Truyện Tiên Hiệp

Truyện:Thiên Tống - Hồi 236

Thiên Tống
Trọn bộ 298 hồi
Hồi 236: Sơ suất
0.00
(0 lượt)


Hồi (1-298)

Âu Dương lấy ra công văn của Đại Nội, nội thị vệ đưa hai cung nữ rời đi, Trương Tam và Lý Tứ ra ngoài cửa đứng hầu. Âu Dương thấy Hoàn Nhan Lan không thèm để ý đến mình, nên cười nói:

Thanh Phong Các là nơi ở của kỹ nữ, Thanh Phong Các là nơi ở của công chúa, kém một chữ thì đã là sự khác biệt giữa trời và đất.

Nhìn hai bên một chút, uhm, vẫn có uống nước.

......

Hoàn Nhan Lan không trả lời.

Âu Dương nói:

Thực ra ta rất không hiểu một điểm. Nếu người Nữ Chân thực sự nghĩ cho con dân của mình, đương nhiên sẽ liên Tống đối Liêu. Sau đó lại tiếp nhân điều kiện mà Đại Tống đưa ra, biến đất của Nữ Chân thành đất của Đại Tống... Đương nhiên là có ngoại lệ, ví dụ như với một người ở vị trí cao như ngươi đây thì chẳng có lợi ích gì rồi. Nhưng ta nghĩ mãi mà không hiểu được, nhiều người Nữ Chân liều mạng giết địch như vậy, lẽ nào lại là vì không chịu được áp bức của người khác để có thể có được một cuộc sống tốt đẹp hơn sao? Thái độ của Đại Tống đã rất tốt rồi, nhưng vì sao đám người các ngươi vẫn không hài lòng? Không thành Vương thì thành kẻ xâm lược, các ngươi vì cái gọi là hùng tâm tráng khí của bản thân mà khiến sinh linh lâm vào cảnh lầm than, thậm chí xem thường sự sống chết của người mình. Ta không hiểu, một chút cũng không hiểu, rốt cuộc thì người Nữ Chân các ngươi muốn cái gì? Tống có câu nói thế này: ăn no thì dửng mỡ. Trước đây người Nữ Chân không thể sống nổi thì kháng cự, có ăn rồi thì lại muốn có nhà để ở, có nhà để ở rồi thì lại muốn có nữ nhân. Có nữ nhân rồi thì lại muốn có đầy tớ, có đầy tớ rồi thì lại muốn có ruộng có tiền.

Cuối cùng thì Hoàn Nhan Lan cũng mở miệng:

Cũng giống như lời ngươi từng nói. Câu hỏi này ta có thể trả lời cho ngươi, nguyên nhân chính là ta muốn dân tộc ta là người thượng đẳng.

Người thượng đẳng? Có thượng đẳng tất phải có hạ đẳng.

Âu Dương lắc đầu:

Người được chia làm ba bảy loại, chính là vì có những suy nghĩ của mấy người như các ngươi. Sao? Rất mong muốn ta ở trước mặt ngươi học tiếng cho sủa, làm đầy tớ của ngươi sao?

Hừ!

Hoàn Nhan Lan nói:

Chuyện đã đến bước này, ngươi muốn nói thế nào cũng được. Ta thật sự đã đánh giá thấp ngươi, có thể khiến chuyện lớn như vậy trở thành vô hình. Cũng là ta đánh giá quá thấp sức mạnh của báo Hoàng Gia. Ta nghĩ Triệu Ngọc chắc chắn cũng đã đánh giá thạp uy lực của báo Hoàng Gia. Nếu không nàng ấy sẽ không dám để ngươi nắm giữ nó. Xem ra, kết quả của ngươi ngày sau chưa chắc sẽ tốt hơn ta.

Thực ra chúng ta đều cùng một hạng người. Chỉ có điều lập trường của mọi người lại không giống nhau.

Âu Dương ngắt một chiếc đùi gà, vừa gặm vừa nói:

Ngươi vì muốn tốt cho người Nữ Chân, ta vì muốn tốt cho người Hán. Còn tính mạng của mình thì lại xem nhẹ.

