Vay nóng Tinvay

Truyện:Thiên Tống - Hồi 273

Thiên Tống
Trọn bộ 298 hồi
Hồi 273: Người du mục đều là địch
0.00
(0 lượt)


Hồi (1-298)

Siêu sale Shopee

" Tìm ai?"

Tô Thiên hỏi:

" Thái Hư đạo trưởng như thế nào?"

" Không được, người này có chút kỹ xảo giang hồ, sẽ biết người lừa gạt, nhưng đối với vấn đề này, ta tin tưởng hắn đoán không ra. Mặc dù từng làm quốc sư Nữ Chân, nhưng chính trị bên Nữ Chân cũng là đơn giản hơn nhiều, ừm, nói quá phức tạp rồi, người Nữ Chân chưa hẳn có thể hiểu rõ."

Tô Thiên cau mày nói:

" Chúng ta đương nhiên không thể tìm bọn người Lý tướng, liên quan đến lợi ích, cần phải tìm người hiểu rõ huyền cơ triều đình, có thể hiểu rõ thánh ý, lại phải ủng hộ chúng ta, ít nhất không thể phản đối chúng ta, tìm người có thân phận hỏi thử mới được.

" Đại nhân, Cửu công công như thế nào?"

Âu Dương nói:

" Nếu hoàng thượng thích làm ra huyền cơ thế này, hắn dám nói cái gì? Chắc chắn cũng là thích huyền cơ. Đúng rồi, ta nhớ ra rồi, có một người tuyệt đối phù hợp hắn là cựu thần ba triều, còn là một thành viên Thiên Tống chín trăm đẩy ngã nữ vương, có thể không ủng hộ ta, nhưng cũng sẽ tuyệt đối không phản đối ta."

" Người nào?"

" Sư phụ ta Vương Khanh."

Vương Khanh đối mặt vấn đề của Âu Dương, sau khi sờ soạng chòm râu bảy lần, nháy mắt sáu lần, nói với Âu Dương, đồ đệ à, sư phụ của ngươi mặc dù là quan viên mấy phẩm, nhưng chưa bao giờ quản nội sự, chuyện này quả thật có nội tình, bản thân ngươi phải tự mình cân nhắc đi thôi. Hoàn toàn là một bộ thế ngoại cao nhân, không để ý tới phàm trần.

Âu Dương chỉ có thể nói, sư phụ, ngươi nha, nếu như đối với đồ đệ không tốt như vậy, cẩn thận đồ đệ trở mặt.

Vương Khanh: Tên tiểu thúi chết tiệt, ngươi còn muốn thế nào?

Âu Dương: Hãm hại ngươi nhìn lén hoàng đế tắm rửa trong lúc bế quan.

Đương nhiên, nói không phải như vậy. Vương Khanh quả thật không muốn hỏi đến, nhưng Âu Dương dỗ rồi dụ rồi dỗ, cũng chính là sư bà của Âu Dương, Vương Khanh dưới áp lực của mẫu thân, chỉ có thể là nói ra cái nhìn của bản thân. Đây là lần thứ hai Âu Dương lợi dụng Vương mẫu, lần đầu tiên là mời người ta uống trà, lần này là tặng quà.

Vương Khanh nói:

" Trước mắt Nữ Chân đều là đánh nhỏ loạn nhỏ, nhưng vì cái gì hoàng thượng muốn lùi lại ngày tháng đã quyết định lần nữa chứ?"

" Đúng vậy, vì sao?"

Âu Dương mờ mịt đáp một tiếng, ngươi thật dài dòng.

" Bởi vì hoàng thượng là nghiêng về ủng hộ các ngươi, ngươi nghĩ kỹ lại xem, trì hoãn thời gian đối với bên nào có lợi hơn?"

Vương Khanh nói:

" Hoàng thượng nếu chọn dùng biện pháp dùng Kim trị Kim, sớm đã bắt đầu bố trí tiếp xúc tù trưởng, bổ nhiệm quan viên. Chần chừ không quyết không phải là tác phong của hoàng thượng."

Âu Dương như cũ nghi vấn:

" Sư phụ ý là?"

