Truyện Tiên Hiệp

Truyện:Tống y - Hồi 502

Tống y
Trọn bộ 549 hồi
Hồi 502: Diễn kịch
0.00
(0 lượt)


Hồi (1-549)

Triệu thị kinh gạc hỏi thêm: "Tiên sinh nói...nói tôi không cần đi nữa sao?"

Đỗ Văn Hạo gật đầu: "Ta có thể nói với chủ nhân của ngươi, chỉ là nói đùa thôi mà, dù gì phu nhân người bệnh cũng rất nặng, trị được hay không còn phải chờ vào một câu nói của các ngươi"

Yến Dật cũng tưởng là Đỗ Văn Hạo thay đổi chủ ý, nghe câu đó mới biết là Đỗ Văn Hạo chiếu tướng ông ta bèn nói: "Ta đâu có nói đùa, nhận lời tiên sinh rồi tuyệt đối không nuốt lời"

Triệu thị khóc lóc nói với Yến Dật: "Chủ nhân, xon chủ nhân đừng bắt tôi đi"

Yến Tử điềm nhiên nói: "Đúng đó, Toàn Nhi còn nhỏ, đâu có giống con, lớn rồi, qua vài năm nữa là bị gả đi.

Cái nhà này được thái bình rồi, mệnh mẹ con không tốt, mọi người muốn cứu thì cứu"

"Tử Nhi, con không được đổ thêm dầu vào lửa!"

Triệu Thị: "Tử Nhi, không phải ta không chịu cứu phu nhân, chỉ là ta đi rồi Toàn Nhi làm thế nào? Chủ nhân chắc không nỡ cho ta mang đi, vì vậy...vì vậy đừng nói ta không cứu phu nhân, thực sự không thể vẹn toàn"

Yến Tử: "Ha ha! Cái miệng của ngươi thật biết nói chuyện! Cái gì mà vẹn toàn cơ chứ? E rằng ngươi bây giờ mới là vẹn toàn, vừa được làm nữ chủ nhân của Yến gia trang, vừa được là người phụ nữ duy nhất của cha ta, không ai đến tranh giành với ngươi, đó mới là vẹn toàn!"

Triệu thị biết mình nói không lại với Yến Tử bèn giả bộ đáng thương quỳ trên giường dập đầu về phía Yến Dật. Yến Dật: "Bà vú mang đứa trẻ ra ngoài đi"

Bà vú nghe lời bế đứa trẻ ra ngoài. Yến Dật: "Đợi ngươi về hãy nói, đã nói rồi, nhiều nhất là một tháng là sẽ về, ta đã hứa với tiên sinh thì làm gì có chuyện nuốt lời?"

Triệu thị nghe câu này là đã biết hết hi vọng, đột nhiên rút ra một con dao dưới gối kề lên cổ mình: "Được, chủ nhân đã vô tình, vậy nô gia sống cũng chẳng còn tích sự gì"

Yến Dật định tiến lên giằng lấy con dao thì Đỗ Văn Hạo ngăn lại, Yến Dật kinh ngạc nhìn Đỗ Văn Hạo. Đỗ Văn Hạo mỉm cười nói với Triệu thị: "Vẫn là nhị phu nhân nghĩ thoáng, vậy phu nhân đi đi, Toàn Nhi sẽ có đại phu nhân chăm sóc, tôi nghĩ đại phu nhân nhân hậu, sẽ không ngược đãi Toàn Nhi như nhị phu nhân làm với Yến Tử đâu"

Yến Dật: "Tiên sinh, cái này là tại làm sao?"

Đỗ Văn Hạo nói nhỏ: "Vì tại hạ biết phu nhân sẽ không chết, phu nhân không dám đâu"

Quả nhiên Triệu thị cầm con dao kề lên cổ hi vọng rằng Đỗ Văn Hạo sẽ mở lời hay Yến Tử sẽ đến bên cúi đầu nhận sai, ai ngờ Đỗ Văn Hạo không bị mắc lừa, khiến mụ ta không xuống sân khấu được. Yến Dật thấy Triệu thị đúng là không động đậy gì bèn nói: "Trước kia ngươi nói với ta số ngươi không tốt, 15 tuổi bị gả đi, 3 năm sau chồng mất ở nhà mẹ đẻ ngày ngày bị ngược đãi lạnh nhạt, hi vọng có một người có thể chăm sóc yêu thương ngươi, thế nên ngươi để cho ta có cơ hội đó.

Ta thấy ngươi tốt với ta nên mới tử tế với ngươi.

Nay người vì không muốn tiên sinh cứu Hoa Lạc mà làm trò này thà thật đáng ghét"

Triệu thị: "Chủ nhân, nô gia không hề lừa dối chủ nhân, chủ nhân nói là phu nhân xuất thân cao quý, làm cho chủ nhân thấy ngột ngạt, là nô gia khiến ho chủ nhân thấy tự do thoải mái"

"Im miệng!"

