← Hồi 435 | Hồi 437 → |
-Cái gì? Hoàng huynh muốn dẫn muội đi Giang Nam? Việc nàyviệc này ổn thỏa chăng? Ngự giá thân chinh là quốc gia đại sự, muội đi theo, một khi truyền ra ngoài, ắt bị bá quan làm khó.
Công chúa Vĩnh Phúc không biết hoàng huynh sao lại muốn dẫn nàng nam hạ. Tuy rằng có thể du ngoạn nơi xa, đối với một thiếu nữ chưa đến mười bảy tuổi mà nói là một chuyện vui mừng khiến tim người ta đập thình thịch, nhưng từ nhỏ đã nhận sự giáo dục của hoàng thất khiến lý trí của nàng đã đưa ra lời từ chối.
Chính Đức cười khan nói: -Cho nên nha, không thể để muội dùng thân phận công chúa mà công khai đi được, may mà chúng ngoại thần đã từng nhìn thấy dáng vẻ của muội cũng không được bao nhiêu người, muội giả làm thị nữ của huynh ngồi cùng thuyền với hoàng tẩu muội, những người hầu hạ trên thuyền đều là người bên cạnh huynh, lúc đó cũng không còn vấn đề gì nữa.
-Ừm, hoàng huynh muốn muội theo tiếp hoàng tẩu nha Công chúa Vĩnh Phúc bừng tỉnh đại ngộ, trên gương mặt như minh châu nở một nụ cười.
-Ngốc! Sao huynh lại có một muội muội ngốc như vậy chứ! Chính Đức Hoàng đế trừng mắt, dậm chân, lớn tiếng thô lỗ nói: -Trẫm đi đánh giặc, Dương Lăng có thể không đi sao, muội còn không hiểu sao? Dứt khoát đi, muội đi hay không hả?
Khuôn mặt xinh đẹp của Vĩnh Phúc lập tức đỏ lên, ánh mắt lại sáng ngời, nàng mấp máy miệng, cúi đầu che dấu vẻ vui mừng trên mặt, xấu hổ thẹn thùng nói:
-Ừm, hoàng tẩu đã muốn theo hoàng huynh nam chinh, muội đồng ýđồng ý theo cùng hoàng tẩu.
Chính Đức thấy muội muội khó lắm mới tỏ ra vẻ xấu hổ của nữ nhi, không khỏi bật cười ha ha, cười đến mức mặt Vĩnh Phúc đỏ bừng không còn mặt mũi nào, nàng xấu hổ không thôi, không khỏi liếc trắng ca ca nàng.
Tiếng cười của Chính Đức còn chưa dứt, đột nhiên một bóng người lóe lên, hương thơm ập vào mặt, hai tiểu mỹ nhân xinh đẹp một trái một phải kéo lấy ống tay áo của y, Chính Đức vội vàng nói: -Chậm đã, chậm đã, hoàng huynh vừa bị người ta kéo rách một bộ rồi đó.
Vĩnh Thuần lắc tay áo, luôn miệng nói: -Hoàng huynh, hoàng tẩu phải đi, hoàng tỷ phải đi, bọn muội cũng phải đi.
-Ôi Sắc mặt Chính Đức nghiêm nghị, kéo lại tay áo, vô cùng nghiêm túc nói: -Hoàng tẩu muội muốn chăm sóc cho trẫm, hoàng tỷ muội muốn bồikhụ khụ, cũng có việc quan trọng trong người mà, hai người các muội đi theo làm gì? Hơn nữa, hoàng tỷ muội bây giờ đang ở trong hoàng am, chỉ cần che đậy một chút thì có rời kinh hay không có ai mà biết được chứ? Hai người các muội rời khỏi cung, trước tiên là mẫu hậu và hoàng hậu ở đó không thể nào gạt được.
-Việc này dễ thôi. Đôi mắt hưng phấn của công chúa Vĩnh Thuần lấp lánh ánh sao: -Hoàng huynh giao việc này cho muội đi, muội đi nói một tiếng với mẫu hậu, nói là thời tiết giá rét, ngoại ô tiêu điều, hoàng tỷ không chịu hồi kinh, muội và Tương Nhi đến ở cùng tỷ ấy một tháng.
Chính Đức bất đắc dĩ nói: -Vấn đề là hai nha đầu các muội đi theo để làm gì?
Công chúa Vĩnh Thuần nắm chặt nắm tay nhỏ, dõng dạc hùng hồn nói: -Ninh Vương tung tin đồn về hoàng huynh, lẽ nào muội và hoàng tỷ cũng là con nuôi hay sao? Chúng ta cùng chung mối thù nha! Bọn muội phải kiên định đứng phía sau huynh, như vậy chính là sự đả kích có uy lực nhất đối với lời đồn nha, là sự ủng hộ lớn nhất đối với hoàng huynh!
-Ặc Chính Đức cười khan nói: -Thật ra các muội an phận đợi ở trong kinh chính là sự ủng hộ càng lớn hơn đối với hoàng huynh nữa.
Tương Nhi vào kinh đã lâu, cũng biết vị hoàng huynh này đặc biệt dễ nói chuyện, thật ra bình thường căn bản không có phát cáu gì cả, cho nên từ lâu đã không còn sợ hãi y nữa, nàng lập tức hát đệm ở bên cạnh, nói: -Phải đó hoàng huynh. Thật ra bọn muội ở sâu trong cung, làm sao có ai chú ý chứ, chỉ cần giấu được Thái hậu, Hoàng hậu là được rồi. Muội và Vĩnh Thuần cũng giả làm thị nữ là được, trên đường đi nhất định sẽ ngoan ngoãn khôn khéo, tuyệt đối không thêm phiền cho hoàng huynh đâu.
