Truyện Tiên Hiệp

Truyện:Thiên Tống - Hồi 272

Thiên Tống
Trọn bộ 298 hồi
Hồi 272: Lợi ích và nhân nghĩa
0.00
(0 lượt)


Hồi (1-298)

Âu Dương lại thở dài, có điều ít nhất ngay cả hắn cũng đều tán thành kế hoạch thủy công, đã có chút mặt mũi. Rất nhanh, ngày hôm sau, đã phải đi công tác. Trần Quy tạm thời từ chức tri huyện, chuyển sang phụ trách tất cả công tác điều phối có liên quan đến vật tư, còn thư kế hoạch cũng bí mật đưa đến trong tay chủ tướng Trương Tuấn quân lộ Hà Bắc. Đồng thời Quân Cơ xứ còn tiến hành điều chỉnh đôi chút chiến lược. Hàn Thế Trung bên này chỉ huy hai lộ cấm quân không còn có áp lực thời gian nữa. Hàn Thế Trung có thể theo kế hoạch, Cẩm Châu bất động, quân đội Lâm Hoàng tiến tới, đi đến xua đuổi quân địch ở Thông Châu, hoặc là chiến lược tư tưởng bức bách kẻ địch Thông Châu quyết chiến, có thể khống chế thương vong đến mức thấp nhất. Vốn dĩ là giữ nguyên kế hoạch, tháng chín phải đoạt được Thông Châu, không cách nào hoàn toàn dựa vào Lâm Hoàng tạo áp lực với quân Liêu.

Người Nữ Chân hiển nhiên cũng không hiểu ý đồ của quân Tống, đột nhiên ở vị trí năm mươi dặm Hoàng Long phủ dừng chân không tiến, dựng trại đóng quân, doanh trướng bố trí hoàn là dáng vẻ phòng thủ. Dưới sự điều động của Tông Hàn, gian tế Nữ Chân trong Tống quốc không nhiều lắm bắt đầu điên cuồng hoạt động, tra xét quân tình.

Gian tế Nữ Chân, phần lớn là Hoàn Nhan Lan đảm nhiệm công chúa Đại Tống, nằm vùng trong thời điểm tuần trăng mật Tống Kim. Nhân số không ít, nhưng lên được bàn tiệc không nhiều, người xuất sắc đều bị Âu Dương trong hành động lần đó moi ra hết rồi. Phải nói là súng bắn chim đầu đàn. Bộ phận còn lại, mặc dù vẫn chịu chỉ huy của triều đình Nữ Chân, nhưng không có nhân tài xuất sắc, sau vụ án cùng nhau đánh cắp chưa đạt được kia, một chuỗi bị Trương Huyền Minh đào ra ngoài, cuối cùng tính toán lại, khoảng chừng hơn hai mươi người, tài trí bình thường.

Đơn đặt hàng vật tư to lớn này, toàn bộ là do Tô Thiên phụ trách, bàn giao với thương gia là: Danh sách thương đội viễn hành muốn buôn bán, vận chuyển cũng toàn bộ thông qua công ty vận tải đường thuỷ của hiệp hội thương nghiệp Đông Nam hoàn thành, Trương Tuấn phái ra thân binh vệ đội giám thị vật tư từ Cao Ly vận chuyển đến tiền tuyến. Tất cả hàng hóa toàn bộ thùng gỗ lớn đều được niêm phong, tự ý mở sẽ bị chém. Mặc dù đều có thể làm được bảo mật nhất định, nhưng ở tiền tuyến đốn củi, điều động công tượng chế tạo máy bắn đá đã không cách nào giữ bí mật. Bất quá đối với máy bắn đá, Nữ Chân ngược lại thật không quá lo lắng.

Bây giờ địa bàn phía nam của Hoàng Long phủ đã nằm trong tầm kiểm soát của người Tống, mặc dù còn có hành động du kích, và Nữ Chân làm loạn quy mô nhỏ, nhưng dù sao trước mắt là chế độ quản lý quân sự, người Nữ Chân nhất thời cũng không gây ra được chuyện gì to lớn. Nhưng sớm muộn phải rút khỏi quân đội, vậy mảnh đất này nên xử lý như thế nào đây? Hoặc là xử lý như thế nào xử lý tốt vấn đề mâu thuẫn dân tộc trong khu chiếm lĩnh người Nữ Chân và người Tống, người Nữ Chân và người Nữ Chân, còn có một vài người Bột Hải, người Khiết Đan. Đây là chủ đề nghị luận nóng nhất của triều đình trong tháng sáu.

