Vay nóng Tima

Truyện:Tử Xuyên tam kiệt - Hồi 120

Tử Xuyên tam kiệt
Trọn bộ 193 hồi
Hồi 120: Ma Tộc Lo Lắng
0.00
(0 lượt)


Hồi (1-193)

Siêu sale Lazada

“Quân đoàn Cổ Tư Tháp thất bại rồi sao?”.

Giống như một tảng đá lớn ném vào trong nước, Hoàng tử Tạp Lan mang tin dữ tới đại doanh Đạt Khắc gây xôn xao trong giới quý tộc thống trị Ma tộc. Toàn bộ quân đoàn thứ bảy được tuyển chọn từ những chiến sĩ tinh nhuệ gia tộc Tắc Nội Á, do chính cháu của Ma Thần Hoàng chỉ huy, người được coi là danh tướng, nhân tài mới nổi của vương quốc, bây giờ toàn quân bị tiêu diệt bởi một gã nông dân Viễn Đông sao?”.

Phản ứng đầu tiên của rất nhiều kẻ khi nghe tin dữ của Hoàng tử Tạp Lan là: “Tuyệt đối không có khả năng đó!”.

“Điều này hoàn toàn chính xác, khi đi trong nội địa Viễn Đông, chúng ta đã phải trơ mắt đứng nhìn quân đoàn của Cổ Tư Tháp bị quân Viễn Đông đánh tan tác, binh sĩ chạy tán loạn khắp núi đồi. Chính mắt ta đã nhìn thấy mấy trăm ngàn chiến sĩ Tắc Nội Á bị truy kích, bị Bán thú nhân dùng Lang nha bổng đập tới thịt nát xương tan, ngay cả đội trưởng đội bảo vệ của ta cũng bị Bán thú nhân xé xác. May mắn chúng ta đều là kỵ binh, ngựa chạy nhanh nên mới tránh khỏi tai kiếp đó”.

Trong phòng cực kỳ yên tĩnh chỉ còn giọng nói run rẩy của Hoàng tử Tạp Lan đang miêu tả nỗi nguy hiểm trên đường đi, gương mặt những nhân vật trụ cột của vương quốc khá u ám. Quân đoàn Ma tộc thứ bảy hoàn toàn bị tiêu diệt không chỉ có nghĩa quân đội Ma tộc mất đi một phiên hiệu đơn vị mà nó còn có nghĩa là cho tới lúc này trong những cây cột trụ chống đỡ tập đoàn thống trị Tắc Nội Á đã bị chém đổ. Tiếp theo những thất bại ở Đế Đô và tây bắc, những cây cột trụ này không còn nhiều, chiếc ghế Hoàng tộc đã bắt đầu lung lay.

Ma Thần Hoàng bất động khi nghe Tạp Lan báo cáo, ông ta chỉ nhìn ra ngoài vùng quê rộng lớn bên ngoài cửa sổ, bóng hoàng hôn đang bao phù vùng thôn quê, rừng cây xa xa im lặng, đen kịt, chỉ còn ánh chiều tà đang ngả đần về phía tây lập lòe. Ma Thần Hoàng lặng lẽ đứng trước cửa sổ, đầu khẽ cúi xuống, thân hình ông ta như nổi bật lên trong ánh nắng nhạt, ánh nắng chiều tà buổi cuối thu chiếu trên gương mặt lặng lẽ.

Khi Ma Thần Hoàng quay người, ánh mắt của tất cả mọi người bên trong đều tập trung nhìn vào ông ta.

“Tin tức này là thật”. Giọng nói nhỏ nhẹ của Ma Thần Hoàng vang lên. Mọi người lập tức tập trung tinh thần, không dám bỏ sót một chữ: “Trẫm có thể cảm nhận được, cháu của Trẫm, Cổ Tư Tháp thật sự đã chết rồi. Khi Cổ Tư Tháp còn sống Trẫm rất ghét hắn, hắn tàn bạo, thô lỗ, ngu ngốc mà tự cao tự đại, toàn làm sai. Nhưng sau khi hắn chết mới từ từ nhớ lại những điểm tốt của hắn, nhớ tới lúc khi hắn còn nhỏ, hắn trèo lên đùi và gọi ta là cậu, đôi mắt trong veo. Khi La Tư phản loạn, người Thát Tháp tiến tới gần ngoại ô Ma Thần bảo, Cổ Tư Tháp dẫn quân từ Hắc Hà, hành quân không ngừng nghỉ, ba ngày ba đêm hành quân tám trăm dặm, đội quân đầu tiên quay về cứu viện Ma Thần bảo. Ngay khi chưa kịp nghỉ ngơi, hắn đã gọi một tiếng “cậu” sau đó hắn xông vào trong biển người Thát Tháp. Khi ta gặp lại hắn, hắn đang nằm trên cáng, bất tỉnh, nhân sự”.

Ma Thần Hoàng chậm, rãi thở dài nói tiếp: “Ngay lúc này Trẫm mới chính thức hiểu ra, cái gì gọi là máu thịt tình thân, cái gì gọi là máu mủ tình thâm”.

Trầm tĩnh, điềm tĩnh, nho nhã, anh tuấn, vị quân vương uy nghi khống chế một vương quốc bao la ngay từ khi còn rất trẻ. Khuôn mặt bi thương của ông ta lặng lẽ như nước sông, lặng lẽ chảy.

Vào thời khắc này, Vân Thiển Tuyết cảm nhận được sự bi thương và cô độc của vị quân chủ hùng mạnh nhất hiện nay. Trước tiên là Vân Thiển Tuyết sau đó tới Diệp Nhĩ Mã, Ca Đạt Hãn, Bùi Mã, Lăng Bộ Hư, tất cả các thần tử đều quỳ xuống: “Chúng vi thần cũng bi thương, long thể Bệ hạ chính là vận mệnh của quốc gia, xin Bệ hạ hãy nén bi thương, đó chính là cái phúc của ngàn vạn thần dân vương quốc. Chúng vi thần tình nguyện chia xẻ nỗi lo lắng của Bệ hạ”.

