Truyện Tiên Hiệp

Truyện:Thiên Tống - Hồi 119

Thiên Tống
Trọn bộ 298 hồi
Hồi 119: Trong lúc tiến hành thi đấu
0.00
(0 lượt)


Hồi (1-298)

Thấy Triển Minh đã lùi tới mép đài, Âu Dương nghiến răng, nhỏ giọng nói như thì thầm:

"Tiểu Thanh, ta thích nàng."

Tiếng 'bùm, chát' vang lên trong lòng, Tiểu Thanh vì lời này của Âu Dương mà sốc tới mức dừng ngay động tác, ngã lăn trên võ đài.

"Đùa chút thôi mà. !"

Triệu Ngọc vội la lớn:

"Tuyển thủ ngã xuống sàn, thi đấu tạm dừng."

"Tiếp chiêu!"

Tiểu Thanh giận dữ, nàng lập tức bay lên, một quả đấm bay thẳng về phía mặt của Âu Dương. Chiêu này vừa xuất ra, trong lòng hai người một ấm một lạnh. Âu Dương là ấm, nhớ lại lúc mới quen, nha đầu này cũng dùng chiêu thức củ chuối này để đánh mình. Dù nói là không có tình cảm gì thật, nhưng dù sao cũng là bạn cũ, mình lại dùng chút thủ đoạn lừa gạt người ta thật là có chút áy náy.

Màlòng Tiểu Thanh lúc này lại như đóng băng, nhớ năm xưa xuất ra chiêu này, mình đã bị hắn chặn lại, sau đó lại bị người ta ném phăng ra ngoài. Mình lại để một chân trên tường, tiếp tục truy sát. Nhưng mấu chốt là ở đây nào có bức tường nào? Đúng như dự đoán, Âu Dương không tự chủ đưa tay ngăn lại, sau đó thuận thế ném Tiểu Thanh ra phía sau, nàng ấy cứ thế mà rơi xuống vùng đất cát.

Cái ném này khiến Âu Dương cả kinh, vội chạy về hàng ghế của các khán giả đang không ngừng rục rịch hét lớn:

"Không được phép đánh tuyển thủ nữ."

Tiểu Thanh không thèm tiếp nhận hảo ý của Âu Dương, nàng nhìn Âu Dương và nghiến rang ken két, sau đó phủi mông đi mất.

Người nào đó hỏi:

"Người có hiểu biết này, người thấy chiêu thức mà Âu đại nhân thi triển thế nào?"

"Chiêu này... rất bình thường."

Người có hiểu biết nâng đầu nhìn bốn phía, suất giảo* là chiêu võ tương đối hiếm gặp ở Đại Tống. Nếu có cũng thuộc hàng sành sỏi võ nghệ, mọi người cũng không tiện đi nghiên cứu làm gì.

*Suất giảo: võ vật cổ truyền của Trung Quốc.

"Ta tuyên bố. Triển Minh thắng."

".... ."

Triển Minh rất buồn bực trong lòng, đến đầu ngón tay của mình cũng chưa đụng được vào người ta, chẳng hiểu sao lại thắng được nữa?

Lúc Tiểu Thanh quay trở về bên cạnh Hoàng Thượng vẫn không ngừng thở hổn hển, Triệu Ngọc mỉm cười:

"Âu Dương nói gì với muội vậy?"

Tiểu Thanh vẫn nghiến răng nghiến lợi như cũ:

"Cái tên xấu xa, hắn không thương muội thì thôi đi, sao còn đi giúp kẻ khác chứ."

Lời vừa nói ra đã cảm thấy ở trong đó có bao nhiêu là uất ức, nước mắt ở hốc mắt như sắp rơi xuống tới nơi.

Triệu Ngọc thở dài:

"Hôm khác tỉ tỉ sẽ thay muội xử lí hắn."

Tên tiểu tử này thật quá toàn năng đi, đọc sách lấy được danh hiệu Trạng Nguyên, làm quan địa phương thì giúp cho nơi đó trở nên giàu có nhất Đại Tống, biết thiết kê y phục, hiểu về son, phấn, biết đánh bạc, biết làm ăn, giờ đến đấu võ cũng biết, không biết là hắn còn có cái gì là không biết nữa không? Trong lòng Triệu Ngọc rất hiếu kì.