Ngươi vẫn còn lòng dạ để ăn sao?

Hoàn Nhan Lan nói:

Triệu Ngọc đã biết chuyện của ngươi và Lương Hồng Ngọc.

Hờ, ngươi muốn mang ta tuẫn táng cùng ngươi.

Âu Dương nói:

Đáng tiếc, ngươi không hiểu người Hán. Ta với vợ ta gọi là một mối tình si. Có lẽ ngươi cho rằng Hoàng Thượng sẽ kiêng kị sức ảnh hưởng của ta, nhưng ngươi quên mất một điều, không ai có thể đuổi kịp với uy danh của Hoàng Thượng hiện này. Ngươi vẫn còn chưa biết, việc Hoàng Thượng luôn canh cánh trong lòng là không biết người như ta có sở thích gì, bây giờ biết vợ ta là nhược điểm của ta, nàng ấy chưa chắc sẽ không vui mừng, ta vẫn nên cảm ơn ngươi.

.... Thực ra là ta nói dối đấy. Ta chưa nói gì với Triệu Ngọc cả.

Uhm... Thực ra ta cũng nói dối đấy, Hoàng Thượng biết chưa chắc sẽ vui.

Âu Dương cười nói:

Ngươi có lý trí thì sẽ không mật báo, nếu không ta mà gặp xui xẻo, người Nữ Chân các ngươi cũng không được sống dễ chịu.

Ngươi.... .

Hoàn Nhan Lan thở dài nói:

Biết trước thì năm đó ta nên giết chết ngươi.

Ta rất cảm tạ ơn cứu mạng của ngươi, cho nên ta mới đến khuyên người đừng tuyệt thực.

Lương Hồng Ngọc cứu ngươi thì trở thành phu nhân của ngươi, ta cứu ngươi thì trở thành tù nhân.

Hoàn Nhan Lan hỏi:

Vì sao chứ?

Câu hỏi này của ngươi khá là sâu sắc rồi.

Âu Dương hỏi:

Rót giúp ta ly rượu, Ngự tửu đấy, không ăn chay đâu.

Hoàn Nhan Lan phối hợp xuất kỳ, bước qua giúp Âu Dương rót rượu:

Sâu sắc ở chỗ nào?

Chuyện tình cảm nam nữ có rất nhiều xuất phát điểm. Tình cảm yêu mến trong lúc hoạn nạn, nhất kiến chung tình, lâu ngày nảy sinh tình cảm, thanh mai trúc mã.

Âu Dương nói:

Ngươi với ta là tình cảm yêu mến trong lúc hoạn nạn, loại tình cảm này lúc đến thì mãnh liệt, nhưng nếu không chuyên tâm yêu mến thì sẽ không vượt qua được thử thách của thời gian. Nhất kiến chung tình cũng giống như vậy. Chỉ có hai loại sau là được thời gian từ từ bồi dưỡng, thời gian bảo đảm đương nhiên sẽ dài hơn. Tất nhiên lúc bắt đầu, hai loại sau không có mãnh liệt như hai loại trước, nhưng mưa dầm thấm đất.... Ngươi nghe có hiểu được không?

Ngươi đang nói bậy!

Hoàn Nhan Lan nói:

Những gì ngươi nói đều có lý cả. Nếu là ta thắng, lời ta nói cũng chính là đạo lý. Kẻ mạnh làm vua, đây chính là nguyên nhân vì so người Nữ Nhân luôn tranh đấu không ngừng.

Oa, ngươi trở nên thông minh rồi.

Âu Dương hỏi:

Cùng ăn một chút chứ?

.......

Hoàn Nhan Lan không nói lời nào.

*****

Âu Dương thần bí nói:

Nói cho ngươi một bí mật nhé, bí mật liên quan đến người Nữ Chân, nếu ngươi ăn sạch nửa con gà này thì ta sẽ nói cho ngươi nghe.

Hoàn Nhan Lan nghiến răng, không có cái thủ đoạn nào ác liệt hơn thủ đoạn này.