Triệu thị chưa nói hết câu thì Yến Tử xông lên chỉ thẳng vào mặt Triệu Thị chỉ trích: "Hai người đừng có mà đứng đây làm người ta buồn nôn nữa.

Con không ngờ cha lại nghĩ về mẹ như vậy, ban đầu nếu không phải vì cha mẹ có bỏ nhà cửa mang theo bao nhiêu người cùng cha đến vùng đất không một bóng người này không? Bây giờ cha lại vì một người đàn bà nói là mẹ con không phải.

Mẹ có xấu thế nào thì cũng một lòng với cha, cha lại nói mẹ không tốt, con hận cha!"

Nói rồi Yến Tử chạy ra ngoài. Đỗ Văn Hạo không ngờ Yến Tử còn nhỏ như vậy lại có thể nói ra những lời nói chững chạc như vậy!, hẳn những lời này chôn trong lòng lâu lắm rồi, chỉ sợ Yến Tử xảy ra chuyện hắn bèn nói với Yến Dật: "Vẫn còn vài canh giờ nữa, lão gia hãy nghĩ cho kĩ, nếu không được thì sáng sớm tại hạ đi"

Đỗ Văn Hạo đuổi ra cửa, chẳng khó gì mà đuổi kịp Yến Tử, khi hắn kéo Yến Tử lại thì Yến Tử đau lòng quá mà úp mặt vào người hắn mà khóc như mưa như gió. Đỗ Văn Hạo mặc cho Yến Tử khóc, hắn biết nó đang buồn, Triệu thị nay không muốn mình cứu Cổ Hoa Lạc, cái tên Yến Đồng đó là người tử tế, sao lại là một ruộc với Triệu Thị.

Hay là muốn giúp Triệu thị đoạt gia sảnh Yến gia?Đỗ Văn Hạo học được từ Kha Nghiêu rằng một người con gái thà cả đời ở vậy chứ không chịu chia sẻ với người phụ nữ khác tình yêu của một người đàn ông.

Hơn nữa lúc nãy Triệu Thị cũng nói Hoa Lạc xuất thân danh giá, hơn nữa Yến Dật chẳng qua cũng là người có cùng xuất thân giống như Triệu thị, nên mới tìm thấy được hư vinh và bình đẳng của người đàn ông nơi người đàn bà không nhan sắc kia.

Xem ra Yến Dật vẫn còn tình cảm với Triệu Thị, vậy đối với Cổ Hoa Lạc thì sao? Đỗ Văn Hạo đứng đó thấy Yến Tử khóc mà cũng cảm thấy buồn man mác. Tiếng cười kẻ mới, tiếng khóc kẻ xưa!Trời sáng dần, Đỗ Văn Hạo không hề buồn ngủ, hắn đưa Yến Tử về chỗ Hoa Lạc, khu bên phía đông đó rất yên tĩnh, giống như tất cả đều đang ngủ, chỉ có tiếng trở mình Hà Trâm ở phòng bên cạnh, chẳng nhẽ ông ta cũng không ngủ được như mình?"Tiên sinh ngủ chưa?"

Đỗ Văn Hạo nghe thấy tiếng Hà Trâm ngoài cửa, thế là dậy mở cửa: "Hà đại nhân sao dậy sớm thế?"

Đỗ Văn Hạo biết tỏng rồi mà còn hỏi, cho Hà Trâm vào phòng thì đóng cửa lại. Hà Trâm ngồi xuống cạnh bàn, thở dài, thấy Đỗ Văn Hạo vẫn đứng đó bèn vẫy tay bảo hắn ngồi xuống bên cạnh."Tiên sinh, ta có chuyện không hiểu muốn biết?"

"Đại nhân cứ nói"

"Tại sao tiên sinh không cần gì mà lại chỉ cần mang mỗi Triệu thị đi?"

"Đại nhân cho rằng nước cờ này của tôi không thỏa đáng?"

Hà Trâm cười điềm đạm tự rót trà cho mình, nhấp một ngụm rồi đặt lên bàn. Đỗ Văn Hạo: "Ban đầu chỉ là nói đùa, về sau lại cảm thấy Triệu thị treo cổ lại rất đúng với cách nghĩ của tại hạ, đại nhân không thấy thế sao?"

Hà Trâm hoài nghi hỏi: "Tiên sinh vốn chỉ định thăm dò?"

Đỗ Văn Hạo gật đầu, Hà Trâm cười tuy có vẻ miễn cưỡng. Hà Trâm: "Thực ra giống nhau cả thôi, có khác là thái độ thôi.

Yến Dật thích che giấu sự lạnh lùng, mà Hoa Lạc lại cao ngạo cố chấp đến mức không nghe biện bạch, giữa nam nữ mà cứ cố chấp như vậy nên mới đến bước đường hôm nay"

"Vậy còn Triệu Thị?"