Các trận thi đấu tiếp theo thì không còn thú vị như lúc đầu nữa, đa phần đều là tranh chấp mạnh - yếu, vừa đối mặt một cái thì mọi người đã biết được ai thắng ai thua rồi. Phải nói cao nhân ở đây cũng không ít, có Ngô Gia Lượng trời sinh đã có sức mạnh ghê gớm, có nội thị vệ tinh thông quyền cước, có võ sĩ trong dân gian linh hoạt vô cùng, còn có những pha vật lộn trong quân đội đã được dùng vào thực tế. Tính cách của các tuyển thủ cũng rất khác biệt, có người kiên trì, bền bỉ, có người hết sức kiên cường, có người ác ngầm, cũng có người nhát gan. Tóm lại, trận thi đấu vòng loại này có tính thường thức nhất định, nhưng vẫn còn thấp hơn so với kì vọng của các khán giả.

Buổi trưa, lúc ăn cơm, nha dịch phụ trách trật tự trị an đến báo:

"Đại nhân, có người đang tổ chức đánh cược."

Âu Dương không chút suy nghĩ, nói:

"Ừ, nói với hắn, nha môn sẽ thu của hắn bảy phần, nếu không chịu thì sẽ tịch thu toàn bộ số tiền đánh bạc, đồng thời bắt luôn cả vợ và tiểu thiếp."

"Dạ!"

Một tên nha dịch khác đến báo:

"Đại nhân, có hai tuyển thủ đang đánh nhau ở trên phố."

"Cứ để chúng đánh nhau thừa sống thiếu chết rồi hẵng ra mặt, đỡ tốn sức."

"Dạ!"

"Đại nhân............"

Âu Dương giận dữ:

"Có muốn ăn cơm nữa không hả?....... . Là cô sao?"

"Dạ!"

Người đến chính là Hồng Ngọc, cô xách một cái giỏ và nói:

"Huệ Lan tỷ nói dạo gần đây đại nhân ăn uống rất tùy tiện, nên tiểu nữ làm vài món mang qua đây cho người."

Âu Dương gật đầu:

"Cam Tín, lấy thêm đôi đũa, Hồng Ngọc, cô cũng cùng ăn đi, tiện thể để ta giới thiệu một chút, đây là người mà sau khi đại hội thể dục thể thao kết thúc ta sẽ nạp làm thiếp, mọi người chào hỏi lẫn nhau chút đi, sau này có gì còn quan tâm, chăm sóc lẫn nhau. Đây là Triển Minh - người mà cô cần phải biết, cũng là tỷ phu của cô. Người đi lấy đũa cho cô là Cam Tín, còn đây là Âu Bình."

Âu Bình vội nói:

"Thì ra là phu nhân tương lai của thiếu gia."

Âu Dương cười:

"Đừng khẩn trương, chỉ là để lừa gạt người khác mà thôi, cụ thể thì để sau này hẵng nói."

"Ngồi đi!"

Cam Tín chào hỏi và bảo Hồng Ngọc ngồi xuống:

"Ty chức rất tò mò, đại nhân lấy đâu ra thời gian để tìm đối tượng yêu đương vậy?"

Triển Minh ở bên cạnh cũng nói:

"Ngươi mới là người có thời gian để tìm đối tượng yêu đương đấy. Cam Tín à, ta nói cho ngươi biết, Tiểu Ngọc tỷ Tô gia nếu như muốn tìm đại nhân chủ trương công lý, thì vụ kiện này ngươi sẽ thua chắc."

"Được! Bây giờ ta đã cùng chung sự giáo dục với mọi người, phải về nhà mỗi tháng chỉ ở bên ngoài chưa tới ba ngày, làm rất tốt chức trách của một người chồng tốt đó nhé."

Âu Dương vừa cười vừa hỏi:

"Tô gia người ta không phải không đồng ý cho ngươi nạp thiếp, hơn nữa còn trai cũng họ Cam, đối với một người con dâu được đưa đến tận cửa như thế là rất hiếm có đó nhé."

