Truyện Tiên Hiệp

Truyện:Phong vũ Thanh triều 2 - Hồi 127

Phong vũ Thanh triều 2
Trọn bộ 128 hồi
Hồi 127: Hồi kết
0.00
(0 lượt)


Hồi (1-128)

Soạt soạt! Sách Ni xuất hai chiêu tấn công kim cang tráo thiết đầu.

Liễu Nhân thấy quyền của địch đi nhanh và gọn vậy, nghiêng mình né sangbên. Nhưng khi Liễu Nhân đứng thẳng người lên lại bị trúng một quyềncủa Sách Ni vào ngay yết hầu, la to một tiếng rồi lùi lại.

Sách Ni được thế xuất luôn hai chiêu liên hoàn cước bay đá ngang trúng vào vai Liễu Nhân.

Đả thương được Liễu Nhân rồi, Sách Ni phấn chấn thần oai hẳn lên, phóng tới yểm trợ cho Khang Hi, hỏi:

- Hoàng thượng không sao chứ?

Sách Ni hỏi xong chưa kịp nghe Khang Hi trả lời thì đột nhiên vù mộttiếng, vội kéo Khang Hi cúi gập người xuống để né một vật thể bay sạtqua lưng.

Ám khí vừa được ném ra đó xuất phát từ tay Lâm Tố Đình, vì ở trong lúcnày, ở phía rừng tre Lâm Tố Đình thấp thoáng trông thấy Mã Tề kéo mộtđội quân đông đúc đến hộ giá.

Lâm Tố Đình mới quyết định dùng tới ám khí tham chiến, lấy thêm trong áo ra một cây phi đao nữa mỏng và dài khoảng năm phân, Lâm Tố Đình xoay cổ tay một vòng ném vù ra.

Lữ Nguyên qua khóe mắt thấy phi đao của tổng đà chủ lao vút đi vậy vội vã lách mình tránh sang bên nhường đường.

Thiệu Châu Tầm và mấy người đương gia khác cũng đã được thấy thần kỹ của Lâm Tố Đình về ám khí rồi, vô cùng khâm phục, lập tức cũng nhảy khỏivòng chiến.

Lâm Tố Đình cứ như vậy liên tục lấy trong túi ám khí ra thêm ba cây phiđao mà ngày trước Dương Tiêu Phong ném đi, vừa phóng ra vừa mỉm cười tựnhủ "chỉ cần đánh trúng một chiếc là tên cẩu hoàng đế không chịu nổi."

Đằng kia Sách Ngạch Đồ nhìn thấy mấy cây phi đao này, đúng là kinh cung chi điểu, bất giác rùng mình một cái.

Thế là Lâm Tố Đình liên tục phóng phi đao ra.

Vù! Vù! Vù!...

Để đối phó với tuyệt kỹ ám khí này, Sách Ngạch Đồ và Sách Ni vội vàngcởi phăng chiếc áo đang mặc trên mình xuống cuộn lại như hai sợi lòitói, và nhanh tay cột chặt phần đầu thành một gút, vừa nhảy tránh vừadùng "sợi thừng" vù vù vung ra phía trước cố đỡ những thanh phi đao.

Biết mấy cây đao của Lâm Tố Đình có tẩm thêm thuốc độc vào nên Lữ Nguyên an tâm nhìn Liễu Nhân gật đầu nói:

- Chúng ta cùng lúc phóng ra một loạt ám khí, bất luận tên cẩu hoàng đếđó có bao nhiêu thị vệ thì ít ra cũng phải trúng mấy mũi.

Quả thật trông gương mặt Khang Hi bấy giờ hoang mang vô cùng nhưng cũng không quên biến mình thành bia đứng chắn cho ái phi.

