Truyện Tiên Hiệp

Truyện:Tử Xuyên tam kiệt - Hồi 110

Tử Xuyên tam kiệt
Trọn bộ 193 hồi
Hồi 110: Sinh tử tương thác
0.00
(0 lượt)


Hồi (1-193)

Bạch Xuyên nói không sai, như một đàn ưng tung cánh trời cao, kị binh Tử Xuyên gia hung mãnh phi tới, hơn ngàn Hắc y kị binh tạo thành cơn lốc đen thịnh nộ lao giữa thiên địa.

Bọn họ nhanh chóng đến gần, mã đao và trường thương nuốt lấy bại binh ma tộc đang đào tán.

Công kích hung bạo, mã đao chỉ nhắm vào cổ mà chém, trường thương đâm xuyên thân thể ma tộc binh, nỏ lẩy tên ghim thấu thân thể chúng, hoa máu bung bung lên không trung.

Ngựa lao đến hất ngã ma tộc binh, tiếp đó là đao chém, thương đâm, vó ngựa dẫm đạp, thế truy kích vô tình như cuồng phong, ma tộc binh tán loạn, không cầm nổi vũ khí, thở không ra hơi.

Cơn lốc kị binh cuốn đến đâu thì để lại tàn thi đoạn chi khắp mặt đất, cơn lốc cứ nhắm đến những chỗ có ma tộc binh tụ thành bầy mà sát, bốc lên những thanh âm tử vong thảm thiết.

Bạch Xuyên đứng né sang bên, kị binh nhân loại truy kích lướt qua chỗ bọn họ, không ai quan tâm đến bọn họ, chỉ có bụi bốc lên mù mịt che khuất thân ảnh bọn Bạch Xuyên, rồi nhanh chóng biến mất trên đường.

Hành động nhanh như chớp, chém giết mãnh liệt như lôi đình, Bạch Xuyên không ngừng tặc lưỡi tán thưởng bộ đội truy kích.

Theo nàng thấy, chi bộ đội này không có võ công tuyệt thế, nhưng quả cảm kiêu dũng và phối hợp vô cùng chặt chẽ, đặc biệt khí thế xung phong không kể sinh tử thật khiến người ta ớn lạnh hoảng sợ.

Cường binh như thế, không hề thua kém bộ đội Tú tự doanh tinh duệ ở Viễn Đông.

Khi kị binh lướt sát ngang nàng, nàng nhìn thấy tiêu chí thanh kiếm và thuẫn bài đan chéo trên bao cổ tay khải giáp bọn họ, Bạch Xuyên lập tức nhận ra: "Hiến binh! Bọn họ là hiến binh bộ đội của Giám sát thính! Là binh mã của Đế Lâm!"

Ma tộc bại binh và kị binh hiến binh nhanh chóng biến mất, Bạch Xuyên cùng bộ hạ áp giải tù binh bắt được tiến về Đế đô.

Đi chưa được xa thì phía trước đường lại nổi lên một màn bụi mù, một đội hắc y kị binh khác lại chạy đến, đại đội nhân mã tiếp tục truy kích địch nhân, để lại một tiểu đội chạy đến chỗ bọn Bạch Xuyên.

Bạch Xuyên ngừng đội hình, hỏi to: "Cho hỏi, có phải là bộ hạ của Đế Lâm đại nhân không?"

"Đứng nguyên tại chỗ không được cử động, vứt vũ khí xuống, đưa tay lên đầu!" Trong tiến hét, hắc y kị binh thúc ngựa áp sát, vòng quanh đội hình Bạch Xuyên, trường thương ngạo nghễ chĩa thẳng vào mặt bọn họ.

Quân quan dẫn đội hiến binh mở mũ trùm đầu, ngồi trên ngựa ngó xuống quát lớn: "Các người là ai?"

Ngữ khí ngạo mạn của hắn khiến Bạch Xuyên khó chịu, nhưng nghĩ đến đối phương là chiến sĩ kiêu dũng vừa lập đại công, nàng nhẫn nhịn: "Trưởng quan, tôi là Hồng y kì bổn Bạch Xuyên của Viễn đông quân, đây là chứng kiện của tôi".

'Quân quan của Viễn Đông quân?" Trong mắt quân quan đó thoáng qua nét hung dữ: "Viễn Đông quân quan sao có thể xuất hiện ở đây?"

Hắn gằn giọng lệnh: "Các ngươi là phản nghịch vô sĩ đầu hàng ma tộc! Bắt lấy!"

Các hiến binh hét một tiếng định lao về Bạch Xuyên, các hộ vệ của Bạch Xuyên lập tức ngăn cản bọn chúng: "Các ngươi muốn làm gì!"

"Buông vũ khí, lập tức đầu hàng, bằng không giết chết không cần lý do!"

Song phương bạt xuất đao kiếm, Bạch Xuyên tức giận quát: "Quý quan làm càn! Ta là Hồng y kì bổn do tổng trưởng ngự phong, ngươi là thứ gì, là kì bổn hả? Dám bắt bớ ta!"

Tên quân quan kị binh đó cười lạnh: "Hay, có bản lĩnh, có bản lĩnh! Ma tộc đều bị giết chạy hết rồi, các ngươi còn dám chống cự!" Hắn chầm chậm đưa tay lên.

Lập tức, các kị binh kết trận, mũi thương rung khẽ chĩa vào đoàn người Bạch Xuyên.

Bạch Xuyên cảm giác lạnh lưng, nàng biết, chỉ cần tên quân quan đó hạ lệnh, đám kị binh sẽ bắt đầu xung kích. Dưới tốc độ của khoái mã và chiều dài trường thương, chỉ bằng đao kiếm căn bản không thể chống lại!

Vừa hay vào lúc này trên đại đạo lại bốc mùi bụi đất, một đội binh mã Tử Xuyên gia chạy ngang chỗ họ, viên tướng lĩnh dưới đại kỳ nhìn rất quen thuộc.

Trong nháy mắt, Bạch Xuyên thình lình nhớ ra: đó không phải là Phó thống lĩnh Tần Lộ của Trung ương quân sao?"

Nàng dùng hết sức gọi lớn: "Tần Lộ đại nhân, mau qua đây!"

Nghe có tiếng nữ kêu lanh lảnh, viên tướng lĩnh đó đột ngột dừng ngựa, chuyển hướng chạy đến cách bọn họ vài bước ngựa.

