Truyện Tiên Hiệp

Truyện:Thiên Tống - Hồi 175

Thiên Tống
Trọn bộ 298 hồi
Hồi 175: Bố cục
0.00
(0 lượt)


Hồi (1-298)

Lưu Kỳ nói:

" Dựa theo tin tức nắm bắt được trước mắt cho thấy. Ba Tư, Đại Thực cùng chung kẻ địch là Đại Tần cùng Thập Tự Quân. Kẻ địch của Đại Tần là Ba Tư, Đại Thực, Thập Tự Quân. Ba Tư cùng Đại Thực đều là người Ả Rập tín ngưỡng Hồi Giáo. Thập Tự Quân lần này bề ngoài chính là đối phó chiếm lĩnh người Ả Rập ở Jerusalem. Mà đường binh lương của chúng ta ắt phải đi qua Ba Tư, thật ra chính là quốc gia Hồi Giáo phản đối Thập Tự Quân.

Âu Dương chỉ bản đồ nói:

" Bây giờ khắp nơi cũng không xác minh thân phận của chúng ta, chúng ta ít nhất phải biết bản thân mình đứng ở lập trường gì. Hai ngày này, sứ giả khắp nơi đến trong quân cũng rất nhiều, đều hi vọng chúng ta có thể đứng về bên bọn họ. Vương tử Ba Tư còn tự mình đến đây, chỉ cần chúng ta xua đuổi Thập Tự Quân, thì sẽ cho phép chúng ta thiết lập thành trì và binh chiến vĩnh viễn trong nước Ba Tư. Hơn nữa cho phép chúng ta ở những địa phương này đóng quân không quá năm nghìn người. Không thể phủ nhận, vóc dáng nữ nhân Ba Tư đều rất tuyệt."

"..."

Hàn Thế Trung đổ mồ hôi, bước nhảy tư duy thật lợi hại, vì vậy hỏi:

" Đại nhân, cái này cùng chúng ta có quan hệ gì?"

Xin Ba Tư dẫn đường, hơn nữa cho phép quân đội thông qua, Hàn Thế Trung không ít liên hệ cùng người Ba Tư. Nữ nhân gì đó, hắn thật sự không chú ý lắm.

" Thuận miệng nói thôi."

Âu Dương nói:

" Cá nhân ta cho rằng, thật ra bây giờ Đại Tần thực lực nhỏ nhất vẫn có khí lực phản kích. Dù sao bọn họ vẫn là một quốc gia. Mà cho dù Đại Thực cũng được, Ba Tư cũng được, bọn họ đều là lấy bộ tộc làm đơn vị cuộc sosog, rất dễ bị phân hoá không nói, hơn nữa không có lực ngưng tụ. Ta duy nhất khó hiểu chính là quốc gia chính giáo thống nhất tín ngưỡng dường như ở trạng thái phân chia lẫn nhau."

Hai tướng quân đều khẽ gật đầu, Hàn Thế Trung nói:

" Năm trước chúng ta du thuyết Ba Tư nhường đường, lúc trước bọn họ là không muốn. Nhưng là sau khi chúng ta tiến hành mua bán với bộ tộc, tất cả đều trở nên dễ dàng. Chẳng hạn như vương tử Ba Tư này hi vọng thật ra muốn để cho chúng ta ngăn cản Thập Tự Quân có thể xâm lấn Ba Tư, mà lại không lo lắng Thập Tự Quân sẽ gây bất lợi cho Đại Thực. Bọn họ mặc dù là cùng một giáo phái, nhân số nhiều nhất. Nhưng sức chiến đấu của người Ả Rập tuyệt đối là thấp nhất. Trừ phi bọn họ xuất hiện một thủ lĩnh có sức hút mạnh mẽ.

Lưu Kỳ nói:

" Chẳng hạn như Hoàn Nhan A Cốt Đả, hắn có thể chỉnh đốn toàn bộ bộ lạc Nữ Chân hình thành thế lực. Nhưng theo chúng ta hiểu biết, Ả Rập trước mắt không hề có người như vậy."

Âu Dương hỏi:

" Chương tướng quân đâu?"

