Truyện Tiên Hiệp

Truyện:Ngược về thời Minh - Hồi 465

Ngược về thời Minh
Trọn bộ 477 hồi
Hồi 465: Bắt ve
0.00
(0 lượt)


Hồi (1-477)

- Cành mây của Hãn Sơn uốn thành cánh cung, gân của Lộc kỳ lân làm thành dây cung; cung tên bắn xuyên qua 12 tầng mây trời, xua tan mây đen quỷ vực ...

Tiếng ca hát vang lên trên thảo nguyên, trong lời ca ngợi đối với thần tiễn thủ, lễ hội Đạt Mộ đó bắt đầu bằng cuộc thi thuật bắn cung. Trận đấu chia ra làm ba loại bắn tĩnh, cưỡi ngựa bắn và bắn xa. Kiểu bắn cung, sức nặng, trường độ, lực kéo không hạn chế. Mỗi người bắn 9 mũi tên, chia ra thành ba lượt bắn hết. Từ số mũi tên trúng bia mà định ra ba người đứng đầu. Lúc này lần lượt chia ra sự cao thấp giữa người sử dụng thành thạo cung tiễn và người ngẫu nhiên sử dụng.

Đám người Hồng Nương Tử và Phong Lôi rất am hiểu về võ nghệ cá nhân. Thuật bắn tên so với xạ thủ tốp đầu tiên trên thảo nguyên này vẫn còn có sự chênh lệch. Bắn tĩnh và bắn xa, Hồng Nương Tử tiến vào tam giáp nhưng đành ở vị trí cuối cùng. Còn Phong Lôi, Kinh Phật Nhi ngay cả tốp 10 đứng đầu cũng không vào được. Về cơ bản đào thải sẽ tiếp tục tham gia vào cuộc thi đấu vật.

Cưỡi ngựa bắn cung, đứng vị trí thứ nhất không phải là Bố Hòa của Thái Ninh Vệ, cũng không phải Tô Hách Ba Lỗ của Phúc Dư Vệ, mà là Đại Hán Cáp Lạt của ba bộ tộc Nữ Chân cử ra. Thứ nhì là Bố Hòa. Thứ ba là Tô Hách Ba Lỗ. Đến lúc này Cáp Lạt của bộ tộc Nữ Chân lập tức thu hút sự chú ý của khắp nơi.

Bởi vì mặc dù Hồng Nương Tử trong trận đấu thuật cưỡi ngựa đã giành được giải quán quân, nhưng thể hình của nàng so với dũng sỹ Mông Cổ thực sự là quá mỏng manh. Còn cuộc thi đấu vật thì vận dụng tổng hợp sức mạnh và kỹ thuật, quý tộc Mông Cổ thường dùng đấu vật để tuyển chọn tăng lực sỹ, Hồng Nương Tử giống lực sỹ gì chứ?

Dương Lăng và Thành Khởi Vận dưới sự bảo vệ của các thị vệ đã tới trường đấu Bác Khắc, tìm một nơi trong quan trường được dân du mục dựng bao quanh thành hình tròn, học theo họ ngồi xuống chiếu, xem thi đấu ở giữa sân. Bên đó hiện giờ chỉ là một thảm cỏ mềm mại.

Trận đấu bắt đầu, cặp đôi thi đấu đầu tiên từ hai bên từ từ tiến vào trường đấu. Họ cùng đi vào, dân du mục đứng xung quanh hoan hô tạo thành một trận cười châm biếm. Tỉnh cảnh hai bên giống như một chú bò đực với cái sừng sắc bén đối mặt với một chú dê trắng. Sự đối lập như vậy, cuộc đua của trận đấu này quả thực không cần phải tiến hành tiếp nữa.

Nghênh diện đi tới là lực sỹ của Phúc Dư Vệ A Lạp Thản Ô Lạp. Đây một người đàn ông khoảng 20 tuổi, thân hình khôi ngô tuấn tú, vai rộng eo thon. Cổ y thô như cổ trâu đeo một mảnh vải đủ loại màu sắc làm thành vòng cổ ... Giang Dát. Trên người y mặc một chiếc áo da để lộ bộ ngực đen thùi lùi. Phía trên chiếc áo bào dùng đồng thau ngâm thành. Phía dưới mặc chiếc quần nhiều ly được làm thành từ 16 tấc vải lụa màu sắc, chân đi ủng, uy phong lẫm liệt.

Nhìn từ trên xuống dưới người duy nhất đi vào bộ lạc Tháp Tạp sông Oát Nan Thôi Ưng. Hai mắt y nhướn lên, vẻ mặt lộ rõ nụ cười không tự nhiên. Dáng người mỏng mảnh này cho dù kỹ xảo khéo léo cũng không thể đánh bại y. Eo y đủ to gấp ba Thôi Ưng, chỉ cần dùng 3 phần lực cũng đủ để ném cái mặt trắng nõn này ra khỏi trường đấu rồi.

- Hắc, thay Tô Hách Ba Lỗ tiêu diệt người cạnh tranh này, Bạch Âm đại nhân nhất định sẽ ban thưởng hậu hĩnh cho ta.

A Lạp Thản Ô Lạp liếm môi, bật cười ha hả.

Mọi người đều nhận ra cái tên Thôi Ưng này là người Hán, nhưng sống tạp cư cùng Đóa Nhan Tam Vệ và Đại Minh Vệ Sở. Khách Hán ở đây lại là nhiều nhất, hiệu qua hai bên dung hợp tốt nhất. Không những nhiều người Mông ở nhà người Hán, học theo thói quen của người Hán. Chuyện hai bên liên hôn thông hôn hoặc thuê nhau làm việc cũng rất nhiều. Hai đại hán tục tằn Phong Lôi và Kinh Phật Nhi đã không nhận ra bộ dạng của người Hán. Đó là vì Thôi Oanh Nhi được yểm hộ rất tốt, không ai vì vậy mà nghi ngờ thân phận của nàng.

Thôi Oanh Nhi mặc quần áo đen, ôm người, giống như một người luyện võ Trung Nguyên. Cơ thể nàng so với thanh niên trai tráng này, khiến cho người ta có cảm giác nhỏ xinh. Mặc dù trong mắt người khác, nàng là một người đàn ông, đã có mục dân để mắt lớn tiếng hô hào, yêu cầu A Lạp Thản Ô Lạp thủ hạ lưu tình, đừng làm tổn thương hán khách tuấn tú như một cô nương này.