Y đẩy mũ trùm ra, một gương mặt mệt mỏi liền xuất hiện, quả nhiên là Tần Lộ.

"Vừa rồi là ai gọi?"

"Là tôi!" Bạch Xuyên nói nhanh: "Tần Lộ đại nhân, tôi là Bạch Xuyên, lần trước lúc hội chiến Mạt Y, tôi từng gặp ngài!"

Tần Lộ nhảy xuống ngựa đi qua. trên khải giáp dính đầy máu và lộ các vết thương.

Y nghi hoặc nhìn Bạch Xuyên, hai mày nhíu chặt: "Bạch Xuyên... A, ta nhớ ra rồi! Cô là cô gái đi theo Tử Xuyên Tú đại nhân phải không? Đã xảy ra chuyện gì? Vì sao bọn họ lại bao vây các người?"

"Đúng đúng, là tôi! Đại nhân, thỉnh ngài nói rõ với bọn họ dùm, bọn họ cho rằng chúng tôi là phản đồ đầu hàng ma tộc!"

"Phản đồ?" Tần Lộ mỉm cười: "Đúng là mắc cười".

Y nói với quân quan hiến binh: "Quân pháp quan, ta là Tần Lộ của Trung ương quân. Ta có biết nữ tử này, cô ta là quân quan của Viễn Đông quân, là tướng lĩnh thân tín của thống lĩnh Tử Xuyên Tú, không phải là người của ma tộc".

Đã có Tần Lộ đảm bảo, quân quan hiến binh đó cũng hòa hoãn lại. Hắn đơn giản đáp: "Đắc tội rồi, xin lỗi". Quay đầu ngựa dẫn bộ hạ thần tốc li khai.

Tức tối nhìn theo thân ảnh hiến binh bộ đội, Bạch Xuyên nhổ phì, sĩ binh Viễn Đông quân chửi rủa: "Giám sát thính, bọn khốn! Đánh thắng một trận đã hếch mũi lên tận trời!"

*****

Tần Lộ cười khoan hậu, đợi mọi người phát tiết xong, y mới hỏi: "Bạch Xuyên cô từ đâu chạy đến đây?"

"Tôi từ Viễn Đông đến".

"Viễn Đông ư?" Tần Lộ thất kinh: "Dọc đường toàn vùng địch chiếm đóng, cô làm sao thông qua?"

"Phong tỏa của ma tộc không phải quá nghiêm. Tuy ma tộc thổi phòng có trăm vạn đại quân, nhưng trải dài trên địa vực quá lớn, mấy chục vạn nhân mã căn bản không đủ. Ở khu địch chiếm, dân chúng vẫn hướng về chúng ta, Ma tộc chỉ như kẻ mù mà thôi, e là chúng tôi dù đi trước mặt bọn chúng cũng không phát giác".

Tần Lộ gật đầu: "Tuy nói như thế, nhưng không phải ai cũng có dũng khí như thế".

"Cũng không có gì, vận khí tốt mà thôi!" Bạch Xuyên giả bộ khiêm tốn.

Tần Lộ dẫn Bạch Xuyên về Đế đô, dọc đường đầy thi thể, tàn chi, đoạn kiếm, đất nhuộm máu sẫm màu.

Đi ngang nơi vốn là đại doanh của ma tộc quân, chiến trường còn thảm liệt gấp mấy lần, thi thể chất cao như đồi như lũy.

Đất đã thấm đủ máu, máu tồn động thành từng ao nhỏ, mặt đất nhão nhẹt như sình.

Các lộ binh mã nhân loại truy kích đang lục tục quay về, tiếng ca hát khải hoàn, tiếng hoan hô, chiến cả vang lừng, tù binh ma tộc bị áp tải thành từng cụm.

Ma tộc binh từng cuồng ngạo ngông nghênh, lúc này bộ dạng vô cùng thê thảm. Bọn chúng không có khôi giáp, không có vũ khí, y phục lam lũ, máu vẫn ứa từ vết thương. Nhìn kị binh nhân loại áp tải bao quanh, nhãn thần bọn chúng sợ sệt bất an như thỏ nhìn thấy sói. Không ai có thể liên tưởng được hình tượng hiện giờ của chúng với bộ dạng xâm lược hùng hổ trước đây.

Khiến Bạch Xuyên cảm thấy đau lòng đó là, trong đám tù binh có không ít nhân loại. Bọn họ là người ở các vùng địch chiếm, bị ma tộc ép vào quân.

Một thiếu niên bị bắt làm tù binh thấy Bạch Xuyên nhìn mình thì vội tránh ánh mắt nàng, Bạch Xuyên chấn động, thiếu niên đó còn quá nhỏ, chắc chắn chưa quá mười tám tuổi.

Lúc đi ngang Bạch Xuyên, thiếu niên tù binh đó thoáng ngừng lại, hai tay run run đưa ra, phảng phất định nói gì đấy với Bạch Xuyên.

Nhưng nó còn chưa kịp lên tiếng thì sĩ binh cảnh giới đã quật cán thương vào người nó: "Đi nhanh, nhìn cái gì!" Thiếu niên tù binh thốt lên một tiếng đau đớn trốn vào trong đám tù binh.

Nhìn bóng dáng nhỏ nhoi đáng thương của thiếu niên đó, Bạch Xuyên bất nhẫn di khai ánh mắt, nhưng đội ngũ tù binh quá dài, vô luận nhìn đâu cũng thấy dáng vẻ đáng thương.

"Sao lại nhiều như thế!"

Tần Lộ bình tĩnh nói: "Những nhân loại này, có kẻ là theo Mã Duy làm phản, có kẻ bị ma tộc bắt đi lính, cũng có kẻ chủ động gia nhập đầu kháo ma tộc!"

"Sẽ xử lý bọn họ thế nào?"

Tần Lộ quay sang nhìn nàng: "Bạch Xuyên các hạ không phải là ngày đầu tiên tòng binh chứ?"

Bạch Xuyên chấn động, nàng minh bạch ý tứ của Tần Lộ: Tử Xuyên gia có thể tha cho ma tộc binh nhưng tuyệt đối không bỏ qua cho phản đồ.

"Nhưng thiếu niên đó, nó căn bản vẫn là hài tử, đâu hiểu hết chuyện".