-Hai vị ngự muội, một hai người huynh còn có thể che đậy, ba vị công chúa đều đến Nam Kinh cả, làm sao có thể che giấu tai mắt người khác đây? Huynh vốn đang hi vọng hai người các muội có thể ở lại trong kinh yểm trợ cho Tiên Nhi và Vĩnh Phúc đây. Các muội nghe hoàng huynh đi, đừng đi theo nữa. Các muội quan tâm trẫm, trẫm cũng ghi nhận trong lòng, trẫm nhất định sẽ nhanh chóng bình định phản loạn, khải hoàn trở về mà!
Tiểu công chúa Vĩnh Phúc trợn trắng mắt: -Hoàng huynh à, huynh bảo muội muội nói gì mới được đây? Ai quan tâm huynh khải hoàn hay không chứ? Vừa rồi không phải nói rõ rồi sao? Phong cảnh Giang Nam muội còn chưa từng nhìn thấy đó, thật không dễ dàng gì mới có thể đi một chuyến, lúc này không đi, thì cơ hội thế này muội có thể tìm được ở đâu chứ? Huynh bớt tự mình đa tình đi!
-Ặc Chính Đức chịu thiệt, phẫn nộ nói: -Được, muốn đi thì đi, nhưng phải nhớ kỹ, các muội đi thì là thị nữ, ngoan ngoãn quy củ ngồi chờ trên thuyền, trên xe cho huynh, không có lệnh của huynh, không cho phép chạy nhảy loạn.
Chính Đức nói xong thì phẩy tay áo một cái hầm hầm hừ hừ bỏ đi, vừa đóng cửa phòng thì nghe trong phòng vọng ra tiếng hoan hô, sau đó là tiếng của một nữ nhân cười ha hả nói: -Hoàng tỷ, đoạn đường này xe ngựa đồng hành, cơ hội nhiều lắm, vừa rồi muội linh cơ khẽ động, lại nghĩ ra một diệu kế rồi, ha ha ha
Hai thanh âm mềm mại đồng thanh kinh hô: -Hả? Muội lại có diệu kế à?
Chính Đức tìm Dương Lăng đang sắp xếp chuyện nam chinh đến, nói ra chuyện ba vị công chúa và Đường Nhất Tiên muốn theo quân viễn chinh. Dương Lăng vừa nghe thì lắc đầu nguầy nguậy như trống bỏi: -Không ổn! Không ổn! Hoàng thượng, việc này phải cần nhắc đã, các vị công chúa và hoàng phi tuy nói là giả thành cung nữ, nhưng các nàng dù sao cũng không phải cung nữ, một khi sơ suất để lộ dấu vết, bị chúng đại thần biết được thì khó tránh khỏi dẫn đến sự chỉ trích, nếu chỉ là một mình hoàng phi đồng hành, thần còn có thể sắp xếp thỏa đáng.
-Ôi, cũng không thể nói như vậy được. Vẻ mặt Chính Đức Hoàng đế ôn hòa nói: -Sở dĩ trẫm đồng ý, cũng là vì cảm thấy thẹn với hoàng muội nha, khó có khi muội ấy muốn ra ngoài thư giãn tâm tình, đi ra ngoài cũng có chỗ tốt, nói không chừng khi trở về sẽ phai nhạt tâm tư xuất gia nha.
-Khanh là cánh tay phải của trẫm, là thân tín trong thân tín của trẫm, là đáng tin trong đáng tin, chuyện nhà của trẫm cũng là chuyện nhà của khanh, muội muội của trẫm cũng là muội muội của khanháchcũng là người nhà của khanh.
-Đừng nói là hôn sự của ngự muội khanh cũng có trách nhiệm, cho dù không có trách nhiệm, khanh cũng phải nghĩ cách tìm chút trách nhiệm cho mình mà, đúng không. Có câu "Chủ ưu thần nhục", bây giờ trẫm đang ưu sầu vô cùng, khanh có cảm thấy sỉ nhục không?
Dương Lăng dở khóc dở cười nói: -Hôm nay Hoàng thượng sao lại nói hươu nói vượn không thứ tự gì vậy nha?
Hắn bất đắc dĩ nói: -Vậythần nghe theo lời dặn của Hoàng thượng, thần nghĩ cách để sắp xếp họ lên thuyền là được, nhưng nếu họ gây ra chuyện gì, Hoàng thượng phải làm chủ cho thần, không thể để thần chịu tiếng xấu nha.
Chính Đức mặt mày hớn hở vỗ vỗ ngực nói: -Yên tâm, trẫm đã để khanh chịu uất ức khi nào chưa nha, khanh gây ra chuyện thì thì trẫm đều gánh cả cho khanh!
Dương Lăng nghe xong thì rất buồn bực: -Ta đang lo lắng tiểu công chúa nghịch ngợm gây ra chuyện, người làm hỏng việc dù sao cũng sẽ không phải là ta nha, ngữ khí này của Hoàng thượng... thằng nhãi này bây giờ rõ ràng là muốn để ta gánh tiếng xấu mà!
Chính Đức Hoàng đế đã được như nguyện, cuối cùng đường hoàng đi Giang Nam rồi.
Y ban ra Thánh chỉ, chiêu cáo thiên hạ, vạch tội Chu Thần Hào mưu nghịch soán vị, lột bỏ phong tước và tông tịch của ông ta, đồng thời hạ lệnh các quân đội phủ đạo Giang Nam tập kết binh mã, chia nhau tiến công Giang Tây, bản thân mình thì xuất phát từ Kinh sư, suất lĩnh đội ngũ vạn người tinh nhuệ của Kinh Quân, Biên Quân nam hạ.
