Truyện Tiên Hiệp

Truyện:Phong vũ Thanh triều 2 - Hồi 124

Phong vũ Thanh triều 2
Trọn bộ 128 hồi
Hồi 124: Tây cung quý phi
0.00
(0 lượt)


Hồi (1-128)

Vài năm sau.

Vào một buổi chiều ngày Rằm tháng Tám ở kinh thành có rất nhiều văn quan võ tướng ăn vận chỉnh tề, ai nấy cũng đều chuẩn bị xong xuôi, mỗi người ngồi một kiệu khiêng vào Tử Cấm thành.

Hôm đó tiệc Trung Thu được diễn ra ở ngự hoa viên.

Hết cổng nọ đến cổng kia, hết bàn tiệc này đến bàn tiệc khác, hết cấm vệ quân ngoài và cấm vệ quân trong, một khung cảnh thật náo nhiệt tưngbừng khiến cho đầu óc hoang mang, tiểu a ca hoa cả mắt, tâm trạng của nó bắt đầu căng thẳng, bàn tay nhỏ bé nắm chặt vạt áo ngạch nương nó, đứatrẻ nhớ như in lời người căn dặn, tối nay phải tập trung cư xử sao chokhỏi sơ sót.

Trước giờ Khang Hi thiết đãi yến tiệc có tới hai thời thần, các phi tần, a ca, phúc tấn, cách cách và chư hầu bá quan đã sớm tới đủ, ai nấy vàochỗ ngồi. Đến giờ khai tiệc, một tốp thái giám rảo bước vào đứng quaymặt về một hướng, đằng xa vọng lại tiếng hô:

- Hoàng thượng giá lâm!

Mọi người đứng cả dậy, đương nhiên là đứa trẻ đó cũng đứng lên theo. Vài tích tắc trôi qua, một người nam nhân tầm thước cao ráo, độ tuổi ngoàihai mươi, mình vận hoàng bào đầu đội mũ ngọc oai phong đi vào. Ai nấyrạp mình xuống sát đất.

Ngần ấy người quỳ lạy mà không một tiếng thở mạnh. Đợi Khang Hi an tọarồi, thái giám bên cạnh là Ung công công cao giọng hô "bình thân!" Bấygiờ ai nấy mới răm rắp đứng dậy. Khang Hi nhìn quanh một vòng, phán:

- Ngồi đi! Chẳng mấy khi trẫm thiết đãi yến tiệc, tất cả nên thoải mái!

- Hoàng thượng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế!

Mọi người đồng thanh nói, rồi theo thứ tự ngồi xuống. Thật tình ra thìhọ hô hào vâng lệnh là cho có thế thôi chứ phép tắc ra sao người ta vẫntuân thủ đầy đủ, không sai sót một li. Bởi vì tự cổ chí kim ai mà dámthoải mái tự nhiên hành động trước mặt thiên tử bao giờ chứ?

Sau ba tuần rượu và thưởng thức các món ăn nhiều vô số kể không khí bữatiệc mới sôi nổi hơn lên. Các vị phi tần và hoàng hậu ngồi quanh lạiđược thể cười nói bàn tán, các a ca theo nhau lên kính rượu Khang Hi, dâng lời đẹp ý lành.

Tiệc tàn, Khang Hi tươi cười buông ly rượu xuống bàn không uống nữa, bảo mọi người hãy tự nhiên đi dạo trong ngự hoa viên.

---oo0oo---

Nửa canh giờ sau, ở một khu vườn trồng toàn hoa cúc vàng, nơi được baobọc bởi mấy hàng dương liễu, làm cho khung cảnh nom rất là ấm cúng, đứabé trai lúc nãy cùng với hai người tì nữ đang chơi thả diều.

Ngạch nương của nó ngồi bất động trên ghế xích đu cách đó vài bước chân.

Cửu Dương song bước cùng Sách Ngạch Đồ đi ngang qua nơi này, thốt thiêndừng lại, không ngờ được gặp nàng tại đây, mỗi năm, họa may chàng đượcdiện kiến dung nhan nàng vài lần.

