← Hồi 106 | Hồi 108 → |
Địch Thanh nhớ mấy ngày trước, Trữ Lệnh Ca này còn muốn tìm Nguyên Hạo, không biết chuyện gì nữa? Nhưng hắn lười đi lo chuyện của cha con Nguyên Hạo, tầm mắt vừa xoay chuyển, đã rơi trên người một người. Người đó trong điện làm Địch Thanh có chút kỳ quái, mặt người đó như núi non trùng điệp, lồi lõm phân rõ, chặt đứt một cánh tay, cũng đang nhìn Địch Thanh.
Người đó chính là Dã Lợi Ngộ Khất!
Trong ánh mắt Dã Lợi Ngộ Khất nhìn Địch Thanh vẫn là căm hận, lão mất một cánh tay cũng là nhờ Địch Thanh ban tặng, đương nhiên sẽ ôm hận trong lòng. Địch Thanh đối với cái này không có kỳ lạ, kỳ lạ lại là, Dã Lợi Ngộ Khất không phải bị Nguyên Hạo phái tới Sa Châu, sao lại về tới phủ Hưng Khánh chứ?
Đang lúc lấy làm kỳ quái, chỉ nghe được tiếng chuông khánh "keng" âm hưởng, réo rắc truyền tới. Quần thần đã im lặng, khoanh tay đứng nghiêm, đón tiếng bước chân ngoài hành lang đi tới, có hai đội hộ vệ đi ra.
Địch Thanh từng thấy qua quy mô này, lúc đó hắn ám sát Nguyên Hạo, chính là có hộ vệ kim giáp hộ tống Nguyên Hạo đi trước, do đó thời gian đầu hắn không có nhìn hướng về Nguyên Hạo đi vào. Hắn lưu ý cơ thể Dã Lợi Ngộ Khất đột nhiên run rẩy, trên mặt có ý kích động phẫn nộ.
Dã Lợi Ngộ Khát bất mãn Nguyên Hạo? Một ý niệm chợt lóe qua trong đầu Địch Thanh.
Năm đó cũng là ở điện Thiên Hòa, lần đó bất mãn Nguyên Hạo là Dã Lợi Vượng Vinh. Nhưng cho dù kế hoạch ám sát chu đáo chặt chẽ như vậy, cũng không làm khó được Nguyên Hạo, Dã Lợi Ngộ Khất có tư cách gì bất mãn?
Giữa lúc Địch Thanh suy nghĩ, lại để ý tới ánh mắt giận dữ của Trữ Lệnh Ca nhìn về hướng Nguyên Hạo, thần sắc vừa kích động, vừa lo lắng. Địch Thanh lấy làm kỳ lạ, khó hiểu cha con này có thù hận gì, hắn không kìm được quay đầu nhìn, chỉ cảm thấy đầu óc ngẩn ra, bỗng nhiên đứng lên.
Người đi giữa trong vệ sĩ mặc kim giáp, chính là Nguyên Hạo.
Vẫn áo trắng hơn tuyết, hắc quan như mực, vẫn trang phục không hoa lệ, vẫn là cái liếc nhìn trong muôn người thì có thể thấy.
Nguyên Hạo đi tới đó, người khác đều liếc nhìn y.
Nhưng Địch Thanh chỉ là nhìn một người bên cạnh Nguyên Hạo!
Người đó áo trắng như tuyết, tóc đen như mực, thắt lưng buộc dải tơ tằm màu lam.
Dây đeo xanh như nước biển, tinh khiết như trời...
Màu sắc của dây đeo đó, vốn cùng màu móng tay của Nguyên Hạo. Người theo bên cạnh Nguyên Hạo, chính là người hoàn toàn không cùng loại người với Nguyên Hạo.
Vừa kiêu ngạo, vừa thu liễm.
Địch Thanh cứng lưỡi, khó mà tưởng tượng lại thấy được người đó cùng Nguyên Hạo sánh vai đi. Người đó là Phi Tuyết_như tuyết bay, người con gái làm người ta khó nắm bắt.
Phi Tuyết làm thế nào đến đây? Phi Tuyết là một bọn với Nguyên Hạo? Chẳng lẽ Phi Tuyết cũng là người của bộ Kiền Đạt Bà? Nhiều ý nghĩ chợt lóe lên trong đầu Địch Thanh, trái tim cũng không kìm được nhức nhói.
Phi Tuyết chỉ là lẳng lặng theo cùng Nguyên Hạo, lẳng lặng nhìn phía trước, cách chỗ Địch Thanh không xa, nhìn như không thấy. Chẳng lẽ, cô đã quên Địch Thanh rồi, hay là... cô hoàn toàn không phải là Phi Tuyết?
Chuông khánh lại vang, mọi âm thanh yên tĩnh.
Nguyên Hạo đã ngồi xuống ghế rồng, dưới thanh la tán, ngón tay nhẹ gảy, một cây trường cung đặt trên bàn, một bình vũ tiễn ngay bên tay. Tình cảnh này nhiều năm nay chưa từng thay đổi, Nguyên Hạo mỗi ngày lâm triều, vẫn sẽ cầm cung Hiên Viên, tên lập quốc đặt trước người, như đao sắc bén treo cao. Quần thần nước Hạ mỗi ngày tới đây, đều như dê vàng bị sói nhìn chằm chằm, đều là kinh hãi, không dám có chút chậm trễ.
