Vay nóng Homecredit

Truyện:Thiên Tống - Hồi 287

Thiên Tống
Trọn bộ 298 hồi
Hồi 287: Mật mưu
0.00
(0 lượt)


Hồi (1-298)

Siêu sale Lazada

Tuy Tô Thiên mất đi một lượng lớn sự ủng hộ của mọi người trong triều, nhưng lại có được sự giúp đỡ của Thái Học Sinh, Thanh Nghị Đại Phu của Thái Học Sinh chính là người thể hiện chủ trương chính trị của Tô Thiên. Trong ba tháng, Thanh Nghị Đại Phu đã làm xong một bản thảo để truyền lên. Bản thảo nói muốn cải cách cấu trúc triều đình, bước đầu tiên là cho toàn bộ những người có chức sắc rời khỏi triều nghị, bước thứ hai là tăng cường sự tham gia triều nghị của các đại biểu chúng dân. Nhưng cuối cùng đã thất bại thảm hại với tỉ lệ 30:68. Thanh Nghị Đại Phu không vì thế mà từ bỏ ý định, dâng tấu lên Triệu Ngọc, lại bị Triệu Ngọc quở trách, cậy mạnh hiếp yếu. Triệu Ngọc cho người mang thư đến nói, bất kì người nào gửi thư riêng đến cho mình, nói rõ chủ trương chính sách của bản thân thì sẽ bị sử phạt nghiêm minh. Còn nói, Giám Quốc không thể tùy tiện đổi tới đổi lui, khi đã quyết định thì ba năm mới đổi một lần.

"Hoàng thượng đang xem mọi người là chó tranh mồi sao."

Tô Thiên cười khổ:

"Đại nhân, chủ trương này của người có phải rất không có điểm tựa hay không. Giờ ai cũng biết, mục đích trước mắt của mọi người là quyền, hai là tiền. Vì sao đại nhân lại ủng hộ không tiền không quyền chứ?"

"Luôn luôn có người ủng hộ."

Âu Dương và Tô Thiên dạo chơi trong tiết Thanh Minh:

"Từ bản thân ta mà nói, ai đương chính chẳng có gì quan trọng. Mấu chốt có mấy điểm sau: thứ nhất, Hoàng Đế chưa chắc sẽ không bất mãn. Thứ hai, tư bản phát triển sẽ không bị chế ước. Thứ ba, quân đội không bị suy yếu, làm tiêu hao quốc lực."

"Đại nhân nói như vậy thì xem ra cuộc tuyển cử của chúng ta vào tháng năm hết vui rồi. Nhưng đại nhân nghĩ giữa Chu Bình và Lý Cương, ai sẽ thắng?"

Âu Dương cười khổ:

"Nếu chúng ta giúp đỡ, đương nhiên Chu Bình sẽ thắng. Tuy Lý Cương có sự ủng hộ của quan lại, nhưng lại kiểm soát quyền lợi của những người có tiền, rất nhiều người không thích hắn. Chỉ cần ngươi và Chu Bình liên thủ thì có thể bảo đảm chiến thắng của Chu Bình. Vả lại, cho dù chủ trương này của Lý Cương có lên nắm quyền, thì sau đó cũng sẽ mượn hơi để kéo ngươi và Chu Bính xuống, nếu không thì mỗi hạng mục của hắn sẽ bị các ngươi phản đối, hắn sẽ chịu không nổi đâu."

Đây chính là ba chính sách thay hoàng đế quản chế pháp luật, mọi người đều tuân theo quy luật của trò chơi, không tuân theo luật thì không cho ngươi chơi nữa.

Tô Thiên cười khổ:

"Đại nhân thực sự không đùa chứ?"

"Cũng chưa chắc, nếu có thể đưa ra chủ trương thực sự thì ta cũng có hi vọng nhất định."

