Truyện Tiên Hiệp

Truyện:Tống thì hành - Hồi 229

Tống thì hành
Trọn bộ 301 hồi
Hồi 229: Đêm trước
0.00
(0 lượt)


Hồi (1-301)

Dù gì lực ảnh hưởng của Tuần san Quan sát Đại Tống cũng quá nhỏ bé, dường như ngoại trừ một số người để ý ra thì lực ảnh hưởng thậm chí còn không bằng Tuần san bình luận của phái Nghị hòa vừa thiết lập nên.

Nói thật, nếu lấy tài văn chương mà nói người của phái nghị hòa vượt xa phái chủ chiến.

Chỉ nhìn bên trong Tuần san bình luận kia thường đăng một số bài viết ngắn được mọi người hoan nghênh cũng đủ thấy điều đó.

Phong hoa tuyết nguyệt, tài tử giai nhân, vĩnh viễn là tư liệu sống mà ai cũng yêu thích.

Ở điểm này, Tuần san bình luận Đại Tống hiểu rõ nắm được sở thích của mọi người, lực ảnh hưởng vượt xa Tuần san Quan sát Đại Tống.

Chỉ có điều, phái nghị hòa làm ra phản kích, Tuần san thời đại Đại Tống đăng lại bài viết giết ngũ tặc đã lập tức chấm dứt cuộc chiến.

Điều này đã có thể thấy được lực ảnh hưởng của Tuần san thời đại Đại Tống này vẫn còn mạnh.

- Tiểu Ất nóng nảy, vẫn cứ nóng nảy!

Ngày 28 tháng 12 năm Tuyên Hòa thứ 7, tức là ngày thứ ba đăng bài khẩn cầu giết ngũ tặc, sáng sớm Chu Mộng Thuyết tới nhà Ngọc Doãn, vừa vào cửa đã lắc đầu liên tục, trong lời nói tỏ vẻ đầy sự bất mãn.

- Thái thượng Đạo quân nay vừa truyền ngôi, Quan gia đăng cơ mới chỉ mấy ngày.

Nay đang là lúc Quan gia đại xá thiên hạ, trấn an lòng người, Tiểu Ất các ngươi lại đang bài viết đó lên, chỉ sợ sẽ làm cho mâu thuẫn càng thêm kịch liệt.

Rất rõ ràng, Chu Mộng Thuyết không tán thành giết ngũ tặc.

Không phải là không thể giết mà là thời cơ chưa tốt.

Ngọc Doãn cười khổ lắc đầu nói:

- Tam Lang cho rằng ta muốn thế sao? Lý Bá Kỷ căn bản không hề thảo luận cùng ta... Đương nhiên, ông ta cũng không thể nào thảo luận cùng ta, việc đăng báo bài viết này, ta vốn không muốn, nhưng chỉ có điều...

Ngọc Doãn dứt lời, khẽ thở dài.

Chu Mộng Thuyết không tiếp tục truy cứu nữa, chỉ than nhẹ rồi ngồi xuống bên cạnh Ngọc Doãn.

- Tam lang...

- Ngươi đừng nói nữa!

Chu Mộng Thuyết nói:

- Lời trăn trối lúc Diễn Sơn tiên sinh lâm chung là muốn ta giúp ngươi một tay.

Ta cũng biết, Tiểu Ất ngươi không phải là hạng người bán chủ cầu vinh, mặc dù xuất thân phố phường, nhưng những gì đã làm lại đều vì triều đình.

Trước kia ta bày mưu tính kế với ngươi cũng đều vì minh chủ.

Mà nay nếu ta đã đến đây thì sẽ toàn lực phụ tá ngươi. Hơn nữa, cha ta cũng vài lần khuyên ta tới giúp ngươi nhưng bất hạnh chưa có cơ hội. Lời thô tục cứ nói trước ra, ta có thể phụ tá cho ngươi, một tháng trả đủ 120 quan, không thiếu một xu. Mặt khác, ta có thể bày mưu tính kế cho ngươi, nhưng nếu ngươi không dùng, ta sẽ rời đi, đến lúc đó mong ngươi đừng ngăn trở.