Đương nhiên, hô mạnh nhất chính là những cô nương Mông Cổ ngay thẳng nhiệt tình đó. Sự đồng tình và mẫu tính vô bờ khiến cho họ lập tức đứng về phía Hồng Nương Tử. Một khuôn mặt trắng trẻo xinh đẹp dù có đi cả thế giới này, trước mặt con gái cũng đều được hoan nghênh.

Đôi mắt Hồng Nương Tử nhìn chằm chằm vào người đàn ông Mông Cổ sừng sững như núi đối diện kia, lại lén nhìn về phía Dương Lăng đang trong đám người. Nếu hai bên không thể gặp nhau thì cũng thôi đi. Nhưng hai bên ở gần nhau như vậy, lại không thể hàng ngày được nhìn thấy hắn. Điều này đối với Thôi Oanh Nhi có tình cảm sâu nặng với Dương Lăng mà nói, chẳng khác nào là một sự dày vò.

Nhưng từ sau lần trước Dương Lăng nghiêm khắc giáo huấn nàng, nàng cũng không dám ỷ vào võ nghệ làm tự tiện làm chủ nữa. Là một đấu thủ đứng hạng hai trong trận đấu, nàng chắc chắn là muốn nhận được sự quan tâm của nhiều người. Hồng Nương Tử không quan tâm có người đánh vào chủ ý của nàng, lại sợ vì vậy là Dương Lăng rước lấy phiền muộn.

Chỉ liếc mắt một cái, gặp đúng lúc thần mắt Dương Lăng quan tâm, Hồng Nương Tử liền thu hồi ánh mắt lại, mím chặt môi lại.

Đối diện, A Lạp Thản Ô Lạp đã cất lên tiếng ca khiêu chiến. Đây là thói quen của đấu vật, trước khi xuất trướng hát ba lần bài hát khiêu chiến để lấy thanh thế. Vốn Thôi Oanh Nhi bên này cũng nên theo lệ đó mà hát, nhưng Hồng Nương Tử là người Trung Nguyên, thấy đối phương ca hát chỉ cảm thấy muốn bật cười, sao mà hát được chứ?

Thấy đối phương là đồng bọn của Phúc Dư Vệ đều đã ứng lời, khí thế vô cùng. Hồng Nương Tử còn chắp tay sau lưng đứng bất động ở đó. Phong Lôi lo lắng khí thế của nàng kém, lập tức kêu gọi các huynh đệ reo hò trợ uy. Trong số họ cũng có chiến sỹ Mông Cổ, cất cao bài hát khiêu chiến, mà thủ hạ vốn thuộc Bạch Y quân thì mồm năm miệng mười reo hò "thắng ngay trận đầu, mã đáo thành công, đánh hắn ta hoa rơi nước chảy".

A Lạp Thản Ô Lạp làm thế nhảy như hùng ưng giương cánh nhảy ra sân. Còn Hồng Nương Tử thì vững vàng bước ra sân đấu, tới giữa khí định thần nhàn đứng lại đó, chân bất đinh bất bát, hai tay chắp sau lưng. Mặc dù thân hình nhỏ bé hơn y, động tác cũng không thích hợp với anh võ hùng thư của trận đấu người Mông Cổ, nhưng cao thủ giơ chân múa tay như vậy, tùy tiện một thần mắt đều có khí thế nghiêm nghị, không ai dám nói lời châm biếm.

A Lạp Thản Ô Lạp dang hai tay ra đi vòng quanh Hồng Nương Tử hai vồng. Hồng Nương Tử chỉ là đứng chắp tay, mắt nhìn hư không, bất luận hắn ta chuyển tới vị trí nào, không những không động, mà ngay cả khóe mắt cũng không nhúc nhích. A Lạp Thản Ô Lạp không thể kiềm chế nổi, hắn ta rống lên một tiếng lao tới.

*****

Về đấu vật kiểu Mông Cổ thì cho nhau cầm nắm, bất kỳ bộ phận nào từ đầu gối trở lên đều thất bại, nhưng không được ôm đùi, không được có động tác phản xương khớp, không được xé quần. Cao thủ tương tranh, vốn nên tranh đấu lẫn nhau, xoay quanh giữ lấy nhau, đầu gối đánh nhau, tìm sơ hở của đối phương. Tuy nhiên, thân hình của Hồng Nương Tử quả thực khiến cho người ta không thể tìm thấy chút uy hiếp nào.

A Lạp Thản Ô Lạp là một người tài giỏi nổi tiếng của Phúc Dư Vệ. Hai trận đấu trước xếp thứ hạng phía sau, đã không cam lòng rồi. Có lòng muốn lấy lại thế cục, cho nên hắn ta vừa ra tay đã dùng chính là thủ pháp bá đạo nhất. Đây là phương pháp khi kỹ thuật thực lực của hai ngươi kém xa nhau mới dùng tới. Hắn ta vừa đánh mà giết, trước tiên lập công đầu.

Một con hổ nhảy ra, tiếng hò hét của đám dân du mục, cơ thể hắn ta cao lớn linh hoạt uyển chuyển, giống như tả thực hữu địa, không hy vọng túm được vai của Hồng Nương Tử. Thân hình nàng bỗng nhiên thả lòng, các cô nương sợ hãi kêu lên. Anh chàng lỗ mãng này nếu túm Thôi Ưng ném đi như vậy, cơ thể đối phương lại mỏng manh như vậy, một khi rơi xuống đất, có lẽ hậu quả nhẹ nhất là gãy xương sườn thành mấy đoạn, từ đó trở thành tàn phế.

A Lạp Thản Ô Lạp quả nhiên không thủ hạ lưu tình. Cơ thể to lớn của hắn ta tại chỗ uyển chuyển, dựa vào lực của chân ném Hồng Nương Tử ra ngoài ....

Hồng Nương Tử bị quăng lên không trung cái thắt lưng thu ngực, lộn một vòng trên không, vững vàng chạm đất, hai chân chạm đất tuyệt đối không vi phạm quy định. A Lạp Thản Ô Lạp kinh ngạc tức giận xông lên túm lấy nàng. Hồng Nương Tử nhếch miệng cười, lúc tiến lúc lui, giống như một con bướm. Tay áo bồng bềnh không có mạn diệu, khiến cho những cô nương trên thảo nguyên đó như ngây như dại, tức giận lôi đình với Ô Lạp.

Hắn ta lúc này chỉ muốn túm lấy Thôi Ưng như cá bơi trong nước, dùng phép ôm vô chế phục nàng, lại không ngờ Thôi Oanh Nhi lại không ứng phó giống như vừa rồi nữa. Tay hắn ta còn chưa chạm tới Hồng Nương Tử, vừa chạm tới thân hình của đối phương đã bị lăn xuống đất chật vật rồi. Không phải thất tha thất thểu lao lên phía trước mà là bị trấn động ngược lại.

Quái dị như vậy, không những mục nhân ở hiện trường nhìn thấy mà kinh ngạc không thôi. Có người còn thổi phồng thông tin lên, Nữ vương Đóa Nhan Ngân Kỳ và đám người Hoạt Phật cũng nghe thấy tiếng huyên náo. Cho dù là trong đấu vật cũng có cách tá kính. Nhưng không có phương pháp làm giảm bớt lực cao minh như vậy, càng không có công phu mượn lực đánh lực này. Ngân Kỳ thấy thân pháp Hồng Nương Tử anh tuấn như vậy cũng không khỏi si mê, chỉ cảm thấy trong thiên hạ không tìm ra người thứ hai có thể khiến cho người ta si mê như y.

Thu Ương Châu nhìn Hoạt Phật hồi lâu, không khỏi liên tục tán thưởng, nói:

- Người Hán này, hẳn là dùng công pháp Triêm y thập bát điệt trong người Hán tương đương cao minh.

Hồng Nương Tử đương nhiên không biết Triêm y thập bát điệt gì đó rồi. Nhưng cả đời vị Hoạt Phật này chưa tới Trung Nguyên, đã từng nhiều lần nghe thấy các chúng tăng trong chùa nhắc tới công phu Trung Nguyên, thấy thân thủ của nàng vô cùng thần kỳ, khiền nghĩ đương nhiên là thầm kết luận như vậy. Ngân Kỳ kinh ngạc nói:

- Đó là công phu gì? Rất lợi hại.

- Rất lợi hại, loại công phu lợi hại này cũng không khác gì công phu Đại thủ ấn của chúng ta, đều là kỹ thuật võ công vô cùng cao minh!

Nghe thấy những lời như vậy, không những Nữ vương Ngân Kỳ liếc nhìn Hồng Nương Tử với dáng người mạnh mẽ bằng ánh mắt ái mộ, mà còn thêm phần kính trọng. Chính là người hai bên nghe thấy lời của Hoạt Phật nói, cũng đều có vẻ mặt kính sợ.

Tin tức nhanh chóng được truyền đi. Những thông tin đó chắc chắn là người muốn đạt được chức quán quân đấu vật bỗng nhiên thấy uể oải. Ngay cả Hoạt Phật đức cao vọng trọng cũng tán thưởng y, có thể thấy công phu của y thực sự rất cao. Mặc dù y sử dụng không phải là thuật đấu vật chính tông, nhưng lại không có điểm nào vi phạm quy tắc đấu vật, ai có thể chỉ trích được y chứ?

Bây giờ không cần nói giành lấy thắng lợi của trận đấu, họ phải lo lắng ngược lại là làm thế nào để xuất trướng vẫn giữ được thể diện, mà không thể giống như Ô Lạp, tiến thoái lưỡng nan, xấu hổ, mất mặt.

Con người trục lợi mà sinh ra, vì lợi mà chết. Cùng với lễ hộ Đạt Mộ tiếp tục đi tới hồi kết, người thiếu kiên nhẫn trục lợi, bắt đầu ở những nơi khác giở trò giết hại.

Con trai của Tù trưởng Lý bộ Nữ Chân Oát Đóa Cáp Lạt đang ở trong trướng của mình cùng các huynh đệ mở tiệc vui vẻ. Doanh trướng của y đặt rất xa, trung tâm là doanh trướng của người Mông Cổ tới tham gia trận đấu, và những thương lái người Hán được những người dân du mục hoan nghênh đó. Mà Nữ Chân ở trong mắt người Mông Cổ thì không có địa vị gì. Cho dù y là con trai của một tù trưởng.

Cáp Lạt tâm cao khí ngạo cũng không muốn thấy bị người Mông Cổ xem thường. Cho nên, y đã đặt doanh trướng trên thảm cỏ rất xa, chỉ là cùng với các huynh đệ của y và y sống ở đó. Thành tích hại hang trước của y đã liệt vào hàng đầu. Trận đấu Bác Khắc y tự tin cũng tuyệt đối không thể yếu hơn bất kỳ người nào. Có thể nói, khoảng cách với nữ vương Đóa Nhan, người con gái xinh đẹp đáng yêu đó cũng đã xích lại gần y hơn một bước, trong lòng đương nhiên là rất vui rồi.

Địa hạt của phụ thân y hơn nghìn dặm, thủ hạ có sáu trăm hộ cư dân. Ở Kiến Châu, Nữ Chân xem như là bộ lạc rất lớn rồi. Nếu có thể liên hôn với Nữ vương Đóa Nhan, gia tộc y cũng một bước trở thành gia lộc lớn đầu tiên của Nữ Chân, quy thuộc, dựa vào tộc người Nữ Chân ngày càng nhiều. Chính vì nguyên nhân này, Tác Hoàn mới cử con trai tới Đóa Nhan vệ, hy vọng có thể giành được vị trí quán quân tam nghệ.

Cáp Lạt cũng thực sự là một dũng sỹ kỹ nghệ vô cùng cao cường trong bộ lạc Nữ Chân. Trận đấu của y được bố trí vào buổi chiều, dưới sự thư giãn tận tình này, so với chuyện tới sân đấu nắng nóng xem người ta thi đấu còn tốt hơn nhiều. Mặc dù sau khi giành chiến thắng, sẽ không thể tránh khỏi việc động thủ cùng với những hào kiệt tham gia trận đấu buổi sáng và giành chiến thắng. Nhưng Cáp Lạt không muốn đi quan sát cuộc chiến lúc này.