Âu Dương nói:

"Sau khi Hoàng Đế đăng cơ, rất chú ý dân sinh địa phương, tránh để bạo loạn nổi lên làm hư hoại nền móng Đại Tống. Đứng ở vị trí của Hoàng Thượng mà nói, Hoàng Thượng cũng rất chú trọng dân sinh, nhưng trời cao, Hoàng đế ở xa, bên dưới xảy ra chuyện gì, mọi người chưa chắc đã biết, người ở bên dưới có yêu cầu gì, mọi người cũng chưa chắc đã biết. Đây là đạo lý, ta tin nếu các ngươi thất bại, Chu Bình và Lý Cương cũng sẽ vì chúng ta nói đúng mà hết lòng chiếu cố chúng ta. Vì dụ cho phép một lượng nhỏ bách tính tham gia chính sự, cho phép những người bên dưới nói ra cách nghĩ của mình, đây cũng là một lời giải đáp dành cho Hoàng Thượng."

Tô Thiên nói:

"Nhưng không biết Hoàng Thượng sẽ có thái độ gì."

"Thái độ của Hoàng Thượng chính là không làm tổn hại đến lợi ích của mình dưới mọi tình huống, chúng ta có thể tùy ý chơi đùa. Lợi ích của Hoàng Thượng bao gồm lợi ích Hoàng Gia, ngươi không thể nói muốn phế bỏ sự truyền thừa hoàng vị. Cũng không thể phế bỏ lợi ích của các Vương Gia. Tóm lại, ý của Hoàng Thượng là ít làm nhưng lợi ích không giảm."

Tô Thiên không nhịn được cười:

"Phân tích này của đại nhân rất có lý. Đem sự mệt mỏi cho chúng ta gánh, Hoàng Thượng chỉ ngồi một chỗ lấy huê hồng."

"Đương nhiên, còn nữa, không thể làm suy yếu quốc lực. Nếu không Hoàng Thượng cũng sẽ không hài lòng."

Âu Dương nói:

"Thật ra, ngươi có thể mượn hơi tương đương để lôi kéo võ tướng. Ví dụ: nói rõ ngươi sẽ đầu tư vào quân tư sau khi ngươi chấp chính, xem trọng sự bồi dưỡng binh sĩ quân đội, mặc dù Đại Tống là lĩnh võ, nhưng các võ tướng cũng là người khá có lập trường, sức gắn kết của các tướng lĩnh này vô cùng mạnh, có tư tưởng về sự vẻ vang của dân tộc rất mạnh, Hàn Thế Trung, Lưu Kỵ, Trương Tuấn, Nhạc Phi, Trương Ngọc, Ngô Gia huynh đệ, vv đều là người cần vẻ vang chứ không cần mạng. Những người này có thể dẫn binh đi đánh trận vì quốc gia bất kỳ lúc nào mà không hỏi sống chết, đều là những anh hùng hào kiệt. Chức Thái Úy đã để trống rất lâu, ta phỏng đoán là để dành lại cho Hàn Thế Trung. Trong tương lai, địa vị của võ tướng trong triều đình cũng sẽ được nâng lên một bước nhất định."

Âu Dương vẫn rất tán thưởng chế độ võ cử hiện tại, quan nói đánh hay không, võ tướng nói đánh thế nào, mọi người chia rõ chức quyền. Suy cho cùng, từ căn nguyên mà nói, chiến tranh là để phục vụ chính trị.

Tô Thiên nói:

"Nghe khẩu khí của đại nhân giống như là không quan tâm vậy. Thật ra, với ảnh hưởng và uy danh của đại nhân, nếu biểu đạt khéo léo, rất dễ có được sự ủng hộ của mọi người."

Lời này của Tô Thiên là thật lòng, dù Âu Dương lên nắm quyền chẳng được mấy ngày thì từ chức, nhưng đó cũng không phải là chế tính gì mạnh. Ưu thế lớn nhất của Âu Dương chính là công trạng, chiến tích huy hoàng như thế phong một chức vương là rất dễ dàng, nhưng hắn lại không đạt được nên mọi người rất đồng tình với hắn.

