Truyện Tiên Hiệp

Truyện:Phong vũ Thanh triều 2 - Hồi 126

Phong vũ Thanh triều 2
Trọn bộ 128 hồi
Hồi 126: Di phục xuất tuần
0.00
(0 lượt)


Hồi (1-128)

Vị tướng quân lúc bấy giờ đang làm nhiệm vụ trấn giữ biên ải, hôm đó dotình cờ muốn thị sát dân tình nên mới đi tuần ngang qua nơi Trần tiểuthư gieo tú cầu chọn chồng.

Trái cầu rời khỏi tay nàng nương theo gió lao đi. Một đám thanh niên xô tới thi nhau nhảy lên. Song vì chàng ngồi trên lưng ngựa nên tầm vớicao hơn bình thường, các thanh niên khác không sao giành được, vả lạichàng cũng ngỡ ngàng, hành động theo bản năng, vội đưa tay đón bắt tráicầu ôm vào lòng.

Đám đông reo hò vang trời đổ xô lại chen lấn để coi mặt kẻ may mắn. Vịtướng quân cũng bàng hoàng, rồi ngây người ra ngồi yên trên lưng ngựa ôm trái cầu trong tay. Trần tiểu thư vốn có thiện cảm với chàng ngay từđầu, thấy vậy thì mỉm cười vui sướng.

Quang cảnh cực kỳ sôi động.

Trần viên ngoại từ trong nhà dẫn một đám gia nhân chạy ra la lên:

- Xin các vị hương thân đừng chen lấn nữa, trái cầu đã vào tay...

Nói đoạn tiến lại gần vị tướng hỏi:

- Anh tên là gì?

Viên tướng đó chưa trả lời, có một nam nhân khác mặc khôi giáp màu bạccũng cởi ngựa tới, thấy cảnh tướng quân đang ôm trái cầu chiêu thân thìgiật mình thất sắc, hiểu ngay ra sự tình, vội tìm cách giải vây.

- Lần gieo này không tính? – Người nam nhân mặc áo giáp bạc la lên - Cô nương kia... xin hãy gieo lại lần nữa!

Vị tướng cũng không nói gì, càng nghe càng ngơ ngác như người từ cungtrăng rơi xuống trần, chỉ biết hoàn trả lại trái cầu cho viên ngoại, vàcứ ngồi yên trên ngựa không cho Trần viên ngoại biết tánh danh.

Trần viên ngoại đương nhiên là không cam lòng, và cũng cảm thấy rất xấuhổ khi con gái ông bị người ta từ chối hôn sự vậy, bèn la thật lớn:

- Mọi người nghe đây! Tân lang là vị huynh đài này!

Rồi quay qua những người xung quanh, viên ngoại tiếp lời:

- Kính thưa quý vị hương thân. Gia đình chúng tôi đã chọn được hiềntế, chính là người này, sẽ cử hành lễ cưới ngay, mời các vị ở lại uốngvới chúng tôi một ly rượu mừng nhé!

Đám đông nghe vậy vỗ tay hoan hô.

Lúc này Trần tiểu thư cũng xuất hiện, nàng tiến lại phía sau lưng chanàng. Mọi người vẫn nhìn nàng không chớp mắt, đồng loạt kêu lên:

- Quả là xinh đẹp tuyệt trần!

Vài người còn xuýt xoa bảo:

- Huynh đài này, huynh thật là may mắn đó nha!

- Chẳng lẽ huynh đài không thấy cô ta đẹp ư? Cưới làm vợ là xứng chán!

Viên tướng nghe nói vậy gương mặt tỏ vẻ không vui, buột miệng nói:

- Nhưng không đẹp bằng một người khác!

Câu trả lời ngắn gọn. Ai nấy đều ngạc nhiên. Đám đông chợt im lặngnhìn nhau, sau đó trố mắt nhìn chàng, không hiểu chàng nói "người nào"mà lại có nhan sắc hơn Trần tiểu thư được chứ?

Trần viên ngoại cũng cảm thấy bất bình, bước tới nói lớn:

- Sao lại không tính? Không phải khi nãy lão đây đã có nói rằng bấtluận là ai, miễn chưa có vợ và trong hạn tuổi mà bắt trúng trái cầu làđược chọn hay sao? Nếu anh đây không muốn cưới con gái lão sao lúc nãylại bắt trái cầu?

Rồi viên ngoại tiếp lời:

- Vậy chứ lão đây hỏi anh, anh có vợ ở nhà rồi phải không?

