Vay nóng Tima

Truyện:Phong vũ Thanh triều 2 - Hồi 125

Phong vũ Thanh triều 2
Trọn bộ 128 hồi
Hồi 125: Long phụng ân tình
0.00
(0 lượt)


Hồi (1-128)

Siêu sale Shopee

Tháng tư năm Khang Hi thứ hai mươi lăm.

Khang Hi phái Dương Tiêu Phong dẫn quân tấn công Đài Loan, thu hàng Trịnh Khắc, thống nhất khu vực Đài Loan.

Vào năm Khang Hi thứ hai mươi sáu, quân Nga liên tiếp tấn công vùng HắcLong Giang, Sa hoàng còn xây dựng căn cứ để dễ bề chiếm đóng vùng biêngiới. Dương Tiêu Phong lúc bấy giờ đang ở Đài Loan, nhận được lệnhtruyền triệu của Khang Hi nên tức tốc trở về Trung Nguyên lên biên giớixem xét tình hình để tổ chức kháng cự.

Vào năm 1679 Khang Hi bổ nhiệm Tô Khất làm tướng quân Hắc Long Giang, tới Ái Huy giúp Dương Tiêu Phong triển khai phòng ngự. Dương Tiêu Phongvà Tô Khất chia hai đường thủy bộ tấn công quân Nga, hạ được thành NhãKhắc Xa và rút về Tân Cương.

Nga hoàng thua trận, buộc phải đồng ý giải quyết vấn đề biêngiới đoạn phía Đông thông qua đàm phán, đại diện của hai bêntiến hành đàm phán tại Ni Bố Sở, chính thức ký hiệp ước biên giới đầu tiên.

Nhờ chiến thắng trong cuộc chiến tranh với Nga, Khang Hi đã ký với Ngahòa ước Trung Nga, xác định đường biên giới phía giữa hai nước.

Trong những năm Khang Hi thứ hai mươi tám và hai mươi chín, Khang Hi lại sai Dương Tiêu Phong dẫn quân tiến đánh An Tạng, đánh đuổi thế lực củavua Tây Tạng đương thời, rồi phái đại thần Trương Đình Ngọc trấn giữ Tây Tạng, đồng thời phong cho Đạt Lai Lạt Ma làm lãnh tụ tôn giáo ở vùngnày, thống nhất vùng sa mạc phía Bắc cũng như khu vực phía Đông của TânCương.

Có thể nói dưới thời kỳ Khang Hi bản đồ của Trung Quốc được mở rộng nhất trong lịch sử các triều đại phong kiến.

Không chỉ có những chiến tích về quân sự, trong thời gian Khang Hi ngồitrên ngai vàng, Dương Tiêu Phong được coi là người đã giúp đỡ Khang Hirất nhiều trong việc xây dựng nền móng cho thời thịnh trị mà sử sách cangợi. Chính vì những thành tích rực rỡ ấy, các sử gia đời sau đều nhấtloạt gọi Dương Tiêu Phong bằng hai chữ "chiến thần."

Tình hình ở nơi biên giới Đông Bắc lúc bấy giờ coi như đã được ổn địnhnhưng ở phía Tây Bắc thế lực của Cát Nhĩ Đan ngày càng lớn mạnh.

Vào năm Khang Hi thứ ba mươi, Cát Nhĩ Đan đích thân mang năm vạn quântấn công vào Nội Mông. Khang Hi sai Dương Tiêu Phong mang mười vạn quân đi đánh. Dương Tiêu Phong chia quân làm ba cánh, Tô Khất phía Đông, Phí Dương Cổ chỉ huy phía Tây, và chàng tự mình đi trung quân. Kết quảsau tám tháng chiến tử sa trường quân Thanh thắng trận, đuổi được CátNhĩ Đan.

