Vay nóng Tinvay

Truyện:Phong lưu Võ Trạng Nguyên - Hồi 412

Phong lưu Võ Trạng Nguyên
Trọn bộ 456 hồi
Hồi 412: U Châu ác chiến (2)
0.00
(0 lượt)


Hồi (1-456)

Siêu sale Shopee

Bọn hắn tận mắt nhìn thấy những địa phương bị nổ tung hiện ra những hầm hố thật lớn!

Người ngựa bị bắn trúng lập tức tan xác, thậm chí biến thành mảnh vụn bay đầy trời.

Hơn nữa sau khi nổ tung còn có thật nhiều mảnh vụn sắt thép văng ra tung tóe, chỉ cần bị bắn trúng đau đớn chẳng khác gì trúng tên!

Một vòng công kích của hỏa nỗ sàng khiến người Bắc Địch liền ngây ngốc, sao lại thế này?

Thần linh Trung Nguyên hiển linh, lắng xuống thiên hỏa sao? Tin tức bay nhanh truyền về cho Mặc Xuyết.

Mặc Xuyết cực kỳ hoảng sợ:

- Chuyện gì xảy ra?

Hắn phẫn nộ nắm lấy vài người đứng bên cạnh quát:

- Đó là vật gì?

Mấy người kia kinh hoảng kêu lên:

- Tiểu... tiểu nhân cũng không biết Trung Nguyên từ khi nào có được binh khí kỳ quái như vậy.

Từng tiếng nổ tung mãnh liệt không ngừng truyền đến, nhân mã Bắc Địch kinh hoàng, nhất thời bị đánh đến choáng váng đầu óc, uy thế công thành sút giảm. Cùng lúc đó xạ thủ thủ thành lại không ngừng bắn tên, bộ binh không ngừng vung mạch đao chém giết quân địch bò lên tường thành.

Vẻ mặt Lý Đại Bô kinh hãi đến trắng bệch, run rẩy nói:

- Trời ạ! Thảo nguyên thần, thỉnh nói cho ta biết những gì ta nhìn thấy đi? Đó là vật gì? Thật sự đáng sợ, quá kinh khủng! Năm binh lính là có thể hoàn toàn ngăn cản công kích của mấy trăm người! Một mũi tên bắn xuống phạm vi một trượng không còn người sống sót! Giết hại, đây chính là một mặt giết hại!

Tần Tiêu đi đến bên cạnh hắn nhẹ nhàng nói:

- Điện hạ, nếu như không nắm chắc mười phần ta làm sao dám dẫn dụ Mặc Xuyết đến công thành đây? Vạn nhất có điều gì sơ suất sẽ có hơn mười vạn thậm chí là trăm vạn tính mạng bị uy hiếp, tội danh này ta đảm đương không nổi, hiện tại ngươi đã tin tưởng lời nói lúc ấy của ta sao?

- Tin tưởng, tin tưởng!

Lý Đại Bô không hề màng tới hình tượng vung tay lau mồ hôi lạnh:

- Nếu như không có sự trợ giúp của ta, đại soái vẫn có thể nhẹ nhàng bảo vệ được thành U Châu, đánh bại Mặc Xuyết. Ta... ta đại biểu toàn bộ Hề tộc cảm tạ đại soái thương tình chiếu cố. Thật sự là... ta thật sự là vô cùng cảm kích, cảm kích tự đáy lòng!

Mắt thấy người Đột Quyết cùng người Khiết Đan bị giết hại không chút lưu tình, Lý Đại Bô đột nhiên cảm thấy Hề tộc thật sự quá may mắn! Quả thật có thần may mắn chiếu cố, nhờ vậy Tần Tiêu mới muốn mượn sức Hề tộc mà không phải muốn tiêu diệt.

Lực lượng công thành của Bắc Địch đã trở nên yếu ớt, mắt nhìn thấy đồng bạn bên cạnh bị chết oan chết uổng, thành U Châu vững như bàn thạch, không hề có chút bộ dạng khiếp đảm sợ hãi khi bị công kích, rốt cục người Bắc Địch đã sợ hãi.

Thân thể Mặc Xuyết không tự chủ được có chút run lên, hắn oán hận cắn chặt răng, sắc mặt trắng bệch. Tám vạn người! Tám vạn người đi tấn công một thành U Châu nội loạn lại không thể dao động tới!

Trong lòng Mặc Xuyết rốt cục hiểu được – trúng kế!

Thành U Châu chuẩn bị thật đầy đủ, xa xa vượt qua sự suy đoán của hắn. Vũ khí thần bí kia lấy một chống trăm, muốn tiêu diệt dũng sĩ Đột Quyết công thành thật dễ dàng chóng vánh!

Cuộc chiến tranh như vậy chỉ có thể làm người của mình tăng thêm thương vong, không còn cách nào tiếp tục được nữa! Hiện tại nhìn lại, lửa lớn cùng thanh âm hô giết lúc trước chính là cạm bẫy, nhưng hắn lại nghĩ rằng chỉ là kế nghi binh, không chút do dự tự hướng hố lửa nhảy xuống!

Hư mà thực, thực mà hư, binh pháp của người Hán thật đáng giận! Mặc Xuyết hận không thể lập tức bay vào trong U Châu thành đem Tần Tiêu xé thành mảnh nhỏ!

Mặt trời đã hiện lên từ phương đông, thương vong của Bắc Địch cực kỳ thảm trọng, mà Đường quân giống như có những mũi tên vĩnh viễn bắn mãi không hết, khí lực dùng mãi không xong, thanh âm tiếng hô giết không ngừng truyền đến, giống như bùa đòi mạng khiến người kinh hãi đảm chiến.

Tần Tiêu phát hiện mình thực sự biến thành càng ngày càng lãnh khốc. Đối mặt với đại chiến trường mấy vạn người, đại giết hại vô nhân tính, nhưng tâm hồn hắn vẫn phẳng lặng, không chút gợn sóng. Cuối cùng hắn vung nhẹ tay, hạ lệnh:

- Thả tín hiệu luân thải hoa, để Lý Giai Lạc cùng Chu Dĩ Đệ mai phục ngoài thành giết ra, đánh chết hai cánh trái phải của Mặc Xuyết!

Ngoài thành, Mặc Xuyết nhìn thấy trong thành lại bay lên tín hiệu màu xanh biếc thật dài, không khỏi sợ hãi kêu lên:

- Đó là tín hiệu gì nữa? Tên hỗn đản Tần Tiêu lại bố trí thêm bao nhiêu cạm bẫy?

