Truyện Tiên Hiệp

Truyện:Tử Xuyên tam kiệt - Hồi 122

Tử Xuyên tam kiệt
Trọn bộ 193 hồi
Hồi 122: Được Nhiều Người Ủng Hộ
0.00
(0 lượt)


Hồi (1-193)

Tử Xuyên Tú muốn điều đoàn chủ lực ở cánh phải tới tăng viện cho cuộc chiến ở cánh trái, nhưng kết quả là lính liên lạc chạy tới chạy lui vẫn không thể nào tìm thấy đoàn bộ binh hơn ba nghìn quân kia. Sau này Tử Xuyên Tú mới được biết binh lính Bán thú nhân đang trong cơn hăng say chém giết đã đuổi theo chém giết một toán bại binh Ma Tộc bỏ chạy, bọn họ đã rời khỏi chiến trường chính khoảng năm dặm. Điều tệ hại hơn nữa là bọn họ đã bị lạc đường trong đêm tối không thể tìm thấy đường quay về.

Vào đêm khuya hôm đó một Tử Xuyên Tú liên tục tiến quân thuận buồm xuôi gió lần đầu tiên gần tiếp cận với mùi vị cay đắng của sự thất bại. Mọi chuyện đều rối tung cả lên, không những Tử Xuyên Tú không nắm rõ tình hình quân địch mà hắn còn không liên lạc được với hơn một nửa quân đội của mình. Lúc này cho dù Tử Xuyên Tú có muốn lui lại để tấn công sau cũng không có cách nào thực hiện được. Nếu Tử Xuyên Tú muốn rút quân, trừ phi hắn cam tâm bỏ đi hơn một nửa đội quân của hắn.

Điều duy nhất có thể khiến Tử Xuyên Tú yên lòng chính là cái cục diện hỗn loạn này dù khiến hắn cực kỳ đau đầu, nhưng đối thủ của hắn cũng đau đầu không kém. Từ những phản ứng hỗn loạn của quân Ma tộc, Tử Xuyên Tú tin rằng sĩ quan chỉ huy quân Ma tộc cũng đã mất đi sự chỉ huy hiệu quả đối với binh lính của mình giống như hắn. Tất cả binh lính hai bên đều đang hỗn chiến với nhau.

Tình hình lúc này rất rõ ràng, bên nào có thể nhanh chóng tập kết quân đội, khôi phục lại trật tự quân mình, bên đó sẽ giành chiến thắng. Lúc này Tử Xuyên Tú áp dụng một chiến thuật khiến người khác kinh hãi, Tử Xuyên Tú cầm một cây đuốc giơ cao vọt tới trận tuyến ở tuyến đầu, gào lên: “Binh lính, theo sát ta, đi theo ta!”.

Khi nhìn thấy một hành động dũng cảm gần như là ngu ngốc, binh lính hai phe Viễn Đông, Ma tộc đều sợ tới ngây người. Chỉ trong nháy mắt, nhưng rồi chỉ trong nháy mắt quân cung thủ Ma tộc bắn ra một cơn mưa tên nhằm vào tấm bia rất rõ ràng kia, nhưng một chuyện mà tuyệt đối không một ai có thể tưởng tượng được đã xảy ra: Tử Xuyên Tú đứng giữa cơn mưa tên nhưng hắn không bị thương một cọng tóc, toàn bộ cung tên đã thất bại!

Điều này chính là một kỳ tích kỳ lạ của số mệnh, vượt quá sự tưởng tượng của mọi người. Binh lính Viễn Đông kích động tới nhiệt huyết sôi trào: Quang Minh vương điện hạ có một vận may chiến trận hùng mạnh như này, chẳng lẽ còn nghi ngờ thắng lợi sao?

Chỉ trong nháy mắt, sĩ khí trên chiến trường bị đẩy lên rất cao, đầu tiên chỉ hơn mười người sau đó là mấy trăm người, mấy ngàn người, cuối cùng là toàn bộ chiến trường cùng hô to: “Tập hợp! Quang Minh vương ở bên kia! Điện hạ ở bên kia!”.

“Đi dưới ngọn cờ của Quang Minh vương”.

Binh lính tự phát tụ tập tới bên người Tử Xuyên Tú, dùng tấm chắn che tên bắn cho hắn, giống như những dòng suối nhỏ tụ tập thành sông nhỏ rồi những con sông nhỏ tập hợp thành biển lớn. Binh lính Viễn Đông vây xung quanh Tử Xuyên Tú ngày càng nhiều, khi binh lính dẫn tụ tập lại đã mang theo sĩ khí bốc cao của binh lính. Tử Xuyên Tú dẫn quân đi tới khắp ngõ ngách của chiến trường, đánh tan sức chống cự của quân Ma tộc, tập kết binh lính đang tán loạn khắp nơi.

Nhiều năm sau này, mỗi khi nhớ lại trận chiến ở trấn Ô Mộc, Tử Xuyên Tú vẫn còn rất sợ hãi: “Đây chính là trận chiến gian nan nhất mà uất ức nhất của ta, binh lính của ta gần như là nhiều gấp đôi binh lính của Diệp Hoa nhưng lại suýt chút nữa đánh một trận hỗn loạn, còn gần như thua cuộc. Nếu như không phải khi đó Diệp Hoa phản ứng chậm, không kịp thời điều đội dự bị lên, chúng ta đã thật sự đại bại trong trận đánh đó”.

Trong trận chiến ở trấn Ô Mộc này, sĩ quan chỉ huy cao nhất hai bên đều đã phạm phải sai lầm nghiêm trọng, hai bên đều có cơ hội giành chiến thắng, khi đối mặt với cục diện hỗn loạn đó, khả năng ứng biến của Diệp Hoa kém xa so với của Tử Xuyên Tú. Hơn nữa Diệp Hoa không có khí phách của Tử Xuyên Tú, dám dẫn theo hơn mười vệ binh xông lên tuyến đầu tập hợp binh lính. Diệp Hoa chỉ dựa vào lính cần vụ và lính truyền tin để chỉ huy binh lính. Ngay khi lính liên lạc còn đang ở bộ chỉ huy và binh lính ở tuyến đầu đã mệt mỏi thì Tử Xuyên Tú đã đi trước một bước, hoàn thành việc tập hợp binh lực, lấy lại ưu thế vốn có của quân Viễn Đông về tổ chức cũng như binh lực. Sự thất bại của quân Ma tộc là điều không cần bàn cãi.

Sau một đêm huyết chiến, toàn bộ quân chủ lực Chúc tộc Ma tộc ở tỉnh An Tạp Lạp sụp đổ, Tổng đốc Diệp Hoa chỉ huy thân binh phá vây thất bại, chết trong đám loạn quân. Ngay sáng hôm sau, Tử Xuyên Tú tận dụng khí thế quân mình như chẻ tre, dẫn quân đánh thành trì thủ phủ tỉnh An Tạp Lạp.

