Truyện Tiên Hiệp

Truyện:Ngược về thời Minh - Hồi 443

Ngược về thời Minh
Trọn bộ 477 hồi
Hồi 443: Là phúc không phải họa
0.00
(0 lượt)


Hồi (1-477)

Đồng tiền dừng lại trên bàn, Trương Phù Bảo ghé lại trước bàn, tập trung nhìn hồi lâu, trịnh trọng gật đầu, lẩm bẩm làu bàu nói: -Ta nói rồi mà, có được "Ngộ chân quyết" thì ta có thể tu luyện thành tiên, được công nhận tiên duyên to lớn, làm sao lại gả cho người ta chứ?

-Xét theo quẻ này, nếu ta gả cho y, tất có tai họa đổ máu, đây không phải là chuyện tốt lành, rõ ràng là ta và y nhất định không có duyên phận, yên tâm rồi, lần này coi như yên tâm rồi, ha ha, ta lựa chọn con đường tu tiên, xem ra không sai rồi.

Sau lưng vang lên tiếng hừ nặng nề, một nam nhân lên tiếng nói: -Thành tiên thành tiên, ta thấy muội sắp thành ma chứng rồi đó.

Trương Phù Bảo hoảng sợ, nàng hét lên một tiếng, nhảy dựng lên quay đầu lại nhìn, không khỏi sẵng giọng: -Ca ca, sao huynh đi đường mà giống như quỷ vậy, không chút tiếng động nào, muốn hù chết người sao?

Trương Thiên Sư sờ sờ mũi, rất vô tội nói: -Không tiếng động? Tiếng bước chân của huynh sắp nặng hơn trâu rồi, còn đặc biệt gõ cửa nữa, ai biết muội lại nhập thần như thế? Muội lại nghiên cứu cách luyện công bàng môn tả đạo không biết truyền từ ai à?

-Cái gì bàng môn tả đạo hả, đây là cách luyện công thượng thừa ngộ đạo thành tiên đó. Trương Phù Bảo không phục nói.

Trương Thiên Sư cười nhạt:

-Nha đầu muội thật sự vào ma đạo rồi, ba núi Phù Lập Long Hổ Sơn, Mao Sơn, Các Tạo Sơn cùng tồn tại, Long Hổ Sơn ta đứng đầu. Nếu bị người ta biết muội muội của Trương Thiên Sư ta tin tưởng vào cách luyện công của phái Đan Đỉnh thì chẳng phải là khiến thiên hạ chê cười sao?

Hóa ra, Đạo gia tu chân có "Tam tông ngũ mật", bao gồm ba phương pháp lớn là song tu âm dương, song tu tính mệnh, song tu phật đạo. Long Hổ Sơn là đại diện cho phái Phù Lục, tuy cũng chú trọng nội luyện kim đan, ngoại dùng Phù Lục, nhưng dù sao vẫn có trọng điểm, cho rằng tu luyện bí pháp nội gia Phù Lục mới là phương pháp độc nhất đắc đạo thành tiên.

Mà phái Đan Đỉnh lại chú trọng tu luyện nội đan, cho rằng tu luyện nội đan, thân dục Nguyên Anh mới là căn bản của việc mọc cánh thành tiên, trong phái lại chia thành hai phái là thanh tu và song tu.

Các đạo phái khác nhau dĩ nhiên là tôn sùng bản lĩnh mà tổ sư gia của mình truyền xuống là chính tông, mà xem những đạo phái còn lại là bàng môn tả đạo, đặc biệt là phái song tu, phái thanh tu trong phái Đan Đỉnh cũng có chút coi thường bọn họ.

Trương Phù Bảo đi đạo trong núi, trong lúc vô ý đã phát hiện một hang động cổ của mấy trăm năm trước, trong đó có một bộ Ngọc Điệp Chân Kinh. Đương nhiên là nàng sẽ không gạt ca ca, Ngọc Điệp này là do tiểu Thiên Sư lấy ra khỏi động giúp nàng. Trương Thiên Sư tùy tiện lật qua bộ đạo điển này, lại thấy trong đó ghi lại con đường tu đạo thành tiên lại là con đường của phái Đan Đỉnh.

Trương Thiên Sư là tông sư truyền từ đời này sang đời khác của phái Phù Lục, dĩ nhiên là có sự bài xích đối với con đường này, cho nên liền vứt đi không để ý tới, không ngờ là Trương Phù Bảo lại coi như chí bảo. Nàng vốn cảm thấy buồn chán vô cùng đối với việc học vẽ bùa, lại vô cùng cảm thấy hứng thú với cách luyện công tu hành nội đan, không ngờ lại toàn tâm toàn ý muốn học chân kinh, tu luyện thành tiên.