*****
Chính Đức Hoàng Đế lấy tiếng là nam chinh, thật ra là nam tuần, Dương Lăng không trông cậy y sẽ có tác dụng gì trên chiến trường, mà chỉ kỳ vọng các lộ binh mã Giang Nam bao vây tiến công Giang Tây, cho nên đại quân của Hoàng đế còn chưa xuất phát, Binh Bộ liền phụng chỉ ban ra chỉ lệnh, truyền đạt lại chỉ thị tác chiến tỉ mỉ với quan Tổng binh của bốn lộ đại quân Bạch Trọng Tán, Lý Sâm, Hà Bính Văn, Hứa Thái.
Ngày đầu tiên Hoàng đế xuất phát, phải đến tế Thái Miếu, cáo biệt Thái hậu, Hoàng hậu và bá quan trong kinh phải đưa tiễn ra khỏi thành, một loạt nghi thức quá rườm rà, cho nên đại quân đi về phía nam không được bao lâu, vừa đến Trác Châu thì trời đã tối rồi, chỉ đành dựng trại đóng quân ở đây. Trác Châu cách Kinh sư chỉ có sáu mươi dặm, cũng là một tòa thành cổ ngàn năm, Hán Chiêu Liệt đế Lưu Bị, Tống Thái Tổ Triệu Khuông Dẫn, Thiền Tông Lục Tổ Huệ Năng, một trong tứ kiệt thời Sơ Đường Lư Chiếu Lân, thi nhân thời cổ Giả Đảo vân vân đều sinh ra ở đây, có thể nói là nơi địa linh nhân kiệt.
Có điều tuy nơi này cách Kinh thành khá gần, Chính Đức và Dương Lăng ai cũng chưa từng đi qua, bây giờ coi như đã đến đây một lần, nhưng sắc trời đã tối muộn, hơn nữa thân mang quân vụ, có rất nhiều việc cần phải xử lý, cho nên không có tâm tình đi dạo. Trên thực tế Chính Đức phải theo đường thủy đến Giang Nam, nhưng do thuyền rồng của y quá to lớn, lại cần triệu tập rất nhiều chiến thuyền, cho nên trước tiên ngồi xe ngựa đi từ Kinh sư, đến Đức Châu lại chuyển sang ngồi thuyền.
Cho nên Dương Lăng thu xếp ổn thỏa cho xa giá trú đóng, trước hết sai người thông báo tin tức đến Lâm Thanh, Đức Châu, để địa phương sớm chuẩn bị, đồng thời phái người về kinh, nghênh tiếp ba vị công chúa và Đường Nhất Tiên, bởi vì hoàng thất, hoàng thân, quý tộc, quan viên đưa tiễn trong ngày đầu tiên rất nhiều, sợ rằng các nàng không tiện ẩn nấp, Dương Lăng để lại ba ngàn tinh binh, chờ khi đại đội nhân mã trú quân rồi mới nhân đêm tới đón các nàng hội hợp.
Chính Đức Hoàng đế vừa mới ở lại liền nhận được một tấu chương quân tình mới nhất, Dương Lăng và Chính Đức lắng nghe báo cáo từ miệng của người đưa tin, lại xem xét tấu chương mà Hứa Thái và Ngũ Văn Định tự tay viết, đối với trước mắtách, nên nói là có hiểu biết thêm một chút về tình thế chiến trường mấy ngày trước.
Sau khi Ninh Vương khởi binh, thế như chẻ tre tiến công Nam Khang, vây hãm Cửu Giang, tướng canh giữ ở địa phương đều bỏ trốn toàn bộ, ngay cả các loại thuyền cũng bị phản quân lấy được toàn bộ. Thanh thế của Ninh Vương cực thịnh, khí thế hùng hổ lao thẳng đến An Khánh, ngờ đâu lại đụng phải một cây đinh rắn chắc ở đây.
Tri phủ Ngũ Văn Định giỏi văn giỏi võ, trị chính cầm quân đều rất tài giỏi, vừa nghe tin cảnh báo thì ông ta lập tức gia cố tường thành, củng cố thủ thành, chiêu mộ người nghĩa dũng, hiệu triệu thân sĩ xuất tiền xuất lực. Lúc Ngũ Hán Siêu ở An Khánh có tạm thời nhậm chức Thủ Bị Đoàn luyện, tạm thay việc huấn luyện binh Đoàn luyện, khi đó đã chiêu mộ huấn luyện được năm ngàn dân tráng, thế là cũng kéo nhau vào thành toàn bộ, gia nhập vào đội ngũ quan binh thủ thành.
Ninh Vương đến dưới thành An Khánh rồi, lúc mới bắt đầu cũng muốn dùng thượng sách, không đánh mà khuất phục được người ta. Ông ta nghe nói Tri phủ An Khánh Ngũ Văn Định là Tiến sĩ năm thứ mười hai Hoằng Trị, vừa hay trong số những hàng quan dưới tay ông ta cũng có một Thông phán Vương Linh Hạc cũng là Tiến sĩ cùng khoa với Ngũ Văn Định. Tuy nói hai người không quen thân với nhau, nhưng dù sao cũng có quan hệ cùng năm, hơn nữa người này rất có tài ăn nói, Ninh Vương liền phái hàng quan này vào thành dùng tiền nhiều lợi nhiều, tiền tài mỹ nữ để chiêu hàng Ngũ Văn Định.
