Truyện Tiên Hiệp

Truyện:Thiên Tống - Hồi 280

Thiên Tống
Trọn bộ 298 hồi
Hồi 280: Huynh đệ phản bội
0.00
(0 lượt)


Hồi (1-298)

Đàm phán dài đằng đẵng, bước đầu hòa ước đã khởi thảo ký kết. Cả nhà Đức Phi và phần lớn triều thần lựa chọn trở về Lâm Hoàng phủ, đồng thời Đức Phi hạ lệnh tất cả quân đội đầu hàng quân Tống.

Kế tiếp chính là Gia Luật Đại Thạch và Hàn Thế Trung đàm phán, giải quyết hướng đi yên ổn cho binh sĩ. Ba mươi mấy vạn người dù sao không phải là một số lượng nhỏ, dân cư Đông Kinh cơ số quá ít.

Nữ nhân trẻ tuổi đặc biệt khuyết thiếu, nên để về phía nam Đông Kinh, hay là chia đi nhiều nơi khác nhau. Cho nên chi tiết này là bao hàm nội dung đàm phán của Hộ bộ, Lại bộ, Binh bộ.

Khiến Âu Dương cao hứng chính là, Đức Phi thậm chí có sổ hộ tịch Liêu quốc lấy từ chỗ Thiên Tộ đế, không chỉ có bao gồm khu vực Liêu thống trị chủ yếu, thậm chí bộ lạc chư hầu của Liêu, Tây Liêu cũng có ghi chép.

Còn có hơn một trăm bộ tộc Mông Cổ. Quan viên đi theo Hộ bộ tới có hai ba người, nhìn tư liệu chất đống như núi cao suýt nữa thổ huyết. May mắn vệ đội khâm sai đi theo Âu Dương tới đây tư chất đều tương đối cao, người biết chữ rất nhiều, từ bên trong chọn ra hai trăm người để trợ giúp sắp xếp thống kê tư liệu, làm lại sổ mới lần nữa.

Gia Luật Thuần có lẽ đã chết có lẽ chưa chết, bọn người Âu Dương cũng không quan tâm lắm. Người thống trị đã lấy được lợi ích của mình, liền vứt bỏ các binh sĩ. Gia Luật Đại Thạch lại vì lợi ích của các binh binh đang cùng một người khác bao gồm Hàn Thế Trung phái người ở bên trong đoàn đàm phán đàm phán. Quân đội của Hàn Thế Trung đã tiến vào chuẩn bị tiếp nhận địa phương và sắp xếp binh sĩ.

Nhưng vào lúc này, một nhánh binh Liêu đột kích Bình Châu chỉ còn lại tám trăm hộ vệ, cũng chính là châu phụ sứ đoàn khâm sai đang ở.

Mỗi một triều đại, mỗi một thời kỳ, mỗi một dân tộc đều có phần tử chủ nghĩa cực đoan. Người như vậy ở trong thời đại chiến tranh là vệ sĩ của dân tộc, cũng là kết quả khiến tộc khác oán hận ghê gớm.

Bởi vì những người này đem mức độ dân tộc bao trùm lên trên được mất tính mạng bản thân. Liêu quốc cũng là đại quốc, mặc dù đã chịu ảnh hưởng sâu xa của tư tưởng Nho gia. Nhưng không thể phủ nhận vẫn luôn có một vài người không hài lòng chính sách đầu hàng của triều đình hủ mục.

Còn Âu Dương hiển nhiên cũng là quá mức tự tin, trước kia là Bình Châu đóng quân bảo vệ, sau đó quân đội đóng giữ này một phần phân đến tiền tuyến tiếp nhận đầu hàng, một phần bảo vệ những đại thần hoàng đế kia đến Lâm Hoàng phủ, lại từ quan lại địa phương sắp xếp hòa ước Âu Dương ký kết, chỉ để lại một vài quan viên cấp thấp phối hợp sắp xếp.

Kết quả châu phủ, cũng chính là hành cung tạm thời của Gia Luật Thuần trước kia bị hai ngàn kỵ binh bao vây. Âu Dương căn bản không có phái ra thám báo gì, bởi vì có tám trăm vệ đội, phải sắp xếp lượng lớn thư tịch, hộ tịch.

