← Hồi 119 | Hồi 121 → |
"Được, để tiểu nhân thử xem!
Trậm Mị lo lắng:
"Đại nhân, đây không phải là đầu tư đó chứ?"
"Nói thật với ngươi, thứ vật này có thể dò ra được thiếc chôn không sâu trong lòng đất. Ta tính bán một lô mìn thiếc cho Liêu quốc, sau đó lại bán một lô máy dò mìn cho Kim quốc, Sau đó lại bán một lô mìn sứ cho Liêu quốc, rồi bán tiếp một lô máy dò mìn khác cho Kim quốc. Sau đó lại tiếp tục cải tạo, trước hết cứ bán mười chuyến mìn đã rồi sẽ đổi qua vũ khí khác."
"Đại nhân mới trẻ tuổi thì đã có xuất thân như vậy, chắc chắn không phải là chuyện ngẫu nhiên."
"Ngươi là đang nói nhân phẩm ta không tốt?"
"Không dám, không dám...."
Trầm Mị vội nói:
"Đại nhân, không phải triều đình không đồng ý đầu tư sao? Ngộ nhỡ triều đình biết được...."
"Ha ha!Thứ đồ chơi này có thể được gọi là vũ khí sao?"
Âu Dương vừa cười vừa nói:
"Kẻ nào muốn dựa vào món đồ này để tố cáo ta, thì kẻ đó đã quá ngây thơ rồi. Lát nữa ngươi hãy đi tìm Lý Dật Phong, truyền lại cho hắn những hiểu biết của ngươi về Kim quốc."
"Vâng!, vậy tiểu nhân xin lui xuống trước."
"Uhm!"
Xưởng quân sự của Âu Dương phát triển ổn định, tuyệt đối không chỉ như những gì mà nó biểu hiện ở bên ngoài. Trên thực tế, Âu Dương đã tạo thành đường dây liên hệ với Hàn Thế Trung và Trương Huyền Minh ở trong triều đình, chuẩn bị cho bán một lô vũ khí. Bây giờ việc nghiên cứu lựu đạn vẫn chưa thành công, nhưng lại sản xuất ra được loại vũ khí có thể lợi dụng sức nóng của dầu hỏa và phốt pho đỏ để đốt cháy. Một quả pháo có thể bay xa nửa dặm, sau khi rơi xuống đất có thể thiêu rụi cả một vùng có diện tích mười mét vuông. Lúc đầu Âu Dương định dùng phốt pho trắng, sau đó mới biết là phốt pho trắng không tồn tại trong tự nhiên, Trừ loại vũ khí trên, còn có quả bộc phá chuyên dùng để công thành nữa. Nay đã có người thợ cả đang nghiên cứu không quân Đại Tống, uhm, chính là lợi dụng đèn Khổng Minh mang hỏa dược thiêu cháy, để cho gió thổi nó bay đến nơi xa.
Vũ khí có lực sát thương lớn nhất có lẽ là hỏa tiễn liên hoàn. Bảy bảy bốn mươi chín mật cách, bỏ vào trong một lượng lớn hỏa dược, lại cắm vào từng mật cách một mũi tên lớn. Sau khi châm ngòi, bốn mươi chính mũi tên cùng được bắn ra, sức mạnh kinh người, càn quét cả một vùng rộng lớn. Nhược điểm lớn nhất của nó là sau đợt tấn công thứ nhất, phải chỉnh lại toàn bộ mới có thể chuẩn bị cho đợt tấn công thứ hai được.
Về phần chuẩn bị xuất khẩu bom, mìn qua Liêu quốc, thì bây giờ Âu Dương mới phát hiện ra bản thân có chút ngu ngốc. Sao không thể dùng đạp lôi chứ? Với trình độ công nghệ hiện nay, đừng nói ông trời đổ mưa, cho dù chó chôn dưới đất mấy ngày đi chăng nữa, bom, mìn cũng sẽ không bao giờ tự kích nổ được, căn bản sẽ không tạo thành sự uy hiếp gì lớn đối với dân chúng.