Hà Trâm im lặng suy nghĩ nhưng không nói gì thêm. Đỗ Văn Hạo: "Có phải khát vọng trở thành người mà mình không thể trở thành không.

Con người luôn hướng về những phần mình thiếu xót, gặp được là liền nắm chặt lấy, tại hạ lại không cho rằng đólà tình cảm"

Hà Trâm: "Hoa Lạc từ nhỏ sống trong đình viện, từ nhỏ đã được giáo dục nghiêm khắc, chỉ đến khi gặp được Yến Dật thì như con rắn ngủ đông bao năm vùng dậy"

Đỗ Văn Hạo cười nhạt: "Kết quả ư? Chỉ là sự tổn thương cho nhiều người.

Cô ấy từng chìm trong sung sướng, tự cảm thấy mình đã được vĩnh sinh, thế là ẩn mình trong nơi sơn cước cách biệt với thế giới thế này.

Cô ấy cho rằng có được tình yêu của đời mình rồi, nhưng không hề biết rằng, vĩnh sinh cũng chỉ là khoảnh khắc ngắn ngủi mà thôi"

Đỗ Văn Hạo: "Đại nhân cho rằng bọn họ bao nhiêu năm nay vẫn không nhìn ra giữa họ sớm có vấn đề rồi sao?"

Hà Trâm cười trừ: "Làm sao ta biết được, ta thấy Yến Dật yêu thương Hoa Lạc như vậy tưởng rằng sẽ không thay đổi"

Ngoài cửa sổ tiếng gà gáy báo hiệu trời sáng. Hai người ngồi một lúc, uống một chút trà, Hà Trâm đứng dậy nói: "Nếu Yến Dật hối hận, tiên sinh hãy nể mặt ta cứu lấy Hoa Lạc nhé?"

"Đại nhân vì sao nhất định phải cứu phu nhân"

Hà Trâm nửa cười nửa không tránh ánh mắt sắc bén của Đỗ Văn Hạo nói: "Bởi vì đó từng là người con gái ta yêu tha thiết"

Đỗ Văn Hạo hiểu ra gật đầu, thấy Hà Trâm đi ra khỏi cửa mà vẫn quay lại nhì mình định nói gì đó mà thôi. Đỗ Văn Hạo: "Đại nhân yên tâm, tại hạ nghe tai này sẽ cho ra tai kia"

Hà Trâm cảm kích cười nói: "Ta đi cáo từ Yến Dật, tiên sinh hãy ở trong phòng đợi ta"

Đỗ Văn Hạo nhớ đến một câu nói: "Yêu là vĩnh hằng không thể quên, nhưng có thể từ bỏ, vì người mình yêu, đại nhân hãy từ bỏ đi!"

Hà Trâm vừa đi thì Yến Tử đến. Đỗ Văn Hạo thấy Yến Tử hai mắt sưng mọng, đoán chắc khóc cả đêm qua, càng thấy đáng thương hơn, hắn đến gần Yến Tử chưa kịp nói gì thì nó đã thút thít."Tử Nhi đừng khóc, nói cho ca ca biết mẹ Yến Tử nói gì?"

Yến Tử ngẩng đầu nhìn Đỗ Văn Hạo nói: "Mẹ nói ta không hiểu chuyện, bảo tiên sinh về đi"

Đỗ Văn Hạo liền kéo tay Yến Tử về phía phòng của Cổ Hoa Lạc, tuy mới chỉ quen biết mới có hơn một ngày nhưng Đỗ Văn Hạo cảm thấy như quen biết cô bé này lâu năm rồi. Đi đến cửa thì có a hoàn đang đứng đó."Tiên sinh, phu nhân nhà tôi nói không khỏe, không tiếp thì hơn, mong tiên sinh thông cảm"

Nói rồi rút ra một tờ giấy hai tay kính cẩn đưa cho Đỗ Văn Hạo rồi lui xuống. Đỗ Văn Hạo mở ra thấy trên đó có vài hàng chữ đẹp: "Yêu là chuyện của một người, yêu nhau là chuyện của hai người, , còn hôn nhân không chỉ đơn gian chỉ là chuyện của hai người.

Ta cố chấp bỏ đi, nay nghĩ lại vẫn thấy không hối hận, trong kí ức ta đó là những ngày vui vẻ, chỉ tiếc là tiểu kiều xuất giá rồi, chỉ tiếc thời gian tươi đẹp ngắn ngủi, cần phải thích ứng với sự ngắn ngủi của đời người.

không ai có thể chống lại sự thay đổi của tình cảm theo thời gian.

Ta dùng 25 năm để chờ đời kì tích xuất hiện nhưng kì tích chỉ xuất hiện có 25 ngày.

Những ngày còn lại không phải là hưởng thụ và lãnh ngộ.

Chỉ có một chuyện cầu xin tiên sinh, hãy mang Yến Tử đi"

"Ca, mẹ nói gì?"