Duy nhất thay đổi là, Phi Tuyết đứng bên cạnh Nguyên Hạo.
Mấy năm nay, chưa từng có nữ giới xuất hiện ở điện Thiên Hòa lúc lâm triều, càng không có cô gái nào có thể đứng bên cạnh Nguyên Hạo lúc lâm triều.
Ngoại trừ rất ít mấy người nhận ra Phi Tuyết, mọi người còn lại đều nhìn Phi Tuyết còn nhiều hơn nhìn Nguyên Hạo, nhất thời kinh hãi chuyện gì đang xảy ra, và tạm thời quên hết tất cả.
Trữ Lệnh Ca nhìn Nguyên Hạo, cắn chặt hàm răng, cả người run lên liên tục. Địch Thanh cũng đã bình tĩnh lại, chậm rãi ngồi xuống, không kìm được lại nhìn qua Trữ Lệnh Ca. Trực giác nói cho hắn biết Trữ Lệnh Ca cũng quen Phi Tuyết, còn trực giác năm đó nói cho hắn biết, Phi Tuyết và Nguyên Hạo vốn có liên quan, không ngờ hôm nay quả thật ứng nghiệm.
Địch Thanh trong lòng lo lắng, ánh mắt quét qua trên mặt mọi người, nhìn thấy biểu tình không giống nhau. Điện Thiên Hòa tuy yên tĩnh, nhưng đã như có mưa gió kéo đến.
Nguyên Hạo tay vuốt ve bàn án, năm ngón tay nhẹ nhàng gõ động bàn án, nhịp điệu giống như tiếng trống lôi đình! Tuy không tiếng động, nhưng trong lòng mọi người, đều đã theo nhịp gõ của ngón tay nhảy động không ngừng.
Nhìn quanh động tĩnh của quần thần, Nguyên Hạo cuối cùng mở miệng:
- Mời sứ giả Khiết Đan, sứ giả Thổ Phiên cùng đứng lên.
Địch Thanh tuy biết điện Thiên Hòa hôm nay tuyệt sẽ không thuận hòa, nhưng cũng không ngờ rằng, Khiết Đan, Thổ Phiên đồng thời phái người đến. Nguyên Hạo bảo sứ thần hai nước cùng tiến lên, lại có hành động kinh thiên hãi địa gì?
Ngẩng đầu nhìn, nhìn thấy ngoài điện đang đi tới mấy người. Người dẫn đầu thần sắc tự nhiên, như cô nhạn, chính là Đô điểm kiểm Da Luật Hỉ Tôn của Khiết Đan vào điện trước. Hai người theo sau lưng Da Luật Hỉ Tôn, một người tinh tráng dũng mãnh nhanh nhẹn, hai mắt sáng ngời, chắc là dũng sĩ Khiết Đan hộ tống Da Luật Hỉ Tôn. Lúc nhìn thấy người còn lại, Địch Thanh trong lòng chấn động, khó tin vào hai mắt của mình.
Người đó mặc y phục của người Khiết Đan, tận lực thu lại cuồng ngạo, khoanh tay theo bên cạnh Da Luật Hỉ Tôn, nhưng không thể thu lại cái mũi chim ưng rõ rành rành đó.
Người đó rất giống Phi Ưng!
Địch Thanh và Phi Ưng nhiều lần qua lại, đối với Phi Ưng có thể nói là có chút quen thuộc. Do đó hắn tuy chưa từng thấy qua mặt mũi thật sự của Phi Ưng, vẫn có thể khẳng định người đó chính là Phi Ưng!
Phi Ưng làm sao có thể đi cùng với Da Luật Hỉ Tôn? Lúc Phi Ưng phản loạn, đã từng hành thích quốc chủ Khiết Đan. Da Luật Hỉ Tôn chắc cũng rõ. Sao Phi Ưng cùng bọn với Da Luật Hỉ Tôn? Cái này giống như với Phi Tuyết và Nguyên Hạo, rất là khó tin. Bất giác nhìn về phía Phi Tuyết, nhìn thấy cô cũng đang nhìn Phi Ưng, trên mặt hiện ra ý cổ quái.
Tựa hồ như cảm giác được cái nhìn chăm chú của Địch Thanh, ánh mắt Phi Tuyết như tia thiểm điện xẹt qua người Địch Thanh, không dừng lại.
Da Luật Hỉ Tôn tới giữa điện, thấy Địch Thanh ngồi bên cạnh Nguyên Hạo không xa, trong mắt thoáng hiện kinh ngạc, nhanh chóng trở lại thần sắc cô lạc, chỉ là chắp tay làm lễ nói:
- Sứ thần Khiết Đan Da Luật Hỉ Tôn, bái kiến Ngột Tốt.
Gã ở trước Nguyên Hạo cũng không như thần hạ hèn mọn, dù sao sau khi Nguyên Hạo lập quốc, hai nước Khiết Đan, triều Tống vẫn không thừa nhận bọn họ cùng với quốc chủ nước này không đáng được ngồi ngang nhau. Nếu như vậy, y là sứ thần, chỉ lấy lễ kiến của nước phụ thuộc Khiết Đan.