Tử Xuyên Tú xét thấy quân dưới trướng của mình mấy ngày nay hành quân chiến đấu vô cùng vất vả, nên hắn không hạ lệnh tấn công thành ngay, Tử Xuyên Tú hạ lệnh binh lính đóng trại tạm thời bên ngoài thành, chuẩn bị các công việc tấn công thành. Trong mấy ngày sau đó quân Viễn Đông đi sau liên tục kéo tới, các tướng lĩnh Lâm Băng, Bạch Xuyên, Đức Côn và cả La Kiệt đều xấu hổ đi tới trước mặt Tử Xuyên Tú nhận tội. Tốc độ tiến quân của Tử Xuyên Tú quá nhanh, không nói tới chuyện quân Ma tộc không có cách nào phán đoán tung tích của hắn mà ngay cả Lâm Băng, Bạch Xuyên muốn tiếp viện cho Tử Xuyên Tú nhưng đều không làm được.

Tử Xuyên Tú chỉ thống lĩnh một đội quân tiên phong một vạn năm ngàn người, nhanh như chớp giành được thắng lợi, từng tin chiến thắng một nhanh chóng truyền lại sau khiến các đội quân tiến theo sau không kịp nhìn. Điều may mắn là các đội quân tiến sau không còn tới mức phải truy tìm tung tích của Tử Xuyên Tú vì thi thể lính Ma tộc nằm ngổn ngang trên mặt đất như cỏ dại. Đó chính là cột mốc tốt nhất chỉ đường đi của quân tiên phong.

Tử Xuyên Tú chỉ mỉm cười bỏ qua lời nhận tội của các tướng lĩnh, lúc này trong đầu hắn chỉ có một suy nghĩ là làm thế nào nhanh chóng đánh chiếm được thành An Tạp Lạp. Nhưng khi mà Tử Xuyên Tú chưa cần lao tâm khổ tứ nghĩ ra một kế sách thần kỳ thì giữa trưa của ngày thứ ba vây thành, bên trong thành vang lên những âm thanh chém giết và tiếng kêu gào. Bên trên tường thành xuất hiện ánh lửa và khói đen.

Cây cờ Sư tử màu vàng của quân Ma tộc từ trên tường thành rơi xuống trước mặt đại quân Viễn Đông của Tử Xuyên Tú. Cánh cổng thành tự động mở ra.

Đây có phải một cái bẫy không?

Trong khi Tử Xuyên Tú còn đang do dự, binh lính của Đức Côn ở gần cổng thành nhất đã hò hét nhau xông vào trong thành. Chỉ vì Đức Côn hành động chậm chạp mà bị Tử Xuyên Tú trách mắng và răn rạy, điều này khiến cho mãnh tướng Bán thú nhân bực bội khó chịu. Lúc này khi nhìn thấy cơ hội hiện ra trước mắt, Đức Côn đương nhiên muốn nắm chặt lấy cơ hội thể hiện sự “dũng mãnh, quả cảm” của mình.

Khi thấy Đức Côn hành động, các tướng quân khác vì muốn tranh công cũng lập tức hành động theo, không đợi mệnh lệnh của Tử Xuyên Tú, các lộ quân chen chúc nhau xông vào trong thành. Hành động không tuân theo quân kỷ này khiến Tử Xuyên Tú rất tức giận, nhưng hắn không còn cách nào khác, coi như là Tử Xuyên Tú cũng là người biết thời thế, hắn nhanh chóng hạ lệnh tổng tấn công thành, quân tiên phong vào trong thành điều tra xem rốt cuộc đã xảy ra điều gì?

Đức Côn nhanh chóng gửi báo cáo tới: “Đại nhân, thuộc hạ cũng không biết rốt cuộc trong thành đang xảy ra chuyện gì nữa. Thế nhưng tình hình trong thành rất hỗn loạn. Hỗn chiến xảy ra khắp nơi, có nơi là dân chúng đánh nhau với Ma tộc, có nơi là phản quân loài người đánh nhau với Ma tộc, bọn thuộc hạ phải giúp bên nào đây?”.

Tử Xuyên Tú tức giận tới mức suýt vẹo cả mũi: “Giúp bên nào hả? Tốt nhất là ngươi hãy đánh giúp quân Ma tộc”.

May mắn là trí tuệ của Đức Côn không quá thấp để làm ra chuyện ngu ngốc “đánh giúp quân Ma tộc”. Ngay khi mệnh lệnh của Tử Xuyên Tú chưa truyền vào tới nơi, các lộ quân xông vào trong thành đều dứt khoát chém giết quân Ma tộc. Dân chúng đang quan sát cuộc chiến hoan hô như sấm nổ: “Đánh! Đánh! Giết chết lũ Ma tộc chết tiệt!”.

Phía trước quân chính quy Viễn Đông có những thành viên vũ trang không rõ thân phận đang chiến đấu với quân Ma tộc, bọn họ mặc quân phục của quân đoàn Ma tộc thứ mười sáu, cũng có rất nhiều người mặc trang phục của người dân bình thường nhưng trên cánh tay người nào cũng quấn một cái khăn tay màu trắng. Khi thấy quân đội Viễn Đông xông tới, bọn họ đã chủ động giơ khăn trắng lên, tỏ vẻ không phải kẻ thù. Có người còn hô to với quân Viễn Đông: “Các anh em Viễn Đông, chúng tôi là ‘tung đội quyết tử vô địch’, chúng tôi là quân bạn, chúng tôi tới giúp các bạn”.

Tử Xuyên Tú ngơ ngác khi hắn nhận được báo cáo, hắn thực sự có kiến thức nông cạn, tỉnh An Tạp Lạp có “tung đội quyết tử vô địch” từ khi nào vậy? Chẳng lẽ đây là cánh quân của các tướng lĩnh nhà Tử Xuyên như Tư Đặc Lâm phái tới trợ giúp hắn sao?

Sau khi giành thắng lợi, Tử Xuyên Tú mới biết được hắn thật sự cũng không có kiến thức nông cạn. Thật ra cái ‘Tung đội quyết tử vô địch’ này thành lập chưa được ba ngày.

Nó được thành lập đúng vào cái đêm Tử Xuyên Tú gặp nguy hiểm đó.

