ném tiễn vào được miệng kim bình xem như thắng cuộc. Đây lúc đầu vốn là trò chơi xuất phát từ cung đình, dần dần được lưu truyền vào dân gian. Do trò này thích hợp cả nam nữ choi, nên rất được sự yêu thích của quần chúng, và trò thành trò chơi luôn có trong các buổi tiệc. Thường thì người ta sẽ treo giải thường, căn cử vào cự ly ném vào và số lượng mũi tên ném vào, sẽ phân làm giải đầu. giải hai. và giải ba... Quy tắc có hơn mười điều, và giải thường đều khác nhau.

Trò chơi này Lý Khánh An thường chơi lúc ở Quy Tư. có thể nói là cao thù. Lần trước ở biệt viện Lê Viên hắn không mấy hứng thú, nhưng giờ đây rảnh rỗi, lại thêm có tiểu mỹ nhân rủ rê, hắn liền đứng lên cười nói: "Đi thôi! Cùng đi chơi!"

Cô nàng nghe thế vui mừng vô cùng, một tay nắm lấy váy áo, một tay kéo tay Lý Khánh An đi về phòng bên. Phong khí người nhà Đường phóng khoáng, việc nam nữ nắm tay nắm chán cũng là chuyện bình thường. Như ca múa. ở đây cũng là hàng trăm nam nữ tay nắm tay ca múa. như việc Độc Cô Minh Châu nắm tay Lý Khánh An chạy qua các bàn. ngoài các quý bà la toáng lên bảo hai người đừng chạy vội quá ra, cũng chả ai để ý chỉ.

Ở phòng bên được đặt ba chiếc kinh bình, và do ba tên hoạn quan làm trọng tài. hai người phát tên. một người phát thường. Phần thường một là trang sức ngọc ngà. hay tiền vàng, tức là những cục nguyên bửu được đút bằng vàng kim. và còn nữa là bạc. trị giá khoảng một hai quan tiền, không giá trị lắm. chù yếu là không khí.

Hơn trăm nam nữ thanh niên được chia làm ba đội, và ném bình theo thử tự. Độc Cô Minh Nguyệt ở đội giữa. ánh mắt của nàng vẫn không lúc nào rời khỏi Quảng Bình vương được.

"Tỷ tỷ, cho muội tham gia vào đội với được không?"

Minh Châu hí hứng chạy đến trước mặt chị gái, Độc Cô Minh Nguyệt cũng nhìn thấy Lý Khánh An theo sau muội muội mình, biết là do nha đầu này kéo đến liền nhìn hắn sật đầu cười cười, xong lại quay sang cô nàng nói: "Ngươi tham gia là không được rồi, có cần thì tỷ tỷ nhường chỗ cho thôi, để tỷ đi xếp hàng lại."

"Vậy thôi! Ta tự đi sếp hàng, dẫu sao cũng nhanh thôi." Nói xong, cô nàng liền lôi Khánh An ra đàng sau.

Trò chơi này có ba cự ly, một trượng, ba trượng. năm trượng. Mỗi lần ném có năm cây tên. căn cử theo số lần ném trúng và cự ly xa gần mà ghi điểm. ví dụ như một trượng trúng ba tên được ba điếm, ba trượng ba tên là chín điểm. năm trượng ba tên là mười năm điểm, cự ly càng xa điểm càng nhiều. Truyện "Thiên Hạ "

Lúc này phía trước bỗng vang lên tiếng reo hò, Quảng Bình vương Lý Thục ba trượng trúng bốn tiễn, được mười hai điểm. Cao điểm nhất trong ngày hôm nay, tất cả mọi người đều đua nhau vỗ tay hoan hô, bao nhiêu cô gái lại bắt đầu ánh mắt long lanh tràn đây thán phục nhìn hắn.

Lý Thục cũng mừng rỡ vô CÙNG. dẫu sao vẫn còn trẻ, hắn vẫn không được dương dương tự đắc, đi lên phía trước nhận lấy một cây trâm ngọc, và tiện tay tặng cho tiểu nữ của Thôi Hoán. Thôi Y Vân. Độc Cô Minh Nguyệt đứng một bên bỗng chốc ánh mắt mất hồn hẳn. nàng quay lưng rời khỏi đội ngữ đi đến đứng cùng muội muội.

"Minh Châu, tỷ sẽ đứng cùng muội!"

Minh Châu cũng nhìn thấy tất. thừa lúc tỷ tỷ không để ý liền kẻ sát tai Lý Khánh An nói: "Ngươi phải đem hết bản lành của mình ra dạy cho tên tiểu vương gia này một bài học!"

Khánh An mỉm cười gật đầu nhận lời: "Được! Để ta thử xem!

*****

Lượt người rất nhanh, lát sau đã đến lượt Độc Cô Minh Châu. Kỹ thuật của nàng cũng khá. đứng ngoài một trượng ném lọ, năm mũi tên ném trúng ba mũi. làm cho cô gái vui quá nhảy bồng lên. chạy đi lĩnh một đồng tiền vàng. mừng quá nàng cử cầm tiền vàng coi xuôi coi ngược. Truyện "Thiên Hạ "

Đã đến lượt Độc Cô Minh Nguyệt. Nàng cũng đứng ở ngoài một trượng ném lọ. Nàng đưa cao cổ tay trắng ngần như tuyết ngẫu (cũ sen tuyết), tay ngọc đưa ra thật tài tình, ném tên về phía lọ vàng. tư thế thướt tha bay bống. vô cùng sinh động lôi cuốn.

Lý Khánh An đứng phía sau nàng, ôm vai thường thức dáng yêu kiều của người đẹp.

Dù vậy trình độ ném lọ của Độc Cô Minh Nguyệt lại không cao, liên tiếp ném ba mũi tên mà không vào được cái nào. Nàng bất giác có chút chán nản. lại lấy ra mũi tên thứ tư. lúc này Minh Châu bên cạnh hồi hộp nói: "Tỳ tỷ, nhắm chính xác rồi ném."

Một mũi tên từ trong tay ngọc bay ra."Keng!" một tiếng, va trúng vào mép trái của miệng lọ vàng. Mũi tên búng lên. rơi xuống dưới đất. Khắp nơi đều nổi lên tiếng tiếc rẻ, cả Quảng bình vương Lý Thục cũng đã chú ý đến nàng. Độc Cô Minh Nguyệt giơ lên mũi tên cuối cùng, hít một hơi thật sâu. Lúc này, Quảng bình vương ở một bên thấp giọng nói: "Nhích qua phải một chút."

"Không! Nhích qua trái một tấc nữa." Lý Khánh An chinh lại cho nàng nói.

Theo lẽ thường, mấy mũi tên trước của nàng cũng chạm vào bên trái lọ vàng, thế nên là nhích qua phải một chút. Độc Cô Minh Nguyệt do dự một lát. tên vẫn là lệch qua phải một chút, không ngờ, lần này cả lọ vàng cũng không chạm đến. trực tiếp rơi dưới đất ở phía trái.