Tần Lộ lắc đầu: "Tú Xuyên đại nhân mười một tuổi phá Lưu Phong đại quân, mười tám tuổi đánh bại phản loạn Dương Minh Hoa. Bạch Xuyên các hạ, niên kỉ không phải lí do, làm người cần phải chịu trách nhiệm với hành vi của bản thân".

Bạch Xuyên không biết đối đáp làm sao, nhìn hàng tù binh dài dằng dặc, nàng cảm nhận một nỗi bi ai sâu sắc trong lòng mình.

Bạch Xuyên thu lại tầm mắt, hỏi Tần Lộ: "Tần Lộ đại nhân, cho hỏi Đế đô hiện nay do vị đại nhân nào phụ trách chỉ huy? Tôi muốn cầu kiến quan tổng chỉ huy phòng ngự của Đế đô, Viễn Đông có quân tình muốn bẩm báo".

"Chỉ huy tối cao ở Đế đô là Hoàng trữ giám quốc kiêm thống lĩnh Trung ương quân, Tử Xuyên Trữ điện hạ. Nhưng mặt quân sự chủ yếu do Đế Lâm đại nhân và hạ quân phụ trách. Đế Lâm đại nhân suất quân truy kích ma tộc, Trữ điện hạ còn ở trong thành, ta dẫn cô đi gặp. Điện hạ rất quan tâm đến cục thế của Viễn Đông, nhìn thấy người Viễn Đông nhất định sẽ rất cao hứng".

Từ xa Bạch Xuyên nhìn thấy thượng không Đế đô ngùn ngụt khói đen, từng cột khói khổng lồ bốc thẳng lên trên, thỉnh thoảng lại có lưỡi lửa phụt lên đây đó, từ xa vẫn cảm thấy hơi nóng phả vào mặt.

Bạch Xuyên kinh hãi: "Đế đô cháy rồi! Cả Đế đô bị thiêu cháy rồi!'

Tần Lộ trầm mặc không đáp, ánh mắt rất phức tạp, phảng phất như bi ai, như phẫn nộ.

"Lửa chỉ cháy ở nửa Đế đô, chúng tôi đã có chuẩn bị cách ly tây thành, hỏa thế không lan đến tây thành khu".

Đại hỏa phong tỏa đông nam thành khu, vô pháp thông qua khu vực lửa cháy.

Đoàn người Bạch Xuyên ngồi lên chiến thuyền đậu ở đông ngạn, xuất phát sang tây ngạn, đội ngũ từ tây ngạn lên bờ, sau đó qua tây bắc đại kiều, theo cổng tây thành vào Đế đô.

Lúc đi qua trận địa thành tường, Bạch Xuyên cố ý quan sát thủ quân.

Trên thành tường lắp đặt vài đại hình đầu thạch xa, còn thủ quân trang bị một loại nỗ cung hình thức kì quái, Bạch Xuyên chưa từng thấy qua.

Tần Lộ giảng giải: "Đây là vũ khí mới, chúng rất lợi hại, ma tộc ăn trái đắng với chúng rất nhiều!"

"A!" Bạch Xuyên nhìn thêm vài lần.

Trước khi rời Viễn Đông, Tử Xuyên Tú đặc biệt nhắc nhở nàng ở tiền tuyến Đế đô có khả năng xuất hiện một loại nỗ tiễn mới khiến mọi người rất chú ý. Bản thân đến trễ một bước, không thấy được tình cảnh vận dụng đại quy mô loại nỗ cung mới này.

Tuy hỏa thế không lan đến tây thành khu nhưng khói đen vẫn lan qua mù mịt, sức nóng lẫn khói làm người ta hô hấp rất khó khăn, mọi người phải cởi chế phục, dùng y phục bịt mũi mà đi.

Tuy mới chỉ qua trưa nhưng khói đen che mờ cả dương quang, biến không gian trong thành trở bên u tối, hệt như đang vào chạng vạng.

Cảnh tượng trong thành tiêu điều, các cửa tiệm trên phố đều đóng cửa, đường đi cũng vắng người, chỉ có quân nhân qua lại.

Trên nhai đạo tối nhờ nhờ xuất hiện vài con chó ốm đói đang kiếm ăn trong các đống tạp bần chất bên đường, thấy có người ngựa đi qua, bọn chó hoang ngẩn đầu đuổi theo sủa cuồng.

Bạch Xuyên không thể tưởng đây chính là Đế đô phồn hoa, nàng cứ tưởng đang đi vào quỷ vực ma giới.

Tần Lộ giải thích: "Rất nhiều thị dân chạy khỏi Đế đô, công năng thành thị đã tê liệt rồi. Bạch Xuyên, cô nhìn ở đây còn đỡ, nếu qua đông khu, mọi thứ bên đó đều thành hoang phế rồi".

Đế đô phồn hoa, lại gánh phải hạo kiếp như hôm nay.

*****

Xe ngựa chạy thẳng đến công viên đại nhai ở tây thành khu, trung tâm chỉ huy đã chuyển từ trung ương đại nhân ở đông thành khu sang công viên đại nhai.

Sĩ binh vũ trang thủ hộ cả con đường, ở trước một nhà dân không có bất cứ tiêu chí gì, mã xa dừng lại, Tần Lộ nhảy xuống trước: "Đến rồi! Trữ điện hạ ở bên trong".

Bạch Xuyên xuống xe, nàng kinh ngạc nhìn căn nhà, đây chỉ là một ngôi nhà bình thường, để hoàng trữ của Tử Xuyên gia trú ngụ thì quá mức đơn giản.

Nàng nhìn Tần Lộ: "Tôi biết tiền tuyến Đế đô rất gian khổ, nhưng chẳng lẽ chẳng còn một căn nhà nào tốt hơn để Trữ điện hạ nghỉ ngơi ư?"

Tần Lộ lắc đầu: "Đây là ý của Trữ điện hạ, trong lúc chiến trang, điện hạ không muốn hưởng thụ mà muốn đồng cam cộng khổ cùng tướng sĩ. Bạch Xuyên, gặp điện hạ thì cô sẽ minh bạch".

Y gõ cửa, một cảnh vệ vũ trang mở cửa.

