← Hồi 105 | Hồi 107 → |
Địch Thanh lắc đầu nói:
-Không cần suy nghĩ, ngươi vừa nói qua, nhược điểm lớn nhất của Địch Thanh ta là xử lí theo tình cảm, không sai, ta vốn dĩ như vậy, ta cũng tuyệt không lấy tình cảm giao dịch! Ngươi bây giờ có thể giết ta, nhưng ngươi không thể bắt ta phản bội tình cảm của mình
Ngôn ngữ nặng nề, trong đó cũng mang theo quyết định chắc chắn không thể nghi ngờ.
Bọn họ vốn là hai loại người hoàn toàn khác nhau, một thâm tình, một vô tình, nhưng bọn họ hiển nhiên có chung một đặc điểm, một khi đã quyết định, sẽ không bị người bên cạnh làm cho thay đổi.
Trăng non ngoài điện đã lên cao, rọi không sáng được cái lành lạnh âm u bên trong điện.
Cặp mắt Nguyên Hạo xẹt qua một tia lạnh, nhìn chăm chăm vào mắt Địch Thanh, Địch Thanh lại không cúi đầu, hắn cũng nhìn chăm chăm vào mắt Nguyên Hạo. Trong ánh mắt đó như chiếu ra ánh lửa, đã nói cho đối phương biết tâm ý của mình. Một hồi lâu, Nguyên Hạo mới đáp:
-Ngươi nhất định sẽ hối hận.
Địch Thanh cười cười:
-Không chắc.
Nguyên Hạo cũng cười, nhưng nụ cười mang theo sự lãnh khốc vô tình nói không hết được:
-Ba ngày, ta cho ngươi thời gian ba ngày, ngươi không cần vội vàng từ chối ta, ba ngày sau, ta lại nghe đáp án của ngươi.
Khoát tay ra hiệu, có kim giáp hộ vệ vào điện, dẫn Địch Thanh đi. Nguyên Hạo nhìn bóng lưng Địch Thanh, sát khí trong mắt đột nhiên biến mất, thay thế là vài phần đau thương. Năm ngón tay y mới dãn ra, phút chốc lại nắm chặt thành quyền.
Y nắm tay thật chặt, đến nỗi bàn tay trắng bệch, xương ngón tay nổi hết cả lên, vặn vẹo nắm tay, Nguyên Hạo lẩm bẩm nói:
-Địch Thanh, ngươi nhất định phải đồng ý với ta, nếu không...ta và đều sẽ hối hận!
Địch Thanh lại không thể nghe thấy câu nói cuối cùng của Nguyên Hạo, nếu không nhất định sẽ cảm thấy rất kì quái. Xem ra hôm nay nếu Địch Thanh không đáp ứng yêu cầu, chỉ có con đường chết, Địch Thanh có thể sẽ hối hận, nhưng vì sao Nguyên Hạo phải hối hận?
Đêm đã khuya, trên trời có trăng, ánh trăng ảm đạm, sao ít ỏi...Địch Thanh sau khi ra khỏi Thiên Đô điện, hít một hơi thật sâu. Hương hoa vào đêm khuya, tình cảm nồng đượm. Biểu hiện của Địch Thanh vô cùng bình tĩnh, kim giáp hộ vệ bên cạnh hắn, tuy là trên mặt không biểu lộ gì, nhưng trông thấy ánh mắt của Địch Thanh có chút kinh ngạc.
Trên đời này thực sự có người thấy chết không sờn? Địch Thanh hít một hơi sâu, có phải là sau khi biết hắn bị bắt nhốt vào lao, lại không thể thấy được những đêm ngọt nào như vậy, sáu ngày sau, đáp án chỉ có hai, sống hoặc chết! Địch Thanh đã chọn đường nào?
Địch Thanh mới đi được vài bước, đột nhiên thính cách đó không xa có tiếng ầm ĩ truyền đến. Địch Thanh mặc dù không để ý đến sinh tử, nhưng vẫn cảm thấy có chút kỳ quái, lại có người dám tranh cãi làm náo loạn tại Thiên Đô điện? Lại có người dám om sòm trước mặt Nguyên Hạo?
Quay đầu qua, thấy một người xông vào Thiên Đô điện kêu:
-Ngột Tốt, là ta
Kim giáp hộ vệ ngăn cản:
-Thái tử, không có lệnh của Ngột Tốt, người không thể vào.
Người đó tức giận kêu lên:
-Hắn là cha ta, vì sao ta không thể gặp người?
Địch Thanh thầm nghĩ, người này quá nửa là hoàng thái tử Ninh Lệnh Ca rồi, cũng chính là thái tử hiện tại của Hạ quốc. Ninh Lệnh Ca vốn là con thứ hai của Nguyên Hạo, nhưng Địch Thanh nghe nói trưởng tử Ninh Minh của Nguyên Hạo vì cầu tiên tu đạo không đúng cách mà chết, do đó, Ninh Lệnh Ca này mới được lập làm thái tử. Nghe nói tướng mạo của Ninh Lệnh Ca rất giống Nguyên Hạo, Địch Thanh nghiêng mắt liếc qua, phát hiện trán của Ninh Lệnh Ca có vài phần giống với bề ngoài của Nguyên Hạo. Nhưng có nhiều hơn sự ba hoa khoát loát, thiếu đi ý chí và sự quyết tuyệt của Nguyên Hạo.
Không đợi xem được nhiều hơn, Địch Thanh đã bị thị vệ sau lưng đẩy đi, đến khi vào trong nhà lao, khoá cửa sắt lại
Địch Thanh ngồi trong ngục, ngẩng đầu nhìn đỉnh căn phòng, cũng không biết đang nghĩ gì.
Thoáng cái, hai ngày đã trôi qua, ngày hôm nay, cửa sắt nhà lao mở ra, Địch Thanh cũng không nhìn, chỉ cho rằng tên cai ngục đến, không ngờ ngửi được một hương thơm.
Mùi thơm nhàn nhạt, thấm vào nội tâm, có tiếng bước chân nhẹ nhàng truyền đến, đến trước cửa phòng
Địch Thanh dừng lại. Địch Thanh cuối cùng cũng ngẩng đầu lên nhìn, trông thấy một nữ tử đang đứng trước cửa nhà lao, trong đôi mắt đẹp tràn đầy cảm khái.
Địch Thanh nhìn thấy người đến là một nữ nhân, cũng không kinh ngạc, nở nụ cười hỏi:
- Không biết ta nên gọi ngươi là Trương Bộ Chủ, hay là Diệu Ca cô nương?
Nữ tử đi đến, chính là Trương Diệu Ca!
Nhìn thấy Địch Thanh không biểu lộ nửa phần kinh ngạc, Trương Diệu Ca cười nói:
-Xưng hô thế nào đều không sao cả, tên gì đều không sao cả.
Dừng lại một lát, nhìn thấy thần sắc lạnh nhạt của Địch Thanh, Trương Diệu Ca nói:
-Ngươi không trách ta trước đây gạt ngươi sao?
Địch Thanh lắc đầu nói:
- Hai nước giao binh, mỗi người thờ một chủ, ta trách gì ngươi? Ngược lại, ngươi đã hai lần cứu ta, ta phải cảm ơn ngươi mới đúng.
Lúc Trương Diệu Ca nghe Địch Thanh nói đến hai lần tương cứu, thản nhiên cười, nàng biết lúc trước Địch Thanh tại Đan Phượng các, thì đã nhận ra hắn.
Nhân sinh, vốn là có chút bất đắc dĩ.
Nàng đối Địch Thanh, căn bản không có ác cảm gì, nhưng hiện tại hai người bọn họ, một ở trong lao, một ở ngoài lao.
Địch Thanh thấy Trương Diệu Ca trầm mặc, nói:
- Nếu như ngươi là đến gặp ta trước lúc ta chết, ta rất cảm tạ, nhưng nếu như ngươi là muốn làm một thuyết khách cho Nguyên Hạo, thì không cần phải nói.
Trương Diệu Ca hơi ngừng lại, một hồi mới đáp:
-Ta lần này đến, không phải làm thuyết khách cho Nguyên Hạo...
Địch Thanh thoáng run, chua chát nói:
-Chẳng lẽ nói, ngươi là đến tiễn chân ta?
Tiễn chân hắn, đương nhiên có chút mùi vị bi thương, lạnh lẽo.
