Vay nóng Tima

Truyện:Tầm Tần ký - Hồi 222

Tầm Tần ký
Trọn bộ 289 hồi
Hồi 222: Trận chiến ở Tối Thành
0.00
(0 lượt)


Hồi (1-289)

Siêu sale Lazada

Hoàn Xỉ ra khỏi thành ba mươi dặm để tiếp đón bọn họ.

Lúc đầu bọn họ từ một vạn quân đô kỵ và hai vạn quân tốc viện thế mà giờ đây chỉ còn hai vạn người có thể thấy cuộc chiến ở trên đường rút chạy kịch liệt đến mức nào.

Rời khỏi khu vực đồi núi, bước chân vào vùng bình nguyên của Tối Thành, bốn mặt đều là núi bao vây. Dòng Vị Thủy ở cách năm mươi dặm đang chảy từ Tây sang Đông. Vì núi non trùng trùng, cho nên phải trèo lên núi nếu không sẽ không thấy cảnh dòng sông đang chảy cuồn cuộn.

Cửa Hàm Cốc cách Tối Thành ba trăm dặm. Hạng Thiếu Long và Hoàn Xỉ cưỡi ngựa đi song song với nhau đi về phía Tối Thành, gã thấy những công sự phòng ngự trên đường rất kiên cố, tất cả những điểm cao đều có lũy đắp bằng đá, hài lòng lắm, nói rằng: "Tiểu Xỉ quả nhiên có bản lĩnh, chỉ cần nhìn thấy trận thế ở đây, cũng đủ khiến cho Bàng Noãn khâm phục".

Hoàn Xỉ được gã khen ngợi thì vui mừng nói: "Đại tướng quân ở tiền tuyến vào sinh ra tử, mạt tướng làm sao có thể ở đây để hưởng phước. Giờ đây ở Tối Thành, cộng với đại quân vừa rút về, binh lực đã đạt đến mười lăm vạn người, ai nấy cũng đều là người tinh nhuệ, lại biết đại tướng quân ra tiền tuyến để cho bọn họ yên ổn ở Tối Thành, đại tướng quân dụ địch khiến cho quân địch trở thành quân mệt mỏi, nên ai nấy cũng muốn liều chết cho đại tướng quân".

Kinh Tuấn ở phía sau nói rằng: "Tiểu Xỉ quả nhiên xảo quyệt như thế, rất biết cách tung tin, may mà những tin đồn này có tác dụng khích lệ sĩ khí, nếu không sẽ xử tử ngươi theo binh pháp".

Mọi người đều cười ầm lên, Hoàn Xỉ quay lại phía sau để chào hỏi Châu Lương, khen rằng: "Châu huynh lập được công to, giờ đây trong quân ai cũng nói là huynh trở thành ưng thần, chỉ cần có huynh là không lo có địch đột kích nữa".

Châu Lương cười toe toét vuốt ve Ưng vương đang đậu trên vai, nói mấy lời khiêm nhường.

Bọn Hạng Thiếu Long vượt qua sông Hộ Thành tiến vào thành bằng chiếc cầu treo. Cảnh tượng phía trong khiến cho bọn họ phải giật mình.

Quân dân hai bên thành chen lấn hai bên đường hoan hô như điên. Giống như bọn họ đã đại thắng quay về.

Ba ngày sau đội tiên phong của liên quân đã đến khu vực bình nguyên phía Đông của Tối Thành.

Hoàn Xỉ nhân lúc bọn chúng người ngựa đều mệt mỏi lại không quen với địa hình, cho nên cứ ngày đêm đột kích bọn chúng, lại cho phóng hỏa đốt trại đốt lương, liên quân bị buộc phải rút lui hơn hai mươi dặm rồi mới đứng vững được, nhưng bị tổn thất hơn vạn người, sĩ khí bị đả kích nghiêm trọng.

Bọn Hạng Thiếu Long nhân thời gian nghỉ ngơi này tập luyện trận pháp ở phía ngoài Tối Thành.

Hai người chọn trận "bàng giải". Trận thế này rất phù hợp với tình hình ở đây, tức là không tập trung binh lực đánh ở chính diện, gọi là "chính binh" như bình thường mà là tập trung tấn công ở hai bên cánh, gọi là "kỳ binh".

Vì họ lưng dựa vào thành, chính binh có thể nhờ vào máy bắn đá và cung tên ở trên thành cao để tăng cường sức phòng thủ, cho nên không sợ kẻ địch tấn công chính diện tới.

Còn hai đạo kỵ binh ở hai bên cánh thì sẽ do bộ binh đô kỵ và quân tốc viện làm quân chủ lực, thực lực hùng hậu của họ rất thích hợp làm nhiệm vụ tiên phong.