" Trước mắt đất đai Nữ Chân chiếm lĩnh mặc dù có chút đánh nhỏ loạn nhỏ, nhưng vô cớ xuất binh. Ngươi có biết vì sao chiến tranh, bãi quan đều phải tìm lý do hay không?"

" Ít nhất có thể giải thích cho mọi người, để mọi người ủng hộ."

" Đúng, tỷ như Lý Hán phải khâm sai, bị người giam cầm rồi, hoàng thượng lập tức sai người bí mật cứu ra, mà không khoa trương. Bởi vì hoàng thượng biết rõ, nếu như khoa trương, chuyện này còn liên quan đến mặt mũi triêu đình, uy nghiêm hoàng gia. Hoàng thượng nghĩ không giải thích thì không được."

Vương Khanh nói:

" Cho nên ta thấy hoàng thượng ý là, hi vọng phía nam nơi Nữ Chân chiếm lĩnh có chút động tĩnh, để cho dù đại thần muốn phản đối không thể cũng không dám mở miệng phản đối. Theo như suy tính như vậy, hoàng thượng tất nhiên không hi vọng bên kia hòa khí."

Bởi vì hai tháng như vậy, có thể hòa khí trở lại sao? Vậy cũng chỉ có một lời giải thích, hoàng thượng hi vọng bên kia xảy ra chuyện, chuyện càng lớn càng tốt, nàng có thể danh chính ngôn thuận tiêu diệt Nữ Chân, chấm dứt hậu hoạn. Vì sao hoàng thượng không nói rõ, đó là bởi vì chuyện như vậy, không có cách gì nói rõ. Nhưng vẫn phải nói rõ một chút."

Âu Dương hỏi:

" Điểm nào?"

" Từ xưa đến nay, hoàng thượng mặc dù sẽ không nói rõ, nhưng nhất định sẽ nói rõ với ngươi. Nhưng hoàng thượng lại không nói rõ với ngươi."

" Ta hiểu rồi."

Vương Khanh mặc dù chưa nói xong, nhưng Âu Dương tỏ vẻ hiểu rõ, đây là một loại chuyển biến thái độ của Triệu Ngọc đối với mình. Có thể là cố tình tức giận, cũng có thể là tin tưởng xuất hiện vấn đề lớn. Âu Dương hỏi:

" Ta phải nên làm như thế nào?"

" Chuyện này không phải chuyện nhà, là chuyện nước, đương nhiên lấy quốc sự làm trọng."

Vương Khanh nói:

" Nhưng ngươi cũng có thể xem thử hoàng thượng đối với ngươi rốt cuộc là thái độ như thế nào. Bởi vì hoàng thượng cũng sẽ không lấy quốc sự làm trò đùa."

" Sư phụ ý là phải ở nơi chiếm lĩnh kia làm mọi chuyện rối lên."

Âu Dương thử nghĩ xem hỏi:

" Làm sao để gây chuyện, phải thế nào thì chuyện mới lớn được?"

Vương Khanh mỉm cười:

" Chuyện này vi sư cũng không biết."

" Tạ ơn sư phụ."

Âu Dương cáo từ.

Ba ngày sau, Tô Thiên đến dịch quán tìm Âu Dương, nhưng được cho biết, Âu Dương đi Hà Nam du ngoạn rồi. Tô Thiên mấy ngày qua không ít hoạt động, đến khắp nơi liên lạc người, đến khắp nơi nói đạo lý. Có điều, tình hình không quá lạc quan, đại thần dù sao đều là người khoa cử Nho gia, đều có chút cổ hủ. Một vài quyết sách nhỏ có thể sẽ nghe theo, nhưng xua đuổi và giết chóc làm trái với tinh thần Nho gia này, rất nhiều người không dễ dàng tiếp nhận cho lắm. Cũng giống như vậy, phái phản đối Trần Đông dùng một chiêu Âu Dương đã từng bày ra, đến bái phỏng từng nhà đại thần. Điều này khiến Tô Thiên áp lực rất lớn. Vì thế đi tìm Âu Dương, không ngờ Âu Dương lại thả bồ câu đi chơi.

Cũng vừa vặn, Tô Thiên thất vọng đang chuẩn bị rời khỏi, Cửu công công đi đến, hai người sau khi hàn huyên hai câu, Cửu công công kinh hãi:

"Tiểu tử này chạy rồi?"

Tô Thiên ngược lại sửng sốt:

"Công công, Âu đại nhân không phải là quan ở kinh thành, cũng nói rõ quan điểm với ta, dường như không cần thiết phải ở lại đâu?"

" Hắn đi đâu?"

Cửu công công hỏi.

" Hình như là đi Hà Nam, nói là đi tìm Hồ chưởng quỹ và Vương chưởng quỹ uống rượu."

" Người đâu!"

" Dạ."

Hai gã nội vệ sau lưng trả lời.

" Phái khoái mã đuổi theo Âu đại nhân về đây."

" Vâng."

" Nhớ kỹ trên đường không thể ngừng nghỉ."

Nhưng Cửu công công không ngờ chính là, mười ngày trôi qua, khoái mã báo lại không có tung tích Âu Dương. Triệu Ngọc rất tức giận, trước mắng Âu Dương, rồi sau đó lại mắng Cửu công công vô dụng, khiến hắn liên tục phái người tìm kiếm.

Cửu công công cũng rất ủy khuất, có điều dù sao cũng là thái giám, có ủy khuất là bình thường, không có ủy khuất là phi thường không bình thường. Cho nên lúc mặt ủ mày chau, tự mình đi đến Dương Bình tìm bọn người Triển Minh thương lượng, dù sao những người này tương đối quen thuộc hành tung Âu Dương.

*****

Triển Minh đang tọa thiền, thấy Cửu công công bị dọa cho một trận, vội căn dặn tả hữu lo pha trà, rồi sau đó hỏi:

" Cửu công công, xảy ra chuyện lớn gì sao, tại sao lại tự mình đến Dương Bình?"

Cửu công công thở dài, uống một ngụm trà liền nói:

"Phỏng rồi!"

Triển Minh vội căn dặn:

" Đổi trà lạnh đi."

Có thể khát thành như vậy, nhất định là ngựa không dừng vó.

" Đại nhân các ngươi thường xuyên đi đâu?"

Cửu công công uống một ngụm trà nguội hỏi.

" Thường xuyên đi đâu?"

Triển Minh lại sửng sốt hỏi:

" Có phải là đại nhân xảy ra chuyện gì không?"

Chẳng lẽ nội vệ Âu Dương nói bí mật thầm tra biến thành minh tra rồi sao?"

" Ngươi đừng để ý, nói cho ta biết hắn thường xuyên đi đâu?"

" Cái này khó mà nói. Gần đây Cao Ly và Liêu quốc còn có địa bàn Nữ Chân đều đi. Có điều phần lớn là đi xung quanh khu vực Hàng Châu. Đại nhân nói bên kia phong cảnh đẹp, khí hậu thoải mái."

Triển Minh ngẫm lại nói:

" Có đôi khi, hoàn toàn là theo thái thượng hoàng xuất ngoại du ngoạn."

"..."

Cửu công công té xỉu, chạy khắp đại giang nam bắc như vậy, làm sao tìm được?

Một nha dịch tiến vào nói:

" Triển đại nhân, Âu đại nhân bảo ngươi buổi tối đi uống rượu."

" Đã biết rồi."

Cửu công công sửng sốt:

" Âu Dương ở Dương Bình?"

" Đúng vậy."

Triển Minh lại càng sững sờ:

" Còn không thì đi đâu chứ?"

" Mang ta đi tìm hắn."

Đến Âu phủ hỏi thăm biết được, Âu Dương đi đại học Dương Bình cùng Tống Huy Tông uống trà, đến đại học Dương Bình, người ta còn nói Âu Dương mới vừa đi, nhưng chưa nói đi đâu. Cuối cùng Cửu công công hết hy vọng, liền đứng ở Âu phủ chờ Âu Dương. Mãi đến khi cơm tối Âu Dương mới trở về. Âu Dương thấy Cửu công công cũng có chút kinh ngạc hỏi:

" Cửu công công, làm sao ngươi tự mình đến đây?"

