Truyện Tiên Hiệp

Truyện:Tử Xuyên tam kiệt - Hồi 121

Tử Xuyên tam kiệt
Trọn bộ 193 hồi
Hồi 121: Phản Kích Trong Tuyệt Địa
0.00
(0 lượt)


Hồi (1-193)

Sáng sớm ngày mười hai tháng tám, quân chủ lực Viễn Đông tập kết ở thành Đặc Lan bắt đầu hành động.

Từ lúc sáng sớm, quân đội đã bắt đầu hành quân, các đơn vị quân đội tính theo đơn vị nghìn cuồn cuộn đi ra ngoài cửa thành Đặc Lan, khôi giáp nặng nề sáng như tuyết trong sương mù sáng sớm tuôn chảy giống như một dòng sông phản chiếu ánh hào quang trong vùng đất bằng.

Ở bắc thành Đạc Lan có một giao lộ tên là Thập Vũ Lăng, trông giống như một dòng sông đột nhiên tách ra nhánh sông. Lúc này đại quân đi trên ngã ba tách ra theo ba ngả đường. Tướng quân Bán thú nhân Bố Lan tách khỏi đội ngũ đi tới trước mặt Tử Xuyên Tú, cúi chào: “Điện hạ, ngài còn gì muốn căn dặn không?”.

Nhìn đội quân dài dằng dặc không có đầu cuối này, Tử Xuyên Tú có cảm giác lưu luyến không nỡ xa rời. Quân đoàn Viễn Đông số một chính là đội quân tinh nhuệ nhất của quân Viễn Đông. Hiện tại giao đội quân hùng mạnh này cho tướng quân Bố Lan, Tử Xuyên Tú vẫn có một cảm giác bất an, hắn chỉ sợ sự lỗ mãng của Bố Lan sẽ làm tổn hại đội quân này.

“Tướng quân Bố Lan hãy thật sự thận trọng, La Tư ở trong quân của ngươi, hắn là người quen thuộc địa hình và thung thổ vương quốc Ma tộc, nhiều việc phải nghe ý kiến của hắn. Quân đoàn của ngươi chính là niềm hy vọng của Viễn Đông, ngươi thật sự phải giữ gìn bọn họ”.

“Điện hạ, thuộc hạ hiểu, xin ngài hãy yên tâm. Thuộc hạ nhất định, sẽ mang các anh em quay về”. Tướng quân Bố Lan cười sảng khoái nói: “Điện hạ, lần này ngài nhập quan chiến đấu với chủ lực của Ma tộc. Ma Thần Hoàng không phải là một võ tướng tầm thường, sự hung hãn của hắn vượt quá so với người thường. Đại nhân, lần này ngài nhập quan rất có thể sẽ đương đầu với hắn. Làm ơn hãy cẩn thận bảo trọng”.

Tướng quân Bán thú nhân Bố Lan nhìn Tử Xuyên Tú và hỏi lại: “Điện hạ, ngài còn gì căn dặn không?”.

Tử Xuyên Tú suy nghĩ một lát rồi hắn nói: “Toàn quân lên đường giết giặc, lần này ngươi nhất định phải sống sót quay về”.

Hai người đứng yên lặng, chăm chú nhìn đối phương. Từ khi bắt đầu quen biết nhau, cả hai đều đã trải qua rất nhiều sự kiện: Hiểu lầm, phản bội cho tới cuối cùng là sự trung thành không thay đổi. Lúc này cảm xúc của hai người đều dâng trào.

Tướng quân Bán thú nhân Bố Lan đứng nghiêm chào: “Đại nhân, bọn thuộc hạ lên đường”.

Tử Xuyên Tú gật đầu, tướng quân Bán thú nhân Bố Lan quay người chạy bộ vào trong đội ngũ của mình. Khi mới chạy được hai bước, Bố Lan quay người nhìn Tử Xuyên Tú, vung tay gào lên: “Điện hạ, chúng ta nhất định sẽ thắng lợi, chúng ta nhất định sẽ gặp lại nhau”.

Nụ cười của Bố Lan trong sáng, chân thành tha thiết, trên gương mặt rám đen lộ ra hai hàm răng trắng. Hình dáng của Bố Lan trong chiếc áo khoác da thú màu nâu hòa nhập vào hàng nghìn bóng người mặc áo da thú, lẫn trong những binh lính Bán thú nhân thân thể cường tráng, không phân biệt được ai với ai, nhưng tiếng nói của hắn giống như một tảng đá ném xuống hồ nước, gây nên một cơn sóng lớn. Binh lính đi trên giao lộ đều vẫy tay chào nhau và nói: “Người anh em, tới ngày thắng lợi, chúng ta lại gặp nhau”.

Hàng ngàn hàng vạn binh lính chia tay mỗi người một ngả trên ngã tư đường, bọn họ đều là những con người thuần phác, chiến sĩ Bán thú nhân cường tráng, bạn bè hàng xóm, người thân thích, bọn họ đi về chiến trường ở hai hướng khác nhau. Binh lính, hướng tây nhập quan tiến về tiếp viện cho cuộc chiến trong nội địa đang nguy cấp. Rất nhiều người trong bọn họ chiến đấu vì mục đích bảo vệ loài người, vì vùng đất của loài người. Họ chiến đấu, đổ máu, hy sinh và được mai táng ở một vùng đất cách xa quê hương của mình.

Một lộ đại quân khác, lộ quân phía đông nhiều tới ba vạn người, bọn họ tiến vào vương quốc Ma tộc, căn cứ theo mệnh lệnh của Quang Minh vương, bọn họ phát động chiến tranh đối với gia tộc Tắc Nội Á, dẫn chiến tranh vào trong vùng hậu phương quân thù, kìm chế quân chủ lực Ma tộc.

Lần tiến quân vào trong nội địa Ma tộc này Tử Xuyên Tú chỉ cần ba vạn binh lính nhưng chỉ trong vòng hai ngày đăng ký đã có mười vạn binh lính ghi tên. Ma tộc thi hành chính sách tàn bạo ở vùng Viễn Đông, thành thị bị thiêu hủy, thôn trang bị tàn phá, giết hại, tàn sát hàng loạt. Sự kiện Thánh miếu Vân tỉnh, Thiết Nhĩ Nặc đã giết chóc hàng loạt. Ở vùng đất Viễn Đông này, Ma tộc đã tạo ra sự sợ hãi, biển máu và thù hận sâu sắc. Gần như mỗi gia đình, đều có người chết trong tay quân Ma tộc. Người Viễn Đông hận Ma tộc tới tận xương tùy, không ai là không mong ngóng tới ngày báo thù rửa hận.

Hiện tại khi đứng ở ngã tư đường chứng kiến sát khí của binh lính Bán thú nhân bốc lên ngút trời, Tử Xuyên Tú thoáng rùng mình: Khi một dân tộc mang trong mình sự thù hận, phẫn uất tới cùng cực, có cơ hội phát tiết, bọn họ sẽ trở nên vô cùng tàn khốc. Tử Xuyên Tú có một dự cảm rất mãnh liệt rằng, một khi cự long trong tay hắn được thả ra ngoài, bọn họ sẽ mang về rất nhiều máu.