Lần này kẻ địch từ phía Tây tiến đến, những xe công thành và máy bắn đá nặng nề đều phải vứt bỏ lại bên đường, nên giảm đi áp lực cho quân Tần. Giờ đây điều kiện chiếm ưu thế của liên quân chính là nhân số.

Hiện nay trời đã vào mùa Thu, nếu liên quân không thể phá được Tối Thành trước mùa Đông đến thì sẽ lâm vào tình trạng bị tuyết phủ khó có thể xoay trở được, cho nên Hạng Thiếu Long không lo bọn chúng sẽ đắp lũy bao vây.

Cho nên chỉ cần Hạng Thiếu Long chịu ra thành ứng chiến, bọn Bàng Noãn sẽ tạ trời tạ đất, mong có thể đánh nhanh thắng nhanh.

Mười ngày sau liên minh tấn công Tối Thành, dần dần tiến vào vùng bình nguyên cách Tối Thành năm mươi dặm, hạ trại ở vùng đồi núi, lại dùng các chiến xa để kết thành hàng rào xung quanh.

Hạng Thiếu Long hạ lệnh ngừng quấy rối quân địch cứ để cho bọn chúng ổn định đã.

Nhưng không khí của cuộc chiến khiến cho hai bên địch ta đều căng thẳng.

Ba ngày sau toàn bộ liên quân năm nước đã tới, Hạng Thiếu Long đứng trên thành nhìn ra, nhìn bề ngoài bọn chúng không hề biết mệt mỏi.

Hoàn Xỉ chú ý nhìn một hồi cười nói: "Nếu luận về tố chất của binh tướng và sự huấn luyện ngoài quân Triệu, quân của bốn nước khác đều không bằng chúng ta, lần này Mông đại tướng quân bại trận là bởi năm nào ông ta cũng đánh trận nên bọn Bàng Noãn biết được phương thức tác chiến của ông ta cho nên mới dễ dàng tìm ra cách đối phó".

Ngừng một lúc rồi nói: "Vương Tiễn thượng tướng quân đã từng nói trong các danh tướng gần đây chỉ có hai người Bạch Khởi và Lý Mục là tác chiến chưa bao giờ có một quy tắc nào, khiến cho người ta không thể nào lường được, còn những người khác có thể bị đoán được. Giờ đây Vương thượng tướng quân có lẽ xếp Hạng tướng quân vào cùng với hai người ấy".

Hạng Thiếu Long cười: "Tên tiểu tử nhà ngươi càng lúc càng biết nịnh bợ".

Hai người cười nói một lúc, không khí cũng thoải mái, Đằng Dực nói: "Kẻ địch tuy có tổn thất, nhưng binh lực vẫn là năm mươi vạn, song chúng ta không vì thế mà lo lắng, đối phương rốt cuộc đều có lòng riêng, khó mà chân thành hợp tác. Lại thêm thời tiết thủy thổ ở đây đặc biệt không có lợi cho quân ở phía Nam như người Sở, chúng ta lại chặn đường nước suối ở gần đây, khiến cho bọn họ khốn khổ hơn. Cho nên tuy bọn họ có năm mươi vạn, nhưng cũng coi như có hai mươi vạn, cách chúng ta không bao xa. Giờ đây chúng ta lại cố thủ không sợ đánh lâu. Còn đối phương thì mau chóng động binh cố gắng tranh thủ thời gian, thế hơn thế thua không nói cũng biết".

Hoàn Xỉ đưa mắt nhìn xa xa nói: "Trong trận quân địch truyền tin bằng kỵ binh hai bên trái phải xông ra rõ ràng là muốn triệu tập tướng lĩnh đến trung quân để bàn bạc, xem ra kẻ địch sắp đánh lớn".

Hạng Thiếu Long nảy ra một ý, bình thản nói: "Theo ta thấy, đó chỉ làm vẻ cho chúng ta thấy mà thôi, nếu ta là Bàng Noãn, mà binh mạnh ngựa khỏe, sĩ khí như cầu vồng thực sự, thì sẽ giả vờ mệt mỏi để dụ cho chúng ta ra thành tấn công, giờ đây lại mạnh mẽ như thế rõ ràng là trong lòng bọn chúng họ lo sợ chúng ta đánh lén".

Trình Quân lúc này xem Hạng Thiếu Long như thiên tướng nghe thế mà rằng: "Binh thư cũng có nói "binh mạnh ngựa khỏe thì có nghĩa là ta đang yếu, trận thế chỉnh tề thì có nghĩa ta không đánh". Cách nhìn của đại tướng quân thật là sáng suốt".