Chu Mộng Thuyết mở màn nói một hồi làm Ngọc Doãn không nhịn được cười.

- Tam Lang yên tâm, nếu là thúc tổ tiến cử ngươi với ta rồi, thì ta sẽ tin ngươi.

Về phần sách lược, ta và ngươi có thể cố gắng tìm điểm chung gác lại những bất đồng, ta cũng không bởi vì ngươi từng hại ta mà sinh lòng nghi ngờ ngươi. Đã nhiều ngày, chỉ sợ ta không thể tới Mưu Đà Cương được, hiện giờ trong quân trại đang chỉ có một mình Thiếu Dương, ta lo lắng hắn quá vất vả. Giờ xin Tam Lang đi tới quân trại giúp ta và Thiếu Dương... Chờ sau khi ta chôn cất thúc tổ xong thì sẽ quay về chủ trì quân trại.

Chu Mộng Thuyết nghe xong, gật đầu đồng ý.

Chỉ là y cũng không đi ngay mà tự nhiên chuyển đề tài:

- Tiểu Ất, ngươi cho là lạch trời Hoàng Hà có ngăn cản được Lỗ tặc không?

- Việc này...

Ngọc Doãn do dự một chút, nhẹ lắc đầu nói:

- Ta nghĩ chỉ dựa vào lạch trời Hoàng Hà khó mà ngăn nổi Lỗ tặc...

- Ừ, ta cũng cho rằng như thế.

Chu Mộng Thuyết ngập ngừng, rồi đứng lên:

- Cho nên ta nghĩ, Tiểu Ất ở lại Mưu Đà Cương, chỉ sợ khó có thể thi triển quyền cước.

Chỉ có tử thủ hai nơi Toan Tảo mới có thể ngăn trở bước tiến của Lỗ tặc. Hoạt Châu có Hoạt Châu Đoàn Luyện Sứ Tào Vinh trấn thủ, nghĩ cũng không có gì đáng ngại. Nhưng về phía Toan Tảo, binh mới chuẩn bị bước đầu, sợ là không ngăn được Lỗ tặc. Tiểu Ất muốn kiến lập công lao sự nghiệp, sao không thỉnh lệnh với Lý công, trấn thủ Toan Tảo? Võ quan lục phẩm Điện Tiền Ti chắc chắn có thể làm một Kiềm Hạt ở địa phương.

Ngọc Doãn nghe vậy mắt sáng lên.

Trấn thủ Toan Tảo sao?

Trước đây ý nghĩ của hắn vẫn chỉ quanh quẩn ở Khai Phong, chưa từng nghĩ tới trấn thủ Toan Tảo.

Nay Chu Mộng Thuyết nói vậy khiến lòng Ngọc Doãn mở rộng sáng rõ. Bên ngoài thành Khai Phong vô hiểm có thể thủ, thà đóng giữ ở Khai Phong, không bằng trấn thủ Toan Tảo. Mà quan trọng hơn là, ở lại Khai Phong trấn thủ lại có quá nhiều người cản trở, nhưng tới Toan Tảo rồi, làm quan chủ trì quân sự một phương chẳng phải thoải mái hơn sao.

- Lý Công có đồng ý không?

Chu Mộng Thuyết khẽ mỉm cười:

- Chỉ cần Tiểu Ất có thể chịu làm tiểu gia, có gì mà không được?

Mà nay Lý Công cũng đang phát sầu vì tướng phòng giữ Toan Tảo, nếu Tiểu Ất có thể xung phong nhận việc, không chừng có thể thăng cấp quan, làm Thống chế nghĩ chắc không vấn đề. Nếu như ngươi ngại mở miệng vơi Lý Công, ta có thể nói tốt hộ ngươi, ngươi thấy thế nào?

Chu Mộng Thuyết cũng là thành viên phái chủ chiến, quan hệ không kém với đám người Lý Cương.

Nếu y đồng ý mở miệng, nghĩ chắc việc này nắm chắc bảy phần. Ngọc Doãn ngẫm nghĩ một chút liền đáp ứng.

Chu Mộng Thuyết đi rồi, Ngọc Doãn lại vô cùng hưng phấn.