Ca ca tạt cho nàng một gáo nước lạnh, Trương Phù Bảo cũng không hề giận, trên mặt nàng còn nở nụ cười ngọt ngào ngây thơ nói: -Ca ca không tin cũng được, muội lại cảm thấy bộ bảo điển này bác đại tinh thâm vô cùng, ha ha, vậy huynh cứ đợi muội muội mọc cánh thành tiên rồi sẽ đến điểm hóa cho huynh nhé.

Dáng người Trương Phù Bảo thon dài mảnh mai, khí chất thanh tân sâu sắc, khi cười thì hai mắt to tròn, hai lúm đồng tiền thật sâu, thật sự khiến người khác yêu thích. Trương Thiên Sư cai quản mọi thứ của Long Hổ Sơn, địa vị cực kỳ đáng kính, chỉ là không có cách nào với vị muội muội này, chỉ đành bất lực lắc đầu.

Trương Phù Bảo hỏi: -Ca ca tới tìm muội có chuyện gì sao?

-À, không có gì, huynh đang muốn đến cung Thượng Thanh, thuận tiện thăm muội thôi. Trương Thiên Sư thuận miệng đáp.

-Đi đi, đi đi, muội cũng về phòng tu luyện đây. Trương Phù Bảo mở Ngọc Điệp, vừa đi về phía phòng luyện đan vừa nhỏ giọng ngâm: -Luyện Kim Dịch hoàn đơn thì khó gặp dễ thành, chỉ cần thông hiểu Ân Dương, thông đạt Tạo hóa, đem được Nhị khí vào mạch Nhâm Đốc, tụ Tam Tính về Đan Điền, toản thốc được ngũ hành, hòa hợp được Tứ Tượng, Long Ngâm, Hổ Khiếu, phu xướng phụ tùy.

-Ừm, Ngọc Đỉnh nước sôi, Kim Lô lửa bốc, thì sẽ được Huyền Châu, nguyên khí Thái Ất sẽ trở về trong chốc lát, sẽ đem lại vô cùng dật lạcừm, đoạn này vẫn chưa hiểu, cần phải cẩn thận ngẫm nghĩ, cẩn thận ngẫm nghĩ.

Trương Thiên Sư cười khổ lắc đầu, đột nhiên nhớ ra vừa rồi còn nghe thấy một câu quan trọng, vội hăng hái tràn trề mà truy hỏi: -Muội muội đợi đã, ban nãy muội bốc quẻ nói muốn gả cho ai? Lẽ nào muội đã ngộ ra câu kệ bốn chữ mà phụ thân viết cho muội? Vậy muội phu huynh là ai hả?

Trương Phù Bảo dừng bước, trợn trắng mắt mà xem thường y, đoạn nói: -Vận mệnh của con người sẽ thay đổi theo thời theo thế, tuyệt đối không có chuyện không thay đổi, câu nói năm đó của phụ thân cũng không nhất định linh nghiệm, vừa rồi muội bốc một quẻ, muội vàngười đó tuyệt đối không thể nào. Đạo tâm muội muội kiên định, quyết tâm thành kính tu tiên nha, đừng nhắc chuyện thành thân thành thân với muội nữa.

Trương Thiên Sư nhìn theo muội muội yêu quý đã hoàn toàn lâm vào mộng yểm thành tiên đi vào trong phòng, bất đắc dĩ lắc đầu thở dài: -Cố ra vẻ huyền bí! Bỏ đi, người không thể cãi lại mệnh, cứ mặc muội ấy thôi, chuyện nên tới thì sẽ tới, ta cũng không cần quá nóng vội.

Nghĩ đến đây, Trương Thiên Sư phui tay áo nghênh ngang rời đi.

Y vội vã đến cung Thượng Thanh thương nghị chuyện tấn kiến Chính Đức với các đạo quan. Hoàng đế đến Nam Kinh, y thân là Quốc Sư sao có thể không đến bái kiến chứ?

Bắc Khổng nam Trương Khúc phụ Khổng gia từ triều Tống bắt đầu được triều đình công nhận, địa vị mới đột nhiên trở nên siêu nhiên. Long Hổ Sơn Trương gia cũng như vậy, tuy nói Long Hổ Sơn cung Thượng Thanh kiến tạo trong thời Đông Hán, nhưng vào giai đoạn Tống Nguyên mới được Hoàng đế ưu ái, mới có được địa vị chí cao vô thượng trong Đạo gia.

