← Hồi 360 | Hồi 362 → |
Chu Du gật đầu:
- Tốt, Tuần Hoặc vô luận thế nào cũng không chịu đem binh lực ở HuỳnhDương điều đi, nếu chúng ta tiếp tục chờ đợi thì quân lương sẽ cạn, tacùng với Tưởng Khâm tiếp tục gây sáp lực tới Dĩnh Xuyên thành, Tuần Hoặc sẽ có lúc phải điều động binh sĩ Huỳnh Dương ngươi dẫn một vạn binh sĩtiếp tục mai phục ở nơi này đợi binh lực của Huỳnh Dương hết sạch, sẽđánh lén.
Toàn Nhu lớn tiếng đáp:
- Thuộc hạ minh bạch.
Chu Du sau khi phân công hoàn tất lúc này mới nghỉ ngơi chờ ngày mai.
Hai ngày sau Chu Du tự lãnh một vạn đội ngũ hướng về phía Dĩnh Xuyên.
Mười ngày sau cùng với binh mã của Tưởng Khâm hợp lại, bắt đầu phối hợp với hai đạo nhân mã khác vây công Dĩnh Xuyên thành.
Dĩnh Xuyên mấy huyện đứng vững, sau khi trải qua sự công kích luân phiên của quân Giang Đông, lúc này một mực không có động tĩnh, Tuần Hoặc saukhi biết được Chu Du mang binh tới thì cười mấy tiếng:
- Chu Du quả nhiên là tuổi trẻ khí thịnh, truyền lệnh của ta lập tứcđiều động binh mã Vương Song tới đây trợ trận, sau đó phải nghìn vạn lần chú ý tới phương diện Huỳnh Dương, có gió lay ngọn cỏ nào phải lập tứcđiều binh về cứu viện.
Sau khi quân đội của Chu Du xuất hiện, Tuần Hoặc cuối cùng cũng xuấtthủ, không ngoài sở liệu của Chu Du, hắn hạ lệnh điều động binh mã củaVương Song, mà lúc này viện binh ở Hà Nội cũng tiến tới Hoàng Hà tinrằng không đầy một tuần sẽ tới Hổ Lao quan, trợ giúp Huỳnh Dương.
Bảy ngày sau Vương Song lĩnh ba vạn binh mã từ Huỳnh Dương trở về Dĩnh Xuyên.
Đi tới trung đoạn, bị phục binh của Cao Lãm hai phe đại chiến tổn thương thảm trọng.
Đến buổi trưa, Huỳnh Dương bỗng nhiên truyền tới tin tức cấp cứu, kỳ binh Giang Đông đánh Huỳnh Dương, Huỳnh Dương bất ổn.
Mà lúc này binh mã của Chu Du bỗng nhiên quay đầu chuẩn bị viện trợ cho Cao Lãm tiêu diệt binh mã của Vương Song.
Vương Song biết tin lòng như lửa đốt muốn lập tức lui về Huỳnh Dương.
Nào biết quân đội của Cao Lãm vẫn gắt gao cuốn lấy khiến cho hắn chiến cũng không được lui cũng không được.
Dĩnh Xuyên Tuần Hoặc sau khi nhận được tin tức thì khiếp sợ mình nhấtthời sơ sẩy, nếu lúc này mặc kệ binh mã Vương Song thì xác định rằng bọn họ sẽ bị tiêu diệt, mà nếu như mình xuất binh tương trợ chỉ sợ DĩnhXuyên khó mà thủ được.