Viên tướng không lộ chút bối rối:

- Ta chưa có vợ, nhưng mà - Chàng vừa đáp trả vừa nắm lấy dây cương, mắt hờ hững nhìn Trần tiểu thư xinh đẹp như hoa như ngọc - Thật lòngxin lỗi tiểu thư, hiện trong tim ta đã có hình bóng một người khác rồi, ta đã đem lòng yêu người khác rồi!

Dân chúng nghe nói giật mình:

- Ai? Ai vậy? Cô ấy ở đâu? Đẹp hơn cả cô tiểu thư nhà họ Trần kia à?

- Ít ra với ta thì cô ấy phải đẹp hơn!

Dứt lời chàng phi ngựa bỏ đi.

Nam tử vận y phục màu bạc ngó thấy chủ soái mình không còn đó nữa, cũng lật đật hô:

- Tránh đường! Tránh đường! Làm ơn tránh đường! – Nói rồi liền xua ngựa đuổi theo.

Viên ngoại nhìn bóng hai con chiến mã xa dần mà tức run người, còn Trầntiểu thư thì xấu hổ chỉ muốn bỏ đi phương khác mà sinh sống.

Đám đông tẽn tò bảo Trần viên ngoại:

- Sao lại có chuyện "gieo cầu mà không tính" như vậy được chớ? Traichưa có vợ, gái chưa có chồng, lại trong hạn tuổi, hoàn toàn phù hợp với các điều kiện đặt ra, sao ông không chịu cho gia đinh giữ hắn ta lại, ép hắn phải nhìn nhận? Liệu con gái ông sẽ phải gieo cầu thêm mấy lần, hứa gả cho mấy người đàn ông đây?

Đám gia đinh cũng tức giận, lớn tiếng lại:

- Hắn là ai mà dám chê con gái của ông? Không biết nể sợ ông hay sao?

Trần viên ngoại càng tức tối, ông ta tái mặt, lắp bắp:

- Hắn... Hắn...

Song chỉ thốt được hai âm thì tắt lời.

Trần tiểu thư thấy đôi bên cứ lớn tiếng bàn qua tán lại như vậy, không nhịn được nữa, bước tới nói như quát:

- Không được cãi cọ nữa! - Giọng nàng lớn như tiếng chuông vang -Nghe ta nói đây! Từ đây về sau bổn cô nương sẽ không thèm lấy ai hếtcả, bất quá ... vào chùa cắt tóc làm ni cô là xong!

Nói rồi nàng ôm mặt khóc ròng bỏ chạy vô nhà.

*****

Nói tiếp chuyện nhóm người của Khang Hi khi này đi đến Hồi cương.

Tây phi ngồi trong lều khẽ thở phào nhẹ nhõm, bắt đầu nhẩm tính thờigian. Nơi này cách Đa Nhĩ Bố Nhĩ Tân cùng lắm là ba trăm dặm, thúc ngựa phi nhanh thì mất chừng bảy canh giờ. Khang Hi bảo với nàng rằng ngàiđã cho gọi một nhóm binh sĩ đang trấn giữ biên giới đến Đa Nhĩ Bố NhĩTân giúp dân chúng đắp đê khoanh vùng.

Tây phi ước gì nàng được gặp chàng ngay, vì nếu chiều nay mà đi ngay lập tức, ban đêm đã có thể đến Đa Nhĩ Bố Nhĩ Tân rồi. Cứ tính dư dả mộtchút, muộn nhất cũng chỉ sáng ngày mai thôi.

Nhưng trên đường đi thình lình Khang Hi cao hứng muốn ghé ngọn núi bênđường để ngoạn cảnh. Thiên Sơn một màu xanh rì, từ đỉnh núi toàn là các loại cổ thụ lâu năm. Ngạch Nhĩ Thái cho xe ngựa dừng lại, mọi ngườicùng nhà vua đi bộ vào núi theo đường mòn. Chân núi có dòng suối quanhco uốn khúc, hai bên bờ là thảm cỏ xanh mướt. Phong cảnh xung quanhtuyệt đẹp. Khang Hi cứ đứng bên bờ suối ngắm mãi, cảm thấy lưu luyếnkhông nỡ rời, rồi đột nhiên bảo:

- Tối nay chúng ta dựng trại qua đêm ở đây.

Hôm sau Khang Hi vẫn chưa muốn rời khỏi "núi trời."

Vầng thái dương dần lên cao, lên đến đỉnh, rồi lại ngả về tây, lòngngười cứ theo đó mà dần ảm đạm. Đến lúc tia nắng cuối cùng cũng chẳngvấn vương được nữa, cả người Tây phi dường như đã chìm hẳn vào bóng đêm.