Tam sơn Phù Lục chia thế chân vạc vào thời Tống sơ, trải qua mấy trăm năm phát triển, Long Hổ tông nhảy vọt lên vị trí lãnh tụ, không thể tách rời khỏi sự ủng hộ của triều đình, sau đó hiện tại Khúc Phụ Khổng gia vẫn nhận được thánh sủng to lớn, Long Hổ Sơn chỉ vào cung tấn kiến một lần khi Tân đế đăng cơ mà thôi.

Hơn nữa Chính Đức Hoàng đế bây giờ càng có hứng thú với Phật giáo hơn, truyền nhân chính tông của Long Hổ Sơn thân là lãnh tụ Đạo giáo, y không thể ngồi yên mà chờ đến khi lâm nguy, mà phải nghĩ cách để mở rộng ảnh hưởng của mình trong triều đình và trong lòng Hoàng đế.

Một môn phái được thừa kế ngàn năm tuyệt đối không thể là thứ mà người chỉ biết đóng cửa nghiên cứu học vấn mà có thể duy trì được, quan hệ giao tế rất quan trọng, đặc biệt là quan hệ giao tế với triều đình, trọng trách trên vai tiểu Thiên Sư nha!

-Các ngươi chắc chắc chứ? Bọn họ thật sự chạy lên núi Kim Đan?

Dương Lăng ngồi trên xe ngựa rộng rãi, trầm giọng hỏi mật thám Cẩm Y Vệ đang chắp tay đứng trước xe.

Đại quân Chính Đức chưa tới Giang Tây, mật thám của ba Xưởng một Vệ đã được sắp xếp rồi, bày thành một tấm lưới do thám dày đặc, tìm kiếm tung tích thế tử của Ninh Vương. Được biết, thế tử Ninh Vương và mấy thân tín đã mang theo rất nhiều kim châu ngọc bảo bỏ trốn, lộ trình ban đầu là chạy đến núi Võ Di, nhưng triều đình phản ứng quá nhanh, phía Phúc Kiến đã bày thiên la địa võng, thế tử Ninh Vương đi được nửa đường thì đổi đường, cứ vậy mất đi tung tích.

-Quốc Công gia, chúng tiểu nhân không quen với nơi này, đặc biệt là không ai thông hiểu tiếng Dao, cho nên không dám vào khu vực người Dao, ở đó và người Sinh Miêu của khu vực Miêu giống nhau, các bộ lạc ở mé ngoài núi đã tiếp nhận giáo hóa của triều đình, nhưng đi vào trong núi vẫn còn rất nhiều bộ lạc đốt rẫy gieo hạt, vẫn là người man chưa được khai hóa.

-Hơn nữa địa phương mà bọn họ cư trú hiểm trở gập ghềnh, có nơi cần phải đu dây leo mới có thể đi qua được, thực sự rất khó thám thính tin tức một cách tỉ mỉ, có điều chúng ta nghe ngóng từ những người Dao xuống khỏi núi Kim Đan, mấy ngày trước bọn họ từng chính mắt nhìn thấy mấy người Hán qua nơi này, đi sâu vào khu vực Dao, xét theo y phục và cách ăn mặc thì hẳn là bọn người thế tử Ninh Vương.

Dương Lăng gật đầu, đoạn nói: -Được, phía trước sẽ tới trấn Ưng Đàm, đại quân trú đóng ở nơi này trước, sau đó lại truy đuổi tung tích Ninh Vương.

Ưng Đàm chẳng qua chỉ là một thị trấn nho nhỏ, triều đình thiếp lập một nha môn Tuần Kiểm Ti để quản lý nơi này, quan Tuần kiểm của bọn họ chưa từng gặp mặt đám quan viên Tri phủ, Thông phán. Bây giờ triều đình phái đại quân đến, người dẫn quân lại là một vị Quốc Công, đã hù cho Lý Tuần kiểm sợ mất rồi, sợ có chỗ nào không đúng ý sẽ làm cho vị Quốc Công này không vui.

Có điều Dương Lăng nóng lòng giải quyết triệt để việc Ninh Vương phản loạn để sớm ngày quay về phương bắc, căn bản không lòng dạ nào để chú ý đến những chỗ đơn sơ, thức ăn không đủ tinh tế ngon lành. Hắn chỉ nghỉ lại Ưng Đàm một ngày, sau đó thì dẫn theo một đội tinh binh đi xem xét tình hình núi Kim Đan.