Tần Lộ cáo tố gã: "Báo với điện hạ, thống lĩnh Viễn Đông quân có phái một quân quan đến

"A, Viễn Đông!" Cảnh vệ thất kinh: "Vị cô nương này lại từ Viễn Đông đến?"

Tần Lộ và Bạch Xuyên đều gật đầu, cảnh vệ cảm thán nói: "Quá tài! Nhị vị đại nhân mời vào, tôi lập tức thông báo cho Trữ điện hạ".

Bạch Xuyên tiến vào khách sảnh, chờ mấy phút thì có một nữ quân quan vận chế phục quân quan lam sắc tiến vào rót trà cho Bạch Xuyên.

Bạch Xuyên vốn cho rằng đó là thị vệ của tổng trưởng phủ, nhận chung trà nhẹ nhàng nói: "Đa tạ".

Nữ quân quan đó lại chủ động hỏi chuyện nàng: "Cô là Bạch Xuyên phải không? Tôi còn nhớ cô!"

"A!" Bạch Xuyên lập tức nghe ra thanh âm này, nàng đứng bật dậy: "Tôi là Bạch Xuyên, cô là! Trữ điện hạ!"

Nàng thối lui một bước, cung kính hành lễ với đối phương, sau đó ngẩng đầu quan sát kỹ đối phương, rất lâu cũng không lên tiếng.

Bạch Xuyên còn nhớ, bốn năm trước lúc bản thân rời phủ Tử Xuyên Trữ để đến Viễn Đông, Tử Xuyên Trữ lúc đó vẫn là một thiếu nữ còn e ấp như nụ hoa vừa chớm, vô ưu vô lự, ngây thơ thuần khiết, trong ánh mắt đầy sung cảnh xán lạn đối với ái tình và tương lai.

Người vẫn là người cũ, dung mạo vẫn là dung mạo cũ, nhưng Tử Xuyên Trữ lúc này phảng phất như biến đổi thành một người khác.

Mái tóc dài đã cắt đi, dung nhan xinh đẹp vẫn còn đó nhưng nét ngây thơ thuần chất, thần tình ấu trĩ khi xưa đã không còn thấy vết tích, hai mày thanh tú cau giãn đều hiển hiện nét cương nghị, ánh mắt chất chứa sự minh trí của người trưởng thành.

Bạch Xuyên bất giác cảm khái: nữ tử thân vận nhung trang, phong tư hiên ngang này chính là tiểu thư quý tộc mà mình từng biết sao? Thật là biến hóa quá nhiều a!

"Không cần đa lễ". Tử Xuyên Trữ đỡ khẽ Bạch Xuyên: "Không ngờ là cô đến! Thống lĩnh Viễn Đông phái cô đến đây sao?"

"Đúng vậy". Bạch Xuyên chú ý đến cách dùng từ của Tử Xuyên Trữ: "Thống lĩnh Viễn Đông?" Nàng cười khổ, thiếu nữ trước kia hay kêu "A Tú ca ca" giờ đã đi đâu rồi?

"Trên đường có gian khổ không? Có gặp phải nguy hiểm không?"

"Nhờ phúc điện hạ, chúng tôi trên đường có kinh nhưng vô hiểm".

"Bọn ta rất quan tâm đến chiến cục bên phía Viễn Đông. Bạch Xuyên, cô từ nơi đó đến có mang theo tin tức gì tốt không?"

Bạch Xuyên đem tình hình hiện này của Viễn Đông, lược thuật qua toàn bộ cho Tử Xuyên Trữ.

Từ sau khi Tử Xuyên Tú quay về Viễn Đông vào tháng ba, gã bắt tay chỉnh quân bị chiến, nhưng Viễn Đông vốn quân lực bạc nhược khó mà chống cự với quân thế cường đại của ma tộc, vô pháp ngăn cản ma tộc quân đội quá cảnh, do đó, gã đặc ý phái Bạch Xuyên đi giải thích với gia tộc.

Tử Xuyên Trữ và Tần Lộ nghiêm túc lắng nghe, không có lên tiếng ngắt ngang.

Đợi lúc Bạch Xuyên dừng lại uống nước thì Tần Lộ mới lên tiếng hỏi: "Như thế, Tú Xuyên thống lĩnh tính toán thế nào? Hiện tại nội địa đang như dầu sôi lửa bỏng, chẳng lẽ ngài ấy tính giữ mấy chục vạn quân ở Viễn Đông quan sát ư?"

Bạch Xuyên lập tức lên tiếng đáp: "Tần Lộ đại nhân, lời này của ngài không đúng rồi! Đại nhân nhà tôi tuyệt không ngồi nhìn, ông ấy đang chờ thời cơ đánh cho ma tộc một đòn trí mệnh!"

Tần Lộ nhướng mày, nói: "Bạch Xuyên các hạ, ta là một thô nhân lính chiến, nếu có lời gì không đúng, xin đừng phiền lòng. Tuy cô nói Tú Xuyên thống lĩnh đang chờ thời cơ, nhưng theo cách nhìn của tôi, bộ đội Viễn Đông hiện nay xuất binh Ngõa Luân chính là thời cơ tốt nhất. Chủ lực của ma tộc đã thâm nhập sâu vào nội địa, cứ điểm Ngõa Luân chắc chắn không thể bố trí trọng binh, muốn đoạt lại cũng không phải quá khó".

"Đại nhân, cách nhìn của ngài, đại nhân nhà tôi sớm đã tính tới. Nhưng chủ lực của ma tộc đã tiến nhập vào nội địa gia tộc, nếu quân ta đoạt về cứ điểm Ngõa Luân, bít lấy đường về của ma tộc thì chưa chắc đã có lợi cho chiến cục. Ma tộc nhập quan mắt thấy đã không còn đường lùi, bọn chúng chỉ đành đập nồi dìm thuyền mở một đường máu, tám mươi vạn ma tộc quân lập tâm quyết tử là một lực lượng cực kì đáng sợ. Đại nhân nhà tôi lo lắng, coi chừng lộng xảo thành chuyết, gây ảnh hưởng xấu lên chiến cục".

Tử Xuyên Trữ và Tần Lộ nhíu mày, bọn họ chưa từng suy xét đến góc độ này.

Tử Xuyên Trữ thức thời bỏ qua thoại đề này, lại hỏi Bạch Xuyên quá trình đi đường.

