Truyện Tiên Hiệp

Truyện:Tống thì hành - Hồi 230

Tống thì hành
Trọn bộ 301 hồi
Hồi 230: Màn lớn kéo ra
0.00
(0 lượt)


Hồi (1-301)

Thiên Tứ Giám thuộc Quần Mục Tư.

Cái gọi là Đô Giám Thiên Tứ Giám nói toạc ra chính là một quan chăn ngựa mà thôi.

Từ đầu Tống, Liêu quốc thế lớn, sau khi chiếm cứ Yến Vân thì tương đương chặt đứt tài nguyên ngựa của Tống triều. Thái tổ Triệu Khuông Dận đương nhiên cũng cảm giác được điểm này, vì thế liền thiết lập chế độ giám mục nội, ngoại để có thể đảm bảo dùng ngựa trong quân.

Mà nay chế độ này ở thời Tống Chân Tông càng đạt đến độ hoàn thiện.

Đây cũng là một nguyên nhân khi Chân Tông còn tại vị, Đại Tống mấy lần hưng binh với bên ngoài đã giành được thắng lợi.

Đáng tiếc tới thời Thần Tông, Vương An Thạch biến pháp, thúc đẩy cải cách ngụ mã cho dân khiến cho rất nhiều nơi chăn nuôi biến thành đồng ruộng, chế độ giám mục cũng theo đó mà bị phế bỏ đi. Từ lúc Hoàng đế Huy Tông đăng cơ, chế độ giám mục gần như bị tan rã toàn diện. Những địa khu thuộc quản lý của Thiên Tứ Giám dù là nghề chăn nuôi của Kinh kỳ (kinh đô và vùng lân cận) tây lộ nhưng trên thực tế, lại không có bất kỳ quyền lợi nào.

Cao Cầu mưu cầu chức Đô Giám Thiên Tứ Giám cho Ngọc Doãn, làm như vậy là đã nâng phẩm cấp của Ngọc Doãn lên.

Một võ quan từ lục phẩm dù là tới địa phương cũng phải bị đủ loại chế ước, nhưng nếu nâng lên phẩm cấp này tới địa phương rồi, ít nhất có thể làm một Kiềm hạt hoặc Đô Thống chế, ít bị chế ước hơn, càng có lợi cho Ngọc Doãn làm việc.

Có thể nói, Cao Cầu suy xét vô cùng chu đáo cho Ngọc Doãn.

Ngọc Doãn không rõ lắm tình trạng Thiên Tứ Giám, nhưng theo cấp võ quan ngũ phẩm này thì thật sự là thăng lên.

Ra khỏi Thái úy phủ, tâm trạng Ngọc Doãn vô cùng thư thái, dù là làm Đô Giám Thiên Tứ Giám, hắn cũng sẽ không tuyển nhận thêm binh mã gì, nguyên nhân vì hắn vô cùng hiểu rõ, dù là đưa tới binh mã, thời gian quá ngắn căn bản không thể chỉnh huấn, chẳng bằng duy trì binh lực hiện tại khả năng hiệu quả sẽ tốt hơn... Chờ sau khi đến Toan Tảo rồi thì mới thiết lập chiêu mộ xã dũng dân binh.

Tóm lại, tại Khai Phong trong khoảng thời gian này hắn không có ý định tiếp tục mở rộng binh lực!

***

Ngày cuối cùng của năm Tuyên Hòa thứ 7 đã qua trong không khí yên lặng.

Đây có lẽ là đêm giao thừa lặng lẽ nhất ở phủ Khai Phong từ có Tống tới nay. Sáng sớm hôm sau, Ngọc Doãn liền đốt giấy để tang, nâng hòm quan tài ra khỏi thành.

Căn cứ di chúc của Hoàng Thường, Ngọc Doãn an táng ông ở Nhạc đài phía tây thành Khai Phong.

