Truyện Tiên Hiệp

Truyện:Thiên Tống - Hồi 277

Thiên Tống
Trọn bộ 298 hồi
Hồi 277: Bí mật điều động
0.00
(0 lượt)


Hồi (1-298)

Tướng lãnh khiến Hàn Thế Trung coi trọng, Trương Tuấn tán thành, Ngô Giới quả thật có năng lực tương đương. Âu Dương còn chưa truyền đạt lời của Trương Tuấn, Ngô Giới đã bố trí đợt tiến công thứ nhất. Cách nói của hắn và Trương Tuấn giống nhau, hắn cho rằng nếu kẻ địch không rút lui, vậy nhất định đang chuẩn bị phản công đại quy mô. Thay vì chờ kẻ địch tấn công, không bằng tự mình tấn công quấy nhiễu bố trí của kẻ địch.

Hành động quân sự là phải được giám quân đồng ý phê chuẩn, giám quân không thể phản đối bố trí binh lực có khả năng mưu nghịch. Đến chỗ của Triệu Ngọc, giám quân còn có một nhiệm vụ, chính là đảm nhận giám sát tướng lãnh có vi phạm tiến trình chiến lược hay không. Cho nên tất cả kế hoạch tác chiến phải thông qua hoặc là thuyết phục Âu Dương.

Âu Dương vẫn rất hài lòng kế hoạch tác chiến, kế hoạch rất đơn giản, áp dụng biện pháp trước phòng sau đánh, dùng trọng pháo chồng chất ở trên tường thành và guồng nước công kích thành nam và thành bắc, xua đuổi kẻ địch đến đông thành hoặc là đuổi ra khỏi Hoàng Long phủ.

Nhưng mọi người đều hiểu lầm người Nữ Chân, người Nữ Chân thực sự không phải là không có ý định rút lui, mà là bởi vì Tông Hàn cũng bị thương. Xông vào tuyến đầu, không có nhiều may mắn như vậy. Cho dù anh dũng hơn nữa, nhưng cách thức biện pháp đối phó công kích từ xa cũng không nhiều. Tam Quốc Diễn Nghĩa Triệu Tử Long bảy vào bảy ra đại chiến trên sườn dốc, cho dù là tiểu thuyết, điều kiện đầu tiên cũng phải là Tào Tháo mệnh lệnh không cho phép bắn tên, muốn bắt sống.

Còn chưa oanh tạc, thám báo báo cáo, ba thành nam bắc đông nổi lửa. Lại phái người dò xét, quân đội Nữ Chân dưới sự dẫn dắt của Hoàn Nhan Tông Bật, suốt đêm từ cửa bắc rút lui. Rút lui cực kỳ bí mật, hơn nữa chủ tướng quân Tống bị thương, một lòng bố trí phòng ngự, cho nên căn bản không có xuất hiện. Về phần lửa, là người Nữ Chân đốt lương thực, cỏ khô và các vật tư quân sự không thể mang theo được.

Một phó tướng của Trương Tuấn xin đi giết giặc nói:

" Ngô tướng quân, quân địch thương tật rất nhiều, tất nhiên đi lại không xa. Khẩn cầu một bộ tiến hành truy kích."

" Không được."

Ngô Giới nói:

" Bí ẩn rút khỏi như thế, thậm chí có thể trốn khỏi tai mắt của chúng ta, chủ tướng Nữ Chân tất nhiên không phải là người bình thường."

Phó tướng không khách khí nói:

" Ngô tướng quân, tướng quân chỉ dạy kẻ làm tướng cần phải dám nghĩ dám làm, không nhân lúc quân địch mệt mỏi mà đánh, chính là thả hổ về rừng."

Ngô Giới và hắn quan phẩm tương đồng, mặc dù có chút tức giận, nhưng nhiều hơn là bất đắc dĩ, mấy canh giờ này, bởi vì hắn là tướng lãnh chính thống của quân đạo Tây Bắc, cho nên đối với thuộc hạ trực thuộc của Trương Tuấn quân lộ Hà Bắc hạ mệnh lệnh xuống cũng không phải là dễ dàng. Âu Dương biết rõ tình huống này cười nói:

" Vị tướng quân này, Trương tướng quân bảo Ngô tướng quân tạm thay mặt chủ tướng chứ không phải ngươi, đã nói rõ hắn tương đối tín nhiệm Ngô tướng quân. Vậy đương nhiên là lấy Ngô tướng quân làm chủ."