Diệp Hoa, Tổng đốc tỉnh An Tạp Lạp thất bại, quân Ma tộc thất bại liên tiếp, xu thế suy tàn đã xuất hiện. Quân Ma tộc còn lại có ý đồ dựa vào các nơi hiểm yếu chống lại quan quân Viễn Đông của Tử Xuyên Tú, nhưng từng đạo, từng đạo quân Viễn Đông liên tiếp xuất hiện, đại quân Viễn Đông bao vây thành chật như nêm cối, đứng trên tường thành quan sát trận quân Viễn Đông dày đặc như rừng, lửa trại kéo dài hàng mấy dặm, quả thực là không nhìn thấy điểm cuối.

Các binh lính loài người đầu hàng quân Ma tộc trong thành đều đã nhận ra xu hướng phát triển này, bọn họ đã lén thương nghị với nhau. Quân Ma tộc liên tiếp thất bại ở Đế Đô, tây bắc và tây nam, hơn nữa quân Viễn Đông đã đột ngột nhập quan. Từ tình hình này có thể đoán ra được lúc này nhà Tử Xuyên đã bắt đầu tổng phản công.

Lần này quân Ma tộc nhất định xong đời, nhưng khi cây Ưng kỳ nhà Tử Xuyên đi tới đâu thì cũng đồng nghĩa là Kiểm Sát ti trừ gian, giết chóc như sấm rền cũng tới theo.

Những quan chức quân pháp kia nhất định sẽ không tha cho những người đã từng ra sức cống hiến cho quân Ma tộc, trong khi đó Lưu Phong Sương cũng đã gia nhập liên minh chống Ma tộc. Đất trời rộng lớn nhưng lại không có cách nào che giấu những kẻ phản nghịch nhân loại làm việc cho Ma tộc.

“Lúc này chỉ còn một lối thoát duy nhất là quay giáo đánh lại chúng, có lẽ như này có thể cầu được một con đường sống. Ta nghe nói Thống lĩnh quân Viễn Đông, Tử Xuyên Tú là người rất rộng lượng. Khi ở Viễn Đông, người này đã thu nhận hàng nghìn quân Lôi Đế làm phản, Tử Xuyên Tú không nghiêm khắc như Đế Lâm, dù gì đi nữa, người này có thể chấp nhận chúng ta”.

Ý kiến này lưu truyền trong quân đội phản nghịch loài người trong thành, được đại đa số binh sĩ hưởng ứng. Theo như kế hoạch của các sĩ quan cấp cao, quân đội loài người đóng quân trong thành chuẩn bị làm binh biến vào lúc nửa đêm, nội ứng ngoại hợp nghênh đón quân Viễn Đông tiến vào trong thành. Thế nhưng không may là điều này đã bị tiết lộ, Ma tộc sợ hãi hạ lệnh bắt giam các sĩ quan chỉ huy cuộc khởi nghĩa.

Buổi sáng cùng ngày, quân đội Ma tộc bất ngờ tập kích đoàn bộ đoàn ba mươi bảy quân loài người, nơi tập trung những nhân vật chủ yếu lập kế hoạch khởi nghĩa, đoàn trưởng đoàn ba mươi bảy, quân đoàn mười sáu, Á Sinh, đã anh dũng chống cự lại quân lính Ma tộc tới bắt giữ, nhưng hắn không may bị giết chết. Ngươi chủ mưu cùng với Á Sinh, là đại đội trưởng Tháp La Khắc may mắn trốn thoát. Lập tức Tháp La Khắc chạy về hướng quân doanh của đoàn ba mươi bảy, hắn gào lên báo động: “Tin tức đã bị tiết lộ, tuyệt đối không thể khoanh tay chịu trói. Các anh em, chúng ta đều là nhân loại, chúng ta không thể làm nô lệ cho Ma tộc”.

Vì khởi sự vội vàng, lúc đầu chỉ có mấy chục người tham gia, phần lớn binh lính loài người chỉ thờ ơ đứng ngoài quan sát. Bọn họ dù không thích quân Ma tộc nhưng bọn họ cũng không muốn mạo hiểm tính mạng của mình đi đánh nhau với quân lính Ma tộc. Có một tên lính nhân loại càn quấy còn cợt nhả hỏi Tháp La Khắc: “Tham gia khởi nghĩa với ngươi thì ngươi cho ta lợi ích gì?”.

Sắc mặt Tháp La Khắc lạnh như nước rồi đột nhiên hắn rút đao chém chết ngay tên lính càn quấy cợt nhả kia.

Mọi người xôn xao, tiếng đao rút ra khỏi vỏ liên tục vang lên, lúc này bầu không khí trở nên rất căng thẳng.

“Anh em binh lính, quân Viễn Đông sắp sửa tấn công thành, nhà Tử Xuyên đã bắt đầu phản công, lần này Ma tộc nhất định đi đời nhà ma. Hiện tại tham gia cùng chúng tôi, không có công cũng có thể qua được chuyện này. Nhưng nếu bây giờ các bạn chỉ khoanh tay đứng nhìn hay tiếp tục tham gia phản nghịch, kết cục của các bạn đã sớm được định đoạt. Chúng tôi cũng muốn tiêu diệt những người không có tâm trợ giúp chúng tôi, những người chỉ đứng nhìn khi đồng loại của mình đang quyết chiến với quân Ma tộc”.

Một mặt Tháp La Khắc giơ cao lá Ưng kỳ của nhà Tử Xuyên được chuẩn bị để khởi nghĩa, một mặt hắn hùng hổ đe dọa những binh lính xung quanh, hắn quát to: “Các bạn chỉ có hai sự lựa chọn, một là tham gia cùng với chúng tôi, một là các bạn là kẻ thù của tổ quốc, sau đó các bạn bị binh lính Bán thú nhân giết chết, để lại tiếng xấu muôn đời”.

Một người gào thét uy hiếp hơn một ngàn binh lính cầm vũ khí trong tay, quát mắng nói muốn giết bọn họ, đối với những người xem ở bên ngoài, cảnh này thực sự là vớ vẩn nhưng những binh lính đang đứng ở đó không một ai thấy buồn cười vì chuyện này. Tuy lúc này chỉ có một mình Tháp Lạp Khắc nhưng bên ngoài thành có hơn mười vạn lính Bán thú nhân. Tiếng gào thét của Tháp Lạp Khắc trở thành những tiếng hô uy nghiêm áp đảo tất cả mọi người ở hiện trường, điều quan trọng hơn cả là trong tay Tháp Lạp Khắc có lá Ưng kỳ, Ưng kỳ của nhà Tử Xuyên, lá cờ tung tay trước gió.

Đây chính là biểu tượng của nhà Tử Xuyên, đây chính là biểu tượng của tổ quốc, đây chính là âm thanh gào thét của một đế quốc hùng mạnh sắp trỗi dậy tổng phản công. Với từng sự uy hiếp như thế cộng lại, lúc này không một binh lính phản quân nào đám ngẩng đầu thể hiện ý tứ phản kháng của mình.