Sau khi chia tay đạo quân hướng đông xuất chinh tiến đánh Ma tộc, quân chủ lực Viễn Đông từ thành Đặc Lan tiến dọc theo con đường lớn Viễn Đông về phía tây. Mười ngày sau Tử Xuyên Tú tiến tới thủ phủ tạm thời của Viễn Đông, thành Minh Tư Khắc của tỉnh Minh Tư Khắc.

Quân đoàn trưởng quân đoàn Viễn Đông thứ ba trấn thủ ở đây là Minh Vũ ra khỏi thành nghênh đón Tử Xuyên Tú. Ngoại trừ Bố Lan dẫn quân tiến vào nội địa Ma tộc, các tướng lĩnh cao cấp của quân Viễn Đông như Bạch Xuyên, Lâm Băng, La Kiệt đều theo Tử Xuyên Tú. Nhóm người Tử Xuyên Tú vào trong thành, trong bộ tổng tư lệnh Thống soái Viễn Đông diễn ra hội nghị quân sự đơn giản.

Tử Xuyên Tú thông báo với Minh Vũ quyết định của hắn, quân đội Viễn Đông áp dụng chiến thuật “giương đông kích tây”, phái một đơn vị quân đội độc lập phô trương thanh thế, đột nhập vào nội địa vương quốc Vương Thông, thu hút sự chú ý của quân đội Ma tộc, trong khi đó quân chủ lực Viễn Đông sẽ bất ngờ đột nhập vào nội địa, tham gia chiến trường chính.

Minh Vũ hỏi: “Đại nhân, chúng ta phái bao nhiêu binh lực nhập quan tác chiến? Ai là Thống soái của họ?”.

“Quân đội nhập quan tác chiến do ta chỉ huy, các vị có ý kiến gì không?”.

Mọi người gật đầu đồng ý. Lần này phái quân chủ lực Viễn Đông nhập quan, bọn họ nhất định sẽ đối đầu với quân chủ lực Ma tộc. Trong một chiến dịch gian khó dốc toàn lực, Viễn Đông này nhất định phải do một viên tướng xuất sắc chỉ huy. Nếu luận về sự linh hoạt ứng biến trong chỉ huy, có cái nhìn toàn cục, trong quân Viễn Đông không một người nào có thể so sánh với Tử Xuyên Tú.

“Gần đây Mông Hãn thế nào?”.

“Đại nhân, quân đội Mông tộc đóng ở tỉnh Gia Lai, bọn thuộc hạ đã giám sát chúng nghiêm ngặt. Cho tới bây giờ chúng vẫn tuân thủ hiệp định đã ký với chúng ta, không rời khỏi khu vực đã quy định...”.

“Chúng có biết chúng ta đã khai chiến với quân đoàn Ma tộc thứ bảy chưa?”.

“Bọn thuộc hạ đã phong tỏa tất cả những con đường nối với nơi đóng quân của quân Mông tộc, không cho chúng có liên lạc với bên ngoài. Nhưng bọn thuộc hạ nghi ngờ là vẫn có một số trinh sát Mông tộc vượt qua những nơi phòng tuyến sơ hở. Có khả năng Mông Hãn đã biết tin quân đoàn Ma tộc thứ bảy đã bị tiêu diệt”.

“Không được để cho lão già kia nghi ngờ này nọ. Minh Vũ, ngươi ước hẹn ngày gặp Mông Hãn, đại diện cho Viễn Đông chính thức thông báo cho lão là quân đoàn Ma tộc thứ bảy đã bị quân ta tiêu diệt. Chúng ta đã mang thủ cấp của Cổ Tư Tháp tới, có thể mang tới đưa cho Mông Hãn, khiến cho lão có thể làm được mấy việc ân đức với Ma Thần Hoàng”.

“Tuân lệnh. Đại nhân, trước khi xuất quan ngài có hứng thú tới gặp mặt chào tạm biệt Mông Hãn không? Sau khi ngài dẫn quân chủ lực nhập quan chiến đấu, thuộc hạ lo lắng là Mông tộc sẽ nhân cơ hội binh lực Viễn Đông trống không, chúng sẽ giở thủ đoạn”.

“Không cần, đối với một kẻ điên thì không có gì có thể đàm phán, bất kỳ hiệp ước nào cũng không có tác dụng đối với lão. Lão là người cực kỳ giỏi quan sát, xét đoán. Sau chiến dịch Đế Đô, quân Ma tộc liên tiếp tổn thất ba quân đoàn, lão phải biết là tình thế của quân Ma tộc không ổn. Chỉ cần chiến cuộc có lợi cho loài người và liên quân Viễn Đông, tự nhiên lão sẽ là người thành thật. Đương nhiên chúng ta không thể không đề phòng lão, lần này nhập quan tác chiến, quân đoàn thứ ba không cần tham gia, các ngươi ở lại đặc biệt phụ trách giám sát quân đoàn Mông Hãn”.

“Tuân lệnh đại nhân, ngài còn gì muốn quân đoàn thứ ba làm không?”.

“Có! Minh Vũ, ngươi phụ trách việc tấn công nghi binh cứ điểm Ngõa Luân, thu hút sự chú ý của chủ lực Ma tộc, yểm hộ cho quân ta chính thức nhập quan. Sau khi quân ta nhập quan xong, các ngươi phải lập tức quay về thành Minh Tư Khắc, một lần nữa giám sát Mông Hãn”.

“Xin hỏi đại nhân là ngài định nhập quan theo con đường nào?”.

“Con đường bí mật ở dãy núi Cổ Kỳ”.

Không một ai lên tiếng nhưng lúc này bầu không khí bất an đã tạm thời chìm xuống, Lâm Băng ngẩng đầu nhìn.

Tử Xuyên Tú hiểu rõ con đường bí mật vượt dãy núi Cổ Kỳ, đây có thể nói chính là bí mật trong bí mật của quân đội Viễn Đông. Vào thời kỳ đại khởi nghĩa ở Viễn Đông, thông qua con đường bí mật này, lương thực, vũ khí, thuốc men từ nội địa cuồn cuộn đổ vào Viễn Đông không ngừng nghỉ. Đây chính là con đường huyết mạch của quân Viễn Đông, nhưng vị trí cụ thể của con đường này chính là bí mật quan trọng nhất của quân Viễn Đông, chỉ có một số ít nhân vật cao cấp nhất của Tú Tự doanh mới biết. Binh lính bảo vệ và phụ trách vận chuyển vật tư thông qua con đường này đều là binh lính Tú Tự doanh, thân tín của Tử Xuyên Tú đích thân đảm bảo. Khi Tử Xuyên Tú rời khỏi Viễn Đông thì chỉ huy đội quân bí mật này chính là hai người Bạch Xuyên và Minh Vũ. Cho dù khi đó Lâm Băng nắm quyền chỉ huy cao nhất nhưng nàng không thể nhúng tay, mà trên thực tế thì Lâm Băng không kịp nhúng tay vào.