Trên khuôn mặt đang cười của Trương Diệu Ca, có vài phần bất đắc dĩ, nàng ta chậm rãi tiến lên một bước, nhẹ tiếng nói:
-Địch Thanh, ta tới là khuyên ngươi có thể thay đổi chủ ý hay không...
Hai hàng lông mày Địch Thanh chau lại:
-Thay đổi chủ ý? Chẳng phải ngươi nói không phải là thuyết khách của Nguyên Hạo hay sao?
Trương Diệu Ca thở dài nhẹ một hơi:
-Là tâm ý của ta, cũng muốn ngươi cưới Đan Đan, ta...xin ngươi, được không?
Nàng mềm giọng cầu xin, thần sắc mang theo ý ưu thương.
Địch Thanh giật mình, không nghĩ Trương Diệu Ca lại nói ra những lời này.
Trương Diệu Ca cầu hắn cưới Đan Đan, tại sao? Hắn không hiểu.
*****
Ngữ khí như vậy, nhẹ nhàng như vậy...dưới ngọn đèn dầu lấp loé, cặp mắt xinh đẹp tràn đầy sự khẩn thiết nhìn Địch Thanh, quả thực làm Địch Thanh khó cự tuyệt, nhưng Địch Thanh cuối cùng vẫn lắc đầu:
-Trương cô nương, rất xin lỗi, Đan Đan cứu ta, ta cũng rất cảm kích muội ấy, muội ấy là một nữ tử tốt, nhưng ta trước giờ chưa từng thích muội ấy, kiếp này của ta, chỉ yêu một mình Vũ Thường.
Đôi môi mọng đỏ của Trương Diệu Ca khẽ mấp máy, vốn muốn nói:
-Ngươi thà mất mạng, cũng không thoả hiệp?
Nhưng lúc nhìn thấy đôi mắt quyết tuyệt của Địch Thanh, cuối cùng nàng cũng không khuyên nữa.
Có một số việc, đối với một số người nào đó mà nói, quả thật là mất mạng cũng sẽ không thoả hiệp.
Có lẽ là khờ khạo...có lẽ là cố chấp...có lẽ người khác có ngàn vạn cách nhìn, nhưng hắn chỉ có một lí do là được rồi, hắn yêu Vũ Thường, hắn vẫn đợi Vũ Thường.
Không biết tại sao, mũi cảm thấy chua sót, bỗng dưng nghĩ đến:
‘Nếu ta cũng ra đi, nam tử mà ta thích có giống như Địch Thanh một lòng nhớ đến ta không?
Cuối cùng Trương Diệu Ca chỉ gật đầu, không nói lời nào, xoay mình, chậm rãi rời đi.
Địch Thanh nhìn bóng lưng của nàng, tràn đầy sự cô đơn, hầu như muốn mở miệng hỏi, tại sao nàng lại muốn hắn cưới Đan Đan?
Vì sao?
Nhưng cuối cùng hắn không có hỏi, lúc đó, hắn có một cảm giác day dứt, có cảm giác áy náy, lại có chút lo lắng, nhưng hắn không muốn bị bất cứ lí do nào làm lung lay sự lựa chọn tình cảm của hắn. Hắn đang đợi Vũ Thường, lời hứa này, tuy chưa hứa, nhưng cuộc đời này sẽ không đổi!
Cửa sắt mở ra, kêu "leng keng", Trương Diệu Ca rời đi, Địch Thanh thở nhẹ, tựa vào bức tường, nhìn ánh đèn dầu đã tắt, không biết đang nghĩ gì.
Lúc này, tiếng cửa sắt lại vang lên, Một Tàng Ngộ Đạo đi vào, sau lưng y còn có theo mấy người, trên tay người đầu tiên cầm một cái khay, trên khay đậy một tấm lụa đỏ, tấm lụa đỏ đậy một đồ vật, tròn tròn...
Địch Thanh nhìn cái khay đó, trong lòng run lên một chút, rồi lại duy trì sự bình tĩnh.
Một Tàng Ngộ Đạo vẫn gương mặt cười hiền hoà, quần áo mộc mạc như cũ, nhìn Địch Thanh nói:
-Địch Thanh, chúng ta lại gặp mặt rồi.
Địch Thanh cũng không đứng dậy, lạnh lùng đáp:
-Chúng ta vốn chưa chia tay bao lâu, nghe nói trong Long bộ Cửu vương, Bàn Nhược Ngộ Đạo, trí tuệ vô song, ta bị ngươi bắt, thua tâm phục.
Một Tàng Ngộ Đạo ngược lại cung kính đứng lên, mỉm cười đáp:
-Tại hạ dùng quỷ kế đắc thủ, quả thật làm trò cười cho thiên hạ.
Địch Thanh càng thêm bình tĩnh:
-Thua chính là thua, không cần phải quan tâm vò sao bị thua. Tại chiến trường, cắn chết ngươi hay chém chết ngươi, kết quả đều giống nhau. Những lời nói nhảm đã nói xong, có thể nói vào việc chính rồi.
Đương nhiên Một Tàng Ngộ Đạo sẽ không có việc lại đến thăm Địch Thanh. Đương nhiên Một Tàng Ngộ Đạo cũng sẽ không làm mối cho Đan Đan. Vậy Một Tàng Ngộ Đạo đến làm gì?
Một Tàng Ngộ Đạo vẫn mỉm cười, nói:
- Ngột Tốt nói...ngày mai chính là kì hạn hắn cho ngươi, hắn hy vọng ngươi suy nghĩ xong rồi cho hắn câu trả lời.
Trong nụ cười của y đột nhiên lộ ra vài phần kì quặc, chỉ tay vào cái khay trên tay của người phía sau nói:
-Đây là lễ vật Ngột Tốt chuẩn bị cho ngươi, không phải là gì, xin Địch tướng quân nhận cho.
Tay y động một cái, đã xốc tấm lụa đỏ trên chiếc khay, lộ ra một cái đầu tròn trên khay!
Địch Thanh vẫn luôn bình tĩnh, bỗng dưng nhìn thấy đầu người, tim nảy lên một cái.
Hắn gặp nhiều người chết rồi, đương nhiên không sợ đầu người chết, cái hắn sợ là thấy đầu của bằng hữu mình.
Hắn trúng kế của kẻ địch, tình hình sau đó thế nào, hắn không hề hay biết. Quách Quỳ, Hàn Tiếu, Lý Đinh bọn họ hiện giờ thế nào?
Cái đầu đó đã rửa sạch sẽ, không có một vết máu, nhưng chính vì như vậy, lại làm người khác sau khi nhìn thấy, có một cảm giác muốn ói. Địch Thanh cuối cùng cũng nhìn rõ cái đầu ấy là ai, cặp lông mày chỉ nhếnh lên một cái, nhưng không cảm thấy đau lòng gì.
Đó đúng là đầu của Vệ Mộ Sơn Phong!
Vệ Mộ Sơn Phong lấy đầu của Trương Nguyên đạt được sự tín nhiệm của Địch Thanh, sau đó, lừa Địch Thanh rơi vào bẫy, người như vậy chết đi, Địch Thanh đương nhiên sẽ không cảm thấy khó chịu, nhưng sao Vệ Mộ Sơn Phong lại chết?
Chuyển qua nhìn Một Tàng Ngộ Đạo, Địch Thanh hỏi:
-Chẳng lẽ Nguyên Hạo cho rằng mang cái đầu này đến, ta sẽ thay đổi chủ ý?
Một Tàng Ngộ Đạo bình tĩnh đáp:
-Đương nhiên không phải, loại người như Vệ Mộ Sơn Phong, phản bạn cầu vinh, vốn nên chết. Ngột Tốt cũng không thèm loại người này, do đó chặt đầu hắn, xoa dịu cơn giận của Địch tướng quân. Đương nhiên, nếu Địch tướng quân không vừa ý, vẫn còn hai cái đầu có thể chặt cho tướng quân...
Y khoát tay, cửa sắt lạch cạch, Mã Chinh mang binh áp giải hai người vào trong, hai người đó một mặc áo đỏ, một thân hình hơi thấp, đều bị che đầu lại.
Một Tàng Ngộ Đạo lại khoát khoát tay, ngục tốt mở cửa lao, đẩy hai người đó vào, té xuống đất. Địch Thanh giơ tay giở khăn đen trên đầu hai người đó, mới phát hiện hai người đó chính là Vệ Mộ Sơn Thanh và A Lý.