Do Đỗ Văn Hạo cao nên Yến Tử không nhìn thấy nội dung bức thư nên nó rất sốt ruột. Đỗ Văn Hạo gấp tờ giấy lại không cho Yến Tử xem, chỉ cười nói: "Tử Nhi ngoan, muội hãy ngoan ngoãn ở với mẹ, không được rời nửa bước, dù mẹ có nổi nóng hay đánh thì cũng không được rời xa.

Vân Phàm ca ca đi tìm cha muội rồi sẽ quay lại"

Yến Tử chắc nghe ra chuyện gì không lành bèn vắt chân chạy quay về phòng mẹ.

Còn Đỗ Văn Hạo đi tìm Yến Dật. Đi được nửa đường thấy Hà Trâm và Yến Dật, cả Triệu thị nữa ôm một cái bọc đi theo chiều ngược lại. Yến Dật lên tiếng: "Chúng tôi muốn tiên sinh đi cáo từ Hoa Lạc nên mới tìm đến đây"

Đỗ Văn Hạo: "Sao, nhị phu nhân nghĩ ra rồi sao?"

Triệu thị cúi đầu không nói. Yến Dật: "Ta cùng tiên sinh và Hà đại nhân xuống núi, sau đó bốc thuốc về"

nhưng không nhắc đến Triệu thị nửa lời. Đỗ Văn Hạo: "Cũng tốt, vậy chúng ta đi"

trong lòng nghĩ rằng mau chóng cho Yến Dật mang thuốc về, không rời xa Cổ Hoa Lạc nửa bước nữa. Yến Dật: "Đúng rồi, sao không thấy Tử Nhi đâu?"

Đỗ Văn Hạo: "Không phải Yến lão gia cho Tử Nhi đi chăm sóc mẹ.

Trừ lão gia ra ai cũng không được phép vào đó sao? Lão gia quên rồi sao?"

Đỗ Văn Hạo thấy ánh mắt Triệu thị lộ rõ nét tuyệt vọng, nhưng Yến Dật lạ thấy vô cùng bất ngờ. Hà Trâm tinh ý bèn nói: "Xem đệ kìa, hôm qua lúc đệ nói ta cũng có đấy, chắc là đệ say nên quên chăng.

Ta thấy chủ ý đó rất hay, để đại phu nhân tĩnh dưỡng khỏe lại, người không liên qua thì không nên đến quấy rầy"

Yến Dật nói với Triệu thị: "Ngươi đi xem Toàn Nhi thế nào đi, sau đó ra thẳng cửa đợi bọn ta, ta còn phải dặn dò Tử Nhi vài câu"

Triệu thị không muốn đi nên đứng đó không nhúc nhích. Hà Trâm: "Đứng đó cũng được, nếu không sao biết được Yến Dật dặn dò Tử Nhi những gì đây?"

Triệu thị nghe câu đó thì không thể không đi, rảo bước về phía cửa trước. Triệu thị đi xa hơn chút thì Yến Dật nói: "Tiên sinh lo là khi ta đi sẽ có người tranh thủ thời cơ ra tay với cô ấy?"

Đỗ Văn Hạo mỉm cười nói: "Tại hạ đã nói gì đâu, là Yến lão gia tự nghĩ ra đó chứ!"

Hà Trâm: "Hay do ta và tiên sinh lấy lòng tiểu nhân đo dạ quân tử, nhưng đệ đã hạ quyết tâm chuộc tội thì đừng nên để mình phải hối hận"

Yến Dật: "Nói cũng phải, vậy được, ta đi tìm Yến Đồng nói chuyện xem sao"

Hà Trâm: "Khoan!"

Yến Dật quay đầu lại: "Lại còn chuyện gì nữa?"

Hà Trâm cười trừ: "Lão đệ à! Đệ đúng là không ba năm dại một giờ đấy!"

Yến Dật nghe vậy thì kêu lên lấy tay vỗ chan chát vào trán mình nói: "Sao lại quên mất được nhỉ! Được rồi, đệ biết rồi"

rồi bỏ đi. Đỗ Văn Hạo nhớ lại lúc trước Yến Tử có nói là cho Triệu thị xuống núi làm bà tử Hà Trâm đã lăn ra cười còn mình thì không hiểu làm sao, thế là hỏi Hà Trâm thì ông ta cười lớn, mãi mới nói nên lời.

Vốn bà tử là chỉ những người chuyên dọn rửa nhà xí cho nhà giàu.

Thảo nào Hà Trâm cười khoái trá vậy.