Lâm Tố Đình ban đầu cũng không nỡ lòng đả thương người nữ nhân này, nghĩ đến cảnh ả với mình là cùng một sư phụ chăm nuôi, lúc xưa ăn chung mộtmâm, ngủ chung một giường, Lâm Tố Đình cảm thấy không nỡ. Nhưng lạinghĩ đến những chuyện âm hiểm tàn ác của triều đình năm trước, cơn phẫnhận bốc lên, Lâm Tố Đình vung tay ném phi đao vun vút về phía Khang Hi.

Sách Ngạch Đồ và Sách Ni tuy có cố gắng cách nào thì cả hai cũng không phải là đối thủ của Lâm Tố Đình được.

Trong một lần thanh phi đao xé gió bay đi sắp sửa ghim vào ngực Khang Hi, Tây phi thấy vậy xả thân đỡ lấy.

Nàng hét to lên một tiếng.

Khang Hi nghe tiếng la đó mà như bị đánh một quyền rất mạnh vào giữa ngực mình.

Khi này Mã Tề vừa kịp thời kéo binh lính tới hộ giá.

Mã Tề thấy cha con Sách Ni ác chiến với mười mấy tên, thần sắc hệt như đang liều mạng, liền lớn tiếng nói:

- Hoàng thượng, thần đến đây!

Sách Ni và Sách Ngạch Đồ nghe vậy cả mừng, tinh thần phấn chấn hẳn lên, tấn công veo véo luôn mấy chiêu.

Lâm Tố Đình cũng tuốt kiếm nhảy vào trợ chiến, đẩy lùi một đám thị vệ.

Con trai của Lâm Tố Đình là Tần Thiên Hoàn cũng kéo theo mấy trăm thànhviên của Hồng Hoa hội đến trợ giúp, từ bốn phương kéo tới như một bầychâu chấu.

Chỉ trong nháy mắt, Tần Thiên Hoàn đã nhảy vào giữa trận của bọn ngự lâm quân mà chém giết. Nghĩa phụ của y là Hàm Trường cũng vung kiếm xôngvào đám đông, lưỡi kiếm đi đến đâu, thì bọn lính Thanh lùi ra tới đó.

*****

Lâm Tố Đình và Tần Thiên Hoàn chạy sát vào nhau, theo mười hai người đươnggia xông tới chém giết. Nhưng Thanh binh càng giết càng nhiều, cứ thoátra một lớp lại thấy bên ngoài có thêm mấy lớp bao vây.

Hàm Trường múa kiếm nhanh và mạnh như chớp giật, tên nào cản trở đều mất mạng ngay, chốc lát đã giết được mấy chục tên lính Thanh, cuối cùngcũng xông ra khỏi trùng vây. Đợi một lúc không thấy ai ra theo, HàmTrường lo lắng trong lòng, bèn quay lại đánh trở vào trong vòng vây thấy mấy chục tên thị vệ đang vây chặt tổng đà chủ mà ác chiến. Thân thể Lâm Tố Đình vấy đầy máu, thần sắc như người điên.

Tần Thiên Hoàn muốn tả xung hữu đột đến cứu mẹ nhưng lại bị binh lính triều đình liên tục ép thoái lùi.

Lúc này tiếng người la hét ầm ĩ xen lẫn tiếng binh khí va vào nhau loạnxạ. Khang Hi đã chạy được ra ngoài, thoát khỏi vùng hiểm nguy, đảo mắtnhìn quanh thấy những người Hồng Hoa hội đang liều chết ác chiến vớiquân đội của Mã Tề, tưởng chừng giống như cảnh tượng của mười mấy năm về trước ở đồn Bạch Nhật. Thoạt tiên thì bên Hồng Hoa hội không sao chống cự nổi nhưng Lâm Tố Đình cũng giống Tần Thiên Nhân lúc xưa, cả hai đềulà những người thống lĩnh rất can đảm và tài ba, thêm sự giúp đỡ của Hàm Trường nên đã giết được rất nhiều quân Thanh, cho tới khi Mã Tề hạ lệnh phát tiển, dồn những người Hồng Hoa hội vào trong vùng lửa đang bốccháy dữ dội.