" Âu đại nhân, ngươi thiếu kinh nghiệm hành quân không hiểu lẽ thường binh gia..."

" Tiểu tử, ta bây giờ nể mặt ngươi, đừng ép ta trở mặt."

Âu Dương nhỏ giọng nói một câu:

" Bổn giám quân từng tham gia trận chiến Lũng huyện, trận chiến Ngọc Châu... Mặc dù vẫn không biết đánh trận, nhưng ít nhất biết nhìn người, cho nên quyết định thế này, mọi chuyện đều lấy hiệu lệnh Ngô tướng quân làm chuẩn."

Mấy thuộc hạ của Trương Tuấn bên dưới đưa mắt nhìn nhau sau khom mình "Vâng". Bọn họ biết rõ Âu Dương còn khó chọc vào hơn cả Trương Tuấn.

Âu Dương thấy vậy thở phào nhẹ nhõm, đồng thời cũng có chút bất đắc dĩ, Ngô Giới mặc dù có tài năng, nhưng chiến công vẫn không đủ để khiến các tướng lĩnh phục tùng. Trương Tuấn bị thương cần phải thời gian khôi phục, xem ra chính mình tạm thời không có cách nào trốn tránh khỏi chức vụ giám quân này. Đồng thời cũng nhìn ra được Trương Tuấn có ý muốn làm giảm bớt ảnh hưởng của chi chính. Sau khi trải qua rào cản, Trương Tuấn đối với xử lý một số chuyện trở nên cẩn thận rất nhiều.

Từ đây hướng bắc, Nữ Chân không còn nơi có sức lực chống cự nữa, nhưng bản đồ vẫn khá lớn, có diện tích còn nhiều hơn cả Tây Hạ, muốn quét sạch cần không ít thời gian, nhưng tất cả mọi người cho rằng, bắc Nữ Chân ngoại trừ vài nhánh sông, thành không cao, núi không hiểm, cái cần chẳng qua là vấn đề thời gian. Trải qua một vài rèn luyện, cấm quân Triệu Ngọc mới chiêu mộ đã trở thành lực lượng chiến đấu, binh lực Tống Triều bây giờ đã phi thường cường đại, không có quốc gia nào dám chính diện giao tranh.

Ngày tết năm nay chỉ có thể là trải qua ở Hoàng Long phủ, có điều so với ngày tết Dương Bình có thêm một hương vị khác. Hàn Thế Trung và chủ tướng Lưu Kỳ quân lộ Vĩnh Hưng không chỉ có tự mình đến, hơn nữa còn mang đến rất nhiều rượu ngon thượng đẳng và thức ăn đến quân lộ Hà Bắc cùng nhau đón mừng năm mới. Đại nguyên soái đến, Ngô Giới và Âu Dương đương nhiên phải nghênh đón. Hàn Thế Trung trước khách khí vài câu, rồi sau đó đi lên thành quan sát khen:

" Quả là một vùng đất binh gia tranh đạt."

Âu Dương cười hỏi:

" Hàn tướng quân có phải là ngâm thơ hay không?"

Hắn gọi đã quen rồi, vẫn luôn không sửa giọng được, Hàn Thế Trung cũng không so đo."

" Ngâm thơ thì bỏ đi."

Hàn Thế Trung nói:

" Liêu Kim bị diệt, đã nằm trong tay."

Lưu Kỳ nhắc nhở:

" Đại nguyên soái, nên thăm hỏi Trương tướng quân trước đã."

Đây là mục đích chủ yếu lần này của bọn họ.

Hàn Thế Trung gật đầu cười một tiếng:

" Hoàng Long phủ thiên cổ danh thành, được xưng thành trì kiên cố nhất, mà nay dưới sự chỉ huy của Trương tướng quân đã nằm trong tay cấm quân ta, trong lòng ngứa ngáy khó nhịn. Đi, xuống thành."

Những lời này đã là ngợi khen vô cùng đối với Trương Tuấn, Hàn Thế Trung được hướng dẫn, đến thăm Trương Tuấn vẫn còn nằm ở trên giường. Vết thương của Trương Tuấn cơ bản vốn đã khép lại, trạng thái tinh thần không tệ, có điều thấy Hàn Thế Trung chỉ có thể là ngồi ở trên giường ôm quyền hành lễ:

" Đại nguyên soái, Lưu tướng quân."