Hoàn Xỉ, Đằng Dực, Kinh Tuấn đồng thời đều biến sắc.

Kinh Tuấn lập tức xin xuất chiến.

Hạng Thiếu Long sợ xảy ra chuyện nên sai Hoàn Xỉ đi theo.

Nửa canh giờ sau cửa thành mở rộng. Hai người, mỗi người dắt theo nửa vạn cùng với máy bắn đá vượt qua bình nguyên tấn công về phía trận địa của địch.

Hạng Thiếu Long và Đằng Dực thì cầm quân áp trận để đến khi cần thiết thì yểm trợ cho bọn họ rút lui.

Đánh cho đến chiều thì đã liên tục phá được mấy doanh trại của địch, rồi mới thu binh về thành. Sáng hôm sau đến lượt kẻ địch xua quân ra khiêu chiến, quân Tần đóng cửa không ra, chỉ dùng tên để trả lời. Kẻ địch chỉ đành rút lui.

Cứ cầm cự nhau ba ngày như vậy đến sáng ngày thứ tư, liên quân cuối cùng không kiên nhẫn nữa, cuối cùng phát động chiến tranh bằng những xe công thành, xe lôi mộc vừa mới chế tạo xong.

Hạng Thiếu Long vẫn đóng kín cửa thành, đợi cho đến khi kẻ địch mệt mỏi rút lui toàn bộ rồi mới kéo quân ra khỏi thành bày ra trận thế đã định, lúc này liên quân tuy không muốn đánh, nhưng cũng không muốn bỏ qua cơ hội tốt này, lại sợ quân Tần tấn công nên cũng kéo rốc ra hết bày trận thế trên bình nguyên, Hạng Thiếu Long và Đằng Dực leo lên ngọn đồi nhỏ ở trung quân quan sát tình hình quân địch.

Lúc này mặt trời đã lên cao binh khí khôi giáp của địch lẫn quân ta sáng loáng dưới ánh mặt trời.

Binh lực của liên quân rõ ràng đã giảm chỉ khoảng bốn mươi vạn, chia thành năm trận lớn. Quân chủ lực tập trung ở giữa, lấy bộ binh làm chủ, phía trước toàn là chiến xa, phía sau xe là kỵ binh, thành ba trận trước, giữa và sau.

Hai bên trái phải là kỵ binh. Bộ binh ở giữa lại chia thành chín trận theo binh chủng. Ba trận phía trước là thuẫn bài binh và bộ binh nhẹ, sáu trận phía sau là bộ binh được trang bị nặng, chủ lực tấn công mỗi trận là hai vạn người, sử dụng các loại vũ khí như tầm xa hay để công kiên như nỏ, thương, kiếm, thuẫn, mâu, kích...

Mỗi trận đều rất chỉnh tề quả thật không phải là quân ô hợp.

Đằng Dực than: "Tam đệ tuy là lần đầu tiên cầm quân, nhưng mỗi lần đều liệu việc như thần, giống như lần này né tránh quân chủ lực ở giữa của địch, sắp xếp trọng binh ở hai bên cánh, quả thật là rất cao minh. Giờ đây dù cho Bàng Noãn biết được không ổn, nhưng cũng khó mà thay đổi nữa. Huống chi kỳ binh của chúng ta mỗi người ít nhất cũng có trong tay thanh Bách Chiến đao lợi hại, đảm bảo có thể chiếm phần hơn trước quân địch chỉ cầm kiếm bình thường".

Tiếng trống trận phía bên địch đột nhiên nổi lên, ba ngàn cỗ chiến xa ở phía trước rùng rùng đổ tới.

Ưng vương đậu trên vai Châu Lương cũng cảm nhận được không khí căng thẳng này, vỗ cánh kêu to.

Hạng Thiếu Long hạ lệnh cố thủ, tiếng trống lập tức nổi lên, quân truyền tin dùng cờ hiệu để báo cho quân hai bên cánh là Kinh Tuấn và Hoàn Xỉ.

Khi sắp tiến vào tầm bắn tên thì ba ngàn cỗ xe chia thành sáu hàng, hai hàng phía trước đột nhiên gia tăng tốc độ, xông tới trước.

Trên mỗi chiếc xe, ngoài tên đánh xe và lính theo xe, còn có một đội bộ binh, mỗi người đều có chức trách của mình.

Quân đánh xe thì phụ trách điều khiển xe, quân đi theo xe thì mang theo các loại binh khí như nỏ, cung, mâu, búa, khi địch ở xa thì bắn cung tên, đến gần thì dùng mâu, búa để đánh xáp lá cà; còn bộ binh đi theo thì phối hợp với chiến xa hỗ trợ tiếp ứng lẫn nhau, để mở rộng tầm sát thương và lực phòng ngự.