Nơi này nằm giữa sông Biện và Kim Thủy, địa thế tương đối đối cao, có thể nhìn ra xa thành Khai Phong, coi như là nơi canh gác cuối cùng của Hoàng Thường đối với triều đình này. Lễ tang tiến hành suốt một ngày, người đến tế bái lại nhiều không kể xiết. Ngoại trừ đám người Lý Cương, trong cung cũng phái người tiến đến tế bái. Mậu Đức Đế Cơ Triệu Phúc Kim mang theo Nhu Phúc Đế Cơ Triệu Đa Phúc và Thập Bát Tỷ Chu Tuyền của Chu gia cũng tới bái tế. Các nàng và Hoàng Thường cũng không có giao tình, tiến đến tế bái phần lớn là vì Ngọc Doãn mà đến.

- Tiểu Ất, ta phát hiện một chuyện.

Sau khi chôn cất xong, Triệu Phúc Kim đột nhiên kéo Ngọc Doãn sang một bên, thì thầm:

- Trong khoảng thời gian này Phùng Tranh từng nhiều lần tiếp xúc với Đới Tiểu Lâu của Thiên Kim Nhất Tiếu lầu. Hơn nữa Thiên Kim Nhất Tiếu lầu từ sau khi Lỗ Tặc hưng binh thì lấy cớ giữ gìn sự an nguy của Thiên Kim Nhất Tiếu lầu mà nhiều lần chiêu nạp kẻ nhàn rỗi lưu manh trong thành, mà nay con số đã hơn trăm người rồi. Vốn ta cũng không quá để ý, nhưng ngày hôm trước thám tử hồi báo, nói Đới Tiểu Lâu vài lần xuất hiện ở Phong Khâu Môn và Toan Tảo Môn, ở lại khá lâu.

Đới Tiểu Lâu?

Trong đầu Ngọc Doãn hiện lên gương mặt lúc nào cũng tươi cười kia.

Nói thật, hắn thực chưa từng nghĩ tới Đới Tiểu Lâu, bởi vì trước đây nhiều lần hợp tác, ấn tượng của hắn đối với Đới Tiểu Lâu cũng không quá kém.

Hoàng Văn Đào có giám thị Thiên Kim Nhất Tiếu lầu nhưng lại không vào được trong lầu.

Hắn vẫn cho là Trương Chân Nô có thể có chút đáng nghi, nhưng hiện tại xem ra...

- Ta hiểu!

- Tiểu Ất cần giúp gì không?

- Thật ra trước mắt thì chưa cần, chỉ có điều nhân thủ trong thành dù gì vẫn chưa đủ.

Triệu Phúc Kim do dự!

Nàng trầm ngâm thật lâu rồi tháo khối ngọc bội bên hông, nhân lúc không ai chú ý thì nhét vào tay Ngọc Doãn.

Khuôn mặt xinh đẹp hơi nóng lên, tim nảy loạn như con nai nhỏ, nếu không phải là bất đắc dĩ nàng sẽ không làm những chuyện lỗ mãng như này.

- Nếu Tiểu Ất cần trợ giúp, có thể đến Thị vệ thân quân Mã Quân tư ở thành nam tìm Chỉ huy sứ tên là Hô Diên Chước.

Người này vốn là hậu nhân danh môn. Không ngờ sau này lại theo đám người Tống Giang, tứ ngược Kinh Đông. Sau khi Tống Giang chiêu an, a cậu ta vốn muốn giết hắn, lúc ấy ta nghĩ hắn là hậu nhân danh môn, nhất thời hồ đồ đi theo kẻ tặc, nên không đành lòng, đã ở trước mặt Đạo Quân xin tha cho hắn mới coi như giữ được tính mạng. Từ đó về sau, hắn vẫn làm việc ở Mã Quân Tư.

Người này võ nghệ cao cường, binh pháp xuất chúng... Khi nào Tiểu Ất cần hắn hỗ trợ thì cầm ngọc bội này đi Mã quân tư tìm hắn, quả quyết hắn sẽ không cự tuyệt.

Hô Diên Chước?

Ngọc Doãn lập tức ngây ngẩn cả người!

Cái tên này sao nghe mà tai nóng lên vậy. Hô Diên Chước chẳng phải là nhân vật trong một trăm lẻ tám Lương Sơn Bạc sao?

Ba mươi sáu tặc lớn Kinh Đông rốt cuộc là còn có bao nhiêu người?

