Vay nóng Tinvay

Truyện:Phong lưu Võ Trạng Nguyên - Hồi 413

Phong lưu Võ Trạng Nguyên
Trọn bộ 456 hồi
Hồi 413: U Châu ác chiến (3)
0.00
(0 lượt)


Hồi (1-456)

Siêu sale Lazada

- Tốt!

Tần Tiêu khen hắn một tiếng:

- Công lao này đủ bù đắp quân côn mà ngươi còn thiếu. Người đâu, áp giải Lý Thất Hoạt nhốt vào phủ đại đô đốc, canh giữ cẩn thận. Không thể ngược đãi, không cho hắn tự sát!

Hơn mười tiểu tốt lập tức vây lên áp giải Lý Thất Hoạt vào thành, Lý Thất Hoạt mơ hồ ấp úng hướng Tần Tiêu hô to:

- Tần Tiêu, muốn giết cứ giết, ta chỉ cầu chết nhanh, cấp thống khoái đi!

Tần Tiêu nhìn Kim Lương Phượng bĩu môi:

- Giao cho ngươi, đi mà xem chừng hắn. Trước tiên dùng ba tấc miệng lưỡi của ngươi khuyên hắn bỏ qua ý niệm tự sát trong đầu rồi tính sau.

- Dạ!

Kim Lương Phượng hiểu ý gật gật đầu, chắp tay xá một cái quay vào trong thành.

Trong lòng Tần Tiêu thầm may mắn kêu lên: Nữ quản gia cuối cùng đã đi, con mẹ nó!

Trên chiến trường, người Khiết Đan mất đi chủ soái, nhất thời tan tác như núi đổ, bị Đường quân vây quanh giết hại. Cuộc đại chiến đã kéo hơn canh giờ, Tần Tiêu vừa nghĩ tới Mặc Xuyết chạy xa, trong lòng không khỏi khẩn cấp. Hắn nhảy lên lưng ngựa, cầm phượng sí lưu kim đang, nhìn mấy trăm thiên binh trước mặt lớn tiếng nói:

- Hoàn Tử Đan, các huynh đệ Thiên Binh Giám, cùng ta giết vào chiến trận!

- Dạ!

Mọi người nhất thời nhiệt huyết sôi trào, phấn khởi hô to.

Đại Đường chiến thần, thủy tổ Thiên Binh Giám trong truyền thuyết, rốt cục muốn đích thân ra trận!

Tần Tiêu cầm lấy phượng sí lưu kim đang, trong lồng ngực sôi trào nhiệt huyết, vung mạnh thần binh hướng về phía trước, thúc ngựa lao ra:

- Giết!

Quân trống lại vang lên lần thứ hai, cổng thành bắc U Châu đại kỳ bay tung, thanh âm tiếng hoan hô như sấm. Kim Lương Phượng vừa vào thành chưa bao lâu bị tiếng hô to hoảng sợ, vội vàng chạy lên cổng lầu vừa nhìn, thấy được đại kỳ chủ soái đã dũng mãnh lao vào chiến trường, dưới chiến kỳ vị chiến tướng trong kim giáp hồng bào đang vung thần binh lợi khí, một đường xông qua không người địch nổi, chẳng phải chính là đại nguyên soái Tần Tiêu vừa mới cùng mình vô nghĩa ngay trên cổng thành đó sao?

Kim Lương Phượng phẫn nhiên mà bất đắc dĩ lắc đầu:

- Vẫn là Phạm Thức Đức nói đúng thôi! Tần Tiêu mặc dù đã làm cha, là đại nguyên soái, vẫn là tính khí nhị cột vừa thấy đánh giặc liền ngồi không yên năm xưa, phải tự mình đi lên đánh nhau mới cam tâm!

- Ha ha! Man di Khiết Đan, nhận thức Đại Đường Tần Tiêu sao?

Phượng sí lưu kim đang trong tay Tần Tiêu giống như mãnh thú xuất quan, chẳng phân biệt người ngựa chém nát, cắt qua kỵ binh Khiết Đan chẳng khác gì cắt giấy. Suốt mấy năm an nhàn, rốt cục hắn có cơ hội tự tay giết địch thỏa thích một trận. Nhìn thấy máu tươi tung bay, nghe được tiếng hô to thảm thiết, Tần Tiêu chợt phát hiện cuộc sống tà dương như máu ngày trước, bản thân như khí nuốt sơn hà liếc nhìn thiên quân của mình đã trở lại.

Người của Thiên Binh Giám hôm nay rốt cục đã kiến thức được một mặt cuồng vọng mười phần của Tần Tiêu. Loại khí thế thiên hạ vô địch, thật sự là khiếp tâm hồn người. Làm cho bọn họ toàn thân tràn đầy lực lượng, khí lực càng lớn hơn xưa vài lần. Xuất đao càng thêm nhanh, hơn nữa trong lòng không còn lo lắng chiến bại cùng tử vong. Trung Nguyên Lang Ma tướng quân, rốt cục xuất hiện trên chiến trường!

Nhất thời người Khiết Đan giống như đạt được quân lệnh vô hình, nhất thời xông về hướng Tần Tiêu. Đường quân cũng nghiêng về bên này xung phong liều chết, dần dần Tần Tiêu đã biến thành trung tâm của chiến trận.

Hoàn Tử Đan nhìn thấy quân địch càng ngày càng nhiều, có chút bận tâm giết tới bên người Tần Tiêu nói:

- Sư phụ, thỉnh về thành trước!

- Hỗn tiểu tử, ngươi gọi ta cái gì?

Tần Tiêu trợn mắt mắng một tiếng, một chiêu đánh bay loan đao của một người Khiết Đan, đồng thời cắt tay hắn thành ba đoạn.

- Đại soái, mời về doanh chỉ huy, chuyện xông trận giao cho mạt tướng là tốt rồi!

Hoàn Tử Đan vũ động vũ khí, chống đỡ những mũi tên bay tới.

- Thúi lắm! Câm miệng cho lão tử!

Tần Tiêu tức giận quát, chiến mã hí dài dựng lên. Tần Tiêu giận dữ quát to:

- Người Khiết Đan nghe, Đại Đường Liêu Đông quân đại nguyên soái Tần Tiêu ở đây! Ai muốn cùng ta một trận chiến, toàn bộ phóng ngựa tới đây!

Sau đó hắn nhìn Hoàn Tử Đan phẫn nộ quát:

- Hoàn Tử Đan, ngươi muốn bổn soái lâm trận lùi bước sao? Man di Khiết Đan, ta còn không xem vào mắt. Xem bọn hắn ai có thể giết ta!