Chiêu số của Bác Khắc có hơn 30 loại đá, vấp, quấn, đâm, câu, hơn ba trăm động tác. Những kỹ xảo này hán tử trên thảo nguyên ai cũng đều hiểu, không tồn tại tuyệt chiêu và kỹ thuật bí mật, hoàn toàn là xem sự vận dụng của đối phương và sức mạnh của bản thân. Đối mặt với đối thủ khác nhau, kỹ xảo và sức mạnh mà đối phương thể hiện khác nhau, đi quan sát một lần, trước tiên là chủ, kỳ thực không có điểm tốt.

Không có âm nhạc, không có ca vũ, nhưng Cáp Lạt và các huynh đệ uống rất vui vẻ. Tửu lượng của y rất cao, uống rượu vừa phải không ảnh hưởng tới kỹ nghệ của y. Ngược lại còn tăng thêm khí lực của y, có lợi cho việc phát huy tốt. Khi bộ lạc của y xảy ra tranh đấu với bộ lạc khác, Cáp Lạt thường mang túi rượu mạnh uống thay nước.

*****

Cáp Lạt nâng chén lên, vừa uống cạn một bát rượu mạnh, nghe thấy một huynh đệ bên cạnh miêu tả vẻ đẹp của Nữ vương Ngân Kỳ, Cáp Lạt không khỏi đặt bát xuống cười lớn, dường như người con gái có thân phận cao quý, tư dung tuấn tú đó đã trở thành vợ của y rồi.

Thời tiết rất mát mẻ, gió thổi vào trong trướng đều là gió mát. Đây là ngày đẹp, Cáp Lạt y nhất định không thể phụ lại sự trọng vọng, thuận lợi ôm người đẹp về. Cáp Lạt suy nghĩ hồi lâu, dùng dao chắt miếng dồi nhét vào cái miệng to ngoác, nhai ngấu nghiến.

- Xoẹt! Xoẹt! Xoẹt!!

Tiếng xé vải vang lên, gió trong trướng lớn hơn, xung quanh doanh trướng bỗng nhiên bị hơn 10 chiếc đao thép sắc bén đồng thời mở ra. Tiếp theo đó là những người trong tay cầm dao sắc bén đó xông vào, không nói câu nào, liền đâm sau lưng người Nữ Chân đang kinh ngạc quay đầu lại.

Bị giết khi không có sự chuẩn bị, hơn nữa đối phương rõ ràng là tinh thông kỹ thuật đánh giáp lá cà. Tiếng xé vải vẫn còn văng vẳng bên tai, tiếng đao sắc liền vang lên trong trướng, tiếng kêu thảm thiết ngắn ngủi, trên thảm bỗng có vũng máu tụ lại.

Thân là thủ lĩnh dũng mãnh Cáp Lạt cũng không thể may mắn thoát khỏi. Hia tay y nhếch lên, ngay cả khi một thanh niên người Hán anh tuấn xông vào bàn rượu, hoảng sợ phát hiện tốc độ kinh người của y xông vào, không ngờ có thể giống như quỷ mị, tránh sự phản kháng đột phát của y.

Không đúng, không phải lướt qua, thân người né sang một bên căn bản tốc độ không hề chậm trễ lao về phía trước. Tay Cáp Lạt vừa chạm vào cán dao, mũi dao sắc nhọn đã đâm vào cổ họng y. Tiếng cười nói, tiệc hỉ bỗng chốc tan biến, chỉ là trong khoảnh khắc, khắp nơi trong trướng đều là máu và đầu người, một cảnh thê lương.

- Đi!

Mệnh lệnh ngắn ngủi được phát ra từ người Hán đã đâm chết Cáp Lạt đó. Mũi sao của y cọ xát trên người Cáp Lạt, nhanh chóng cho vào vỏ, dẫn mấy người thanh niên đó ra khỏi trướng.

Xa xa, có hai mục dân đang đuổi bầy dê, bên cạnh mặt nước như gương bên hồ chăn thả, bỗng hiện ra mười mấy người từ trong trướng rách nát đi ra nhảy lên lưng ngựa, thản nhiên đi về phía xa. Xa xa, dường như căn bản không có ai chú ý tới tất cả mọi chuyện xảy ra ở đây. Người cạnh tranh vị trí hôn phu Nữ vương đã bớt đi một người rồi.

Đúng lúc Hồng Nương Tử nhẹ nhàng quăng qua vai, cơ thể to lớn của Ô Lạp bỗng nhiên rơi xuống đất. Tin Cáp Lạt chết được truyền tới, cuộc thi trên thảo nguyên bỗng càng căng thẳng hơn.

Đại hội Đạt Mộ đó bị buộc dừng lại. Nữ vương Ngân Kỳ đích thân dẫn người đi xl chuyện của Cáp Lạt trước. Bộ lạc của Cáp Lạt trong mắt nàng đương nhiên là không chịu nổi một trận rồi. Bộ lạc Nữ Chân cũng không có thể lực lớn mạnh, cho dù là Nữ Chân chia ra thành ba bộ phận lớn, kỳ thực nội bộ mỗi bộ phận đều đầy sát khí muốn báo thù. Họ không đoàn kết, càng không có thủ lĩnh đủ lớn mạnh, cũng không có ảnh hưởng gì tới Đóa Nhan Tam Vệ.

Nhưng một con trai tù trưởng tới tham gia trận đấu chết ở lãnh địa của nàng. Đó là một thách thức đối với uy quyền của Nữ vương Đóa Nhan. Nếu nàng lúc này không đứng lên chủ trì đại cuộc, như vậy thì trước mặt toàn bộ bộ lạc xem như đã mất hết sự uy nghiêm của Nữ vương Thuận Minh.

Trước khi Hồng Nương Tử thể hiện công phu trác việt như vậy, Cáp Lạt là một người duy nhất trong số dũng sỹ ngoài Đóa Nhan Tam Vệ ra có tư cách giành giải quán quân. Lúc này bỗng nhiên y bị giết chết. Hơn nữa bộ lạc Nữ Chân này và các bộ lạc tham gia thi đấu khồng hề ăn tết. Giải thích duy nhất chính là có người đố kỵ với thực lực của y, cho nên dùng thủ đoạn bỉ ổi để diệt trừ mà thôi.

