← Hồi 173 | Hồi 175 → |
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin! |
Tế Điên la lên:
- Oan ức cho tôi quá, rồi chạy đến đưa tay níu kiệu lại. "Rắc" một tiếng, đòn khiêng kiệu bị gãy đôi, kiệu xô về phía trước, Hình đình đại nhân cơ hồ bị lọt ra ngoài. Ông ta ở trong kiệu bị ùa tới trước, chiếc mũ nhị phẩm rớt ra lăn tròn rơi đúng vào hủ nước tiểu. Kiệu không ngồi được, mũ sa cũng đội không được, Lục Bính Văn tức giận đùng đùng, hét bắt Hòa thượng trói lại, còn chính mình lội bộ về Ban phòng. Quan nhơn nói:
- Này Hòa thượng, ông lớn mật dữ a, dám bẻ nát kiệu của Hình đình đại nhân, lát nữa ông đây có nhiều điều vui lắm đấy!
- Ta cũng không biết tại sao mình mạnh như vậy! Tế Điên nói, làm cho đại nhân phải lọt ra ngoài!
Lát nữa ông gặp đại nhân cũng nói như vậy, đừng nói khác nhé!
- Cái đó tự nhiên rồi.
Đương nói tới đó thì nghe tiếng hiệu lịnh vang lên báo hiệu đại nhân thăng đường. Lục Bính Văn tức giận quá, vào nha môn đổi mũ khác, lập tức truyền lệnh thăng đường, kêu đem Hòa thượng lên. Quan nhơn lập tức đưa lên. Lục Bính Văn dự tính là đưa Hòa thượng lên nạt nộ một hồi, đánh một trận cho hả tức. Nào ngờ đưa Hòa thượng lên, Lục Bính Văn chưa kịp nói thì có một gia nhân ở một bên kề tai nói nhỏ:
- Thưa đại nhân, ông Hòa thượng này đánh không được đâu. Ông ấy là Tế Công ở chùa Linh Ẩn, là thế tăng của Tần Thừa tướng đấy. Đại nhân đánh ông ta há chẳng phải là làm nhục Tần Thừa tướng hay sao?
Lục Bính Văn nghe nói, trong bụng nghĩ thầm:
- "Coi bộ Ông ta phóng đãng bất kể, dám có thể là thế tăng của sư bá mình lắm đa? Làm sao mà đánh được bây giờ?". Không biết làm sao, đánh không được làm sao hả giận, mới nói:
- Này Hòa thượng, ông là người xuất gia không nên làm việc lỗ mãng như vậy! Có việc gì oan uổng, thủng thỉnh hãy nói nhé!
Nếu Hòa thượng đáp:
- "Tôi cũng không phải cố ý, xin đại nhân đừng giận". Lục Bính Văn sẽ xuống đài nói:
- "Ông đã không cố ý, ta nghĩ ông là người xuất gia, không nỡ bắt tội ông. Thôi, ông đi đi, từ đây về sau nên an phận nhé!". Như vậy kể như xong rồi.
Nào ngờ Hòa thượng không nói như vậy mà lại nói:
- Hòa thượng ta thật là oan uổng. Tối hôm qua, chùa chúng ta lãnh một cái đám, mời bảy vị tụng ba xấp kinh, trong chùa ta bận quá, đi không đủ số, còn thừa lại bốn ông Hòa thượng thêm một ông cạo tóc nữa thành năm người. Tụng xong ba xấp kinh, nhà chủ nói:
- Chúng tôi có nấu một nồi cơm để cho các Hòa thượng ăn, nhưng phải tụng thêm một đàn thí thực nữa. Mấy ông Hòa thượng ta đang đói như điên, nghe nói có cơm ngon canh ngọt thì tụng thêm một đàn thí thực có kể số gì! Nào ngờ tụng đàn thí thực xong, gia chủ ngoảnh mặt làm ngơ. Họ nói:
- Thầy chủ lễ giọng không ngọt. Rồi không chịu chi tiền, lại còn đánh Hòa thượng chúng ta nữa. Ta đến kêu oan, cũng không biết do sức mạnh nào đó làm cho đại nhân rớt ra ngoài kiệu như vậy.
Lục Bính Văn nghe Hòa thượng nói những lời không giống như ý mình, trước mặt rất nhiều người nếu không đánh Hòa thượng, làm sao chịu được! Lục BínhVăn nghĩ thầm:
- "Ta đánh ông Hòa thượng trước rồi sẽ nói sau. Nếu Tần Thừa tướng có hỏi thì ta đến trước Tần tướng xin tội là xong, bảo là mình không biết vì ông ấy mà cách chức của mình". Nghĩ rồi vỗ kỉnh đường cái chát, nói:
- Tăng nhân, ông thiệt là lớn mật, cứ nói bậy nói bạ không thôi, làm quấy rối trọng địa nơi quan thự. Hãy lôi ông ta xuống đánh 40 bảng thật nặng cho ta.
- Vâng!
Chưởng hình vâng dạ, chạy lại kéo Hòa thượng, bảo:
- Đi!