Sang năm Khang Hi thứ ba mươi mốt, độ đầu thu, Cát Nhĩ Đan một lần nữatấn công Trung Nguyên, lần thứ hai này Cát Nhĩ Đan xua quân ở Sơn HảiQuan và tiến đánh phần phía đông Nam khu tự trị người Duy Ngô Nhĩ tạiTân Cương. Dương Tiêu Phong lại phải thân chinh một lần nữa. Hai bêngiao chiến ác liệt tại Ô Lan Bố Thông.

---oo0oo---

Cuối thu. Tử Cấm Thành, Bắc Kinh.

Nhị thúc của Dương Tiêu Phong là Lôi Kiến Minh thọ cao từ trần.

Một tuần trước khi lìa đời, Lôi Kiến Minh nhờ người đi mời Sách Ngạch Đồ đến vì có chuyện cầu khẩn. Trong lòng đau đớn quặn thắt không nguôi, Lôi Kiến Minh mở to mắt nhìn Sách Ngạch Đồ nói:

- Sách đại nhân, cầu xin ngài đi thỉnh ý hoàng thượng để thiếu chủ củalão nô quay về kinh thành có được không? Vì thiếu chủ của lão nô là hậu sinh duy nhất của dòng họ Tế Nhĩ Ha Lãng còn sống...

Nói tới chuyện Dương Tiêu Phong năm đó bị đày đi canh gác đường biêngiới, trong vòng hai mươi năm không được phép đặt chân về Trung Nguyên. Khi đó ai cũng nghĩ việc chàng bị Khang Hi đày ra biên thùy là một việc tốt, đáng làm, có thể lấy công chuộc tội.

Ngày Dương Tiêu Phong rời kinh thành, hai chân Lôi Kiến Minh bủn rủn, khuỵu ngay xuống đất. Dương Tiêu Phong la lên:

- Lôi nhị thúc, xin đừng quỳ lạy cháu! Không cần đa lễ như vậy!

Lôi Kiến Minh không chịu đứng lên, cứ khăng khăng nói:

- Lần này thiếu chủ ra đi khi trở về có lẽ sẽ không còn dịp gặp mặt lão nô nữa...

Lôi Kiến Minh năm nay tuổi tác cũng đã hơn ngũ tuần, đoán bản thân ông không chờ được tới thêm hai mươi năm.

Dương Tiêu Phong vội bước lên vài bước quỳ xuống nói:

- Lôi thúc, từ nhỏ cháu đã luôn coi thúc thúc giống như cha...

Dương Tiêu Phong lạy đáp lễ rồi nói thêm vài câu giã từ.

Bái chào xong hai người đứng dậy cầm tay nhau, bốn mắt nhìn nhau màtrong lòng trùng trùng tâm sự, Lôi Kiến Minh không ngớt rơi lệ. SáchNgạch Đồ đứng cạnh chứng kiến cảnh đó mà trong lòng cũng băn khoăn, tựnhủ, đại binh chưa xuất phát mà Lôi lão nhị đã khóc than, đấy phải chăng là một điềm chẳng lành?

Dương Tiêu Phong là hậu sinh của dòng họ Tế Nhĩ Ha Lãng còn sót lại, Tếgia vốn đã có nhiều đời làm tướng quân, từ thời nhà Thanh khai thiên lập quốc, đã đạt được vô số chiến công hiển hách nơi chiến trường. DươngTiêu Phong có hôn phối với Tân Nguyên cách cách, thành thân với Mẫn Mẫntiểu thư, một quý tộc người Mông Cổ, phụ thân là chủ soái Hạ Ngũ Kỳ, mẫu thân là trưởng công chúa được tiên đế rất sủng ái. Một thân phận hiểnhách như vậy mà cuối cùng lại diễn ra tấm bi kịch như ngày hôm nay!

Khang Hi bảo Sách Ngạch Đồ là chuyện này cũng không ai có thể ngờ trướcđược nhưng Sách Ngạch Đồ không tin. Cửu Dương có lần nói với Sách Ngạch Đồ rằng đây chính là một âm mưu, tới phút cuối cùng Khang Hi sở dĩquyết định tha cho Dương Tiêu Phong sống là vì nếu vì chuyện của HồngHoa hội này mà xử quyết Dương Tiêu Phong chết thì lần sau lại có chiếntranh với Nga hoàng, hay là Cát Nhĩ Đan mang quân tới vây, có mấy ai cókhả năng giúp được Khang Hi đánh đuổi họ?