" Không tự mình đến, sao mời được ngươi đây."

Cửu công công ngữ khí chanh chua.

" Ha ha ha ha, Cửu công công đúng là biết nói đùa."

Âu Dương nói:

" Cửu công công có việc thì cứ bảo người phía dưới đi một chuyến là được rồi."

Dù sao vấn đề cá nhân, cưỡi ngựa không tiện, hành hạ ngươi rồi.

" Ngươi đi đâu?"

" Ta vẫn luôn ở Dương Bình. Từ Đông Kinh trở về thì vẫn ở đây."

" Dịch quán nói ngươi đi Hà Nam."

" Ồ, nói với đám người nhàn rỗi phiền phức kia thì qua loa tùy tiện bàn giao một chút thôi."

Âu Dương hỏi:

" Cửu công công tìm ta có việc?"

Ý ngươi là ta cũng là kẻ nhàn rỗi sao? Cửu công công không muốn tiếp tục so đo chuyện này, nói:

" Hoàng thượng tuyên ngươi yết kiến."

" Được!"

Âu Dương căn dặn Kim nương:

" Ngày mai lên kinh, hôm nay không bày tiệc rượu nữa, sai người nói một tiếng với bọn Triển Minh. Nước tắm chuẩn bị xong chưa?"

Kim nương gật đầu:

" Được rồi!"

" Ta đi tắm rửa, một hồi ăn cơm. Công công cứ tự nhiên, à, không bằng ở lại cùng ăn đi?"

" Không cần."

Cửu công công thấy Âu Dương một chút ý tứ giữ khách cũng không có, đứng lên nói:

" Ta đây đi trước hồi kinh."

" Công công vất vả, nếu không thì ở lại một đêm đi?"

Âu Dương căn dặn:

" Cũng phải, công vụ bề bộn Kim nương giúp ta tiễn khách đi. À, vẫn là gọi bọn người Triển Minh đến, đừng lãng phí."

Không phải không giữ ngươi, hiện tại không phải Tứ Hợp Viện, gian phòng không nhiều lắm.

Âu Dương cố ý chọn thiết kế biệt thự không nhiều phòng lắm, chính là không muốn có quá nhiều người tham gia vào sinh hoạt tư nhân của mình. Bên này có Âu Dương, Kim nương hai ba hầu gái ở phòng cá nhân. Đầy tớ, nô bộc với người ở đều ngủ bên phía Âu Bình. Chẳng lẽ muốn Âu Dương với Cửu công công ngủ với nhau?

Ngày hôm sau Âu Dương liền Thượng Kinh, cùng với Cửu công công đến hoàng cung. Triệu Ngọc thấy Âu Dương cũng không có tâm tình tức giận, nhìn thời gian đã gần nửa tháng liền đi thẳng vào vấn đề hỏi:

" Đi đâu?"

"Về Dương Bình."

"Về Dương Bình?"

Triệu Ngọc sửng sốt.

" Đúng vậy ạ, vi thần quan phụ mẫu Dương Bình, đương nhiên là phải về Dương Bình."

Âu Dương trả lời giống như một thêm một bằng hai.

" Nhìn không ra ngươi cũng có sự chuyên nghiệp như vậy."

Triệu Ngọc cười lạnh nói một câu, sau đó nói:

"Trẫm cũng không muốn tộc Nữ Chân tiếp tục tồn tại, nhưng trẫm băn khoăn về cách nhìn của các đại thần, còn cả thanh danh của mình. Không biết ngươi có biện pháp nào không?"

Vương Khanh quả nhiên là lão hồ ly, đoán được tám chín phần mười. Âu Dương gật đầu nói:

" Bệ hạ anh minh, tộc người Nữ Chân đông đảo, lại đã từng liên hiệp cùng nhau thôn tính Liêu quốc, tất nhiên là không thể giữ lại không quản như vậy."

"Trẫm hỏi ngươi biện pháp, không phải là bảo ngươi nịnh nọt."

"Hồi bẩm bệ hạ, vi thần mấy năm nay chuyên tâm nghiên cứu kỳ môn độn giáp, mà nay đã hơi có thành tựu. Đêm qua xem tinh tượng, chợt thấy một Khúc Tinh, không khỏi kinh hãi, vì vậy đã bấm đốt ngón tay đến nhức mỏi..."

