Truyện Tiên Hiệp

Truyện:Thiên Tống - Hồi 162

Thiên Tống
Trọn bộ 298 hồi
Hồi 162: Lại lên kinh
0.00
(0 lượt)


Hồi (1-298)

Huệ Lan khẽ cười và nói:

"Đại nhân, Hoàng Thượng cũng không phải là hôn quân, đại nhân lại thường xuyên có lời góp ý cho người. Không phải đại nhân không hiểu Hoàng Thượng, nghĩ người quá đơn giản đó chứ?"

"Uhm, đúng là ta đã nghĩ Hoàng Thượng giống đồ bỏ đi. Nhưng sao lại không phái ta đi đàm phán, đây là sở trường của ta mà."

"Đừng nói nữa, vốn dĩ Hoàng Thượng cũng có suy nghĩ này, nhưng Thượng Thư Tỉnh nói: quan hệ giữa đại nhân với người Liêu vô cùng thân thiết, lại thêm việc đại nhân đang về quê thăm người thân, nên đành phái người khác."

Huệ Lan nói:

"Nếu đại nhân có hứng thú, chỗ ta có được tin tức của phủ Lâm Hoàng mới nhận được vào mấy hôm trước. Nhưng mà có thể là tin không tốt đối với đại nhân."

"Cái gì?"

Âu Dương nghi hoặc, lần đám phán này còn nói luôn đến mình nữa sao.

"Lần đàm phán náy, con át chủ bài mà triều đình dùng đến chính là đại bác của đại nhân."

".........."

Âu Dương đổ mồ hôi, hỏi lại:

"Bọn họ có biết để tạo ra được một khẩu đại bác cần bao nhiêu thời gian không hả?"

Huệ Lan ngẫm nghĩ một lát rồi nói:

"Ta nghĩ bọn họ không biết đâu. Nghe đâu đều là lấy đơn vị trăm khẩu ra để đàm phán. Triều đình sẽ mua chúng từ chỗ đại nhân, sau đó trao đổi với châu huyện."

"Cứ cho là một chiến thuyến bố trí bốn mươi khẩu thì trăm chiến thuyền sẽ cần đến bốn nghìn khẩu. Ít nhất cũng phải một năm sau Dương Bình mới có thể giao hàng."

Âu Dương đột nhiên bừng tỉnh, toát mồ hôi và nói:

"tmd, Hoàng Thượng muốn ép ta phải giao bản vẽ."

"Hả?"

Huệ Lan có đầu óc chính trị nhưng không có đầu óc buôn bán. Cô suy nghĩ mãi mới hiểu. Âu Dương là quan đấy, lẽ nào Âu Dương lại dám không giúp triều đình lấy lại mười sáu châu Yến Vân sao? Quy mô của xưởng quân sự Dương Bình căn bản không thể đáp ứng nhu cầu của triều đình, chỉ có thể để cục chế tác Đông Kinh đến làm. Mà chính miệng Âu Dương nói với Triệu Ngọc là đang nghiên cứu đại bác lâu dài, chứng minh tính giữ bảo mật của đại bác thông thường không cao, hơn nữa người khác muốn nhái lại cũng phải là chuyện của hai năm sau, căn bản không có lí do gì khác để mà từ chối giao bản vẽ ra cả.

"Khắc."

Âu Dương giận dữ:

"Vốn hi vọng sẽ sẽ được một món tiền lớn, không ngờ cái cô nàng chết tiệt này không những tính toán với Kim, cò kè với Liêu mà còn mang luôn cả người thành thật như ta vào trong sự toan tính của mình."

"Xuỵt".

Tô lão gia và Huệ Lan vội ngăn không cho Âu Dương lên tiếng.

