Vay nóng Tima

Truyện:Tử Xuyên tam kiệt - Hồi 109

Tử Xuyên tam kiệt
Trọn bộ 193 hồi
Hồi 109: Bại quân chi sư
0.00
(0 lượt)


Hồi (1-193)

Siêu sale Shopee

Vân Thiển Tuyết bụng đầy uất ức mà không thể trút ra. Gã biết đại bại đêm qua không phải hoàn toàn do gã, nhưng thân là thống soái, gã không thể đùn đẩy trách nhiệm cho cấp dưới, chỉ đành đáp: "Nội tình trong chuyện này, đều là vì thần vô năng".

"Khải bẩm bệ hạ, Vũ lâm đại nhân không có nói thật".

Một người từ đằng sau phát ngôn, chúng nhân thất kinh.

Thần hoàng nhướng mày: "Người vừa phát ngôn là ai? Lên đây cho trẫm".

Một người khép nép bước tới, khi còn cách Ma thần hoàng chừng năm bước thì dừng lại, quỳ gối dập đầu ba cái trước Ma thần hoàng.

Vân Thiển Tuyết ở bên cạnh giới thiệu: "Bệ hạ, người này chính là Mã Duy mà trong tấu chương lần trước thần có đề cập, hắn vốn là tổng đốc Ba đặc lợi hành tỉnh của Tử Xuyên gia, được thần tộc ta đại nghĩa cảm triệu bên đầu nhập dưới trướng Ngô hoàng, ra sức cho thần tộc chúng ta. Trong chiến dịch Áo tư, hắn chủ động hiến thành, phá vỡ kế hoạch bao vây đệ lục quân do Tư Đặc Lâm vạch ra, cứu mười vạn sĩ binh đệ lục quân, lại hiến kế sách cho tộc ta, giúp quân ta thần tộc đột phá chướng ngại, đánh đến Đế đô thành".

Mã Duy cung kính: "Thật hổ thẹn không dám đương, Vũ lâm đại nhân quá khen rồi. Chỉ đáng tiếc vi thần kiến thức thiển bạc, không thể phá được âm mưu của Đế Lâm, khiến thần tộc đại quân tổn thất thảm trọng".

"A, " Ma thần hoàng rõ ràng có hứng thú, mỉm cười nhìn Mã Duy: "Mã Duy, ngươi hiểu được đại thế, bỏ ám đầu minh, trẫm rất vui mừng. Chỉ cần ngươi tận tâm ra sức, thần tộc tuyệt không đãi bạc ngươi".

"Bệ hạ long ân, vi thần nguyện lấy thân báo đáp!"

"Chỉ là, Mã Duy, ngươi vừa nói cái gì? Ngươi nói Vũ lâm khanh không nói thật, ngươi có biết khi quân là tử tội không? Mau giải thích rõ đi".

Ma thần hoàng vẫn không đổi ngữ khí nhưng chúng nhân trong phòng cảm giác được một cổ hàn khí lạnh lẽo thực chất bao phủ bọn họ.

Ma thần hoàng có một chủng khí chất không giận mà uy, lão chỉ cần nheo mày nhướng mắt là đủ khiến vạn quân khiếp phục, ma tộc binh tướng kiệt ngạo bất tuân sợ lão còn hơn sợ cọp, chỉ cần Ma thần hoàng ra lệnh, dù phải nhảy xuống vực sâu bọn chúng cũng chẳng dám cãi lệnh.

Bọn chúng cho dù chọc giận lão thiên cũng không dám chọc giận Ma thần hoàng, chủng khí phách vương giả của lão còn cao hơn trời.

Trong nhất thời bị khí thế của Ma thần hoàng chấn nhiếp, Mã Duy thất thần một lúc mới dập đầu tâu: "Vi thần không dám, Vũ lâm đại nhân là cánh tay đắc lực của bệ hạ, vi thần không dám vu cáo. Chỉ là Vũ lâm đại nhân quá nghiêm khắc với bản thân ông ấy, có nhiều chuyện không tiện báo với bệ hạ".

"A, Mã Duy, đêm qua ngươi cũng có ở hiện trường? Nói cho trẫm nghe rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"

"Vâng!" Mã Duy thuật lại những chỗ chính yếu, từ bắt đầu công thành chiến cho đến hỗn loạn sau khi nhập thành.

Hắn không có chỉ trích ai, ngược lại còn khen ngợi Ôn Khắc Lạp, Á Ca Mễ, Mông Hãn... kiêu dũng khi công thành, dấn thân nơi tiền tuyến, đi trước sĩ tốt, thậm chí cả Diệp Nhĩ Mã muốn giết hắn cũng được hắn dùng lời tốt đẹp ngợi khen.

Nhưng vì sao bại trận? Nguyên nhân rất đơn giản, Đế Lâm quá giảo hoạt, hắn lợi dụng lúc thần tộc đại quân vừa nhập thành còn lạ lẫm thì phóng hỏa thiêu cháy thủ đô nhân loại, làm loạn trận hình đại quân thần tộc, rồi tập kích bất ngờ. Dù tướng sĩ thần tộc anh dũng chống cự nhưng do quá mệt mỏi đã không thể cầm cự, cuối cùng thất lợi.

"Cách đánh trận ti bỉ như thế trước giờ chưa từng có!" Mã Duy căm phẫn nói: "Để giành thắng lợi, Đế Lâm bất chấp thủ đoạn, thiêu cháy thủ đô, thiêu cháy cả người của hắn. Hắn là một tên điên, một tên cuồng sát, một tên cuồng chiến! Vũ lâm đại nhân và chư vị tướng quân dù anh dũng nhưng cũng là người thường, không ai tưởng tượng được có chiến thuật điên khùng kiểu đó".