" Trương tướng quân không cần khách khí, cẩn thận đừng rách vết thương."

Hàn Thế Trung nói:

" Mang rượu tới."

Một tên thân binh của Trương Tuấn nói:

" Bẩm đại nguyên soái, tướng quân không thể uống rượu."

Âu Dương ha ha cười một tiếng:

" Là ta nói."

Trương Tuấn nói:

" Vậy thì lấy chén nước nguội lại đây... Không sợ mọi người chê cười, ta đã uống nước nguội hơn nửa tháng rồi, miệng cũng sắp nhạt thếch rồi."

*****

Hàn Thế Trung tán thưởng:

" Âu đại nhân không chỉ là trạng nguyên, còn thông hiểu quân sự, nhưng Hàn mỗ thật không nghĩ tới đại nhân còn thông hiểu thuật Kỳ Hoàng (1). Ta nên kính đại nhân một chén rượu trước, đa tạ đại nhân cứu đại tướng cấm quân Đại Tống ta."

(1) Thuật Kỳ Hoàng: "Kỳ" là ám chỉ Y quan nổi danh dưới triều đại Hòa hoàng đế, có tên Kỳ Bá, còn "Hoàng" là ám chỉ vị hoàng đế đó. Cụm từ thuật Kỳ Hoàng được dùng để chỉ Đông y.

Hàn Thế Trung lời này nói rất có trình độ, rõ ràng kính Âu Dương, thực ra lại kính Trương Tuấn. Kế tiếp Hàn Thế Trung rất tàn nhẫn bảo ngươi ở bên ngoài lều trại bày một bàn rượu và thức ăn, Trương Tuấn dựa vào trên giường chỉ có thể nuốt nước miếng. Trước mặt hắn là trứng gà thịt gà rau xanh còn có cháo trắng trước sau như một.

Rượu qua ba tuần, Hàn Thế Trung lấy tay lau miệng, hiển thị rõ bản sắc quân nhân nói:

" Hoàng Long phủ đã đánh thông, tam quân lộ liên kết lại với nhau. Nhưng bản đồ người Liêu và người Nữ Chân chiếm cứ vẫn rất rộng lớn. Người Liêu và Nữ Chân đều không muốn cùng cấm quân ta chính diện đối kháng, còn cần tiêu phí không ít thời gian. Có điều bên phía Liêu quốc đã có tin tức tốt."

" Tin tức gì?"

Âu Dương hỏi.

" Nhận được tin tức, Thiên Tộ đã quay về rồi. Gia Luật Thuần phải giao ra đế vị, nhưng thê tử Đức Phi của hắn không đồng ý. Cho nên giáng Thiên Tộ đế làm Âm Sơn vương. Thiên Tộ đế tay không có binh quyền vô cùng bất đắc dĩ, quan viên triều đình Liêu bây giờ là rối loạn. Mặc dù di chuyển đến Đông Kinh, nhưng lâu như vậy vẫn luôn xử lý chuyện này, lại không thấy khôi phục địa phương, cũng không thanh chỉnh quân vụ, lộn xộn thành một mối bòng bong, binh sĩ cũng không có lòng chiến đấu, trước khi ta đến đã có một vài Cung Trướng quân lặng lẽ đến đầu hàng."

Lưu Kỳ nói:

" Chớ xem thường Liêu quốc, chủ yếu là nội bộ bọn chúng bất hòa. Liêu quốc có Tường Ổn Tư chuyên môn hỏa pháo quân, lại thêm không phải là hỏa dược khó sánh bằng, cấm quân ta chỉ sợ rất khó thuận lợi như thế."

" Quân tử hòa mà bất đồng, tiểu nhân đồng mà bất hòa."

Âu Dương nói:

" Mấy vị tướng quân bản thân đều có cách thức và tác phong làm việc, nhưng mà hòa thuận, nói rõ rằng tất cả mọi người là quân tử. Liêu quốc vốn là đại quốc, cũng bởi vì nội bộ bất hòa, làm cho nội hao, bị người Nữ Chân đánh dữ dội, mới có trạng thái suy bại hiện giờ."

Cho dù là vương gia tạo phản, biên cương khởi sự, hoặc là khởi nghĩa nông dân, đều gọi là nội đấu. Mà nội đấu là một nguyên nhân phá hoại thực lực quốc gia mức độ cao nhất.