Tháp Lạp Khắc mang theo mấy trăm binh lính bị cưỡng bức phải theo chạy ra khỏi quân doanh đoàn ba mươi bảy. Khi mọi người chạy chưa được xa thì từ phía trước một đội lính xông tới, binh lính tham gia khởi nghĩa đã nghĩ tới một tình huống rất xấu: “Hỏng rồi! Quân Ma tộc tới chặn đường”. Lúc này những kẻ dao động còn chuẩn bị bỏ trốn.

Không ngờ đội quân kia chưa vọt tới trước mặt đã hô to từ xa: “Chúng tôi là đoàn ba mươi sáu, các anh em đoàn ba mươi bảy, không cần theo quân Ma tộc, quân Viễn Đông chuẩn bị tấn công thành, hãy theo chúng tôi đánh lại chúng. Nếu như các anh em không làm phản, chúng tôi sẽ đối phó với các bạn”.

Ngay sau đó, cuộc khởi nghĩa coi như là chính thức bắt đầu. Dưới sự chỉ huy của Tháp La Khắc, binh lính khởi nghĩa chia làm hai đường, một đường bao vây tấn công thủ phủ quan trấn thủ Ma tộc, bao vây quân doanh Chúc tộc, một đường đi đánh chiếm cổng thành, mở cổng nghênh đón quân Viễn Đông vào trong thành. Vì để phân biệt, tất cả quân khởi nghĩa đều quấn một khăn tay màu trắng ở trên cánh tay.

Khi nhìn thấy binh lính loài người giương cao cây Ưng kỳ nhà Tử Xuyên xông ra đường phố, dân chúng trong thành bùng phát cùng với tiếng vỗ tay cổ vũ như sấm. Rất nhiều người tự phát cầm vũ khí đi theo quân khởi nghĩa, cùng chiến đấu với bọn họ. Chỉ trong chốc lát, thanh thế quân khởi nghĩa bùng nổ ngút trời, tất cả cùng xông lên tiến đánh quân Ma tộc đang triển khai công tác chiến đấu trên đường phố. Khi quân Viễn Đông vào trong thành, đại cục coi như đã định.

Buổi tối hôm đánh chiếm thành An Tạp Lạp, bên ngoài quân trướng ở quân doanh trung quân, quân Viễn Đông bên ngoài thành, mấy bóng người đang đứng lặng lẽ. Bọn họ vốn là sĩ quan quân đoàn Ma tộc thứ mười sáu đóng quân ở thành An Tạp Lạp, lúc này bọn họ chính là đại diện cho quân khởi nghĩa, bọn họ đang chờ đợi được diện kiến Thống lĩnh quân Viễn Đông.

Làn gió lạnh đêm khuya khiến thân thể những người đàn ông khẽ run lên, nhưng căn bản điều này không chỉ vì cái lạnh của buổi đêm mà còn vì lúc này tâm trạng bọn họ thực sự bất an. Khi nhìn dáng người cao lớn của binh lính Bán thú nhân đứng canh gác ở cửa ra vào quân doanh, đám người này không tự chủ được lại thoáng rùng mình.

Một nữ sĩ quan xinh đẹp từ trong quân doanh đi ra, đôi mắt sáng ngời của nàng lướt nhìn qua đám người một lượt rồi nàng nói to: “Các vị, Thống lĩnh đại nhân đang ở bên trong đợi các vị, mời các vị quá bộ vào trong”.

Bọn họ đã kinh ngạc trước vẻ xinh đẹp của nữ sĩ quan này nhưng điều khiến bọn họ kinh ngạc hơn chính là ba ngôi sao trên vai áo và những sợi tơ vàng trên cánh tay áo của nàng, đây chính là dấu hiệu của Hồng y kỳ bản trong quân đội nhà Tử Xuyên. Trong quân đội nhà Tử Xuyên, chức Kỳ bản còn cao hơn cả chức vụ tướng quân. Hồng y kỳ bản chính là sĩ quan cao cấp Thống lĩnh một phương. Thống lĩnh quân Viễn Đông phái một tướng lĩnh cao cấp nhường này ra nghênh đón bọn họ, sự coi trọng này khiến mọi người trở nên phấn chấn.

Đám người đi theo Bạch Xuyên vào trong quân doanh.

Trong suy nghĩ của người bình thường, quan ải Ngõa Luân chính là thế giới hoang dã, nơi đó chỉ có những thú nhân dã man lông lá sinh sống, chúng là những kẻ hung hãn, dã man, ngu đần. Trong chiến tranh Viễn Đông lần thứ nhất, các Thú nhân phản loạn đã huyết tẩy nhân loại một lần. Đối với quân dân nội địa mà nói, bọn họ rất khó hiểu khi thấy Tử Xuyên Tú với thân phận là loài người mà lại nhận được sự tôn trọng và địa vị cao ở thế giới Viễn Đông.

Lúc này những Thú nhân phản loạn khi xưa đã trở thành một đội viện quân và đồng minh mạnh nhất của loài người. Lúc này mọi người cực kỳ tò mò đối với đội quân tràn ngập sắc thái thần bí này.

Đám đàn ông mở to hai mắt, hết nhìn chỗ này lại tới chỗ kia, bọn họ muốn nhìn những điều quái lạ bây giờ mới thấy để thỏa lòng hiếu kỳ. Thế nhưng rồi kết quả khiến bọn họ thất vọng, không có đầu lâu bị treo ở bên ngoài cửa, cũng không có những vật tổ với hoa văn kỳ quái trong quân doanh, bọn họ chỉ nhìn thấy một quân doanh bình thường như các quân doanh khác.

Hàng dãy quân trướng được sắp đặt chỉnh tề, cách nhau một khoảng cách hai mét. Bính lính trong quân trướng đều đang ngủ say với tiếng gáy truyền ra ngoài. Tiếng bước chân của binh lính đi tuần vang lên, từ xa xa vang lên tiếng âm thanh, khẩu lệnh, xoong quen thuộc (xoong - trong quân đội thời xưa, ban ngày thì dùng làm xoong nấu cơm, ban đêm dùng làm dụng cụ điểm canh). Phía trước quân doanh, lá Ưng kỳ màu đen của nhà Tử Xuyên đang tung bay. Nếu như bọn họ không ngẫu nhiên nhìn thấy binh lính Bán thú nhân đang đi lại canh phòng, bọn họ sẽ nghĩ đây chính là một quân doanh bình thường của nhà Tử Xuyên.

Bên trong quân doanh có một đại trướng, chỉ có đại trướng này là vẫn còn sáng ánh đèn, xung quanh đại trướng này, binh lính đi lại tuần tra dày đặc gấp nhiều lần ở nơi khác, hơn nữa những binh lính canh gác xung quanh đại trướng này không còn là binh lính Bán thú nhân mà chính là binh lính loài người.