Giọng nói chưa dứt, nhất thời Tần Tiêu chỉ lo mắng Hoàn Tử Đan đột nhiên cảm giác đầu vai đau đớn thấu xương, không khỏi mắng to lên:

- Con mẹ ngươi, ai thừa dịp lão tử nói chuyện bắn tên trộm?

Một mũi tên cắm trên đầu vai hắn, vừa lúc cắm thẳng vào khe hở của khôi giáp trên vai. Nửa năm qua hắn không mặc nhuyễn giáp, hôm nay đương nhiên không ngoại lệ, không nghĩ tới lại bị bắn thương.

Đám người Hoàn Tử Đan nhất thời kinh hãi:

- Đại soái!

- Gào cái gì gào, một mũi tên, không chết được!

Tần Tiêu ngang nhiên rút đao, trường đao vung lên, chặt đứt đuôi tên chỉ lưu lại mũi tên còn cắm trong da thịt.

Tần Tiêu cắn răng, vốn đang kích động nên không cảm giác đau đớn, hiện tại càng không xem ra gì, tức giận quát:

- Thiên binh môn, kéo cung nỏ, cho người Khiết Đan cũng nhìn xem nỗ tiễn của chúng ta không phải dễ chọc!

- Hống!

Thanh âm tiếng rít vang lên, mấy trăm thiên binh cài tên, trong tiếng rít vang truyền đến, người Khiết Đan lập tức tuyệt vọng.

Người ngã ngựa đổ!

Tần Tiêu tinh thần phấn chấn, hăng hái xung phong. Hoàn Tử Đan kinh hãi đi theo sau hắn, chỉ sợ hắn lại có sơ suất lần nữa. Chỉ xung phong một lát Hoàn Tử Đan chợt phát hiện nam nhân như thiên tướng kia giống như không có việc gì, vẫn giết người như ngóe, gió thổi cỏ rạp.

Trong lúc nhất thời sư đồ hai người cùng tiến, hai thanh phượng sí lưu kim đang chém giết không ngừng, soái kỳ tung bay khắp trên chiến trường.

La Vũ Phong tay cầm soái kỳ, hắn chờ giờ khắc này thật quá lâu, lúc này hắn cơ hồ đã quên hết thảy, chỉ lo giơ cao soái kỳ đi theo sau lưng Tần Tiêu. Bờ lưng của hắn đã trúng ba bốn mũi tên vừa chạm tới da thịt nhưng hắn lại không hề cảm giác. Thứ nhất có khải giáp ngăn trở nên không bị thương nặng, thứ hai bị nhiệt huyết sôi trào kích thích làm cho hắn quên đi tất cả.

Góc tây bắc chiến trường Khả Đột Vu cùng Tần Ảnh vẫn còn chiến đấu không ngớt.

Hai bên đều có Đường quân cùng binh lính Khiết Đan vây quanh, nhưng không ai xông vào giữa trận. Trong lúc nhất thời không ai dám bắn lén, chỉ sợ tổn thương người một nhà.

Lực lượng hai người ngang nhau, trên cánh tay cùng lưng của Khả Đột Vu trúng ba đao, bả vai cùng cánh tay Tần Ảnh trúng năm đao, hai người đẫm đầy máu tươi, nhưng chỉ lo điên cuồng vung đao muốn đưa đối phương vào chỗ chết.

Nửa canh giờ trôi qua, người Khiết Đan đã bị Đường quân chia tách mà chém giết. Đem ưu thế chuyển thành thắng thế, đây là chiến thuật lâm trận cơ bản của Đường quân, diễn luyện không dưới trăm ngàn lần.

Tần Tiêu mang theo thiên binh môn đánh tới bên cạnh cuộc chiến của Tần Ảnh, nhìn thân thể đẫm máu của hắn không khỏi có chút nóng lòng: Người này hiện tại chưa thể chết được, ta còn có chỗ trọng dụng! Tiểu tử thúi Hoàn Tử Đan, thật nghĩ là giang hồ luận võ nghĩa khí nắm quyền sao, sao có thể đáp ứng cho họ chiến đấu cao thấp trên chiến trường đây?

Nghĩ đến đây, Tần Tiêu vươn tay cho tiểu tốt bên cạnh:

*****

- Lấy cung tên!

Tần Ảnh tựa hồ phát hiện Tần Tiêu đã đến, ngăn cản một đao bổ tới, thúc ngựa nhảy ra ngoài trận:

- Đại soái, thỉnh đừng bắn tên, tôi muốn tự tay giết súc sinh này báo thù cho thê tử cùng đồng bào lâm nạn!

- Yên tâm, ngươi cứ quyết đấu đi thôi. Ta không làm bị thương Khả Đột Vu.

Tần Tiêu cười lạnh, sưu sưu sưu, nhất thời ba binh lính Khiết Đan rơi xuống ngựa, kêu thảm một tiếng liền mất đi tính mạng.

Khả Đột Vu kinh hãi rít gào giận dữ:

- Ngươi chính là Tần Tiêu? Bắn tên ngoài trận có bổn sự gì, đến cùng ta quyết trận tử chiến!

Tần Tiêu cười to dùng binh khí chỉ vào hắn:

- Ngươi còn không xứng! Trước chiến ngã đối thủ của ngươi rồi nói sau!

Khả Đột Vu giận dữ, khàn giọng rít gào xông về hướng Tần Ảnh.

Tình hình trước mắt chính là ngoan cố chống cự điển hình. Thật nhiều Đường quân vây quanh Khả Đột Vu, giống như mèo vờn chuột nhìn chằm chằm vào cuộc chiến giữa Tần Ảnh cùng Khả Đột Vu. Nhưng Khả Đột Vu đã sớm ôm lòng phải chết, chỉ muốn đem Tần Ảnh chém giết dưới đao xem như đủ vốn, vì thế hắn xuất ra toàn lực.

Tần Ảnh cũng hiểu được đây là cơ hội báo thù cuối cùng của hắn, không thể buông tha, vì vậy càng thêm liều mạng đối chiến.

Bên ngoài vòng chiến, Tần Tiêu lại giương cung tiếp tục bắn ba mũi tên, lại thêm ba người ngã quỵ.

Khả Đột Vu nghe được thanh âm có người té ngựa, không tự chủ được trong lòng run sợ: Tiễn pháp của người này thật sự là kỹ năng thần kỳ! Hắn không sợ chỉ cần bắn trật một chút, thương tổn chính Đường quân hay sao?