Không giống với Tây Hạ, Tây Hạ dù sao cũng chịu ảnh hưởng từ Nho giáo rất lớn. Hơn nữa người Đảng Hạng thống trị bản thân số lượng cũng không nhiều, ở Nguyên Tây Hạ có hai mươi mấy dân tộc, người Hán mặc dù không phải đại tộc thứ nhất, nhưng cũng là nhóm tôc hàng đầu.

Nữ Chân là một chuyện khác, địa phương căn bản là lấy người Nữ Chân làm chủ. Hơn chín phần người trở lên là người Nữ Chân. Ngôn ngữ không thông, trao đổi khó khăn, hơn nữa người Nữ Chân vạm vỡ, đầu óc lại không khôn ngoan, không chỉ có nói bọn họ phổ biến trình độ giáo dục không cao, còn bởi vì tập tục của cha ông bọn họ chỉ những người đồng tộc mới có thể thông hôn, hạn chế sự phát triển của chỉ số thông minh. Nếu không Hoàn Nhan A Cốt Đả sẽ không sau khi thượng vị chuyện đầu tiên chính là, ngăn chặn hiện tượng lạc hậu đồng tộc thông hôn.

Hơn nữa theo Hộ bộ báo cáo, người Nữ Chân nhìn người Tống rất lạnh lùng, đăng ký cư trú dân công phi thường khó khăn, Nữ Chân đối với tộc khác có mâu thuẫn tự nhiên. Một vài tù trưởng còn nói, Tống trị thì Tống trị, bọn họ có thể thần phục, nhưng phải bảo đảm bộ tộc bọn họ có điểm tụ tập như ban đầu, hơn nữa bọn họ không đồng ý dân tộc mình học tập Hán ngữ, không đồng ý dân tộc mình nhập Hán tịch. Lại càng không cần phải nói thu thuế, còn có điều động người Nữ Chân nhập ngũ.

Đó là một vấn đề thực tế tương đối nghiêm trọng, vì vậy Triệu Ngọc ra lệnh, tất cả quan thất phẩm trở lên, đều phải nói ra cái nhìn đối với việc cai trị Nữ Chân, võ tướng lại chỉ là khích lệ dâng tấu, không bắt buộc.

Đến trung tuần tháng bảy, các nơi dâng tấu đã đầy đủ không kém rồi. Tập hợp lại không có gì hơn vài loại biện pháp. Thứ nhất, , quân sự cưỡng chế chia cắt, di chuyển bộ phận người Nữ Chân đến nam Tống, đưa bọn họ phân tán đến các nơi. Thứ hai, ngay tại chỗ cưỡng chế quân sự, bất kỳ bộ tộc không vào Hán tịch, hết thảy coi là bộ tộc đối địch tiêu diệt. Tiêu diệt dân cư Nữ Chân. Di chuyển dân Tống tiến vào, đồng hóa người Nữ Chân không có phản kháng, để số lượng người Hán bảo đảm vượt qua số lượng Nữ Chân.

Loại thứ ba là, dùng Kim trị Kim. Bổ nhiệm một người Nữ Chân có sức ảnh hưởng làm người đứng đầu liên minh tộc Nữ Chân, do người này đối với hộ tịch Nữ Chân, bộ tộc Nữ Chân tiến hành quản lý thống nhất.

Loại thứ tư, là biện pháp lấy Tống trị Kim, trên lãnh thổ chiếm lĩnh xây dựng An Phủ Tư, tất cả kẻ quản lý đều là người Hán, giống như là bên phía Ba Thục, cùng các tù trưởng Nữ Chân giữ hữu hảo, để cho bọn họ hạn chế hành vi hằng ngày của người Nữ Chân, hơn nữa với bộ tộc Nữ Chân sử dụng một vài chính sách lung lạc, để cho bọn họ từ từ dung hợp.