Bạch Xuyên dùng ngữ khí nhiệt tình nói: "Điện hạ, tôi từng qua các vùng bị chiếm, nhận thấy ma tộc không được lòng người, nhất định không thể đứng vững. Trong các khu bị chiếm, dân chúng vẫn hướng về tổ quốc. Chỉ cần nhân tâm bất tử, tổ quốc sẽ không thể vong! Đặc biệt có Trữ điện hạ thân ở Đế đô tổ chức kháng kích ma tộc, đã kích thích đấu chí và tín tâm của dân chúng. Rất nhiều địa phương, quân đội gia tộc bị đánh tan tác đã bắt đầu tụ tập trở lại, bình dân bách tính cũng cầm vũ khí hưởng ứng, chuẩn bị động thủ với ma tộc, sự thống trị của ma tộc đã xuất hiện nhiều bất ổn. Chỉ cần tin tức Đế đô chiến thắng truyền đi, khởi nghĩa ở các vùng bị chiếm sẽ bạo phát, ma tộc sẽ rất đau đầu để đối phó, không thể chiếu cố cả đầu lẫn đuôi được".

Tử Xuyên Trữ vỗ tay khen ngợi: "Nói rất hay, chỉ cần nhân tâm bất tử, tổ quốc sẽ không thể vong!"

Tần Lộ cũng cười, nhưng giữa hai mày ẩn chứa nét lo lắng. Y chen vào: "Bạch Xuyên vừa đến, trên đường mệt mỏi, đi nghỉ ngơi trước đi".

Nhận ra Tần Lộ muốn nói chuyện riêng với Tử Xuyên Trữ, Bạch Xuyên thức thời đứng lên cáo từ: "Vâng. Trữ điện hạ, hạ quan cáo từ!"

"Cô nghỉ ngơi cho tốt, đợi đến đêm Đế Lâm đại nhân trở về, ông ấy có thể triệu kiến cô".

Thị vệ dẫn Bạch Xuyên đi ra, đóng cửa lại.

Tử Xuyên Trữ nghi hoặc: "Tần Lộ, ông có lời gì định nói ư?"

"Vâng, hạ quan cần phải bẩm báo chiến tình với Trữ điện hạ. Điện hạ, đây không phải là tin tức tốt gì, ngài phải chuẩn bị tâm lí trước".

Tần Lộ rất nghiêm túc, Tử Xuyên Trữ ẩn ước có dự cảm xấu, nàng hỏi: "Ta vừa nghe tiền tuyến báo tin thắng, nói quân ta đại thắng, truy kích năm mươi dặm, trảm sát vô số ma tộc, chẳng lẽ không phải sao?"

"Hồi bẩm điện hạ, quân ta đại thắng là hoàn toàn thật. Tuy chiến quả vẫn còn chưa thống kê, nhưng ước chừng tiêu diệt không dưới mười vạn địch quân".

"Vậy thì có chuyện gì? Chẳng lẽ chiến tình có phản phục, hoặc giả ma tộc có tăng viện mới?"

"Không liên quan đến ma tộc, đây là chuyện nội bộ quân ta".

Nhìn Tử Xuyên Trữ, Tần Lộ quả thật có điểm khó nói: "Điện hạ, đêm qua Giám sát trưởng đốt thành, không những thiêu chết ma tộc binh, cũng thiêu chết cả người của chúng ta. Đệ thập cửu sư của Trung ương quân bị vây trong lửa, hơn năm ngàn người bị thiêu chết, chạy thoát ra chưa đến một nửa. Ngoài ra, còn có dân binh và vũ trang địa phương trợ chiến, tử thương rất nhiều chưa thống kê được!"

"Cái gì!" Tử Xuyên Trữ chấn kinh đứng lên: "Ta rõ ràng nhắc nhở Đế Lâm, kêu ông ta trước khi nổi lửa phải rút hết người của mình ra, ông ta còn nói đã nhớ, sao lại đi làm như thế..."

*****

Tử Xuyên Trữ đột nhiên nhớ đến nét mặt cười lạnh sát khí của Đế Lâm trước khi rời đi, tim nàng đột nhiên nhói lên: "Ông ta căn bản là cố ý! Ông ta căn bản đã tính hi sinh người mình để ngăn cản ma tộc! Đế Lâm, kẻ sát nhân điên cuồng! Ngươi ngay cả người mình cũng không tha!"

Tần Lộ đau lòng nói: "Điện hạ, bằng vào lương tâm mà nói, Giám sát trưởng đại nhân làm như thế không phải không có lí do. Thủ quân tiền tuyến nếu triệt thoái, ma tộc có khả năng sẽ phát giác cạm bẫy, hoặc giả đột phá chiến tuyến chạy sang tây thành. Nhưng tử thương đều là chiến sĩ Trung ương quân, bọn họ đều là lão binh theo Tư Đặc Lâm đại nhân nhiều năm, bắt đầu tử Viễn Đông, đánh Mạt Y, đánh Ngõa Luân, chống cự ma tộc, trấn áp phản quân Viễn Đông, bọn họ mỗi người đều đổ nhiều máu cho tổ quốc, công trạng to lớn. Hiện tại, gia tộc không nói một tiếng phóng hỏa thiêu chết bọn họ. Tôi, tôi không biết nói sao với bọn họ, không biết đối diện thế nào với bọn họ!"

Nói đến đây, Tần Lộ khóc không thành tiếng.

Nghĩ đến tâm tình bi phẫn của các lão binh khi đối diện tuyệt cảnh, nghĩ đến tấm lòng trung thành của bọn họ, bị gia tộc vứt bỏ, cảm thụ của bọn họ thống khổ đến dường nào, Tử Xuyên Trữ nát cả lòng, tâm tình trĩu nặng.

Nàng cảm giác trời xoay đất chuyển, hai bàn tay nắm chặt lấy mép quân phục, nắm tay siết chặt đến phát trắng.

Trong nhà rơi vào yên tịch như chết, cuối cùng, Tử Xuyên Trữ lên tiếng phá đi sự trầm tịch.

"Tần Lộ, ông xem, chuyện này nên làm thế nào đây?"