Triệu Ngọc cười mắng:

" Đừng rề rà nữa, ngươi nói thẳng đi."

"Dạ, bệ hạ vẫn cứ để cho thần nói hết đi. Lúc bấm tay tính toán, đột nhiên phát hiện ra sao Khúc Tinh của Đại Tống ta rơi xuống Liêu Dương."

Âu Dương nói:

" Vi thần phỏng đoán có lẽ là Đại Tống ta có đại thần gặp chuyện không may, bởi vì Nữ Chân không có Khúc Tinh. Nhưng cụ thể như thế nào, phải chờ mấy ngày nữa mới biết được."

Triệu Ngọc trầm tư một hồi hỏi:

" Khúc Tinh kia có phải là Lý Bang Ngạn?"

" Cái này... Vi thần tính không ra được. Bệ hạ nói phải, đó chính là phải."

" Lý Bang Ngạn chính là nhất phẩm đại thần, làm sao có thể nói chết liền chết?"

" Bệ hạ, cứ xem như là người Nữ Chân bạo loạn."

Giết Lý Bang Ngạn còn không dễ dàng sao, Âu Dương viết thư cho Kim Tứ bảo hắn ra tay là được rồi, Lý Bang Ngạn là giám quân đặc biệt của bộ đội đặc thù kia của Kim Tứ.

Mà còn Kim Tứ quân vụ trước mắt chính là trấn an người Nữ Chân bị chiếm lĩnh. Nhưng không ngờ quân Tống đưa lương thực đưa muối, mà người Nữ Chân lại vong ân phụ nghĩa, lại sát hại giám quân. Còn đưa đầu đến quan chức quân Tống ở Liêu Dương, cực kỳ khiêu khích.

Đương nhiên còn có tin đồn nói Lý Bang Ngạn bá đạo ngang ngược, cưỡng chiếm phụ nữ Nữ Chân, chọc giận bộ tộc mới bị giết. Phiên bản nào không quan trọng, quan trọng là... Một nhất phẩm đại thần, giám quân triều đình lúc đang đi trấn an địa phương lại bị người Nữ Chân sát hại.

Đối với Triệu Ngọc vốn dùng quyền mưu mà nói, quá trình nàng không quá quan tâm, nàng quan tâm chính là kết quả. Tuy rằng nàng có cảm giác Âu Dương sẽ làm nên chuyện, nhưng cũng không ngờ Âu Dương lớn mật như thế, lại dám giết nhất phẩm đại thần.

*****

Nhưng ngẫm lại chỗ kia cũng chỉ có Lý Bang Ngạn là đủ phân lượng, không chỉ có chức quan lớn, hơn nữa tại triều còn có lực ảnh hưởng nhất định.

Người chết trăm thiện, cho dù kẻ thù chính trị trước kia có trộm vui mừng cũng không dám công khai nói Lý Bang Ngạn chết chưa hết tội.

Ngoài mặt phải thống thiết, phẫn hận. Mà lúc này còn ai chủ trương dùng chính sách hòa bình với Nữ Chân thì chỉ sợ cũng sẽ thành người bị nghìn người chỉ trích.

Vua nào triều thần nấy, thân là cựu thần thời kỳ Tống Huy Tông, áp lực vẫn rất lớn. Chết đi chết đi, lui đi lui đi. Ngoại trừ Đồng Quán ra, các thần tử quyền cao chức trọng thời kì Tống Huy Tông căn bản đều thối lui khỏi võ đài lịch sử.

Hoặc là nói trọng thần hai đời hoặc la ba đời là danh hiệu vô cùng hiếm thấy, bởi vì ngoại trừ một số ít chịu đựng được Hoàng đế hai đời ra, còn phải thỏa mãn một số kẻ thù chính trị, làm người cũng phải linh hoạt một chút.

Trái lại Lý Bang Ngạn với Âu Dương có chút quan hệ cá nhân, Âu Dương cũng không trở thành người đầu tiên hiện lên trong đầu. Có thể nói, Âu Dương cũng mượn sự kiện này tiến hành đả kích một lần với 'Kẻ thù chính trị' của mình.