Lại đi hơn mười dặm, con đường phía trước rất khó đi, không có quan sát rõ ràng thì không thể kéo đội quân vào thế tiến thoái lưỡng nan được, đi vào nơi hiểm địa khó thua được. Thực ra thế tử Ninh Vương đã không còn quân đội, chỉ cần một hộ dân dẫn theo một vài nhân mã đi vào thì có thể dễ dàng bắt giữ được y. Nếu không phải thân phận y quan trọng, hơn nữa lại đi vào nơi đất Man mà quan phủ không khống chế thực tế, thì căn bản không cần đường đường là Quốc Công đích thân xuất ngựa.

Người Dao dưới chân núi Kim Đan nghe nói đã cư ngụ ở đây từ thời Hán Ngụy rồi, trong thung lũng có ba thôn trại, chia ra hơn mười dòng họ như Tương, Hà, Hoàng, Âu Dương. Chỉ xét theo dòng họ thì không nghi ngờ gì là người Hán. Ba thôn trại ước chừng hơn bốn ngàn người, trải qua hơn trăm ngàn năm, thôn xóm cũng không có sự thay đổi lớn lao gì.

*****

Bọn họ tụ tập cư ngụ theo dòng họ, một dòng họ là một môn lầu, hình thành bố cục cư trú lấy huyết thống làm mạch chủ. Ba thôn trại tạo thành hình tam giác, núi cao xung quanh hình thành một tấm chắn thiên nhiên phòng ngừa người ngoài đến xâm lấn. Bọn họ xây dựng cửa thành vững chắc ở những nơi giao nhau giữa núi này với núi khác, trên thành lầu có người canh gác, đồng thời cũng thiết lập đài quan sát và lỗ tên, trên cửa thành kiên cố có treo mấy trăm chiếc chuông lớn nặng nề, nếu có cảnh báo, các chuông đồng loạt vang lên, vang tận mây xanh.

Mảnh đất hữu hạn giữa những sơn cốc đều dùng để gieo trồng ruộng đồng, trại Dao được xây dựng trên từng sườn núi một, từng dãy từng dãy thôn nhà dần dần được hình thành theo thế núi, thường là nóc của nhà phía trước sẽ ngang bằng với sàn của nhà phía sau, trên cao nhìn ra xa, phía sau trại Dao là từng ngọn từng ngọn núi cao khe sâu liên tiếp không dứt, dãy núi trong cốc nhô cao, trăm ngọn tranh hùng, phảng phất như thiên quân vạn mã, hùng mãnh tiến lên.

Thám tử Cẩm Y Vệ đứng trên sườn núi chỉ tay nói: -Quốc Công, chúng thuộc hạ thăm dò tung tích thế tử Ninh Vương ở thôn trại trong cốc, mấy tòa sơn trại ở đây rất kính cẩn nghe lời với triều đình, nhưng đi sâu hơn vào trong núi thì người Dao không giao tiếp nhiều với bên ngoài lại không chút hảo cảm với người Hán chúng ta, hơn nữa ngụ ở nơi quá hiểm yếu, muốn đi vào tìm hiểu tin tức cũng rất khó khăn.

Dương Lăng gật đầu, đoạn nói: -Đi thôi, đi xem trong trại, tìm hiểu thêm tình hình cụ thể rồi mới tính toán tiếp được.

Ở đây tuy rằng cũng có người Hán qua lại, nhưng phần lớn là người bán rong, bây giờ lại có một đội ngũ trên ngàn người, y giáp sáng choang đến, rõ ràng là đại quân của triều đình, làm cho dân chúng trong trại Dao chú ý. Đám người Dương Lăng vừa vào trong thôn liền thu hút rất nhiều người Dao đến vây xem.

Trên gương mặt chất phác của những người Dao này tràn đầy hiếu kỳ, không có vẻ sợ hãi đối với quan binh. Vừa vào sơn trại thì ập ngay vào mặt là một mùi hương của rượu, nhà nhà trong trại Dao đều ủ rượu, nhà nhà đều uống rượu, ở đây không có trà để khoản đãi khách khứa, trước nay đều lấy rượu thay cho trà, thay cho nước.

Đập vào mắt người chính là từng dãy từng dãy phòng ở thấp bé được xây dựng bằng bùn đất và đá tảng, vỏ cây sam làm ngói, thôn trang cổ xưa, gương mặt tươi cười thiện lương của những thông dân thuần phác, khiến cho những quan binh sát khí ngút trời cũng bất giác nở nụ cười hòa nhã, thu lại đao thương.

Một ông lão mái tóc trắng xóa, nếp nhăn đầy mặt được người khác dìu đỡ tới, ông ta mở to đôi mắt vẩn đục, hiếu kỳ mà đánh giá những vị khách phương xa này.

