Vay nóng Tima

Truyện:Phong lưu Tam Quốc - Hồi 118

Phong lưu Tam Quốc
Trọn bộ 380 hồi
Hồi 118: Thả Tôn Sách
0.00
(0 lượt)


Hồi (1-380)

Siêu sale Shopee

Mọi người đều khiếp sợ không ngờ Tôn Kiên lại lấy được truyền quốc ngọc tỷ, nhớ tới lúc mười tám lộ chư hầu phá Đổng Trác, phá được Hổ Lao quan và Tị Thủy quan, Đổng Trác hỏa thiêu Lạc Dương, mang binh trốn tới Trường An Tào Tháo mang binh truy kích Tôn Kiên lãnh binh dập lửa lúc đó Tôn Kiên bỗng nhiên mượn cớ ôm ngưng chiến quay trở về Trường Sa kết quả có tin tức truyền tới Viên Thiệu nói Tôn Kiên lui vì lấy được ngọc tỷ, Thái Văn Cơ liền sinh lòng tham, ra lệnh cho Lưu Biểu ở Kinh Châu chặn đường giết Tôn Kiên, từ đó hai nhà kết thù, Tôn Kiên sau khi trở lại Trường Sa thì vượt sông đánh Lưu biểu, kết quả trúng kế bỏ mình.

Điều khiến cho mọi người giật mình là trước khi Tôn Sách chết hắn lại nói như vậy, đây là một kế sách tuyệt diệu vừa để cho Trương Lãng danh chính ngôn thuận nhận chức Từ Châu mục, có thể cho thấy người này có trí lực thế nào.

Chúng tướng sĩ cũng vô cùng kích động loạn thế xuất hiện ngọc tỷ, chẳng lẽ Trương Lãng có chân mệnh thiên tử?

Trình Phổ Hoàng Cái bên cạnh bị trói gô sắc mặt lộ ra vẻ ảm đạm chuyện ngọc tỷ bọn họ đương nhiên biết rõ đây chính là nguyên nhân cơ bản khiến Tôn Kiên phải chết cuối cùng vẫn rơi vào trong tay của người khác, sớm biết như thế trực tiếp đưa cho người khác không phải an toàn vô sự sao, tuy nhiên nói đi nói lại ngọc tỷ hủy đi mạng của Tôn Kiên nhưng lại cứu mạng Trương Lãng, xem như là huề nhau.

Tôn Sách ném thứ mà mình quý trọng đi trong lòng quặn đau sắc mặt trắng bệch lộ ra vẻ tiều tụy, cha mình bị Lữ Công Dụ bắn chết, chỉ để lại ngọc tỷ trong nhà mơ hồ là vật phẩm trọng yếu nhất hôm nay dâng cho Trương Lãng, chỉ còn lại tọa kỵ Hoa Tông mà thôi, đây vốn là ngựa của Tôn Kiên vô cùng có linh tính ở trong mưa tên ngàn dặm vẫn có thể xông qua tự nhiên, chạy nhanh về đại doanh, Tôn Sách vô cùng yêu quý.

Tuy trong lòng hắn nhỏ máu nhưng vẫn lạnh lùng nhìn Trương Lãng bờ môi mỏng hơi nhếch lên, chờ đợi Trương Lãng trả lời.

Trương Lãng quả nhiên bị ngọc tỷ của Tôn Sách làm cho động tâm khuôn mặt lạnh lùng nhìn qua mọi người chung quanh mà hơi trầm tư, hắn cất cao giọng nói:

- Tôn Bá Phù khá lắm, ngươi nói ra lý do đủ khiến ta động tâm chỉ cần ngươi giao ra ngọc tỷ ta sẽ tha cho ngươi một con đường sống, ta biết là này ngươi bại nhưng không phục, làm người dưới trướng bó tay bó chân, ta hi vọng lần này sau khi ngươi rời đi cố gắng phát triển ngày sau gặp lại chúng ta có thể phân cao thấp hi vọng lúc đó ngươi không phụ sự coi trọng của ta.

Mọi người thấy Trương Lãng quả nhiên muốn thả Tôn Sách ra thì không khác gì bê đá đánh vào chân của mình, tạo phiền toái cho mình, ai cũng kinh hãi nhưng trong lòng đều thầm khâm phục. Sắc mặt của Triệu Vân liền lo lắng, cho dù hắn cũng kính để Tôn Sách nhưng đứng trên góc độ đại cục mà cân nhắc thì không thể không giết y:

- Chúa công nếu như không giết thì có thể giam vào trong lao, từ từ chiêu hàng, nếu như thả thì không khác gì thả cọp về rừng.

Trương Lãng chỉ mỉm cười lắc đầu không nói lời nào.

Ngay cả Tôn Sách cũng hoài nghi mình ở trong mộng không tưởng tượng được Trương Lãng lại sảng khoái như thế, điểm này có phần khác với tính tình của mình, nếu như không phải ở lập trường đối địch chắc hẳn mình sẽ kết bái với hắn.