“Trẫm không thể làm cho Cổ Tư Tháp sống lại, điều duy nhất Trẫm có thể làm là báo thù cho hắn. Chư vị ái khanh, ai có thượng sách hãy dâng lên Trẫm”.

Không một ai lên tiếng.

Ma Thần Hoàng liếc nhìn mọi người xung quanh, cuối cùng ánh mắt ông ta dừng lại trên người một đại hán cường tráng, khôi ngô, đứng ở cạnh tường.

“Lăng Bộ Hư, ngươi ở Viễn Đông nhiều năm, nhiều lần giao chiến với quân Viễn Đông, theo như suy nghĩ của ngươi, chúng ta nên đối phó với Tử Xuyên Tú như thế nào?”.

Đại hán khôi ngô cúi đầu thật sâu nói: “Bệ hạ, nếu như phản quân Viễn Đông muốn nhập quan, Ngõa Luân chính là quan ải quan trọng nhất. Chỉ cần quân ta tăng cường phòng thủ Ngõa Luân, quân phản tặc Viễn Đông tuyệt đối không thê nhập quan”.

Ma Thần Hoàng ‘ồ’ một tiếng và nói tiếp: “Tăng cường phòng thủ, ngươi nói cũng rất đúng với binh pháp”.

Diệp Nhĩ Mã làm bộ nói to: “Quân đoàn mười hai nhìn quân đoàn của Cổ Tư Tháp bị đánh bại mà không tiếp viện, chúng ta nên truy cứu trách nhiệm của Mông Hãn. Hãy nói với Mông Hãn là muốn lấy công chuộc tội thì hãy mang đầu Tử Xuyên Tú tới”.

Tám vạn đại quân tấn công tây nam nhưng cuối cùng chỉ còn mười lăm kỵ binh sống sót quay về. Sau khi quay về từ tây nam, Diệp Nhĩ Mã thu mình mấy ngày nhưng con người của Diệp Nhĩ Mã mà một ngày không vung chân múa tay ông ta sẽ buồn bực mà chết. Chỉ sau mấy ngày Diệp Nhĩ Mã đã hoàn toàn quên thất bại thảm hại của mình. Lúc này Diệp Nhĩ Mã lại đóng vai một “lão tướng công huân” tràn đầy chí khí. Nếu như bạn và ông ta vô tình, đề cập tới hai từ “Đan Nhã”, Diệp Nhĩ Mã một mặt lơ đi, một mặt ông ta nhìn bạn với ánh mắt soi mói thương cảm của người trên đối với kẻ dưới, khiến cho bạn mất đi sự tự tin của mình, bắt đầu phải tự hỏi không hiểu mình đã nói sai câu nào và cuối cùng là hổ thẹn cúi đầu dưới ánh mắt của lão tướng hiền lành mà uy nghiêm nhất Ma tộc. Vân Thiển Tuyết và Bùi Mã đã lén nói với nhau rằng, cả hai cực kỳ bội phục vị lão tướng quân “bại mà không ngã lòng”, không trải qua ba mươi năm kinh nghiệm, tuyệt đối không thể nào luyện được da mặt dày như vậy.

Đám thần tử đồng thanh, nói: “Lão tướng quân nói rất đúng, nên phải trừng trị Mông Hãn. Rốt cuộc hắn làm gì ở Viễn Đông vậy?”.

Vân Thiển Tuyết chỉ biết cười nhạt.

Tất cả mọi người, người này một câu, người kia một câu, ai nấy cũng hung hăng chỉ trích Mông Hãn ở Viễn Đông sau đó nhân tiện đó chửi mắng Tử Xuyên Tú nhưng điều rất kỳ lạ là ai cũng tìm cách lờ đi Tư Đặc Lâm đang ở rất gần thành Đạt Khắc, giống như con mãnh hổ Tử Xuyên không hề tồn tại. Lý do của việc này rất rõ ràng, chửi mắng Mông Hãn đủ nhiều cũng không có gì là nguy hiểm nhưng nếu quá say sưa chửi mắng Tư Đặc Lâm, mới không chừng tâm trạng Bệ hạ vui mừng: “Khanh khó có được người có lòng dạ son sắt như khanh, hận Tư Đặc Lâm thấu xương. Tốt rồi, Trẫm đặc biệt cử ngươi chuyên tâm đối phó với hắn”. Trong số các tướng lĩnh đang ngồi ở đây, ai không biết Mạt Y đã đánh nhau với hắn tới máu chảy đầu rơi sao? Tư Đặc Lâm này nổi tiếng là giỏi đánh những trận khó khăn. Mãnh hổ Tử Xuyên này chỉ huy năm mươi vạn đại quân, binh lực mạnh gấp năm lần so với đối đầu với Mạt Y khi xưa, hùng mạnh hơn xưa. Kẻ thù mạnh như vậy, có ai dám trêu chọc không?

Ca Đạt Hãn ngồi ở cạnh tường, y không tham gia vào trận mạt sát Mông Hãn này bởi vì chính bản thân y chính là người không may mắn. Quân đoàn Ma tộc thứ mười bốn bị Tư Đặc Lâm đánh tan tác, Ca Đạt Hãn đã tự mình tới xin chịu xử phạt: “Vi thần ngu ngốc, thật sự không thể đảm nhận nhiệm vụ, khẩn cầu bệ hạ cử tướng giỏi đảm đương nhiệm vụ. Bệ hạ, người hãy cử người khác tới đối phó với Tư Đặc Lâm”.

Ma Thần Hoàng an ủi y: “Hãn khanh, hãy phấn chấn tinh thần lên tái chiến một lần nữa. Đừng lo lắng! Nếu cần thiết Trẫm sẽ phái người tiếp viện cho ngươi. Tiểu tử ngươi chết sống cũng không thoát được, đừng dùng tới đòn cân não. Nhưng điều khiến trẫm lo lắng chính là người phái tới hỗ trợ cho ngươi”.