Quân ngồi trên xe vì không cần đi bộ nên mặc các loại khôi giáp khá nặng, không sợ cung tên bình thường, chiến mã cũng vậy, nếu bị bọn chúng xông vào trong trận, thì trận thế sẽ không còn chỉnh tề nữa, lúc đó hậu viện của đối phương đến kịp, thì chắc chắn sẽ bại.

Nhất thời tiếng trống trận hai bên dồn dập, tiếng la hét vang trời, tên bay vi vút.

Kỳ binh hai bên cánh của phía địch mỗi bên một vạn người, yểm trợ cho cánh quân ở chính giữa.

Cuộc đại chiến cuối cùng đã mở màn.

Hạng Thiếu Long đợi cho đối phương hoàn toàn sa vào tầm bắn, mới hạ lệnh phát động máy bắn đá trên thành.

Đá tảng bắn tới tấp vào chiến xa của địch.

Người ngã xe vỡ nhưng vẫn có gần một trăm chiến xa tiếp tục xông tới.

Hạng Thiếu Long lại hạ lệnh nữa, quân Tần ở phía trước lùi ra sau, để lộ những hố sâu, quân địch nào ngờ quân Tần có chiêu này, lập tức chiến xa bị sa xuống hố, quân Tần thừa thế xông lại chém giết.

Trên thành tên bắn xuống như mưa, lúc này bộ binh của phía địch không còn chiến xa yểm hộ nữa, cho nên ngã lăn quay, thê thảm đến mức Hạng Thiếu Long không muốn nhìn, nhưng cũng chẳng còn cách nào. Trên chiến trường, không phải địch tử thì ta vong, nào có chỗ cho lòng nhân từ của đàn bà.

Lúc này kỵ binh hai bên cánh của kẻ địch xông tới.

Hạng Thiếu Long lại ra lệnh phất cờ hiệu, kỵ binh quân Tần hai bên trái phải cũng xông ra, ai nấy cầm đại đao, kỵ binh của kẻ địch cầm kiếm bị chém đến nỗi rối loạn, người ngã ngựa lăn, thê thảm vô cùng.

Quân thiết kỵ của nước Tần trước nay hơn hẳn sĩ tốt các nước phía Đông, giờ đây lại thêm loại vũ khí mới, cho nên kẻ địch nào chống đỡ nổi.

Hạng Thiếu Long thấy đã phá được đợt tấn công thứ nhất thì bắt đầu tiến tới, đẩy lùi kẻ địch hàng trăm bước, rồi bày ra trận thế, dùng máy bắn đá và tên tấn công từ xa.

Lúc này kỵ binh hai bên cánh của phía địch đã rối loạn, quân ở giữa mất đi sự chi viện từ hai bên cánh, lâm vào cảnh bị tấn công cả ba mặt, nên vội vàng rút lui.

Nào ngờ chiến xa khi xông lên phía trước tuy thế rất mạnh, nhưng khi quay lại thì không còn linh hoạt nữa, gần một nửa dồn cục vào nhau.

Điều này cũng chả trách được, không ai có thể đoán ra kỵ binh hai bên cánh lại thua nhanh và thảm như thế.

Hạng Thiếu Long biết thời cơ đã đến, hạ lệnh tấn công toàn diện.

Đầu tiên là hai vạn kỵ binh từ hai bên trái phải do Hoàn Xỉ và Kinh Tuấn dẫn đầu đuổi theo hai đạo kỳ binh của địch, rồi tiếp theo sáu vạn bộ binh cũng theo kỵ binh mà đuổi.

Bốn vạn bộ binh, một vạn kỵ binh và một ngàn binh sĩ của Ô gia ở giữa cũng bắt đầu đuổi theo trung quân của địch.

Trước thế như chẻ tre của kỵ binh hai bên cánh, liên quân lập tức hoảng hốt lên, tình thế rối loạn lan ra toàn quân.

Bàng Noãn biết đã hỏng bét, vội vàng nổi trống hạ lệnh cho toàn quân tiếp tục chống địch, nhưng thế chủ động đã trở thành thế bị động.

Khi liên quân đang gắng gượng chống trả quân Tần, Hạng Thiếu Long và một ngàn binh lính Ô gia xông ra, như hổ vào bầy dê, tấn công phá vỡ quân chủ lực của địch ở giữa.

Lúc này thế bại của liên quân đã thành, dù cho Tôn Võ, Bạch Khởi có sống dậy, cũng khó mà xoay chuyển.