Thời gian Lâm Băng làm Thống lĩnh quân Viễn Đông quá ngắn. Khi Lâm Băng biết được sự tồn tại của con đường bí mật thì Ngõa Lâm thất thủ, nàng bị cách chức.

“Con đường này rất khó đi, trên đường đi phải đi qua rừng rậm, vùng núi, trèo đèo lội suối”, Bạch Xuyên nêu ý kiến: “Muốn chuyển phần lớn quân chủ lực chỉ sợ rất khó khăn. Không bằng chúng ta hãy nghĩ cách đánh chiếm lại cứ điểm Ngõa Luân, quân đội của Lôi Đế không đi theo Bố Lan, hãy để cho hắn giả mạo làm binh mã của Ma Thần Hoàng lẻn vào cứ điểm Ngõa Luân làm nội ứng cho chúng ta. Nhất định chúng ta có cơ hội cướp lại cứ điểm”.

“Cứ điểm Ngõa Luân không thể đụng tới’, lập tức Tử Xuyên Tú phản đối: “Cứ điểm này là con đường lui duy nhất của quân đội Ma tộc. Nếu như chúng ta đánh chiếm cứ điểm, mấy chục vạn quân Ma tộc nhập quan sẽ không có con đường lui, chúng sẽ tử chiến tới cùng. Là phúc hay họa thì thực sự rất khó nói”.

Tử Xuyên Tú gõ gõ tay xuống bàn và nói: “Hãy để cứ điểm Ngõa Luân làm con đường lui cho quân Ma tộc. Chúng ta hãy đi theo con đường núi thôn Bố Lỗ”.

Cuộc thương nghị kết thúc, câu nói đó của Tử Xuyên Tú đã mở màn cho sự kiện mười lăm vạn đại quân Viễn Đông xuất chinh thế giới loài người.

Ngày hôm sau cánh cổng thành Minh Tư Khắc nối với con đường lớn Viễn Đông mở rộng. Một cự long khổng lồ với lân giáp lóe sáng giống như một làn sóng màu, đó chính là đại quân bộ đội chủ lực Viễn Đông xuất chinh thế giới loài người. Các đoàn đội lặng lẽ tiến bước, ánh sáng mặt trời buổi sáng sớm chiếu rọi vào từng gương mặt binh lính, chiếu rọi vào áo giáp, vũ khí của bọn họ.

Mười lăm vạn đại quân, tổng cộng có bốn mươi mốt đoàn đội đang hành quân trên đường, cờ xí của các đoàn đội bay phần phật trong gió trời mùa thu. Đội ngũ kéo dài tới mấy cây số, thanh thế cực kỳ to lớn. Quân đội Mông tộc đóng ở tỉnh Gia Lai cũng hoảng sợ vì thanh thế khủng khiếp của quân Viễn Đông. Mông Hãn phái người mang tin đi suốt đêm tới cầu kiến Quang Minh vương, thăm dò dụng ý ra quân của đại quân Viễn Đông, cũng hàm ý nhắc nhở Tử Xuyên Tú rằng quân Viễn Đông và Mông tộc đã ký kết hiệp nghị không xâm phạm lẫn nhau.

Trong mắt Tử Xuyên Tú hay là Mông Hãn “hiệp ước không xâm phạm lẫn nhau” hoàn toàn không có giá trị hơn so với từ giấy dùng để ký hiệp ước. Thế nhưng khi đứng trước mặt sứ giả Mông tộc, Tử Xuyên Tú vẫn làm bộ giữ chữ tín trong hiệp nghị đã ký, thanh minh với sứ giả rằng quân Viễn Đông luôn giữ chữ tín, lần này xuất đại quân không phải vì đối phó với người bạn tốt Mông tộc mà để nhập quan tiến đánh kẻ thù truyền kiếp của mình là gia tộc Tắc Nội Á.

Quân chủ lực Viễn Đông nhập quan huyết chiến với quân của gia tộc Tắc Nội Á sao?

Khi nghe tin này Mông Hãn cười nghiêng ngả không ngậm miệng được, lập tức Mông Hãn phái tiếp một sứ giả khác tới nói với Tử Xuyên Tú rằng ông ta kiên quyết ủng hộ hành động chính nghĩa của người Viễn Đông, hy vọng đại quân Viễn Đông có thể hoàn toàn tiêu diệt gia tộc Tắc Nội Á đầy tội ác. Nói một cách ngắn gọn là Quang Minh ngài xông lên tiền tuyến, chúng ta ở phía sau ủng hộ ngài!

Đương nhiên Mông Han không chỉ duy trì mối quan hệ này trên danh nghĩa. Ngay trong đêm Mông Hãn đã hạ lệnh dỡ bỏ một vài quân doanh của quân Mông tộc trước cứ điểm Ngõa Luân để tạo điều kiện thuận lợi cho người Viễn Đông giao chiến với quân Tắc Nội Á, cũng tránh cho quân đội Mông tộc bị cuốn vào cuộc chiến tranh sống mái này.

Đương nhiên khi ủng hộ Tử Xuyên Tú, Mông Hãn cũng không quên thể hiện lòng trung thành của mình đối với Ma Thần Hoàng, ông ta phái người đưa tin tới quan ải Ngõa Luân báo tin khẩn cấp cho Ma Thần Hoàng: “Quân Viễn Đông đột kích, quân tiên phong tiến thẳng tới quan ải Ngõa Luân, mời Bệ hạ chuẩn bị sẵn sàng”.

Tóm lại Mông Hãn đã chuẩn bị tất cả mọi việc chu đáo, ngồi chờ xem kịch vui. Cho dù là thi thể chiến sĩ Viễn Đông chất thành đống trước quan ải hay máu tươi của chiến sĩ gia tộc Tắc Nội Á bao phủ quan ải Ngõa Luân, thì đây đều là điều mà Mông Hãn vui mừng nhất.

Nhưng Mông Hãn tuyệt đối không thể ngờ là giây phút này Tử Xuyên Tú không tiến quân tới thành Ngõa Luân.

Ở một nơi cách quan ải Ngõa Luân gần một ngàn cây số, trong vùng núi non tỉnh Ngõa Cách, một đội quân đang hành quân trong gian khổ.

Vốn từ Viễn Đông có một con đường nhỏ nối với nội địa đất nước, tiến quân theo con đường kia thoải mái hơn nhiều nhưng Tử Xuyên Tú luôn lo nghĩ, cuối cùng hắn quyết định mở một con đường mới. Lý do rất đơn giản: mười lăm vạn đại quân nhập quan, dù có cẩn thận chú ý tới cỡ nào đi nữa thì tuyệt đối không thể tránh khỏi chuyện binh lính bị thương, bị lạc. Nếu như bọn họ rơi vào tay quân Ma tộc hay loài người thì bí mật của quân Viễn Đông sẽ không còn là bí mật nữa. Con đường giao thông nối Viễn Đông với trong nước đã lộ diện trước mắt mọi người, trực giác của Tử Xuyên Tú cho hắn biết rằng sau này nhất định, phải tìm một con đường đi bí mật. Khi đại quân nhập quan, Tử Xuyên Tú đành cho đại quân mở một con đường bên cạnh con đường bí mật.

