← Hồi 278 | Hồi 280 → |
Ra khỏi khu bị chiếm lĩnh, đến Đông Kinh Khiết Đan chiếm lĩnh. Người Khiết Đan cũng tương đối hữu hảo, phái ra kỵ binh hộ tống hoặc là giám thị đại đội khâm sai đến Bình Châu.
Người Khiết Đan hiển nhiên rất có thành ý, phái ra Lý Xử Ôn làm đại biểu hơn mười quan viên triều đình nghênh đón bọn người Âu Dương, bọn họ cũng không biết, Lý Xử Ôn sớm đã là người Tống Triều, lão bà hài tử hắn cố ý bỏ sót ở Lâm Hoàng phủ được Tống Triều chiếu cố, bây giờ cuộc sống rất không tồi.
Lúc Âu Dương đến, hai quân ở khu vực Đông Kinh đã sắp tiến hành xong hiệp giao thủ đầu tiên, sau khi quân Tống chiếm lĩnh một huyện Tam Sơn, đang sửa chữa.
Tiết tấu đánh trận của hai bên từ tốn, hơn nữa qua lại đôi bên cũng tương đối hữu hảo. Trận chiến này Hàn Thế Trung dẫn người vừa vây huyện thành, thì đưa tin ra ngoài nói rõ tình hình, mình bề ngoài có bao nhiêu nhân mã, trang bị những vũ khí gì, tình hình sĩ khí và tình hình lương thảo, tướng quân thủ thành và phó tướng đưa tin nói qua nói lại đôi câu, sau hai chiêu, liền rút binh. Mọi người đều biết Tống Liêu nhanh chóng sắp bắt đầu hòa đàm, không muốn hi sinh vô nghĩa nữa.
" Bái kiến Hoàng hậu nương nương."
" Tham kiến Hoàng hậu nương nương."
Bọn người Âu Dương không ngờ chính là chạng vạng cùng ngày, Đức Phi cũng chính là hoàng hậu bây giờ phải gấp gáp mời bọn họ đến châu phủ hành cung tạm thời dùng cơm như vậy. Âu Dương đại biểu Triệu Ngọc, tất nhiên không thể nói tham kiến. Dựa theo minh ước vẫn chưa bị hủy bỏ, hai nước trên danh nghĩa vẫn là huynh đệ chi bang, người bên dưới phải xem Đức Phi là hoàng hậu của mình.
Đức Phi khách khí nói:
" Mọi người đường xa mà đến, không cần câu nệ, mời ngồi."
Chính vị có hai cái bàn, Âu Dương và Đức Phi ngồi ngang hàng, bên dưới xếp hai dãy bàn, một dãy là người Tống, một dãy là người Khiết Đan. Âu Dương sau khi ngồi xuống hỏi:
" Hoàng hậu nương nương, bệ hạ thân thể..."
" Haizzz..."
Đức Phi thở dài nói:
" Sau khi đăng lên bảo tọa, thân thể ngày càng sa sút, xem hết lương y nhưng không hề có hiệu quả."
" Bệ hạ cát nhân ắt có thiên tướng, Hoàng hậu nương nương không cần phải lo lắng."
Âu Dương chỉ có thể khách sáo nói như thế. Trước đó Lý Xử Ôn tiết lộ, Đức Phi kỳ thật cũng có nguyên nhân để gấp rút, bởi vì thân thể Gia Luật Thuần rất gay go, phải ở trước khi hắn chết hoàn thành hoà đàm, mới có thể tranh thủ lợi ích lớn nhất.
Bằng không lại chỉ có thể là Thiên Tộ đế hoặc là nhi tử Gia Luật Định hắn để lại có được chỗ tốt. Đây là tin tức tốt, nhưng cũng có tin tức xấu, Lý Xử Ôn nói, Đức Phi mục tiêu rất đơn giản, chính là hi vọng Tống Triều ủng hộ Gia Luật Thuần làm Bắc Liêu hoàng đế. Chuyện này và tin tức Âu Dương nắm được chênh lệch rất lớn.
" Hôm nay không nói chuyện công."