Thái Ninh Vệ có hiềm nghi, Phúc Dư Vệ cũng có hiềm nghi. Bất kỳ bên nào tham gia dự tranh giải người chiến thắng đều có hiềm nghi, duy có Hồng Nương Tử là không. Bởi vì công phu mà nàng thể hiện cho thấy nàng căn bản không cần dùng thủ đoạn này. Thậm chí, nàng còn là người các bên đều muốn diệt trừ.

Mục dân trên thảo nguyên hỏi thăm tin tức, tất cả mọi người đều bị lệnh cưỡng chế ở nguyên tại chỗ, tạm thời không được đi. Mãi cho tới khi hoàng hôn buông xuống, Nữ vương Ngân Kỳ mới cùng đám người Bạch Âm, A Cổ Đạt Mộc thúc ngựa quay về, giống như một trận cuồng phong lao về phía đài cao.

Mặt Nữ vương Ngân Kỳ trầm xuống như nước trên đài cao, thanh sắc đều mãnh liệt tuyên bố nàng đã hạ lệnh lập tức điều tra nguyên nhân cái chết của Cáp Lạp, nhất định phải tìm ra hung thủ để nghiêm trị, trả lại công đạo cho tộc người Nữ Chân, để các bộ lạc trên thảo nguyên không phải hoang mang. Đồng thời, lễ hội Đạt Mộ đó trên thảo nguyên, các bộ lạc cùng ở chung doanh trại, dễ có cơ hội cho hung thủ. Cho nên, hạ lệnh các bộ lập tức quay về sống ở thành Đoán Nhan, không được ở lại đây.

Ngân Kỳ lần lượt dặn dò bố trí, khiến cho những người không xem nàng ra gì hoàn toàn xem nàng trở thành Bạch Âm tiểu cô nương.

Sau cùng, Ngân Kỳ liếc nhìn mục dân các bộ lạc phía dưới đnag nghi ngờ xì xào bàn tán, liền cao giọng tuyên bố:

- Người có tư cách tiến vào trận quyết chiến sau cùng, còn có ba người Bố Hòa, Tô Hách Ba Lỗ và Thôi Ưng. Bạch Âm thúc thúc, A Cổ Đạt Mộc thúc thúc, nhất định phải bảo vệ an toàn của con cháu. Về phần Thôi Ưng của bộ lạc Thạp Tạp, nhân thủ của họ ít nhất, ta sẽ đưa họ về vương phủ, cho tới khi lễ hội Đạt Mộ kết thúc!

Hồng Nương Tử ngẩn người ra. Cô không ngờ Ngân Kỳ lại công khai thể hiện thiện cảm đối với cô. Viện cớ vì để bảo vệ sự an toàn của cô, khiến cho cô đi vào vương phủ. Cô không khỏi lên đài cao nhìn xuống, ánh mắt chạm phải ánh mắt Ngân Kỳ, chạm phải ánh mắt nóng bỏng đó, cười mà như không cười của tiểu cô nương kia. Hồng Nương Tử tê rần cả người, người nổi cả da gà.

Hồng Nương Tử trời không sợ đất cũng không sợ, lại sợ Ngân Kỳ. Cô chuyển ánh mắt về phía Dương Lăng. Dương Lăng mỉm cười không nói. Chỉ là mỉm cười với cô, khiến cho tim cô thêm vững tin. Còn Thành Khởi Vận phía sau hắn, đó là một người phụ nữ đáng ghét lại mỉm cười quyến rũ, hai má ửng đỏ, lại khẽ gật đầu. Nhớ tới thương định của hai người, lại dùng ánh mắt thật sâu nhìn Dương Lăng. Hồng Nương Tử đành phải kiên trì bất đắc dĩ đi về phía Ngân Kỳ.

Ánh chiều tà chiếu lên người nàng, dáng người đổ dài. Nàng trong lễ hội Đạt Mộ đại lộ uy phong, lúc này giống như một phạm nhân bị áp giải vào nhà lao, thật thê lương ....

Lúc này, trên thảo nguyên Khoa Nhĩ Thấm đang bùng cháy. Mùa này, cỏ xanh không dễ cháy, nhưng nếu doanh trại, thảm, mỡ bò và dầu của gần ba nghìn người của bộ lạc Ô Ân Kỳ để họ đốt hết đi, thảm cỏ xanh xung quanh sẽ rất nhanh chóng bị hong khô mà đốt chụi, đồng thời xuất hiện làn khói đen xì, dày đặc. Tuy nhiên dưới làn gió, phun lên ngọn lửa lớn thiêu cháy phía xa.

Quá độc ác rồi, mùa này chính là thời điểm đẹp nhất trên đồng cỏ, rất ít khi có bộ lạc thảo nguyên chém giết lẫn nhau, dựa vào việc đốt cháy thảo nguyên để sinh tồn, đả kích đối phương. Đây là đang tuyệt diệt tính mạng của đột người đối phương. Tuy nhiên lúc này, Diệc Bất Lạt điên cuồng làm ra chuyện khiến người ta phẫn nộ này.

*****

Những người may mắn còn sống sót của bộ lạc Ô Ân Kỳ kêu khóc chạy trối chết trên thảo nguyên. Lúc này bọn họ tin chắc người đóng giả Hồ Thương Tây Vực đó chính là nhân mã của Diệc Bất Lạt sai tới làm loạn, phải lập tức trở về báo cáo với thủ lĩnh: Ngõa Lạt đã ra tay với Khoa Nhĩ Thấm!

Cánh quân đánh thuê này vốn chính là một kẻ liều mạng, lúc này lại được Thành Khởi Vận và A Đức Ny hiến dâng tính mạng: Có thể không từ thủ đoạn, vận dụng tất cả mọi cách, tiến hành tấn công các bộ thảo nguyên, có thể thành công đại chiến giữa họ. Mỗi người đều là một đại công, có thể ban thưởng lớn. Hơn nữa còn cướp hết tất cả về cá nhân. Họ còn có gì e dè nữa.

Thôn Di dẫn người đi về hướng bắc. Vùng này vốn chính là bộ phận tiếp giáp của ba bộ Ngõa Lạt, Bạch Y Quân và Khoa Nhĩ Thấm. Xét một cách tương đối mà nói cũng là an toàn nhất, hòa bình nhất hiện nay. Chỉ cần tăng tốc đi về hướng đông bắc thì có thể trở lại phạm vi thế lực của quân Bạch Y. Như vậy thì an toàn hơn, dù sao họ cũng chỉ là một cánh quân nhỏ.