Còn phải chiếu cố sinh hoạt hằng ngày của các đại thần đi theo, phải lo cái ăn cái mặc cho mọi người, mãi đến khi kỵ binh Liêu vào thành, mới ra cảnh báo. Tám trăm hộ vệ châu phủ bảo vệ chặt chẽ, đồng thời phái ra người võ công cao cường phá vòng vây cầu cứu đại quân.

Âu Dương cũng ý thức được tính nghiêm trọng của sự việc, một khi đoàn khâm sai bị giết, mâu thuẫn Tống Liêu sẽ trở nên khó lòng phân biệt. Liêu binh đang chuẩn bị đầu hàng tất nhiên sẽ lo lắng quân Tống trả thù, quay đầu bỏ chạy tứ tán.

Như vậy, rất dễ khiến bọn họ tụ tập thành nhóm, cho dù tương lai không tạo thành uy hiếp chính trị quân sự, cũng rất có thể tụ tập thành cường đạo, hoành hoành Đông Kinh, quấy rầy địa phương.

Thậm chí lẻn vào nước Nga phía bắc, tạo thành bộ tộc độc lập mới có thù hắn với Tống, còn có thể lẻn đến vùng bị chiếm lĩnh, phá hoại địa phương, lôi kéo bách tính gia nhập, biến thành võ trang phản chính phủ có lực lượng nhất định.

Còn có lại dẫn đến Tống Triều trả thù đối với người đương quyền ký hiệp ước, khiến cho dân Liêu bi thương, không lợi cho việc cai trị, rất có thể sẽ dẫn đến tình thế bài Hán của dân tộc.

Đương nhiên, ảnh hưởng sâu xa như vậy Âu Dương sau đó nghĩ, trước mắt quan trọng nhất nghĩ cách bảo vệ mạng nhỏ của mình và mọi người.

" Huynh đệ, đến Khiết Đan tại sao không chào hỏi ca ca một tiếng."

Một giọng thô sảng vang lên bên ngoài:

" Ta mang theo một vò rượu, huynh đệ có cho đại ca mặt mũi hay không, ra ngoài uống một chén."

Âu Dương nghe ra thanh âm, dĩ nhiên là Tiêu Cam Vân rất nhiều không gặp. Sau khi công hãm Lâm Hoàng phủ, Âu Dương đã từng phái người dò xét tung tích Tiêu Cam Vân, nhưng nghe nói đem sòng bạc phó thác cho hai người Vương Mạch quản lý rồi đi về đâu thì không rõ. Thật không nghĩ tới hắn gia đại nghiệp đại thực sự đầu quân rồi, càng không nghĩ tới bây giờ còn mang binh bao vây hành dinh khâm sai của mình.

Âu Dương nói:

" Huynh đệ tốt sẽ ra ngay, đại ca xin chờ một chút."

Tường vây một mét hai, tám trăm vệ đội dưới sự dẫn dắt của Chu Đạt thành lập phòng ngự. Nhưng mọi người đều biết, chỉ cần người Liêu phóng hỏa, người ở bên trong căn bản không có khả năng chống đỡ nổi, chỉ có thể ra ngoài liều mạng với kỵ binh Liêu.

Đây là đoàn sứ giả, không phải là đoàn đội chiến đấu, ngoại trừ mười mấy súy thủ pháo căn bản không có hỏa khí gì khác.

Chu Đạt ngăn cản Âu Dương ôm quyền:

" Đại nhân, ta thương lượng với mọi người một chút, phải đem đại nhân an toàn đưa ra ngoài."

" Đưa đi đâu?"

" Chúng ta thay đổi quần áo cấp đại nhân binh sĩ vệ đội, trong châu phủ còn có chừng trăm con ngựa và một ít hỏa khí, vẫn là có cơ hội rất lớn phá vòng vây mà ra."

Chu Đạt nói:

" Chỉ cần đại nhân không việc gì, đại sự đã định, lỡ như đại nhân gặp chuyện không may, sợ rằng cố gắng hơn một tháng hoà đàm đều đổ sông đổ biển."

"... Cái này chờ ta trở lại rồi nói sau."

Âu Dương nói"

" Đại ca của ta không đến mức lúc mời ta uống rượu, còn hạ độc thủ, Trương Tam và Lý Tứ đi cùng ta là được rồi."