Nghe Mã Duy bẩm cáo, chư vị quân đoàn trưởng đang quỳ đều nhất tề thở phào nhẹ nhõm.

Ban đầu mọi người còn sợ Mã Duy báo phục, đem sự tình nói thật cho Thần hoàng nghe, nào ngờ hắn mồm miệng trơn tru, đem hết trách nhiệm của mọi người trút lên đầu Đế Lâm, ai nấy đều cảm kích hắn.

"Phóng hỏa thiêu Đế đô thành, cùng chết với địch!" Ma thần hoàng chấn kinh: "Lại còn có chiến thuật kiểu này ư, cả trẫm cũng không ngờ! Người có thể nghĩ ra cách đó, không phải kẻ điên thì là thiên tài!"

Lão nhắm mắt trầm tư.

Các quân đoàn trưởng không dám hít thở mạnh, lo lắng quan sát thần sắc Ma thần hoàng.

Qua một lúc Ma thần hoàng mới mở mắt: "Mã Duy, tuy ngươi chửi Đế Lâm là kẻ điên nhưng theo trẫm thấy, hắn chính là một thiên tài quân sự! Bỏ nhỏ lấy lớn, trong nhân loại nhược tiểu xác thật cũng tồn tại mãnh sư! Tư Đặc Lâm là một, Đế Lâm cũng là một. Chỉ đáng tiếc Đại ma thần không cho nhân tài như thế hàng lâm thần tộc, trẫm nguyện đánh đổi tất cả các ngươi để lấy Đế Lâm!"

Các quân đoàn trưởng hổ thẹn đỏ bừng mặt.

"Chỉ là trẫm còn chưa minh bạch, quân ta kỉ luật nghiêm minh, sau khi tiến thành vì sao đột nhiên hỗn loạn? Phải chăng các tướng sĩ nhìn thấy kim ngân tài bảo của Tử Xuyên gia mà nổi lòng tham? Trưởng quan vì sao không đàn áp? Chi bộ đội nào xuất hiện tao loạn trước?"

Thần hoàng nhìn Vân Thiển Tuyết: "Vân, chi bộ đội nào mất đi kỉ luật đầu tiên?"

Vân Thiển Tuyết không dám đáp, dập đầu thình thình, trán tuôn tuôn máu.

Ma thần hoàng cười lạnh: "Ngươi không dám nói? Để trẫm đoán, Vũ lâm quân phong kỉ nghiêm minh, lại là thân vệ quân của ngươi, chắc không thể xuất hiện tình huống mất kỉ luật. Nếu là bộ đội của Diệp Nhĩ Mã, Ôn Khắc Lạp, Bùi Mã, ngươi cũng có thể cấm chế, như thế suy ra, chi bộ đội đó không phải là sĩ binh Tắc nội á tộc?"

Thần hoàng đột nhiên cao giọng: "Mã Duy, ngươi nói xem, rốt cuộc là ai sai lầm?"

Mã Duy nghiến răng: "Sau khi nhập thành, đệ thập nhị và đệ thập tam quân bắt đầu cướp đoạt!"

Giống như bị ong chích vào mông, Mông Hãn nhảy dựng lên gào: "Mã Duy, ngươi ngậm máu phun người! Bệ hạ, tôi là quân đoàn trưởng, là tộc trưởng Mông tộc, xuất thân từ gia tộc quý tộc lâu đời trong lịch sử thần tộc! Còn hắn là ai, bất quá là một phản đồ nhân loại ti tiện! Bệ hạ, chẳng lẽ ngài tin lời của phản đồ hơn là tin lời của quý tộc thần tộc sao?"

"Dĩ nhiên không thể". Ma thần hoàng bất động thanh sắc nói, Mông Hãn còn chưa kịp thở phào thì sấm sét đã giáng xuống: "Nhưng trẫm cho rằng ngươi có tội, vậy là đủ rồi! Mông Đế, trẫm ban cho ngươi tự sát. Còn Mông Hãn, trẫm nể mặt Mông tộc, tử hình có thể miễn, nhưng quân kỉ không thể không nghiêm! Vệ binh, lôi hắn ra đánh cho năm mươi roi! Lôi Âu!"

"Có vi thần!" Lôi Âu bước ra.

"Ngươi phụ trách giám hình".

"Tuân mệnh!" Lôi Âu cao giọng kêu: "Người đâu, mang hai vị tước gia Mông Hãn, Mông Đế đi!"

Sĩ binh Cận vệ lữ tiến vào, lôi hai người Mông Hãn, Mông Đế đang run rẩy ra ngoài.

Mông Đế sắc mặt trắng nhợt, không ngừng vùng vẫy trong tay vệ binh, ai cầu: "Bệ hạ khai ân! Bệ hạ khai ân!"

Ma thần hoàng lạnh lùng nhìn hắn: "Trẫm có thể khai ân, nhưng ai sẽ khai ân cho tướng sĩ của trẫm? Không giết ngươi, tướng sĩ chiến tử oán khí khó tan!"

Các vệ binh lôi hắn đi, tiếng van cầu vẫn tiếp tục ai oán: "Bệ hạ khai ân! Bệ hạ khai ân!"