"Haiz...."

Cam Tín dừng đũa, nói:

"Đại nhân, ta chỉ muốn hỏi, vì sao bọn họ đối xử với ta càng tốt, thì ta càng cảm thấy không muốn trở về Tô gia nữa?"

"Cái này gọi là áy náy."

Âu Dương nói:

"Tô cô nương vì ngươi mà có thể đi tìm cái chết, sau khi kết hôn thì lo liệu mọi việc trong và ngoài gia đình khéo léo, uyển chuyển. Đối với người thì còn quan tâm, chăm sóc nhiều hơn. Mà Tô gia cái gì cũng không thiếu, ngươi đối xử với cô ấy càng tốt thì cô ấy lại đối xử với ngươi càng tốt hơn, khiến ngươi cảm thấy như là ngươi mắc cô ấy một món nợ vậy, cho nên mới muốn trốn tránh."

"Có lẽ là vậy!"

Cam Tín buồn rầu.

"Tiểu nữ thì thấy không phải như vậy."

Hồng Ngọc hỏi:

"Tiểu nữ có thể nói không?"

"Đương nhiên là có thể, ăn cơm rồi nói chuyện, đã ngồi xuống thì đều có quyền lợi ấy cả."

"Tiểu nữ đã gặp rất nhiều đàn ông, vợ không bằng thiếp, thiếp lại không bằng kẻ trộm. Nhưng cánh đàn ông lại quên mất một điều quan trọng nhất, vì sao vợ lại không bằng thiếp chứ?Bởi vì vợ là người có ý thức trách nhiệm, cô ấy phải chăm lo cho gia đình. Còn thiếp thì sao?Họ chỉ muốn lấy lòng đàn ông. Tiểu nữ nghĩ là Cam phu nhân nhất định là có nói với Cam đại nhân, nên Cam đại nhân mới cảm thấy phiền. Sau đó, người mà đại nhân tìm kiếm ở bên ngoài chưa chắc đã không lải nhải bên cạnh Cam đại nhân. Nhưng bất luận là Cam đại nhân có khuyết điểm hay là ưu điểm, thì trong lời nói mềm mại của cô ấy, tất cả đều là ưu điểm."

"Nói rất hay, nói một cái trúng ngay tim đen."

Cam Tín khen ngợi:

"Ta luôn không nghĩ ra được điểm mấu chốt này, hóa ra vấn đề là ở chỗ đó. Còn chưa thỉnh giáo cao tính đại danh của phu nhân."

"Không dám, thân phụ thiếp họ Lương, tên thiếp là Hồng Ngọc. Có chỗ nào lỗ mãng, mong đại nhân bỏ quá cho."

Cam Tín khen:

"Chỉ dựa vào mấy câu của chúng ta mà phu nhân có thể nói ra được vấn đề, nào có chỗ nào lỗ mãng chứ. Đến Âu đại nhân cũng không thể nói ra được mấu chốt của vấn đề cơ mà. Vợ thì cần phải chăm lo việc nhà, có trách nhiệm giúp cho gia đình trong ấm ngoài êm, còn những người khác thì không có, câu này của phu nhân nói rất đúng. Đại nhân, ta thấy nếu được thì đại nhân hãy cưới thật luôn đi, đây đúng là ngọc bảo đấy, rất hiểu sự đời."

"Nói bậy, vị cô nương này có việc nhờ ta giúp đỡ, còn là tỉ muội của Huệ Lan, lý nào ta lại là người thừa nước đục thả câu sao?"

Âu Dương nói với Lương Hồng Ngọc:

"Cô không cần phải để ý, chúng ta hay có thói quen bàn chuyện trên trời dưới đất khi ngồi trong bàn ăn lắm."

"Ta còn phải đi đặt vài món trang sức."

Cam Tín đứng dậy và nói:

"Lại phải khen phu nhân thêm một câu nữa, thính quân nhất tịch thoại, thắng đọc thập thiên thư*, nói sao thì trên đời này chỉ có vợ là tốt nhất."