Minh Nguyệt có chút tiếc nuối. Nàng quay đầu nhìn Lý Khánh An một cái. nhưng Lý Khánh An nhún nhún vai. Cập mắt của hắn nhạy bén đến dường nào, đã sớm nhìn ra một động tác nhỏ theo thói quen của ngón ngọc Độc Cô Minh Châu, trong khoảnh khắc tung tên ra. ngón trò sẽ cong lại. Chính là động tác nhỏ này làm cho nàng ném tên ném về phía ngược lại.

"Ném lại lần nữa!"

Lý Khánh An nhặt một mũi tên đưa cho Độc Cô Minh Nguyệt. cười nói với hoạn quan: "Cho nàng ấy thử một lần. không tính điểm."

Hoạn quanmỉm cười, giơ cờ đỏ lên.

Độc Cô Minh Nguyệt lại giơ tên lên một lần nữa. lần này Quáng bình vương không lên tiếng nữa.

"Hăy nhớ, chỉ lệch qua trái một tấc, mọi thứ còn lại không thay đổi."

Độc Cô Minh Nguyệt cắn môi một cái. lần này nàng đã nghe lời Lý Khánh An. Mũi tên hoa chỉ hơi lệch qua trái một tấc. tên hoa bay ra."Tìrna!" một tiếng. một mũi tên trúng ngay đáy lọ, bốn bề rộn lên tiếng vỗ tay. Khuôn mật xinh đẹp của Độc Cô Minh Nguyệt ứng đỏ.

"Ngươi tại sao lại biết?"

Lý Khánh An mỉm cười nói: "Tư thế ném tên của nàng rất đẹp mắt. vì thế ta đã xem rất tỉ mỉ. Ngón tay của nàng cứ thích cong lên mỗi khi ném tên ra. vì thế mà đã làm thay đổi phương hướng."

"Đúng vậy không? Bản thân ta cũng chưa từng để ý."

Độc Cô Minh Nguyệt tâm trạng vui trở lại. nàng cười nói: "Vậy thì ta đi xếp hàng tiếp tục ném nữa."

"Tỷ tỷ đợt chút, xem Khánh An ném ra sao đã!" Minh Châu kéo lấy tỷ tỷ.

Lúc này, hoạn quan mang lại năm mũi tên đi lại cười nói: "Tướng quân, đây chắc là trò chơi sờ trường của các ngài rồi, ngài chuẩn bị ném từ ngoài mấy trượng nào?"

Lý Khánh An đón lấy tên cười nói: "Có thể để ta thử một mũi tên không?"

"Được!"

Lý Khánh An thử một chút cảm giác của tay, bèn đứng ở vạch ngoài ba trượng, tùy ý lấy một tên ném về phía lọ vàng."Tùng!" một tiếng, mũi tên vẽ ra một đường cong, ném chính xác vào trong lọ, Minh Châu kinh ngạc nói: "Khánh An thật lợi hại!"

"Đó chẳng đáng là gì!"

Lý Khánh An mỉm cười. Hắn là An Tây đệ nhất tiễn, trò ném tên này đối với hắn mà nói chỉ là trỏ trẻ con mà thôi, ở An Tây, hắn đã là cao thủ thượng thừa trong trò này.

"Ta bắt đầu nhé!"

Lý Khánh An lấy một lúc năm mũi tên phóng ra. cùng lúc mấy tiếng va lọ trong trèo, năm mũi tên toàn bộ ném vào trong bình. Xung quanh một tràng kinh ngạc, ung dung nhẹ nhàng như vậy mà đã lấy được mười lãm điểm, tình huống này họ vẫn là lần đầu mới gặp.

Độc Cô Minh Châu càng vui mừng đến vỗ tay liên tục, nàng chạy đi lĩnh một phần thường cao nhất - một cây trâm thúy vũ (màu xanh ngọc bích của lông chim công xanh hay chim thúy) trị giá năm mươi quan. Phần thường này dĩ nhiên là thuộc về nàng rồi.

"Ta cũng ném thêm một lần nữa."

Lý Thục quả thật có chút không phục. Lý Khánh An thung dung ném lọ mà có thể trúng cả năm phát. Hắn từ nhỏ đã choi, nhưng cả thảy chỉ có hai lần lập kỳ lục ngoài ba trượng trúng hết năm tên.

Lý Thục nâng mũi tên đứng ngoài ba trượng. Lúc này mọi người đều đứng sang hai bên. trong mắt ai nấy đều tràn đầy thú vị. Một trò chơi đã trở thành sự thi đấu giữa hai người.

Lý Thục ổn định lại tâm trạng. Ánh mắt của hắn dán chặt vào miệng bình, tìm kiếm cảm giác tốt nhất mà hắn đã từng có được, thân người từ từ đồ ra sau. nâng mũi tên lên. cổ tay có chút run lên.

"Vít!" một cái phóng ra. tên ở thành lọ búng một cái. vẫn rơi tọt vào trong lọ. Mũi tên thử nhất sau khi ném vào rồi. Lý Thục CŨNG từ từ bình tình trở lại, ra tay càng tự nhiên hơn. Hắn cũng là năm mũi trúng hết. lúc này xung quanh nồ ra một tràng pháo tay.

Lý Thục thở một hơi nhẹ nhõm, liếc nhìn Lý Khánh An một cái. Mười lãm điểm, hắn cũng làm được.

Lý Khánh An cười nhạt, hắn cũng đón lấy năm mũi tên. mà lần này, hắn lại đứng ở ngoài năm trượng.

Trong sảnh nhỏ vô cùng im lặng. mọi người đều không tin vào mắt minh nhìn về phía lọ vàng. Ngoài năm trượng. Lý Khánh An như nước chảy mây trôi ném năm mũi tên vào trong lọ vàng không sót lấy một mũi nào. Trong ấn tượng của họ, trước giờ vẫn chưa có người nào làm được như vậy.

Lý Thục có chút hụt hẫng cúi đầu xuống. Ngoài năm trượng, hắn chưa từng thành công lần nào. Độc Cô Minh Nguyệt nhìn hắn. rồi lại nhìn Lý Khánh An. nàng khẽ cắn môi một cái. nhưng 2Ót chân lại đứng yên. Truyện "Thiên Hạ "

Thôi Ỳ Vân đi đến bên cạnh Lý Thúc thấp giọng nói: "Điện hạ. hắn là quân nhân, bắn cung dĩ nhiên là sờ trường của hắn. hơn nữa điện hạ đã khá lắm rồi."

"Không sai! Bắn cung dĩnhiên là thiên phú của quân nhân rồi."

Bên cạnh có một quan quân sải bước đi tới. Hắn nhìn Lý Khánh An một cái. chắp tay cười nói: "Tại hạ quân Phạm Dương Sử Tư Minh, nguyện so tài một phen với Lăng Sơn huyết tiền."

