Vay nóng Homecredit

Truyện:Phong lưu Võ Trạng Nguyên - Hồi 411

Phong lưu Võ Trạng Nguyên
Trọn bộ 456 hồi
Hồi 411: U Châu ác chiến (1)
0.00
(0 lượt)


Hồi (1-456)

Siêu sale Shopee

Diêu Sùng khẽ cười nói:

- Bệ hạ, Tần Tiêu là tướng soái bất thế. Lòng tín nhiệm của bệ hạ đối với hắn đã vượt qua khỏi thần tử bình thường. Điều này vi thần làm sao dám lung tung suy đoán? Vi thần chỉ biết là đông bắc có Tần Tiêu hết thảy đại sự đều có thể phó thác. Nhưng mà... ở trong mắt người bên ngoài, bệ hạ đích thật là sủng ái hắn có chút quá mức độ. Nhưng điều này cũng đủ cho thấy được lòng kiên quyết bình định đông bắc của bệ hạ mạnh mẽ như thế nào.

- Phải, trẫm đích thật là hạ nhẫn tâm, muốn hoàn toàn giải quyết mối hoạn mấy chục năm tại phía bắc Trung Nguyên.

Lý Long Cơ ngước mắt nhìn một mảnh thế giới trắng xóa bên ngoài, lẩm bẩm:

- Kỳ thật trẫm cũng đang đánh bạc. Dốc hết lực lượng cả nước trợ giúp đông bắc, áp lực trên người trẫm cũng cực lớn. Chỉ hi vọng Tần Tiêu cuối cùng sẽ không phụ trọng vọng của trẫm. Tuy rằng tình hình trước mắt còn chưa hiểu rõ ràng, nhưng trẫm có tin tưởng đối với hắn. Hắn đang súc tích lực lượng cẩn thận tìm biện pháp, sau đó chuẩn bị một kích toàn lực. Đây chính là phong cách của hắn, chuyện không nắm chắc hắn chắc chắn sẽ không làm. Lần này báo về "tin chiến thắng" chỉ là vì thay chính hắn giảm sức ép, thay trẫm giảm sức ép có thể nói là dụng tâm lương khổ ah! Diêu Sùng, chuyện trong Quân Cơ Xứ giao cho ngươi. Mặc dù Quách Nguyên Chấn là Binh bộ thượng thư, nhưng hắn luôn có chút phản cảm quân sự đông bắc.

Diêu Sùng chắp tay xá một cái:

- Bệ hạ yên tâm, vi thần nhất định đem hết khả năng đảm bảo cung cấp hậu cần cho Tần Tiêu, làm cho hắn không có nỗi lo về sau. Kỳ thật Nguyên Chấn huynh cũng một lòng suy nghĩ vì nước mà thôi. Hắn ở tại Lũng Hữu nhiều năm, cho rằng trước mắt mối nguy hại xâm phạm biên giới lớn nhất chính là Thổ Phiên, không tán thành bắc phạt là chuyện đương nhiên. Kỳ thật lần này bệ hạ lại tiếp tục dùng tướng bại trận Tiết Nột đi Lũng Hữu đón đánh Thổ Phiên khiến cho hắn có chút phản cảm đó thôi.

- Quách Nguyên Chấn luôn chết cân não như thế, vẫn luôn luôn cho rằng nên lấy hòa đàm giải quyết vấn đề tại đông bắc, ha ha!

Lý Long Cơ cười rộ lên:

- Trước mắt phía đông cùng tây Đại Đường đều dụng binh, đích thật là có chút cố hết sức. Trước mắt chỉ có tin báo đại thắng mới có thể ổn định lòng người, ổn định triều đình. Ngươi đoán Tần Tiêu cùng Tiết Nột ai sẽ gởi tin chiến thắng trước đây?

- Bệ hạ, loại chuyện này làm sao có thể suy đoán được?

Diêu Sùng cười nói:

- Hành quân đánh giặc nhân tố ngẫu nhiên nhiều lắm. Nếu thật suy đoán không chút trách nhiệm, có lẽ là bên Tiết Nột sẽ có kết quả trước.

- Vậy hãy để cho Quách Nguyên Chấn đi trù tính toàn quyền về Lũng Hữu đi, thế nào?

Lý Long Cơ như có thâm ý nhìn qua Diêu Sùng.

- Bệ hạ thánh minh.

Diêu Sùng mỉm cười, trong lòng thầm nói: Nếu như vậy mặc kệ chiến sự hai tuyến như thế nào, Binh bộ cũng sẽ không có ý kiến gì truyền tới. Nếu Tiết Nột thắng, trên mặt Quách Nguyên Chấn sáng rọi; nếu Tần Tiêu thắng, trước tiên nén xuống sau đó bốc lên, cả triều trên dưới đều vui mừng. Như vậy sẽ càng thêm dễ dàng ổn định đại bộ phận lòng người.

Lý Long Cơ ngưng thần nhìn đại tuyết bên ngoài, trong lòng thầm nhủ: Tần Tiêu ah, chừng nào ngươi mới chuyển một tin chiến thắng làm lòng người phấn chấn đến đây? Ngươi biết không, trước mắt có thể nói Đại Đường đã dốc hết toàn bộ trợ giúp chiến sự hai chiến tuyến. Bên Tiết Nột là phòng ngự chiến, dễ dàng thành công, tin chiến thắng chỉ là chuyện sớm hay muộn. Bên chỗ ngươi nếu chậm chạp còn chưa có tin tức, ngay cả hoàng đế như ta cũng bị gánh nặng đè ép đến hết hơi. Tin chiến thắng, tin chiến thắng ah! Ta sẽ không đi thúc giục ngươi, chỉ có thể gánh vác toàn bộ áp lực ủng hộ ngươi. Nhưng trước mắt trên triều đình đối với việc ta dụng binh tại đông bắc mà buông tha hòa đàm vô cùng phản cảm, thật sự rất cần tin chiến thắng tại Liêu Đông đến ổn định lòng người!

U Châu phủ đại đô đốc, đèn đuốc sáng thâu đêm.

Trước đại sa bàn trong phòng nghị sự, Tần Tiêu hết sức chăm chú phân phó mỗi một chi tiết nhỏ với thủ hạ. Nhóm người Lý Đại Bô vẫn luôn lẳng lặng đứng bên cạnh nghe hắn chỉ huy cùng phân công nhiệm vụ, âm thầm líu lưỡi cảm thán sợ hãi.

