Vay nóng Homecredit

Truyện:Sáp huyết - Hồi 105

Sáp huyết
Trọn bộ 119 hồi
Hồi 105: Mục đích
0.00
(0 lượt)


Hồi (1-119)

Siêu sale Shopee

Đây là mộng sao? Ngày nghĩ nhiều, đêm nằm mộng. Mộng cảnh, vốn là một cách tái hiện khác những gì xảy ra trước giờ. Nhưng giấc mộng của hắn, có những tiến triển này...giấc mộng này, dù có bao nhiêu điên cuồng hân hoan đi nữa thì có quan hệ gí với hắn chứ?

Có lẽ có liên quan, bởi vì hắn và Đoàn Tư Bình vốn có mối quan hệ dây mơ rễ má với Hương Ba Lạp.

Hình ảnh lại chuyển đổi, muôn người hoan hô, vinh quang vô cùng không thấy nữa, như là sự hiu quạnh sau khi phồn vinh đã hết, chỉ có một nam tử nắm chặt lấy tay của một nữ tử, khóc nói:

- Trẫm không cần giang sơn, chỉ cần nàng....

Là ai? Đôi nam nữ đó cách hắn rất xa, rất xa, rất xa. Xa đến chỉ có thể thấy được bóng dáng vô cùng mơ hồ, bóng lưng vẫn có sự sắc bén như trước, nhưng lại vô cùng thê lương.

Cảnh mộng này, rốt cuộc là ý gì? Âm thanh xa thẳm yếu ớt lại truyền đến:

- Tại sao huynh còn chưa đến?

Hình ảnh lại chuyển đổi, có một nữ tử xuất hiện, dung nhan như tranh vẽ, áo trắng tóc đen, nằm trong không trung, có đầy hoa tươi xung quanh, mang hương thơm thu hút người ta....

- Vũ Thường!

Địch Thanh kêu to, nhưng không có âm thanh phát ra, hắn vô cùng kích động, cho dù là trong mộng, thân thể cũng không ngừng run lên. Hắn không biết đã nằm mơ bao nhiêu lần, nhưng Vũ Thường đều là nỗi đau vùi sâu trong lòng nhất, cho dù là trong mộng cũng không dám động đến.

Nhưng trước mắt, Vũ Thường cuối cùng lại xuất hiện trước mặt hắn.

Cặp mắt Dương Vũ Thường khép hờ, luôn như trong mộng, Địch Thanh bổ nhào qua, đổ về phía bức tường, nhưng không chạm được đến Vũ Thường. Hắn chỉ có thể gọi:

- Vũ Thường! Vũ Thường!!!

Hắn hi vọng biết bao Dương Vũ Thường có thể nhìn hắn một cái. Tim hắn đau như bị dao cắt

Đáng lúc này, Dương Vũ Thường chậm rãi mở mắt, môi đỏ mọng khẽ mấp máy, nói:

- Địch đại ca, muội đợi liễu huynh lâu như vậy... cuối cùng huynh đã đến rồi!

Địch Thanh chấn kinh, vui mừng, nhanh chóng mở to mắt, tất cả biến mất không thấy nữa

Có âm thanh truyền đến, thê lương, lạnh lẽo như ba mặt bức tường đá. Là đá, không phải ngọc bích, dưới đất trải đầy cỏ khô, nhưng vẫn có thể cảm thấy được đá xanh lạnh lẽo

Ngọn đèn dầu chập chờn, phía trước có hàng rào như những cánh tay to lớn, xuyên qua những khe hàng rào, trông thấy một hành lang dài, trên hành lang đó không có ai cả

Tình trạng này thật rất quen thuộc, năm đó, sau khi hắn đả thương Mã Trung Lập, lúc mở mắt không phải cũng là tình trạng này sau?

Hắn trong nhà lao?

Địch Thanh mở mắt, biết là nhà lao, nhưng vẫn nghĩ đến cảnh trong mộng. Vũ Thường nói chuyện với hắn, ý niệm đó làm hắn rùng mình không ngớt. hắn thật hy vọng đó không phải là mộng. Không biết bao lâu, suy nghĩ từ từ trở về hiện tại. Địch Thanh chau mày, bắt đầu suy nghĩ về hoàn cảnh trước mắt

Hắn ở đâu? Quách Quỳ, Hàn Tiếu, bọn họ thế nào rồi?

Hắn không chút lo lắng cho bản thân, ngược lại cứ mãi lo nghĩ về tính mạng huynh đệ, thuộc hạ dưới tay. Hắn nhớ tất cả những gì xảy ra. Vệ Mộ Sơn Phong dẫn hắn đi gặp Quách Quỳ. Nhưng ở đó có người phục kích, nói như vậy, Vệ Mộ Sơn Phong lừa hắn đến đó

Hắn nhận ra người xuất thương đâm hắn, chính là Bàn Nhược vương Một Tàng Ngộ Đạo, vậy mà, cuối cùng người liều mạng đâm hắn một kích lại là Già Diệp vương. Hắn bất ngờ hôn mê, cuối cùng không thể chống đỡ nổi ngã xuống đất. Nghĩ đến đây, Địch Thanh nhấc nhấc tay chân, nghe thấy tiếng "leng keng", mới phát hiện thì ra tay chân đã bị xích lại

Hắn suy yếu vô cùng, thậm chí là giơ tay nhấc chân cũng suy yếu không có sức...

Địch Thanh lại nhíu mày, âm thầm nghĩ:

"Sức lực của ta đâu hết rồi? chẳng lẽ trúng ám toán của bọn chúng rồi? Người Hạ bọn chúng hận ta thấu xương, nếu bắt được ta đáng ra phải một đao chém ta rồi, tại sao còn nhốt ta?"

Đang chau mày, chợt nghe trong nhà lao có tiếng động, có cai ngục đi vào, tay bưng một cái mâm, trên mâm có một chén cơm trắng, còn có chút rau xanh

Tên cai ngục đó trông thấy Địch Thanh tỉnh lại cũng không nói gì, đem cơm nước để vào trong nhà lao, xoay người rời đi.

Địch Thanh nhìn cơm nước một lúc mới cảm thấy đói, khó chịu, thầm nghĩ:

"Tên cai ngục vừa rồi mặc y phục của quân Hạ, nói như vậy, ta đã thành tù binh của quân Hạ rồi? Bọn họ còn cho ta ăn cơm tất là không muốn ta chết, bọn họ bắt ta, muốn ta giống Lưu Bình đầu hàng Nguyên Hạo? Hắc hắc, Nguyên Hạo và ta tuy là người của hai thế giới nhưng hắn hẳn là hiểu ta, hắn biết ta căn bản sẽ không hàng, đã như vậy, bọn họ còn có dự tính gì?"