Nguyên Hạo cười cười, nói:
- Ừ!
Thấy Da Luật Hỉ Tôn có chút lãnh đạm, y cũng không có nỗi giận, trên đời này, vốn không có gì đáng cho y nổi giận, nếu y chướng mắt, thì giết là xong chuyện.
Địch Thanh không khỏi nhìn về phía Dã Lợi Trảm Thiên. Năm đó Da Luật Hỉ Tôn lấy tên Diệp Hỉ Tôn, đã từng gặp Dã Lợi Trảm Thiên phái người đuổi giết. Diệp Hỉ Tôn và Dã Lợi Trảm Thiên vốn có ân oán, nhưng kỳ lạ là, Da Luật Hỉ Tôn hình như không để ý tới Dã Lợi Trảm Thiên. Dã Lợi Trảm Thiên vẫn bình thản đứng ở đó, đối với với việc Da Luật Tôn Hỉ đến đây cũng không có thần sắc đặc biệt.
Ngoài điện có tiếng bước chân truyền tới, đương nhiên là sứ giả Thổ Phiên tới. Chẳng biết vì sao, trái tim của Địch Thanh đột nhiên nhảy lên, cảm giác đó tựa như có người chí thân chí thích tới bên cạnh hắn rất gần.
Bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn qua, chỉ thấy cũng có ba người tới giữa điện. Người đầu tiên, hai tay kết ấn, khuôn mặt già nua, chính là Thiện Vô Úy. Người đi tới chỗ bên tay trái Thiện Vô Úy, thần sắc đờ đẫn, thoạt nhìn si ngốc ngơ ngác, nhưng y phục quanh người đều không khỏa lấp được tinh lực bên trong cơ thể của y.
Người đó chính là đệ nhất cao thủ Tây Tạng Chiên Hổ.
Trận chiến giữa Chiên Hổ và Địch Thanh năm đó, liên hợp sức mạnh chú ngữ của hai người Cốc Tư La và Thiện Vô Úy, tuy làm Địch Thanh bị thương nặng, nhưng cũng bị Địch Thanh gây thương tích. Bây giờ xem ra, Chiên Hổ tinh tráng hơn trước.
Làm trái tim Địch Thanh đập mạnh tuyệt không phải Thiện Vô Úy và Chiên Hổ, mà là người bên tay tay phải Thiện Vô Úy.
Người đó vóc người khá cao, nhưng rất gầy yếu, mặc y phục giống như vắt áo lên người. Y mặc y phục của người Tạng, cũng cuối thấp đầu, trên đều đội chiên mạo, che nữa bên mặt. Từ góc độ nhìn của Địch Thanh, chỉ có thể nhìn thấy người đó cạo sạch râu, dưới càm xanh đen.
Một người thế này, Địch Thanh vốn không quen, nhưng tại sao hắn có loại cảm giác thân thiết?
Mọi người tựa hồ đều nhìn Thiện Vô Úy, chỉ có Địch Thanh nhìn người cao lớn đó, đột nhiên sắc mặt có thay đổi, giống như là vui mừng kinh ngạc, lại giống như là khó có thể tin.
Lúc này, Thiện Vô Úy đã hướng về Nguyên Hạo thi lễ, đứng đối diện Da Luật Hỉ Tôn, ánh mắt hai người chỉ là trao đổi ánh mắt, rất nhanh quay đầu đi.
Nguyên Hạo ngồi trên ghế rồng, cũng nhìn về phía người đội mũ len, trong mắt lộ ra ý suy nghĩ, nhưng y rất nhanh thu lại tầm nhìn, nhìn xéo hai người Thiện Vô Úy, Da Luật Hỉ Tôn, khóe miệng nở nụ cười tựa có tựa không, hỏi:
- Không biết Thiện Vô Úy đại sư lần này đến đây, có gì phải làm sao?
Vẻ mặt Da Luật Hỉ Tôn lộ ra bất mãn, bất luận thế nào, lúc này Khiết Đan là nước có đất đai rộng nhất thiên hạ. Về tình về lý, Nguyên Hạo phải hỏi ý đồ Da Luật Hỉ Tôn đến trước mới đúng. Nguyên Hạo vừa mở miệng hỏi, rõ ràng không có để y vào trong mắt.
Thiện Vô Úy cũng có chút bất ngờ, hai tay kết ấn kỳ quái nói:
- Ngột Tốt... lão tăng đến đây...
Lão vốn có nghĩ sẵn trong đầu, nhưng bị sự tùy tiện hỏi của Nguyên Hạo, ngược lại loạn suy nghĩ. Ngừng lại chốc lát, Thiện Vô Úy mới nói:
- Lão tăng đến đây, chính là muốn truyền ý của Phật tử. Hỏi hai châu Qua; Sa từ xưa tới giờ, đều là đất của người Tây Tạng lão, không biết Ngột Tốt có nên trả lại hai châu này. Ngột Tốt đồng ý, bá tính Tây Tạng lão vô cùng cảm kích.
Quần thần trên điện vừa nghe, trong lòng đều biết, Thiện Vô Úy ngươi quá hồ đồ rồi? Miếng thịt béo bở tới miệng, vẫn không có lý nào nhổ ra. Lão dám tranh giành lãnh thỗ với Ngột Tốt như vậy, tính tình của Ngột Tốt, còn không lấy đầu lão?