Tần Tiêu này có thể thiết kế một cạm bẫy lớn tinh diệu như vậy chỉ chờ Mặc Xuyết chui vào! Xem hắn hành quân bày trận, quả thật chẳng khác gì châm thêu, chu đáo tỉ mỉ tinh tế. Có một vị thống soái như thế, làm sao còn không đánh thắng trận?

Nhóm người Lý Đại Bô đã lăn lộn trên lưng ngựa nửa đời, việc chém giết chiến trường đối với bọn họ mà nói quả thật chính là bữa cơm thường. Nhưng gặp một cuộc chỉ huy chiến dịch thật phấn khích đầy đủ đến như thế, theo bọn hắn xem ra quả thật là vô cùng khó tin!

Thương nghị hồi lâu Tần Tiêu triệu tập mọi người, trống lớn trong phủ đại đô đốc lần đầu tiên được kích vang, thanh âm oanh long vang thiên triệt địa, chấn đến tâm thần mỗi người đều nhảy mạnh không thôi.

Tần Tiêu đứng trên vị trí chủ soái, nhóm người Lý Đại Bô, nhóm người Kim Lương Phượng chia thành hai bên.

Tần Tiêu nhìn Lý Đại Bô nói:

- Điện hạ, trước khi đối trận Tần Tiêu đành phải sung quyền thống soái, ra lệnh cho điện hạ cùng chư vị thủ lĩnh.

Lý Đại Bô học theo bộ dạng võ tướng Trung Nguyên ôm quyền cúi người thi lễ:

- Đại soái, ngài cứ hạ lệnh đi! Lý Đại Bô cùng thủ lĩnh các tộc đều chờ sai khiến! Đại soái dụng binh thần hồ kỳ kỹ, chúng tôi bội phục sát đất, không còn lời oán hận!

Nhóm người Đa Mễ Đa đứng sau lưng hắn đồng thanh kêu lên:

- Phải, đại soái, ngài hạ lệnh đi!

- Tốt!

Tần Tiêu cầm binh phù ấn tín, đứng trên soái vị lớn tiếng nói:

- Trải qua cuộc chiến này Liêu Đông quân cần tại U Châu đại phá quân đội của Đột Quyết cùng Khiết Đan, báo thù rửa hận cho các tướng sĩ U Châu chết trận lần trước, vì đồng bào Hề tộc giành lại một tuyến sinh cơ! Bổn soái hạ lệnh, hai vạn tinh kỵ Hề tộc chia thành ba bộ. Trung quân một vạn, do Lý Đại Bô đảm nhiệm kỵ tào tham tướng, bổn soái đảm nhiệm đại tướng tự mình chỉ huy. Tả bộ năm ngàn người, sắp xếp Tả Kiêu Vệ tướng quân Chu Dĩ Đệ quản lý. Do Lỗ Tô đảm nhiệm kỵ tào tham tướng. Hữu bộ năm ngàn người, do Tả Kiêu Vệ tướng quân Thiệu Hoành quản lý, do Đa Mễ Đa đảm nhiệm kỵ tào tham tướng. Hai bộ giao cho Tả Kiêu Vệ đại tướng quân Lý Giai Lạc thống lĩnh, nghe theo hiệu lệnh bổn soái làm việc.

- Dạ!

Nhóm người Lý Đại Bô cùng hô to đồng ý. Đối với việc điều phối này của Tần Tiêu cũng biết là chuyện bình thường. Đem hai vạn người dung nhập vào năm vạn Tả Kiêu Vệ cùng một vạn Hổ Kỵ sư, đây là chuyện thật tự nhiên. Vừa tránh khỏi khả năng bọn hắn lâm trận làm phản, cũng không hoàn toàn cướp đoạt binh quyền của bọn hắn, xem như một cách thực hiện công bằng.

- Ta nhâm mệnh Hoàn Tử Đan làm kỵ tào tham tướng Hổ Kỵ sư, cùng Lý Đại Bô dẫn binh trực tiếp nghe lệnh bổn soái trấn thủ trung quân chỉ huy. Kim Lương Phượng làm đại tướng thủ thành U Châu, suất lĩnh hai vạn bộ binh Tả Uy Vệ tử thủ U Châu thành.

Tần Tiêu lấy ra binh phù theo thứ tự hạ lệnh:

*****

- Lý Giai Lạc suất lĩnh tả bộ Tả Kiêu Vệ, Chu Dĩ Đệ suất lĩnh hữu bộ Tả Kiêu Vệ, mai phục hai bên cửa bắc U Châu cách hai mươi dặm. Mặc kệ lửa lớn trong thành đốt thế nào, trống trận đánh vang ra sao, không được quân lệnh của ta không cho phép xuất ra. Chỉ đợi ta hạ lệnh các ngươi mới xuất binh, đánh chết hai cánh trái phải của đại quân Mặc Xuyết!

- Dạ!

Chúng tướng tiến lên tiếp nhận lệnh phù.

- Thạch Thu Giản, ngươi suất lĩnh năm ngàn nhân mã vào giờ Tý ở bốn úng thành U Châu phóng lửa lớn, hấp dẫn đại quân Mặc Xuyết đến công thành!

- Dạ!

Tần Tiêu giao lệnh phù cho hắn:

- Phóng lửa xong, đại quân lui vào bên trong thành. Chuyên đề phòng U Châu thành, bảo hộ dân chúng, phòng ngừa có kẻ nhiễu loạn quấy phá.

- Tuân lệnh!

- Quách Tri Vận!

Tần Tiêu xuất ra lệnh phù:

- Ngươi mang một ngàn thám báo chuyên trách truyền lại quân tình cùng quân lệnh tam quân, không được sai sót!

- Tuân lệnh!

- Khương Sư Độ!

Tần Tiêu xuất ra lệnh phù cuối cùng, nhìn hắn nói:

- Đại quân U Châu sắp khai chiến, ta đưa cho ngươi nhân mã cùng toàn bộ lính hậu cần. Ngoại trừ cam đoan việc cung cấp cho tam quân, trợ giúp thương binh, còn phải chú ý vỗ yên dân chúng. Ngươi là trưởng sử đại đô đốc phủ, thời khắc không thể quên dân sinh!

- Ty chức tuân lệnh!

Khương Sư Độ tiếp lệnh phù thối lui sang một bên.