Loại thứ năm, đem tất cả người Nữ Chân di chuyển, sống cùng một nơi, thực hành quản lý tự trị, đất đai còn lại để cho người Hán sinh sống.

Lúc người Liêu thống trị người Nữ Chân, là lợi dụng thủ đoạn để cho giữa bộ tộc bọn họ tự giết lẫn nhau. Thủ đoạn nổi danh nhất chính là Hải Đông Thanh. Hải Đông Thanh là một loại tiểu ưng, người Liêu yêu cầu các tộc Nữ Chân dùng loài ưng này để đổi lấy lương thực, muối, các vật dụng thiết yếu. Nhưng Hải Đông Thanh vô cùng linh hoạt, để có được vật tư cuộc sống, giữa các bộ tộc thường xuyên vì một con chim ưng mà đại chiến gan qua. Bảy mươi hai bộ Nữ Chân, kỳ thật chỉ còn lại sáu mươi tám bộ, có một tộc còn là bị Hoàn Nhan A Cốt Đả diệt.

*****

Còn có một loại biện pháp chính là bức bách bên trong Nữ Chân di dời, trở thành Thục Nữ Chân, nhưng sự thật chứng minh, cho dù là Thục Nữ Chân cũng không cách nào hoàn toàn đồng hóa. Cho nên loại biện pháp thứ sáu chính là sử dụng cách người Liêu, khích lệ bộ tộc Nữ Chân tự giết lẫn nhau.

Loại thứ bảy, dùng nhân đức giáo hóa, thậm chí còn có người nói lời vô nghĩa, sau khi đánh bại người Nữ Chân, quân Tống nên lui về trong nước. Nhưng chớ xem thường, cách nói này vẫn có thị trường cố định.

Trong lần này, có những người xuất hiện rất khiến người chú ý. Đứng đầu đương nhiên là Âu Dương, thứ nhì là đại nguyên soái bốn lộ Hàn Thế Trung, còn có tể tướng Lý Cương, Tiết Bính sống lâu năm ở Nữ Chân, Kim Tứ đã thăng làm tướng quân ngũ phẩm, ở quân lộ Hà Bắc đảm nhiệm chính tướng, Trương Tuấn chủ tướng quân lộ Hà Bắc, đại phu thương nghị triều đình đại biểu lợi ích hiệp hội thương nghiệp Tô Thiên, đại phu thái học sinh đại biểu dư luận giới thượng lưu Trần Đông, còn có chính là người thẳng thắn cương trực Tông Trạch.

Mặc dù là quan viên thiên hạ cùng nhau dâng tấu, nhưng mọi người đều biết rằng, chân chính có tác dụng ảnh hưởng với hoàng đế chính là mấy người bọn họ. Những người này hoặc là thanh danh ảnh hưởng, có đầu óc. Hoặc là quen thuộc tập tính Nữ Chân, hoặc là có thể ảnh hưởng phương hướng tương lai chiếm lĩnh cai trị lãnh thổ Nữ Chân. Đương nhiên, còn có bọn tiến sĩ năm nay đi thi, có thể được phái đến địa phương Nữ Chân làm tri huyện hay không cũng là vấn đề bọn họ đang lo lắng.

Không biết là Triệu Ngọc ảnh hưởng tới thái độ của mọi người, hay là tiếng hô quần chúng ảnh hưởng tới Triệu Ngọc. Đầu tháng tám, ngoại trừ đại nguyên soái Hàn Thế Trung và Kim Tứ tránh nghi ngờ ra, mấy người được chú ý này được tuyên triệu lên kinh.