- Sưu sưu sưu...

Lại thêm ba mũi tên, ba người chết ngay lập tức!

Tần Tiêu đột nhiên lớn tiếng quát:

- Khả Đột Vu nhận lấy cái chết!

Sau đó chợt kéo dây cung, "ông" một tiếng ngân nga vang lên.

Khả Đột Vu hoảng sợ co rụt thân hình muốn tránh né, nhưng không ngờ Tần Ảnh bổ tới một đao chém thẳng vào cổ của hắn.

Đầu của Khả Đột Vu ngã nhào xuống ngựa, quay tròn rơi đến bên chân chiến mã.

Đường quân nhất thời lớn tiếng hoan hô:

- Hống, hống, hống!

Tần Ảnh ngạc nhiên quay đầu lại nhìn Tần Tiêu, Tần Tiêu ném cung, làm như không có việc gì quay mặt sang nơi khác.

Tần Ảnh chậm rãi giơ tay lên, nhìn loan đao còn đẫm máu tươi trong tay, toàn thân ngây ngẩn. Một trận gió bắc lãnh liệt thổi tới, hắn đột nhiên cảm giác thân thể của mình giá lạnh từ trong ra ngoài, nhìn không thấy một tia sinh khí, không còn chút nhiệt độ.

Cừu hận. Suốt hai mươi năm hắn chỉ nhớ mỗi từ này. Nhưng sau khi tự tay giết chết kẻ thù, hắn lại phát hiện mình hoàn toàn trống rỗng. Hai bàn tay trắng, chẳng khác gì một cái xác không hồn, không có theo đuổi, không hưởng thụ, không còn ý nghĩa để sống sót.

Hắn giống như nhìn thấy được hình ảnh thê tử của mình hiện trước mặt. Họ đều đang mỉm cười, giống như bình minh phía chân trời, ấm áp lẫn ngọt ngào.

Trên mặt Tần Ảnh nổi lên dáng tươi cười, thật lâu như thế mọi người lần đầu tiên thấy hắn cười. Nụ cười thật thoải mái, ngộ đạo, lại lộ ra vài tia quỷ dị.

Đường quân cùng binh lính Khiết Đan chung quanh cơ hồ quên cả chém giết, ngơ ngẩn nhìn nam nhân kỳ quái trước mặt. Chỉ thấy hắn chậm rãi cúi người nhìn đầu lâu của Khả Đột Vu, thì thào nói:

- Đã xong. Yến nhi, đại lang, ta báo thù cho mẹ con nàng. Hơn mười năm rốt cục ta chờ đến ngày này. Ta rốt cục đã có thể giải thoát. Mẹ con nàng... là tới đón ta sao? Chờ ta, ta lập tức sẽ đến!

Dứt lời hắn đột nhiên vung đao, muốn chém thẳng vào cổ mình.

Bỗng nhiên ở trước mắt hắn hiện lên một đạo kim quang, loan đao lập tức bị đánh bay. Tần Ảnh kinh ngạc mở mắt, nhìn phượng sí lưu kim đang hoành trước mặt mình, đang chỉ vào cổ họng của mình. Nam nhân đã trợ giúp mình báo được đại thù vẻ mặt giận dữ nhìn chằm chằm vào hắn.

- Ngươi làm gì?

Sắc mặt Tần Tiêu lạnh xuống, ngữ khí nặng trĩu.

Tần Ảnh run rẩy mấp máy môi, cúi đầu:

- Tôi... tôi đi bồi thê tử của tôi...

- Càn rỡ! Ai cho phép ngươi?

Tần Tiêu vung phượng sí lưu kim đang, nhất thời vang lên thanh âm đinh đương:

- Ngươi đừng quên thân phận của ngươi bây giờ!

Thân thể Tần Ảnh nhẹ run rẩy, trong lòng thầm nói: Đúng vậy, ta đã là nô lệ của hắn. Hắn gọi ta sống, ta phải sống; hắn muốn ta chết, ta phải chết. Ai...

Thanh âm Tần Tiêu vang lên:

- Trên chiến trường trước mắt mỗi thời khắc đều có tộc nhân của ngươi bị giết chết. Đồng thời cũng có Đường quân tử vong. Nhưng mỗi khi có Đường quân tử vong, cừu hận của chúng ta đối với Khiết Đan càng tăng thêm một tầng. Ta không muốn nhìn thấy càng nhiều người phải chết, nếu ngươi có năng lực ta hi vọng ngươi có thể giúp ta.

Sắc mặt Tần Ảnh trắng bệch nhìn quanh, không biết phải làm sao. Hiện tại ngay chung quanh hắn còn có năm sáu chục binh lính Khiết Đan tay cầm loan đao co rút lại, chuẩn bị cùng Đường quân quyết một trận tử chiến. Những người kia nghi hoặc mà kinh sợ nhìn Tần Ảnh, diễn cảm thập phần phức tạp.

- Bắt đầu từ những người này.

Tần Tiêu phất binh khí:

- Mọi người lui về phía sau.

Tần Ảnh có chút ngây dại nhìn Đường quân đang thối lui ra bốn phía, lại nhìn người Khiết Đan đang dựa vào gần mình.

Rốt cục trong những binh lính Khiết Đan kia có một người tiến đến gần hắn, một thanh âm nghi hoặc vang lên:

- Là Mạc Tòng Ly? Thật là Mạc Tòng Ly sao?

Thân hình Tần Ảnh run lên, mở to con mắt còn lại ngơ ngác nhìn lão nhân Khiết Đan hơn năm mươi tuổi kia. Tóc của hắn đã hoa râm, trên người bị tổn thương đẫm máu. Tần Ảnh nhất thời không nhận ra hắn, chỉ phải nghi ngờ nói:

- Là ta...

- Nhi đồng, ta là thất cửu Tác Mạc của ngươi ah!

Lão chiến sĩ Khiết Đan kích động thúc ngựa lại gần:

- Nguyên lai ngươi thật không có chết! Truyền ngôn trong bộ tộc là thật sự đúng không? Lý Thất Hoạt cùng Khả Đột Vu hãm hại ngươi, cướp vị trí đại thủ lĩnh, sau đó mang theo người của tám bộ tộc đầu hàng Đột Quyết Mặc Xuyết... Mạc Tòng Ly, ngươi là con cháu Đại Hạ thị, vì sao qua nhiều năm như vậy không xuất hiện qua?

- Ta...

Tần Ảnh có chút kích động nhìn Tác Mạc, khuôn mặt ưu tư nói:

- Mẫu thân của ta vẫn khỏe chứ?