Vương Linh Hạc đã lên thuyền giặc, lúc này dù sao cũng không còn tiền đồ gì đáng nói nữa rồi, hơn nữa thê tử nhi nữ đều làm con tin ở Nam Xương, cũng chỉ phải tuyệt vọng mà bán mạng cho người ta, vào thành khuyên bảo Tiến sĩ cùng khoa Ngũ Văn Định. Ngũ đồng học rất khách sáo, dâng trà đãi khách cực kỳ nhiệt tình, không ngờ vừa hỏi rõ được ý đồ đến đây liền lập tức trở mặt, chỉ thẳng vào mũi mà mắng ông ta đến cẩu huyết lâm đầu.
Vương Linh Hạc cũng là người đọc sách thánh hiền nhiều năm, tự biết đuối lý, chỉ đành nhẫn nhịn không nói để mặc ông ấy mắng, nhưng khi ông ta muốn đứng dậy quay về giao phó thì Ngũ Văn Định lại không thả ông ta đi, hét to một tiếng liền gọi người trói ông ta lại. Vương Linh Hạc không ngừng kêu khổ, chỉ đành nhắc đến quy củ "hai nước giao tranh không chém sứ" ra để mong tìm đường sống, nhưng lần này lại trở thành tự tìm đường chết.
Ngũ Văn Định vốn muốn quăng ông ta vào trong ngục trước, vừa nghe đến "hai nước" thì không khỏi giận tím mặt, thiên hạ chỉ có một Đại Minh, chỉ có một Hoàng đế, lấy đâu ra mà hai nước? Kẻ nhắm mắt bán mạng cho phản tặc như vậy thì giữ lại để lãng phí lương thực sao?
Ông ta ra lệnh một tiếng, gọi người chém đầu Vương Thông phán, sau đó mặc giáp trụ chỉnh tề, cùng đi lên thành lâu với nhi tử Kiêu Kỵ Úy tướng Ngũ Hán Siêu, An Khánh Thủ Bị Âu Dương Hải, ném đầu của Vương Thông phán xuống dưới thành, sau đó chỉ tay mắng to.
Ninh Vương Chu Thần Hào hai mắt trông mong đang chờ đợi khí thế bá vương của mình được chấn hưng, Ngũ Văn Định cầm ấn mở cửa thành đầu hàng, làm một tấm gương tốt cho chúng quan viên Nam Trực Lệ, không ngờ rằng lại chỉ đợi được một cái đầu người và một trận mắng chửi lên án. Ninh Vương không khỏi tức giận đến mức chết đi sống lại.
Ninh Vương thấy Ngũ Văn Định không uống rượu mời, lập tức hạ lệnh công thành. Đầu thành lập tức hành động đáp lại, chào hỏi bằng lợi tiễn hỏa súng, khúc gỗ tảng đá. Ngũ Văn Định sức lớn vô cùng, có thể sử dụng bốn chiếc cung đá, ông ta lấy chiến cung của chính mình ra, giương cung bắn về phía Ninh Vương. Một tiễn này ngờ đâu lại nằm ngoài dự liệu của quân địch mà bay xa vào trong trận, nếu không phải Đại pháp sư Lý Tự Nhiên khi đó ở bên cạnh Ninh Vương kịp thời giơ kiếm ngăn cản, thì một tiễn này đã lấy đi tính mạng Ninh Vương, dọa cho Ninh Vương sợ tới mức thúc ngựa bỏ đi.
Bây giờ đã qua mấy ngày, thành An Khánh vẫn đang phòng thủ kiên cố. Ninh Vương dùng Phụ dung binh, tinh binh Tam Vệ của mình, còn có quân lưu manh của Tam Sơn Ngũ Nhạc thay phiên nhau tới công thành, hơn nữa đích thân mình mặc giáp cầm khiên, tay vung bảo kiếm đứng đốc chiến ở xa xa, lệnh cho binh lính lấp chiến hào, dựng thẳng thang, chờ đợi tất thắng, nhưng trước sau vẫn không thể công phá được một tấc nào, không thể không thay đổi phương án hay khác.
Hai phụ tá Lưu Dưỡng Chính, Lý Sĩ Thực của ông ta đề nghị ông ta bỏ qua An Khánh, đi đường vòng tấn công Nam Kinh, chỉ cần đánh hạ Nam Kinh, cử hành đại lễ đăng cơ trên điện Kim Loan của Thái Tổ Hoàng đế thì có thể chiếm được ưu thế lớn hơn nữa trên danh nghĩa, đủ để trấn áp được rất nhiều quan lại các nơi Giang Tây, cũng khuất phục càng nhiều quan lại hơn nữa.
Nhưng làm như vậy cũng có mạo hiểm. An Khánh là cửa lớn phía nam của Nam Trực Lệ, bây giờ Nam Kinh đã có chuẩn bị, một khi tiến công Nam Kinh không được, lại bị triều đình lấy An Khánh làm cứ điểm, chặt đứt đường lui sau này vậy thì nguy hiểm.
Mặt khác, nếu khi bọn họ tấn công Nam Kinh, An Khánh lại phát binh đột kích, vậy sẽ lâm vào mối nguy hai mặt đối địch. Tinh thần chủ nghĩa mạo hiểm anh hùng và tinh thần cách mạng chủ nghĩa lãng mạn của Ninh Vương rõ ràng kém xa hai vị tú tài này, cho nên không đợi cho đám võ tướng phản đối thì ông ta đã dứt khoát cự tuyệt.