Lúc này Ca Đạt Hãn vẫn ung dung ngồi ở góc tường, thản nhiên chờ đợi xem người nào sẽ được phái tới hỗ trợ mình.

“Các vị tướng quân, những ngày này Tư Đặc Lâm ngày càng ngang ngược, cực kỳ kiêu ngạo, Trẫm vốn đã cử Ca Đạt Hãn phụ trách việc phòng ngự đông nam, nhưng hiện nay xem ra Tư Đặc Lâm quá hung hăng càn quấy, chỉ dựa vào một mình Ca Đạt Hãn Tước gia sợ là thân cô thế cô, Trẫm định tăng cường phòng thủ cho mặt đông nam. Vị tướng quân nào có thể anh dũng xin đi giết giặc?”.

Cuối cùng thời khắc nguy hiểm nhất đã tới. Lúc này các tướng quân của Ma Thần Hoàng chỉ hận không thể học được bản lãnh của đà điểu, rúc đầu vào trong cổ. May mắn là Thần Hoàng bệ hạ không chờ đám người đó tự giác xung phong nhận việc.

Ma Thần Hoàng liếc nhìn xung quanh rồi cuối cùng ánh mắt ông ta dừng trên người Á Ca Mễ đứng nép vào góc tường, ông ta hờ hững hỏi: “Á Ca Mễ, đệ tứ quân của ngươi quay về từ tây bắc một tháng rồi phải không? Binh lính của ngươi đã chiếm lĩnh trận địa chưa?”.

Á Ca Mễ vội vàng nói: “Bệ hạ, quân đoàn thứ tư bị thương vong rất lớn ở tây bắc, thời gian một tháng vẫn không đủ”.

“Thương vong của quân đoàn thứ tư lớn, chẳng lẽ còn lớn hơn sự thảm bại của quân đoàn thứ ba sao?”.

Ánh mắt Ma Thần Hoàng lấp lánh bất định, ông ta nhếch miệng cười tàn khốc.

Quân đoàn thứ ba chính là quân gia tộc Tắc Nội Á, chính vì Diệp Nhĩ Mã liều lĩnh tấn công nên cuối cùng bị liên quân Lưu Phong Sương và nhà Tử Xuyên tiêu diệt hoàn toàn dưới chân thành Đan Nhã. Tuy Á Ca Mễ cho rằng chuyện này không phải trách nhiệm của mình, nhưng trong con mắt mọi người quân đoàn thứ ba và quân đoàn thứ tư liên thủ cùng tiến quân, quân đoàn thứ ba bị tiêu diệt nhưng quân đoàn thứ tư có thể rút lui.

Đương nhiên Á Ca Mễ phải gánh chịu tội bất lực khi không thể cứu viện quân bạn thành công, giống như hai đứa trẻ đi leo núi, một đứa trẻ ngã xuống đất chết, cha của đứa trẻ chết dù gì cũng giận lây đứa trẻ còn sống quay về.

Á Ca Mễ thoáng rùng mình, ông ta hiểu rõ rằng chính mình đã nói một câu thực sự không hiểu thời thế, Ma Thần Hoàng nhất định sẽ không ngần ngại biến hội nghị này thành nơi thẩm tra và phán quyết của quân pháp: “Quân đoàn thứ ba bị tiêu diệt, trách nhiệm cuối cùng thuộc về ai?”.

Á Ca Mễ ủ rũ nói: “Vi thần chờ Bệ hạ phân công”.

Ma Thần Hoàng mỉm cười, giọng nói của ông ta rất ôn hòa: “Á Ca Mễ, ngươi đi trợ giúp Ca Đạt Hãn ở phòng tuyến đông nam, ngăn cản Tư Đặc Lâm tấn công. Mấy tỉnh Ba Đặc Lợi, Hùng Nạp Lý, Cổ Đặc Kỷ giao cho các ngươi. Sau này hai người các ngươi hãy thương nghị lên kế hoạch tác chiến trình lên Trẫm xem xét”.

Hai vị tù trưởng bộ lạc kiêm quân đoàn trưởng bị nêu tên vội vàng đứng dậy trả lời: “Tuân lệnh Bệ hạ”.

Nhưng Á Ca Mễ vẫn có phản ứng cuối cùng: “Bệ hạ, nếu muốn ngăn cản Tư Đặc Lâm, chỉ dựa vào quân đội của thần và Ca Đạt Hãn là không đủ. Bệ hạ, liệu có nên bổ sung thêm quân số không?”.

“Đại bản doanh vẫn duy trì thế tấn công với Đế Đô, chính vì thế binh lực rất eo hẹp. Á Ca Mễ, không phải ngươi đã bị loài người hù dọa sợ hãi rồi hả? Tuy Tư Đặc Lâm xưng có năm mươi vạn quân, nhưng Trẫm nghĩ phần lớn là phô trương thanh thế, nhiều lắm thì hắn có ba mươi vạn mà thôi. Binh lực của nhị vị cộng lại có sáu, bảy vạn. Chiến sĩ Thần tộc chúng ta có thể lấy một chọi mười chẳng khác nào trong tay nhị vị có sáu, bảy mươi vạn chiến sĩ, thừa sức đối phó với Tư Đặc Lâm. Trẫm còn đang định điều bớt binh lực của nhị vị cho đại bản doanh”.

Ma Thần Hoàng cả vú lấp miệng em khiến cho đám quần thần cũng phụ họa theo: “Đúng vậy! Á Ca Mễ, vận khí của ngài rất tốt, Bệ hạ phái ngài tới một nơi thoải mái, phân cho ngài nhiều tỉnh. Bọn ta thực sự rất hâm mộ ngài”.

Tỉnh Ba Đặc Lợi là tỉnh nằm gần tỉnh tiền tuyến Áo Tư. Hơn nữa tỉnh Hùng Nạp Lý nằm ngay trên đường tiến quân của Tư Đặc Lâm, đứng mũi chịu sào, còn cả tỉnh Cổ Đặc nữa, một nửa tỉnh này đã bị quân đông nam nhà Tử Xuyên đánh chiếm. Đây chính là địa bàn rất tốt!”.

