← Hồi 174 | Hồi 176 → |
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin! |
Tế Điên bước vào nhà trong thăm Lục Bính Văn. Phu nhơn, thiếu gia, tiểu thơ, đều nói:
- Bạch Thánh Tăng, xin Ngài mở lòng từ bi cho!
- Ta xem bệnh của đại nhân đây, Tế Điên nói, nếu nói ra chắc mọi người sẽ không tin.
Phu nhân nói:
- Xin Thánh tăng cứ nói, lẽ nào lại không tin!
- Bụng lớn của đại nhân là thai đấy!
Phu nhơn nghe nói rất ngạc nhiên, nghĩ thầm: "Lạ thiệt, vị tiên sinh kia nói là thai, bây giờ Hòa Thượng cũng nói là thai nữa". Nghĩ rồi lật đật nói:
- Bạch Thánh tăng, Ngài xem thai này phải làm sao?
- Cái này không như thai đâu thường đâu! Trong bụng đại nhân là âm dương quỷ thai, phải trục cái thai ấy ra khỏi mới tốt. Để Hòa thượng ta kê một cái toa đến tiệm của Lý Hoài Xuân mà hốt thuốc.
Lý Hoài Xuân nói:
- Phải đó, sư phụ kê toa đi.
Gia nhân lập tức đem bút mực giấy đến. Tế Điên day lưng viết rồi dán lại, giao cho gia nhân. Đại nhân cũng không biết Hòa Thượng viết những gì trong đó.
Gia nhân cầm toa đi đến tiệm của Lý Hoài Xuân, đưa toa cho chưởng quỹ, nói:
- Ông chủ các ngươi đang ở đằng nha môn đại nhân chúng tôi, đây là toa của Tế Công ở chùa Linh Ẩn cho, bảo tôi đến lấy thuốc.
Người làm công mở ra xem, thấy trên toa viết là:
Thiên lý lương tâm: 1 cái (phải đầy đủ)
Công đạo: toàn phần.
Tiệm thuốc xem xong, nói:
- Quản gia ơi, ông đem toa này về đi, tiệm của chúng tôi không có lương tâm.
- Tiệm thuốc của các ông không có lương tâm sao?
- Chẳng những chúng tôi không có lương tâm, mà cả tiệm thuốc này cũng không có lương tâm.
Quản gia không có cách gì hơn, bèn về nhà nói:
- Bẩm phu nhân, thuốc không hốt được.
Lý Hoài Xuân nói:
- Cái gì? Đằng tiệm thuốc tôi cái gì cũng có mà sao không hốt được?
Gia nhân nói:
- Tiệm thuốc của các ông không có lương tâm. Họ nói cả tiệm thuốc đều không có lương tâm, không có vị thuốc đó.
Lúc Bính Văn nói:
- Toa thuốc đâu, đem cho ta xem nào!
Gia nhân đem toa thuốc trình lên. Lục Bính Văn xem thấy đề là:
Thiên lý lương tâm: 1 cái (phải đầy đủ)
Công đạo: toàn phần.
Lục Bính Văn nói:
- Thuốc này không phải mất tiền mua, chính mình đã có sẵn lương tâm đây mà!
Tế Điên nói:
- Ông chỉ có lương tâm là được.
Lục Bính Văn nói:
- Truyền các Ban đầu chuẩn bị thăng đường.
Gia nhân nói:
- Đại nhân đau yếu như vầy, làm sao thăng đường cho được?
- Thăng đường, phải thăng đường! Ta đã làm một việc trái lương tâm, ta phải thăng đường mới được!
Ông ta mới nói câu đó xong, bụng tự nhiên tóp nhỏ lại. Lý Hoài Xuân nói:
- Đại nhân thăng đường biệc việc công, y sinh xin cáo từ, vì còn phải đi thăm bệnh chỗ khác.