Đức Phi nâng chén nói:
" Liêu Tống hai nước vẫn luôn hữu hảo với nhau, cho nên hôm nay chỉ bàn về hữu nghị không nói chuyện công, mọi người thỏa sức no say."
Trong bữa tiệc quả thật không có đàm luận bất kỳ công sự gì, Âu Dương biết rõ Đức Phi là cho mình một tín hiệu, nàng đã tính trước cả rồi. Nữ nhân so với nam nhân càng thích hợp tham dự các loại đàm phán hơn.
Sự kiên nhẫn và tính nhẫn nại của các nàng là mấu chốt các nàng thủ thắng, lòng đề phòng của nam nhân đối với nữ nhân cũng luôn tương đối thấp.
Nếu không tin tính nhẫn nại của nữ nhân, có thể cùng lão bà trao đổi giữ hài tử một ngày, ngươi sẽ biết, sau mười phút ngươi sẽ hối hận đã sinh ra hài tử, mẫu thân lại trong hai mươi bốn tiếng đồng hồ vẫn có thể kiên nhẫn như cũ.
Trương Bang Xương mượn say đi dạo bên ngoài, một cung nữ của Đức Phi mang canh giải rượu tới, rồi sau đó quan tâm hỏi thăm. Trương Bang Xương cũng là người thông minh, vừa nhìn đã biết cung nữ này không phải là cung nữ bình thường, lúc này lại càng tăng thêm lòng sợ hãi với Âu Dương.
Âu Dương nói cho hắn biết, Đức Phi có thể sẽ an bài một vài người, đặc biệt là nữ nhân tiến hành tiếp xúc với quan viên, thu thập tin tức hoà đàm. Trương Bang Xương không biết, đây là thủ đoạn gián điệp hòa đàm thương nghiệp thường dùng, không cần chủ công ích lợi.
Tỷ như với chủ quan đàm phán như Âu Dương không cần thử đánh bại, mà phải đánh bại trợ thủ của chủ quan, tỷ như thư ký. Còn có tỷ như đại biểu hộ tống đàm phán.
Còn nữ nhân so với nam nhân mà nói, ngoại trừ có thêm thân thể là công cụ, còn dễ khiến nam nhân thả lỏng cảnh giác, đề cao tâm lý tự đại của mình.
Vì vậy Trương Bang Xương sáu mươi tuổi, bị buộc bất đắc dĩ cùng cung nữ chưa tới hai mươi đi thuê phòng. Hết cách rồi, diễn kịch phải diễn cho hết vở. Uống hai chén rượu, Trương Bang Xương có thể thoải mái chửi bới tổ tông Âu Dương, nói thật, hắn với Âu Dương vốn cũng không vừa mắt, những lời này cũng là chôn ở trong lòng rất lâu rồi.
Có gì đặc biệt hơn người chứ, ở trước mặt cung nữ phát tiết bất mãn của mình đối với Âu Dương, liệt kê từng chuyện xấu Âu Dương làm với mình, hoặc là chuyện xấu giựt giây người khác làm với mình, thậm chí phải chuyện xấu Âu Dương làm với người khác, tương đối ghét ác như thù.
Kế tiếp chính là chơi nữ nhân, hoặc là nói chơi nữ nhân cũng là một nhiệm vụ của công việc. Trương Bang Xương vô cùng cố gắng phối hợp, không dễ dàng gì mới hoàn thành quá trình, rồi sau đó còn phải ra vẻ thái độ rất hài lòng rất hưởng thụ.
Một lúc lâu sau, tin tức liền đưa đến trước mặt Đức Phi. Tổng cộng có ba quan viên lọt hố, tin tức lấy từ Trương Bang Xương có giá trị nhất và có thể tin nhất. Trương Bang Xương và Âu Dương bất hòa, Đức Phi cũng có nghe qua.
Ở trong trận chiến Tây Hạ, Âu Dương căn bản là không có để Trương Bang Xương vào trong mắt, làm cho hai người trở mặt. Mặc dù một người là quan địa phương, một người là quan ở kinh thành, nhưng vẫn luôn không thỏa đáng lắm.