Còn khẩu súng Âu Dương muốn có nhất lại luôn ở trong tình trạng khó khăn. Việc phiền phức đầu tiên chính là viên đạn. Hắc hỏa dược có rất nhiều nhược điểm, dễ dàng bị vón cục, uy lực không đủ, không có cách nào để đánh vào kim hỏa được. Cho dù là đại pháo cũng cần có bước châm lửa, huống chi là súng. Cải thiện hỏa dược chính là bài giảng quan trọng nhất mà Âu Dương tổ chức ở học đường.
Ngô Gia Lượng giành được huy chương vàng nội dung cử tạ, hắn vui như phát điên, liền đồng ý mời các huynh đệ nha môn đã đến sân đấu cổ vũ cho hắn ăn đêm trong vòng một tháng. Do sự hấp dẫn của trận đấu đá cầu dẫn tới các nội dung thi đấu còn lại đều không dành được nhiều sự quan tâm của mọi người. Đề tài thảo luận từ đầu đường đến cuối phố không còn là chuyện ai khỏe hơn ai, mà là chuyện ai có kĩ thuật chuyền cầu tốt hơn. Hai ngày một trận đấu đều được người ta đem ra phân tích, từ đội ngũ cho đến bản thân từng cầu thủ, phân tích đến mức nhà cái xúi quẩy bị Âu Dương thu bảy phần lợi nhuận khi trước cũng tập trung toàn bộ vào đá cầu.
Trận đá cầu thứ hai là trận đấu giữa đội đại diện cho Thọ Châu và đội đại diện cho Lăng Châu, cái này gọi là Hỏa Tinh đụng không khí. Sức lực của các cầu thủ đội Lăng Châu chưa chắc đã kém hơn nhưng ưu thế của đội chủ nhà cũng không phải là nhỏ. Đến cả Thông Phán Thọ Châu cũng đích thân đến Dương Bình xem trận đấu. Diễn biến của trận đấu này giống như trận đại chiến vậy, tổng cộng đá vào bảy trái cầu, chỉ có một trái là Lăng Châu đá vào từ chấm phạt đền. Tiếng hò hét vang lên không dứt, như Hoàng Gia báo đã viết, Lăng Châu đã thua bảy phần cho khán giả sân nhà, chỉ thua đội Thọ Châu hai phần mà thôi. Một phần còn lại là thua trong tay trọng tài. Thực ra vị trọng tài này cũng khá công chính, nhưng do áp lực của khán giả sân nhà quá lớn, khiến ông ta không thể không thỏa hiệp một chút với họ.
Các nội dung thi đấu khác cũng dần dần xuất hiện quán quân, tám đội tuyển tham gia đá cầu cũng đã tìm ra được bốn đội mạnh nhất. Gồm đại diện của bốn đội: Đông Kinh, Thọ Châu, Phủ Chân Định và Phủ Long Đắc. Cái gọi là phủ là để chỉ một nơi có quyền hạn không kém so với châu là mấy, chỉ có điều diện tích quản lí lớn, nhân khẩu lại đông, nên mới được thăng lên chữ "phủ". Đương nhiên là thứ bậc của quan tri châu cũng không bằng tri phủ rồi.
Dưới sự bình luận của các chuyên gia Hoàng Gia báo, có thể nhìn ra Thọ Châu là đội có thể lực kém nhất trong số bốn đội trên, thậm chí còn không bằng đội Dương Châu đã bị loại trước đó. Còn Đông Kinh được công nhân là đội mạnh nhất, từng thành viên trong đội đều có tố chất hơn người. Nhưng ở vòng bán kết, bốn đội trên không phải cùng chạm mặt nhau trong một trận đấu, mà họ sẽ lần lượt là các đối thủ ở hai trận khác nhau.