Chợt nghĩ đến Nguyên Hạo từng tự tin nói qua:
-Trên đời này, người ta muốn giết, chưa từng không có người không giết được.
Vệ Mộ gia phản bội Nguyên Hạo, Nguyên Hạo ngay cả mẫu thân, cậu, vợ, con trai đều chém đầu hết, Vệ Mộ Sơn Phong cũng chết rồi, Vệ Mộ Sơn Thanh và A Lý cũng rơi vào lao ngục, chỉ sợ Vệ Mộ gia đã bị Nguyên Hạo nhỏ tận gốc.
Một Tàng Ngộ Đạo trong nụ cười mang theo vài phần lãnh khốc:
-Ta phụng lệnh Ngột Tốt phải mời được Địch tướng quân, nhưng biết phải có một người dẫn đường mà Địch tướng quân biết rõ, mới phái người tìm Vệ Mộ Sơn Phong. Hắn nghe nói mời Địch tướng quân, liền vui vẻ nhận lời.
Vệ Mộ Sơn Thanh vốn ngã dưới đất, bị dây thừng trói chéo hai tay, nghe thấy lời nói đó, tựa vào song sắt kêu:
-Ngươi nói láo, ngươi nói láo! Ngươi bắt tất cả bọn ta, sau đó uy hiếp ca ca đi gạt Địch tướng quân. Huynh ấy vốn không đồng ý, nhưng ngươi nói nếu huynh ấy không đi, sẽ giết hết toàn bộ tộc người bọn ta. Đại ca ta là bị ép, bất đắc dĩ, mới hứa với ngươi.
Nàng hét lớn, có phẫn nộ, có đau lòng, hơn hẳn chính là giải thích với Địch Thanh. Nàng có chút mất đi trạng thái bình thường, thậm chí nước bọt bắn lên mặt Một Tàng Ngộ Đạo. Nhưng dù sao nàng đã bị nhốt lại, cách một chấn song sắt to bằng cánh tay, căn bản không đủ chạm đến Một Tàng Ngộ Đạo, dưới sự căm hận, đột nhiên phun một ngụm nước miếng lên vai Một Tàng Ngộ Đạo.
Một Tàng Ngộ Đạo cũng không lãng tránh, nhìn vào mắt Vệ Mô Sơn Thanh, mang theo vài phần mỉa mai:
-Đàn bà đúng là đàn bà, ngươi đến giờ vẫn không rõ tâm tư của đàn ông sao? Một người đàn ông, nếu đã thật sự ra quyết định, cho dù có mười sức trâu cũng không ngăn được. Sự thật là đại ca của ngươi tham quan cao hậu lộc mà ta đưa ra, không muốn kiếp này lại tiếp tục sống cuộc sống trốn chạy, mới lừa gạt Địch Thanh.
-Ngươi nói láo, ngươi nói láo!
Hai mắt Vệ Mộ Sơn Thanh đã đỏ ửng, cổ họng đã kêu đến như muốn câm. Nhưng khi trông thấy ánh mắt lạnh lùng của Một Tàng Ngộ Đạo, trong lòng biết rằng rất có khả năng này.
Đột nhiên có một âm thanh nói:
-Hắn không nói láo!
Âm thanh là truyền đến từ phía sau Vệ Mộ Sơn Thanh, mang theo sự lạnh lẽo, phẫn nộ. Vệ Mộ Sơn Thanh xoay đầu nhìn qua, trông thấy A Lý đang nhìn nàng, trong mắt mang theo sự tuyệt vọng khôn cùng.
-Đệ nói cái gì?
Cả người Vệ Mộ Sơn Thanh run lên, run rẩy hỏi.
A Lý cắn răng nói:
-Ban đầu, lúc Một Tàng Ngộ Đạo lúc bắt được bọn đệ, đã từng hỏi đệ sẽ đi gạt Địch tướng quân chứ? Đệ chửi rủa hắn một trận, nói tộc Vệ Mộ ta đều cảm kích đại ân của Địch tướng quân, ai cũng sẽ không phản bội Địch tướng quân. Lúc đó Một Tàng Ngộ Đạo đánh cược cùng đệ, nói hắn không tin! Hắn giấu đệ vào trong tủ, sau đó tìm trưởng tộc Vệ Mộ đến, kêu tộc trưởng Vệ Mộ tới, muốn Vệ tộc trưởng đi gạt Địch tướng quân. Ban đầu, trưởng tộc có chút do dự, nhưng sau đó, Một Tàng Ngộ Đạo nói, chỉ cần tộc trưởng có thể giúp hắn bắt được Địch Thanh, tộc Vệ Mộ từ nay không cần phải lẩn trốn nữa. Mà trưởng tộc Vệ Mộ cũng có thể làm quan! Chính tai đệ nghe trưởng tộc đồng ý!
Một Tàng Ngộ Đạo khẽ thở dài nói:
-A Lý, tuy ngươi còn nhỏ tuổi nhưng còn mạnh mẽ hơn nhiều so với Vệ Mộ Sơn Phong!
A Lý căm hận đáp:
-Ta cược với ngươi, ta thua rồi, ta sẽ đem sự thật nói với Địch tướng quân.
Địch Thanh hơi giật mình, không hiểu tại sao Một Tàng Ngộ Đạo muốn đánh cược như thế với A Lý? Vệ Mộ Sơn Thanh ngồi bệt xuống đất, thần sắc đờ đẫn, khi nghe A Lý nói ra sự thật, đã đả kích hoàn toàn niềm tin của nàng. Một Tàng Ngô Đạo cười đáp:
-Ngươi rất giữ lời....
-Nhưng ngươi lại không nói chữ tín!
A Lý đột nhiên hét lên:
-Việc ngươi hứa với tộc trưởng Vệ Mộ, lại không làm được!
Một Tàng Ngộ Đạo lạnh nhạt đáp:
-Ngươi sai rồi, Ngột Tốt đã hứa, phong Vệ Mộ Sơn Phong làm quan thứ sử. Hắn bây giờ.... chẳng phải từ giờ không cần phải lẩn trốn rồi sao?
Người chết quả thật không cần phải lẩn trốn, người chết cần chức quan để làm gì?
Con người lạnh như băng, lời nói lạnh như băng tựa một thanh kiếm sắc đâm trên người A Lý, cậu bật đứng lên, nhưng không lời ứng đối. Địch Thanh tựa vào tường, thần sắc đờ đẫn đáp:
- Một Tàng Ngộ Đạo, ngươi dẫn bọn họ đến đây, chẳng lẽ là muốn ta tán thưởng diệu kế của ngươi sao?
Một Tàng Ngộ Đạo đối mặt với Địch Thanh, lập tức đổi khuôn mặt tươi cười đáp:
-Tất cả điều này...là sự phân phó của Ngột Tốt. Ngột Tốt phân phó ta nói với Địch tướng quân một câu, tính mạng của ai, kỳ thật đều không quý bằng tính mạng của bản thân.
*****
-Ngươi sai rồi.
A Lý đột nhiên giận dữ hét:
-Không phải người nào cũng nghĩ như ngươi. Ngươi đem bọn ta đến đây, có phải muốn uy hiếp một việc?
Cậu tuy tuổi nhỏ, nhưng có thể nhìn thấu.
Trong nụ cười của Một Tàng Ngộ Đạo có vài phần lãnh ý, cuối cùng gật đầu nói:
-Ngươi nói vừa đúng, vừa không đúng, tính mạng của hai người cuối cùng của tộc Vệ Mộ các ngươi không quan trọng như các ngươi nghĩ.
Chuyển qua nhìn Địch Thanh nói:
-Địch tướng quân,
Ngột Tốt nói rồi, Thiên Đô điện ngày mai rất náo nhiệt, hắn mời Địch tướng quân ngày mai quang lâm, đứng trước mặt nhiều người, nói quyết định của ngươi. Sự sống chết của hai người này, đương nhiên do tướng quân quyết định.
Nói xong, Một Tàng Ngộ Đạo xoay người muốn đi, A Lý lại bi thương cười đáp:
-Ngươi sai rồi...
Cậu đột nhiên đứng dậy, bỗng dưng phẫn nộ hét lên một tiếng, dập đầu vào bức tường đá xanh.
Địch Thanh trên mặt biến sắc, giơ tay kéo lại, "a" một tiếng:
-Đừng!