Thổ địa Khiết Đan quản lý rất đơn giản, một vài châu phía nam Địch Hà đã hoàn toàn chuyển sang quản lý đất Tống chính quy, thời gian cũng không có sinh phiền toái gì. Tư gia dẫn đầu các thương nhân cũng thuận lợi tiến vào chiếm giữ những địa phương này. Cho tới bây giờ vẫn tương đối yên ổn. Người Khiết Đan cũng tỏ vẻ có thái độ nghe theo mệnh trời, tuy rằng thỉnh thoảng có chỗ lời nói ngôn luận bất mãn, nhưng đều thuộc phạm vi bình thường. Ngược lại nhìn Nữ Chân bên này, trị an thì không cần nói nữa, ngổn ngan rối loạn, trộm cắp, cướp bóc, thậm chí có chuyện tập kích quân đội cướp đoạt vật tư. Một khi đắc thủ liền trốn về bộ tộc của mình, hoặc là chạy trốn đến Trường Bạch Sơn, quân đội cũng không có quá nhiều tinh lực đuổi theo truy bắt. Nữ Chân còn một hiện tượng xã hội, người già trẻ nhỏ nhiều, phụ nữ ít, nam nhân cường tráng trẻ tuổi phi thường ít. Thanh niên trước kia sớm bị bắt bớ đến phía bắc Hoàng Long phủ. Triều đình không biết phải ở nơi này đổ vào bao nhiêu lương thực tiền tài mới có thể bình phục địa phương, cho nên nói bỏ qua việc cho Nữ Chân chiếm lĩnh, cũng không phải là nói năng bậy bạ.

...

" Lao công Nữ Chân và Nữ Chân vẫn có khác nhau. Lao công Nữ Chân rời khỏi bộ tộc đã lâu, cho phép dùng Hán tịch, liền có thể biến đổi thành người Hán, quy mô mấy vạn người rất dễ tiêu hóa."

Âu Dương nói:

" Nhưng bộ tộc Nữ Chân lực ngưng tụ mạnh mẽ, tù trưởng có quyền lợi đương nhiên, hơn nữa bởi vì nhân số nhiều, điều kiện địa phương rất kém cỏi, không có bao nhiêu người Nữ Chân nguyện ý đổi hộ tịch, bởi vì bọn họ sau khi đổi thành người Hán, không chỉ có không cách nào hưởng thụ quyền lợi mà người Hán hưởng thụ, hơn nữa còn thoát ly hoàn cảnh sinh tồn của bộ tộc."

Không giống lao công Nữ Chân thứ nhất bọn họ tạo thành đơn vị tụ tập không có lực gắn kết mới, hia là có thân phận người Hán, bọn họ có thể rời khỏi đi tìm cuộc sống tốt hơn."

Tiết Bính nói:

" Ý kiến ty chức là, ý kiến của tù trường Nữ Chân chính là mấu chốt nhất. Ba gã tù trưởng tù binh của Kim Tứ, ba tên tù trưởng này cũng tương đối hợp tác. Nhưng bây giờ dù sao không phải là thời điểm chiến tranh, người bộ tộc đều là cuộc sống Hồi tộc. Muốn dùng thủ đoạn bạo lực cưỡng chế can thiệp, tất nhiên sẽ dẫn đến xung đột."

" Cho nên ý kiến của mạt tướng là, giết để phục."

Trương Tuấn nói:

" Những người này phần lớn là lão nhân, tiểu hài và nữ nhân, cho dù đưa đến nội địa thoát khỏi bộ tộc bọn họ cũng sống không nổi, còn có thể nhiễu loạn địa phương."

Triệu Ngọc nói:

" Trương tướng quân, nếu xử lý đơn giản như vậy, trẫm cũng không cần bảo mọi người gác lại công sự tới Đông Kinh. Trẫm không quan tâm đến chết sống của người Nữ Chân, nhưng chỉ đơn giản giết chóc thì trẫm cũng không muốn, nguyên nhân các ngươi cũng biết, đám cổ giả kia mỗi ngày đến nói nhân đức với trẫm, nói cái gì binh giả, hung ác, tự ý giết người là làm trái với ông trời, ngày hôm qua còn có một quan tứ phẩm đã sắp cáo lão vẫn còn ở trước mặt trẫm khóc lóc van xin, còn muốn đập đầu vào cột. Hắn còn có thể được mang danh trung liệt, ngược lại trẫm liền biến thành bạo quân bức tử thần tử."

Lý Cương vội vàng nói sang chuyện khác, nói:

" Thần vẫn cảm giác dùng chính sách lấy người Kim trị người Kim tốt hơn. Bổ nhiệm người Nữ Chân làm quan địa phương. Đem Kim quốc biến thành một hoặc hai châu, do tù trưởng có hôn nhân với Tống trông coi."