Dương Lăng từ trong miệng những do thám giả làm người bán hàng rong mà được biết người cho phép những trại Dao này qua lại rất nhiều với người Hán chính là Dao lão chế, thủ lĩnh trong thôn trại là một trưởng giả lớn tuổi được các họ trại dân tuyển chọn ra, bọn họ chia ra đảm nhiệm làm Thiên trưởng công, Đầu mục công, Quản sự đầu, Chưởng miếu công, Thiêu hương công, Phóng thủy công phủ trách tất cả sự vụ trong thôn như chiến tranh, tranh cãi, bắt giữ phạm nhân, cày ruộng trồng trọt vân vân.

Thiên trưởng công có quyền lực lớn nhất, tuổi tác cũng lớn nhất, ông lão trước mắt tám chín phần mười là Thiên trưởng công của trại Dao này. Dương Lăng vội vàng bước lên hai nước, ôn hòa chào hỏi với lão nhân gia, nói rõ thân phận của mình.

Ông lão bị lãng tai, nghe người đang đỡ ông ta lớn tiếng nói với ông ta xong thì chép chép cái miệng đã rụng sạch răng, nhếch môi mỉm cười. Ông ta lẩm bẩm một câu, hán tử tráng niên đỡ ông ta kia lại hòa nhã nói với Dương Lăng: -Ta là Quản sự đầu trong trại, Thiên trưởng công nói, hơn sáu mươi năm trước ông ấy từng đi đến thành Nam Xương, còn gặp qua Tri phủ lão gia người Hán nữa, nghe nói chức quan của ngài còn lớn hơn Tri phủ phải không? Vậy thì thật sự là khách quý mà, Thiên trưởng công rất vui mừng, muốn mời ngài đến nhà Dao vương uống rượu.

Quản sự đầu phụ trách chiến tranh, tranh đấu của người Dao, từ trước đến nay do người trẻ tuổi khỏe mạnh, can đảm quả cảm đảm nhiệm, đây cũng là vị trẻ tuổi nhất trong chư vị trưởng lão. Dương Lăng mỉm cười gật đầu, ra hiệu cho binh tốt dưới tay tạm thời đợi ở cửa trại, sau đó chỉ dẫn theo hơn hai mươi thị vệ thiếp thân đi theo phía sau vị lão giả run rẩy lập cập, đi lên trên dọc theo thềm đá.

Dương Lăng chú ý đến nơi ở của người Dao thấp bé hai bên đang mở rộng cửa chính, bên cửa chất từng bó từng bó cành thông, trong phòng lại đen tuyền. Đa số phòng chia thành hai tầng, không có cửa sổ, lại có rất nhiều lỗ tên, thỉnh thoảng có thể nhìn thấy trên xà nhà của hai hộ gia đình có treo thịt khô, nhẹ nhàng đong đưa trong gió, xem ra cuộc sống của dân chúng ở đây vô cùng kham khổ.

Nhà Dao vương do là nơi được dùng để xử lý công sự, cho nên hoàn toàn không ở nơi quá cao, trên thềm dài ít ỏi vài bậc chính là một dãy nhà khá rộng rãi, phía trước có một mảnh đất trống trải, chính giữa là một cái giá gỗ có hình đầu trâu, trên một trường can còn cắm một lá cờ vàng tượng trưng cho người Dao trên cao cao, phía trên còn có một chiếc trống cơm hình trụ có hai đầu hẹp dần về chính giữa, xung quanh còn cố định bằng một vài tấm ván gỗ dài, đây là nơi mà các lão nhân người Dao tụ họp thương nghị sự vụ trong thôn trại.

Trên chiếc ghế gỗ cao lớn ở chính giữa nhà Dao vương, trên tay vịn có khắc một cái đầu hổ, bên cạnh đặt dao, xiên, sừng trâu, ở đây đã không có Dao vương và Dao luyện, nhưng vẫn bày bố chỗ ngồi như vậy, trên chiếc bàn phía sau thờ phụng Bàn Vương của tất cả quân chủ, Bàn Cổ khai thiên lập địa.