...

Tiêu Cam Vân ở trước cửa chính châu phủ ba mươi thước đại đao khoác trên lưng ngựa, trước mặt hắn trên một cái bàn có một chút thịt khô với hai túi rượu, tất cả kỵ binh đều bên ngoài trăm bước tản mác nhìn chung quanh châu phủ.

Âu Dương chắp tay:

" Đại ca."

Tiêu Cam Vân đứng lên nói:

" Huynh đệ, tới đây ngồi đi."

Âu Dương đi qua ngồi xuống, Tiêu Cam Vân rót rượu nói:

" Huynh đệ tuổi còn trẻ đã là trọng thần Đại Tống, thật làm cho vi huynh nhìn với cặp mắt khác xưa."

Âu Dương nói:

" Huynh đệ cũng không ngờ, đại ca thực đi làm binh."

" Ha ha."

Tiêu Cam Vân cười nói:

" Vốn là đánh cẩu Nữ Chân, không nghĩ tới bây giờ lại đánh với người Tống."

Âu Dương nhìn Tiêu Cam Vân, ngoại trừ tang thương sâu sắc, ngoài lồng ngực lộ ra một vết sẹo, da cuốn thịt bung, khiến người kinh sợ. Âu Dương nói:

" Đại ca, đánh đã đánh xong rồi, Gia Luật Đại Thạch đang hậu sự."

*****

" Tống và Liêu tuy đã đánh xong rồi, nhưng Khiết Đan và người Hán vẫn còn chưa đánh xong."

Tiêu Cam Vân nói:

" Bộ tộc Khiết Đan chỉ có hai họ, một là Gia Luật, hai là Tiêu. Không họ Triệu cũng không họ Âu, lại càng không phải họ Trương, Vương, Lý, Xử. Huynh đệ biết không? Bộ tộc Khiết Đan có một con sông, tổ tông gọi nó là Hoàng Thùy, nói nó là con gái của Hoàng Hà, còn có một dòng sông tên là Thổ Hà. Truyền thuyết, một tiên nữ ngồi xe thanh ngưu từ Hoàng Thủy đến đây, và một tiên nhân cưỡi bạch mã từ Thổ Hà đến, ở nơi giao nhau giữa hai nhánh sông gặp nahu, hai người mến nhau, kết làm phu thê, bọn họ chính là thuỷ tổ tộc Khiết Đan. Khiết Đan là con của thần."

" Ừm, đại ca."

Âu Dương nói:

" Bọn họ được gọi là hợp thể song tu, cho dù là tiên nữ hay là tiên nhân đều thuộc về Đạo gia. Đạo gia phần lớn là người Hán tu tiên đắc đạo/ cho nên nếu theo như truyền thuyết này mà nói, Khiết Đan cũng là con cháu người Hán."

" Nói bậy."

" Nói bậy chỗ nào"

Âu Dương nói:

" Mắt đen, tóc đen, da vàng. Đại ca ngươi xem xem, ngươi và ta lớn lên có cái gì khác nhau? Người ta nói ngươi là người Khiết Đan, con của thần. Vậy người Hán thì sao, là con của thần sao?"

" Ngươi đây là lời lẽ sai trái."

Âu Dương nói:

" Đại ca, ngươi cho huynh đệ một lý do ngoại trừ họ đi. Là người Hán với người Khiết Đan không tốt, hay là người Hán so với người Khiết Đan các ngươi càng ức hiếp bách tính hơn? Hoặc là người Hán xem các ngươi là dân tộc thứ hai, khinh thường các ngươi? Ngươi đi hỏi bách tính Lâm Hoàng phủ xem, xem bọn họ càng muốn đi theo hoàng đế ngu ngốc của các ngươi, hay là hài lòng cuộc sống bây giờ."

" Huynh đệ cần gì nói những kẻ vô tri kia."

Tiêu Cam Vân chỉ về phía sau nói:

" Huynh đệ hỏi bọn họ, bọn họ là nguyện ý chết trận, hay là nguyện ý làm nô lệ người Hán?"

" Nô lệ?"

Âu Dương hỏi:

" Chỗ nào giống nô lệ? Đại ca cũng biết Tống ở Nữ Chân là chính sách gì? Chẳng lẽ đại ca không phải là bức Đại Tống với Khiết Đan như thế sao?"