Đứng dậy lảo đảo đi đến cạnh đồ cơm canh, Địch Thanh thong thả ăn cơm. Tóm lại nghĩ không hiểu thì thôi không nghĩ nữa, Địch Thanh lại ngồi xuống mặt đất. Trong lòng không khỏi lo lắng không biết Quách Quỳ hiện tại thế nào? Chỉ cần Quách Quỳ không sao, hắn có bị bắt cũng là không hề gì.

Cứ như vậy qua mấy ngày, cai ngục luôn luôn im lặng đến, đưa cơm nước, thay bô tiểu tiện đại tiện. Địch Thanh có mấy lần muốn mở miệng hỏi, lại nghĩ, loại ngục tốt này, phụng mệnh hành sự mà thôi, còn có thể biết cái gì chứ? Nguyên Hạo giam giữ hắn, không đến nỗi nhốt hắn đến già, sớm muộn cũng sẽ gặp mặt.

Ngày này, đến giờ cơm, cai ngục vẫn chưa đến. Địch Thanh cảm thấy hơi kỳ quái, đợi một hồi lâu, cửa lao mở ra, có mấy người đi vào, người dẫn đầu đi đến trước mặt Địch Thanh vênh váo tự đắc nói:

- Địch Thanh, đứng dậy!

Địch Thanh trông thấy người nọ, sắc mặt đột nhiên trở nên kì quái, hắn biết người này

Người đó thiếu mất một lỗ tai, thần sắc ba hoa, gọi là Mã Chinh. Lúc đầu, sau trận Thuỷ Xuyên, Địch Thanh lẻn vào Hưng Khánh phủ, đau lòng vì đám người Vương Hhuê tận trung vì quốc, tại Thái Bạch cư đã đi thích sát tên cao thủ Mao Nô Lang Sinh trong lục ban của vệ quân nước Hạ, tên Mã Chinh này nịnh nọt Mao Nô Lang Sinh, cũng bị Địch Thanh cắt đi một lỗ tai

Không nghĩ nhiều năm sau, Địch Thanh và gã lại gặp nhau tại đây

Mã Chinh nhìn Địch Thanh, nhịn không được đích sờ lỗ tai, thần sắc oán hận nói:

-Địch Thanh, ngươi cũng có ngày hôm nay?

Thoạt nhìn liền muốn nắm chuôi đao chém Địch Thanh.

Bên cạnh có tên cai ngục hỏi:

-Mã đội trưởng, nghe nói lỗ tai của ngài năm đó chính là bị Địch Thanh cắt?

Mã Chinh căm giận nhìn chằm chằm Địch Thanh nói:

-Ngươi còn nhớ rõ chuyện năm đó?

Địch Thanh cười nói:

- Nhớ thì sao? Ngươi bây giờ dám cắt tai ta không?

Mã Chinh giận dữ, vừa muốn rút đao, bị bên người nhân một giữ lại nói:

- Mã đội trưởng, chúng ta phụng mệnh hành sự, trước hết chúng ta mang tên Địch Thanh khoẻ mạnh mang đi, hắn nếu thiếu mất cái gì, chúng ta phải ăn nói thế nào.

Thần sắc mấy người phía sau Mã Chinh lo lắng, nhưng hình như cũng có chút kính trọng Mã Chinh, coi bộ mấy năm nay, Mã Chinh tại Lục ban làm việc không tệ

Mã Chinh hừ lạnh một tiếng, khoát khoát tay nói:

- Dẫn hắn đi.

Có người mở cửa lao, áp dẫn Địch Thanh ra ngoài. Địch Thanh cả người bủn rủn, căn bản không có ra chút sức lực nào, cũng không biết những người này dắt hắn đi đâu. Nếu đã như con cá, miếng thịt, hắn cũng không để ý đến việc phản kháng. Đợi sau khi ra khỏi lao, Địch Thanh thoáng nhìn xa xa chỗ có kim đỉnh lưu ly, cảm thấy nao nao.

Ở đây hắn từng gặp qua.

Ban đầu, hắn vì hành thích Nguyên Hạo, đã từng ở tại vương cung Hưng Khánh phủ mấy tháng, cũng hiểu biết một chút về địa hình vương cung. Nhà ngục này là được xây trong vương cung của Nguyên Hạo, mà hắn lúc này, chính là đang trong vương cung

Mấy người Mã Chính áp dẫn Địch Thanh đi qua ngọn núi giả, xuyên qua đình đài, lại lượn qua vườn hoa, xa xa trông thấy trăm hoa đua nở cánh hoa nhẹ nhàng rơi khắp nơi, lầu các hiện ra, Địch Thanh trong lòng chấn động, nhớ rõ chỗ đó là Đan Phượng các.

Vì sao đám người Mã Chinh phải đem Địch Thanh tới đây?

Đan Phượng các? Đó chẳng phải là nơi ơ của Đan Đan công chúa sao?

Lúc Địch Thanh đầy bụng nghi hoặc, Mã Chinh đã mở xích cho Địch Thanh, hung dữ nói:

- Bây giờ, ngươi lên lầu gặp Đan Đan công chúa, ngươi đừng nghĩ chạy trốn, hiện tại ta không thể giết ngươi, nhưng ngươi dám chạy trốn, đao của ta nói không chừng sẽ rơi xuống đầu ngươi.

Địch Thanh cười mỉm một cái, căn bản không có để ý đến Mã Chinh, trong lòng chỉ nghĩ:

"Nguyên Hạo cực khổ, hao phí bao nhiêu công sức bắt được ta, không đến nỗi.... chỉ là muốn ta gặp Đan Đan? Nguyên Hạo rốt cục đang che giấu tâm tư ác độc gì?"

Hắn trăm bề suy nghĩ, cũng nghĩ không được rốt cục mục đích của Nguyên Hạo là gì.

Cuối cùng vẫn nhấc bước, Địch Thanh chậm rãi lên lầu.

Tiếng bước chân rất nhỏ, trong lầu các vắng vẻ vang lên tiếng lộp cộp, càng thể hiện rõ sự tĩnh lặng trong lầu.

Lầu các vẫn y như khi xưa, bức tường xanh nhạt, nóc nhà màu xanh da trời. Tất cả mọi vật không hề biến đổi, nhưng người thì sao, có thay đổi hay không?

Bỗng dưng nhớ đến, người thiếu nữ áo tím lo lắng hỏi hắn:

-Trên đời này, nếu có một người, có thể vì huynh cái gì cũng không cần, chết cũng được, sống cũng được. Đi đến hoang mạc, đi đến chân trời.... huynh có vì cô ấy từ bỏ tất cả không?