Gương mặt ngăm đen của Thiên trưởng công tràn ngập tươi cười, ông ta nhiệt tình gọi người dâng rượu gạo cho các vị quan lão gia người Hán này, Quản sự đầu nâng chén mời rượu, đoạn nói: -Năm nay mời rượu rượu nặng nề, để tránh mời đến sư công ta, một mời Ngọc đế tôn Đại đế, hai mời Sung nguyên Lý Lão Quân

Lời của y nhanh chóng bay đi, Dương Lăng nghe mấy câu thì không hiểu rõ, có điều hương phong thuần phác như vậy rất cảm động lòng người, hắn mỉm cười nâng chén hòa cùng, tuy nói thân mang công vụ không dám uống nhiều, nhưng vẫn uống mấy ngụm lớn, rượu kia thơm ngọt thuần túy, hậu kình đủ nhẹ, thật sự là hương vị rất ngon.

Ông lão uống rất được, Dương Lăng nhấp ba ngụm, ông lão đã uống ba chén to rồi. Nhà người Dao không có trà, trước nay đều lấy rượu thay trà, khi bọn họ trồng trọt uống rượu, khi đốn củi uống rượu, khi xem kịch cũng uống rượu, rất nhiều người mỗi ngày đều phải uống ba bốn cân, chút rượu này dĩ nhiên là không đáng gì.

Dương Lăng uống rượu rồi lại nói rõ ý đồ đến đây với Quản sự thủ. Quản sự thủ vội thuật lại cho Thiên trưởng công. Nghe thấy lời Dương Lăng, ông lão nhíu lại hàng mày trắng đã rụng sạch rồi, ông ta vuốt chòm râu dài nói mấy câu với Quản sự thủ, Quản sự thủ dịch lại nói: -Thiên trưởng công nói, hai ngày trước người vào núi thăm dò quay về nói, đích thực là có mấy người mà ngài nói vào núi, bây giờ là thượng khách của Dao vương Bàn Khất Thực trong núi, nghe nói Dao vương còn có ý muốn chiêu y làm con rể, không ngờ y lại là tội phạm bỏ trốn.

Dương Lăng vội nói: -Đúng vậy, triều đình vốn muốn động binh đánh dẹp, nhưng ta từng đến đây, nhỉn thấy dân phong nơi này chất phác, dân chúng yên vui, Thiên trường công nhiệt tình đãi khách, thực không muốn dấy lên chiến hỏa ở đây. Sinh Dao trong núi cách biệt với bên ngoài, chỗ ở hiểm trở, cũng chỉ có quan hệ nhiều với các vị hơn thôi. Thiên trưởng công lão nhân gia đức cao vọng trọng, có thể mời lão nhân gia phái người vào núi nói chuyện với Dao vương trong núi giao ra phạm nhân kia hay không?

Sắc mặt của Quản sự thủ thận trọng hẳn lên, y nói chuyện cực nhanh với lão đầu tóc trắng thật lâu, mới lộ vẻ khó khăn nói:

-Thiên trưởng công nói, ông ấy đã hiểu ý của ngài, Ninh Vương muốn đoạt tài sản của cháu ông ta, bây giờ đã bị trừng phạt, nhi tử của ông ta chỉ dẫn theo mấy người gặp nạn đến đây, vua của Đại Minh vì sao còn không chịu buông tha vậy? Dù sao cũng là huynh đệ thúc bá, bỏ qua cho y thì có quan hệ gì đâu?

*****

Dương Lăng không biết nên khóc hay nên cười đáp lời: -Lão nhân gia tâm địa thiện lương, nhưng ông ấy không hiểu, một quốc gia khổng lồ không thể cai quản giống như một thôn trại được. Thế tử Ninh Vương chạy thoát, y sẽ không cam tâm ở lại trong núi cả đời, sớm muộn gì cũng sẽ câu kết với một số người có dã tâm để sinh sự, quốc có quốc pháp, gia có gia quy, nếu không thể tuân thủ pháp chế thì sau này thiên hạ sẽ đại loạn.

Quản sự Thủ lại nhỏ giọng nói với ông lão một lần, đoạn nói: -Bàn Khất Thực tính tình cao ngạo, xưa nay không đặt ai vào mắt. Nếu muốn ông ta giao khách của mình ra thì chính là sỉ nhục cực lớn của ông ta. Tuy nói Thiên trưởng công bối phận tôn quý, nhận được sự tôn trọng trong trại Dao, nhưng cũng không tiện nhúng tay vào chuyện của sơn trại người khác.

Dương Lăng thở dài, nói: -Nếu là như vậy, chúng ta chỉ đành trực tiếp đòi người với vị Dao vương này. Nếu ông ta không giao thì chỉ có đao binh gặp nhau, đến lúc đó, đại quân triều đình có thể phải mượn đường lên núi từ chỗ này của các vị. Các vị đừng sợ, chỉ cần không giúp đỡ vị Dao vương kia đối nghịch với triều đình thì triều đình sẽ không chút mạo phạm các vị.