Cuối cùng thì Đông Kinh và Thọ Châu là hai đội được bước vào trận chung kết sẽ diễn ra sau bốn ngày nữa. Tin tức này vừa truyền ra, một lượng lớn người ở Đông Kinh bắt đầu tiến về Dương Bình, dù sao thì khoảng cách giữa Đông Kinh và Dương Bình cũng không quá xa. Nếu có ngựa thì chậm nhất khoảng hai ngày là có thể tới nơi. Dân cư ở Đông Kinh cũng không phải ít ỏi, khoảng một trăn năm mươi vạn nhân khẩu. Lần này những mấy vạn người đến Dương Bình, làm cho giao thông, ăn uống, sinh hoạt... v... v của Dương Bình bị tê liệt hoàn toàn. Đến cả phố Đông đang bị phong tỏa cũng phải tạm thời hủy bỏ lệnh phong tỏa, để cho người dân Đông Kinh ăn ngủ. Về phần vé vào cổng lại còn phiền phức hơn. Vốn dĩ các cuộc thi đấu đều sẽ không thu vé vào công, nhưng nếu trận này cũng không thu vé, sẽ dẫn đến chuyện có người bị giẫm đạp mà chết. Thế là Âu Dương cho bán vé với giá trên trời, một tấm vé có giá hai mươi quan tiền. Việc này sẽ khiến người Đông Kinh không quan tâm nữa, ai không biết người Dương Bình có tiền, hơn nữa tiền này còn nhập vào dân khoản, đánh đồng nó với tiền quyên góp.
Sau một hồi náo loạn, Triệu Ngọc cho người của Hộ Bộ đến thương lượng với Âu Dương, kết quả cuối cùng của cuộc thương thảo chính là, Đông Kinh sẽ có hai phần trên tổng số vé bán ra, mỗi vé có giá một quan tiền, phía Dương Bình cũng một vé giá một quan. Do sân bãi hạn hẹp, chỉ có sức chứa năm nghìn người, việc này khiến lòng Âu Dương vô cùng hối hận. Nếu thay đổi một chút thì đại hội thể dục thể thao toàn dân lần thứ nhất coi như thắng lợi rồi.
Đại hội thể dục thể thao sắp đến hồi kết thúc, phần đáng tiếc nhất thuộc về Triển Minh, do ở trong xã xảy ra án mạng, nên Triển Minh bất đắc dĩ phải từ bỏ thi đấu, dẫn người xuống xã điều tra. Thành tích của Tân Thành Hàng Châu cũng không tồi, một huy chương bạc đến từ phần thi đua thuyền và một tấm huy chương vàng phần thi bơi lội do Âu Bình mang về. Mà chuyện hiệp đàm của Âu Phong với vài thương nhân có ý mở chi nhánh trà ở Tân Thành cũng thành công mỹ mãn, chỉ đợi sau khi đại hội thể dục thể thao kết thúc, dẫn các thương nhân này đến Tân Thành cho họ tự mình xem xét nữa là xong. Theo kế hoạch thì các thương nhân này sẽ phụ trách bao tiêu toàn bộ trà được gieo trồng ở Tân Thành.
Âu Dương đang xin thánh chỉ của Triệu Ngọc. Theo như lời của Âu Dương thì chuyến đi Liêu quốc lần này của mình gắn liền với thể diện của quốc gia, nếu như không có giấy tờ chính thức nào, Hoàng Đế của người ta chưa chắc đã chịu làm ăn buôn bán với mình. Điểm này thì Triệu Ngọc cũng không nhỏ mọn gì, lập tức cho người viết thánh chỉ. Nội dung của thánh chỉ chính là: Tống - Liêu là hai nước láng giềng, cũng là huynh đệ chi bang, nghe tin Liêu quốc bị người Nữ Chân tấn công, lòng nóng như lửa đốt. Cho nên mới cử sứ giả Âu Dương mang theo lễ vật của nước Tống đên thăm hỏi. Triệu Ngọc còn viết một bức thư, do có hiệp ước đồng minh trước đó, Thiên Tộ Đế lại lớn tuổi hơn, nên Triệu Ngọc gọi người này là huynh trưởng. Nói Âu Dương mang một vài vũ khí đến đây, nhưng do vũ khí này là hàng kinh doanh của dân chúng trong dân gian, nên cụ thể mọi việc nàng không tiện can thiệp vào, nhưng nàng tin rằng nó có thể đạt được tác dụng to lớn trong cuộc chiến giữa Liêu quốc và người Nữ Chân.