" Đúng vậy."

Tiêu Cam Vân nói:

" Người Khiết Đan mấy trăm vạn, người Hán các ngươi giết được hết sao?"

" Ngươi ngay từ đầu mục đích chính là muốn chúng ta ép buộc người Khiết Đan thần phục phản kháng sao?"

Âu Dương nói:

" Lý do?"

" Lý do bởi vì chúng ta là người Khiết Đan."

Tiêu Cam Vân nói:

" Các ngươi là người Hán. Huynh đệ, nếu có ngày Tống Triều của ngươi diệt vong, toàn bộ mọi người muốn đầu hàng người Khiết Đan, ngươi có thể giống như ta như vậy hay không? Tình nguyện ngọc nát, không làm ngói lành, kiên trì tiếp tục?"

" Cái này..."

Vấn đề này, Âu Dương quả thật chưa từng nghĩ qua. Đổi lại tự hỏi một hồi, bản thân nếu như là tình cảnh kia, dường như cũng sẽ lưu lại mồi lửa phản kháng. Âu Dương lắc đầu:

" Đại ca, vấn đề này của ngươi không có ý nghĩa. Bây giờ thắng chính là người Hán, chẳng lẽ ngươi cho rằng chừng này nhân mã của ngươi có thể đánh bại người Hán?"

" Đương nhiên không thể đánh bại, nhưng mà có thể giết các ngươi. Các ngươi vừa chết, triều đình Đại Tống tất nhiên sẽ chấn động rồi sau đó trả thù. Đức Phi cùng với Da Luật Thuần hay là cả triều có thể đều phải chôn cùng. Người Khiết Đan một lần nữa sẽ bị nghi là nổi lên phản kháng."

Tiêu Cam Vân nói:

" Quan trọng nhất là binh sĩ Khiết Đan chưa có giao tiếp, bọn họ sợ hãi sự trả thù của người Hán, rất có thể sẽ lập tức giải tán, rồi lại tụ tập lại mưu đồ phục quốc, Đông Kinh bát ngát mênh mông sớm muộn chúng ta có thể cũng có thể ngóc đầu trở lại, gầy dựng lại vương quốc Khiết Đan."

" Đáng tiếc."

Âu Dương nói:

" Đáng tiếc đại ca tuy tính toán tỉ mỉ, nhưng hộ vệ ta đã phá vòng vây mang bức thư tự tay ta viết đi. Hàn Tướng quân sau khi nhận được thư, sẽ phong tỏa tin tức, báo hoàng gia cũng chỉ sẽ cung cấp tin tức đúng đắn. Cho dù chúng ta bên này toàn bộ chết trận cả, cũng sẽ không khiến cho người Dương Bình bất mãn. Về phần chúng ta, tiếp qua một hai chục năm nữa, chân tướng sẽ công bố, đến lúc đó mọi người phong vương cũng không kỳ lạ quý hiếm gì cả."

"..."

Tiêu Cam Vân trầm mặc thật lâu nói:

" Chẳng lẽ các ngươi cũng không muốn báo thù sao?"

" Ngươi là đại ca của ta, đại ca sẽ hạ độc thủ với huynh đệ. Nhưng huynh đệ sẽ không đi hại đại ca."

Âu Dương nói:

" Nhưng huynh đệ vẫn muốn khuyên đại ca buông xuống những ý niệm này. Đại ca nếu như là muốn tốt cho người Khiết Đan, huynh đệ có thể tiến cử đại ca làm quan viên tứ phẩm triều đình, rồi sau đó đại ca lại có thể thay mặt người Khiết Đan nói chuyện trên triều đình. Chẳng lẽ đại ca không suy nghĩ đến bộ hạ của ngươi sao? Bọn họ có lão bà có hài tử, bọn họ đi theo đại ca, không hoàn toàn là bởi vì Khiết Đan, mà là mọi người ý hợp tâm đầu, đối xử chân thành với nhau."

"..."

Tiêu Cam Vân sau một hồi trầm tư nói:

" Huynh đệ, uống chén rượu này, duyên phận của huynh đệ chúng ta cũng đã đi đến cùng."

" Âu Dương cầm lấy túi rượu, uống một hơi, rồi sau đó đứng lên nói:

" Bảo trọng"

" Bảo trọng"

Tiêu Cam Vân giơ túi rượu uống.