"Điện hạ, tôi cũng không biết. Lúc đánh Mạt Y, Trung ương quân bốn người mới có một quay về, hi sinh lớn thế chúng tôi vẫn không than oán, nhưng lần này bất đồng, bọn họ chết trong tay người mình, chết không nhắm mắt. Điện hạ, nếu ngài chỉ là hoàng trữ kế thừa gia tộc, tôi cũng không đem chuyện này làm phiền ngài, Trung ương quân cũng sẽ nhẫn nhịn, nhưng ngài còn là Quân đoàn trưởng của Trung ương quân, tử thương chính là bộ hạ của ngài, tôi không thể không bẩm cáo một tiếng".

Chùi sạch lệ, Tần Lộ thi lễ: "Điện hạ, tôi không quấy nhiễu nữa. Vô luận thế nào, thắng lợi dù sao cũng là thắng lợi. Ngài cả đêm không ngủ, cũng nên nghỉ sớm một chút".

Nhìn thân ảnh Tần Lộ khuất sau cửa, Tử Xuyên Trữ yên lặng phát ngốc, ánh mắt đờ đẫn.

"Đây có thể coi là thắng lợi được không?"

Đẩy cửa sổ ra, bên ngoài khói đen vẫn ngút trời, cuồn cuộn vào nhau phủ khắp không gian, thỉnh thoáng hé lộ chút xanh hiếm hoi của bầu trời. Không trung xám xịt, không khó nóng bức, tất cả khiến người ta bất an, lúc này, Tử Xuyên Trữ cảm giác vô cùng cô độc, phảng phất như chỉ còn mình nàng tồn tại.

Bản thân tuy có rất nhiều bộ hạ nhưng không một ai có thể để nàng tin tưởng, để nàng tựa vào. Sát nhân vương đó cuồng vọng hung tàn, kiêu hoành ngạo nghễ đến cực điểm, không nói một lời lập tức phóng hỏa thiêu chết hơn vạn dân quân. Cho dù biết rõ hắn cố tình làm, bản thân cũng không thể xử lý gì được, dù sao chống cự ma tộc cũng phải dựa vào hắn!

Chân cảm giác như đang nhũn ra, mũi càng lúc càng cay nồng, Tử Xuyên Trữ không ngừng nhắc nhở bản thân: "Ta là người kế thừa của Tử Xuyên gia, ta là tổng trưởng tương lai, ta là Quân đoàn trưởng Trung ương quân! Ta là tinh thần của Đế đô, là mốc nhắm của chúng nhân. Quên bản thân là nữ nhi đi, ta phải kiên cường dũng cảm hơn nam nhân! Nhất định phải kiên cường!"

Nhưng không biết vì sao, tâm tình bi ai và yếu ớt lại như thủy triều xâm lấn, không cách nào gắng gượng kiên cường được.

Lúc này, Tử Xuyên Trữ vô cùng hi vọng, người luôn thủ hộ bên nàng từ lúc ấu thơ, người thiếu niên anh tuấn đó có thể xuất hiện, giống như đêm trước đây đột nhiên xuất hiện, cứu nàng khỏi tay thích khách.

Người trong lòng ta, rốt cuộc huynh đang làm gì? Nếu có huynh ở đây, ta sẽ không sợ bất kỳ ai khi dễ! Huynh có biết, ta đang gắng gượng chống cự hết sức khổ sở. Ta nguyện không làm người kế thừa gia tộc, nguyện không làm tổng trưởng tương lai, chỉ muốn là một nữ hài được huynh bảo hộ. Không có huynh, ta thật không ổn!

Tử Xuyên Trữ cuối cùng cũng suy sụp, nàng khóc không thành tiếng, hai vai run rẩy, nước mắt đầy mặt: "A Tú ca ca, huynh rốt cuộc ở đâu! Huynh mau trở về đi!"

* * *

Từ khi rời Viễn Đông, Bạch Xuyên là lần đầu tiên được nghỉ ngơi ở nơi thuộc về quân mình. Nàng cảm thấy rất an tâm, ngủ một giấc vừa êm vừa ngọt.

Đến trời tối, có người gọi nàng dậy, nói bộ đội xuất kích đã trở về, Đế Lâm đại nhân muốn gặp nàng, mời nàng sang chỗ ông ấy.

Bạch Xuyên rửa mặt chỉnh lại y phục, theo sĩ binh truyền lời đi sang chỗ Đế Lâm.

Mặt trời đã xuống đường chân trời, nhưng sắc trời vẫn còn chưa tối. Đế đô vẫn còn cháy, nhìn hệt như một ngọn đuốc lớn, chiếu sáng cả khoảng rộng, phủ một màu hồng u ám lên mọi vật.

Ở một trận địa sát với hỏa tràng, Bạch Xuyên từ xa nhìn thấy Đế Lâm, hắn đang cỡi chiến mã tuần tra phòng ngự chiến tuyến.

Từ xa nhìn thân ảnh của hắn, Bạch Xuyên bất giác cảm thán: "Quá đẹp!"

Ở thời đại chiến loạn, rất nhiều người phải biến đổi, còn Đế Lâm vẫn như Bạch Xuyên từng thấy trước đây, chẳng có biến hóa đáng kể nào. Hắn toàn thân hắc giáp, phong thái thong dong, hình dung tuấn mĩ, điềm tĩnh như không, nhãn thần quan sát khắp nơi lấp lánh phát quang.

Tiêu diệt mấy chục vạn ma tộc đại quân, tàn sát địch quân không chút sót thương, lại là một nam tử anh tuấn đến thế, dung mạo của hắn ngay cả Bạch Xuyên là nữ tử cũng phải ghen tỵ.

Cho dù Bạch Xuyên vẫn xem Tử Xuyên Tú là số một, nhưng không thể không thừa nhận, Tử Xuyên Tú dù đẹp trai, nhưng Đế Lâm còn hoàn mĩ hơn gã.

Bạch Xuyên đi qua: "Giám sát trưởng đại nhân, hạ quan là Hồng y kì bổn Bạch Xuyên đến từ Viễn Đông, tham kiến đại nhân".

Đế Lâm quay sang nhìn Bạch Xuyên, nhãn tình rất điềm tĩnh, thậm chí có nét ôn nhu, hình dung phi thường ôn hòa, bộ dáng hệt như một thiếu nữ cải nam trang chứ không phải là tướng quân thống soái đại quân.

"Là Bạch Xuyên ư?" Hắn mỉm cười: "Chúng ta đã lâu không gặp".