"Sử Tư Minh!" Trong mắt Lý Khánh An sáng lên. Thì ra viên quan quân trung niên ngay trước mặt đây chính là Sử Tư Minh nối tiếng như cồn.

"Sử tướng quân, ngường mộ đã lâu!" Lý Khánh An đáp lễ lại cười nói: "Không biết Sử tướng quân muốn tỷ thí với tại hạ như thế nào."

Ánh mắt sắc bén của Sử Tư Minh nhìn thẳng vào Lý Khánh An. hắn nheo mắt cười nói: "Rất đơn giản, chúng ta cũng sẽ ném lọ vàng, nhưng mà ở ngoài mười trượng, hai mươi mũi tên. xem ai ném vào nhiều là thắng. Lý tướng quân thấy sao?" Truyện "Thiên Hạ "

Lý Khánh An cười một cái: "Được! Tại hạ sẽ tỷ thí với tướng quân."

Tin tức Lý Khánh An An Tây và Sử Tư Minh Phạm Dương so tài ném lọ vàng ngoài mười trượng bỗng chốc làm kinh động cả tòa sảnh đường. Ném lọ vàng ở ngoài mười trượng dĩ nhiên là làm cho người ta cảm thấy kinh ngạc, nhưng cái mác An Tây đệ nhất tiễn và thiên hạ đệ nhất tiền so tài mới là trọng điểm thu hút thật sự.

Dương Hoa Hoa thuận theo số đông, lập tức dời nơi thi đấu ra giữa sảnh đường, một đám nhạc sư vũ cơ bị đuổi hết đại sảnh, nhưng họ lại không đi về, mà là chen chúc ở trước cửa xem trận náo nhiệt này. Mà không chỉ có họ, người uống rượu ở hai bên sảnh nhỏ cũng nghe tin kéo qua chơi. Một vài người phát ngôn không thuộc quan phủ cũng tự minh thủ sẵn câu từ, quan sát mỗi một chỉ tiết, chuẩn bị ngày mai ở các tửu lâu lớn trong Trường An kể lại sự kiện quan trọng đã xảy ra trong Phủ tam phu nhân.

Khoảng cách mười trượng tương đương với hai mươi sáu mét bây giờ. Ngoài hai mươi sáu mét phóng một mũi tên vào trong một cái miệng lọ nho nhỏ, điều này khó biết bao nhiêu, nhưng đối với những cao thủ tiền thuật tuyệt đỉnh như Lý Khánh An và Sử Tư Minh, nó không phải là quá khó, cái khó là hai mươi tên phải toàn bộ ném vào trong bình. Đây không chỉ là thử thách về tiễn thuật, mà còn là thừ thách lớn lao về nghị lực và sự dẻo dai của một người.

Phương pháp tỷ thí có chút tương tự như xạ kích hiện nay, đặt hai lọ cao giống nhau, hai người đứng ở vạch ngang ngoài mười trượng. cùng lúc ném tên. phóng ra trong thời gian quy định. Sau khi ném một tên và ghi điểm, tiếp tục ném tiếp mũi tên thử hai, như vậy, tỷ thí sẽ gây cấn hơn. áp lực sẽ lớn hơn.

"An đại soái, chúng ta cùng cược với nhau không?" Cao Lực Sĩ mỉm cười nói.

An Lộc Sơn cúi mình cười nói: "Cao ông có hứng thú. Lộc Sơn dĩ nhiên là hầu theo rồi, Lộc Sơn cược Sử Tư Minh một nghìn quan."

"Ta cũng cược Sử tướng quân một nghìn quan." Khánh vương Lý Tông cười nói.

"Vậy được! Ta cược Lý Khánh An hai nghìn lượng vậy."

Cao Lực Sĩ mỉm cười, lại quay qua hỏi Lý Lâm Phủ và Dương Hoa Hoa nói: "Hai vị có hứng thú không?"

Dương Hoa Hoa cười tươi nói: "ối siào! Tiệc mừng tuổi của nô gia đã trở thành sông bạc rồi. vậy nô gia cũng chung vui vậy. Nô gia cược Lý Khánh An một nghìn quan."

"Tướng quốc thì sao?" Ánh mắt Cao Lực Sĩ nhìn về phía Lý Lâm Phủ

*****

Lượt người rất nhanh, lát sau đã đến lượt Độc Cô Minh Châu. Kỹ thuật của nàng cũng khá. đứng ngoài một trượng ném lọ, năm mũi tên ném trúng ba mũi. làm cho cô gái vui quá nhảy bồng lên. chạy đi lĩnh một đồng tiền vàng. mừng quá nàng cử cầm tiền vàng coi xuôi coi ngược.

Lý Lâm Phủ nhẹ vuốt chòm râu dài, mỉm cười nói: "An Tây đệ nhất tiền so tài với thiên hạ đệ nhất tiền, ta thấy thiên hạ đệ nhất tiền có phần nhinh hơn. Ta cược hai nghìn quan, đật cho Sử Tư Minh thắng."

An Lộc Sơn ngẩn người ra. Lý Lâm Phủ là Đại đô hộ An Tây, cho dù trình độ của Lý Khánh An tệ đến mấy, lão cũng nên đứng về phía An Tây mới đúng, tại sao lại đặt cược cho Sử Tư Minh? Hắn nghĩ cả nửa buổi Trời cũng không hiền ý nghĩa trong đó.

Lúc này hai người đã kết thúc việc thử ném. Lý Khánh An ném mười trúng bảy, Sử Tư Minh ném mười trúng tám. dường như Sử Tư Minh có phần xuất sắc hơn một bậc. Trên có người mê, dưới ắt bắc chước, việc cá cược của các bậc cao cấp Đại Đường đã làm nổi lên sự bắc chước của rất nhiều người. Cánh đàn ông bất chấp sự phản đối của vợ, xúm xít cược với nhau. Do lúc ném thử Sử Tư Minh trình độ cao hơn một chút, vì vậy 60% người cược hắn sẽ thắng, chỉ có 40% người ủng hộ Lý Khánh An.

Cuộc tỷ thí đã chính thức bắt đầu. Lý Khánh An và Sử Tư Minh đứng trên vạch trắng ngoài mười trượng. Mỗi người trong tay cầm một mũi tên. ở phía sau họ ai cũng có một cái bàn. trên bàn đặt mười chín mũi tên. là loại tên đặc chế. có đủ trọng lượng ném xa ngoài mười trượng. Hai người bình thản nhìn vào lọ vàng của mỗi người ở phía xa. Trong sảnh đường không có gió, vô cùng thích hợp phát huy sờ trường.

Một viên thị vệ phất cờ đỏ xuống. Tiếng trống "Tùna! Tùna!" vang lên. Tiếng trống sẽ 2Õ hai mươi cái. trước khi dứt hồi trống bắt buộc phải ném tên. nếu không xem như không trúng.