Tần Tiêu đứng thẳng dậy:

- Chúng tướng nghe lệnh! Đại chiến sắp tới, quân lệnh như núi! Nếu có người nào vi phạm quân lệnh, chém không buông tha! Trận chiến này quan hệ đến sinh tử tồn vong của U Châu, sinh tử của mấy trăm vạn lê dân Hà Bắc, chư vị phải đồng tâm hiệp lực đánh ra một trận chiến thật đẹp nhất!

- Dạ!

Mọi người đồng thanh hô lên, thanh âm chấn rung.

Gió thổi vang, máu thiêu đốt.

Mấy vạn Đường quân trong U Châu thành đã đem đao thương mài sáng loáng, cung tên ứng đầy, chỉ còn chưa ra trận máu lửa chém giết. Đại chiến sắp tới, trong lòng mỗi người đều hưng phấn lên. Nuôi binh ngàn ngày, dùng trong một thời. Nhiều ngày huấn luyện gian khổ, là thời điểm thử nghiệm một chút. Nhiều ngày tụ tập nhiệt huyết cùng lòng phẫn nộ, cũng tới thời điểm nên phát tiết!

Xúc động giết chóc làm mỗi người cắn chặt răng, thân thể run lên, lòng bàn tay ứa mồ hôi.

Gió tuyết lạnh thấu xương, vào đêm khuya trong thành U Châu giá lạnh bức người, hắt nước thành băng.

Hai vạn nhân mã Lý Đại Bô mang đến đã do thủ lĩnh của họ tự mình dẫn dắt sắp xếp vào trong Liêu Đông quân. Hai vạn kỵ binh man tộc chia tách trộn lẫn vào trong quân đội Đường triều. Tuy rằng Lỗ Tô cùng Đa Mễ Đa đều đảm nhiệm chức vụ, trên thực tế họ đã đánh mất quyền chỉ huy trực tiếp, chỉ có thể nghe theo lệnh tướng quân cấp cao hơn. Một vạn nhân mã biên nhập vào Hổ Kỵ sư, một vạn nhân mã biên nhập vào Tả Kiêu Vệ, nhân số kỵ binh Liêu Đông quân bỗng chốc tăng vọt lên hai vạn người!

Trên cổng thành phía bắc U Châu, Tần Tiêu cùng Lý Đại Bô sóng vai cùng đứng, nhìn ra bầu trời đêm tối đen bên ngoài. Gió bắc rét lạnh thấu xương thổi tới, đem quân kỳ trên cổng thành thổi tung phần phật.

Tần Tiêu cau mũi, tựa hồ ngửi được khí tức khói lửa chiến tranh từ phương bắc thổi qua, nói:

- Điện hạ, ngươi ước định canh giờ cùng Mặc Xuyết chính là đêm nay sao?

- Phải, giờ Tý đêm nay.

Lý Đại Bô nói:

- Mặc Xuyết khư khư cố chấp, nhất định phải thân chinh U Châu. Hắn mang theo sáu vạn Lang kỵ, trong đó hai vạn lưu lại cho Tả Hiền Vương Mặc Cúc Liên cùng Bùi La Anh Hạ Đạt Kiền Đôn Dục Cốc, cho họ giám thị tộc nhân của chúng ta. Mà chính hắn thì cùng đại tù trưởng Khiết Đan Lý Thất Hoạt thống lĩnh tám vạn đại quân tấn công U Châu.

- Tám vạn người, cộng thêm hai vạn người của ngươi, tổng cộng là mười vạn!

Tần Tiêu cau mày:

- Mặc Xuyết đúng thật là hạ quyết tâm!

- Mặc Xuyết là một đầu dã lang tàn bạo mà giảo hoạt, nhưng đại soái chính là thợ săn thông minh.

Lý Đại Bô nói:

- Ta tự đáy lòng bội phục trí tuệ cùng khả năng điều binh khiển tướng cao minh của đại soái. Đại quân hơn mười vạn điều phối gọn gàng ngăn nắp chỉnh tề, thật sự là phi thường! Đại Đường có vị nguyên soái như ngươi cùng những đại tướng quân dưới trướng của ngươi, nếu muốn dẹp yên tứ hải chỉ là chuyện sắp tới!

- Ha ha, điện hạ, các ngươi đại khái có thể trở thành một thành viên Đại Đường, dung nhập vào trong đại gia đình này, cùng chung quang vinh thời thịnh!

Tần Tiêu nói:

- Phương bắc Hề tộc hàng năm cực lạnh vô cùng, cuộc sống của các ngươi quả thật quá cực khổ! Nếu có được văn minh cùng phúc trạch của Đại Đường che phủ, cuộc sống của các ngươi cũng có thể giống như con dân khác của Đại Đường, quả thật hạnh phúc mỹ mãn thôi!

- Phải, hoàng đế Đại Đường đương kim bác ái mà khoan dung, thật sự làm người ta hồi tưởng lại Trinh Quán Thái Tông hoàng đế. Khi đó trăm tộc sát nhập, vạn quốc thần phục.

Lý Đại Bô cảm khái nói:

- Qua nhiều năm như vậy chúng ta bị buộc khuất nhục dưới dâm uy của Đột Quyết cùng Khiết Đan, nhiều lần bị họ sử dụng đối địch cùng Đại Đường. Nghĩ đến thật sự là hổ thẹn! Trước mắt Hề tộc chúng ta gặp phải tai họa như vậy, xét đến cùng là do bị bọn hắn bức bách đến nông nỗi này. Lần này chúng ta cũng phải tận khả năng phản kích một lần. Mặc kệ thành hay bại đều không hổ thẹn với lương tâm!

Tần Tiêu bật cười:

- Điện hạ quả nhiên là nhân vật ý chí rộng rãi hiểu biết thời cuộc. Ta cũng hi vọng lần này an toàn cứu ra tộc nhân Hề tộc, cho các ngươi quay về Đường triều, hưởng thụ yên ổn cùng phồn vinh.

- Ai! Kỳ thật ta nên sớm làm ra quyết định như vậy, thay vì đau dài còn không bằng đau ngắn tốt hơn!

Lý Đại Bô có chút thương cảm nói:

- Chỉ hi vọng lần này bộ tộc của chúng ta đừng lâm nạn quá nhiều là tốt nhất. Toàn bộ Hề tộc chỉ có mười ba vạn người, trong đó hơn ba vạn binh mã. Lần này ta mang đi ra hai vạn, bản thổ chỉ còn lại một vạn binh mã. Một khi Đột Quyết cùng Khiết Đan quyết tâm huyết tẩy toàn tộc chúng ta, quả thật chính là một hồi tai họa ngập đầu!