Đám đạo tặc Vương Tăng Vũ, Dương Tử Kiều đề nghị ông ta chia hai đường, đường bộ thì tiếp tục tấn công An Khánh, đường thủy thì đi theo dòng sông mà đến thẳng Nam Kinh, cách này thực ra rất khả thi, bởi vì đại quân của ông ta trên thực tế gần mười vạn, mà bất luận là ở An Khánh hay là Nam Kinh thì lúc này đều không có nhiều binh mã như vậy.
Tướng lĩnh của các phủ đạo khác mặc dù biết Ninh Vương mưu phản, nhưng khổ là không có hoàng mệnh cũng không dám tự ý rời khỏi khu vực phòng thủ, tự mình chủ trương truy đuổi diệt phỉ. Cứ như vậy, khi hơn mười vạn đại quân công thành thì hoàn toàn không thể sắp xếp lên chiến trường toàn bộ được, người nhàn rỗi không làm gì chỉ có thể ăn cơm, còn không bằng phái người ra ngoài do thám. Dụng binh hai mặt như vậy, cho dù là đội quân nào công phá thành thì đều có thể kịp thời chi viện giúp đỡ cho đội quân còn lại.
*****
Ninh Vương nghe thấy có lý, vội vàng phái Nghi tân Lý Long của nhị quận chúa và Phó Đô đốc Hành quân Đại Cẩu Tử dẫn theo một đội chiến thuyền tấn công Nam Kinh, lại không ngờ là bây giờ Nam Kinh đã có thủy sư trú đóng. Bành Sa Ngư càng già càng dẻo dai, trước đó ôm lòng muốn đánh Lưu Thất, kết quả chỉ vớ được một vài chiếc thuyền, bắn ra mấy quả pháo đối với Thải Thạch Ki, lần này ông ta có thể nếm được mùi thịt rồi.
Một trận thủy chiến đã đánh chìm mười một chiến thuyền của Ninh Vương, nhị quận chúa của Ninh Vương trở thành quả phụ, Phó Đô đốc Đại Cẩu Tử trở thành chó rơi xuống nước, sau khi bơi chó một đường thì được người ta cứu lên một chiếc thuyền Thương Sơn, dẫn theo tàn binh bại tướng kéo buồm chạy về An Khánh. Bành Sa Ngư điên cuồng đuổi theo mấy chục dặm, lại đánh chìm thêm hai chiến thuyền, lúc này mới chưa thỏa mãn mà quay về.
Ninh Vương nghe nói thủy sư triều đình lợi hại như vậy, bất giác âm thầm kinh hãi. Bọn họ cũng đúc được pháo Phật Lang Cơ, nhưng binh khí tốt cũng phải có binh lính thuần thục thao tác thì mới có thể phát huy uy lực hùng mạnh của nó được, Ninh Vương trộm đúc chiến pháo đã coi như là có bản lĩnh lớn, làm gì có chỗ nào để mà ông ta lén lút huấn luyện pháo binh chứ? Những thủy binh kia chỉ là lâm trận mới mài gươm, làm sao mà tác chiến được với thủy sư triều đình kinh nghiệm sa trường chứ?
Bành Sa Ngư trấn giữ đường sông, thủy lộ không thông, Ngũ Đại hồ tử giữ thành, đường bộ đường thủy đều khó công, chọc cho Ninh Vương nổi trận lôi đình, pháo Phật Lang Cơ đã bất lợi đối với thủy chiến, thì dứt khoát tháo ra để công thành, không ngờ tiếng pháo của ông ta vừa vang lên bên này, thì ở đầu thành cũng nổ vang như sấm. Hóa ra trong thành An Khánh cũng có trọng pháo, nhưng Ngũ Văn Định vẫn luôn giấu diếm không dùng, cho đến khi ông ta lấy pháo công thành thì mới lấy hỏa pháo ra chế phục ngược lại.
Thành An Khánh vốn dĩ chỉ có bốn khẩu đại pháo, nhưng Dương Lăng điều Ngũ Văn Định đến giữ An Khánh vốn dĩ là để đối phó việc Ninh Vương mưu phản, sao có thể không cho chút ưu đãi chứ? Hắn đã điều động sáu khẩu pháo Đại Tướng Quân tầm xa từ trong quân ra, lại xuất ra mười khẩu pháo Phật Lang Cơ ở trong thủy sư Chiết Giang vận chuyển vào thành An Khánh.
Pháo Phật Lang Cơ bắn ra rất nhanh, pháo Đại Tướng Quân tầm bắn xa, hai loại pháo phối hợp sử dụng, vừa hay giống như chiến trận Uyên Ương phối hợp binh khí dài ngắn mà quân Minh phát minh ra trong trận chiến diệt Oa, sắc bén vô cùng. Nếu pháo Phật Lang Cơ của Ninh Vương đặt xa thì không thể gây ra sự sát thương có hiệu quả đối với trong thành, đặt gần thì trở thành mục tiêu sống của sáu khẩu pháo Đại Tướng Quân dưới sức ép của hỏa lực trong thành, kết quả là có lợi khí trong tay lại không có tác dụng gì cả.
Khi ông ta không dùng pháo, Ngũ Văn Định sợ đạn dược của mình bị hao sạch cũng liền ngừng bắn pháo, hai bên lại triển khai giằng co vật lộn công thành thủ thành một lần nữa, cho tới nay Ninh Vương vẫn không thể tiến thêm được nửa bước.
Chính Đức Hoàng đế nhìn thấy chiến báo thì vui mừng không thôi, lập tức truyền chỉ khen ngợi Ngũ Văn Định, đồng thời lệnh cho Hứa Thái điều quân đến tăng thêm tiếp viện cho An Khánh, lệnh bảo vệ An Khánh không được mất. Chiến cục An Khánh như vậy, tảng đá lớn trong lòng Chính Đức đã dỡ xuống, y và Dương Lăng vui mừng vô cùng đi ra ngoài, mắt thấy quân đội đang dựng trại trú đóng, thỉnh thoảng lại hỏi han binh lính hai câu.