Ngọc Doãn đến hiện tại cũng không rõ, nghe nói Lý Nhược Thủy từng sáng tác một bài văn, ghi lại những người liên quan, nhưng quan hệ giữa Ngọc Doãn và Lý Nhược Thủy căng thẳng, chứ đừng nói chi là có vinh dự đọc được tác phẩm của hắn ta. Thế cho nên đến hiện tại, ba mươi sáu tặc lớn kia rốt cuộc bao nhiêu người còn sống, hắn trước sau không rõ ràng. Hắn chỉ biết chỉ có một Lỗ Trí Thâm mà thôi. Vấn đề là Lỗ Trí Thâm tựa hồ đối với việc đã qua thì không muốn nhắc tới nữa, nên Ngọc Doãn cũng không hỏi cụ thể.

Mà nay, rốt cục lại biết thêm một người, hơn nữa là một nhân vật nổi tiếng.

Trong lúc nhất thời, hắn quên mất ngọc bội kia là vật bên người của Triệu Phúc Kim, chẳng nói hai lời mà cất ngay vào ngực.

Triệu Phúc Kim lập tức mặt đỏ bừng.

- Vốn tưởng rằng Tiểu Ất là một chính nhân quân tử, nào ngờ cũng là người lỗ mãng....

Dứt lời, nàng quay ngoắt người bỏ đi.

Lúc này Ngọc Doãn mới bừng tỉnh, ngọc bội là vật bên người nữ nhân, hắn lại cất vào ngực, chẳng phải là da thịt thân cận sao?

Hắn định mở miệng giải thích không ngờ lại có người bước đến đây.

- Ngọc chỉ huy nén bi thương!

Ngọc Doãn đành phải dừng bước nhìn, đó là Hoàng Tiềm Thiện, môn hạ trung thư Thị lang mới nhậm chức.

Hoàng Tiềm Thiện tuổi không lớn lắm, thậm chí còn nhỏ hơn Ngọc Doãn vài tuổi, người Ninh Hóa Đinh Châu, chính là Ninh Hóa Phúc Kiến đời sau.

Người này là xuất thân khoa cử chính quy, rất được Triệu Hoàn tín nhiệm.

Triệu Hoàn vừa đăng cơ, liền phong Hoàng Tiềm Thiện làm môn hạ trung thư Thị lang, có thể nói thân với vua.

Ngọc Doãn cũng là phái của Đông Cung, ít nhất ở trong mắt nhiều người, hắn là người của Thái Tử Triệu Hoàn. Tuy nhiên so sánh với Hoàng Tiềm Thiện thì đúng là cách biệt một trời. Chỉ nhìn chức quan này là có thể nhìn ra manh mối, nếu Ngọc Doãn không được Thái Tử Triệu Kham yêu thích thì chỉ sợ cũng sẽ không có thành tựu ngày hôm nay.

Hoàng Tiềm Thiện hôm nay đến là đại diện cho Triệu Hoàn.

Ở bên cạnh y còn có một lão già xem tuổi chừng hơn sáu mươi, râu tóc xám trắng, cao lớn tráng kiện, chỉ có điều mặc áo vải mộc mạc, nhìn có chút nghèo túng trên mặt lộ vài phần mệt mỏi, như là đường xa đến.

Chợt nhìn, Ngọc Doãn còn tưởng rằng lão già kia là quản gia của Hoàng Tiềm Thiện, cho nên cũng không quá để ý.

- Hoàng Thị Lang có lòng.

- Ôi, Diễn Sơn tiên sinh mất đi thật sự là tổn thất của triều đình.

Sau khi Quan gia nghe tin cũng vô cùng đau lòng, vốn đích thân tiến đến nhưng không ngờ việc trong cung quá nhiều, trong lúc nhất thời không thể đến được.

- Nếu thúc tổ dưới suối vàng biết chắc sẽ muôn vàn cảm kích.

- Tiểu Ất đừng quá câu nệ, ta và ngươi dù gì cũng là môn hạ Quan gia, tuy nói đường đi khác nhau, nhưng cũng cần tương trợ lẫn nhau. Nào nào, ta giới thiệu cho ngươi một người, đây là Thông Phán Ba Châu Tông Trạch! Quan gia có ý điều từ Ba Châu đến, hôm nay vừa tới Đông Kinh chưa quá hai ngày đã muốn tiến cung diện tấu, nghe nói Diễn Sơn tiên sinh bệnh chết, ông có ý muốn dẫn ta tới bái tế.

