← Hồi 319 | Hồi 321 → |
Trong đại viện của Dương gia rất náo nhiệt, vừa bước vào cửa lớn, trong chái phía trái, chỉ thấy cửa nẻo mở toang, một toán lão đạo đầu đội hoàng lương đạo quan, thân mặc đạo bào màu đen, chân đạp Thất Tinh Bộ, phất trần trong tay vung nhẹ, miệng lẩm bẩm niệm, đang làm pháp sự cho Uy Quốc công, phù hộ cho ngài nguyên thần bất diệt, có thể sớm đạt được Thái Hư tiên cảnh.
Những người này là đạo sĩ của Bạch Vân quán, dựa vào thân phận chức vụ của đạo quán bọn họ, người bình thường không mời được, nhưng Uy Quốc công lại có thân phận khác biệt, hơn nữa quan hệ giữa ngài và Quốc sư không tầm thường, cho nên Bạch Vân quán chủ đích thân dẫn mười đại đệ tử, cũng không cần ai mời, thì đã chủ động đến cửa.
Chái nhà bên phải là Nhã Các Tư, giáo sĩ truyền giáo. Cao quản gia tuổi đã cao, rất bài xích đối với chuyện hòa thượng Tây Dương làm pháp sự, cho nên đã sắp xếp một nơi rồi sau đó cũng không tiến vào, không biết mấy hòa thượng Tây Dương làm phép như thế nào, chỉ biết là bọn họ cầu nguyện cái gì mà thiên sứ tiếp dẫn lão gia nhà mình lên Thiên đường, một nơi rất đẹp.
Cao quản gia thấy bọn họ không có pháp khí gì, không so được với sự phô trương của hai nhà phật đạo người ta, cho là nhân cơ hội đến làm tiền, trong lòng rất khinh bỉ, nhưng khi lão gia còn sống đối xử với bọn họ rất tốt, nên trong nhà cũng không thiếu chút lễ đền đáp, cũng cứ cho bọn họ làm.
Chủ sảnh ngày thường Dương Lăng dùng để tiếp khách, hiện tại đã đổi thành linh đường. Dưới mái hiên treo một hàng đèn lồng dán giấy trắng, vừa đưa mắt nhìn, thì có thể nhìn thấy một chữ "Điện" màu đen rất to. (Điện này có nghĩa là cúng, tế)
Linh đường trang nghiêm, chính diện là một tấm màn màu trắng liền trời tiếp đất, chiếc quan tài sơn đen đặt ở phía sau tấm màn, chỉ lộ ra phần đầu. Trong quan tài không có người, chỉ có một bộ quần áo Dương Lăng từng mặc.
Trên tấm màn viết một hàng chữ Khải:
"Văn Thành Vũ Đức Uy Quốc Công Dương Thiên Cổ"
Hai bên bức màn treo toàn là câu liễn của các vương hầu quan viên trong kinh đến phúng, hai bên bức vách trái phải đều treo đầy trướng tế, lạc khoản không phải là ít. Bên trái là của vương hầu công khanh do Thành Quốc công Chu Cương làm đại diện đến phúng. Bên phải là văn võ bá quan do tam Đại học sĩ, Lục bộ Cửu khanh làm đại diện đến phúng.
Nội dung không gì ngoài mấy thứ đại loại như "Âm dung uyển tại", "Vĩnh thùy bất hủ", "Phong phạm trường tồn", phía dưới là lạc khoản. Bên dưới chữ "Điện" ở giữa là một cái bàn gỗ sơn đen, phía trên có bày lư hương, trái cây để cúng.
Trong linh đường khói bay lượn lờ, hương bằng gỗ đàn đắt giá đang cháy, khói hương nồng đậm bốc lên, khiến trong linh đường như phủ một tầng sương mênh mang. Mười tám vị cao tăng tụng kinh đã lui ra dưới hiên uống trà nghỉ ngơi. Trên linh đường, bên phải có Hàn Ấu Nương, Ngọc Đường Xuân, Tuyết Lý Mai và điệt nhi Dương Vân Long của Dương Lăng quỳ thành một hàng hình chữ nhất.
Đường Nhất Tiên cũng khoác một bộ áo tang, cùng phu phụ Hàn Uy khóc đỏ cả đôi mắt đang đáp lễ với khách đến bái tế. Đám nha hoàn tỳ nữ nhẹ tay nhẹ chân thay hương, cắt bỏ tim nến, đốt vàng bạc và đồ hàng mã. Đám đầy tớ bưng trà dâng nước, dòng người không ngừng tới lui nhưng lại yên lặng không một âm thanh.
Hàn Ấu Nương mặc một bộ áo trắng, bên ngoài lại khoác thêm tấm áo hoàng ma, lưng thắt dây gai, quỳ gối trước linh vị. Kêu nàng lạy thì lạy, kêu nàng dừng thì dừng. Hai mắt nàng trống rỗng, ngơ ngác như người mất hồn.
Ngày lành tháng tốt đã qua được hai năm, tuy rằng tướng công thường ở bên ngoài, nhưng nàng biết trong lòng tướng công vẫn còn có nàng, vẫn yêu thương nàng sâu đậm. Hiện giờ tướng công quyền cao chức trọng, đã hiển hách đến tột đỉnh, nhưng đối với nàng, một nữ nhi săn bắn, so với những thiếp thất, tư sắc thì tầm thường, thân phận thì hèn mọn, nhưng trước giờ vẫn vừa kính vừa yêu.
Tuy rằng tướng công bôn ba ở ngoài, nhưng trong lòng nàng luôn có hắn, kiên định, ngọt ngào. Sau đó ông trời ban cho nàng hạnh phúc lớn nhất, nhưng chỉ vỏn vẹn hai năm, lại tàn nhẫn tước đi. Hai năm trước khi làm tang sự cho chồng, nàng vẫn chưa biết tư vị của tình yêu. Tuy nói là nàng khóc bi thương, nhưng chủ yếu vẫn chỉ là bản năng của người làm vợ, mà lần này, trái tim nàng đã bị vét cạn rồi.
Nến trắng ảm đạm, gió lạnh thê lương, giấy trắng phất phơ, hoa trắng lay động. Ngọc Đường Xuân và Tuyết Lý Mai khoác bộ áo táng, nước mắt ngắn nước mắt dài, tiếng khóc khàn khàn, hoa dung ảm đạm, giống như hoa lê ướt mưa vậy. Các nàng đã khóc không ra hơi nữa rồi, cũng không dám khóc nữa, vì Hàn Ấu Nương đã trọn ba ngày, cứ quỳ một chỗ như thế, túc trực bên linh cữu, giống như bùn đắp nên, gỗ khắc thành vậy, không rơi lệ, cũng không khóc than, một chút âm thanh cũng không có, không ai dám kích động nàng thêm nữa.
Hoa lê ướt mưa: Ban đầu thành ngữ này vốn được dùng để miêu tả Dương Quý Phi lúc nàng khóc, sau được dùng để tả vẻ đẹp của người con gái lúc buồn bã.
Bùn đắp nên, gỗ khắc thành: ý nói giống như tượng được đắp từ bùn, khắc từ gỗ, để miêu tả người không có chút phản ứng gì đối với sự vật, sự việc xung quanh.
Người khác muốn khuyên, nhưng bất luận ngươi nói gì, nàng cũng đều bịt tai không nghe. Đường Nhất Tiên bất đắc dĩ lặng lẽ thỉnh Hoàng Đế đến, nhưng nàng giống như hoàn toàn không còn nhận ra Hoàng Đế nữa. Kết quả là Chính Đức khuyên cả nửa ngày trời, nàng vẫn không nói một tiếng, lại còn khiến cho Chính Đức gào to bật khóc theo. Hoàng Thượng cũng khóc rồi, mình có thể không khóc sao? Kết quả là Lưu Cẩn và Mã Vĩnh Thành đành phải vừa khóc to, vừa dìu Chính Đức Hoàng Đế đang không ngừng gào khóc ra ngoài.
Mắt thấy khí sắc của Ấu Nương ngày càng kém, Ngọc Đường Xuân đã ôm lấy tiểu thiếu gia, muốn dùng đứa bé để khiến nàng thay đổi. Hàn Ấu Nương ôm đứa bé, mớm vú, cho ăn sữa một cách cứng nhắc, sau đó giao cho bà vú, toàn bộ quá trình vẫn không nói một lời. Ngọc Đường Xuân và Tuyết Lý Mai chẳng nhưng đau buồn vì sự ra đi của tướng công, giờ lại càng lo lắng cho tính hình của Ấu Nương.
Suốt ba ngày quỳ bất động, lại không ăn cơm không uống nước, quả thật là không thể tưởng tượng nổi, ai có thể làm được như vậy? Không ai hoài nghi. Sau bảy ngày đưa tang, chỉ sợ vị Nhất phẩm Cáo mệnh phu nhân này sẽ lên đường cùng trượng phu của mình. Nàng đã mang ý niệm tuẫn tiết trong đầu.
Đường Nhất Tiên mắt sưng đỏ dẫn mấy vị quan viên đến, lo lắng nói với Hàn Uy:
- Hàn đại ca, tình hình của Ấu Nương tỷ tỷ, phải làm sao mới được đây? Huynh là ca ca của tỷ ấy, hãy nghĩ cách đi. Cứ tiếp tục như vậy nữa, muội sợ tỷ tỷ sẽ sẽ
- Nếu như muội muội có thể khóc ra được, thì lại dễ rồi.
Hàn Uy nói đến đây, mũi cay cay, nước mắt lại tràn ra:
- Muội muội ngoài mềm trong cứng, tính tình cương liệt. Muội phu vẫn chưa nhìn thấy con trai của hắn, giờ đến thi thể cũng không nhìn thấy Ấu Nương muội ấy khó mà chịu nổi
Đường Nhất Tiên gấp gáp dậm chân, nói:
- Rốt cuộc thì phải làm sao bây giờ, sắp phải chết thêm một người đấy, mau thương lượng với ai đi. Đến ôm con ra, tỷ tỷ cũng không chút phản ứng. Muội đi tìm Văn Tâm tỷ tỷ cho ý kiến, nhưng Văn Tâm tỷ tỷ
Khóe mắt của Đường Nhất Tiên đỏ lên, miệng mím lại, khóc rưng rức:
- Văn Tâm tỷ tỷ và Ấu Nương tỷ tỷ cũng giống nhau. Còn miệng của hai tỷ đệ Văn Lan thì toàn là hỏa pháo, hu hu hu
Đường Nhất Tiên cũng không kìm nổi nữa, lại che miệng khóc lên.
Hàn Uy cắn răng một cái, nói:
- Phụ nữ trinh khiết, tòng nhất nhi chung; nhất dữ chi tề, chung thân bất cải. Vốn là người con gái mỹ đức, muội muội muốn lấy cái chết để tuẫn phu, người làm ca ca như ta vốn cũng không nên ngăn cản, nhưng hiện tại sau khi nàng đã có hậu nhân của Dương môn, cũng không thể khiến đứa bé vừa mới mất phụ thân, lại mất thêm mẫu thân.
Là những câu trong Chu Dịch và Lễ Ký, ngợi khen người phụ nữ sau khi chồng qua đời vẫn ở vậy thờ chồng
Phụ nữ lấy cái chết để tuẫn phu, lúc bấy giờ là một chuyện tốt, được nhiều lời ca ngợi tuyên dương. Thế nhân đều cho rằng duy chỉ có trinh tiết liệt nữ, phu phụ tình thâm, mới có thể có hành động vĩ đại này, cho dù có là phụ mẫu thân sinh cũng không có quyền ngăn cản. Hàn Uy có lòng muốn cứu muội muội, nhưng lại cảm thấy trong lòng bất an, không thể không nói ra cái lý do trước.
Đường Nhất Tiên thầm thở dài. Ấu Nương vừa nghe tin báo tử của Dương đại nhân, ý thức đã hoàn toàn đóng kín. Nhược bằng nàng tuyệt thực tuẫn tiết, Ngọc Đường Xuân và Tuyết Lý Mai đành phải tiếp bước. Tuy nói Dương gia là Quốc công cha truyền con nối, tiểu Công gia ắt có người nuôi nấng, nhưng Dương đại nhẫn đã ra đi, đã đủ khiến người ta bi thương rồi, Đường Nhất Tiên sao chịu nổi đả kích mất đi ba vị tỷ muội này nữa chứ.
Vân Nhi ở bên cạnh vội vàng nói:
- Đúng vậy đúng vậy. Tiểu Công gia vẫn chưa biết cha mẹ, ai nuôi dưỡng cũng không bằng phụ mẫu thân sinh. Nếu như phu nhân vô hậu, đi theo lão gia thì cũng không sao. Nhưng hiện tại lão gia đã lưu lại một cốt nhục, phu nhân nên vì hương khói hậu nhân của lão gia, mà tự yêu quý bản thân mới phải.
Nàng là tỳ nữ đi theo Hàn Ấu Nương lâu nhất, tình cảm cũng sâu nhất, vừa nghe giọng điệu của đại cữu lão gia có vẻ buông xuôi, liền kích động đến đỏ bừng mặt, vội vàng theo sau mà nói, sợ Hàn Uy lại thay đổi chủ ý.
Hàn Uy "Ừm" một tiếng, rồi nói:
- Ta lại đi khuyên muội muội thử xem. Nếu như muội ấy vẫn không quay đầu đổi ý, thì ta đánh một chưởng cho muội ấy hôn mê. Vân Nhi, ngươi trở về làm chút cháo trắng ép phu nhân uống, cơ thể của phu nhân không chịu thêm được nữa đâu.
Vân Nhi liên tục gật đầu. Hàn Uy liền cất bước đi đến chỗ Hàn Ấu Nương hai mắt rỗng tuếch, nhìn thấy có người đi đến trước mặt, căn bản không nhìn ra đó là ai, chỉ nói là lại có người đến phúng viếng rồi, rồi chống hai tay xuống đất, tề chỉnh dập đầu đáp lễ, rồi lại gắng gượng quỳ ngồi trên nệm.
Hàn Uy trong lòng khổ sở một cơn, nói:
- Muội muội, ta ta là đại ca đây, muội phải bảo trọng sức khỏe, vì muội phu, vì đứa nhỏ. Nếu như muội có xảy ra chuyện không hay, khi cha và nhị đệ trở về kinh, ta phải giải thích thế nào với họ đây.
Y nói xong, nước mắt lại lưng tròng. Hàn Uy nghiêng đâu lau lau nước mắt, động tác bỗng nhiên cứng nhắc, hai mắt nhất thời trợn to, một người nữ tử đầu đội mũ phượng thân khoác khăn quàng, hỉ bào màu đỏ thẫm, từ cửa lớn tiếng vào, từng bước từng bước đi về phía linh đường.
*****
Những quan viên đứng phía sau không hiểu đầu cua tai nheo gì lại cùng tiến vào. Có người đứng trong sân đang lắc đầu tiếc hận, đang sắp cáo từ đi về, đều giật mình tránh sang hai bên. Gia nhân phụ trách nghênh khách cũng hoảng sợ đứng đó, không dám ra nghênh đón.
"Keng cốp"
Một vị cao tăng đắc đạo, tu vi cao thâm, định lực thâm hậu, lỡ tay làm rơi nắp ấm trà, rơi trên mặt đất phát ra tiếng leng keng. Chúng cao tăng ai nấy đều vẫn giữa tư thế bất động, giống như Thập Bát La Hán, Hộ Pháp Kim Cang.
Cao quản gia giật mình, ra nghênh đón, giọng run run:
- Đại tiểu thư, người người
Cao Văn Tâm nhìn lão một cái, bỗng nở nụ cười, cười đến mức Cao quản gia không chịu được phải lùi một bước.
Cao Văn Tâm vuốt nhẹ lên linh bài trong tay, đảo mắt nhìn chung quanh, khe khẽ nói:
- Đại nhân từng nhận lời với ta, qua tháng mười, khi tuyết rơi lất phất, ngài về kinh sẽ cưới ta. Hiện giờ thời khắc đã tới, ta thấy trời này, có lẽ cũng sắp có tuyết rơi rồi. Dương đại nhân phải cưới ta rồi.
Cao quản gia toát cả mồ hôi lạnh, lắp bắp nói:
- Tiểu thư, Dương đại nhân ngài ấy ngài ấy đã qua qua qua
Vừa chạm vào ánh mắt của Cao Văn Tâm, lòng lão không khỏi phát lạnh, rốt cuộc cũng không nói tiếp nữa.
Cao Văn Tâm biết nói, biết cười, biết cử động, nhưng đôi mắt kia căn bản không thấy một chút sức sống nào, giống với đôi mắt phu nhân không khác chút nào.
Cao Văn Tâm cầm linh bài như âm hồn bay vào linh đường, những quan viên phía sau đi theo đuôi đã nghe rõ cuộc đối thoại của họ, không kìm nổi lại lắc đầu thở dài một hồi. Một mảng màu trắng đen thê lương phủ xuống, đột nhiên xuất hiện một chiếc áo đỏ, hiển nhiên đã thu hút sự chú ý của Hàn Ấu Nương. Nàng nhìn chằm chằm vào Cao Văn Tâm, sau một hồi lâu, con ngươi dường như đã có chút linh khí, khàn giọng kêu lên:
- Văn Tâm tỷ tỷ, tỷ tỷ
Cao Văn Tâm đặt linh bài xuống, hai gối quỳ xuống khấu đầu với nàng, sau đó mắt ngấn nước, nói:
- Phu nhân, nhà Văn Tâm gặp đại nạn, sắp xếp vào Giáo phường ti. Nếu như không phải nhờ đại nhân tương cứu, thì lúc này Văn Tâm chẳng phải đã trở thành một kỹ nữ cúi đầu nhẫn nhục, không biết liêm sỉ rồi sao, hay là một đống xương khô vô danh cũng không chừng. Đại nhân đối với Văn Tâm ân trọng như núi, Văn Tâm tan xương nát thịt cũng khó có thể báo đáp.
- Phu nhân, Văn Tâm kìm lòng không đặng, đã thích đại nhân rồi. Bây giờ đã nhân đã đi xa Văn Tâm tự biết thân phận mình hèn mọn, không biết xấu hổ mà đến cửa, chỉ cầu một thân phận thiếp tỳ, có thể danh chính ngôn thuận hầu hạ phu nhân, có thể vì đại nhân thủ tiết đến già, dâng hương bái tế. Xin phu nhân thành toàn.
Nói đoạn, hai hàng lệ nóng hổi của nàng lại rơi lã chã, từng giọt từng giọt rơi xuống đất theo động tác hạ bái của nàng.
Hàn Ấu Nương cuối cùng cũng hoàn hồn trở lại. Nghe lời nói của người tỷ muội kết bái này, nàng kinh hoảng lắc đầu, nói:
- Không không, Văn Tâm tỷ tỷ. Muội và Tuyết Nhi, Ngọc Nhi vì tướng công thủ tiết là chuyện phải làm, nhưng sao có thể liên lụy cả đời của tỷ tỷ? Nếu như muội đáp ứng, tướng công nhất định sẽ không tha thứ cho muội.
Cao Văn Tâm buồn bã rơi lệ, nói:
- Văn Tâm xấu hổ vì đã mở lời, nhưng cũng không dám lừa gạt phu nhân. Văn Tâm đối cùng đại nhân sớm đã thầm định chuyện chung thân. Đại nhân ngài ngài đồng ý với Văn Tâm, sau khi hồi kinh thì sẽ rước Văn Tâm vào cửa. Bây giờ tuy đại nhân đã đi rồi, nhưng Văn Tâm thì tình vẫn chung, lòng vẫn thuộc về đại nhân, ngoài đại nhân ra không nghĩ gì khác. Xin phu nhân nhất định hãy thành toàn.
Cao Văn Tâm nói xong, lại bái thật sâu. Hàn Ấu Nương vội vã muốn đến đỡ nàng, nhưng hai đầu gối tê rần, đã không cử động được nữa, chỉ có thể gấp gáp nói:
- Văn Tâm tỷ tỷ hãy đứng lên. Muội muội không chịu nổi đại lễ như vậy. Tướng công chàng chàng chưa từng nói với ta việc này. Sự yêu quý của tướng công đối với tỷ tỷ trước giờ có hơn không kém. Ấu Nương sợ sẽ làm sai tâm ý của tướng công, hại đến chuyện chung thân của tỷ tỷ, xuống dưới cửu tuyền cũng không còn mặt mũi nào đối diện với tướng công.
Tuyết Lý Mai thấy vẻ mặt kiên quyết của Cao Văn Tâm, nhớ đến bức "Xuân cung đồ" lúc trước từng nhìn thấy. Văn Tâm và tướng công sớm đã có quan hệ giống như phu thê, lấy sự trinh liệt của Văn Tâm tỷ tỷ, sao có thể chấp nhận người khác? Hôm nay nàng mặc cát phục, đi thẳng vào linh đường. Nếu như Ấu Nương không đáp ứng, chỉ sợ lập tức sẽ có một mạng người, nên nàng vội vàng cúi xuống nói nhỏ mấy câu vào tai Hàn Ấu Nương.
Hàn Ấu Nương nhìn về phía Ngọc Đường Xuân. Ngọc tỷ cũng gật đầu đồng ý, Hàn Ấu Nương mới chịu. Nàng thở một hơi thật dài, nói:
- Văn Tâm tỷ tỷ, là tướng công nhà muội có lỗi với tỷ. Tỷ tỷ vốn là tiểu thư khuê các, hiện tại lại đường đường là nữ quan của triều đình, sao có thể để tỷ tự hạ thấp mình đến cửa như thế?
- Tướng công đã đi rồi, Dương phủ do muội làm chủ. Ấu Nương phải hành lễ văn sính, tam mai lục chứng, dùng kiệu lớn tám người khiêng để đón tỷ về. Thời gian thì cứ định là ngày mai. Tỷ tỷ, muội và tỷ kết nghĩa kim lan, tỷ tỷ lại chữa khỏi bệnh nan y cho tướng công, đối với Dương gia muội có ân lớn tựa trời đất. Ấu Nương không dám để tỷ tỷ chịu thiệt, sau này muội vẫn là muội muội Ấu Nương của tỷ, hai chữ phu nhân xin chớ nhắc đến nữa.
Mọi người nghe vậy liền mừng rỡ. Được Cao Văn Tâm thúc đẩy, tinh khí thần của phu nhân dường như đã quay trở lại. Nhìn thấy Cao Văn Tâm, cũng nhớ đến đứa con, biết vì tướng công nuôi dưỡng đời sau cho tốt mới là trách nhiệm chính của người vợ. Giọng điệu nàng không còn tiêu cực, dường như đã mất đi ý niệm tự sát tuẫn tiết trong đầu.
- Đa tạ phu nhân thành toàn. Văn Tâm Văn Tâm cảm kích cả đời.
Cao Văn Tâm nói xong, ôm cổ Ấu Nương, hai người ôm nhau khóc to, tiếng khóc bi ai khiến người xót xa.
Cao lão quản gia lau lâu nước mắt, nhanh chóng đi ra ngoài thu xếp. Tiểu thiếp vào nhà, nào có đáng quan trọng như vậy, vào cửa thì chính là người trong nhà rồi. Bây giờ phu nhân nói phải đưa lục lễ, hạ văn sính, đã đưa tiểu thư lên thành bình thê rồi.
Tiểu thư quan lại thế gia, tuổi trẻ, tướng mạo xinh đẹp, lại là thần y nổi tiếng kinh thành, nhưng vận mệnh đa truân, gia môn sa sút trở thành thị tì, lại bị vị hôn phu đưa thư từ vợ, đầu đường cuối phố không biết có bao nhiêu lời qua tiếng lại.
Bây giờ tiểu thư quyết tâm muốn gả cho lão gia, đại phu nhân lại mở miệng cho phép tiểu thư làm bình thê, thì tiểu thư chính là phu nhân chính thất của Quốc công gia được cưới hỏi đàng hoàng. Tuy nói vừa vào cửa đã phải thủ tiết, nhưng phu nhân của Quốc công gia là nhất phẩm, đó là phúc phận tu mấy kiếp đây.
Cao quản gia là lão nhân của Cao gia, nghe xong tin này vừa xót xa vừa vui mừng. Đặc biệt là tiểu thư vừa đến, phu nhân đã xóa đi ý niệm tuẫn tiết. Tuy lão gia đã đi rồi, nhưng cái nhà này vẫn còn, làm người quản sự lo liệu chuyện quản lý tòa đại viện này, lão có thể không vui sao?
Hỉ sự này, thế nào cũng phải làm cho vẻ vang một chút, nhưng không thể khiến cho tiểu thư chịu oan ức nữa.
Tuy Cao lão quản gia hiểu nhiều biết rộng, cũng từng nghe nói về âm hôn giữa người sống và người chết, giữa người chết và người chết, nhưng nghi thức cụ thể lão cũng không rõ, trong lúc vội vã muốn tìm hiểu cách làm cũng không dễ dàng gì. Hơn nữa hiện tại lão không thể rời khỏi nhà, nên Cao quản gia bèn gọi hai gia đinh, phái đi mấy thôn bảo giáp lân cận hỏi thăm, tìm người làm mối âm hôn, làm một âm hôn hoành tráng của tiểu thư và vong hồn của Dương đại nhân
Tin tức Dương Lăng gặp nạn là tin cấp tám trăm dặm, đến rất nhanh. Mãi đến hôm này, tấu chương Thục Vương truyền ngôi cho thế tử mới vào kinh, trong tấu chương có kể rõ lý do truyền ngôi, khẩn cầu Hoàng Thượng ân chuẩn, còn kể tỉ mỉ, sau khi bình định loạn Đô Chưởng Man, Dương Lăng đại trí đại dũng thế nào, phá giải âm mưu người con vợ kế Chu Nhượng Cận giết thế tử, bảo vệ được người hiền tài, nhất mạch của Thục Vương, tấu thỉnh Hoàng Thượng khen thưởng Dương Lăng.
Trong thư đề cập đến chuyện có khả năng Chu Nhượng Cận cấu kết với một vị phiên vương, có ý tạo phản. Chuyện đó chỉ là lời một phía, không có bất kỳ chứng cứ nào, sao biết không phải là y vu cáo lung tung.
Nếu nói đến đáng nghi, thì đó là Ninh Vương. Nhưng theo tình báo của Phiên Tử do Dương Lăng phái ra mang về, bên phía Ninh Vương ở Giang Tây ngoại trừ ở nông thôn thì đầy thổ phỉ, trong thành thì bang phái như rừng, khiến chướng khí mù mịt ra, thì Ninh Vương gia cả ngày ăn chơi đàng điếm, không có chút dị động nào, thật sự là không có cách gì bắt y.
Thứ hai, tuy nói Thục Vương phủ có một Chu Nhượng Cận chẳng ra gì, nhưng Chu Tân Hàn và Chu Nhượng Hủ thật sự là vô cùng tài đức sáng suốt. Một khi có liên quan đến tạo phản, thì hai vị này đều bị cắt đất phong, áp tải về kinh sư giam cầm. Về công, đột nhiên thay đổi thế cục chính trị hơn trăm năm của Tứ Xuyên, vào thời điểm nhạy cảm này, ắt tạo ra loạn thế. Về tư, chuyện phiên vương ức hiếp bách tính, gây họa ở địa phương trong thiên hạ rất nhiều, cứ phải lôi Hiền Vương ra, trong lòng Dương Lăng cũng cảm thấy bất công.
Điều quan trọng nhất là nếu chuyện này công khai thượng tấu, lại không chỉ ra cấu kết với phiên vương nào, người phản loạn thật sự ắt sẽ cảnh giác, càng ngụy trang cẩn thận, muốn nắm lấy nhược điểm càng khó. Hơn nữa cũng sẽ dọa cho các phiên vương khác nghi thần nghi quỷ. Có vài phiên vương sợ hoàng thất hoài nghi mình, bị tai bay vạ gió, vì tự bảo vệ mình, bị người có tâm địa kích động, không chừng sẽ tiên hạ thủ vi cường, không muốn phản cũng làm phản.
Chuyện chính trị là thế, chỉ xử lý một chuyện nào đó một cách vô ý, không những sẽ sinh ra hậu hoạn, mà còn sinh ra hậu quả khó có thể đoán trước dưới sự kích động của các thế lực khác. Có suy xét như vậy, Dương Lăng và Chu Nhượng Hủ mới mới thương lượng nghị định, tạm thời giấu diếm chuyện này, đợi sau khi Dương Lăng hồi kinh bàn bạc riêng với Hoàng Đế. Vì vậy Chính Đức vẫn chưa biết tình hình cụ thể trong đó.
*****
Đọc phong thư này, Chính Đức càng thêm buồn bực. Dương Lăng là do y phái đi Tứ Xuyên điều tra vụ án Thục Vương mưu phản. Sau khi Dương Lăng công phá Cửu Ti thành, đạt được thắng lợi trong cuộc chiến bình man liền đưa tin chiến thằng về kinh sư. Trong tấu chương cũng đã giải thích những nghi vấn về Thục Vương, thuật lại rằng kim chuyên (một loại gạch trân phẩm của người Hán xưa) đều là Chương Man A Đại Vương bắt chước thiên tử gây ra.
Gã bị người ta tâng bốc tận mây xanh, tự lập làm Vương, kê long ỷ, mặc long bào, lát kim chuyên, vì để ra dáng, đã tiêu hao một số tiền lớn để mua về. Chuyện đã làm giữa thanh thiên bạch nhật, nhưng gã cũng vì vậy mà dâng tính mạng. Nếu như sớm biết có kết quả này, Chính Đức Hoàng Đế thà rằng trước kia mình chưa từng hạ ý chỉ kia.
Chính Đức nắm chặt trong tay áo bản tấu chương của Thục Vương đi lên loan giá, sắc mặt âm trầm giống như thời tiết hôm nay, mây mù dày đặc, nhìn chỗ nào chỗ nấy cũng không vừa mắt, dọa cho đội nghi trượng đều câm như hến, không ai dám gây ra tiếng động nào. Mấy trăm người đến trước điện Kim Loan từ đầu đến cuối đều nghiêm nghị chỉnh tề, im lặng như tờ.
Chính Đức Hoàng Đế thăng giá điện Kim Loan, bước lên Minh Gian Bảo Tọa, hai tay vịn vào long đầu chậm rãi ngồi xuống. Văn võ bá quan đồng loạt đi đến chính giữa đại điện, phủ phục bái lạy, hô to vạn tuế.
Chính Đức âm trầm khoát tay, qua loa nói:
- Các khanh bình thân.
Các đại quan tay cầm hốt (cái thẻ bằng tre, ngà hay ngọc mà quan lại cầm lúc thiết triều, dùng để ghi chú những điều cần bẩm tấu), đứng dậy, từ đứng lộn xộn trở thành đứng theo hai hàng tả hữu, bên văn bên võ. Chính Đức nói:
- Chư vị ái khánh, đêm qua, trẫm nhận được tấu của Tứ Xuyên Thục Vương, nói thân thể nhiều bệnh, tinh lực không đủ, cho nên
Các đại quan hai tay cầm hốt, nhìn chăm chú, mắt nhìn mũi nhìn tâm (ý nói cúi gầm mặt), đang nghe Hoàng Thượng nói, bỗng cảm thấy tốc độ nói của Hoàng Thượng càng lúc càng chậm, không khỏi liếc mắt nhìn lên bảo tọa một cách kỳ quái, chỉ thấy trong tay Chính Đức giơ một bản tấu chương, hai mắt nhìn chằm chằm về phía trước, nhìn một hồi lâu bỗng dưng nói:
- Đây là vật của ai làm rơi vậy?
Mọi người nhìn theo ánh mắt của Chính Đức. Dưới đất ở chính giữa đại điện, một cuộn giấy đang đặt ở đó. Cuộn giấy không lớn lắm, nhưng trên nền lát kim chuyên bóng loáng như gương thì một vật như vậy lại ở ngay cửa cung. Thời tiết âm trầm, ánh sáng phản chiếu không mạnh, cho nên cuộn giấy đó đặt ở giữa đại điện có thể nhìn thấy rất rõ ràng, rất là đẹp mắt.
Lập tức liền có một vị Ngự sử đại nhân ở khá gần đó đi sang nhặt cuộn giấy lên, vừa nhìn thì thấy có niêm phong, có dây quấn, hiển nhiên không phải là vật tùy ý để đó. Lại nói cũng không có ai dám ném bừa rác ở trong kim điện. Y nhìn sang hai bên thấy không ai nhận, liền khom người thi lễ, hai tay dâng cuộn giấy lên, nói:
- Hoàng Thượng
Chính Đức khoát tay, tiểu thái giám hầu hạ bên cạnh bảo tọa vội vàng đi xuống, tiến lên tiếp nhận, rồi lại quay trở về cung kính đưa cho Chính Đức. Chính Đức cầm trong tay, cao giọng nói:
- Cuộn giấy này là của vị ái khanh nào vậy? Nhìn thử xem, là ai làm rơi?
Hơn trăm vị quan viên văn võ vô thức sờ sờ vào ống tay áo, túi thắt lưng, ngươi nhìn ta, ta nhìn người, không một ai lên tiếng. Chính Đức Hoàng Đế thấy không ai nhận vật bị mất, liền tháo dây quấn, mở cuộn giấy ra xem. Y chỉ xem sơ qua, sắc mặt liền thay đổi, nhìn quần thần cười lạnh lùng, nói:
- Đây là giản thư ai viết cho trẫm? Đứng ra nói chuyện!
Lúc này, các đại nhân mới biết rằng có người dùng phương thức này để đưa thư nặc danh lên cho Hoàng Thượng. Nhưng bá quan đứng dậy, đều tự chỉnh áo bào, hốt ngà, chỉnh ô sa, ai không làm gì thì nhìn xuống dưới chân. Lại nói cũng đã quen với bộ dáng không một hạ bụi của kim điện, không ai ngờ rằng dưới chân lại xuất hiện một vật?
Tâm tình của Chính Đức không tốt, thấy không ai trả lời, không khỏi giận tím mặt, vỗ lên án, nói:
- Nếu là Ngôn quan, nói ra vô tội. Nếu là đại thần khác, cũng theo lý mà can gián, lẽ nào trẫm là hôn quân không nghe ai cả sao? Cần gì phải lén lén lút lút, đưa thư nặc danh chứ?
Quần thần nhìn nhau, vẫn không có ai đứng ra thừa nhận. Chính Đức giận dữ đứng dậy, phẩy tay áo bào một cái rồi nói:
- Bãi giá hồi cung!
Văn võ bá quan ngơ ngác nhìn nhau. Hoàng Thượng chưa nói bãi triều, đi cũng không thể đi, ở lại cũng không có ý nghĩa gì, mãi đến lúc Chính Đức Hoàng Đế tức giận dẫn tiểu thái giám đi đến Càn Thanh cung tây noãn các, kim điện mới trở nên ồn ào.
Văn võ bá quan tụm năm tụm ba tụ lại một chỗ, hỏi nhau:
- Ầy, lão Trương, ngài có thấy rõ không, viết cái gì, mà khiến Hoàng Thượng nổi giận như thế vậy.
- Lưu đại nhân, ngài không phải đã nhìn thấy đó sao, ta nhặt lên không ai nhận, không phải lập tức trình lên Hoàng Thượng rồi sao, ta nào biết được trong đó viết cái gì chứ.
- Trần đại nhân, vị trí vật đó rơi hình như là chỗ ngài đứng lúc tham kiến Hoàng Thượng phải không?
- Ây da, Lý đại nhân, quen thì quen, ông cũng đừng nói đùa chết người thế này, ông không thấy Hoàng Thượng tức giận bao nhiêu sao? Người can gián này đến tên cũng không dám viết, thứ bên trong không cần hỏi, khẳng định là không lọt tai. Ông thấy ta có giống loại người ngỗ nghịch với quân thượng không?
- Nói rất đúng. Trần đại nhân là người rất là cẩn thận tỉ mỉ, hơn nữa người người chen chúc, lúc đứng dậy, ai thuận tay vứt xuống, thì đứng dậy tay đã rời khỏi kim chuyên rồi. Trong lúc đó, còn ai chăm chú nhìn, khó mà nói là ai làm được lắm.
Trong nhất thời, trên Thừa Thiên điện giống như một chợ bán rau, lộn xộn bát nháo. Lý Đông Dương làm Nội các Thủ phụ, cất giọng:
- Yên lặng! Yên lặng! Đây là nơi tảo triều nghị chính, là Kim Loan điện, phải giữ quy củ, ồn ào như thế, còn thể thống gì nữa? Trấn điện Tướng quân, duy trì trật tự.
Có quan viên quen biết Lý Đông Dương, liền lớn tiếng nói:
- Lý đại học sĩ, Hoàng Thượng phẩy tay áo bỏ đi, buổi triều chính này không nghị được nữa, hạ quan ở đây còn ba việc quan trọng chuẩn bị khởi tấu Hoàng Thượng, ngài hãy nghĩ thử biện pháp gì đi chứ?
- Đúng vậy đó Lý đại nhân, trong nha môn của hạ quan, công văn chất cao bằng người. Chung quy ở đây cũng không phải là cách. Đại học sĩ có phải nên đi khuyên Hoàng Thượng về đây không?
Lý Đông Dương không biết làm sao, liền thấp giọng thương nghị mấy câu với Tiêu Phương, Dương Đình Hòa, sau đó liền gọi một tên tiểu hoàng môn, sai gã lập tức gấp rút đi thỉnh Hoàng Đế lâm triều, hoặc tiếp kiến ba vị Đại học sĩ.
Tiểu hoàng môn nhận tin, chạy nhanh như chớp về phía hậu cung.
Lưu Cẩn ở Ti Lễ Giám nghe nói tảo triều có người gửi thư nặc danh, khiến cho Hoàng Thượng giận dữ, giờ đang bực bội ở Càn Thanh cung, cũng vội vàng chạy đến, chạm mặt với tiểu hoàng môn nọ ở cửa Càn Thanh cung. Lão hỏi rõ tình hình, bảo tiểu hoàng môn đó đứng sang một bên, lão tự mình đi vào cung gặp Chính Đức.
Vừa bước vào cửa, thì lão nhìn thấy Chính Đức đang nói chuyện cùng Vĩnh Thuần Công chúa, chỉ nghe Vĩnh Thuần Công chúa nói:
- Hoàng huynh ở trong Báo Viên, cả ngày cũng không hồi cung một chuyến. Bệnh của Thái Hoàng Thái Hậu lúc tốt lúc xấu, Thái y chẩn trị cũng không thấy tốt hơn. Mấy ngày nay tỷ tỷ cũng trông có vẻ ốm yếu, thứ ngày thướng thích ăn nhất giờ cũng ăn không ngon. Vậy mà hoàng huynh cũng không biết hỏi đến một câu.
Lưu Cẩn nhân lúc nàng vừa nói xong, khẩn trương nói chen vào:
- Lão nô bái kiến Hoàng Thượng, bái kiến Vĩnh Thuần Công chúa điện hạ.
Vĩnh Thuần không để ý đến lão, Chính Đức cũng không đế ý đến lão. Chính Đức nói:
- Sao vậy, ngự muội ngã bệnh sao?
- Chắc là vậy. Đã ba ngày nay rồi. Vốn dĩ vẫn rất khỏe, bỗng nhiên không muốn nói chuyện, dùng thiện cũng không ngon miệng. Triệu Thái y, chỉ nói thời tiết chuyển lạnh, trúng phong hàn, đến nỗi hàn khí nội xâm, không muốn ăn, kê thuốc điều trị cho tỷ tỷ, nhưng cũng không xong.
Tuổi của Chính Đức dần lớn, cũng càng thêm yêu thương muội muội, vừa nghe lập tức để trong lòng, liền đứng dậy nói:
- Những tên Thái y rác rưởi đó, Thái hoàng thái hậu tuổi đã cao, không dễ trị khỏi thì thôi, sao đến ngự muội bị chút phong hàn cũng không trị được? Đi, dẫn trẫm đi xem thử.
Y nhìn Lưu Cẩn một cái, nhớ đến thư nặc danh vứt trên bàn, liền tức giận nói:
- Lưu Cẩn, ngươi chưởng quản nhị xưởng nhất vệ, giờ trẫm hạ ý chỉ cho ngươi, đi điều tra rõ ràng cho trẫm, bắt người gửi thư nặc danh này lại cho trẫm, phạt ba mươi trượng. Hừ! Người can gián vô tội. Không có một minh quân nào không chấp nhận thần tử can gián. Nhưng bây giờ lại có người giấu đầu lòi đuôi dùng phương thức nặc danh bỏ thư thượng tấu trên kim điện, thật sự là buồn cười.
- Cơn phong ba mật gián nặc danh xuất hiện, sau đó quần thần sẽ công kích lẫn nhau, lục đục với nhau, kết đảng loạn chính, triều đình sẽ bị hủy. Đặc biệt là trong thư bắt bóng bắt gió, không hề có căn cứ, trong đó còn có nội dung đề cập đến ngươi. Tự mình xem thử đi, nhất định phải bắt được người này cho trẫm!
*****
Những chuyện này đều là sự thật, đương nhiên khiến lão vừa kinh vừa sợ. Nhưng điều càng khiến lão nổi cơn tam bành lại là chính lệnh gia tăng thuế khóa ở Phúc Kiến, Tứ Xuyên, vơ vét của cải từ quan viên và phú thân. Đây chính là biện pháp hay mà lão dốc hết tâm huyết mới nghĩ ra được, vừa có thể giúp triều đình giật gấu vá vai, tăng thu cho nguồn tài chính ngày càng túng quẫn, lại có thể giái quyết vấn đế thiếu quân hưởng cho Tây Bắc quân. Hai chuyện này thật sự là lão không có chút tư tâm nào, cũng căn bản không muốn ăn lời gì ở trong đó.
"Ta là một lòng vì Hoàng Thượng, vì triều đình!! Bọn khốn này không có bản lĩnh, bảo bọn chúng nghĩ cách thì không nghĩ ra, soi mói tật xấu thì lại xuất sắc, cả ngày soi mói ta, thật là mũi không ra mũi, mắt không ra mắt mà. " (Ý nói giận đến nỗi méo mặt)
Lưu Cẩn cảm thấy vô tội, ủy khuất, oan ức, lửa giận trong lồng ngực cũng càng bùng càng dữ dội.
Lão biết triều thần này khinh thường lão từ trong xương tủy, còn khinh lão hơn cả tên ma quỷ Dương Lăng kia. Ai bảo lão là thái giám, tiên thiên bất túc cơ chứ. Đối với những quan viên đó mà nói, trong đấu tranh chính trị bất luận ai thua ai thắng, nào sợ đối thủ là thứ bao rơm, cấp dưới, thất học, người lỗ mãng mà bản thân khinh miệt. Trong lòng lão đau đớn có thừa, cũng không dễ dàng vượt qua như vậy. Dù sao vẫn là cùng một loại một cấp bậc như nhau, đều là thần tử trong một triều, đều là nam nhân, là hán tử.
Nhưng mấy tên nô tài âm dương quái khí đó là cái gì chứ? Là hoạn quan, hạ nhân hầu hạ Hoàng Thượng một đám không phải nam cũng không phải nữ, bị áp dưới cái tên thái giám, thì giống như phu nhân thế đại danh môn, cưới hỏi đàng hoàng, không ngờ lại phải lưu lạc đến nỗi cùng đứng cùng ngồi với tiểu thiếp xuất thân thanh lâu, còn thường phải để ả lo liệu việc nhà, nghe ả chỉ bảo: Cái gì có thể nhẫn nhịn, nhưng chuyện này thì không.
Hiện tại Ngôn quan nương tựa vào Lưu Cẩn đã đông, tai mắt càng lúc càng linh thông, lão mới dần biết mấy kẻ đọc sách ở Hàn Lâm viện, Đô Sát viện đều nhìn lão như thế. "Vâng, ta tham ô, ngươi tố cáo ta, được! Ta nhận hối lộ, ngươi, ngươi tố cáo ta, được! Ta tậm tâm tận lực đưa ra chủ ý hay cho Hoàng Thượng, cũng bởi vì là ta nghĩ ra, các ngươi cũng không phân xanh đỏ đen trắng mà tố cáo ta, còn nặc danh hả? Được!"
Lưu Cẩn nghiến răng nghiến lợi cười lạnh:
- Ông nội ngươi còn một người thiếp, còn là kỹ nữ nữa, thì sao? Hoàng Thượng sủng ái ta, các ngươi hèn kém quá đi thôi! Hôm nay hoàng Thường giao chuyện này cho ta làm, xem Lưu gia gia làm sao mà trị các ngươi, một đám không biết xấu hổ!
Lão thu bức mật gián vào trong tay áo, mặt mày xanh mét, giấy là giấy thông thường, chữ rõ ràng là dùng tay trái viết, xiêng xiêng vẹo vẹo, là ai gây khó dễ cho mình?
Trong mật gián ngoại trừ liệt kê mười đại tội của mình, còn liệt kê mười điều không ổn của Dương Lăng. Ví dụ như làm trái với chính sách bình định vỗ về có hiệu quả rõ rệt mà trước giờ triều đình Đại Minh vẫn dùng đối với man tộc, tự ý động binh chinh phạt. Ví dụ như thăng Dương Lăng làm Quốc công, ân thưởng quá trọng, thụy hiệu bốn chữ Văn Thanh Võ Đức quá hậu, trên cả những tiên hiền công thần của bổn triều.
"Như vậy xem ra, không phải là dư nghiệt của Dương Lăng rồi. Ừm phe phái của Dương Lăng giờ quần long vô thủ, hôm qua Lưu Vũ thấy mình thì khách khí, rất có ý nịnh bợ. Đám người này định ôm đùi ta đây. Không có Dương Lăng, bọn chúng nào có lá gan đối nghịch với ta, phải nói là không sợ chết sao
Trên mặt Lưu Cẩn hiện lên một nụ cười u ám: "Nếu nói đến kẻ không thức thời, không cân nhắc, không biết chừng mực, cũng chỉ có thanh lưu nho phái hủ lậu tột bậc kia thôi. "
Lão rảo bước đi ra khỏi Càn Thanh cung, gọi tên tiểu hoàng môn nọ lại, nói:
- Quần thần còn đang hầu ở kim điện không?
Tiểu hoàng môn vội nói:
- Đúng vậy ạ. Công công, Hoàng Thượng không hạ chỉ bãi triều, văn võ bá quan đành phải hầu trong kim điện, cho nên phái tiểu nhân đến thúc giá.
Lưu Cẩn cắn răng cười khanh khách, nói:
- Không cần thúc giá nữa, ngươi lập tức trở về, nói cho văn võ bá quan, rằng Hoàng Thượng hạ chỉ phải điều tra rõ bức mật gián phỉ báng đại thần, vọng ngôn loạn chính là do ai viết. Ta phụng chỉ, lập tức sẽ đến, muốn văn võ bá quan phải chờ ở kim điện!
Tiểu hoàng môn nhìn thấy lão sắc mặt dữ tợn, không khỏi giật mình, liên tục vâng dạ không ngớt, vội vàng chạy về kim điện báo tin. Lưu Cẩn oán giận gọi thị vệ sang, nói:
- Mau đi gọi Thạch Văn Nghĩa lập tức lĩnh năm trăm đại nội Cẩm Y thị vệ, đến kim điện chờ. Ta phụng chỉ, phải bắt kẻ gian thẩm vấn!
Quần thần đang trong ngóng hy vọng Hoàng Thượng trở lại triều, thì thấy tiểu hoàng một chạy vụt trở về, xé giọng nói:
- Truyền chỉ. Hoàng Thượng phái Ti Lễ Giám Lưu công công điều tra rõ kẻ đưa mật gián trên kim điện, vọng ngôn loạn chính, phỉ báng đại thần, lòng mang điều ác. Văn võ bá quan chờ ở kim điện.
Trên kim điện nhất thời tĩnh lặng, các quan đều đoán rằng: "Phỉ báng đại thần, vọng ngôn loạn chính? Là chỉ ai vậy?"
"A Hóa ra là đề cập đến Lưu công công. " Vừa nhìn thấy sắc mặt xanh mét của Lưu Cẩn, môi nhếch thành một đường, hai mắt phun ra lửa, các quan viên lập tức bừng tỉnh đại ngộ, có người thầm thở phào, cười mỉm chi chờ xem náo nhiệt.
Lưu Cẩn từng bước đi vào đại điện, đứng trước minh tiền bảo tọa, ánh mắt quét ngang một vòng từ trái sang phải, giơ cuộn giấy lên, giọng the thé nói:
- Đây là bút tích của vị đại nhân nào vậy?
-
- Ha ha ha, dám làm mà không dám nhận, là đàn ông, thì đứng ra đây cho gia!
Bên cạnh vẫn yên tĩnh, nhưng yên tĩnh trong chốc lát thì bỗng có tiếng cười khe khẽ phát ra. Một tên thái giám chửi nhau với người ta, còn dám thẳng lưng ưỡn ngực nói người ta là đàn ông thì đứng ra, điều này có buồn cười không?
Lưu Cẩn cũng kịp phản ứng, lập tức nét mặt già nua như nhuộm máu gà, nhìn hai tiểu hoàng môn bên cạnh sợ khuôn mặt của Lưu công công một lát nữa sẽ nổ toang ra. Những thái giám có địa vị như Lưu Cẩn, trong cung đều gọi lẫn nhau là gia. Lão nói theo thói quen, vừa mới mở miệng thì đã nói ra.
Từ 爷们 (gia môn): thái giám nói chuyện với nhau xưng là gia, gia môn, tạp gia, buồn cười ở chỗ gia môn lại còn có nghĩa là đàn ông.
Điều cấm kỵ nhất trong lòng thái giám chính là khiếm khuyết về sinh lý của bọn họ. Có những người tự ti đến cực điểm thì tự khinh thường mình, có những người thì xem điều như như thiên đại cấm kỵ, ai dám lấy điều nay ra nói đùa trước mặt kẻ đó, thì kẻ đó sẽ liều mạng với ngươi. Lấy quyền thế địa vị như Lưu Cẩn hôm nay, sao có thể chịu cười nhạo như thế này?
Tiếng cười giống như từng cây từng cây châm ghim vào trong tim lão. Lưu Cẩn bỗng nhiên cười to ba tiếng, quát:
- Rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt phải không? Được lắm, vậy ta sẽ cùng các người vui đùa một chút, muốn chơi thì phải chơi lớn. Người đâu!
Thạch Văn Nghĩa dẫn hai đội Cẩm Y Vệ rầm rập xông vào kim điện, nghênh ngang liếc nhìn quần thần một cái, chắp tay nói với Lưu Cẩn:
- Xin công công căn dặn!
Lưu Cẩn đưa tay lên môi rồi nói:
- Mời chư vị đại nhân ra ngoài, quỳ dưới Thừa Thiên môn, trừ phi tìm ra người gián thư, đừng hòng có ai rời khỏi.
- Tuân lệnh!
Thạch Văn Nghĩa tay đặt trên Tú Xuân đao, bắt đầu chỉ huy Cẩm Y Vệ xua người ra ngoài. Các đại thần vừa kinh vừa giận, có người biết nặng nhẹ, có người kêu oan, có người to gan mắng chửi tại đương trường. Lưu Cẩn càng nghe được lời mắng lợi hại thì trong lòng càng sảng khoái, chỉ cười lạnh không nói.
Thạch Văn Nghĩa và Dương Ngọc là người phụ trách thủ lĩnh Cẩm Y Vệ của hoàng cung đại nội, vốn là bộ hạ của Tiền Ninh. Tiền Ninh đi Nam Kinh Trấn Phủ ti, Thiệu chỉ huy thượng nhiệm, bị Lưu Cẩn mượn cớ áp giải vào thiên lao. Lưu Cẩn vừa đấm vừa xoa, chiêu nạp hai Thiên hộ Cẩm Y Vệ vào dưới trướng mình, trở thành chó săn của lão.
Tháng này, gió rét thổi vù vù. Nhìn thời tiết, mây mịt mù âm u, không chừng tuyết đầu mùa sắp rơi đến nơi rồi. Các vị thần người cưỡi ngựa kẻ ngồi kiệu, đến ngoài ngọ môn đều cởi y phục nặng nề đưa cho hạ nhân, đứng ở bên ngoài, lạnh thấu xương!
- Tất cả quỳ xuống. Lưu công công phụng ý chỉ của Hoàng Thượng, là chuyên án khâm sai, ai dám kháng chỉ?
Đám Cẩm Y Vệ lớn tiếng hét to.
Một vài quan viên xấu hổ, nhẫn nhịn, căm phẫn mà quỳ xuống, kẻ đứng ngạo nghễ bất động cũng phần lớn bị đồng liêu hảo hữu kéo, khuyên quỳ xuống. Chỉ còn lại hai ba kẻ bướng bỉnh, hét to:
- Sĩ khả sát bất khả nhục. Hoàng Thượng không có ở đây, ta há có thể quỳ trước một hoạn quan?
Hai ba người này rất nhanh bị Cẩm Y Vệ giống như bẻ gốc cao lương kéo lê đi, đưa đến chỗ hẻo lánh được hưởng đãi ngộ đặc thù. Lý Đông Dương giận đến môi giật giật, giọng run run, nói:
- Lưu công công, văn võ toàn triều quỳ ở ngoài Thừa Thiên điện, điều này điều này Hoàng Thượng há có biết
Lưu Cẩn đối với y lại rất khách khí, vội vàng cười nói:
- Ta phụng mệnh ban sai của Hoàng Thượng, bằng không ai bằng lòng đắc tội với nhiều vị đại nhân như vậy chứ? Lý đại nhân, Tiêu đại nhân, Dương đại nhân, ba vị các ngài là Nội các Thủ phụ, đứng đầu các quan, chuyện này nhất định không mắc hiềm nghi, ba vị tạm thời xin đứng sang một bên Ai bên đó, mau dọn chỗ cho ba vị Đại học sĩ.
Lưu Cẩn nói xong, xoay người đi lên đan bệ, ngạo nghễ tứ phương, uy phong tám bề, gió thổi mãng bào phập phồng không ngừng, giống như bên trên có thêu một con mãng xà còn sống vậy. Cảm giác này, thật tốt.
Lý Đông Dương muốn sai người gấp rút mời Hoàng Thượng, nhưng thái giám trong cung đều sợ Lưu Cẩn, không có mệnh lệnh của lão, ai dám vọng động? Ti điện thái giám Tất Vân cảm thấy không ổn, vội vàng đi lên đan bệ, nói nhỏ:
- Lưu công công, ngài đứng ở đây thẩm vấn bá quan, không thích hợp lắm đâu.
Lưu Cẩn còn chưa hết cảm mạo, bị gió thổi, nước mũi lại chảy ra. Lão lấy khăn tay lau lau, hỏi:
- Thế này có gì không ổn?
*****
Lưu Cẩn đi sang, đang đau đầu vì chuyện mật gián. Lưu Cẩn giỏi nhất là suy đoán tâm lý người khác, biết làm sao để Hoàng Thượng vui, Hoàng Thượng ghét cái gì, thì phải ghét cái đó theo. Hoàng Thượng cảm thấy quần thần không hiểu người, vậy thì ta hiểu người. Hoàng Thượng còn có thể không cảm thấy ta đây dễ thân dễ gần, là một thần tử tri kỷ hay sao?
Cho nên lão muốn nghe rõ vì chuyện gì mà Hoàng Thượng tức giận. Để tỏ vẻ thông hiểu, kéo gần quan hệ, cùng bàn luận với Hoàng Thượng. Tóm lại, cùng đúng trên một chiến hào với Hoàng Thượng, chắc chắn sẽ không đứng nhầm phe.
Lại nói, hiện tại công văn của Lục bộ Cửu khanh đều được lão xem qua trước, sau đó mới có thể lấy về xử lý. Người này mọc thêm một lá gan hổ, không ngờ lại dám không cho lão xem thư nặc danh trước. Đây chẳng phải là kê lò phía trên bệ bếp (ý nói làm việc không theo quy củ) hay sao? Ai cũng học theo thì triều đình còn quy củ hay sao?
Bây giờ vừa nghe mật gián còn liên quan đến lão, Lưu Cẩn hoảng sợ, ở trước mặt Vĩnh Thuần Công chúa lão cũng không dám hỏi nhiều, lập tức dạ dạ vâng vâng rồi đi đến trước Hoàng Đế. Lưu Cẩn khẩn trương mở bức mật gián ra xem tỉ mỉ, vừa xem liền sợ đến cả mái đầu bạc đẫm mồ hôi.
Trong mật gián liệt kê mười đại tội của lão, văn phong bay bổng, dùng từ nghiêm nghị. Trong đó có chuyện lão mượn cơ hội tu sửa Báo Viên lén bỏ túi riêng, còn có chuyện thuê thợ săn Sơn Đông Thanh Châu bắt hổ, nhưng lại không đưa tiền trợ cấp cho người chết, đám thợ săn mang xác đi kháng nghị, lão lại triệu tập quân đội cường hành trấn áp, dân oán sôi trào, nhưng lại thượng báo Hoàng Thượng đã thi ân vỗ về, bỏ qua tội khi quân của bách tính Thanh Châu.
Tất Vân là một thái giám thành thật hiền hậu, phẩm bậc còn rất cao, không kém Lưu Cẩn, chẳng qua lão là công công quản sự chuyên môn phụ trách hầu hạ trên kim điện, chức vị tuy cao, nhưng vừa không thực quyền lại không béo bở. Bởi vì không có xung đột thiệt hơn với Lưu Cẩn, lại là lão nhân trong cung, nên đối với lão Lưu Cẩn vẫn tôn trọng.
Tất Vân khuyên:
- Lưu công công, bá quan quỳ hướng về phía Kim Loan điện, công công lại đứng trên đan bệ giống như nhận lễ. Chuyện này nếu bị người khác hạch tội, thì đó là tội lạm quyền đó.
- Ồ, có lý, Tất công công nhắc phải, Lưu Cẩn đa tạ, đa tạ đa tạ.
Lưu Cẩn vội vã đi xuống đan bệ, chạy đến đứng dưới hành lang phía đông Thừa Thiên môn, đứng bên cạnh chất vấn bá quan. Nhưng bất luận lão hỏi thế nào, thậm chí giả cười nói chỉ cần có người thú nhận, cam đoan sẽ không truy cứu, sửng sốt là không có một vị quan nào gật đầu. Lưu Cẩn hận đến ngứa cả răng, gọi người mang ghế đến, ngồi ở dưới mái hiên, trong tay đang cầm bình trà nóng: Xem thử chúng ta ai chịu đựng giỏi hơn ai!
Sắp qua hai canh giờ, người quỳ phía dưới đã đau hông mỏi lưng, hai chân phát run, có người không chịu nổi, đặt mông ngồi xuống đất. Tiêu Các lão vuốt râu, cúi đầu, lông mày hình chữ bát màu trắng khẽ nhướng, mắt híp thành hình tam giác, liếc mắt nhìn quần thần, khẩn trương thu hồi ánh mắt:
- Ôi! Có lỗi, có lỗi quá! Ai biết Lưu Cẩn tức giận như vậy chứ. Chư vị đồng liêu, khụ khụ, lão phu thật sự cáo lỗi.
Lưu Cẩn lại thảnh thơi, nghe thấy Tiêu Phương ho khan, quay đầu lại cười nói:
- Hôm này đã trở lạnh rồi, Các lão tuổi đã cao như vậy, nếu nhiễm phải phong hàn, vậy thì là lỗi của ta rồi. Người đâu, đi lấy thêm áo choàng cho ba vị đại nhân, dâng cho mỗi người một bình trà nóng.
Tiêu Phương vội vàng nói:
- Đa tạ Lưu công công, đa tạ Lưu công công. Công công à, tuy nói công công phụng Hoàng mệnh, mặc cho quan nhất phẩm, quyền cao chức trọng, dưới quân mệnh đều phải quỳ xuống. Nhưng trong quần thần chỉ có một kẻ ác thật sự. Người khác đều là vô tội mà. Ngài xem chư vị Thượng thư đại nhân kìa, đó là Lục bộ Cửu khanh, quỳ như thế không nổi Công công có phải nên khai ân hay không
Lưu Cẩn chăm chú nhìn ông, rồi quay đầu nhìn một chút. Hiện tại cơn giận của lão đã dần giảm đi, cũng cảm thấy Lục bộ Cửu khanh quỳ như vậy, có hơi quá bá đạo rồi, lại nói bên trong còn có người của mình nữa. Lưu Cẩn thở dài một hơi, vuốt cằm nói:
- Thôi thì nể mặt của Tiêu Các lão. Người đâu, mời các Thượng thư đại nhân đứng dậy.
Các Thượng thư được người đỡ sang một bên, lập tức có vị quan viên của Đô Sát viện bất mãn, đứng dậy hô to:
- Lưu công công, Ngôn quan vô tội, Đô Sát viện chúng ta làm việc theo chức vụ. Người bị chúng ta hạch tội rất nhiều, quan lại nào cũng có, nhưng chưa thấy chúng ta dùng thủ đoạn thế này. Nào có chuyện giấu đầu hở đuôi như hôm nay? Đô Sát viện chúng ta oan uổng quá.
Lưu Cẩn sờ sờ cằm: "Điều này có lý. Ngôn quan thượng tấu, hữu dụng thì hữu dụng, vô dụng thì coi như y thả một cái rắm. Thật sự chưa ai từng truy cứu trách nhiệm của Đô Sát viện, bọn họ sợ cái gì. Ừm Nhất định là không phải bọn họ làm.
- Được rồi, người của Đô Sát viện đều đứng dậy cả đi, lui qua một bên, nghỉ ngơi một chút rồi đi, làm chuyện gì phải làm đi.
Quần thần bắt đầu xôn xao, nhưng Lưu Cẩn luôn miệng bảo là phụng thánh dụ, lão không cho phép, dám dứng dậy, thì sẽ mắc tội kháng chỉ chém đầu. Các quan viên đành phải cắn răng thầm chịu đựng, lén lút đưa mắt nhìn ba vị Nội các Đại học sĩ.
Ba người thầm thởi dài, hổ thẹn tránh đi ánh mắt của quan viên, nhìn về phía hậu cung. Lưu Cẩn ngang ngược, ai có thể ngăn cản? Trừ phi Hoàng Thượng nghe tới hỏi tới, bằng không nào còn có cứu tinh?
Một con ngựa từ phía tây đi đến, men theo con đường nhỏ giữa đồng ruộng chạy như điên, cát bụi mù mịt cả đoạn đường.
Đã có những hạt tuyết lác đác rơi xuống. Lập tức người kỵ sĩ híp hai mắt, nửa thân trên áp sát vào bờm ngựa để tránh gió. Khoái mã phi nhanh, chợt có thôn phu giữa đồng vác cuốc đi ngang, lại nhìn không rõ bộ dạng của hắn.
Phía sau, lại là hơn mười kỵ tiếp nhau mà đến, chỉ vì đường ruộng nhỏ hẹp, khó có thể cho hai con ngựa cùng chạy, đi vội vàng dễ dàng va chạm bị thương, cho nên mỗi con ngựa đều cách nhau hơn mười trượng.
Cao lão trang, Dương phủ, đang làm hỉ sự, trong tang có hỉ. Nghi thức này phải làm thế nào, Cao quản gia cũng không biết. Cũng may gia bộc mời được một vị sư phụ Lạc Hoa Mạn biết kết âm hôn. Được Lạc sư phụ chỉ điểm, trong nhà không cần đổi thành sắc mặt vui mừng, tất cả cứ theo các bước thành thân bình thường mà làm. Điều quan trọng thật sự nằm ở chỗ bùa và chú ngữ của người làm mai. Lúc này Cao quản gia mới khẽ thở phào.
Kỳ thực vị Lạc Hoa Mạn này là một tên lừa gạt. Gã thật sự biết các bước và nghi thức kết âm hôn, nhưng đó là thành thân giữa người chết và người chết. Theo gã bài bố, sau cùng, lấy xương cốt của nhà gái từ trong mộ ra, đắp chung một nắm mồ với bên nhà trai, xem như là đại công cáo thành. Về phần thành thân giữa người sống và người chết, gã cũng chỉ nghe người ta nói qua, không biết về cái này.
Tuy gã không hiểu, nhưng lá gan lại lớn. Mười dặm tám làng thì gã sẽ kết một mối âm hôn. Gã không biết, còn sợ đám cô nhi quả phụ mơ mơ hồ hồ hay sao? Tiền của Dương gia xuất ra thật là quá nhiều mà.
Dưới sự sắp xếp của gã, trên dưới Dương phủ mặc một bộ áo thuần màu bạc. Khói lượn lờ trên linh đường, trống khánh chuông chập chõa đang làm siêu độ. Ngoài cửa lớn, loảng xoảng mấy tiến, một chiếc kiệu nhỏ màu đỏ, treo lụa đỏ đặt ngoài cửa, được mọi người trong nhà vây quanh.
Tuy nói thời tiết không tốt, gió rét thổi gấp, nhưng ngoài cửa lớn bách tính đến không ít. Cao Văn Tâm là người bản địa, tất cả người họ Cao, ít nhiều cũng có chút thân thích, còn có bách tính từng nhận ân huệ của nàng đã đi mấy mươi dặm đường, cũng là vì đến chúc mừng cho nàng.
Bên kiệu có một con bạch mã, ngồi trên ngựa là một tiểu thư sinh, là một người tuấn tú, khiến những đại cô nương những cô gái trẻ trong thôn nhìn mà hai mắt phóng hỏa, hận không thể nuốt cậu vào bụng. Chàng mặc một bộ áo bào Trạng nguyên, đầu đội mũ Trạng nguyên, trước ngực có thập tự đại hồng hoa, trong lòng ôm bài vị của Dương Lăng. Chính là Đường Nhất Tiên nữ cải nam trang, thay mặt nghĩa huynh.
- Ngừng ngừng ngừng.
Lạc Hoa Mạn lắp bắp ngăn đội ngũ lại, cầm một nắm kê vàng trong bát, vẩy lên trời, kéo dài giọng:
- Dương Lăng Dương Lăng, ta biết tên ngươi, trời cao đường xa, đi nhanh ngàn dặm, kiều thê vào cửa, anh linh đến gặp hay chưa.
"Rầm rập rầm rập" Chuông đồng trong tay gã vừa rung mấy cái, thì bên phải xông ra một con ngựa hoàng phiêu đầy bụi đất. Trước cửa Dương gia không đi thẳng ra đường lớn, đều là rẻ sang phải đi ra ngoài. Lúc trước phu phụ Dương Hổ cưỡi ngựa rất gấp, đến nơi đó thì làm động tác người đứng ngựa chồm tuyệt đẹp, rồi mới xoay thân ngựa.
Kỵ sị trên ngựa cũng vậy, người đứng ngựa chồm, bụi đen dưới chân cuồn cuộn, giống như con ngựa kia là đằng vân giá vũ. