Truyện Tiên Hiệp

Truyện:Thiên Tống - Hồi 278

Thiên Tống
Trọn bộ 298 hồi
Hồi 278: Ngựa không ngừng vó câu
0.00
(0 lượt)


Hồi (1-298)

Triệu Ngọc lắc đầu:

" Muốn bọn họ từ bỏ binh quyền, chỉ sợ không phải dễ dàng như vậy. Còn phải để Khiết Đan và người Hán lẫn chung với nhau, khả năng càng khó."

" Bệ hạ, đàm phán như vậy chính là vừa đánh vừa nói chuyện. Dùng sự thật nói cho bọn họ biết, thật sự nếu không đàm phán, thì sẽ nhanh chóng không còn tư chất đàm phán."

Âu Dương nói:

" Còn nữa không thể loại trừ bọn họ đang sử dụng kế hoãn binh, cho nên càng phải vừa đánh vừa bàn. Có điều theo như ta thấy, bọn họ hẳn là có thành ý, nhanh chóng công phá Hoàng Long phủ như vậy, hoàn toàn vượt ra khỏi dự đoán của người Khiết Đan, gần như tương đương toàn bộ chủ lực quân Tống cũng có thể tùy thời lên bắc tiến công Đông Kinh."

Ngoại trừ hai tuyến quân, làm quân chính quy lại thêm tam lộ quân đã có sáu mươi vạn, đây là một con số tương đối khủng bố. Triệu Ngọc trước khi thượng vị, cả nước tổng số cấm quân chẳng qua năm mươi vạn người, chẳng qua là ba phần binh lực Liêu mà thôi.

" Ừm, có đạo lý."

Âu Dương cẩn thận hỏi:

" Bệ hạ không phải là muốn để vi thần lại đi đến Hoàng Long phủ một chuyến nữa đó chứ?"

Triệu Ngọc cười một tiếng không trả lời, xem ra tâm tình nàng rất khá:

" Ba ngày trước, lúc ngươi đang trên đường, Trương Tuấn đưa tới thư xin hàng của người Nữ Chân, điều kiện bọn họ rất hào phóng, chỉ yêu cầu đem Hoàn Nhan Ngô Khất Mãi phong làm vương, rồi sau đó biện pháp Nữ Chân thống trị Nữ Chân ở phía bắc Hoàng Long phủ quản lý tự trị. Trong tấu chương còn nói bọn họ có thể từ bỏ binh quyền."

" Không được."

Âu Dương nói:

" Phải tiêu diệt bọn họ."

Triệu Ngọc vừa nghe ngược lại cười nói:

" Một bên là người Khiết Đan, một bên là Nữ Chân, vì sao thái độ của ngươi chênh lệch lớn như thế?"

" Bệ hạ, người Khiết Đan đa số cũng không khác biệt lớn với người Hán, bọn họ mặc dù cũng chăn thả, nhưng thực phẩm chủ yếu đã là cày ruộng, người Khiết Đan chịu ảnh hưởng tư tưởng Nho gia rất lớn, Khiết Đan và Hán tộc ngôn ngữ dùng chung, hơn nữa người thượng vị của bọn họ vô năng, không có quá nhiều không có quá nhiều dã tâm, các dân chúng cũng đã quên tính cách du mục. Mặc dù còn có một chút thói quen du mục, nhưng tất cả mọi người cho rằng du mục đã không phải là chèo chống kinh tế chủ yếu nhất nữa. Bọn họ càng cam tâm tình nguyện dựng nhà, mua đất. Người Khiết Đan phục vương hóa, ở nơi chiếm lĩnh, người Khiết Đan đều tương đối phối hợp và hiền lành, đối với bọn họ mà nói, được Tống thống trị và bị Liêu thống trị, dù sao cũng chẳng khác gì nhau. Thậm chí có bộ phận người cho rằng người Tống có thể mang đến giàu có, thái độ với người Tống tương đối hoan nghênh"

Âu Dương lại nói:

" Nhưng nhìn Nữ Chân hoàn toàn trái ngược lại. Bọn họ là bị mất Hoàng Long phủ quan trọng nhất mới dâng tấu. Ngôn ngữ Nữ Chân và tiếng Hán không giống nhau, mấy ngàn người Nữ Chân biết Hán ngữ bình quân mới có một người. Bọn họ ngoại trừ du mục căn bản không có kế sinh nhai nào khác. Triều đình Đại Tống ta khẳng định không thể hoàn toàn nuôi sống một quốc gia bọn họ. Về phần loại bỏ quân đội lại càng hoang đường. Bọn họ quân là dân, dân cũng là quân. Binh khí du mục cần có bọn họ cũng có, chỉ cần có người đứng lên hô gọi, dân chúng lập tức sẽ biến thành binh sĩ. Vùng Đông Hải càng thêm lạnh giá, Nữ Chân tính tình kiên nhẫn, sẽ không nguyện ý thần phục tộc khác, tù trưởng không muốn từ bỏ quyền lợi. Người Hán ở Nữ Chân bước nào bước nấy đều gian nan, ở nơi bị chiếm lĩnh, Tống thương bị công kích đánh cướp không phải số ít. Nữ Chân không chịu ảnh hưởng học thuyết Nho gia, bọn họ cho rằng dùng vũ lực cướp lấy thứ gì đó chính là thứ thuộc về bọn họ. Không chỉ có rất khó đồng hóa bọn họ, thậm chí có thể nói không cách nào đồng hóa bọn họ. Đây là điểm khác bịa của hai dân tộc."

Triệu Ngọc gật đầu hỏi:

" Ý của ngươi chính là bên phía Nữ Chân không cần đàm phán?"

" Không cần đàm phán, Hàn tướng quân hai đường có thể từ từ đánh từ từ nói chuyện, có thể đỡ chết một số người, đỡ phá hoại một số kinh tế địa phương. Nhưng bên phía Nữ Chân đã thành dưỡng hổ vi họa, kéo thêm một ngày, kẻ địch liền càng nguy hiểm một phần. Bệ hạ, ngàn vạn lần chớ xem thường người Nữ Chân, bọn họ đều có thể nghĩ ra biện pháp ra biển đánh cướp, không chỉ có nói rõ lễ nghĩa của bọn họ rất kém cỏi, quan trọng nhất là bọn họ có một đám người cầm đầu xuất sắc. Không thừa dịp quân ta xâm nhập phương bắc giải quyết bọn họ, thời cơ chín muồi người ta ngóc đầu trở lại, chỉ sợ cũng khó đối phó hơn."

" Ừm... Trẫm nghĩ ngươi lại lần nữa đi một chuyến Khiết Đan Đông Kinh đi, giúp trẫm làm dịu chuyện này xuống. Cấm quân Đại Tống ta thủy chung còn chưa có quyết chiến chính diện với Khiết Đan, người Khiết Đan còn có hơn mười vạn quân đội, nếu có thể giảm thương vong, trẫm thậm chí có thể đáp ứng Gia Luật Thuần trở về Lâm Hoàng phủ, đem Lâm Hoàng phủ cho hắn đời đời làm nơi phát triển."

Âu Dương hỏi:

" Tại sao lại là vi thần?"

" Nghe nói ngươi và Gia Luật Thuần với Gia Luật Đại Thạch quan hệ cũng không tệ lắm, còn nữa ngươi là quan viên Đại Tống hiểu rõ nhất người Khiết Đan. Còn có điều kiện chủ hòa cũng là bản thân ngươi nói ra, ngươi không đi được không?"

Âu Dương cười khổ:

" Bệ hạ có chỗ không biết, lần trước lúc chuộc thái thượng hoàng, Hàn tướng quân hãm hại Gia Luật Đại Thạch một vố, vi thần óoán chừng Gia Luật Đại Thạch sẽ đem món nợ này tính lên trên đầu vi thần mất."

Triệu Ngọc hỏi:

" Hắn sẽ giết ngươi sao?"

" Vậy thì không, nếu là hắn giết ta, chẳng khác gì là bức bách toàn bộ tam quân tấn công người Liêu."

Âu Dương trả lời, đừng nói Gia Luật Đại Thạch, Thiên Tộ đế cũng không ngu ngốc như vậy. Tình hình chiến đấu trước mắt giết sứ giả, đó là tự chịu diệt vong. Nhưng ngược lại nhìn Nữ Chân, rất có thể giữ Âu Dương lại, trong bầu không khí khác biệt, tư tưởng quan và giá trị quan đều khác biệt, rất khó miêu tả rõ ràng. Hơn nữa, Liêu quốc không có ai có ý kiến gì với cá nhân Âu Dương. Cho dù có cũng có thể là Gia Luật Đại Thạch, có điều Âu Dương vẫn tương đối nguyện ý tin tưởng Gia Luật Đại Thạch là người ân oán phân minh.

" Cho nên, mấy năm nay đối với Tây Hạ, với Khiết Đan, với Nữ Chân, duy chỉ có Khiết Đan ngươi cho rằng là có thể hòa đàm thuận lợi, không phái ngươi đi thì phái ai đi đây."

" Bệ hạ, Tây Hạ vi thần cũng nguyện ý hòa đàm, nhưng là bọn họ không muốn từ bỏ quân đội. Cuối cùng bọn họ bởi vì vi thần giả thánh chỉ, trong tay không hề có lợi thế nào. Thua sạch thân mình, bất đắc dĩ mới đồng ý điều kiện vi thần đưa ra. Những thứ này cũng có thể nói, giống như Nữ Chân, còn có Mông Cổ, không cần phải nói chuyện, lãng phí thời gian."

*****

Triệu Ngọc nói:

" Ngươi chuyên tâm làm chuyện của ngươi, đừng mỗi ngày nhớ thương Mông Cổ. Trẫm lòng có tính toán."

" Vâng."

Âu Dương bất đắc dĩ.

Triệu Ngọc hỏi:

" Ngươi có phải là đem Hoàn Nhan Lan đưa đến đại lao Thương Châu hay không?"

" Vâng."

Âu Dương nói:

" Vi thần đã nghĩ, chuyện này bệ hạ vẫn là không biết thì tốt hơn. Cũng chưa có đưa tấu."

" Vậy ngươi không bằng giết nàng đi."

Âu Dương nói:

" Người này với vi thần có ân cứu mạng, đương nhiên, vi thần cũng có ân cứu mạng với nàng. Nàng có thể xem ân cứu mạng là cặn bã, vi thần dù sao cũng là người đọc sách, hiểu được đạo lý ân như giọt nước, hồi báo như suối nguồn."

" Ừm."

Triệu Ngọc gật đầu hỏi:

" Trẫm hỏi ngươi, Mộng Du Ký sao lại không viết nữa?"

"..."

Âu Dương lau mồ hôi lạnh, ngươi có ý gì chứ?

Triệu Ngọc nói:

" bảo Mộng Sinh tiếp tục viết, trẫm cũng tiếp tục xem. Trẫm lần trước không nói sách như thế nào. Mà là ngươi giấu diếm trẫm trợ giúp viết sách khiến trẫm rất không vui. Ngươi thật sự là không thích hợp làm quyền thần, ngay cả lời cũng nghe không rõ. Ngươi cũng đã biết, Mộng Du Ký sau khi ngừng lại, rất nhiều người đều đi tìm xưởng in Hàng Châu gây phiền phức, ép hỏi phía sau thế nào."

" Vi thần hiểu rõ."

" Âu Dương."

Triệu Ngọc ngẫm lại hỏi:

" Trẫm rất muốn biết làm sao ngươi hiểu nhiều như vậy. Thậm chí còn biết diệu thủ hồi xuân, tinh thông thuật Kỳ Hoàng."

" Bẩm bệ hạ, dân gian truyền thuyết phàm là trạng nguyên đều là khúc tinh hạ phàm. Cho nên vi thần thường xuyên nằm mơ mơ thấy một vài thứ gì đó loạn thất bát tao, sau khi rời giường tuỳ bút ghi lại, sau đó thành thói quen. Hơn nữa phương pháp ngoại thương này cũng không phải là vi thần sử dụng đầu tiên, vi thần du ngoạn bên ngoài, lúc đi đường nhàm chán lật xem sách thuốc, Trương tướng quân bị thương, nói thật cũng là ngựa chết xem như ngựa sống, may mà Trương tướng quân cát nhân tự có thiên tướng."

"Ha ha, có điều ngươi làm rất khá."

Triệu Ngọc rất hài lòng nói:

"Cái gì gọi là rường cột, đây chính là rường cột."

"Tạ ơn bệ hạ khích lệ."

"Có điều bình loạn Động Đình hồ trẫm chưa thưởng, lần này giám quân có công lớn trẫm thật sự nếu không phân thưởng, ngươi cũng sẽ không an tâm giúp trẫm làm việc."

Âu Dương cười khổ:

"Bệ hạ làm gì có."

" Lại đây."

Triệu Ngọc nói:

" Đưa thứ đó lên đây."

" Vâng."

Một nội vệ rất nhanh cầm một cái khay lớn từ cửa hông tiến vào. Trên khay đặt vải đỏ, trên vải đỏ có một thứ, trên thứ đó dùng vải vàng bao trùm, nhìn qua khá là thần bí, cũng có thể tích tương đối và sức nặng nhất định.

Triệu Ngọc cười nói:

"Âu Dương, cho ngươi đoán ba lượt, đoán đúng thứ này liền thuộc về ngươi. Đoán không trúng đành phải thu hồi."

"..."

Âu Dương thật đau đầu, hôm nay Triệu Ngọc tâm tình không phải tốt bình thường.

Triệu Ngọc căn dặn:

" Gợi ý một chút."

" Vâng."

Nội vệ búng một phát vào vật dưới miếng khăn vàng kia, một âm thanh kim loại vang lên.

Là kim loại, hơn nữa còn là khối kim loại. Đến lúc này Âu Dương đã bực bội rồi, hoàng đế sẽ cho thứ kim loại nào bằng khối đây chứ? Không đúng, nhìn ngoại hình, kim loại này chỉ có một nửa, là hình chữ nhật bán nguyệt, tương đương một vật thể tròn bị cắt làm đôi. Âu Dương thấy vẻ mặt Triệu Ngọc rất đắc ý, hiển nhiên thứ này rất có thể lấy ra, mình cũng sẽ thoả mãn với thứ này.

Hoàng kim? Chắc không tục như vậy đâu, hơn nữa lại nói Triệu Ngọc sao lại không biết xấu hổ đưa hoàng kim sáng lóa trước mặt mình. Công văn thăng quan, bản thân không hiếm lạ không nói, hơn nữa không cần phải dùng đến công văn to lớn như vậy chứ? Chẳng lẽ là bia, cũng không đúng, nửa hình tròn bọc sắt.

" Bảo hắn sờ sờ đi."

Triệu Ngọc dường như đắc ý hơn.

Âu Dương đi tới để tay lên, không ngờ sờ đến trên mặt có chữ viết, là hai chữ tử tôn. Nội vệ nhẹ nhàng dịch chuyển, tránh khỏi tay của Âu Dương. Tử tôn là cái gì? Ban thưởng tước vị cho con cháu? Có ai thấy qua ban thưởng tước vị như vậy chưa? Chẳng lẽ nữ nhân này giúp mình sinh con trai?

Như vậy cũng không thú vị nữa, Triệu Ngọc hỏi:

" Âu Dương, ngươi cứ suy nghĩ đi, trẫm có cái gì làm cho ngươi để mắt, ban thưởng ngươi ngươi nhất định sẽ thật cao hứng. Vật này trên mặt có chữ viết, là dùng hoàng kim khảm vào/ vật này thời Đường đã được ban thưởng hai lần, trẫm nhớ kỹ một lần là do Ngô Việt Vương Tiễn Lưu. Lần đầu tiên là vào thời Tống."