*Thính quân nhất tịch thoại, thắng đọc thập thiên thư:nghe kẻ trí nói một câu còn hơn cả mười năm đọc sách.

"Đi mau, đi mau đi!"

Sau khi Cam Tín rời đi, Lương Hồng Ngọc thở dài và nói:

"Ngài ấy không biết thân phận của tiểu nữ, nếu biết thì ngài ấy đã không mong đại nhân và tiểu nữ dính líu tới nhau."

Triển Minh ở bên cạnh nói:

"Đại nhân thật sự muốn cưới muội, cho nên sẽ không bận tâm đến thân phận trước đây của muội. Như lời đại nhân từng nói: Dựng vợ gả chồng là một sợi dây gắn kết hữu tình giữa nam và nữ.

Chẳng qua, lần nạp thiếp này chỉ có thể chơi giả làm thật. Việc công của đại nhân rất bộn bề, Âu Bình đây còn bị sai khiến tới mức chóng hết cả mặt, căn bản cũng không có thời gian chăm lo mọi chuyện trong nhà, thật sự rất cần một người vợ hiền giúp đỡ. Theo như lời của Huệ Lan, thì muội nói là cho dù muội phải ở giá suốt đời cũng không chịu làm thiếp. Nhưng nếu muốn làm một phu nhân thì điều mà muội nói trước đó là điều không thể. Dù sao thì đại nhân vẫn còn trẻ tuổi, tương lai đầy hứa hẹn và tiền đồ rộng mở vô cùng. Bao nhiêu cô nương từ kinh thành tới Dương Bình đều dán mắt vào đại nhân đấy."

"Trông ta giống Đường Tăng vậy sao?"

Âu Dương thở dài:

"Nói thật, từ lúc lên làm quan tới giờ, ta giống như đang chơi với lửa vậy. Lưu Tứ Nữ, thương hội Dương Bình, Ức Văn Trùng Thương, Hoàng Gia báo, xưởng quân sự.... Cũng không biết là đến khi nào thì trận lửa này sẽ thiêu chết bản thân ta nữa. Vì sao ta không muốn nhờ người trong gia tộc mình giúp đỡ?Vì ta nghĩ, nếu như bị thiêu chết thì chỉ có ta và Âu Bình là hết. Nếu thật sự lấy vợ sinh con, mà mình lại chết như vậy, thì cho dù vợ và con ta không bị liên lụy, e rằng tương lai của họ cũng sẽ rất đau buồn và khó khăn."

Âu Bình nói:

"Nếu thiếu gia chết bất đắc kỳ tử, tiểu nhân cũng sẽ không sống cô đơn một mình."

Triển Minh lắc đầu:

"Đại nhân nói đi đâu vậy, cho dù đại nhân gặp chuyện bất trắc, và người Dương Bình cũng không có lương tâm, thì Triển Minh ta và Cam Tín cũng sẽ không để cho đại nhân chịu tội một mình."

Âu Dương cười và nói:

"Ăn có một bữa cơm mà sao nói nhiều dữ vậy, món Hồng Ngọc làm chắc là ngon hơn của nhà ta nhiều, mọi người ăn nhiều một chút."

"Dạ, người cũng ăn nhiều một chút."

Lương Hồng Ngọc gắp cho Âu Dương một chút rau.

Quy tắc thi đấu đá cầu được Âu Dương lập lại một bản mới, dài một trăm bước, rộng năm mươi bước. Cầu môn cao tám thước, rộng hai mươi mốt thước. Việc sắp xếp các vận động viên trong sân đều theo tiêu chuẩn trong bóng đá hiện đại. Duy chỉ có hai điều khác biệt là dùng cầu mây chứ không dùng cầu da, sân cỏ đổi thành sân cát mỏng. Âu Dương đã thử làm cầu da, nhưng khuyết điểm lớn nhất chính là quá nặng, đá một cước mà ngón cái thiếu chút bị gãy luôn rồi, chỉ có thể dùng cầu mây tăng thêm cải tạo. Chi tiết của các kiểu phạm quy đều đã được thông báo hết sức rõ ràng, cụ thể trên Hoàng Gia báo, còn có bản đồ về các kiểu động tác được dùng trong thi đấu nữa. Hơn nữa, trận thi đá cầu này còn có thêm hai nghìn quan tiền thưởng lấy từ tiền riêng của Âu Dương. Đội tuyển nào bước được vào vòng hai thì đều có thể nhận được tiền.

