← Hồi 116 | Hồi 118 → |
Trong lòng Trương Lãng cảm thấy đau đớn cảm thấy đáng tiếc tuy nhiên chuyện đã tới nước này hắn cũng chỉ có thể kính Kỷ Linh là hảo hán, hạ lệnh cho binh sĩ an táng cho tốt.
Bất kể Triệu Vân Thái Sử Từ hay chúng tướng sĩ đều lộ vẻ tiếc hận, một người trung tâm đáng tiếc là chọn sai chủ nhân.
Xử lý xong chuyện của Kỷ Linh là đến phiên Tôn Sách và thuộc cấp.
Tôn Sách cao ngạo ngồi ở trên hành lang không quỳ trong lòng hắn hết sức phức tạp Tôn Sách và phụ thân của hắn đều trung nghĩa song toàn, muốn chiêu hàng hắn vô cùng khó khăn cho dù chiêu hàng rồi ở lâu ngày không chừng sẽ phản, nếu không chiêu hàng chẳng lẽ lại giết hắn? Trương Lãng bắt đầu suy nghĩ nếu như Điền Phong ở đây thì tốt rồi mình muốn gì hắn sẽ biết hắn sẽ nghĩ biện pháp cho mình.
Đại đường vô cùng yên tĩnh tất cả mọi người đều chờ Trương Lãng mở miệng vô số ánh mắt đều tập trung lên hắn.
Trương Lãng ho nhẹ hai tiếng, lông mày giương lên cảnh giới nói:
- Tôn Sách ngươi có nguyện hàng?
Tôn Sách cười lạnh hai tiếng khuôn mặt tuấn tú kéo dài ra, hai mắt nhìn lên trời không suy nghĩ nói:
- Đại trượng phu sống có gì vui chết có gì sợ? Chỉ hận Tôn Sách ta thân không gặp lúc Viên Thuật là hạng người vô năng.
Thần sắc và ngôn ngữ đường đường chính chính.
Trương Lãng lúc này mới cảm nhận được cái gì gọi là anh hùng khí khái.
Trong lòng hắn không đành mà nói:
- Viên Thuật không phải là minh chủ, ngươi đi theo hắn là bại chiêu, không bằng ngươi....
Lời còn chưa dứt thì Tôn Sách đã hừ lạnh một tiếng:
- Đừng mơ tưởng Tôn Sách ta đầu hàng, không trung tín thì sống có ý nghĩa, gì cái gọi trung thần không hai chủ, vì cậu mạng mà mang tiếng xấu, không phải là điều mà đại trượng phu có thể làm.
Trương Lãng thầm thở dài không cam lòng nói:
- Chẳng lẽ ta thật sự phải giết ngươi sao?
Tôn Sách ngửa mặt lên trời cười dài trong nụ cười hiện ra vẻ bi thương, hắn thản nhiên nói:
- Chém đầu thì đã sao cùng lắm thì trên cổ có một cái sẹo hai mươi năm sau Tôn Sách ta vẫn là hảo hán, khi đó sẽ cùng với ngươi tranh giành gaing sơn nhất quyết phân cao thấp.
Trương Lãng trong lòng rung động mãnh liệt, thật lâu vẫn không thể dẹp loạn đây mới thật sự là nam tử, cũng chỉ có ở trong sử sách mới có thể thấy, thoát khỏi cái lợi của xã hội, mới cảm thấy được nam tử thời cổ sống có tình có nghĩa thế nào.
Lòng của Trương Lãng vô cùng do dự và phức tạp.
Triệu Vân thấy Trương Lãng âm trầm bất định đầy vẻ do dự thì biết rõ trong lòng hắn đang suy nghĩ cái gì, kỳ thật y ở dưới trướng Trương Lãng một thời gian làm sao không hiểu Trương Lãng, Trương Lãng bình thường là một người rất yêu tài, bất kể quyền quý vọng tộc cho tới dân chúng bình thường có tài là hắn coi trọng, hơn nữa đối với bọn họ vô cùng kính trọng, dùng lễ đãi ngộ, tuyệt đối phát từ nội tâm không hề ra vẻ.
Tuy nhiên hắn biết rằng Tôn Sách người này không hề đơn giản, không phải là một người dũng phu, hắn thậm chí còn có dã tâm mà Trương Lãng chiêu hàng không được mơ hồ có ý thả hắn đi, loại người này mà thả ra không khác gì thả hổ về rừng, lần này sở dĩ dễ dàng bắt Tôn Sách được là do hắn không được Viên Thuật trọng dụng, nếu như lần sau muốn lấy đầu Tôn Sách thì khó càng thêm khó, một khi hắn có thế lực và địa bàn của mình, để cho hắn phát triển thì sẽ là đối thủ lớn của Trương Lãng.