Lý Khánh An hít một hơi thật sâu. cánh tay hất ra. mũi tên bay thẳng trên không, cùng một lúc. tên của Sử Tư Minh cũng tung theo, quỹ tích của hai mũi tên gần như là y như nhau. Phóng ngang là điều không thế, chỉ có dùng đường cong mới có đủ độ cao để mũi tên thẳng đứng lao vào trong bình.

"Keng! Kena!" Hai tiếng trong veo. Hai mũi tên cùng lúc ném vào trong lọ vàng, tỳ số 1:1, khắp nơi vang rền tiếng vỗ tay.

"Lý Khánh An ắt thắng!" Độc Cô Minh Châu vừa vỗ tay vừa ra sức hô lên.

Còn tỷ tỷ của nàng Độc Cô Minh Nguyệt lẳng lặng dõi theo Lý Khánh An. mũi tên trong tay hắn vừa phóng ra. trong mắt nàng chốc chốc lại ánh lên một chút hồi hộp. Trong lòng nàng se thắt lại. rồi sau đó lại thở phào trong nhẹ nhõm.

Tỷ số 9:9, hai người đã ném được chín lượt, tỷ số vẫn sít sao. Vào lúc này đây, sự cố đột nhiên xuất hiện, mũi tên thử mười của Lý Khánh An lao vào cổ lọ, búng lên một phát, rơi xuống mặt đất.

"Mũi tên thứ mười của Lý Khánh An không trúng!"

Ty nghi (người dẫn chương trình) vô tình tuyên bố thành tích của Lý Khánh An. còn mũi tên thử mười của Sử Tư Minh lại ném vào trong lọ không chệch phân nào. Tỳ số 10:9, Sử Tư Minh dẫn trước. Bốn bề la lên kinh ngạc, đây tuyệt đối là một sự sơ suất thấp kém. cả miệng lọ cũng chưa chạm đến. Ngay cả Cao Lực Sĩ cũng đứng phắt dậy, hồi hộp dổi theo bên trong sàn tỷ thí. An Lộc Sơn và Lý Tông vô cùng đắc ỷ, hai người

Nhỏm dịch: Huntercd biết rằng, việc cao thù so tài này như vậy, thắng thua thường chỉ là sai khác ở một mũi tên.

Trái tim Dương Hoa Hoa cử như bị treo lơ lửng trên cuống họng, nàng chắp tay đặt trước ngực, lặng lẽ cầu khẩn ông trời để Sử Tư Minh cũng xảy ra sơ suất.

"Tỳ. làm sao đây!" Độc Cô Minh Châu che mặt lại không dám nhìn nữa.

Độc Cô Minh Nguyệt nhẹ nhàng kéo giữ tay muội muội, an ủi nói: "Minh Châu, còn có mười mũi tên nữa! Thắng thua khó lường."

Tý thí vẫn được tiếp tục. Cờ đỏ phất xuống, tiếng trống lại gõ vang. Sử Tư Minh đắc ý nhìn Lý Khánh An một cái, mũi tên trong tay phóng ra."Keng!" một tiếng, mũi tên vào lọ trước. Thật sự trong lòng hắn rõ hơn ai hết. lúc thử ném ban nãy hai người họ đều cố ý bảo lưu thực lực. Bây giờ Lý Khánh An có lẽ do hồi hộp sơ suất một mũi tên. điều này rất có thể là kết quả cuối cùng rồi. ít ra hắn Sử Tư Minh nắm chắc được, những mũi tên phía sau sẽ ném vào hết.

Tiếng trống cứ tiếng này nối tiếp tiếng kia. Lý Khánh An bình thản nhìn vào lọ vàng, cử như chưa hề xảy ra chuyện gì cả. Nhưng tên trong tay hắn lại hồi lâu vẫn chưa phóng ra. Hắn đang tự gây thêm sức ép cho minh, đây là một loại chiến thuật tâm lý mà trong khi thi đấu ở đỏi trước hắn vẫn thường sử dụng. Giữa trận đấu thêm sức ép vừa phải, thì có thể chống đỡ lại áp lực tâm lý lớn mạnh lúc phóng mấy mũi tên cuối cùng, đồng thời, cũng sẽ ảnh hưởng đến đối thủ. ở cuối trận đấu. nảy sinh sự biến hóa kỳ diệu.

Tiếng trống đã gõ đến phát thứ mười bảy, bắt đầu có người nôn nóng không cầm lòng được la lớn: "Lý Khánh An. ngươi mau phóng đi chứ!"

Nhưng Lý Khánh An vẫn không cử động. ánh mắt nhìn chăm chăm vào lọ vàng kia. hắn đã tìm được cảm giác ra tay tốt nhất."Tùng! Tùng!" Lại vang lên hai phát, mười tám. mười chín.

"Lý Khánh An. tên khốn nhà ngươi!" Người có đặt cược hắn chửi lên om sòm. Sử Tư Minh có chút đắc ý mỉm cười. Hắn cho rằng Lý Khánh An đã sắp suy sụp rồi. thắng lợi đang trong tầm tay.

"Tùng!" Hồi trống thử hai mươi vang lên. vô số người tuyệt vọng nhắm mắt lại. cũng vào khoảnh khắc trống vang, mũi tên trong tay Lý Khánh An đã vuột khỏi tay. Mũi tên trong không trung vẽ ra một đường cong đẹp mắt. vô cùng chính xác bay thẳng vào lọ vàng.

Trong sảnh đường im phăng phắc, bỗng chốc pháo tay như sấm. cứ giống như hắn đã thắng rồi vậy, ngay cả người đặt cược cho Sử Tư Minh cũng không khỏi vỗ tay.

Lúc này Cao Lực Sĩ đột nhiên có cảm ứng gì đó, ông quay đầu lại nhìn, bỗng chốc thẫn người, ở phía sau Dương Hoa Hoa ông lại nhìn thấy thánh thượng, còn có quý phi nương nương, ông dụi dụi mắt. có chút không thể tin được nhìn lại lần nữa. quả nhiên là thánh thượng và quý phi. Một đám thị vệ hộ tống ở bên cạnh họ, vậy mà không biết họ đã đến từ lúc nào? Truyện "Thiên Hạ "

Cao Lực Sĩ đang định đứng dậy, nhưng Lý Long Cơ đã cười với ông và khoát tay, lại chỉ vào sàn thi đấu. ra dấu ông đừng làm gián đoạn cuộc thi đấu.

Lý Long Cơ đi vào từ cửa sau. Hắn ngồi xuống sau một bức rèm sa. Vì có sự ngăn cách của chiếc rèm sa. thêm vào đó phương hướng ném tên là hướng ra ngoài, mọi người ai cũng không để ý đến sự xuất hiện của hắn.