- Ai, đã qua đời từ ba năm trước.

Tác Mạc nói:

- Mạc Tòng Ly, thất cửu của ngươi dù gì cũng là thủ lĩnh Thất Cát bộ. Ta biết hiện tại ngươi đã đầu phục Đường quân. Như vậy chính là địch nhân của chúng ta. Được rồi, đến đây đi! Nam nhi Khiết Đan đổ máu không đổ lệ, nhặt lên loan đao của ngươi, làm cho thất cửu nhìn xem ngươi còn dũng mãnh giống như năm xưa hay không?

- Không! Ta không thể!

Tần Ảnh đột nhiên kích động kêu lên:

- Vì cái gì, vì sao phải chiến tranh? Người Khiết Đan vì sao phải chiến? Vì tiền bạc châu báu, nữ nhân, lương thực hay là vì nguyện trung thành Mặc Xuyết? Vì sao chúng ta phải làm tay sai cho Mặc Xuyết?

- Mạc Tòng Ly, nếu ngươi vẫn là nam nhân Khiết Đan, không nên nói ra lời như vậy!

Tác Mạc rít gào:

- Chúng ta là quân nhân, chỉ cần phục tùng quân lệnh. Chết trận sa trường chính là số mạng của chúng ta! Đến đây đi Mạc Tòng Ly! Thất cửu có thể chết trong tay cháu của mình còn vui vẻ hơn chết trong tay Đường quân! Đến cùng ta quyết một trận tử chiến!

*****

- Hồ đồ!

Đúng lúc này bên cạnh truyền qua một thanh âm tiếng quát chói tai, Tần Tiêu thúc ngựa đến gần hai người, chỉ vào Tác Mạc nói:

- Tác Mạc tướng quân đúng không? Ta kính trọng lòng tâm huyết cùng tâm thành của ngươi. Đồng dạng cũng khinh bỉ sự ngu xuẩn cùng vô tri của ngươi. Ngươi có biết hiện tại ngươi đang làm gì không? Các ngươi đang đào mộ cho chính mình cùng người nhà và tộc nhân của mình! Được rồi, chúng ta là quân nhân, chết trận sa trường là số mạng cùng quang vinh của chúng ta. Nhưng nếu chúng ta vì ngu xuẩn cùng hại nước hại dân mà chiến, thật không đáng! Nam nhân hẳn không sợ chết, nhưng nên có nhiệt huyết cùng vì chính nghĩa mà chết! Ngươi cho rằng hôm nay các ngươi chết trận như vậy, được tộc nhân ca tụng, nổi danh sử sách sao? Sai lầm rồi! Các ngươi chỉ lưu tiếng xấu muôn đời! Bởi vì các ngươi đi theo một thủ lĩnh ngu đần. Thay Mặc Xuyết tàn bạo thực hiện cuộc chiến xâm lược! Bởi vì các ngươi khơi dậy chiến tranh, Khiết Đan mới gặp tai nạn càng lớn hơn nữa; bởi vì các ngươi chết trận vô nghĩa, Khiết Đan từ nay về sau mất đi những dũng sĩ như các ngươi. Tương lai bộ tộc các ngươi cần thịnh vượng, cần xây dựng sự nghiệp, các ngươi đã nằm dưới đất vô dụng hoàn toàn. Các ngươi còn dám nói cái gì là dũng sĩ, nam nhân, quả thật chỉ là phế nhân vô giá trị!

- Ngươi...

Tác Mạc nhất thời giận dữ phát run, dùng đao chỉ tới, tức giận nói:

- Ngươi chính là Tần Tiêu đúng không? Tuy rằng ta biết mình đánh không lại ngươi, nhưng ngươi dám ô nhục vinh dự của người Khiết Đan chúng ta, ta liều mạng với ngươi!

Dứt lời hắn vung đao muốn chém về hướng Tần Tiêu.

Đột nhiên Tần Ảnh vung tay lên, bắt lấy lưỡi đao của hắn, trầm giọng nói:

- Thất cửu, hắn nói, đúng!

Tác Mạc ngạc nhiên nhìn bàn tay đang đổ máu của Tần Ảnh, kêu lên:

- Mạc Tòng Ly, ngươi đã không còn xứng đáng làm con cháu của Đại Hạ gia, buông tay! Nếu không ta giết luôn cả ngươi!

- Vậy ngươi giết đi!

Tần Ảnh vẫn không buông tay, tùy ý máu tươi của mình chảy xuống dọc theo loan đao. Hắn chỉ lẳng lặng nhìn Tác Mạc, chậm rãi nói:

- Thất cửu, chúng ta không thể quá ích kỷ, chỉ nghĩ tới thù hận cùng vinh nhục của mình. Phải, đúng vậy, ta đầu phục Đường quân, hơn nữa còn là nô lệ của đại soái, ngươi có thể mắng ta là phản đồ Khiết Đan. Nhưng Mạc Tòng Ly này chưa từng quên ta là người Khiết Đan. Chuyện chúng ta phải làm chính là giúp càng nhiều người Khiết Đan thoát khỏi bể khổ, rời xa chiến tranh, vượt qua những ngày tháng an tường bình thản. Chiến tranh cùng giết chóc mang đến nỗi khổ cho dân chúng Khiết Đan còn chưa đủ hay sao? Nhìn xem đi, trên vài chục dặm chiến trường nơi chốn đều nằm đầy xác chết của nam nhi Khiết Đan chúng ta. Trong bộ tộc của chúng ta lại có thêm bao nhiêu cô nhi quả mẫu? Mục đích của chiến tranh là vì hòa bình, không phải xâm lược cùng giết chóc. Kẻ lấy xâm lược cùng giết chóc làm mục đích khơi dậy chiến tranh, nhất định là sẽ thất bại. Cũng giống như Mặc Xuyết cùng Lý Thất Hoạt hôm nay!

Tác Mạc giật mình, vẫn có chút kinh ngạc nói:

- Ngươi đang giáo huấn cậu của ngươi sao, Mạc Tòng Ly?

Tuy hắn nói như thế nhưng khí lực trong tay hắn đã rõ ràng yếu xuống, đao cũng nới lỏng.