Đúng lúc này hai bên trái phải của hắn truyền ra thanh âm kêu giết vang thiên triệt địa, tiếng vó ngựa chạy chồm chấn động vân thiên!

- Giết ah!

Năm vạn Tả Kiêu Vệ cùng một vạn Hề tộc kỵ binh tổ hợp từ hai bên đánh giết tới. Mấy vạn nam nhi tích lũy nhiệt huyết tràn đầy lồng ngực lập tức cùng thiết kỵ tự xưng vô địch của Đột Quyết cùng Khiết Đan quyết một trận tử chiến!

Roi ngựa trong tay Mặc Xuyết không tự chủ được rơi xuống đất, vội vàng thúc ngựa kêu to:

- Lui lại, mau thối lui!

Cùng lúc đó cửa thành bắc U Châu dần dần mở rộng, Tần Tiêu đứng trên đầu thành, ngang nhiên rút đao chỉ ra phía trước:

- Các tướng sĩ, truy kích Mặc Xuyết, giết!

- Giết, hống hống hống...

Vạn mã chạy chồm, khí thế như hồng!

Mãnh hổ xuất cốc, rốt cục bắt đầu truy đuổi bầy sói suy tàn.

Mấy chục năm qua Mặc Xuyết không ngừng cướp đoạt chém giết trên lãnh thổ Trung Nguyên, làm cho những nam nhi Trung Nguyên tràn đầy lòng cừu hận cùng phẫn nộ.

Cừu hận là vũ khí, phẫn nộ cần trừng phạt! Thề không đội chung trời, thề quyết trận tử chiến!

Tín niệm điên cuồng cùng ý chí như sắt thép làm sĩ khí Liêu Đông quân bạo bằng, sát khí như hồng!

Ba phương đông, tây, bắc, năm vạn Tả Kiêu Vệ, một vạn Hổ Kỵ sư, hai vạn thiết kỵ Hề tộc, tổng cộng hơn tám vạn người bắt đầu cuộc chiến đại phản kích chưa từng có từ trước tới nay.

Trăm dặm chiến trường giết chóc như ma, khí thế như lửa, sinh mệnh như cỏ rác, sôi trào dữ tợn như a tỳ địa ngục.

Dưới tia nắng ban mai vừa hé lộ, Mặc Xuyết quay đầu nhìn Đường quân tràn khắp núi đồi, hoảng sợ vỡ mật. Hắn mất roi ngựa, phải dùng đao thúc ngựa, mũ đã bay mất, mái tóc rối bời bị gió thổi tung, chật vật không chịu nổi.

- Lý Thất Hoạt, Lý Thất Hoạt!

Mặc Xuyết kêu to:

- Mang theo dũng sĩ Khiết Đan của ngươi ngăn cản cho ta!

Lý Thất Hoạt đang thúc ngựa chạy bên cạnh Mặc Xuyết, kinh hãi nói:

- Đại hãn, Đường quân thế lớn, quân ta binh bại như núi đổ, làm sao ngăn cản?

- Ngăn không được cũng phải ngăn!

Mặc Xuyết giận dữ:

- Ngươi không phải thường xuyên thổi phồng kỵ binh Khiết Đan của ngươi thiên hạ vô địch sao? Bây giờ là thời điểm cho ta xem chiến lực của ngươi! Nếu đắc thắng, sau khi trở về ta san bằng Hề tộc, đem toàn bộ thổ địa của Hề tộc ban cho ngươi, nam nữ Hề tộc làm nô lệ của ngươi, toàn bộ dê bò đều về ngươi. Ngươi chính là nhị hãn của Đột Quyết hãn quốc chúng ta!

Lý Thất Hoạt cắn chặt răng, ghì ngựa rút đao gọi Khả Đột Vu:

- Khả Đột Vu, chúng ta lưu lại ngăn cản!

- Cái gì?

Khả Đột Vu kinh sợ kêu lên:

- Đại thủ lĩnh! Đây không phải muốn cho toàn bộ huynh đệ chúng ta đều chiến chết tại chỗ này sao?

*****

- Như thế nào, ngươi sợ?

Lý Thất Hoạt cả giận nói:

- Ngươi còn là nam nhân dũng sĩ Khiết Đan sao?

Khả Đột Vu vung thương gầm lên:

- Sợ? Khả Đột Vu này lại sợ Đường quân sao? Đến đi, ta xem thử người Trung Nguyên nào dám cùng ta một trận tử chiến!

Ba vạn kỵ binh Khiết Đan suy tàn đột nhiên giống như bị điên khùng, điên cuồng hướng vòng vây của Đường quân bổ nhào trở lại. Lý Thất Hoạt thầm nghĩ trong lòng: Chiến cũng là chết, không chiến quay về cũng bị người Đột Quyết xử tử. Thay vì như vậy không bằng thống khoái chết trận nơi sa trường!

Đường quân lúc này đã chạy tới trong tiếng reo hò rung trời. Tám vạn binh mã đem ba vạn kỵ binh Khiết Đan đoàn đoàn bao vây, bắt đầu một cuộc chiến thảm thiết. Khả Đột Vu quả nhiên xứng đáng với danh xưng Khiết Đan đệ nhất dũng sĩ. Thiết thương sắc bén đâm thẳng cổ họng binh lính Đường triều, xem dáng vẻ của hắn rất có phong phạm của Khuyết Lặc Đặc năm xưa tại Sóc Phương.

Kỵ binh Khiết Đan cũng có chút chiến lực. Cho dù bị Đường quân vây quanh, bọn hắn phản kích cực kỳ hung hãn tuyệt địa, xung phong liều lĩnh không chút sợ hãi. Từng thanh loan đao mang theo hàn ý lạnh thấu xương chém giết, thương vong của Đường quân không ngừng bay lên.

Bọn hắn đều hiểu rõ ràng hôm nay hơn phân nửa khả năng không thể sống sót. Xuất phát từ bản năng ngỗ ngược, bọn hắn trở nên liều lĩnh. Thuật bắn tên của người Khiết Đan quả nhiên hung ác dị thường, không ít mũi tên cướp đoạt tính mạng Đường quân, người Khiết Đan chẳng khác gì mãnh thú bị vây khốn, đang làm ra phản kháng cuối cùng.

Tần Tiêu đứng trên cổng thành lấy ra kính viễn vọng nhìn ra chiến trường xa mười dặm ngoài cửa bắc U Châu. Người Khiết Đan tới đường cùng phản kích hung hãn, điều này đối với Đường quân mà nói thật sự vô cùng bất lợi.

