Vay nóng Tinvay

Truyện:Phong lưu Tam Quốc - Hồi 352

Phong lưu Tam Quốc
Trọn bộ 380 hồi
Hồi 352: Kế lui binh
0.00
(0 lượt)


Hồi (1-380)

Siêu sale Shopee

Ngày đó Thận huyện truyền đến tin tức Triệu Vân đắ thắng Từ Thứ cũngkhông hề cao hứng cho rằng Tào Tháo sẽ lui binh, mà phân phó cho ba quân tướng sĩ cẩn thận đề phòng quân Tào công thành hơn nữa thái độ còn khác thường cổ động dân chúng Hạ Thái cùng nhau thu thập khí giới thủ thành, Từ Thứ nói:

- Tào Tháo đã không có đường lui, chỉ có thể phá nồi dìm đan, tử chiếnđến cùng lần này tiến công nhất định vô cùng kịch liệt, Hạ Thái có thểkhông bảo trụ được, Thọ Xuân sẽ không còn yên ổn, chỉ cần qua được mộttuần này là tới mùa đông, quân Tào bị phá hủy vật tư sẽ căng thẳng, TàoTháo không muốn lui cũng phải lui cho nên chúng ta cần phải cẩn thận, bắt đầu chuẩn bị chiến đấu.

Các tướng đều bái phục trí tuệ của Từ Thứ ra ngoài chuẩn bị công việc.

Quả nhiên tình thế đúng như Từ Thứ sở liệu, Tào binh điên cuồng công HạThái cũng may Từ Thứ có chuẩn bị cho nên cũng đánh lui được Tào Hồng, bảo vệ Hạ Thái yên ổn.

Đảo mặt một tuần trôi qua lập tức bắt đầu mùa đông, gió bắc gào thétquân Tào càng ngày càng cấp bách vấn đề lương thảo, Tào Tháo mấy ngàytriệu tập chúng tướng thương nghị công việc lui binh.

Tào Tháo nói:

- Hiện tại quân ta vật tư khó kiếm, cộng thêm Vũ Quan Tán Quan đều cóquân tình chỉ sợ nếu không lui binh quay trở lại thủ, Trung Nguyên nhântâm chấn động khó bảo đảm rằng không có người thừa cơ khởi loạn.

Tuân Du nói:

- Chúa công nếu như vậy mà lui binh chỉ sợ Từ Thứ phái người tuy đuổi, quân ta không có chiến tâm không chống lại được công kích của quân Tàomột khi ngăn cản không nổi chỉ sợ trung quân đều rơi vào tuyệt cảnh.

Tào Tháo cười nói:

- Chuyện này ta đã nghĩ, Giang Đông nếu truy kích là hợp với ý của ta, có thể để cho Tào Thực lãnh năm vạn đội ngũ ở phía sau, Tào Hưu lãnh bavạn đội ngũ mai phục, nếu như Từ Thứ thataj sự truy kích, quân ta bắnhiệu lệnh Tào Thực ở phía sau đoạn đường quân ta quay đầu đánh lại, TàoHưu xuất binh phục kích, phản công Hạ Thái vậy chẳng phải trừ diệt đượcbinh mã chủ lực của Từ Thứ còn thừa cơ nắm được Hạ Thái hay sao?

Tuân Du lộ ra vẻ băn khoăn:

- Những ngày qua giao phong Từ Thứ hiển nhiên là một người không dễ mắc lừa, vạn nhất bị hắn nhìn ra chỉ sợ không thể thành. Tào Tháo gật đầu, lộ vẻ bực bội:

- Vậy ý của Công Đạt là thế nào?

Tuân Du trầm tư:

- Quân ta nên từng nhóm trở ra, thận trọng từng bước lui binh mười dặmthì đóng một doanh, chỉnh đốn một ngày, như vậy có thể yên ổn mà tới Hứa Xương.