Nếu là thân thủ trước đây của hắn, muốn kéo A Lý về sẽ không tốn bao nhiêu sức, nhưng hắn đi đường cũng suy yếu, sao có thể kéo được A Lý đang quyết liệt thế chứ?
"Bang" một tiếng lớn, Địch Thanh lảo đảo đuổi đến, A Lý đã mềm nhũn ngã xuống, trên trán đầy máu tươi.
Địch Thanh ôm lấy A Lý, khản giọng nói:
-A Lý, sao đệ ngốc như vậy?
Vệ Mộ Sơn Thanh ở bên bị doạ đến đờ đẫn, nhất thời không thể động đậy.
Rốt cuộc Một Tàng Ngộ Đạo cũng dừng bước chân lại, dường như có vài phần ngập ngừng, cuối cùng vẫn sải bước rời đi. Mã Chinh dường như cũng bị xúc động bởi hành động quyết liệt của A Lý, nhìn Địch Thanh một cái, không còn bộ dạng ngang tàng như trước nữa, cũng rời đi với Một Tàng Ngộ Đạo.
Mặt A Lý mặt đầy máu, gắng gượng mở mắt nhìn Địch Thanh, khó nhọc nói:
-Địch tướng quân, chúng ta xin lỗi ngài.
Địch Thanh ôm lấy A Li thở dài:
-Đệ ngốc ạ, đệ có gì xin lỗi ta chứ? Tất cả điều này có liên quan gì đến đệ chứ?
Hắn kéo vạt áo xuống, muốn băng bó lại vết thương cho A Lý, cái đập đầu vừa nãy làm A Lý bị thương không nhẹ, nhưng vẫn còn cứu được.
A Lý nắm lấy tay Địch Thanh, khàn giọng nói:
-Địch tướng quân, ngài đừng cầm máu cho đệ, để đệ chết đi, đệ sẽ dễ chịu hơn một chút. Đệ không cha không mẹ, mấy ca ca cũng chết rồi, đến nay, còn liên luỵ đến ân nhân là ngài, đệ sống trên đời, còn có ý nghĩa gì?
Vệ Mộ Sơn Thanh nghe vậy, trên mặt sớm đã đầy nước mắt, giây phút này lòng càng như chết. A Lý nói không sai, tộc Vệ Mộ đều đã bị Nguyên Hạo giết hết hầu như không còn, đến nay, đại ca cũng chết rồi. Nhưng đại ca trước lúc chết, còn hãm hại Địch Thanh, bọn họ giờ cũng bị nhốt vào đại lao, làm gì còn đường sống chứ?
Địch Thanh chậm rãi nắm lấy tay A Lý, nhìn trên mặt đứa trẻ vị thành niên đó, có sự thăng trầm khó có thể làm phai mờ, nhẹ giọng nói:
-Đê vẫn còn người thân. Người thân của đệ, chính là ta!
A Lý ngẩn ra rồi đột ngột lớn tiếng khóc, đầu ngã vào lòng Địch Thanh.
Cậu sớm đã có ý niệm muốn chết không muốn tiếp tục liên luỵ Địch Thanh, nhưng nghe câu nói này của Địch Thanh, làm sao có thể cầm được sự áy náy và kích động trong lòng?
Tuy không phải cậu hại Địch Thanh, nhưng cậu lại cảm thấy hổ thẹn thay chotộc Vệ Mộ tộc.
Địch Thanh nhẹ vỗ vai A Lý, thấp giọng nói:
-Các ngươi yên tâm, chúng ta sẽ không chết như vậy.
Vệ Mộ Sơn Thanh nghe thấy Địch Thanh nói như vậy, ngược lại càng tuyệt vọng. Việc đã đến nước này, nếu Địch Thanh không đầu hàng Nguyên Hạo, bọn họ còn hy vọng gì chứ?
Nhưng Địch Thanh tuyệt đối sẽ không đầu hàng, mà bọn họ cũng sẽ không vì sống mà hàng, vậy đến bây giờ, chẳng phải chỉ còn đường chết?
Tiếng "lạch cạch" vang lên, cửa sắt nhà lao đột ngột mở ra, có một cơn gió lạnh thổi qua, dập tắt mấy ngọn đèn dầu. Cơn gió đó thổi đến, mang theo vài phần lạnh lẽo.
Có tia sáng bạc của ánh trăng chiếu vào, hành lang phản phức màu sắc ảm đạm.
Nơi cửa lao, đang đứng một người, làm cho mọi người nhìn không rõ mặt. Người đó đứng ở đó, không phát ra tiếng động, giống như một oan hồn.
Vệ Mộ Sơn Thanh nhìn qua, giật mình, lạnh run? Người đến là ai? Tại sao không có ngục tốt cản lại?
Thấy người đó từng bước tiến đến, bước đi cực kì thong thả...cử chỉ cực kì cổ quái.
Vệ Mộ Sơn Thanh nhìn người đi đến cảm thấy kì lạ, dường như muốn la lớn. Người đến rốt cuộc là ai? Chẳng lẽ là linh hồn chết oan của Vệ Mộ Sơn Phong, chết không cam lòng, giờ mới tìm đến Địch Thanh nói rằng y bất đắc dĩ?
Sau khi Trương Diệu Ca ra khỏi nhà lao, đôi mày thanh tú chau lại.
Ngẩng đầu nhìn ánh trăng phía trên ngọn liễu trong cung, phiền muộn như cũ, nàng đứng dưới tàng cây một hồi lâu, có gió lồng lộng trong tay ống áo, dường như tràn ngập ưu sầu. Nhìn về hướng Thiên Đô điện, trông thấy trong đó ánh đèn vẫn rực rỡ, Trương Diệu Ca do dự giây lát, cuối cùng vẫn đi qua đó.
Bên trong điện to lớn, những ngọn đuốc chiếu sáng đại điện hệt như đang ban ngày.
Dưới ánh đuốc rực rỡ đó, chỉ có một người đang ngồi, vẫn mũ đen áo trắng như cũ, bộ cung tên to lớn, tinh xảo như cũ. Cây hiên viên cung kia, Định Đỉnh tên đó hầu như chưa bao giờ xa cách y, nhưng ngoại trừ cung tên, nhưng lại thiếu người bên cạnh y.
Ngoài điện vẫn có mười sáu kim giáp hộ vệ canh giữ như cũ, nhưng trong toà điện rộng thênh thang, chỉ có một mình Nguyên Hạo.
Dưới ngọn đuốc, bóng người lay động, dường như cũng biểu lộ sự cô độc vô biên.
Y có thể có đại quyền trong tay, có thể nắm quyền sinh sát trong tay, nhưng cái y từ bỏ càng nhiều hơn. Giây phút trông thấy Trương Diệu Ca, trong mắt Nguyên Hạo đột nhiên xẹt qua vài tia thần thái.
Nhưng cho dù chút thần thái đó, cũng từ từ biến mất...
Trương Diệu Ca đi đến trước điện, mười sáu kim giáp hộ vệ trông thấy, cũng không ngăn cản. Không có ai khi không được phép của Nguyên Hạo mà có thể đến bên cạnh y, cho dù là thái tử cũng không ngoại lệ. Nhưng Nguyên Hạo đã từng có lệnh, Trương Diệu Ca có thể bất cứ lúc nào đến tìm y, không được ngăn cản.
Trương Diệu Ca đi đến trước Nguyên Hạo, chậm rãi ngồi xuống.
Nguyên Hạo khẽ thở dài, buồn vô cớ nói:
-Đan Đan nói không sai, ta có thể nắm trong tay sinh tử của người khác, nhưng không thể thao túng tình cảm của người khác. Ta không thể ngăn cản Đan Đan yêu Địch Thanh, cũng như không thể ép Địch Thanh thích Đan Đan.
Y không có hỏi Trương Diệu Ca kết quả, bởi vì y đã nhìn thấy kết quả qua biểu lộ của Trương Diệu Ca.
Ánh mắt Trương Diệu Ca lưu chuyển, nhìn gương mặt đầy cá tính đó:
-Vậy ngươi quyết định thế nào?
Ánh mắt nàng nhìn vào người phía trước, cảm thấy như gần như xa.
Nàng rất muốn nói, ngươi đừng để ý đến tình cảm của bọn họ, có lúc gặp nhau thật sự không bằng hoài niệm. Có những người cho dù luôn gặp nhau, nhưng có lúc lại không hiểu được người bên cạn mình, không thao túng được tâm tư người đó..