*****
Nguyên Hạo sắc mặt bình tĩnh, quay nhìn Dã Lợi Ngộ Khất nói:
- Thiên Đô Vương, ngươi cảm thấy yêu cầu của Cốc Tư La có hợp lý không?
Thiện Vô Ý chỉ là chuyển lời, đề ra yêu cầu này đương nhiên vẫn là Cốc Tư La.
Dã Lợi Ngộ Khất ngẩn ra, không ngờ vấn đề lại rơi lên đầu lão. Nhìn thấy mọi người đều nhìn qua, Dã Lợi Ngộ Khất hơi có quẫn ý, nhưng không thể không đứng ra nói:
- Từ xưa đất đai, nhân tài có năng lực có thể chiếm hữu. Hai vùng đất Qua, Sa vốn thuộc hậu nhân nghĩa quân hiến cho Ngột Tốt, làm sao có thể nói là lãnh thổ của Tây Tạng được?
Thiện Vô Úy nói:
- Nhưng trước khi thuộc nghĩa quân, đất này là người Thổ Phiên sở hữu.
Dã Lợi Ngộ Khất lặng lẽ cười nói:
- Nếu nói trước kia nữa, đất này vốn thược Đại Đường sở hữu chứ? Đất thiên hạ vốn là người chiếm ở, cho dù truy tầm duyên trước, cũng không tới lượt người Thổ Phiên sở hữu.
Thiện Vô Úy nhất thời không nói trả lại, kỳ thực lão đến đây cũng không có dự tính dùng lý lẽ thuyết phục Nguyên Hạo cắt nhượng Qua, Sa cho lão!
Trên đời này, rất nhiều lý lẽ vẫn cần thực lực để nói chuyện.
Sắc mặt Thiện Vô Úy không hờn giận, liếc nhìn Da Luật Hỉ Tôn, rồi nhìn Địch Thanh, trong nhất thời không lấy được chủ ý. Lần này lão phụng lệnh Phật tử đến đã có thương nghị với Da Luật Hỉ Tôn. Gần đây Nguyên Hạo binh phong ngày càng mạnh, không những nhiều lần tấn công Đại Tống, mấy năm trước còn khai chiến với Thổ Phiên, còn trước đây không lâu đại bại quân Khiết Đan. Nếu mặc cho Nguyên Hạo tiếp tục như vậy, Thổ Phiên, Khiết Đan cững là trong lòng tồn tại nguy cơ. Do đó Thiện Vô Úy, Da Luật Hỉ Tôn từng thương nghị riêng, cảnh cáo Nguyên Hạo đừng khởi qua binh nữa, bằng không Khiết Đan, Thổ Phiên sẽ hai đường tiến công!
Cốc Tư La lệnh Thiện Vô Úy đề xuất kiến nghị này, một mặt là bảo vệ quốc thổ, ngoài ra ý nghĩ càng thâm sâu, chính là muốn mượn cơ hội này đoạt lại Sa Châu!
Thiện Vô Úy và Da Luật Hỉ Tôn thực hiện thương nghị đã định, chuyện này đã là tình thế bắt buộc, cũng không phải đến nói đạo lý.
Nguyên Hạo thấy ý sầu khổ trên mặt Thiện Vô Úy dần nặng nề, đột nhiên nói:
- Thiên Đô Vương nói không sai, hai châu Qua, Sa vốn là lãnh thỗ của Đại Hạ ta. Cái gọi là trả lại cho Thổ Phiên tuyệt không thể.
Thấy sắc mặt trắng bệch của Thiện Vô Úy càng nghiêm lạnh, Nguyên Hạo chậm rãi nói:
- Nhưng hai châu Qua, Sa vốn là chỗ xa xôi, đất đai cằn cỗi, tuy nhiên cho dù là con đường tơ lụa, nhưng trước mắt Tán Phổ rõ ràng không phải vì mục đích này. Đại sư có thể chuyển lời cho Cốc Tư La, đất ông ấy muốn là không có. Nhưng nếu thật muốn đi Hương Ba Lạp, ta ngược lại có thể mở ra một con đường, cung thỉnh Thổ Phiên phái người vào trong.
Biểu hiện của Thiện Vô Úy vừa mừng vừa sợ, rõ ràng chưa từng nghĩ tới kết quả này. Dụng ý thực sự của lão và Cốc Tư La chính là vì Hương Ba Lạp, nếu Nguyên Hạo nhất định để bọn họ đi vào, vậy bọn họ được đền bù như ý nguyện, ngược lại cũng không muốn động can qua nữa.
Da Luật Hỉ Tôn nghe tới đây, sắc mặt hơi thay đổi, Dã Lợi Ngộ Khất thì thần sắc kích động, muốn nói lại thôi.
Nguyên Hạo thoáng nhìn thần sắc hai người, mỉm cười nói:
- Không biết thần tăng ý định thế nào?
Thiện Vô Úy có chút do dự, lúc không cầm được chủ ý, Da Luật Hỉ Tôn đột nhiên nói:
- Nghĩ Ngột Tốt mấy đời cùng Đại Tống định qua nhiều lần minh ước? Nhưng tới bây giờ, vẫn nói đánh là đánh đấy thôi?