Vả lại, nếu mang Dương Tiêu Phong ra pháp trường chấp pháp thì điều nàysẽ khiến cho rất nhiều binh sĩ thất vọng, bởi họ vốn dĩ không ai là hyvọng sẽ trông thấy cảnh người kỳ chủ mà họ hết sức ngưỡng mộ bị loạikhỏi quân đội.

Ngày Dương Tiêu Phong rời kinh thành Nữ Thần Y không đến tiễn, bởi đócũng chính là ngày Khang Hi sắc phong cho nàng thành quý phi. DươngTiêu Phong hay tin, lòng bao bọc trong nỗi cô đơn tê tái, rõ ràng làđang đau đớn nhưng lại không biểu lộ ra ngoài dù chỉ một phần. SáchNgạch Đồ đứng cùng Lôi Kiến Minh nhìn chiến mã đưa chủ soái của nó xadần, khuất hẳn nơi chân trời, khẽ thở dài một tiếng, tự nhủ người congái nào trao con tim cho một nam nhân như vậy nhất định sẽ vô cùng đaukhổ.

---oo0oo---

Lại nói tiếp chuyện Sách Ngạch Đồ tối hôm đó nhập cung cầu kiến Khang Hi. Khang Hi tĩnh mặc cả buổi, cuối cùng mở miệng nói:

- Sách khanh, ái khanh có công trong việc giúp đỡ trẫm dẹp loạn TamPhiên, tiêu trừ Ngao Bái, trẫm đây rất biết ơn, có thể đáp ứng chuyện gì của khanh đều đã đáp ứng rồi nhưng chuyện này tuyệt đối không được!

Dứt lời, Khang Hi bình thãn quay lưng đi, không hề đếm xỉa đến Sách Ngạch Đồ có ý định muốn đối đáp như thế nào.

Hồi sau chờ cho Sách Ngạch Đồ quy an, Khang Hi mới khẽ lắc đầu, trongmắt mơ hồ ẩn chứa vài tia sát khí, miệng lẩm bẩm "trẫm đây đã đồng ý tha cho hắn một mạng rồi, như vậy là đã thiên vị lắm, đừng ai buộc trẫmphải xóa tên hắn trong gia phả hoàng thất! Năm ngoái trẫm đã cho ngườiđem linh cữu thân phụ hắn từ Giang Hoa quay về Tây Bắc an táng linhđình. Ngay cả đối với nhị thúc hắn là Lôi Kiến Minh cũng đã truyền khẩudụ, lệnh cho ông ấy được thái y giỏi nhất trong thái y viện chữa trị, điều trẫm có thể làm đều đã làm cả rồi!"

Một tuần sau Lôi Kiến Minh xuôi tay nhắm mắt, Dương Tiêu Phong là cháu trai duy nhất nhưng không được phép trở về thọ tang.

Tháng mười hai năm Khang Hi thứ ba mươi mốt trận chiến giữa Trung Mônglần này Cát Nhĩ Đan thất bại nặng nề, phải chạy về khu căn cứ Y Lợinhưng Y Lợi đã bị Sách Vọng A Na Bố Đan làm phản chiếm giữ. Cát Nhĩ Đanđịnh chạy sang Tây Tạng nhưng đường đi bị quân của Dương Tiêu Phong ngăn trở. Nhiều thủ hạ đầu hàng quân Thanh, Cát Nhĩ Đan bèn tự vẫn mà chết.

*****

Cũng trong năm Khang Hi thứ ba mươi mốt nạn Hoàng Hà lại một lần nữa xảy ra. Nước chảy cuồn cuộn phá vỡ đê bao bọc ba tỉnh Thanh Hải, Cam Túc vàHồi Cương. Khắp nơi chìm trong nước lũ trắng xóa, ngập lụt một vùngrộng lớn làm chết khoảng hai nghìn người. Dân chúng lâm cảnh màn trờichiếu đất, cuộc sống đầy bi kịch và ngày càng trở nên tồi tệ hơn.