"Một tên tri huyện như ta còn không yêu đương vị, huống chi là các hữu tướng bận rộn, càng đừng nói tới Giám Quốc."

Âu Dương nói:

"Vả lại, bản thân ta lại là kẻ không đứng đắn, chính không nổi đâu."

Năm ấy, trong đặc khu có một bộ phim điện ảnh tên là Cổ Hoặc Tử, được rất nhiều bạn trẻ yêu mến. Còn số nhỏ quan viên vì một chút sai lầm mà bị mọi người coi là tội nhân. Vì sao có người bảo giết người phóng hỏa là tốt, số ít quan viên làm chuyện xấu lại có ảnh hưởng đến thanh danh của phần lớn quan viên như thế chứ? Sau đó Âu Dương mới hiểu một đạo lý, sở dĩ chính nghĩa hắc đạo càng được người ta tín phục là vị họ vốn ở trong bóng tối. Sở dĩ âm mưu trong chính phủ càng khiến người ta thống hận, là vì bọn họ quang minh chính đại. Cho nên nếu là tính mở cửa của nước Mỹ, thì việc ngoại tính của tổng thống có thể nâng lên thành sự phê phán đức hạnh ở mức độ cao. Âu Dương hiểu đạo lý này, hắn cũng biết mình không hợp để làm một Giám Quốc. Ngô Mẫn vẫn ổn, nhưng lại có ý đồ riêng. Lý Cương thì khác, là một người công bằng, chính trực. Ngươi muốn thi hành một vợ một chồng, vậy thì ngươi không thể cưới hai vợ. Ngươi muốn chính trị tiến bộ, thì không thể có mặt thất trách. Ngươi muốn nam nữ bình đẳng, thì phải khuyến khích nữ giới có sự nghiệp của riêng mình. Rất nhiều việc không phải chỉ cần ngươi hét hai câu khẩu hiệu là xong, người đang làm, trời đang xem...

*****

Âu Dương nói:

" Tô Thiên, ngươi có thể lén lút thương lượng với mọi người. Ví dụ ngươi có ủng hộ cho Chu Bình trước, nhưng Chu Bình cũng phải đáp ứng ngươi, sau khi Ngô Mẫn chính thức Giám Quốc, ví dụ tăng cường vị thể của Dân Ý Đại Phu. Ví dụ binh sĩ, công nhân, thợ mỏ, đại biểu tiểu thương, vv, lấy chức nghiệp làm đại diện, ngàn vạn lần không được lấy dân tộc làm đại diện, không được xuất hiện đại diện tộc Nữ Chân gì gì đó vv."

Tô Thiên nói:

"Đại nhân, ta đương nhiên là tin người. Nhưng, làm như vậy thì chúng ta có lợi gì?"

"Ủng hộ Chu Bình sẽ tương đương với việc phản đối chính sách của Lý Cương, ép Lý Cương phải nghĩ lại xem chính sách của mình có phải là quá khích hay không. Về phần lợi ích, trong lòng của những đại biểu tân tiến kia đương nhiên là sẽ nghiêng về hướng ủng hộ ngươi rồi, tương đương với việc người ở trong triều đình ủng hộ ngươi sẽ nhiều hơn. Cho nên ta cho rằng Chu Bình có khả năng sẽ đáp ứng yêu cầu của chúng ta, nhưng sẽ tiến hành hạn chế về mặt nhân số. Đây chính là đám phán, đàm phán như thế nào thì phải dựa vào bản thân các ngươi. Nếu ta ra mặt sẽ đồng nghĩa với việc ép Chu Bình rơi vào tình thể phải đáp ứng yêu cầu, điều này sẽ không tốt cho việc hợp tác về sau."

Âu Dương đưa một ngón tay lên và nói:

"Đây chỉ là sách lược, sau cùng nhất định vẫn phải ủng hộ Lý Cương."

