Truyện Tiên Hiệp

Truyện:Thiên Tống - Hồi 176

Thiên Tống
Trọn bộ 298 hồi
Hồi 176: Mật thám
0.00
(0 lượt)


Hồi (1-298)

Chương 184: Mật thám (1)

" Ừm."

Lưu Kỳ chỉ bản đồ nói:

" Đại Tần sau khi phân chia làm hai mảng, Tây Bắc Đại Tần nếu muốn tấn công Ba Tư, mặt tây nam Đại Tần bởi vì Tống ngăn cách, căn bản không cách nào cung cấp trợ giúp. Ba Tư đối phó chỉ có Đại Tần bốn thực lực thực lực ta nghĩ hẳn là không có vấn đề. Mà nếu Đại Tần muốn tiến công đất Tống, Ba Tư có thể nhân cơ hội lên bắc xâm chiếm. Cục diện này lại thành bọ ngựa bắt ve, ngoại trừ Ba Tư, ai cũng không dám vọng động. Có thế lực như vậy ngăn cách, cho dù Thập Tự Quân muốn tiến lên, thế nào cũng không được Ba Tư. Cái lợi lớn nhất chính là, phía tây Ba Tư đã không có kẻ địch, lãnh thổ tiếp quản cũng không có ai dám không phục. Bởi vì là thổ địa các ngươi từ quân Tống hoặc là trong tay Thập Tự Quân cướp lấy."

" Tốt, phi thường tốt."

Vương tử Ba Tư phi thường hài lòng cục diện này hỏi:

" Không biết chúng ta có thể làm cái gì?"

" Không cần làm gì cả."

Âu Dương nói:

" Chỉ cần các ngươi đem lãnh địa mà mình đã chiếm sắp xếp rõ ràng. Thế lực bộ phận nhỏ Thập Tự Quân còn sót lại, còn có người bất mãn Đại Tần, thanh trừ hết bọn họ là được."

" Ừm."

Vương tử Ba Tư nói:

" Nếu như là như vậy, ta liền khẩn cầu phụ vương đem những đất phong này ban cho ta."

Âu Dương nói:

" Vừa thấy vương tử cũng cảm giác khá hợp ý, ta nghe nói quý quốc vương tử rất nhiều, nếu cần dùng tiền mở rộng quan hệ, cứ mở miệng, Âu Dương ta đối với bằng hữu nguyện ý góp thêm hai đao của mình."

Vương tử Ba Tư mừng rỡ đứng lên hành lễ:

" Ta đây liền đa tạ."

Vương tử quá nhiều, vương tử này thông minh, đi lấy đất phong làm của mình. Hơn nữa tương lai có Đại Tống minh hữu cường lực này giúp đỡ, lấy được vương vị cũng không phải không thể nào.

...

Tiếp theo là người thứ ba, sứ giả Đại Thực.

Hai bên lại khách sáo trước, Âu Dương xin lỗi nói quân vụ bận rộn, chậm trễ sứ giả, hai nước là huynh đệ chi bang, vẫn mong lượng thứ. Sứ giả Đại Thực ngược lại khách khí, đối phó Thập Tự Quân tà ác chính là chuyện toàn bộ người Hồi và bạn bè bọn họ cùng chung góp sức.

Khách khí xong rồi chính là vào vấn đề chính. Âu Dương nói:

" Quý sứ nên biết, Đại Tần cùng Thập Tự Quân thật ra cũng có chút sâu xa."

" Đương nhiên là biết."

Sứ giả nói:

" Cũng không biết tại sao, bọn họ đột nhiên trở mặt."

Âu Dương gật đầu:

" Cho nên ta cho rằng, cho dù không có Thập Tự Quân đông chinh, Đại Tần này cũng là xương cá nghẹn ở cổ họng Đại Thực."

" Ừm, thật ra nhiều năm qua có nhiều xung đột cùng chiến tranh. Nhưng kỵ binh của Đại Tần vô cùng sắc bén, chúng ta rất bị động."