Á Ca Mễ không dám phản bác lại, ông ta cười gượng nhìn Ca Đạt Hãn, Ca Đạt Hãn nháy mắt nói: “Huynh đệ, hoan nghênh tới làm bạn. Người anh em sẽ hiểu thế nào là luộc”.

Vân Thiển Tuyết trầm ngâm nhìn trò khôi hài đang xảy ra trước mắt mình. Y không hiểu tại sao gần đây trí tuệ của Thần Hoàng bệ hạ lại trở nên lẫn lộn? Đối phó với Tư Đặc Lâm nhất định phải dùng quân chủ lực, nhưng Bệ hạ lại phái hai quân đoàn của hai người Á Ca Mễ và Ca Đạt Hãn, quân đoàn của người thứ nhất mới thảm bại ở tây bắc, quân đoàn của người sau thảm bại ở đông nam. Dùng tàn quân của hai quân đoàn đối phó lại chiến tướng số một nhà Tử Xuyên, Vân Thiển Tuyết biết rất khó trông cậy hai vị quân đoàn trưởng này có thể mang lại điều gì lạc quan.

Hội nghị Ngự tiền lần này có vài quyết định quan trọng. Một là điều động quân Thần tộc đóng ở các tỉnh đông bắc tới tăng viện cho Ngõa Luân. Khu vực các tỉnh đông bắc bao gồm sáu tỉnh như các tỉnh: Bỉ Đặc, Đạt Mã, An Tạp Lạp vân vân. Các tỉnh đông bắc là nơi mà quân Ma tộc chiếm lĩnh sớm nhất, vào thời kỳ thống trị ban đầu của Ma tộc, dân cư địa phương dưới sự chỉ huy của quan binh nhà Tử Xuyên bị đánh tan tác, liên tiếp nổi đậy khởi nghĩa ở các nơi.

Vì để ổn định trật tự, củng cố quyền thống trị, Công tước Diệp Nhĩ Mã đích thân chỉ huy trấn áp. Diệp Nhĩ Mã tin tưởng vững chắc rằng Thần tộc có địa vị cao quý nhất trong các chủng tộc trên thế gian, ông ta cho rằng những con người phản kháng Thần tộc sẽ không còn con đường sống. Diệp Nhĩ Mã đã dựng nên bộ khung chỉ huy ở khắp nơi, trắng trợn lùng bắt các quan lại nhà Tử Xuyên cùng với binh lính tản mát, ông ta thi hành một chính sách chém giết cực kỳ tàn khốc đối với dân chúng trong vùng dám chứa chấp đội du kích hay đội quân kháng chiến. Giết một người để răn dạy trăm người, khiến dân chúng cực kỳ hoảng sợ.

Trong khi Diệp Nhĩ Mã chém giết tàn bạo khiến máu chảy đầy đồng ở các tỉnh đông bắc thì Vân Thiển Tuyết, người cầm đầu phái ôn hòa cũng không nhàn rỗi. Chúng đã chìa ra cành ô liu cho những người dân đang hoang mang sợ hãi bám vào, ngụy trang bản thân với sắc mặt thân thiết và sự thân thiện với dân chúng. Chúng trắng trợn tuyên truyền Thần Hoàng bệ hạ là người nhân hậu, yêu dân. Người dân nằm dưới sự thống trị của ông ta có đời sống tốt hơn so với nhà Tử Xuyên. So với chính sách giết hại tàn bạo của Diệp Nhĩ Mã, chính sách dụ dỗ, phân hóa dân chúng của Vân Thiển Tuyết đương nhiên đạt hiệu quả cao hơn. Đối với đám người táng tận lương tâm, ác ôn trong loài người thì chúng mua chuộc mời chào, chúng đã gom góp người thành lập một đội quân do Mã Duy chỉ huy, làm lực lượng nòng cốt để duy trì trị an.

Phải dựa vào việc kết hợp giữa sự mềm dẻo và cứng rắn, cây gậy và củ cà rốt này, Ma tộc rất vất vả mới có thể ổn định được trật tự trị an của khu vực chiếm đóng. Sau khi thu xếp ổn thỏa khu vực này, cuối cùng chiến lược gia cao nhất của Ma tộc, Ma Thần Hoàng mới cảm thấy tự tin. Cuối cùng thì dưới chân mục rỗng của Ma tộc khổng lồ này đã có một nơi có thể đừng chân, Ma tộc đã có thể điều quân đội chính quy đang phòng thủ ở các tỉnh đông bắc tới tấn công Viễn Đông. Lúc này quân đội loài người của Ma tộc đảm nhận việc duy trì trật tự khu chiếm đóng.

Quyết định thứ hai chính là điều Công tước Á Ca Mễ cùng quân đoàn thứ tư tới phòng tuyến đông nam để cho Á Ca Mễ liên kết với quân đoàn mười bốn của Ca Đạt Hãn cùng chống cự lại sự tăng viện cho Đế Đô của Tư Đặc Lâm. Từ Á Ca Mễ cho tới Vân Thiển Tuyết và tất cả những người khác đều cho rằng có điều gì đó không ổn, nhưng không một ai có mặt trong hội nghị lại có thể tưởng tượng cuối cùng hậu quả của việc này lại nghiêm trọng tới mức độ đó. Chính hội nghị vào ngày mười một tháng tám năm bảy trăm tám mươi tư đã khiến cho đế quốc của Ma tộc sụp đổ.

Sau khi hội nghị kết thúc, màn đêm đã buông xuống đen kịt.

Khi những nhân vật đầu sỏ của vương quốc đã ra về, Tạp Lan đứng trước cửa hành cung nói với Vân Thiển Tuyết: “Tìm cách nói chuyện với ông ấy”.

Hai người đều biết “ông ấy” đây là ai, Vân Thiển Tuyết gật đầu nói: “Điện hạ, có cần vi thần cùng đi với ngài không?”.