Đột nhiên nghĩ đến, Nguyên Hạo trầm giọng nói:

-Đan Đan, người Đảng Hạng dũng sĩ vô số, tại sao muội chỉ thích tên người Hán Địch Thanh này?

Địch Thanh trong lòng cảm thấy mờ mịt, vấn đề đó đã sớm bị bỏ quên từ lâu, đột nhiên lại vọt ra trong đầu:

"Đan Đan thật sự thích ta?"

Tuy không có được đáp án, nhưng Địch Thanh có thể khẳng định một điểm:

"Đời này của ta, chỉ yêu một mình Vũ Thường."

*****

Đang trầm tư, hắn đã lên đến lầu các, nhìn thấy một góc lầu các, có một cái bàn trang điểm bằng gỗ. Trên bàn gỗ, bày ra một tấm gương đồng, bên cạnh gương đồng để lược gỗ châu sai (thoa cài tóc ngọc trai).

Đan Đan vẫn như cũ, mặc bộ đồ màu tím, làm hiện rõ vòng eo mảnh khảnh. Nàng ngồi trước bàn trang điểm, đối diện gương, tay cầm phấn hoa, xem bộ là đang trang điểm.

Hiện tại, Địch Thanh đang trên lầu các, Đan Đan tay cầm phấn hoa, đột nhiên cứng ngắc, Địch Thanh chỉ trông thấy dung nhan trong gương dường như có chút trắng bệt, có chút kinh hoàng.

Một tiếng "ba" vang lên, Đan Đan không biết tại sao, Đan Đan dập chiếc gương đồng xuống mặt bàn, âm thanh khẽ run:

- Huynh ...thực sự ...đến rồi?

Địch Thanh đứng tại đó, nhất thời không biết làm sao trả lời.

Đến giờ hắn vẫn không lên tiếng, Đan Đan làm sao biết người đến là ai? Đan Đan đang đợi hắn? Đan Đan làm sao lại biết hắn đến? Tại sao Đan Đan lại úp chiếc gương đồng lại, nàng từ trong gương đồng trông thấy Địch Thanh? Nàng úp chiếc gương lại vì không muốn nhìn thấy Địch Thanh?

Hoang mang quanh quẩn một hồi, Địch Thanh cuối cùng cũng nói:

-Ta là Địch Thanh.

Trong lầu các rơi vào sự yên lặng khó nói. Một lúc lâu, Đan Đan mới đáp:

-Ta biết, ta cảm giác được.

Lời nàng nói dường như có chút kì quái, nàng ấy cảm giác được? Nàng vẫn không luôn không xoay người lại, chẳng lẽ không phải thông qua gương đồng mà phát hiện Địch Thanh sao?

Địch Thanh nhìn bóng lưng sắc tím, một lát rồi lại đáp:

-Đan Đan, ta không biết ta tại sao lại đến, nhưng ta muốn nói với nàng một câu, ta....

-Chờ đã!

Đan Đan bỗng nhiên đứng dậy, tay chống xuống bàn, đè lên chiếc gương đồng, thân thể mềm mại có chút run lên. Địch Thanh trông thấy như vậy, nhất thời nói không nên lời, chỉ nghe Đan Đan nói:

-Huynh đừng nói gì cả, bảy ngày sau...bảy ngày sau, huynh đến gặp ta! Huynh đi ra đi.

Nàng nói thật lạnh lùng, không có chút tình cảm, cuối cùng cũng không xoay người qua.

Địch Thanh chau mày, nghĩ không ra tâm sự của Đan Đan. Trầm mặc phút chốc, xoay người xuống lầu. Trong lòng hắn mờ mịt lên lầu, rồi lại mờ mịt xuống lầu, nhưng vẫn duy trì sự yên lặng.

Mã Chinh cùng với đám người đợi ở dưới lầu, sau khi trông thấy Địch Thanh mới thở phào nhẹ nhõm, không biết là mừng vì Địch Thanh không có bỏ chạy, hay là mừng vì Đan Đan công chúa không có chuyện gì.

Có người đến, sắp đeo lại xích sắt cho Địch Thanh, Địch Thanh biết với năng lực hiện tại, căn bản không phải là đối thủ của những vệ binh thông thường, càng đừng nói đến việc chạy thoát khỏi chốn vương cung canh phòng cẩn mật này. Cười khổ, Địch Thanh cũng không có phản kháng. Vào lúc này, có một thị vệ thân mặc giáo vàng đi đến, Mã Chinh trông thấy. sắc mặt hơi biến đổi, nhanh bước qua nghênh đón.

Kim giáp thị vệ thấp giọng nói câu gì đó, Mã Chinh khúm núm, xoay đầu lại, sắc mặt có chút kì quái, đi đến trước mặt đám thuộc hạ, thấp giọng:

-Giải Địch Thanh đến Thiên Đô điện.

Bọn thị vệ đều kinh ngạc, nhưng vẫn y lệnh mà làm.

Địch Thanh nghe vậy, trong lòng thầm nghĩ:

-Thiên Đô điện là thiên điện của Nguyên Hạo, bình thường Nguyên Hạo luôn tại đây nghe đàn, thưởng múa, chẳng lẽ ý muốn nói là Nguyên Hạo muốn gặp ta?

Mọi người lặng lẽ đi đến trước Thiên Đô điện, thì nghe đàn sáo du dương truyền đến, trước điện có có một vài ca vũ nhảy múa. Lúc này trời đã chiều tối, ánh tà dương chiếu vào trong điện, chiếu lên người những ca cơ váy hồng đang nhảy múa, thấp thoáng ánh lên sắc kim rực rỡ.

Bọn người Mã Chinh dừng bước tại nơi xa xa, Địch Thanh cùng với chiến sĩ kim giáp vừa đến trước điện, tiếng nhạc véo von ngừng bặt, chỉ vì người bên trong điện-người mang quan đen, áo trắng hất tay.

Ca cơ lui xuống, sảnh đường yên lặng, ánh mặt trời chiều tà trừ chiếu trước điện, còn chiếu lên trên người Địch Thanh, nhưng không chiếu đến được Nguyên Hạo với cặp mắt đầy chí lớn. Ánh nhìn của Nguyên Hạo dừng tại Địch Thanh, Địch Thanh cũng đang nhìn lại Nguyên Hạo!

Hai người này, đây là lần thứ hai gặp mặt!

Có một số người, cuộc đời này định trước là phải kề vai sát cánh, mà bọn họ hai người, cuộc đời này định trước là phải gặp nhau lần nữa.