" Ta bảo hắn đi nghỉ ngơi rồi."

" Gọi hắn lại đây, còn có hai nữ nhân hắn cứu, ta có việc hỏi hắn."

Âu Dương cau mày.

...

Đi theo Chương Lan mà đến chính là hai cô gái che mặt, Âu Dương có chút bức bối, Đại Tần thờ phụng chính giáo, một nhánh của người Hy Lạp. Nữ nhân không nên che mặt chứ? Sau khi hỏi thăm nghe xong Chương Lan trả lời, Âu Dương sững sờ ba giây.

" Hồi bẩm đại nhân, các nàng nói là vì các nàng lớn lên quá đẹp. Nói là sẽ câu dẫn nam nhân rắn độc gì đó, cho nên mới che mặt."

" Không tồi nha Chương Lan, nghe hiểu cả tiếng Hy Lạp."

" Tiếng cháo?"

* Do phát âm của tiếng Hy Lạp và tiếng cháo đồng âm, nên Chương Lan hiểu nhầm ý.

Chương Lan ngẩn người vội nói:

" Là các nàng học nhanh, nghe hiểu tiếng Hán."

Hàn Thế Trung nói:

" Chương Lan, ngươi tự tiện cứu không liên quan, khiến chó Tống cùng các nước nảy sinh rạn nứt. Ngươi ngược lại cố tình biện hộ cho bọn họ, còn không biết thỉnh tội?"

Chương Lan ngẩn người:

" Là vì các nàng mà đánh nhau?"

" Quả nhiên là hồng nhan họa thủy."

Âu Dương cười khổ, Chương Lan không ngờ không biết tại sao bị bao vây. Âu Dương chỉ nói:

" Hai người các ngươi tháo mạn che xuống, bổn khâm sai không quen nói chuyện với người khác như vậy."

Hai người nữ tử thoáng nhìn nhau, tháo khăn che mặt xuống, trong nội đường 'chợt' bừng sáng...

Âu Dương trách cứ nói:

" Đừng đốt nữa, tiết kiệm nến, vận chuyển một chuyến cũng không dễ dàng."

Vận chuyển vật tư xác thực là tương đối khó khăn, chiến tuyến quá dài. Đây cũng là vấn đề cấp cao cao tầng vẫn luôn lo lắng. Một khi người Ba Tư trở mặt, quấy phá lộ tuyến hậu cần, quân đội chỉ có thể là đại bại mà quay về. Phòng ngừa chu đáo, quân Tống ngày nay đều đang tiết kiệm các loại tài nguyên. Nếu không phải bởi vì có nhiều âu lo vê sau, cũng không trở thành lui binh trăm dặm, tránh cho tiêu hao cùng Thập Tự Quân.

" Người này là Ni Khắc Tư, người này là Cái Á."

Chương Lan giới thiệu, hai nữ nhân tướng mạo quả thật rất không tầm thường, dáng người cao gầy, đôi mắt đen tròn, nháy mắt như phóng điện. Nhưng trước mặt các nàng ba người đều là thanh niên kiệt xuất nhất đẳng Đại Tống, phản ứng rất là vượt qua sự tưởng tượng của các nàng.

Âu Dương nói:

" Lôi ra ngoài chém."

"Dạ"

Hai gã vệ binh lập tức phản ứng, mặc dù cảm giác Âu Dương quá tệ chà đạp vưu vật, nhưng mệnh là phải kiên quyết chấp hành.

Nữ nhân tên Cái Á kia dùng Hán ngữ không thuần thục hỏi:

" Cái gì là chém?"

"..."

Cả đám đàn ông ngẩn người.

Chương Lan vội ngăn lại nói:

" Đại nhân, tại sao?"

Âu Dương nói:

" Các nàng một người tên là tên của đất mẹ trong Hy Lạp thần thoại, một người là tên của nữ thân bóng tối. Mẹ nó, xem lão tử là kẻ ngu à, lấy hai cái tên giả ra đây để gạt ta."

" Khoan đã."

Cái Á kia vội nói:

" Ta tên là Minh Á, là con gái của giáo chủ chính giáo, nàng là thị nữ của ta."

Âu Dương không để ý tới nàng đã khuất phục, hỏi:

" Hàn tướng quân, trong quân giấu diếm không báo, luận xử như thế nào?"

" Nặng thì chém, nhẹ thì hai mươi quân côn."

Hàn Thế Trung mặc dù không biết ý tứ Âu Dương, nhưng lập tức ra lệnh:

" Người đâu, kéo xuống đánh."

"Dạ"

Hai nàng bị kéo xuống, Âu Dương mới giải thích nói:

" Những người này đều có manh mối chính trị, các nàng có thể giấu thì sẽ giấu, các nàng sẽ không tin tưởng chúng ta. Nếu không dùng thủ đoạn mạnh, không cách nào để cho chúng ta lấy được thông tin hữu dụng."

Lưu Kỳ hỏi:

" Đại nhân cảm thấy các nàng hữu dụng?"

" Đương nhiên, ta nghi ngờ các nàng nắm giữ lựa chọn giáo chủ tiếp theo. Đại Tần bây giờ vẫn là có thế lực cố định, mà ảnh hưởng của giáo chủ vô cùng lớn, thậm chí so với hoàng đế còn lớn hơn. Nếu người chọn lựa làm giáo chủ này là là chúng ta lựa chọn cung cấp..."

Khi đó giáo chủ lớn nhất quốc gia Cơ Đốc Giáo, thế lực chống đỡ Đại Tần phân liệt, nhất định là không có giáo chủ chính thống kế thừa. Mà Thập Tự Quân vẫn luôn giam giữ đối đãi tốt với hai người này, nhất định cũng là bởi vì nguyên nhân này. Giả thiết to gan là, không cần tang chứng vật chứng, tác phong tiêu chuẩn cảnh sát.

Hàn Thế Trung gật đầu:

" Lưu tướng quân."

" Có mạt tướng."

" Bảo cư dân địa phương giúp đỡ, phái ra thám tử tiếp xúc cùng những người có thế lực còn sót lại của Đại Tần."

" Vâng, mạt tướng sẽ đi an bài."

Lưu Kỳ lĩnh mệnh mà đi.

...

Cái mông của hai nữ nhân này hoàn toàn huyết nhục mơ hồ được người lôi trở lại trong nội đường. Binh sĩ chấp hình không có chút nào nương tay, nếu không hắn phải chịu bốn mươi quân côn. Âu Dương cũng không cấm kỵ, liền trực tiếp tìm kiếm trên người các nàng. Nhưng ngay cả giày cũng lột ra, thế nhưng không có phát hiện được bất cứ vật nào có giá trị. Âu Dương hỏi:

" Thứ truyền vị đâu?"

Không thể nào là truyền miệng, nếu không không có tin tưởng.

" Không có."

Minh Á cắn răng.

Âu Dương tay mò tới trên mặt hầu gái, Minh Á nháy mắt một cái. Trong lòng Âu Dương vừa động, đem cái khăn che mặt hầu gái tháo xuống. Cử động này khiến hầu gái rất là hoảng hốt. Âu Dương biết được đã đoán trúng, cầm cái khăn che mặt xem xét dưới ánh nến, cũng không có văn tự gì, nhiều nhất chỉ có thể nhìn thấy có vài sợi chỉ vàng hàng xa xỉ phẩm của quý tộc. Lại tháo xuống cái khăn che mặt của Minh Á, dường như là giống như đúc.

Âu Dương cầm hai tấm trầm tư, giáo chủ này đương nhiên là ở trong nguy hiểm chuẩn bị thứ này, tất nhiên cũng nghĩ đến con gái của mình trốn không thoát. Cái khăn che mặt rơi vào trong tay địch nhân hậu quả rất nghiêm trọng. Nếu như không chỉ định giáo chủ, thế lực chống đỡ tất nhiên sẽ bởi vì vị trí giáo chủ tiến hành tranh đấu. Thập Tự Quân đột nhiên tập kích vây khốn Constantine nửa tháng, thời gian nửa tháng cũng đủ luận chứng người tiếp nhận, làm vài thủ đoạn mấu chốt.