Đã lâu không gặp? Còn cười nói như không! Nàng còn nhớ rõ tình hình gặp Đế Lâm khi xưa: đêm lưu huyết Đế đô, trong đại hội đường nghị sự, nếu không phải Tử Xuyên Tú ngăn cản, Đế Lâm đã giết nàng tại đó!

Trong ánh mắt điềm tĩnh ôn nhu đó, ẩn tàng sự lãnh khốc khát máu, ẩn giấu lực lượng lôi đình vạn quân đáng sợ!

"Vâng, đại nhân, đúng là đã lâu không gặp. Cho dù trong lòng nổi sóng, nhưng Bạch Xuyên vẫn chu toàn hành lễ với hắn.

Đế Lâm gật đầu, cũng chẳng để ý.

Rất lâu, hắn đột ngột lên tiếng hỏi: "Nhìn tràng đại hỏa này, cô nghĩ đến chuyện gì?"

Bạch Xuyên ngẩn người, nhưng rất nhanh đáp: "Đại nhân thần cơ diệu toán, đốt chết mấy chục vạn ma tộc quân. Đây là đại thắng đầu tiên từ lúc khai chiến với ma tộc đến giờ, công lao đại nhân rất lớn!"

"Cô không có nói thật!".

*****

Không biết vì sao, thần tình Đế Lâm có nét thất lạc, hắn chỉ vào màn lửa phía xa nói: "Ở trong biển lửa đó, có tổng trưởng phủ của Tử Xuyên gia, có sân vận động Đế đô lịch sử ba trăm năm, có Đế đô đồ thư quán, có Nguyên lão hội nghị đường, có thư viện quốc gia, lịch sử triển lãm quán, có Đại học Đế đô, có viện thí nghiệm khoa học tiên tiến nhất, có thánh linh điện mai táng các đời quân vương, có vô số di tích văn hóa lịch sử, còn có vô số kiến trúc cổ, chùa miếu cổ, thi tác, họa đồ của danh gia cổ kim. Tử Xuyên gia ta là kế thừa từ Quang minh hoàng triều, sau Viễn Kinh thì Đế đô thành chính là trung tâm văn minh nhân loại ba trăm năm nay, ở nơi này, tích tụ tinh hoa lịch sử và nhân văn, tồn trữ văn minh nhân loại cả ngàn năm, là nơi kết tinh của trí tuệ thiên tài các đời".

"Hiện tại," Đế Lâm chăm chăm nhìn hỏa trường: "Tất cả đều hóa thành tro bụi, biến mất vào hư vô, tất cả đều do Đế Lâm ta làm. Bạch Xuyên, lịch sử sau này chưa chắc đã nhắc đến Tử Xuyên Tham Tinh, cũng chưa chắc ghi chép nhiều về Lưu Phong Sương, nhưng nhất định có chú thích đặc biệt về Đế Lâm ta: ngày mười sáu tháng năm năm bảy tám bốn, tướng quân Đế Lâm của Tử Xuyên gia hạ lệnh thiêu cháy Đế đô".

Nghe Đế Lâm đều đều nói, cảm thụ sự thất lạc trong ngữ điệu của hắn, Bạch Xuyên đột nhiên cảm giác, người trước mặt nàng là một người cực đoan mâu thuẫn. Hắn có thể không động dung tàn sát cả vạn người, nhưng lại thương cảm trước tinh hoa văn minh bị biến mất.

Có lẽ theo cách nhìn của hắn, nhân mệnh quá ngắn ngủi, căn bản không có giá trị, chỉ có văn minh mới là vĩnh hằng. Đằng sau sự lạnh lùng vô tình, hắn có khí chất của một nhà văn hóa mẫn cảm.

Cùng Đế Lâm đứng nhìn hỏa trường, cảm thụ sức nóng phả vào mặt, Bạch Xuyên thản nhiên nói: "Đại nhân, chúng ta đều không phải là thần, chỉ có thể xử lý tốt trong khả năng của mình. Nếu nhân loại bị chinh phục, có giữ được nền văn minh thì cũng chẳng có ai thuởng thức, ngài hay tôi đều không có lựa chọn".

"Đúng, không có lựa chọn" Đế Lâm chậm rãi lập lại câu nói, cười cười: "Chúng ta quay về chủ đề chính thôi. Bạch Xuyên, cô là thân tín số một của Tử Xuyên Tú, gã phái cô mạo hiểm từ Viễn Đông sang đây, không phải là để bồi ta uống trà nói chuyện chứ?"

"Đại nhân anh minh, Tú Xuyên đại nhân phái tôi quay về quan sát hình thế Đế đô, đồng thời có mấy câu muốn chuyển cáo chỉ huy thủ quân Đế đô".

"Nghe nói chiều nay cô đã gặp Trữ tiểu thư, vì sao không nói cho Trữ điện hạ nghe?"

"Đại nhân, Tú Xuyên đại nhân kêu tôi chuyển cáo cho người chỉ huy Đế đô có thể quyết sách sự việc!"

Hai người nhìn vào mắt nhau, đều thấy sự hiểu ý trong mắt đối phương.

Tử Xuyên Trữ tuy được xưng là chỉ huy quan tối cao ở Đế đô, nhưng theo Bạch Xuyên quan sát, người quyết sách chính là Đế Lâm. Hắn mới là chỉ huy chân chính của thủ quân Đế đô, là người chân chính quyết định vận mệnh của Đế đô".

"Rất tốt," Đế Lâm không phủ nhận cũng không khẳng định: "Hiện tai cô có thể nói rồi".

"Giám sát trưởng đại nhân, thứ cho tôi mạo muội chuyển đạt lời của Tử Xuyên Tú đại nhân. Đầu tiên, Tử Xuyên Tú đại nhân hỏi, theo phán đoán của ngài, Đế đô có thủ được hay không?"

"Không thủ được". Đế Lâm đáp rất dứt khoác.

"A," Bạch Xuyên thất kinh nói: "Đại nhân vì sao nói như thế? Ngài không phải vừa đánh bại ma tộc binh mã, tình thế rất tốt sao?"

Ánh mắt sắc bén của Đế Lâm rọi vào Bạch Xuyên: "Câu này cũng là Tử Xuyên Tú hỏi ư?"

Bạch Xuyên mới phát hiện bản thân sơ hốt: "Xin lỗi, thất lễ rồi, đây là tôi tò mò hỏi".