Mấy lần trong cung có tổ chức yến tiệc gì đó chàng đều thấy nàng ngồicạnh Khang Hi nên không có cơ hội đến chào nói một câu riêng rẻ. Cốnhân diện mạo uyên tú đang ngồi trước mắt chàng đó, gần trong gang tấc, nhưng chỉ có thể nhìn. Thế mà chiều nay lại gặp mặt nàng, Cửu Dương tựhỏi nên lảng tránh hay đến chào hỏi vài câu?

Chàng nhớ kỹ năm xưa nàng rất thích chơi trò đánh đu, hai sợi xích quayđều giữa hư không, giữa rừng hoa anh đào đang rộ nở, phiêu lãng từngcánh hoa màu hồng phấn rơi ngập trời đất, khuôn mặt nàng nhỏ nhắn trànđầy xuân tình ấm áp. Nàng và chàng, cả hai đã từng có một khoảng thờigian bình lặng trưởng thành bên nhau...

Chàng lặng lẽ ngắm nàng ngồi yên trên ghế gỗ, hoa dung buồn bã dường như chìm vào chuyện quá khứ đã qua.

Sách Ngạch Đồ thấy Cửu Dương đứng như trời trồng vậy khẽ thở dài một tiếng và tiếp tục cất bước.

Cửu Dương ngoắt một người tì nữ thân tín của nàng lại gần hỏi:

- Tây phi sức khỏe dạo này thế nào?

Kẻ nô tì, vốn là Tiểu Tuyền, đánh mắt về phía quý phi nói:

- Dạ bẩm thừa tướng đại nhân, sức khỏe của Tây phi dạo này càng lúc càng sa sút. Buổi tối cứ chập chờn nửa tỉnh nửa mơ, đến tận bình minh, banngày thì lại vật vờ, không ăn uống gì nhiều, gần như là tuyệt thực. Hoàng thượng nhận thấy rất lo lắng, vội truyền thái y tới chữa trị, gọingự thư phòng làm hàng chục món ăn lạ miệng hằng ngày mang tới dâng lên, mà quý phi lại từ chối nói không có sao, không muốn ăn, cũng không muốn được khám bệnh, cứ lần lữa mấy bận, cuối cùng không thể lay chuyển được hoàng thượng đành bày cách dụ tiểu a ca khuyên nhủ nàng, nàng mới chịuđể cho thầy thuốc tới khám...

- Thái y nói sao? – Cửu Dương sốt ruột hỏi.

Tiểu Tuyền trả lời:

- Ba bốn chục vị thái y lần lượt tới đi đều phán như nhau, là quý phi tâm trạng không vui, bị bệnh trầm cảm nặng.

Cửu Dương nghe xong cũng hệt Sách Ngạch Đồ thở dài một tiếng, đươngnhiên tin là căn bệnh đó thật tình khó chữa trị cho nàng lành lặng đượcrồi, phải làm sao đây? Chàng tự hỏi lòng, cuối cùng chỉ đành lắc đầutrong đau xót và thương tiếc.

Tiểu Tuyền dứt lời quay lưng về phía Cửu Dương giơ tay lau nước mắt, đoạn xoay đầu lại cố nặn một nụ cười tươi với chàng. Cửu Dương đặt taylên vai Tiểu Tuyền, thấy áy náy vô cùng, chàng đương nhiêu hiểu chứ. Tây phi ngày trước có lần buộc lòng đưa tiễn vị hôn phu vừa mới thànhthân, nay phải nhìn thêm một người nữa ra đi không có dịp quay trở lại, ít nhất là còn phải chờ hắn đến những hai mươi năm dài đăng đẳng, nàngđau đớn, không phải chỉ một lần!

Tiểu Tuyền còn tiếp tục cho Cửu Dương biết thêm rằng hằng ngày quý phiđều dành cả buổi để viết thư nhưng không gởi bức nào ra biên thùy. Cănbản là lệnh của Khang Hi đã ban không ai dám làm trái.