Âu Dương cười khổ:

" Vi thần thật đoán không được."

Đồ ta muốn có, tuyệt đối không có bộ dáng này.

" Thôi"

Triệu Ngọc thở dài nói:

" Cầm lên đi."

Nội vệ nhấc vải vàng lên, Âu Dương nhìn thấy một nửa hình trụ bọc théo cao một thước rộng ba thước, trên mặt có chữ viết, toàn bộ chữ dùng hoàng kim để khảm thành. Chữ ở hàng thứ nhất là viết về thời đại, kế tiếp là khắc chiến công của mình, từ cuộc chiến Tây Hạ bắt đầu tính tới một đống lớn. Cuối cùng được khảm chữ vàng:

" Khanh thứ cửu tử, tử tôn tam tử, hoặc phạm thường hình, hữu ti bất đắc gia trách"

(Khanh được miễn cửu tử, con cháu được miễn tam tử, hoặc chỉ bị phạt hình nhẹ, quan lại không được tra hỏi)

" Cái này là?"

Âu Dương kinh hãi.

" Đan thư thiết khoán."

Nội vệ trả lời.

(Đan thư là văn thư viết bằng son, thiết khoán là khoán ước chế bằng sắt, dùng để ban cho bề tôi có công mà truyền cho con cháu được miễn tội)

Âu Dương kinh hãi hỏi:

" Có phải là kim bài miễn tử trong truyền thuyết?"

Lại gần, cái này hóa ra có hình dáng như vậy. Âu Dương nhớ rõ lúc xem ti vi, kim bài miễn tử của người ta là một bài tử. Sao đến lượt bản thân, kim bài miễn tử này lại lớn như vậy chứ? Thứ này chỉ là tồn tại trong truyền thuyết, Âu Dương không biết thứ này vốn là thùng xăng, nhưng vì phòng ngừa giả mạo, liền cắt một nửa phần đấy cất ở Đại Nội.

" Không sai biệt lắm, có điều dùng để tha tội như nhau."

Triệu Ngọc nói:

" Âu Dương ngươi thường xuyên làm chuyện xấu, cho ngươi đan thư này, cũng là tránh khỏi tương lai chịu tai ương lao ngục, hài lòng không?"

" Cái này... Rất hài lòng."

Âu Dương vui vẻ nói:

" Ta đã sớm thấy có mấy đại thần không vừa mắt, lát nữa sẽ tấu lên một trận, đặc biệt là Trương Bang Xương kia."

"..."

Triệu Ngọc suýt nữa hôn mê, không nghĩ đến người ta nghĩ tới đầu tiên không phải là sự an toàn của mình, mà là nghĩ tới làm sao lợi dụng thứ này để giải quyết hận thù cá nhân. Triệu Ngọc chỉ có thể nói:

" Ngươi nếu muốn xằng bậy, trẫm liền hủy khối giữ ở Đại Nội kia, nói ngươi giả tạo."

" Tạ ơn bệ hạ"

*****

" Ngươi ở dịch quán chờ trước đi, hoà đàm vẫn còn phải nhờ ngươi phô trương."

Triệu Ngọc nói:

" Có điều với người Khiết Đan vẫn có thể khách khí một chút. Trẫm cảm thấy cũng không cần phái Trương Huyền Minh đi xử lý."

" Đương nhiên, Lý Càn Thuận vẫn tương đối có dã tâm làm Hoàng đế, nhất định phải xử lý. Da Luật Thuần mới chỉ là suy nghĩ sơ khai, Thiên Tộ Đế ngu ngốc vô năng, chỉ có một Da Luật Đại Thạch vi thần sẽ mời hắn tới Đông Kinh làm khách."

" Ừ, ngươi làm việc trẫm vẫn rất yên tâm."

Triệu Ngọc nói:

" Đi xuống đi."

...