Khang Hi thấy đất đá phía trước liên tiếp văng lên trời, tiếng nổ ầm ầm, mới biết Mã Tề đang mang súng thần công ra dàn trận.

Hàm Trường kinh hãi tột đỉnh, mặt cắt không còn giọt máu khi trông thấymấy nòng súng thần công đó thay phiên nhau nã đạn đùng đùng. Hàm Trường mới liên tiếp vung kiếm mở đường cho tổng đà chủ và nghĩa tử của mìnhbỏ chạy."Kim cang tráo thiết đầu" Liễu Nhân, "bát bộ truy hồn" Lộ VânTiên, "cam phụng trì thông" Lữ Nguyên và "tí viên bạch thái quan" ThiệuChâm Tằm cũng hợp nhau múa đao khua kiếm mở con đường máu, để cho ngườithống lĩnh của họ và con trai nàng ấy hai người hợp thành một khối thitriển khinh công rời đi.

---oo0oo---

Về phần Khang Hi khi thấy Mã Tề đến cứu giá rồi thì mới cảm giác tronglòng yên tâm một chút. Ngài biết ái phi bị thương rất nặng nhưng cũngcố hy vọng nàng có thể theo mọi người toàn mạng trở về kinh thành.

Tây phi nằm trên thảm cỏ toàn thân dính đầy máu, trên ngực hãy còn cắm một thanh phi đao.

Khang Hi quỳ xuống đỡ nàng dậy ôm trong tay, đau xót kêu lớn:

- Tây Hồ! Tây Hồ! – Khang Hi đau đớn đến nỗi toàn thân run bắn, run run đưa tay lên mũi nàng, nghe hơi thở vẫn còn thì mới bình tĩnh được phầnnào, lại kêu lên – Tây Hồ...

Tây phi từ từ mở mắt ra, miệng nở một nụ cười khô héo nói:

- Tiêu Phong... huynh đã đến rồi à...?

Khang Hi vội nói:

- Không phải, vẫn là trẫm, chứ không phải cung thân vương!

Tây phi mở to mắt ra nhìn Khang Hi, sau hồi thất vọng thì khép hờ lại rồi nói:

- Hoàng thượng, cầu xin hoàng thượng tha thứ, thần thiếp đã phụ lòng ngài...

Khang Hi nói:

- Đừng nói nữa, để trẫm cứu nàng!

Ngài dứt lời một tay đỡ đầu ái phi dậy, tay kia cầm lấy cán đao định rút ra. Nhưng khi nhìn lại thấy lưỡi đao đã đâm ngập tận cán, chỉ cần rútra là mạng nàng cũng theo đó mà đi luôn, Khang Hi không dám liều, nhưngcũng không biết phải làm sao, kêu lên:

- Phải làm sao bây giờ? Phải làm sao bây giờ đây?

Tây phi mở mắt ra gượng cười nói:

- Hoàng thượng, đã không kịp nữa rồi, thần thiếp sắp đi rồi, xinhoàng thượng chuyển thư này của thiếp đến với chàng. Thiếp cầu xinhoàng thượng, được chăng?

Khang Hi gật gật đầu. Tây phi lấy phong thư mà nàng đã cất trong áo ranhờ trao cho Dương Tiêu Phong. Khang Hi nhìn lá thư chằm chằm như nhìnmột con quái vật, không muốn cầm lấy nó, vì biết mỗi một chữ trong đó là một giọt nước mắt của nàng.

Khang Hi nhìn ái phi, lòng đau như cắt, Lâm Tố Đình ra tay thật tàn ác, phóng phi đao đâm trúng chỗ nhược, lại sâu đến tận cán. Sợ rằng Hoa Đàcó tái sinh cũng không còn cách gì cứu nàng được nữa.

Căm tức thấu xương, Khang Hi ngỡ như đang có một con rắn độc đang gặm nhấm tâm khảm ngài, nên nói:

- Tây Hồ! Nàng thật ngu xuẩn, tại sao lại sá thân cứu trẫm? Tại sao?