" Có lý."

Lưu Kỳ nói:

" Ba người chúng ta đều là tiến sĩ đồng khoa, mặc dù hòa nhưng bất đồng. Cho dù là ban đầu ở quân đạo Tây Bắc, ta và đại nguyên soái có rất nhiều lần không ủng hộ về mặt chỉ huy, có điều chỉ cần là để đánh thắng, khác biệt hay không trái lại cũng chỉ là chuyện nhỏ."

" Tam quân lộ đã đông đủ, đáng tiếc thiếu một Nhạc Phi đường biển."

Trương Tuấn cười nói:

" Ngày nay tam quân hội sư, hạm đội Hàng Châu cũng có thể nghỉ một chút rồi."

Hàn Thế Trung lắc đầu:

" Sợ rằng không được, Nhạc tướng quân đã nhận lệnh, từ trên biển tiến công Suất Tân phủ, chiếm lĩnh hồ Hưng Khải, đem người Nữ Chân một chia làm hai."

Trương Tuấn cả kinh:

" Bản bộ Nhạc tướng quân dường như không am hiểu đánh trên đất liền lắm."

" Là Vĩnh Hưng quân đạo."

Lưu Kỳ nói:

" Đại nguyên soái suy nghĩ đến chiến lực của Nữ Chân, cho rằng là hai chiến trường gian nan nhất, cho nên Vĩnh Hưng quân lộ một phần theo đường biển tấn công Suất Tân phủ, một phần từ Hoàng Long phủ xuất binh cắt ngang đến Suất Tân phủ. Bản bộ Vĩnh Hưng quân lộ trọng điểm đối phó Nữ Chân Đông Hải. Còn quân lộ Hà Bắc trọng điểm đối phó Nữ Chân Ngũ Quốc Bộ."

" Ta không đồng ý."

Âu Dương đột nhiên nói.

Ba người kinh ngạc, Âu Dương rất ít không đồng ý vấn đề như vậy, hơn nữa đây là biện pháp giải quyết chiến tranh nhanh nhất do Hàn Thế Trung và Quân Cơ xứ nghiên cứu ra. Hàn Thế Trung không khỏi hỏi:

" Đại nhân, chỉ giáo cho?"

" Hàn tướng quân, ngươi ứng phó không chỉ có người Liêu Đông Kinh, vị trí phía tây Đông Kinh còn có Mông Cổ, còn có Tây Liêu nhiều đến hơn trăm bộ tộc."

Âu Dương nói:

" Mặc dù bệ hạ không có hạ lệnh, nhưng cá nhân ta hi vọng các ngươi có thể khơi mào chiến hỏa, thừa dịp lần này đại quân xâm nhập phía bắc, hoàn toàn giải quyết hết bọn họ."

Ba tướng hai mặt nhìn nhau, Hàn Thế Trung cẩn thận hỏi:

" Đại nhân, này có phải là suy nghĩ của hoàng thượng không?"

Âu Dương lắc đầu:

" Hoàng thượng dường như ngoại trừ Liêu và Kim ra, không muốn gây chiến nữa."

Hàn Thế Trung ôm quyền nói:

" Đại nhân, như thế chỉ sợ không ổn."

" Ý của ta là, quân Vĩnh Hưng không tham dự tiêu diệt Nữ Chân. Còn đối với việc tạo thành xung đột với phía tây bắc, các ngươi cứ nghi là quân đội người Liêu, tiến hành tiêu diệt là được rồi."

Những bộ tộc kia ít thì mấy trăm người, nhiều thì mấy ngàn người, hơn nữa đều có liên minh của mình, phân tán lẫn nhau, lúc này quân Vĩnh Hưng hai mươi mấy vạn quân chính quy đi đến, tuyệt đối là thế như chẻ tre.

Hàn Thế Trung lo lắng suy nghĩ một hồi nói:

" Đại nhân, ta có thể thương lượng với Quân Cơ xứ không điều động quân Vĩnh Hưng đến Nữ Chân, để quân Hà Bắc bao vây tiêu diệt, tuy rằng tốn hao chút thời gian nhưng vậy là đủ rồi. Đại nhân có thể tấu lên Hoàng thượng, đất đai Đông Kinh lớn, đối phó người Liêu cần ít nhất thời gian một năm. Đến lúc đó không thu quân trở về, chuyển sang hướng tây cũng không phải là không thể."