Đỗ Văn Hạo nghe giải thích rồi cũng ôm bụng mà cười, không ngờ Yến Tử lại nghĩ ra chiêu độc ác vậy. Lát sau Yến Dật quay lại, theo sau có 4 thanh niên khỏe mạnh đi đến canh hai bên cửa vào khu nhà của Cổ Hoa Lạc. Yến Dật: "Xong rồi, đây là mấy người thân thủ tốt nhất ở chỗ chúng tôi, hơn nữa đều là người nhà Hoa Lạc trước kia, rất trung thành với Hoa Lạc"

Hà Trâm: "Vẫn là đệ khiến người khác yên tâm, chúng ta đi, tối là đệ có thể về rồi"

Đỗ Văn Hạo nghĩ lại những lời Hà Trâm nói trước kia, xem ra đúng là ông ta rất lo cho Hoa Lạc. Yến Dật: "Cũng tốt, vậy chúng ta đi thôi"

"Cha!"

Yến Dật quay đầu lại thì thấy Yến Tử chạy ra, thấy có 4 người đứng canh cửa bèn chào."Cha đi đâu đấy?"

Yến Tử hổn hển hỏi. Yến Dật hiền từ xa đầu Yến Tử nói: "Ta đi tiến Hà bá bá và Đỗ tiên sinh xuống núi, sau đó đi bốc thuốc cho mẹ con, tối mới về.

Con hãy chăm sóc mẹ cho tốt nhé biết chưa?"

Yến Tử gật gật đáp: "Cha yên tâm, nhưng có thể cho anh hai đến chơi với con không?"

Yến Dật nghĩ rồi nói: "Cũng được, ta bảo người dưới đi gọi, con không được rời mẹ nửa bước biết chưa?"

"Cha yên tâm, Vân Phàm ca ca đã dặn dò cả rồi, con biết mà"

Yến Dật nhìn Đỗ Văn Hạo không nói, chỉ vỗ vai Yến Tử nói: "Vậy con quay vào trong đi! Cha đi rồi sẽ quay lại nhanh thôi"

Yến Tử nhìn Đỗ Văn Hạo định nói gì đó nhưng thôi rồi quay người đi vào. Hai canh giờ sau bọn Đỗ Văn Hạo đã về đến Tú Sơn, tuy nói là mới chỉ đi một ngày nhưng Đỗ Văn Hạo cảm thấy như đã đi rất lâu vậy.

Đột nhiên hắn thấy nhớ nhà vô cùng, chỉ muốn về ngay xem thế nào.

May là trạm dừng chân đầu tiên là Ngũ Vị đường, nơi đó hắn có thể gặp Lâm Thanh Đại và Kha Nghiêu."Phu nhân lão gia về rồi!"

người làm ngoài cửa thấy Đỗ Văn Hạo xuống xe vội đi vào thông báo. Người ra đầu tiên chính là Kha Nghiêu!"Lão gia, lão gia về rồi!"

Kha Nghiêu chắc cũng giống Đỗ Văn Hạo, mặc kệ Hà Trâm và Yến Dật đằng sau bèn chạy đến ôm chặt lấy nhau. Lâm Thanh Đại ra sau đến gần nói: "Sao không về trước xem thế nào, đại phu nhân và nhị phu nhân lo cả đêm đấy"

Đỗ Văn Hạo: "Không phải Yến gia đã cho người đến báo sao?"

Kha Nghiêu: "Có thì có, nhưng mọi người vẫn lo mà"

Đỗ Văn Hạo bật cười: "Thôi, mau vào rót trà cho Hà đại nhân và Yến lão gia đi, hai ngượi họ cũng mệt rồi"

Kha Nghiêu và Lâm Thanh Đại giờ mới để ý đến Hà Trâm và Yến Dật bèn chào hỏi. Yến Dật chắc kinh ngạc trước sắc đẹp của hai vị phu nhân, nhất thời mất tập trung, chỉ có Hà Trâm trước kia gặp cũng vậy, bèn kéo kéo tay áo Yến Dật cho ống ta tỉnh lại. Kha Nghiêu thấy có một phụ nữ mang tay nải ăn mặc như người hầu nhà Yến gia nên cũng không để ý, hơn nữa Đỗ Văn Hạo cũng không giới thiêu là ai nên chắc không quan trọng, chỉ nhìn qua rồi mời Hà Trâm và Yến Dật vào nhà uống nước, người phụ nữ cũng lẽo đẽo theo sau. Lâm Thanh Đại tranh thủ lúc Đỗ Văn Hạo kê đơn ra hỏi nhỏ: "Ngươi phụ nữ kia là ai? Lão gia sao không nói gì"

Đỗ Văn Hạo: "Để sau ta từ từ kể cho mà nghe, bà ta phải ở đây một thời gian, tìm cho bà ta việc gì đó mà làm, không cần phải lo mệt hay vất đâu"

Lâm Thanh Đại không hiểu nhưng vì quá nhiều việc nên cũng chẳng hỏi thêm, đành đi làm việc của mình. Đỗ Văn Hạo gọi Lâm Thanh Đại lại: "Đúng rồi, Ngọc Lan học hành thế nào?"