"Còn những người khác", Ma thần hoàng quét mặt nhìn qua bọn chúng, các quân đoàn trưởng run rẩy sợ hãi, vội vã dập đầu: "Vi thần có tội! Vi thần có tội!"

"Các ngươi đã biết tội thì còn cứu chữa đươc. Mỗi người hai mươi roi, hành hình lập tức! Vân Thiển Tuyết, ngươi thân là thống soái, không ước thúc được bộ hạ, tội tăng gấp đôi, nhận bốn mươi roi!"

Các vệ binh tiến vào dẫn các quân đoàn trưởng đi thụ hình.

-o0o-

*****

Mắt thấy Ma thần hoàng bệ hạ sát phạt quả đoạn, xử trí minh khoái, Mã Duy lần đầu gặp Ma thần hoàng đã rất kính phục, so với Tử Xuyên Tham Tinh, Ma thần hoàng còn có phong phạm bá chủ thiên hạ hơn nhiều.

Đối với Mã Duy, Thần hoàng lại rất hòa khí, lão hỏi thăm tình huống của Mã Duy, sau khi đầu nhập thần tộc, hắn có quen sinh hoạt tập quán không, ăn uống có thích ứng không, các vị quân đoàn trưởng đối đãi với hắn thế nào.

Mã Duy cẩn thận đáp: "Chư vị đại nhân đối xử rất tốt với tôi, đặc biệt là Vũ lâm đại nhân càng thân thiện với tôi".

Thần hoàng hỏi: "Người nhà của ngươi phải chăng đều theo qua thần tộc? Nếu chưa, trẫm có thể sai người đi đón bọn họ".

Mã Duy được đối tốt mà kinh, đại nhân vật chưởng quản thiên hạ lại có thể nghĩ đến cả tiểu tiết như thế, chẳng trách thần hoàng có thể khiến tướng sĩ thề chết hiệu lực. Hắn cảm kích đáp: "Ngô hoàng quan tâm, vi thần ghi khắc trong tâm! Sau khi thần đầu nhập thần tộc, người nhà đã bị Tử Xuyên gia đồ lục rồi".

Trước khi Mã Duy phản biến, Mã thị gia tộc đã bị Tử Xuyên Tú và Đế Lâm liên thủ tiêu diệt. Mã Duy nói bọn họ là vì hắn đầu nhập thần tộc mà bị giết là ngầm ám chỉ bản thân đã hi sinh rất nhiều cho thần tộc, đồng thời biểu hiện sự trung thành của bản thân.

Cho dù Vân Thiển Tuyết nắm rõ tình hình của hắn mà có mặt, cũng sẽ không vạch rõ hoang ngôn của hắn.

Quả nhiên, thần hoàng đồng tình nhìn hắn: "Mã Duy khanh, ngươi nhất định rất là thương tâm? Chớ có buồn, đợi thần tộc đại quân nhất thống đại lục, nhất định bắt Tử Xuyên gia trả nợ máu cho ngươi. Trẫm còn cho phép ngươi lựa chọn nữ tử tuyệt sắc nhất trong nhân loại làm thê tử. Ngươi cứ yêm tâm, chuyện của ngươi cứ để ta lo!"

"Ngô hoàng đãi thần quá trọng, vi thần chỉ biết liều thân báo đáp!"

Vốn còn định bốc phét nịnh bợ Ma thần hoàng một hồi để giành thiện cảm của lão thì bên ngoài bỗng vang lên thanh âm phịch phịch liên tục cùng tiếng kêu thảm phá hỏng không khí, thần hoàng vẫn thần sắc bình thường, Mã Duy thì sợ hãi trong tâm.

Đại khái qua chừng mười phút, Lôi Âu sải bước vào tâu: "Khải bẩm bệ hạ, hình phạt đã chấp hành hoàn tất!"

Thần hoàng gật đầu: "Kêu bọn chúng vào đi".

Các quân đoàn trưởng bợ mông lê lết tiến vào, nhìn bộ dạng nhếch nhác nghiến răng chịu đau của bọn họ, Mã Duy cười thầm trong bụng.

Vân Thiển Tuyết và Mông Hãn thì không còn đứng nổi, được sĩ binh dùng cáng khiêng vào.

Vệ binh còn trình lên đầu của Mông Đế, thần hoàng hạ lệnh đem đầu Mông Đế diễu khắp toàn quân.

Tiếp theo, thần hoàng tuyên bố trừng phạt đối với Mông Hãn: "Do Mông tộc quân đội tác chiến bất lực, ba hành tỉnh trẫm từng hứa cấp cho Mông tộcc bị thu hồi toàn bộ. Mông Hãn đưa quân đến đổi với Lăng Bộ Hư quân đoàn, Mông tộc quân nhận nhiệm vụ trấn áp phản loạn Viễn Đông, điều đệ ngũ quân của Lăng Bộ Hư nhập quan tác chiến với nhân loại. Ngoài ra, do đệ nhị quân bị tổn thất lực lượng và danh dự nặng trong chiến dịch Đế đô, vương quốc quyết định triệt tiêu phiên hào đệ nhị quân, tàn dư đệ thập nhị quân và đệ thập tam quân hợp thành tân đệ thập tam quân, Mông Hãn cải nhiệm thành quân đoàn trưởng đệ thập tam quân".

Chúng tướng nghe xử hô hấp khó khăn.

Thần hoàng bệ hạ xử phạt Mông tộc nặng như thế, không những thu hồi phong địa, còn tước giảm một nửa quân đội Mông tộc, từ đây ảnh hưởng của Mông tộc trong quân giới đại giảm, đây là đả kích trầm trọng lên Mông tộc.