Bạch Xuyên nói mấy câu với viên sĩ quan râu rậm canh gác ngoài cửa trướng, viên sĩ quan lắc đầu nhìn. Hắn đi thẳng tới trước mặt đám đàn ông và nói: “Các vị, nếu ai còn giấu vũ khí trên người tốt nhất các vị hãy lấy ra, chúng ta sẽ lục soát, nếu tìm thấy thì rắc rối cho các vị”.

Đám sĩ quan đều nói: “Yết kiến Thống lĩnh đại nhân, chúng tôi không dám mang theo vũ khí”.

“Vậy là được rồi”. Viên sĩ quan phất tay, một đội lính Tú Tự doanh bước nhanh tới, nhanh chóng lục soát người đám đàn ông. Sau khi viên sĩ quan gật đầu, vẫy tay, Bạch Xuyên mới dẫn mọi người đi vào trong quân trướng.

“Đại nhân, quấy rầy ngài rồi. Tôi đã mang tới những người ngài muốn gặp”.

Một thanh niên trẻ tuổi đang ngồi trước án thư, ngẩng đầu trước chồng công văn chất cao như núi. Lúc này người thanh niên chỉ mặc bộ quân phục hàng ngày với cổ áo mở rộng.

Trên quân phục không có huân chương cũng không có quân hiệu, một gương mặt trái xoan cực kỳ anh tuấn, một đôi mắt cực đẹp. Có lẽ vì lâu không cạo nên ở hai má và hai mép lờ mờ ria mép, điều này càng làm nổi bật phong thái đàn ông, ánh mắt hắn tràn ngập sự thân ái và vui vẻ, nụ cười mang một cảm giác dễ dãi rất khó nói, khiến cho con người ta có cảm giác vô cùng thân thiết, ấm áp, lại thấy con người này có một bản tính dễ gần.

Con người anh tuấn gần như nhu nhược này lại là Tử Xuyên Tú, Thống lĩnh quân Viễn Đông hiển hách của nhà Tử Xuyên sao?

Giọng nói của hắn có vẻ trầm trầm, khàn khàn của việc mệt mỏi quá độ: “Ta là Tử Xuyên Tú, hoan nghênh các vị, các vị chính là những dũng sĩ ngày hôm nay trong ứng ngoài hợp hiến thành An Tạp Lạp cho quân ta phải không?”.

Tất cả đám đàn ông đều quỳ xuống, một người cao to lên tiếng trước: “Thống lĩnh đại nhân, chúng tôi không dám nhận là dũng sĩ, tất cả chúng tôi đều là người phạm tội lớn, chuyện hôm nay không để để bổ cứu những tội ác mà chúng tôi đã gây nên. Trong lúc cấp bách này Thống lĩnh đại nhân có thể bớt chút thời gian gặp mặt chúng tôi, đây chính là vinh hạnh của chúng tôi”.

“Xin hỏi tôn tính đại danh?”.

“Không dám, tôi là Tháp La Khắc”.

“Tháp La Khắc các hạ” Tử Xuyên Tú mỉm cười nói: “Ta hiểu rằng thủ lĩnh cuộc khởi nghĩa hôm nay chính là các hạ, phải không?”.

“Tại hạ không dám đoạt công lao của người khác, Tổng thủ lĩnh quân khởi nghĩa vốn là đoàn trưởng Á Tân của đoàn ba mươi bảy nhưng không may bí mật bị tiết lộ, Ma tộc sớm ra tay. Vì chống lại quân Ma tộc tới bắc, Á Tân các hạ đã hy sinh anh dũng. Tại hạ chỉ hành động theo kế hoạch đã được vạch ra mà thôi. Hơn nữa đoàn ba mươi sáu của Ca Tư Gia các hạ và Diệp Nhã Phu các hạ cũng độc lập phát động khởi nghĩa”.

“Tổn hại anh tài khiến người ta đau buồn, vậy nhị vị Ca Tư Gia và Diệp Nhã Phu các hạ có tới không?”.

Trong đám người quỳ gối bên dưới có hai người ngẩng đầu lên trả lời: “Thống lĩnh đại nhân, tôi chính là Ca Tư Gia”.

“Tôi là Diệp Nhã Phu”.

Tử Xuyên Tú nhìn lướt qua hai người này, xem ra Ca Tư Gia chính là một thanh niên trung thực, Diệp Nhã Phu là một người đàn ông trung niên đã tôi luyện trong gian khó. Khi thấy ánh mắt Tử Xuyên Tú đang nhìn mình, thân thể hai người cứng đờ, sắc mặt vô cùng sợ hãi.

Tử Xuyên Tú chỉ cười, hắn xua tay nói: “Các vị hãy đứng dậy đi, không cần phải căng thẳng. Tuy ta dẫn theo binh lính Bán thú nhân nhưng ta không ăn thịt người”.

Ba người đứng dậy khoanh tay đứng trước mặt Tử Xuyên Tú với dáng vẻ bất an, sắc mặt kinh hãi giống như một đứa trẻ phạm sai lầm thấy thầy giáo chủ nhiệm vậy.

Tháp La Khắc cẩn thận hỏi dò: “Không hiểu đại nhân cho gọi chúng tôi tới đây là có điều gì cần căn dặn?”.

Tử Xuyên Tú chỉ cười mà không trả lời, hắn tiếp tục hỏi tuổi và sự từng trải của ba người, ba viên tướng bội phản Ma tộc đều trả lời rõ ràng. Tháp La Khắc và Diệp Mã Phu đều là quân nhân nhà Tử Xuyên, trước kia Tháp La Khắc chỉ là một Tiểu kỳ, chỉ có mình Ca Tư Gia là gia nhập quân đội sau khi quân Ma tộc xâm lược.

Tử Xuyên Tú cau mày nói: “Các ngươi là thần dân của gia tộc, lại là những sĩ quan cấp bậc không thấp. Khi tổ quốc gặp nạn xâm lăng, vì sao các ngươi không quyết tâm chống cự mà lại chọn cách khuất thân hàng giặc? Chẳng lẽ các ngươi không biết quân pháp nhà Tử Xuyên rất nghiêm khắc sao? Chẳng lẽ các ngươi không sợ mai này tổ quốc thanh toán món nợ cũ với các ngươi sao?”.

Cho dù ba người đã sớm chuẩn bị vấn đề này nhưng lúc này giọng nói Tử Xuyên Tú rất nghiêm khắc khiến ba người cực kỳ kinh hãi, cả ba lại một lần nữa quỳ xuống dập đầu nói: “Đại nhân, hành động của chúng tôi có nói gì cũng không thể chuộc tội, nhưng xin đại nhân hãy niệm tình chúng tôi chỉ vì bất đắc dĩ. Xin đại nhân hãy cho chúng tôi một cơ hội kể ra nỗi khổ tâm của mình...”.