Tầm nhìn của hắn quá hẹp, quá hẹp!

Chu Mộng Thuyết này quả nhiên là có thực lực, mới nhìn đã thấy được mấu chốt trận chiến này.

Chỉ cần có thể ngăn địch ở bờ bắc Hoàng Hà, không chừng thời gian chưa tới một tháng là đủ khiến người Nữ Chân không đánh mà lui.

Bản thân mình trước đó không nhìn ra điểm này, dù là Trần Đông cũng vậy, cũng không phát hiện ra.

Phụ tá mà thúc tổ giới thiệu thật sự là lợi hại, nếu hắn ta thật lòng tương trợ, nghĩ chắc sự nghiệp thành tựu chắc sẽ không quá khó.

Nghĩ đến đây, tâm trạng uất ức trước đó của Ngọc Doãn lập tức sáng sủa lên rất nhiều. Từ Điện Tiền Ti điều đến Toan Toản, nghe như có vẻ không quá khó khăn, cần có thao tác, nhưng thực tế lại có chút phiền phức.

Nguyên nhân, cũng rất đơn giản... Đoàn Luyện Sứ Toan Tảo thuộc quản lý Xu Mật Viện, mà quân trại Mưu Đà Cương thì thuộc Điện Tiền Ti, Ngọc Doãn muốn đi Toan Tảo, nhất định phải điều ra Điện Tiền Ti, gửi danh sách về Binh Bộ, rồi lại trình báo Xu Mật Viện, rồi sau đó Xu Mật Viện phê chuẩn, thông qua Binh bộ tiến hành cắt cử, những thủ tục này thật sự có chút rườm rà.

Nhưng rườm rà thì rườm rà, Ngọc Doãn cũng phải đi xử lý.

Cũng may quan hệ giữa hắn và phủ Thái úy cũng không quá kém, nên khi tiễn khách về, thấy sắc trời chưa muộn, Ngọc Doãn liền báo với Yến Nô một tiếng rồi đi thẳng đến phủ Thái Úy.

Trước khi ra cửa, Yến Nô gọi Ngọc Doãn.

- Tiểu Ất ca đi sớm về sớm, tối nay còn phải đón giao thừa, không thể thiếu huynh được.

Đón giao thừa?

Ngọc Doãn giật mình, hôm nay là giao thừa rồi!

Bất giác đã đến ngày cuối cùng của năm Tuyên Hòa thứ bảy, tức là nguyên niên Tĩnh Khang.

Trong lòng hắn run lên... Tĩnh Khang, Tĩnh Khang! Qua mấy canh giờ nữa là tiến vào năm Tĩnh Khang rồi. Tái sinh tới nay, hai chữ này đã trở thành mối ám ảnh với Ngọc Doãn hắn. Hai năm chìm nổi, đúng là vẫn phải đối mặt với lịch sử

Nhìn Yến Nô bế Ngọc Như, trong lòng Ngọc Doãn bắt đầu dâng lên nỗi lo lắng.

Hắn đột nhiên tiến lên ôm Yến Nô vào ngực:

- Cửu Nhi tỷ, ta chỉ mong mẹ con muội bình an thôi.

Yến Nô hơi sửng sốt, có chút không hiểu đang yên lành sao bỗng dưng Ngọc Doãn lại nói như vậy. Tuy nhiên trong lòng nàng vô cùng nhẹ nhõm, má phấn xinh đẹp nở nụ cười tươi rạng rỡ, xì một tiếng:

- Rất nhiều người ở đây đấy, huynh thật không biết xấu hổ nói những lời như vậy? Nhanh đi đi, rồi trở về sớm, đừng để mọi người chờ lâu đấy.

Ngọc Doãn cười cười dắt Ám Kim ra cửa.

- Tiểu Ất ca, muốn đi ra ngoài sao?

Hoắc Kiên từ một gian nhà dân bên trong đi ra, mặc một bộ đồ mới, cười ha hả thi lễ với Ngọc Doãn.