Hơn nữa, Viễn Đông đang là một cục xương khó gặm của vương quốc, Viễn Đông dân phong cuồng dã, Viễn Đông quân đoàn nổi tiếng cường hãn, kinh nghiệm chiến trường phong phú, Quang minh vương lại là nhất thế kiêu hùng, hắn chống lại vương quốc nhiều năm, vương quốc mấy lần tổ chức thảo phạt đều không làm gì được, thúc thủ vô sách.

Trước có Lỗ Đế, sau có La Tư, cả hai đều thảm bại ở Viễn Đông, đối với các tướng lĩnh mà nói, Viễn Đông là một cái tên xui xẻo, các tướng quân chỉ nghe đến Viễn Đông là muốn chạy xa.

Từ lãnh địa nhân loại phì nhiêu màu mỡ bị điều đến nơi đó, đây là trừng phạt cực nặng đối với Mông tộc.

Mông Hãn khổ mà không thể nói, ai bảo Mông tộc quân đội tác chiến bất lực làm chi, lão chỉ đành ngoan ngoãn cúi đầu: "Vi thần tuân chỉ! Tạ bệ hạ ân điển!"

Bề ngoài của lão biểu hiện rất cung thuận, nhưng trong mắt lại loáng qua quang mang ác độc, nhưng không ai chú ý.

Ở trước mặt Ma thần hoàng, Vân Thiển Tuyết kiểm điểm bản thân, nhận xét gã nôn nóng và khinh địch, khinh thị nhân loại, ý đồ bộc lộ quá rõ, nhân loại biết chắc thần tộc đang gấp rút tiến đánh Đế đô, trọng binh đã tụ về Đế đô chuẩn bị nghênh tiếp. Như thế quyền chủ động và ưu thế cơ động đều không có, thủ quân chiếm yếu tố địa lợi dĩ nhiên giành tiện nghi.

Vân Thiển Tuyết nói thẳng sai lầm của bản thân, cũng không có đùn đẩy trách nhiệm, phong độ quân tử khiến chúng tướng khâm phục.

Về kế hoạch tác chiến sắp tới, Ma thần hoàng đề nghị: "Ta không phải chuyên gia chiến thuật, bất quá nhân loại đã dồn binh về Đế đô, vậy chúng ta vì sao không phân binh bao vây, cắt đứt đường lương của chúng, vây khốn thủ quân trong thành. Hiện tại đây đã là lực lượng kháng cự cuối cùng của Tử Xuyên gia, nếu thủ quân bị tiêu diệt, Tử Xuyên gia cũng xong luôn!"

Vân Thiển Tuyết đại biểu chúng tướng đáp: "Đề nghị của bệ hạ rất hợp yếu tố tị thật kích hư của binh gia, chỉ là phân binh thành hai lộ bao vây Đế đô tức phải thâm nhập sâu vào đất nhân loại, hai lộ đại quân không thể hô ứng, vi thần sợ nhân loại tận dụng sự tách rời của chúng ta mà kích phá quân ta".

Ma thần hoàng đứng lên, đi tới lui trong phòng.

Đột nhiên, lão ngừng trước mặt Vân Thiển Tuyết, nhãn tình sáng ngời nhìn gã: "Muốn thực hiện kế hoạch này, cần bao nhiêu binh viên?"

"Bệ hạ, vi thần ước chừng nhân loại quanh Đế đô thành chừng hai mươi vạn, muốn chia quân làm hai bao vây bọn chúng thì mỗi nhánh quân phải có tối thiểu mười lăm vạn, lại thêm binh viên lưu thủ đại doanh để đối kháng nhân loại và làm nhiệm vụ liên hệ, tiếp ứng, tổng phải cần đến bốn mươi lăm vạn binh viên!"

"Trẫm cấp cho ngươi quân đội!" Ma thần hoàng nói: "Lăng Bộ Hư quân đoàn sẽ rất nhanh nhập quan tác chiến, ngoài ra vương quốc đã phát lệnh chinh tập, một trăm đoàn đội đã tổ chức xong, thập thất quân và thập bát quân vừa mới tổ chức sẽ nhổ trại hành quân về Đế đô, thêm vào đệ thập ngũ quân đoàn của Lôi Báo, chí ít cũng đã có năm mươi vạn quân! Vân Thiển Tuyết, ngươi phụ trách thống soái Bắc lộ quân tiến về tây bắc bình nguyên, làm tốt cho trẫm!"

Vân Thiển Tuyết vừa kinh vừa mừng: "Vi thần là bại quân chi tướng, làm nhục quân quốc, bệ hạ giao trọng nhiệm như thế, chỉ sợ vi thần bất tài, phụ trọng thác của bệ hạ".

Ma thần hoàng nói đơn giản: "Vân Thiển Tuyết, ta tin ngươi".

Chỉ một câu nói đơn giản như thế đã khiến Vân Thiển Tuyết xúc động vô ngần, gã chảy nước mắt, tâm thần rung động phấn chấn.

Thảm bại như thế, chỉ nhận hình phạt bốn mươi roi thay vì tử tội, cho thấy bệ hạ khoan thứ và tín nhiệm gã đến mức nào. Ân sủng như thế, xưa nay chưa từng có. Bản thân nếu không mang chiến thắng về thì mặt mũi nào gặp lại bệ hạ chứ!