Tào Tháo đồng ý:

- Theo ý của Công Đạt vậy truyền lệnh của tam quân, ngày mai bắt đầu lui binh.

Tào Tháo cuối cùng cũng đã lui binh, tin tức này truyền ra làm cho HạThái vui mừng, có tướng sĩ kích động chỉ chờ chủ tướng hạ lệnh truykích, giải quyết phiền muộn mấy tháng nay.

Từ Thứ điều tra hai ngày thấy Tào binh lui về có kết cấu hơn mười dặm hạ một trại, bố trí phòng ngự, mấy ngày sau lại có một đám lui về, theovậy, Từ Thứ muốn mang binh truy kích thì Tào Tháo mặc dù lui về nhưngtrước sau hai quân vẫn hô ứng, cộng thêm Tào Tháo thận trọng từng ướctrong nhất thời Từ Thứ không thấy có đường nào.

Tin tức Tào Tháo lui binh cũng rơi vào trong tai của Triệu Vân, bởi vìTriệu Vân đã kịp thời điều động binh mã của Hoàng Tự và Lăng Thống nênliền có ý định ở Thận huyện vây công Tào Tháo, nhưng nhanh chóng Từ Thứđưa thư tới nói Triệu Vân bỏ qua ý định này, Tào Tháo mặc dù lui nhưnghai cánh y nguyên vẫn còn, thừa cơ hội này, nên phá hai cánh của hắn, Triệu Vân sau khi đánh giá thì đồng ý với suy nghĩ của Từ Thứ, lại đểcho Hoàng Tự và Lăng Thống dẫn mấy vạn binh sĩ cùng với Từ Hoảng hợpbinh, tiến tới Nhữ Âm phối hợp với đại quân của Chu Du, đánh Dĩnh Xuyênquận, tranh thủ cầm lấy Dĩnh Xuyên, Hạ Hầu Uyên không có cách nào tấncông Tiểu Bái, Cao Thuận cũng không cách nào đánh lui Tào Binh, cộngthêm bắt đầu mùa đông, hai quân bắt đầu lui về, chuẩn bị năm sau táichiến.

Ở đường phía Tây, vốn Tào Nhân ngăn cản không được trùng kích của ChuDu, cộng thêm Tào Tháo lui binh vô cùng chậm chạp, bị Từ Hoảng nhanhchân tiến tới trước một bước hai đạo nhân mã điên cuồng giáp công, trong nhất thời Tào Nhân bốn bề thụ địch, tràn đầy nguy cơ.

Đúng lúc này, Tuần Hoặc mang binh tới tiếp viện Dĩnh Xuyên khó khăn lắmmới ổn định được tình thế đồng thời phân công mấy vạn đội ngũ đi Vũquan, không cho quân Giang Đông mở cửa Quan Trung ra.

Đảo mắt đã qua một tuần, đã là ngày đông chí, Chu Du lâu không côngđược, cộng thêm Tào Tháo đã điều quân tiếp viện, lúc này mới bỏ binh lui về Tương thành.

Nam Bắc đại chiến, rốt cuộc cũng tạm dừng một giai đoan.

Trận chiến này, bên Tào Tháo và Trương Lãng đều đánh ngang tay, nhưngtình thế nhìn xuống quân Giang Đông vẫn thua một chút, phòng thủ vĩnhviễn vẫn là bị động, mấy lần phòng tuyến bị quân Tào công phá, tuy cuốicùng vẫn lấy lại nhưng tổn thất thảm trọng, cũng may nhờ thần uy củaTriệu Vân phá được Thận huyện mới ổn định cục diện, ngược lại hai bênbất phân thắng bại, Từ Châu mất đi Phong huyện, mà Chu Du lại lấy đượcTương Thành, nhưng có một điều khiến cho Trương Lãng cố kỵ chính là tuylúc này đánh lui Tào Tháo nhưng khó bảo toàn rằng tiếp theo cũng có thểđánh lui như vậy, Tào Tháo ở phía Bắc có lực lượng hùng hậu, mà mình thì không có tiền vốn như vậy, hiện tại kỳ vọng lớn nhất chính là Lưu Bị có thể nhanh chóng phát triển ở Tứ Xuyên, cùng mình liên minh kháng Tào, đương nhiên Trương Lãng không phải là một người dựa vào người khác