Ở trong vùng rừng núi rậm rạp chưa từng có người qua lại này, cây rừng ken dầy đặc không nhìn thấy ánh sáng mặt trời, năm nghìn tinh binh được lựa chọn đi tiên phong, mang theo búa và dao pha, vượt mọi chông gai. Bọn họ chỉ cần mở ra một con đường đi trong vùng rừng núi này. Trước mặt bọn họ là một dãy núi vắt ngang qua, từng ngọn núi lớn nhỏ nối dài liên tiếp nhau vô cùng vô tận. Rắn độc, vắt, kiến và các loại côn trùng hoành hành, trong rừng rậm mỗi một bụi cỏ, một lùm cây có thể ẩn giấu đòn sát khí trí mạng. Có những loài động vật mà người ta không biết tên nhưng hình dáng của nói khiến người ta sởn cả gai ốc. Ngay cả những người Viễn Đông bản địa có kinh nghiệm đi rừng cũng cực kỳ e ngại chúng.

Con đường núi gập ghềnh, có những đoạn thực sự là không có đường, hoàn toàn chỉ là vách đá thẳng đứng, người ngựa chỉ có thể dùng dây thừng để trèo lên. Trong khi đó có những nơi cực kỳ nguy hiểm, bên cạnh là vực sâu muôn trượng, chỗ để con người đặt chân chỉ chưa tới nửa thước. Nếu lính công binh trước đó không dựng cầu treo hay bắc những chiếc cầu tạm bằng những tấm ván gỗ đơn sơ thì có rất nhiều chỗ căn bản là không thể nào vượt qua những lạch trời này.

Lần đầu tiên Lâm Băng nhìn thấy đường núi và địa hình hiểm trở như vậy, nàng bùi ngùi nói với Tử Xuyên Tú: “A Tú, bây giờ tôi mới phục ngài. Dựa vào con đường tiếp tế này, ngài cùng quân đội Viễn Đông có thể duy trì suốt một năm trời”...

Lâm Băng cũng thực sự không biết con đường này cũng thực sự không phải là con đường giao thông bí mật của Viễn Đông, Tử Xuyên Tú cũng không có ý định giải thích cho nàng hiểu, hắn chỉ cười nói: “Lâm đại nhân, có một thời gian ngắn gia tộc thực thi chính sách khống chế nghiêm ngặt vật tư. Thời kỳ đó chúng ta hoàn toàn không có tiếp tế, ở giai đoạn trước khởi nghĩa, quân Viễn Đông hoàn toàn dựa vào chính mình”.

Lâm Băng giật mình nói: “Vậy tại sao mọi người có thể kiên trì được? Không có hàng tiếp tế, sao mọi người có thể liên tiếp đánh thắng quân đội Ma tộc?”.

Tử Xuyên Tú trầm ngâm, thoáng chốc trong đầu Tử Xuyên Tú hiện lên những hình ảnh quen thuộc: trượng lão Bố Đan, Bố Sâm, Duy Lạp và rất nhiều những liệt sĩ vô danh ngã xuống trong chiến đấu bảo vệ Thánh miếu, vô số binh lính ngã xuống trong chiến dịch Khoa Nhĩ Ni. Mỗi một gương mặt quen thuộc xuất hiện rồi lại dần dần cách xa hắn, giây phút này trông bọn họ cực kỳ sống động.

Tử Xuyên Tú cực kỳ xúc động khi hắn nhớ lại giai đoạn gian nan ngày trước: “Lâm đại nhân, trung thành, hiến dâng, hy sinh máu và thân mình. Khi đó chúng ta chỉ có cái đó. Những ký ức giai đoạn gian khó khi xưa của Viễn Đông chúng ta, là tài sản quý giá lưu lại cho người Viễn Đông”.

Lúc này không có cách nào xây đựng doanh trại trú quân tạm thời, không có cách nghỉ ngơi, mặc dù trong tình cảnh khốn cùng, bụng đói réo sùng sục nhưng đại quân vẫn duy trì ý chí chiến đấu khí thế cao. Binh lính mệt mỏi rã rời, bụng đói nhưng không một ai phản nàn, bực bội bởi vì chính Thống soái đại quân đã cùng chịu khổ với bọn họ trên đường hành quân. Cho dù bản thân là Thống soái đại quân nhưng Tử Xuyên Tú lại hành động như một người lính bình thường, hắn không chỉ đơn giản đeo một lượng tám mươi cân gồm vũ khí và lương thực trên lưng cùng vượt núi mà còn phải thực thi trách nhiệm của một người Thống soái đại quân, đôn đốc binh lính ngày đêm hành quân, tất cả những việc lớn nhỏ đều được Tử Xuyên Tú sắp đặt chu đáo.

Đây chính là cuộc hành quân nổi tiếng đời sau của Quang Minh vương, tất cả đều nhờ vào sự bền gan, ý chí kiên định của người Thống soái cùng với sự kiên cường của binh lính, quân đội Viễn Đông mới có thể khắc phục được tất cả khó khăn, vượt qua dãy núi Cổ Kỳ mà từ xưa tới nay đều coi là không thể đi xuyên qua.

Đây là một cuộc hành quân cực kỳ gian nan, điều đáng mừng duy nhất chính là cuộc hành quân diễn ra an toàn, bình yên vô sự, không bị quân đội Ma tộc chặn đường. Cuối cùng quân đội Ma tộc không ngờ rằng một đội quân có thể vượt qua dãy núi Cổ Kỳ, đột nhiên xuất hiện.

Sau hai mươi ngày hành quân vất vả vượt quá sự tưởng tượng của người thường, quân đội Viễn Đông cuối cùng cũng xuất hiện trên đất đai của loài người ở vùng quan nội.

Đó là vào một đêm thu yên tĩnh, cơn mưa mới đi qua, cây cối trong rừng ẩm ướt và lạnh giá, ánh trăng treo cao, đây là khu vực cây cối khá thưa thớt.

Trong thời khắc tất cả đều im ắng, dưới chân dãy núi Cổ Kỳ trong nội địa tỉnh Bỉ Đặc, một lính kỵ binh loài người xuất hiện trong một khu rừng hoang vu. Chiếc áo khoác màu nâu nặng nề, dao pha đeo bên hông. Viên kỵ sĩ điều khiển ngựa đi chầm chậm trong rừng, ánh mắt lợi hại, cảnh giác thỉnh thoảng quan sát bốn phía xung quanh. Nhưng giọt nước trong rừng cây thi thoảng nhỏ xuống làm ướt vai áo của viên kỵ sĩ.

Khi xuống tới đoạn giữa chân núi, rừng cây trở nên thưa thớt, xuất hiện những mảng đất trống rộng lớn. Dưới chân núi là bình nguyên bao la, phảng phất có thể nhìn thấy những điểm đen lốm đốm và những vùng quê nhiều màu rộng lớn. Đó chính là những điểm dân cư rải rác của loài người và những thành trấn, thôn quê và đồng ruộng, tất cả hiện ra trước mắt. Cả bình nguyên tòa ra ánh sáng trắng dưới ánh trăng trong sáng, trắng nõn như giấc mộng của đứa trẻ nhỏ.