Dương Kim Liên làm việc cũng rất nhanh nhẹn, trong vài ngày ngắn ngủi đã mua năm nhà dân, mà cũng chỉ bỏ ra hơn bốn trăm quan. Nói cách khác, mỗi một nhà dân chỉ trên dưới 80 quan, vượt xa dự định 100 quan lúc đầu của Ngọc Doãn.

Hơn nữa được Tiếu Khôn giúp đỡ, Ngọc Doãn rất nhanh có được bất động sản, dàn xếp được những người cầm đao ở Liền Kiều tới ở.

Lò mổ Liền Kiều này đã ngừng kinh doanh.

Trạch viện để người nhà Liễu Thành thuê ở, dùng để tích trữ lương thực.

Bởi vì trong nhà Liễu Thanh nhiều lương thực, cho nên nhất định phải thuê toàn bộ lò mổ, không chỉ thế, Liễu Thanh mời gần trăm đao thủ ở lại lò mổ làm hộ vệ, tính toán ra, Ngọc Doãn kiếm được từ Liễu Thanh một số tiền lời lớn. Một tháng một ngàn quan tiền thuê, hơn ba nghìn tiền phí bảo hộ khiến Ngọc Doãn cảm thán, Liễu đại quan nhân quả nhiên tiền lớn thế lớn.

Bốn ngàn quan này làm hắn yên tâm thoải mái!

Mà quan trọng hơn hẳn là có số lương thảo này, Ngọc Doãn không cần lo lắng trong nhà không đủ lương thảo.

Chẳng lẽ với số lương thực trong kho đó còn sợ chết đói hay sao?

- Các huynh đệ ở đây có quen không?

Ngọc Doãn cũng cười ha hả hàn huyên với Hoắc Kiên.

- Ca ca, nhóm người này đâu phải loại ngốc, chưa khi nào được ở chỗ thoải mái như thế... Chỉ có điều để ca ca phải trả tiền, tương lai làm hư bọn họ không chịu được khổ đấy.

Ngọc Doãn khoát tay chặn lại:

- Đại Lang sao nói vậy, nếu là huynh đệ nhà mình, thì cũng phải để mọi người sống thoải mái chứ.

Như này đi, ngươi đi lầu Phong Nhạc lấy rượu, thuận tiện đi Tang Gia Ngõa tử tìm vài đầu bếp đến nấu ăn để tối nay đón giao thừa, cũng không thể quá keo kiệt được. Đúng rồi, đừng quên đưa một ít cho các huynh để ở lò mổ nhé, cũng đều là huynh đệ nhà mình cả.

*****

- Bảo Cửu Lang vất vả một chút, đi thăm dò Lầu Phong Nhạc và Thiên Kim Nhất Tiếu Lầu xem tối nay có tình huống gì.

Cửu Lang, vốn tên là Hoàng Văn Đào, tộc đệ của Hoàng Tiểu Thất.

Người này là địa đầu xà ở Khai Phong, ngày thường nhàn hạ, không làm việc chính gì.

Nhưng y cũng có bản lĩnh, đó là mật thám. Thuộc hạ của y cũng có mười mấy kẻ nhàn rỗi, ở trong thành Khai Phong có chuyển động gì thì là biết trước tiên. Trước đó, Ngọc Doãn từng dùng Hoàng Cửu Lang, chỉ có điều sau đó hắn phải đi Hàng Châu thì không liên hệ nữa, lần này trở về, việc đầu *tiên là Ngọc Doãn lại đi tìm Hoàng Văn Đào, tiếp tục sử dụng.

Tuy nói mỗi tháng chi trên dưới một trăm quan tiền, nhưng đối với Ngọc Doãn mà nói có thể nhận được tin tức trước tiên, số tiền này cũng đáng giá.

Đương nhiên, tầng quan hệ này không thể để người nào biết được.

Trên danh nghĩa Hoàng Văn Đào là thủ hạ của Hoắc Kiên, không quan hệ tới Ngọc Doãn.

Nhưng trên thực tế, người này trực tiếp nghe theo sai phái của Ngọc Doãn, đảm nhận tai mắt của Ngọc Doãn trong thành Khai Phong.