Lưu Bị hiện tại ở Tứ Xuyên như cá gặp nước không ngừng chiêu binh mãimã, lễ vật danh sĩ khắp nơi, những người có tài liền tụ hợp, thế mạnhhơn nhiều, mà dưới sự chủ trì của Gia Cát Lượng, quân chính đề cao tiềnbạc sâu dày, sớm đã vượt xa ngày trước, hơn nữa Lưu Bị cũng bắt đầu hùng tâm bừng bừng, sau khi nhận được thư của Trương Lãng liền lập tứcthương thảo cùng với Gia Cát Lượng ra Hán Trung.

Gia Cát Lượng dĩ nhiên biết tầm quan trọng vị trí địa lý của Hán Trung, tuy Trương Lãng có cái nhìn khác nhưng đất Hán Trung là môn hộ của Xuyên Thục, cho nên Trương Lãng không nói thêm gì bắt đầu mang binh ra đánhTrương Lỗ.

Hai bên bền bỉ giao chiến, Trương Lỗ dần ngăn không nổi.

Mà lúc này Trương Lãng ở phía Giang Đông lại cảm thấy phiền muộn về TừChâu, thứ nhất phụ thân của Mi Hoàn chết bệnh, thứ hai Trương Liêu và Hạ Hầu Uyên đang giao phong thì giặc Oa trên biển lại một lần nữa hưngphong, mà Trương Liêu lại không có thời gian để bận tâm, nghĩ tới nghĩlui, Trương Liêu quyết định để cho Điền Phong đi xem.

Giặc Oa vây Trương Liêu đã lâu, lần này thừa dịp quân Tào lui binh nhất định phải nhổ tận gốc đám Nhật Bản đáng ghét này.

*****

Trương Lãng thừa dịp cơ hội này phân công nhiệm vụ một lần nữa bố trí phòng ngự ở Hoài Tế.

Đảo mặt đã là mùa xuân năm sau, Tào Tháo sau khi ổn định được Hứa Xương, phái đại tướng Vu Cấm Nhạc Tiến mười vạn binh mã tới Tán Quan, chốnglại sự xâm lấn của Mã Đằng, mà lúc này Lưu Bị đã giành được quyên chủđộng ở Hán Trung nếu không có gì bất ngờ thì Hán Trung đổi chủ là chuyện sớm muộn mà thôi.

Tào Tháo mở hai chiến tuyến binh lực vẫn cường trang nhưng Trương Lãng vẫn quyết định chủ động xuất kịch.

Liên quân của Mã Đằng và Trương Lãng vây công Tào Tháo, Tào Tháo một mặt không lâm chiên với quân Gia ng Đông, một mặt toàn lực vây khốn MãĐằng, đem binh mã Tây Lương kềm chặt ở Tán quan không tiến sâu hơn được.

Giằng co nửa năm, hai phe trả giá thương vong lớn, cuối cùng Mã Đằngkhông chống đỡ nổi, lui về Thiểm Tây mà Vu Cấm theo đề nghị của Lưu Diệp mang binh thằng truy binh mã Tây Lương chạy trối chết.

mà Trương Lãng thấy Mã Đằng bị đánh lui, mình nhất thời khó tiến triểncũng lui về Thọ Xuân, trọng chấn cờ trống lấy lại quân tình.

Đúng lúc này Hán Trung truyền tới tin tức chấn động, Gia Cát Lượng đãdùng kế vây khốn Trương Lỗ, bắt hắn khai mở thành đầu hàng.