Thứ nhất sự liều lĩnh của bọn hắn sẽ tranh thủ được thời gian chạy trốn cho Mặc Xuyết, phục binh tại hà cốc Loan Hà đủ khả năng ngăn cản hay không thật khó nói; thứ hai giết địch một ngàn tự thương tám trăm, cũng không đạt được lợi ích gì. Hơn nữa binh lính Khiết Đan rõ ràng là không thèm quan tâm đến tính mạng của mình, trên chiến trường gặp phải kẻ liều lĩnh không sợ chết là vô cùng đáng sợ. Liêu Đông quân thật vất vả mới có được chiến lực quy mô như hôm nay, bất kỳ một binh lính nào thương vong, trả giá đều vô cùng trầm trọng.

Tần Tiêu đem kính viễn vọng đưa cho Kim Lương Phượng, diễn cảm có chút ngưng trọng.

Kim Lương Phượng nhìn một lúc, có chút kinh ngạc nói:

- Thật không ngờ người Khiết Đan tận trung với Mặc Xuyết như vậy. Bọn hắn liều mạng chiến đấu, chúng ta sẽ nếm thiệt thòi. Cho dù cuối cùng tiêu diệt toàn bộ binh mã Khiết Đan nhưng chúng ta vẫn phải trả giá thảm trọng.

Tần Tiêu trầm giọng nói:

- Bọn hắn không có lựa chọn, chỉ có thể lưu lại liều chết tới cùng. Trước mắt bọn hắn không phải tận trung với Mặc Xuyết mà là trung với khí tiết quân nhân cùng tôn nghiêm nam nhân. Ta không thể không thừa nhận Lý Thất Hoạt cùng Khả Đột Vu vẫn có chút khí phách cùng dũng khí. Kim tiên sinh, có kế sách gì tốt để nhanh chóng giải quyết nhóm binh mã Khiết Đan này không?

Kim Lương Phượng cau mày, chậm rãi lắc đầu:

- Một đám người liều lĩnh không sợ chết, thật sự không có biện pháp đi giải quyết bọn hắn. Cách khả thi duy nhất chính là dùng tử vong chung kết bọn hắn.

Tần Tiêu càng cau chặt mày, đến cuối cùng hắn mở mắt, quát lớn:

- Truyền lệnh của ta, mở trống cửa bắc, bổn soái muốn đích thân nổi trống đốc chiến, thề đem người Khiết Đan chém tận giết tuyệt!

- Tuân lệnh!

Quách Tri Vận nhanh chóng chạy xuống cổng lầu đi truyền đạt quân lệnh của Tần Tiêu.

Thân thể Tần Ảnh run lên, ngẩng đầu nhìn Tần Tiêu, há miệng thở dốc, trong ánh mắt tràn đầy vẻ âu sầu muốn nói lại thôi.

Tần Tiêu dùng khóe mắt nhìn hắn, lại nhìn thẳng về phía trước nặng trĩu nói:

- Đây là chiến tranh. Tần Ảnh, ngươi có biết tại sao ngươi biến thành một hoàng tộc Khiết Đan lưu lạc nơi tha hương, thê tử bị người giết hại hay không? Đó là bởi vì ngươi không đủ độc ác. Đứng ở góc độ nguyên soái Đại Đường như ta, trước mắt chỉ có toàn tiêm bốn vạn người Khiết Đan mới có thể thắng lợi, mưu cầu hòa bình thời gian dài hơn nữa. Chiến tranh và hòa bình, ngươi biết sao?

Tần Ảnh đờ đẫn nhìn chiến trường phía trước, thì thào nói:

- Chiến tranh cùng hòa bình... chiến tranh chẳng lẽ là vì hòa bình sao?

- Được rồi, chiến tranh – chính là vì hòa bình.

Tần Tiêu hừ lạnh một tiếng, khóe môi hiện lên ý cười lạnh lùng mà vắng vẻ:

- Đem kẻ khơi dậy chiến tranh đánh thảm, đánh đau, đánh tới vạn kiếp bất phục mới có thể nghênh đón hòa bình. Một mặt nuông chiều cùng khoan dung sẽ chỉ là một ít kẻ có thiên tính tham lam cùng tàn nhẫn sẽ càng thêm sùng bái vũ lực mù quáng. Hiện tại ta muốn nói cho bọn hắn biết, Đại Đường muốn hòa bình, nhưng cũng tuyệt không buông tha việc dùng vũ lực đến bảo vệ nó. Đồng thời ở trên chiến trường chúng ta cũng không sợ hãi bất luận kẻ nào!

Thân hình Tần Ảnh không tự chủ được phát run lên. Hắn cảm giác lời nói của Tần Tiêu còn rét lạnh hơn cả gió bắc phong tuyết từ bên ngoài thổi tới. Đây không chỉ là tiếng lòng của một nguyên soái cùng tướng quân, còn là tuyên ngôn đại khí hùng hồn của một cường quốc.

- Cùng Đường là địch thật là một việc vô cùng ngu xuẩn!

Tần Ảnh lẩm bẩm nói:

- Khiết Đan phụ thuộc vào người Đột Quyết cực kỳ hiếu chiến, rốt cục đã tự chiêu tới tai họa ngập đầu. Ta... ta là hậu nhân của Đại Hạ thị, lại không thể làm được chuyện gì!

Tần Tiêu quay đầu lại nhìn hắn chằm chằm, trầm tư một lúc lâu, nói:

- Ngươi không nói ta cơ hồ đã quên. Ngươi còn có cái tên, Đại Hạ Đốt Tòng Ly cùng Lý Vi Ấn. Tổ tiên của ngươi từng là quận vương Đại Đường được Thái Tông hoàng đế khâm phong. Tuy rằng phụ thân Lý Tận Trung của ngươi phản Đường, nhưng việc này vô can với ngươi, khi đó ngươi đã bị Lý Thất Hoạt cùng Khả Đột Vu đuổi giết ra ngoài.

Trên mặt Tần Ảnh tràn đầy vẻ bi thương cùng thần sắc bất đắc dĩ:

- Vậy thì thế nào? Hiện tại tôi chỉ là một người Khiết Đan mắc nạn, còn không bằng một dân chúng Đại Đường.

Tần Tiêu nháy mắt, lại đi xuống cổng thành:

- Đi thôi, đã tới thời điểm nên đi thu thập cừu nhân Lý Thất Hoạt cùng Khả Đột Vu của ngươi rồi.