" Chỉ sợ ta thuyết phục không được."

Âu Dương cười khổ:

" Không chỉ có bệ hạ, ngay cả đại thần, thậm chí là hiệp hội thương nghiệp, cũng sẽ không ủng hộ ta, cho nên ta muốn mời các ngươi ủng hộ ta."

Hàn Thế Trung lắc đầu:

" Đại nhân dù sao cũng là ân sư của ba người chúng ta, không có đại nhân cũng không có chúng ta hôm nay. Hơn nữa công lao của đại nhân ba người chúng ta đều biết, đại nhân nếu có sự vụ khác muốn làm, chúng ta tất nhiên sẽ hết sức giúp đỡ. Nhưng Hàn mỗ là người triều đình cắt cử lãnh binh, chỉ có thể nghe theo hiệu lệnh của triều đình."

Lưu Kỹ nói:

" Ân nghĩa của đại nhân, Lưu Kỹ không dám quên. Nhưng binh không phải là Lưu Kỹ, mà là triều đình. Đại nhân cũng thường nói với chúng ta, chúng ta là người lãnh binh, nhưng không phải là người dụng binh. Dụng binh hay không, dụng binh với ai, không phải do chúng ta quyết được."

*****

" Năm đó toàn triều chỉ có một mình ta toàn lực phản đối liên minh với Kim đánh Liêu, mà ủng hộ liên minh với Liêu đánh Kim. Các ngươi đều là người đánh giặc, các ngươi nên biết, người Nữ Chân nếu so với người Khiết Đan còn khó đối phó hơn. Sự thật chứng minh ta cũng không nhìn lầm."

Âu Dương nói:

" Mà nay ta cảm thấy Mông Cổ, Tây Liêu tương lai sẽ tạo thành uy hiếp với Tống Triều, vì sao không có ai tin tưởng chứ? Diệt Mông Cổ với Tây Liêu, Âu Dương ta có chỗ tốt gì?"

Ba tướng không nói thêm gì nữa, đều cúi đầu trầm tư. Âu Dương thở dài nói:

"Bỏ đi, coi như ta chưa nói gì. Hôm nay dù sao cũng là ngày lành, mọi người cùng nhau nâng chén đi."

Mặc kệ Mông Cổ phát triển, dù sao cũng là tai họa, chỉ sợ càng tai họa hơn là không có ai coi trọng an toàn của vùng đất này. Có lẽ mình chỉ là buồn lo vô cớ, bởi vì quốc lực Tống bây giờ căn bản là không sợ dân tộc du mục gì cả. Nhưng thân là một người xuyên việt. Âu Dương sẽ không bỏ mặc sự tồn tại của dân tộc có tính xâm lược.

Lưu Kỹ nâng chén hồi lâu không uống, rốt cuộc nói:

"Để ta làm cho."

" Lưu tướng quân?"

Hàn Thế Trung kinh hãi.

Lưu Kỹ nói:

" Lúc ở Động Đình hồ, ta gặp chuyện khó khăn, đại nhân hỏi ta, có thể tin hắn một lần hay không, vì thế ta tin. Kết quả so với ta tưởng tượng còn tốt hơn. Ta hợp tác với đại nhân đánh trận hẳn là nhiều lần nhất, đại nhân không chỉ có chưa bao giờ mưu đồ tư lợi cho mình, còn xuất ra tiền tài để trợ cấp chiến sự. Mọi người xem, trận chiến với Tây Hạ, là đại nhân hết sức chủ trương thúc đẩy, một lần vất vả suốt đời nhàn nhã, kết thúc sự bành trướng của Tây Hạ gần trăm năm. Biên cương hòa thuận, còn khai thông con đường tơ lụa. Cho dù có chuyện gì. Đại nhân cũng không có lấy được chỗ tốt gì cả. Có lẽ mọi người sẽ nói hiệp hội thương nghiệp mới có lợi, nhưng mọi người cũng biết, hiệp hội thương nghiệp căn bản không phải là của đại nhân. Nếu như không có sự phát triển của thương nghiệp, chúng ta có thể được trang bị hỏa khí sao? Quân Hà Bắc có thể được thay đổi quần áo tác chiến vào mùa đông sao? Ta cảm thấy không có lý do gì không tin, đại nhân nói diệt, luôn luôn có đạo lý của đại nhân."