Một năm sau, Trương Lãng Lưu Bị Mã Đằng ba lộ đại quân cùng phát ra một lúc tấn công Tào Tháo.

Mã Đằng lãnh hai mươi vạn quân con của hắn là Mã Siêu làm tiên phong, ra Tây Lương, đi Tần Xuyên tiến công Phù Phong quận.

Lưu Bị lĩnh mười vạn quân Hán Trung từ Ngọ Cốc tới Trường An.

Mà Trương Lãng thì mang ba mươi vạn đội ngũ chỉnh tề, một đường do ChuDu lãnh binh một đường cho Trương Liêu xâm lấn Đông quận, còn mình thìra Thọ Xuân tiến tới Võ Bình, ba lộ đại quân ba mũi tên phát cùng mộtlúc, trong nhất thời Tào Tháo binh hùng tướng mạnh cũng phải luốngcuống.

Mà lúc này Trương Lãng triệu hồi đại tướng Chu Thái, để cho hắn lĩnh hai vạn thủy quân, dùng Mông Xông chiến hạm chuẩn bị xuôi theo đường ĐôngHải, tiến hành cuộc viễn chinh gian nan trên biển nếu thành công sẽ tạothành uy hiếp phía sau rất lớn cho quân địch.

Liên quân ba đường có thể nói là làm cho sĩ khí tăng vọt, một đường thế như chẻ tre.

Tào Tháo sau khi trải qua bối rối ngắn ngủi liền nhanh chóng triệu tập mưu sĩ thương nghị.

Quân sư Hí Chí Tài nói:

- Lần này liên quân ba đường không phải là chuyện đùa, Giang Đông khôngcần phải nói nhiều, Mã Đằng càng lúc càng khó đối phó mà Lưu Bị cũng dần trở nên cứng rắn, đây chính là khảo nghiệm lớn nhất từ khi chúa côngkhởi binh cho tới nay.

Tào Tháo trầm tư:

- Trương Lãng lĩnh quân Giang Đông, chỉ sợ ngoại trừ bổn tướn, không aicó thể ngăn cản, mà Mã Đằng anh dũng nhưng không có kế sách không cầnphải sợ, ngược lại Lưu Bị nắm được Thục Xuyên trong thời gian nắn, lạilấy được Hán Trung, tất có cao nhân tương trợ, đạo nhân mã này cần phảicẩn thận ứng phó.

Tuân Du nói:

- Lưu Bị chính là nhờ được Gia Cát Lượng tương trợ nên mới có thể nhanh chóng thăng tiến như vậy. Tào Hồng xung phong nhận việc:

- Lưu Bị không đáng để lo thuộc hạ nguyện mang binh tiến tới đánh.

Tào Tháo nổi giận:

- Lần Hạ THái trước kia bổn tướng còn chưa tính sổ với ngươi ngươi còn dám liều lĩnh sao?

Tào Hồng cả kinh dạ thưa lui ra.

Ở trên thành cầu treo từ từ rơi xuống mặt đất, phát ra thanh âm nặng nề, sau đó một mảng bụi bay lên từ bên trong lao ra binh mã Từ Châu khôngngừng hò reo mà xông lên, xung trận lên phía trước.

Ngay sau đó từng hồi thanh âm thiết kỵ không ngừng vang lên, ở trong đại thành xông ra.

Thanh âm gót sắt trầm trọng, đè nén tâm thần của tất cả mọi người, liên hoàn kỵ binh kia khiến cho người ta phải tặc lưỡi.

Ngay cả Hạ Hầu Uyên cũng phải cảm thấy kinh ngạc.

Đám thiết kỵ năm hàng một đội mười đội một hồi, cùng nhau lóng lánh haimắt, tất cả các binh sĩ đều vung thiết hoàn đại đao lên, dùng để đấutranh anh dũng, tuy vẫn chưa khai chiến nhưng vũ khí chỉnh tề trận hìnhđằng đằng sát khí đã sớm đem Tào binh chấn trụ khiến bọn họ nhất thờikhông biết phải làm sao cho phải.