Trong lòng hắn một lần nữa bị thuyết phục bởi khí đọ của Trương Lãng, sắc mặt hiện ra vẻ kính ý nói;

- Trương tướng quân ưu ái, ân không giết Sách khắc ghi trong tâm khảm, chỉ cần Sách còn sống trên đời sẽ cố gắng phát triển, đến lúc đó đao kiếm tranh phong, giao đấu sa trường lại quyết phân cao thấp.

Trương Lãng gật nhẹ đầu cảm thấy trái tim của mình nhảy nhanh hơn, ở thế kỷ 21 chú trọng đoàn thể chứ không phải chú nghĩa cá nhân, hôm nay chủ nghĩa cá nhân của mình đã áp chế hoàn toản, trong lòng khát vọng mãnh liệt với hai từ anh hùng, đàn ông trường kiếm vung tứ phương, khoái ý ân cừu, quyết chiến sa trường khí thôn sơn hà, lấy đức phục người. Tôn Sách tuổi trẻ tài cao, hào kiệt loạn thế, sao có thể tùy ý giết đi được. Cho dù hôm nay mình thả hổ về rừng, nhưng không thẹn với lương tâm, trong lòng thanh thản, cho dù mất non sông cũng không hối hận.

Trương Lãng vì quyết định của mình mà vui vẻ, lại cảm thấy ở trong thời gian này mình đã thay đổi khá nhiều.

Tôn Sách cũng không sợ Trương Lãng đổi ý trong lòng ngổn ngang trăm mối hắn lấy ra một bao phục mà nói:

- Ngọc tỷ ở đó trong bao quần aso.

Điển Vi thô kệch bước ba bước tới mò trong đống bao phục ra một vật nhỏ nhìn qua Tôn Sách thô hào hỏi:

- Là thứ này sao?

Tôn Sách nhìn qua thân hình cường tráng của Điển Vi, khẽ gật nhẹ đầu trên mặt hiện ra vẻ mất mát vô cùng. Ngọc tỷ là đồ quý trọng vô cùng, mình đáng lẽ không nên mang bên người chỉ là nhìn vật nhớ người nhìn nó cũng giống như cha mình Tôn Kiên vậy.

Điển Vi chủ động cởi bao phục xuống, ở bên trong có một túi gấm chu sa, lại mở ra xem có một cái hộp son nhỏ, dùng kim khóa chặt, Điển Vi trời sinh thần lực hổ chưởng đập một cái, cái hộp nhỏ bắn lên bên trong có một thứ đồ vật, dài rộng bốn thốn, làm từ ngọc mà thành, màu sắc tươi sáng rõ nét, vô cùng sống động, ở trên đó có một dòng chữ triện:

- Thụ Mệnh Vu Thiên, Ký Thọ Vĩnh Xương.

Điển Vi tuy không biết chữ nhưng thấy cái này tinh mỹ cẩn thận lại có khắc ngũ long thì dâng lên cho Trương Lãng, hưng phấn hô lên nói:

- Chính là cái này.

Sắc mặt của Trương Lãng lộ ra vẻ kích động cẩn thân mà nhìn ngọc tỷ xem xét.

Hắn nghẹ ngào tán thưởng, thầm nghĩ vật này về thế kỷ 21 không biết dáng giá bao nhiêu tiền, nhưng có thể khẳng định nó có thể khiến cho một người trong một đêm phất rất nhanh, tổ tôn đời thứ ba không lo chuyện ăn mặc.

Trong lòng hắn thầm cười tại sao mình lại nghĩ tới chuyện này>

Tôn Sách tràn đầy ngũ vị trong lòng chua xót cay chát đủ cả, trên khuôn mặt anh tuấn hiện lên vẻ bất đắc dĩ, gặp phải chuyện này ai mà cam tâm cho được?

Trương Lãng nhận lấy ngọc tỷ rồi nói:

- Được vậy ta sẽ tha cho ngươi và thủ hạ của ngươi.

Ngữ khí chuyển động hắn bỗng nhiên nói:

- Tôn Bá Phù ngươi có dám đánh một trận với ta không?

Tôn Sách rầu rĩ không vui, trong chốc lát đã già nua không ít hắn khàn khàn hỏi:

- Đánh cuộc gì?

Trương Lãng thấy hắn không có ý chí chiến đấu trong lòng lại tiếc thương, lập tức khích lệ nói:

- Thiếu niên tâm chí ngất trời không dùng thắng bại luận anh hùng, ngươi phải tin tưởng mình, cố gắng phát triển chính mình có thế lực rồi chúng ta sẽ phân cao thấp, nếu như ngươi thua nữa ngươi cần phải vô điều kiện hàng ta, nếu như ta thua ta cũng cam đoan tình nguyện cho ngươi sử dụng.


Cửu Mộng Tiên Vực

Hồi (1-380)


<