Cửa bắc U Châu, một đại quân trống khổng lồ đã được chuyên chở trên xe đẩy đi ra.

Trên đại chiến trường đã máu nhuộm đầy đất thây ngang khắp đồng. Trên chiến trường rộng lớn thảm thiết, tên bay như mưa, đao thương như gió. Vạn mã chạy chồm va chạm khắp nơi, thi thể hài cốt rơi rụng tràn đất.

Tần Tiêu cưỡi ngựa ra khỏi cửa thành, mắt thấy tình hình như vậy, cho dù trong lòng lãnh khốc bình tĩnh thế nào cũng nhảy dựng lên thình thịch, nhiệt huyết trong thời khắc này nháy mắt sôi trào!

Biên cương, chiến trường, tính mạng thật nhiều nam nhi giống như sao băng, vĩnh hận không ngày quay về!

Bọn họ dùng máu tươi cùng sinh mạng viết lên một ca khúc trấn hồn dân tộc. Lúc này há có thể vô khúc! Bây giờ, há có thể vô ca!

Tần Tiêu đem phượng sĩ lưu kim đang ném cho tiểu tốt bên cạnh, quát lớn:

- Lấy trống chùy!

Hắn cầm lấy trống chùy lớn như cánh tay, bước lên trên xe trống, lớn tiếng nói:

*****

- Các huynh đệ, ta đến khởi đầu, mọi người theo ta cùng nhau nổi trống. Làn điệu chính là "Tần Vương phá trận nhạc", để cho Thái Tông hoàng đế tại thiên chi linh, phù hộ Đại Đường dũng sĩ đại thắng quân thù!

- Hống!

Tam quân nhất thời cởi áo, lộ ra thân thể rắn chắc vạm vỡ, gõ một tiếng vào vách trống, xem như ứng hòa Tần Tiêu.

Tần Tiêu nhắm hai mắt lại, bên tai vang vọng tiếng gió bắc gào thét, nghe được thanh âm người rống ngựa hí trên chiến trường, nghe được tiếng kêu thảm thiết cùng tiếng gào thét của linh hồn. Thân thể hắn không tự chủ được run rẩy lên. Từng đợt nhiệt huyết mãnh liệt mênh mông giống như làm cho toàn thân hắn tràn ngập lực lượng đến vô cùng vô tận.

- Đông, đông, đông!

Tần Tiêu gõ trống, hơn trăm mặt quân trống đồng thời ứng hòa.

Từng tiếng nổ vang rung trời, hùng hồn trào dâng truyền lên vân tiêu, truyền khắp trăm dặm chiến trường.

Mỗi một Đường quân đều nghe được, đây là âm nhạc quen thuộc của Đường quân! "Tần Vương phá trận nhạc", là nhạc khúc chúc mừng thắng lợi trong quân!

Thắng lợi, chúng ta cần thắng lợi!

Mỗi một Đường quân giống như lâm vào trạng thái si mê hưng phấn, điên cuồng tàn sát, hoan hô thắng lợi!

Giết!

- Đông, đông, đông!

- Đông đông đông!

Làn điệu càng ngày càng dồn dập cùng trào dâng, giống như trời giáng lôi âm, bao phủ cả đại chiến trường. Tuy rằng chưa chắc người nào cũng nghe thấy được, nhưng tín niệm hăng hái giết địch làm mọi người đều cuốn hút lẫn nhau, sĩ khí cùng sức chiến đấu lập tức trướng cao mãnh liệt.

Tần Tiêu luôn nhắm mắt lại, ra sức vỗ trống. Thiên phú âm nhạc của hắn thật tệ hại, học đàn suốt vài năm cũng không ra gì. Chỉ có quân trống Tần Tiêu mới có cảm tình cực kỳ thâm hậu, hơn nữa thật dễ dàng đã học xong. Bất kể là làn điệu gì trong quân, đều có thể thuận tay đánh ra hương vị.

Thay vì nói là dùng tay gõ trống, không bằng nói rằng dùng tâm để đánh, dùng lý tưởng hào hùng mà đánh!

Càng về sau Tần Tiêu càng vung nhanh trống chùy, tiếng trống càng thêm mãnh liệt bao trùm trời đất. Cuối cùng hai tay Tần Tiêu cầm trống chùy vung lên trời giận dữ hét:

- Đại Đường tất thắng!

Mấy ngàn thủ thành binh bên cạnh đã sớm bị chiến trường chém giết cùng tiếng trống sôi trào nhiệt huyết cuốn hút, lúc này cùng giận dữ hét lên:

- Đại Đường tất thắng!

Đại Đường tất thắng! Là tín niệm, là quyết tâm, là tuyên ngôn, là tượng trưng thực lực cùng máu lửa tán ca!

Đường quân trên chiến trường nhất thời càng thêm hưng phấn, rống lớn "Giết", vũ khí vũ động, đất rung núi chuyển, tàn binh Khiết Đan hoảng hốt vỡ mật!

Khẩu hiệu "Đại Đường tất thắng", "Giết" nhanh chóng truyền khắp trăm dặm chiến trường cùng toàn bộ U Châu thành. Dân chúng cùng quân nhân trong thành đều không tự chủ được đi theo quát to.

Ba vạn kỵ binh Khiết Đan dũng mãnh nhất thời tan tác, ba đội ngũ Đường quân nhanh chóng thu nhỏ vòng vây, tiến hành cuộc chiến bao vây tiêu diệt cuối cùng.

Tần Tiêu ném xuống trống chùy cầm lấy kính viễn vọng nhìn tình thế trong chiến trận.

Chỉ thấy có một nhóm kỵ binh Khiết Đan đang cực kỳ hung hãn tả hữu xung đột liều chết, Đường quân khó thể ngăn cản. Tần Tiêu cau mày đem kính viễn vọng đưa cho Tần Ảnh đứng bên cạnh:

- Nhìn một chút, người nọ chính là Khả Đột Vu sao?

Tần Ảnh có chút nghi hoặc cầm kính viễn vọng ngơ ngác, rốt cục theo chỉ dạy của Tần Tiêu hướng phương xa xem qua. Nhất thời hắn kinh hãi kêu lên:

- Chính là hắn! Ngay tại trước mắt!

Dứt lời trên mặt liền dấy lên sát khí, ngón tay siết chặt kêu răng rắc.

- Đại soái, để cho tôi ra trận, đi giết hắn!

Tần Ảnh khom người bái xuống.

Tần Tiêu cau mày nhìn hắn, rốt cục nói:

- Được, đi thôi! Lấy thủ cấp của hắn về gặp ta!