...

Tiêu Cam Vân căn dặn:

" Mệnh lệnh phóng hỏa, đuổi bọn họ đi ra, nhớ rõ, đừng để Âu Dương chạy."

Phía dưới còn chưa có đáp lại, cửa Châu phủ mở ra, ba mươi mấy con ngựa đột nhiên băng băng nhắm cửa hướng đông chạy đi. Người Khiết Đan rõ ràng không ngờ người Tống còn dám đi trước tiến công, lúc này liền loạn. Lại bị mấy súy thủ pháo của người Tống công kích mở ra một con đường. Tiêu Cam Vân kinh hãi:

" Đuổi theo!"

Nhưng lập tức tỉnh ngộ:

" Hai trăm kỵ binh đuổi theo, còn lại bất động tại chỗ."

Lúc này, kỵ binh cửa sau Châu phủ đều xuất hiện, ba mươi người làm một đội, phân ra hai đội thủ cửa nam và cửa bắc. Bởi vì thay đổi bất ngờ, hiệu lệnh của Tiêu Cam Vân không truyền đạt hết được, không chỉ có toàn quân có chút hỗn loạn, hơn nữa cũng không phân ra được hai trăm kỵ binh đuổi bắt kẻ địch.

Đồng thời, trong tường vây Châu phủ bay ra trăm mũi tên, lại càng làm rối loạn cước bộ truy kích của binh Khiết Đan. Rồi sau đó bộ binh Châu phủ đều xuất hiện, toàn thân mặc giáp bày trận, chỉnh tề bước ra, không chút nào sợ hãi kỵ binh với thủ vệ ở ngoài Châu phủ.

*****

Bọn họ không thể sợ hãi, làm vệ đội khâm sai, nếu Âu Dương chết rồi bọn hắn còn sống thì bọn hắn cũng sẽ phải bị chôn cùng toàn bộ. Nếu một mình chạy trốn, người nhà của bọn hắn sẽ phải chịu tội liên đới. Đây là quy củ rất nghiêm ngặt.

Tiêu Cam Vân suy tư, Âu Dương ở đâu? Đông, tây, nam phá vòng vây? Hay đây là kế nghi binh còn bản thân hắn ẩn núp ở Châu phủ? Trước mắt có hai chuyện phải làm, chuyện thứ nhất là tránh cho bộ binh vệ đội liều chết dây dưa, chuyện thứ hai là điều phối kỵ binh ứng phó. Âu Dương nếu như đột phá tam môn (ba cửa), vệ đội kia nhất định là đã tích lũy súy thủ pháo, truy binh thiếu tất nhiên sẽ chịu thiệt rất lớn, rất có thể bị người Tống phản kích ăn tươi hết.

Tiêu Cam Vân lập tức hạ lệnh:

" Tam môn dẫn ba trăm kỵ binh truy kích, một trăm kỵ binh vờn quanh phóng hỏa, ngàn người còn lại đuổi bộ binh, không cần phải dây dưa với bọn họ."

Bố trí được rồi thì bao vây lại bốn điểm trong phạm vi Âu Dương ẩn núp.

Nhưng hôm nay đã định trước là Hỏa Đức tinh quân nghỉ ngơi, ba truy binh Khiết Đan phái ra, bên trong thành còn chưa có bắt đầu phóng hỏa, bảy trăm bộ quân Tống đã bày trận chỉnh tề đột nhiên lập tức giải tán, mọi người né ra tứ phía.

Tiêu Cam Vân vừa thấy kêu to không tốt, quân Tống lại muốn lợi dụng các chướng ngại như phòng ốc để đánh du kích với mình.

Quả nhiên như hắn dự đoán, rất nhanh có mấy đạo hàn quang từ các phòng ốc không xa bay ra, lúc này có hai gã binh sĩ Khiết Đan trúng mũi tên té ngựa bỏ mình. Kỵ binh không có trùng kích, đã ít đi hơn phân nửa uy lực. Quân Tống đột nhiên ồn ào phân tán, tuy rằng cũng bị mất một phần, nhưng chỉ một phần rất ít rất ít.