Ai nói người có số phiếu ủng hộ thấp nhất thì sẽ bị động chứ? Căn cứ vào lý giải của Triệu Ngọc, Giám Quốc được chọn ra vào cuối tháng năm này sẽ không dễ gì mà bị rớt đài, ít nhất cũng phải kéo dài ba năm. Đương nhiên, trừ phi làm ra chuyện gì quá giới hạn. Không chỉ nhận được sự quan tâm của triều đình, mà việc chọn ra người Giám Quốc lần này cũng rất được dân chúng quan tâm. Vì ai lên nắm quyền thì người đó sẽ đại diện cho sự chiến thắng về lợi ích của đoàn thể mà người đó đại diện. Hơn nữa, không giống với trước đây, Triệu Ngọc ủy nhiệm cho Giám Quốc trừ bỏ quyền lợi vị trí lão đại của toàn bộ ba tỉnh sáu bộ, Đại Lý Tự và Ngự Sử Đài. Ví dụ như tam phẩm Hình Bộ Thượng Thư trước đây, sau khi cải tổ nhân sự thì quan vẫn là tam phẩm, nhưng chức sẽ không còn. Ngự Sử Đài và Đại Lý Tự không được tham gia triều nghị nữa, họ chit có trách nhiệm với Hoàng Thượng mà thôi.

Chế độ cứ từng bước một được hoàn thiện, loại chế độ giám sát này là lý luận mà Âu Dương đề xuất ở Thanh Nghị, sau đó được Triệu Ngọc định thành thể chế.

Sau khi Âu Dương chuyển về hậu đài, bản thân Tô Thiên không có quyền ứng cử, cho nên hắn chỉ là một tên tư bản triển khai hoạt động có thường thức, có được sự tín nhiệm nhất định của quan viên tư bản, từ Thư Thị Lang nhị phẩm Từ Xử Nhân. Từ Xử Nhân là tiến sĩ của thời kỳ Thần Tông, có thể nói là lão thần của tứ triều, người này phẩm chất kiên định, đã từng là trợ thủ đắc lực của Tống Huy Tông trong giai đoạn Đồng Quán tranh quyền, cũng đã từng đánh bại Đồng Quán trên mặt trận kinh tế. Ông ta là lão thần tứ triều, lai lịch đầy đủ, cho nên ông ta cũng trở thành phát ngôn viên của Tô Thiên.

Người đại diện cho Chu Bình vẫn là Ngô Mẫn, Lý Cương thì tự làm đại diện cho mình. Do hơn nữa năm, Triệu Ngọc không ở trong triều, ba Giám Quốc luân phiên hoán đổi, chế độ hỗn loạn, cho nên không thể không ảnh hưởng đến sự hoạt động và phát triển của triều đình. Mọi người cũng mong mỏi có thể sớm định ra một người làm chủ. Có điều, cũng có điều khiến mọi người hài lòng. Ví dụ như việc Chu Đạt dẫn binh đến biên giới dân tộc Khương là do Âu Dương chỉ định, nhưng Giám Quốc tiếp theo cũng không có triệu Chu Đạt trở về, ngược lại còn cung cấp sự giúp đỡ rất lớn về mặt hậu cần cho hắn, cho đến khi Chu Đạt hoàn tất mọi việc. Ba bên đều hiểu rất rõ, tuy Triệu Ngọc ở bên ngoài nhưng tất cả mọi việc trong triều người đều để vào mắt. Nếu vì chuyện tấn công đối thủ mà xảy ra chuyện lớn, gây bất lợi cho quốc thể thì hậu quả thật khó lường.