Phảng phất đoán được gã nghĩ gì, Ma thần hoàng cười nói: "Đây là cuộc chiến lớn của cả vương quốc, thất bại một trận chưa thể nói được gì, cũng không ảnh hưởng lớn đến ưu thế của chúng ta! Vân Thiển Tuyết, ngươi là đại tướng, phải có cái nhìn toàn cục!"

-o0o-

*****

Ma thần hoàng lệnh cho các thị vệ căng một tấm bản đồ khổ rất lớn ra trước mắt chúng nhân.

Lão cao giọng giải thích: "Chư khanh nhìn đây, Đế đô tựa vào Ngõa niết hà, bản thân đã là thiên nhiên cự thành, về mặt phòng thủ thập phần hoàn hảo, nếu chúng ta định dồn binh trực diện công thành thì đó là binh gia đại kị. Mà vượt qua Ngõa niết hà là tây bắc và tây nam của Tử Xuyên gia, hiện nay ở đó đang thiếu hụt binh lực. Tây bắc là khu vực sản xuất lương thực của Tử Xuyên gia, Tây nam là trọng khu tài phú của Tử Xuyên gia, lại là chỗ đóng tạm thời của chính phủ Tử Xuyên lưu vong. Thần tộc binh lực sung túc, có thể lưu lại một quân đoàn kiềm chế thủ quân ở Đế đô, sau đó phân hai quân đoàn vượt qua Ngõa niết hà tiến lên Tây bắc và Tây nam. Nếu quân trong Đế đô thành xuất thành ứng chiến, vậy thì chúng ta sẽ dùng dã chiến để tiêu diệt bọn chúng. Nếu bọn chúng không dám ứng chiến, chúng ta sau khi chiếm lĩnh Tây bắc và Tây nam sẽ cắt đứt hoàn toàn hậu viện cho Đế đô, lúc đó việc đánh hạ Đế đô sẽ trở nên vô cùng dễ dàng!"

Các tướng lĩnh tập trung lắng nghe xong, ai nấy tán dương: "Ngô hoàng anh minh!"

Vân Thiển Tuyết cảm thấy bản thân còn kém xa Thần hoàng bệ hạ. Bản thân tự thấy là tướng tài, biết suy xét vạch đường hướng chiến lược chiến thuật, nhưng không được cái nhìn toàn cục như Ma thần hoàng, không có được chiến lược chỉnh thể chinh phục nhân loại. Không tính toán được mất của một thành trì, một vùng đất, không quan tâm đến thắng bại của một trận chiến, đây mới chính là tướng tài có tầm nhìn xa, không hổ là bá chủ thiên hạ!

"Chư vị, tổn thất binh viên trong trận chiến vừa rồi có thể nhanh chóng được tăng viện bổ sung trong thời gian tới, binh mạnh ngựa khỏe, phải chuẩn bị thật tốt mọi thứ! Thắng bại của cuộc chiến sắp tới rất quan trọng, Tây bắc bình nguyên và Tây nam bình nguyên, đó đều là vùng đất giàu có của Tử Xuyên gia, ở đó lương thực chất cao như núi, tài bảo chất đầy nhà cửa, chỉ cần có thể đánh chiếm được, Thần tộc quân đội sẽ đứng ở thế bất bại!"

"Cẩn tuân thánh mệnh Ngô hoàng!" Các tướng lĩnh đồng thanh đáp vang, tinh thần phấn chấn.

Khi chúng nhân đang phấn khích, Mã Duy lại hiến sách vẽ hoa lên gấm: "Ngô hoàng quyết sách anh minh vô bì, chủ lực quân của Tử Xuyên gia tập trung toàn bộ ở Đế đô, thống lĩnh Minh Huy trấn thủ Tây bắc binh mỏng tướng ít, thần tộc sẽ dễ dàng kích bại lão, lúc này quân ta tiến quân tây bắc là rất đúng thời cơ. Minh Huy không đáng lo, nhưng vi thần cố kỵ Lưu Phong Sương. Cô ta cát cứ một phương, binh lực hùng hậu, quân ta tiến quân tây bắc, trực tiếp uy hiếp đến quốc thổ Lưu Phong gia, không thể không tính đến phản ứng của cô ta".

"Mã Duy khanh lo lắng cô ta liên thủ với quân đội Tử Xuyên gia phản kích chúng ta?"

"Vi thần chính là đang lo lắng điều này. Lưu Phong gia tộc trước nay vẫn ở Tây bắc đại lục, chưa từng giao thủ với quân đội thần tộc. Lưu Phong Sương không biết đến thần uy của Ngô hoàng, nếu cô ta hồ đồ hưng sư chống cự đại quân thần tộc thì chúng ta mặc dù chắc chắn giành thắng lợi cuối cùng nhưng sẽ phải trả giá không nhỏ, xương máu của nhiều chiến sĩ thần tộc ưu tú sẽ phải đổ xuống!"

Ma thần hoàng trầm ngâm: "Mã Duy khanh, ngươi nói không phải không có đạo lí. Vậy theo cách nhìn của ngươi, phải nên xử lí thế nào?"

"Bệ hạ, Lưu Phong gia trước giờ vẫn bất hòa với Tử Xuyên gia, bọn chúng giao chiến không ngừng ba trăm năm nay. Lưu Phong Sương là chiến tướng trung kiên của Lưu Phong gia, đã từng dẫn quân đại chiến với Lưu Phong gia trước khi thần tộc nhập quan. Nếu không cảm thấy chúng ta uy hiếp, cô ta sẽ không hợp tác với Tử Xuyên gia. Nếu chúng ta trước khi tiến quân cho tín sứ đến vỗ về cô ta, bảo đảm hành động quân sự của thần tộc chỉ để đối phó với Tử Xuyên gia, còn nhờ cô ta phối hợp tiêu diệt tàn bộ của Minh Huy, hứa hẹn phân chia Tây bắc bình nguyên với cô ta. Lưu Phong Sương vừa trả được thù, vừa nhận được lợi, cô ta nhất định đáp ứng!"