Họ vừa đi vừa phóng hỏa. Trên khắp nơi thảo nguyên Khoa Nhĩ Thấm đã bốc cháy và nồng nặc khói!

Bọn cường đạo hưng phất hô lớn, trên lưng lạc đà chất đầy hàng hóa. Lần này ngoài chút đồ như vậy ra, tất cả đều đã đổi thành tài vật thật sự. Đó là đất cướp lại được từ bộ lạc Ô Ân Kỳ.

Dọc theo dòng sông quanh co, khúc khuỷu, đi qua khoảng chục dặm, dưới vách núi cao, họ lại châm một đống lửa. Cỏ ở đây rất rậm rạp, một khi châm lửa cũng rất mãnh liệt. Lúc này gió bỗng nhiên nổi lớn, ngọn lửa bỗng nhiên cháy to hơn, cuộn về phía Khoa Nhĩ Thấm. Khói bay đầy trời như một con rồng đen, còn cuộn theo cả tro bụi sau khi cỏ bị cháy.

- Ha ha ha ha ...

Thôn Di đứng trên vách núi cao bật cười lớn. Đồng thời dùng thiên lý nhãn trong tay hứng thú dạt dào nhìn hiệu quả phá hoại do chính tay mình tạo thành. Họ vốn chính là người ăn thịt trên thảo nguyên. Họ không cần chăn thả, cũng căn bản không suy nghĩ đám lửa này nếu vì thế gió cháy liên tiếp, biến vạn vật trên thảo nguyên biến thành đống tro tàn. Như vậy bộ lạc trên mảnh đất này sao có thể sống nổi?

Kỳ thực cũng không cần hắn phải lo lắng, trong bảy tai họa lớn ở thảo nguyên, bạch tai (bão tuyết), hắc tai (mùa đông không có tuyết rơi) là ác mộng của cả thảo nguyên. Mỗi khi gặp phải hoàn cảnh này, họ sẽ biến thành toàn dân đều thành trộm. Với người Hán lấy nông canh, giàu có là bò dê, cướp bóc, tiêu diệt, chuyện ác nào không làm.

Về phần nạn bão, hỏa hoạn, nạn hạn hán, bệnh tật và sói hoang, bộ tộc nào gặp phải thì bộ tộc đó xui xẻo. Mặc dù không có ân oán với bộ lạc khác, kết cục cuối cùng của họ cũng phần lớn sẽ bước vào con đường vì sự sinh tồn mà không có bộ lạc không gặp tai họa mà không quyết một trận sinh tử. Hiện giờ, con người đã chế tạo ra mấy trận hỏa hoạn, khiến họ đổ hết tức giận lên đầu người Ngõa Lạt.

- Thủ lĩnh, chúng ta nên rời khỏi đây.

Một đao khách Triều Tiên nói.

- Chờ chút, huynh đệ, ngươi không thấy đây là phong cảnh khó mà gặp được sao? Nên thưởng thức thêm chút, chúng ta có lẽ là rất ít khi làm chuyện thú vị như vậy.

Thôn Di mỉm cười đáp. Y di chuyển "thiên lý nhãn" bỗng nhiên dừng lại, lát sau, y lên tiếng:

- Ôi! Có người tới rồi.

Bộ hạ lập tức căng thẳng. Có người đã phát ra đao thương rồi. Thôn Di cười nói:

- Đừng căng thẳng, chỉ có mấy trăm người. Họ là người Thát Đát đấy, a, thật đúng là vật vả. Họ đốt lửa cháy tới làm gì?

Trong màn ảnh, nhìn rõ mấy trăm kỵ sỹ tạo thành hình cung, đang liều mạng muốn vượt qua đám cháy, từ mặt bên chạy tới. Nhưng đám cháy quả thực là cháy quá nhanh, họ tránh cũng rất chật vật. Mỗi người đều dùng khăn mặt phủ lên mặt, lại bị lớp khói dày đặc và bụi tung bay làm cho không mở được mắt ra. Nếu không thì họ đã khống chế được ngựa rồi, như vậy thì sớm đã chạy thoát chết rồi.

- Mấy trăm người sao? Như vậy cũng không đáng phải lo. Họ không muốn dập lửa hay ngăn cách với thảo nguyên, chạy tới đây làm cái gì chứ?

Đao khách Triều Tiên Kim Thôn Hạo nghi ngờ hỏi.

Thương nhân gian trá Thôn Di đó thần khí thu lại, cười ác nghiệt nói:

- Kệ nó, chúng ta ở đây không có bạn bè, phàm là người có thể gặp thì đều là kẻ thù của chúng ta, người có thể giết đều phải nghĩ cách để giết chết. Làm sạch chúng, lại cho bọn chúng một mồi lửa thật lớn. Hắc, mọi người lại đây, chúng ta chuẩn bị một chút.

Đám chiến sỹ như lang sói này bắt đầu khẩn trương chuẩn bị. Rất nhanh, họ lại biến thành một đám nông ca nhàn nhã ca hát phương xa, thương lái đi vào thảo nguyên, nghênh tiếp đám kỵ sỹ vội vàng tới đó.

Đám đội ngũ thân người đầy mùi khói và mùi thuốc súng đó xông tới trước mặt. Trên người, trên mặt họ đều là tro rơm dạ, mắt nhắm mắt mở. Có người còn đang chảy nước mắt. Mặc dù phần lớn mọi người đều liều mạng ho, nhưng họ vẫn cảnh giác nắm chắc binh đao trong tay, xem xét đội ngũ đanh tiến vào này.

Đám người Thôn Di nói tiếng Hồ và cải trang. Đặc biệt là trong đội thương lái còn có mấy người phụ nữ, rất nhanh đã đánh tan nghi ngờ của họ, không có đội ngũ nào lại dẫn theo phụ nữ đồng hành.

Một người ra dáng thủ lĩnh đi gần tới, lễ phép chào hỏi Thôn Di, và thỉnh cầu cho chút nước. Họ cần làm tan cái cổ họng khô. Thôn Di rất nhiệt tình đồng ý với họ và gọi người lấy túi nước từ lạc đà xuống, rất nhanh đã tặng cho những kỹ sỹ mặt xám mày tro này.