Chuyện lớn như vậy, triệu ngọc vẫn không trở về như cũ, nàng đang ở hoàng cung của phủ Lâm Hoàng, nguyên là thủ phủ của Khiết Đan đợi gặp mặt những người nguyên là quan viên của Khiết Đan. Nhưng lại bảo tâm phúc là Cửu Công Công trở về. Cửu Công Công vừa hồi kinh đã có rất nhiều quan viên xin cầu kiến. Nhưng Cửu Công Công chỉ gật đầu chịu gặp Lý Cương, Ngô Mẫn, còn có cả Âu Dương nữa. Lý Cương và Ngô Mẫn lão cũng gặp rồi, nhưng Âu Dương thì không ở đây. Mười ngày trước hắn đã từ sông Biện lên đường, đi đâu thì mọi người không biết. Nhưng Âu Dương để lại chỗ Kim nương một mật thư dành cho kinh thành, trên đó viết, hắn nhất định sẽ trở về trước khi cuộc tuyển cử bắt đầu.

Âu Dương đi đâu? Âu Dương đến nhà lao Thương Châu.

Cửa sắt mở ra, Âu Dương nhìn thấy Hoàn Nhan Lan, thần sắc Hoàn Nhan Lan vẫn rất tót, theo sự dặn dò của Âu Dương, đồ ăn ngon, hai ngày có thể tắm rửa một lần, mỗi ngày có thể đi phơi nắng nửa canh giờ. Hoàn Nhan Lan nhìn thấy Âu Dương thì giật nảy mình, hỏi:

"Sao ngươi lại đến đây?"

"Ta đến để thực hiện lời hưa."

"Lời hứa?"

Hoàn Nhan Lan ngẫm nghĩ một lát, sau đó ngồi xuống đất, hỏi:

"Nữ Chân xong đời rồi?"

"Uhm, Hoàn Nhan Ngô Khất Mãi đã chết rồi. Hoàn Nhan Tông Bật đang hòa đàm với cấm vệ quân Đại Tống, hắn nguyện ý dẫn năm nghìn người Nữ Chân đi Trường Châu."

Âu Dương nói:

"Ta bảo không thể đồng ý, muốn đi, chỉ có thể đi Châu Phi. Hắn còn có hai vạn thuộc hạ trực tiếp dưới quyền quản lý của hắn, nếu nguyện ý để toàn bộ họ nhập hán tịch, hơn nữa còn tiếp nhận sắc phong của triều đình thì Đại Tống có thể chuyển họ đến Châu Phi, tự lập vương."

"Đại nhân."

Trương Tam mang ghế tới.

Âu Dương ngồi xuống và nói:

"Ta cảm thấy hắn không nên từ chối điều kiện của ta. Nếu không người Nữ Chân thực sự sẽ bị mất nước."

Hoàn Nhan Lan không tin, hỏi:

"Nhanh... Nhanh như vậy mà đã thua rồi?"

Âu Dương gật đầu:

"Người Nữ Chân các ngươi cũng có nội chiến, tình hình càng ác liệt, các ngươi càng chiến đấu. Tống Hàn với Hoàn Nhan Tông Bật như nước với lửa, không thể dung hòa, sau khi đấu một trận ở phủ Hoàng Long, Hoàn Nhan Tông Bật trở thành Đại Nguyên Soái, Tông Hàn trở thành phó thủ của hắn. Không ngờ con người Tông Hàn lại có tính tình nóng nảy như thế, lòng dạ cũng có chút hẹp hòi, sau khi nghe tin Hoàn Nhan Tông Bật dùng quân pháp để giết hai tướng quân thân tín nhất của hắn, hắn liền buồn bực không thôi, chưa đầy ba tháng thì thổ huyết mà chết."

Trương Tam tiếp lời:

"Tông Hàn vừa chết, mấy thân tín của hắn đối với người trong bộ lạc Hoàn Nhan càng bất mãn hơn. Đúng lúc ấy Kim Tứ lại được tiếp quản bọn họ. dười sự giúp đỡ của các đại tướng thân tín, Kim Tứ bắt sống được Hoàn Nhan Ngô Khất Mãi."

Đây đều là ác quả của bọn quân phiệt. chỉ chọn tiếp nhận mệnh lệnh của người thân tín với mình chứ không chịu tiếp nhận quân lệnh của triều đình."