“Nên mình ta đi thôi, dù sao chúng ta cũng là cha con, trong khi đó ta có biệt danh là ‘Lan chó điên’. Hai cha con tâm sự với nhau, cho dù ta nói sai câu nào ông ấy cũng không thể xử phạt ta. Trong khi đó có ngươi ở đó, nhất định ông ấy sẽ thể hiện tác phong đáng ghê tởm của một Hoàng đế”.

Thật ra đây cũng chính là ý định của Vân Thiển Tuyết, y cúi đầu nói: “Nếu vậy làm phiền Điện hạ”.

Nhìn hình bóng Tạp Lan dần biến mất trong đám thị vệ hoàng cung dày đặc, Vân Thiển Tuyết từ từ ngồi xổm ngay trước cửa hành cung. Một thị vệ cung đình ân cần mang cho Vân Thiển Tuyết một cái ghế.

Bóng đêm thâm trầm như vì sao trôi cao trên bầu trời. Gió đêm khuya giữa thu thổi qua mặt Vân Thiển Tuyết. Trong đầu Vân Thiển Tuyết là bừa bộn những suy nghĩ, suy nghĩ về tình hình vương quốc, suy nghĩ về cục diện của trận chiến này.

Khi bắt đầu chiến tranh, quân Ma tộc tiến quân cực kỳ thuận lợi, rất nhiều thành trì và các tỉnh từng cái một bị chiếm giữ, quân đội loài người bị xua đuổi giống như lũ thỏ nhát gan bị bầy lang sói truy đuổi. Quân Ma tộc tàn sát hàng loạt dân chúng trong thành, đánh chiếm các thôn trấn dễ như trở bàn tay. Thế nhưng hôm nay rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy? Lực lượng chống cự của loài người đột nhiên được tăng cường, cuộc chiến tranh chinh phục hết sức dễ dàng đột nhiên trở thành cuộc chiến sinh tử. Lúc này vương quốc rơi vào con đường nguy khốn.

Vì sao ban đầu thành công quá dễ dàng nhưng sau lại quá gian nan vậy?

Vân Thiển Tuyết có thể tìm được câu trả lời cho những nguyên nhân nảy sinh này, ví dụ như vương quốc Ma tộc đã phạm phải sai lầm chiến lược, lực lượng của loài người rất mạnh, các tướng lĩnh vương quốc bất tài, không biết tác chiến cũng là một nguyên nhân. Nhưng trực giác của Vân Thiển Tuyết nói cho ông ta biết đây chỉ là những nguyên nhân bề ngoài ai cũng có thể nhìn thấy chứ không phải là nguyên nhân chủ yếu. Loài người cũng phạm phải rất nhiều sai lầm, nhưng vì sao chúng càng đánh càng mạnh?

Vân Thiển Tuyết ngẩng đầu nhìn bầu trời, bầu trời đêm đen kịt, đầy ánh sao đêm. Ngay trong giây phút này, không hiểu vì sao đầu óc y cực kỳ tỉnh táo. Trong đầu Vân Thiển Tuyết nảy sinh một loại cảm giác cực kỳ huyền diệu: bên trên bầu trời đen kịt kia đang có một bàn tay bí mật khuấy động cuộc sống, tất cả những thay đổi đã bắt nguồn từ trong sự huyền bí này. Có một lực lượng huyền bí đang phát triển, cho dù y có cố gắng giãy dụa như nào đi nữa, giống như một con sông đủ uốn lượn như nào đi nữa thì cuối cùng cũng chảy vào biển rộng. Kết quả của sự việc đã sớm được định đoạt, Vân Thiển Tuyết giơ hai tay lên kêu: “Đó là ý trời!”.

Vân Thiển Tuyết đang còn chìm đắm trong những suy nghĩ huyền bí, ông ta càng nghĩ càng hoảng sợ, bầu trời đêm cao cao giống như một ma lực đầu độc cực kỳ đáng sợ dẫn ông ta vào vực sâu. Vân Thiển Tuyết cúi đầu, một lát sau ông ta mới trấn tĩnh lại. Ngay khi đó Vân Thiển Tuyết nhìn thấy Hoàng tử Tạp Lan từ trong cửa hoàng cung đi ra ngoài, Tạp Lan mới đi được chưa tới mười phút.

Khi nhìn thấy Hoàng tử Tạp Lan nhanh chóng đi ra ngoài, nhận ra sự uể oải trên gương mặt Tạp Lan, Vân Thiển Tuyết đã cảm thấy có chuyện không ổn. Y bước tới nghênh đón hỏi: “Điện hạ, thế nào rồi?”.

“Đừng nói nữa, ta vừa mới bắt đầu, phụ hoàng đã lập tức cắt ngang lời của ta: Các tướng quân bảo con tới hả? Ta nói: Phụ hoàng, lão nhân gia người đã biết thì con cứ nói thẳng: Mọi người đều cảm thấy nếu tiếp tục đánh Đế Đô là hoàn toàn không có lợi. Kẻ thù xung quanh ngày càng tiến sát, nếu như người thực sự thích Đế Đô thì chúng ta trước tiên hãy bất chấp tất cả quay lại đánh đuổi Tư Đặc Lâm đang cực kỳ phấn khích, kia sau đó quay lại đánh Đế Đô sau cũng không muộn”.

Vân Thiển Tuyết vội vàng hỏi: “Bệ hạ có nổi giận không? Người có tức giận không?”.

“Ngược lại ông ấy còn không tức giận, tươi cười nói: Tạp Lan, con có thô tục không có chút nào phong cách của một Hoàng tử. Ta nói rằng: Mọi người lại thích Hoàng tử thô tục, không ai thích một Hoàng đế cố chấp.

Phụ hoàng hiểu ý của ta, người hỏi: Vì cái gì, chẳng lẽ có người muốn mưu đồ làm phản sao? Chúng muốn phản sao?