Từ trên cao nhìn bình nguyên loài người giàu có bên dưới, ánh mắt viên kỵ binh trẻ tuổi hiện lên sự say mê, dòng lệ dần dần xuất hiện trong mắt hắn. Viên kỵ binh nhảy xuống ngựa, hắn quỳ xuống đồng cỏ cúi mặt hôn lên mảnh đất ướt át một cách nồng nàn.

“Tổ quốc quê hương! Mẹ, đứa con lạc đường nay đã quay về”.

Viên kỵ binh đứng dậy, hắn giơ ngón tay lên nắm môi, một tiếng huýt lanh lảnh vang lên phá vỡ màn đêm yên tĩnh. Ngay lúc đó ở trong rừng cây đen nhánh phía sau hắn vang lên tiếng bước chân dồn dập, rất nhiều bóng người chen chúc nhau xuất hiện. Trong khu rừng rậm hoang dã không có tiếng người này cuồn cuộn tuôn ra hàng ngàn, hàng vạn binh lính, đao kiếm tuốt trần và cả lá Ưng kỳ màu đen của quân Viễn Đông.

Từng đội quân Viễn Đông lần lượt xuất hiện, kỵ binh loài người, bộ binh Bán thú nhân, quân cung thủ Xà tộc, bộ binh Long nhân, bộ binh Ải nhân. Bình nguyên mỹ lệ của nhân loại trải rộng trước mắt bọn họ, vùng quê thôn trang như một bức tranh tươi tốt, vùng đất rộng lớn như một bức họa, giang sơn gấm vóc như họa.

Những binh lính quần áo tả tơi cực kỳ mệt mỏi nhưng trong ánh mắt bọn họ lại hiện lên sự kích động vui mừng. Bọn họ cùng hò reo: “Hô Trác Lạp! Hô Trác Lạp!”. Vô số mũ bay lên không trung, tiếng hoan hô như rời non lấp biển, hàng ngàn hàng vạn binh lính từ trong rừng rậm tuôn ra ngoài, giống như một cơn thủy triều màu nâu, ùn ùn kéo xuống bình nguyên loài người dưới chân núi.

Trời còn chưa sáng, quân tiên phong quân Viễn Đông đã tiến xuống một thành trấn ở dưới chân núi, bọn họ không gặp sự chống cự nào, ở nơi này cũng không có quân Ma tộc trấn giữ, chỉ có đội phòng thủ của quân đội bù nhìn chịu sự quản lý của quân đoàn mười sáu quân Ma tộc. Đang nửa đêm, tất cả binh lính phản quân đều đang ngủ say bị binh lính Bán thú nhân cầm đuốc sáng trưng lôi dậy từ trong chăn. Khi nhìn thấy sắc mặt đằng đằng sát khí của binh lính Bán thú nhân, tên đội trưởng đội phòng thủ hỏi: “Tại sao các ngươi lại tới đây?”.

Lúc này không thể tưởng tượng được sự khiếp sợ, thậm chí là quá sợ hãi của chúng khi đối mặt với cái chết.

Tử Xuyên Tú đứng lặng lẽ quan sát ở cổng vào thôn trấn, hắn đã nhìn thấy dấu vết tàn khốc của mùa xuân, gót sắt vô tình của chiến tranh đã chà đạp lên thôn trấn này. Có thể nhìn thấy dấu vết chiến tranh có mặt khắp nơi trong thôn trấn, những bức tường cháy đen, vết máu đã thâm đen trên tường hay những bộ hài cốt đã cháy đen thui.

Tử Xuyên Tú nghĩ tới thời điểm nửa năm trước hắn đã chỉ huy quân bản bộ tiến vào Viễn Đông cũng đi qua thôn trấn vô danh này, khi đó hắn đã gặp một sĩ quan phó kỳ để lại cho hắn một ấn tượng rất sâu sắc. Viên sĩ quan này đã rất thông minh tiêu diệt một đơn vị tiền trạm ngụy trang của Ma tộc nhưng Tử Xuyên Tú lại không nhớ tên người sĩ quan đó, hắn chỉ nhớ người đó họ Mã.

Bây giờ quay lại nơi này, cuộc tấn công của quân Ma tộc như nước thủy triều hung hãn cuốn đi tất cả người và vật, khiến mọi thứ hoàn toàn thay đổi. Đột nhiên, Tử Xuyên Tú rất muốn biết lúc này người Phó kỳ tính cách bình tĩnh thông minh kia như thế nào? Hắn đã chết hay đã rút lui?

Chỉ nửa năm ngắn ngủi, mọi chuyện đã hoàn toàn thay đổi.

Trên đường thôn trấn huyên náo tiếng người, khắp nơi đều là những cây đuốc đang di chuyển, binh lính Bán thú nhân đang sục sạo trong các gia đình, tìm kiếm binh lính quân đoàn mười sáu Ma tộc bỏ trốn, dân cư trong trấn bị đưa tới tụ tập trên đường.

Một sĩ quan Tú Tự doanh đang gào thét nói với dân chúng: “Các thần dân nhà Tử Xuyên, đây chính là một thời khắc đáng vui mừng của các bạn. Rốt cuộc thời khắc các bạn chờ đợi lâu nay đã tới, quân đội nhà Tử Xuyên đã phản công, Thống lĩnh quân Viễn Đông chỉ huy quân đội tới giải cứu cho các bạn, quân Ma tộc sắp bị đánh bại, các bạn đã được giải phóng, các bạn đã khôi phục sự tự do của mình. Chào mừng thời khắc vĩ đại này”.

Cùng với bài diễn thuyết sôi sục này là cảnh tượng binh lính Bán thú nhân khiêng từng bao lương thực lớn nhỏ trong nhà dân chúng ra ngoài. Lúc này dân cự địa phương chỉ đau lòng và sợ hãi nhìn vẻ mặt hung ác của binh lính Bán thú nhân, bọn họ hoàn toàn không có niềm vui được giải phóng.

Nhìn tình cảnh này, Tử Xuyên Tú chỉ biết bất đắc dĩ lắc đầu cười gượng gạo, một nỗi bi ai đau xót tới cùng cực như đâm vào tim hắn. Dân tộc Viễn Đông cực kỳ tự do, hung bạo, Bán thú nhân cuồng bạo nóng nảy, bản tính của quân đội là tàn bạo và cướp đoạt. Vì khi hành quân trên đường vất vả khổ cực nên không thể nào giải quyết được việc tiếp tế cho đội quân viễn chinh, Viễn Đông khổng lồ đang hành quân vội vã. Vì để giải quyết vấn đề lương thực, đội quân viễn chinh chỉ có một cách duy nhất chính là cướp đoạt tại chỗ hay nói một cách mỹ miều hơn là “cưỡng chế trưng thu”. Lúc này Tử Xuyên Tú không dám nghĩ tới chuyện bản thân mình sẽ lưu lại danh tiếng gì trong lịch sử khi hắn nhìn vào ánh mắt ai oán của dân chúng thôn trấn.

Khi cho liên quân dị tộc này nhập quan, chỉ e là loài người cũng phải trả một cái giá không nhỏ hơn so với quân đội Ma tộc.