Cái này Âu Dương biết, từng chơi thời đại đế quốc, kỵ binh của Byzantine không phải dũng mãnh bình thường. Ngẫm lại ngàn năm sau thời đại đế quốc chính là hỏa khí mãnh liệt binh chủng đặc thù Trung Quốc. Âu Dương nói:

" Cho nên chúng ta cùng lúc xua đuổi Thập Tự Quân, cũng hi vọng Đại Thực có chút động thái với Đại Tần, Lưu tướng quân."

Lưu Kỳ nói:

" Dựa theo kế hoạch chúng ta, một khi Tống ta cùng Bởi như vậy xung đột chính diện, Đại Thực có thể lấy cớ tiêu diệt Thập Tự Quân tiến vào Đại Tần, tiến hành chiếm lĩnh Tây Nam Đại Tần. Bởi như vậy có vài điểm lợi. Thứ nhất suy yếu thực lực Đại Tần, thứ hai có thể bức bách Thập Tự Quân từ trên biển rút về phía tây. Như vậy hoàn toàn chặt đứt Thập Tự Quân nam bắc hô ứng, Thập Tự Quân đi về hướng Jerusalem, liền trở thành đội quân đơn độc."

Sứ giả gật đầu, nhưng ngẫm lại lại nói:

" Thật ra Vương của ta hi vọng quân Tống có thể cùng chúng ta cùng nhua xua đuổi Thập Tự Quân ra khỏi biên giới ta."

Lưu Kỳ:

" Đương nhiên, chỉ cần Đại Thực tiến công hướng đông bắc, có thể cùng quân Tống liên hợp với nhau. Làm huynh đệ bang, huynh đệ gặp nạn, chúng ta tự nhiên muốn trợ giúp."

Sứ giả thoả mãn nói:

" Vô cùng cảm tạ, Thánh A La sẽ phù hộ các ngươi."

...

Hàn Thế Trung sau khi nghe Lưu Kỳ báo cáo riêng, sau khi cẩn thận phân tích thật lâu phi thường hài lòng:

" Âu đại nhân đúng là người tài. Nếu mà như vậy, thì có thể suy yếu thực lực Đại Tần vây quanh chúng ta đến mức thấp nhất. Rồi sau đó phải ngược lại dựa vào chúng ta. Mặt khác trợ giúp Đại Thực, người Đại Thực sẵn sàng liều mạng, xua đuổi Thập Tự Quân, quân Tây Bắc ta chỉ cần bỏ ra ba phần khí lực là đã đủ rồi."

Lưu Kỳ cười nói:

" Âu đại nhân có lúc nào chịu thiệt thòi đâu. Một khi chúng ta bình định được Constantine. Con đường tơ lụa trên đất liền này, có thể toàn bộ khai thông. Vận tải đường thuỷ đạt mức, Tống hải trực tiếp đến nơi đây cũng không phải không thể nào, Constantine mặc dù hải ngoại riêng biệt, nhưng tiến lùi tự nhiên. Bàn tính này, đại nhân tính đích thực khôn khéo."

Hàn Thế Trung nói:

" Ta còn là bội phục nhất Âu đại nhân một lòng vì nước. Tây Bắc nhị chiến, Âu đại nhân không hề tư lợi, cho dù dùng thủ đoạn gì, cùng vì lớn ích to lớn cho Đại Tống."

" Chỉ có điều..."

Lưu Kỳ thở dài nói:

" Người có tài bị người kiêng kị. Quân lộ Tây Bắc, hạm đội Hàng Châu đều là quan trọng nhất của Đại Tống. Hai người ta ngươi thì không cần nói nữa. Hạm đội Hàng Châu gần như tất cả đều là đệ tử Âu đại nhân. Trong ba đầu não Lương Hồng Ngọc lại là vợ trước của Âu đại nhân. Ta chính là lo lắng, cứ tiếp tục thế này, với Âu đại nhân mà nói, không phải là chuyện tốt gì."

" Đương kim hoàng thượng thánh minh..."

" Hai đại nguyên soái Hán Vũ đế, thái tổ dùng rượu tước binh quyền, Địch Thanh bị Cao Tông hoàng đế giáng chức..."

" Câm miệng."