Không biết mất bao lâu, năm ngón tay Nguyên Hạo chống trên bàn bắt đầu di động nhẹ nhàng, thoải mái theo nhịp điệu. Địch Thanh lần trước trên thanh xà tại Thiên Hoà điện, đã từng quan sát kĩ Nguyên Hạo, biết được mỗi lần Nguyên Hạo nghĩ đến vấn đề khó khăn gì, năm ngón tay sẽ di động như thế. Khi năm ngón tay ngừng lại, chính là lúc Nguyên Hạo ra quyết định.

Nguyên Hạo đang nghĩ vấn đề gì?

-Địch Thanh, ngươi biết ngươi có khuyết điểm gì không?

Nguyên Hạo vẫn âm thanh nhẹ nhàng, nhưng đầy hàm ý một cách quyết tuyệt như cũ.

Địch Thanh không nghĩ Nguyên Hạo mở miệng ra chính là vấn đề này, cười cười, thản nhiên đáp:

-Khuyết điểm của ta rất nhiều, đếm cũng đếm không hết.

Hắn không phải muốn chống đối Nguyên Hạo, mà là lời nói thật lòng. Không biết tại sao, hắn đối với Nguyên Hạo không có địch ý quá mãnh liệt, cho dù hắn có bị Nguyên Hạo bắt.

Hắn chưa bao giờ từ bỏ lòng tin xoay chuyển cục diện, nhưng thất bại chính là thất bại, hắn cũng không oán trách, hối hận.

Có lẽ anh hùng vốn yêu quý người tài, đối địch là ý trời, nhưng anh hùng thật sự sẽ tôn trọng đối thủ!

Nguyên Hạo cũng cười, y nhoẻn miệng cười, lộ ra hàm răng trắng tinh, trong nụ cười của y, lại không có sự trào phùng, lừa gạt nào, y có thể giết đối thủ, tuy rất dễ lường gạt đối thủ.

Nhưng y không muốn lãng phí thời gian.

-Ngươi thật sự có rất nhiều khuyết điểm, khó đếm hết, nhưng khuyết điểm lớn nhất của ngươi chính là hay xử lí theo tình cảm.

Nguyên Hạo lạnh nhạt nói.

*****

Địch Thanh trầm mặc một hồi lâu mới đáp:

-Ngươi nói sai rồi, theo ta lại thấy đây mới là ưu điểm của ta. Ta có thể cái gì cũng không có, nhưng không muốn không có tình cảm!

Ngón tay đang gõ nhịp của Nguyên Hạo dừng lại một chút, rồi lại linh động trở lại, trong đôi mắt đầy chí lớn của y lộ ra ý tán đồng hiếm có:

-Ngươi nói cũng đúng, tuy ta không đồng ý cách nói của ngươi, nhưng ta rất ngưỡng mộ sự ngay thẳng của ngươi. Ta kêu ngươi đến, quả thật muốn cùng ngươi nói ba việc.

Không đợi Địch Thanh trả lời, Nguyê Hạo đã nói luôn.

Y xưa nay là như vậy, y nói, đối phương chỉ có thể nghe, y biết Địch Thanh cũng nhất định sẽ nghe.

-Một tháng trước, ta đã hạ lệnh cho Không Tàng Ngộ Đạo, kêu hắn nội trong hai tháng phải bắt được ngươi, không tiếc bất cứ giá nào!

Nguyên Hạo bình tĩnh nói:

-Hắn là một nhân kiệt, sau khi ta hạ lệnh thì bắt đầu chuẩn bị toàn lực đối phó ngươi. Hắn quả thật là dùng một giá rất lớn để bắt được ngươi, hắn cũng luôn tìm hiểu về ngươi. Trận chiến tại thành Tế Yêu, thật ra quân Hạ ta vốn không bại. nếu luận về đại cục thì Trương Nguyên không tệ, nhưng nếu nói về liều mạng, hắn không bằng ngươi. Nhưng có đôi khi, liều mạng không phải lúc nào cũng gặp vận may.

Địch Thanh duy trì sự trầm mặc, đối với những sự việc đã xảy ra, hắn không muốn bình phẩm.

Nguyên Hạo lại nói:

-Nhưng Không Tàng Ngộ Đạo vì bắt ngươi, đã chia một nửa binh lực để đi thực hiện, hắn không quan tâm đến chiến cục, chỉ để ý đến hành tung của Quách Quỳ, hắn biết Quách Quỳ đến Tây Bắc, hắn biết mối quan hệ của ngươi và Quách Quỳ. Hắn tuy không thể hạ thủ với ngươi, nhưng hắn biết, chỉ cần Quách Quỳ gặp nạn, ngươi nhất định sẽ cứu.

Địch Thanh thầm kinh hãi trong lòng, không nghĩ trận ác chiến trước đó tại thành Tế Yêu, Nguyên Hạo đã sớm phái Không Tàng Ngộ Đạo chính là dùng trăm phương ngàn kế bắt hắn. Với năng lực và tâm cơ của Nguyên Hạo, nếu muốn toàn lực đối phó một người, hiển nhiên không phải chuyện khó.

Nguyên Hạo tiếp tục nói:

-Kết quả là, Không Tàng Ngộ Đạo đã để trống thành Cổ Dương, cuối cùng bị ngươi thấy được điểm này, một kích công phá. Thành Cổ Dương đã bị đốt như hiện tại, đại quân Tây Bắc của ta không có lương thảo, chỉ có thể tạm thời quay về.

Địch Thanh nghe đến đây, không biết là nên cảm thấy may mắn hay bất đắc dĩ. Hắn tuy anh minh cơ trí, nhưng không ngờ Không Tàng Ngộ Đạo lại điên cuồng đến thế. Hay có thể nói, là Nguyên Hạo điên cuồng!

Nguyên Hạo dám mang mười vạn đại quân đánh cược, cược dùng mười vạn đại quân để bắt một mình Địch Thanh hắn. Mười vạn đại quân tuy thua, nhưng Không Tàng Ngộ Đạo đã thắng, y đã hoàn thành mệnh lệnh mà Nguyên Hạo giao cho y. Chẳng trách đột hiên xuất hiện một đám quân Hạ điên cuồng tiến công về phía bá tánh như vậy, thì ra nơi đó có Quách Quỳ. Chẳng trách Không Tàng Ngộ Đạo cuồng dã như thế để bắt Quách Quỳ, bởi vì bọn họ đang đợi Địch Thanh.

Tất cả những điều đó, do đó mà có thể giải thích được. Tất cả những điều đó, chẳng qua là để bắt Địch Thanh hắn.

Hành động điên cuồng khó lí giải!

Địch Thanh cười khổ, hỏi:

-Ngươi dùng sự thắng thua của mười vạn đại quân, dùng vô số lương thảo của thành Cổ Dương, lại tìm đến Vệ Mộ Sơn Phong để lừa gạt ta, dùng Bát Nhã vương và Già Diệp vương ra tay, chính là vì muốn bắt ta đến đây nghe ngươi nói chuyện sao?