Dương quý phi bên cạnh hắn cũng hồi hộp đến vã cả mồ hôi. Cùng với việc Lý Khánh An ném vào ở tiếng trống cuối cùng. nàng cũng bất giác vỗ tay.

"Tiếp nào!" Sử Tư Minh hét nhỏ một tiếng. Tiếng trống của mũi tên thứ mười hai đã vang lên. mũi tên của Lý Khánh An phóng ra trong phút áp chót của tiếng trống, chính xác ném trúng vào lọ vàng. Sử Tư Minh cũng không do dự theo hắn phóng ra. tốc độ cực nhanh, cũng ném vào trong lọ.

Tiếp theo các mũi tên thử mười ba. mười bốn. mười lãm mười tám.

Lý Khánh

An cử phóng ra vào tiếng trống thử mười chín, còn Sử Tư Minh cũng sẽ phóng sát theo hắn. Lý Khánh An trong lòng mỉm cười, hắn đã trong lúc bất tri bất giác khống chế được tiết tấu rồi.

Bây giờ tỷ số là 18:17, Sử Tư Minh vẫn dẫn trước một tên. vô số người cũng khẽ lắc đầu.

Bây giờ trong lòng những người cược Lý Khánh An thắng đều tràn đầy hối tiếc. Mũi tên thử mười chắc chắn chỉ là một sự cố ngoài ý muốn. Nếu như lúc đó hắn có thể phát huy bình thường, hắn cũng sẽ không thua, thì trận đấu này chỉ là hòa thôi.

Độc Cô Minh Châu buồn rầu nép vào lòng của tỷ tỷ, Lý Khánh An sắp thua rồi. nàng không muốn xem tiếp nữa. Độc Cô Minh Nguyệt khẽ thở dài. Lý Khánh An quả thật rất lợi hại, chí ít hắn để minh thấy được sự cùng cực trò chơi ném lọ, chỉ đáng tiếc là hắn sắp thua rồi.

An Lộc Sơn và Lý Tông nhìn nhau, hai người đều lộ ra thần sắc đắc ý, đặc biệt là An Lộc Sơn. có thể để Lý Khánh An ngã một cú đau. trong lòng hắn thật sự thoải mái dễ chịu.

Cao Lực Sĩ thì không nói tiếng nào, thần sắc nghiêm túc chú ý trận đấu trong trường đấu. Hắn cho rằng vẫn còn hai mũi tên. cuối cùng nai chết tay ai cũng còn chưa biết.

Chỉ có Lý Lâm Phủ nhẹ vuốt chòm râu cười. Tên Lý Khánh An này quả thật không tệ, có thể hoàn thành đại sự của mình.

Lúc này, Dương Ngọc Hoàn thấp giọng cười nói với Dương Hoa Hoa: "Tam tỷ lần này tỷ phải thua rồi."

Dương Hoa Hoa hử nhẹ một tiếng: "Một trò chơi thôi mà. thua thì thua thôi!"

"Ta nghĩ chưa chắc!" Lý Long Cơ lắc đầu. bình thản nói: "Nếu ta đoán không lầm. hai mũi tên cuối cùng, chắc chắn xảy ra sự cố ngoài ý muốn.

"Tại sao?" Hai tỷ muội Dương thị đều cùng nhau ngẩn người ra.

"Hai nàng đừng hỏi, xem xong sẽ biết."

Lý Long Cơ dõi mắt chặt vào Lý Long Cơ, nếu như thật sự mình đoán chính xác, người trẻ tuổi này cũng quá lợi hại rồi.

"Tìrna!" Một tiếng vang rès tiếng trống của mũi tên thử mười chín đã vang lên.

*****

Lượt người rất nhanh, lát sau đã đến lượt Độc Cô Minh Châu. Kỹ thuật của nàng cũng khá. đứng ngoài một trượng ném lọ, năm mũi tên ném trúng ba mũi. làm cho cô gái vui quá nhảy bồng lên. chạy đi lĩnh một đồng tiền vàng. mừng quá nàng cử cầm tiền vàng coi xuôi coi ngược.

Lý Lâm Phủ nhẹ vuốt chòm râu dài, mỉm cười nói: "An Tây đệ nhất tiền so tài với thiên hạ đệ nhất tiền, ta thấy thiên hạ đệ nhất tiền có phần nhinh hơn. Ta cược hai nghìn quan, đật cho Sử Tư Minh thắng."

An Lộc Sơn ngẩn người ra. Lý Lâm Phủ là Đại đô hộ An Tây, cho dù trình độ của Lý Khánh An tệ đến mấy, lão cũng nên đứng về phía An Tây mới đúng, tại sao lại đặt cược cho Sử Tư Minh? Hắn nghĩ cả nửa buổi Trời cũng không hiền ý nghĩa trong đó.

Lúc này hai người đã kết thúc việc thử ném. Lý Khánh An ném mười trúng bảy, Sử Tư Minh ném mười trúng tám. dường như Sử Tư Minh có phần xuất sắc hơn một bậc. Trên có người mê, dưới ắt bắc chước, việc cá cược của các bậc cao cấp Đại Đường đã làm nổi lên sự bắc chước của rất nhiều người. Cánh đàn ông bất chấp sự phản đối của vợ, xúm xít cược với nhau. Do lúc ném thử Sử Tư Minh trình độ cao hơn một chút, vì vậy 60% người cược hắn sẽ thắng, chỉ có 40% người ủng hộ Lý Khánh An.

Cuộc tỷ thí đã chính thức bắt đầu. Lý Khánh An và Sử Tư Minh đứng trên vạch trắng ngoài mười trượng. Mỗi người trong tay cầm một mũi tên. ở phía sau họ ai cũng có một cái bàn. trên bàn đặt mười chín mũi tên. là loại tên đặc chế. có đủ trọng lượng ném xa ngoài mười trượng. Hai người bình thản nhìn vào lọ vàng của mỗi người ở phía xa. Trong sảnh đường không có gió, vô cùng thích hợp phát huy sờ trường.

Một viên thị vệ phất cờ đỏ xuống. Tiếng trống "Tùna! Tùna!" vang lên. Tiếng trống sẽ 2Õ hai mươi cái. trước khi dứt hồi trống bắt buộc phải ném tên. nếu không xem như không trúng.

Lý Khánh An hít một hơi thật sâu. cánh tay hất ra. mũi tên bay thẳng trên không, cùng một lúc. tên của Sử Tư Minh cũng tung theo, quỹ tích của hai mũi tên gần như là y như nhau. Phóng ngang là điều không thế, chỉ có dùng đường cong mới có đủ độ cao để mũi tên thẳng đứng lao vào trong bình.

"Keng! Kena!" Hai tiếng trong veo. Hai mũi tên cùng lúc ném vào trong lọ vàng, tỳ số 1:1, khắp nơi vang rền tiếng vỗ tay.