Ai nói người nam không giỏi bắn? Bên này đều là những tay chơi vũ khí lạnh cấm quân Đông Kinh. Tuy rằng bởi vì không có kinh nghiệm thực chiến, nhưng cung thuật cách xa như vậy sát thương kẻ địch vẫn dư sức. Hơn nữa quả thật cũng không xa lắm.

Tiêu Cam Vân vừa chần chờ, lại có mũi tên từ nơi khác bắn đến, mang đi một cái mạng. Binh sĩ Khiết Đan đều rối rít giơ cung bắn vào quân Tống. Nhưng mà, quân Tống có phòng ốc bảo vệ, Khiết Đan tập trung cùng nhau ở một mảnh đất rộng rãi, không chỉ có nhân số tử vong hai bên chênh lệch xa mà Khiết Đan còn đưa đạn dược cho quân Tống nữa.

Tuy rằng Tiêu Cam Vân cũng hiểu rõ quân Tống không có bao nhiêu tiễn thủ, tiễn thủ càng không có nhiều tên, nhưng ngươi không thể không để ý, như vậy đả kích sĩ khí vô cùng nghiêm trọng.

Đã có một đội mười kỵ binh xông về nhai đạo, nhưng mới vừa vào phố, phòng ốc hai bên liền mử ra, hơn mười quân Tống cầm đao xông ra, đều tự mình nhảy lên ôm một tên binh sĩ Khiết Đan té xuống ngựa, rồi sau đó kéo người Khiết Đan trở về phòng, tránh né mưa tên.

Tiêu Cam Vân dù sao cũng không phải là danh tướng như Da Luật Đại Thạch, lực ràng buộc cũng không đủ, vì vậy ngoài trăm binh lưu lại ở Châu phủ phóng hỏa ra, ngàn người khác bắt đầu phân đội tiến hành đuổi giết quân Tống. Hắn cũng không trấn giữ cửa thành mà lại tiếp tục tiến hành càn quét.

" Các ngươi xem!"

Một người Khiết Đan chỉ tay vào trên tường thành.

Tiêu Cam Vân ngẩng đầu xem xét, chỉ thấy mấy bộ binh quân Tống đang dùng dây thừng từ tường thành trèo ra khỏi thành. Tiêu Cam Vân căn dặn:

" Ngươi mang hai mươi người đuổi theo."

" Tất cả mọi người đang lẩn trốn ra khỏi thành."

Xung quanh Tiêu Cam Vân vừa thấy liền kinh hãi, quân Tống thế nhưng lại học theo bại binh, bốn bề tán loạn. Không chỉ có hai ba tốp từ cửa thành chạy trốn, còn có một đoàn từ trên tường thành dùng dây thừng trượt xuống.

" Đuổi theo, đuổi theo, đừng bỏ qua cho một người nào cả."

Tiêu Cam Vân quát lên:

" Âu Dương có thể ở bên trong, điều trăm người bảo vệ cửa thành."

Tiêu Cam Vân thuận lợi chia một đoàn kỵ binh Khiết Đan đang tụ tập thành tốp nhỏ. Rồi sau đó thời điểm có mấy người ở bên cạnh hắn, Chu Đạt dẫn theo hai mươi binh sĩ mặc trang phục Khiết Đan bao vây hắn.

" Các ngươi còn không đuổi theo?"

Tiêu Cam Vân quát lên.

Chu Đạt cười nói:

" Đại nhân nói không sai, cho dù là Khiết Đan hay là người Hán đều là một tướng mạo."

" Các ngươi là ai?"

" Chúng ta từ trong Châu phủ tìm được một số quần áo của người Khiết đan. Những binh sĩ xen lẫn vào trong dân cư cũng tìm được một ít quần áo để thay đổi. Rồi sau đó chúng ta liền nghênh ngang đi đến trước mặt ngươi, ngươi thế nhưng lại nhìn không thấu."

" Âu Dương đâu?"

Tiêu Cam Vân hỏi.

" Âu đại nhân đã sớm trộn lẫn vào các kỵ binh Tống chạy trốn khỏi truy kích ở cửa Tây rồi."

Chu Đạt nói:

" Đội kỵ binh vừa ra cửa Tây, Âu đại nhân đã đi xuống ngựa cởi quần áo bên ngoài ra, rồi sau đó cùng ba trăm người các ngươi ở chung một chỗ truy kích quân Tống. Ngay bây giờ có thể đã sớm lấy cớ tụt lại phía sau mà bỏ trốn mất dạng."