Tần Tiêu nhếch môi, lộ ra ý cười lạnh lùng:

- Muốn cứu lại cục diện này biện pháp khả thi duy nhất là đánh Mặc Xuyết cùng Lý Thất Hoạt thê thảm, đau đớn! Đánh cho tám vạn đại quân của bọn hắn có đến mà không có về.

Sau đó chúng ta thừa thắng truy kích tiến thẳng phương bắc, đánh quay về bản thổ Hề tộc đuổi bọn hắn ra ngoài!

Bóng đêm như mực, gió bắc như đao.

Cách hai mươi dặm đông bắc U Châu, vua thảo nguyên Mặc Xuyết đứng trên đồi cao nhìn về hướng U Châu xa xa.

Hắn rất muốn công phá tòa thành trì trước mắt. Mấy năm qua hắn sai khiến Hề tộc cùng Khiết Đan hai lần đánh bại Đường quân, lấy được thắng lợi huy hoàng tại đông bắc. Điều này làm cho hắn tràn ngập tin tưởng đối với quân đội của mình. So sánh với binh mã thảo nguyên, Đường quân yếu đuối như sơn dương nhỏ bé. Nhưng vì Đột Quyết từng chiến bại tại Sóc Phương, phải đợi ba bốn năm mới có thể hồi phục lại. Trong mấy trận đại chiến kia hắn bị tổn thất hai vạn binh mã, ba vạn Lang kỵ sư, còn mất đi hai nhi tử Di Niết Khả Hãn cùng Dương Ngã Chi Đặc Lặc.

*****

Mà cừu nhân giết con hắn trước mắt đang ở trong U Châu. Về công hay tư hắn phải chiếm lĩnh được U Châu, xông thẳng Trung Nguyên. Nghe nói năm nay Hà Bắc mưa thuận gió hòa, vương triều Đại Đường đầu một nửa tài chính cả nước đến khôi phục lại sản xuất tại Hà Bắc.

Đây quả thật là kho thóc cùng kho tiền tốt nhất. Đại Đường thật sự rất giàu có, giàu có đến mức làm cho người ta trằn trọc cả đêm khó ngủ. Nơi đó chồng chất lương thực như núi, từng phủ khố châu huyện đều có vàng bạc chất đầy. Hơn nữa nữ nhân Đại Đường còn thật phong vận tao nhã.

Nghĩ tới những điều này, trên gương mặt như hổ lang của Mặc Xuyết lộ ra ý cười tàn nhẫn mà thị huyết. Giống như tòa thành U Châu nguy nga trước mặt đã trở thành vật nằm trong bàn tay của hắn. Mười vạn đại quân xâm phạm, Đột Quyết cũng đã thật lâu chưa từng trải qua chuyện như vậy. Hắn hiểu rất rõ ràng trước mắt quyền lực của mình đang bị khiêu chiến, các bộ tộc đã có lòng bất mãn, không phục sự cai trị của hắn. Chỉ phải dùng một trận thắng lợi huy hoàng mới có thể làm kiên cố địa vị bá chủ tuyệt đối của hắn trên thảo nguyên.

Trận đánh này đối với Đột Quyết hãn quốc, đối với chính hắn vô cùng trọng yếu!

Tiếng gió rít vang, đuôi bạch hồ trên mũ của Mặc Xuyết bị thổi bay. Thân mặc da cừu dày nhưng hắn vẫn cảm nhận được tia rét lạnh. Xem ra mùa đông năm nay tựa hồ giá lạnh hơn một ít. Hắn liếc mắt nhìn tám vạn đại quân bên dưới, khóe miệng nở tia cười đắc ý.

Một người đi theo sau lưng hắn cung kính nói:

- Đại hãn, đã đến giờ, nhưng trong thành U Châu vẫn chưa có động tĩnh gì, có phải có chuyện ngoài ý muốn phát sinh?

Mặc Xuyết cười lạnh, âm trầm nói:

- Lý Đại Bô tốt nhất hi vọng được thảo nguyên thần phù hộ, đừng xảy ra đường rẽ gì khác. Đôn Dục Cốc đã nhìn thấu gian kế của Tần Tiêu, ta mới định ra kế hoạch quân sự này. Nghe nói đại quân U Châu có mười hai vạn, cũng chẳng có gì đặc biệt hơn người. Người Đường tới bây giờ chỉ biết rút cổ trong thành trì, dựa vào thành lũy đối kháng với chúng ta. Mười hai vạn người chẳng qua không chịu nổi một kích. Trước hùng binh thảo nguyên chẳng khác gì sơn dương mặc chúng ta chém giết. Lần này ta nhất định phải công phá U Châu, cho người thảo nguyên tận tình hưởng thụ của cải mà người Trung Nguyên sáng tạo, bắt giữ dân chúng Trung Nguyên làm nô lệ, hưởng thụ nữ nhân phong tao của bọn hắn. Không chỉ như thế ta còn phải tự tay giết chết Tần Tiêu trả thù rửa hận cho hai nhi tử của ta! Lý Thất Hoạt, hai năm qua ngươi làm việc thật không tệ. Nhìn thấy ngựa của ngươi mập mạp cường tráng như thế, binh lính của ngươi lại cường hãn tháo vát, ta đều cảm thấy có chút ghen ghét.

- Đa tạ đại hãn khích lệ!

Lý Thất Hoạt khiêm cung thi lễ:

- Tôi cũng hi vọng lần này có thể hiệp trợ đại hãn công phá U Châu. Đại Đường quá kiêu ngạo, Tần Tiêu quá ghê tởm. Không san bằng U Châu thật sự khó dằn được khẩu ác khí trong lòng!

Đúng lúc này, sau lưng chạy tới hai người bái xuống:

- Đại hãn, đại quân đã tập kết xong. Thần đến thỉnh cầu đại hãn phân phối quân tướng.

- Được.

Thần sắc Mặc Xuyết lập tức biến thành ngưng trọng, ứng một tiếng:

- Lý Thất Hoạt, ngươi gọi Khả Đột Vu mang một vạn người làm tiên phong mở đường phía trước. Đồng Nga Đặc Lặc cùng Tả Sương Sát Đốt Phiên Bồ mang hai vạn người đi vòng phía nam công cửa nam U Châu. Hỏa Bạt Hiệt Lợi cùng Hữu Sương Sát Đốt Lục Xuyết mang hai vạn người đi vòng phía đông công cửa đông U Châu. Lý Thất Hoạt, chúng ta mang theo trung quân đi tấn công cửa bắc U Châu.