Diệp Nhĩ Mã mắng: "Mã Duy, ngươi nói linh tinh gì thế! Mục tiêu của thần tộc là nhất thống đại lục, vô luận Tử Xuyên gia, Lưu Phong gia, hay là Lâm gia, chúng ta đều đạp chúng xuống chân! Chúng ta sao có thể đáp ứng phân chia Tây bắc bình nguyên với Lưu Phong gia chứ?"

Mã Duy cuời lạnh: "Bệ hạ, chúng ta chỉ là tạm thời đáp ứng mà thôi. Đợi thu thập xong Tử Xuyên gia, Lưu Phong gia một mình thế cô, lúc đó muốn thu thập Lưu Phong gia lúc nào chẳng được?"

Các tướng quân thần tộc bỗng nhiên đại ngộ, chúng nhân nhìn nhau cười gian xảo.

Ma thần hoàng khen ngợi: "Mã Duy các hạ đề nghị rất hay. Phân nhân loại ra để phá, thực thi kế sách này sẽ có lợi cho quá trình chinh phục nhân loại của chúng ta. Mã Duy, văn thư gởi cho Lưu Phong Sương do ngươi thảo!"

"Tuân mệnh, bệ hạ. Nhưng vi thần chưa có chức vụ gì trong quân, người thấp lời kém, e là Lưu Phong Sương không tin lời thần, khẩn thỉnh bệ hạ phái một vị đại nhân đức cao vọng trọng đi sứ, như thế càng có phân lượng".

Ma thần hoàng bật cười: "Cái này không khó. Mã Duy, ngươi hiến mưu hiến sách cho thần tộc, công lao không nhỏ, có thể thấy ngươi trung tâm cảnh cảnh! Trẫm hôm nay phân ngươi làm quân đoàn trưởng thập lục quân, thống soái hàng binh nhân loại. Ngoài ra, nghe nói tước vị của ngươi ở Tử Xuyên gia là bá tước, trẫm phong cho ngươi cao hơn một bậc làm hầu tước, phong hào Quan nội hầu!"

Quân đoàn trưởng vương quốc, đó là quân hàm tối cao trong quân giới ma tộc, trước giờ chỉ có quý tộc ma tộc cao quý mới có thể đảm nhiệm. Hiện tại, một nhân loại lại được đề bạt như thế, chuyện này chưa từng xảy ra trong quân đội ma tộc.

Tuy Mã Duy chỉ là thống soái phản quân nhân loại, nhưng trên danh phận, hắn đã có thể ngồi ngang hàng với Vân Thiển Tuyết, Diệp Nhĩ Mã, Á Ca Mễ... Vinh dự này không phải là chuyện thường!

Trong ánh mắt đầy hâm mộ của chúng nhân, Mã Duy vừa kinh vừa mừng, quỳ gối dập đầu: "Ngô hoàng thương yêu trọng hậu, vi thần nguyện tan xương nát thịt đền đáp ân điển!"

* * *

Ngày mười bảy tháng sáu năm bảy tám tư, sau khi nếm phải thất bại ở Đế đô thành, ma tộc quân đội xác lập lại chiến lược mới. Dưới mệnh lệnh của Ma thần hoàng, đệ thập thất, thập bát quân nhổ trại rời vương quốc tiến vào đất nhân loại.

Đệ thập ngũ quân đoàn đang ở Áo Tư và đệ ngũ quân đoàn đang ở Viễn Đông cũng phụng mệnh nhổ trại về Đế đô, trong nhất thời, đại đạo mù mịt bụi đất, mờ mịt cờ xí, nghìn nghịt người ngựa đổ về hướng Đế đô, ma tộc lại bắt đầu lăn bánh xe chiến tranh tàn khốc lên nhân loại.

Cũng vào trưa ngày mười bảy tháng sáu, đoàn người Bạch Xuyên cũng đến gần Đế đô.

Do sợ đụng phải Tuần la đội của ma tộc tuần tra, bọn họ không dám đi đường lớn mà lựa chọn đường mòn xuyên rừng mà đi, dùng rừng cây yểm hộ hành tung.

Bọn họ không hề biết, trước đây Đế Lâm từng chọn khu rừng này làm địa điểm thiết lập xưởng vũ khí bí mật.

Đương nhiên lúc này xưởng vũ khí đã phá hủy rồi, vô luận là Bạch Xuyên hay là ma tộc binh lục soát trong rừng, cái bọn họ nhìn thấy chỉ là tro tàn phế thải của một khu nhà bị đốt trụi.

Không ai ngờ được, nơi này từng là quân sự cơ địa trọng yếu nhất của Tử Xuyên gia.

Đi trên đường mòn trong rừng chưa đến năm dặm, ở trước một khúc quẹo, trong làn gió thổi đến nghe có tiếng động xì xào.

Sĩ binh dẫn đầu lắng tai nghe, sau đó nhỏ giọng nói: "Phía trước có người đến!"

Nói thì chậm nhưng diễn biến thực tế rất nhanh, thoại âm còn chưa dứt thì từ ngã rẽ đã có một mã đội xuất hiện, sĩ binh đông đúc mang đao vác thương hùng hổ.