Nhưng nàng rốt cục không có nói gì, nhìn Nguyên Hạo trầm mặc, lại đáp:
-Tại sao không nói chân tướng cho Địch Thanh? Hắn là người trọng tình cảm, nếu như biết chân tướng....
Nói chưa hết lời, Nguyên Hạo đã khoát tay ngắt, từng chữ nói:
-Đan Đan không cần thương hại, muội ấy cần là chân tình!
Ngọn đuốc chiếu sáng rực, trong mắt Trương Diệu Ca lộ ra tia bi thương, nhưng đồng ý lời Nguyên Hạo. Đan Đan là cô gái nhỏ quật cường, kiêu ngạo, muội ấy quả thật sẽ không cần tình cảm bố thí. Sau một lúc lâu, nàng mới đáp:
-Vậy Đan Đan có biết ngươi vì muội ấy làm tất cả?
Nguyên Hạo đáp:
-Mấy ngày trước, ta để Địch Thanh gặp Đan Đan, sau đó Đan Đan.... tinh thần tốt hơn một chút. Ta không có nói tất cả cho muội ấy, nhưng ta nghĩ...muội ấy biết hết.
Trong mắt lộ ra ý đau khổ hiếm có, Nguyên Hạo nheo mắt lại, nhìn ánh đuốc đang nhảy mua, giống như đang nhìn năm tháng trôi qua khó đuổi theo đó:
-Bây giờ là ta giả vờ không biết muội ấy biết.
Câu nói này rất đơn giản, nhưng lại vô cùng phức tạp, trong ngữ khí, còn hàm chứa sự đau khổ và bi thương sâu sắc.
Ánh mắt Trương Diệu Ca rơi trên người Nguyên Hạo, một hồi lâu mới nói:
-Đan Đan có đại ca như ngươi, sẽ không cảm thấy tiếc nuối, ngươi làm đã đủ tốt rồi.
Nguyên Hạo đột nhiên đấm một quyền lên bàn "rầm" một tiếng, cái bàn đó sập xuống.
Y đột nhiên đứng lên, quyền đó tuy mạnh, nhưng vẫn như cũ, không cách nào trút hết ưu thương trong lòng y:
-Ta làm chưa đủ, năm đó ta vẫn cho rằng, ta có thể thay đổi muội ấy, nhưng ta hiện tại mới phát hiện, ta sai lầm vô cùng. Muội muội này của ta, người muội muội vì ta mà bỏ đi!
Đột nhiên nhìn về phía Trương Diệu Ca, Nguyên Hạo trong mắt tràn đầy chí lớn, đã có ánh sáng như pha lê loé lên, cổ họng y khàn xuống, nhìn Trương Diệu Ca khàn giọng nói:
-Đời này của ta, thiếu muội ấy quá nhiều, nay muội ấy đã không còn sống được mấy ngày, nếu ta đã biết tâm ý của muội ấy, không thể để muội ấy ra đi trong tiếc nuối. Bất luận thế nào, ta muốn Địch Thanh ngày mai nhất định phải cưới muội ấy, nhất định!
Sau khi y nói xong, hai quyền nắm chặt, ngẩng đầu nhìn chân trời phía ngoài điện, thần sắt sắc lạnh, điều hiu.
Trên trời có trăng, ánh trăng hoa lệ.
Người đó đi trên hành lang, nhịp độ chậm rải, mang theo động tác hơi cứng ngắc. Dưới ánh trăng hoa lệ, xuyên qua cửa sổ nhà lao, tạo thành chiếc bòng dài.
Vệ Mộ Sơn Thanh không biết đó là người hay là quỷ, không ngừng lùi về phía sau, ép đến bên bức tường. Địch Thanh nhìn thân ảnh đó, trên mặt từ từ lộ ra vẻ kì dị.
Người đó cuối cùng đi đến trước chấn song, giây phút nhìn về hướng Địch Thanh, chậm rãi nói:
-Địch Thanh, huynh có ở đó không?
Địch Thanh càng lấy làm lạ, tạm thời giao A Lý cho Vệ Mộ Sơn Thanh, đứng lên đáp:
-Đan Đan công chúa, sao ngươi lại đến?
Người đến lại là Đan Đan. Rõ ràng nàng ấy đã hẹn với Địch Thanh rồi mà, phải mấy ngày sau mới gặp, ban đầu nàng không chịu gặp Địch Thanh, tại sao giờ lại chủ động đến nhà lao tìm Địch Thanh?
Trong nhà lao không có đèn, bóng tối bao phủ, Địch Thanh chỉ có thể lờ mờ trông thấy bóng dáng của Đan Đan, dựa vào trực giác biết rằng đó là Đan Đan.
Đan Đan vẫn là vận bộ y phục màu tím, nhưng sắc mặt nàng dường như trắng hơn, môi đỏ hơn. Nàng hôm nay trang điểm hơi đậm. Đan Đan không trả lời vấn đề của Địch Thanh, đột nhiên cười, trong nhà lao, nhìn thấy cảm thấy quyến rũ hơn nhiều:
-Huynh hôm nay.... vẫn khoẻ chứ?
Địch Thanh chậm rãi tiến lên một, nhìn vào cặp mắt của Đan Đan, trông thấy trong ánh mắt của nàng dường như có vài phần mênh mang, trong lòng không biết tại sao cảm thấy sợ hãi. Đan Đan thay đổi rồi, thay đổi quá nhiều, quá nhiều. Cô gái nhỏ trước kia tràn ngập sự quật cường, tinh quái, hình như đã trở nên trầm lặng rất nhiều.
- Ngươi ...vẫn khoẻ chứ?
Địch Thanh hỏi ngược lại.
Nghe trong khẩu khí của Địch Thanh tràn đầy ý dò hỏi, Đan Đan cười, cười một cách rất vui vẻ:
-Ta đương nhiên rất khoẻ. Địch Thanh, sao huynh không cẩn thận như vậy, lại bị đại ca của ta bắt được?
Nếu người khác nói như vậy, Địch Thanh quá nửa sẽ cho là châm chọc, nhưng nghe Đan Đan nói, giống như nói chuyện thông thường với bạn bè, Đan Đan không phải cố ý. Hắn không có trả lời, chỉ nhẹ nhàng đưa tay ra phía trước lay lắc lắc..
*****
Đan Đan vẫn nhìn về phía hắn, không có phản ứng.
Sống lưng Địch Thanh bỗng nhiên lạnh buốt, vừa muốn bước lên phía trước, đột nhiên dừng bước chân, trong mắt lộ ra sự hoảng sợ.
Đan Đan không cảm thấy được sự kì dị của Địch Thanh, nói:
-Mấy hôm trước huynh đến thăm ta, lúc đó...ta quả thật rất vui.
Trên khuôn mặt tái nhợt của nàng mang nụ cười ngọt ngào.
Nụ cười ấy là thật sự vui vẻ.
Nụ cười ấy mang đến ánh sáng cho nhà lao tối tăm, cho bầu không khí quỷ dị. Khuôn mặt tươi cười ấy đã từng thuần khiết, đã từng giảo hoạt, đã từng thiên biến vạn hoá, nhưng lúc này, chỉ còn lại sự thật lòng.
Địch Thanh lặng lẽ nhìn Đan Đan đang gần trong gang tấc, môi mấp máy, muốn hỏi gì đó, nhưng cuối cùng cũng không có hỏi. Trong nhà lao, yên lặng trong giây lát, Địch Thanh nói:
-Lúc ta gặp ngươi, cũng rất vui.
Đan Đan nghe câu nói này, trên mặt đột nhiên sáng lên, nhưng mắt của nàng vẫn mênh mang nhìn về phía trước.
Địch Thanh lại nói:
-Muộn như vậy, ngươi còn đến thăm ta, có phải có việc không?
Đan Đan thành thật gật đầu, thấp giọng nói:
-Mấy ngày trước, sau khi huynh rời đi, ta nghĩ rất lâu. Huynh tại sa mạc từng cứu ta, dẫn ta ra khỏi sa mạc. Ta trong cung cũng từng cứu huynh, dẫn huynh ra khỏi hoàng cung, có đúng không?