Lục Bính Văn lập tức sai gia nhân truyền lịnh thăng đại đường, và dọn một chỗ ngồi kế bên cho Hòa Thượng. Lục Bính Văn sai cầm giám bài điệu Vương Long, Vương Hổ và Đậu Vĩnh Hàng ra. Thủ hạ nguyên biện là Mã Hùng vâng lịnh vào nhà lao đem Vương Long, Vương Hổ và Đậu Vĩnh Hàng ra trước đại đường. Ba người ra quỳ trước đại đường. Lục Bính Văn hỏi:
- Vương Long, Vương Hổ, ở Bạch Sa Cương đón đường cướp bạc lương, giết quan giải lương, có Đậu Vĩnh Hàng trong bọn bây không? Hai người hãy nói đúng lương tâm công đạo đi!
Vương Long, Vương Hổ nghĩ thầm: "Trước đây lời cung khai đều được mớm cho cả, bây giờ đại nhân lại hỏi; tình trạng vẫn y như cũ, ta làm sao nói khác đi!". Nghĩ rồi bèn nói:
- Thưa đại nhân, có Đậu Vĩnh Hàng.
Lục Bính Văn đùng đùng nổi giận, vỗ kỉnh đường cái chát, nói:
- Hai thằng lộn sòng này, kéo nó xuống đánh mỗi đứa 20 hèo cho ta.
Chưởng hình vâng lịnh, lập tức lôi Vương Long, Vương Hổ ra đánh. Đánh xong, Lục Bính Văn lại hỏi:
- Vương Long, Vương Hổ, hai đứa bây hãy nói thiệt, có Đậu Vĩnh Hàng trong vụ này không nè?
Vương Long, Vương Hổ lại nghĩ: "Đây chắc là Đậu Vĩnh Hàng đã chạy chọt rồi đại nhân mới gạn hỏi lại hai đứa mình. Phải đừng nói khác, một mực như cũ, đại khái là Đậu Vĩnh Hàng lãnh án thì hai ta mới mong bảo toàn tánh mạng". Nghĩ rồi bèn nói:
- Trong vụ đó thiệt có Đậu Vĩnh Hàng.
Lục Bính Văn nói:
- Hai cái thằng này thiệt là muốn ăn đòn mà! Đánh thêm nó 20 hèo nữa cho ta.
Lập tức hai người bị lôi ra đánh, đánh xong lại hỏi. Vương Long, Vương Hổ nghĩ thầm: "Cái này thiệt lạ! Trước đây chúng ta kéo Đậu Vĩnh Hàng vào lại không bị đánh, bây giờ tại sao lại bị đánh vậy kìa?". Hai người vẫn nói y như trước, Lục Bính Văn lại kêu đánh nữa. Đánh hai người tới lần thứ ba đến nỗi thịt rách máu rơi. Lục Bính Văn nói:
- Nếu hai đứa bây không nói đúng lương tâm, ta đánh hai đứa bây hoài cho đến chết. Rốt cuộc có Đậu Vĩnh Hàng trong vụ đó không?
Vương Long, Vương Hổ nghĩ thầm: "Cực hình này chịu hết nổi rồi! Nếu nói có chắc bị đánh nữa".
Hai người không còn cách nào khác, đành phải nói:
- Bẩm đại nhân, vụ đó không có Đậu Vĩnh Hàng.
Lục Bính Văn nói:
- Có thế chứ, người ta nói ra phải có lương tâm. Bản bộ viện có lương tâm, ta biết Đậu Vĩnh Hàng là người tốt, chuyện hai người khai quáng không có Đậu Vĩnh Hàng trong đó. Bây đâu, hãy mở xiềng xích cho Đậu Vĩnh Hàng, ta sẽ thả hắn ngay tại đương trường.
Các quan nhân kế bên thấy đại nhân làm chuyện tầm phào vô cớ đó, thư biện vội bước đến, nói:
- Bẩm đại nhân, Đậu Vĩnh Hàng ở Bạch Sa Cương đánh cướp bạc lương, giết chết quan giải lương, coi như là phản nghịch; hơn nữa, đại nhân đã định án tâu lên hoàng thượng rồi. Đại khái là vụ án này đã phán quyết xong, chẳng bao lâu sẽ có ý chỉ đưa xuống. Đại nhân bây giờ thả Đậu Vĩnh Hàng, tới chừng đó phải làm sao xử trí?
Lục Bính Văn nói:
- Ngươi đừng có nói nhiều, ta có lương tâm, hoàng thượng cũng không bằng tạ Đại phàm, quan hiện tại không bằng cai quản việc đương làm, ta nếu thả Đậu Vĩnh Hàng, hoàng thượng cũng cai quản không được ta việc này.