"Lý Khánh An ắt thắng!" Độc Cô Minh Châu vừa vỗ tay vừa ra sức hô lên.

Còn tỷ tỷ của nàng Độc Cô Minh Nguyệt lẳng lặng dõi theo Lý Khánh An. mũi tên trong tay hắn vừa phóng ra. trong mắt nàng chốc chốc lại ánh lên một chút hồi hộp. Trong lòng nàng se thắt lại. rồi sau đó lại thở phào trong nhẹ nhõm. Truyện "Thiên Hạ "

Tỷ số 9:9, hai người đã ném được chín lượt, tỷ số vẫn sít sao. Vào lúc này đây, sự cố đột nhiên xuất hiện, mũi tên thử mười của Lý Khánh An lao vào cổ lọ, búng lên một phát, rơi xuống mặt đất.

"Mũi tên thứ mười của Lý Khánh An không trúng!"

Ty nghi (người dẫn chương trình) vô tình tuyên bố thành tích của Lý Khánh An. còn mũi tên thử mười của Sử Tư Minh lại ném vào trong lọ không chệch phân nào. Tỳ số 10:9, Sử Tư Minh dẫn trước. Bốn bề la lên kinh ngạc, đây tuyệt đối là một sự sơ suất thấp kém. cả miệng lọ cũng chưa chạm đến. Ngay cả Cao Lực Sĩ cũng đứng phắt dậy, hồi hộp dổi theo bên trong sàn tỷ thí. An Lộc Sơn và Lý Tông vô cùng đắc ỷ, hai người

Nhỏm dịch: Huntercd biết rằng, việc cao thù so tài này như vậy, thắng thua thường chỉ là sai khác ở một mũi tên.

Trái tim Dương Hoa Hoa cử như bị treo lơ lửng trên cuống họng, nàng chắp tay đặt trước ngực, lặng lẽ cầu khẩn ông trời để Sử Tư Minh cũng xảy ra sơ suất.

"Tỳ. làm sao đây!" Độc Cô Minh Châu che mặt lại không dám nhìn nữa.

Độc Cô Minh Nguyệt nhẹ nhàng kéo giữ tay muội muội, an ủi nói: "Minh Châu, còn có mười mũi tên nữa! Thắng thua khó lường."

Tý thí vẫn được tiếp tục. Cờ đỏ phất xuống, tiếng trống lại gõ vang. Sử Tư Minh đắc ý nhìn Lý Khánh An một cái, mũi tên trong tay phóng ra."Keng!" một tiếng, mũi tên vào lọ trước. Thật sự trong lòng hắn rõ hơn ai hết. lúc thử ném ban nãy hai người họ đều cố ý bảo lưu thực lực. Bây giờ Lý Khánh An có lẽ do hồi hộp sơ suất một mũi tên. điều này rất có thể là kết quả cuối cùng rồi. ít ra hắn Sử Tư Minh nắm chắc được, những mũi tên phía sau sẽ ném vào hết.

Tiếng trống cứ tiếng này nối tiếp tiếng kia.

Lý Khánh An bình thản nhìn vào lọ vàng, cử như chưa hề xảy ra chuyện gì cả. Nhưng tên trong tay hắn lại hồi lâu vẫn chưa phóng ra. Hắn đang tự gây thêm sức ép cho minh, đây là một loại chiến thuật tâm lý mà trong khi thi đấu ở đỏi trước hắn vẫn thường sử dụng. Giữa trận đấu thêm sức ép vừa phải, thì có thể chống đỡ lại áp lực tâm lý lớn mạnh lúc phóng mấy mũi tên cuối cùng, đồng thời, cũng sẽ ảnh hưởng đến đối thủ. ở cuối trận đấu. nảy sinh sự biến hóa kỳ diệu.

Tiếng trống đã gõ đến phát thứ mười bảy, bắt đầu có người nôn nóng không cầm lòng được la lớn: "Lý Khánh An. ngươi mau phóng đi chứ!"

Nhưng Lý Khánh An vẫn không cử động. ánh mắt nhìn chăm chăm vào lọ vàng kia. hắn đã tìm được cảm giác ra tay tốt nhất."Tùng! Tùng!" Lại vang lên hai phát, mười tám. mười chín.

"Lý Khánh An. tên khốn nhà ngươi!" Người có đặt cược hắn chửi lên om sòm. Sử Tư Minh có chút đắc ý mỉm cười. Hắn cho rằng Lý Khánh An đã sắp suy sụp rồi. thắng lợi đang trong tầm tay.

"Tùng!" Hồi trống thử hai mươi vang lên. vô số người tuyệt vọng nhắm mắt lại. cũng vào khoảnh khắc trống vang, mũi tên trong tay Lý Khánh An đã vuột khỏi tay. Mũi tên trong không trung vẽ ra một đường cong đẹp mắt. vô cùng chính xác bay thẳng vào lọ vàng.

Trong sảnh đường im phăng phắc, bỗng chốc pháo tay như sấm. cứ giống như hắn đã thắng rồi vậy, ngay cả người đặt cược cho Sử Tư Minh cũng không khỏi vỗ tay.

Lúc này Cao Lực Sĩ đột nhiên có cảm ứng gì đó, ông quay đầu lại nhìn, bỗng chốc thẫn người, ở phía sau Dương Hoa Hoa ông lại nhìn thấy thánh thượng, còn có quý phi nương nương, ông dụi dụi mắt. có chút không thể tin được nhìn lại lần nữa. quả nhiên là thánh thượng và quý phi. Một đám thị vệ hộ tống ở bên cạnh họ, vậy mà không biết họ đã đến từ lúc nào?

Cao Lực Sĩ đang định đứng dậy, nhưng Lý Long Cơ đã cười với ông và khoát tay, lại chỉ vào sàn thi đấu. ra dấu ông đừng làm gián đoạn cuộc thi đấu.

Lý Long Cơ đi vào từ cửa sau. Hắn ngồi xuống sau một bức rèm sa. Vì có sự ngăn cách của chiếc rèm sa. thêm vào đó phương hướng ném tên là hướng ra ngoài, mọi người ai cũng không để ý đến sự xuất hiện của hắn.

Dương quý phi bên cạnh hắn cũng hồi hộp đến vã cả mồ hôi. Cùng với việc Lý Khánh An ném vào ở tiếng trống cuối cùng. nàng cũng bất giác vỗ tay.

"Tiếp nào!" Sử Tư Minh hét nhỏ một tiếng. Tiếng trống của mũi tên thứ mười hai đã vang lên. mũi tên của Lý Khánh An phóng ra trong phút áp chót của tiếng trống, chính xác ném trúng vào lọ vàng. Sử Tư Minh cũng không do dự theo hắn phóng ra. tốc độ cực nhanh, cũng ném vào trong lọ.