Tô Thiên lắc đầu:

" Thương nhân kia cũng không có điểm nào hay. Ai dám đi đến chỗ kia mở màn, ai dám đi đến chỗ kia buôn bán thương phẩm. Nếu đánh thắng, đương nhiên phải chiếm lấy. Bệ hạ, nếu Nữ Chân vẫn để Nữ Chân trông nom, chúng ta cũng không cần lao lực như vậy. Đem đất đai của bọn họ đưa cho người có thể sử dụng, không những làm phong phú quốc khố, còn có thể khiến dân nơi đây phồn vinh, cuối cùng hoàn toàn quy nạp nơi đây vào bản đồ Đại Tống."

" Thương nhân trục lợi vô sỉ như thế, nói chỗ tốt của Liêu quốc nhưng không đề cập tới chỗ tốt của bản thân."

Trần Đông bất mãn nói:

" Vi thần cảm giác vẫn là kế sách với các dân tộc biên giới tốt hơn. Đưa binh quan đến nặng thì quản lý thành trấn, nhẹ thì quản lý các bộ tộc."

" Vi thần cảm thấy Tô Thiên nói có đạo lý."

Âu Dương nói:

" Đặc biệt là một điểm cuối cùng, bản đồ sẽ được khuếch trương. Nếu còn có danh xưng Nữ Chân như vậy, vạn nhất xuất hiện thêm một Hoàn Nhan A Cốt Đả, Đại Tống ta có phải là thêm một lần củng cố cương vị hay không? Hơn nữa bởi vì người Nữ Chân khó quản lý liền không quản hay sao? Bởi vì bọn họ kiệt ngạo bất tuân mà chúng ta sẽ phải nhượng bộ hay sao? Nếu bây giờ đánh bại Nữ Chân rồi, vi thần cho rằng nếu vẫn còn khách khí như vậy, không bằng mời Trương tướng quân rút lui tốp binh đang vây khốn Hoàng Long phủ về Tống cho rồi. Quân ta hao phí lương thảo, tiền bạc, hi sinh biết bao nhiêu tánh mạng, thậm chí còn liên lụy đến kinh tế Tống quốc. Kết quả vẫn giống nhau."

Trần Đông lạnh nhạt nói:

" Vậy theo ý của Âu đại nhân là?"

" Thanh niên tráng hán với phụ nữ nhập vào quốc tịch Hán di chuyển vào nội địa làm việc, lão nhân với nhi đồng tập trung ở trên một vùng đất, triều đình cung cấp lương thực, ba ngày cho khẩu phần lương thực lửng dạ. Nhi đồng lớn lên nhập vào quốc tịch Hán, di chuyển vào nội địa, cho đến cuối cùng tộc Nữ Chân tiêu vong."

*****

Âu Dương nói:

" Chúng ta nhường nhịn với các dân tộc biên giới, là bởi vì các dân tộc biên giới bất an, mấy ngàn bộ tộc phía đối diện lại dám cưỡi ngựa quất roi, bức bách Đại Tống ta giao dịch, giam khâm sai làm con tin. Nếu không thừa dịp Nữ Chân suy yếu, không nhân lúc nội loạn thủ tiêu, tương lai hậu hoạn sẽ vô cùng. Chúng ta không thể chỉ vì không muốn gánh danh nhơ mà đem vấn đề để lại cho hậu nhân."

" Ngừng"

Triệu Ngọc thấy mọi người có dấu hiệu khắc khẩu, nói:

" Hàn đại Nguyên soái gửi công văn cho trẫm, cơ bản là đồng ý với ý kiến của Âu Dương. Nguyên tắc là không thể để cho người Nữ Chân tụ tập lại với nhau, Nữ Chân có ngôn ngữ của mình, hơn nữa đa số cũng đều không hiểu tiếng Hán là phiền toái nhất. Hơn nữa Tô Thiên nói cũng có đạo lý, trẫm vất vả đánh hạ Nữ Chân, không phải là chỉ vì để cho bọn họ thần phục, tương lai có cơ hội ngóc đầu trở lại. Mấy ngàn năm nay, ngoại tộc vẫn luôn quấy nhiễu trung nguyên ta, mỗi lần đều phải hao phí quốc lực đánh bại bọn họ, phần lớn là cầu hoà, các triều đại quân vương cũng nghĩ, lấy những vùng đất kia làm gì? Còn không bằng làm một vị vua nhân nghĩa, tứ hải thái bình, nhưng trăm năm thậm chí là vài chục năm sau, bọn họ lại tới nữa."