Khiến Âu Dương kinh ngạc chính là, Trương Bang Xương thân là thư thị lang không ngờ lại cũng nằm trong sứ đoàn hoà đàm. Nói thật, Âu Dương thật là kính nể Trương Bang Xương, dựa theo ghi chép của Lại bộ mà thấy, hắn làm tri châu đến hai mươi mấy năm, không ngờ lại chỉ có một công tích được ghi vào trong hồ sơ. Người như vậy cũng chỉ có thể có một, Âu Dương thì không cần nói nữa, làm tri huyện bình thường cũng có một số danh tiếng như khai mương, tăng gia sản xuất lương thực, gia tăng thuế lợi, trấn an nhân dân. Mà còn công tích duy nhất của Trương Bang Xương là bởi vì hắn thời Tống Huy Tông đã dâng tấu chương, lấy được Sùng Ninh, vật phẩm lộng lẫy để làm cờ xí.

Chẳng lẽ là Triệu Ngọc cố ý cho mình kim bài miễn tử để khai trai? Sau lại hỏi Lễ Bộ thị lang, hóa ra mới biết được thư thị lang là thành viên rất trọng yếu của sứ đoàn. Hoà đàm, thư tỉnh sẽ phải chịu trách nhiệm phác thảo hòa ước, các tướng khác không đi, đương nhiên phải cho quan cấp dưới đi.

Âu Dương tuy rằng quan nhỏ, nhưng lại nhận nhiệm vụ lớn, là khâm sai. Cùng đi Khiết Đan với Âu Dương phần lớn là người quen cũ của Âu Dương. Quan viên từng đi sứ Tây Hạ, Âu Dương căn cứ vào nguyên tắc lợi dụng phế vật, ngày đầu tiên xuất hành nghỉ ngơi liền gọi Trương Bang Xương vào phòng mình.

Nhưng Âu Dương không ngờ Trương Bang Xương thật sự da mặt dày không tệ, vào cửa trước hết ca tụng chiến công của Âu Dương, nịnh nọt Âu Dương, nói Âu Dương là rường cột hiền tài, tiền đồ vô lượng vân vân. Âu Dương bất vi sở động, bởi vì đây là là định vị tương đối khách quan với mình. Chờ Trương Bang Xương khát nước, Âu Dương mới nói:

"Bổn khâm sai vẫn cho là đạo lý trời sinh ta tài tất có chỗ dùng là chân lý, nói ví dụ như Lý Bang Ngạn. Cho nên bổn khâm sai muốn mời Trương đại nhân dùng sở trưởng của mình giúp bổn khâm sai một chuyện, đương nhiên làm tốt sẽ có phần thưởng, nếu làm không tốt, trong tay bổn khâm sai có đan thư thiết khoán, sẽ làm chút chuyện xấu với ngươi đó."

Trương Bang Xương lập tức đứng dậy chắp tay nói:

" Khâm sai đại nhân nói ban thưởng đã là khác biệt rồi, người nào không biết khâm sai đại nhân một lòng vì nước vì dân phân ưu, chuyện phải làm cũng đều là liên quan đến quốc gia đại sự. Chỉ cần khâm sai đại nhân căn dặn, mặc gió mặc mưa hạ quan tuyệt không nhíu mày."

...

Âu Dương kỳ thật đã sớm đoán được người Liêu sẽ hoà đàm. Phủ Hoàng Long vừa vỡ, không chỉ có người Nữ Chân chịu không nổi, người Liêu cũng thấy sức chiến đấu của quân Tống tăng lên độ cao mới. Tiếp tục chống cự không còn ý nghĩa gì cả, huống chi người Tống không ngờ lại có thể ở trong mùa đông tiến hành tác chiến đại quy mô, điểm này người Khiết Đan không cách nào làm được. Mà triều đình Liêu quốc đã mục nát không chịu nổi nữa rồi, không có sĩ khí gì nữa, chỉ cần bảo đảm được lợi ích của bọn hắn thì bọn hắn sẽ không phản đối chuyện bị thống trị. Âu Dương biết rõ trọng điểm của công việc kế tiếp đã không còn là hành động về quân sự, mà là mở rộng lãnh thổ, an dân sinh lợi, ổn định địa phương.