Giết hai phe xong phong liều chết vào nhau, tiếng kêu rung trời,

Hai mắt của Hạ Hầu Uyên đỏ như máu lòng đau như dao cắt, hắn cầm chặtbinh khí trong tay trong nhất thời hắn không biết cách làm sao cho tốtchỉ có thể nhìn binh sĩ thuộc hạ của mình từng người ngã xuống.

- A...

Lại một hồi hét thảm, thanh âm này đã truyền tới vô số lần rồi.

Từng dãy thiết kỵ với bộ pháp chỉnh tề nhanh chóng đem Tào binh bức lui về phía sau.

Mà thiết giáp của Từ Thịnh cũng khiến cho người ta chú ý, hắn tựa như một mặt cờ xí không ngừng dẫn đội xông lên.

Một đội Tào binh hiển nhiên không phục xông lên cuối cùng bị chém chết.

Từ Thịnh hoàn toàn không để ý tới thế tiến công của quân Tòa, khôngngừng hoàn đao nhảy múa, đám binh sĩ kia không có cơ hội trở tay.

- Giết.

Từ Thịnh đánh nhiều năm như vậy chưa từng có trận nào thoải mái như trận này, không ngừng hô to, ủng hộ binh sĩ.

Hạ Hầu Uyên không cam lòng bại trận như thế liền tự thân vọt lên trườngđao lạnh như hào quang chém vào binh sĩ mặc áo giáp, đương đương, binhsĩ kia mặc áo giáp toàn thân, mang theo một vết máu ngã xuống đất nhưngsau đó giãy dụa vài cái rồi lại bò lên lại.

Hạ Hầu Uyên cơ hồ không tin được vào mắt mình nữa rồi, tại sao hắn chỉ bị thương một chút?

Một thớt thiết giáp lại tiến tới, một loạt kỵ binh vọt lên đều bị giết chết hết.

Hạ Hầu Uyên gặp nguy không loạn tọa kỵ nhanh chóng lùi về phía sautrường đao bốn phía nhảyảy múa cuồng loạn tiếp nhận công kích.

Binh bại như núi lở, Trương Liêu thấy Hạ Hầu Uyên bị đánh bại thì quânkỳ vung lên, cửa thành mở rộng ra, năm nghìn khinh kỵ binh cùng một vạnbộ binh xuất hiện, Hạ Hầu Uyên bị bại lui hơn mười dặm liên tiếp vàingày tử thủ.

Thiết kỵ của Trương Liêu liên tục chiến thắng, chiến tuyến Tế Nam cuốicùng cũng đột phá, Thái Sử Từ dùng kỳ binh, để cho con của hắn là TháiSử Hanh lĩnh mấy nghìn binh sĩ xuôi theo Thái Sơn giáp công Tào Ngang, Thái Sử Hanh chém chết được Tào Ngang thanh danh bắt đầu lên cao.

Thái Sử Từ được Thái An có được sự chủ động, bắt đầu kết nối Hoàng Hà.

Tào Hưu sau khi biết được Cự Bình thất thủ, Đông A gặp nguy thì ngựakhông dừng vó mà đi tới trợ giúp, nào biết được Cao Thuận đã phục sẵn, thừa dịp Tào Hưu lập trại chưa ổn, tam quân mỏi mệt, hãm trận, suốt đêmhỏa thiêu Tào trại, máu rơi đầy đất.

Tào Hưu hao binh tổn tướng nhuệ khí bị áp chế, trong lúc bọn họ muốn tập hợp lại quyết chiến với Cao Thuận thì Cao Thuận đã mang binh bí mật ởSơn Dương quay lại cùng với Trương Liêu đánh Hạ Hầu Uyên.


Đấu Thần Tuyệt Thế

Hồi (1-380)


<