Tiếp theo các mũi tên thử mười ba. mười bốn. mười lãm mười tám. Lý Khánh

An cử phóng ra vào tiếng trống thử mười chín, còn Sử Tư Minh cũng sẽ phóng sát theo hắn. Lý Khánh An trong lòng mỉm cười, hắn đã trong lúc bất tri bất giác khống chế được tiết tấu rồi.

Bây giờ tỷ số là 18:17, Sử Tư Minh vẫn dẫn trước một tên. vô số người cũng khẽ lắc đầu.

Bây giờ trong lòng những người cược Lý Khánh An thắng đều tràn đầy hối tiếc. Mũi tên thử mười chắc chắn chỉ là một sự cố ngoài ý muốn. Nếu như lúc đó hắn có thể phát huy bình thường, hắn cũng sẽ không thua, thì trận đấu này chỉ là hòa thôi.

Độc Cô Minh Châu buồn rầu nép vào lòng của tỷ tỷ, Lý Khánh An sắp thua rồi. nàng không muốn xem tiếp nữa. Độc Cô Minh Nguyệt khẽ thở dài. Lý Khánh An quả thật rất lợi hại, chí ít hắn để minh thấy được sự cùng cực trò chơi ném lọ, chỉ đáng tiếc là hắn sắp thua rồi.

An Lộc Sơn và Lý Tông nhìn nhau, hai người đều lộ ra thần sắc đắc ý, đặc biệt là An Lộc Sơn. có thể để Lý Khánh An ngã một cú đau. trong lòng hắn thật sự thoải mái dễ chịu. Truyện "Thiên Hạ "

Cao Lực Sĩ thì không nói tiếng nào, thần sắc nghiêm túc chú ý trận đấu trong trường đấu. Hắn cho rằng vẫn còn hai mũi tên. cuối cùng nai chết tay ai cũng còn chưa biết.

Chỉ có Lý Lâm Phủ nhẹ vuốt chòm râu cười. Tên Lý Khánh An này quả thật không tệ, có thể hoàn thành đại sự của mình.

Lúc này, Dương Ngọc Hoàn thấp giọng cười nói với Dương Hoa Hoa: "Tam tỷ lần này tỷ phải thua rồi."

Dương Hoa Hoa hử nhẹ một tiếng: "Một trò chơi thôi mà. thua thì thua thôi!"

"Ta nghĩ chưa chắc!" Lý Long Cơ lắc đầu. bình thản nói: "Nếu ta đoán không lầm. hai mũi tên cuối cùng, chắc chắn xảy ra sự cố ngoài ý muốn."

"Tại sao?" Hai tỷ muội Dương thị đều cùng nhau ngẩn người ra.

"Hai nàng đừng hỏi, xem xong sẽ biết."

Lý Long Cơ dõi mắt chặt vào Lý Long Cơ, nếu như thật sự mình đoán chính xác, người trẻ tuổi này cũng quá lợi hại rồi.

"Tìrna!" Một tiếng vang rès tiếng trống của mũi tên thử mười chín đã vang lên.

"Tùng! Tùng! Tùng!" đến mũi tên thử mười chín, tiếng trống đánh tới tiếng thử mười bảy, tên trong tay Lý Khánh An đã phóng ra. tất cả mọi người đều ngẩn ra. đâu có đúna! Tại sao lại phóng trước? Cũng cùng lúc Lý Khánh An phóng tên. tên của Sử Tư Minh cũng theo phản xạ phóng ra theo, nhưng đúng lúc hắn phóng ra thì hắn lại do dự một lúc.

Vâng, từ mũi tên thứ mười hai. hắn bèn không phục nên phóng theo Lý Khánh An vào lúc cuối của tiếng trống. Tên của Lý Khánh An phải ở lúc tiếng trống thử mười chín phóng ra. mà hắn cũng sẽ phóng theo, liên tục bảy mũi tên. mũi tên nào cũng thế. đã thành một định luật, nhưng Lý Khánh An lại đột nhiên phóng trước, sự thay đôi này vô hình chung đã làm ảnh hướng đến tâm lý của Sử Tư Minh, cũng chính là việc do dự nửa muốn phóng nửa muốn không.

Nếu lúc bình thường, việc ảnh hưởng này không là gì cả. nhưng hiện thời cuộc thi đấu đang vào phút chót, hai người gần như đều kiệt sức. một chút ảnh hưởng cũng có thể chí mạng. Sử Tư Minh ngay sau khi phóng, hắn bèn biết lần này không hay rồi.

Tên của Lý Khánh An "keng!" một tiếng phóng vào trong lọ vàng, còn mũi tên của Sử Tư Minh vạch ra một đường theo sự rơi tự do, hơi ngưng trệ một chút, vang lên một tiếng trong veo, đầu tên chạm vào lọ nảy lên một cái, lộn một vòng, lăn ra ngoài lọ.

"Sử Tư Minh không vào. mười tám so với mười tám."

Trong sảnh chính lặng yên như tờ, đột nhiên tiếng vỗ tay vang lên như vũ bảo, thật quá ngoạn mục, mười tám so với mười tám. đến phút cuối cùng lại hòa nhau. Độc Cô Minh Nguyệt kích động đến rơi lệ, tốt quá! ông trời có mắt. cơ hội lại đến rồi.

Độc Cô Minh Nguyệt vừa cười vừa lắc đầu. Lý Khánh An này, vận may thật sự không tổi.

Lý Lâm Phủ thì cười nhẹ một tiếng, nói nhỏ với Cao Lực SĩẸ."Cao ông. điều này nằm trong dự đoán của ta."

Cao Lực Sĩ ngẩn người ra.

Lý Long Cơ sau tấm màn sa thì chỉ vuốt râu cười không nói tiếng nào, quả nhiên bị mình đoán trúng, nhưng mà vẫn còn mũi tên cuối cùng. hắn không tin người trẻ tuổi này lại chấp nhận hòa. kịch hay vẫn còn ở phía sau.

Còn mũi tên cuối cùng, cũng là mũi tên quyết định thắng thua. Trong đại sảnh lúc này lại im lặng trở lại, mọi người đều hồi hợp đến thót tim.

Cờ đỏ phất một cái."Tùng! Tùna!" tiếng trống lại vang lên. giờ phút cuối cùng đã tới. cuộc thi đấu bước vào thời khắc quan trọng nhất.

Bất luận mũi tên thử mười của Lý Khánh An thất bại vì nguyên nhân nào, nhưng nó cũng ảnh hưởng đến kết cục của trận đấu. Tiếng trống chỉ gõ lên hai tiếng, mũi tên trong tay Lý Khánh An bèn phóng đi. kéo một vệt dài rơi tự do đầy ngoạn mục trong không trung, nhẹ nhàng cắm vào lọ vàng, những người đặt cược hắn lập tức sôi động hẳn lên. ít ra họ sẽ không thua rồi.