Sau ba tháng mực nước vẫn còn dâng cao dẫn đến tình hình lương thực bịthiếu hụt trầm trọng, người người chết đói, thêm vào đó nạn ung dịchcũng vì vậy mà được dịp hoành hành, quan tri huyện địa phương bèn viếtthư khẩn cấp gởi về triều đình.

Khang Hi năm đó nhận được tin cấp báo lập tức tự mình đi cứu lũ.

Trước hôm cải trang làm thường dân để đi thăm dò dân tình lụt lội ởchiến trường tây bắc Khang Hi ngồi kiệu tới Lục Tây cung tìm ái phi. Nhưng tới trước cung nàng ngài bỗng đổi ý, định trở về, vừa mới xoayngười lại đã bị cung nữ hầu hạ trông thấy, tiếng thông báo vang lên lanh lảnh.

Khang Hi miễn cưỡng mỉm cười bước chân qua cổng để nữ tì hộ tống ngài đi phía hậu viên.

Tây phi khi này đang chuẩn bị nghỉ ngơi, ngồi tựa lưng vào thành giường, trên người mặc chiếc áo lụa mỏng màu thanh thiên, tóc cũng không búilên, để xõa sau lưng. Nàng nghe thông báo có hoàng thượng tới thăm bènsai Tiểu Tuyền mang y phục lại mặc vào.

Bên ngoài Khang Hi lặng im chờ đợi.

Chốc lát sau cung nữ thân cận bên cạnh Tây phi đi ra nghênh đón. Hiệngiờ đèn lồng trong cung mới được thắp lên, ánh đèn mờ nhạt làm cho người ta không thấy rõ.

- Mời hoàng thượng ngồi, hoàng thượng tới vội vàng thần thiếp không kịpchỉnh trang lại, mong ngài đừng chê cười – Tây phi sau khi làm động tácthỉnh an thì nói, miệng mỉm cười thân thiện.

Khang Hi chậm rãi ngồi lên ghế, mắt nhìn vùng bụng của nàng, thấy vẫnbình thường như thuở còn son, chiếc eo thon nhỏ, dáng vẻ gọn gàng, vẫnlà nét đẹp mặn mà không hề phai nhạt theo năm tháng ấy, nàng xem chừngnhư không có vẻ đã từng trải qua một đoạn thời gian mang nặng đẻ đau. Khang Hi nghĩ rồi tưởng tượng sau này khi lớn lên, đứa trẻ đó nếu maymắn sẽ được làm vua, là con của "hắn, " không phải ruột thịt của ngài, bất giác mỉm cười chua xót.

Phía đối diện ngài ái phi nói:

- Hôm trước Tứ a ca được hoàng thượng tặng cho cây cung mà năm xưa tiênhoàng dùng để bắn bạch sát linh, thần thiếp còn chưa dắt nó tới tạ ơn, đều do thân thể lúc nào cũng mệt mỏi, mong ngài đừng trách.

Nói đến đây khuôn mặt nàng hiện lên niềm vui của một người làm mẹ, tràn đầy hạnh phúc.

Nàng giải thích xong đứng lặng, cả hai người sau đó không còn gì để nói với nhau.

Khang Hi lặng lẽ ngắm nàng, nhận thấy khóe môi son đỏ nở một nụ cườigượng gạo, tự nhủ dung mạo của nàng quả là thanh lệ, chẳng trách lạiđược nhiều người yêu thích đến vậy, đêm qua nghe nội thị bảo "hắn" ở tây bắc vẫn còn đang mòn mỏi chờ ngày được trở về bên nàng...

Có vài a hoàn gái bưng khai trà và đồ ăn khuya vô đặt lên trên mặt bàn, Tây phi rót ra một chung dâng cho Khang Hi.