Đức Phi sau khi phân tích tin tức cho ra kết luận, điểm mấu chốt Triệu Ngọc cho Âu Dương là, phong Gia Luật Thuần làm Bắc Liêu vương, có được Thái Thực quyền trăm vệ đội, một vạn hộ.
Tin tức này khiến Đức Phi có chút tâm lãnh, nàng hoà đàm mục đích chính là từ bỏ một phần thổ địa Đông Kinh, và cắt giảm binh lực, ngược lại xin Tống ủng hộ Gia Luật Thuần làm Bắc Liêu hoàng đế.
Có điều cẩn thận ngẫm lại cũng đúng, tình cảnh trước mắt của Gia Luật Thuần chính là Bắc Liêu hoàng đế, nếu Tống Triều một chút cũng không có mưu đồ thừa nhận Bắc Liêu hoàng đế, còn phái khâm sai tiến hành hòa đàm, vậy thì khó mà có thể nói nổi.
*****
Đức Phi biết mình mất đi bộ phận lợi thế, nếu ở trước kia, dùng địa bàn Thông Châu và Lâm Hoàng phủ để đàm phán, người Tống có khả năng đáp ứng ủng hộ, nhưng trước mắt xem ra, mục tiêu bản thân định ra quá cao rồi.
Mà ngày hôm sau đàm phán, Đức Phi cái gì gọi là công phu sư tử ngoạm. Âu Dương rất chân thành nói, điểm mấu chốt của mình là người Liêu vứt bỏ võ trang, giải giáp làm dân.
Triều đình phong Gia Luật Thuần làm Liêu công, Thái Thực hai ngàn hộ. Tước vị này có thể giải thích, tước vị là có thể kế thừa, nhưng kế thừa một thế hệ, sẽ phải giáng xuống một bậc. Khai quốc công cứ tiếp tục qua hai đời thì cũng chẳng còn gì cả.
Mặc dù Âu Dương rao giá trên trời, Đức Phi lòng có tính toán, cũng rơi đài trả tiền. Đức Phi đưa ra vài đề nghị của mình, điều thứ nhất chính là hoàng đế Bắc Liêu, Âu Dương kiên quyết không đồng ý, hơn nữa nếu như là điều kiện này sẽ không cách nào đàm phán được, hắn căn bản là không thể khai báo với hoàng thượng được.
Đề nghị thứ hai là, Đức Phi hy sinh một vài địa bàn, chỉ cần vương của tam châu, xem như hồi báo, Gia Luật Thuần làm vương của tam châu, hưởng thụ đãi ngộ của Chương Lan Ngọc Châu, cai trị hoàn toàn thực hành tự trị, thuế thu gì đó đều do tam châu vương nói là được, hơn nữa mãi mãi trấn giữ ba châu này. Xem như điều kiện, ba châu từ bỏ binh quyền, sử dụng luật Tống.
Âu Dương trọng điểm cường điệu binh quyền và quyền quản lý địa phương là điểm mấu chốt của đàm phán lần này. Âu Dương tỏ vẻ có thể điều chỉnh tước vị Gia Luật Thuần, cũng có thể phá vỡ lệ Tống do nữ tử thừa kế.
Nhưng chắc là sẽ không giao ra quyền quản lý. Âu Dương giới thiệu tình huống trước mắt của Đông Kinh, dân không quá năm vạn, nhưng lại có hơn ba mươi vạn quân đội, căn bản không cách nào kéo dài.
Nếu không giao ra quyền quản lý, không người nào nguyện ý di dân đến nơi này, không có dân sẽ không có tiền, hơn nữa thiếu nữ, cho dù ủng hộ Gia Luật Thuần làm hoàng đế Bắc Liêu, quốc gia bảo đảm không chống đỡ nổi, chỉ có thể tiếp tục cướp đoạt, mà không cách nào bảo đảm sản xuất, lại càng không cần phải nói phồn vinh và khôi phục.