Quản sự thủ càng căng thẳng, y vội vàng hỏi: -Phải phái rất nhiều người sao?

Dương Lăng cười nói: -Cũng không quá nhiều, tùy tiện phải hai ba vạn người vào núi thì được rồi.

Quản sự thủ sắp lồi cả tròng mắt ra ngoài, y lắp ba lắp bắp nói:

-Mấymấy vạn người nhiều vậy sao?

Quản sự thủ và Thiên trưởng công lại châu đầu ghé tai, một lúc lâu sau y mới nói: -Thiên trưởng công nói, ông ấy có thể phái người đi gặp Bàn Khất Thực, nhưng lại không dám cam đoan Bàn Khất Thực sẽ khuất phục. Thiên trưởng công nói, Bàn Khất Thực tôn sùng đạo giáo, tin phù thủy kính thần linh, vô cùng kính sợ Trương Đại Thiên Sư của Long Hồ Sơn. Nếu này có thể mời Trương Đại Thiên Sư ra mặt thì tin rằng Bàn Khất Thực nhất định sẽ sợ hãi thiên uy.

Trương Thiên Sư? Dương Lăng không ngờ những người Man cư ngụ trong núi nhiều đời không sợ triều đình hùng mạnh hơn bọn họ gấp trăm ngàn lần, mà lại tôn sùng Phật Đạo như vậy. Vừa rồi nghe bọn họ hát khúc mời rượu đều nhắc đến kính Ngọc Hoàng Đại Đế trước tiên, rồi lại kính Thái thượng lão Quân, cuối cùng mới đến đính sư công Miêu Vương, xem ra Trương Thiên Sư trong mắt những Man Di này đích thực có tác dụng uy hiếp mà trăm vạn đại quân cũng khó bì kịp.

Dao gia không thể so với Đô Chưởng Nam, thường nói núi Lĩnh Nam không nơi nào không có người Dao, người Dao có khắp nơi. Năm đó người Dao của Quảng Tây Đại Đằng Hạp và Quảng Đông La Đế tạo phản từng uy chấn thiên hạ. Nếu ngông cuồng xuất binh chém giết không kiêng nể gì để bắt thế tử Ninh Vương, khơi dậy mối thù của người Dao vậy thì cái được không bù được cái mất, huống hồ chính mắt nhìn thấy nơi này giống như thế ngoại đào viên vậy, lại bảo người ta làm sao nhẫn tâm khơi dậy chiến hỏa ở đây chứ?

Dương Lăng gật đầu, vui vẻ nói: -Rất tốt, vậy thì đa tạ lão nhân gia, kính xin lão nhân gia khuyên nhủ vị Dao vương trong núi kia đừng đối nghịch với triều đình. Trương Thiên Sư và bản Quốc Công là hảo hữu thâm giao, ta sẽ lên Long Hổ Sơn thăm hỏi y, hi vọng có thể hóa giải can qua, giải quyết hòa bình việc này.

Dương Lăng vừa thấy hai người thì từng nói ra thân phận Quốc Công của mình, nhưng vị Thiên trưởng công này rõ ràng là không coi Quốc Công là chức quan đáng nói gì, bây giờ vừa nghe nói hắn và Trương Thiên Sư thần thông quảng đại là hảo hữu, ông lão lại vội hiện vẻ kính sợ, cũng không dám lên mặt nữa.

Dương Lăng lúc này mới biết địa vị của Trương Thiên Sư trong mắt tộc Man đã gần như là thần thánh. Dao vương Bàn Khất Thực trong núi kia là ếch ngồi đáy giếng, không biết sự hùng mạnh của Đại Minh. Nếu bức ông ta thả người, e rằng khó tránh phải động đến binh đao liên lụy vô tội. Trương Thiên Sư nói không chừng chính là một nước cờ tốt để đột phá vòng vây.

Trong phòng luyện đan của phủ Thiên Sư, tiểu Phù Bảo nhi bận túi bụi, lò luyện đan lửa cháy bập bùng, trong đỉnh đan đang luyện "Càn khôn đan" mà nàng chế ra dựa theo bí phương Ngọc Điệp.

Thân là đệ tử Đạo gia, tiểu Phù Bảo dĩ nhiên hiểu luyện đan thế nào, nhưng trước nay khi luyện đan đều có tiểu đạo đồng hầu hạ, nàng không cần quan tâm một số việc nặng nhọc. Bây giờ việc luyện chế Càn Khôn đan quá trọng đại, hơn nữa có mấy vị thuốc quý báu không có trong phòng đan, nàng thừa dịp ca ca không ở nhà mà lén trộm từ của của y, dĩ nhiên không muốn để người ta biết.