“Đại nhân, có chuyện cần bẩm báo với ngài”. Lâm Băng đã xuất hiện sau lưng Tử Xuyên Tú từ lúc nào đó.

Tử Xuyên Tú kinh ngạc nhìn Lâm Băng nói: “Lâm trưởng quan, ta nhớ là ngài ở trong thê đội hai cơ mà”.

“Thê đội hai mới tới, thê đội ba của Bạch Xuyên còn đang trèo đèo lội suối, thê đội bốn của La Kiệt mới tới thôn Bố Lỗ, còn đội hậu bị thì bọn họ vẫn còn đang vật lộn trên con đường núi của tỉnh Ngõa Cách”.

Hãy thử tưởng tượng đại quân mười lăm vạn của hắn kéo dài trên vùng núi non như một trường xà trận hơn mười dặm đường, Tử Xuyên Tú cảm thấy bàn tay mình đổ mồ hôi ướt nhòe. Hành động lần này đã rất may mắn che giấu được quân Ma tộc, nếu không chúng chỉ cần phái hai đoàn đánh lén, quân Viễn Đông trong tình trạng mệt mỏi sẽ phải trả một cái giá rất lớn.

“Đại nhân, quân ta trèo đèo lội suối cuối cùng đã thu phục được thôn trấn đầu tiên cho tổ quốc, đây là sự kiện đáng ăn mừng. Ngài giỏi chuyện diễn thuyết, liệu ngài có nên nói một hai câu với các chiến sĩ mới giải phóng dân chúng của gia tộc khỏi ách của Ma tộc không?”.

Tử Xuyên Tú lúc lắc đầu như thể muốn rút đầu vào trong cổ vậy, hắn kiên quyết không chịu làm. Ngay vừa rồi khi binh lính ra tay cướp đoạt lương thực của dân chúng, Tử Xuyên Tú có tật giật mình chỉ muốn trốn ở một nơi nào đó kín đáo. Bây giờ Lâm Băng lại muốn hắn ra mặt nói mấy câu cổ vũ rõ ràng làm cho người bị hại có thêm ấn tượng: các vị, hãy nhớ kỹ ta, người cướp bóc lương thực của các vị chính là Thống lĩnh Viễn Đông Tử Xuyên Tú ta”.

“Lâm trưởng quan, ta nghĩ không cần hao tốn sức lực, quân ta lặn lội đường xa, cái binh lính cần hôm nay không phải là một bài diễn thuyết mà chính là một giấc ngủ. Truyền lệnh, trừ trinh sát, thám báo ở bên ngoài, toàn quân ăn nghỉ tại chỗ”.

Từ bên ngoài vùng hoang dã xa xa bên ngoài thôn trấn vang lên một tiếng thét thê thảm, hai người không hẹn mà gặp cùng quay đầu lại nhìn. Bọn họ chỉ nhìn thấy trong bóng tối một hình bóng lắc lư và tiếng vó ngựa vang lên nhưng không nhìn ra nhưng vật khác.

Tử Xuyên Tú thì thào: “Lại một con chuột lọt lưới bị bắt lại”.

Trước khi xuống núi, Tử Xuyên Tú đã hạ nghiêm lệnh, phải phong tỏa tin tức quân Viễn Đông nhập quan. Tuân theo mệnh lệnh này, Tú Tự doanh đã phân đội kỵ binh chiếm lĩnh tất cả các con đường và giao lộ bên ngoài. Trong bóng tối đương nhiên không có cách nào phân biệt rõ ràng, chỉ cần nhìn thấy bóng người lắc lư là binh lính, kỵ binh không nói không rằng cứ việc bắn tên. Đương nhiên đa phần trong số này chính là binh lính quân đoàn mười sáu bỏ trốn nhưng cũng có khá nhiều dân chúng trong thôn trấn không biết khi thấy quân đội xuất hiện bất thình lình, nên hoảng sợ bỏ trốn mà gặp tai họa bất ngờ.

Vào khoảng bốn giờ sáng, một hàng dài những cây đuốc uốn lượn trên con đường lớn tỉnh Bỉ Đặc. Hàng đuốc dài này lại phân chia ra làm mấy nhánh, các nhánh này nhắm tới các thành trấn quan trọng trong tỉnh. Tỉnh Bỉ Đặc là một tỉnh nông nghiệp, sản lượng lương thực của nó thấp hơn định mức dành cho các tỉnh khu đông. Vì sản lượng lương thực kém nên quân Viễn Đông phải đoạt được các kho lương mà không để thất thoát. Quân đội Viễn Đông trong tình trạng mệt mỏi sau khi nhập quan, chỉ được nghỉ ngơi hai giờ sau đó một lần nữa bị đánh thức tiếp tục hành quân.

Ba vạn quân tiên phong chia làm mấy đường bất ngờ tấn công vào các nơi đóng quân của quân Ma tộc trong tỉnh. Đích thân Tử Xuyên Tú chỉ huy một toán quân tấn công thành Bỉ Nhĩ Đặc, thủ phủ của tỉnh, trong khi đó Lâm Băng chỉ huy đội quân tấn công thị trấn trọng yếu Mạc Nhĩ Tạp, còn có một đội biệt động năm ngàn người do tướng quân Bán thú nhân Đức Côn chỉ huy, bọn họ phụ trách việc cướp các kho lúa ở phía bắc tỉnh.

Xế chiều ngày hôm sau quân đội Viễn Đông đã đánh chiếm được thành Bỉ Nhĩ Đặc, đại quân Viễn Đông bất thình lình xuất hiện bao vây thành khiến trên tường thành xảy ra sự hỗn loạn và sợ hãi. Binh lính thủ thành loài người hốt hoảng hoang mang chạy đi chạy lại, chúng thực sự không biết cần phải làm gì đó, có kẻ còn tưởng rằng đó chính là một đội giặc phỉ lớn hay là đội trộm cướp, nhưng khi Tử Xuyên Tú cho dựng cây Phi Ưng kỳ màu đen và kêu gọi đầu hàng thì toàn bộ binh lính loài người trấn thủ thành hoàn toàn suy sụp, có kẻ chủ động đứng ra mở cổng thành cho quân đội Viễn Đông vào thành.

Ngay lập tức đại quân Bán thú nhân cuồn cuộn tiến vào thành qua cổng thành rộng mở.

Vì không kịp ứng phó, bên binh lính Ma tộc ở trong thành không thể tổ chức chống cự có hiệu quả, phần lớn binh lính Ma Tộc chạy tán loạn trong chiến đấu và bị giết chết trên đường phố. Cuối cùng còn sót lại hơn hai trăm binh lính Ma tộc tập trung tại dinh Tổng đốc tỉnh, đóng cửa lại chống cự nhưng binh lính Bán thú nhân dùng xe đẩy đụng sụp tường, binh lính chen chúc nhau xông vào trong, quân lính của phòng tuyến cuối cùng quân Ma tộc tan rã, Tổng đốc tỉnh bị bắt trong phủ.

Mười hai giờ đêm, quân Viễn Đông quét sạch sự chống cự trong thành. Đêm hôm đó Tử Xuyên Tú ngủ ở dinh tổng đốc của Ma tộc.