Một khi hỏa dược có được sự điều kiện tốt nhất để phối phương thì sẽ được bọc kín, đúc, vv, mặt này thì khá rắc rối. Đại bác thông thường kể ra cũng không khó chế tạo cho lắm, kết cấu cũng rất đơn giản, chính là dùng hỏa lực để đẩy đạn pháo ra ngoài. Âu Dương không sợ Triệu Ngọc muốn tờ **, hắn sợ là nàng ấy muốn có cách phối phương hỏa dược và phối phương kíp nổ. Hai cái này mà lưu truyền ra bên ngoài mới là đòn chí mạng nhất. Hỏa dược của xưởng quân sự Dương Bình đã sắp đạt tới trình độ của Hắc Hỏa Dược thời kì tư bản chủ nghĩa rồi. Tỉ lệ, kỹ thuật nghiền nát đều được chú trọng. Một khi những thứ này lọt vào tay người khác, thì mọi người sẽ có chung một vạch xuất phát. Phải biết rằng sau khi biết được điều cơ mật chủ yếu, việc bố trí hỏa dược không nên quá đơn giản. Vì đảm bảo sự tiến bộ, lẽ nào mình phải bắt tay vào nghiên cứu tnt sao?"

.........

Sự thực đã chứng minh, chỉ số IQ của người xưa không bằng người hiện đại. Người xưa thua người hiện đại vài điểm, người hiện đại luôn có sự chọn lọc một vài tri thức cho mình. Ví dụ lực vạn vật hấp dẫn của Niu - Tơn, người ta nghiên cứu cả n năm, người hiện đại chỉ cần nghe qua đã hiểu là chuyện gì rồi. Lần này ràng buộc về luân lý mà người xưa phải chịu so với người hiện đại còn mạnh, còn rộng hơn. Bọn họ tạo ra sự cảnh cáo vô hình với ta rằng cái này không được làm, cái kia không được làm.

Mà biểu hiện của Âu Dương ở chiến trường Tây Bắc khiến Triệu Ngọc phải suy nghĩ rất nhiều. Nàng đã thu được rất nhiều bài học đáng giá từ chiến trường này. Nếu không lợi dụng tốt mâu thuẫn của Kim - Liêu mà làm biện pháp, thì so với các quân tử tầm thương không có chí tiến thủ nàng thấy mình rất thua thiệt. Người giống như nàng ấy một khi đã chịu thiệt thòi thì quan niệm về việc chiếm tiện nghi, đạo đức, luân lý đều không còn quá quan trọng nữa.

Một mặt Triệu Ngọc đồng ý để Kim quốc làm phiên quốc, mặt khác cũng đồng ý bán đại bác cho Liêu quốc. Theo cách nghĩ của Âu Dương thì hai chuyện này hầu như không có gì xung đột với nhau. Loại chuyện này rất hay gặp ở trời Tây, hai nước tranh đoạt đều muốn mượn sự trợ giúp của nước thứ ba, mà nước thứ ba lại nhờ vậy mà ngư ông đắc lợi. Đơn cử như nước Mỹ trong chiến tranh thế giới thứ hai đi, Nhật xâm lược Trung Hoa, Hoa lại xâm lược Đông Nam Á, Mỹ trợ giúp cho Nhật trên cả hai mặt trận chính trị và kinh tế. Sau đó vì đụng đến lợi ích cá nhân mà nước Mỹ liền trở mặt. Những ví dụ giống như vậy ở Châu Âu rất nhiều, nhưng ở Trung Quốc lại rất hiếm gặp, có thể nói là hầu như không có.

Hiếu, Đễ, Trung, Tín, Lễ, Nghĩa, Liêm Sỉ là một sợi dây đạo đức trói buộc hành vi của con người. Chẳng cần nói xa xôi, Trung Quốc hiện đại chính là phải chịu một thiệt thòi lớn như thế. Trung Quốc chi viện vũ khí, tiền bạc, dược phẩm cho Việt Nam trong chiến tranh Mỹ - Việt mà không có sự ràng buộc nào. Nhưng không lâu sau đó, Sau khi Việt Nam đã đứng vững, lại nảy sinh cuộc chiến tranh đánh trả tự vệ trước Việt Nam* kéo dài suốt nhiều năm trời. Đương nhiên tên gọi này đã sớm biến mất cùng với sự anh dũng hi sinh của các anh hùng trong trận tử chiến năm đó rồi.

*Chiến tranh đánh trả tự vệ trước Việt Nam: đây là cách gọi của Trung Quốc với chiến tranh biên giới Việt - Trung năm 1979.