Âu Dương cười và nói:

Ta là thương nhân, có vào có ra mới phù hợp với tính cách của ta, ngươi có thể không muốn biết, nhưng ta nhắc nhở ngươi, đây là bí mật liên quan đến hạnh phúc của toàn bộ người Nữ Chân.

Ta ăn!

Hoàn Nhan Lan dùng tay cầm lấy con gà mập, nhanh chóng nuốt nó vào trong bụng rồi nói:

Ngươi nói đi.

Bí mật này chính là...

Âu Dương tiến lại gần, Hoàn Nhan Lan dỏng lỗ tai lên nghe, Âu Dương nhỏ giọng nói:

Trừ người ra, chẳng có nữ nhân Nữ Chân nào thực sự xinh đẹp cả, ta khá đồng tình với các nam nhân Nữ Chân.

Một người tức giận thì sẽ dẫn đến đánh nhau, đây là chuyện khó mà tránh khỏi. Đáng tiếc vì tuyệt thực nên Hoàn Nhan Lan không phải là đối thủ của Âu Dương, bị Âu Dương quẳng mạnh xuống đất, không sao nhúc nhích được. Âu Dương vỗ tay nói:

Ai nói quan Văn thì không cần học võ chứ?

Ngươi là đồ vô lại.

Hoàn Nhan Lan đại nộ.

Ngươi ăn hết một còn gà rồi, ta cũng có thể báo cáo kết quả được rồi.

Âu Dương kéo Hoàn Nhan Lan đến một chiếc ghế, bắt ngồi xuống rồi nói:

Vốn dĩ ta định bụng sẽ tự mình gặm hết một con rồi đến lừa gạt Hoàng Thượng. Nếu ngươi đã ăn rồi, thì ăn tiếp đi.

Không ăn!

Hoàn Nhan Lan nói:

Ngươi cút đi cho ta.

Tùy ngươi thôi.

Âu Dương nói:

Nhưng ngươi nên nhớ, sau khi cả nhà Hoàn Nhan Ngô Khất Mãi chết sạch, nếu không có một người có thân phận như ngươi để dẫn dắt và thống nhất người Nữ Chân cho Đại Tống, e là... Ngươi vẫn là nên tự mình suy nghĩ đi. Tiện thể nói với ngươi một tiếng, có rất nhiều cách tự sát, tuyệt thực là loại ngu ngốc nhất trong số đó, ngươi có thể thắt cổ, căt mạch máu, đập đầu mà.

Câu này của hắn là lời nói thật, Triệu Ngọc không hi vong Hoàn Nhan Lan chết, bởi đó là một nước cờ chết với người Nữ Chân sau chiến tranh.

Âu Dương rời đi rồi. Ngay thứ hai được biết, Hoàn Nhan Lan đã ăn uống trở lại. Kết quả này nằm trong dự liệu của Âu Dương. Câu nói cuối cùng của Âu Dương, thực ra chỉ là một lối thoát.

Nói có bí mật muốn nói cho Hoàn Nhan Lan nghe cũng là một lối thoát. Điều Âu Dương muốn làm là khiến cho Hoàn Nhan Lan ăn uống, phá vỡ ý chí chiến đấu của nàng ta. Sau đó Âu Dương còn gợi ý những cách chết khác, Hoàn Nhan Lan cũng là người tâm cao khí ngạo, nếu Âu Dương đã nói rồi, thì nàng ta đương nhiên sẽ không chọn những cách chết mà Âu Dương chỉ cho.

Âu Dương luôn biết rằng, giảng đạo lý là cách thuyết phục người khác nhu nhược nhất. Đạo lý ai ai cũng hiểu, còn cần ngươi giảng làm cái gì nữa? Âu Dương cũng đã từng thử nghiệm nói lương tâm, công nghĩa với những người bị tình nghi phạm tội. Nhưng thực tế đã chứng minh, tìm chứng cứ, dẫn lời khai, nghiên cứu tâm lý tội phạm tốt hơn gấp trăm lần so với giảng đạo lý.