Hắn đương nhiên biết không phải đáp án này, nhưng Nguyên Hạo làm vậy, rốt cuộc là vì cái gì? Chỉ vì Đan Đan thích hắn? Địch Thanh cảm thấy không phải vậy.

Trong mắt Nguyên Hạo đột nhiên biểu lộ sự ưu thương, nhưng chớp mắt đã biến mất, y nói nhược điểm lớn nhất của Địch Thanh là xử lí theo tình cảm, nhưng ưu điểm lớn nhất của y chính là không có tình cảm!

-Ngươi nói thiếu rồi, cái giá ta trả không phải chỉ có như vậy.

Nguyên Hạo lãnh đạm đáp:

-Ta còn trả giá bằng tính mạng của Trương Nguyên.

Địch Thanh rùng mình, một lát mới nói:

-Không phải là Quách Quỳ giết Trương Nguyên sao?

Nguyên Hạo đáp:

-Quách Quỳ của mười năm sau có lẽ sẽ thành Địch Thanh ngươi, nhưng trước mắt thì không được, giết Trương Nguyên là Không Tàng Ngộ Đạo...

Nhìn thấy sắc mặt chấn kinh của Địch Thanh, Nguyên Hạo thậm chí không biểu lộ chút gì nói:

- Không Tàng Ngộ Đạo giải thích với ta rằng xưa Kinh Kha hành thích Tần vương, lấy đầu của phản tướng Tần quốc Phiền Vu Kỳ tiến cống Tần vương, nay muốn bắt Địch Thanh ngươi, phải lấy đầu của tên phản đồ người Hán Trương Nguyên, nhất định có thể làm lơ là tính cảnh giác của ngươi.

Địch Thanh không nói gì, nhưng không thể không nói Không Tàng Ngộ Đạo tính thật không sai. Khi hắn thấy đầu Trương Nguyên, quả thật chấn động, trong lòng đối với lời của Vệ Mộ Sơn Phong cũng tin tưởng hơn nhiều.

Nhưng Trương Nguyên thì sao? Trước khi chết nghĩ gì? Có phải là không thể tin được bản thân mình đã hết lòng tận tuỵ bao năm vì Đại Hạ, chỉ vì lí do này mà mất đi tính mạng?

Nguyên Hạo như đang nhìn Địch Thanh, lại như đang trông về phía chân trời xa xôi, đột nhiên nói:

-Trên đời này, người ta muốn giết, trước giờ không bao giờ không giết được, ngươi là kẻ đối đầu với ta, Chủng Thế Hành là kẻ đối đầu với ta, Phạm Trọng Yêm là kẻ đối đầu với ta, Bàng Tịch nữa...cũng miễn cưỡng tính là một đối thủ. Tây Bắc có các ngươi, quả thật đã tạo thành trở ngại lớn đối với việc chiếm Quan Trung của ta, nhưng ta không phái người ám sát các ngươi. Bởi vì ta tôn trọng các ngươi. Một đối thủ tốt, đáng để ta trân trọng.

Địch Thanh có chút ngạc nhiên, trước giờ không nghĩ Nguyên Hạo lại có suy nghĩ như vậy.

-Ta cũng biết, rất nhiều lúc, giết chóc không phải là cách duy nhất giải quyết vấn đề, ta trước giờ không hy vọng giết các ngươi, các ngươi đều là kỳ tài hiếm có trong thiên hạ, ta muốn thống nhất thiên hạ, càng hy vọng các ngươi có thể giúp ta. Long bộ Cửu vương đã khuyết gần như toàn bộ, ta cần bổ sung một lực lượng mới.

Nguyên Hạo chuyển đề tài, ngừng lại nhìn Địch Thanh nói:

-Nếu ngươi có thể giúp ta, từ hôm nay trở đi ngươi có thể ngồi vào vị trí của Trương Nguyên. Đây là chuyện đầu tiên ta muốn nói với ngươi!

Ngôn từ Nguyên Hạo lãnh đạm, nhưng những lời nói ra, không ai có thể nghi ngờ.

Ánh chiều tà vẫn chưa hoàn toàn chìm về phía chân trời, những tia sáng tàn dư còn lưu lại trên người Địch Thanh, kéo dài bóng ra.

Bóng kia cũng chính là

Địch Thanh tuy suy yếu không có sức lực, nhưng lưng vẫn thẳng đứng. Nếu hắn đồng ý, đương nhiên có thể sống; nếu hắn đồng ý, tại Hạ quốc, chính là dưới một người trên vạn người; nếu hắn đồng ý, sẽ tốt hơn không đồng ý gấp vạn lần, nhưng hắn vẫn nói ba chữ:

-Không thể nào.

Mặt trời đã lặn hoàn toàn, toàn bộ Thiên Đô điện bị bao phủ trong màn đêm.

Không đèn, đêm mờ mịt.

Nguyên Hạo không có hạ lệnh đốt đèn, không ai dám tuỳ tiện hành động. Bóng người trong điện đã tối đi, chỉ có hai con ngươi phát sáng, cặp mắt đầy chí lớn, cặp mắt đầy quyết tuyệt.

Không có phẫn nộ, không có rống giận, sau một lúc lâu, Nguyên Hạo mới bình tĩnh đáp:

-Ngươi chắc biết tại sao đến hiện giờ cả người ngươi không có lực?

Không nghe thấy Địch Thanh đáp, Nguyên Hạo nói:

-Ngươi vẫn nhớ thung lũng Phi Long chứ?

Địch Thanh đương nhiên nhớ, sự tàn khốc, ác liệt của trận chiến đó, kiếp này của hắn luôn nhớ kĩ. Tình trạng thảm khốc xảy ra đêm hôm đó, đời này hắn khó quên được.

-Triệu Duẫn Thăng năm đó muốn đoạt lại thứ vốn thuộc về mình, đã đến đây gặp ta. Hắn nói đã tốn bao tâm sức, nghiên cứu ra một loại có thể mê hoặc tâm trí của người khác, chỉ cần uống vào, có thể để người khác làm theo sự chỉ thị của ta.

Địch Thanh nghĩ đến thảm cảnh năm đó của bá tánh, trong lòng thầm thấy rét lạnh.

Nguyên Hạo nói:

-Ta đã bị hắn làm dao động, do đó đã phái bọn người Thác Bạc Hành Lễ đến trung nguyên, mượn danh nghĩa của Di Lặc giáo, thử hiệu quả của thuốc.

Địch Thanh cắn răng:

-Ngươi vì thử kết quả của thuốc, mà để hơn ngàn bá tánh chết oan uổn?