- Dạ!

Chúng tướng nhận được quân lệnh, lập tức chuẩn bị đi điều binh khiển tướng.

Trong mắt Mặc Xuyết lóe ra sát khí lãnh liệt, thì thào nói:

- Tần Tiêu, ta phải đem ngươi bầm thây vạn đoạn!

Đại quân Bắc Địch phân thành bốn đội ngũ, lặng lẽ hành quân thẳng tiến U Châu.

Mặc Xuyết cưỡi một tảo hoàng đại mã, cùng Lý Thất Hoạt dẫn dắt trung quân chậm rãi đi trước, liên tục phái người tìm hiểu tình báo chú ý tình huống tại U Châu.

Trên cổng thành bắc U Châu, Tần Tiêu nhìn thoáng qua đồng hồ nước, lại phất tay cho Quách Tri Vận:

- Đã đến giờ, truyền lệnh cho Thạch Thu Giản, đốt lửa bốn cửa thành!

- Dạ!

Quách Tri Vận lập tức mang lấy thủ hạ thám báo rời đi, không qua bao lâu bốn ủng thành U Châu liền dấy lên lửa lớn. Trong thời tiết khô ráo, củi lửa lập tức cháy bừng, nương sức gió tốc độ ngọn lửa lan tràn thật nhanh, đảo mắt đã đốt cháy hừng hực, khói đặc cuồn cuộn bốc cao tận trời.

Cùng lúc đó bên trong U Châu truyền ra thanh âm đánh giết vang tận trời. Đây là do binh mã trong thành cùng Hổ Kỵ sư đặc biệt tạo ra tới. Mấy vạn người cùng nhau quát to, nhất thời đem bầu trời đêm yên lặng biến thành sôi trào cùng khủng hoảng. Các dân chúng nhất thời gào khóc bỏ chạy, Khương Sư Độ mang theo binh mã vỗ yên dân chúng mọi nơi, bề bộn không thôi.

Ngoài ủng thành cửa bắc, ngọn lửa càng cháy càng cao, đem cả cổng lầu cùng chân trời cháy rực đỏ bừng, gió bắc thổi tới, Tần Tiêu đứng trên cổng thành cao cao, cảm giác bị lửa đỏ liếm quanh không tự chủ được thối lui ra sau.

Tần Tiêu cười ha ha, nhìn Lý Đại Bô nói:

- Điện hạ, trời lạnh như vậy châm lửa sưởi ấm đúng thật là rất không tệ. Mấy vạn người của Mặc Xuyết chịu đựng rét lạnh mà đến, chúng ta xem như tận tình địa chủ đi, cho bọn hắn có lửa sưởi ấm.

Lý Đại Bô ha ha cười, Tần Tiêu lại nói:

- Ngọn lửa này đã đốt, xem ra Mặc Xuyết đã sắp công thành. Một trận đánh gian khổ khó khăn sắp bắt đầu rồi!

Ngoài thành U Châu, đại quân Đột Quyết cùng Khiết Đan nhìn thấy lửa lớn, nghe được thanh âm tiếng hô giết rung trời trong thành, nhất thời sắc mặt vui vẻ, lòng quân đại chấn.

Mặc Xuyết vô cùng hưng phấn kích chưởng lớn tiếng nói:

- Truyền đạt thất lệnh, tiền bộ giết vào thành U Châu tiếp ứng Lý Đại Bô; tả bộ Đồng Nga Đặc Lặc cùng hữu bộ Hỏa Bạt Hiệt Lợi suất lĩnh đội ngũ công thành!

Ngay khi Mặc Xuyết vừa ban lệnh, kỵ binh Đột Quyết cùng Khiết Đan giống như nước hồng thủy tuôn tràn, hướng U Châu lao tới!

Gót sắt cuồn cuộn, tiếng gào thét chói tai giống như ma quỷ rít gào giận giữ trong đêm, hướng U Châu tràn tới. Gần trăm năm nay kỵ binh du mục phương bắc luôn mang theo hình ảnh vó ngựa cùng thanh âm tiếng gào to thế này, chính hình ảnh này là ác mộng cùng tai nạn của dân chúng Trung Nguyên. Bọn hắn chẳng khác gì ác ma ăn tươi nuốt sống, một lần lại một lần tàn sát dân chúng, cướp đoạt của cải cùng chính sự tự do của họ.

Thanh âm tiếng vó ngựa vang trời của Đột Quyết cùng Khiết Đan trong bầu trời đêm lạnh giá như chấn rung đại địa. Trên cửa thành bắc U Châu xa xa cả Tần Tiêu cũng nghe thật rõ ràng. Phóng mắt nhìn qua, sau ánh lửa kỵ binh Bắc Địch như nước thủy triều hướng thành U Châu vọt tới, nhìn thật ghê người.

Tần Tiêu chắp tay sau lưng đứng trên cổng thành, sắc mặt lạnh lùng cau mày, trầm giọng nói:

- Hạ lệnh các bộ, chuẩn bị nghênh địch tác chiến!

- Đông!

- Đông, đông!

Trên cửa bắc U Châu, ba mươi sáu trống lớn cao ngang người chấn vang. Ba mươi sáu đại hán để trần thân trên, cắn chặt răng dùng toàn lực đánh lên trống lớn trước mặt.

*****

Một cỗ tiếng trống hùng hồn chấn động vang vọng, toàn bộ thành U Châu đều rung chuyển!

Trên bầu trời đêm tối đen, tầng mây dày đặc như chạy chồm trong gió bắc, giống như cũng bị thanh âm tiếng trống kinh động, hốt hoảng quay cuồng.

Kỵ binh Khiết Đan cùng Đột Quyết giống như sói hoang đói khát đã lâu vừa ngửi được mùi máu tươi, không hề xem tiếng trống vào trong mắt, vô cùng hung hãn hướng phía trước xung phong mà đến.

Khói lửa dâng lên ngập trời khắp bốn phía cổng thành, kỵ binh Bắc Địch xung phong lao tới, nhìn thấy cửa ủng thành mở rộng đều nghĩ rằng nhóm người Lý Đại Bô mở cửa thành, liền vui mừng như điên!

Thanh âm tiếng thét điên cuồng truyền đến, kỵ binh Bắc Địch công vào ủng thành cửa bắc!

Kỳ quái, lại không nhìn thấy có binh mã tiến đến ứng chiến!

Đại tướng Khiết Đan lãnh binh Khả Đột Vu kinh ngạc, cẩn thận nhìn xem, trên cổng thành tinh kỳ chỉnh tề, xuyên thấu qua ánh lửa có thể mơ hồ nhìn thấy được có một số người đang đứng trên cổng thành. Hơn mấy mươi quân trống lớn buộc lụa đỏ đang ầm ầm chấn vang, khiến cả ủng thành đều có chút phát run.

Trong lòng Khả Đột Vu nảy sinh nghi hoặc, nhìn khắp xung quanh, phát hiện ngọn lửa bốc cao được dùng tài liệu củi gỗ xếp thành, mơ hồ còn nghe được hương vị cháy khét.

Chẳng lẽ đây là do chính Đường quân tự mình phóng hỏa sao?

Trong lòng Khả Đột Vu kinh hãi kêu lên: Trúng kế!

Nhưng vào lúc này trên cổng thành cửa bắc dấy lên hỏa pháo, thanh âm tiếng trống càng thêm nguy kịch, từ trầm dày ban đầu biến thành dõng dạc, tựa như thiên quân vạn mã chạy chồm mà đến!

Đây là tiếng trống hành quân của Đường triều!

Đường quân mai phục bên ủng thành nghe được nhịp trống, chứng kiến pháo hiệu nở rộ trên không trung, cùng lớn tiếng rít gào hiện thân, cung tên kéo căng nhắm ngay người ngựa của Khả Đột Vu.

Tần Tiêu đứng trên cao nhìn ra nơi xa, quan sát kỵ binh Khiết Đan trong ủng thành, vung mạnh tay:

- Phát lệnh, bắn tên!

Tiếng trống đột nhiên gấp gáp, không trung phát ra ba đóa tín hiệu lửa đỏ.

Đường quân quanh ủng thành đã sớm đằng đằng sát khí chuẩn bị, lúc này kéo cung, một trận mưa tên hướng thẳng địch nhân ập tới.

Khả Đột Vu kêu to:

- Lui lại! Mau thối lui!

Kỵ binh Khiết Đan nhất thời bỏ chạy, thanh âm tiếng ngựa hí vang lẫn tiếng gào thét hỗn loạn không sao chịu nổi!

Đường quân chỉ hận thiếu một đôi tay, không thể bắn tên càng nhiều hơn, phá giáp tiễn giống như răng nhọn sắc bén mang theo chiến ý cùng phẫn nộ vô tận của binh sĩ Đường triều gào thét hướng kỵ binh Khiết Đan vọt tới. Người ngã, ngựa nghiêng, thanh âm tiếng kêu thảm thiết vang vọng bốn phía, máu chảy thành sông!

Tần Tiêu giống như chứng kiến được trong ngọn lửa bốc cao, linh hồn người Khiết Đan bay ra, ý chí chiến đấu cùng nhiệt huyết của Đường quân đang sục sôi thiêu đốt!

Sau lưng hắn, ba mươi sáu tráng hán đánh trống ướt đẫm mồ hôi, không ngừng thở dốc. Vào mùa đông băng giá, họ lại cởi trần, mồ hôi rơi như mưa, nhiệt huyết tung bay! Thanh âm nhịp trống phấn chấn lòng tin hơn mười vạn quân dân U Châu, đem chiến ý Đường quân bốc cháy!

Tần Tiêu đứng thẳng trên cổng thành, đột nhiên cảm thấy thân thể mình cũng nóng lên, không nhịn được hất mạnh da cừu thật dày phủ trên thân, lộ ra chiến giáp lóng lánh, ánh lên hỏa diễm quang mang, khiến người hoa mắt.

Lý Đại Bô đã sớm dâng tràn nhiệt huyết, nhìn thấy Tần Tiêu cũng bị kích động, liền kêu lên:

- Đại soái, hạ lệnh đi! Để cho ta mang theo thiết kỵ bộ tộc, đi theo chân bọn hắn quyết một trận tử chiến! Vì tộc nhân của ta, vì tôn nghiêm của nam nhân cùng quang vinh của chiến sĩ!

- Không, bây giờ còn không phải lúc.

Sắc mặt Tần Tiêu nghiêm túc, khẽ cau mày nhìn kỵ binh Khiết Đan đang hoảng hốt bỏ chạy, chậm rãi nói:

- Đây chỉ là một cuộc chạm trán nhỏ. Ta từng mai phục ba ngàn xạ thủ tại ủng thành, không tăng cường thư kích. Tuy rằng trước mắt bọn hắn có tổn thất, nhưng sẽ không chết tâm. Mặc Xuyết nhất định không bỏ qua, ta cố ý làm như vậy dẫn dụ hắn công thành.

Lý Đại Bô nóng lòng nói:

- Nếu như hắn không công thành mà rút lui thì sao?

- Vậy hắn cũng không còn là Mặc Xuyết!

Tần Tiêu nhếch môi lạnh lùng mỉm cười.

Khả Đột Vu mang theo tàn quân nhanh chóng thối lui ra khỏi ủng thành cửa bắc, hốt hoảng chạy vội tới trước trung quân của Mặc Xuyết. Mặc Xuyết đang ngây ngất ảo tưởng binh mã cướp giết U Châu, đột nhiên nhìn thấy Khả Đột Vu thất bại chạy về, không khỏi kinh hãi.

- Sao lại thế này?

Mặc Xuyết không nhịn được thúc ngựa tiến lên.

- Đại hãn, ủng thành U Châu đốt lửa khắp bốn phía, trong thành vang lên thanh âm kêu giết rung trời. Nhưng mà...

Trong lòng Khả Đột Vu vẫn còn sợ hãi kêu lên:

- Nhưng sau khi ta dẫn người xông vào, không hề nhìn thấy Hề tộc cùng Đường binh, chỉ có những đống củi lửa đang thiêu đốt. Sau đó khắp bốn phía ủng thành đều mai phục xạ thủ của Đường quân. Ta... ta mang theo ba ngàn huynh đệ vào thành nhưng đã chết hơn phân nửa!

- Cái gì?

Mặc Xuyết đột nhiên nhíu mày, quay đầu nhìn Lý Thất Hoạt:

- Chẳng lẽ chúng ta trúng kế?

Lý Thất Hoạt nhìn bộ dạng chật vật không chịu nổi của Khiết Đan đệ nhất dũng sĩ, kinh hãi đảm chiến thấp giọng nói:

- Đại hãn, tình huống có chút quỷ dị. Hay là chúng ta... lui về trước đi! Trở về mời Đôn Dục Cốc đại nhân đến mới quyết định. Trước mắt thành U Châu này thật sự là rất kỳ quái. Chỉ nghe thanh âm kêu giết trong thành nhưng không thấy ai giết đi ra, đây không phải thật không bình thường sao?

Mặc Xuyết cau mày, tinh tế suy tư một trận chậm rãi lắc đầu:

- Không, ngươi sai lầm rồi, trong thành U Châu nhất định đang loạn, Tần Tiêu đang mang người ngăn chặn Hề tộc gây phiến loạn bên trong. Nhưng Tần Tiêu chính là nhân tài tướng soái khó được, tuy gặp tình huống hỗn loạn như vậy vẫn không quên làm sẵn chuẩn bị phòng ngự giới nghiêm, thậm chí còn đốt lửa dẫn dụ chúng ta đi vào trúng kế. Mục đích của hắn muốn cho chúng ta nghĩ hắn đang bố trí tốt trận thế chờ chúng ta mắc bẫy. Hừ, loại nghi binh này hữu dụng với ta sao? Khi hắn còn đang bú sữa mẹ ta đã mang theo mười vạn Đột Quyết kỵ binh rong ruổi thảo nguyên! Truyền lệnh xuống, đại quân toàn lực công thành, cần chiếm lĩnh U Châu trước hừng đông!

Quách Tri Vận phái thám báo truyền tin, đại quân Đột Quyết cùng Khiết Đan đều tự thối lui. Trận phục kích đầu tiên tại ủng thành thành công viên mãn.

Lý Đại Bô tiếc nuối kích chưởng:

- Đại soái, rất đáng tiếc! Lại dễ dàng cho Mặc Xuyết cùng Lý Thất Hoạt thối lui!

- Không, bọn hắn sẽ không lui được, chắc chắn sẽ không!

Tần Tiêu định liệu trước mỉm cười:

- Chờ xem đi, bọn hắn lập tức toàn lực công thành.

- Đại soái nói có lý.

Sau lưng Tần Tiêu truyền tới một thanh âm, Kim Lương Phượng đi lên cổng thành, đến bên cạnh họ, đi cạnh hắn còn có Tần Ảnh.

Tần Tiêu nhìn nhìn Tần Ảnh, có chút không vui nói:

- Không phải cho ngươi ở lại trong phủ sao, tại sao lại đến đây?

- Đại soái, tôi...

Tần Ảnh ngẩng đầu nhìn Tần Tiêu, muốn nói lại thôi, thì thào:

- Tôi sẽ không làm gì cả, chỉ đứng bên người đại soái mà thôi.

Tần Tiêu nhìn hắn vài lần, cũng không nói thêm lời nào nữa.

*****

Trước đó Tần Tiêu từng phân phó hắn ở lại đại đô đốc phủ không cần đi ra, chính vì lo lắng khi hắn nhìn thấy người Khiết Đan sẽ làm ra những hành động không thể tự chủ.

Nhất là khi người lãnh binh lại là Lý Thất Hoạt cùng Khả Đột Vu. Tần Tiêu cũng không muốn bởi vì chuyện riêng tư của Tần Ảnh lại mang tới ảnh hưởng bất lợi cho chiến cuộc, vì đề phòng mới lưu hắn ở lại trong phủ đại đô đốc.

Kim Lương Phượng đi tới bên cạnh Tần Tiêu thấp giọng nói:

- Đại soái, hắn quỳ xuống van cầu ta, ta cũng không thể lay chuyển được hắn nên đành dẫn hắn theo. Ngươi thông cảm cho hắn một chút đi, dù sao hắn chờ đợi thời khắc này đã quá khổ sở, quá dài lâu. Lần này nếu có thể tiêu diệt Lý Thất Hoạt cùng Khả Đột Vu, với hắn mà nói là hạnh phúc lớn nhất trên đời này.

- Được.

Tần Tiêu đáp ứng một tiếng, nhìn Kim Lương Phượng thấp giọng mắng:

- Lão mũi trâu, không nghĩ tới ngươi cũng có lòng đồng tình như vậy. Tình huống trong thành thế nào?

- Hết thảy bình thường.

Kim Lương Phượng nói:

- Bốn cửa thành phòng ngự cẩn thận, Hổ Kỵ sư cùng kỵ binh của Nhiêu Nhạc quận vương điện hạ tạo xong thanh thế ở cửa bắc cũng đang chờ xuất phát; Khương đại nhân mang theo binh sĩ vỗ an dân chúng, đã thấy hiệu quả; Thạch Thu Giản mang theo nhân mã đang tăng cường giới nghiêm trong thành, trong thành cũng đã giới nghiêm, không còn người đi lại. Trước mắt chỉ còn chờ đại quân của Mặc Xuyết đến quyết một trận tử chiến!

- Tốt lắm!

Tần Tiêu không tự chủ được cắn răng:

- Đã tới thời điểm công thành rồi. Đúng rồi, vũ khí bí mật của chúng ta chuẩn bị như thế nào?

- Yên tâm, hết thảy thỏa đáng.

Kim Lương Phượng nở nụ cười:

- Mỗi cửa thành có hai mươi bộ, quản là ai cho đại quân của Mặc Xuyết nếm trọn đi!

Lý Đại Bô đứng một bên nghi hoặc nói:

- Đại soái, Kim đại nhân, hai người đang nói gì vậy?

Hai người nhìn nhau cười, làm Lý Đại Bô càng thêm khó hiểu.

Đúng lúc này bên ngoài cửa đông, nam, bắc thành U Châu lại xuất hiện đại quân Đột Quyết cùng Khiết Đan đang xung phong tràn tới, so với lần trước càng thêm mãnh liệt, càng thêm hung hãn. Kỵ binh múa bay loan đao chạy chồm gào thét mà đến. Trên lưng mỗi người đều mang đại cung, bên hông là ống tên tràn đầy.

Trong tiếng gió rít rống giận, tiếng hô giết rung trời, tiếng vó ngựa chạy chồm truyền đến, lửa cháy khắp bốn ủng thành đã dần được dập tắt, khói đặc cuồn cuộn chẳng khác gì ma chướng địa vực. Tần Tiêu vung tay hạ lệnh:

- Truyền lệnh bỏ ủng thành, toàn lực phòng giữ bốn cửa U Châu!

Trống trận thay đổi, không trung thả ra sáu đóa tín hiệu xanh biếc. Đường quân phòng thủ bốn cửa thành nhanh chóng triệt lui vào trong thành, bỏ qua ủng thành thường dễ dàng bị công phá, lui về trong bốn cổng thành U Châu.