Tuần Hoặc cũng nghĩ cách giải vây cho Vương Song sau đó thu binh trở lại Dĩnh Xuyên, nhưng cẩn thận nghĩ lại chỉ cần Chu Du phái một đội nhân mã ngăn chặn ở lộ tuyến Dĩnh Xuyên cộng thêm Chu Thái Triệu Vân, đến lúcđó Huỳnh Dương khó mà giữ được Dĩnh Xuyên cũng thất thủ. Tuần Hoặc sau khi làm ra quyết định này, chúng tướng xôn xao, Hách Chiêu nói:
- Tuần đại nhân không thể được bỏ Dĩnh Xuyên tương đương với tự sát mộtkhi mất Dĩnh Xuyên thì thiếu đi lực tác chiến, Võ Bình một cây làm chẳng nên non, bỏ Dĩnh Xuyên chính là bỏ khu vực Hà Nam chuyện này ngàn vạnlần không thể làm. Tuần đại nhân có thể để cho một lộ nhân mã giải vâycho Huỳnh Dương, đồng thời để cho thuộc hạ năm nghìn người thủ DĩnhXuyên, nếu đại nhân lo lắng Hách Chiêu có thể lập quân trạng, người cònthành còn người mất thành mất.
Hách Chiêu nói vậy Tuần Hoặc liền cảm thán nói:
- Ta biết Dĩnh Xuyên không thể đơn giản bỏ qua nhưng thừa tướng đã có ýđịnh dời đô về nghiệp thành, như vậy nơi này so với Huỳnh Dương thìkhông quan trọng bằng sau lưng Huỳnh Dương chính là Tỵ Thủy, bằng khôngthì theo Hà Nội tiến binh, trực tiếp cùng với quân Giang Đông chiến trên sông Hoàng Hà, đây không phải là sở trường của quân ta.
Hách Chiêu vẫn y nguyên không buông:
- Hoàng Hà dùng phòng tuyến phía nam để bình an hỗ trợ lẫn nhau, nếu như Dĩnh Xuyên xuất hiện lỗ hổng, tiếp tới là Hứa Xương Trần Lưu cũng bịphá, cứ như vậy mà bỏ qua Dĩnh Xuyên thì không cam.
Tuần Hoặc lạnh lùng nói:
- Nếu như ngươi quyết thủ chết Dĩnh Xuyên thì ta đem năm nghìn nhân mã giao cho ngươi.
Nói xong câu này Tuần Hoặc cũng không quay đầu mà bước ra khỏi mục phủ cho thấy tâm tình của hắn vô cùng khó chịu.
Hách Chiêu cảm động rơi nước mắt mà nói:
- Đa tạ tâm tài bồi của Tuần đại nhân, nếu Dĩnh Xuyên thất thủ, Hách Chiêu cũng không còn mặt mũi nào gặp đại nhân.
Tuần Hoặc bước ra cửa thản nhiên nói:
- Quân địch thế đại nếu như không chịu được ngươi nên lui vèe HuỳnhDương, non xanh trơ đó lo gì thiếu củi đốt, ngàn vạn lần không được làmviệc ngốc nghếch. Tuần Hoặc rời khỏi Dĩnh Xuyên, dẫn binh sĩ tiếp viện Vương Song trênđường đẩy lui binh mã Chu Du và Cao Lãm hỏa tốc tới Huỳnh Dương.
Mà Toàn Nhu sau khi biết được Dĩnh Xuyên mang viện quân tới thì lui binh ba mươi dặm hạ trại trú trận.
Cùng một thời gian, Chu Du Cao Lãm, Tưởng Khâm ba mặt hợp binh, cùngphối hợp với Triệu Vân Chu Thái hai đường vây công Dĩnh Xuyên quận.
Dĩnh Xuyên còn không đến ba vạn binh mã, nhưng bởi vì x thành cao sôngdày trong thời gian ngắn khó mà đánh hạ được bằng không với sự anh minhcủa Hách Chiêu làm sao có thể khoa trương hạ Hạ Khẩu như thế.
Chu Du ở Dĩnh Xuyên không thể cường công không khỏi luân phiên xếp kế kích động quân tâm ly gián bộ hạ của hắn.
Mấy lộ đại quân vây Dĩnh Xuyên trăm ngày, chém giết Tào Tháo mấy viêntướng, Hách Chiêu mặc dù cố hết sức giữ gìn, nhưng Giang Đông thanh thếto lớn, Trần Lưu mang binh tới giết, đến đây đại thế Dĩnh Xuyên đã mấtthất thủ chỉ là vấn đề thời gian.