Lâm Thanh Đại tủm tỉm: "Còn thế nào nữa, mới ngày đầu tiên đã bị Liễu Tử Húc nói cho phát khóc, về lải nhải với đại phu nhân, là trước mặt mấy đứa trẻ con mà nói cô ấy, làm cô ấy mất mặt, không muốn đi nữa.

Đại phu nhân khuyên giải mãi hôm nay mới chịu đi tiếp, không biết giờ sao rồi?"

Đỗ Văn Hạo cũng cười: "Không ngờ Liễu Tử Húc này lại nhiệt tình như vậy, thế lại hay, chúng ta nên an ủi cô ấy, đừng có cười trên nước mắt người khác chứ biết chưa?"

"Lão gia nói muộn rồi, tối qua Kha Nghiêu đã kịp chê Ngọc Lan viết chữa xấu rồi! Nếu không có nhị phu nhân chắc Ngọc Lan lại khóc tiếp nữa mất"

"Kha Nghiêu cũng thật là, để ta nói với nó sau, nàng đi làm chuyện của nàng đi"

Đỗ Văn Hạo bảo thằng ngốc bốc theo đơn cho Cổ Hoa Lạc thuốc uống trong mười ngày, nhớ đến đã hứa với Yến Tử mười ngày nữa quay lại nên chỉ cần thế, số còn lại lúc đó sẽ mang tới tiếp. Yến Dật nhận lấy thuốc, không ngồi lâu, đến cơm cũng không ăn, nói là đã đem lương khô.

Triệu thị khóc lóc dặn dò mấy câu thừa, Yến Dật gật gật gù gù rồi bỏ Triệu thị lại lên xe ra về. Đỗ Văn Hạo đến cạnh xe nói nhỏ với Yến Dật: "Chuyện gì tại hạ cũng sai nhị phu nhân làm, lão gia bây giờ hối hận vẫn kịp đấy"

Yến Dật gượng cười: "Cho bà ta khổ tí cũng được, trước kia còn quan tâm, nhưng tối qua bà ta làm trò đó, nếu không phải Toàn Nhi không xa được mẹ nó, ta cũng chán thật rồi, chỉ muốn đuổi đi, không sao, ta cũng muốn nói với tiên sinh, ta muốn xong chuyện của Hoa Lạc, để Hoa Lạc hoàn toàn khỏe lại rồi mới đến đón bà ta cũng không muộn"

Đỗ Văn Hạo: "Vậy là tốt, lão gia yên tâm về chăm sóc đại phu nhân đi"

Yến Dật chắp tay cáo từ: "Vậy ta xin cáo từ"

Đỗ Văn Hạo nhớ đến bức thư Cổ Hoa Lạc viết cho mình bèn lấy ra đưa cho Yến Dật nói: "Đây là đại phu nhân viết cho tôi, nhưng tốt hơn lão gia hãy giữ, biết đâu sẽ có ích hơn là ở trong tay tôi"

Yến Dật nhận lấy bức thư run run cẩn thận nhét vào người nói: "Ta biết rồi"

Nói rồi cho xe ngựa đi như bay. Về đến nhà ăn xong bữa Đỗ Văn Hạo dặn dò người dưới hầu hạ Hà Trâm lên phòng mình nghỉ ngơi, sau đó tự mình đi tìm Bàng Vũ Cầm và Vương Nhuận Tuyết để kể chuyện Yến gia cho họ nghe. Bàng Vũ Cầm: "Có người phụ nữ độc ác như vậy sao? Làm sao có thể dung thứ được chứ?"

Vương Nhuận Tuyết cười nói: "Đại phu nhân vốn là người hiền lành, sao hôm nay lại nói ra những lời hằn học vậy chứ?"

Bàng Vũ Cầm: "Tuy đàn ông tam thê tứ thiếp là chuyện bình thường, nhưng thế này thì quá lắm"

Vương Nhuận Tuyết: "Cái này đại phu nhân cảm tính quá rồi, nhưng nếu phu quân có ý định nạp thiếp thì cũng không đến nỗi lâm trọng bệnh như vậy"

Đỗ Văn Hạo: "Ta và Hà đại nhân cũng nghĩ như vậy, chắc đôi mắt cao ngạo không chịu nổi hạt cát trong mắt"

Bàng Vũ Cầm: "Nói như vậy, cái cô Cổ Hoa Lạc này chắc là thiên kim nhà nào đó, vì Yến Dật mà bỏ cả người thân cũng chịu hạn nạn với người ta.

Nay khổ tận cam lai thì bị người đến sau cướp mất, không vui như vậy cũng phải"

Vương Nhuận Tuyết: "Nhưng cũng không được ngược đãi con người ta chứ, đây là chuyện nhất nhất không nên"

Đỗ Văn Hạo: "May là con bé Yến Tử đó ghê gớm, nếu không thảm phải biết"

Bàng Vũ Cầm: "Có lợi hại mấy cũng chỉ là một đứa trẻ"

Ba người không khỏi cảm thấy cảm khái cho Yến Tử. Lúc này Lâm Thanh Đại và Kha Nghiêu đã về, theo sau còn có cả Liên Nhi và Tuyết Sương Nhi nữa. Kha Nghiêu bước vào nói: "Thiếp nhe tỉ tỉ nói Văn Hạo chuẩn bị cho người phụ nữ về cùng làm khổ sai cho chúng ta, người ta đối với mình thế nào mình đối với người ta vậy sao?"