Triệu Ngọc cũng phải trăn trở rất lâu, một bên là tham vọng bành trướng, sử sách lưu danh, trở thành vị vua vang danh thiên cổ, một bên là những ràng buộc truyền thống, những trói buộc từ phía các thần tử. Rất nhiều đại thần đều nói, không tin thì không thể dựng nước, có thể hai bên không giúp bên nào, chứ thế này là không thể được, vv. Nhưng dựa vào uy danh trong đại thắng Tây Bắc, còn có các loại chính sách của Hoàng Gia báo, mọi người đều biết, cả Đại Tống bây giờ chỉ mình nàng nói là xong. Có quan đại thần thậm chí còn dùng từ ngoan cố để lên lớp người.

Đồng thời Triệu Ngọc cũng đã có được cặp mắt tinh tường của Âu Dương, căn nguyên của tất cả chuyện này là do Âu Dương dốc hết sức giúp đỡ việc xây dựng hạm đội Hàng Châu với quy mô lớn. Nam nhân có thể có ba nghìn giai nhân, nhưng nữ nhân thì sao chứ? Trừ việc công ra, còn có việc gì để mà giết thời gian nữa đâu.

Triệu Ngọc:

"Truyền Âu Dương."

"Thánh chỉ muốn cái mạng mình cuối cùng cũng tới rồi."

Tháng bốn, Âu Dương cầm trong tay thánh chỉ mà than thở. Tuy rằng chữ viết trên thánh chỉ không nhiều, nhưng Âu Dương hiểu rất rõ Triệu Ngọc triệu mình lên kinh là vì chuyện gì. Việc đối ngoại của Đại Tống hiện nay đã có được hai ưu thế lớn, một là tiền hai là hỏa khí.

Tùy ý thu dọn một chút, Âu Dương nhìn một chiếc hộp dẹt và do dự rất lâu, cuối cùng liền cắn răng nhét chiếc hộp vào trong lòng. Để phong trên đường xảy ra chuyện ngoài ý muốn, Âu Dương còn dẫn theo hai mươi nha dịch lên kinh cùng. Việc gì ngoài ý muốn ư? Chính là đoàn sứ giả Kim quốc vẫn chưa rời đi, khó tránh khói nữa đường người ta lại xông ra mà cướp mất.

Đến Đông Kinh, vào cửa cung giao nộp thánh chỉ. Cấm vệ quân bước vào thông báo, hai khắc sau liền có một nội thị vệ bước ra và nói:

"Hoàng Thượng có chỉ, tri huyện Dương Bình Âu Dương tạm thời đến nghỉ ngơi ở thiền điện."

Âu Dương bị dẫn đến thiền điện, đây vốn dĩ là cung của phi tử, mặc dù đã lâu không có người ở, nhưng vẫn có các cung nhân đang dọn dẹp. Dù sao cũng phải tìm một chút chuyện để cho bọn họ làm chứ. Triệu Ngọc chưa lập gia đình, cung nhân ở đây không có ai quản lý, bây giờ do một phi tử mà Tống Huy Tông không dẫn đi tạm quản cả lục cung.

Sau khi Âu Dương đến, đám cung nhân mang trái cây và chút điểm tâm lên rồi lui ra ngoài điện. Năm trước có một liệt nữ. Triệu Ngọc bảo tân khoa Trạng Nguyên nghỉ ngơi trong thiền điện, kết quả là có cung nữ dụ dỗ. Sau khi mọi chuyện vỡ lở, cung nữ bị đánh chết, còn Trạng Nguyên thì vẫn là Trạng Nguyên. Nay nữ giới lên làm Hoàng Đế, lục cung quá mức bần hàn, nhưng tốt xấu gì vẫn có cơ hội hết khổ, nhưng Triệu Ngọc tuổi còn trẻ, sức khỏe lại tốt, nên cung nữ của triều đại này căn bản không còn hi vọng làm nương nương gì nữa rồi.

"Hoàng Thượng giá đáo."

Buổi chiều, khi Âu Dương đang muốn đánh một giấc thì Triệu Ngọc lại tới.