Tay nàng ngày càng yếu đi, nét chữ run run cũng không còn thẳng nét, ấyvậy mà mỗi bữa thư càng viết dài hơn. Nàng mang bao nỗi tương tư màkhông nơi gởi gắm, từ trong lồng ngực lan chảy toàn thân nàng, ngày ngày đêm đêm, tâm tâm niệm niệm đều trôi về người đó. Xa y rồi, nàng mớibiết trong đầu nàng chỉ toàn là hình ảnh của y, chữ viết ra là tên y, trà uống là loại y ưa thích, bộ ấm chén dùng để pha trà là kiểu y quen, thích rượu mà y yêu, ghét chơi cờ tướng, mê cờ vây... Nàng nhìn bốn gócnhà đâu đâu cũng thấy bóng hình người xưa ấy.

*****

Cửu Dương nghe Tiểu Tuyền nói mà trong lòng cảm thấy đau xót, tự dưng cảmgiác tình yêu dành cho nàng bùng cháy mãnh liệt hơn bao giờ hết, phảitrấn tĩnh lắm mới có thể làm cho mình không trầm luân trong cơn sóng say mê trào dâng. Đúng lúc này Tây phi tình cờ quay đầu nhìn chàng.

Cửu Dương bất đắc dĩ tiến lại trước mặt nàng quỳ xuống hành lễ.

- Thừa tướng đại nhân mời đứng lên - Giọng nói nàng êm dịu vang lên bên tai chàng.

Cửu Dương nghe tiếng nói quen thuộc đó thân thể bỗng chấn động mạnh, ngẩng đầu nhìn nàng, phát hiện đôi mắt nàng có màn nước che phủ, bènchậm rãi đứng dậy.

Tiểu Tuyền là một cô gái rất hiểu chuyện, tức thì dẫn tiểu a ca đi nơi khác thả diều để cho hai người được tự nhiên.

Tây phi nhìn Cửu Dương gượng cười sau đó không nói gì thêm nữa. Cửu Dương cũng không biết phải khơi chuyện gì để nói với nàng.

Tựa như khung cảnh của hai mươi năm về trước, cái xích đu đó, vườn hoacúc vàng rộ nở này, ấy vậy mà chỉ duy nhất là nàng đã đổi thay. CửuDương sau hồi đứng lặng yên chỉ muốn cáo lui ra về. Tinh thần chàngkhông mấy tốt, e rằng ở cạnh nàng càng thêm lâu sẽ càng bị tổn thương. Người dù sao cũng đã thay đổi, gặp lại chỉ uổng công, bất quá nàng cũngchỉ là một đoạn tình cũ, bởi vì áy náy nên nhớ mãi không quên, mà nếu đã bỏ lỡ thì hà tất gì nhớ lại để phải canh cánh trong lòng như vậy?

"Muội còn hận hoàng thượng lắm phải không?" Cửu Dương tự hỏi lòng. Nhớnăm đó chàng cũng hỏi nàng câu này, nàng khẽ lắc đầu, bảo "muội rất cámơn huynh, " đoạn nàng hỏi "tại sao huynh làm như vậy? Sao huynh lại đồng ý đi thuyết phục hoàng thượng, chẳng phải huynh từng bảo rằng không bao giờ muốn cứu ai sao?"

Cửu Dương lúc đó tự nhủ bất kể cái gì muội muốn, dầu có phải hái saotrên trời huynh cũng hái xuống cho muội, nhưng muội lại không cần gìhết, muội chỉ cần hắn ta...

Đoạn chàng lại nghĩ trong hoàn cảnh như vầy chàng chỉ có hai con đườnglựa chọn, một là để mặt tình hắn cho hoàng thượng mang ra pháp trường xử trảm, hai là chính tay chàng giết chết hắn để trả thù cho sáu vị huynhđệ của chàng ở Giang Nam, nhưng cả hai điều đó, thủy chung cũng đềukhông thể mang nàng về bên cạnh chàng được!

Rốt cục Cửu Dương trả lời:

- Bởi vì muội, huynh không muốn muội bị tổn thương.

Lời của chàng làm Nữ Thần Y cảm động, nhất thời không thể suy nghĩ. Sởdĩ ban đầu chàng không đồng ý là vì chàng muốn tránh khỏi hết thảy những hỗn loạn, những thị phi ở chốn quan trường, nhưng lý trí của chàng cuối cùng cũng không thắng nổi tình yêu dành cho nàng.