Nhìn giáp nhẹ màu đen cùng đủ dạng binh khí tạp nhạp của chúng, Bố Lãng kinh hãi kêu lên: "Ma tộc!"

*****

Song phương tiếp cận như thế, Bạch Xuyên và ma tộc kị binh gần như muốn đâm sầm vào nhau, gần đến mức Bạch Xuyên có thể nhìn thấy lông mũi đen thui trong lỗ mũi hếch lên của đối phương.

Cả hai bên đều bất ngờ trước cuộc chạm trán này, ai nấy đều phát ngốc.

Bạch Xuyên là người có phản ứng đầu tiên, nàng nhanh chóng rút mã đao, vung đao chém một tên ma tộc ngã ngựa.

"Bảo hộ đại nhân! Giết!"

Toàn đội bạt đao chuẩn bị lao lên giết, nhưng không để chiến sĩ Tú tự doanh lao lên, ma tộc kị binh ào ào xuống ngựa, vứt toàn bộ vũ khí xuống đất, quỳ xuống dập đầu lạy Bạch Xuyên, mồm miệng xì xào, giống như đang van cầu gì đấy.

Bạch Xuyên nắm chặt mã đao đứng ngẩn ra, sĩ binh Tú tự doanh cũng ngơ ngác chẳng hiểu chuyện gì xảy ra.

"Bọn chúng đang làm gì?"

Bạch Xuyên quát bọn chúng: "Các ngươi chớ giả bộ, chúng ta không có mắc lừa đâu! Lên đi, chiến đấu đi!"

Ma tộc binh không có đứng lên, dập đầu còn nhanh hơn.

Một sĩ binh ma tộc căng thẳng lượm một thanh đao trên đất, Bạch Xuyên lui lại một bước, mã đao chuẩn bị sẵn tư thế chiến đấu: "Được! Lên đi!"

"Ô a ô ao ô!" Ma tộc binh đó lắc mạnh đầu, xoay đao đưa cán cho Bạch Xuyên, biểu tình thê thảm xì xào hô hoán gì đấy.

Đáng tiếc Bạch Xuyên không hiểu, phiên dịch hiểu ngôn ngữ ma tộc trong đội ngũ cũng thúc thủ vô sách, hắn giải thích: "Tôi biết ma tộc ngữ, bất quá trong ma tộc có quá nhiều bộ tộc, bọn chúng có nhiều ngôn ngữ, tên này nói không phải là Tắc nội á tộc ngữ".

"Như vậy thì bọn chúng không phải là ma tộc binh của Tắc nội á tộc rồi? Chẳng trách khiếp nhược như thế".

Bất quá hành động của tên ma tộc binh đó rất dễ đoán, mọi người đều hiểu đó là ý muốn đầu hàng.

Mấy sĩ binh tiến lên hất vũ khí của bọn chúng ra xa, đội ngũ ma tộc binh có số lượng nhiều hơn gấp đôi số người Bạch Xuyên nhưng bọn chúng chẳng dám phản kháng, trên mặt nở nụ cười nịnh bợ.

Nhìn tình hình đó, Bạch Xuyên kinh nghiệm phongh phú đoán ra được vài phần: "Nhất định là quân ta đánh thắng trận, đây là ma tộc binh bại trận tan rã. Đi tiếp về phía trước, chúng ta rất có thể gặp được bộ đội nhân loại truy kích! Mọi người đi mau, hội hợp được với bộ đội truy kích thì vào Đế đô sẽ dễ dàng hơn".

Đuổi đám ma tộc đi, đoàn người lại gia tăng tốc độ hành trình.

Có bài học vừa rồi, đảm khí của chúng nhân tăng nhiều, cước bộ cũng không còn rón rén như lúc đầu.

Lúc sắp ra khỏi khu rừng, Bạch Xuyên sai Bố Lãng đi dò đường, xem coi có ma tộc ở phía ngoài hay không.

Bố Lãng rất nhanh quay về, sắc mặt có chút cổ quái.

Bạch Xuyên hỏi hắn: "Bên ngoài có ma tộc không?"

"Có, đại nhân".

"Bọn chúng đông không, có cỡ bao nhiêu tên?"

"Nhiều lắm, nhiều không đếm được!"

Bạch Xuyên nhìn kỹ hắn: "Có nhiều ma tộc bên ngoài, sao ngươi còn hí hửng như thế?"

Bố Lãng cười hắc hắc: "Đại nhân, ngài tự mình đi xem sẽ minh bạch!"

Bạch Xuyên đi đến sát bìa rừng, từ trong kẽ lá nhìn ra phía ngoài.

Vừa nhìn nàng đã bị cảnh tượng làm cho kinh ngốc: Ma tộc! Khắp nơi khắp chốn đều là ma tộc, ma tộc lúc nhúc như dòi, tụ lại như một biển mây đen bao phủ không trung, ùn ùn chuyển động như thủy triều.

Song phương ở gần nhau như thế, gần đến mức Bạch Xuyên có thể cảm thụ được sự âm lãnh thường có của ma tộc nhân, mũi ngửi được mùi vị đặc trưng trên cơ thể ma tộc.

Ở Đặc lan thành hoặc Khoa nhĩ ni thành của Viễn Đông cũng chưa từng có binh mã ma tộc đông đúc như thế này, trong trí nhớ của Bạch Xuyên, chỉ có Mạt y hội chiến mới có quy mô binh sĩ ma tộc cỡ này.