Da Luật Hỉ Tôn thấy thái độ Thiện Vô Úy không kiên định, biết Nguyên Hạo đã cảm giác được mục đích bọn họ đến, dùng kế chia rẽ, không kìm được cảnh báo Thiện Vô Úy. Ý của lời nói chính là, lời của Nguyên Hạo nói không đáng tin theo!
Nguyên Hạo vừa xoay chuyển tầm nhìn, nhìn lên người Da Luật Hỉ Tôn, hỏi:
- Nếu là như vậy, vậy Đô điểm kiểm phụng lệnh quốc chủ đến khuyên ta đừng dụng binh với Tống quốc. Nếu minh ước vô dụng, vậy lần này người đến có dụng ý gì?
Da Luật Hỉ Tôn hơi do dự, chậm rãi nói:
- Ngột Tốt, quốc chủ nước ta từ khi đăng cơ, tuy không thích dụng binh, nhưng cũng chưa từng sợ dụng binh. Ngài tuy thắng qua một lần, nhưng Khiết Đan ta đánh thắng nhiều, đất đai mở mang, chưa từng sợ khai chiến.
Nguyên Hạo mỉm cười, quay đầu nhìn một người, nói:
- Bàn Nhược Vương, ý ngươi thế nào?
Một Tàng Ngộ Đạo bước lên, trầm giọng nói:
- Thần đã theo sự căn dặn của Ngột Tốt, chuyển binh hai trăm ngàn lên phía bắc, chờ Ngột Tốt hạ lệnh một tiếng.
Quần thần kinh loạn, Da Luật Hỉ Tôn cũng biến sắc.
Nếu Một Tàng Ngộ Đạo nói là thật, vậy thì rõ ràng Nguyên Hạo không đợi Khiết Đan biến sắc sớm có ý dụng binh với Khiết Đan. Nếu đánh một trận, kết quả thế nào, không có ai nào biết.
Sắc mặt Da Luật Hỉ Tôn âm tình bất định, đã cảm nhận được tiếng binh qua trong điện Thiên Hòa, thở dài nói:
- Nói như vậy, Ngột Tốt muốn khai chiến với Khiết Đan ta?
Năm ngón tay Nguyên Hạo hơi xòe, trong mắt tựa hồ cũng có quang mang khó nắm bắt:
- Vậy cũng nói không chừng.
Da Luật Hỉ Tôn đối với lời nói này có chút bất ngờ, thoạt nhìn cũng không thật sự muốn dụng binh.
Quần thần đều nghĩ, Khiết Đan tuy đất đai rộng lớn, nhưng vừa mới trải qua nội loạn, trăm thứ suy tàn chờ xây dựng lại, nếu thật dụng binh, cũng không có nắm chắc năm phần thắng lợi. Càng huống hồ Khiết Đan hòa bình đã lâu, bá tính đều ghét chiến tranh, Da Luật Hỉ Tôn thật cố ý xuất binh, chỉ sợ trong triều rất nhiều người phản đối. Nếu đã như vậy, Da Luật Hỉ Tôn nói muốn dụng binh, chẳng qua là phô trương thanh thế mà thôi. Chỉ sợ gã thấy Nguyên Hạo cho một bậc thang, thì có thể thay đổi ý.
Quả nhiên, Da Luật Hỉ Tôn hỏi:
- Tại sao nói không chắc chứ?
Nguyên Hạo nhẹ giọng nói:
- Nếu quốc chủ quý quốc không dụng binh với Đại Hạ ta, ta cũng không muốn khinh động can qua.
Da Luật Hỉ Tôn cười có chút miễn cưỡng, nói:
- Quốc chủ nước ta cũng không muốn can thiệp quá mức chuyện của nước Hạ. Chỉ là Khiết Đan ta và triều Tống là huynh đệ chi bang, lại cùng quý quốc có quan hệ thông gia, không đành lòng chém giết liên tục, làm bá tính sống khổ sở mà thôi. Vẫn xin Ngột Tốt đứng trên thân phận của bá tính, đừng khởi binh đao nữa.
Nguyên Hạo mỉm cười, nói:
- Nếu Đô điểm kiểm sớm nói như vậy, ta cũng sẽ không phản đối. Trước mắt lòng dân an bình, ta cũng không muốn dụng binh.
*****
Ánh mắt Da Luật Hỉ Tôn lóe lên, đáp:
- Ngột Tốt thật nghĩ như vậy, vậy đó là chuyện may mắn của thiên hạ.
Mọi người nghe được lời nói này, đều thở phào nhẹ nhõm, cho dù thần Hạ cũng như vậy.
Phải biết nước Hạ và triều Tống giao chiến nhiều năm, triều Tống tuy hao binh tổn tướng, nhưng nước Hạ cũng tổn thất không bù đắp được. Mấy năm nay các trận đánh tây bắc sớm ngừng, nước Hạ không thể thông thương với triều Tống, đồ thường dụng trong nước đều đã khan hiếm, bá tính cũng rất oán hận. Thắng lợi tuy có đạt được, nhưng vẫn không bằng lợi ích lớn của kinh tế thương mại. Ngoại trừ số rất ít võ tướng hy vọng lấy chiến công tấn chức ra, trong văn thần ngoại trừ Trương Nguyên, cả triều có thể nói là không muốn khai chiến cũng nhiều.