Năm công nguyên thứ 211 vào tháng 11, sau khi Vũ Dương thất thủ, DĩnhXuyên cuối cùng cũng rơi vào trong tay của đích, thủ thành Hách Chiêumay mà thoát được lui về Huỳnh Dương tử thủ.
Vào cuối tháng 11 Tào Tháo dời đô tới Nghiệp thành, trong đó cho TàoHồng lĩnh một vạn binh sĩ, mang theo kim ngân lui về bắc Hoàng Hà, màlúc này Võ Bình mất đi bảo hộ, cuối cùng cũng bị cáo phá.
Võ Bình Dĩnh Xuyên lần lượt thất thủ, Hoàng Hà chỉ còn lại Đông Quận do Tuân Du Hạ Hầu Uyên canh giữ.
Chu Du phá Dĩnh Xuyên thành, Hoàng Trung công hãm Võ Bình thành địa bàn của Tào Tháo ở nam hoàng hà trở nên lay động dữ dội.
Bởi vì liên tục mấy năm chinh chiến, binh sĩ mỏi mệt lương thảo tổn haothật lớn, tháng chạp năm công nguyên thứ 211 quân sĩ Giang Đông lui vềphía Hoài Tây chuẩn bị năm sau tiếp tục.
Trận chiến này Tào Tháo chẳng những tổn thất đất đai phái nam Hoàng Hàlại còn bị ép chuyển đi Nghiệp thành, uy vọng giảm bớt rất nhiều, dưđảng Viên thị bốn phía làm loạn, Hà Bắc lâm vào cảnh náo loạn, tuy cuốicùng bị trấn áp nhưng Tào Tháo cũng nguyên khí đại thương.
Cũng may Tào Tháo theo kế của Cổ Hủ, khơi mào nam man bạo động, khó khăn ngăn chặn bộ pháp của Lưu Bị để cho hắn lui về Hán Trung.
*****
Đại quân của Mã Đằng tiến tới Kính thủy, dùng địa thế mà phòng, nhìnTrường An, nhưng đất Quan Trung trước giờ dễ thủ khó công, cộng thêmthiếu đi Lưu Bị kìm chế quân Tây Lương khó có thể tiến được nửa bước, Cổ Hủ bắt đầu kiếm chuyện ly gián, Hàn Toại Mã Đằng bộc phát mâu thuẫncông kích lẫn nhau Cổ Hủ lại phái người chiêu hàng Hàn Toại bị Mã Đằngđang bức đến đường cùng, cả quân Quan Trung phát động công kích Mã Đằng, Mã Đằng chuẩn bị không kịp tổn thương thảm trọng.
Hàn Toại Chung Diêu thừa cơ truy đuổi Mã Đằng lui về Thiểm Tây, từ đó không gượng dậy nổi.
Ba đường liên quân thanh thế to lớn uy hiếp trung Nguyên tuy làm cho Tào Tháo tổn thất phía nam Hoàng Hà nhưng cuối cùng vẫn vững, ngăn bướcchân bắc phạt của quân Giang đông, hơn nữa còn đánh bại Mã Đằng thảmhại.
Mùa đông năm công nguyên thứ 211, Lưu Bị ở đất thục dẫn binh lui về HánTrung, trải qua thời gian ngắn ngủi, mùa xuân năm 212 để cho Gia CátLượng làm soái tướng, Tưởng Uyển làm tham quân, mãnh tướng Trương Philàm tiên phong, Nghiêm Nhan Trương Nhâm làm đại tướng, điều động danhtướng Ngô Lan Trương Ký Trương nghi Trương Bao từ từ tới Ích Châu.
Trong thời gian ngắn, Hàn Toại cùng với Chung Diêu một đường thẳng truykích Mã Đằng, Mã Đằng bị vây khốn ở Bắc Nguyên, khổ chiến không phá được vòng vây, sau bị tên bắn trúng mà chết, một đời chư hầu cứ như vậy màmất đi, sau khi Mã Đằng chết, con của hắn huyết chiến ra ra khỏi ÍchChâu mà đi.