Thái Thực không giống nhau, Âu Dương tỏ vẻ chỉ cần đáp ứng, chọn thành thị tương đối phồn thịnh trong đất Tống cung cấp cho Thái Thực. Thái Thực là không có quyền quản lý, nhưng thuế lợi của hai ngàn người này toàn bộ cho người Thái Thực sử dụng.
Ngày đầu tiên kết thúc như vậy, nhìn qua giống như hai bên đều có chút mùi thuốc súng, nhưng trên thực tế hai bên đều đang dựa theo 'tình báo cơ mật' Trương Bang Xương tiết lộ để triển khai.
Đức Phi còn nhận được tin tức, Âu Dương phái người bí mật tiếp xúc với Thiên Tộ đế giáng làm vương. Đây là tin tức khiến Đức Phi lo lắng nhất. Nàng sớm nghe nói Âu Dương xưa nay đàm phán không bổn phận, lần trước Tây Hạ còn có sự kiện giả thánh chỉ, cuối cùng đem lợi thế Lý Càn Thuận toàn bộ đoạt sạch.
Lỡ như quân Tống ủng hộ Thiên Tộ đế tiến công Đông Kinh, binh sĩ sẽ không còn chút lòng chiến đấu.
" Còn đi?"
Trương Bang Xương sắp khóc rồi:
" Khâm sai đại nhân, đó là một tiểu yêu tinh. Hạ quan nếu có thân thể như khâm sai đại nhân tất nhiên không sợ, nhưng... khâm sai đại nhân nhìn xem, hạ quan hôm nay thực khó khăn lắm mới xuống giường được. Đi nữa, sớm hay muộn cái xương già này sắp bị cái đai thịt của nàng ta ăn chết mất thôi."
" Là người nào nói với bổn khâm sai dãi nắng dầm mưa, không một chút nhíu mày?"
Âu Dương hỏi ngược lại.
"..."
Trương Bang Xương tập tễnh đứng lên nói:
" Hạ quan đi là được."
Trương Tam cảm giác Âu Dương cũng quá tàn nhẫn, ân cần giúp đỡ Trương Bang Xương đưa đến ngoài cửa. Trở về cười trộm:
" Đại nhân, Trương Bang Xương một thân mồ hôi lạnh, quần áo đều ướt đẫm."
" Thật là, ta bảo hắn đi chơi nữ nhân là vì để làm việc cho quốc gia. Sao lại giống như bắt hắn lên đoạn đầu đài vậy."
Âu Dương ha hả cười một tiếng:
" Có điều Trương Bang Xương xác thực là nhân vật mấu chốt. Đàm phán hôm nay có thể thấy được, Đức Phi nương nương này trong lòng đã chấp nhận mật thám của chúng ta đưa ra rồi."
Lý Tứ hỏi:
" Đại nhân bí mật phái người tiếp xúc với Thiên Tộ Đế là vì cái gì?"
" Tìm kiếm nhiều điểm hợp tác. Nếu Đức Phi dám dùng công phu sư tử ngoạm, chúng ta sẽ không đàm, giúp Thiên Tộ Đế công kích Đông Kinh. Hắn dù sao cũng là Hoàng đế chính thống của người Khiết Đan, vẫn có đủ lực ảnh hưởng nhất định."
Âu Dương nói:
" Dù sao danh ngạch chỉ có một, nếu Đức Phi không cần, vậy thì cho luôn. Hoặc là nói nước yếu không kết ngoại giao. Đúng rồi... Bệnh tình Da Luật Thuần thế nào rồi?"
" Trước khi chúng ta đến Đức Phi tạm thời phong tỏa hoàng cung, tất cả đều là người của Đức Phi, ngay cả Lý Xử Ôn muốn vào thăm bệnh cũng không được."
Lý Tứ nói:
" Có điều vẫn có thể nhìn ra chút dấu vết, phỏng đoán Da Luật Thuần vẫn luôn ho ra máu. Ngự y chúng ta thấy bã thuốc, nên là sắp thành ho lao rồi. Nhìn lượng thuốc này, Da Luật Thuần nhiều nhất chỉ còn có nửa tháng, đại nạn sẽ đến."