Từ lần trước Mậu Đức Đế Cơ nói Phùng Tranh và Thiên Kim Nhất Tiếu lầu đi lại thường xuyên, Ngọc Doãn cảm thấy rất bất thường, liền chú tâm theo dõi Thiên Kim Nhất Tiếu lầu.

Nhưng hai tháng qua hắn không có bất kỳ thu hoạch gì.

Có điều Ngọc Doãn không dám lơ lỏng, vẫn bảo đám người Hoàng Văn Đào nghiêm mật giám thị.

Hoắc Kiên gật gật đầu, tỏ vẻ đã hiểu.

Ngọc Doãn liền không hề dài dòng dắt ngựa ra ngõ Quan Âm rồi sau đó phi thân lên ngựa đi thẳng đến phủ Thái Úy.

Đêm, trên đường phố vắng tanh, ít gặp người đi đường. *

Có lẽ là ảnh hưởng của sự lo lắng chiến tranh nên Khai Phong cũng không còn vẻ ồn áo náo động và phồn hoa như trước nữa. Trước đó, dù là cưỡi ngựa cũng phải đi chầm chậm, nhưng đêm nay Ngọc Doãn phóng ngựa như bay trên đường dài.

Trước cửa phủ Thái úy giăng đèn kết hoa.

Nguyên tắc xử thế của Cao Cầu rất đơn giản, không kéo bè kết phái. *

Còn nữa, hiện giờ thanh âm giết Ngũ tặc đang lên cao nhưng ông cũng không hề tham gia vào, cho nên đã cáo ốm ở nhà không chịu gặp khách. *

Nhưng khi nghe nói có Ngọc Doãn tới thăm, Cao Cầu lại không hề cự tuyệt mà phái người dẫn Ngọc Doãn tới thư phòng hậu trạch, ông hâm rượu bảo Ngọc Doãn ngồi xuống.

- Tiểu Ất đến vào giao thừa, nói vậy là có chuyện quan trọng muốn nói.

Ngọc Doãn đỏ mặt lên, vội vàng khom người chúc tết Cao Cầu, rồi sau đó mới trình bày mục đích chính.

- Ngươi muốn đi Toan Tảo?

*- Đúng vậy.

Cao Cầu nhăn mày lại hạ giọng nói:

- Ngươi cần phải hiểu rõ, đi Toan Tảo, không tránh được sẽ phải giao phong với Lỗ tặc, cũng không phải là nơi an toàn.

- Nếu Lỗ tặc qua sông thành công thì dù ở lại Khai Phong cũng không an toàn.

- Ý Tiểu Ất nói là Toan Tảo không ngăn nổi Lỗ tặc ư?

- Việc này... tiểu chất khó nói... nhưng cháu nghe nói, quân coi giữ Toan Tảo binh bị lỏng lẻo, chỉ sợ ngăn không được đội quân hổ lang Lỗ tặc.

Mặt Cao Cầu đỏ rực.

Binh bị Toan Tảo lỏng lẻo, cấm quân Đông Kinh chẳng phải cũng vậy sao.

Chỉ là có những việc bản thân ông cũng không làm chủ được. Nói toạc ra, chức Đô Thái Úy Điện Tiền Ti chỉ là ngụy trang của Hoàng đế Huy Tông mà thôi.

- Nếu Tiểu Ất có ý đền đáp quốc gia, ta đây cũng sẽ không ngăn trở.

Như vậy đi, chờ qua tân niên, ta sẽ chuyển danh sách tên ngươi tới Binh Bộ. Nhưng lời thô tục cứ nói trước, Điện Tiền Ti thì ta có thể làm chủ, nhưng bên Xu Mật Viện thì ta không giúp được, nếu ngươi muốn thành còn cần phải đi lại chỗ đó một chút.

- Tiểu chất hiểu!

Thấy Cao Cầu đáp ứng, Ngọc Doãn thầm thở phào.

Bất kể người đời sau đánh giá Cao Cầu như nào, nhưng dù gì Cao Cầu đối với mình cũng không kém.