- Dạ!

Tần Ảnh quá đỗi vui mừng, xoay người nhảy lên ngựa rút đao hướng phía trước phóng đi.

Kim Lương Phượng đi tới, nhẹ giọng nói:

- Đại soái, ngươi cố ý cho hắn ra trận chém Khả Đột Vu, sau đó mới xuất một ít hậu chiêu?

Tần Tiêu thoáng cười:

- Quả nhiên không có chuyện gì gạt được ngươi, lão mũi trâu. Người Khiết Đan sùng bái dũng sĩ, năm xưa Tần Ảnh là một trong những dũng sĩ Khiết Đan đếm được trên đầu ngón tay, là hậu duệ trực hệ của Đại Hạ thị. Nếu như hắn có thể giết chết được Khả Đột Vu trong cuộc chiến này, thật sự có chút thú vị.

- Ý của đại soái là muốn lợi dụng hắn hoàn toàn thu phục Khiết Đan bộ tộc?

Kim Lương Phượng hỏi.

- Vì sao ngươi lại dùng từ "lợi dụng" đây?

Tần Tiêu liếc mắt nhìn hắn, diễn cảm bình tĩnh nói:

- Người Khiết Đan cần một thủ lĩnh nhân từ bác ái chân chính, dẫn dắt họ sát nhập Hoa Hạ, dung nhập vào Hán tộc Trung Nguyên. Chẳng lẽ ngươi không cảm thấy Tần Ảnh thật thích hợp sao? Không, kỳ thật chúng ta hẳn nên gọi hắn là "Đại Hạ Mạc Đốt Ly, hoặc là Lý Vi Ấn" thì thỏa đáng hơn.

Kim Lương Phượng gật đầu nở nụ cười:

- Xem ra đại soái chẳng những là một nhân tài tướng soái, còn là một cột trụ lương đống bất thế chi tài thôi!

Tần Ảnh phóng ngựa vung đao lao vào chiến trường, bên tai truyền tới thanh âm hô giết vang rền, máu thịt văng khắp nơi. Ánh mắt của hắn biến thành đỏ như máu, nỗi phẫn nộ cùng cừu hận tràn đầy lồng ngực cơ hồ muốn làm linh hồn hắn thoát ra ngoài cơ thể.

Cừu hận gần hai mươi năm! Lý Thất Hoạt cùng Khả Đột Vu vốn đánh lén hắn, hủy một con mắt của hắn; sau đó còn đuổi giết hắn tới tận Hà Bắc, giết thê tử nhu nhược thiện lương không tranh sự đời của hắn, đứa con còn nằm trong tã lót của hắn!

Hiện tại bọn hắn lại làm hại bộ tộc Khiết Đan gặp phải tai nạn như thế.

Cầm thú, các ngươi là cầm thú!

Tần Ảnh không tự chủ được gầm hét, người hầu thường ngày yên tĩnh lặng lẽ rúc trong một góc hiện tại biến thành cô lang, chuyện cần làm duy nhất chính là đem kẻ thù của mình xé thành mảnh nhỏ.

Người Khiết Đan dã man cùng lỗ mãng, mỗi ngày ở trên lưng ngựa chém giết săn bắn, ngựa đã biến thành đôi chân của bọn họ, khống chế vô cùng tự nhiên. Loan đao là hung khí cực kỳ hung hãn, một đao chém xuống áo giáp của Đường quân bị cắt qua, máu tươi phun tứ tung. Không thể phủ nhận kỵ binh Bắc Địch có sức chiến đấu mạnh hơn quân đội Đại Đường một bậc. Tám vạn người vây công ba vạn kỵ binh Khiết Đan cũng không nhìn thấy được áp đảo về ưu thế. Từng người Khiết Đan cơ hồ có thể lấy một địch hai. Bọn hắn dùng ngựa va chạm, dùng loan đao chém giết, dùng cung tên bắn chết, chống cự từng vòng thế công liên tục của Đường quân đánh tới. Bọn hắn không có bao nhiêu kỹ xảo cùng chiến pháp, chỉ bằng vào bản năng đánh nhau chết sống. Bọn hắn lấy giết chóc làm nghề, lấy xạ kỵ cùng chức nghiệp chém giết làm tiền vốn giành mạng sống. So sánh lẫn nhau, Đường quân chỉ mới tập luyện một năm có vẻ non nớt hơn thật nhiều. Nếu không phải sĩ khí ngẩng cao cùng lực lượng cùng chung mối thù thiêu đốt, Liêu Đông quân thật sự không thể sánh bằng Khiết Đan kỵ binh.

Tần Ảnh mặc áo giáp của Đường quân, binh lính Khiết Đan đã giết đỏ cả mắt không chút lưu tình đánh thẳng tới hắn. Tần Ảnh vung đao, từng thanh âm gió rít giống như đang gào khóc.

Đây đều là tộc nhân đồng bào của hắn!

Nhưng trước mắt bọn họ chính là địch nhân trên chiến trường. Hắn không giết người tất bị người giết chết. Đây là sự bi tráng phẫn nộ như thế nào?

*****

Tần Tiêu cầm kính viễn vọng quan sát Tần Ảnh trong chiến trường, hắn chẳng khác gì một đầu ác ma đang không ngừng chém giết binh lính Khiết Đan ngăn cản trước mặt hắn. Người kia quả nhiên có võ nghệ tuyệt luân, hơn nữa còn có kỹ xảo thiên phú chém giết trên chiến trường. Loan đao nằm trong tay hắn chẳng khác gì thần binh lợi khí, không chỗ nào không phá nổi.

Ở một góc chiến trường, Khả Đột Vu mang theo hơn trăm thân vệ tả xung hữu đột liều chết không ai ngăn cản nổi. Hình dáng người này cũng không quá cao lớn, nhưng thân thể linh hoạt dị thường, cũng không dùng loan đao mà là trường thương, tương tự như mã sóc của Đường quân. Thiết thương trong tay hắn chẳng khác gì bùa chiêu hồn đòi mạng, không biết đã đâm xuyên bao nhiêu cổ họng binh lính Đường triều, nhưng hơn trăm người bên cạnh hắn chẳng khác gì những mũi tên tới lui trong vòng vây của Đường quân, lại không người nào có thể cản trở, gió thổi cỏ rạp.