Trải qua khu Liêu chiếm lĩnh, Âu Dương cũng không nhịn được mà cảm khái, đã từng là Liêu quốc lãnh thổ so với Đại Tống lớn gấp đôi, sừng sững đứng vững vàng phương bắc hơn hai trăm năm, trước sau vẫn không thể tránh được bởi vì vấn đề truyền thừa mà bị diệt. Nào có bóng dáng cường thịnh thời kì Tiêu thái hậu năm đó. Chính sách áp dụng với Liêu và Nữ Chân khác biệt, đa số lấy việc dẹp an là chính, cho dù là người Khiết Đan hay là người Hán hoặc là người Bột Hải đều tương đối hiền hòa.

Đại đội khâm sai đi vào thành, người lớn ôm trẻ nhỏ xem náo nhiệt, cũng không có vẻ gì e ngại. Tống Triều cũng suy nghĩ đầy đủ, danh tiếng của quan nếu tốt thì vẫn giữ lại làm quan địa phương, danh tiếng không tốt thì liền xóa, tùy Lại bộ phân phối có thể được bổ khuyết sau. Mỗi một huyện có trăm cấm quân do một giáo uy dẫn đầu phối hợp với tri huyện duy trì trị an. Hàn Thế Trung hạ quân lệnh, lưu thủ binh sĩ ở Thập Tam Sát. Có người khiêu khích, xâm chiếm, cướp đoạt... Trong phạm vi Thập Tam Sát thì giết toàn bộ. Dân chúng địa phương cũng tỏ vẻ tán thành với ủng hộ Tống Triều.

Triều đình vì để củng cố thống trị nơi này, cố ý mở khoa khai ân cho vùng bị chiếm lĩnh. Ân khoa này chỉ có thể do người trong vùng bị chiếm lĩnh tham gia, tháng tám năm nay sẽ thi châu, sang năm thi tỉnh và thi đình. Mà còn tháng tám sang năm là thi châu ở Đại Tống, sau đó là năm khoa cử, cũng chính là cho những người đọc sách ở vùng bị chiếm lĩnh trong khoảng thời gian ngắn có hai lần cơ hội, đối với người đọc sách mà nói là một tin tức rất tốt.

Những thủ đoạn này vô dụng với người Nữ Chân, không có người Nữ Chân nào đi thi, bọn họ ngay cả biết tiếng Hán cũng chỉ là số ít, huống chi là chữ Hán. Cho nên ngôn ngữ, chữ viết bất thông, là một chướng ngại lớn cho việc thống trị, hoặc là nói Tần Thủy Hoàng thống nhất chữ viết là một cống hiến vĩ đại, nếu không bây giờ muốn học cũng không phải chỉ có ngoại ngữ.

Người đọc sách lung lạc rồi, còn có dân du mục và nông dân, những người này bởi vì chính sách miễn thu thuế năm năm của Tống Triều mà được lợi thật to. Khiết Đan lúc ấy vốn thuế má gấp bội, người Tống vừa đến đã giảm miễn, rốt cuộc nên ủng hộ ai? Mọi người trong lòng đã tự biết. Đối với người thành phố, hiệp hội thương nghiệp đóng vai trò rất lớn, nó mở xưởng phường thông báo tuyển dụng một lượng lớn dân chúng địa phương, tiền công tuy rằng so với trong Tống quốc thấp hơn, nhưng giá hàng địa phương cũng thấp hơn. Đối với bọn họ mà nói là một công việc tương đối khá.

Dân chúng nhận được chỗ tốt thật sự, cho nên lúc khâm sai đại đội đến, xác thực là một cảnh tượng ca múa mừng cảnh thái bình. Tuy rằng Tống Triều không có cưỡng chế, nhưng rất nhiều người Khiết Đan họ Tiêu với Da Luật nhập vào quốc tịch Hán, bởi vì triều đình có chính sách, nếu nhập vào quốc tịch Hán rồi sanh con, triều đình sẽ cho phần thưởng là năm đấu gạo.

Crypto.com Exchange

Hồi (1-298)


<