Trương Tuấn nói:

" Thật ra thì ngoại tộc cũng là bất đắc dĩ, thổ địa bọn họ cằn cỗi, gieo trồng không dễ. Chỉ có thể du mục tứ phía. Nhưng nếu thời tiết không tốt, để qua mùa đông hoặc là phải năm mất mùa, chỉ có thể đánh cướp với trung nguyên."

" Đúng, liền vì vậy đành bất đắc dĩ."

Âu Dương nói:

" Cho nên vi thần cho rằng phải thừa dịp hắn bệnh, lấy hắn mệnh. Không thể tiếp tục cho bọn hắn có cơ hội Đông Sơn tái khởi."

Trần Đông nói:

" Đại Tống ta nghe theo nho học, cốt dùng nhân nghĩa trị quốc. Không phải là cứ theo lời Âu đại nhân, tốn hao biết bao nhiêu phí tổn thì sẽ được chỗ tốt lớn hơn nữa. Phát động chiến tranh là vì để gạt bỏ hoạ ngoại xâm uy hiếp, chứ không phải là vì để xâm chiếm thổ sản của người khác, hành vi như thế không hợp với lời của thánh nhân, so với cường đạo không khác là bao."

" Càn rỡ!"

Triệu Ngọc quát lên.

" Vi thần biết tội."

Trần Đông cáo lỗi nói:

" Nhưng vi thần kiên trì cho rằng chiếm nước đã là không ổn, huống chi còn xua đuổi dân bản địa, người Liêu đã thống trị Nữ Chân cũng có gần hai trăm năm, cuối cùng cũng bị ép bách rơi vào đường cùng, Hoàn Nhan A Cốt Đả mới khởi binh phản Liêu."

Rất nhanh liền phân ra trận doanh, Tô Thiên với Âu Dương kiên trì muốn chiếm nước đuổi dân, phân phối đất đai cấp cho thương nhân cùng với địa chủ. Trần Đông với Lý Cương lại cho rằng, nhiều nhất chỉ có thể áp dụng thái độ lấy người Kim trị người Kim, lấy nhân nghĩa làm đầu, còn nêu ví dụ chứng tỏ Tùy Đế có năng lực chiếm lĩnh thổ địa của người khác, cuối cùng vẫn là buông tha cho điều đó, nhân nghĩa của hắn từ Đường Tống tới nay đều được đánh giá rất cao. Trương Tuấn đại diện cho võ tướng tỏ vẻ không thể để cho người Nữ Chân tụ tập quá dày đặc, về phần muốn thi hành chính sách như thế nào, bọn họ không có ý kiến gì. Cuối cùng chỉ còn thừa một mình Tông Trạch chưa có ý kiến.

Tông Trạch thấy tất cả mọi người đều nhìn mình, vì vậy đành nói:

" Bệ hạ, cái này phải xem thấy thế nào. Âu đại nhân nói có đạo lý của bọn họ. Lý tướng và Trần đại nhân cũng có đạo lý. Nhưng thần cho rằng ý kiến của Trương tướng quân với Hàn Tướng quân là được nhất, Âu đại nhân lo lắng ngoại tộc không diệt, tương lai sẽ thành mối họa, Lý tướng là vì thanh danh của bệ hạ. Không bằng như vậy, đem người Nữ Chân nhập vào Hán tịch, nhưng không đuổi bọn họ đi. Thiết trí quan Hán quản lý bọn họ."

Người này sao lại trở thành kẻ hai mặt rồi, Âu Dương buồn bực, về sau ngẫm lại ồ, người này nghe theo tính cách vốn có của mình, giữ thái độ đắc tội với tất cả mọi người, những lời này không chỉ có không lập trường, còn đắc tội tất cả mọi người. Phải biết rằng mục đích của mình là để thương nghiệp tiến vào, cuối cùng Hán hóa thổ địa, vừa để thương nhân kiếm lời, cũng cho quốc gia rất nhiều chỗ tốt. Người này phủ quyết. Mục đích của Lý Cương bên kia là ít động, tốt nhất là không động binh đao, giải quyết chuyện này yên lặng thu được danh tiếng đại quốc nhân nghĩa. Người này cũng phủ quyết điểm này.