Nguyên Hạo lãnh đạm cười:

-Quân vương trong lịch sử khai quốc, vì sự nghiệp thiên cổ, giết người vô số, hơn nghìn bá tánh hèn mọn có tính là gì? Trong thiên hạ có lẽ là có những người xem trọng đạo đức, nhưng nhất định là tồn tại người có năng lực, mạnh nuốt yếu, vốn là đạo lí tuần hoàn trong thiên hạ này, ngươi nếu có thể lấy tính mạng của hơn ngàn bá tánh này đổi lấy sự nhất thống thiên hạ, có lẽ là từ bi hơn nhiều so với những quân vương khai quốc khác.

Địch Thanh trợn mắt, nhất thời không biết trả lời thế nào.

*****

Nguyên Hạo lại nói:

-Nhưng sự việc lại không thuận lợi, Thác Bạt Hành Lễ bọn họ gặp phải Quách Tuân, kết quả bị Quách Tuân giết, cũng làm trở ngại kế hoạch lớn của ta. Lúc đầu bị Quách Tuân giết không chỉ có bộ chủ của hai bộ Thác Bạt Hành Lễ, còn có Ma Hô La Già, Già Lâu La. Ma Hô La Già bộ cũng thôi đi, nhưng Già Lâu La bộ luôn phụ trách cải tiến binh giáp, nghiên cứu chế tạo các vị thuốc, một khi bộ chủ của Già Lâu La bộ chết đi, kế hoạch của Triệu Duẫn Thăng khó có thể tiếp tục thực hiện, ta vốn định tìm người thay thế, nhưng cuối cùng cũng từ bỏ kế hoạch này.

Địch Thanh cảm thấy kỳ quái, không khỏi hỏi:

-Tại sao?

Nguyên Hạo đáp:

-Ta muốn nhất thống thiên hạ, thì phải thống lĩnh anh kiệt trong thiên hạ, không muốn thống lĩnh một đám vô dụng ngu đần! Loại thi thể biết đi đó, ta dùng thì được ích gì? Nhưng Già Lâu La bộ từ phương thuốc mà Triệu Duẫn Thăng đề ra, đã nghiên cứu ra một loại thuốc, ta gọi là anh hùng tuý...cái tên rất kì quái đúng không?

Nói rồi lại cười ha ha, trong tiếng cười có ý trào phúng không nói ra được:

-Triệu Duẫn Thăng năm đó đưa ra phương thuốc mê muội tâm trí người khác đó, vốn là cải tiến từ một loại thuốc có tên là mỹ nhân tuý trong Tống triều của ngươi. Ngươi chắc biết mỹ nhân tuý đó có tác dụng gì chứ?

Biết Địch Thanh sẽ không trả lời, Nguyên Hạo giải thích:

-Thiên tử cửu ngũ chí tôn trong hoàng cung Đại Tống của ngươi không được phép xâm phạm, mỹ nhân tuý này vốn là cho những phi tử không biết nghe lời đó dùng, làm theo những dục vọng của thiên tử.

Địch Thanh cười khổ, nói:

-Phương thuốc này quả thật rất hữu dụng. Chắc là trên mũi liên tử thương của Không Tàng Ngộ Đạo có bôi loại thuốc này, hắn tuy không giết được ta, nhưng có thể làm ta bị thương xem như là đại công cáo thành rồi?

Nguyên Hạo vỗ tay cười:

- Cuối cùng ngươi đã nghĩ thông rồi. Trên đời này vốn có rất nhiều chuyện, không thể dựa vào võ công để quyết định! Quả thật năm đó, tại lăng Vĩnh Định, người muốn giết Triệu Trinh không phải ta, mà là Dã Lợi Vượng Vinh. Ta muốn giết Triệu Trinh dễ như trở bàn tay, nhưng không cần phí sức, ngươi chắc biết vì sao ta không hạ thủ với hắn?

Địch Thanh lắc đầu, cuối cùng phát hiện, tư tưởng của Nguyên Hạo làm hắn khó nắm bắt.

Nguyên Hạo thản nhiên nói:

-Ta không giết hắn, bởi vì hắn sống vẫn còn hữu dụng, Đại Tống thiếu anh hùng, nhưng không thiếu hoàng đế. Địch Thanh ngươi chết, Đại Tống sẽ rất khó lại xuất hiện người thứ hai. Nhưng Triệu Trinh nếu như chết, Triệu gia lập tức có người khác thay thế tiếp nhận ngôi vị hoàng đế. Triệu Trinh nhu nhược, không quả quyết, tính cách không kiên định, vốn cả đời vô năng, hắn có tư cách gì ngồi trên trên các ngươi? Chẳng lẽ bởi vì hắn họ

Triệu?

Lại cười, Nguyên Hạo trào phúng nói:

-Nhưng hắn lại là người làm cho ngươi, bọn người Phạm Trọng Yêm, Chủng Thế Hành trở thành anh hùng không có đất dụng võ. Chủng Thế Hành gặp nạn, hắn có từng nghĩ đến việc đi cứu công thần không? Địch Thanh ngươi vì Đại Tống chinh chiến bao năm, hắn đối với ngươi thế nào? Chẳng phải ngươi vẫn bị hắn nghi kị trăm điều sao? Bị đám quan văn không để vào mắt đấy sao? Phạm Trọng Yêm đối với Đại Tống thế nào? Nhưng Triệu Trinh vì giang sơn của Triệu gia, không lâu trước đã bãi miễn Phạm Trọng Yêm, một lần nữa điều hắn ra khỏi kinh thành.

Địch Thanh trong lòng trầm xuống, biết Nguyên Hạo không cần phải nói dối. Phạm Trọng Yêm là trụ cột của cuộc cải cách chính trị của triều đình Đại Tống. Phạm Trọng Yêm bị bãi chức thừa tướng, việc cải cách chính trị rốt cục thành ra hoa trong gương, trăng trong nước.

Trong bóng tối, Nguyên Hạo cặp mắt trở nên kì quặc, nhìn chăm chú vào mặt Địch Thanh, nói:

-Triều đình Đại Tống, đa phần là đều là những hạng người cả đời vô năng, nhưng đối với việc tranh quyền đoạt lợi thì vô cùng dữ dội, sự hủ bại của Đại Tống ngay trước mắt, người dân sống lầm than, đói khổ ngày càng nhiều, người bị bọn hắn hại chết ít hơn so với ta sao? Đáng cười là đường đường một Phạm Trọng Yêm, không cần ta phải đối phó, chỉ cần một phong thư của Thạch Giới, cũng đủ làm cho hắn mệt mỏi.

Địch Thanh đột nhiên tỉnh ngộ kêu lên:

-Phong thư đó của Thạch Giới, thì ra là ngươi sửa đổi xuyên tạc? Nguyên Hạo, ngươi thật bỉ ổi.