Tần Ảnh buông lỏng loan đao, vẫn nhìn mấy chục binh lính Khiết Đan chung quanh, thở dài một tiếng nói:

- Xem đi, thất cửu. Những nam nhi Khiết Đan này đều có gia viên cùng người thân của chính mình. Không ai so với ta càng thêm lý giải thật sâu nỗi thống khổ cùng tuyệt vọng khi mất đi thân nhân. Thất cửu, vì sao chúng ta phải vì một ít lý do ngu xuẩn vớ vẩn đi tiến hành cuộc chiến tranh vô nghĩa này đây? Được rồi, xem như lúc trước bị Mặc Xuyết bức bách, nhưng hiện tại Mặc Xuyết đã bị đánh bại, hắn đã không còn khả năng hiếp bức được chúng ta chuyện gì. Chúng ta vì sao vẫn giống như chó săn, thay hắn bán mạng thật vô nghĩa? Ngươi phóng mắt ra mà xem một chút, trên toàn chiến trường còn bóng dáng của người Đột Quyết sao? Bọn hắn chỉ xem người Khiết Đan làm đá kê chân, đã chạy thoát rất xa.

Tần Ảnh vừa nói như thế, binh lính Khiết Đan đưa mắt nhìn khắp nơi, quả nhiên không còn một người Đột Quyết nào trên chiến trường, không có người sống cũng chẳng thấy người chết.

Tần Ảnh nhắm mắt lại:

- Buông đao đi, đừng tiếp tục cuộc chiến vô nghĩa này. Đại Đường sẽ khoan dung chuyện hồ đồ mà người Khiết Đan đã làm, có phải không, Tần đại soái?

Tần Tiêu mỉm cười:

- Nói rất đúng, Tần Ảnh. Chúng ta nhận thức hơn nửa năm, lần đầu tiên ta nghe ngươi nói được nhiều lời như vậy. Được rồi, lời ngươi nói cũng chính là lời mà ta muốn nói. Người đâu, truyền quân lệnh của ta, người Khiết Đan nào nguyện đầu hàng, đều miễn chết. Ta lấy vinh dự của một đại nguyên soái cùng quân nhân mà bảo đảm, cam đoan ngày sau không truy cứu bất kỳ binh lính Khiết Đan nào, sẽ nghĩ biện pháp cho các ngươi quay về bản thổ.

Tác Mạc kinh thanh kêu lên:

- Ngươi nói thật sự?

Tần Tiêu nhíu mày nghiêm mặt nói:

- Nhất ngôn cửu đỉnh!

Nhất thời những binh lính Khiết Đan kêu lên:

- Thủ lĩnh, chúng ta đừng đánh nữa! Người Đột Quyết đã tự bỏ chạy, lưu chúng ta ở lại nơi này liều mạng. Lý Thất Hoạt bị bắt sống, Khả Đột Vu đã bị Mạc Tòng Ly giết chết. Chúng ta đều nghe theo thế tử Đại Hạ gia, đi theo hắn góp sức cho Đường quân đi?

Tác Mạc nhìn các chiến hữu từng vào sinh ra tử nhiều năm, không khỏi cả kinh nói:

- Các ngươi... lại có ý nghĩ như vậy? Vừa rồi chúng ta còn cùng Đường quân liều mạng chém giết!

- Bởi vì chúng ta đã liều mạng chém giết nên chúng ta mới sẵn sàng góp sức cho Đường quân!

Trong binh lính Khiết Đan có người kêu lên:

- Bọn họ là những chiến sĩ đáng giá tôn kính! Khác hẳn những binh lính Đường quân ngày trước chúng ta từng gặp qua!

Những chiến sĩ Khiết Đan vừa hô lên, quân lệnh của Tần Tiêu cũng được truyền đạt xuống, nhất thời xung quanh vang lên tiếng hô to:

- Người Khiết Đan đầu hàng miễn tử! Không trách tội xưa!

Tác Mạc cắn chặt răng, ném loan đao xuống đất, nhìn Tần Ảnh cúi người thi lễ:

- Thế tử, chúng ta nghe ngươi! Từ hôm nay trở đi, chúng ta đi theo thế tử, cùng nhau góp sức Đường quân, không tiếp tục cuộc chiến vô nghĩa này!

Những chiến sĩ Khiết Đan khác cũng ném đao nhảy xuống ngựa quỳ một gối, một tay đặt trên ngực:

- Bái kiến thế tử!

Tần Ảnh kinh ngạc nhìn những chiến sĩ Khiết Đan quỳ trước mặt mình, thì thào nói:

- Thế tử?

Tần Tiêu đứng một bên khẽ nhếch môi, trộm nở nụ cười.

Ngay lập tức hắn cho Tần Ảnh mang theo người Khiết Đan đi chiêu an những người còn lại. Gần hai canh giờ sau, cả chiến trường đã bình tĩnh trở lại. Sáu bảy ngàn người Khiết Đan còn sống sót sau cuộc chiến đều đầu hàng, nhận thức Tần Ảnh làm tân nhậm thủ lĩnh của bọn họ.

Tần Tiêu quay về cổng lầu cửa bắc, nhìn bộ hạ thu nạp tù binh quét dọn chiến trường, trong lòng không nhịn được có chút vui sướng: Xem ra để Tần Ảnh ổn định Khiết Đan đích thật là có diệu dụng! Hiện tại chỉ cần dùng chút thủ đoạn đã giúp cuộc chiến nhanh chóng chấm dứt, ít nhất giảm bớt thật nhiều người thương vong giữa đôi bên. Không tệ, không tệ, thật đáng giá, hơn nữa còn là một chuyện tốt.

*****

Tần Tiêu đứng trên cổng thành, càng nghĩ càng cảm thấy vui vẻ, tựa hồ không nhịn được muốn bật cười. Đúng lúc này Kim Lương Phượng đi đến bên cạnh hắn, thập phần nhận chân vỗ vai hắn:

- Đại soái, đã ghiền sao?

- A nha, ta kháo!

Tần Tiêu thiếu chút nữa nhảy dựng lên, đau đến cắn răng:

- Ngươi làm gì?

Một chiêu của Kim Lương Phượng không nhẹ, đánh thẳng lên đầu vai hắn, ban đầu Tần Tiêu vẫn còn hưng phấn nên không có cảm giác đau đớn, hiện tại đã trầm tĩnh lại bị hắn vỗ lên vết thương mới cảm giác được vô cùng đau đớn.

Kim Lương Phượng vuốt râu, làm ra bộ dạng đạo mạo, chậm rãi hỏi:

- Thế nào, trả giá nhiều rồi chứ? Đại soái nên nhanh chóng hồi phủ rút tên trị thương một chút đi, nếu dây dưa làm vết thương bị vỡ thật sự không tốt.

Tần Tiêu cười cười nhìn đầu vai đầm đìa máu tươi của mình, đích thật có chút dọa người. Hắn lăn lộn quân lữ nhiều năm như thế đúng là lần đầu bị thương. Tuy rằng không bắn trúng yếu hại nhưng dù sao mũi tên vẫn còn cắm trong thịt, thật sự rất đau. Hơn nữa vẫn còn không ngừng chảy máu.

Tần Tiêu nhăn mày, nhìn xuống chiến trường nói:

- Hiện tại không gấp, Mặc Xuyết càng trốn càng xa, nhiều nhất chỉ cần một ngày hắn đã chạy tới hà cốc Loan Hà. Đến lúc đó không biết Lý Tự Nghiệp cùng Đỗ Tân Khách có thể chống đỡ được hay không. Nếu để cho hắn chạy thoát thật sự mất con cá lớn. Ta chỉ nghỉ ngơi một canh giờ sẽ tự mình dẫn Hổ Kỵ sư đến tiếp viện, đảm bảo không xảy ra sơ suất.

- Không được.

Kim Lương Phượng kiên quyết lắc đầu:

- Ta lấy danh nghĩa hành quân trưởng sử phản đối kế hoạch đó của ngươi. Ngươi là đại soái, bây giờ còn bị tổn thương, hẳn phải ở lại trong thành chỉ huy tác chiến.

Tần Tiêu căm giận trừng mắt liếc hắn:

- Ngươi là trưởng sử, ta còn là đại soái đâu! Đại trận truy bắt Mặc Xuyết trọng yếu như vậy ta không tự mình đi chỉ huy, còn làm đại soái cái rắm? Đừng nói nhiều lời, truyền lệnh xuống, để Lý Giai Lạc mang theo Tả Kiêu Vệ quét tước chiến trường, thu nạp tù binh. Cần xử lý tù binh như thế nào phải giao cho ngươi. Ta cùng Lý Đại Bô mang theo Hổ Kỵ sư cùng kỵ binh Hề tộc đi hà cốc truy đổ Mặc Xuyết.

Kim Lương Phượng có chút tức giận nhìn Tần Tiêu, oán hận thấp giọng nói:

- Vậy được rồi, tốt xấu ngươi cũng phải nhổ tên băng bó vết thương một chút đi? Ngươi hồi phủ trị thương một chút, nơi này để ta sắp xếp. Một lát nữa ngươi tới cửa bắc, ta phụ trách tập hợp sẵn nhân mã.

- Ha ha, đây mới là người hợp tác tốt của ta thôi!

Tần Tiêu vỗ lên vai Kim Lương Phượng như báo phục:

- Vậy ta đi trước. Phải rồi, Lý Thất Hoạt thế nào?

- Không chết được!

Kim Lương Phượng nhu nhu bả vai, nghiến răng nghiến lợi nói:

- Thật là tên lỗ mãng!

Tần Tiêu ha ha cười to, đi xuống lầu, sải bước lên ngựa chạy về phủ đại đô đốc. Ở dọc đường có thể nhìn thấy thủ hạ của Thạch Thu Giản cùng Khương Sư Độ đang phòng ngự cùng vỗ an dân chúng trong thành. Đã có nhiều bách tích ra khỏi nhà, nghe nói U Châu quân thắng trận đang không ngừng chạy đi thông báo, mọi người nhìn thấy Tần Tiêu lập tức hoan hô kính lễ.

Tần Tiêu cũng không dừng ngựa mà chạy thẳng về trong phủ, gọi quân y Lưu Địch đến trị thương cho hắn.

Trời giá lạnh, Tần Tiêu cởi áo giáp để trần thân trên. Lưu Địch cau mày nhìn miệng vết thương của hắn cẩn thận, nói:

- May là không bôi độc, không thương tổn tới gân mạch, không có gì trở ngại. Nhưng mùa đông khí huyết không vượng, miệng vết thương không dễ khép lại, hơn nữa còn có chút tổn thương xương cốt. Đại soái cần an tâm nghỉ ngơi hai tháng không thể dùng sức, không được tức giận. Bằng không dù miệng vết thương nhỏ cũng sẽ gây ra đại phiền toái.

- Không khoa trương như vậy chứ? Không phải chỉ là bị đâm thủng một lỗ thôi sao, đừng nói chuyện giống như ta rất yếu ớt.

Tần Tiêu đĩnh đạc nói:

- Mau băng bó một chút, ta còn phải lập tức mang binh ra trận.

- Đại soái, không thể!

Lưu Địch kiên trì nói:

- Mặc dù chỉ là vết thương nhỏ, nhưng mũi tên vừa vặn bắn trúng đốt xương vai, nếu không cho nó mau chóng khép lại, sau này dễ dàng sinh ra hậu hoạn. Nói không chừng sẽ bị phế bỏ tay trái!

- Đừng nói nhảm, bôi thuốc, băng bó lại!

Tần Tiêu cau mày trừng mắt nhìn hắn:

- Hiện tại quân tình khẩn cấp, làm sao quản được nhiều. Đánh xong cuộc chiến này rồi nói sau.

Tần Tiêu vừa dứt lời, cửa phòng đột nhiên bị một cước đá văng, sau đó chợt nghe tiếng kêu to thật khoa trương khủng hoảng:

- Oa, lão công, làm sao huynh lại bị thương!

Tần Tiêu sửng sốt: Tử Địch!

Tử Địch mặc áo giáp của Mặc Y, kích động chạy tới trước mặt Tần Tiêu, ánh mắt nhìn trừng trừng vào miệng vết thương của hắn, đau lòng kêu lên:

- Oa! Chảy máu thật nhiều, tại sao lại như vậy! Võ công của huynh lợi hại như thế mà cũng bị thương? Là tên hỗn đản nào làm huynh bị thương? Muội... muội đi liều mạng với hắn!

Tần Tiêu liên tục xua tay ý bảo nàng an tĩnh lại, Tử Địch lại gấp đến giậm chân:

- Huynh nói chuyện nha! Huynh làm sao lại bị thương? Là tên hỗn đản nào làm huynh bị thương? Nói nhanh nha, gấp chết người ta!

Mặt nàng có chút đỏ bừng, nói chuyện đã lộn xộn, hơn nữa sắp chảy nước mắt.

Lưu Địch vội bước tới ngăn trở nàng:

- Phu nhân, thỉnh an tâm đừng nóng nảy, để tiểu nhân giúp đại soái rửa sạch vết thương còn phải băng bó lại.

- Được, được, ta không nói nữa, ngươi làm nhanh lên!