Hàn Thế Trung nói:

" Ta đối đãi ngươi như đệ đệ, nhưng chuyện này nói riêng cũng không được nói lung tung. Nếu không Âu đại nhân càng khó đứng vững."

Lưu Kỳ biết, thật ra rất nhiều ai cũng biết. Hàng Châu sau hạm đội Hàng Châu, triều đình dân gian người người đều cho rằng Âu Dương sẽ có gặp rắc rối. Không hề ngờ rằng hắn vẫn ở Dương Bình im lìm đã hơn một năm không có việc gì.

Cho rằng Âu Dương không đáng kiêng kị có hai luồng dư luận, một là cảm thấy Triệu Ngọc uy tín rất cao, hoàn toàn có thể dung nạp một Âu Dương. Một mặt khác cho rằng, Âu Dương chỉ làm việc, cũng không cùng các tướng lĩnh lén có giao tình, hơn nữa cùng người của triều đình cũng vô cùng ít qua lại.

Còn nữa một đường Âu Dương giao hảo là Tây Bắc, một đường là hạm đội. Mặc dù hai bên đều là tinh nhuệ, nhưng Tây Quân, Đông Quân, cấm quân trung ương đều là triều đình nắm giữ, người quen Âu Dương khó tìm được vài người, căn bản không thể nào gặp phải triều đình lo sợ.

Mà tất cả mọi người căn bản không biết suy nghĩ của Triệu Ngọc, Triệu Ngọc cả hai cũng không phải. Suy nghĩ Triệu Ngọc thông minh nhiều lắm, Âu Dương muốn phản cũng phản không được.

Tam giác chính sách Hàn Thế Trung đã hạn chế chết Âu Dương phản Tống. Quân Tây Bắc cùng hạm đội Hàng Châu uy lực ở đâu? Chính là hỏa khí, một khi Âu Dương tạo phản, cấm quân Đông Kinh lập tức có thể niêm phong quân xưởng Dương Bình.

Rồi sau đó chặt đứt lương đạo Tây Bắc, Tây Bắc mặc dù có lương thảo ngựa chiến, nhưng không có sắt không có hỏa dược, lại thêm quê hương bọn họ đều ở Đại Tống, làm sao có thể phản? Hơn nữa quân Tây Bắc vẫn do trung thần Lý Cương nắm giữ, không phải là ngươi muốn làm gì thì làm đó.

Về phần hạm đội... Triệu Ngọc không lo lắng Âu Dương đi đâu xưng vương, chẳng lẽ là vua Nhật Bản, vua Cao Ly sao? Tính cả toàn bộ hậu cần mới ba vạn người, hạm đội có thể làm gì? Sức chiến đấu trên bờ ngay cả sương quân cũng không bằng.

Với hạm đội Triệu Ngọc không thể không động tay chân, Lương Hồng Ngọc ở thời đại nam quyền có thể trở thành ba đầu não, đều do Triệu Ngọc cất nhắc. Có Lương Hồng Ngọc ở đó, Nhạc Phi cùng người nào đó muốn làm gì, cũng phải nghĩ kĩ. Đối với năng lực điều khiển quân đội, Triệu Ngọc vẫn có chút để tâm.

Gia tăng tập quyền quân sự trung ương, Triệu Ngọc rất biết cách chơi.

... Lý Cương dẫn theo hơn mười người quan văn sau đó không lâu đến, kế tiếp Âu Dương cũng rất rảnh rỗi. Lý Cương dựa theo cách nghĩ của Âu Dương, do Lưu Kỳ phối hợp, với Đại Tần triển khai chiến lược ngoại giao.

Khác với Âu Dương, những quan văn này đều là nhân tài chuyên nghiệp, bọn họ bắt đầu đối với hộ tịch bổn địa tiến hành tạo sổ, đối với sức sản xuất tiến hành ước định, với thổ nhưỡng khí hậu cũng có cách thức đo đạc giống nhau. Hiểu biết dân phong dân tộc.

Nửa tháng sau khi quân Tống cùng Thập Tự Quân phát sinh xung đột, giáo chủ tân nhiệm Đại Tần rốt cuộc xuất hiện, ngày đầu tiên giáo chủ lên đài, đã lấy danh nghĩa tôn giáo yêu cầu giải tán binh mã của quý tộc tập hợp vào một chỗ. Hình thành một luồng sức mạnh khá là to lớn, giao cho một tướng quân dẫn đầu.