Nguyên Hạo cười lạnh nói:

- Không sai, lá thư đó của Thạch Giới, là Già Diệp vương len lén thay đổi, sau đó giao đến tay Hạ Tủng. Hạ Tủng lấy được đương nhiên như nhặt được bảo vật đem giao cho Triệu Trinh. Ta là dùng chút thủ đoạn, tuyên dương phe đảng của Phạm Trọng Yểm, nói ngươi công cao quá chủ, nhưng nếu bọn ngươi đồng lòng như thép, chút tiểu xảo của ta có thể làm gì bọn ngươi sao? Nghi kị sớm có, ta chỉ là để nó sớm xảy ra mà thôi. Những triều thần đó của Tống triều các ngươi, trừ ra số ít hiếm hoi ra, còn lại, đều là bọn vì quyền lợi mà giống như con chó điên cắn loạn, căn bản không có để ý đến bá tánh Tây Bắc, Tống triều như vậy, chẳng lẽ tốt hơn ta sao?

Thấy sắc mặt Địch Thanh xanh xám, Nguyên Hạo lại tiếp:

-Ta không ngại nói cho ngươi một bí mật. Triệu Trinh không tốt như ngươi tưởng tượng đâu, cung biến năm đó, quả thật Triệu Duẫn Thăng muốn mưu quyền soán vị, nhưng lúc đó Lưu thái hậu tâm tư đã lạnh nhạt, Triệu Duẫn Thăng thấy được điểm này, mới vội vàng phát động cung biến, Triệu Trinh lại không nhìn ra, hay là cho dù hắn nhìn ra, cũng đợi không nổi đến khi Lưu thái hậu nhường vị, mới để cho Quách Tuân vào cung ép Lưu thái hậu xử lí Triệu Duẫn Thăng, muốn diệt trừ vây cánh cuối cùng của thái hậu, nhất cử đoạt lại hoàng quyền. Năm đó, trong cung có cung nhân, cung nữ bị hại một cách kì lạ, theo như ta biết, lại không phải là hành vi của Triệu Duẫn Thăng, nhưng nếu không phải Triệu Duẫn Thăng làm, ngươi thử nghĩ xem, sẽ là ai làm chứ?

Sắc mặt Địch Thanh đột nhiên trắng bệch, như là nghĩ tới cái gì, lui về phía sau một bước, thân thể run lên.

Nguyên Hạo nói rõ từng chữ:

- Nếu không phải Triệu Duẫn Thăng làm, đương nhiên chính là Triệu Trinh cố ý!

Câu nói này như sét đánh giữa trời quang, oanh tạc bên tai Địch Thanh, Địch Thanh nghĩ về chuyện cũ, sắc mặt càng thêm tái nhợt, Nguyên Hạo đột nhiên cười nói:

-Ha...hay cho một tên hoàng đế hiếu thảo, ngoài mặt, hắn đối với Lưu thái hậu trăm bề hiếu thuận, nhưng trong lòng không biết có bao nhiêu khát vọng đoạt lại hoàng quyền. Ta nghe nói có người bắn thái hậu một tên, người đó tuyệt không phải Triệu Duẫn Thăng, ngươi đoán xem, sẽ là ai đây?

Địch Thanh nghẹn giọng nói:

- Ngươi nói ra những điều này...là vì cái gì?

Trong lòng hắn vẫn canh cánh đối với việc cung biến năm xưa, nhưng vì chuyện đau lòng về Dương Vũ Thường nên không muốn nhớ đến những chuyện cũ đó. Thời khắc này được Nguyên Hạo nhắc nhở, hình ảnh chuyện cũ lại thoáng hiện ra.

Triệu Trinh nhất quyết muốn đi lăng Vĩnh Định, không ngại bao nguy phạm hiểm cũng phải đi, hắn khi đó, hiển nhiên sớm đã có quyết tâm. Chết cũng phải đoạt lại quyền vị!

Lưu thái hậu khi chết, chỉ vào Triệu Trinh nói:

-Ngươi giỏi...

Câu nói đó chưa nói hết, nhưng biểu hiện lúc đó của Lưu thái hậu tuyệt đối không phải là khen một người. Lúc đó Lưu thái hậu nhìn chằm chằm vào Triệu Trinh, chẳng lẽ nói rõ trước lúc bà lâm chung, cuối cùng cũng nhìn rõ con người của Triệu Trinh.

Lúc đó khi Triệu Trinh ở trước quan tài của Lý Thuận Dung, thấp giọng:

-Ta là thiên tử, ta không còn lựa chọn khác, xin ngươi tha thứ...

Lúc đầu, khi Địch Thanh nghe được, cảm thấy kì lạ, giờ đây nghe lời cảnh tỉnh của Nguyên Hạo, đột nhiên nghĩ đến một việc, trái tim run lên.

Hắn thật sự không muốn nghĩ tiếp....

Nguyên Hạo chăm chú nhìn biểu hiện của Địch Thanh, thong thả nói:

-Lúc đầu nếu không phải Triệu Trinh bức Triệu Duẫn Thăng tạo phản, Dương Vũ Thường căn bản sẽ không xảy ra chuyện!

Địch Thanh thân mình chấn động, quát lên:

-Ngươi câm miệng!

Năm ngón tay đang gõ nhịp của Nguyên Hạo chợt cứng ngắc trong phút chốc, lại chuyển sang sinh động như lúc đầu. Những năm qua, trước giờ chưa có ai dám nói với y như thế. Nhưng y không tức giận, ngược lại, trên miệng còn nở nụ cười thắng lợi.

Địch Thanh sau khi hét lớn, thở từng ngụm hổn hển, mới đáp:

-Nguyên Hạo, rốt cuộc ngươi muốn nói gì?

Nguyên Hạo mỉm cười, kết luận:

-Chính là muốn nói việc thứ hai với ngươi, 'Phi điểu tẫn, lương cung tàng, giảo thỏ tử, tẩu cẩu phanh'. Triệu Trinh vì giang sơn, cái gì cũng có thể vứt bỏ, hắn có thể vứt bỏ Phạm Trọng Yêm, cũng có thể vứt bỏ Địch Thanh ngươi. Đám quần thần Đại Tống vì quyền lợi, cái gì cũng có thể vứt bỏ, bọn hắn có thể công kích Phạm Trọng Yêm, cũng có thể công kích Địch Thanh ngươi. Ngươi vì đám người đó bán mạng, mà trận chiến này chưa đánh đã sớm có kết cục, ngươi đừng nói căn bản không có cơ hội thắng ta, cho dù ngươi có thể đánh bại ta thì sao? Ngươi tại Tống Triều, tựa như một trong bầy dê xuất hiện một con sói, bọn họ sẽ cảm thấy bất an. Nếu ta ngã xuống, Với hành vi của bọn người Tống triều đó, làm sao có thể lại dùng ngươi?