Mà càng làm cho người nghi hoặc là thái độ Đức Phất Lỗ Ngõa, rất muốn có hai nữ nhân này. Thậm chí là thi thể cũng được. Hiển nhiên Đức Phất Lỗ Ngõa có cùng nghi hoặc giống mình. Nhưng đều tìm không thấy bất luận cái gì hữu dụng. Không ngờ rằng hai người này lại chạy trốn.

Âu Dương suy nghĩ, đem hai cái khăn che mặt hợp lại, lại ngạc nhiên phát hiện chỉ vàng không trùng khớp với nhau. Có lẽ là thủ công xuất hiện sai lầm, Âu Dương không tin tà, đem một cái khăn che mặt xoay chuyển, vừa vặn trùng khớp, kinh ngạc phát hiện bên trên có chữ viết. Có điều... là chữ Hy Lạp, chính mình cũng không biết.

" Chết tiệt."

Minh Á quát tiếng Hy Lạp, mặc kệ đau đớn xông về phía Âu Dương.

Bạch Liên đứng bên sớm có chuẩn bị, cầm lấy chuôi đao hung hăng nện vào sau gáy, Minh Á lập tức hôn mê. Âu Dương căn dặn:

" Bạch Liên, ngươi mang hai mươi vệ đội khâm sai trông coi hai người này, đắp phía trên một chút cho các nàng. Người sống cũng đáng giá hơn thi thể."

"Dạ"

Bạch Liên căn dặn vệ đội:

" Kéo xuống."

Hàn Thế Trung đợi người khẽ kéo đi, vỗ bàn quát:

" Chương Lan, lá gan ngươi càng lúc càng lớn, bổn tướng trước đó đã dặn dò, không phải tự vệ tuyệt đối không thể can dự vào trong tranh đấu của các dân tộc mà."

"Ngươi cũng đảm nhiệm sứ giả hộ quốc của Đại Tần. Ngươi có biết bệ hạ đối với con đường tơ lụa có kỳ vọng cao đến mức nào không? Ngươi ngông cuồng vứt bỏ ơn trời, thân là đại tướng lại không biết cân nhắc mọi chuyện, ngươi có biết tội của ngươi không?"

" Mạt tướng biết tội."

Chương Lan vội vàng quì xuống. Hắn và hai nữ nhân này không có tiếp xúc gì, lúc trước an bài một ít nữ quyến của thương nhân trông nom bọn họ. Không ngờ hai người này còn mang sứ mệnh như thế."

" Cũng may Lưu tướng quân không có ở đây, nếu không tất nhiên sẽ bắt ngươi hỏi tội. May mà ngươi còn chưa ném đi mặt mũi Đại Tống, tội lần này tạm thời ghi nhớ."

"Đa tạ tướng quân."

Hàn Thế Trung phất tay:

" Đi ra ngoài đi."

"Dạ"

Sau khi người rời khỏi đây, Âu Dương thấy Hàn Thế Trung đang chờ đợi mình, hổ thẹn nói:

" Hàn Tướng quân có phải là xem ta thành thần nhân, văn tự này ta quả thật không biết. Có điều có thể sao thành bản sao, đem vài đoạn chữ phân cho những người hiểu loại chữ này để phiên dịch."

Trong quân Tống thật ra cũng có mấy người có thể hiểu được tiếng Ba Tư, nếu tìm được những người hiểu được tiếng Ba Tư và tiếng Hy Lạp thì có thể phiên dịch những văn tự này ra. Cái này không thể trách Âu Dương, học ngoại ngữ này chủ yếu là xem quốc lực của nó cường đại hay không cường đại, quốc gia nhỏ như Hy Lạp, thật sự không đáng để học lắm. Nhìn lại người Nhật Bản tuy rằng làm cho người ta chán ghét nhưng tiếng Nhật vì sao lại đứng đầu, cũng bởi vì kinh tế và thực lực mạnh. Nếu không ngôn ngữ của các vùng đất châu Phi đã sớm cho vào giáo dục chín năm bắt buộc rồi.

Thập Tự Quân hai năm trước đã đánh hạ Constantinople, tuy rằng vừa mới bắt đầu chiếm lĩnh đã áp dụng phương thức đốt giết đánh cướp. Đừng nói là người Âu Châu văn minh, mà là bởi vì về sau không thể không văn minh, hơn một nghìn năm lịch sử Âu Châu phát triển đều là lịch sử cướp đoạt. Chuyện tương lai tuy rằng là điều tất yếu phải có nhưng từ những chuyện này về sau, người thống trị Thập Tự Quân vẫn dùng chính sách dụ dỗ và phân hoá hơn. Hơn nữa bắt đầu dùng phương pháp không tính là quá kịch liệt để thay đổi tín ngưỡng của dân bản xứ.

Nói đến tín ngưỡng, đây là một loại có thể làm cho người ta thoát ly khỏi tư duy suy nghĩ của người bình thường. Như tín ngưỡng của cộng quân, quả thật đã vượt qua sức chống cự của khổ hình.

Mà còn tín ngưỡng của các loại giáo phái tất nhiên cũng như vậy. Có điều bởi vì TNT không có xuất hiện cùng với lũng đoạn hỏa dược, và Bin Laden còn chưa có ra đời, nên cũng không xuất hiện các phần tử khủng bố mang bom tự sát.

Nhiều người Đại Tần tụ tập các khu chưa được chiếm lĩnh làm thế lực chống cự, còn an trí không ít các cơ sở ngầm.

Quân Tống cường thế tiến vào, rất nhanh trở thành một phần quan trọng trên cán cân tiểu ly, quân Tống đảo hướng bên nào, bên đó có thể thu được lợi ích lớn nhất. Hơn nữa Tống Triều tài nguyên giàu có và đông đúc, sức sản xuất tiên tiến.

Đức Phất Lỗ Ngõa đương nhiên là hi vọng có thể cùng với quân Tống diệt trừ thế lực phản kháng của Đại Tần, mà còn Đại Tần thì hi vọng sẽ cầm lại được các vùng đất đã bị mất. Đại Thực hy vọng có thể đuổi Thập Tự Quân đi, Ba Tư hy vọng có thể làm suy yếu Thập Tự Quân, sức mạnh của thế lực phản kháng Đại Tần.

Căn cứ vào phân tích, người Ba Tư không thể đắc tội, nếu không sẽ phải bảo đảm lương đạo để khai chiến chính diện. Ba Tư cũng không phải là nước nhỏ, lúc này đánh nhau không biết sẽ kéo dài đến ngày tháng năm nào.

Âu Dương cho rằng đánh Ba Tư so với đánh Pháp còn phiền toái hơn nhiều. Dù sao tính cách của người Pháp dễ đối phó, ừm, Italia cũng không tồi. Có mấy quốc gia không thể đụng vào, nhân dân quá hung dữ.

Nghĩ nhiều rồi, tiếp tục phân tích, thật ra là nếu có thể chung sống hoà bình với Thập Tự Quân thì tốt nhất, dù sao đối với tương lai các quốc gia Địa Trung Hải chủ yếu vẫn là mua bán.

Đại Thực bên kia tương đối xa xôi, hơn nữa mấy năm này chiến hỏa liên miên, có thể không cần để ý tới. Thế lực phản kháng Đại Tần cơ bản bây giờ là phòng thủ, có đắc tội hay không không lớn.

Phía trên là phân tích từ chỗ xấu, Âu Dương tiếp tục bắt đầu phân tích chỗ tốt. Trong tất cả các chỗ tốt, ủng hộ thế lực phản kháng Đại Tần là cực kỳ có lợi. Một khi giúp bọn họ phục quốc, cắt vài miếng đất làm trạm binh sĩ thương nhận là chuyện có thể thương lượng tốt được.

Về Đại Thực thì chỗ tốt cũng nhiều, đặc biệt là các bộ lạc dễ dàng phân hoá, có thể lợi dụng. Thập Tự Quân thì lại là lựa chọn khó nhất, mỗi thành đều đã được phong tước cho các lãnh chủ rồi, bây giờ muốn bọn họ nhổ ra thì có điều khó khăn.