.... .

Nếu đã đến Đông Kinh thì đương nhiên cũng tiện thể đi thăm Thái Hư Tử một chút. So với trạng thái ung dung, thư thái trong lần gặp trước, lần này Thái Hư Tử có nhiều phiền não hơn một chút.

Còn chưa bước vào sân đã nghe thấy tiếng mắng chửi nha hoàn của Thái Hư Tử, điều này khiến Âu Dương rất ngạc nhiên, nhớ lúc nhỏ mình ngấm ngầm mưu tính tên tiểu tử này, tiểu tử này biết rõ mình bị người ta ngấm ngầm mưu tính mà vẫn không chút để tâm. Người từng trải như hắn, thấy nhiều sinh lão bệnh tử thì lẽ ra phải rất lạnh nhạt mới đúng.

Thái Hư Tử vừa thấy Âu Dương liền tiện thể mắng luôn cả Âu Dương:

Ngươi nói gì hả tiểu tử nhà ngươi, cái gì mà ông chủ không tốt ****, đừng có đem đặt ta ở chung với một tên tể tướng ngốc nghếch. Nếu đã mời ta đến, thì phải nghe lời của ta có đúng không nào?

Đến tể tướng mà hắn cũng mắng, Âu Dương hỏi:

Tạp Mao, có chuyện gì thế?

Chuyện là các ngươi mau thay tướng đi.

Thì ra là mười ngày trước, lúc Trương Tuấn còn chưa xuất phát, Lý Cương đã nhận được một tin tức nóng đến phỏng tay. Là Trương Tuấn thôn tính ruộng đất của người bị hại ở Hà Bắc.

Người bị hại trên vốn cũng không dám giao thiệp với quan sai, nhưng sản nghiệp đều thuộc về cấm vệ quân hết, sau đó lại rơi nằm dưới danh nghĩa của Trương Tuấn, rồi mẫu thân hắn tự sát mà chết.

Do vậy mà người này tìm đến biểu thúc đang làm thương nhân ở địa phương. Biểu thức rất tức giận, nói rõ tình hình với thành viên ngồi ghế nghị sĩ của thương hội Dương Bình Hà Bắc.

Do đây không phải là lần đầu tiên của Trương Tuấn, đồng thời lại gây ra chết người, thành viên ngồi ghế nghị sĩ lập tức bỏ ra số tiền lớn, nhất định phải ép chết Trương Tuấn.

Một khi người có tiền ra đã tay thì mọi chuyện sẽ khác, ngoại trừ cáo trạng vượt cấp đến phủ Khai Phong, còn gửi cáo trạng đến các phủ tướng.

Doãn phủ Khai Phong sớm đã có chút mâu thuẫn với Trương Tuấn, nên giả vờ công chính mời Lý Cương phán quyết, còn nói dù sao cũng là chủ tướng do Hoàng Đế bổ nhiệm. Lý Cương tiếp nhận bản cáo trạng cũng cảm thấy vô cùng khó khăn.

Chiếu theo quy định trước đây, nếu sự việc làm ồn đến tận Đông Kinh thì thông thường sẽ lấy đất bồi thường, làm sự việc lắng xuống. Nhưng nếu liên quan đến mạng người thì phải tính cách khác.

*****

Do vậy mà Lý Cương không thèm để ý đến lời can ngăn của Thái Hư Tử, dâng tấu chương cho Triệu Ngọc và nói: phẩm chất đạo đức của Trương Tuấn có vấn đề, dẫn binh chắc chắn sẽ không dẫn binh tốt được, yêu cầu phế bỏ chức chủ tướng của người này.

Triệu Ngọc rất kiên nhẫn nói đạo lý với Lý Cương, nói việc quan trong trước mắt là phải biết dùng người, Lý Cương cũng gật đầu và rời đi. Cứ tưởng chuyện này cứ thế mà kết thúc, nhưng điều khiến người khác không thể ngờ được chính là, cái tên hiếu tử dâng cáo trạng lên kinh sau khi nghe nói đến Lý Cương cũng không chịu ra mặt, nên đêm đó hắn đã thắt cổ tự tử dưới một cây đại thụ lớn trước cổng nhà Lý Cương.