Trừ Cửu Công Công ra, tất cả mọi người đều lui ra ngoài cả. Âu Dương cười khổ một lúc rồi nói:

"Bệ hạ, vi thần có cảm giác như mình đang là một phi tử vậy."

Triệu Ngọc ngoài cười nhưng trong không cười nói:

"Hả? Khanh có chí hướng này sao?"

"Không biết Bệ hạ triệu vi thần vào cung là có điều gì muốn chỉ bảo."

Âu Dương lau mồ hôi và hỏi. Triệu Ngọc này làm Hoàng Đế càng lâu thì càng khẩu phật tâm xà.

Triệu Ngọc khẽ gật đầu:

"Trẫm triệu khanh đến là có mấy chuyện sau. Chuyện thứ nhất, khanh làm tri huyện Dương Bình cũng lâu rồi, thành tích nổi trội, dân gian tán dương có thừa. Trẫm luôn nghĩ, người có tài như vậy mà lại để ở Dương Bình thì có phải là không biết trọng nhân tài rồi không. Vả lại, từ thời khai quốc đến nay cũng đã hơn trăm năm, chưa hề có một vị Trạng Nguyên nào mà mãi vẫn là một quan bát phẩm, cũng nên điều chỉnh một chút. Lễ Bộ Thượng Thư dẫn theo mấy vị cổ giả đến Liêu quốc, bàn lâu như vậy rồi mà đến chút tiến triển cũng không có, Trẫm muốn bãi nhiệm hắn."

"....... ."

Âu Dương không nói lời nào."

"Thăng quan tiến chức là chuyện tốt, sao ái khanh lại không nói gì thế kia?"

Tốt cái rắm, giờ ở Dương Bình thoải mái biết bao. Có tiền để kiếm, lại còn không cần phải quản chuyện gì cả. Mỗi ngày đều đi bộ, lúc buồn chán có thể giúp người ta thiết kế mấy bộ y phục hay giày dép. Giờ mà làm quan ở kinh thành thì chẳng còn được thoải mái như vậy nữa rồi.

Kinh đô Ngự Sử kết bè kết phái, mắng lời thô tục liền có khả năng bị hạch tội. Âu Dương nghiêm mặt nói:

"Bẩm Bệ hạ, Bệ hạ bảo thần cả đời hãy ở lại Dương Bình là tri huyện, vi thần không dám không tuân."

"Có cần phải chưng ra dáng vẻ như vậy không?"

Triệu Ngọc nói:

"Trẫm biết khanh quen làm chúa một phương rồi. Tục ngữ nói thà làm bột khiếm thảo chứ nhất định không làm đuôi phượng. Ở Dương Bình khanh là lớn nhất, ở kinh thành, quan tứ phẩm có cả nắm. Nhưng mà, lần đàm phán này..."

"Bệ hạ, không biết khi cử sứ giả đi người có chuẩn bị tiền hoa hồng cho các sứ giả không?"

"Tiền hoa hồng?"

Triệu Ngọc nhìn Cửu Công Công.

Cửu Công Công nói:

"Bệ hạ, cái này giống như bán vào trong cung một cân củ cải trắng với giá mười đồng, nhưng nếu hắn muôn bán với giá này thì phải cho các quản sự một cân hai đồng tiền trà nước vậy."

Triệu Ngọc gật đầu:

"Nói rõ ràng một chút."

"Ví dụ như Lý Xử Ôn là quyền tướng, còn người lãnh đạo trực tiếp ở trên đầu hắn thực ra lại là Tiêu Phụng Tiên. Mà quyền lợi của các vương gia ở Liêu quốc cũng rất lớn. Còn có Thiên Tộ Đế, người này cũng là quá hồ đồ và không có tài cán gì. Vi thần tin rằng chỉ cần có tiền lót đường, thì vấn đề sẽ không lớn."

Triệu Ngọc do dự:

"Cái này có chút không thích hợp cho lắm. ?"