“Ngươi nói đi”.

Ba người vội vàng kể ra, Diệp Mã Phu vốn là binh lính phòng thủ tỉnh Ba Đặc Lợi. Khi Mã Duy làm phản, Diệp Mã Phu thực sự không hiểu chuyện gì, gã chỉ mơ hồ đi theo, càng về sau gã càng nhận ra có điều gì đó khác lạ: “Tại sao chúng ta cùng một bên với quân Ma tộc? Tại sao chúng không phải kẻ thù của chúng ta?”.

Thì ra Tháp La Khắc chính là sĩ quan đóng quân ở Đạt Khắc, quân hàm là võ sĩ Tiểu kỳ. Trong số những người này cấp bậc của Tháp La Khắc cao nhất, hắn đã bị thương trong cuộc chiến bảo vệ Đạt Khắc và bị bắt. Khi đó tướng quân Ma tộc, Vân Thiển Tuyết đã cho Tháp La Khắc hai sự lựa chọn, một là gia nhập quân Ma tộc, một là chết. Tháp La Khắc đã lựa chọn cái đầu tiên.

“Ngươi đã tham gia chiến đấu bảo vệ Đạt Khắc sao?”. Tử Xuyên Tú kinh ngạc hỏi: “Ta nghe nói thành Đạt Khắc bị tàn phá nghiêm trọng, Trưởng quan phòng thủ, phó Thống lĩnh quân đông nam là Dương Ninh đại nhân đã ngọc nát, toàn bộ quân trấn thủ đã bỏ mình, thà chết chứ không chịu khuất phục, có thể nói bọn họ chính là những quân nhân mẫu mực. Khi tin tức này truyền tới Viễn Đông, quân Viễn Đông còn vì Dương Ninh đại nhân và các liệt sĩ, treo cờ rũ tưởng niệm”.

Sắc mặt Tháp La Khắc tái xanh: “Đại nhân, tôi rất sợ chết. Tôi thực có lỗi với những anh em đã chết trận, thực có lỗi với Dương Ninh đại nhân, đó chính là sự thật không thể chối cãi. Thế nhưng là thực sự sau khi bị bắt tôi cũng có suy nghĩ lấy cái chết để đền nợ nước, nhưng Mã Duy đã nói với tôi rằng: trong khi chúng tôi tử thủ ở thành Đạt Khắc, trong thành Đế Đô có hai mươi vạn quân, Đế Đô cách Đạt Khắc không xa nhưng lại không phái quân cứu viện Đạt Khắc, các chỉ huy ở Đế Đô thực sự không coi trọng sự sống chết của các anh em, chúng tôi cần gì phải bán mạng cho bọn họ? Mã Duy nói có vẻ không có gì sai, mà còn giống như rất có lý. Khi đó tôi cũng hồ đồ, là...”.

Tất cả mọi người đều trầm ngâm, ngay lúc này chính Tử Xuyên Tú cũng không biết phải nói như nào.

Tuy không có lý do gì để bào chữa cho tội phản quốc, lập trường của những sĩ quan cấp thấp kia, những đạo lý kia e rằng rất khó có thể phản bác: Các sĩ quan cao cấp chỉ coi bọn họ là vật hy sinh, vậy thì bọn họ có cần phải trung thành với tổ quốc không?

Sự từng trải của người thứ ba, Ca Tư Gia đơn giản hơn nhiều, Ca Tư Gia vốn là một nông đân an phận thành thật ở ngoài thành An Tạp Lạp. Vào một ngày hắn gặp đội thu lương thực của quân Ma tộc, lần đầu tiên nhìn thấy Ma tộc, thấy những quái vật nước da màu xanh kia, Ca Tư Gia sợ tới mức hồn phi phách tán, muốn bỏ trốn mà hai chân mềm nhũn không cử động được. Hai lính Ma tộc dùng dây thừng trói hắn lại, khiêng đi. Đầu tiên Ca Tư Gia làm dân phu vận lương cho quân Ma tộc sau đó hắn bị đẩy vào đội quân bù nhìn quân đoàn mười sáu cho đủ quân số. Bởi vì Ca Tư Gia là người nhút nhát, trung thực, biểu hiện từ đầu tới cuối rất ngoan ngoãn nên quân Ma tộc còn cho hắn làm sĩ quan. Lần khởi nghĩa này binh lính bản địa cử hắn là thủ lĩnh, hắn cũng lập được công lao khá lớn.

Sau khi nghe ba người tự khai báo lý lịch của mình, Tử Xuyên Tú lại hỏi ba người một vài tình huống, trong đó điều Tử Xuyên Tú quan tâm nhất là nơi đóng quân của chủ lực Ma tộc. Lần này quân Viễn Đông nhập quan, bọn họ thực sự không hiểu gì về con đường tiến quân phía trước, hoàn toàn giống như một người bị bịt mắt dò dẫm tìm đường đi.

Theo lý mà nói thì chủ lực quân Ma tộc đều tập trung ở Đế Đô và Áo Tư đánh nhau với quân nhà Tử Xuyên, ở khu đông bắc không có lực lượng quân sự mạnh trấn thủ. Thế nhưng Tử Xuyên Tú vẫn lo lắng là Ma Thần Hoàng không sắp đặt như lẽ thường, nếu như hắn không cẩn thận đâm đầu vào một đội quân chủ lực của Ma tộc thì khi đó sẽ làm trò cười cho người khác.

Ca Tư Gia và Diệp Nhã Phu chỉ là sĩ quan cấp thấp trong quân đội Ma tộc nên bọn họ không được tiếp xúc với tin tức tình báo quan trọng. Cho dù bọn họ hiểu rõ vị trí đóng quân của quân Ma tộc trong tỉnh An Tạp Lạp nhưng bọn họ hoàn toàn không biết gì về tình hình bên ngoài tỉnh như Tử Xuyên Tú. May mắn Tháp La Khắc là người có ý tứ, tuy hắn không được tiếp xúc với việc quân ở cấp cao hơn nhưng hắn đã hai lần tham gia vận chuyển lương thực tới tỉnh Ba Đặc Lợi.

Khi tới nơi, trong khi các binh lính khác của đội vận lương ngồi tán gẫu thì Tháp La Khắc đi xung quanh quan sát, thu thập số lượng lương thực, nơi vận chuyển, âm thầm tính toán.