Tây phi không trả lời câu hỏi đó, chỉ cất giọng đứt quãng nói:

- Hoàng thượng, thiếp có thể cầu xin ngài thêm hai chuyện nữa không? - Hỏi rồi không đợi Khang Hi trả lời nàng nói luôn - Hãy hứa với thiếp, hoàng thượng sẽ chăm sóc Tứ a ca... chăm sóc nó... như con ruột của ngài...

Khang Hi không ngần ngại gật đầu, Tây phi nói tiếp nguyện vọng thứ hai.

*****

Sau khi nghe ái phi nói nguyện vọng thứ hai của nàng xong, Khang Hi khôngkềm chế được cảm xúc trong lòng mình nữa nên gằng giọng hỏi:

- Tây Hồ! Nàng đến nước này mà vẫn không chịu quên hắn. Nàng dù có chết cũng nhất định phải cứu hắn ta sao?

- Người ta nói, nhất dạ phu thê... – Tây phi đáp lời - Vả lại, xinhoàng thượng đừng mãi trách chàng nữa, năm đó muôn tội muôn lỗi cũng làdo thiếp, là thiếp buộc chàng làm như vậy, là thiếp ép chàng phải bãibinh. Chàng quá yếu lòng... nên mới đồng ý với thiếp...

Khang Hi nghe nàng nói vậy tự nhủ bụng "thế còn mối quan hệ giữa trẫm và nàng thì sao đây, nếu không có tình, cũng chẳng còn nghĩa sao?" Nhưngcuối cùng Khang Hi kềm lại được.

Kết cục Tây phi chờ đợi, Khang Hi vẫn chưa chịu hứa với nàng nguyện vọng thứ hai.

Lúc này Sách Ngạch Đồ cũng đến quỳ xuống trước mặt Khang Hi, thương tâmđến nỗi không thể thốt thành tiếng, chỉ tự giày vò mình với ý nghĩ"Vương gia, tại sao năm xưa ngươi không đánh chết tên nữ ác tặc ấy đi. Tại sao lại thả ả đi để bây giờ chính ả lại trở về hại chết người nữnhân mà ngươi yêu mến!"

Nửa khắc sau, binh lính triều đình và băng đảng Hồi Hoa hội vẫn còn loạn chiến dữ dội. Khói lửa dày đặc, tiếng la tiếng hét vang trời. Songlúc này Khang Hi chỉ cảm thấy xung quanh không có một tia hoạt khí, chỉcó tĩnh mịch kèm theo mùi máu tanh phiêu tán trên không trung. Tronglòng ngài đang hối hận đến cực điểm khi trông thấy mặt nàng đột nhiênxanh mét, không chút huyết sắc. Khang Hi cũng rất hối hận vì thánh chỉcủa mình đã ban ra bèn nghẹn giọng bảo:

- Không! Trẫm không hứa với nàng sẽ mang bức thư này trao cho hắn ta đâu! Đến Đa Nhĩ Bố Nhĩ Tân nàng hãy tự tay giao cho hắn!

Hai hàng lệ rơi xuống từ khóe mi của Tây phi, nàng chậm rãi nói:

- Hoàng thượng, xin ngài đừng quá đau buồn. Trong võ lâm có một trậnđại chiến làm cho người ta ai nấy cũng đều phải kinh hồn tán đỉnh, cóthể nói thần thiếp được ngó thấy rồi, lại nữa rốt cuộc thiếp cũng tìmđược người nam nhân mà thiếp hết dạ thương yêu, cũng thương yêu lạithiếp, đó là phước phận của thiếp, chàng là người mà thiếp thương yêumãi mãi. Ước gì bây giờ được nằm trong lòng chàng thì đã mãn nguyện lắm rồi, có chết thiếp cũng không ân hận...

- Nàng không được chết! – Khang Hi đau đớn cắt lời nàng nói - Trẫm xưanay đối với nữ nhân không bao giờ ngang ngược nhưng bây giờ nhất địnhphải đối ngang ngược với nàng. Nàng không được chết, trẫm không chophép nàng chết. Nàng nghe rõ chưa?