Trương Tam nói:
" Nghe nói bọn họ đều không ngờ chúng ta có thể ở mùa đông bắt lấy phủ Hoàng Long, với thực lực của cấm quân đều có chút e ngại. Phía dưới binh sĩ hiện giờ đang trong tình huống như vậy, đều không muốn chiến đấu. Người Khiết Đan hình thành hai trăm năm, huyết khí đều đã hao mòn sạch sẽ."
Tâm tình Âu Dương không tệ, nói:
" Ta lo lắng Trương Bang Xương không trụ được, hắn chết rồi thì không sao, vạn nhất tin tức không đưa ra ngoài được thì sẽ không tốt."
Trương Bang Xương lại mò tới chỗ ở của cung nữ kia, bởi vì hoàng cung bị phong tỏa, cung nữ đều trú ngụ ở ngoài Châu phủ, dân bản xứ sau khi bị người Nữ Chân cướp đoạt, phòng trống đều đã nấm mốc.
Cung nữ vẫn còn đang chờ Trương Bang Xương, Trương Bang Xương miễn cưỡng nở nụ cười, nghênh đón tiểu yêu tinh của mình tỏ thiện ý với dục vọng.
Lần này tiết lộ tin tức gì đây? Tin tức là tin tức căn cứ vào hỏi thăm, Thiên Tộ Đế đã bước đầu đồng ý với ý kiến của quân Tống. Hắn trợ giúp quân Tống hiệu lệnh binh sĩ Khiết Đan Đông Kinh, sau khi chuyện thành công, chấp nhận tước vị Bắc Liêu Công (công: Tước đầu trong năm tước phong kiến).
Hơn nữa Trương Bang Xương còn tiết lộ, Âu Dương chỉ thị Hàn Thế Trung thừa dịp hoà đàm, nhân lúc mọi người lơi lỏng, chiếm lĩnh một số thành trấn quan trọng.
Tin tức này khiến Đức Phi hiểu rõ, lợi thế của mình không còn nhiều. Âu Dương là từng bước ép sát. Nếu năm đó có thể chạy trốn đến Tây Liêu, tình hình tất nhiên không giống nhau rồi.
Nhưng trước mắt bị nhốt ở Bắc Liêu Đông Kinh, quân Tống tiếp cận, thái độ gây sự, không mềm mỏng một chút thì không được. Bệnh của Da Luật Thuần càng thêm nghiêm trọng cũng một nguyên nhân làm nàng bất đắc dĩ.
Bây giờ chỉ có một vấn đề là cần phải xác nhận, nếu ký tên lên hòa ước, Tống Triều sẽ bảo đảm lời hứa của mình như thế nào.
*****
Tuy rằng Âu Dương cũng biểu hiện ra thành ý, nói thí dụ như cò kè mặc cả các loại. Nhưng dù sao chuyện Lý Càn Thuận bí mật bị người giết hại, tuy rằng không có chứng cớ, nhưng người như Đức Phi nhất định có thể đoán được là do Tống Triều hạ thủ.
" Bảo đảm?"
Âu Dương ngẫm lại nói:
" Hoàng hậu nương nương, chúng ta nói trắng ra đi. Tây Hạ không giống với Liêu quốc, Lý Càn Thuận là Hoàng đế chính quy, hơn nữa dân gian tràn đầy uy vọng. Chúng ta lúc trước cũng làm cho hắn di chuyển đến Đông Kinh Biện Lương, tuy rằng cuộc sống không được xa hoa như di chuyển trước kia, nhưng ít nhất có thể ở Đông Kinh con cháu vinh quang phú quý mấy đời. Nhưng hắn vẫn lấy cớ để kéo dài, thậm chí còn bảo mình mắc bệnh qua loa tắc trách với chúng ta, mục đích duy nhất chính là không muốn rời khỏi Tây Hạ, mưu đồ đấu lại. Cho nên đối với người nguy hiểm như vậy, tự nhiên là phải trừ khử."
" Ta đây thì sao?"
Đức Phi hỏi.