Lúc này Trương Nguyên đã chết, Trung thư lệnh luôn kêu gọi thống nhất thiên hạ đó không còn nữa. Xem ra Nguyên Hạo cũng chuẩn bị thay đổi dây đàn, đổi kế sách.
Không khí ủ dột giữa điện hơi pha loãng, Nguyên Hạo thấy thế, mỉm cười nói:
- Nói vậy Đô điểm kiểm và đại sư đều thõa mãn đề nghị của ta à?
Da Luật Hỉ Tôn và Thiện Vô Úy trao đổi ánh mắt, không ngờ Nguyên Hạo luôn cường ngạnh lại nói tốt như vậy, tất cả chiêu phía sau không tác dụng nữa, trong lòng ngược lại bất an.
Nguyên Hạo thấy hai người không nói, lại nói:
- Nếu sứ giả hai nước không dị nghị, vậy vẫn xin tạm thời ở lại mấy ngày...
Thấy Da Luật Hỉ Tôn và Thiện Vô Úy đều sắc mặt thay đổi, Nguyên Hạo mỉm cười nói:
- Thật ra là vì phủ Hưng Khánh có hai chuyện vui muốn tuyên bố.
Mọi người đều lấy làm lạ, không hiểu chuyện vui đến từ đâu đến. Địch Thanh chau mày, biết Nguyên Hạo xử lý xong chuyện sứ giả, thì phải khai đao với hắn.
Nguyên Hạo liếc xéo Địch Thanh, nói:
- Chuyện vui thứ nhất, chính là Địch Thanh Địch tướng quân Đại Tống và Đan Đan công chúa hỉ kết liên lí, ngày mai sẽ cử hành hôn sự.
Không đợi mọi người tỏ thái độ, Nguyên Hạo nói:
- Chuyện này ta đã truyền tin cho quốc chủ triều Tống, nghĩ cũng không lâu Đại Tống có hồi âm lại. Muốn sau khi Địch tướng quân và Đan Đan công chúa thành thân, hai nước vì chuyện quan hệ thông gia càng hòa thuận, sẽ không khởi binh đao nữa. Há chẳng phải đại hỉ, so với một tờ giấy minh ước phải mạnh hơn nhiều. Chuyện này nghe nói thiên tử Đại Tống rất tán đồng!
Địch Thanh rùng mình, trong lòng bỗng dưng có ý bi ai. Hắn không biết Nguyên Hạo nói là thật hay giả, nhưng lại biết Triệu Trinh và đám thần Tống, sẽ không khăng khăng phản đối!
Đang định đứng lên, thấy ngón tay trỏ Nguyên Hạo đưa ra, chỉ ra ngoài điện. Địch Thanh nhìn về hướng nhìn theo ngón tay của y, chỉ thấy dưới đài ngoài điện hai người đang quỳ, chính là Vệ Mộ Sơn Thanh và A Lý.
Trường đao treo cao, trong cảnh sắc tươi đẹp mang ánh sáng lạnh lẽo.
Địch Thanh giật mình, biết ý của Nguyên Hạo, mình chỉ cần vừa mở miệng, hai người đó phải đầu rơi xuống đất, chỉ là chần chừ chốc lát, Nguyên Hạo không để ý tới Địch Thanh nữa, nói:
- Chuyện vui thứ hai là, chính là ta muốn nạp thêm Vương Phi, chuẩn bị nghênh thú Phi Tuyết cô nương. Không biết các ngươi có dị nghị không?
Lời nói vừa ra, điện Thiên Hòa đã có rối động, Trữ Lệnh Ca phẫn nộ đầy mặt, mới định tiến lên, thì nghe có người nói:
- Thần không đồng ý.
Mọi người cả kinh, không ngờ còn có người phản đối kiến nghị của Nguyên Hạo. Lần lượt quay đầu nhìn qua chỗ phát ra tiếng, nhìn thấy người nói chuyện chính là Dã Lợi Ngộ Khất, càng là kinh ngạc.
Dã Lợi Ngộ Khất tuy vẫn là một trong Long bộ cửu vương, nhưng không có quyền lợi như trước đó. Nhị vương Dã Lợi Thiên Đô vốn là trụ cột lĩnh quân nước Hạ, nhưng lần trước sau khi Dã Lợi Vượng Vinh tạo phản, gia tộc Dã Lợi đã mất thế. Dã Lợi Ngộ Khất càng bị phái tới Sa Châu, canh giữ vùng đất hoang vu đó.
Cho dù Dã Lợi Vượng Vinh sống lại, chỉ sợ cũng không dám phản đối lại Nguyên Hạo, Dã Lợi Ngộ Khấy có bản lĩnh gì đề ra ý kiến khác chứ?
Sắc mặt Nguyên Hạo trấn tĩnh, hỏi:
- Thiên Đô Vương, tại sao ngươi phản đối?