Tế Điên la:
- Ta sắp bị đánh đây!
Quan nhơn nói:
- Ông la làm chi?
- Ta phải la mới được.
Quan nhơn kéo Tế Điên xuống đại đường đè xuống đất, một người cưỡi lên cổ, một người đè dưới chân, chưởng hình giơ roi sắp đánh, bỗng trước đại đường nổi lên một trận quái phong, gió xoáy đến nỗi mọi người mở mắt không ra. Chưởng hình cũng nhắm híp đôi mắt lại. Ngay lúc đó nổi lên, Lục Bính Văn đang ngồi trên đại đường, bỗng thấy trong bụng căng phồng lên, căng lên giống như mặt trống, đến nỗi hai tay ông ra ôm không giáp bụng. Lục Bính Văn lúc đó mê đi, liên tiếp bảo:
- đừng đánh, đừng đánh! Quan nhơn dĩ nhiên phải dừng tay lại. Lục Bính Văn tự tay bứt râu của mình. Trong nháy mắt, hàm râu ba chòm chỉ còn lại một. Tùng nhơn ngó thấy, nói:
- Đại nhân, ngài làm gì kỳ vậy?
Nói rồi áp khiêng ông ta vào nhà trong. Phu nhơn, thiếu gia, tiểu thơ nhìn thấy kinh hãi, hỏi:
- Đại nhân, tại sao như vậy? Hồi nãy rất khỏe mạnh, trong giây lát bụng lại lớn dường này. Các ngươi mau đi rước thầy thuốc đi!
Gia nhơn lật đật chạy đi rước thầy họ Vương chỉ chuyên bán thuốc ở cách vách đến. Ông họ Vương này có biệt hiệu là Tam nguyên hội. Tại sao gọi là Tam nguyên hội? Tại vì ông ta trị lành ba người một lúc:
- một người đau răng, một người bị mụt ghẻ to, một người bị bệnh trĩ. Ba người sau khi được lành bệnh bèn hùn nhau làm một tấm biển, viết là "Tam nguyên hội". Vì vậy mà mọi người đều gọi ông ta là Tam nguyên hội. Vị Vương tiên sinh này xưa nay ít đọc Vương Thúc Hòa, chưa đọc tánh dược phú, không biết bắt mạch thế nào là phù trầm trì sát, dùng thuốc thế nào mà hàn nhiệt ôn lương, thế nào là lục phủ ngũ tạng, làm sao luận âm dương ngũ hành? Đại khái là không biết gì ráo, chỉ làm theo kiểu mơ mơ hồ hồ thôi. Hôm nay ông được mời vào trong nhà, Lục Bính Văn đang nằm trong màn thò tay ra ngoài để chuẩn mạch. Phu nhơn, tiểu thơ, a hoàn, vú em đều đứng vây chung quanh, mắc bệnh không tị hiềm thầy thuốc. Vương tiên sinh nghe bụng lớn, ông ta nghe lầm dì nhỏ đang chuyển bụng. Lục Bính Văn bàn tay 10 ngón thuôn nhỏ, Vương tiên sinh quên cả quy củ, đáng lý mới vào phải theo phép vọng văn vấn thiết, ông ta cũng không hỏi người bệnh là ai, đưa tay chẩn mạch. Mò mẫm một hồi lâu rồi nói:
- Không sao đâu, đây là sắp sanh, các người nên rước mụ đi!
Phu nhơn nghe nói, la lên:
- Mau đưa ông ta ra đi.
Vương tiên sinh nói:
- Tôi nói có tin mừng, phu nhơn không tin tôi sao?
- Đây là đại nhân chúng tôi mà! Phu nhơn nói.
Vương tiên sinh nghe nói như vậy cụt hứng, bị gia nhân dẫn đi ra. Phu nhân nói:
- Tụi bây không làm nên tích sự gì cả, nhè đi mời tên thầy thuốc chó về đây à? Mau đi mời danh y cho ta!
Gia nhân nói:
- Tại thành Lâm An có hai nhà danh y, một vị là Trại thúc hòa Lý Hoài Xuân, một vị là Chỉ hạng hoạt nhất Thang Vạn Phương.
Phu nhân và thiếu gia nói:
- Mời vị nào cũng được mà!
Gia nhân ra đi, giây lát mời Trại thúc hòa Lý Hoài Xuân đến. Ông ta chẩn mạch cho Hình đình đại nhân, nói:
- Đại nhân, chứng bụng lớn này thật là lạ! Tôi xem sáu bộ mật bình an, bên trong mười hai kinh mạch đều không có bệnh, chứng bụng lớn này tôi đoán không ra.
- Tiên sinh đoán không ra, vậy ai có thể đoán ra, nhờ tiên sinh chỉ giùm.
- Tôi đoán không ra thì Thang Vạn Phương cũng đoán không ra. Chỉ có một người có thể trị được, đưa tay tới đâu bệnh lành tới đó.
- Ai vậy?