Ngọc Doãn giật nảy mình toàn thân lạnh toát.

Tông Trạch?

Lão già trước mặt không ngờ là Tông Trạch?

Nói thật, vừa rồi Ngọc Doãn thật sự là không ngờ đến thân phận của lão già kia, trong lúc nhất thời chỉ biết trợn mắt há mồm.

Đã thấy Tông Trạch bước nhanh lên trước, chắp tay:

- Tông Trạch năm Thiên Hữu thứ 6 đồng tiến sĩ xuất thân, từng được Diễn Sơn tiên sinh dạy bảo, đến nay mãi không quên. Ta vốn định thừa dịp lần này hồi kinh bái kiến, không ngờ... Hôm nay tiến đến, Tông mỗ có hai chuyện, thứ nhất là bái tế Diễn Sơn tiên sinh, thứ hai là nói lời cảm tạ Tiểu Ất ngươi, nếu không có ngươi đề cử Tông mỗ trước mặt Thái tử, chỉ sợ cuộc đời này khó có cơ hội về kinh.

- Hả?

Ngọc Doãn trợn mắt há hốc mồm.

Ta từng đề cập lão trước mặt Thái tử sao?

Ta còn chưa từng gặp Triệu Hoàn nữa là..

Tuy nhiên hắn lập tức bừng tỉnh, Thái tử mà Tông Trạch nhắc đến chỉ sợ không phải là Triệu Hoàn, mà là Hoàng Thái Tôn Triệu Kham trước đây.

Triệu Hoàn sau khi lên ngôi đã lập tức lập Triệu Kham làm Thái tử.

Cho nên Thái tử từ trong miệng Tông Trạch chính là Triệu Kham. Nhưng vấn đề là, Ngọc Doãn thật sự nghĩ không ra hắn từng đề cập Tông Trạch trước mặt Triệu Kham khi nào.

Nhưng mặc kệ như thế nào, đối mặt với một vị lão tướng quân Thiết cốt này, trong thâm tâm Ngọc Doãn vẫn luôn tràn ngập sự kính nể.

*****

Thiên Tứ Giám thuộc Quần Mục Tư.

- Từng nghe đại danh Tông Nhữ Lâm, không ngờ ta hôm nay may mắn được gặp.

Tông Trạch cũng không khách khí, trầm giọng nói:

- Ta nghe người ta nói, Ngọc chỉ huy có ý xuất phát đi Toan Tảo, chống đỡ Lỗ Tặc.

Trạch hận không thể đi theo Ngọc chỉ huy, bởi trong lúc này bận rộn khó mà thoát thân ra được... Lục ca, Thất ca!

Theo tiếng gọi khẽ của Tông Trạch, chỉ thấy sau lưng ông vòng ra hai thiếu niên, ước chừng trên dưới hai mươi, lưng hùm vai gấu, oai hùng phi phàm.

- Cháu nhỏ An Lục, An Thất của ta đã theo ta học võ nhiều năm, mặc dù không thể nói là dũng mãnh vạn người không bằng nhưng cũng có chút bản lĩnh.

Ta không đi được Toan Tảo, nhưng bảo hai đứa nó đồng hành cùng Ngọc Chỉ huy, nếu được giết địch lập công, coi như là đã giải quyết được tâm sự trong lòng ta. Lục ca, Thất ca, bắt đầu từ hôm nay, hai cháu là thủ hạ nghe lệnh của Ngọc chỉ huy, nếu làm mất thể diện của ta thì đừng tới gặp ta nữa.

- Cẩn tuân lời dạy bảo của a ông. Tông An Lục, Tông An Thất bái kiến Ngọc chỉ huy.

Cái gì mà thật lòng kháng Kim?

Tông Trạch mới thật là tấm gương đi đầu. Nếu lúc trước những lời kia của ông còn khách sáo hiềm nghi, nhưng khi đã đưa hai đứa cháu đến dưới trướng Ngọc Doãn, thì đã bộc lộ sự quyết tâm của Tông Trạch, trong lòng Ngọc Doãn cũng không khỏi tán thưởng vôi nâng hai thanh niên lên.

- Tông...