Hơn nữa dù sao cũng coi là một mình xâm nhập, tương lai nói không chừng có thể bị đánh rụng. Mà hợp tác với Đại Tần, khả năng có thể chiếm địa đến trăm năm, hai trăm năm, thậm chí còn có thể đồng hóa cư dân phụ cận trở thành một khối lãnh thổ Trung Đông của Tống.

...

Âu Dương cầm một cái ghế ngồi ở bên giường, cười mê mẩn nhìn Minh Á đang nằm úp sấp trên giường căm tức nhìn lại hắn. Âu Dương thấy nàng thái độ như vậy giải thích:

" Ngươi không biết, ở Tống chính là quy củ như vậy. Nói dối là phải bị đánh."

Minh Á hiểu rõ ý tứ, nhưng muốn đứng dậy vẫn tương đối trầy trật, suy nghĩ kỹ mới hỏi:

" Ngươi muốn thế nào?"

Âu Dương nói:

" Ta quyết định ủng hộ các ngươi chống lại Thập Tự Quân đáng giận."

" Điều kiện là gì?"

Minh Á đầu tiên là vui mừng, nhưng nhìn vẻ mặt như sói già của Âu Dương trong lòng lập tức sợ hãi một chút.

" Điều kiện là Constantinople sẽ thuộc sở hữu của lãnh thổ Tống quốc."

Âu Dương từng xem, Constantinople này ven biển, chia cắt Á - Âu thành hai phần. Hơn nữa lục địa này có thể đến tận Biển Đen, là lối đi duy nhất từ Biển Đen ra vùng biển quốc tế, giao thông trên nước không thể chê được, một khi chiến thuyền đi đến nói đánh ai là có thể đánh được. Từ trên đất bằng mà xem, nơi đây chính là vùng giao tranh binh gia, Đông Nam Tây Bắc đều có quốc gia có thể đi được, là vùng quan trọng để Á tiến vào Âu, Âu tiến vào Á. Constantinople tổng cộng có mười sáu thành thị lớn nhỏ, nhân khẩu hơn năm mươi vạn, khí hậu ôn hòa, điền sản giàu có và đông đúc. Tuyệt đối là nơi tốt nhất đẳng.

"?"

Minh Á hiển nhiên không có lý giải được ý tứ của Âu Dương.

Âu Dương kiên nhẫn giải thích:

" Constantinople có phải là của các ngươi bị cướp đi đúng không?"

"Phải"

" Bây giờ ta muốn dùng thứ bị người khác cướp đi của các ngươi để đổi lấy sự ủng hộ của chúng ta giành cho các ngươi."

Âu Dương nói:

"Là một sự mua bán vô cùng có lợi. Có điều đừng qua loa với ta, tương lai một khi cầm lại được, phải do giáo chủ tuyên thệ, nơi đây vĩnh viễn thuộc về lãnh thổ Đại Tống. Có điều ta có thể bảo đảm, quân Tống đóng quân ở chỗ này không những sẽ không ức hiếp các ngươi, ngược lại còn cung cấp sự bảo vệ cần thiết giành cho các ngươi."

" Ta nghĩ ngươi đã đánh giá cao ta rồi."

Minh Á nói:

" Đừng nói là ta, hiện nay ở trong nước không có có bất kỳ người nào có thể làm chủ được điều này."

" Quả thật không có. Nhưng đối với một quốc gia tôn giáo mà nói. Giáo chủ chính là người đứng đầu. Chỉ cần ngươi phối hợp với chúng ta định ra giáo chủ, giáo chủ có thể điều chỉnh các thế lực. Rồi sau đó phối hợp với quân Tống chúng ta, đuổi Thập Tự Quân ra khỏi quốc gia của các ngươi."

" Đề nghị này..."

Minh Á ngẫm lại phần sau, xoay người nhìn Âu Dương nói:

" Đề nghị không tệ, nhưng ở trong mắt ngươi ta lại không nhìn thấy một phần chân thành nào cả."

" Đây là thánh chỉ. Đây là mệnh lệnh của Hoàng đế Đại Tống. Bất luận kẻ nào kể cả bản thân Hoàng đế cũng không thể sửa đổi được."