Thư biện nghe nói những câu không giống ngày thường, bèn nói:
- Đại nhân nếu thả Đậu Vĩnh Hàng, thư biện làm không được rồi, vậy đại nhân hãy cách chức thư biện trước đi!
- Cách chức mi cho đỡ hỏng việc. Bây đâu, đưa giấy cách chức lại ta cách chức tên này trước.
Tức thì giấy cách chức được dán lên. Nguyên biện là Mã Hùng cũng đến dập đầu trước quan Hình đình, nói:
- Bẩm đại nhân, thả Đậu Vĩnh Hàng không được đâu.
- Sao vậy?
- Đại nhân nghĩ xem, Đậu Vĩnh Hàng mưu phản đại nghịch đã hỏi cung xong, đại nhân trình với Thừa tướng làm văn thư, Tần Thừa tướng dĩ nhiên đã biết. Đại nhân tha hắn đi rồi, Tần Thừa tướng muốn xét lại vụ án này, đại nhân phải làm sao?
- Đồ cức, Tần Thừa tướng không xía vô được chuyện của tạ Ông ta làm Thừa tướng, ta làm Hình đình, ông ta không can thiệp được vào việc của tạ Ta có lương tâm! Đậu Vĩnh Hàng là người tốt.
- Đại nhân nếu thả Đậu Vĩnh Hàng thì nên cách chức tôi đi.
- Cách thì cách! Bay đâu, đem sổ cách chức lại, cách chức Mã Hùng cho ta.
Các quan nhân thủ hạ sợ hết hồn, thoái lui hết. Hễ ai ngăn cản thì bị cách chức, mọi người đều không dám nói gì. Lục Bính Văn sai kẻ tả hữu mở xiềng cho Đậu Vĩnh Hàng. Quan nhân thủ hạ lập tức mở trói ngaỵ Lục Bính Văn nói:
- Đậu Vĩnh Hàng, bản bộ viện biết ngươi là người tốt bị hàm oan, ta thả ngươi tại buổi hầu này.
Đầu Vĩnh Hàng trong lòng lo lắng, nghĩ thầm: "Tại sao có sự việc như vầy?". Ngước lên nhìn thấy có Tế Điên ngồi một bên, Đậu Vĩnh Hàng càng thêm chưng hửng. Tế Điên nói:
- Đồ trứng ung! Còn không chịu đi mau, một lát nó sáng trí lại, kêu người ta trói ngươi lại bây giờ!
Đậu Vĩnh Hàng mới vỡ lẽ, lật đật bước ra ngoài. Ra tới cổng, thấy các quan nhân ở đó đang xúm nhau bàn luận:
- Đại nhân chúng ta vô cớ thả Đậu Vĩnh Hàng thật là một chuyện quá mới mẻ.
- Các anh tin tôi đi! Người kia nói. Chức Hình đình này chắc ông ta ngồi không lâu đâu!
Đậu Vĩnh Hàng bước ra cổng nha môn thì thấy đằng kia đi lại hai cỗ ngựa, người cưỡi phục sức theo lối tùy tùng. Đến cổng Hình đình, họ dừng ngựa nhảy xuống. Hai người cưỡi ngựa chẳng ai xa lạ mà chính là Tần An, Tần Thuận, hai vị quản gia của Tần chính là Tần Thừa tướng. Nhân vì Lục Bính Văn bắt trói Tế Điên, trên đường phố đồn ầm cả lên, truyền đến phủ Tần tướng. Gia nhân Tần tướng phủ đều cảm niệm ân đức của Tế Điên. Trước đây, khi Tế Điên lần đầu tiên đến Tần tướng phủ, các gia nhân này mỗi tháng được thêm ba tiền công, đó là nhờ chủ ý của Tế Điên. Hôm nay nghe quan Hình đình bắt trói Tế Công chùa Linh Ẩn, có người bẩm với bốn vị quản gia đại nhân. Đại quản gia Tần An nghe được, bèn nói:
- Hay cho Lục Bính Văn lớn mật! Dám bắt trói thế tăng của Tướng gia chớ! Chuyện này rõ ràng là làm xấu mặt Tướng gia rồi đó.