- Ngọc chỉ huy chớ khách sáo, hãy hoàn thành tâm nguyện của lão già này.

Tông Trạch dứt lời, khom người vái chào.

Dù là Hoàng Tiềm Thiện đứng bên cũng vô cùng cảm động.

Nhắc đến Hoàng Tiềm Thiện, trong lịch sử cũng là một nhân vật khen chê khác nhau.

Có người nói y là phái nghị hòa, có người mắng y là phái đầu hàng, nhưng có người lại tán thành y là phái chủ chiến.

Nói y là phái nghị hòa phái đầu hàng, nguyên nhân chính là Hoàng Tiềm Thiện Hoàng Tiềm Thiện lúc đó có mâu thuẫn với danh tướng kháng Kim là Trương Sở, cũng chính là phụ thân của Trương Hiến. Ngoài ra còn có các tội danh như "Trục Lý Cương", "Sát Âu Dương" (Trong lịch sử, Trần Đông từng dẫn Thái học sinh dâng tấu, sau khi Cao Tông lên ngôi, giết Trần Đông và Âu Dương) nhưng không có chứng cứ.

Ít nhất ở trong Tống Sử, Hoàng Tiềm Thiện vẫn chưa có danh 'Quyền thần ngộ quốc'. Thậm chí tại Tĩnh Khang năm thứ 2, y nhận lệnh từ Quảng Châu tới Hà Gian phủ chống Kim, cũng tích cực hưởng ứng Cao Tông cần vương, thậm chí vì Triệu Cấu dời Nam cũng bề bộn công việc, mới khiến cho Cao Tông hoàng đế đắc ý thuận lợi đến Hàng Châu. Bản thân Hoàng Tiềm Thiện cố thủ ở Dương Châu hai mươi năm, Nguy phu nhân gặp tai họa chết, cửa nát nhà tan. Một thân làm Tể tướng một năm lại tám tháng, trong thời gian đó chưa từng tỏ ra là phái hòa đàm. Thời điểm Hoàng Tiềm Thiện là Tể tướng cũng là thời kỳ kháng Kim sôi động nhất.

Thậm chí cả Hoàng Tiềm Thiện về sau thôi chức mới có chuyện Liễu Miêu Bác và Lưu Chính Ngạn phát động chính biến, lịch sử gọi là Miêu Lưu chi biến.

Tuy nhiên, Hoàng Tiềm Thiện lúc này chẳng phải sau này sẽ là Tể tướng Nam Tống sao.

Hoặc là nói, nay y vẫn là một thanh niên nhiệt huyết.

- Ngọc chỉ huy đi Toan Tảo, nếu cần phải trợ giúp, cứ cho người tới tìm ta, chỉ cần có thể hỗ trợ, ta tuyệt đối sẽ không chối từ.

Ngọc Doãn mừng rỡ, vội vàng nói tạ ơn.

Tông Trạch có thể giúp đỡ gì, hiện tại hắn rất rõ, nhưng Hoàng Tiềm Thiện thì không thể nghi ngờ là sự giúp đỡ lớn nhất ở trong triều.

***

Lễ tang chấm dứt, Ngọc Doãn mệt mỏi lê kéo thân mình quay lại gia trang.

Bảy ngày túc trực bên linh cữu thật là một sự giày vò đối với tinh thần và thể xác hắn. Thế cho nên Ngọc Doãn về đến nhà liền ngã vật xuống giường ngủ thiếp đi.

Ngày mai hắn phải trở về Mưu Đà Cương tiếp chưởng Thiên Tứ Giám.

Chu Mộng Thuyết đã bắt đầu chuẩn bị trên dưới, chỉ đợi bên phía Cao Cầu đem danh sách trình lên Binh Bộ thì rất nhanh có thể đi tới Toan Tảo.

Cho nên hắn cần phải dưỡng tinh thần thật tốt, không thể có chút sơ suất gì.

Một giấc này ngủ đến tận ngày hôm sau.

Ngọc Doãn bị tiếng ồn ào đánh thức, hắn mơ màng mở mắt khoác áo đến bên cửa sổ, nhìn ra ngoài.

- Sao nha nội lại đến đây?

- Tiểu Ất đã xảy ra chuyện, Tiểu Ất đã xảy ra chuyện...

- Hả?