Suốt đêm hành quân gấp gáp, cuộc chiến công thành nhanh như tia chớp, cuộc chiến trên đường phố cùng với thắng lợi. Khi tất cả kết thúc thì đã là nửa đêm.

Lúc này Tử Xuyên Tú cực kỳ mệt mỏi, hắn nằm ngủ giữa đống châu báu lớn ngổn ngang trong phòng ngủ của Tổng đốc Ma tộc. Khi Tử Xuyên Tú sắp sửa chìm trong giấc ngủ thì bất chợt một ý nghĩ nảy sinh trong đầu hắn: Tên của Tổng đốc Ma tộc kia gọi là gì nhỉ?

Gã này quả thực rất có năng lực vơ vét, hôm nào phải thỉnh giáo gã một phen.

Giữa trưa ngày hôm sau, vệ binh đánh thức Tử Xuyên Tú đậy: “Đại nhân, có việc quân”.

Tử Xuyên Tú bật dậy hỏi: “Quân Ma tộc phản công sao?”.

“Không phải, nhị vị đại nhân Lâm Băng và Đức Côn phái người mang tin tức tới”.

Sau khi đọc hết các báo cáo quân sự, Tử Xuyên Tú thoải mái thở phào một hơi.

Người đưa tin đều mang tin tức chiến thắng tới, Lâm Băng và Đức Côn đều ra tay rất thuận lợi, đánh chiếm được kho lúa của Ma tộc. Còn nữa thê đội hai do Bạch Xuyên chỉ huy cũng đã vượt qua dãy núi Cổ Kỳ, đội quân hơn bốn vạn người đang nghỉ tạm ở thôn trấn dưới chân núi. Theo như báo cáo của Bạch Xuyên, nàng chỉ cần binh lính của mình nghỉ ngơi lấy sức một lát là có thể tiến quân tới hội quân với quân tiên phong Viễn Đông. Trong thư Lâm Băng có hỏi Tử Xuyên Tú có cần phái một toán quân ở lại trấn thủ Mạc Nhĩ Tạp, phòng thủ cánh tả cả tỉnh Bỉ Đặc, đề phòng quân Ma tộc ở xung quanh tấn công?

Sau khi đọc xong mấy lá thư này, Tử Xuyên Tú phẫn nộ nói: “Nghỉ ngơi cái gì, lúc này thời gian chính là chiến thắng. Hiện tại chúng ta và quân Ma tộc đang trong tình trạng của một cuộc đấu đưa tin. Còn nữa, Lâm Băng, hiện tại cô ta muốn bảo vệ cánh phải làm gì? Không mang hết lương thực đi được sao? Bộ đội đi sau tự nhiên sẽ bảo vệ cánh cho chúng ta. Việc chúng ta cần làm lúc này là tấn công và tấn công, tốc độ chính là cơ hội chiến thắng. Tập hợp lực lượng, tại sao cô ta lại phạm phải một sai lầm đơn giản như này?”.

“Đại nhân, chúng ta hãy gửi tin trả lời cho bọn họ biết”.

Theo như Tử Xuyên Tú tính toán, thời gian để người đưa tin qua lại cũng mất một ngày, cho dù cả Bạch Xuyên và Lâm Băng đều lên đường ngay lập tức sau khi nhận được tin báo thì ít nhất hai người cũng mất ít nhất hai ngày mới hội quân với quân của hắn. Nếu như Tử Xuyên Tú để quân đội của hắn nghỉ ngơi chờ đợi hai ngày ở thành Bỉ Nhĩ Đặc thì hắn tuyệt đối không thể gánh chịu được sự tổn thất thời gian này.

“Không đợi hai người đó nữa! Phái người chuyển tin cho các cô ấy, chúng ta lập tức xuất phát”.

Ngay sau đó hành động của Tử Xuyên Tú cho tới tận hai mươi năm sau được học viện quân sự Đế Đô coi là “trận đánh điên cuồng nhất trong lịch sử”, Tử Xuyên Tú không đợi hậu quân của mình tới đầy đủ, hắn dẫn theo một vạn năm ngàn quân đã cực kỳ mỏi mệt lao nhanh ra khỏi tỉnh Bỉ Đặc. Tử Xuyên Tú đôn đốc binh lính gấp rút hành quân, Binh lính Bán thú nhân bị Tử Xuyên Tú ép chạy tới mức chân sưng vù. Xuất phát từ tỉnh Bỉ Đặc, Tử Xuyên Tú tiến quân nhanh như tên bắn, dẫn quân lao thẳng vào các tỉnh đông bắc dưới chân dãy núi Cổ Kỳ.

Trên đường cái của tỉnh Đạt Mã, Tử Xuyên Tú bất ngờ chạm trán Tử tước Ca Sâm, Tổng đốc tỉnh Đạt Mã đang dẫn quân tới tiếp viện cho tỉnh Bỉ Đặc.

Tử tước Ca Sâm nghe nói tỉnh Bỉ Đặc bị giặc cướp lọt vào tấn cống, gã mang theo hơn năm ngàn quân bộ binh đi cứu viện.

Khi đội quân Bán thú nhân bất ngờ xuất hiện trước mặt như cơn hồng thủy, quân đội Ma tộc từ sĩ quan cho tới binh lính đều tái mặt: “Lũ giặc này không giống với lũ giặc cướp và du kích, đây chính là quân chính quy nhà Tử Xuyên, là quân đội Viễn Đông”.

Tử tước Ca Sâm gào lên như người bị bệnh tâm thần: “Không thể nào, quân Viễn Đông sao có thể xuất hiện ở nơi này? Tại sao chúng lại vượt qua được quan ải Ngõa Luân?”.

Đương nhiên binh lính Bán thú nhân không có trách nhiệm giải thích rõ ràng nguyên nhân cho Tử tước các hạ.

Ngay khi quân trinh sát Ma tộc gào lên: “Gặp địch”, Tử Xuyên Tú cũng giục ngựa xông lên lao thẳng vào trận quân Ma tộc chém giết. Tử Xuyên Tú điên cuồng chém giết như cơn cuồng phong tàn bạo, ánh đao sáng trắng trong như một ác long nhắm từng cái đầu người mà cắn nuốt, dùng máu của binh lính Ma Tộc dựng nên một con đường đỏ tươi. Hơn một ngàn chiến sĩ Tú Tự doanh theo sát sau lưng Tử Xuyên Tú, đám binh lính Viễn Đông võ nghệ cao cường này chính là mũi đao nhọn của toàn quân. Bọn họ hung ác đánh thẳng vào đội ngũ quân Ma tộc, giống như một chiếc ca nô đang vượt sóng gió trong trận quân Ma tộc. Từ trước tới nay, bọn họ chưa từng được thoải mái chém đầu quân Ma tộc như người nông dân thu hoạch lúa như ngày hôm nay. Tám ngàn binh lính Bán thú nhân gào thét giống như tiếng biển gầm hung hãn, vượt qua tất thảy trở ngại trước mặt.