Nhưng Âu Dương vẫn là người khiêm tốn, dù sao trước mắt không có hệ thống truyền tin vệ tinh:

" Bệ hạ vi thần chẳng qua là tùy tiện tính vậy thôi. Có phải thật vậy hay không còn không biết được."

Quả thật vẫn còn có biến số nhất định. Triệu Ngọc hỏi:

" Ngươi không sợ trẫm sau trăm tuổi, kẻ kế tục có người như vậy đối phó ngươi sao?"

" Triều đình của Bệ hạ là minh quân trung thần, vô số người tài giỏi đều là được bệ hạ chọn ra. Vi thần không ở triều đình, nếu có cũng chắc chắn vi thần sẽ không làm người đầu tiên."

" Ha ha"

Triệu Ngọc không nhịn được cười nói:

" Âu Dương, ngươi tính toán cũng rất khá. Chuyện này trẫm rất hài lòng, nhưng ngươi cũng đừng chiếm tiện nghi rồi còn khoe mẽ. Nếu tháng chạp chiếm không được Hoàng Long, trẫm không đợi trăm năm sau đã tính chuyện với ngươi rồi."

Quả nhiên mạng nhỏ của Lý Bang Ngạn không có đặt ở trong mắt Triệu Ngọc, hoặc là nói từ xưa đế vương vô tình nhất. Âu Dương trả lời:

" Bệ hạ cứ việc tính chuyện, có điều vi thần sợ bệ hạ không có tìm được cớ gì để tính chuyện với vi thần."

"Ồ? Ngươi cũng thật tự tin. Ngươi cứ như vậy tin tưởng Trần Quy sao? Trẫm thấy Trần Quy chẳng qua là thư sinh chưa từng trải qua chiến trường, chỉ biết lý luận suông."

" Bệ hạ minh giám. Thật ra thì lý luận suông cũng có chỗ tốt của lý luận suông."

Thắng thì bảo là bày mưu nghĩ kế, thua thì bảo là lý luận suông, đây đều là khái niệm của người thắng làm vua. Chẳng hạn như thôi diễn cờ chiến trong hiện đại, chính là lý luận suông, nhưng ai có thể phủ nhận tầm quan trọng của thôi diễn cờ chiến chứ?

Hán Vũ đế cho tới bây giờ chưa từng đánh giặc, nhưng chiến lược đối với Hung Nô cũng đều là hắn phân phối với an bài trong hoàng cung.

Cho nên có phải là lý luận suông hay không cũng không trọng yếu, trọng yếu là có thể lấy được thắng lợi hay không. Trần Quy chính là lợi dụng nguyên lý của vật lý học để đối phó với kẻ địch, tương đối khả thi.

Hơn nữa lại nói còn có chiến mã đầy kinh nghiệm và có tướng lĩnh phong phú kinh nghiệm tọa trấn như Trương Tuấn. Triệu Ngọc gật đầu:

"Diệt được Nữ Chân, trong lòng trẫm có thể buông xuống một tảng đá lớn."

" Ngoại trừ Nữ Chân ra, bệ hạ còn phải chặt Mông Cổ."

Mông Cổ ở phía tây Liêu Đông Kinh, ở phương bắc của Tây Hạ cũ, trừ vị trí Liêu, thuộc về bộ lạc tụ cư thần thuộc của Liêu. Cũng không phải là tộc Mông Cổ toàn bộ, mà là rất nhiều dân tộc du mục tụ tập lại, cuối cùng quy nạp vào Mông Cổ.

Triệu Ngọc biết đất Mông Cổ bởi vì đồng cỏ và nguồn nước dồi dào, cho nên nơi đó là địa phương có rất nhiều bộ tộc du mục tụ tập, nhưng lại không có liên hệ gì với nhau.

Mảnh đất kia không nhỏ, diện tích gần bằng ba Tây Hạ. Có điều sự uy hiếp của Mông Cổ này, Triệu Ngọc vẫn là lần đầu tiên nghe nói đến, không khỏi hỏi:

" Vì sao?"