Các quan đại thần trung trực và thái học sinh vô cùng bất mãn, trong triều hội liệt kê từng chỗ sai của Lý Cương. Lý Cương cũng vì chuyện này mà phải giải thích, an ủi đến chóng cả mặt, tâm trạng trở nên phiền muộn.

Kết quả là lô đại bác, đạn dược, quân lương vốn được vận chuyển sau khi đội quân của Trương Tuấn rời đi để bán cho Liêu quốc chưa được phê duyệt dù đã trễ nãi tới bốn ngày. Sau khi được phê duyệt và lên đường thì gặp phải lúc sông Tần vào mùa nước lên, nước sông tăng đột biến, cộng thêm mấy nguyên nhân khác nữa làm thời gian bị kéo dài.

Đội quân Trương Tuấn không hiểu rõ sự tình nên không có cách nào cướp lại được lô hàng. Bình quân mỗi người trong ba vạn quân mà Trương Tuấn dẫn binh có năm súy thủ pháo, ít hơn nhiều so với lượng quân Liêu ở xung quanh, chưa kể là vùng phụ cận còn có gần mười vạn quân Liêu nữa. Chút sơ sẩy này dẫn đến việc đội quân của Trương Tuấn lâm vào tuyệt cảnh.

Kế hoạch ban đầu là đội quân của Trương Tuấn sẽ đợi cho lô hàng qua sông Địch, lúc chuẩn bị vận chuyển theo hướng Tây Nam thì một vạn binh mã sẽ cướp lấy lô hàng. Hai vạn binh mã còn lại lập tức chiếm Lai Châu và bố trí phòng ngự.

Nếu không có lô hàng này, Lai Châu có lấy lại cũng không có vũ khí phòng thủ hạng nặng. Thứ mà hạm đội Hàng Châu đang di chuyển ở vùng lân cận lại không phải là vũ khí mà là cấm vệ quân.

Xảy ra sơ xuất lớn như vậy, Triệu Ngọc vô cùng tức giận. Chất vấn Lý Cương có biết chuyện nào trọng chuyện nào nhẹ hay không.

Lý Cương không có phủ nhận, bản thân lúc đó vì phải cử người đến thông báo cho gia quyến của người chết, lại còn không thể nói chân tướng sự việc để khuyên răn thái học sinh và các quan đại thần, lại bận công văn chính vụ mỗi ngày, thực sự đã quên mất trách nhiệm giám sát của mình với lô hàng kia.

Nếu Âu Dương là Hoàng Đế, hắn nhất định sẽ tha thứ cho Lý Chương. Lý Cương hết sức bận bịu. Mỗi ngày đều phải xem qua công văn của ba tỉnh, sáu bộ, chỉnh lý biểu chương của quan viên địa phương, còn phải ứng triệu đến hoàng cung.

Cái này thì bỏ đi, bây giờ là thời kỳ chiến tranh, rất cuộc điều động vật tư đều thuộc chuyện của Binh Bộ, Triệu Ngọc liền giao cho Lý Cương. Dù sao thì Lý Cương cũng vì hiểu rõ hậu cần, quân vụ mà được cất nhắc lên làm tể tướng.

Trên thực tế, Lý Cương đúng là có tăng lượng vật tư vận chuyển, để sức lao động của sương quân đạt đến mức lãng phí thấp nhất. Mấy chiến lược đột nhiên có sự thay đổi và biến hóa trọng đại cũng được Lý Cương điều phối đúng lúc, nhanh chóng. Lý cương hiểu rất rõ năng lực lao động của một trăm sương quân, địa hình vận chuyển và tình hình của các loại vật tư. Nhưng....

Âu Dương nghe hết mọi chuyện liền nói:

Tạp Mao, theo như ta thấy thì Lý Cương sẽ không phải sai lầm hạ đẳng như vậy, có thể là trong Trung Thư Tỉnh Chính Sự Đường (địa điểm bàn việc công của tể tướng các bộ phận) có người thấy Lý Cương ngứa mắt, mới làm ra chuyện này.