Dã Lợi Ngộ Khất tiến lên một bước, nói:
- Ngột Tốt đã lấy thê tử của thần Một Tàng thị, vốn đối xử có chút sủng ái. Nếu là có niềm vui mới khác, chỉ sợ lãnh nhạt với thê tử của thần. Thần không đành lòng, do đó phản đối.
Mọi người sửng sốt, trên mặt không biết nên là biểu tình gì. Bọn họ tuy nghĩ tới ngàn vạn lý do, nhưng chưa từng nghĩ qua Dã Lợi Ngộ Khất lại nêu ra loại lý do này?
Dã Lợi Ngộ Khất làm sao có mặt mũi nêu ra loại vấn đề này chứ?
Nguyên Hạo tuy nói không có hậu cung ba ngàn, nhưng cũng thực thu không ít mỹ nữa trong cung. Nhưng Nguyên Hạo nhiều năm qua, cũng không qua lại giữa các mỹ nữ, sủng hạnh thường ngày bình thường chỉ có một nữ nhân.
Trước Nguyên Hạo lấy Vệ Mộ thị làm vợ, sau đó gia tộc Vệ Mộ tạo phản, Nguyên Hạo giết gia tộc Vệ Mộ không còn một ai. Sau đó thì nghênh thú Hưng Bình Công Chúa tỷ tỷ của Da Luật Tông Chân quốc chủ Khiết Đan. Lúc đó tuy nói Vệ Mộ Sơn Hỉ tạo phản trước, nhưng không ít người đoán Nguyên Hạo năm đó vì nóng lòng mở rộng, không muốn đắc tội Khiết Đan, cũng muốn quan hệ thông gia dành được ủng hộ của Khiết Đan, y vì kiên định ý niệm Hưng Bình công chúa gả tới, lúc này mới giết vợ để lập Hưng Bình công chúa làm chính thất.
Nhưng Hưng Bình công chúa đến không có bao lâu, Nguyên Hạo thế lực đã vững, đủ lông đủ cánh, không dựa vào Khiết Đan nữa, đối với Hưng Bình công chúa cực kỳ lạnh lùng. Hưng Bình buồn giận mà chết, Nguyên Hạo giống như trước nghênh thú Dã Lợi thị làm phù chính.
Lúc đó gia tộc Dã Lợi như mặt trời ban trưa, Dã Lợi Vượng Vinh, Dã Lợi Ngộ Khất cực kỳ uy vọng ở nước Hạ. Có người suy tính, đều cảm thấy Nguyên Hạo cưới vợ giống như mua bán, luôn nghiêng về lợi ích lớn nhất. Lấy Dã Lợi thị, chẳng qua là muốn mượn hơi Dã Lợi gia củng cố chính quyền mà thôi.
Sau sự việc đã chứng minh suy đoán này, Nguyên Hạo sau nhiều năm ổn định quyền lợi, lại bắt đầu từng bước cắt giảm quyền lợi của Dã Lợi gia, cũng bắt đầu lạnh lùng với Dã Lợi thị. Sau đó Dã Lợi Vượng Vinh cung biến tự sát, Dã Lợi thị rất nhanh bị đưa vào lãnh cung. Nguyên Hạo trên đường săn bắn, gặp Một Tàng thị, lại lấy Một Tàng thị làm vợ, đối với cô ấy rất là sủng ái.
Nhưng Một Tàng thị vốn là vợ của Dã Lợi Ngộ Khất, Dã Lợi Ngộ Khất còn đấy, Nguyên Hạo làm thế này, chắc chắn là loại trừ tai mắt của Dã Lợi Ngộ Khất.
Hôm nay Nguyên Hạo lại muốn lấy Phi Tuyết làm vợ, Dã Lợi Ngộ Khất nói không sai, vì dựa theo lệ cũ, Một Tàng Thị rất nhanh phải trở thành hoa vàng ngày mai. Nhưng Một Tàng thị vốn là vợ của Dã Lợi Ngộ Khất, Dã Lợi Ngộ Khất cầu sủng cho vợ, mọi người hết sức kinh ngạc, không khỏi ác tâm. Càng nhiều người đang nghĩ, đáng tiếc một Thiên Đô Vương Dã Lợi Ngộ Khất tiếng tăm lừng lẫy, lại không có chút khí nam nhi.
Nguyên Hạo làm vẻ trầm ngâm, nói:
- Cái này ngược lại sẽ không. Ta đối với Một Tàng thị như trước vẫn là tình cảm tốt, tuyệt sẽ không vì lấy Phi Tuyết mà lạnh nhạt với cô ấy.
Dã Lợi Ngộ Khất vui mừng lộ rõ nét mặt nói:
- Đa tạ Ngột Tốt ưu ái.
Cho dù Địch Thanh, cũng không nhịn được dời ánh mắt đi, không ngờ da mặt Dã Lợi Ngộ Khất dầy như vậy, cũng không muốn nhìn dáng dấp ti tiện của Dã Lợi Ngộ Khất nữa.
Nguyên Hạo tựa hồ tâm tình rất tốt, nói:
- Thiên Đô Vương trung thành với ta. Qua mấy ngày nữa, chuyện dẫn Thiện Vô Úy đại sư đến Hương Ba Lạp, sẽ do ngươi phụ trách được rồi.