Khiến nàng thoải mái như vậy còn có một nguyên nhân khác quan trọng hơn, tộc Nữ Chân phát triển như vũ bão, đã chiếm được toàn cảnh kinh đô nước Liêu, bản đồ thống trị hiện nay của họ cũng không ít nơi thuộc về Liêu quốc, tuy A Cốt Tá đang trong quá trình trọng điểm của cuộc chỉnh đốn nội vụ, nhưng tiền tuyến của hắn vẫn không lơ là việc tấn công Liêu quốc, do sự quy thuận của bộ lạc Nữ Chân trên toàn nước Liêu, khiến cho binh lực bản bộ của tộc Nữ Chân đã vượt qua con số mười vạn người. Thêm vào đó còn có tin tức người Tây hạ muốn đầu tư vào vàng, khiến cho nàng nhanh chóng tỏ ra chuyên quyền.
Hơn nữa còn bảo Âu Dương tiện thể nhắn với Hàn Thế Trung rằng, ưu tiên phát quân nhu cho Tần Phượng lộ, bảo họ gươm ngựa sẵn sàng chuẩn bị cho cuộc đại chiến. Âu Dương vừa đi, Triển Minh cũng lập tức bận tối mắt tối mũi, chiêu mộ ba nghìn sương quân, còn phải sắp xếp, rèn luyện cho họ nữa, quả là một quá trình không nhỏ. Do Âu Dương không có ở đây, thân là quan viên chính thức của triều đình duy nhất còn ở lại Dương Bình, nên Triển Minh phải lo luôn chuyện ở trong huyện.
Cầm được thánh chỉ rồi, Âu Dương cũng không quên xử lí mọi việc còn lại trước khi mình rời đi. Trước hết là việc mở rộng của Hoàng Gia Báo không cho phép ngưng lại. Âu Dương lấy huyện Dương Bình làm mốc rồi đi ngựa hai ngày đường, vẽ thành một vòng tròn trên bản đồ. Trọng điểm của vòng tròn là Thái Châu, Quang Châu, Đường Châu và Sở Châu. Ở bốn nơi này, Âu Dương sẽ cho xây dựng xưởng in ấn. Cứ hai ngày sẽ có một bản Hoàng Gia báo được gửi đến, qua ngày hôm sau sẽ xuất báo ở cả bốn nơi trên. Đây là bước thứ nhất, sau đó lấy bốn châu này làm móng, tiếp tục mở rộng ra ngoài. Theo suy đoán của Âu Dương, nếu cứ tiếp tục như vậy, nhiều nhất là hai mươi ngày, Hoàng Gia báo sẽ có mặt ở tất cả huyện thành của Đại Tống. Trọng điểm ở đây là tổ chức đội ngũ bưu khoái có chuyên môn, việc này Âu Dương đã bảo Triển Minh tuyển chọn từ trong đám sương quân. Cứ mười bưu khoái trú ở mỗi châu, chuyên nghiệp như vậy thì trình độ của mọi người sẽ được nâng cao.
Về xưởng quân sự, ngoài việc nghiên cứu, trọng điểm sản xuất tập trung vào ba loại sản phẩm: bộc phá ném xa, hỏa tiễn liên hoàn, pháo đốt cháy.
Các việc nội bộ không chỉ dựa vào mình Cam Tín được mà còn dựa vào Tô lão gia và các nhân vật khác nữa, bởi có vài việc mà người của quan phủ ra mặt cũng không bằng một câu nói của mấy người bọn họ.
Ngoài trận đấu đá cầu ra, quán quân của các nội dung thi đấu khác đều đã xuất hiện. Do trận chung kết này diễn ra giữa hai thành phố khá gần nhau, thêm vào đó là bầu không khí chính trị hiện nay của Đại Tống không quá nặng nề, nên bách tính Đông Kinh liền đến khẩn cầu Hoàng Đế, mong Hoàng Đế cho mời trọng tài từ nơi khác đến. Đương nhiên đây chỉ là một chuyện nhỏ, đến đường chính của Hoàng Cung mà họ cũng chiếm một nửa để làm nơi buôn bán, sứ giả ngoại quốc đến họ cũng không chịu rời đi thì chút cả gan xin Hoàng Đế đổi trọng tài thế này cũng chỉ là chuyện nhỏ. Trước khi Chu Hi xuất hiện, ngoài Hoàng Cung còn treo rất nhiều trống lớn, bất kì bách tính nào dám gõ chiếc trống này, thì đến chín phần sẽ được diện kiến Hoàng Đế, hơn nữa Hoàng Đế cũng không dám không gặp họ, bởi đây là quy tắc được lão Triệu lưu lại. Đương nhiên, nếu không có chuyện gì mà ngươi lại đến gõ loạn lên thì sẽ phải chịu kết cục là bị đánh 110 trượng cảnh cáo.