Lúc này Tháp La Khắc đang rủ rỉ nói ra những số liệu và phân tích của mình, dự đoán số lượng quân Ma tộc cùng nơi đóng quân rất khớp với kết quả trinh sát báo về Tử Xuyên Tú đã nhận được. Tử Xuyên Tú không ngờ gã đàn ông cao to lại có suy nghĩ kín đáo, tỉ mỉ, năng lực suy luận. Lập tức cái nhìn của Tử Xuyên Tú đối với Tháp La Khắc đã thay đổi.

“Ngươi có biết tình hình giao tranh giữa các lộ quân nhà Tử Xuyên và quân Ma tộc thế nào không?”.

“Đại nhân, tôi chưa từng tự mình tới chiến trận nên không dám nói bừa bãi, thế nhưng tôi dám chắc thế cục của Ma tộc hoàn toàn không ổn”.

Khi nghe Tháp La Khắc nói vậy, Tử Xuyên Tú giật mình hỏi: “Hãy nói xem vì sao ngươi nghĩ vậy?”.

“Đại nhân, ban đầu khi mới đánh chiếm, quân Ma tộc rất cảnh giác với chúng ta, tỷ lệ quân trấn thủ là ba lính Ma tộc, một lính loài người. Nhưng sau trận đại thắng Đế Đô, một lượng lớn lính Ma tộc bị điều đi, sau đó trung tập một lượng lớn lính loài người bản địa, tỷ lệ lính Ma tộc so với lính loài người là hai, một. Tới tháng sáu, Ma tộc lại một lần nữa điều binh, lúc này tỷ lệ lính Ma tộc so với lính loài người là một, một. Sau này tôi nghe được hai sĩ quan Ma tộc nói chuyện với nhau mới biết rằng quân đội Ma tộc tiến quân về tây bắc đã thất bại thảm hại, trong đó có một quân đoàn hoàn toàn bị tiêu diệt dưới chân thành Đan Nhã. Vì để tăng cường binh lực tấn công Đế Đô, không thể không rút bớt binh lực phòng thủ Đạt Khắc và các nơi khác.

Trong khi đó trước khi đại nhân tấn công một tuần lễ, quân Ma tộc lại một lần nữa điều một nửa binh lực trong thành, bây giờ hai lính loài người mới có một lính Ma tộc. Bây giờ tôi có thể to gan dự đoán là quân Ma tộc đã gặp phải một thất bại nữa rồi.

Đánh liên tục như này rất hao binh tổn tướng, người Ma tộc tuy hung hãn nhưng dù gì đi nữa số lượng chúng không nhiều, từ tháng sáu Ma tộc đã tấn công bao vây Đế Đô, nhưng cho tới tận tháng chín chúng vẫn chưa hạ được Đế Đô, tập trung lực lượng hùng hậu đánh một tòa thành, không đánh được, nhuệ khí tan tành.

Trong khi đó nhà Tử Xuyên chúng ta dựa vào phòng tuyến Đế Đô không lùi nửa bước, trong hậu phương nhất định đã xây dựng lực lượng quân đội hùng hậu. Cuộc chiến chính nghĩa, chính nghĩa nhất định được ủng hộ. Lưu Phong Sương gia nhập hàng ngũ kháng Ma, hơn nữa đại nhân ngài quay về từ Viễn Đông, mang hơn mười vạn quân Viễn Đông, thật ra thực lực quân đội hai bên đã đảo ngược, tình thế đã thay đổi hoàn toàn. Đại nhân, tôi đám chắc rằng chưa tới ba tháng, loài người nhất định sẽ phản công toàn diện”.

“Vậy ngươi dự đoán rằng lần đại chiến này, bên nào sẽ thắng?”.

“Đại nhân, tôi là một con người nên đương nhiên tôi hy vọng con người sẽ giành toàn thắng, nhưng việc binh hiểm nguy, chiến tranh có ai dám nói mình chắc thắng không? Nhưng cho dù là thắng hay bại thì điều này cũng không phải là điều quan trọng nhất. Cho dù tạm thời Ma tộc đang thắng thế, loài người đang rơi vào thế hạ phong nhưng điều này chưa quá nghiêm trọng. Nền tảng chiến tranh của chúng ta hình thành đã lâu, chúng ta có thể thất bại một lần, hai lần, ba lần hay một trăm lần cũng không quá nghiêm trọng. Nhưng Ma tộc chỉ cần có thêm một lần thảm bại như thảm bại Đế Đô, chúng tuyệt đối không còn đủ binh lực dự trữ để duy trì chiến tuyến của mình, toàn bộ sẽ sụp đổ. Đại nhân, một khi quân Ma tộc thất bại, Viễn Đông của ngài sẽ khóa chặt con đường về của chúng. Lần này Ma tộc xuất quân một trăm vạn đánh loài người, chỉ sợ quay về không đủ một phần mười”.

“Vậy theo như suy nghĩ của ngươi, tiếp theo ta nên hành động như thế nào?”.

“Đại nhân, chủ lực quân Ma tộc đều tập trung xung quanh Đạt Khắc và Đế Đô để đánh, quân loài người trấn thủ ở đó, trong vùng nội địa sáu tỉnh đông bắc, số lượng quân Ma tộc phòng thủ không tới ba vạn, hơn nữa ngài đã tiêu diệt một lượng lớn, chúng lại phân tán các nơi, chia ra mấy trăm người trú đóng ở các thành trấn. Chỉ cần đại nhân ngài dùng binh quý thần tốc, chúng ta hoàn toàn có thể đánh chiếm lại cả vùng đông bắc trước khi quân Ma tộc ở Đạt Khắc kịp có phản ứng”.

“Ngươi chỉ nói tới quân Ma tộc mà lại không nói tới bộ đội quân đoàn mười sáu Ma tộc, số lượng của quân đoàn này khá nhiều đó”.

“Đại nhân, tôi chính là một sĩ quan của quân đoàn mười sáu, tôi hoàn toàn hiểu suy nghĩ của bọn họ. Cứ nhìn vào tỉnh An Tạp Lạp của chúng tôi, binh lực của cả quân đoàn mười sáu trong tỉnh nhiều hơn ba vạn người, nhưng người thực sự ra sức vì quân Ma tộc sẽ không vượt quá một trăm người. Quân Ma tộc hung tàn, thô bạo, sưu cao thuế nặng, dân chúng ở những khu chiếm đóng đều hận chúng thấu xương, ngoại trừ những tên ác ôn điên rồ ra, có ai khác tình nguyện ra sức vì lời hiệu triệu của Ma tộc không? Chỉ cần lá Ưng Kỳ nhà Tử Xuyên xuất hiện kêu gọi binh lính, sĩ quan đầu hàng với lời cam kết bảo đảm an toàn cho tính mạng bọn họ, tôi cam đoan với đại nhân, bọn họ sẽ ngay lập tức giết chết sĩ quan Ma tộc đầu hàng ngài. Chỉ cần ngài tin tưởng cho tôi một đội kỵ binh nhỏ và cờ, tôi có thể chiếm lại bất kỳ thánh trì nào ở vùng đông bắc cho ngài.