Minh quân Hàn Toại làm phản, Mã Đằng chết trận, Mã Siêu Mã Đại liền nương tựa vào Lưu Bị.
Mã Đằng bại vong Lưu Bị quật khởi, Trương Lãng cường thịnh, Tào Tháo ởphương Bắc trải qua hơn mười năm sát phạt, chính thức bước vào thời kỳchân bạc.
Lưu Bị Mã Đằng hai minh quân lần lượt rời khỏi, cũng không bỏ đi cơ hộiquyết tâm bắc thượng của Trương Lãng, sau khi thảo luận kịch liệt Trương Lãng quyết định để cho quân Từ Châu đột phá cửa khẩu, đem toàn bộ tìmtới phía Bắc Hoàng Hà.
Mà lúc này Chu Thiện đã mang quân viễn dương tới Bột Hải, lập căn cứ, chuẩn bị xuất kỳ binh.
Sơn Đông từ trước tới nay cùng với Kinh Tương giống như hai cánh đôngnam, tứ chiến chi địa, ở tây bắc có Tế Nam từ Tế Nam theo Thái Sơn bắcngăn Hoàng Hà, tây nam còn có Duynệ Châu Tế Ninh, dựa vào ven sông, đông nam thì Là Nghi Sông, liên tiếp lẫn nhau.
Hiện tại Tào Tháo lui về phía Bắc Hoàng Hà bắt đầu khai mở độ khẩu TếBắc, để cho đại tướng Hạ Hầu Uyên lưng tựa Hoàng Hà, cố thủ Tế Nam, rõràng cho thấy chiến trường Đông A chưa đủ cho nên cưỡng chế mấy viên đại tướng tới mấy chỗ xung yếu của Thanh Châu, chống lại quân Nam.
Mùa thu năm công nguyên thứ 212 quân Giang Đông do Thái Sử Từ thống lãnh khai mở Cự dã, liên thông Hoàng Hà, mở ra đường xông thẳng tới đại mônTrung Nguyên cùng lúc này Trương Liêu lĩnh năm vạn binh sĩ rời khỏi SơnDương, thời khắc bảo trì cho áp chế Đông Quận.
Cùng năm Cao Thuận được ý của Điền Phong bôn tẩu thái Sơn khống chế Thái An, bởi vì Thái An bắc ngăn ở Thái Sơn nam lâm hán thủy, giao giới vớiTề Lỗ nếu như tung hoành có thể khống chế tam tề.
Trương Lãng cũng mở chiến tuyến Bắc Hải kìm chế binh lực của Tào Hồng, giảm bớt áp lực đông tuyến của Cao Thuận còn mình thì lĩnh đại quân tiến tới Võ Bình, bắt đầu uy hiếp đông quận bức Hạ Hầu Đôn không dám trợgiúp Lịch Thành, lại chuẩn bị cùng với Thái Sử Từ, Cao Thuận hội quân ởTế Nam. Cùng một thời gian, Chu du ở phương diện Dĩnh Xuyên áp chế TrầnLưu, có ý đồ chiếm lấy binh lực Hà Bắc, mở ra lỗ hổng Quan độ.
Quân Giang Đông mấy lộ tương liên hô ứng lẫn nhau thanh thế vô cùng to lớn vô luận chỗ nào cũng phá được uy hiếp phương Bắc.