"Giỏi cho chiêu vàng thau lẫn lộn."

Tiêu Cam Vân nói:

" Đáng tiếc bọn họ không phải là thuộc hạ của ta, có rất nhiều người không biết lẫn nhau. Bọn họ là người Khiết Đan có tâm huyết, lén liên hiệp cùng một chỗ, nếu không nhất định sẽ không để cho các ngươi được như ý."

" Phía trước tin tức đầu hàng đã sớm đưa ra, làm sao có thể có binh sĩ sắp xếp lại biên chế làm phản."

Tiêu Cam Vân dùng tiếng Khiết Đan nói:

" Các ngươi chạy đi, nói cho mọi người, vị trí của Âu Dương ở phía Tây, lục soát toàn diện, không cần để ý tới trong thành và sống chết của ta, ta sẽ ngăn cản bọn họ, người không biết tiếng Khiết Đan cứ giết không cần hỏi."

"Dạ"

Mấy người bên cạnh hắn lập tức di chuyển ngựa, Chu Đạt phất tay, binh sĩ bao vây mở ra một đường thả bọn họ rời đi.

Tiêu Cam Vân sững sờ, rồi sau đó kinh hãi, đang chuẩn bị kêu gọi đầu hàng, một thanh âm truyền tới:

" Đại ca, nên nghỉ ngơi một chút đi."

Âu Dương cùng với Trương Tam, Lý Tứ, trang phục vệ đội toàn thân từ trong một nhà dân cư phụ cận đi ra.

Tiêu Cam Vân hỏi:

" Ngươi không phải đã đi từ cửa Tây rồi sao?"

" Không, da ta quá trắng, ở chung một chỗ với người Khiết Đan sớm hay muộn cũng sẽ bị biết."

Trương Tam nói:

" Đại nhân, quân Liêu bốn bề hỗn loạn, vẫn nên đánh hạ trước, để tránh đêm dài lắm mộng."

"Ừ"

Tiêu Cam Vân rất nhanh bị bắt giữ, một đội kỵ binh Khiết Đan lao đến, mọi người rất nhanh trốn vào nhà dân, rồi sau đó xuyên qua các bức tường đổ ở nhà dân, kỵ binh Khiết Đan căn bản là không đoán được vị trí chính xác của người Tống. Mà lúc này người Khiết Đan cũng bắt đầu dùng tiếng Khiết Đan để hiệu lệnh mọi người truy kích từ cửa Tây, tìm kiếm Âu Dương. Binh sĩ bên trong thành đương nhiên biết rõ mục đích chủ yếu khiến bọn họ làm phản, vì vậy toàn bộ đi về phía tây, rời khỏi thành Bình Châu.

Âu Dương hỏi:

" Những quan viên kia như thế nào?"

" Vẫn còn đang ngâm ở hồ nước, người Khiết Đan không có phóng hỏa."

Chu Đạt đi dò xét một vòng nói:

" Năm mươi nghi binh Đại nhân bố trí ở trong Châu phủ không có công dụng gì nhiều."

Âu Dương thấy Tiêu Cam Vân đang bị trói ra chiều nghi hoặc bèn giải thích:

"Ta nghĩ ngươi sẽ dùng hai loại biện pháp công kích Châu phủ, đầu tiên là phóng hỏa bên ngoài, tiếp đó là đột nhập phóng hỏa. Ta an bài năm mươi người mang súy thủ pháo ở tất cả các cửa phục kích các ngươi, khiến cho các ngươi chỉ có thể phóng hỏa bên ngoài. Nếu các ngươi chỉ phóng hỏa ở bên ngoài, bọn quan viên ở hồ nước chỉ cần không bị chết đuối thì cũng sẽ không bị chết cháy. Không ngờ ngươi không phóng hỏa, lãng phí nhân lực ta an bài."

Trải qua mấy lần hun đúc từ chiến đấu, Âu Dương bố trí chiến đấu tiểu quy mô vẫn có một chút tâm đắc, hơn nữa dung hợp với các phương diện như tâm lý học, càng thêm xuất sắc.

Crypto.com Exchange

Hồi (1-298)


<