Hoàng Đế Bắc Tống đều rất hiền lành, nếu không thì lúc muốn mở rộng Hoàng Cung đã không đi thương lượng với bách tính ở xung quanh Hoàng Cung. Bách tính không đồng ý, họ cũng chỉ có thể từ bỏ, nên Hoàng Cung nước Tống trở thành Hoàng Cung nhỏ nhất trong lịch sử các triều đại phong kiến, sau đó, không cẩn thận còn bị sông Hoàng Hà xâm lấn. Nếu đổi lại là Chu Hi thì chắc chắn sẽ là chuyện không thể tưởng tượng nổi. Triệu Ngọc nghe ý kiến của bách tính Đông Kinh cũng thấy có chút hợp lí, cho dù không có sự tô vẻ của Hoàng Gia báo, thì sức quan tâm của mọi người đối với trận đấu này đã vô cùng lớn rồi. Để Âu Dương làm trọng tài thì nàng thật không dám đảm bảo là tên tiểu tử này có giở trò gì hay không. Nhưng quy định là do Âu Dương định ra, nên không sao tìm được trọng tài ở nơi khác đến. Do vậy mà nàng đặc biệt hạ thánh chỉ, bảo ba tỉnh sáu bộ rút quan viên đến giám sát trận đấu, bất kì án phạt nào có sự tranh luận đều phải được tra xét nghiêm túc, bảo đảm công chính, công khai, và công bằng.
Trận đấu này sẽ diễn ra vào buổi chiều, nhưng buổi sáng đã diễn ra mười mấy cuộc ẩu đả, đều là sự xung đột của bách tính Đông Kinh và bách tính Dương Bình. Đương nhiên là bách tính Dương Bình cũng không chịu thua rồi, bởi lợi thế sân nhà không chỉ thể hiện tốt nhất trong trận đá cầu, mà trong trận đấu võ trước đó cũng có thiên thời địa lợi nhân hòa. Kết quả là Âu Dương đành phải bảo toàn bộ nha dịch ngưng luân phiên, lại điều đến ba trăm cấm vệ quân từ chỗ của Hoàng Đế cộng với trăm hương binh mới miễn cưỡng khống chế được cục diện hỗn loạn ở hiện trường. Theo suy nghĩ của Âu Dương, cục diện này nếu có diễn ra cũng phải là chuyện của đá cầu hai mươi năm sau cơ. Nhưng hắn không ngờ uy tín của Hoàng Gia báo lại lớn như thế. Dưới sự tuyên truyền không chút kiêng dè của các ký giả Hoàng Gia báo, cuộc cạnh tranh này không còn dừng lại giữa các đội đá cầu với nhau nữa. Người Dương Bình bỗng vùng dậy, khiến cho bách tính Đông Kinh vốn không để mắt đến người ngoài rất khó chịu. Nhưng phàm là người ở thành phố thuộc tuyến hai, ba, khi nhìn những người ở vùng khác đều luôn cảm thấy mình cao hơn người ta một bậc. Mà điều kiện sinh sống của Dương Bình rất tốt, nên họ cũng không thèm nể mặt mũi của bách tính Đông Kinh. Nay Thọ Phi đang thương thảo về việc sửa chữa lại phủ, khiến mọi người càng nhiệt tình hơn. Dưới sự tô vẽ của Hoàng Gia báo, sự thành bại trong trận đấu này của hai độiđại diện cho thể diện của Thọ Châu và Đông Kinh.
Tri châu Thọ Châu cũng đến theo dõi trận đấu, cùng Thông Phán đi động viên các cầu thủ, sau đó còn không ngừng hứa hẹn, nếu thắng trong trận đấu này thì tiền thưởng của mỗi người sẽ được tăng thêm hai trăm quan tiền. Doãn phủ Khai Phong cũng không kém cạnh, họ cũng đưa ra phần tiền thưởng giống như Thọ Châu. Từ mặt quan đến mặt bách tính đều mang vẻ đằng đằng sát khí và nồng nặc mùi thuốc súng.