"Có gì mà không thích hợp chứ, ví dụ như mười sáu huyện Yến Vân, mỗi châu bán với giá một trăm vạn quan. Nhưng tục ngữ nói nã nhân gia thủ đoản*, hắn còn không biết xấu hổ mà bán với giá một trăm vạn sao? Có thể mới năm mươi quan thì đã bán rồi. Hơn nữa Bệ hạ lúc đầu cũng không vội lấy lại châu huyện giàu có này, mà là lấy châu huyện đang trong cảnh nghèo khó, để người ta cảm thấy béo bở ở chỗ đó không nhiều, có thể bán. Một khi chuyện này đã có tiền lệ rồi, thì sau này Liêu quốc bị chiến tranh làm cho nghèo khó, họ sẽ nghĩ ngay đến việc vẫn còn mấy châu có thể bán, không phải sao?"

*Nã nhân gia thủ đoản: nguyên câu là: cật nhân gia thủ đoản, nã nhân gia thủ đoản: ăn đồ của người khác, sau này cứ trách cứ người ta chuyện gì đó sẽ cảm thấy ngại ngùng. Cầm đồ của người khác, khi họ có chuyện nhờ thì ta không thể cự tuyệt được. Nói chung là không có thứ gì là từ trên trời rơi xuống cả, hôm nay lấy đồ, thì ngày mai phải giúp họ chuyện gì đó, bị họ chế trụ.

"Nhưng lỡ chuyện này mà truyền ra ngoài thì..."

Âu Dương hào sảng nói:

"Vi thần sẽ cho Bệ hạ mượn Lý Dật Phong mấy ngày. Da mặt của hắn rất dày, lại vô cùng láu cá, không dễ gì bị cái đẹp dụ dỗ."

"Trẫm biết, mấy năm trước hắn trả giá một trăm quan một tháng, liên tục lẻo mép, biến những người thân tín ở bên cạnh trẫm đều trở thành ký giả đặc biệt cả."

Triệu Ngọc gật đầu:

"Chuyện này có thể là... Trẫm không hiểu cho lắm, vì sao chuyện mà trẫm luôn đau đầu nghĩ không thông thì chỉ cần khanh nói một câu là có thể giải quyết suôn sẻ chứ?"

"Thuộc hạ của Bệ hạ đều là người cương trực công chính, đọc vạn cuốn sách thánh hiền cả. Thuộc hạ của vi thần lại là đủ hạng người ở khắp mọi nơi, nhưng đều là người có bản lĩnh, có thể dùng được. Mà những người này mãi mà vẫn không biết đọc. Nhưng có rất nhiều chuyện để cho những người này đi giải quyết lại trở thành chuyện dễ như trở bàn tay. Bệ hạ nghĩ mà coi, muốn Thái tướng đi mắng người, Thái tướng nhất định sẽ dùng một đống từ nho nhã lịch thiệp, người bị mắng căn bản là nghe mà chẳng hiểu gì. Chuyện này phải đi tìm người đàn bà chanh chua ở đầu phố mới xong. Dương Bình có một người đàn bà chanh chua như thế, có thể chửi đổng người ta từ sáng cho đến tối mà không lặp lại một lần nào, vi thần rất tán thưởng năng lực của người này nên đang định bụng sẽ giới thiệu người này đến Hoàng Gia báo và cho làm việc ở bộ phận quan hệ xã hội."

"....... ."

Triệu Ngọc trầm mặc một lúc mới nói tiếp:

"Âu Dương, không có ai nói với khanh rằng khanh đừng nói những lời không nên nói sao? Trẫm có thể không so đo với khanh, nhưng nếu những lời này mà được truyền ra bên ngoài thì khanh có biết là khanh sẽ rước vào mình bao nhiêu phiền phức không hả? Khanh nói năng tùy tiện, không nghĩ ngợi gì, nhưng người ta nghe được thì sẽ cảm thấy khanh đang phỉ báng chế độ khoa cử của bản triều, không có năng lực chọn ra người tài, nhẹ thì sẽ bị tước chức quan, nặng thì sẽ hỏi tội rồi giam vào ngục thất."

Âu Dương sợ hãi nói:

"Bệ hạ, chuyện thứ nhất vừa nói xong thì đã trừ của vi thần một cái mũ lớn như vậy, nhưng nó có liên quan với chuyện thứ hai phải không?"

Crypto.com Exchange

Hồi (1-298)


<