Địch Thanh có chút không hiểu, không hiểu tại sao Đan Đan lại thận trọng nhắc lại chuyện đó như vậy? Nhưng hắn nhìn cặp mắt mênh mang của Đan Đan, cuối cùng vẫn gật đầu đáp:
-Đúng, ngươi nói không sai, ta từng cứu ngươi, ngươi cũng từng cứu ta, chúng ta không ai nợ ai.
Lúc Đan Đan nghe đến bốn chữ không ai nợ ai, thân thể yêu kiều chấn động. Lắc đầu, thần sắc dường như có chút buồn khổ, nói:
-Huynh nói không đúng, ta đã nghĩ rất lâu, đột nhiên mới phát hiện, kỳ thật ta vẫn còn thiếu huynh....
Địch Thanh cảm thấy vô cùng kì lạ, không hiểu Đan Đan tãi sao cứ chấp nhất việc nhỏ này, hỏi:
-Ngươi thiếu ta cái gì?
Đan Đan đưa tay vào tay áo tìm kiếm một lúc, chậm rãi lấy ra một chiếc đằng hài (giày mây). Chiếc đằng hài ấy tuy không quý, là dùng cây mây khô tạo thành, lót bằng lông chim ưng, thậm chí có thể nói là thô sơ.
Nhưng hai tay Đan Đan cầm chiếc hài đó, như cầm châu ngọc quý giá nhất trên thế gian. Bởi vì đôi hài này, là vật duy nhất Địch Thanh để lại cho nàng. Nàng nhìn Địch Thanh nói:
- Huynh tặng ta chiếc hài này, ta chưa trả lại cho huynh tình này, nói như vậy, ta vẫn thiếu huynh vài món đồ. Ta đã nghĩ rất lâu, ta định sẽ trả lại huynh một món đồ để bù đắp.
Địch Thanh nhíu mày, một lúc mới nói:
- Ngươi cần gì phải tính kỹ như vậy chứ?
Đan Đan nghe thấy, trên mặt có cười trông mong, lẩm bẩm đáp:
-Nhất định phải rõ ràng, nhất định.
Vệ Mộ Sơn Thanh ôm A Lý nhìn hai người trong, ngoài lao, trong mắt hiện lên cảm giác kỳ lạ. Nàng như không hiểu, lại giống như bừng tỉnh, trong đó còn, mang theo chút chán ghét và cảm động.
Địch Thanh nói:
-Ngươi không cần cực khổ....
Dừng một lát, nói:
-Ngươi không cần trả cái gì cho ta cả, ngươi đem chiếc hài này trả ta, không phải không còn thiếu gì nữa sao?
Đột nhiên nghĩ đến cái gì, ngờ ngợ cảm giác tình cảnh này dường như đã từng gặp qua. Trước đây trừ Đan Đan, hình như còn có người kiên quyết muốn không còn vay nợ gì với hắn nữa...
Trên khuôn mặt tái nhợt của Đan Đan có phần lo lắng, vội đáp:
-Không được, không nhất định là như vậy. Ý nghĩa của chiếc hài này đối với ta và đối với huynh hoàn toàn không giống nhau. Trên đời này, có ngàn vạn chiếc hài, nhưng ý nghĩa tất cả những chiếc hài cộng lại, cũng không bằng chiếc này. Nếu ta đem hài trả lại cho huynh, có lẽ trong mắt huynh, chiếc hài này sẽ giống với ngàn vạn chiếc khác, căn bản không khác gì mấy, có đúng không? Địch Thanh...huynh nói chuyện đi.
Địch Thanh trong lòng chấn động, nhìn thấy khuôn mặt như tuyết đó, tràn đầy lo lắng. Nhất thời không nhịn được, gật đầu:
- Ngươi nói đúng.
-Đúng.
Trên mặt Đan Đan lộ ra nụ cười, như đoá u lan nở rộ. Nàng đã thay đổi rất nhiều, mất đi sự bướng bỉnh, tuỳ hứng, không còn suy nghĩ bất định, nhìn thấy giống như một thiếu nữ ngây thơ, không hiểu sự đời.
Địch Thanh thật sự rất có nghĩ nàng và Đan Đan tại sa mạc lúc đó là cùng một người.
Là cái gì đã làm cho nàng thay đổi lớn như vậy?
Đan Đan vừa mới để lộ nụ cười, lại chau mày lại, nói:
-Địch Thanh, sau mấy ngày nữa, ta gửi một món đồ cho huynh, món đồ đó đối với huynh mà nói, quan trọng như chiếc hài này đối với ta.
Địch Thanh nghe vậy, thân thể run lên, hắn không quan tâm Đan Đan muốn gửi cho hắn cái gì, chỉ cảm thấy trong câu nói bình thản, mang theo tình ý như biển.
Hắn tuy ngu ngơ trong chuyện tình cảm, thậm chí Dương Vũ Thường còn nói hắn là đại ca khờ đầu gỗ. Nhưng hắn sao không cảm nhận được mối thâm tình của Đan Đan? Đan Đan tuy đến nay, không có nói từ thích với hắn, nhưng theo như phân lượng của chiếc đằng hài đó trong lòng Đan Đan, Địch Thanh hắn trong lòng Đan Đan, chỉ sợ còn quý hơn vạn lần so với chiếc đằng hài đó.
- Đan Đan.... ta....
Địch Thanh vừa muốn mở miệng, thì bị Đan Đan ngăn lại:
-Được rồi, ta biết, huynh không cần nói.
Địch Thanh chần chờ nói:
-Ngươi biết?
Đan Đan mỉm cười đáp:
-Trong lòng người mình yêu nghĩ gì, ta cảm nhận được.
Nhưng trong nụ cười của nàng, đột nhiên có vài phần bất an. Nàng cuối cùng đã nói ra những lời muốn nói, có lẽ cả đời này của nàng chỉ sẽ nói một lần. Nàng luôn tự cảnh cáo mình không được nói ra câu này, bởi vì nàng nếu đã biết người mình yêu nghĩ gì, thì cũng biết vĩnh viễn sẽ không được hồi đáp, vậy giữa bọn họ không phải lại thiếu nhau cái gì nữa sao?
Nhưng nói ra câu nói này, dù bất an, nàng cũng không hối hận.
Có lẽ có rất nhiều lời, kiếp sau sẽ không có, chỉ trông mong vào kiếp này, có lẽ câu nói này, Địch Thanh không hiểu?
Địch Thanh đờ đẫn đứng ở đó, có ngàn vạn ý nghĩ, nhưng không nói ra câu nào.
Nỗi bất an đó của Đan Đan cuối cùng cũng đã qua đi, nhẹ nhàng cất chiếc đằng hài lại, đưa tay gạt sợi tóc dài trước trán hỏi:
-Địch Thanh, huynh.. thấy ta.... đẹp không?
Đôi mắt trên khuôn mặt trắng bệt có vài phần mong đợi...
Địch Thanh nhìn Đan Đan một lúc lâu, cuối cùng gật đầu đáp:
-Rất đẹp, đẹp như hoa vậy.
Trên mặt Đan Đan đột nhiên trở nên bừng sáng, cả người ngây giây phút đó, cũng biến thành nhu nhược, giống như đổi cả tướng mạo bên ngoài. Địch Thanh trước giờ không nghĩ, một câu nói của mình sẽ làm cho Đan Đan thay đổi như vậy. Đan Đan trầm mặc một chút, lại cười, nói:
-Đa tạ huynh. Ta đi đây, mấy ngày sau, chúng ta nói không chừng sẽ gặp lại...không phải, là nhất định sẽ gặp lại.
Không ngừng gật đầu, giống như tạo niềm tin cho bản thân. Chậm rãi xoay người rồi chậm rãi rời đi.
Địch Thanh nhìn bóng lưng của Đan Đan, trong mắt có vài phần lo lắng. Nhìn thấy Đan Đan đến trước cửa sắt, tìm kiếm một lúc, rồi mới ra ngoài.
Tiếng "lạch cạch" vang lên, cánh cửa sắt đó cắt ngang bóng lưng, cắt ngang khung cảnh.
Địch Thanh đứng đó, nhịn không được muốn hỏi:
-Mắt của Đan Đan làm sao vậy...chẳng lẽ nàng bị mù?
Hắn vừa trông thấy cử chỉ kì lạ của Đan Đan, nhịn không được, đưa tay ra thử, nhưng Đan Đan không có phản ứng. Hắn quan sát tỉ mỉ đôi mắt của Đan Đan, phát hiện con ngươi mắt vốn linh động có vẻ không chuyển động. Lại nghĩ đến lúc Đan Đan chậm rãi đến, trong lòng Địch Thanh cảm thấy khó hiểu và thương hại.