Trước giờ thi đấu, khán đài có sức chứa năm nghìn người đã tăng lên cả vạn người, nha dịch và hương binh bất lực trước đám bách tính đấu đá lung tung, không chịu nói lí lẽ, cũng không sao ngăn cản được sự đấu đá ấy của họ. Cuối cùng Triệu Ngọc phải cử toàn bộ cấm vệ quân hậu vệ đến hiện trường mới trấn áp được chuyện này. Về phần mấy nghìn người của nàng ấy tiến vào sân đấu thì mọi người hoàn toàn mắt nhắm mắt mở cho qua.
Tiếng còi của Âu Dương cất lên, trận chung kết chính thức bắt đầu. Các vận động viên đều vô cùng hăng hái, như mọi người đang ở cùng trận tuyến vậy. Mới bắt đầu trận đấu đội Đông Kinh đã chơi với tinh thần liều mạng. Nhưng không ngờ đội Thọ Châu với lợi thế sân nhà lại thi đấu không biết xấu hổ như thế. Trừ hàng tiền vệ, toàn bộ cầu thủ trong đội đều tập trung phòng thủ. Họ cũng không thèm cướp cầu, cầu đến chân thì một cước đá bay. Tuy quả cầu mây đã được Âu Dương gia công lại, đây còn là sân cát nữa, nhưng so với cầu da hiện đại còn kém rất xa. Trong trận đá cầu, điều quan trọng nhất là dẫn cầu, chuyền cầu qua chỗ trống, không để cho cầu lăn trên đất, nên khả năng giữ cầu không được tốt lắm. Như vậy có lợi rất lớn cho việc phòng thủ.
Ba mươi phút trước, đội Đông Kinh hoàn toàn chiếm thế thượng phong, nhưng ba mươi phút sau tình hình đột nhiên nghịch chuyển, đội Thọ Châu bắt đầu tấn công. Việc này khiến đội Đông Kinh cả kinh, thể lực của các cầu thủ bên mình đã tiêu hao không ít, nhưng phía Thọ Châu thì giống như tràn đầy nhiệt huyết, không chút sứt mẻ vậy. Hai bên vừa chạm nhau, phòng tuyến đội Đông Kinh đã bị chọc thủng, đúng lúc ấy, đội Đông Kinh liền ra chiêu độc, không đá bóng mà chỉ đá người, liên tục đá vào hai cầu thủ của Thọ Châu. Tình hình rơi vào thế mất kiểm soát, đội trưởng đội Thọ Châu cho hai tên gây họa mỗi người một đấm, sau đó bị hai người kia vây đánh. Âu Dương liền rút ra ba thẻ đỏ, nghiêm mặt nói:
"Đây là kết quả xử phạt cho những người dám đánh nhau ở trong trận đấu."
Không ai dám có ý kiến, nhưng phía đội Đông Kinh lại hết sức bực dọc, vì sao đối phương động thủ trước, vì sao lúc đánh nhau đội mình chiếm thế thượng phong, nhưng thực tế lại là đội mình phải chơi thiếu một người so với đội bạn chứ? Một mùi vị âm mưu rất nham hiểm xuất hiện. Sự việc diễn ra sau đó đã chứng minh tất cả, một cầu thủ Thọ Châu sử dụng chiêu hầu tử thâu đào, đối phương giận dữ liền đánh cho hắn một cú, sau đó lại tiếp tục tấn công. Một tiếng còi vang lên, ba người này bị đuổi ra khỏi sân. Đội Đông Kinh thấy mà kinh hãi, tình hình bây giờ là bảy chọi chín, bên mình cứ như vậy mà thiếu mất hai người.