Hoàng đế bệ hạ mặt mày hớn hở, vô cùng hòa khí, hành động hòa nhập vào quần chúng như vậy làm cho mọi người cảm động chết rồi, một binh sĩ đang đóng cọc dây thừng của lều xuống đất gõ một cái, hung hăn đập vỡ mặt đất cách đó nửa thước, dọa cho binh lính đỡ cọc giật mình nhảy dựng, Dương Lăng vừa thấy liền vội vàng kéo tiểu Hoàng đế đang không ngừng vẫy tay đi.
Khi đêm đã khuya, ba ngàn vệ sĩ hộ tống Đường muội muội và ba vị tiểu công chúa đã đến Trác Châu, do lúc này đang ở trong quân, nhiều người lắm mắt, cho nên ba vị công chúa đều ra vẻ tùy tùng, nhân đêm tối mà trà trộn vào quân doanh.
Trong nhất thời cũng không tiện sắp xếp chỗ ở thoải mái xa xỉ, thật sự phải dẫn ba vị tiểu công chúa vào trong gian phòng mà tôi tớ ở, giường chung lớn, giường đất nóng hổi, chẳng qua chỉ là từ lâu đám thái giám nhận được chỉ thị đã đổi tất cả đệm giường thành loại tơ lụa, đổi mới hoàn toàn, ngược lại cũng không khiến ngươi ta ghét bỏ.
Dương Lăng còn lo lắng ba vị công chúa không quen, vội vàng đến trước sương phòng bên trái ở nhà ngang mà các nàng ở lại để thăm viếng, nhưng hắn vừa bước vào trong viện thì nghe thấy tiếng líu ríu hưng phấn vọng ra từ trong phòng.
Cũng như lúc trước khi Chu Hậu Chiếu dẫn Lưu Cẩn Bát hổ đến ăn bữa cơm tân gia của Dương Lăng, nhìn thấy cái gì cũng mới mẻ, chỉ một cái bánh xe bên miệng giếng thôi mà có thể chơi đến cả nửa ngày, ba vị công chúa cũng chưa từng trải nghiệm cuộc sống như vậy, cuộc sống mà những người bên cạnh quen thuộc vô cùng, đối với các nàng mà nói lại rất thú vị mới mẻ.
Nhất là chiếc giường chung lớn kia, ba vị công chúa không ngờ lại có thể ngủ chung một giường, đây chính là trải nghiệm nhân sinh rất hiếm có, ba vị công chúa mặc y phục lót mềm mại trắng tuyết ngồi trong phòng nói cười đùa giỡn không hề buồn ngủ.
Dương Lăng nghiêng tai nghe một chút liền yên lòng, hắn mỉm cười khoát tay, ngăn thị vệ, nội thị đang muốn thông truyền, an lòng quay về ngủ một giấc. Ba vị công chúa cười đùa thật lâu lại cảm thấy đói bụng, vội vàng lệnh cho cung nữ thị tùng bên người nấu bữa khuya, khoanh đôi chân nhỏ nhắn ngồi trên giường sưởi ăn, sau đó liên thuyên lải nhải tán gẫu thật lâu, cho đến khi trời sắp sáng mới ngủ.
Sắc trời sáng tỏ, đại quân lập tức khởi hành chạy đến Lâm Thanh. Ba vị công chúa ngủ không đủ giấc, ngồi trong xe lắc lư lay động, màn kiệu che phủ mà ủ rũ, lười biếng, chốc lát sau liền ngủ giống như ba con mèo nhỏ, dọc đường đi dĩ nhiên là nhu thuận. Dương Lăng cuối cùng cũng yên lòng đối với các nàng, cảm thấy Vĩnh Thuần và Tương Nhi công chúa nghịch ngợm gây sự thực ra cũng rất hiểu quy củ.
Lâm Thanh cách Đức Châu không xa, chỗ ở của Hoàng đế là trung tâm của thiên hạ. Các tấu chương quân tình, tình hình các nơi trong thiên hạ, các sự sắp xếp quốc sự quan trọng bình thường, quyết định quốc sách, phàm là những thứ mà Nội Các không thể quyết định, thì vẫn không ngừng đưa đến chỗ ngự giá hành quân, người đưa thư của các dịch trạm qua lại không ngớt.
Lâm Thanh nằm ở phía tây bắc Sơn Đông, đối diện cách nhau một con sông Vệ Vận Hà với Hà Bắc, phía đông giáp với hai huyện Trì Bình cách sông Mã Giáp và Cao Đường, phía bắc liên kết với huyện Hạ Tân địa khu Đức Châu, phía nam tiếp giáp với huyện Hòa Quan Liêu Thành Thị, là cửa ngõ quan trọng của Sơn Đông tiến ra phía tây, Tấn Ký tiến về phía đông.
Vận tải trên Vận Hà ở Lâm Thanh cũng hưng thịnh nhất, Đức Châu là trọng trấn quân sự đứng nhất của Vận Hà Sơn Đông, mà Lâm Thanh lại nổi tiếng về thương vận, là một trong năm thành phố thông thương với nước ngoài ở Giang Bắc, có được vinh dự "phồn hoa vượt hai kinh", "sung túc giáp quận Tề", chỉ riêng hạng mục thu thuế qua cửa của Lâm Thanh thì đã đứng đầu trong tám trạm thu thuế lớn nhất Vận Hà.