Triệu Ngọc và các khán giả vừa nhìn thấy sân lớn như thế, cầu môn to như thế thì không ngừng mắng chửi Âu Dương, không nên khiến một trận đấu đáng xem thành ra như vậy. Nhưng khi tiếng còi của trọng tài chính Âu Dương vang lên, mọi người mới biết trận đấu này có biết bao điều mới lạ.

Trận đầu tiên: Đội đại diện cho Đông Kinh và đội đại diện cho Dương Châu.

Trình độ của Đông Kinh thì không cần phải nói nữa, trình độ của đội Dương Châu cũng không hề thấp, hơn nữa còn nghiên cứu quy tắc rất kĩ, cũng luyện tập theo những quy tắc trò chơi ấy một thời gian dài, chính là mong muốn giành được vị trí thứ nhất và một nghìn quan tiền thưởng. Lần ra sân này còn có sự phối hợp chiến thuật rất chặt chẽ, luân phiên hỗ trợ cho nhau. Chỉ với hai, ba cú đá, cầu đã tới trước mặt của đội Đông Kinh. Hàng tiền đạo của đội Dương Châu chuẩn bị sút vào cầu môn, một tên hậu vệ liều mình cản trở, cầu rơi vào vai của tên hậu vệ ấy rồi rẽ hướng bay vào góc chết của cầu môn, thủ môn vội nhào ra, học động tác phòng thủ mà Âu Dương đã chỉ cho trước đó, một tay bắt được quả cầu.

Tất cả khán giả đang quan sát ở hiện trường nhìn thấy màn này mà toát mồ hôi hột, đội Đông Kinh bắt đầu tấn công, chân đưa ra đá cầu, đầu của các cầu thủ hàng tiền vệ của đội đang cao hơn quả cầu một chút, thế là họ dùng một động tác giả lọt qua được cầu thủ phòng thủ của đối phương, tấn công vào cầu môn. Do đội Dương Châu đang toàn công toàn thủ_____ nghĩa là hậu vệ của họ bây giờ vẫn còn đang ở gần cầu môn của đối phương, nên khi quả cầu xuất hiện trước cầu môn của đội Dương Châu, thì nó chỉ còn là cuộc đọ sức giữa hàng tiền vệ đội Đông Kinh và thủ môn đội Dương Châu mà thôi.

Người có hiểu biết lại nói:

"Oa, người này quả thật xuất sắc, Đông Kinh vốn là hảo thủ đá cầu số một, nghe nói có thể làm cho cầu không rơi xuống đất, cứ dùng đầu và mũi chân của mỗi cầu thủ trong đội mà di chuyển bóng được ba dặm trường đấy."

Nhưng khi thấy tiền vệ của đối phương đã áp sát cầu môn và đang nhất chân chuẩn bị sút cầu, thủ môn Dương Châu liền phóng ra. Quả cầu chuyển động dưới chân cầu thủ tiền vệ, sau đó lách qua người của thủ môn Dương Châu một cách ngoạn mục, hắn lại dùng một chút lực, cầu cứ thế mà lăn vào cầu môn không chút kiêng dè, cũng không chút trì hoãn.

"Hay, hay lắm."

"1 - 0."

Âu Dương túm lấy đội trưởng của đội Dương Châu va nói:

"Bảo người của ngươi chú ý phòng thủ, mặt sau nhất định phải lưu lại người."

"Tiểu nhân biết rồi."