A hoàn Tiểu Tuyền thấy nàng cứ mãi ngồi bất động nhìn chằm chằm lên trên vách lều không nói năng gì, dịu giọng hỏi:

- Quý phi nương nương không đi nghỉ sớm để mai còn lên đường sao?

Tây phi lẩm bẩm một mình:

- Ngày mai là có thể lên đường đến Đa Nhĩ Bố Nhĩ Tân à? Hoàng thượnghình như chưa muốn tới đó. Ngài dường như chưa chịu cho ta và chàng gặp nhau, không chịu tha thứ cho chàng. Ngài thật vẫn còn hận chàng, ngaycả lần đi du hành này ngài nhất định không chịu cho Tứ a ca theo, nói nó còn nhỏ, không tiện đi xa, nên bảo Đông quý phi giữ Tứ a ca lại...

Tây phi vừa nói vừa âm thầm nhỏ lệ, Tiểu Tuyền dùng tay áo chậm những giọt nước mắt lăn dài trên má nàng, hạ giọng bảo:

- Chắc là có chuyện gì trì hoãn thôi, vả lại ngựa đi cả tháng trời cũngmệt mà, hoàng thượng lẽ nào..., nếu đã vậy thì không đưa nương nương đếnđây.

Tây phi như người đi đêm bắt được một tia sáng le lói, quay sang Tiểu Tuyền hỏi:

- Trong nhóm binh sĩ đến Hồi cương đắp đê khoanh vùng cũng có chàng, đúng không?

Tiểu Tuyền ra sức gật đầu:

- Đương nhiên! Đó chính là mục tiêu chính thức của cuộc xuất tuần này, cung thân vương sẽ có mặt ở đó, nhất định có!

Lại thêm một đêm dài đằng đẵng trông chờ nữa, từng phút từng giây trôiđi thật chậm, mà nàng cứ muốn thời gian trôi cho thật nhanh.

Ngày hôm sau, rồi ngày hôm sau nữa.

Khang Hi mang tới cho nàng hy vọng, song tia sáng đó vừa mới nhen nhómthắp lên đã theo ánh chiều tà tàn mất. Nàng thở một hơi nặng nề, sâutrong lòng âm ỉ chờ trông.

Sang ngày thứ năm, Tây phi hững hờ đứng tựa vai vào cửa lều, cố làm ravẻ không hối thúc hoàng thượng nhưng nỗi nhớ nhung cào xé trong lòngnàng.

Lúc mặt trời ngả dạng về tây nàng cười cay đắng:

- Ta đã nói mà, hoàng thượng không muốn cho chúng tôi gặp nhau.

Tiểu Tuyền buông một tiếng thở dài, cặp chân mày cau lại không biết nóigì thêm, chỉ biết ôm vai nàng mà nước mắt cũng tuôn đầm đìa xuống áo.

Khang Hi xuất tuần năm đó đúng vào tiết xuân, ở Thiên Sơn hoa đào nở rộ, sáng rực dưới màn mưa bụi. Từng khóm hoa trắng hồng khoe nhị vàng nhạt thi nhau đua sắc. Dòng suối âm ấm soi bóng hoa ven bờ, trong mưa bảnglảng tựa như đang được phủ một tầng lụa mỏng, ý xuân dạt dào.

Tiểu Tuyền lấy ô che cho nàng ngắm hoa, lát sau nằn nì:

- Nương nương à, gần đây sức khỏe của người kém trước rất nhiều, khôngđứng lâu trong mưa được đâu, quay trở vô lều nghỉ ngơi đi.

Tây phi đứng thêm một chốc, trở vào lều sai Tiểu Tuyền mài mực, tậptrung viết một lá thư, nét bút nghiêng nghiêng hiện lên trên trang giấytrắng tinh khôi khiến nỗi nhớ mong trong lòng nàng nguôi ngoai dần.

Tiểu Tuyền lại đi lấy áo khoác lên vai Tây phi, sau đó lặng lẽ đứng cạnh bên, cứ thế ngắm nhìn mưa khói mịt mờ ngoài ô cửa.

"Yêu, xa, nhớ, biệt ly, muội tự hỏi cuộc đời còn gì đớn đau hơn cáchtrở? Xuân gió lộng, tuy mát mẻ nhưng lại lạnh tê buốt cả con tim này, muội biết tìm đâu ra một bờ vai để tựa? Biết quơ tay vào đâu để được nắm lấy một bàn tay thật ấm? Ngày quá dài đêm cũng thinh không, mình muộicô đơn giữa dòng đời tấp nập, biết tìm đâu một làn môi hôn ủ ấp lúc sang mùa?"