Cao Nghiêu Khanh cũng bất chấp, ở dưới lầu hô to:

- Ta lên lầu nói với ngươi.

Sau đó thì y vào đại sảnh, giây lát thì nghe tiếng bước chân vọng đến.

Đầu giường, sớm có người chuẩn bị xong nước rửa mặt và bàn chải đánh răng, lúc này Ngọc Doãn cũng tỉnh táo hơn, vội rửa mặt sạch sẽ, dùng khăn vải lau mặt.

- Tiểu Ất, xảy ra chuyện lớn!

- Sáng sớm Nha nội đã tới, là có chuyện gì?

- Hôm nay Quan gia lâm triều hạ chiếu, Chu Miễn Đồng Quán bãi chức về quê, ban chết Lý Bang Ngạn, kê biên và sung công gia tư.

- Hả?

Ngọc Doãn nghe xong, chấn động.

Tốc độ này cũng thật quá nhanh đi, từ lúc đăng bài đến lúc Triệu Hoàn hạ chiếu xử quyết chỉ trong thời gian ngắn ngủi bốn ngày.

Nhưng Ngọc Doãn lại không biết, Triệu Hoàn xử quyết Chu Miễn Đồng Quán có thể nói là sớm có dự mưu.

Trong lịch sử, Trần Đông, Âu Dương dâng tấu giết Lục tặc, Triệu Hoàn cần thời gian năm ngày để quyết định, mà nay, dưới sự trợ giúp của Tuần san thời đại Đại Tống, động tác của Triệu Hoàn nhanh hơn so với lịch sử trước một ngày.

Chỉ có điều, tốc độ xử quyết này khiến Ngọc Doãn thật sự giật mình kinh hãi.

- Vậy Lương Sư Thành và Thái Kinh thì sao?

Cao Nghiêu Khanh ngẩn ra, chợt cười nói:

- Lương Sư Thành chỉ sợ là không có việc gì... Lúc trước Thái Thượng Đạo Quân khi có ý phế lập Thái Tử, Lương Sư Thành từng nói tốt cho Thái tử. Ngươi cũng biết, Quan gia hiện nay là người nói tình nghĩa, ân tình năm đó của Lương Sư Thành đủ để Thái Tử bảo hộ hắn chu toàn. Về phần Thái Kinh... Ha hả, cũng không sao cả, tuổi ông ta đã cao, có chút hồ đồ rồi, cộng thêm trước đây Thái Thượng Đạo Quân cho về quê nhà, Quan gia cũng cảm thấy khó xử.

Đúng vậy a, nếu lúc này Triệu Hoàn lại đi xử quyết Thái Kinh, sợ sẽ làm vây cánh Thái Kinh cảm thấy khủng hoảng.

Nhưng thật ra Ngọc Doãn có thể lý giải sự khó xử của Quan gia, còn nữa, ý kiến của hắn cũng sẽ không được người ta coi trọng, nói ra cũng không có tác dụng.

Triệu Hoàn ban cho Lý Ngạn được chết, bãi chức Chu Miễn và Đồng Quán về quê nhà, đủ để bình ổn sự tranh luận hiện nay trên triều đình.

Nhưng kể từ đó, tất nhiên sẽ dẫn phát mâu thuẫn giữa Hoàng đế Huy Tông và y. Ngọc Doãn chỉ có thể khoanh tay đứng nhìn đối với việc này.

- Quan gia, quả nhiên là người có quyết đoán đấy!

Ngọc Doãn khen ngợi một tiếng xong thì không bàn luận chuyện này nữa.

Rửa mặt xong, thay đổi xiêm y, Ngọc Doãn liền chuẩn bị đi tới Mưu Đà Cương.

Cao Nghiêu Khanh nói:

- Tiểu Ất cũng không cần nóng lòng hôm nay rời khỏi, lúc ta đi, gia phụ có bảo ta chuyển lời với Tiểu Ất, việc điều ngươi tới Binh Bộ chỉ sợ phải chậm hai ngày. Ngươi cũng biết, Quan gia vừa mới xử tử đám người Đồng Quán, trong triều đúng là hỗn loạn. Dù là điều đi Binh bộ, chỉ sợ trong lúc nhất thời cũng sẽ không có tin tức. Tuy nhiên chức Đô giám Thiên Tứ Giám cho ngươi đã định, đợi chuyện này bình thường lại là có ngay kết quả. Đến lúc đó lại phải chúc mừng Tiểu Ất rồi!