Triệu Vân thấy Trương Lãng không quyết định thì góp lời nói:
- Chúa công Tôn Sách người này không thể lưu lại nếu như thu hàng hắn sẽ không cam tâm, hơn nữa thuộc hạ Hàn Đương Trình Phổ của hắn tận tâm với Tôn gia ai dám cam đoan bọn họ không dứt dây tự lập, đây là dưỡng hổ tại thân, còn nếu như thả hắn ra thì cũng giống như thả hổ về rừng, hậu hoạn vô cùng mong chúa công nghĩ lại.
Tuy thanh âm của Triệu Vân vô cùng trầm thấp nhưng ở đại đường yên tĩnh lá rụng cũng có thể nghe thấy mấy vị đại tướng ở bên cạnh nghe được đều thở dài cho Tôn Sách biết đây là chuyện không có cách nào khác.
Hai mắt của Trương Lãng long lanh nhìn Tôn Sách hồi lâu không rời giống như muốn đâm sâu vào lòng hắn vậy.
Mà Tôn Sách thì thản nhiên không sợ ngẩng đầu ưỡn ngực.
Trong lòng hắn biết Triệu Vân muốn tốt cho mình, cũng không muốn để lại nhiều cường địch cho mình, tuy nhiên kính ý của mình với hắn thì ai có thể hiểu được, cho dù trước kia mình có chơi Tam Quốc Chí, bắt được một số võ tướng thì việc đầu tiên mình làm cũng là nghĩ biện pháp chiêu hàng bọn họ nếu không được thì không nỡ giết chỉ có thả, hôm nay mình trở lại tam quốc sống sờ sờ, càng không có sự nhẫn tâm này.
Liên tục trải qua suy nghĩ Trương Lãng cảm thấy vô cùng buồn bực, cuối cùng quyết tâm nhìn chằm chằm về phía Tôn Sách mà trầm giọng nói:
- Tôn Sách nếu ngươi không muốn đầu hàng ta cũng không bức bách ngươi, nhưng giữa sống và chết ngươi chọn cái nào?
Lời vừa nói ra chúng tướng mơ hồ cảm thấy không ổn, Trương Lãng có ý định thả Tôn Sách sao?
Tôn Sách cũng sững sờ không ngờ Trương Lãng lại hỏi như vậy, thấy Trương Lãng có ý tứ muốn thả mình thì đoán không ra dụng ý mà nói:
- Nếu như không cần đầu hàng Tôn Sách dĩ nhiên là chọn sống.
Cũng thế con sâu cái kiến còn muốn sống huống chi là con người, nghe Trương Lãng nói vậy trong lòng Tôn Sách nổi lên bản năng cầu sinh.
Trương Lãng khẽ vươn tay, ngăn cản không co Triệu Vân góp lời rồi bắt đầu nhìn Tôn Sách vừa yêu vừa hận nói:
- Chỉ cần ngươi cho ta lý do thỏa mãn, ta sẽ tha cho ngươi.
Trương Lãng không biết tại sao ở thời khắc mấu chốt lòng mình lại đột nhiên mềm xuống, không giống tác phong bình thường, trước kia gặp đại sự hắn quyết đoán giải quyết dứt khoát, hôm nay lại do dự không ngừng.
Có lẽ mình bị tam quốc diễn nghĩa ảnh hưởng quá sâu, trong lòng bội phục mãnh tướng quét ngang sáu quận Giang Đông, khai sinh ra Ngô quốc này.
Kỳ thật trong đầu của hắn đã khắc ghi Tam Quốc, Tôn Kiên mất sớm không nói, nếu không có Tôn Sách thì làm sao có Giang Đông sáu quận sao có nước ngô, cũng không có chuyện Tôn Quyền chiếm mấy chục năm căn cơ ở Trường Giang, nếu như cứ như vậy giết Tôn Sách Trương Lãng cũng áy náy ở trong lòng.
Đầu óc của Tôn Sách nhanh chóng vận chuyển biết đây là cây cỏ cứu mạng cuối cùng của mình nếu như nắm không chắc thì phải chết ở nơi này, nhớ tới thủ hạ của Trương Lãng mãnh tướng như mây mưu sự như núi, Viên Thuật binh tới mười vạn mà cũng bị hắn đánh bại, nhược điểm lớn nhất của hắn chính là nhận Từ Châu Mục danh không chính ngôn không thuận những phe phái khác cũng có cớ để thảo phạt.
Nghĩ tới đây sắc mặt của Tôn Sách âm trầm bất định cuối cùng cắn răng một cái ra quyết định:
- Trương tướng quân làm Từ Châu mục dân tâm đều hướng tới chỉ là không được triều đình tán thành chỉ vô danh hữu thực, nay Sách có truyền quốc ngọc tỷ của gia phụ để lại, nguyên dâng trước cho tướng quân, sau đó tướng quân đưa lại cho triều đình thánh thượng vì công của tướng quân sẽ phong thưởng, cho tướng quân được danh chính ngôn thuận.
← Hồi 116 | Hồi 118 → |
< Xem thêm truyện hay, đặc sắc khác