Bạch Xuyên cửu kinh sa trường không phải là hạng người khiếp nhược, nhưng đột nhiên thấy được số lượng ma tộc đông thế này, nàng cũng bất giác hai chân phát nhuyễn, phản ứng đầu tiên là muốn co giò chạy!

May mà Bố Lãng giữ lấy nàng: "Đại nhân, ngài nhìn cẩn thận xem!"

Bạch Xuyên lúc này mới chú ý, ma tộc binh mã trước mắt chẳng có đội hình đội ngũ gì ráo, các sĩ binh mất mũ rách giáp, vũ khí vứt đâu không biết, khắp người dính bết máu, bọn chúng thỉnh thoảng quay đầu nhìn về phía sau, phảng phất nhưu sợ có ác ma đang truy theo sau lưng chúng.

Cờ xí, vũ khí, khôi giáp đều cực kì nhếch nhác, đội ngũ kinh hoàng, không khí hỗn loạn, bọn chúng hệt như một bầy chó đang bị đánh đuổi.

"Bọn chúng đang bỏ chạy, đó là bại binh!" Bạch Xuyên kinh hô một tiếng, ban đầu nàng còn cho rằng ma tộc binh chỉ gặp thất bại bình thường, nhưng nhìn thấy đào binh đông đảo, y mới biết bản thân đã sai lầm: một trường đại chiến sắp xảy ra! Không phải một quân đoàn, một phân đội bị kích tan, mà là cả đại quân ma tộc đã bị nhân loại đánh bại rồi!

"Đây là tin mừng lớn nhất từ khai chiến đến nay, không biết là vị tướng quân nào có may mắn truyền tiệp báo cho tổ quốc?" Bạch Xuyên đột nhiên quay người đi ra sau đám sĩ tốt quát: "Các sĩ binh, có biết chúng ta đã đi qua bao nhiêu thôn trang không người rồi không? Có biết bao nhiêu nhân loại đã bị chúng giết không? Chẳng lẽ kẻ thù xâm chiếm đất đai, tàn hại đồng bào đang ở trước mặt mọi người mà mọi người lại nương tay ư? Hung thủ trước mặt, báo cừu tuyết hận chính là hôm nay!"

Nói xong, Bạch Xuyên cởi ngoại bào, xuất hiện chế phục Tử Xuyên quân với hai sắc đen, bạc, thúc con lừa dưới chân, một mình một lừa xông ra khỏi khu rừng.

Hộ vệ tùy hành có phản ứng, cao hô: "Theo đại nhân! Sát!" Bám theo Bạch Xuyên, toàn đội nhân mã vung mã đao, như một trận gió lao về hướng binh mã ma tộc.

Một bên là đại quân đông nghịt, một bên chỉ có một tiểu đội mười sáu người, lấy mười địch vạn, chẳng khác gì một hài tử gây hấn với một người khổng lồ, nếu là bình thường, người khổng lồ chẳng chút phí lực cũng đạp tên hài tử gây hấn thành thịt vụn.

Nhưng lúc này, ma tộc bại binh đã bị giết đến mắt hoa tâm hoảng, thấy có sĩ binh Tử Xuyên gia từ trong rừng lao ra, bọn chúng tưởng có phục binh, nào ngờ chỉ có mười mấy người mà thôi!

Oang long một tiếng, binh quần đột ngột bùng phát tán loạn, ma tộc binh gào thảm bỏ chạy tứ tán.

Đoàn người Bạch Xuyên lao vào binh quần như đám sói đói xông vào bầy cừu, đi đến đâu là ma tộc binh ở đó sợ hãi hoảng loạn thất hồn mất vía, bọn chúng chui vào bụi rậm, quỳ xuống đất lạy, ôm đầu chổng mông... cả đội ngũ đông đen mà chẳng có lấy tên nào dám chống lại!

Bạch Xuyên tung hoành địch quân, vô cùng đẹp mắt.

Dưới đao pháp hung ngoan của nàng, huyết nhục tung tóe, ma tộc binh gào khóc van xin. Nàng chém giết đã tay, thẳng thừng xả hết những bực dọc dồn nén suốt đường đi.

Điều đáng tiếc duy nhất đó là, vật cỡi chẳng phải là chiến mã mà chỉ là một con lừa nhỏ, điểm này bỗng nhiên làm mất cả hình tượng nữ tướng quân oai hùng giết giặc trên sa trường.

Nhân viên tùy tòng cũng ra sức chém giết. Một tiểu đội mười sáu người tung hoành như một con rồng, tàn phá đội ngũ ma tộc chẳng chút cố kị, vô pháp đếm được đã giết bao nhiêu ma tộc binh, cuối cùng khi tàn cuộc, tù binh bị bắt hơn ba trăm tên, sĩ binh Tú tự doanh nghênh ngang áp giải chúng, tự cảm thấy bản thân thật oai vệ.

Mọi người đang hào hứng thì phía trước truyền đến âm thanh chấn động, trên đường chân trời xuất hiện đám bụi vàng sẫm, từ phương hướng Đế đô xuất hiện cờ xí tung bay, xuất hiện đao quang kiếm ảnh, tiếng vó ngựa dậm đất, tiếng hò hét vang trời, một nhánh kị binh đông đảo đang lao về phía bọn họ.

Bạch Xuyên kích động hô lớn: "Người của chúng ta! Chuẩn bị đón binh mã của chúng ta đến!"

-o0o-


Kiếm Hiệp 4.0
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Hồi (1-193)


<