Mà gần như đồng thời, bộ lạc nào đó của Ba Tư đột nhiên công kích quân Tống, liên tục chiếm lĩnh hai mươi trung tiểu thành thị, triệt để đem quân Tống đuổi đến cảnh nội Constantinople.

Quân Tống lập tức thông qua con đường ngoại giao tiến hành can thiệp với Ba Tư. Quốc vương Ba Tư đáp lại, đây là hành vi lén lút của bộ tộc, sự việc cụ thể sau khi điều tra rõ ràng, nhất định sẽ cho Tống một cái công đạo.

Vì tỏ vẻ thành ý, Ba Tư phái ra quân đội hộ tống hậu viên Tống, hơn nữa yêu cầu bộ tộc này trước khi không điều tra rõ ràng sự việc, không được tiếp tục công kích quân Tống.

Về phía Đại Tần với chuyện Ba Tư chiếm lĩnh thổ địa của bọn họ cũng rất bất mãn, có điều quân Tống nói rõ đại nghĩa, trước mắt địch nhân lớn nhất là Thập Tự Quân, xung đột cục bộ có thể tạm không so đo, đây mới không có tạo thành xung đột. Về phía Ba Tư cũng thành khẩn tỏ vẻ xin lỗi, tỏ vẻ đã đem bộ tộc kia tống vào ngục giam, còn có vì đền bù xung đột hai nước, cố ý phái ra năm nghìn binh lạc đà cung cấp cho quân Tống điều khiển.

Đại Thực cũng bắt đầu hô ứng xua đuổi Thập Tự Quân, tập hợp nhiều bổ sung lượng lớn quân đội tiến hành công kích với Tây Nam Đại Tần Thập Tự Quân chiếm lĩnh.

Ba mặt áp bách khiến Đức Phất Lỗ Ngõa vô cùng lo lắng. Quân Tống đã tập kết ở hướng đông nam chủ thành Constantinople, quân đội Đại Thực từ hướng tây nam tiếp cận. Mà phía thế lực chống cự còn sót lại tây bắc Đại Tần đang tập kết.

Khiến cho Đức Phất Lỗ Ngõa đau đầu nhất là không có cách nào để tách ra binh lực, chỉ có thể nhìn Đại Thực xơi tái lãnh địa Tây Nam của mình, không ngừng có lãnh chủ dẫn dắt bại quân chạy trốn tới Constantinople.

Cuộc chiến này không có cách nào để đánh được, toàn lực đối phó với người Tống thì Đại Tần với Đại Thực thì phải làm sao? Nhưng nếu tách binh ra đối phó với Đại Tần hoặc là Đại Thực thì căn bản là không ngăn nổi người Tống.

Trận chiến với người Tống lúc trước, Đức Phất Lỗ Ngõa đến bây giờ vẫn còn sợ hãi trong lòng. Mà vừa đúng lúc này, sứ giả quân Tống đưa đến một phong thư.

Thư là do Âu Dương viết, nội dung là Đại Thực, Đại Tần, Đại Tống, Ba Tư trong vòng sáu ngày sau sẽ tiến hành công kích toàn diện với khu vực xung quanh và Constantinople do Thập Tự Quân chiếm đóng.

Đề nghị lập tức chuẩn bị thuyền bè, thông qua eo biển Marmara rút khỏi về phía tây, rời khỏi nước Đại Tần. Nếu Thập Tự Quân nguyện ý hiệp thương với quân Tống, thì Constantinople sẽ do quân Tống tiếp quản một cách hòa bình. Nếu không quân Tống sẽ tiến hành truy kích tiêu cực làm Thập Tự Quân rút lui về phía Tây.

Đức Phất Lỗ Ngõa cơ hồ là lập tức đồng ý với đề nghị của Âu Dương, sau khi nghiên cứu ngày đó trở về liền trả lời thư nói rõ thời gian và ngày tháng, còn có biện pháp tiếp quản.