- Thần thiếp nghe nói ở tây bắc đang xảy ra nạn lũ lụt, không biết tình hình quân đội thế nào rồi?

Khang Hi đương nhấp một ngụm trà Ô Long, nghe vậy nước trà như nghẹn lại nơi cổ họng bèn nuốt mạnh xuống một cái, khẽ tặc lưỡi, rồi lại tiếp tục uống cạn.

Tây phi ngẩn người, sau đó chợt hiểu ra và thêm lời:

- Thần thiếp thật nhiều chuyện, thần thiếp biết tội, xin hoàng thượng trách phạt!

Khang Hi cười:

- Phạt nàng thế nào thì tốt đây? Phạt nàng phải luôn ở bên cạnh hầu hạ trẫm nhé?

Nói đoạn tiếp lời:

- Nghĩa là nếu như trẫm ở đâu thì nàng phải ở đó đấy, sáng ngày mai trẫm đi thị sát dân tình tây bắc, nàng nhất định phải đi theo.

- Hoàng thượng đã nói đùa rồi! – Tây phi cũng cười, trong lòng nghi ngờ sự rộng lượng của ngài.

Khang Hi không nói đùa, đứng dậy trầm giọng bảo:

- Sao lại nói đùa? Là trẫm nói thực lòng. Trẫm muốn ái phi theo trẫmđi tây bắc vì ở đó hiện thời đang có nạn ung dịch gây nên nhiều thiệtmạng, nàng tới coi có giúp được gì cho dân chúng hay không. Còn về phần Tứ a ca trẫm sẽ nhờ Cửu Dương và Đông Giai thị trông coi. Nàng khôngcần phải lo.

Nói tới đây quay qua nhìn các cung nữ bên cạnh, họ hiểu rõ vội lui rangoài. Tiểu Tuyền thấy như thế cũng biết đêm nay hoàng thượng sẽ ở lạicung này an nghỉ nên cũng đi ra.

Khang Hi vừa dứt lời, Tây phi nước mắt đã chan hòa.

Nàng hoài nghi bản thân có nghe lầm hay chăng? Ngạc nhiên nhìn KhangHi, dần dần hiểu ra, tự hỏi sao ngài lại cho nàng được đoàn viên sớm như vậy chứ? Đoạn nhớ tới Cửu Dương, năm xưa cũng vì nàng mà chàng lựachọn buông tay, thậm chí hạ mình khẩn cầu thay cho tình địch. Nàng xúcđộng, cảm thấy bản thân nếu trong hoàn cảnh đó không thể làm được nhưvậy.

- Đa tạ hoàng thượng yêu mến, thần thiếp vô cùng cảm kích – Tây phi cuối cùng quỳ xuống nói - Vinh hiển này thật sự quá to lớn, thần thiếp không biết phải báo đáp như thế nào? Từ khi được tấn phong thành phi, thầnthiếp sức khỏe cứ yếu kém liên miên, cho nên chưa một lần hầu hạ đượccho ngài. Từ ngày thiếp nhập cung, thật tình có vài người nhắc thiếpnên đề phòng chuyện hậu cung nhưng mấy lần tiếp xúc lại cảm thấy nơi này không giống những gì người ta đồn đãi. Hoàng thượng bảo quản hậu cungthật chu đáo, lại khiêm tốn thông minh, lòng dạ sâu sắc, ngài có lòngnhân đức, độ lượng, hiểu biết lễ nghĩa, trời cao nhất định sẽ ban phúclành, không cần bất kì ai phải giúp đỡ...

Khang Hi đứng nghe Tây phi nói mà lưng quay về phía nàng, che giấu vẻ xúc động trên mặt. Lát sau quay lại đỡ nàng đứng lên.

- Nàng đừng nên suy nghĩ nhiều nữa, trong mấy ngày tới đây nàng hãy chú ý chăm sóc bản thân thật tốt, không nên để khi hai người gặp lại nhau rồi hắn thấy nàng ủ rũ thế này sẽ ảnh hưởng đến tâm tình của hắn khi đánhgiặc, biết không?

Nói xong Khang Hi bước nhanh ra khỏi phòng trước khi nàng kịp giữ lại.

Niềm nhung nhớ dồn nén bấy lâu ngày làm Tây phi choáng váng, Tiểu Tuyền thấy sắc mặt nàng tái nhợt vội vàng đến đỡ.

Trái với nỗi lo lắng của Tiểu Tuyền, sự xúc động và vui mừng lan tỏakhắp toàn thân làm cả người như nhẹ hẫng, Tây phi ngã đầu lên vai TiểuTuyền yếu ớt nói:

- Cuối cùng ta cũng được gặp lại chàng. Tiểu Tuyền, có phải là ta đang nằm mơ?

- Không đâu, là thật đó, xin chúc mừng nương nương!

Tiểu Tuyền nói rồi dìu Tây phi trở về giường. Lâu rồi nàng mới có một giấc ngủ sâu, đến khi mở mắt ra bầu trời đã sáng.

*****

Một tháng sau.

Cỗ xe ngựa chở nhóm người của Khang Hi đi đến Tứ Xuyên, còn một đoạn đường không xa nữa là tới tây vực.

Vì đây là một cuộc di phục xuất tuần nên ngoài cỗ xe ra thì hoàn toànkhông có đoàn hộ giá nào khác hết, cũng không có võ tướng, tùy tùng, rầm rầm rộ rộ đi theo như hồi Khang Hi rời cung cấm để đến Tị Thử sơntrang. Tất cả đều mặc thường phục. Những người cải trang tuần hành đitheo lúc đó gồm có cha con Sách Ngạch Đồ, Ngạch Nhĩ Thái, Long Khoa Đa, Mộc Đình Quý, Tây phi, Ung công công, và a hoàn chuyên theo hầu Tây philà Tiểu Tuyền.

Riêng Mã Tề làm theo lời Sách Ni căn dặn, dẫn một đoàn quân thiết giáp trang bị súng ống bí mật bám theo hộ giá.

Chiếc xe ngựa to lớn đi trước, chậm rãi ra khỏi cổng thành, tiến về phía ngoại ô, đoàn hộ tống do Mã Tề chỉ huy lặng lẽ đi phía sau. Trong xecó Khang Hi, Tây phi, Long Khoa Đa, Mộc Đình Quý, phía ngoài là Sách Nicải trang thành một người quản gia già, Ngạch Nhĩ Thái làm phu xe, SáchNgạch Đồ, Ung công công và Tiểu Tuyền là nô bộc, mỗi người một ngựa.

Khang Hi ngồi trong xe vén rèm nhìn phong cảnh ngoại ô, mê mẩn thả hồntheo cảnh sắc bên ngoài. Những ngọn núi xanh, những cánh đồng dài trảirộng ra trước mắt, giang sơn cẩm tú của ngài, Khang Hi yên lặng lắngnghe tiếng gió hòa với tiếng vó ngựa vang vang khắp núi rừng, cảnh vậtnhư sống động hẳn lên, làm tâm trạng ngài rất vui. Long Khoa Đa và MộcĐình Quý tâm tình cũng thư thái không kém, không còn để nỗi lo Hoàng Hạlũ lụt bận tâm nữa.

Mặt trời đứng bóng trên đỉnh Thiên Sơn. Sách Ni biết đã tới giờ ăn trưa bèn sai con trai là Sách Ngạch Đồ thúc ngựa đến gần xe bảo phu xe dừnglại. Mộc Đình Quý dìu hoàng thượng xuống xe. Những người khác cũng lục tục bước xuống theo, riêng ái phi kêu mệt muốn ngồi lại. Sách Ngạch Đồ không lấy làm lạ, nhìn vào cửa sổ, thấy nàng khoác hờ trên vai mộtchiếc áo choàng màu trắng, gương mặt kiều diễm lộ nét không vui. Khácvới tâm trạng hứng khởi của Khang Hi lúc bấy giờ, khi rời khỏi cung cấm, Tây phi ngẩn người đăm đắm vọng ra cửa sổ, trong lòng thấp thỏm khôngyên, chỉ muốn tới Hồi cương cho thật sớm, vì Khang Hi bảo nàng rằng khiđến đó rồi sẽ cho gọi một nhóm binh sĩ đang canh gác biên thùy đến giúpđỡ dân chúng đắp đê khoanh vùng...