Bàng Vũ Cầm bảo bốn người ngôi xuống, rồi kể lại chuyện của Yến gia cho bốn người nghe. Kha Nghiêu: "Thiếp thấy chủ ý của Yến Tử rất hay, cứ làm vậy đi"

Vương Nhuận Tuyết: "Dạy cho một bài học là nên, nhưng thiếp thấy chúng ta không nên là người dạy bảo bà ta"

Sương Nhi nói: "Cũng không phải không có lí, Yến lão gia đã chịu rồi thì chúng ta có dạy bảo cũng nên nhẹ tay tí, vừa vừa thôi là được rồi"

Liên Nhi do dự: "Như vậy có thích hợp không?"

Lâm Thanh Đại: "Không có gì là không thích hợp cả, ta ghét nhất loại đàn bà để đakt được mục đích của mình mà không từ thủ đoạn.

Nếu Văn Hạo không tách bà ta ra không biết bà ta còn làm ra những chuyện gì nữa.

Văn Hạo ban đầu cũng chỉ muốn thử lòng, ai ngờ bà ta lại không chịu chữa cho Hoa Lạc, đúng là đồ đáng chết!"

Kha Nghiêu: "Tỉ tỉ nói chí phải, mụ ta ở đâu để muội đi gặp"

Bàng Vũ Cầm bật cười: "Đừng vội, lời của Thanh Đại đã nhắc nhở ta.

Trong nhà nay cừa có trẻ con vừa có người mang bầu, ta lo là nếu bà ta có dã tâm bảo thù hạ độc chúng ta thì không xong đâu"

Đúng lúc này Anh Tử đứng ngoài cửa nói: "Lão gia về rồi, Mị Nhi đến tìm lão gia nô tì còn nói là không biết lão gia về chưa cơ!"

"Cô ta tìm ta có chuyện gì?"

Vương Nhuận Tuyết: "Đúng rồi, hôm qua cũng đến, dường như có chuyện gấp, lão gia ra xem thử xem"

Đỗ Văn Hạo nhăn mặt: "Nói với cô ta ta chưa về"

Chưa dứt lời thì thấy Mị Nhi đứng sau Anh Tử mỉm cười nhìn Đỗ Văn Hạo nói: "Sớm biết lão gia không chịu gặp nên đã không mời mà xông vào"

Kha Nghiêu ghét nhất Mị Nhi, chắc do đã từng phải ở những nơi như vậy, mỗi lần gặp đều gợi lại cho Kha Nghiêu những kí ức buồn nên lần nào gặp cũng không vui vẻ gì. Kha Nghiêu: "Văn Hạo, hai người ra ngoài nói chuyện đi, bọn thiếp ở đây nó chuyện"

Đỗ Văn Hạo biết Kha Nghiêu không thích Mị Nhi nên đành đứng lên ra ngoài. Đỗ Văn Hạo dẫn Mị Nhi vào phòng trái đại sảnh ngồi.

Mị Nhi thấy Đỗ Văn Hạo không có biểu hiện gì, biết là hắn mới về không muốn gặp mình, trong lòng có phần buồn nản, nhưng đã đến rồi thì nói cho xong mới về."Là thế này, nô gia lần này đến đây là muốn nói chuyện của Đỗ trưởng cự"

Đỗ Văn Hạo chột dạ, qua mấy tháng rồi sao Mị Nhi lại đột nhiên nhớ ra chuyện của Đỗ trưởng cự."Đỗ trưởng cự làm sao?"

"Nô gia biết lão gia đưa ông ấy đi rồi, nhưng lão gia hãy đưa ông ấy đi xa hơn nữa thì tốt hơn"

"Tại sao?"

"Nô gia biết lão gia không chịu nghe nô gia nói mấy vị khách đó, cảm thấy ghê tởm, nhưng tình cở một vị khách nhờ nô gia nghe ngóng Vương trưởng cự, cũng chính là Vương trưởng cự của tiệm vải lụa đối diện với Ngũ Vị Đường của các vị, vô tình nghe được về Đỗ trưởng cự.

Vì Đỗ trưởng cự biết vài chuyện của Vương trưởng cự, vì vậy mới để cho lão gia đưa ông ấy đi.

Hẳn ông ấy chưa nói cho lão gia biết tại sao muốn đi, nhưng trong lòng ông ấy rất rõ không đi thì khó bảo toàn tính mạng"

"Bây giờ ông ấy đi rồi không cần lo lắng, nhưng cô nương đến đây nói những chuyện đấy để làm gì?"