Họ rõ ràng vừa mới từ đám lửa cháy bừng bừng đi ra, không những đi vội mà khiến cho nhiệt huyết tăng lên, hơn nữa trên đường vì tro bụi nồng nặc, mỗi người đều cố gắng nín thở đi ra, còn có người uống cạn, đổ nước lên đầu, lên cổ. Những kỹ sỹ có hình thể hung hãn này phát ra những tiếng cười hân hoan.

Vị thủ lĩnh có chòm râu đó, hơi nho nhã còn chưa động tới ngụm nước nào. Y không động tới, hai mươi mấy người đàn ông với cặp mắt sắc nhọn lần lượt đứng thẳng tắp trên ngựa. Mặc dù ai nấy mặt mũi đều đen thui, môi khô nứt, vẫn bình thường, ngay cả thần mắt cũng không hướng đi nơi khác.

Hộ vệ làm hết bổn phận như vậy, hơn nữa cơ thể mỗi người đều giống như thiếc đúc thành vậy, thấy rằng chỉ cần rút trường đao ở thắt lưng ra, từng người trong số họ đều một chọi được với trăm hảo hán. Thôn Di không khỏi thấy trong lòng khiếp sợ, cũng thầm tò mò xem xem thân phận của vị thủ lĩnh này xem ra cũng chẳng có là bào khí chất bá vương.

Nhưng dù y là ai, cuộc chiến này cũng đều không thể tránh khỏi. Từ trong đám lửa phóng ngựa chạy ra, thứ họ mong muốn nhất tất nhiêu là nước uống. Cho nên, Thôn Di đã cho người bỏ độc vào trong nước. Những chiến sỹ này dù chỉ có hàng trăm người, nhưng thấy khí thế uy mãnh đó, chính là đội ngũ thiết giáp mấy nghìn người cũng không sánh kịp.

Đám người Thôn Di tin tưởng rằng: Chỉ cần có thể xử lý đối thủ, cách gì cũng là ít lực nhất, đó chính là dùng cách nào, bỉ ối là một sự tán thưởng. Vô sỉ cũng cần có bản lĩnh. Có thể không thể hiện được sự anh hùng, tuyệt đối không đóng là bầy sói vẫy đuôi.

*****

Thấy bộ hạ làm càn, người thủ lĩnh nho nhã kia bật cười ha hả, xoa ngực hành lễ với Thôn Di nói:

- Bộ hạ ta quá thô lỗ rồi, lãng phí nước nhiều như vậy, lát nữa ta sẽ bồi thường cho ngài.

Thôn Di cười nói:

- Không sao, trên thảo nguyên này khắp nơi có sông có hồ. Nguồn nước của chúng ta rất nhanh sẽ được bổ sung.

Y đưa cho người đó một túi nước ngọt, cười nói:

- Ngươi cũng uống chút đi, thật là bất hạnh, không biết là lôi hỏa hay là mục dân không cẩn thận đã khiến cho đám cháy lớn như vậy. Lần này đã cháy hết đồng cỏ rồi.

- Cảm ơn!

Người đó nhận lấy túi nước, vừa mở nắp ra vừa cười nói:

- Đúng vậy, ta vừa mới chạy ra từ đám cháy, vốn là muốn đi về phương bắc, nhưng bên đó cháy càng mạnh hơn. Chúng ta cũng không biết phạm vi đám cháy lớn thế nào, nhưng không dám mạo hiểm. Ừ, lần này Khoa Nhĩ Thấm có lẽ là tổn thất rất lớn rồi.

Trong ngữ khí của y dường như có chút vui sướng khi người gặp họa. Thôn Di cảnh giác nhìn về phía y, lại thấy người đó mở nắp gỗ ra, vừa mới đặt túi nước tới sát miệng, hai mắt đã nhìn chằm chằm vào ngựa của gã.

Thôn Di theo bản năng cúi đầu nhìn, trong lòng không khỏi căng thẳng. Y không cẩn thận, phía dưới bụng ngựa còn có một ít máu vẫn chưa lau sạch, bao gồm cả giày của gã. Phía trên còn có vết máu. Đây là không thể dùng cách giết dê bò để thoái thác rồi. Nên nhớ, người quanh năm hành tẩu thảo nguyên, họ dùng một con dao to để chặt đầu dê, cho tới khi da dê lột xuống cũng không thể dính chút máu dưới đất, sao có thể dính trên giày chứ? Còn càng muốn mạng thì phun lên bụng ngựa thì càng không thể nào.

- Có nên giải thích là trên đường đã gặp mã tặc không?

Thôn Di suy nghĩ người đó đã đặt túi nước xuống, tay từ từ sợ vào con dao ở thắt lưng, trên mặt hiện rõ sự cảnh giác nói:

- Ồ, các ngươi là thương nhân từ Tây vực tới, không biết thuế má hiện giờ thu thế nào đây?

Trong lòng Thôn Di thầm cười khổ một trận. Gã làm không phải là buôn bán, nào có quan tâm tới chuyện thuế má bên phía Thổ Phiên là bao nhiêu?

Người đàn ông trung niên bề ngoài nho nhã nhìn chằm chằm vào mắt y, Thôn Di xáo trá liếc mắt nhìn xung quanh. Sau đó lại nâng mí mắt lên, nhìn thần mắt của người đó, bật cười ha hả. Thủ lĩnh đó lấy đao, cũng phát ra tiếng cười nhẹ nhàng.

Tiếng cười chưa dứt, đầu vai hai người đồng thời rung lên, con dao đeo ở thắt lưng đã chém ra một vầng ánh sáng, mang theo tiếng gió "ô", cuốn về hướng đầu đối phương.

Túi nước bị ném lên không trung, không biết đao của ai bổ ra trước tiên, giống như bình bạc bị vỡ, bọt nước bắn lên không trung, giao chiếu lẫn nhau, rào rào tiếng va vào nhau.

Hai người đồng thời hô lên một tiếng:

- Giết!

Cuộc đại chiến hỗn loạn đang bùng lên vừa bị lửa thiêu đốt, tro bụi như bươm bướm bay trên thảo nguyên ....