Binh lính của Tử tước Ca Sâm đều là người tộc Ca Ngang. Tuy Ca Ngang cũng là tộc lớn của vương quốc nhưng lực chiến đấu của lính tộc Ca Ngang kém xa so với lính tộc Tắc Nội Á. Từ khi nhập quan tới nay, binh lính tộc Ca Ngang luôn đi theo sau binh lính tộc Tắc Nội Á. Chúng nhìn thấy binh lính Thần tộc đánh đâu thắng đó, quân đội loài người không cản nổi bỏ trốn khắp nơi, không đánh được một trận ác liệt nên khiến chúng sinh ra kiêu ngạo, ngông cuồng. Ngay khi chúng vừa mới ra ngoài đã đụng phải một đợt tấn công mạnh mẽ như mưa rào, như cơn cuồng phong. Binh lính tộc Ca Ngang lập tức bị đánh tan tác.

Đội quân Ma tộc này giống như một chiếc bánh ngọt bị người ta dùng một cây chùy sắt điên cuồng nện cho một cái nặng nề, bắn tung tóe. Binh lính Ma tộc hoảng sợ né tránh, chạy tán loạn khắp nơi, lúc này chúng chỉ cần né tránh đỉnh mũi nhọn của cây chùy sắt đang cuồn cuộn đâm tới. Nhận ra quân đội Ma tộc vừa mới khai chiến đã tan tác, Tử Xuyên Tú quyết định nhanh chóng tập trung toàn bộ lực lượng, tấn công mãnh liệt điên cuồng nhất, liên tục nắm giữ quyền chủ động. Từ lúc bắt đầu tạo ngộ chiến cho tới khi kết thúc, Tử Xuyên Tú hoàn toàn không để cho đối phương có cơ hội đánh trả.

Chưa tới một giờ, sự dứt khoát, nhanh nhẹn của Tử Xuyên Tú đã đánh tan quân đội của Tử tước Ca Sâm. Bản thân Tử tước Ca Sâm bị loạn quân cuốn đi, binh lính Bán thú nhân thuận đà đánh thẳng vào chiếm thủ phủ tỉnh Đạt Mã.

Sau khi đánh chiếm được thủ phủ tỉnh Đạt Mã, Tử Xuyên Tú không để cho binh lính dưới quyền có giây phút nghỉ ngơi, hắn lại dẫn binh lính đánh thẳng tới thôn trấn trọng yếu Đề Á ở phía tây tỉnh Đạt Mã, ở nơi này Tử Xuyên Tú đã giành được một trận thắng rất lớn, đánh cho hai đoàn quân Ma tộc trở tay không kịp. Sau khi bắt tù binh gần một đoàn quân Ma tộc, Tử Xuyên Tú lại dẫn quân đuổi theo bại binh Ma tộc, chém giết tiến tới tỉnh An Tạp Lạp, tiếp giáp với tỉnh Đạt Mã.

Lúc này Diệp Hoa, Tổng đốc Ma tộc đã biết có một đội quân Viễn Đông hùng mạnh nhập quan. Hắn vội vàng triệu tập quân đội dàn quân ở biên giới tỉnh An Tạp Lạp, sẵn sàng tiếp chiến.

Xế chiều ngày bảy tháng chín, ở một thôn trấn tiếp giáp giữa hai tỉnh Đạt Mã và tỉnh An Tạp Lạp có tên là trấn Ô Mộc, quân trinh sát quân Viễn Đông cùng với đội phòng thủ tiền tiêu quân Ma tộc phòng thủ tỉnh An Tạp Lạp cùng tiến tới thôn trấn này. Quân Viễn Đông đi vào thôn trấn từ cửa đông trong khi đó quân Ma tộc đi vào thôn trấn theo cửa tây. Khi tới ngã tư đường giữa thôn trấn, hai bên đều nhìn thấy nhau, cả hai bên đồng thời sợ hãi kêu lên: “Ma tộc!”, “Lính Bán thú nhân”.

Lần tao ngộ này của hai bên đều là ngoài ý muốn, tất cả người của hai bên đều sợ hãi luống cuống tay chân. Quân tiên phong hai bên đều dùng cung tên bắn nhau ở tuyến đầu và gọi hậu quân của mình lên tiếp viện.

Khi mới bắt đầu tao ngộ, hai chỉ huy cao nhất của hai bên đều phán đoán sai lầm. Tổng đốc Ma tộc Diệp Hoa không ngờ chủ lực quân Viễn Đông tới nhanh tới mức này, trong khi đó Tử Xuyên Tú thì không ngờ ở trong một thôn trấn vắng vẻ bất ngờ đụng phải đại quân Ma tộc. Hai bên chỉ cho rằng binh lính bên mình ngẫu nhiên gặp lính thất lạc hay trinh sát của đối phương, nghĩ rằng chỉ đánh một trận là đánh bại đối phương.

Bởi vì thôn trấn này quá nhỏ nên không thể nào triển khai binh lực quy mô, cả hai viên chỉ huy hai bên không hẹn mà gặp đều lựa chọn cách đánh bọc sườn. Dưới sự yểm hộ của màn đêm, quân Viễn Đông chia làm hai đường, một đường gồm hơn năm ngàn lính Bán thú nhân đánh bọc bên trái của thôn trấn, một đường hơn bảy nghìn lính loài người đánh bọc cánh phải của thôn trấn, bản thân Tử Xuyên Tú tự mình chỉ huy trung quân gồm hơn hai ngàn quân đánh trung lộ.

Tử Xuyên Tú chỉ huy ở trong trung quân, theo như tính toán của hắn chỉ cần nửa giờ là có thể đánh chiếm được thôn trấn đã bị vây kín này. Cũng may là đêm hôm trước binh lính đã ngủ ở thôn trấn được một canh giờ. Nhưng khi thời gian dần trôi qua, âm thanh chém giết ở phía trước truyền về càng lúc càng to, tin chiến sự không ngừng được chuyển về trung quân: “Đoàn sáu Viễn Đông đã bị quân địch chặn lại, hiện tại vẫn chưa rõ tình hình và binh lực đối phương”.

“Quân địch mới xuất hiện ở cánh phải, đoàn một Viễn Đông xin chỉ thị, vẫn tiếp tục giữ nguyên mệnh lệnh tiến lên trước hay ở lại chặn quân địch?”.

“Quân ta tao ngộ quân địch ở chính diện, không nắm rõ binh lực”.

Khi nhận được tin báo về sự xuất hiện của các cánh quân địch, lúc này Tử Xuyên Tú mới nhận ra tình hình không ổn, địch quân lúc này tuyệt đối không phải chỉ là một toán quân nhỏ theo như suy nghĩ của hắn. Lúc này không còn đủ thời gian để điều chỉnh binh lực, quân tiên phong của các đoàn đã ở vào thế trận cài răng lược, lẫn lộn với quân Ma tộc. Có nơi binh lính Viễn Đông đã sớm làm theo mệnh lệnh tấn công vào mục tiêu đã định, nhưng cũng có nơi binh lính tao ngộ quân Ma tộc đã quay đầu lại đánh nhau với một khí thế ngút trời.

Crypto.com Exchange

Hồi (1-193)


<