Địch Thanh đứng trong màn đêm, cả người thê lương khó tả, chuyện cũ như luồng điện xẹt qua trong đầu hắn, hắn đột nhiên nghĩ đến một chuyện, hỏi:

-Vậy kẻ viết thư cho ta, nói hung thủ giết Dương Niệm Ân, là ngươi hoặc thủ hạ của ngươi phải không?

Nguyên Hạo giật mình một cái, lẩm bẩm nói:

-Dương Niệm Ân?

Địch Thanh vừa nghe, thì biết Nguyên Hạo căn bản không biết việc này. Hắn cuối cùng cũng hiểu rõ, Nguyên Hạo một mực âm thầm phá hoại cải cách luật pháp của Đại Tống, cho nên cũng cho rằng việc của Bát vương gia và Nguyên Hạo có liên quan, nhưng lúc này có thấy, lá thư đó có lẽ không phải là Nguyên Hạo viết.

Nhưng người viết thư là ai chứ?

Trầm mặc hồi lâu, Địch Thanh cuối cùng cũng noí:

-Nguyên Hạo, có lẽ rất nhiều việc ngươi nói rất đúng, nhưng có một chuyện ngươi nói sai rồi.

Hai hàng lông mày Nguyên Hạo nhếch lênh một cái, chỉ "hử" một tiếng, yên lặng chờ đợi Địch Thanh nói ra đáp án.

Địch Thanh nhìn như đứng thẳng cũng đã trở nên khó khăn, nhưng vẫn ưỡn ngực, nói:

-Ta từ nhỏ xuất thân từ gia đình làm nông, hiểu được nỗi khổ của bá tánh. Có lẽ sau này triều đình sẽ phụ ta, nhưng Địch Thanh kiếp này không phụ thiên hạ! Đạo lí này.... ngươi vĩnh viễn không hiểu!

Nguyên Hạo xoè ngón tay rồi bỗng dưng thu lại, nắm chặt thành quyền, trong Thiên Đô điện, chỉ có sự lạnh lẽo tồn tại bóng tối.

Địch Thanh đột nhiên nở nụ cười, chậm rãi nói:

-Quả thật ta cảm thấy, ngươi hẳn biết đáp án của ta. Ngươi tuy là địch thủ của ta, nhưng ngươi lại hiểu ta nhiều hơn so với người khác. Ta không muốn quan tâm đến tình hình năm đó thế nào, ta chỉ muốn hỏi ngươi, ngươi không tiếc trả giá để bắt ta, rốt cuộc có mục đích gì? Ngươi muốn nói với ta ba chuyện, chuyện thứ ba, hẳn mới là mục đích thực sự của ngươi?

Nguyên Hạo than nhẹ một tiếng, lẩm bẩm nói:

-Ngươi nói không sai, ta khuyên ngươi đầu quân vào ta, chẳng qua chỉ có một phần trăm hy vọng, nhưng ta vì...

Dừng lại một lát, Nguyên Hạo đổi giọng:

-Ta vẫn muốn thử, bởi vì việc thứ ba mà ta nói có quan hệ rất lớn. Địch Thanh, ta đã bỏ ra cái giá như vậy để bắt ngươi, chuyện thứ ba này, ngươi phải hứa với ta, nếu không ngươi nhất định sẽ hối hận!

Lời nói của y vẫn bình tĩnh, nhưng trong mắt đã ánh lên sát khí, y không cần uy hiếp hay hoà hoãn, y biết Địch Thanh sẽ hiểu.

Trầm ngưng trong chốc lát, Nguyên Hạo mới nói:

-Mục đích thật sự ta bắt ngươi đến, là muốn ngươi.... cưới Đan Đan!

Địch Thanh cả kinh, sắc mặt biến đổi, thất thanh nói:

-Ngươi nói cái gì?

Địch Thanh từng đoán nhiều lần về dụng ý của Nguyên Hạo, nhưng chưa từng nghĩ đến, Nguyên Hạo bắt hắn đến, là vì để hắn cưới Đan Đan!

Sao Nguyên Hạo có thể làm ra việc này?

Nguyên Hạo vừa mới hứa, chỉ cần Địch Thanh đầu quân, thì có thể ngồi vào vị trí của Trương Nguyên. Lúc đó, Địch Thanh muốn hỏi một câu:

-Ngồi ở vị trí của Trương Nguyên thì sao, chẳng lẽ cũng giống như Trương Nguyên bao năm cực khổ, vì một ý nguyện của ngươi mà mất đầu? Ngươi nói Triệu Trinh vì giang sơn mà không từ thủ đoạn, chẳng phải ngươi cũng như vậy sao?

Nhưng những lời nói này, hắn rốt cục cũng chưa nói, hắn biết lúc này giãi bày rõ thì có tác dụng gì? Nguyên Hạo có một câu nói không sai, trên thế gian này vốn mạnh nuốt yếu, thắng làm vua. Địch Thanh hắn thắng, thì sẽ không dùng đến nắm đấm để nói đạo lí, hắn chỉ có thể làm những việc hắn cho là nên làm. Địch Thanh hắn bại, cũng sẽ không dùng đạo lí để đối phó với nắm đấm, hắn sẽ không làm những chuyện vô vị này.

Bởi vì như vậy, Địch Thanh mới kì quái. Kì quái trong lòng Nguyên Hạo luôn lấy nghiệp lớn làm hàng đầu, nhất thống thiên hạ làm trách nhiệm. Người như vậy, đối với kẻ phản bội chỉ có một chữ giết, đối với đàn bà, cũng chỉ có một chữ giết. Trong thiên hạ, phàm là những kẻ nhất định không thần phục y, y cũng nhất định giết.

Nhưng lần này, Địch Thanh chọc giận Nguyên Hạo, Nguyên Hạo vẫn nhịn hắn? Nguyên Hạo vì Đan Đan, thật sự làm ra chuyện điên cuồng như vậy?

Địch Thanh nghĩ không rõ, nhưng hắn không hề nghĩ nhiều, hắn lạnh lùng nhìn Nguyên Hạo, trầm giọng:

-Ta không biết nên hận sự điên cuồng của ngươi, hay là cảm tạ sự kính trọng của ngươi. Nhưng yêu cầu của ngươi, ta không thể đáp ứng.

Nguyên Hạo cúi đầu nhìn năm ngón tay thon dài của mình, chậm rãi nói:

-Ta hy vọng ngươi sau khi suy nghĩ sẽ cho ta đáp án.


Kiếm Hiệp 4.0
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Hồi (1-119)


<