Thống lĩnh đại nhân, binh mã dưới trướng ngài cường tráng, ngài lại dùng ngọn cờ khởi nghĩa thu phục đất đai tổ quốc, nhất định người hưởng ứng sẽ nhiều như mây, là nơi để lòng người hướng tới. Quân đoàn mười sáu ngụy quân căn bản không phải là nỗi lo của ngài, trong khi đó quân Ma tộc quá yếu ớt, căn bản không đủ sức ngăn cản ngài. Điều lo lắng duy nhất chính là lương thực thu hoạch vụ chiêm vừa rồi, tất cả lương thực tồn trữ đã bị quân Ma tộc trưng thu hết, chúng có ý định vận chuyển cho quân chủ lực ở Đạt Khắc, tôi sợ là nếu như chó cùng giứt giậu, quân Ma tộc trấn thủ sẽ phóng hỏa đốt cháy kho lúa, khi đó ngài sẽ gặp phiền phức”.

“Hay!”. Tử Xuyên Tú vỗ tay trầm trồ khen ngợi, hắn nhìn Bạch Xuyên mỉm cười nói: “Không thể tưởng tượng được ở một vùng quê nghèo nản như này lại xuất hiện một nhân tài”.

Bạch Xuyên cũng mỉm cười, nàng gật đầu nói: “Kiến thức siêu phàm, quả thực rất hiếm có”.

Những lời bản trên nếu từ chính những viên tướng tài năng của quân Viễn Đông như Bạch Xuyên, Lâm Băng, La Kiệt hay bất kỳ viên tướng nào khác thì không có gì quá ngạc nhiên, nhưng ý kiến này lại của một Tháp La Khắc, xuất thân từ một vùng đất hẻo lánh, tất cả tin tức tới chỗ hắn đều đã bị ngăn chặn hết, hắn chỉ dựa vào chính mình phân tích ra. Điều càng bất ngờ hơn là như chính Tháp La Khắc đã nhìn thấy tận mắt sự khan hiếm lương thực của Tử Xuyên Tú, tài năng này thực sự khiến người khác kinh ngạc.

Lúc này tâm trạng Tử Xuyên Tú cực kỳ vui vẻ khi bất ngờ phát hiện ra một nhân tài có thể dùng được, hắn mỉm cười nói: “Các vị, các vị đã lập công lớn, hãy nói xem các vị muốn ban thưởng gì?”.

Tháp La Khắc thoáng chấn động, hắn nói tiếp: “Đại nhân, chúng tôi đều là người có tội, có thể được ngài đặc xá chính là niềm vui lớn nhất rồi, chúng tôi nào đám vọng tưởng thưởng công đây?”.

“Cho dù quân kỷ gia tộc nghiêm khắc nhưng gia tộc vẫn mở rộng cánh cửa đối với những người hoàn toàn tỉnh ngộ, quyết tâm sửa đổi lỗi lầm. Cho dù trước đây ngươi vì không biết mà phản nghịch, có hành vi phạm tội đối với đất nước và con người, nhưng các ngươi đã có thể hoàn toàn tỉnh ngộ, chỉ với hành vi quay giáo chống lại quân Ma tộc, tổ quốc đã có thể tha thứ cho các ngươi, ta có thể cam đoan điều này”.

“Nhưng quân quy số hai bảy một...”.

“Điều này các ngươi không cần lo lắng, đương nhiên ta sẽ có biện pháp giải quyết, trong Tú Tự doanh của ta gần một nửa số chiến sĩ năm đó đã từng theo Lôi Đế làm phản ta đều dùng bọn họ. Có ta, quân pháp sẽ tuyệt đối không thể tìm tới gây chuyện với các ngươi, ta chẳng những có thể xá tội cho ba người các vị mà tất cả những chiến sĩ tham gia khởi nghĩa lần này, chỉ cần bọn họ chưa từng giết hại đồng bảo của mình, cũng đều được xá tội”.

Tuy đây chính là điều ba người mong chờ đã lâu, nhưng khi nghe chính Tử Xuyên Tú nói bọn họ được đặc xá, ba người Tháp La Khắc vui mừng, cuống cuồng dập đầu, một lát sau Bạch Xuyên mới kéo ba người đứng dậy.

Tử Xuyên Tú mỉm cười rồi hắn chuyển sang chủ đề khác: “Đúng như ngươi đã đề nghị, nhân cơ hội tin tức về việc đại quân của ta xâm nhập còn chưa bị truyền ra ngoài, binh quý thần tốc, ngày mai chúng ta sẽ tiến quân. Tiểu kỳ Tháp La Khắc, ngươi có tình nguyện dẫn đường cho chúng ta không?”.

“Rất vui được cống hiến vì đại nhân” Tháp La Khắc trả lời mà không cần suy nghĩ, rồi đột nhiên Tháp La Khắc nghĩ ra điều gì đó, hắn thần người hỏi: “Tiểu kỳ? Sao đại nhân lại gọi tôi là Tiểu kỳ?”.

Tháp La Khắc kinh ngạc nhìn Tử Xuyên Tú, Tử Xuyên Tú gật đầu, bình tĩnh nói: “Quốc gia đang trải qua một tai nạn chưa từng có từ trước tới nay, mỗi một người chúng ta vẫn chưa gánh vác một trách nhiệm lớn lao đối với sự tồn vong của đất nước, lòng trung thành tiềm ẩn trong mỗi con người. Thế giới này có thể mất đi nhưng sức hút của niềm tin tuyệt đối sẽ không mất đi, niềm tin này chính là ngọn đuốc soi đường cho chúng ta tới chiến thắng, ta thực sự tin tưởng như thế. Hoan nghênh ngươi quay về với đơn vị, Tiểu kỳ”. Tử Xuyên Tú cười ôn hòa, nụ cười thoải mái như gió xuân, sự thân thiết như tự nhiên vốn có.

Đã lâu rồi Tháp La Khắc chưa từng nghe thấy cách xưng hô đó, lúc này khó có thể hình dung cảm giác chua xót dội lên trong lòng hắn, nước mắt trào ra, lăn xuống gương mặt và chảy xuống dưới. Tháp La Khắc dùng một cánh tay áo bẩn, cố gắng lau nước mắt rồi hắn hô lên một câu nói vừa như quen thuộc lại vừa như lạ lẫm: “Nguyện phục vụ vì gia tộc! Đại nhân, xin hãy ra lệnh!”.

Crypto.com Exchange

Hồi (1-193)


<