Âu Dương nói:
" Hoàng hậu nương nương xem, những địa phương quân Tống chiếm lĩnh kia đối đãi rất khác biệt, ta tin tưởng Hoàng hậu nương nương cũng hiểu rõ một chút chuyện dân gian. Cho dù Hoàng hậu nương nương cố tình kích động, sợ rằng người hưởng ứng cũng chỉ rải rác ít ỏi. Cho nên Tống Triều tuyệt đối sẽ cho Da Luật Thuần sự tự do tương đối lớn. Muốn lưu ở nơi nào cũng được. Muốn đi Đông Kinh cũng có thể, thậm chí hải ngoại cũng được, Đại Tống ta tuyệt không ngăn trở, nhưng có một điều kiện."
" Điều kiện?"
Đức Phi hỏi:
" Điều kiện gì?"
" Tướng quân Da Luật Đại Thạch là tri giao của tại hạ, hoàng thượng của ta cũng rất ngưỡng mộ phong thái của tướng quân Da Luật Đại Thạch, cố ý mời Da Luật Đại Thạch đến Đông Kinh nhậm chức."
" Ha ha"
Đức Phi cười nói:
" Ánh mắt các ngươi cũng rất sắc bén. Da Luật Đại Thạch này so với vợ chồng ta có giá trị hơn rất nhiều."
"Đúng vậy, Tướng quân Da Luật Đại Thạch chính là hoàng tộc, lại được binh sĩ kính yêu sâu sắc, triều đình tín nhiệm."
Âu Dương nói:
" Hoàng hậu nương nương nghĩ không sai, xác thực là mời Da Luật Đại Thạch đến Đông Kinh giam lỏng. Nhưng tuyệt đối sẽ không bạc đãi, không nói đến lực ảnh hưởng của bổn khâm sai, các tướng quân cũng đều kính nể Da Luật Đại Thạch, tất nhiên sẽ không thể để cho người khác giày xéo hắn."
Đức Phi sau khi ngẫm lại nói:
" Cái này ta có thể làm được, có điều... Chúng ta muốn về ở lại phủ Lâm Hoàng, dù sao bên kia vẫn là hoàng cung. Nếu Tống Triều muốn phong chúng ta làm Bắc Liêu Vương, phô trương không thể quá keo kiệt đúng không?"
"..."
Âu Dương kinh hãi;
" Làm sao ngươi biết?"
Đức Phi cười nói:
" Khâm sai đại nhân, người ngay không nói tiếng lóng, có phải như vậy hay không?"
Sắc mặt Âu Dương biến ảo, sau khi bưng chèn trà uống một ngụm giữ trạng thái trầm mặc, sau một hồi mới hỏi:
" Có phải là Trương Bang Xương Vương Bát Đản kia mật báo?"
Đức Phi không phủ nhận gật đầu:
"Ừ"
" Người đâu"
"Dạ"
Hai gã nội vệ ôm quyền.
" Bắt lấy Trương Bang Xương, chém ngay tại chỗ, xách đầu đến gặp ta."
"Dạ"
Hai gã nội vệ ôm quyền đi.
Hai gã đại thần đi cùng với Âu Dương vội nói:
" Đại nhân..."
" Tư thông với địch, giết không tha."
Đức Phi hát đệm nói:
" Kỳ thật ta cũng rất chán ghét người tiểu nhân như vậy. Một bên cầm bổng lộc triều đình, một bên lại bán đứng triều đình."
Đây là một lần thử cuối cùng của Đức Phi, thử độ thành thật của Âu Dương. Nếu lời của Trương Bang Xương là đúng, vậy thì đại biểu Đại Tống quả thật không có suy nghĩ ám toán Da Luật Thuần. Nếu lời của Trương Bang Xương là giả, chỉ là một cái cớ, Âu Dương tất nhiên không thể giết hắn.