Nói đoạn Khang Hi rơi nước mắt:

- Trẫm không muốn nàng rời đi một cách cô độc!

Lẩm bẩm tới đây Khang Hi thấy nàng khẽ mỉm cười và trả lời:

- Hoàng thượng đừng lo thần thiếp sẽ cô độc, thần thiếp sẽ không cô độc, bởi ở trong linh hồn của thiếp có sự tồn tại của chàng. Khi tánh mạngnày tiêu mất, đồng thời thiếp vẫn còn có linh hồn chàng.

Sách Ngạch Đồ nghe Tây phi nói vậy đương nhiên biết nàng không phải đang ám chỉ Khang Hi.

Tâm trạng Khang Hi bấy giờ xốn xang khôn tả. Và không ngăn được lòngmình Khang Hi bồi hồi dùng tay nâng lấy mặt nàng lên, hôn nàng. Trongmột phút, ngài tưởng như là đang ôm cả thế giới vào lòng. Hoàng đế nghe thấy bờ vai nàng đang run rẩy trong cánh tay ngài run rẩy, nghe thấytrái tim nàng đang đập thật khẽ trong ngực ngài, tự hỏi có phải đây làphút giây mà ngài đã đợi chờ suốt tuổi xuân xanh?

Khang Hi như người mộng du, nghe trong đầu vang lên lời xúc động nghẹnngào "Tây Hồ, bao nhiêu năm qua trẫm đã đợi ngày này!" Ý nghĩ trong đầu đó mãnh liệt đến nỗi ngài chợt rùng mình và suýt nữa bật lên thànhtiếng.

Lát sau Khang Hi rời môi nàng, nói:

- Trẫm không cần gì hết, chỉ cần nàng thôi, trẫm mong đợi được ôm nàngvào lòng như vậy đã mong đợi lâu lắm rồi, đừng để trẫm phải mất nàng một lần nữa.

Tây phi nghe mà không phản ứng gì. Thần quang trong mắt nàng tán loạn, giọng nghe mơ mơ hồ hồ, nàng hướng mắt nhìn đỉnh Thiên Sơn nói trong cơn nửa mê nửa tỉnh:

- Tiêu Phong... có hoa Tuyết Liên mọc trên đỉnh Thiên Sơn kìa. Đóabên phải là huynh, còn đóa bên trái chính là muội. Chúng ta cùng ở bênnhau... vĩnh viễn không rời nhau... Tiêu Phong... huynh thấy có phảinhư vậy không?

Tiếng nói càng lúc càng nhỏ dần, hơi thở cũng mỗi lúc một dần yếu. Khang Hi ôm nàng trong lòng chặt thêm, kề má ngài lên má nàng nghiếnrăng gọi "Tây Hồ! Tây Hồ! Nàng đừng bỏ trẫm mà đi."

Trước khi vĩnh viễn nhắm mắt Tây phi nói thật thấp, hơi thở đứt quãng:

- Dận Chân... ngạch nương có lỗi với con...

Lời chưa dứt nàng đã xuôi tay.

Khang Hi ngồi trên thảm cỏ ôm ái phi trong lòng tĩnh mặc cả buổi, đầu kề sát mặt ái phi dịu dàng nói:

- Xin lỗi nàng, thật xin lỗi nàng. Thật tình ra là vì trẫm sợ, trẫm sợnàng đi Tây Bắc gặp hắn rồi sẽ không chịu trở về nữa. Trẫm hiểu rõ nàng cũng như hiểu rõ hắn, hai người đều không thích kinh đô, trẫm sợ nàngtrở lại nơi đại mạc đó gặp hắn, một bầu khung cảnh trời đất với người mà nàng vẫn thường mơ tưởng sẽ không chịu quay về nữa.

Crypto.com Exchange

Hồi (1-128)


<