Trận đấu tiếp tục, bây giờ lại chuyển qua đấu đối kháng. Đội Dương Châu có tố chất tốt, thời gian khống chế bóng nhiều hơn so với đội Đông Kinh. Nhưng sau lưng đội Đông Kinh lúc nào cũng có bốn người tập trung phòng thủ, đội Dương Châu muốn tấn công thì phải bỏ thêm nhiều binh lực hơn nữa, nhưng lại lo lắng là hàng phòng thủ phía sau không chắc chắn. Kết quả là tấn công cũng không tấn công được, mà thủ cũng không xong nốt. Ngược lại, kỹ thuật sút bóng của các cầu thủ đội Đông Kinh lại vô cùng đẹp mắt, kỹ thuật tâng bóng, giữ bóng trên chân cũng khá dễ nhìn. Nhưng khuyết điểm của họ lại là quá cá nhân, nên cầu dưới chân nhiều lần bị đối thủ cướp mất. Các cấm vệ quân thấy vậy, giận dữ rống to:

"Chuyền bóng đi chứ tên điêu nhân nhà ngươi."

Chỗ trống lớn như thế mà cũng không nhìn thấy, họ hận không thể tự mình chạy tới đá cho các cầu thủ Đông Kinh hai cước.

Thời gian của trận đấu là nửa canh giờ, sau ba khắc, đội Dương Châu đổi người. Người được thay vào sân là một cầu thủ có dáng người bé nhỏ. Cầu thủ này vừa bước vào, toàn đội Dương Châu như sống lại vậy. Chỉ cần cầu đến chân của người này thì có thể giữ mãi dưới chân không rời, sau đó chuyền cho đồng đội đang ở vị trí thích hợp nhất. Những cú chuyền cầu chính xác khiến cho khán giả không ngừng rèo hò thích thú. Nhìn đội Đông Kinh bị người ta chỉnh tới mức chật vật, đội Dương Châu thừa thế xông lên, liên tục trấn áp, cuối cùng cũng tới được cầu môn của đội Đông Kinh.

Nhưng Âu Dương bỗng nhiên tuýt còi, chạy tới hỏi lớn:

"Ngươi làm gì mà ôm chặt thủ môn của người ta thế hả?"

"Hắn đang muốn nhào vào cầu của chúng tôi."

Một cầu thủ đáp trả hết sức hùng hồn.

Một câu trả lời khá là có tư duy triết học. Thẻ vàng! Tấn công không hiệu quả. Trận đấu tiếp tục. Tên cầu thủ bị các thành viên trong đội oán trách một trận. Một lúc sau, Âu Dương lại lấy ra một thẻ đỏ. Tiền đạo tấn công ưu tú nhất của đội Đông Kinh bị ba người của đội bạn cảm thấy ngứa mắt, cầu cứ bị người ta cướp hết lần này đến lần khác, quá tức giận nên đã cho một tên hậu vệ của đội Dương Châu một cú, kết quả là bị Âu Dương cho một thẻ đỏ. Tên tiền đạo ấy chửi mấy lời thô tục, bị Âu Dương tóm lại rồi đánh một trận bầm dập, sau đó kéo hắn ném ra khỏi sân.

"Đây là cái giá phải trả cho việc vũ nhục trọng tài, trận đấu tiếp tục."

Không ai dám ý kiến ý cò, bởi mọi quy tắc thi đấu đều đã viết rõ cả rồi. Đội Đông Kinh lập tức điều chỉnh chiến thuật, toàn lực phòng thủ, khiến các cầu thủ của đội Dương Châu tức tới mức nghiên răng nghiến lợi. Vì thế mà trận thứ hai không tránh khỏi việc đánh hội đồng. Âu Dương lập tức đuổi hai người phạm lỗi ra khỏi sân, hai người này cũng khá thông minh, vừa thấy Âu Dương chuẩn bị rút thẻ phạt đã co giò chạy ra khỏi sân, không nói lại dù chỉ một câu.

Vài phút cuối cùng của trận đấu, thể lực của mọi người đều đã rệu rã, đúng lúc ấy đột nhiên xuất hiện cảnh tượng khiến mọi người chấn động, đội Đông Kinh thay đổi chiến thuật, bồi thêm người ở trung lộ, dựa vào kỹ thuật giữ bóng và thể lực lách qua bốn cầu thủ của đối phương, hàng tiền vệ của mình cũng bất ngờ tập kích khung thành đối phương, hơn nữa còn sút bóng tung lưới đối phương. Tất cả khán giả ở hiện trường lập tức đứng dậy hò hét. Vào những giây phút cuối cùng, đội Dương Châu cũng không chịu thỏa hiệp, dưới sự chỉ điểm bí mật của Âu Dương, đã phối hợp lẫn nhau lách qua người đối thủ tấn công hết sức đẹp mắt, lấy lại chút thể diện cho mình.