Đây vốn là nơi thương nhân tập hợp, giàu có vô cùng, bây giờ triều đình cải cách, dân chúng có hi vọng, lưu dân, ăn mày giảm bớt trên diện rộng, đi lại ở các nông thôn hương xã ngoài thành Lâm Thanh, đi lại ở đường lớn ngõ nhỏ trong thành Lâm Thanh có thể cảm nhận được hơi thở bừng bừng sức sống này.
*****
Chính Đức nhìn thấy tình hình dân gian như vậy thì càng thêm tin tưởng vào tân chính, cũng cảm ngộ thêm một chút đối với phương pháp cải cách ổn thỏa, mang lại lợi ích mà Dương Lăng đã tích tiểu thành đại, khéo léo dẫn dắt, thiết thực không phô trương, cân bằng thế lực cũ mới các nơi.
Nguy cơ chính là thời cơ, trí giả đối diện với nguy cơ không phải là chán nản chửi mắng, mà là nghĩ hết mọi cách biến nguy cơ trở thành thời cơ quật khởi, đạo lý này nói thẳng ra là không đáng một xu, nhưng khi gặp phải cảnh ngộ này, thì có bao nhiêu người có thể làm được chứ? Có thể xóa bỏ nguy cơ, điều tra bổ khuyết đã là không tệ rồi, ai sẽ nghĩ đến chuyện lợi dụng nguy cơ, biến hại thành lợi chứ? Nhưng mà bọn họ làm được rồi.
Hai ngày sau, ngự liễn của Hoàng đế đến Đức Châu rồi, sau đó bỏ lại xe mà lên thuyền, trước sau trái phải có hơn mười chiến hạm hộ tống, chính giữa là đủ loại thuyền cấp dưỡng, thuyền chở quân, và bên trong là thuyền rồng thiên tử cực kỳ to lớn, trùng trùng điệp điệp xuất phát về hướng Giang Nam. Hai bên bờ kênh đào có đội quân tuần tra cảnh giới ven đường, những nơi mà ngự giá tới thì thương thuyền, thuyền vận tải, thuyền quân, dịch thuyền bình thường liền tránh sang hai bên bờ từ sớm, cho nên lên đường rất nhanh.
Thuyền rồng của Hoàng đế là thuyền lâu năm tầng, tường vàng rực rỡ, vô cùng to lớn. Chiếc thuyền lớn này thả neo ở bên ngoài hành cung của Hoàng đế ở Đức Châu, hằng năm đều bảo dưỡng, giữ gìn rất tốt, tiêu hao vô số ngân lượng, đáng tiếc vẫn luôn dừng ở đây để chuẩn bị. Hoàng đế khó có dịp ra khỏi Tử Cấm Thành, trước sau vẫn không dùng được, bây giờ coi như là đã có tác dụng rồi.
Tầng thứ ba của thuyền rồng là gian phòng của Hoàng đế, hoàng phi, thái giám cung nữ bên người, còn có các cao thủ Đại Nội Cẩm Y Thị Vệ, và phòng khách rộng rãi, phòng dùng thiện, phòng nghị sự vân vân. Tầng bốn lại chia cho ba vị công chúa và bọn thái giám thị nữ bên người các nàng.
Dương Lăng dẫn ba vị công chúa đi trên khoang thuyền rộng rãi vững chãi, mỉm cười nói: -Ba vị điện hạ, trên đường đã chịu uất ức rồi, bây giờ đã lên thuyền rồng, toàn bộ đều là người bên cạnh Hoàng thượng, không cần phải cẩn thận như vậy nữa.
Chiếc thuyền rồng này hằng năm đều neo ở hành cung không sử dụng, nơi neo thuyền nửa lộ ra ngoài ánh mặt trời nửa thì bị công trình che lấp, cho nên phân nửa thuyền rồng khá ẩm ướt. Tuy rằng đã tu sửa khẩn cấp, nhưng mùi vị vẫn không tốt lắm, cho nên phòng của ba vị điện hạ thống nhất tập trung ở trước mạn thuyền trái.
Hắn chỉ tay nói: -Đây là phòng chữ Giáp, phòng của Vĩnh Phúc điện hạ, phòng chữ Ất thứ hai là phòng của Vĩnh Thuần điện hạ, phòng chữ Bính thứ ba là của Tương Nhi công chúa. Hắn chỉ xong, khẽ mỉm cười, chắp tay nói: -Ba vị điện hạ ngồi xe thuyền mệt nhọc khổ cực, xin mời về phòng nghỉ ngơi. Hoàng thượng vừa mới nhận được mấy tấu chương quân tình, ta phải cáo lui trước.
Hắn liếc nhìn công chúa Vĩnh Phúc, thấy đôi mắt cô nương người ta lấp lánh nhu tình đang nhìn hắn, trong lòng bất giác run rẩy, liền vội vàng tập trung tinh thần, mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, lui ra vài bước xoay người chạy ra ngoài.
Công chúa Vĩnh Thuần khinh thường hừ một tiếng, mũi ngọc hếch lên, nói: -Tỷ tỷ, muội muội lên thuyền rồi, nhìn thấy cảnh vật xung quanh, trong lòng linh cơ khẽ động, đột nhiên nghĩ ra một diệu kế càng ổn thỏa hơn
Vĩnh Phúc vừa nghe thì hoa dung thất sắc, Vĩnh Thuần đã có chút tẩu hỏa nhập ma, mấy lần nghe thấy cái mà muội ấy gọi là diệu kế thì cái sau càng kinh khủng hơn cái trước, diệu kế nghĩ ra lần trước không ngờ lại muốn một đại cô nương như mình mặc áo ngủ đi quyến rũ người ta, ngoài trừ những chủ ý cùi bắp thì muội ấy còn nghĩ ra được cách hay gì chứ?