Nói rồi lập tức bẩm báo với Thừa tướng. Tướng gia nghe nói, quá bất bình, kêu gia nhân:
- Ngươi cầm danh thiếp của ta đi ngay đến nha môn quan Hình đình nói rằng ta mời Tế Công đến ngay tức khắc.
Quản gia Tần An, Tần Thuận mới cầm danh thiếp lật đật đến nha môn Hình đình mời Tế Điên như thế.
Đậu Vĩnh Hàng sau khi ra khỏi đầm rồng hang hổ rồi, có ý muốn về nhà nhưng lại không dám. Gặp việc quan như thế này không biết ở nhà có bị rắc rối không? Bèn nghĩ lại: "Chi bằng hãy đến nhà Dương Mãnh, Trần Hiếu hỏi thăm trước rồi hãy tính". Nghĩ rồi mới đến ngõ cửa nhà Trần Hiếu. Trần Hiếu, Dương Mãnh đang nói chuyện với Châu Khôn ở bên trong, nghe tiếng gõ cửa, Trần Hiếu bước ra mở cửa thấy Đậu Vĩnh Hàng, rất ngạc nhiên hỏi:
- Đậu hiền đệ làm sao về đây được?
- Lục Bính Văn thả tôi ngay tại buổi hầu. Vào bên trong tôi sẽ nói cho các huynh trưởng rõ.
- Chú về đây là phải, vợ chú hiện ở đây, em vợ chú là Châu Khôn cũng hiện có ở đây. Chú vào đi!
Đậu Vĩnh Hàng theo Trần Hiếu vào bên trong, Châu Khôn thấy, hỏi:
- Anh ơi, sao anh trở về được như vầy? Việc quan thế nào rồi?
Dương Mãnh trông thấy Đậu Vĩnh Hàng cũng vui lên, hai bên cùng chào hỏi vui vẻ. Đậu Vĩnh Hàng mới đem việc Lục Bính Văn thả mình ngay buổi hầu và cách chức quan nhân thư biện ra sao, trong lúc đó Tế Công ngồi có mặt ở đại đường, thuật lại một lượt. Mọi người mới vỡ lẽ, Đậu Vĩnh Hàng hỏi Châu Khôn:
- Sao chú lại ở đây?
Dương Mãnh, Trần Hiếu nói:
- Đậu hiền đệ, chú chưa biết à? Việc quan của chú là bị gia nhân người ta trồng tréo vu cáo chú trộm cướp mà bắt vào ngục, vợ của chú bị Hoa hoa thái tuế Vương Thắng Tiên gạt bắt đi đưa vào nhốt ở Hợp Hoan lầu...
Dương Mãnh, Trần Hiếu kể lại những việc đã qua, nào là đi tìm Tế Điên ra sao, Châu Khôn đến nhà Vương Thắng Tiên giết người ra sao, Tế Điên triển Phật pháp cứu mọi người ra và đốt Hợp Hoan lầu ra sao, mỗi mỗi thuật lại. Đậu Vĩnh Hàng nghe kể, sợ rợn tóc gáy, nói:
- Té ra có những việc kinh người như thế à!
Trần Hiếu nói:
- Trong vụ này không có Tế Công thì không xong đó nghe. Đậu hiền đệ hôm nay đã về đây rồi, cả nhà chúng ta hãy vui say một bữa. Để ta đi kiếm rượu và đồ nhắm đem về. Chúng mình say vùi một trận.
Trần Hiếu nói xong đi ra mua rượu thịt. Một lát sau Trần Hiếu trở về, rượu thịt không thấy cầm theo mà mặt mày lại thất sắc. Ai nấy ráp lại hỏi:
- Sao vậy? Sao Trần huynh trưởng không mua rượu thịt?
- Không xong rồi,Trần Hiếu nói, Kinh doanh điện soái truyền lịnh thủy bộ mười ba cửa phải đóng chặt, các ngõ hẽm đều cho quan binh án giữ, đi từng hộ tra xét tìm Đậu Vĩnh Hàng.
Mọi người nghe nói, sợ đến hồn phi phách tán.
← Hồi 174 | Hồi 176 → |
< Xem thêm truyện hay, đặc sắc khác