Trong lời nói của y mang theo sự ngưỡng mộ.

Ngọc Doãn có thể hiểu Cao Nghiêu Khanh, đừng nhìn y năm trước thi đỗ nội xá ở Trường thái học, nhưng đến nay vẫn chậm chạp chưa làm được việc gì lớn.

Nguyên nhân hai huynh trưởng y cũng đã nhập chức, Cao Cầu đang muốn mưu tìm chức quan cho y, trong khoảng thời gian ngắn cũng phải suy xét một chút ảnh hưởng... Cao Nghiêu Khanh vì thế mà cũng vô cùng buồn rầu, đành phải ở lại trường Thái học tạm thời làm học chính, cả ngày không có việc gì.

Nỗi buồn khổ của con cháu quan lại, Ngọc Doãn có thể lý giải.

Lúc trước Lý Dật Phong cũng vì nguyên nhân Lý Cương mà không thể theo khoa cử nhập sĩ, cuối cùng chỉ có thể ở trường thái học lăn lộn một thời gian.

Đối với con cháu nhà nghèo mà nói, nhập trường thái học như cá chép nhảy Long Môn.

Nhưng đối với con cháu quan lại mà nói, ở trường thái học phần nhiều là thời gian rèn luyện dùi mài kinh nghiệm lý lịch.

Ngọc Doãn không biết nên khuyên bảo Cao Nghiêu Khanh như thế nào, nghĩ chắc Cao Cầu đã có chủ ý.

Nói thật, năng lực Cao Nghiêu Khanh không kém, chỉ có điều bất hạnh không có cơ hội. Nghĩ đến việc Cao Nghiêu Khanh toàn tâm toàn ý trợ giúp hắn, con ngươi Ngọc Doãn đảo một vòng, đột nhiên hỏi:

- Nha nội có nguyện theo ta đi Toan Tảo không?

- Đi Toan Tảo? Làm gì!

- Lỗ tặc đang ngông cuồng tiến đến, đang là lúc chúng ta kiến lập công lao sự nghiệp.

Ta biết nha nội là người có bản lĩnh, nhưng ngươi ở lại Đông Kinh dù gì vẫn thiếu cơ hội. Sao không cùng ta tiến đến Toan Tảo, đối mặt với Lỗ tặc. Chỉ cần một trận chiến là đủ để nha nội ngươi tích lũy đủ kinh nghiệm lý lịch. Nha nội khác ta, ta thân không có công danh, dựa vào sự giúp đỡ của thúc tổ mới có được địa vị ngày hôm nay, nếu muốn tiếp tục thăng lên sợ là rất khó khăn.

Nhưng nha nội ngươi thì khác, trong triều có lão đại nhân âm thầm giúp đỡm, lại có xuất thân trường thái học, vượt xa hẳn ta. Mà nay cái ngươi thiếu hụt chỉ là một chút kinh nghiệm lý lịch, một công huân. Nếu ngươi có được công huân, nghĩ chắc sẽ thăng chức rất nhanh, rất xa.

Ngọc Doãn nói làm Cao Nghiêu Khanh mắt sáng lên.

- Lời Tiểu Ất nói thật là có lý.

Y đi lại trong phòng, trầm ngâm một lúc lâu, nói:

- Chỉ có điều lúc này ta lại không thể làm chủ, đợi quay về gặp cha, cẩn thận thảo luận với ông rồi mới bàn sau.

Đúng rồi, suýt nữa quên việc chính, buổi sáng khi ta đi, Thái Tử phái người đến nhà của ta hẹn ta buổi tối cùng đi lầu Phong Nhạc xem ca múa. Nghe nói Phùng Tranh lầu Phong Nhạc lại có tiết mục mới, còn muốn ta gọi ngươi đi cùng đến đó.

Dứt lời, Cao Nghiêu Khanh lại lộ ra vẻ hâm mộ.

- Tiểu Ất đúng là Tiểu Ất, thật sự được coi trọng.

Crypto.com Exchange

Hồi (1-301)


<