Kết thúc trận đấu, tình hình diễn ra giống như hôm khai mạc, rất nhiều khán giả ở lại hiện trường, mãi không chịu rời đi. Trận đấu này để lại cho mọi người quá nhiều dư vị. Sau khi thi đấu kết thúc, đích thân doãn phủ Khai Phong đến thăm đội đại diện cho Đông Kinh, hơn nữa còn mở miệng hết sức hào phóng, thắng một trận thì phủ Khai Phong sẽ thưởng cho một trăm quan tiền. Triệu Ngọc cũng đặc biệt trích tiền từ phủ Đại Nội thưởng cho đội giành chiến thắng.

Kế tiếp là vòng thi cử tạ, nội dung này thì không cần bất kì một vòng đấu loại nào, yêu cầu rất đơn giản, vận chuyển khúc gỗ lớn đi được ba trượng ngoài, tính theo thời gian cát chảy xuống chắc cũng khoảng năm phút. Đầu của mỗi khúc gỗ đã được tán phẳng, mỗi khúc có một trọng lượng riêng, ai vận chuyển đi được xa hơn, khiêng được nhiều nhất thì người đó thắng, chỉ có một quy tắc duy nhất là không được để cho đầu khúc gỗ chạm đất. Âu Dương vốn muốn làm giống như cử tạ hiện đại, nhưng lại có không ít người chất vấn: nâng tạ lên trên đỉnh đầu thì có ý nghĩa gì chứ? Âu Dương nghĩ cũng thấy đúng, các nội dung thi trước nội dung này như bơi lội, xạ kích, nhảy cao, đấu võ, .. v... v đều có cái lợi cả, cho dù là đá cầu cũng có giá trị thường thức của nó. Chỉ riêng tác dụng của việc nâng tạ lên trên đỉnh đầu là còn phải thảo luận thêm. Do vậy mà Âu Dương đã đổi thành vận chuyển khúc gỗ lớn.

Nội dung thi này Triệu Ngọc chẳng thích xem chút nào, các quan văn cũng không hứng thú lắm, khán giả đến xem thi đấu cử tạ so với các trận thi đấu trước cũng ít hơn ba phần. Âu Dương cũng đành chịu, trong thi đấu luôn luôn cái hấp dẫn, lôi cuốn và cái bị người ta ghẻ lạnh. Thấy World Cup có bao nhiêu náo nhiệt, tỉ suất xem đài toàn cầu lúc nào cũng cao hơn so với thế vận hội Olimpic. Còn trong thế vận hội Olimpic, giá vé vào cửa của các nội dung thi đấu có khi chênh nhau đến hơn hai mươi lần.

Dù khán giả không quá nhiệt tình, nhưng các nha môn thay nhau nghỉ ngơi đều đã đến sân thi đấu, cổ vũ cho Ngô Gia Lượng. Còn tuyển thủ của cấm vệ quân lại giống như gặp phải sự khinh bỉ vậy, vừa bước tới đã bị tuýt còi hai lần. Sau khi lên sân, cấm vệ quân liền hướng về phía khán giả giải thích: Chúng ta là Đông quân, không phải là cấm vệ quân Đông Kinh. Đại hội thể dục thể thao lần này, cấm vệ quân Đông Kinh không lấy được một chiếc huy chương nào dù chỉ là huy chương đồng, việc này có quan hệ rất lớn với lần đắc tội với khán giả sân nhà ở nội dung thi đấu: đấu võ trước đó.

Hôm nay Âu Dương không đến sân thi đấu, hắn đang ở tòa soạn nhận xét và đánh giá. Sức khỏe của Lưu Huệ Lan suy nhược, phải nghỉ ngơi đúng thời gian quy định. Các công việc chưa hoàn thành đành để cho Âu Dương tiếp nhận, về phần những người khác thì tạm thời vẫn chưa tìm ra được người thích hợp.