Mị Nhi cười đon đả nói: "KHông phải lão gia nói với những người quận Tú Sơn đó là thúc thúc của lão gia sao?"

Đỗ Văn Hạo không lo lắm về Mị Nhi, đó không phải là người có thể bán đứng mình, hắn cười đáp: "Sao ông ta đi rồi ta lại gặp nguy hiểm"

Mị Nhi nói ngay: "Lão gia yên tâm, nô gia sẽ không để lão gia nguy hiểm đâu"

Nói rồi mới biết lỡ lời chỉ cúi đầu đỏ mặt."Đỗ trưởng cự rốt cuộc là biết chuyện gì của Vương trưởng cự?"

"Chính là chuyện năm đó Dương Thiên Hộ đem con gái, cũng là mẫu thân của Dương Duệ gả cho Dương gia, hẳn lão gia có biết trước đó mẫu thân của Dương Duệ đã được hứa gả cho con trai Vương trưởng cự chứ?"

Đỗ Văn Hạo gật đầu."Thực ra phụ thân Dương Duệ chấm mẫu thân hắn, Dương Thiên Hộ biết bà ấy với con trai Vương trưởng cự là thanh mai trúc mã, không dám tự mình quyết, sợ con gái sau này hối hận.

Phụ thân Dương Duệ bèn đến tìm Vương trưởng cự đưa ra một món tiền lớn, sau đó tìm cho con trai ông ta một mối ở ngoài Tú Sơn, tiếp nữa để con trai ông ta ở rể, đơn giản vậy thôi"

"Không phải Dương Thiên Hộ bỏ tiền thuê người giết con trai Vương trưởng cự sao?"

"Chuyện này là do có một lần Vương trưởng cự và Đỗ trưởng cự uống say nói ra, Dương Duệ luôn cảm thấy có lỗi với Vương gia, luôn cho rằng ông ngoại mìn tham tiền của hại chết con trai Vương trưởng cự.

Thực tế không phải như vậy, vì vậy Vương trưởng cự lo rằng Đỗ Tam sẽ nói ra chuyện này, nhưng lúc muốn giết người diệt khẩu thì Đỗ Tam không thấy đâu"

"Diệt Đỗ Tam làm gì? Vậy Vương trưởng cự có khác gì thằng ngốc đâu? Nếu ông ta muốn diệt khẩu thì khác gì tự tố mình có tội?"

"Tuy nói vậy, nhưng lão gia cần biết ai đang điều tra chuyện này"

"Vậy cô nương đến đây để nói những chuyện này với ta sao?"

"Chỉ là muốn lão gia lưu ý đến chuyện này, Dương Duệ sẽ biết nhanh thôi, Vương trưởng cự lo chuyện này bại lộ khả năng không thoát được, nhưng nô gia luôn thấy con người Dương Duệ này không lương thiện, nếu hắn không muốn nhiều người biết chuyện này thì..."

"Đa tạ Mị Nhi cô nương nhắc ngở.

Ta nghĩ Dương Duệ không đến nỗi vậy đâu, nhưng cô nương rất đúng khi nhắc nhở ta"

Mị Nhi cười đứng dậy nói: "Vậy được rồi, nô gia đi đây, biết người mà lão gia không mong nhìn thấy chính là nô gia"

"Ai nói vậy!' Đỗ Văn Hạo có phần ngại, "Đa tạ cô nương đến đây nói cho ta biết, cô nương cũng cần cẩn thận.

Nếu để Dương Duệ biết cô đến đây thì rắc rối đó"

Mị Nhi đi đến cửa thì dừng bước, quay người nhìn Đỗ Văn Hạo cười nói: "Nô gia sợ rằng hắn bây giờ không có tâm tư đối phó với lão gia đâu! Nghe đâu bệnh nặng nguy lắm rồi!"

Đỗ Văn Hạo nói đùa: "Cô nương nắm tin thật nhanh, chuyện này mà cũng biết?"

"Lão gia quên rằng nô gia kiếm sống bằng gì sao? Ha ha, không sợ lão gia ghét bỏ gì, nô gia đi đây"

"Đợi đã!"

Đỗ Văn Hạo gọi Mị Nhi lại, "Ta muốn nhờ cô nương một chuyện"

"Nô gia đã nói là lão gia không nỡ với nô gia mà! Có chuyện gì thì nói đi kẻo nô gia lai nghĩ lung tung bây giờ!"

Đỗ Văn Hạo thấy người hắn nóng bừng, huyết mạch nhanh hơn, hắn thấy không quen lắm, xua tay nói: "Thôi, cô nương về đi, không có gì đâu"

Mị Nhi đến gần Đỗ Văn Hạo yểu điệu nói: "Được rồi mà, lão gia của tôi, có gì dặn dò cứ nói, Mị Nhi sẽ làm cho mà!"

Crypto.com Exchange

Hồi (1-549)


<