Mặt trời như bánh xe khổng lồ màu đỏ, hiện ra ánh hồng dịu dàng trên đường ngang dưới mặt đất, nhìn giống như là đã đi tới cuối chân trời. Tuy nhiên, đó không phải là chân trời, lại là cuối sinh mệnh.

Dưới chân đã là sa mạc, chỉ có cây cỏ linh tinh lay động trong gió đêm. Thôn Di dẫn đội kỵ mã vất vả truy đuổi thủ lĩnh cánh kỵ binh đó, đã đuổi tới cuối đường của y rồi.

Thôn Di không muốn đuổi cùng giết tận, để lại mấy người khống đi các bộ lạc làm chuyện thị phi. Đối với họ là có lợi, nhưng đội ngũ kỵ binh mấy trăm người này chiến lực thực sự là quá dũng mãnh. Cho dù phần lớn binh lính đều đã uống thuốc độc, hơn nữa rất nhanh phát tác đã mất đi chiến lực. Nhưng người thủ lĩnh này chỉ dựa vào võ lực của hơn hai mươi thì vệ bên cạnh, lại bao vây xông vào vòng vây hơn hai trăm người của gã.

Thôn Di nắm rõ như lòng bàn tay khả năng của bộ hạ mình. Họ không kém gì chiến sỹ các bộ lạc thảo nguyên, chiến lực cận chiến thậm chí còn rất mạnh. Thị vệ đối phương hung hãn như vậy, đó chỉ có một giải thích, đội này nhìn kỵ sỹ phổ thông, nhưng thực sự ai nấy đều thiện chiến, một có thể chọi được hàng trăm tinh binh được chọn ra của Mông Cổ.

Thủ lĩnh mà họ bảo vệ tất nhiên là một nhân vật khác thường. Cho nên ... thà giết lầm còn hơn bỏ sót!

Diệc Bất Lạt vội vàng như chó nhà có tang, liều mạng thúc ngựa. Phía sau y chỉ có hai tùy tùng.

Y là con cháu ruột thịt của Thiên Thánh Khả Hãn. Thiên Thánh Khả Hãn đã đích thân bắt Hoàng đế Đại Minh. Thiên Thánh Khả Hãn đã từng ép con cháu Thành Cát Tư Hãn đi vào đường cùng. Sau đó đã rơi vào trong tay người, lại nhục nhã chắp tay xưng thần với Bá Nhan. Thậm chí bị bị cướp đoạt hiệu xương Đại Hãn.

Cung điện của y không được gọi là cung điện nữa. Mũ trên đầu y bị cắt đi. Trong điện, y chỉ có thể ngồi chồm hỗm. Hàng loạt chuyện này đều luôn nhắc nhở nỗi nhục của y. Y muốn chấn hưng lại uy danh ngày xưa. Y muốn cướp lại vinh quang của tổ phụ. Dã tâm của y thậm chí còn lớn hơn cả Bá Nhan.

Nhưng Hỏa Si thực sự không phải là người hợp tác tốt. Vị thủ lĩnh Mông Quách Lặc Tân Thổ Hắc Khuyển Đặc rất muốn mượn đao giết người. Y hầu như cố động người của Diệc Bất Lạt và Bá Nhan xung đột với nhau. Mà Hỏa Si thì nhìn giống như là xông thẳng vào đường đầu tiên, lại rất ít khi xảy ra xung đột mang tính thực chất với Bá Nhanh. Điều này khiến cho Diệc Bất Lạt không thể không chuyển hướng về phương đông xa xôi. Vượt qua bộ lạc Bá Nhanh liên hệ với Đóa Nhan Tam Vệ.

Mạnh Ân cùng với Nữ vương Ngân Kỳ bàn bạc tới sự hợp tác của hai bộ lạc lớn. Mà giữa họ còn có rất nhiều chi tiết cần phải thương thảo. Khi tình hình chiến trường này thoáng chốc thay đổi khiến cho Mạnh An đưa thông tin vượt qua bộ lạc Bá Nhan chuyển qua chuyện lại là điều căn bản không thể. Cho nên y phải đích thân tới.

Đây là mạo hiểm, nhưng cái giá của mạo hiểm rất đáng giá. Thành và bại, đó là sự khác biệt giữa nô lệ và đế vương, đáng giá bằng cái đầu nhiệt huyết, huống hồ là một cuộc hội ngộ bí mật.

Con đường mà y chọn là nơi tiếp giáp giữa quân Bạch Y và thế lực Bá Nhan, nơi chủ yếu đi qua là thảo nguyên Khoa Nhĩ Thấm trong hòa bình. Trên địa bàn của kẻ địch, mang theo càng ít người mới càng không có người chú ý. Y chỉ dẫn đủ một cánh quân cận thân thiết vệ, đi làm cuộc hành trình mạo hiểm này. Nhưng ai cũng không ngờ, sóng to gió lớn đều lao tới, không ngờ lại ở trong khe cống ngầm nhỏ này.

- Họ ... họ có lẽ là một đám mã tặc.

Diệc Bất Lạt thở hổn hển. Một Đại Hãn có hơn trăm nghìn người, bị mấy trăm người mã tặc truy đuổi chạy như bỏ mạng ... Diệc Bất Lạt há hốc miệng, có chút muốn khóc.

Mặt trời ngả về tây, hoàng hôn buông xuống, thảo nguyên mênh mông vô hạn, cây cỏ xanh rợp trời, hàng trăm kỵ sỹ dường như sắp đuổi tới chỗ mặt trời ngả về tây rồi.

Thôn Di lại một lần nữa giương cung, mũi tên sắc nhọn nhắm thẳng về phía ánh mặt trời đỏ sậm, giống như răng nanh đầy máu tươi.

Y cười dữ tợn, mũi tên lao vút đi, bắn về phía Diệc Bất Lạt.

Xạ nhật phía sau cũng là một mũi tên.

Mũi tên của Thôn Di bắn xuống cũng là một vòng thái dương, một sự đoàn kết, thủ lĩnh duy nhất chỉ huy nhiều bộ tộc Ngõa Lạt. Bản thân Thôn Di lại không biết, y sắp xong rồi, vẫn là một nhân vật lớn như vậy.

Crypto.com Exchange

Hồi (1-477)


<