Mười phút cuối cùng của trận đấu, Thọ Châu không hề gây hấn, trong tiếng reo hò của khán giả dốc toàn lực tấn công. Tiêu hao thể lực, lại ở trong tình cảnh thiếu nhân lực, đội Đông Kinh đương nhiên là ngăn cản không được sự tiến công của đội Thọ Châu, liên tục bị lọt lưới hai trái, các cầu thủ trong đội đều quỳ xuống khóc lóc, đội Thọ Châu cứ vậy mà thắng đội đại diện của Đông Kinh.
Sau khi kết thúc trận đấu, trọng tài Âu Dương tiếp nhận phỏng vấn của Hoàng Gia báo với ý tứ rất rõ ràng: Đây là trận đấu công chính, công khai và công bằng, thực lực của đội Đông Kinh tốt hơn nhiều so với đội Thọ Châu, chỉ đáng tiếc là tuổi trẻ bất đồng, vì đánh nhau mà đội tuyển bị giảm quân số nghiêm trọng, thêm vào đó là thể lực không ngừng suy yêú, cho nên thất bại của họ chỉ là việc ngoài ý muốn, tháng bảy năm sau bản huyện sẽ tổ chức giải đá cầu Đại Tống cúp Dương Bình, hi vọng các châu phủ sẽ hăng hái đăng kí tham gia thi đấu.
Cuối cùng, đại hội thể dục thể thao lần thứ nhất diễn ra trong thời gian mười ngày liên tục cũng tới hồi hạ màn, đêm hôm ấy, ở Dương Bình tổ chức bắn pháo bông trên bờ sông Thanh, làm bữa tiệc nướng thịt, nướng cá và mời các vận động viên tham gia đại hội lần này tới dự.
Sáng ngày hôm sau Hoàng Đế cũng khởi giá rời khỏi huyện Dương Bình, các vận động viên tham gia đại hội cũng lên đường về nhà, Dương Bình cuối cùng cũng thanh tịnh được một chút. Đương nhiên vẫn còn các khách thương ở các nơi khác đến đây tham gia hiệp đàm mậu dịch chưa kết thúc ở thương hội Dương Bình.
Căn cứ vào bài báo của Hoàng Gia báo, hiệp đàm sẽ diễn ra trong vòng ba mươi ngày, tổng cộng có một trăm mười một hạng mục, liên quan đến ba mươi mốt huyện, tổng số tiền đầu tư lên tới tám trăm vạn quan tiền. Hoàng Gia báo cũng tỏ ý nuối tiếc với việc ngân hàng tư nhân Đông Nam không tham gia hiệp đàm lần này, nên các khoản vay của những hạng mục này đều do mình ngân hàng tư nhân Dương Bình bỏ ra. Trong số những hạng mục này, nghề nuôi trồng, nghề nấu rượu, nghề gốm sứ và nghề làm giấy nhận được sự quan tâm của mọi người nhiều nhất, nên nó cũng là các hạng mục được ưu tiên giới thiệu cho khách thương của các địa phương khác. Đại bộ phận đều thuộc về chảy lưu tài chính, khách thương ngoại địa cung cấp thị trường, nhân viên, còn Dương Bình sẽ cung cấp quản lí kĩ thuật, hai bên thương lượng về tỉ lệ cổ phần và quyền hạn đối với nguồn vốn đầu vào. Những sản nghiệp này kéo theo sự phát triển của hậu cần, mấy tháng trước Dương Bình có khai trương một hậu cần Đại Tống khá sôi động nên chỗ hổng về ngựa và các loại phương tiện vận chuyển khác còn rất nhiều.
Triệu Ngọc vô cùng hài lòng về việc này, với động thái này của Dương Bình, thu nhập quốc khố năm tới hứa hẹn sẽ tăng thêm ba phần. Do việc này có kết luận chính xác, nên các quan viên đồng hành đều có bất kì điểm hoài nghi nào với Âu Dương cả. Phía Âu Dương cũng không có tổn hại gì, nhu cầu sản nghiệp của địa phương đã gần tới trạng thái bão hòa, việc tiến hành lũng đoạn các thị trường chung quanh lần này đem lại cho thương hội Dương Bình một thu hoạch không nhỏ. Đăng kí gia nhập vào thương hội Dương Bình không chỉ có hầu hết các sản nghiệp địa phương mà rất nhiều khách thương ở những nơi khác cũng đăng kí gia nhập. Mặc dù ai gia nhập thương hội phải giao nộp hội phí mỗi năm, nhưng lợi ích cũng rất nhiều. Điều dễ thấy nhất là, chỉ cần ngươi có tên trong thương hội Dương Bình thì ở các thành phố của ngươi sẽ không xuất hiện sự cạnh tranh của các sản nghiệp cùng loại của thương hội Dương Bình. Nếu vấn đề này xảy ra thì thương hội Dương Bình sẽ toàn quyền đưa ra phán quyết. Nếu thương gia phạm quy không chấp nhận phán quyết, có khả năng phải đối mặt với sự trừng phạt của thương hội Dương Bình.