Hàn Thế Trung lắc đầu:

" Ta không tán thành. Tướng dùng binh, quan binh, đây là quy chế do thái tổ định ra."

Lưu Kỹ nói:

"Sau chiến tranh với Liêu Kim, quân Tống nhiều thêm một Đại tướng hay thiếu một Đại tướng, đã không còn quan trọng nữa. Mạt tướng khẩn cầu đại nguyên soái thuyết phục Quân Cơ xứ điều quân Vĩnh Hưng đến phía tây."

Trương Tuấn nói:

" Lưu tướng quân, vậy có thể sẽ khiến cho anh danh bị hủy hết."

" Đại nhân dám đề nghị như vậy mà không tiếc thân, thanh danh của mạt tướng có đáng vào đâu."

Lưu Kỹ nói:

" Nếu càn quét hết Mông Cổ và Tây Liêu, lãnh thổ Đại Tống ta sẽ được mở rộng ra rất nhiều. Công thành nhổ trại, đoạt thành chiếm đất, mở rộng biên cương vẫn là nguyên nhân chủ yếu khiến ta từ nhỏ đã tập võ. Cho dù tương lai phán ta tội chết, nhưng mấy trăm năm sau, tất cả mọi người sẽ nói một tiếng, chỗ kia là năm đó Lưu Kỹ đánh hạ được."

Hàn Thế Trung nói:

" Hoàng thượng anh minh, ngươi mở cương bình địa, có thể sẽ không gây khó dễ cho ngươi. Có điều đại nhân chỉ sợ cũng sẽ bị phiền toái."

Hàn Thế Trung dù sao cũng hiểu một chút ít chính trị, cho dù thuận lợi hết thảy, Lưu Kỹ sẽ không bị xử phạt, nhưng sẽ bị vứt bỏ. Mà Âu Dương coi trời bằng vung, một lòng kích động gây loạn biên cương, sẽ phải chịu trách nhiệm chuyện này. Kích động Đại tướng tự tiện cầm binh xuất kích, gây hấn biên cương, chính là cùng âm mưu phản nghịch. Tính chất rất là ác liệt.

Âu Dương nói:

" Ta không quan tâm."

Thời đại không có điện, không có bia, không có cây ớt, không có ô tô, không có điện thoại mình cũng ngán lắm rồi. Ừm... Sự thật không phải như vậy. Sự thật là, Âu Dương biết rõ Ma vương Thiết Mộc Chân kia với con cháu hắn giết chết vô số người, với Trung Nguyên gần như tiến hành phá hư bản chất, khiến Trung Nguyên không những dừng bước không tiến bộ, hơn nữa còn thống trị làm cho kinh tế, diện tích sụt giảm, người Hán bị liệt vào người cấp thấp nhất. Đương nhiên từ góc độ hiện đại mà thấy, Mông Cổ cũng là người trong nước, nhưng từ góc độ Tống Triều mà thấy, Mông Cổ chính là kẻ xâm lược. Năm đó kháng Nhật nếu thất bại, dân tộc Đại Hòa có phải là liền thành năm mươi bảy dân tộc của dân tộc Hoa không? Hậu thế chúng ta có phải là có thể hài hòa đoàn kết không? Kẻ xâm lược chính là kẻ xâm lược, cho dù được các nhà lịch sử tô son trát phấn cũng không làm thay đổi được sự thật này. Chẳng hạn như Âu Dương cho tới bây giờ đã thừa nhận mình đúng là kích động Đại Tống xâm lược mở rộng ra phía ngoài.

Hàn Thế Trung nói:

" Chuyện này không thảo luận nữa, chúng ta cũng không nhắc đến nữa, mọi người nâng chén, hôm nay hẳn là chúc mừng Trương Tuấn Trương tướng quân thuận lợi bắt được phủ Hoàng Long."

" Được"

Mấy người nâng chén một hơi cạn sạch, Trương Tuấn vẫn như cũ là uống nước sôi để nguội.

...

Bắt được phủ Hoàng Long là một cột mốc, đánh dấu sự cường thịnh đến tuyệt vời của quân Tống. Báo Hoàng gia kể lại kỹ càng trận chiến công phòng kịch liệt ở phủ Hoàng Long, hơn nữa còn phỏng vấn Trương Tuấn bị trọng thương, giám quân Âu Dương, chủ tướng thay mặt Ngô Giới, công thần Vương Ngạn, quan hậu cần Trần Quy... Khi đó người nào cũng đều thành thật, cũng không có thổi phồng lên, bởi vì là thắng lợi vinh quang, Âu Dương cũng chẳng có ý định thổi phồng.