Mọi người hai mặt nhìn nhau, Triệu Ngọc ngược lại 'phì' một tiếng nở nụ cười, Tông Trạch quả thật giống như truyền thuyết vậy. Nhưng lập tức nhớ tới mình thất lễ thần tử, khụ một tiếng nghiêm mặt nói:

" Cách nhìn của trẫm là, quả thật không thể để cho người Nữ Chân tụ tập, đây là điểm mấu chốt. Nhưng tốt nhất cũng ít động binh đao một chút, có thể lấy được lợi đương nhiên là tốt nhất rồi."

Đây là biện pháp có thể để mọi người nhất trí nhất. Tất cả mọi người hiểu rõ, lập trường của mỗi người khác biệt quá lớn, rất khó hình thành thống nhất. Tất cả mọi người có đạo lý riêng của mình, vì vậy kết quả chuyện này mọi người đều biết, đó chính là bỏ phiếu biểu quyết. Quả nhiên, Triệu Ngọc nói:

" Triều hội hôm sau, mọi người ở trước mặt bách quan nói về cái nhìn của mình. Trẫm sẽ cho các ngươi chút thời gian, một tháng, một tháng sau bỏ phiếu biểu quyết chính sách với Nữ Chân. Để triều thần làm chủ, mọi người thấy thế nào?"

Còn có thể như thế nào nữa, ngươi có đạo lý đến đâu cũng thắng không nổi luật thiểu số phục tùng đa số. Âu Dương nhớ tới một câu chuyện, kể rằng có quốc gia tất cả mọi người uống nước suối điên, chỉ có quốc vương không uống. Cuối cùng tất cả mọi người cảm thấy quốc vương điên rồi, nguyên nhân cũng bởi vì không uống nước suối điên, cuối cùng quốc vương bị buộc bất đắc dĩ phải uống, rốt cuộc cũng điên rồi. Vì vậy mọi người nhận thức đây là quốc vương tốt nhất. Thiểu số phục tùng đa số chỉ là một loại biểu quyết và thái độ, nhưng tuyệt đối không có nghĩa là người nào đúng, người nào sai.

...

Tô Thiên với Âu Dương sau khi xuất cung đi uống hai chén, Tô Thiên đưa ra vấn đề của mình:

" Đại nhân, ngươi cho rằng cuối cùng là người nào quyết định?"

"..."

" Đại nhân?"

Tô Thiên thấy Âu Dương thất thần, lại hô một câu.

"A? Nha"

Âu Dương nhỏ giọng hỏi:

" Ngươi có cảm giác biểu quyết một tháng sau có chút mâu thuẫn hay không?"

" Có mâu thuẫn gì?"

Âu Dương nói:

" Ngươi nghĩ xem, mọi người hiện tại đều đang chú ý chuyện này, vốn nên nhanh nhanh quyết định mới đúng, mà giờ ngươi xem không chỉ có bảo chủ tướng Trương Tuấn trở về, hơn nữa còn bảo các nơi dâng tấu chương lên, bây giờ lại cho thời gian một tháng suy nghĩ về biểu quyết, ngươi nói hoàng thượng là đang nghĩ như thế nào?"

Tô Thiên sau khi ngẩn người nói:

" Nghe đại nhân nói như vậy, quả thật chuyện này có chút kỳ lạ. Hoàng thượng ở trên triều đình làm người hiền lành, cũng không biểu lộ thái độ, cũng không phản đối, vậy có cần thiết phải bảo mọi người tụ tập với nhau không? Còn có đại nhân, ta còn hoài nghi là do bệ hạ thả ra tin đồn, nói ý kiến mấy người chúng ta là trọng yếu nhất."

" Hoàng thượng muốn làm gì?"

Âu Dương ôm đầu nghi hoặc:

" Chuyện hiểu rõ thánh ý, chúng ta không làm được, vẫn nên tìm cao nhân tới thương lượng. Nếu biết rõ Hoàng thượng là có ý gì, chuyện này liền tương đối dễ làm."

Crypto.com Exchange

Hồi (1-298)


<