Tào Tháo thấy quân Giang Đông lấn tới, bị buộc phải cử động đại quân doTào Thực nhập đồn Quan Độ trợ giúp Trung Mưu, Huỳnh Dương, còn mình thì tự lên Bình Nguyên Cao Đường, chuẩn bị cùng giao phong với Trương Lãng. Nam Bắc đại chiến, mà Lưu Bị làm sao có thể bỏ qua cơ hội tốt, tuy GiaCát Lượng đã mang mười vạn đại quân đi bình định Mạnh Hoạch nhưng Thụcxuyên là nơi giàu tài nguyên, đồng cỏ phì nhiêu dĩ nhiên là có thể mởđược hai chiến tuyến, lúc này Chu Du kìm chế không ít binh lực của HàBắc, Lưu Bị tự mình khởi binh, Mã Siêu Mã Đại làm tiên phong, Pháp Chính Trương Tùng thì làm mưu sĩ, đồng tâm hiệp lực.
Cao Thuận lĩnh năm vạn đại quân cắm trại ở bên ngoài ba mươi dặm.
Trải qua mấy ngày thăm dò, Cao Thuận tự biết mình không thể đơn giản nắm lấy thành trì này.
Hạ Hầu Uyên đọc thuộc lòng binh thư, Tuân Du mặc dù mưu kế sâu xa nhưngcộng thêm tường thành hùng vĩ, cuộc chiến trở nên vô cùng khó khăn.
Cờ xí của Cao Thuận liên kết với nhau kết cỏ hạ trại, tung bay, tiếng người vang lên ở trên trạm gác, nhìn tình hình quân địch.
Ở bên ngoài thành, tinh kỳ tung bay không ít thủ vệ phấn chấn, không ngừng qua lại tuần tra.
Ngẫu nhiên có một số tướng lãnh chỉ trỏ phương hướng phía trước không biết là phân tích cái gì.
Cao Thuận cầm kính viễn vọng vẻ mặt tràn ngập sự trầm tư.
Lịch Hạ bốn phía địa thế bằng phẳng không có thể thủ, vốn co đầu rút cổtrong thành, nhưng hết lần này tới lần khác Hạ Hầu Uyên lại mở ra mộtcon đường riêng khiến cho tâm phúc đại tướng Ngưu Kim lãnh binh một vạn, giao cự ở Quan ngoại, Cao Thuận luôn cảm thấy không ổn, hắn dùng kế của Tuân Du, làm sao có thể đơn giản chịu chết.
Cao Thuận đắn đo liền hỏi phó tướng Chu Nhiên:
- Nghĩa Phong những ngày nay ngươi đem tin tức thám tử mang tới nói cẩn thân một lượng cho ta.
Chu Nhiên gật đầu nói:
- Hiện tại Lịch Thành có ba vạn quân Tào, đây là do quân Tào hợp nhấtvới quân đội tinh nhuệ ở Hà Bắc, do địch tướng Hạ Hầu Uyên tự mình tọatrấn sức chiến đấu vô cùng mạnh, m à cách đó không xa là Đông A, có TàoHưu gần vạn binh mã, khoái mã ước chừng chỉ một ngày đêm là tới.
Cao Thuận nhíu mày trầm giọng hỏi tiếp:
- Còn gì nữa không?
Chu Nhiên nói tiếp:
- Nghe phong thanh thì Tào Nhân đã phái đệ đệ của hắn là Tào Thuần lĩnhba vạn đội ngũ đâm vào Tế Bắc tùy thời trợ giúp Lịch Thành, đồng thờilại để cho Hạ Hầu Mậu lãnh binh hai vạn phong tỏa Hoàng Hà, phòng ngừaquân ta vào.
Cao Thuần cười lạnh nói:
- Tào Nhân phòng ngừa vô cùng chu đáo.
Chu Nhiên ngưng trọng nói:
- Còn nữa Tào Tháo đã để cho đệ đệ Tào Bân của hắn mang binh xuống binhmã tiên phong đã tới Cao Đường, tối đa trong vòng một tuần binh mã chủlực của Tào Tháo sẽ lâm vào bế tắc.
"
Bên ngoài Lịch hạ thành, doanh trướng lúc này trùng trùng điệp điệp tương liên ánh trăng vô cùng mê man gió thổi qua rì rào.
← Hồi 360 | Hồi 362 → |
< Xem thêm truyện hay, đặc sắc khác