"Hán Tát đồng minh?"
Lương Hồng Ngọc khẽ đọc những chữ viết trên văn án. Hai ngày sau khi đại hội thể dục thể thao kết thúc, đại hôn củaTriển Minh và Lưu Huệ Lan sẽ được tổ chức, hôm sau nữa Âu Dương sẽ mang theo mười mấy người đến vùng Bắc của Liêu quốc. Mà Âu Dương cũng không tổ chức tiệc rượu cho Lương Hồng Ngọc, trực tiếp bảo Cam Tín thêm tên cô vào trong sổ hộ tịch, coi như xong chuyện. Lương Hồng Ngọc cũng vào ở trong nhà của Âu Dương.
Chỉ có điều, khi vào phòng, Âu Bình lại nói lời rất khách sáo:
"Lương cô nương, người không được bước vào phòng riêng của thiếu gia, đến nha hoàn cũng chỉ có thể quét dọn ở gian ngoài. Mọi thứ trong phòng này đều do tiểu nhân tới thu dọn và sửa sang."
Lương Triệu Ngọc vừa cười vừa hỏi:
"Có phải ta còn không bằng một nha hoàn?"
"Tiểu nhân không có ý này, đây là thói quen bất di bất dịch của đại nhân."
"Hán Tát đồng minh là một kiểu mô thức liên hợp giữa thương nhân các vùng với nhau. Mục đích là để bảo vệ lợi ích cho các thương nhân, lúc cần thiết có thể đoàn kết để tác động đến các chính sách của triều đình, đồng thời cũng tạo sự bảo vệ cho các thương gia đồng minh, chống lại sự xâm lược vật tư từ các thành viên ở bên ngoài khối đồng minh, tác động đến các loại vật giá...."
Âu Bình đưa tay đoạt lại văn án và nói:
"Lương cô nương, cô đùa quá trớn rồi đó. Mời!"
"Lẽ nào trước giờ chưa từng có người con gái nào bước vào căn phòng này?"
"Từng có hai vị quan nô do Hoàng Đế ban ơn cho đại nhân bước vào phòng này, nhưng cũng vì tự ý bước vào mà bị thiếu gia đuổi đi rồi."
Lương Hồng Ngọc thở dài và nói:
"Ngươi đừng quá đa nghi như vậy Âu Bình ạ, ta chỉ là có chút nôn nóng, rất tò mò không biết vì sao căn phòng mà thiếu gia ngươi làm chủ lại thiết kế rộng như vậy, bên trong đó chứa cái gì thế? Và lại, dù sao gì thì đại nhân cũng là phu quân của ta, cho dù ta chỉ là tiểu thiếp, nhưng ta vẫn có quyền được biết sinh hoạt thường ngày của đại nhân đúng không?"
"....... . Lương cô nương, nói thật với người, đây là phòng có chứa các phương tiện vui chơi, giải trí, thường ngày Triển đại nhân và Cam đại nhân cũng vào đó vui chơi. Nhưng trước khi đi, đại nhân đã dặn dò, người không phải là người nhà, thật xin lỗi."
Lương Hồng Ngọc cũng không để ý lời của Âu Bình, dù sao thì lời người ta nói cũng là sự thật không thể chối cãi:
"Vậy Huệ Lan tỷ có được tính là người một nhà không?"
Âu Bình gãi đầu:
"Cái này.... Phải ạ!'
"Nếu tỉ ấy dẫn ta qua đây thì sao?"
← Hồi 119 | Hồi 121 → |
< Xem thêm truyện hay, đặc sắc khác