Tại sao Đan Đan lại mù?
Nguyên Hạo nhất định muốn Địch Thanh hắn cưới Đan Đan, chẳng lẽ là vì Đan Đan mù rồi?
Đang trầm ngâm, Vệ Mộ Sơn Thanh nói:
-Địch tướng quân, nàng ấy đối với ngài thật si tình.
Vệ Mộ Sơn Thanh tuy hận Nguyên Hạo, cũng biết Đan Đan là muội muội của Nguyên Hạo. Nhưng vừa rồi, bất luận ai trông thấy Đan Đan, đều hận không được.
Địch Thanh trầm mặc không đáp, Vệ Mộ Sơn Thanh lại nói:
-Nàng ấy hi vọng kiếp sau có thể cùng ngài yêu nhau.
Địch Thanh chấn động, bỗng nhiên xoay người, thất thanh nói:
-Cô nói gì?
Vệ Mộ Sơn Thanh trong mắt đầy sự đồng tình, chậm rãi đáp:
-Tại vùng biên giới Tây Tạng, có một truyền thuyết, kiếp này những cặp nam nữ còn vướng mắc, kiếp sau nhất định sẽ có người đến trả, định sẵn không thể bên nhau. Chỉ có những cặp nam nữ còn vướng mắc ở kiếp này, sau khi không còn nợ nần nhau nữa, kiếp sau mới có thể thật lòng yêu nhau! Nàng ấy một mực muốn cùng ngài không còn nợ nhau gì nữa, không cần phải hỏi, khẳng định là biết truyền thuyết này.
Địch Thanh vừa nghe, ngây ra tại chỗ, lúc đó, suy tư chồng chất. Đột nhiên nghĩ đến lúc tại sa mạc, Đan Đan cho rằng chắc chắn chết, thảm thiết nói với Địch Thanh hắn:
-Nếu như ông trời muốn ta chết, ta càng hi vọng...có thể chết trong tay huynh. Huynh cứu ta, lại giết ta, chúng ta kiếp không còn thiếu nợ nhau nữa?
Lại nghĩ đến lúc biệt ly tại bên ngoài Hưng Khánh phủ, Đan Đan hung hăng nói với hắn:
-Huynh lần này đi, nhất định đừng trở lại nữa. Huynh cứu ta một lần, ta cũng cứu lại huynh. Huynh dẫn ta ra khỏi hoang mạc, ta cũng đã dẫn huynh ra khỏi hoàng cung. Từ đây về sau, vĩnh viễn không nợ nhau, không còn liên quan gì nữa!
Hắn vẫn luôn không hiểu tại sao Đan Đan luôn cường điệu mấy chữ không thiếu nợ nhau, nay hắn cuối cùng đã hiểu. Nhưng trong đầu như có tia chớp xẹt qua, đến giờ còn có một màn tái hiện trong đầu.
*****
Chính là trong mật thất đen kịt đó, thân thể Phi Tuyết lay động chăm chú nhìn hắn, tròng mắt đen trắng phân minh làm cho người ta nhìn không thấy chút gợn sóng:
-Huynh tại Thừa Thiên Tế cứu ta, ta muốn cứu huynh một lần, như vậy, chúng ta không ai nợ ai.
-Tại vùng biên giới Tây Tạng, có một truyền thuyết...nói rằng hai người không còn thiếu nợ nhau...kiếp sau...sẽ không gặp lại!
Hắn lúc đó cho rằng, Phi Tuyết không muốn lại bị hắn liên luỵ, do đó kiếp sau cũng không muốn gặp hắn, không ngờ Phi Tuyết là gạt hắn.
Thì ra hai người không thiếu nợ lẫn nhau, kiếp sau sẽ thật lòng yêu nhau, sẽ không còn ân oán vướng mắc.
Tại sao Phi Tuyết muốn gạt hắn?
Vẫn còn nhớ đó là ánh mắt thất vọng, trong đó, tràn đầy sự cầu khẩn:
-Địch Thanh, ngươi hứa với ta, từ nay về sau, chúng ta không ai nợ ai, được chứ?
Hắn đến nay mới hiểu rõ tất cả, nhưng không phải quá muộn rồi sao?
Vậy hắn và Vũ Thường thì sao, kiếp nay còn nhiều vướng víu như vậy, vậy kiếp sau sẽ lại còn gặp nhau không? Lúc này có vầng trăng sáng, vầng trăng như hình cái móc câu, gấp khúc như đôi mày đầy suy tư! Địch Thanh nhìn ánh trăng lạnh lùng ấy tĩnh mịch xuyên qua cửa sổ rơi trên hành lang vắng lặng của nhà lao, hiện ra tia sáng ảm đạm, trở nên ngây dại...
Nguyên Hạo chau mày, nhìn vầng trăng gấp khúc, sau mợt lúc lâu mới nói:
-Diệu Ca, đa tạ ngươi đã ở cùng với ta lâu như vậy. Ngươi về đi.
Trương Diệu Ca nhìn Nguyên Hạo, trong lòng nói:
-Kỳ thật, ta ở cùng với ngươi một đời một kiếp cũng không sao cả, nhưng trong lòng ngươi chỉ có đại nghiệp, có từng chia sẻ vị trí nào cho ta. Ngươi luôn nói, ta là hồng nhan tri kỷ của ngươi, ta lúc nào cũng làm tri kỉ của ngươi, nhưng ta không muốn tiếp tục làm tri kỉ của ngươi nữa.
Yên lặng như tờ, tràn đầy sự vắng vẻ, tịch mịch.
Tất cả mọi lời nói chỉ lẩn quẩn trong lòng, cuối cùng mở miệng, Trương Diệu Ca nói:
-Ngột Tốt, Cốc Tư La phái Thiện Vô Uý đến trước mấy ngày rồi, Gia Luật Hỷ Tôn cũng vì chuyện của Hưng Bình công chúa đến Khánh Hưng phủ rồi, bọn họ lại cùng nhau hẹn mà đến, muốn tạo áp lực với Ngột Tốt ngươi, chỉ sợ...sớm có ước định.
Nguyên Hạo cười lạnh đáp:
-Bọn chúng liên thủ, cho rằng ta sợ?
Y ưỡn ngực ngẩng đầu, vẫn nhìn vầng trăng khuyết trên trời, nhưng không hề liếc mắt về phía nữ tử bên cạnh.
Trương Diệu Ca thầm than một tiếng, nói:
-Ta biết Ngột Tốt không sợ, nhưng ngươi cùng lúc đối phó ba nước Tống quốc, Thổ Phiên và Khiết Đan, lại quyết định ngày mai kết thúc tất cả tại Thiên Đô điện, nếu bọn họ thật làm khó, chỉ sợ bất lợi đối vớiNgột Tốt.
Nguyên Hạo thản nhiên nói:
-Địch Thanh bị giam, Đại Tống còn có dũng khí để khai chiến với ta sao? Mười vạn binh mã của ta tuy có kết cục thảm bại, nhưng có thể bắt được một tên Địch Thanh, đã có thể đánh bại trăm vạn binh mã của Đại Tống. Trong lòngCốc Tư La không có đại chí nhất thống thiên hạ, chỉ mong muốn hiện trạng bình an, chỉ cần đi Hương Ba Lạp, cho hắn một cái gật đầu giữ yên bình, hắn giả vờ làm ra bộ mặt từ bi, sẽ không dễ dàng lấy tính mạng của bá tánh vùng biên giới Tây Tạng ra đùa giỡn. Còn về Gia Luật Hỉ Tôn, càng tức cười hơn, Khiết Đan bọn họ thu được lợi của Đại Tống, nên đi làm người giảng hoà, để ta không dám lại dụng binh với Đại Tống. Bọn chúng vừa được danh vừa được lợi, chẳng lẽ chưa từng nghĩ ta được những gì? Người Khiết Đan vốn hung hãn, cho dù là kình địch của ta, nhưng từ sau liên minh Thiền Uyên, hơn mười năm đã không khai chiến, chỉ sợ binh giáp cũng đã mốc lên rồi, quốc gia như vậy, ta có gì phải sợ?