- Huynh đây quả thực không hề có ý định cứu hắn, nhưng nghĩ đến hắn bịxử tử, muội đau khổ, lòng của huynh cũng đau đớn! Huynh không biết muội đã hạ bùa mê gì trên người huynh...

Tâm trí không còn thông suốt viên minh nữa, vì lửa tình vẫn còn cháybỏng trong tim chàng, câu nói tình yêu làm người ta mờ mắt. Cửu Dươngbiết khi chàng tự nguyện đi thuyết phục Khang Hi là nỗi lo âu vô bờ bếnvì tương lai đôi lứa sẽ gia tăng chứ không hề giảm bớt. Lí trí củachàng đâu, sao khi ở bên nàng, chớp mắt đã biến đi đâu mất, cả ngườichàng choáng váng, chỉ có thể thi hành như một con rối? Người đàn ôngđó chết đối với chàng chỉ có lợi chứ tuyệt nhiên không có hại. Thế mà, tại làm sao... Lộ Phi Yến cũng có lần hỏi chàng vì sao phải làm thế, "tộitình gì chứ, giúp cô ấy cứu sống hắn ta để làm chướng ngại vật cho mốitình huynh?"

Khang Hi sau cùng nghe Cửu Dương phân tích lợi hại một hồi cũng bằng lòng thay đổi thánh chỉ.

Nhắc lại chuyện bốn năm trước...

Sau khi Cửu Dương kể chuyện Quan Vũ vì nghĩa đã thả Tào Tháo đi, Khang Hi nhìn Cửu Dương khẽ chau mày nói:

- Ái khanh say rồi, về phủ nghỉ ngơi đi.

- Hoàng thượng chắc đã quên thần uống rượu không bao giờ say?

Cửu Dương vừa nói vừa nhìn thẳng vào đôi mắt thâm sâu lạnh lùng của Khang Hi, thấy ngài đang cân nhắc lời chàng.

- Tha cho cung thân vương một mạng đối với hoàng thượng mà nói là hoàntoàn có lợi. Vả lại, ngài chỉ cần cắt đi chức vụ của y, cũng đạt đượcđiều mong mỏi rồi, hà cớ gì còn phải xuống tay nặng nề vậy chứ?

Cửu Dương dứt lời ngồi im, đoán biết Khang Hi vẫn còn do dự, chàng biếtKhang Hi nếu tha cho Dương Tiêu Phong một mạng thì phải tìm cách nào đểchắc chắn rằng Dương Tiêu Phong sẽ cam lòng và không bao giờ quay trở về báo thù.

Mà Cửu Dương biết Khang Hi cũng chỉ mong danh chính ngôn thuận lấy lạibinh quyền từ tay Dương Tiêu Phong, vậy là đã đủ, không nhất thiết phảiđuổi người vào đường cùng.

Kết cuộc Khang Hi nói gì đó, Cửu Dương nghe xong cúi chào bái lui, trong lòng cảm giác bất nhẫn, vô lương tâm, nhưng ngoài cách này ra chàngkhông nghĩ được cách nào khác hết, đó chính là cách duy nhất để bảo tồnmạng sống của hắn. Sư muội chàng cũng chỉ muốn có vậy, nàng nói nàngmong Dương Tiêu Phong được sống, vì còn sống là còn hy vọng...

Lòng không nén nổi buồn bã, Cửu Dương rời Tị Thử sơn trang. Khang Hivẫn còn ngồi tiếp tục chơi cờ vây một mình trong cung điện trống tênh. Nhân sỹ có chính kiến, Khang Hi tự nhủ, độc lai độc vãng như vậy quảthực khiến người ta ngưỡng mộ.

Nửa khắc sau Khang Hi rời bàn cờ đi dạo quanh quẩn trong hậu viên, trong đầu vọng lại lời nói của Cửu Dương. Hoàng thượng lững thững cất bướcđi trên hành lang, trông lên bốn phía tường cao, tuy nơi này không phảiTử Cấm Thành như quy mô xây cất cũng lấy theo đó, trời đất cũng bị ràoquanh bức bối chật hẹp bởi bốn bức tường màu đỏ. Khang Hi bước lên Tháp Chuông ngửa đầu nhìn về phía bầu trời chi chít sao, thấy chúng chiếusáng trong khoáng đạt, vô biên vô hạn. Tối hôm đó trăng rất to và tròn, xem chừng như cũng rất gần, tựa hồ với tay một chút là có thể chạmđược.

Bất chợt Khang Hi phát hiện có hai vì sao sáng lấp lánh như ánh mắt giai nhân, bị mê hoặc mà đưa tay ra với nhưng không tới được, chỉ có gió nhẹ đang lả lướt qua những kẽ hở bàn tay ngài, bèn nắm lại trong vô vọng.

Khang Hi thẫn thờ gương mặt, nhớ bóng dáng mong manh sương khói của nàng lúc quỳ ngoài cổng Tị Thử sơn trang, hoàng đế đứng ngây người cả buổi, mới chậm rãi trở về phòng.

*****

Lại nói tới Khang Hi trong đêm tết Trung Thu.

Khi này khách khứa đều ra về cả rồi, ở ngự hoa viên chỉ còn lại một mình Khang Hi ngồi uống rượu. Hoàng thượng vì muốn được yên tịnh nên bảothuộc hạ lui đi hết, ngay cả Ung công công cũng không ngoại lệ.

Trời quá khuya, tiệc cũng đã tàn rất lâu.

Ấy vậy mà trong tiểu đình vẫn còn một thân ảnh cao lớn ngồi đó chậm rãinâng ly rượu Trúc Diệp Thanh lên miệng, quần áo đang mặc là trường bàomàu tím có thêu kim tuyến trắng, vai khoác áo choàng màu đen, vạt áo vàcổ tay áo cũng được viền bằng kim tuyến trắng vòng quanh từng sợi làmtoát ra vẻ cao quý, tóc đen như mực tết chặt thành một bím dài. KhangHi lơ đãng đưa mắt nhìn vườn hoa cúc vàng, từ sâu trong đáy mắt toát ravẻ nhu tình như nước, ngay cả bản thân của ngài đều không để ý lúc nàytrong lòng mượt mà và nhu hòa hẳn đi.

Khang Hi ngồi đó uống gần hết bình rượu bỗng thấy Ung công công dìu Hiếu Ý Nhân hoàng hậu đến làm lễ bái chào, liền bảo nàng miễn lễ, cho nàngngồi.

Hiếu Ý Nhân hoàng hậu chậm rãi đi tới bên cạnh bàn, vịn vào góc bàn rồingồi xuống. Nàng giúp Khang Hi rót rượu vào chung, nói:

- Trời sắp sáng rồi sao hoàng thượng còn chưa về? Đêm nay ngài không định trở về Lục Tây cung an nghỉ hay sao?

Khang Hi không trả lời, chỉ mong được yên lặng một mình, nên lẳng lặngngắm nhìn bóng đêm đang mờ dần, sao trời cũng từ từ biến mất và trời bắt đầu sáng.

Hiếu Ý Nhân hoàng hậu nói tiếp:

- Đêm nay không về thì ngày mai về, mai không về thì ngày mốt cũng phảivề. Bất luận thế nào Tây phi cũng chờ ngài, theo ngài, vì nàng là vợcủa ngài.

Khang Hi nghe vậy sắc mặt ôn hòa chợt trở nên thanh đạm, khóe miệng thậm chí còn hàm ẩn một nụ cười khó hiểu, ánh mắt lạnh như băng.

Hoàng đế từ lúc đăng cơ rất say mê công việc triều chính, lại thíchnghiên cứu thơ văn, không khi nào rảnh rỗi để mà để ý đến hậu cung cóbao nhiêu giai nhân mỹ lệ, vì thế cho nên vẫn rất ít khi lật thẻ truyềnphi tần, bình thường chỉ để cho hoàng hậu hầu hạ ngài an nghỉ, cũngthỉnh thoảng mới triệu phi tần hoặc quý nhân một lần. Nhưng mấy năm gần đây lại liên tiếp lật thẻ bài của Tây phi, song thay vì cho Ung côngcông đến đó rước nàng đưa tới Càn Thanh cung thì lần nào cũng đích thânngồi kiệu đến Lục Tây cung cả. Nhiều người lấy làm lạ vì ngài chủ yếulà đi thăm tiểu a ca, kể chuyện đời xưa cho nó nghe, rồi lại ngồi kiệura về, đơn giản như vậy.