Tử Địch đứng bên cạnh Lưu Địch khẩn trương nhìn Tần Tiêu, hai tay siết chặt, giống như vết thương đang ở trên người nàng, trong lòng không ngừng nhảy mạnh. Nàng nhận thức Tần Tiêu đã lâu, đây là lần đầu tiên nhìn thấy hắn bị thương. Tuy rằng nàng biết bị thương không nặng, nhưng thấy hắn chảy máu trong lòng nàng liền luống cuống, giống như xảy ra chuyện gì kinh thiên động địa, bản thân nàng không nhẫn nhịn được muốn khóc.

Tần Tiêu nhìn Tử Địch, nhịn không được thấp giọng cười nói:

- Nha đầu ngốc!

Lưu Địch dùng nước nóng tỉ mỉ rửa sạch vết thương cho Tần Tiêu, thoa thuốc, sau đó băng bó lại. Sau khi làm xong lấy bộ y phục mới cho hắn thay, Tử Địch lại đột nhiên kêu lên:

- Chậm đã!

Dứt lời nàng chạy qua phòng bên tìm kiếm bộ nhuyễn giáp của Tần Tiêu, chạy ngược lại nói:

- Mặc vào! xem chương mới tại tunghoanh(. )com

Tần Tiêu nhìn bộ dáng nhận chân của nàng, không nói thêm lời nào cởi áo mặc nhuyễn giáp trước tiên. Tử Địch chẳng khác gì một hiền thê lương mẫu, có chút luống cuống tay chân giúp hắn mặc nhuyễn giáp, cắn chặt đôi môi. Khi kéo áo lên tới đầu vai có lẽ động tới vết thương, Tần Tiêu đau đớn hừ lên một tiếng, lúc này Tử Địch không còn nhẫn nhịn được khóc rống lên.

Lưu Địch đã lui ra ngoài, Tần Tiêu dùng tay phải ôm lấy Tử Địch vỗ nhẹ lưng nàng:

- Khóc cái gì, vết thương nhỏ mà thôi, không đau.

- Muội... muội không biết!

Tử Địch dán chặt vào lồng ngực của Tần Tiêu, nước mắt rơi như mưa nức nở nói:

- Muội vừa thấy vết thương của huynh đã không nhịn được muốn khóc! Muội tình nguyện người bị thương chính là muội đâu. Chẳng qua trên người đau một chút, còn tốt hơn trong lòng vừa chua xót vừa đau.

Tần Tiêu ha ha cười:

- Nha đầu ngốc, người mang binh đánh giặc chịu chút vết thương nhỏ tính là gì? Trận thế vừa rồi muội không chứng kiến, mấy vạn người đối chiến, chết thật nhiều người.

*****

- Còn cười! Đã bị thương thành như vậy mà còn cười!

Tử Địch đau lòng cẩn thận vuốt vuốt đầu vai của hắn:

- Đau không?

- Không đau.

Tần Tiêu vỗ vỗ vai nàng:

- Tốt lắm, để ta mặc áo giáp, còn phải mang binh ra trận đuổi theo Mặc Xuyết.

- Muội muốn đi!

Tử Địch nhảy dựng quơ nắm tay kêu lên:

- Muội muốn giết địch quân, báo thù cho lão công!

Tần Tiêu liếc mắt nhìn nàng, tự mặc áo giáp không trả lời. Tử Địch khẩn trương dán tới, nhỏ nhẹ nói:

- Lão công, mang muội cùng đi đi...

Tần Tiêu mặc áo giáp, Tử Địch nhiệt tình hỗ trợ. Tần Tiêu quyết đoán kiên trì nói:

- Không được.

- Vì sao?

- Quá nguy hiểm.

- Huynh có thể đi, vì sao muội không thể đi?

Tử Địch kích động kêu lên:

- Huynh đã nói nguy hiểm, lại nhẫn tâm để muội ở nhà lo lắng cho huynh sao? Muội nhất định phải đi theo bên người huynh. Nói cho huynh biết mấy ngày nay muội ngủ không yên, vừa nằm mơ đã mơ thấy huynh bị thương, toàn thân đầy máu! Hiện tại đúng rồi, muội vừa về đã thấy huynh bị thương. Không được, muội nhất định phải đi! Nhất định!

- Tử Địch...

Tần Tiêu chớp mắt nhìn nàng:

- Muội lén lút từ Dịch Châu chạy tới đây, ta còn chưa tính sổ với muội, muội còn muốn lòng tham không đáy? Chiến trường là địa phương nào, đây không phải là phòng bếp nhà chúng ta. Đi ra chiến trường tùy thời đều sẽ mất mạng!

- Huynh!

Tử Địch ủy khuất trừng mắt nhìn hắn:

- Huynh còn muốn theo muội tính sổ? Bỏ đi, bỏ đi! Muội nhìn thấy trong lòng huynh rõ ràng là không có muội. Uổng cho muội mỗi ngày đều lo lắng cho huynh, huynh luôn xem muội thành rườm rà cùng gánh nặng! Nếu như vậy năm đó vì sao huynh phải lấy muội? Chúng ta là phu thê, là phu thê nha! Phu thê phải đồng cam cộng khổ. Vì sao tỷ tỷ có thể đi theo bên cạnh huynh công khai ra trận giết địch, muội vì sao không thể? Huynh bất công, rõ ràng là xem thường muội!

Dứt lời Tử Địch oán hận giậm chân, lớn tiếng òa khóc chạy ra ngoài, vừa chạy vừa lau nước mắt.

Tần Tiêu không khỏi có chút ngạc nhiên. Tử Địch từ khi nào lại trở nên để ý tới như vậy? Còn ghen tỵ với tỷ tỷ của nàng... Chẳng lẽ ta thật sự có chút vắng vẻ nàng sao? Hay là tiểu nha đầu này giống như lời nói của tỷ tỷ nàng, sau khi thành thân mới thực sự phát hiện trong lòng mình vẫn có ta?

Tần Tiêu không còn kịp nghĩ ngợi, sải bước đuổi theo. Tử Địch cũng thật thông minh không chạy đi quá xa, hơn nữa sau khi ra khỏi phòng cũng không lớn tiếng gào khóc, chỉ đứng cạnh chuồng ngựa nắm lấy Thất Tuyết hoa mã của Mặc Y cúi đầu trộm lau nước mắt.

Tần Tiêu cười thầm, đi đến cạnh chuồng ngựa hỏi nàng:

- Chạy ah, vì sao lại không chạy?

- Chạy cái gì, muội ở chỗ này, chờ huynh.