Cảnh tượng tưởng chừng như đã nhạt nhòa theo màn mưa tuôn, giờ từng chitiết một lại hiển hiện rõ ràng trong hồi ức nàng. Tây phi thậm chímường tượng được khi cứu chàng, nhớ cả từng nét hoa văn trên cổ tay áo, quân phục chàng rách nát lấp ló sau tấm áo choàng trĩu nước.

"Ngày đó hai chúng mình tình cờ gặp nhau mưa gió còn lớn hơn bây giờ nhiều, trời vần vũ, khí lạnh thấu xương..."

Nàng nhớ kỹ đêm đó nàng mân mê bình thuốc đang cầm trên tay nhìn chàngsay sưa ngủ, lúc chàng thức dậy trán nàng khẽ giãn ra rất nhiều, dịugiọng hỏi muốn ăn gì...

Tây phi đặt bút xuống bàn, Tiểu Tuyền hầu nàng thay áo, lấy lược giắttrâm cài trên tóc ra, gỡ đôi khuyên tai xuống. Nàng nhìn kỹ dáng mìnhtrong gương, hai má hao gầy làm cho mắt hốc hác khác thường, làn da cũng tái nhợt khiến đôi mắt đã tối càng thêm tối, thầm nghĩ dầu nàng có bồithêm son phấn chắc cũng không khá hơn là bao.

Tiểu Tuyền đỡ nàng đến trên thảm nằm, Tây phi cảm thấy quá mệt mỏi, mơmơ hồ hồ lại ngủ thiếp đi. Đang nửa tỉnh nửa mê chợt cảm thấy bàn tayai trìu mến vuốt tóc nàng giật mình mừng rỡ thốt lên:

- Tiêu Phong! Huynh đến rồi à?

Khang Hi ngây người đáp:

- Ừ, đến rồi! Là trẫm, chứ không phải cung thân vương.

Tây phi nghe vậy niềm vui vừa mới nhen lên trong tim nàng vỡ mất, chỉ có bi thương lại tràn về.

*****

- Đi mau! – Khang Hi vừa nói vừa kéo tay ái phi đứng lên - Nàng mau theotrẫm rời khỏi nơi đây, Sách Ngạch Đồ và Sách Ni sẽ hộ tống chúng ta trởvề kinh thành!

Khang Hi dứt lời, trong căn lều tịch mịch, bầu không khí vẩn lên một mùi hãi hùng đáng sợ. Tây phi cũng sực tỉnh, trợn mắt khiếp đảm nhìn hoàng thượng. Khang Hi bảo với nàng rằng Mộc Đình Quý vừa mới phát hiện bêndưới chân núi đang có một đám thích khách trên đường đến đây tập kích, trong vòng hai mươi dặm tới Đa Nhĩ Bố Nhĩ Tân bọn chúng cũng đã bố tríthiên la địa võng, nếu muốn tất cả an toàn rời khỏi Thiên Sơn e còn phải gặp nhiều trắc trở. Khang Hi không cần nói thêm nữa, Tây phi cũng biết đó chính là nhóm người của Lâm Tố Đình. Nghe giang hồ đồn đãi gần đâyLâm Tố Đình mời được mười hai cao thủ võ công tinh diệu tham gia HồngHoa hội, trong đó có "kim cang tráo thiết đầu" Liễu Nhân, "bát bộ truyhồn" Lộ Vân Tiên, "cam phụng trì thông" Lữ Nguyên, và "tí viên bạch thái quan" Thiệu Châm Tằm.

Sách Ni tay cầm lồng đèn bước nhanh đi trước, Khang Hi nắm tay Tây phi, nàng ôm một bọc hành trang trong lòng mà trong đó có phong thư màu vàngnàng đã viết xong. Sách Ngạch Đồ yên lặng dắt ba con ngựa đi ở đằng sau Khang Hi. Ngạch Nhĩ Thái hóa trang thành hoàng thượng, cùng Long KhoaĐa và những người khác ở lại trên núi đối phó với đám thích khách.

Xuống chân núi, Khang Hi muốn bế nàng đặt lên yên, nhưng Tây phi nói:

- Không! Thiếp không đi, thiếp muốn đến Đa Nhĩ Bố Nhĩ Tân, xin hoàng thượng buông tay!