Hoàn Nhan Lan ngẩn ngơ một hồi lâu rồi lại hỏi:

"Ngươi lừa ta đúng không?"

"Ngươi đâu phải là kẻ tai to mặt lớn gì mà ta phải đi xa như vậy để lừa ngươi chứ."

"Vậy không phải ngươi vẫn đến đó sao?"

"Hết cách rồi."

Âu Dương bất đắc dĩ nói:

"Theo ước định của ta và thủ tướng Thương Châu, trừ phi ta đích thân đến, nếu không bất cứ ai cũng không được phép thả ngươi ra. Nhưng ngươi cũng biết, nhốt ngươi hai năm mươi năm, những ngày ngươi được mở khóa đều sẽ do ta phụ trách, ngươi nói xem, ta có thể không đến sao?"

Hoàn Nhan Lan hỏi:

"Ngươi lừa ta đúng không?"

*****

Hỏi hai lần rồi. Âu Dương suy nghĩ một lát rồi nói:

"Ta đến là muốn hỏi ngươi, ngươi có muốn đi Châu Phi không?"

"Chỉ cần có thể ở cùng với người của bộ tộc ta..."

"Có điều kiện đấy, nhập Hán tịch, tiếp nhận quan chức Tống triều, đồng thời thề tôn Tống quốc là phụ Quốc, mãi không phản bội."

Hoàn Nhan Lan lại sửng sốt:

"Vì... vì sao?"

"Chẳng vì sao hết."

Âu Dương nói:

"Ta tạm thời mới nghĩ tới đó thôi. Châu Phi là vùng ven biển, đừng nói là mấy năm, các ngươi chỉ cần lên thuyền là đã bị giết không thể trở về rồi."

Hoàn Nhan Lan trầm mặc một lát, hỏi:

"Hoàn Nhan A Cốt Đả đã từng muốn giết ngươi, nhưng nó đủ để ngươi hận người Nữ Chân đến vậy sao?"

"Ta đã nói rất nhiều lần rồi, ta với người Nữ Chân không tồn tại cái gọi là thù hằn cá nhân."

Âu Dương nói:

"Có lẽ ngươi không biết, trong thời gian ngươi ở đại lao Thương Châu, ta đã chủ trương tiến hành tấn công Mông Cổ, toàn bộ bộ tộc du mục của Tây Liêu. Dốc hết sức tiêu diệt tận gốc, một người cũng không để lại. Ta chỉ không hiểu, vì sao đến bây giờ ngươi vẫn ngây thơ như thế, nhất định cho răng nguyên nhân chủ yếu nhân của chiến tranh Kim - Liêu năm đó là vì thù hận? Không có thủ thì không thể chiến tranh sao? Vả lại ta là người có bụng dạ hẹp hòi đến thế sao?"

"Hoàn Nhan Tông Bật sẽ đáp ứng đề nghị của ngươi chứ?"

"Ta tin rằng hắn chỉ cần một cái gật đầu khẽ là xong. Hai vạn người già yếu bệnh tật đối phó với hơn hai mươi vạn quân tinh nhuệ của quân lộ Hà Bắc, phía sau còn có bản bộ của Hàn Thế Trung áp trận, quân Tống ở cả năm nước sẽ vượt qua con số bốn mươi vạn."

Hoàn Nhan Lan lắc đầu:

"Ta không tin, nếu đúng như vậy thật thì ngươi sớm đã cho người ra tay rồi."

"Haha, ngươi đoán đúng rồi. Nếu ta quản lý ta nhất định sẽ động thủ."

Âu Dương nói:

"Ngươi không biết đúng không? Giờ ta đã là Thượng Thư Hữu Phó Tạ kiêm Thư Thị Lang, nhưng chỉ phụ trách khoản thuế thương mà thôi. Hộ Bộ thuộc quyền quản lý trực tiếp của ta, Thượng Thư là người của ta. Quản quân sự ngoại giao là Lý Cương. Hắn nói tạm thời không đánh, ta cũng không còn cách nào khác. Chỉ có thể đề nghị cho họ lưu đày đến Châu Phi."