Vì sao Đức Phất Lỗ Ngõa sẽ dứt khoát như thế? Âu Dương giải thích với Hàn Thế Trung:

" Nếu chúng ta ba phương cộng với Ba Tư thành bốn phương đồng thời tiến công. Quân Tống ta tất nhiên sẽ đảm nhiệm chủ lực. Mà còn Thập Tự Quân đối với quân Tống vẫn còn sự sợ hãi trong lòng, hơn nữa đối với chiến pháp của quân Tống ta có thể nói căn bản cái gì cũng không biết, không rõ lắm. Lại thêm binh lực bốn phương cộng lại gấp hai lần Thập Tự Quân, rút khỏi đây là đường sống duy nhất của bọn họ."

Lưu Kỹ một bên nói:

" Âu đại nhân, mạt tướng nghĩ Hàn Tướng quân là nghi hoặc vì sao lại khẳng khái đem Constantinople tặng cho quân Tống, trong đó có thể có trá gì hay không?"

" Đương nhiên là có trá, chỉ là thư của ta gửi cho hắn cũng có trá."

Âu Dương giải thích:

" Chúng ta đối với ba phương còn lại, cũng không hứa hẹn sau khi Thập Tự Quân rút lui thì quân Tống có tiến hành truy kích tích cực hay không. Mà ta tin khiến Đức Phất Lỗ Ngõa hiểu lầm giữa chúng ta đạt thành hiệp nghị. Giả thiết bốn phương chúng ta giống như hiệp nghị này, một khi quân Tống ta lấy được Constantinople thì sẽ phóng sinh cho Thập Tự Quân, tất nhiên sẽ dẫn tới Đại Thực và Đại Tần bất mãn. Sau đó, rất có thể sẽ trở thành kẻ địch chung, nội bộ lập tức tan rả tiếp tục chiến tranh. Đây là điều Đức Phất Lỗ Ngõa vô cùng muốn nhìn thấy. Đề nghị của ta có thể làm cho hắn không tổn thất binh mã, còn châm ngòi khiêu khích quan hệ giữa bốn phương chúng ta, hắn vì sao lại không làm chứ?"

Hàn Thế Trung giật mình chợt hiểu ra:

" Hóa ra Âu đại nhân đã thiết lập thế cục như vậy. Bởi vậy chúng ta có thể không uổng phí người nào mà vẫn chiếm lĩnh được Constantinople. Đồng thời bởi vì quân Tống ta hoàn thành mục tiêu. Đại Tần cùng với Đại Thực tự nhiên muốn đấu nhau, tranh quyền chiếm lĩnh các vùng Thập Tự Quân đã chiếm lĩnh, tranh đoạt các địa bàn Thập Tự Quân vứt bỏ. Âu đại nhân, đây là một hòn đá hạ ba con chim. Quan trọng nhất là Đại Thực cùng với Đại Tần tất nhiên sẽ bởi vì tranh chấp địa bàn mà dẫn đến bất hòa. Cho tới tương lai sau này quân Tống có thể ngư ông đắc lợi. Chiêu thức này thật sự là cao minh."

Lý Cương lo lắng hỏi:

" Âu đại nhân, nếu vậy có thể sẽ giống như Thập Tự Quân suy nghĩ hay không? Chúng ta cùng với các bộ tộc xung quanh sẽ bất hòa?"

Tống đang xây dựng lãnh thổ, nếu hàng xóm không hữu hảo, thực lực có mạnh hơn nữa chỉ sợ cũng không yên ổn được lâu.

" Cho nên, đầu tiên là phải giữ bí mật. Thứ hai, quân Tống được quân đồng minh xem như là kẻ coi tiền như rác, tất nhiên quân Tống sẽ trở thành quân chủ lực tấn công Constantinople. Để các huynh đệ náo nhiệt đánh các thành trống một chút. Còn một điều rất quan trọng..."

Âu Dương trầm tư một hồi:

" Ta không tiện nói."

Hàn Thế Trung cẩn thận hỏi:

"Ý của đại nhân là, đem cư dân trong thành trở thành Thập Tự Quân, sau đó lại vu oan Thập Tự Quân tàn sát hàng loạt dân trong thành? Lúc quân Tống ta đến đã..."