- Tế Công trưởng lão ở chùa Linh Ẩn. Trước đây, tôi thăm bệnh ở Tần tướng phủ, nhị công tử mắc chứng đại đầu ung, tôi cũng thấy mạch lý cũng không có bệnh, phải nhờ Tế Công trị mới hết. Nếu không thỉnh lão nhân gia đến thì người khác không trị được đâu.
Gia nhân đứng một bên nghe như vậy liền nói:
- Tế Điên tăng ở chùa Linh Ẩn bị trói ở phòng Ban đầu nơi nha môn kia kìa!
- À ra thế, Lý Hoài Xuân nói, mau đi thỉnh Ngài đi!
Phu nhơn hỏi:
- Tạo sao trói ông ta như thế?
Gia nhân đem việc khi nãy thuật lại. Phu nhân nói:
- Tụi bây mau đi thỉnh Hòa Thượng lên đây. Chỉ cần đại nhân hết bệnh là ta sẽ thả Hòa Thượng.
Gia nhân chạy đến Ban phòng. Hắn là người không biết nói khéo, bảo:
- Này Hòa Thượng, phu nhân chúng tôi kêu ông vào đấy!
Tế Điên nói:
- Phu nhân các người kêu ta, ta sợ rớt lưỡi lắm!
- Nói lời sao khó nghe quá! Hòa Thượng, ông đừng nói bậy. Phu nhân chúng tôi kêu ông vào là để trị bệnh cho đại nhân đó mà!
- Trị bệnh hả? Ngươi nói cho phu nhân ngươi biết, là ta chà hết.
Gia nhân nghe nói như vậy, la lên:
- Hay cho ông Hòa Thượng, ông thiệt muốn đánh đòn mà! Ta về thuật lại rồi ông biết!
Gia nhân vào bên trong, nói:
- Bẩm phu nhân, Hòa Thượng không đến, ông nói chà hết. Phu nhân nghe, nói:
- Sao vậy cà?
Lý Hoài Xuân ở kế bên nói:
- Phu nhân nên sai thiếu gia đích thân đi mời, gặp Hòa Thượng nói mấy câu khiêm tốn thì Hòa Thượng sẽ đi ngay.
- Được, phu nhân nói, thiếu gia, con cùng với gia nhân đi mời.
Thiếu gia vâng lời, cùng với gia nhân đi ra, nói:
- Bạch Thánh Tăng, xin lão nhân gia từ bi, từ bi. Thân phụ tôi mắc bệnh bụng lớn, xin Thánh tăng trị bệnh cho!
- Đã là thiếu gia có lời mời, Hòa Thượng ta mới xem thử, nhưng không biết có trị được hay không?
Tế Điên mới chịu đi và nhà trong, trước đó thiếu gia đã sai người mở dây sắt trói Hòa Thượng rồi. Vị thiếu gia rất cung kính này vốn không phải con đẻ của Lục Bính Văn, mà chỉ là con nuôi thôi. Gia đình ông ta rất là tạp nhạp, vị phu nhân lúc trước vốn là kỹ nữ viện Câu Lan. Lục Bính Văn nguyên là người Tứ Xuyên, đem theo ba vạn tiền đến kinh đô ứng thí. Ông ta đến mua vui ở viện Câu Lan rồi quen biết với người kỹ nữ tên là Thúy Hồng. Lục Bính Văn không đi ứng thí, ba vạn tiền đem theo tiêu sạch vào việc vui chơi với Thúy Hồng đến nỗi không còn lộ phí để về nhà. May mà Thúy Hồng có lòng trắc ẩn, trước tình cảnh túng quẫn của Lục Bính Văn bèn giữ hắn lại viện Câu Lan làm người gác phòng, mua bán lặt vặt để sống. Thúy Hồng để dành được hơn hai vạn lượng bạc, bèn tự nghĩ:
- "Mai kia xuân sắc qua rồi, mình sẽ ra sao?". Nhìn thấy Lục Bính Văn là người có học, nàng ta thương lượng với mụ tào kê muốn theo Lục Bính Văn để hoàn lương. Nàng bỏ tiền ra mua một chức quan võ nhỏ, bù lại Thúy Hồng trở thành quan thái thái. Mụ tào kê trở thành nhạc mẫu lão thái thái, mua một bé gái thành là tiểu thơ, xin một cậu con trai thành ra công tử thiếu gia. Về sau Lục Bính Văn bái Vương Thắng Tiên làm sư phụ, con đường quan lộ rộng mở, lại biết chiều chuộng nên chưa đầy mười năm mà đã giữ chức Hình đình, Thúy Hồng chính là phu nhân.
Hôm nay thiếu gia mời Tế Điên vào tới, Lý Hoài Xuân lật đật đứng dậy, nói:
- Bạch Thánh Tăng, lão nhân gia chịu đến rồi à?
- Lý Hoài Xuân, ông cứ bới việc cho Hòa Thượng ra không hà!
- Bệnh này không nhờ sư phó trị thì người khác bó tay thôi.
Tế Điên cười ha hả, thi triển Phật pháp độ thoát Lục Bính Văn, thi triển thần thông giải cứu Đậu Vĩnh Hàng.
← Hồi 173 | Hồi 175 → |
< Xem thêm truyện hay, đặc sắc khác