Tiểu Phù Bảo tự mình bận rộng, hai má bị lò luyện đan hun cho đỏ bừng, trên tay trên má đều cọ đến mức khắp nơi là màu xám đen, mắt thấy lửa đã đủ độ rồi, nàng háo hức hớn hở mà tắt lửa lấy đan ra, kéo chiếc xích sắt treo trên nắp lò, vừa mở lò ra nhìn vào lại lấy Càn Khôn kim đan đã trở thành hai hạt châu đen đã cháy khét cả, căn bản chưa từng được luyện thành, bất giác có chút nhụt chí.

Đúng lúc này, tiểu đạo sĩ Tử Phong kích động cực kỳ chạy đến, gọi to ở bên ngoài: -Đại sư tỷ, tỷ có ở đây không? Mau đến xem, mau đến xem, thật hùng tráng nha!

Trương Phù Bảo ném hai viên đan dược vừa luyện xong giống như hai viên đạn sắt loảng xoảng một tiếng, lại vừa mừng vừa sợ nói vọng ra ngoài: -Cái gì mà rất hùng tráng? Đã xảy ra dị tượng gì sao?

Nàng vừa nói vừa vội vàng mở cửa phòng đan, thầm nói: -Tổ sư gia nhà ta luyện chế "Cửu thiên thần đan" trong núi này xảy ra dị tượng, khi kim đan được luyện thành thì có long hổ hiện hình triều bái, lẽ nào Càn Khôn thần đan của ta uy lực quá lớn, đan còn chưa luyện xong thì đã quỷ khóc thần sầu, trời hiện dị tượng sao?

Trương Phù Bảo mở cửa phòng, tiểu đạo sĩ Tử Phong nhìn trên gương mặt trắng mịn như ngọc của nàng loang lổ chấm đen trắng, bất giác sững sờ. Trương Phù Bảo đã không nhịn được nói: -Nói nhanh, đệ nhìn thấy dị tượng gì, rốt cuộc thì có gì hùng tráng?

Đạo đồng Tử Phong vội nói: -Dưới núi có quan binh lên núi nha, Thiên Sư đã đi nghênh tiếp, Uy Quốc Công gia lên núi triều bái tổ sư Tam Thanh, chuyện vui mừng nha. Quan binh kia, tinh kỳ phấp phới, đao thương chói mắt, trùng trùng điệp điệp, rất hùng tráng nha.

Trương Phù Bảo thất vọng: -Hóa ra không phải ta luyện mà xuất hiện dị tượng!

Nàng bĩu môi, đột nhiên nhảy dựng lên cao, cả kinh thất sắc nói: -Ngừng ngừng ngừng, đệ nói ai lên núi hả?

-Uy Quốc Công Dương Lăng nha. Tiểu đại đồng Tử Phongg không hiểu ra sao cả nói.

Trương Phù Bảo nghiến răng nghiến lợi nghĩ: -Là phúc không phải họa, là họa tránh không khỏi, mối họa lớn này cuối cùng vẫn lên núi mà.

Nàng nhắm mắt lại, thần thần bí bí bấm tay tính toán, sau đó rất trịnh trọng nói: -Theo ta bấm tay tính toán, hôm nay xuất hành lợi ở đông nam, bần đạo đi tránh họa thôi. Dứt lời liền bỏ lại đạo đồng Tử Phong đang trợn mắt há mồm, vội vàng nghênh ngang rời đi.

Trương Phù Bảo đã xem Dương Lăng như ma chướng trên con đường tu hành của nàng, đặc biệt là ngày đó bốc quẻ, tính ra nếu mình thành thân với y thì rất không may, có tai nạn đổ máu, cho nên càng thêm bài xích đối với y.

Nàng lại quên mất, quẻ tượng chỉ dẫn hư hư thực thực, có thể lớn có thể nhỏ, có thể có có thể không, chính trong lòng nàng đã tồn tại ý phản đối từ trước, kế quả bốc quẻ được giải thích theo hướng sớm có trong lòng, làm sao có thể không sai một li, đi một dặm chứ.

Thành thân với hắn sẽ có tai nạn đổ máu cũng coi như là lời cảnh giác không cát lợi sao, có hoàng hoa khuê nữ nào mà không có tai nạn đổ máu đêm động phòng chứ, Trương Phù Bảo nào làm sao ngoại lệ được, đây mà coi là ý của quẻ bói sao?

Crypto.com Exchange

Hồi (1-477)


<