Âu Dương lấy ra thánh chỉ thì thầm:

" Thừa lệnh vua... Sau khi lấy được Constantinople, quân Tống không được có bất kỳ hành vi khiêu khích nào, hơn nữa xem các quốc gia có mưu đồ với nước bạn Đại Tần là phe địch."

Âu Dương thu thánh chỉ nói:

" Tương lai chúng ta có thể ký kết các hiệp ước hữu hảo, Đại Tống ta coi trọng nhất là mặt mũi, tuyệt đối sẽ không có khả năng không tuân theo hiệp ước."

"Ừm..."

Minh Á vẫn còn đang trầm tư.

Âu Dương cười nói:

" Kỳ thật bất kể như thế nào các ngươi một chút tổn thất cũng không có. Dù sao các ngươi trước mắt có nguy cơ diệt quốc và diệt giáo. Cho dù tương lai chúng ta không giữ lời hứa, các ngươi coi như là gặp phải thêm một Thập Tự Quân. Mà khi đó chúng ta không giữ lời hứa, không phải là vừa lúc ở trong vòng vây của các ngươi sao?"

Có đạo lý, Minh Á hỏi ngược lại:

" Các ngươi không sợ chúng ta nói không giữ lời sao?"

Âu Dương nghiêm nghị nói:

" Đại Tống ta luôn luôn lấy đức thu phục người. Dùng thật lòng đổi lại thật lòng luôn luôn là phẩm đức cao thượng trong trao đổi đối ngoại của dân tộc ta. Có câu nói, người cho ta cái gì ta sẽ cho lại người cái đó. Tin tưởng ta, ta cũng sẽ thật lòng như vậy."

" Ta rốt cuộc đã ở trong mắt ngươi nhìn thấy được sự chân thành."

Minh Á gật đầu:

" Ta sẽ cố hết sức."

Thu phục xong tiểu nữ sinh, Âu Dương hội kiến với vương tử Ba Tư. Hai bên khách sáo vô nghĩa vài câu, Âu Dương đối với sự nhường đường của Ba Tư, tỏ vẻ cảm tạ tự đáy lòng. Vương tử Ba Tư thì khách khí, nghe tiếng Trung Quốc đã lâu vân vân gì đó. Âu Dương vừa phụ họa vừa chửi mẹ nó trong lòng, không có một vạn khối tơ lụa ngươi sẽ nghe tiếng đã lâu sao?

Sau khi đi vào chủ đề chính, Âu Dương nói:

" Vương tử, ngươi nói chuyện có thể yên tâm. Thập Tự Quân tất nhiên sẽ không tiếp tục đông chinh. Mà còn thế lực còn sót lại của Đại Tần cũng không cách nào tạo thành uy hiếp với Ba Tư."

Vương tử thông qua phiên dịch hỏi:

" Ta muốn biết tình hình cụ thể và tính toán của quân Tống, cũng để dễ phục mệnh với phụ vương."

Âu Dương nói:

" Vương tử nên biết, chỉ có một quốc gia phân liệt mới có thể không có uy hiếp với Ba Tư."

"Ừm, có điều làm sao để chia ra chứ?"

" Rất đơn giản."

Âu Dương lấy ra bản đồ nói:

" Một đường từ Ba Tư đến Constantinople, trước mắt mặc dù là quân Tống đã đuổi đi Thập Tự Quân, nhưng vương tử nên biết rõ chúng ta căn bản không cách nào kéo dài chiến tuyến như vậy. Cho nên muốn đem một phần lãnh thổ tặng cho Ba Tư. Đương nhiên bên ngoài sẽ là hai nước chúng ta trở mặt. Rồi sau đó, một khối Tây Bắc này tất nhiên sẽ để Đại Tần chiếm lĩnh. Nhưng ở Constantinople vẫn để cho quân Tống chúng ta tiếp quản. Cứ như vậy, Đại Tần bị quân Tống ta chặt đứt thành hai phần. Hơn nữa chúng ta cùng với Ba Tư cũng đã tạo thành thế cục hô ứng lẫn nhau. Lưu tướng quân, ngươi giải thích đi."

Âu Dương nói với Lưu Kỹ vẫn một mực chỉ nhìn không nói lời nào.

Crypto.com Exchange

Hồi (1-298)


<