Tử Địch chợt mỉm cười, hai mắt đẫm lệ thấp giọng nói:

- Muội mặc kệ, hôm nay nếu huynh không cho muội đi theo, cả đời này muội không thèm để ý tới huynh nữa.

Tần Tiêu cười khẽ, dẫn ngựa đi ra xoay người nhảy lên:

- Lên ngựa!

- A? Hì hì!

Tử Địch lập tức vui vẻ nở nụ cười, xoay người nhảy lên lưng ngựa, có vài phần xấu hổ lại đau lòng, xen lẫn đắc ý, còn có vài phần nhu tình nhìn Tần Tiêu, thấp giọng hỏi:

- Thật sự không đau sao?

- Không đau.

Tần Tiêu phất roi ngựa, nhìn nàng mỉm cười ôn nhu:

- Nên xuất binh, đi thôi, Anh Dực tướng quân!

- Dạ, đại nguyên soái!

Tử Địch hân hoan vui mừng, ôm quyền nói:

- Mạt tướng đi theo bên người đại nguyên soái, không rời một bước!

- Ha ha!

Hai người cưỡi ngựa rời khỏi phủ đại đô đốc đi tới cửa thành phía bắc.

Kim Lương Phượng đang ở nơi đó chờ Tần Tiêu, hồi báo một chút tình huống thống kê công tác thương vong.

Nhân số thương vong của Liêu Đông quân khoảng năm ngàn người, chỉ có Hổ Kỵ sư thương vong ít nhất, chỉ hơn bảy trăm người. Trước mắt Hổ Kỵ sư cùng kỵ binh Hề tộc đã tập hợp tại cổng thành, đã quét dọn xong chiến trường, bất kể là chiến sĩ Đường quân hay Khiết Đan tử vong hoặc chiến sĩ bị thương đều đã được an bài ổn thỏa.

Tần Tiêu nhìn Kim Lương Phượng nói:

- Việc này không nên chậm trễ, ta dẫn người đuổi theo Mặc Xuyết. Chúng ta trì hoãn một canh giờ, Lý Tự Nghiệp phải cực khổ thêm một canh giờ. Trước mắt xem ra cuộc chiến này chỉ mới tiến hành được gần phân nửa, cuộc diễn chân chính vẫn còn chờ phía sau. Kim tiên sinh, ngươi cần vỗ an tù binh Khiết Đan mới thu phục được. Nhất là thủ lĩnh các bộ cùng Đại Hạ Mạc Tòng Ly – chính là Tần Ảnh – Lý Vi Ấn. Việc này ngươi am hiểu hơn ta, giao cho ngươi. Nhớ kỹ một nguyên tắc, đối xử bình đẳng.

- Đại soái yên tâm!

Kim Lương Phượng chắp tay nói:

- Đã có uy thế cùng thắng lợi trên chiến trường, làm tiếp việc này sẽ dễ dàng hơn rất nhiều. Ta sẽ đem người Khiết Đan dàn xếp ổn định xuống dưới.

Tần Tiêu gật đầu:

- Tả Uy Vệ kỵ tào tham tướng Triệu Thiết Đầu trận vong, thật đáng tiếc. Theo ta xem, cứ để cho Tác Mạc vừa quy phục kia đảm nhiệm chức vụ đó đi. Hắn là cậu của Mạc Tòng Ly, ổn định xong hai người họ ngày sau càng dễ dàng làm việc, sẽ có thật nhiều chỗ tốt.

- Dạ!

- Vậy được rồi, chúng ta đi!

Tần Tiêu phất roi ngựa, cùng Tử Địch đi ra cửa bắc. Ngoài cửa thành, Hổ Kỵ sư cùng kỵ binh Hề tộc đã chờ đợi xuất phát, Hoàn Tử Đan cùng Lý Đại Bô đều đang ở nơi này.

Ngoài ý muốn chính là Tần Ảnh cùng Tác Mạc đều có mặt. Hai người nhìn thấy Tần Tiêu đi ra đều thúc ngựa chạy đến đón chào.

- Đại soái!

Tần Ảnh tiến lên, đưa tay lên ngực cúi người thi lễ nói:

- Cho chúng tôi đi cùng đại soái truy bắt Mặc Xuyết đi. Hắn hại chết nhiều tộc nhân của chúng tôi như vậy, chúng tôi phải báo thù cho những người đã hi sinh!

Tần Tiêu nhìn dáng vẻ tràn đầy ý chí chiến đấu của hai người, lắc đầu:

- Không được, các ngươi vừa trải qua cuộc chiến kịch liệt, thương vong thảm trọng, cần được chỉnh đốn nghỉ ngơi. Hiện tại ta mang theo Hổ Kỵ sư cùng kỵ binh Hề tộc sẽ giảm bớt thương vong, thể lực lại sung túc.

- Thế tử, đừng nói với hắn!

Tác Mạc tức giận kêu lên:

- Người Hán ưa thích đem lời nói thật dễ nghe, nhưng hắn thật sự không tin được chúng ta! Chúng ta đi!

- Chờ một chút, thất cửu!

Tần Ảnh cuống quýt ngăn cản hắn, liên tục hướng Tần Tiêu giải thích:

- Thật xin lỗi, đại soái. Cậu của tôi là người tính tình thẳng thắn nóng nảy, ngài đừng nên trách tội.

- Ta không trách các ngươi.

Tần Tiêu mỉm cười nói:

- Ngày sau hắn sẽ rõ, thời gian sẽ chứng minh hết thảy. Tần Ảnh, hiện tại ngươi xem như là một phần tử của Liêu Đông quân, tuân thủ quân lệnh là việc đầu tiên cần phải làm, cứ như thế, chúng ta đi!

Lúc này, trên Ma Tùng sơn tại Loan Hà.

Màn đêm đã sắp buông xuống, nhiệt độ hạ thấp. Từng đợt gió bắc gào thét thổi tới, gió rít u u tạo thành thanh âm thật quái dị.

Lý Tự Nghiệp xoa xoa bàn tay giá lạnh, thở ra một hơi, oán hận thấp giọng mắng:

- Mẹ nó, tên Mặc Xuyết kia, còn chưa chịu tới. Thật muốn đông lạnh chết người!

Một người bên cạnh nói:

- Đại tướng quân, thời tiết thật sự quá lạnh, hay là cho các huynh đệ đốt lửa sưởi ấm đi!

- Nói bậy bạ gì đó? Hiện tại là lúc nào, làm sao mà đốt lửa?

Lý Tự Nghiệp trừng mắt, lớn tiếng quát


Cửu Mộng Tiên Vực

Hồi (1-456)


<