Kỵ binh Bắc Địch nhanh chóng chạy tới trước cửa bắc, Khả Đột Vu vung thiết thương trong tay:

- Công thành!

Đại quân Khiết Đan nhất thời giống như bầy sói cuồng dã hướng cửa bắc xung phong tới. Từng binh lính tay cầm loan đao, giương cung bạt tên nhắm trên cổng thành bắn tới!

Tần Tiêu giơ tay lên, bộ binh sau lưng bước nhanh về phía trước, giơ cao thiết thuẫn, đem toàn bộ cổng lầu cửa bắc che kín nghiêm nghiêm thực thực.

Kim Lương Phượng nói:

- Đại soái, cửa bắc hãy giao cho ty chức, mời đại soái quay về trung quân chỉ huy hạ lệnh!

- Không cần gấp!

Tần Tiêu bình tĩnh nói:

- Đến công thành hình như là người Khiết Đan đi, cầm binh không biết là ai. Ảnh Tử, ta tiếp tục cảnh cáo ngươi một câu, không có mệnh lệnh của ta không được làm bậy!

Tần Ảnh cúi đầu lên tiếng:

- Dạ!

Nhìn kỵ binh Khiết Đan đang lao tới dưới thành, mỗi người đội mũ da màu trắng, đang giương cung muốn bắn tên, hắn nhẹ giọng nói:

- Hai bộ tiên phong kỵ tinh nhuệ của Khiết Đan Phục Phất Úc, Vũ Lăng. Đại tướng mang binh nhất định là Khả Đột Vu!

Tần Ảnh vừa dứt lời một trận thanh âm loảng xoảng vang lên. Những mũi tên của người Khiết Đan giống như mưa rào bắn trúng tấm thuẫn của Đường quân. Những mũi tên kia giống như có thêm ánh mắt, xuyên qua khe hở bắn trúng người phía sau. Nhất thời có người kêu thảm ngã xuống đất, nhưng lập tức có người bước lên thay thế, giơ cao đại thuẫn.

Được xạ kỵ yểm hộ, người Khiết Đan bắt đầu công thành! Những cái thang sơ sài đáp lên tường thành cao lớn của U Châu, những người Khiết Đan hung hãn không sợ chết gào thét vọt lên.

Đây quả thật là một đám ác lang nhắm người cắn nuốt, vì thực vật không tiếc hết thảy!

Người Khiết Đan dũng mãnh.

Tần Tiêu trầm giọng quát:

- Xạ thủ, phản kích! Thủ thành binh, lăn mộc pháo thạch không cần nương tay, dùng sức tạp!

- Hống!

Đường quân cùng rống to, nhất thời những hòn đá lớn cùng cây gỗ từ trên cao bị đập xuống như mưa. Người Khiết Đan nhất thời kêu thảm thiết một mảnh, những cây thang mới đáp lên tường thành cũng vụn vỡ không ít. Cửa thành bắc U Châu bị gác hơn năm mươi cây thang, thanh thế công thành của người Khiết Đan thật đúng là mãnh liệt!

Vừa lúc đó Lý Thất Hoạt suất lĩnh hai vạn chủ lực Bắc Địch chạy tới, gia nhập vào đại quân công thành. Bên ngoài cửa bắc U Châu tuấn mã chạy chồm gào thét, người Bắc Địch rống to, đem hơn mười dặm ngoại thành U Châu biến thành đại chiến trường giống như luyện ngục.

Cả U Châu thành nhất thời lâm vào cuộc giết chóc nóng nảy chưa từng có, tiếng hô giết của hơn mười vạn người đem mười dặm mặt đất chấn đến bụi đất tung bay, phòng ốc run rẩy. Dân chúng trong thành U Châu chui rúc trong nhà không ngừng cầu nguyện.

Tần Tiêu đứng trên thành cao quan sát mọi nơi. Bên ngoài bốn cửa thành U Châu ánh đuốc của người Đột Quyết cùng Khiết Đan đem cả chân trời đều chiếu sáng. Binh lính Bắc Địch hung hãn không sợ chết, không ngừng leo lên tường thành cao lớn công vào.

Đội xạ thủ của bọn hắn mỗi khi bắn ra một lượt tên Đường quân thủ thành lại ngã xuống tử vong, thương vong không nhỏ.

Xem ra công thành chiến đã tiến vào giai đoạn căng thẳng nhất, đã đến lúc.

Tần Tiêu nghiêm túc hạ lệnh:

- Truyền lệnh thả ra tín hiệu màu đỏ, sử xuất lợi khí thủ thành – hỏa nỏ sàng!

Nhất thời từ trên cổng lầu cửa bắc cùng trong thành U Châu tín hiệu màu đỏ phóng lên cao, đem binh lính Bắc Địch giật mình kinh hoảng.

Vừa lúc đó bên trong bốn cửa thành U Châu, từng chiếc hỏa nỗ sàng được đẩy đi ra, mỗi cỗ xe đều có năm binh lính thủ hộ. Ba người phụ trách lắp tên, một người phóng ra, một người điều chỉnh phương vị. Dựa theo thiết kế liên tí nỗ, hỏa nỗ sàng có ba hàng tên, mỗi hàng mười hai lỗ tên, từng mũi tên đều có thuốc nổ cương cường, một kích oanh bạo!

Hung khí! Hung khí hung hãn nhất thiên hạ hiện nay!

Ngay khi hỏa nỗ sàng xuất hiện ngay trên đầu tường thành, binh lính Bắc Địch nghi hoặc khó hiểu nhìn cỗ xe màu đen kia, không biết là vật gì. Nhưng chỉ nửa khắc sau từ trong những lỗ thủng của cỗ xe lại bắn ra những mũi tên dài hơn bốn thước, bao trùm bầu trời bay xuống dưới!

Nếu chỉ là tên thì cũng thôi, nhưng khi mũi tên rơi xuống đất hoặc nện vào người ngựa lập tức ầm ầm nổ tung, phát ra thanh âm tiếng vang đinh tai nhức óc cùng khí lãng đủ chấn bay người, ngoài ra còn có ánh lửa mãnh liệt.

Thanh âm gió rít cắt da thịt, thanh âm tiếng nổ tung oanh long, nhất thời làm binh lính Bắc Địch hoảng sợ vỡ mật!


Đấu Thần Tuyệt Thế

Hồi (1-456)


<