Dã Lợi Ngộ Khất càng hưng phấn đến mức trên mặt sáng lên, liên tục gật đầu, Nguyên Hạo đề tài vừa chuyển, nói:
- Bây giờ... cuối cùng không có phản đối chứ?
Cả giữa điện, đầy rẫy mùi quỷ dị bất kham, trầm lặng chốc lát, một người xông ra nói:
- Con phản đối!
Mọi người lại vô cùng kinh ngạc, không ngờ ngoại trừ loại người như Dã Lợi Ngộ Khất ra, còn có ai có thể phản đối chứ? Chỉ thấy người đứng ra, trên mặt tuấn mỹ tràn đầy ý căm giận, chính là hoàng thái tử Trữ Lệnh Ca.
Nguyên Hạo nhìn con trai, đạm mạc nói:
- Ngươi có tư cách gì phản đối?
Thần tình Trữ Lệnh Ca phẫn nộ, nghe vậy nói:
- Phụ hoàng, Phi Tuyết vốn là ý trung nhân của con. Người đường đường Ngột Tốt, không biết có bao nhiêu mỹ nữ cho người lựa chọn, người muốn cô gái nào mà không được, tại sao muốn cướp nữ nhân của con chứ?
Y uất phục dưới uy thế của Nguyên Hạo, vẫn có chút nhu nhược. Nhưng thấy Nguyên Hạo lại trước mọi người cưới Phi Tuyết, không khỏi căm phẫn hung hãn, chỉ mong phụ thân có thể thay đổi chủ ý.
Thì ra Lệnh Trữ Ca đã lớn rồi, Nguyên Hạo sớm chuẩn bị cưới phi cho Trữ Lệnh Ca. Trước mắt chọn được Một Di thị con gái của Một Di Giai Sơn đại tộc thịnh nhất thanh thế Đảng Hạng.
Trữ Lệnh Ca đối với Một Di thị không chút cảm giác. Lúc săn bắn mấy ngày trước, trong núi gặp Phi Tuyết. Giây khắc nhìn thấy Phi Tuyết đó, trong lòng y không biết tại sao, đã nhận định Phi Tuyết là nữ nhân duy nhất đời này của y.
Chuyện duyên phận này, rất khó nắm bắt. Trữ Lệnh Ca vì Phi Tuyết, lần đầu làm trái lại ý chỉ của phụ thân, nói không lấy Một Di thị, muốn lấy người bên cạnh. Nguyên Hạo lúc đó nghe xong, rất là vô cùng ngạc nhiên, lập tức bảo Trữ Lệnh Ca dẫn Phi Tuyết đến xem thử. Trữ Lệnh Ca tráng khởi can đảm dẫn Phi Tuyết vào cung. Lúc Nguyên Hạo vừa thấy Phi Tuyết, bảo Trữ Lệnh Ca giữ Phi Tuyết trong cung, qua mấy ngày sẽ trả lời Trữ Lệnh Ca.
Nhưng qua mấy ngày, Nguyên Hạo không có chút động tĩnh, Trữ Lệnh Ca trong lòng cảm thấy bất an. Lúc này liên tục tới tìm Nguyên Hạo, lại bị Nguyên Hạo tìm mọi cách từ chối nói hôm nay cho Trữ Lệnh Ca một câu trả lời.
Trữ Lệnh Ca tâm tình không yên, vẫn chờ trả lời của Nguyên Hạo, không ngờ Nguyên Hạo lại cho y một đáp án.
Nguyên Hạo lãnh lùng nhìn Trữ Lệnh Ca, nói:
- Trên đời này nữ nhân nhiều, nhưng ta chỉ thích cô gái này. Đám người trên đời này như đám sói, vốn là kẻ mạnh nhất nên có được thứ tốt nhất.
Mọi người im lặng không tiếng động, không ngờ Nguyên Hạo lại cũng mang ngữ điệu khốc lạnh này và cách làm tàn nhẫn như vậy đối với con trai thân sinh.
Địch Thanh không rõ ngọn nguồn, không kìm được nhìn qua Phi Tuyết, chỉ thấy Phi Tuyết biểu tình vẫn là lạnh lùng, tựa hồ tất cả mọi chuyện, không liên quan với cô.
Cô gái này, rốt cuộc đang nghĩ gì? Địch Thanh trong lòng không biết tại sao, hơi chút nhói đau.
Trữ Lệnh Ca nhìn thấy hai mắt của Nguyên Hạo hiện lên sắc bén, đột nhiên hai chân mềm nhũn, quỳ xuống, khóc lóc:
- Phụ hoàng, con cầu xin người, cả đời của con đều nghe lời người. Cả đời cũng chỉ thật lòng thích một cô gái này. Người thương hại con, đừng cướp đi Phi Tuyết, được không?
Trong quần thần, đã có người xúc động, mặt lộ ý không đành.
Nguyên Hạo vỗ bàn, trên mặt lộ ra vẻ giận dữ hiếm thấy:
- Ngươi làm gì? Ngươi biết mình đang làm gì không? Con trai của Nguyên Hạo ta, lại quỳ xuống vì một nữ nhân? Ngươi đứng lên cho ta, ngươi có tin bây giờ ta giết ngươi không!
← Hồi 106 | Hồi 108 → |
< Xem thêm truyện hay, đặc sắc khác