Sách Ngạch Đồ khẽ cười, biết trong suốt mấy năm trường đăng đẳng nàngvẫn chờ đợi "hắn, " chợt nhớ ngày hôm kia đi ngang qua một tiểu trấn bénhỏ cũ kỹ, thấy một đám người bu quanh một ngôi lầu. Nhiều người kháccũng đang chạy tới, rầm rầm rộ rộ, vui vẻ gọi nhau ơi ới:

- Mau lên, mau lên! Trễ rồi! Coi chừng không có chỗ tốt đâu.

Khang Hi tròn mắt nhìn Sách Ngạch Đồ ý chừng muốn hỏi có chuyện gì, Sách Ngạch Đồ bèn nhanh tay túm lấy một người hỏi:

- Xin hỏi có chuyện gì xảy ra mà ồn ào dữ vậy?

Người này đứng lại, vừa thở vừa nhìn chàng:

- Mấy người đây nhất định là ở xa mới tới phải không? Hèn gì khôngbiết hôm nay tiểu thơ nhà họ Lý là đệ nhất mỹ nhân ở vùng này tổ chứcgieo cầu kén chồng, cho nên cả thị trấn mới ồn ào lên.

Nói đoạn người đó giục:

- Mau lên, mau mau lên! Các người cũng phải tới coi cho biết.

Sách Ngạch Đồ quay sang Khang Hi.

Khang Hi nghe vậy thì cảm thấy rất thú vị, cũng muốn đi theo đám người địa phương.

- Tôi chưa bao giờ được coi người đẹp gieo cầu chọn chồng! – Mộc Đình Quý cười nói với Sách Ni và Long Khoa Đa.

Nhà vua cũng thấy cao hứng, nói:

- Gieo cầu chọn chồng à? Ha ha, ta cũng chưa từng được coi cái trò này. Mọi người cùng đi coi cho biết đi.

Thế là cả nhóm kéo nhau đi theo dân địa phương tới trước ngôi lầu củanhà họ Lý. Tới nơi thì đã có cả mấy trăm người chen chúc rồi, đa số lànam nhân. Cảnh tượng vô cùng náo nhiệt.

Khang Hi cùng mọi người cũng chen vào đám đông. Sách Ngạch Đồ cùng mấyđại thần võ tướng cố gắng mở đường cho nhà vua và ái phi len vào. Nhưngvì đến hơi trễ, người lại bu quá đông, họ không thể kiếm được chỗ tốtnhất để có thể nhìn cho thật rõ.

Những người đứng xung quanh hồi hộp bàn tán:

- Nghe nói cô tiểu thư này là trang giai nhân tuyệt sắc đó nha, đànông con trai như tụi mình đừng có bỏ lỡ cơ hội này đấy. Phải chú ý chờlúc tiểu thư đó tung trái cầu thêu xuống thì lập tức nhảy lên mà bắt.

- Coi kìa! Coi kìa! Giai nhân đã ra rồi kìa!

- Đẹp quá ta! Không biết bữa nay ai có phước giựt được trái cầu đây ta?

- Nhà họ Lý đã cho bài trí lễ đường xong xuôi rồi, chỉ chờ người nào bắt được trái cầu là cho gọi vào làm lễ thành hôn ngay thôi.

- Ha ha! Vì họ sợ giống như Trần tiểu thư hôm bữa đó mà, lại có người bắt được trái cầu nhưng lại phũ phàng từ chối nữa.

Khang Hi nghe được câu cuối cùng thì vừa ngạc nhiên vừa thắc mắc, địnhhỏi là ai từ chối và sao lại từ chối thì tiểu thư đã xuất hiện. Đám đông thi nhau reo hò tên nàng.