"Là kí giả, thì phải đưa tin tức từ thực tế khách quan, ngươi xem lại bài báo của mình đi, viết về cấm vệ quân Đông Kinh mà cứ như viết về một loại ôn dịch vậy, trừ mười phần trăm lương."

"Dạ!"

Kí giả vội đáp, vừa nghe nói lão đại tới đánh giá, mọi người đều rất cẩn thận. Nếu là Lưu Huệ Lan, nhiều nhất cũng chỉ nói vài câu, sau đó chỉ ra chỗ nào viết không thích hợp cho họ sửa lại. Nhưng lão đại thì độc ác hơn, đã chỉ ra điểm không đúng rồi mà còn trừ chút phí lao động của của họ nữa chứ.

"Các ngươi xem này, Lý Dật phong viết rất tốt. Có thể múa bút được chỗ nào thì cứ múa, chỗ nào cần phải viết thực thì viết thực. Tiểu Lý, tháng tới ngươi sẽ được tăng lương."

"Tạ ơn đại nhân."

Lý Dật Phong mừng rỡ. Hắn đã chuẩn bị cho việc mua nhà, cưới vợ ở Đông Kinh rồi.

"Uhm_____Cậu kia, đây là tin tức thể thao giải trí, không cần phải bài bản như là tin tức quốc nội quốc tế. Chi tiết cuộc thi viết rất tốt, cả phần phỏng vấn khán giả cũng viết rất ổn. Duyệt."

Sau khi chỉnh sửa hoàn tất, Âu Dương kí tên phê duyệt rồi nói:

"Cứ như vậy đi."

Các kí giả liên quan như được hưởng đại xá, vội gật đầu rồi rời đi. Âu Dương dựa vào tính quan trọng của từng bài viết mà đặt từng bài vào từng vị trí khác nhau, sau đó giao cho bên chịu trách nhiệm in ấn. Mọi việc hoàn tất, Trầm Mị mới tiến tới chào hỏi:

"Đại nhân, nghe mọi người nói là đại nhân có chuyện quan trọng tìm tiểu nhân, tiểu nhân vừa trở về liền tới đây tìm người ngay."

"Đúng!Ta đã qua nói chuyện với thương hội Dương Bình rồi, hai mươi ngày sau ngươi lập tức lên đường cho ta."

"Có phải đại nhân có gì muốn phân phó?"

"Có đấy!"

Âu Dương đưa cho Trầm Mị một ống trúc, trên đó có một khoanh thiếc. Bên cạnh khoanh thiếc có một la bàn nhỏ, khá mộc mạc, giản đơn:

"Cái này gọi là máy dò mìn, ngươi đến gặp A Cốt Tá rồi muốn tiếp thị thế nào thì tiếp thị."

Trầm Mị cẩn thận nhận lấy món đồ chơi ấy rồi hỏi:

"Đai nhân, bán với giá bao nhiêu?"

"Năm trăm đồng một ống."

".... ."

Trầm Mị nghe xong mà thấy nghẹn ứ:

"Đại nhân, cái này đơn giản như vậy, bán năm trăm đồng có phải là quá mắc rồi không?"

"Đây là giá cố định, không phải là thứ hắn có thể tùy tiện trả giá. Ngươi đừng xem thường thứ đồ vật này, trình độ của Kim quốc hiện nay chưa chắc đã làm ra được. Đặc biệt là chiếc la bàn nhỏ này, là vật tìm kiếm thủ công do xưởng chế tác tạo ra, cho dù Kim quốc có thể chế tạo với số lượng lớn thì đó cũng phải là việc rất lâu rất lâu sau này.

Trừ phi họ không tham gia chiến sự, nếu không nhất định sẽ đặt mua nó. Chỉ có một vấn đề duy nhất là đặt nhiều hay là ít mà thôi. Thế này đi, mua mười tặng một, ta cho ngươi quyền giảm giá chín phần trăm, sau khi mọi việc thành công ngươi sẽ có được hai mươi phần trăm."

Crypto.com Exchange

Hồi (1-298)


<