Lý Khánh An cười tủm tim quay người nhìn Sử Tư Minh, bây giờ toàn bộ áp lực đều dồn cả cho Sử Tư Minh, cùng với từng nhịp trống vang đều. những giọt mồ hôi từ trên trán Sử Tư Minh không ngừng rơi xuống, hắn bỗng phát hiện ra một việc rất đáng sợ, bản thân hắn trước mười lãm tiếng trống thật sự không thể nào ra tay. Hắn đã quen ra tay vào khắc cuối cùng, còn chưa kịp điều chinh trạng thái, mà Lý Khánh An lại ở tiếng trống thứ hai là phóng vào rồi.

Mồ hôi và áp lực to lớn làm cho mắt của Sử Tư Minh mở đi, hắn chỉ thấy vô số lọ vàng đang dao động trước mặt. cánh tay bắt đầu run lên: "Tìrna!" tiếng trống thử mười tám vang lên. tay chân hắn mềm nhũn đến không còn một tí sức lực nào.

Mọi người bắt đầu phát hiện hắn không ồn rồi. toàn thán Sử Tư Minh run rẫy.

"Sử Tư Minh, mau phóng đi! Không còn thời gian nữa."

Rất nhiều người nôn nóng đến la lên. An Lộc Sơn thì thụi thật mạnh xuống đùi. Sử Tư Minh này, đến thời khắc quan trọng mới không làm được!

Lý Long Cơ đắc ý cười lên. quả nhiên không ngoài dự đoán của hắn. mũi tên thử mười thật ra do Lý Khánh An cố ý phóng trượt đi. hắn không chấp nhận hòa. Lý Khánh An này quả thật không nhìn ra! Hắn lại cao minh đến dường này. Truyện "Thiên Hạ "

"Tam Lang, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?" Dương Ngọc Hoàn và Dương Hoa Hoa đều ngơ ngác.

Lý Long Cơ nhìn Cao Lực Sĩ một cái. thấy ông ấy cũng đã chợt ngộ ra. bèn mỉm cười nói: "Nương tử. nàng có rảnh hãy đi hỏi Cao đại tướng quân xem. hắn hiểu tên Lý Khánh An này còn rõ hơn cả ta."

"Tùng!" tiếng trống thử mười chín vang lên. Sử Tư Minh đã hoàn toàn tuyệt vọng. Hắn phát hiện mình đã không còn biết phóng tên nữa. Hắn thậm chí còn không biết minh rốt cuộc đang ở đâu? Phải làm gì? Trước mắt hắn chỉ còn là một màu trắng xóa.

"Tùng!" Tiếng trống thử hai mươi vang lên. Sử Tư Minh phút chốc người mềm nhũn ngã nhoài xuống đất. Trong đại sánh im lìm như thóc, mọi người đều há hốc trợn trừng đôi mắt. Kết quả này ai cũng không nghĩ đến. mũi tên cuối cùng của Sử Tư Minh lại không phóng ra.

"Mười chín so với mười tám. Lý Khánh An An Tây thắng!"

Theo sự tuyên bố cuối cùng của ty nghi (người dẫn chương trình), trong đại sảnh trở nên rạo rực, tiếng hoan hô vang lên liên hồi.

"Ta không phục!"

An Lộc Sơn đột nhiên gào lên một tiếng đứng phắt dậy, hắn vung tay cao tiếng nói: "Nếu đã đều là quân nhân, tại sao lại chơi loại trò chơi văn vẻ này, có giỏi thì so tài cứng cưỡi ngựa bắn tên. ván thi này không tính!"

Hắn bị giận quá hóa rồ, Sử Tư Minh thua cũng đã đành, ngặt nỗi thua một cách mất mặt như vậy, còn đâu là mặt mũi của quân Phạm Dương của hắn nữa?

Trong sảnh đường từ từ trở nên im lặng, mọi người đều kinh ngạc nhìn về phía An Lộc Sơn. tên mập này định chối nhận!

"An ái khanh, trẫm cảm thấy không cần thiết phải đấu thêm nữa."

Lý Long Cơ đã ra mặt. mấy nghìn người trong đại đường đều giật cả minh, đồng loạt gập người thi lễ với hắn: "Chúng thần tham kiến bệ hạ!"

An Lộc Sơn cũng sợ đến quỳ vội xuống: "Thần biết tội!"

"Một chuyện nhỏ nhặt thôi mà. An ái khanh không cần tự trách mình làm gì!"

Lý Long Cơ mỉm cười. Mắt hắn dừng lại trên người Lý Khánh An, Lý Khánh An rảo vội hai bước, quỳ một gối hành một quân lễ nói: "Trung lang tướng Lý Khánh An tham kiến hoàng đế bệ hạ."

Lý Long Cơ sật đầu cười nói: "Lý tướng quân, ngươi cho trẫm xem một trận đấu ném bình có thể nói là trình độ cao nhất, trong đó binh pháp vận dụng tuyệt diệu khôn khéo, làm trẫm cạn lời khen ngợi. có thể nói đây là một hình mẫu của sự dụng binh không đánh mà khuất phục người. Lý tướng quân, trẫm nhất định phải thường ngươi cho thật xửng đáng, nói đi! Ngươi muốn điều gì?"

Mọi người đều nhìn về phía Lý Khánh An. trong lòng mỗi người cũng đều có một tâm nguyện. hoặc là thăng quan phát tài. hoặc là tuyệt sắc mỹ nữ. Tuy nhiên lúc này, Cao Lực Sĩ bỗng trở nên hồi hộp hẳn: "Thất Lang, ngươi tuyệt đối đừng đắc ý quên mình đấy nhé!"

Lý Khánh An cúi đầu suy nghĩ chốc lát. bèn gãi sáy sau cười nói: "Bệ hạ. thần thích nhất là uống rượu bồ đào Giao Hà của hôm nay, rượu này ở ngoài không uống được, khân cầu bệ hạ thường thêm cho thần vài thùng."

Trong sảnh đường bỗng chốc đầy tiếng cười thầm ở khắp nơi. không ít người đều khẽ lắc đầu. tên Lý Khánh An thật không biết nắm bắt cơ hội. trong lòng Cao Lực Sĩ loáng cái trở nên nhẹ nhõm, tên tiếu tử này quả thật khá thông minh.

Dương Ngọc Hoàn che miệng cười một tiếng, ở phía sau nói nhỏ với Lý Long Cơ: "Tam Lang, người trẻ tuổi này quả thật là thú vị."

Lý Long Cơ cười ha hả khoát tay nói: "Được, trẫm nhận lời ngươi. sau này khổ rượu của trầm tùy ý ngươi uống!"

Hắn nâng ly ngang lông mày, cao giọng nói: "Hôm nay là ngày mừng tuổi tam tỷ của ái phi trẫm. trẫm đề nghị, chúc phúc nàng thanh xuân lưu mãi, uống cạn ly này!"

"Uống nào!

Crypto.com Exchange

Hồi (1-612)


<