Ta nói: Trước mắt thì vẫn chưa có nhưng sau này thì rất khó nói. Hôm nay phụ hoàng người dồn Ca Đạt Hãn và Á Ca Mễ vào con đường cùng, bắt bọn họ ngăn cản Tư Đặc Lâm nhưng lại không cho viện binh, nhìn sắc mặt của Ca Đạt Hãn trông giống như ông ta bị cá mập lớn nuốt sống vậy. Phụ hoàng, Á Côn tộc, Ca Ngang tộc khác với Mông tộc, bọn họ theo chúng ta ngay từ ban đầu, không nên ép bọn họ quá mức.

Phụ hoàng bùi ngùi nói: Tạp Lan, chỉ có con mới dám nói chuyện với Trẫm như này, cũng chỉ có con mới dám nói thật với Trẫm. Những kẻ kia chỉ biết hô Hoàng thượng vạn tuế nhưng rốt cuộc trong bụng chúng nghĩ gì thì không ai biết. Tạp Lan, Trẫm hiểu ý của con, Trẫm đã có chủ trương”.

“Chủ trương của Bệ hạ là gì?”.

“Ta có hỏi nhưng phụ hoàng không nói, nhưng ta không có cách nào để hỏi được. Phụ hoàng chỉ nói: Chiến lược không thay đổi, và phụ hoàng còn nói: Tạp Lan, có rất nhiều chuyện con không hiểu được, Trẫm và quân sư Hắc Sa đã nghiên cứu. Chỉ cần chúng ta đánh chiếm được Đế Đô, tình thế sẽ lập tức thay đổi, viện quân hùng mạnh sẽ tham gia với chúng ta. Cho dù là nhà Tử Xuyên và nhà Lưu Phong có liên kết lại cũng không thể chống đỡ được. Ta có hỏi tiếp viện tới từ đâu nhưng Phụ hoàng không tiết lộ cho ta biết, Phụ hoàng còn dặn dò ta phải giữ bí mật. Ngươi cũng đừng tiết lộ chuyện này”.

“Điện hạ, vi thần hiểu rồi”.

Hai người đi trên con đường tối đen nhưng không nói câu nào nữa, xung quanh chỉ cùng vang lên tiếng bước chân. Một toán tuần tra quân Ma tộc của những Ma tộc cấp thấp đi ngang qua, khi chúng nhìn thấy có hai con người đang đi trên đường trong đêm khuya thì chạy tới quát hỏi: “Ai? Đứng lại xuất trình giấy chứng nhận”.

Vân Thiển Tuyết và Tạp Lan đểu chẳng buồn trả lời. Khi binh lính Ma tộc nhìn thấy đôi mắt màu xanh nước biển của hai “con người” trước mắt thì có kẻ sợ hãi kêu lên: “Là Hoàng tộc”.

Hoàng tộc Ma tộc tàn khốc, ngang tàng, hung dữ, tanh mùi máu, các Ma tộc cấp thấp sợ như sợ cọp. Khi nghĩ tới chuyện vừa rồi đã quát hỏi hai thành viên Hoàng tộc cao quý, hậu quả đáng sợ của tội danh không tôn trọng, phạm thượng, sắc mặt đám binh lính trắng bệch.

“Chạy mau!”.

Không hiểu kẻ nào là người hô lên đầu tiên nhưng trong đội tuần tra vang lên một tiếng hô, cả đội tuần tra đồng loạt bỏ trốn, vứt bỏ đèn lồng và vũ khí chỏng trơ trên mặt đất, Hoàng tử Tạp Lan và Vũ lâm tướng quân Vân Thiển Tuyết không nhịn được phá lên cười. Sự việc nhỏ này xảy ra bất ngờ khiến tâm trạng bọn họ thoải mái hơn.

Hoàng tử Tạp Lan tiện tay cầm một cây thương, gã ra sức múa hai cái, tiếng thương bay phát ra tiếng gió ù ù, thoạt nhìn cực kỳ có uy lực, nhưng vì thể chất của vị Hoàng tử này không tốt nên khi chỉ múa được mấy cái gã đứng thở hồng hộc.

Tạp Lan ném cây thương đi, đột nhiên gã hỏi Vân Thiển Tuyết: “Vân Thiển Tuyết, nếu như nói trong Thần tộc có người mưu phản, ngươi đoán xem đó là kẻ nào?”.

“Điện hạ, sao có chuyện, đó?”.

“Ngươi quên chuyện của Lôi Đế và La Tư rồi sao? Một khi cuộc chiến này bất lợi, mọi người bị đẩy vào đường cùng thì sẽ có phản ứng ngược lại. Những gã không đáng tin cậy kia nhất định sẽ có kẻ như thế. Ta dám đánh cuộc với ngươi là có”.

Sau La Tư, người tiếp theo sẽ làm phản là ai đây?

Vân Thiển Tuyết trầm ngâm suy nghĩ, y nhớ lại biểu hiện của các tướng lĩnh trong buổi họp hôm nay, Á Ca Mễ liên tục kêu gào la hét thô tục khiến Vân Thiền Tuyết cảm thấy con người này rất phiền phức, con người này chỉ hận không thể treo trước ngực một biển hiệu: “Thuộc hạ là người thô tục, thuộc hạ không có âm mưu quỷ kế gì, Bệ hạ không cần đề phòng thuộc hạ”.

Trong khi đó thì Ca Đạt Hãn chính là người vừa mắt hơn nhiều. Dáng người Ca Đạt Hãn cao gầy, gương mặt thanh tú quắc thước, làn da trắng có khi còn trắng hơn cả da của nữ nhân, đôi mắt đẹp màu xanh mà không từ ngữ nào có thể hình đung nổi nét tao nhã của con người này, Ca Đạt Hãn nổi danh là một mỹ nam tử, tuy bây giờ ông ta đã hơn bốn mươi tuổi nhưng vẫn có rất nhiều nữ nhân ngưỡng mộ lặn lội đường xa tìm tới. Theo như lời đồn đãi thì Ca Đạt Hãn dùng sữa để tắm rửa.