Quân Sở rút lui trước tiên vì thế đã khiến cho liên quân trở thành thế chia năm xẻ bảy, trận thế đại loạn.

Liên quân vội vàng bỏ cả khí giới lẫn khôi giáp mà chạy, không có sức chống trả nữa.

Quân Tần đuổi theo hơn hai mươi dặm, chém được tám vạn tên, bắt sống hơn hai vạn người.

Từ ngày tấn công quân Tần tới nay, chưa bao giờ quân năm nước bị thảm bại như thế này.

Đêm ấy Hạng Thiếu Long hạ trại ở ngoài núi, chuẩn bị dưỡng tinh thần rồi ngày mai truy kích theo kẻ địch, để lấy lại những gì đã mất.

Đột nhiên có thủ hạ đến báo, đã bắt được đại tướng của phía địch.

Hạng Thiếu Long chưa kịp mặc khôi giáp, ra trại xem, thấy thì ra Hàn Sấm khắp người máu me, mặt rầu rĩ, đang bị giải đến trước trướng, thấy Hạng Thiếu Long thì cười thê thảm mà rằng: "Hạng huynh hãy giết ta đi cho rồi".

Hạng Thiếu Long thất kinh nói: "Lập tức cởi trói cho ta!"

Bọn thủ hạ nghe thế lập tức cắt dây trói.

Hạng Thiếu Long sai người chữa trị vết thương cho Hàn Sấm, sau khi sắp xếp mọi thứ, rồi mới mời y vào trong trướng dùng cơm.

Hàn Sấm cười khổ: "Thiếu Long đánh trận này, danh lừng thiên hạ, tiếng tăm có thể sánh với Bạch Khởi năm xưa, Hàn Sấm này thua đến tâm phục khẩu phục".

Hạng Thiếu Long nói: "Mỗi người đều vì chủ của mình, trận chiến này mọi người đều không thể tránh được, Hàn huynh đêm nay cứ ngủ ở đây, ngày mai hãy cỡi ngựa về quý quốc".

Hàn Sấm giật mình nói: "Thiếu Long tự ý thả tướng địch, tội danh này không nhỏ, ta làm sao yên lòng mà đi?"

Hạng Thiếu Long nói với vẻ thành khẩn: "Đừng nghĩ ngợi nhiều nữa. Ta sẽ trao trả toàn bộ tùy tùng cho Hàn huynh, Hàn huynh hãy mau chóng rời khỏi biên giới nước Tần, giờ đây đã đến nước này, chúng tôi cũng không đuổi theo nữa".

Hàn Sấm vốn là hạng người tham sống sợ chết, có được lối thoát này cảm kích lắm, nói: "Muốn chạy thì đêm nay hãy chạy luôn, Thiếu Long quả thật là bạn tốt".

Đêm ấy Hạng Thiếu Long thả Hàn Sấm và gần một ngàn thân vệ của y, sáng sớm hôm sau thì bắt tất cả tù binh về Tối Thành, đồng thời đuổi theo kẻ địch.

Còn Bàng Noãn tuy có thể trùng chỉnh lại liên quân, nhưng vì sĩ khí đã mất hết, binh khí, lương thực cũng không còn, không quá ba ngày thì bị đuổi theo kịp.

Hạng Thiếu Long đoạt lại cửa Hàm Cốc, phá vỡ giấc mộng năm nước chống Tần, Hạng Thiếu Long sai người xây dựng lại công sự, vừa tăng cường sức phòng thủ cho cửa Hàm Cốc, đến mùa Đông, Tiểu Bàn sai sứ giả đến, tuyên đọc chiếu chỉ của Tiểu Bàn và Chu Cơ, thăng Hạng Thiếu Long lên làm thượng tướng quân, tất cả các tướng lĩnh khác đều được thăng một cấp, Hoàn Xỉ và Trình Quân đồng thời được thăng làm đại tướng quân, hai người Đằng, Kinh cũng được thăng làm đại tướng quân, Châu Lương thì được phá cách thăng làm phó tướng, những người khác đều luận công mà ban thưởng, các sĩ tốt đều được tăng lương ba lần, nhất thời ai nấy đều hoan hỉ.

Ngoài Trình Quân phải ở lại giữ cửa Hàm Cốc, bọn Thiếu Long đều được triệu về Hàm Dương.

Trận chiến này khiến Hạng Thiếu Long danh lừng thiên hạ, khí thế hơn hẳn Vương Hột, Mông Ngao, cùng với Vương Tiễn được gọi là hai hổ tướng mới của nước Tần.


Stickman AFK: Liên Minh Bóng Đêm

Hồi (1-289)


<