"Thập Tự Quân chiếm đóng Constantinople nhiều năm, cư dân bên trong thành hoặc nhiều hoặc ít đều đã có chút ảnh hưởng. Có bộ phận còn có thể là kiều bào của Thập Tự Quân, cho dù không phải là vậy cũng là trung thành với Đông Chính giáo. Thứ nhất, chúng ta phải phải chiến đấu kịch liệt, chiến đấu phải có thi thể. Thứ hai, phải bịt miệng, người trong thành không có khả năng không biết Thập Tự Quân đã rút khỏi. Thứ ba, cư dân nơi đây vô cùng giàu có. Thứ tư, các huynh đệ đánh trận có chút ù ù cạc cạc, sĩ khí không cao, như thế còn có thể ủng hộ sĩ khí. Thứ năm, vì tương lai thống trị, cư dân khu chủ thành ít nhất phải không phản đối sự thống trị của chúng ta. Thứ sáu, có thể dự trữ một số lương thực phòng bị lương đạo xảy ra vấn đề."

Một mảnh trầm mặc, Lý Cương là người mở miệng trước tiên:

" Đại nhân nói vô cùng có đạo lý. Cư dân trong thành này phân làm hai loại, một là Thiên Chúa giáo, hai là Đông Chính giáo. Nếu muốn quản lý lâu dài, tín đồ đạo giáo hoặc là Phật giáo Trung Quốc sinh hoạt ở chỗ này không thể ít hơn ba phần. Nếu không..."

Lưu Kỹ hỏi:

" Đi đâu tìm hơn ba phần người Tống?"

Lý Cương vuốt râu trả lời:

" Tám vạn sương quân giải giáp quy điền." (bỏ áo giáp về làm ruộng)

Sương quân đương nhiên là ủng hộ Tống thống trị, hơn nữa đều là người có sức mạnh. Để bảo vệ lương đạo này, vận dụng sương quân điều động từ quân Tây Bắc và các lộ khác nhất định nhiều hơn ba mươi vạn. lúc này cắt giảm tám vạn sương quân tất nhiên sẽ tạo thành sự tương đối phiền phức với hậu cần. Nhưng đối với sự thống trị lâu dài của Tống có lợi ích lớn.

" Kết hôn sinh con, vĩnh viễn ở lại Đại Tần."

Âu Dương nhìn mọi người bên trong trướng nói:

" Nhưng chuyện này giấu diếm được nhất thời chứ tương lai hoặc là lịch sử chắc chắn sẽ không giấu diếm được. Hơn nữa chuyện này nếu truyền tới trong nước, mấy người chúng ta cũng sẽ bị giải giáp, thậm chí có thể là chầu trời."

Hàn Thế Trung thở dài nói:

" Mạt tướng sẽ phụ trách tìm kẻ chết thay."

Âu Dương nói với Lý Cương:

" Lý đại nhân, ngươi trung thành với Đại Tống ta biết rõ. Ta cũng biết ngươi tất nhiên sẽ đem chuyện này tấu lên trên. Có điều, chuyện này chỉ có thể để một mình Hoàng thượng biết được. Nếu không thành quả vất vả nửa năm qua của mấy chục vạn sĩ tốt khả năng sẽ bị gạt bỏ toàn bộ."

Lý Cương chắp tay:

" Âu đại nhân, hạ quan có chừng mực."

Tây Hạ vẫn tốt, trung nguyên với các dân tộc thiểu số thường có giằng co chiếm lĩnh, hơn nữa gặp văn hóa trung nguyên hun đúc rất sâu, dân chúng địa phương tương đối dễ dàng tiếp nhận. Cho dù như vậy khi rảnh rỗi cũng sẽ có chuyện vài bộ tộc phản lại Tống. Mà nay thổ địa này treo độc ngoài hải ngoại, tín ngưỡng thống trị, tập tục hoàn toàn bất đồng, tỷ lệ ba so với bảy, kỳ thật đã vô cùng thấp.