"Hôm nay chúng ta tuy chiến thắng, nhưng chưa tiêu diệt toàn bộ tiên phong quân đoàn ma tộc. Khi ma tộc xốc lại đội hình, bọn chúng dĩ nhiên đã có được bài học, sẽ không cường công Đế đô mà đổi thành lựa chọn những chỗ yếu của Tử Xuyên gia mà đột phá, rất có thể ỷ mạnh vượt Ngõa niết hà, vu hồi đến sau quân ta, như thế, bọn chúng có thể công chiếm tây bắc bình nguyên, cũng có thể đoạn tuyệt đường lương của quân ta, thực hiện bao vây Đế đô. Phòng tuyến Ngõa niết hà quá dài, chúng ta không có dư binh lực bố trí phòng thủ, nếu bọn chúng thật sự vượt sông, ta chỉ có thể khuyên Trữ điện hạ đương cơ lập đoạn, lập tức bỏ Đế đô suất quân lui về tây bắc, hội hợp cùng Minh Huy, như thế mới tránh được nguy hiểm bị bao vây tiêu diệt".

Nghe giải thích của Đế Lâm, trên mặt Bạch Xuyên lướt qua thần tình kinh ngạc.

Đế Lâm lập tức phát giác: "Thế nào?"

"A, đại nhân ngài nói làm tôi rất kinh ngạc", Bạch Xuyên cúi đầu, che giấu thần tình chấn kinh.

Trước lúc xuất phát, Tử Xuyên Tú gần như cũng nói thế với nàng: "Đế đô là thành vững nổi tiếng thiên hạ, gia tộc dồn trọng binh ở đó, ma tộc không thể dễ dàng công hạ. Sợ nhất là ma tộc vòng qua Đế đô, trực tiếp vượt sông tiến vào tây bắc bình nguyên, thực hiện chiến thuật vu hồi bao vây Đế đô, đó mới là chuyện làm ta lo lắng! Nếu chỉ huy thủ quân ứng phó không nổi, rất khả năng toàn quân Đế đô bị diệt. Dưới dạng tình huống này, con đường duy nhất của thủ quân là triệt thoái, hoặc rút về tây bắc, hoặc rút về tây nam. Nhưng bức chắn Đế đô mà mất, cuồng thế của ma tộc sẽ không gì ngăn nổi, gia tộc cũng diệt vong nay mai!"

Có thể trở thành danh tướng, tuyệt đối không phải nhờ may mắn, tầm nhìn thâm sâu bao phủ toàn bộ chiến cục, đó là điều kiện không thể thiếu để thành danh tướng.

Tử Xuyên Tú ở xa ngàn dặm vẫn có thể suy đoán được chiến cục ở Đế đô, mà Đế Lâm trong chiến thắng vẫn giữ được đầu óc thanh tỉnh, phân tích sâu xa, hai người đều có một kết luận giống nhau.

Nàng hít sâu một hơi: "Tú Xuyên đại nhân căn dặn tôi, nếu chỉ huy Đế đô hồi đáp 'Có thể thủ được', vậy lời tiếp theo không cần nói nữa. Nếu hồi đáp 'Không thể thủ', đại nhân có một câu nhờ tôi chuyển cáo".

"Câu gì?"

"Nhất định kiên thủ, cường viện sẽ từ tây đến!"

Đế Lâm khẽ nhướng mày, trầm tư hồi lâu, hắn chậm rãi hỏi: "Tử Xuyên Tú là chỉ Lưu Phong Sương sao?"

Bạch Xuyên trấn định hồi đáp: "Đại nhân, tôi không biết. Tú Xuyên đại nhân chỉ nói với tôi như thế, tôi cũng không hiểu ý tứ của ông ấy".

Đế Lâm chăm chú nhìn nàng: "Bạch Xuyên các hạ, chuyện này quan hệ trọng đại, là thủ hay thoái, quan hệ đến tính mạng mấy chục vạn tướng sĩ, quan hệ đến tồn vong gia tộc, càng quan hệ đến nền văn minh truyền thừa của nhân loại. Cô xác nhận, Tử Xuyên Tú thống lĩnh thật đã nói qua câu đó?"

"Đại nhân, đây chính xác là nguyên văn lời của Tú Xuyên thống lĩnh, tôi không đổi một chữ nào".

"Gã làm sao tin tưởng Lưu Phong Sương? Cách xa ngàn dặm, gã làm sao biết Lưu Phong Sương nhất định sẽ chi viện?" Đế Lâm phảng phất lẩm nhẩm tự nói, lại phảng phất như đang hỏi Bạch Xuyên: "Trừ phi, gã và Lưu Phong Sương đã có cam kết từ trước? Lưu Phong Sương rốt cuộc đã hứa gì với gã?"

Bạch Xuyên vô pháp hồi đáp. Nàng nói: "Đại nhân, theo tôi hiểu Tú Xuyên thống lĩnh, ngài ấy đã dám nói thì dám chắc, nhất định đã có nắm chắc".

Đế Lâm không có đáp lời, hắn yên lặng trầm tư nhìn hỏa trường.

Qua một lúc, trong mắt hắn xuất hiện quyết ý: "Hồng y kì bổn Bạch Xuyên nghe lệnh!"

Bạch Xuyên lập tức đứng thẳng: "Có hạ quan! Thỉnh đại nhân phân phó!"

"Ma tộc quân vừa bại, tuần tra sẽ lỏng lẻo. Khi quay về Viễn Đông, ngươi chuyển dùm lời của ta đến Tử Xuyên Tú".

"Vâng! Thỉnh đại nhân căn dặn!"

Đế Lâm thốt từng lời một, ngữ khí chắc nịch: "A Tú, ta tin ngươi, tất cả nhờ vào ngươi!"

Nhìn gương mặt anh tuấn đầy nét cương nghị trước mặt, Bạch Xuyên cảm giác nóng bừng mắt.

Nàng biết, Đế Lâm đã đem tính mạng của bản thân, mệnh vận của thủ quân Đế đô, sự tồn vong của quốc gia, toàn bộ ký thác vào Tử Xuyên Tú.

Nàng dụng lực giậm chân kính lễ: "Đại nhân, xin yên tâm! Tôi nhất định chuyển đạt!"

Crypto.com Exchange

Hồi (1-193)


<