Vì sao ngươi lại nói vậy?

Một lô hàng lớn như vậy liền bị lưu lại mấy ngày, mà người áp tải lại không có bất kì tâm trạng hay thúc giục gì, rất có thể là đã có người nói gì đó với bọn họ.

Âu Dương ngẫm nghĩ một lát rồi nói:

Có khả năng là Lý Cương phê chuẩn rồi, nhưng trên đường bị thất lạc, không gửi đến tay đội chuyển hàng.

Thái Hư Tử gật đầu:

Cái sau có khả năng rất lớn. Lý đại nhân có một thói quen, công văn trong ngày mà xem không xong thì sẽ không đi ngủ. Nửa tháng qua, Lý đại nhân chỉ có ba ngày hồi phủ nghỉ ngơi.

Âu Dương thở dài:

Xem ra Lý Cương thật sự bị người ta hận đến thấu xương, có người dám mượn chuyện này để khai đao. Cũng thật khéo, cái tên Trương Tuấn hết lần này đến lần khác nuốt đất của người khác, Hoàng Thượng có thể không ngờ được rằng, tính cách của Lý Cương sẽ vì chính trực mà xao nhãng một chút chính vụ.

Thái Hư Tử nói:

Này, đừng có đứng đó mà nói lời châm chọc. Tốt xấu gì thì Lý đại nhân cũng là người có ơn tri ngộ với ta.

Thật ra rất đơn giản. Để hạm đội Hàng Châu vận chuyển hàng đến Lai Châu là được rồi.

Ngươi nghe mà không hiểu sao? Hiện giờ hạm đội Hàng Châu đang ở vùng phụ cận Lai Châu, trên thuyền chở bốn vạn cấm vệ quân. Lúc này lại cử thuyền thông báo cho họ đưa người quay về bốc, dỡ hàng hóa? Đừng nói là đến không kịp, cho dù là đến kịp thì Liêu quốc cũng có hỏa khí, cũng có đại bác, chỉ với ba vạn người bọn họ, cho dù có hàng hóa, vật tư cũng không thủ được tới lúc quân Tây Bắc và quân Vĩnh Hưng tới.

Ngươi không nên ngốc như vậy chứ. Không phải chỉ vận chuyển chút hàng hóa thôi sao? Việc gì phải tìm hạm đội Hàng Châu chứ? Từ sông Hoàng Hà Đông Kinh đến Lai Châu chỉ mất khoảng nửa tháng, trực tiếp tìm thương thuyền vận chuyển không phải xong rồi sao?

Âu Dương nói:

Phí vận chuyển cũng rất rẻ.

Có thương thuyền nhiều như vậy sao?

Thái Hư Tử hỏi lại:

Bọn họ không đồng ý thì làm thế nào? Lúc cập bến người chèo thuyền đều sẽ lên bờ, chẳng lẽ thuyền nó sẽ tự chạy được khi không có người chèo thuyền sao?

Có bao nhiêu thì dùng bấy nhiêu. Chí ít thì việc chuẩn bị ra một trăm tám mươi cửa pháo là không thành vấn đề.

Âu Dương nói:

Chỉ cần giá cả phù hợp, lại lấy danh thiếp của ta đưa cho họ, chín phần chín thương nhân sẽ phối hợp ngay. Ngươi ấy, ở Kim quốc quá lâu, liền trở thành một người ếch ngồi đáy giếng, nghề vận tải đường sông của Đại Tống tương đối hùng mạnh đấy.

Ngươi cũng biết là thuyền đi trên sông, sao ra biển được?

Đây cũng là vấn đề. Âu Dương ngẫm nghĩ một lát rồi nói:

Ta nghỉ chỉ cần chịu giao tiền thì cho dù là thuyền nhỏ thương nhân cũng dám chạy đến Bột Hải.

Nếu không trả tiền thì sao?"

Crypto.com Exchange

Hồi (1-298)


<