Hai người nói chuyện phiếm khách khí mấy câu, nội vệ bưng một cái mâm đi vào, Âu Dương sau khi vén vải trắng lên thở dài nói:
" Cần gì chứ"
Đức Phi đứng dậy xem xét, xác thực là đầu của Trương Bang Xương không thể nghi ngờ, lập tức cũng liền bỏ xuống nghi kị. Âu Dương cũng biết thời biết thế, nói thẳng ra gián điệp triều đình cho mình. Hai bên hào phóng đạt thành nhận thức chung với nhau. Nhưng đối với chi tiết, tỉ mĩ vẫn còn có xung đột. Chẳng hạn như Âu Dương phá lệ nữ có thể nhận tước vị thay, lão bà thay thế lão công tước vị có bị giảm xuống hay không? Rồi sau đó phân chia lấy thức ăn nơi nào? Đức Phi đương nhiên là muốn Dương Bình, Âu Dương vừa thấy có người đào góc tường nhà mình đương nhiên không đáp ứng. Vì vậy còn phải thương lượng.
Còn có an bài nhà mẹ đẻ Đức Phi, chẳng hạn như đệ đệ của Đức Phi muốn lên đại học, muốn ngụ lại bên trong Tống, hi vọng Âu Dương có thể cho mấy chức quan. Âu Dương cười khổ, mình mới quan lục phẩm, sao có thể cho chức quan được.
Đàm phán chi tiết như vậy không phải là thế mạnh của Âu Dương, vì vậy các quan viên tùy tùng như các tỉnh môn hạ, Lễ bộ... Liền bắt đầu đàm phán. Không chỉ có tư lợi, còn bao hàm việc xử trí với Thiên Tộ Đế, an trí binh sĩ, trợ cấp của triều đình với Đông Kinh... Phỏng chừng đàm phán chi tiết ít nhất kéo dài một tháng. Có điều phần chính đã được giải quyết rồi, kế tiếp chỉ là cò kè mặc cả mấy chi tiết nhỏ mà thôi.
Nhưng Âu Dương không ngờ Đức Phi so với mình tưởng tượng còn khó chơi hơn, có mấy điều rất khó đạt thành nhất trí. Chẳng hạn như Đức Phi yêu cầu Tống Triều trả lại sản nghiệp với tài vật cho bọn họ và triều thần phủ Lâm Hoàng. Còn một điều, Liêu nhiều lính là tự trang bị vũ khí với quần áo, để cho bọn họ nộp vũ khí lên toàn bộ là rất khó, cuối cùng là suy nghĩ vô sỉ của Đức Phi hi vọng các vật tư được dự trữ ở Đông Kinh được đổi thành tiền mặt theo giá thị trường.
Điều đầu tiên, thuộc về tình lý, mặc dù không trong phạm vi đàm phán của Âu Dương, nhưng những thổ địa kia không thể vận chuyển được, khế đất các loại tạm thời cũng tịch biên trong quân, tài vật lúc ấy Hàn Thế Trung cũng đã lập danh sách nộp lên trên triều đình. Âu Dương muốn làm cũng không có khó khăn gì lớn.
Điều thứ hai thuộc về phong tục tập quán, Âu Dương thăm viếng một số Liêu binh, Liêu binh điều tỏ vẻ vũ khí, ngựa, đều là tài sản tư hữu của bọn hắn, bọn họ không muốn giao ra mấy thứ này. Về phần hỏa khí thì bọn họ không quan tâm.
Điều thứ ba thì hoàn toàn vô nghĩa, Âu Dương đặc biệt khinh bỉ sự tham lam của Đức Phi.
Điều đầu tiên Âu Dương có thể đáp ứng, điều thứ hai Âu Dương đáp ứng một nửa, Âu Dương khởi thảo hòa ước nói, hắn sẽ mua sắm vũ khí của binh sĩ, nhưng binh sĩ phải giao ra vũ khí. Về phần ngựa binh sĩ có thể giữ lại. Điều thứ ba Âu Dương tự mình ra trận lý luận, cuối cùng Đức Phi chấp nhận giá mười vạn quan. Về sau Âu Dương mới biết được, Đức Phi tham lam như vậy là vì để bản thân càng thêm an toàn. Thứ nhất dời đi lực chú ý của bọn người Âu Dương, thứ hai tỏ vẻ thái độ coi trọng với tiền tài nặng hơn quốc thổ của nàng.
← Hồi 278 | Hồi 280 → |
< Xem thêm truyện hay, đặc sắc khác