Hiếu Ý Nhân hoàng hậu đã nhiều lần hỏi, cũng như đêm nay, Khang Hi đáp:

- Trẫm không cần một người vợ báo ơn.

Thấy hoàng thượng mâu thuẫn, Hiếu Ý Nhân hoàng hậu mỉm cười, đoạn nói:

- Nàng ấy tốt với ngài, báo ơn cho ngài, không chỉ có một ngày mà làsuốt cả đời. Nhưng thần thiếp nghĩ hoàng thượng không về không phải làvì phong cảnh ở đây hữu tình, làm cho rượu Trúc Diệp Thanh bỗng nhiêntrở thành thơm ngon một cách kỳ lạ, mà là vì nàng ấy có phải không?Ngài sợ ngài sẽ động tình, rồi mai sau rứt ra không được. Ngài sợ sẽchuốt lấy đau khổ, lụy vì tình mà tàn chí anh hùng, có đúng không?

- Nàng đừng nói bậy! – Khang Hi sa sầm nét mặt.

- Thần thiếp không nói bậy - Hiếu Ý Nhân hoàng hậu tiếp tục mỉm cười nói - Thiếp quen biết ngài bao năm, chưa từng thấy ngài rối loạn tâm tìnhvà buồn bã đến như vầy. Khi đã yêu một người, khi đã si tình một ai thì giống như lấy một cái xiềng xích tự trói buộc mình lại, rồi đem giaochìa khóa cho người mình thương yêu đó, chỉ trừ người đó mới có thể mởcửa trái tim mình ra được, bằng không, nếu người ta không muốn giúp, thì cả đời mình cũng không thể nào tự cởi ra được...

Khang Hi thở dài, im lặng, ánh mắt vẫn dõi về phương xa, dường như nhìnđược đến vùng sông nước Giang Nam trong tưởng tượng, nơi đó có Tây Hồ...

Trầm mặc một hồi, Khang Hi lẩm bẩm nói:

- Cảnh đêm nay đẹp quá, lại có rượu ngon, hoàng hậu nàng với trẫm phải cùng uống rượu ngoạn cảnh chứ?

Hiếu Ý Nhân hoàng hậu khẽ liếc nhìn Khang Hi một lát, thấy khoé mắt cay cay, vội vàng đưa tay lên gạt đi.

- Thật ra Tây phi là một nữ tử rất tốt – Cuối cùng hoàng hậu nói - Nếu thần thiếp là nam nhân cũng rất khó khán cự.

Trong lòng không thoải mái khi nhớ tới một chuyện gì đó, Hiếu Ý Nhân hoàng hậu tiếp lời:

- Hoàng thượng tình nguyện thay đổi thánh chỉ, thay đổi luôn cả luật lệtriều đình đại Thanh ta có phải phần nào cũng vì cô ấy hay không? Ngàivốn không hề muốn khiến cho cô ấy đau lòng? Huống chi lương tâm còn phải coi chuyện này có đáng làm hay không nữa, theo thần thiếp nghĩ thì, vìTây phi, chuyện gì cũng rất đáng làm...

---oo0oo---

Kể lại chuyện hôm đó, khi vần thái dương từ từ lên cao, Khang Hi mệt mỏi dựa vai vào song cửa nhìn bóng nắng sáng chói lưu lại trên mái ngói của Tị Thử sơn trang, tự hỏi lòng, "ta rốt cuộc nên làm gì bây giờ?"

Trong ánh sáng tinh mơ đó, giữa làn sương trắng xóa cũng có một thân ảnh vận y phục dạ hành đứng trên đỉnh núi Kim Sơn cao chót vót phóng tầmmắt xuống cả kinh thành. Trong tay cầm một ống tiêu, thân ảnh tự nhủchỉ cần xe ngựa áp giải trọng phạm đi ngang qua đây là y sẽ liều mạngcứu người.

Giờ Ngọ tới, ở pháp trường phía Tây Bắc thành Bắc Kinh Mã Tề phụ tráchviệc giám trảm, mừng rỡ khi thấy một kỵ sĩ phi ngựa như bay chạy đến chỗ mình, vừa chạy vừa không ngừng gọi lớn: "Dừng lại! Mau dừng lại đi!"

Tay người cẩm y vệ cầm một cuộn thánh chỉ, vội phóng xuống đất hô:

- Quan viên trảm giám hình bộ nghe chỉ!

Mã Tề cùng hết thảy các binh sĩ đồng loạt quỳ xuống.

Người cẩm y vệ mở cuộn vải màu vàng ra lớn tiếng đọc:

- Phụng thiên thừa vận, hoàng đế chiếu thư. Luật lệ đại Thanh là doThánh Tổ đặt ra, căn cứ theo Minh luật, người Minh không phân chia BátKỳ, tất nhiên trong Minh luật không có dị nghị Bát Kỳ. Còn dân tộc MãnChâu nhập quan lập triều lập ra Bát Kỳ, dĩ nhiên tình hình không giốngnhư hồi Minh triều. Cho nên trẫm quyết định, bổ sung luật lệ đại Thanhthêm vào một điều, "trì quý bát nghị pháp, " để cho thêm đầy đủ. Về sauphàm Bát Kỳ vương công quý tộc cùng thân thuộc nếu như ai có vi phạmpháp luật, phi tâm pháp, cần phải viết sớ tâu thỉnh thị xử trí, hình bộcần phải dùng bát nghị chi pháp phân biệt bình nghị. Bát nghị là, "tân, cố, thiền, năng, công, quý, cần, chánh." Người đó sau khi được bátnghị này thẩm phán, thực hiện quyền xét xử, đánh giá mức độ xác thực của vụ việc, sau đó đưa ra phán quyết về vấn đề được trình bày dựa trênviệc giải thích pháp luật và đánh giá chủ quan, thì nếu được hơn phânnửa đồng ý thuyên giảm tội hình sẽ được giảm tội, hoặc được quản hình...

Mã Tề quỳ gối nghe mà trong lòng nở từng khúc ruột, khi cẩm y vệ đọc tới đoạn:

- Cung thân vương Tế Nhĩ Ha Lãng Dương Cát Nỗ tự ý bãi binh, luận tộiphải chết, nhưng vì năm xưa trong quân ngũ đã lập được rất nhiều chiếncông hiển hách, lại được hơn phân nửa bát nghị tích ưu, cầu xin thuyêngiảm tử tội, giảm được quản hình, tránh được tội chết nhưng tội sống khó tha. Cho nên hôm nay, trẫm hạ lệnh, xử cung thân vương theo điều sáumươi mốt của luật lệ đại Thanh...

Người cẩm y vệ dừng lại một vài giây để lấy hơi, sau đó tiếp tục đọc:

- Điều sáu mươi mốt trong luật lệnh nói rằng phàm thuộc loại người cócông, những người bách công kỹ nghệ có thể đọc thuộc và giảng giải phápluật, nếu phạm sai lầm, hoặc là có tội gì liên lụy nặng nhẹ đều miễn một lần, điều luật này có quy định...

Miệng nở một nụ cười cảm khái, Mã Tề vui vẻ tâm tình, khẽ nghiêng đầunhìn phía tử tội đang quỳ như muốn nói rằng "tước đại tôn tịch! Vươnggia, nếu như ngài muốn được tiếp tục sống những ngày yên tịnh thì chỉ có nước một là tước phục làm dân, để có thể tự do tự tại sống hết quãngđời còn lại, hoặc hai là kết quả như thế này đây, âu cũng là một việctốt, vì đó chính là phương pháp duy nhất để bảo tồn mạng sống của ngài, bằng không, rất khó tránh được sự can dự của hoàng đế..."

Người cẩm y vệ đọc xong câu cuối cùng viết trong mảnh vải màu vàng nhạt, làm động tác cuộn thánh chỉ lại, sau đó nhìn Mã Tề nói là hình phạt màtử tội phải chịu là đi canh giữ biên ải trong vòng hai mươi năm tới, bất cứ giá nào cũng không được trở về Trung Nguyên, và cũng không được liên lạc thư từ với bất kỳ ai, bất luận là bằng hữu, hay thân bằng quyếnthuộc nào.

Crypto.com Exchange

Hồi (1-128)


<