Âu Dương gật đầu:

" Cứ định như vậy, phiền toái Lý đại nhân chuẩn bị di chuyển sương quân và di chuyển cư dân xung quanh bổ sung vào trong thành. Một mặt khác ràng buộc các quân sĩ công thành, cung nghị sự hoàng kim tốt nhất nên giữ lại. Hàn Tướng quân vất vả, xin phiền suốt đêm làm một kế hoạch tác chiến, mọi việc cứ viết ở bên trong."

...

Thấy Âu Dương, Lý Cương rời khỏi. Chương Lan một bên vội nói:

" Hàn Tướng quân vì sao không ngăn trở, Vương sư Đại Tống ta..."

Lưu Kỹ chặn ngang hỏi ngược lại:

" Chương Lan, ngươi có biết việc Tào Tháo đem thịt người bổ sung làm quân lương hay không? Ngươi lại có biết sau tam quốc, ngũ hồ tại sao phải loạn lạc hay không? Tàn sát hàng loạt dân trong thành, cho dù ở lịch sử trung nguyên cũng đã nhìn mãi quen mắt. Bản thân ngươi cũng phải suy nghĩ lại, nếu không phải là bộ hạ ngươi anh hùng cứu mỹ nhân, thì vì sao chúng ta sẽ phải giữ trọng binh ở chỗ này, tại sao phải có những chuyện phiền toái này?"

Hàn Thế Trung gật đầu:

" Nơi này không thể so với trung nguyên, tín ngưỡng của bọn họ hoàn toàn khác biệt với chúng ta. Nếu không tàn sát hàng loạt dân trong thành, thì không cách nào chân chính chiếm lĩnh, không chiếm lĩnh thì sẽ không cách nào đồng hóa, không cách nào đồng hóa thì chúng ta sẽ không đứng được lâu. Chương Lan, đem thuộc hạ không đếm xỉa đến mệnh lệnh kia của ngươi, phó tướng anh hùng cứu mỹ nhân kia gọi tới đây."

"... vâng."

Chương Lan do dự một hồi, rốt cục đáp ứng.

Chương Lan ra ngoài, nhưng nhìn thấy Âu Dương ở ngoài trướng chưa rời đi, mà là dựa vào tường đất nhìn về phía tây. Chương Lan tiến lên chào hỏi:

" Đại nhân?"

" Có phải là cảm thấy ta không còn là Tây Bắc giám quân xưa kia nữa phải không?"

"... dạ."

Chương Lan gật đầu.

" Nhất tướng công thành vạn cốt khô."

Âu Dương miễn cưỡng cười nói:

" Nhớ rõ, ngươi không thừa dịp khi mình còn cường đại khi dễ người khác để càng thêm cường đại. Thì vào lúc người khác cường đại sẽ bị khi phụ. Mảnh đất này là ở biên giới Địa Trung Hải, lại là cửa khẩu của Biển Đen, trái cận Âu Châu, phải giáp Châu Á. Nếu Tống có thể chiếm được nơi đây một trăm năm, Tống có thể mạnh suốt một trăm năm mươi năm. Chiếm được nơi đây năm trăm năm, Tống có thể mạnh đến tám trăm năm. Nếu như có thể chiếm được một ngàn năm, thì muôn đời con cháu Đại Tống đều yên ấm. Chương Lan, chúng ta dùng, xài đều là tiền của dân chúng Tống. Có một số việc cho dù không muốn làm vẫn phải làm. Có lẽ bọn họ tạm thời sẽ không biết có chỗ tốt gì hoặc là cho rằng vì con đường tơ lụa, nhưng tương lai bọn họ sẽ biết, chỗ này không phải chỉ là một con đường tơ lụa đơn giản như vậy."

" Ta hiểu rõ. Nếu là vì con đường tơ lụa, đại nhân còn có hàng vạn biện pháp có thể lựa chọn."

Chương Lan nói:

" Kẻ làm tướng tự nhiên là vì nước vì dân, trung với vua đền nợ nước. Đại nhân yên tâm, cho dù lòng có nghi ngờ nhưng quân lệnh như núi, Chương Lan vẫn sẽ làm."

Âu Dương phất tay:

" Ngươi đi đi."

Crypto.com Exchange

Hồi (1-298)


<