Khang Hi sau một phút đắn đo nhìn nàng thì nói:

- Được, vậy cùng đi, trẫm sẽ đưa nàng đi.

Sách Ni giật nảy mình khiếp đảm nói:

- Nhưng mà hoàng thượng...

Không cho Sách Ni nói hết lời, Khang Hi bất cần ai khuyên can, phất ống tay áo nói:

- Đừng ai nhiều lời nữa! Đi thôi, chúng ta đi thôi! – Nói xong bế ái phi đặt lên yên ngựa phi hướng tây.

---oo0oo---

Trời tờ mờ sáng, nhóm Khang Hi bốn người còn một đoạn đường ngắn nữa làtới được Đa Nhĩ Bố Nhĩ Tân, ngặt một nỗi vừa ra khỏi rừng tre họ chợtngó thấy Lâm Tố Đình và mười hai người đương gia đao kiếm sẵn sàng trong tay đứng chặn giữa đường.

Lâm Tố Đình ôm kiếm trước ngực đứng khoanh tay nhìn xoáy vào mặt KhangHi, trong khi kim cang tráo thiết đầu Liễu Nhân nhìn Sách Ni khinh khỉnh hỏi:

- Sách đại nhân! Nghe nói ông học được võ công tinh diệu lắm, hiển lộ mấy chiêu cho thảo dân xem thử được chăng?

Sách Ni định lên tiếng nói mưu đồ phản Mãn phục Hán của các người chỉ là ảo ảnh đó thôi, nghe vậy biết không thể thuyết phục được đám người nàyrồi bèn đáp:

- Hay lắm! Võ công của ta vốn là gia truyền, bấy lâu nay e rằng cònnhiều chỗ tinh túy vi diệu chưa ngộ ra được, cũng đang muốn thỉnh giáocác vị đây.

Sách Ni nói xong liền thi triển khinh công phóng xuống đất tuốt kiếm chuẩn bị liều mạng giao đấu.

Liễu Nhân cũng nhanh như chớp bước ra đứng đối diện.

Sách Ni bảo:

- Còn chần chờ gì nữa! Xuất chiêu đi!

Dứt lời khua kiếm đâm vào vai Liễu Nhân. Liễu Nhân né sang bên trước khi phóng chưởng đánh trả.

Cũng trong lúc này mười một người đương gia khác vây Khang Hi vào giữa.

Sách Ni né tránh mấy chiêu của kim cang tráo thiết đầu, cùng lúc đưaxiên xiên thanh kiếm tấn công vào hông đối phương. Liễu Nhân triển khai ba mươi hai chiêu thức trong bộ La Hán Long Môn Quyền đánh trả, chiêunào chiêu nấy nhanh và mạnh như sấm chớp, sau đó nghiêng mình chạy vòngqua thừa dịp tấn công vào hậu tâm của Sách Ni. Sách Ni không quay đầulại, xoay kiếm đâm ngược phía sau, cả tốc độ lẫn bộ vị đều rất chính xác chém trúng vào cánh tay phải của Liễu Nhân.

Cách đấy vài chục bước chân, Sách Ngạch Đồ cũng toát mồ hôi hột, vừa bảo vệ Khang Hi vừa bảo vệ Tây phi, lại còn phải nghĩ ra các chiêu thứcchiết giải mấy chiêu của Thiệu Châu Tằm. Sách Ngạch Đồ có hơi mừng làLâm Tố Đình chưa vội ra tay ngay, chỉ nheo mắt đứng nhìn mười một ngườithuộc hạ của mình tấn công hoàng đế.

Trong một lần Lữ Nguyên khua đao xé gió chém ngang cổ Tây phi, Khang Hibảo vệ ái phi bằng cách xô nàng ra đảo người né tránh, sau đó xoay taytoan nắm lấy cổ tay đối thủ. Lữ Nguyên biết đao pháp của mình không đảthương được nữ nhân đó nhưng không ngờ Khang Hi có thể phản kích nhanhchóng đến vậy, Lữ Nguyên đành phải điểm chân xuống đất lướt về phíatrước vài bước, rồi rung cổ tay một cái, thanh đao to lớn tiếp tục đâmra.

Lộ Vân Tiên cũng dùng trường kiếm chém ngang phạt thẳng, Thiệu Châu Tằmsong chưởng vũ lộng bốn phương, cùng với chín người đương gia triển khai tuyệt học tối đa, nhắm toàn yếu huyệt của Khang Hi và Sách Ngạch Đồ màđánh, tình thế hết sức khẩn trương.

Crypto.com Exchange

Hồi (1-128)


<