Nhưng chính một người nổi tiếng là nhu nhược khi lần đầu tiên đảm nhiệm chức vụ chấp chính ở Hắc Hà lại cực kỳ kiên cường, tài giỏi, sát phạt một cách quyết đoán. Con người này dùng thủ đoạn độc ác diệt trừ những thế lực chống đối trong tộc của mình, thuận lợi kế nhiệm chức tộc trưởng tộc Ca Ngang. Ca Đạt Hãn chính là người ủng hộ mạnh mẽ và đồng minh trung thành của gia tộc Tắc Nội Á, nổi tiếng là người của phái ôn hòa.

Nhưng hai con người này không phải là đối tượng nghi ngờ nhất, Mông Hãn ở Viễn Đông mới chính là đối tượng nghi ngờ nhất của Vân Thiển Tuyết. Con người đảm nhận thủ lĩnh của Mông tộc đã hơn ba mươi năm, thời gian còn nhiều hơn so với thời gian Ma Thần Hoàng đảm nhận ngôi vị Hoàng đế, nhưng không phải cứ lớn tuổi là gắn liền với đạo đức. Con người này hèn hạ vô sỉ, nổi tiếng là người thay đổi thất thường.

Lần trước đuổi Mông tộc tới Viễn Đông coi như là một sai sách. Hiện tại Mông tộc nắm giữ quân đội hùng hậu, ngồi nhìn Tắc Nội Á tộc và quân loài người chém giết với nhau không chịu nhập quan. Khi nhìn thấy quân đoàn của Cổ Tư Tháp bị tiêu diệt hoàn toàn nhưng quân của Mông Hãn không mất một sợi lông, Vân Thiển Tuyết rất nghi ngờ là Mông tộc và quân Viễn Đông đã lén lút ký hòa ước với nhau.

“Điện hạ, nếu như muốn thuộc hạ đoán, thuộc hạ nghĩ rằng nhất định sẽ là Mông Hãn, Điện hạ, ngài nghĩ sao?”.

“Không tính Mông Hãn, cho tới tận bây giờ ông ta không đi cùng con đường với chúng ta nhưng cũng chưa tới mức phản nghịch. Tên phản đồ như ta nói nhất định là Ca Đạt Hãn”.

Câu trả lời này khiến Vân Thiển Tuyết bất ngờ: “Vì sao?”.

“Trong cuộc họp ngày hôm nay hắn không dám nhìn vào mặt ta, chứng minh trong lòng hắn có quỷ”.

Vân Thiển Tuyết không nhịn được phá lên cười nói: “Điện hạ, lý do này rất gượng ép, nếu như ngài nói là Á Ca Mễ thì còn có chút khả năng. Thuộc hạ thường nghe nói ông ta lén cằn nhằn là Bệ hạ chỉ huy bất lợi, không thương xót Á Côn tộc, nhưng Tước gia Ca Đạt Hãn luôn luôn là đồng minh trung thành của gia tộc Tắc Nội Á chúng ta, có quan hệ rất tốt với chúng ta, ông ta chưa từng nói một câu oán hận chúng ta”.

“Chó cắn người không cần sủa. Vân Thiển Tuyết, tuy Á Ca Mễ hay cằn nhằn nhưng ông ta không có gan đó. Ngược lại con người không nói không rằng Ca Đạt Hãn kia mới chính là tai họa. Đừng xem hắn là người thành thật, con người này chỉ toàn suy nghĩ xấu xa. Vào thời điểm quan trọng chỉ sợ hắn sẽ đâm lê vào sau lưng chúng ta. Phụ hoàng để Á Ca Mễ cùng một chỗ với Ca Đạt Hãn chính là sai lầm, Á Ca Mê sẽ bị con người khiến mang tiếng xấu”.

Vân Thiển Tuyết cười và chuyển sang chủ đề khác: “Thuộc hạ thực sự không hiểu là Bệ hạ có viện quân hùng mạnh từ nơi nào?”.

“Làm gì có viện quân! Trưng binh tới tận nơi sơn cùng thùy tận mới có thể biên chế được mười bảy quân đoàn. Đại ca ta ngay cả ông già tới đứa trẻ ở những thôn trấn hẻo lánh nhất cũng không tha. Tất cả chỉ là lời nói láo của Hắc Sa” nói tới đây Tạp Lan cau mày nói: “Nhưng điều ngạc nhiên chính là Phụ hoàng ta không phải là người ngu dốt vậy vì sao người lại tin Hắc Sa?”.

Vân Thiển Tuyết cũng không nghĩ ra, hai ngươi cố vắt óc suy nghĩ nhưng vẫn không thể có câu trả lời.

“Thiển Tuyết, gần đây ngươi có gặp con người Hắc Sa này không?”.

“Điện hạ, thật đáng tiếc là gần đây quân sư không có mặt trong quân doanh, thuộc hạ không gặp ông ta”.

“Điều này rất phiền phức, ngươi phải tìm ra hắn cho ta”. Tạp Lan thở ra một hơi khí lạnh, ánh mắt hắn trở nên âm trầm, hắn thì thào: “Rõ ràng phụ hoàng đã phạm sai lầm, chúng ta có thể giúp phụ hoàng sửa lại, có thể dùng bất kỳ thủ đoạn nào”.

Vân Thiển Tuyết kinh hãi nói: “Điện hạ, chẳng lẽ ngài định phản đối bằng vũ lực sao?”.

“Phản đối bằng vũ lực? Ý kiến rất hay nhưng không thực tế. Phụ hoàng có uy tín rất cao trong quân, chỉ cần người hô một tiếng thì cho dù là đội bảo vệ của ta cũng lập tức quay thương đối đầu với ta, dùng chủ ý này tấn công Phụ hoàng là quá ngu ngốc. Hắc Sa mới chính là nguyên nhân khiến phụ hoàng mắc sai lầm, phụ hoàng bị hắn đầu độc quá mạnh. Con người này thường xuyên mất tích. Nếu như ông ta mất tích luôn hay lạc đường không về được là tốt nhất...”.