Vĩnh Phúc sợ tới mức xoay người bỏ trốn, Vĩnh Thuần không cam lòng đuổi theo vào nói: -Này, tỷ tỷ chớ đi nha, lần này thật sự là diệu kế đó, vô cùng diệu kế!
Công chúa Vĩnh Thuần theo vào phòng, ghé vào đầu vai nàng thì thầm, hai tỷ muội đang nói chuyện thì công chúa Tương Nhi chu cái miệng nhỏ nhắn đi vào, Vĩnh Phúc nhìn thấy liền hỏi: -Sao vậy? Ai làm muội không vui thế?
Tương Nhi nói: -Gian phòng của muội không tốt, ngoài cửa sổ lại là góc mái hiên trên đỉnh của tầng trên nhô ra, che hết cả bầu trời, trong phòng không sáng, không tiện nhìn ngắm phong cảnh ven đường, Dương Lăng thối thiên vị, ức hiếp muội.
Vĩnh Phúc bị nàng trêu đến "phụt" cười ra, nàng cười khanh khách nói: -Xem muội kìa, cũng là đại cô nương, sao lại giống như một tiểu hài tử thế? Người ta không phải nói rồi sao, căn phòng bên kia có chút âm u ẩm ướt, được rồi được rồi, dọn đồ của muội tới đây, hai chúng ta đổi phòng, dù sao tỷ thích yên tĩnh, cũng không thích nhìn ngắm phong cảnh gì đó.
-Thật sao? Mắt Tương Nhi sáng bừng, ôm lấy cánh tay nàng ấy nói: -Hoàng tỷ đối với muội tốt nhất, ha ha, muội đi dọn đồ đây, vẫn chưa có mở ra đâu. Nói rồi vội vội vàng vàng chạy ra ngoài.
Vĩnh Thuần tiếp tục nói: -Tỷ tỷ, kế sách lần này của muội thế nào? Ra tay được chứ?
Vĩnh phúc ngượng ngùng gật đầu, thấp giọng nói: -Ừ, kế lần nàycó thể dùng được, vậy thìthử chút xem sao, áchlần này sẽ không bại lộ nữa chứ?
Vĩnh Thuần vỗ ngực nói: -Yên tâm đi, lần trước nếu không phải nha đầu ngu ngốc Tương Nhi kia làm hỏng việc, bây giờ tỷ đã là Dương phu nhân rồi. Hứ, lần này muội không cần muội ấy, bản công chúa một mình đảm nhiệm việc bày mưu tính kế, điều khiển ở giữa. Diệu kế của Vĩnh Thuần muội trấn áp thiên hạ, tỷ tỷ cứ yên tâm đi!
Ba nữ nhân đùa giỡn một phen, muốn diễn một vở tuồng hay trên thuyền rồng. Thành Đại Ninh nơi tái ngoại xa xôi, trong một chiếc lều bạt Mông Cổ ngoài thành cũng đang diễn một vở tuồng hay.
-Nữ nhân này chính là Thành Nhị Đáng Đầu? Thôi Oanh Nhi cẩn thận đánh giá Thành Khởi Vận phong tình vạn chủng, ánh mắt dần dần lạnh như kiếm: -Nữ nhân quyến rũ như vậy lại là thuộc hạ của hắn sao?
-Huynhthường cùng thủ hạ nằm một giường?
-Áchnếu là một nữ thuộc hạ vừa trẻ trung vừa xinh đẹp, ta cũng không để ý.
Câu nói mà hai người khi trêu đùa thường nói, lúc này lại gõ lên hồi chuông cảnh cáo trong lòng nàng, bản năng của nữ nhân khiến nàng sinh ra cảm giác nguy hiểm như khi gặp được tình địch.
Thành Khởi Vận dù bận vẫn ung dung ngồi trên ghế, khép tay thành lan hoa chỉ cũng đang đánh giá nàng: mặc bộ áo ngắn màu xám, váy dài lỏng lẻo buông thả bảo vệ đôi chân, mái tóc được buộc lên bằng một mảnh vải xanh, bên eo cắm một thanh đoản kiếm, ngũ quan vẫn tinh xảo, chỉ là trên mặt phủ chút bụi, ăn mặc như vậy đứng ở đó nhìn sao đều giống như một tiểu tử tuấn tú mười sáu mười bảy tuổi.
Thành Khởi Vận nhếch khóe miệng, chua xót nghĩ: -Đây mà cũng gọi là nữ nhân? Đại nhân không phải là muốn đổi khẩu vị, nhận nàng ta làm luyến đồng đấy chứ?
A Đức Ny khoanh chân ngồi trên chăn nệm, tay chống cằm ngó sang bên trái, nhìn sang bên phải, đột nhiên cảm thấy cục diện này nhìn hơi quen mắt, ừgiống như cục diện mà nàng chính mắt nhìn thấy trong một buổi tiệc quý tộc, hai thân sĩ ganh tỵ tranh giành một tình nhân, lát sau
Nàng ấy xê dịch cái mông theo bản năng, lại kéo kéo cái bàn vuông nhỏ vào trong lòng, rất có lòng tốt mà nghĩ: -Mình nhường cho bọn họ một chỗ, tiếp sau đóừhẳn là rút kiếm quyết đấu nhỉ?
← Hồi 435 | Hồi 437 → |
< Xem thêm truyện hay, đặc sắc khác