Ý của Âu Dương là, nếu người Nữ Chân không đồng ý bị lưu đày, vậy Âu Dương chỉ mượn cớ, tạo áp lực với Lý Cương, ép hắn phải tấn công.

Âu Dương giới thiệu, nho gia rất chú trọng đến thuyết thiên nhân hợp nhất, không lạm sát là một trong những đặc điểm rõ ràng nhất của họ. Vấn đề này Âu Dương không cứng nhắc, nếu người Nữ Chân đồng ý lưu vong đến Châu Phi, hắn cũng có thể tiếp nhận.

Hoàn Nhan Lan lắc đầu:

"Ngươi biết vì sao Hoàn Nhan Tông Bật sẽ đáp ứng không?"

Vì nếu hắn không đồng ý, hắn sẽ không sao chịu nổi sự lăng nhục, kẻ chết không chỉ có một mình hắn. Nhưng ngươi muốn ta phải cúi đầu trước Đại Tống, vì tự do cũng được, sinh mạng cũng được, ta làm không được. Ngươi giết ta đi."

"Ngại quá, ngươi không có quyền lợi này."

Âu Dương nói:

"Ngươi chỉ có hai sự lựa chọn, một là thần phục Đại Tống, nhập Hán tịch, đi Châu Phi. Hai là tiếp tục bị nhốt trong đại lao Thương Châu. Ngươi đã nhìn ta với ánh mắt căm thù rồi, ta không thể để ngươi uy hiếp ta nữa."

"..."

"Không cần trả lời vội, bất luận thế nào, chúng ta có thể sẽ không còn cơ hội gặp lại nhau nữa."

Âu Dương nói:

"Ta đã cho người chuẩn bị một bữa tiệc. Uống rượu, ăn cơm xong thì báo cho ta, đáp án của ngươi là gì. Thật ra, ta hi vọng ngươi đi Châu Phi, ở đó dù sao vẫn có tộc người của ngươi, ngươi có thể làm lại từ đầu, không phải ở nơi này đợi chết già."

Binh sĩ Nữ Chân lại dũng cảm, cũng không có cách nào hợp với quốc lực Đại Tống. Lúc chiến tranh mà dùng thực lực tổng hợp quốc gia làm một cuộc so sánh, người Nữ Chân kỳ thực đã thua rồi. Lưu đày đến Châu Phi là quyết định do mấy người phụ trách phe phái đưa ra sau một hồi thảo luận. Hoàn Nhan Lan yên lặng ăn và nghe Âu Dương nói, tiêu hóa tin buồn này. Công chiếm phủ Hoàng Long, đánh bại quân thảo phạt, đến trận chiến ở đồi Hộ Bộ Cáp, toàn bộ người Nữ Chân đều lập được chiến tích trời ban. Đến khi Đại Tống bắt đầu phò Liêu diệt Kim, khiến Khiết Đan và Nữ Chân diễn ra một trận chiến vô cùng tàn khốc, làm tiêu hao toàn bộ tinh lực. Hiển nhiên, Tống quốc là người cười từ đầu đến cuối trong ván cờ này.

Âu Dương ngồi đối diện với Hoàn Nhan Lan, sau lưng hắn còn có hai hộ vệ là Trương Tam và Lý Tứ. Hoàn Nhan Lan đột nhiên ngẩng đầu lên hỏi:

"Ngươi bảo ta đi theo đến Châu Phi, có phải là muốn lợi dụng sự tồn tại của hai tộc trưởng để tiếp tục chia rẽ chúng ta không?"

"Haha."

Âu Dương cười:

"Nếu người Nữ Chân các ngươi có thể đoàn kết thì ta làm sao mà chia rẽ được kia chứ? Nhưng ta khá khen ngợi tên Hoàn Nhan Tông Bật, lúc người Nữ Chân khó khăn, còn hữu ý hoặc là vô ý gây mâu thuẫn với Tông Hàn, tranh quyền đoạt lợi, sau đó còn ép Tông Hàn vào chỗ chết."

Vừa thấy nội chiến, Âu Dương đã chết lặng, giống như triều đình Đại Tống bây giờ vậy, cũng có đấu tranh nội bộ, nhưng là đấu tranh nội bộ có quy cách và điều lệ.

"Hừ."

Hoàn Nhan Lan liếc mắt một cái đã nhìn thất mưu mô hiểm ác của Âu Dương, sợ sau khi mình đi Châu Phi lại cùng với người ta hợp lực trút giận, nên mới chia rẽ quan hệ giữa mình và Hoàn Nhan Tông Bật. Mặc dù chỉ nghe Âu Dương giới thiệu như vậy, nhưng Hoàn Nhan Lan vẫn có thể hiểu được rất rõ mâu thuẫn hiện giờ trong nội bộ quân đội Nữ Chân. Đại bộ phận quân quan của Tông Hàn đều không phải là người tộc Hoàn Nhan, không phục việc lẽ phải thuộc về Hoàn Nhan Tông Bật. Đến Châu Phi không chỉ có thể không có bức tranh "biến chiến tranh thành tơ lụa", mà rất có thể sẽ là thôn tính lẫn nhau.

Âu Dương hỏi:

"Ăn xong rồi chứ?"

"Xong rồi."

Hoàn Nhan Lan vừa dùng vải lau tay, vừa nói:

"Muốn giết muốn lăng trì gì tùy ngươi."

"Vậy ngươi cứ ở lại Thương Châu đi."

Âu Dương đứng dậy nói:

"Trên dưới đều khá tiết kiệm tiền, về sau sẽ đối xử như những phạm nhân khác ở đây."

Lý Tứ vội nói:

"Đại nhân, Hoàn Nhan Lan rất xinh đẹp, ngộ ngỡ đám ngục tốt.."

"Nói với chúng, chơi chán rồi thì phải diệt khẩu."

"Ngươi là tên súc sinh."

Hoàn Nhan Lan phẫn nộ quát:

"Ngươi không phải là người."

"Uhm... Quyền lựa chọn là ở ngươi."

Âu Dương nói:

"Ngươi nguyện ý ở lại để cho mấy người*** mấy mươi năm là quyền của ngươi, ta không có quyền can thiệp."

".... ."

Cuối cùng Hoàn Nhan Lan đành phải nói:

"Được rồi, ta nhập Hán tịch."

"Vậy được, ngươi sẽ do cấm vệ quân Đông Kinh áp giải tới bộ tộc Nữ Chân ở tiền tuyến năm nước, do Trương Tuấn và triều đình đàm phán và cử sứ giả giao cho Nữ Chân, sắp xếp một chiếc thuyền đơn chỉ đến Châu Phi."

Âu Dương nói:

"Cáo từ."

Người Nữ Chân thật sự đã đầu hàng? Không, họ đương nhiên không thể đầu hàng. Từ sau khi Hoàn Nhan Ngô Khất Mãi bị bộ tướng của Tông Hàn phản bội và giết chết, nội loạn trong tộc Nữ Chân trở thành vấn đề lớn nhất của họ. Cuối cùng, chính quyền Nữ Chân của hai mươi bộ tộc Hoàn Nhan được thành lập trong tình thế vừa đánh vừa lui. Mặc dù kẻ địch chỉ có hai vạn người Nữ Chân sau cùng, nhưng Trương Tuấn lại không dám thúc ép tiến binh trong tình hình như thế. Hắn lo sợ không cẩn thận thì người Nữ Chân ở phía Bắc sẽ tháo chạy về phía sa mạc hoang vu, trở thành mồi lửa bảo tồn tộc người Nữ Chân.


Stickman AFK: Liên Minh Bóng Đêm

Hồi (1-298)


<