Tần Tiêu cau mày, ánh mắt híp lại, sát khí bắn ra bốn phía. Hắn cảm giác được tình cảnh năm xưa khi hắn đối chiến với Khuyết Đặc Lặc. Mấy vạn đại quân giao phong, hai người thắng bại làm bước ngoặt thay đổi chỉnh thể chiến cuộc. Đây là chiến trường vũ khí lạnh, bất kỳ nhân tố nào đều có thể là mấu chốt xoay trở cuộc chiến. Ra trận trảm đại tướng, phải đại chấn sĩ khí làm quân địch tan rã. Tác dụng của một thành viên mãnh tướng được thể hiện cao nhất chính trong lúc này.

Nhưng hiện tại trong Liêu Đông quân lại không có ai đủ sức cùng Khả Đột Vu một trận chiến! Tần Tiêu âm thầm siết chặt nắm tay, xương cốt kêu lên răng rắc. Kim Lương Phượng vô cùng quen thuộc tính nết của hắn, vội vàng nói:

- Đại soái, chỉ huy đại cục làm trọng. Đao thương không mắt, không thể tự mình xông vào nguy hiểm!

Tần Tiêu căm giận trừng mắt nhìn hắn:

- Ngươi nói thật nhiều! Ta có nói muốn lao ra trận sao?

Kim Lương Phượng nở nụ cười:

- Đây là do chính ngươi nói!

Nhưng đúng ngay lúc này Khả Đột Vu dẫn người xông tới hữu quân Đường binh, một đường tự tay chém giết mười mấy Đường quân, không khỏi cười to như điên:

- Đến đây đi, sơn dương Trung Nguyên! Cho dũng sĩ Khiết Đan chúng ta tận tình giết hại!

- Đừng có cuồng vọng! Đại tướng Đại Đường tại đây!

Một tiếng gầm lên giận dữ, một người đỉnh thương đánh tới, Khả Đột Vu trợn mắt nhìn, một thương ngăn cản một thương, quát lên:

- Hãy xưng tên ra!

- Tả Uy Vệ kỵ tào tham tướng, Triệu Thiết Đầu là ta, tới lấy cẩu đầu của ngươi!

Triệu Thiết Đầu lại vung thương đâm tới.

- Vô danh tiểu tốt!

Khả Đột Vu lắc mình tránh né, đuôi thương đâm vào đầu thương Triệu Thiết Đầu, thuận thế hoành một thương quét tới.

Tuy Triệu Thiết Đầu là một viên chiến tướng dũng mãnh, nhưng võ nghệ lại không tinh thuần. Một thương đâm tới vô cùng quỷ dị, hắn nhất thời thầm kêu không xong, bên hông bị bổ một thương, vừa lúc đánh trúng yếu hại. Nhất thời nội tạng như muốn nổ tung, nháy mắt mất đi khí lực, chiêu thức giảm chậm thật nhiều. Khả Đột Vu quát to cấp tốc đâm thương, xuyên thẳng qua ngực Triệu Thiết Đầu.

Triệu Thiết Đầu mở to hai mắt, miệng phun máu tươi nắm chặt đầu thương của Khả Đột Vu, không chịu buông tay. Trong mắt hắn tràn ngập hận ý cùng không cam lòng, chỉ hận mình quá sớm bỏ thây nơi chiến trường, không thể giết thêm càng nhiều quân địch.

Khả Đột Vu dùng sức rút vài lần nhưng không thể rút thương, dứt khoát đâm luôn về phía trước bỏ thương, khom người nhặt lên thương của Triệu Thiết Đầu.

Triệu Thiết Đầu té ngã trên mặt đất, giữa ngực dựng thẳng cây thương, run rẩy hộc máu chết không nhắm mắt. Khả Đột Vu nhìn hắn khinh thường hừ lạnh một tiếng:

- Không chịu nổi một kích!

Kỵ binh đi theo bên cạnh Triệu Thiết Đầu nhất thời thất thanh hô to:

- Tướng quân!

Cả nhóm liều lĩnh xông thẳng về hướng Khả Đột Vu, hắn lạnh lùng đưa mắt nhìn họ, trường thương nhanh chóng đâm ra, kết quả tăng thêm năm sáu mạng người.

Tần Tiêu ở xa xa nhìn thấy cảnh này, lồng ngực phập phồng kịch liệt trầm giọng phẫn nộ quát:

- Lấy binh khí cho ta!

Kim Lương Phượng nhất thời hoảng hốt liên tục ngăn chặn binh tốt cầm vũ khí, tận tình khuyên bảo Tần Tiêu:

- Đại soái, trước mắt còn chuyện trọng yếu phải làm, nếu như đại soái có chuyện gì sơ suất ưu thế chiến dịch sẽ hóa thành bọt nước!

- Như thế nào, ngươi cho rằng ta sẽ thua cho man di Khiết Đan kia?

Tần Tiêu trừng to mắt nhìn Kim Lương Phượng, nộ khí đằng đằng.

Kim Lương Phượng liên tục xua tay:

- Không, ta không phải ý tứ này. Nhưng trong chiến trường tùy thời đều có chuyện không tưởng được phát sinh, cũng không phải là cao thủ thì có thể sinh tồn. Đại soái là người luôn tung hoành chiến trận, đạo lý như thế khẳng định hiểu rõ, cho nên... ty chức khuyên đại soái hết thảy nên lấy đại cục làm trọng, đừng hành động theo cảm tính!

Tần Tiêu rầu rĩ hừ lạnh hai tiếng, cố gắng nhẫn nhịn xuống.

Trong chiến trường Khả Đột Vu càng hung hăng đắc ý, ha ha cười to nói:

- Tám vạn Đường quân lại không một người là đối thủ của ta, thật sự là buồn cười, buồn cười ah!

- Thúi lắm!

Hắn vừa dứt lời, bên cạnh một thanh binh khí vàng óng đánh tới, mang theo ba đạo hàn quang thẳng tắp bổ vào đỉnh đầu của hắn.

Khả Đột Vu cả kinh: Khí thế thật mạnh!

Hắn muốn thúc ngựa tránh né đã không còn kịp, đành cứng rắn dùng thiết thương đón đỡ.

- Phanh!

Một tiếng kim loại va chạm nổ tung, Khả Đột Vu cảm giác cánh tay ê ẩm tê dại – thật đáng giận, người kia dùng trọng binh khí!

- Đại Đường Hoàn Tử Đan tại đây, Khả Đột Vu, mau nhận lấy cái chết!

Người đến là một tiểu tướng quân chừng hai mươi tuổi, không ngờ có thể xuất ra khí lực lớn đến như thế. Khả Đột Vu âm thầm kinh ngạc: Thật sự là trời sinh thần lực! Ân... kim giáp kim bào, binh khí chính là phượng sí lưu kim đang sao? Người này là Hoàn Tử Đan, đồ đệ của Tần Tiêu?

- Tiểu nhi lớn mật cuồng vọng!

Khả Đột Vu oán hận phun một ngụm:

- Xem ta trước tiên chém ngươi, sau đó đi giết sư phụ ngươi!

- Miệng đầy rắm thí, ngươi cũng xứng!

Hoàn Tử Đan giận dữ, phượng sí lưu kim đang như mưa rào cuồng phong đâm ra, đâm thẳng tới trước ngực Khả Đột Vu.

Khả Đột Vu hơi có chút kiêng kỵ với thần lực của Hoàn Tử Đan, vì vậy không đón đỡ, chỉ thúc ngựa né tránh. May mắn hắn tránh né thật nhanh, nếu không cũng không chỉ bào phục bị chém rách mà là bị xuyên thẳng.

Hoàn Tử Đan được thế không buông tha người, từng bước ép sát đánh ra phượng sí lưu kim đang, Khả Đột Vu chỉ cản được một chiêu, hai chiêu còn lại phải tránh lui.

- Chuột nhắt nhát gan!

Hoàn Tử Đan giận quát một tiếng, lại chém xuống. Khả Đột Vu bị chọc giận gắng gượng tiếp một thương, sức lực đẩy bật phượng sí lưu kim đang, thuận tay đâm thẳng một thương vào ngực Hoàn Tử Đan. Hoàn Tử Đan khom người né tránh, chém ngang một chiêu thẳng vào đầu ngựa, Khả Đột Vu kinh hãi vội vàng thúc ngựa dựng lên, vung một thương ngăn cản thế công.

Hai người trong trận ngươi tới ta đi, qua hơn mười chiêu mỗi bên một nửa, không ai chiến ngã được đối phương.

Tần Tiêu xa xa nhìn thấy, trong lòng thầm cả kinh: Khả Đột Vu đích thật xứng với danh xưng đệ nhất dũng sĩ. Công phu của Hoàn Tử Đan hắn hiểu rõ, tuy rằng không đủ tinh xảo nhưng uy mãnh bá đạo cực kỳ, có thể vượt qua kỹ xảo. Phóng mắt trong Liêu Đông quân hiện tại, chỉ sợ có mỗi Lý Tự Nghiệp sánh vai, chỉ có Tần Tiêu mới có thể đánh bại. Nhưng Khả Đột Vu đối chiến lại không lạc hạ phong, xem ra đích thật là có thể đối chiến với hắn!

*****

Dòng máu hiếu chiến trong huyết quản Tần Tiêu lại bốc cháy lên. Ra trận gặp đối thủ đây là chuyện một quân nhân luôn tha thiết ước mơ. Bốn năm năm, kể từ năm đó đối chiến cùng Khuyết Đặc Lặc tại Sóc Phương, Tần Tiêu cũng chưa từng được tận tình phát tiết. Hiện tại nhìn thấy Khả Đột Vu, đích thật là đáng giá cho hắn thử một lần!

Tần Tiêu không tự chủ được đưa mắt nhìn Kim Lương Phượng đứng bên cạnh, lão đầu tử giống như đang canh giữ tù nhân chặt chẽ đinh ngay bên cạnh, chết sống cũng không chịu rời đi. Tần Tiêu không khỏi có chút tức giận, hận không thể nhào lên đem lão gia hỏa kia trói chặt ném sang một bên. Nhưng trong lòng hắn cũng hiểu được thật rõ ràng, lời của lão gia hỏa kia rất có đạo lý.

Tần Ảnh vừa giết được ra ngoài, đã lao tới bên cạnh cuộc chiến của Hoàn Tử Đan cùng Khả Đột Vu, lên tiếng hét lớn:

- Mời Hoàn tướng quân nghỉ một chút, để cho ta tới giết hắn!

Khả Đột Vu đẩy bật phượng sí lưu kim đang, quay đầu căm tức nhìn người mặc hắc sam, không khỏi kinh sợ hỏi:

- Là ngươi? Không ngờ ngươi còn chưa chết?

- Ngươi còn chưa chết, ta làm sao dám chết?

Tần Ảnh vung mạnh loan đao trong tay:

- Đến đây đi, Khả Đột Vu! Ân oán nam nhân Khiết Đan đều có phương thức giải quyết riêng của mình!

Khả Đột Vu liếc mắt nhìn Hoàn Tử Đan, dùng thương chỉ vào hắn:

- Nhưng tiểu tử kia không được đến gây hấn đánh lén!

Tần Ảnh hướng Hoàn Tử Đan khom người nói:

- Hoàn tướng quân, Đại Hạ Mạc Tòng Ly lấy danh nghĩa tổ tiên cầu ngươi, mời ngươi cho ta cùng Khả Đột Vu một cuộc chiến cuối cùng!

Hoàn Tử Đan nâng cao phượng sí lưu kim đang liếc mắt nhìn hai người, chậm rãi lui sang một bên, lạnh lùng trừng mắt nói:

- Như các ngươi mong muốn! Bất quá các ngươi quyết đấu là giải quyết ân oán cá nhân, ta không quên chức trách của mình. Khả Đột Vu, mặc kệ là ngươi thắng hay bại, hôm nay hẳn phải chết ở nơi này.

Khả Đột Vu cười ha hả:

- Chết? Chết có gì đáng sợ! Nếu không các ngươi cùng tiến lên đi! Khả Đột Vu này trước khi chết có thể đối chiến với hai cao thủ Khiết Đan cùng Đại Đường, cả đời này không còn gì tiếc nuối!

Dứt lời hắn ném xuống trường thương, rút loan đao bên hông chỉ vào Tần Ảnh trầm giọng quát:

- Đến đây đi, Mạc Tòng Ly! Đến báo thù cho thê tử cùng con mắt của ngươi! Là thời điểm này, nếu ngươi bất hạnh tiếp tục thua trên tay của ta, chỉ có kiếp sau đi tìm ta báo thù!

- Ta sẽ quý trọng cơ hội báo thù cuối cùng hôm nay!

Tần Ảnh nghiến răng nghiến lợi tức giận rít gào:

- Khả Đột Vu, nhận lấy cái chết!

Ngựa như điện, đao như phong, Tần Ảnh lao thẳng về hướng Khả Đột Vu. Khả Đột Vu cũng hét lớn, vung đao đón nhận. Hai thanh loan đao giống như hàn quang đánh tới cùng nhau, thanh âm tiếng va chạm chói tai vang lên, đao ảnh bốc cao, hai người thoáng chốc qua hơn mười chiêu, chiêu chiêu đoạt mệnh, chiêu chiêu tàn nhẫn.

Binh lính đi theo bên cạnh Khả Đột Vu tựa hồ cảm giác ra một ít khác thường, có người kỳ quái kêu lên:

- Đây là... Mạc Tòng Ly thế tử Đại Hạ gia?

Ở một góc khác trong chiến trường, thủ lĩnh Khiết Đan Lý Thất Hoạt được một đại đội thân binh hộ vệ tả xung hữu đột, nhưng không cách nào giết ra vòng vây. Áo da cừu của hắn nhuộm đầy máu tươi, có người Khiết Đan cũng có cả Đường quân. Đối mặt với Đường quân dày đặc, trong tim hắn đã không còn sợ hãi, chỉ còn lại chết lặng cùng tàn nhẫn.

Hoàn Tử Đan mang theo một nhóm thiên binh như gió thổi cỏ rạp giết vào trong thiết kỵ Khiết Đan, nhìn thấy được Khiết Đan đại kỳ phía trước.

- Đại tướng quân địch?

Trong lòng Hoàn Tử Đan không khỏi vui vẻ, tức giận nói:

- Các huynh đệ, bắt thủ lĩnh Khiết Đan trở về thỉnh công với đại nguyên soái, theo ta cùng nhau giết đi vào!

- Hống!

Mấy trăm hàn đao múa may, kỵ binh Khiết Đan người ngã ngựa đổ. Hoàn Tử Đan gương mẫu xung phong thẳng về hướng Lý Thất Hoạt đằng trước.

Tần Tiêu đứng trên xe chở quân trống, cầm kính viễn vọng ở xa xa nhìn vào chiến trường, toàn thân ngứa ngáy, quyệt miệng nói với Kim Lương Phượng:

- Tiểu tử Hoàn Tử Đan chạy đi bắt Lý Thất Hoạt.

Kim Lương Phượng nghiêm trang nói:

- Ân, Hoàn Tử Đan thật dũng mãnh, đích thật là một vị tướng quân xông pha chiến đấu thật tài giỏi.

- Ha ha, bắt rồi bắt rồi, con mẹ nó thật nhanh!

Tần Tiêu vô cùng sảng khoái kêu lên, không nhịn được mắng to.

Kim Lương Phượng trợn mắt nhẹ giọng nói:

- Đại soái, ngươi có thể nghiêm túc ổn trọng một chút hay không?

- Nghiêm túc cọng lông!

Tần Tiêu nhíu mày bĩu môi nói:

- Nam nhi tâm huyết ra trận giết địch, cần gì tao nhã? Ngươi nhìn thấy trên chiến trường có ai nói "chào ngài, tại hạ hữu lễ, tại hạ là tới giết ngài"? Chỉ nghe nói "làm con mẹ ngươi, giết sạch các ngươi, lão tử kháo cả nhà ngươi", toàn là những khẩu hiệu du côn hào phóng như vậy. Người tham gia quân ngũ còn học nhã nhặn, đây không phải là vô nghĩa rắm thúi sao!

Kim Lương Phượng nhất thời dở khóc dở cười lắc đầu nói:

- Ta xem nếu ta còn hỗn tại U Châu thêm vài năm, sẽ biến thành thô lỗ giống như các ngươi, thật làm xấu hổ thế nào, ai!

Tần Tiêu cười ha ha:

- Lão mũi trâu ngốc tử!

Trong chiến trường, Hoàn Tử Đan giết vào trùng vây, một thanh phượng sí lưu kim đang không người cản nổi, đánh bay loan đao của Lý Thất Hoạt, vung tay bắt hắn kéo qua ngựa mình. Lý Thất Hoạt nhất thời tuyệt vọng kêu to, muốn cắn lưỡi tự sát. Hoàn Tử Đan một tay bóp cằm của hắn, nhất thời "rắc" một tiếng bẻ trật sang bên, trong lòng tràn đầy vui mừng mang theo chiến lợi phẩm hướng bên ngoài xông ra.

Đường quân nhìn thấy Hoàn Tử Đan bắt sống Lý Thất Hoạt, hân hoan vui mừng, nhất thời kêu la như sấm, sĩ khí đại chấn. Binh lính Khiết Đan cực kỳ hoảng sợ, mắt thấy đại kỳ gãy xuống, chủ soái bị bắt, đều liều mạng đánh tới hướng Hoàn Tử Đan. Trong lúc nhất thời Hoàn Tử Đan biến thành trung tâm bị vây giết. Tướng sĩ Thiên Binh Giám không chút sợ hãi hộ quanh bốn phía, thiết tí nỏ cùng đại đao vô tình cướp đoạt tính mạng địch nhân. Đội ngũ vài trăm người trật tự chỉnh tề tung hoành trên chiến trận. Những nơi đi qua đàn áp đánh lui quân địch như thủy triều, thập phần chói mắt, dần dần sắp ra tới bên ngoài, đi tới bên cửa thành U Châu.

Kim Lương Phượng vuốt râu cười ha ha:

- Quả nhiên dưới tay tướng mạnh không có binh hèn, danh sư xuất cao đồ ah! Trong vạn quân bắt sống tướng địch, bội phục, bội phục!

Tần Tiêu cũng mười phần tự hào cười ha hả:

- Lão mũi trâu, ngươi lần đầu tiên nhìn thấy trận thế lớn như vậy đi?

- Đích thật là lần đầu tiên tận mắt nhìn thấy.

Kim Lương Phượng cũng không che giấu.

Tần Tiêu nhìn hắn buồn cười:

- Đã ghiền sao?

- Đã ghiền.

Kim Lương Phượng quay đầu liếc mắt nhìn Tần Tiêu, lại nhìn ra phía trước ra vẻ đạo mạo nói:

- Con mẹ nó thật đã ghiền!

Hoàn Tử Đan một tay mang theo Lý Thất Hoạt đặt trên lưng ngựa, cực kỳ hưng phấn chạy tới trước mặt Tần Tiêu, ném Lý Thất Hoạt xuống đất, bái xuống lớn tiếng nói:

- Báo cáo đại soái, mạt tướng may mắn không làm nhục mệnh, bắt sống đại tù trưởng Khiết Đan Lý Thất Hoạt mang về, thỉnh đại soái xử lý!


Cửu Mộng Tiên Vực

Hồi (1-456)


<