-Nhưng.... những năm gần đây, chiết chóc quá nhiều, chỉ sợ thuộc hạ không phục.
Trương Diệu Ca nhìn vầng trán hiên ngang của Nguyên Hạo, trong lòng lại cảm thấy bất an.
Nguyên Hạo điềm nhiên cười:
-Ta chính là muốn nhìn xem, có ai không phục! Ta hy vọng thuộc hạ của ta, mỗi người đều như sói, một con sói, nếu không biết khát máu, không biết làm phản, vậy có gì khác biệt với dê!
Ánh trăng như bạc chiếu đến, rơi trên thân thể to lớn, ánh lên ánh sáng nhàn nhạt.
Vào lúc đó, trong mắt y tràn đầy chí lớn, hai quyền nắm chặt, nhưng không để ý đến người đứng bên mình, cô độc đứng trong thân ảnh của y, lông mày chau chặt, đầy sự bi thương, ưu sầu...
Trăng sáng, trăng mờ, cuối cùng không thắng nổi tia nắng ban mai, ẩn vào chân trời.
Trời đã sáng.
Địch Thanh ngồi trong nhà giam, cả đêm không ngủ. A Lý và Vệ Mộ Sơn Thanh tuy lòng đầy sợ hãi, nhưng cuối cùng không chống chọi nổi mệt mỏi rã rời, dựa vào tường ngủ.
Trong hai tròng mắt của Địch Thanh đã có chút tia máu, cả đêm đó, đã dài dằng dặc như cả cuộc đời. Tóc hắn đã có chút hoa râm, thêm mấy sợi sáng bạc. Hắn không sợ chết, chỉ là rất nhiều chuyện không hiểu.
Tiếng "lạch cạch" vang lên, cửa nhà lao mở rộng, Mã Chinh dẫn thị vệ trong cung vào, thần sắc nghiêm nghị. Vệ Mộ Sơn Thanh và A Lý bị giật mình tỉnh giấc, thần sắc Vệ Mộ Sơn Thanh có chút hoảng loạn, nhưng A Lý vẫn trấn tĩnh như thường.
Chỉ có Địch Thanh, vẫn ngồi đờ đẫn trên cỏ khô, đầu cũng không ngẩng lên.
Mã Chinh cảnh giác tới trước tường rào chắn, tay vịn tường rào, quát:
- Địch Thanh... Ngột Tốt mời ngươi tới điện Thiên Hòa gặp mặt.
Gã tuy dùng từ mời, nhưng thần sắc mọi người vẫn như lâm đại địch.
Tuy biết Địch Thanh đã trúng anh hùng túy, vô lực phát huy, nhưng lúc này đối với Địch Thanh mà nói, dù sao cũng là sống chết trước mắt. Quân Hạ nghe đại danh của Địch Thanh, chỉ sợ Địch Thanh sắp chết làm loạn, không thể không đề phòng!
Địch Thành cuối đầu nhìn năm ngón tay, năm ngón tay co duỗi không còn lực hùng hồn như trước.
Mỹ nữ tuổi xế chiều, anh hùng mạt lộ.
Địch Thanh hắn dù có muôn vàn quyết tâm dũng khí, lúc này cũng đã tới bước đường cùng! Không nhận lời yêu cầu của Nguyên Hạo, hắn không có lý do tiếp tục sống tiếp. Nhưng hắn dù có muôn vàn lý do, làm sao có thể nhận lời Nguyên Hạo?
Một hồi lâu, Địch Thanh mới khó khăn đứng lên, quay lại liếc nhìn A Lý. A Lý vẫn đang chờ Địch Thanh nhìn qua, thấy rồi cười lớn nói:
- A Lý có thể cùng chết với ngài, thật sự không có hối tiếc.
Y tuy trẻ tuổi, nhưng có vô số đàn ông khó có thể bì được.
Hào hùng.
Địch Thanh cười cười, sờ sờ đầu đầu A Lý, không nói gì nhiều, chậm rãi đi tới trước rào chắn, nhìn Mã Chinh.
Mã Chinh lui lại sau một bước, tay đặt lên cán đao, ngón tay không khỏi giựt, quát:
- Địch Thanh, ngươi không được làm bậy.
Y ngoài mạnh trong yếu, thoạt nhìn rất sợ Địch Thanh.
Kỳ thực không chỉ Mã Chinh, những thị vệ Tiền điện sau lưng y đều có chút khiếp đảm, mỗi người tay ấn lên cán đao nhìn Địch Thanh, chỉ cần Địch Thanh có dị trạng, thì sẽ rút đao.
Địch Thanh chỉ là đứng ở đó, không động đậy.
Sau một lúc lâu, Mã Chinh mới nhớ bảo thủ hạ mở cửa lao, đợi ra khỏi nhà lao, lại lệnh thủ hạ đi tháo xiềng xích cho Địch Thanh. Ngột Tốt có lệnh, đối đãi Địch Thanh như khách, mệnh lệnh của Ngột Tốt, chính là ván đã đóng thuyền, không dễ dàng thay đổi, hậu quả không tuân theo, chỉ có chết! Địch Thanh được thị vệ vừa cung nghênh vừa áp giải tới trước điện Thiên Hòa.
Trong điện Thiên Hòa đã có không ít quần thần chờ đợi, thấy Địch Thanh đến trong mắt đều có kinh ngạc.
Địch Thanh nở nụ cười, nhớ tới lúc trước cũng tới điện Thiên Hòa, chỉ là lúc đó hắn là trên xà ngang, hắn chưa từng nghĩ qua, có một ngày sẽ nghênh ngang vào lại điện Thiên Hòa.
Điện Thiên Hòa tiêu sát nghiêm nghị, trên đài cao có bàn rồng ghế rồng, trên ghế rồng trải gấm vàng đoạn thiêu rồng.
Tất cả gần như đều không có thay đổi.
Không giống là, Trung thư lệnh Trương Nguyên đã không còn, cạnh ghế rồng không xa, vẫn đặt cái ghế bành.
Quần thần đều nhìn cái ghế bành đó, không hiểu có ai đủ tư cách ngồi bên cạnh Nguyên Hạo. Trong điện Thiên Hòa, có thể ngồi, chỉ có một người, đó chính là Nguyên Hạo!
Có ai dám cùng ngồi với Nguyên Hạo?
Vấn đề sắp có đáp án rồi, vì Một Tàng Ngộ Đạo đã tới trước mặt Địch Thanh, nói:
- Địch tướng quân, cái ghế bành kia là chuẩn bị cho tướng quân. Ngột Tốt từng nói, trên đời này, cũng chỉ có Địch tướng quân có thể cùng ngồi với ông ấy..
Một lời đã nói ra, mọi người đều kinh ngạc, cho dù là Địch Thanh, cũng có phần vô cùng kinh ngạc. Nhưng cuối cùng không có nói nhiều, chỉ là chậm rãi đi tới, ngồi xuống.
Địch Thanh ngồi ở vị trí đó, nhìn thấy quần thần hoặc hiếu kỳ, hoặc căm giận, hoặc vô cùng kinh ngạc, hoặc không hiểu, trong lòng thật sự cũng có chút khó hiểu. Người dưới điện, hắn đa số không quen, nhưng có mấy người nhận ra hắn.
Dã Lợi Trảm Thiên đứng ở góc điện, không có ai nói chuyện với y, y tựa hồ cũng không thèm trò chuyện với người bên cạnh, trơ trọi gầy yếu giống như con dơi, trên mặt tựa hồ cũng có ý bất an. Già Diệp Vương ở dưới điện nhìn chằm chằm Địch Thanh, trong mắt có phần oán hận. Niêm Hoa Già Diệp, thế sự vô thường, một cánh tay của Già Diệp Vương, chính là bị Địch Thanh chặt, y bỗng dưng nhìn thấy Địch Thanh trên chỗ cao, khó tránh khỏi căm giận, thiếu chút thong dong của Già Diệp Niêm Hoa.
Bát Nhã Vương - Một Tàng Ngộ Đạo vẫn bình tĩnh như thường, khóe miệng thậm chí có phần mỉm cười... Trữ Lệnh Ca cũng trên điện, bước đi thong thả tới, trong thần sắc mơ hồ có ý vô cùng lo lắng, thỉnh thoảng liếc nhìn về hướng ngoài điện, như có tâm sự.
← Hồi 105 | Hồi 107 → |
< Xem thêm truyện hay, đặc sắc khác