Rồi sau đó còn có bình luận đặc sắc, mời riêng bình luận viên là Tiền tướng quân Xung Sư, Xung Sư cho rằng có thể giành được thắng lợi như thế, không chỉ có bởi vì tướng sĩ tiền phương anh dũng, tướng lĩnh chỉ huy thoả đáng, còn bởi vì hậu cần bảo đảm. Xung Sư nói, vào thời đại của bọn hắn, mùa đông sẽ không xảy ra chiến tranh đại quy mô, mà còn Tống Triều hoàn toàn khắc phục được điểm này, quần áo giữ ấm tận chân răng, còn có tiêu hao một lượng lớn gốm sứ đựng nước, đều là chỉ có sức sản xuất hiện nay mới có thể tạo ra. Sự xuất hiện của các hỏa khí như trọng pháo, còn có biện pháp vận chuyển trọng pháo khéo léo của Trần Quy cũng nói rõ tầm quan trọng của nhân tài.

Triệu Ngọc cũng hạ chỉ, đại học hoàng gia ở Đông Kinh thành lập bộ nghiên cứu tạp khoa, khích lệ những người có tài năng giống như Trần Quy vậy vào học. Nghiên cứu học thuật, dạy dân.

Tháng ba, Âu Dương trở lại Đông Kinh, vốn cho là có thể giải nhiệm, nhưng không ngờ lại có chuyện phải bôn ba. Triệu Ngọc sau khi tuyên gặp Âu Dương, thấy Âu Dương đi đường có chút mỏi mệt, cũng là có chút băn khoăn. Cố ý bảo ngự trù làm chút điểm tâm, nhưng Âu Dương cũng không cảm giác tay nghề ngự trù có chỗ nào tốt.

Triệu Ngọc nói:

" Thiên Tộ Đế phái người liên hệ Đồng Quán rồi, muốn đầu hàng Tống quốc."

" Theo vi thần biết, Thiên Tộ Đế bây giờ đã là một, ngôi vị hoàng đế đã vào tay Da Luật Thuần. Hơn nữa binh quyền ủng hộ Da Luật Thuần ở trong tay Da Luật Đại Thạch, hắn đầu hàng tựa hồ đối với chúng ta không có chỗ tốt gì."

" Da Luật Thuần cũng phái sứ thần tới, tỏ vẻ nguyện ý thần phục Tống quốc."

Âu Dương hỏi:

"Làm phiên quốc?"

" Là ý tứ này."

Triệu Ngọc nói:

" Bọn họ hàng năm sẽ tiến cống, lấy Đông Kinh làm biên giới."

" Đông Kinh bị người Nữ Chân vơ vét một lần, đã không còn bao nhiêu giá trị. Làm phiên quốc không phải là không thể được, nhưng phải có mấy điều kiện."

" Điều kiện gì?"

Âu Dương nói:

" Thứ nhất, , phải buông tha cho quân đội, trong với ngoài Đông Kinh phải đều là quân đội của triều đình, toàn bộ Liêu quân giải giáp quy điền, chúng ta phái ra chuyên gia nông nghiệp trợ giúp bọn họ trồng trọt, nhưng không thể tiếp tục cuộc sống du mục, nếu cần thiết triều đình còn có thể trợ cấp nhất định."

" Còn gì nữa không?"

" Thứ hai, cho phép người Khiết Đan di chuyển vào Hán, cho phép người Hán di chuyển vào Khiết Đan. Đông Kinh sử dụng luật pháp Đại Tống, bảo vệ thương nhân."

" Ý ngươi là đồng hóa bọn họ?"

Triệu Ngọc nói:

" Chậm rãi dung hợp?"

" Đúng vậy, kỳ thật giới cầm quyền biết rõ tình cảnh trước mắt của bọn hắn, bọn họ căn bản không có khả năng thắng lợi. Cho nên chúng ta có thể để giới cầm quyền đó đạt được chỗ tốt nhất định. Chẳng hạn như thừa kế vương vị, hưởng thụ trợ cấp hàng năm của triều đình, để cho bọn họ có thể hưởng thụ cuộc sống xa hoa như cũ."

Crypto.com Exchange

Hồi (1-298)


<