Bệ hạ xem, Mông Cổ này có giống Nữ Chân hay không? Hơn nữa bọn họ so với Nữ Chân chỉ có hơn chứ không kém. Nữ Chân phân ra bảy mươi hai bộ tộc, từ Trường Bạch đến Bột Hải, còn có một bộ phận bị cưỡng chế di chuyển tạo thành Thục Nữ Chân.

Mà còn các bộ lạc Mông Cổ lại bầy đàn, không có cách trở chướng ngại với nhau, so với Nữ Chân cũng có ưu thế về tự nhiên. Một khi Mông Cổ xuất hiện một Khả Hãn cường đại, lại toàn dân giai binh, bệ hạ cho rằng mục đích của bọn họ sẽ là gì? Là nước Nga phía bắc khô cằn Hay là Đại Tống phồn vinh phía nam của ta?"

Âu Dương nói:

" Bệ hạ còn nhớ rõ lúc người còn là công chúa vi thần đã chủ trương xem tất cả các dân tộc du mục là kẻ địch hay không? Phàm là người du mục đều là kẻ địch, như vậy mới có thể bảo vệ trung nguyên ta không bị xâm hại."

Triệu Ngọc hỏi:

" Lời này của ngươi có phải là cực đoan quá hay không?"

" Không cực đoan đâu thưa bệ hạ. Dân tộc du mục có mấy đặc điểm, thứ nhất, ngôn ngữ không giống Tống. Thứ hai, không phục chế độ quân thần. Thứ ba, quan điểm đạo đức không nhất trí với Đại Tống ta. Thứ tư, sùng bái vũ lực. Thứ năm, thần phục kẻ mạnh. Thứ sáu, dễ dàng kích động. Thứ bảy, cuộc sống khó khăn. Chính là bởi vì tôn trọng kẻ mạnh và vũ lực, cho nên giữ lại sẽ tạo thành tai hoạ ngầm rất lớn. Tuy rằng trước mắt bộ tộc bọn họ phân tách, mấy tộc tụ tập cùng nhau thành Hãn. Nhưng nếu chiếm đoạt lẫn nhau, tiếp theo hình thành thế lực cường đại, có lẽ vi thần lúc còn sống, bọn họ chưa ra hình ra hồn, có điều có thể gây họa cho hậu thế. Nếu như không thừa dịp quân Tống còn đang cường thịnh thuận thế diệt trừ bọn họ, tương lai sợ rằng không thể vãn hồi được."

" Diệt trừ?"

Triệu Ngọc càng nghi hoặc hỏi:

" Ngươi muốn chiếm thảo nguyên kia làm gì?"

" Cái này... Vi thần còn chưa nghĩ tới."

Âu Dương suy tư một hồi nói:

" Vi thần chỉ là xin bệ hạ diệt trừ bọn họ, về phần lấy thảo nguyên về làm gì sau này hãy nói đi."

" Ngươi nửa trước nói vô cùng có đạo lý, dân tộc du mục quả thật nguy hại đến trung nguyên ta. Có điều phần sau lại thành nói nhảm, một chút kế hoạch cũng không có. Thôi, chuyện này trẫm đã biết rồi."

Triệu Ngọc nói:

" Ngươi vẫn nên quan tâm nhiều hơn đến việc hạ Nữ Chân mới đúng."

"Dạ!"

" Còn có, trẫm không nghi ngờ ngươi, nhưng hành vi ngươi lừa gạt quân thượng, bản thân ngươi cũng hiểu rõ."

Triệu Ngọc nói:

" Không cần bắt nạt Cửu công công tới dò xét ý trẫm. Ngươi đi xuống đi."

" Dạ!"

Âu Dương lau mồ hôi, kỹ xảo này cũng bị ngươi nhìn thấy, Âu Dương không biết, Triệu Ngọc tuy rằng đối với chút thủ đoạn nhỏ của Âu Dương có chút bất mãn, nhưng thấy Âu Dương còn có thể lấy đại sự làm trọng, chứ không phải dùng để đàm phán với mình vẫn tương đối hài lòng.


Cửu Mộng Tiên Vực

Hồi (1-298)


<