Dưới ánh sao, gã thanh niên Tạp Lan đứng thẳng người, hắn nhìn Vân Thiển Tuyết cười rất tươi và nói: “Nói không chừng khi đó Phụ hoàng có thể nghĩ lại”.

Tim Vân Thiển Tuyết đập thình thịch, hai tay y run rẩy.

Vân Thiển Tuyết hoàn toàn không tin quân sư Hắc Sa đã đầu độc Ma Thần Hoàng, Ma Thần Hoàng bệ hạ tài thế tuyệt luân, ai có thể lừa gạt người? Nguyên nhân chính của chuyện này là Hoàng tử Tạp Lan đã không nhẫn nhịn được nữa. Sau khi chiến thắng Thân vương Tạp Đốn, Tạp Lan không còn nhẫn nhịn ngồi yên nữa mà gã muốn chủ động thò tay ra nắm lấy vòng nguyệt quế quyền lực. Trong khi đó Hắc Sa, thần tử thân tín có lai lịch thần bí nhất lại là người có ảnh hưởng cực kỳ to lớn đối với Ma Thần Hoàng.

Các tướng quân của Ma tộc đều sợ con người này, quyền thế của Hắc Sa ngút trời, hết lần này tới lần khác thái độ của Hắc Sa đối với vấn đề kế thừa ngôi vị Hoàng đế rất mập mờ, khi nóng khi lạnh.

Sự tồn tại của Hắc Sa đã khiến việc tiếp nhận quyền lực của Hoàng tử Tạp Lan từ Ma Thần Hoàng gặp trở ngại. Chính vì thế một khi Hoàng tử Tạp Lan muốn đoạt quyền lực, người đầu tiên cần diệt trừ chính là Hắc Sa

Người cần diệt trừ sau Hắc Sa là ai? Chẳng lẽ là...

Vân Thiển Tuyết không dám nghĩ tiếp, chỉ trong nháy mắt ẩn giấu trong nụ cười tươi trên gương mặt anh tuấn của gã thanh niên này chính là sát khí ghê rợn, không dung thứ cho kẻ vi phạm sự uy nghiêm, xé toạc tất cả sự che giấu, Ma Thần Hoàng tương lai lộ ra hàm răng nanh dữ tợn như muốn nuốt tất cả con mồi.

Lúc này chính bản thân Vân Thiển Tuyết phải có sự lựa chọn, giữa Ma Thần Hoàng hiện nay và Ma Thần Hoàng tương lai, ông ta phải trung thành với ai?

Chỉ trong nháy mắt, Vân Thiển Tuyết đã suy nghĩ cẩn thận và có sự lựa chọn của mình. Từ Bệ hạ cho tới Thân vương Tạp Đốn cũng thế, tất cả mọi người đều coi Vân Thiển Tuyết y chính là bạn của Hoàng tử Tạp Lan, lúc này dù Vân Thiển Tuyết có muốn quay đầu lại cũng không được nữa rồi. Lúc này Vân Thiển Tuyết mới nhớ tới câu khuyên bảo mơ hồ của ái thê Tạp Đan: “Chàng không được quá thân cận nhị ca của thiếp, con người này quá đắc ý vênh váo...”. Lúc này đã muộn rồi, Tạp Đan vì sao nàng lại khuyến cáo ta muộn màng như vậy?

Vũ Lâm tướng quân bình tĩnh trả lời: “Điện hạ, hiện nay trật tự bên ngoài rất hỗn loạn, đám giặc phỉ, bạo dân rải rác khắp nơi. Quân sư Hắc Sa không mang theo vệ binh khi di chuyển quả thực rất nguy hiểm. Nếu như gặp phải chuyện bất ngờ, cũng không phải là chuyện gì quá kỳ lạ”.

“Vậy ngươi nghĩ thế nào?”.

“Quân sư Hắc Sa nhất định sẽ lạc đường. Vi thần đảm bảo chuyện này”.

Hoàng tử Tạp Lan nhìn Vân Thiển Tuyết, trong mắt hắn tràn ngập sự vui vẻ và tán thưởng, Tạp Lan cực kỳ hài lòng đối với thái độ quyết đoán của Vũ lâm tướng quân Vân Thiển Tuyết. Tạp Lan thân mật vỗ vai Vân Thiển Tuyết nói: “Tuy chúng ta rất đau lòng nhưng không còn biện pháp nào khác. Chúng ta đành phải đau xót tiếc thương quân sư của Phụ hoàng, vĩnh viễn tưởng nhớ ông ta. Vân Thiển Tuyết, việc này giao cho ngươi làm, ngươi đừng để cho Phụ hoàng biết”.

“Tuân lệnh Điện ha”.

“Không được dùng thuộc hạ của ngươi, Quân Vũ Lâm đều là quý tộc, bọn họ e ngại nhiều thứ. Ngươi hãy dùng người của Bùi Mã, thuộc hạ của hắn đều là nông dân không biết chữ, chúng cái gì cũng dám làm. Hãy yên tâm, Bùi Mã là người của ta, đáng tin”.

Vân Thiển Tuyết gật đầu nhưng trong lòng gã cực kỳ kinh hãi, trong lúc vô tình hắn bất giác biết được Hoàng tử Tạp Lan đã có thế lực hùng mạnh trong quân đội. Ngoại trừ Bùi Mã, còn những quân đoàn trưởng nào nữa đã và đang âm thầm lén lút tuyên thệ trung thành với Hoàng tử Tạp Lan như gã đây?

Hai người trẻ tuổi sóng vai nhau đi trên đường nhưng trái tim của hai người đang nhảy loạn xạ. Cả hai đều biết rằng từ giây phút này cả hai đang đi trên một con đường hiểm trở. Nếu như cả hai không thể tiến lên đỉnh cao quyền lực thì chỉ nhận được một kết cục hủy diệt, thân bại danh liệt.


Meow! Sen Ơi Đừng Sợ
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Hồi (1-193)


<