Mộc Đình Quý buột miệng nói:

- Chọn chồng như vậy không phải là quá mạo hiểm hay sao đây? Lại còn có nguy cơ bị người ta từ chối quả cầu đó nữa!

Một người đứng cạnh làm ra vẻ hiểu biết:

- Không làm vậy thì làm sao? Tiểu thư đó đã gần ba mươi tuổi rồi màvẫn chưa có nơi chốn. Phần vì nhà họ Lý quá giàu, phần vì tiểu thư cũngquá đẹp, nơi nào đến cầu hôn cũng bị chê bai, khiến không còn ai dám tới cầu hôn nữa. Lý lão gia không thể cứ chờ đợi mãi như vậy cho nên mớiphải dùng đến cách này, đem chuyện hôn nhân giao phó cho ông Trời màthôi.

Trong lúc đám đông bàn tán ồn ào thì tiểu thư đã ra tới bao lơn trêncao, có hai a hoàn dìu hai bên. Đám đông ngửa cổ lên coi, tiếp tục reohò, chỉ trỏ, bàn tán ồn ào. Tiểu thư mặc bộ đồ đỏ thắm trông rất đẹp, nàng giơ cao trái cầu lên khỏi đầu.

Đám đông chợt im lặng. Khang Hi cũng như mọi người đều chăm chú nhì ngắm dung nhan của tiểu thư, ai cũng phải nhìn nhận nàng có nhan sắc bếnguyệt tu hoa, trầm ngư lạc nhạn.

Im lặng nhìn ngắm một hồi, đám đông lại ồn ào lên. Đám thanh niên đua nhau la lớn:

- Lý tiểu thư!...

- Lý cô nương!...

- Lý mỹ nhân!...

- Gieo trái cầu qua bên này này!

Sách Ni thấy tình hình phức tạp bèn dẹp đường để Khang Hi an toàn lui ra.

Nhóm người Khang Hi đến ngồi ở một quán ăn bên đường để nhìn cảnh Lýtiểu thư gieo tú cầu kén chồng. Tiểu thư do dự nhìn bên này bên kia, rồi cuối cùng nhắm mắt lại, tung trái cầu thêu lên cao.

Lúc này Khang Hi nghe trong quán ăn cũng đang bàn tán xôn xao một vụ, là Trần tiểu thư hôm bữa bị người ta từ chối hôn sự.

Người trong quán kể lại, hôm kia Trần tiểu thư ở thị trấn kế bên cũng gieo tú cầu chọn chồng.

Cha nàng đưa nàng bước ra bao lơn, nói:

- Quý vị hương thân, quý vị láng giềng đồng hương, quý vị thânhữu. Hôm nay con gái tôi sẽ gieo cầu để chọn hôn phu. Thanh niên nàochưa từng kết hôn, bất luận là ai, nếu bắt được trái cầu này thì sẽthành hôn. Nếu người bắt được trái cầu mà đã có vợ rồi, thì con gái tôisẽ gieo lại lần nữa. Xin các thanh niên đã có gia thất, đừng chen lấn để cướp trái cầu. Bây giờ bắt đầu.

Đám đông nhất loạt vỗ tay reo hò, chỉ chỉ trỏ trỏ. Những thanh niên chưa vợ cứ thi nhau nhảy lên la lớn:

- Xin liệng cho tôi!

- Liệng cho tôi đi!

- Liệng bên này này!

- Trần tiểu thư! Đừng có liệng bên đó! Liệng bên này này!

Những thanh niên đó không ai bảo ai tận lực chen lấn để đến gần hơn. Đám đông càng náo động.

Trần tiểu thư lia mắt nhìn một lượt, đương nhiên là đang do dự, độtnhiên nàng bắt gặp một trang nam tử thân vận quân phục tướng mạo đườngbệ trông rất là oai dũng cỡi ngựa đi ngang qua, nàng bèn tung trái cầuvề hướng chàng.


Đấu Thần Tuyệt Thế

Hồi (1-128)


<