Trên thực tế, ấn tượng của người đời sau với Cao Cầu phần lớn là bắt nguồn từ Thủy hử truyện. Ngọc Doãn không lòng dạ nào mà sửa lại những bình phẩm ấy cho Cao Cầu, *người này không học vấn không nghề nghiệp là sự thật, nhưng có thể an an ổn ổn ngồi ở vị trí này thì cũng không phải là không có bản lĩnh.

Cổ nhân nói: Quân tử có thể bắt nạt chỉ một thời.

Nhưng người giống như Cao Cầu vậy, có thể chung sống hòa bình, tốt nhất là chớ để đắc tội.

Chứ đừng nói chi là, văn võ trong triều đều không coi Ngọc Doãn vào mắt, cũng chỉ có Cao Cầu là thật lòng giúp Ngọc Doãn hắn.

Người này, tuy nói giả dối, tuy nói không học vấn không nghề nghiệp, nhưng cũng là một người có nghĩa khí.

- Dường như thúc phụ có chút phiền não?

Cao Cầu ngẩn ra, chợt lắc đầu cười nói:*

- Đúng là già rồi, không ngờ lại bị Tiểu Ất nhìn thấu tâm sự.

*- Nếu thúc phụ tin Tiểu Ất, sao không nói với Tiểu Ất?

Khẽ thở dài, Cao Cầu cười chua xót:

- Rất khó nói... mà cũng rất đơn giản... Mặc dù Thái Thượng Đạo quân đã thoái vị, nhưng ngươi chắc cũng biết lần này vì sao hắn phải truyền ngôi rồi. Đạo Quân vẫn muốn tới Kim Lăng mưu cầu phục khởi... Hai ngày này, Đạo Quân liên tục yêu cầu ta theo hắn tới Kim Lăng.

Tiểu Ất, cũng không muốn giấu diếm ngươi, ta được Đạo Quân tán thưởng, hưởng bao vinh hoa phú quý, cuộc đời này không gì tiếc nuối.

Theo lý mà nói, Đạo Quân là quý nhân của ta, ta nên nghe theo mới phải. Nhưng Tam Lang còn trẻ, quyết định của ta sẽ ảnh hưởng tới tương lai của nó. Cho nên ta mới phiền não, không biết nên quyết định như nào, Tiểu Ất có thể chỉ điểm bến mê cho ta không?

Trong lịch sử, Hoàng đế Huy Tông xuôi nam, Cao Cầu dẫn cấm quân đi theo.

Sau đó, khi ông tới Tứ Châu thì nảy sinh xung đột với Đồng Quán, Huy Tông tiếp tục đi về phía nam, mang theo Đồng Quán xuôi nam, để Cao Cầu đóng giữ Tứ Châu. Cao Cầu cũng thông minh, thấy tình huống không ổn, liền lập tức trở về Khai Phong, mới xem như có thể sống lâu.

Trận đấu giữa cha con Hoàng đế Huy Tông và Hoàng đế Khâm Tông cuối cùng vì Khai Phong bị vây mà Khâm Tông đã giành chiến thắng.

Đám người Đồng Quán *đều bị xử lý chỉ có Cao Cầu may mắn thoát khỏi.

Chỉ là bởi vì quyết định trước đó của Cao Cầu mà khiến Khâm Tông sinh lòng khúc mắc.

Sau khi Cao Cầu chết, ba đứa con của Cao gia nhanh chóng thất sủng, từ nay về sau không một ai nhớ đến nữa.

Ngọc Doãn không rõ đoạn lịch sử này lắm, nhưng cũng biết nếu Cao Cầu đi theo sẽ mang đến lực ảnh hưởng gì đối với cấm quân.

Mặc kệ như thế nào, cho dù Cao Cầu ông là một con rối, nhưng thủy chung vẫn là Đô Thái Úy Điện Tiền ti!

- Thúc phụ, Tiểu Ất có một câu không biết có nên nói hay không.

- Cứ nói đừng ngại.

Ngọc Doãn hít sâu một hơi, hạ giọng nói:*

- Thái Thượng Đạo Quân có ơn với thúc phụ là thật, nhưng nay làm chủ lại là Quan gia.

Đạo Quân dù gì cũng đã thoái vị, muốn khôi phục thì danh bất chính ngôn bất thuận... Mà Quan gia thì sao? *Hiện giờ đang là lúc dùng người, thúc có đọc bài viết trên Tuần san Quan sát Đại Tống cũng chỉ nói là giết Ngũ tặc, không quan hệ tới thúc phụ. Nếu lúc này thúc phụ có thể đứng bên cạnh Quan gia, không chừng có thể ban ơn cho con cháu. Còn nữa, thúc phụ có nghĩ, giữa Ảo tướng và thúc, Quan gia sẽ tin ai? Ảo tướng nắm Thắng Tiệp quân, thúc phụ quản lý Cấm quân, mà từ trước đó có lẽ nước sông không phạm nước giếng, nhưng nếu theo Đạo Quân nam hạ, thì khó tránh khỏi dẫn đến việc hai bên tranh đoạt quyền lợi, chẳng lẽ thúc phụ nguyện ý cam tâm tình nguyện giao binh quyền ra sao?

Nếu thật như thế, chẳng bằng ở lại Khai Phong còn hơn!

Đồng Quán!

Khi Cao Cầu nghe đến cái tên này trong mắt hiện lên tia sắc bén.

Mặc dù Hoàng đế Huy Tông tin tưởng ông, nhưng trong mắt Hoàng Đế Huy Tông, trước sau Cao Câu vẫn là một *ngoại thần. Ngược lại là Đồng Quán mới thật sự được Hoàng Đế Huy Tôn tín nhiệm, vượt xa Cao Cầu. Dù sao, Đồng Quán là thái giám, lại là nội thần của Hoàng đế Huy Tông.

Xa gần thân sơ, nhìn là hiểu ngay.

Cao Cầu đột nhiên mỉm cười, rót một chén rượu đầy cho Ngọc Doãn:

- Trời không còn sớm, Tiểu Ất sớm đi trở về, chớ để người nhà đợi lâu.

Ông không tỏ vẻ có nghe theo lời khuyên của Ngọc Doãn hay không, nhưng Ngọc Doãn biết, Cao Cầu đã có quyết định.

Cái gọi là bị vỏ bên ngoài che mắt, tình huống vừa rồi của Cao Cầu đã là như thế... mà nay nhổ lá cây kia ra, ông đương nhiên là có chủ trương rồi.

Cao Cầu chìm đắm trên con đường làm quan nhiều năm, tâm cơ và thủ đoạn, tuyệt đối Ngọc Doãn không thể nào bằng được.

Còn đối với Ngọc Doãn mà nói, Cao Cầu nếu có thể ở lại, đối với hắn thủy chung là có lợi, có thể giúp đỡ hắn, thậm chí hơn xa đám người Lý Cương lúc nào cũng mở miệng là giúp hắn.

- Vậy thì cháu xin cáo từ, thay cháu gửi lời hỏi thăm tới Tam Lang, ngày mai cháu không đến chúc tết thúc phụ nữa.

Ngày mai là ngày chôn cất thúc tổ, sau khi xong cháu phải về quân trại Mưu Đà Cương, nếu thúc phụ có việc thì bảo Tam Lang đi gọi cháu.

Cao Cầu cười gật gật đầu, tiễn Ngọc Doãn ra khỏi thư phòng.

Dưới hiên cửa, ông đột ngột gọi Ngọc Doãn lại:

- Tiểu Ất, Thiên Tứ Giám được chuyển tới Mưu Đà Cương.

Ta khuyên ngươi tốt nhất lưu lại mấy ngày, đợi ta nghĩ cách cho người lên vị trí Đô Giám Thiên Tứ Giám, rồi mới mưu cầu đi tới Toan Tảo. Đô giám Thiên tứ Giám là một võ quan ngũ phẩm, như thế thì ngươi tới Toan Tảo rồi dầu gì cũng là Đô thống chế, còn dễ làm việc hơn trước kia, ít bị người ta tiết chế hơn ở phủ Khai Phong, ngươi thấy sao?

Ngọc Doãn nghe vậy trong lòng mừng như điên.

Crypto.com Exchange

Hồi (1-301)


<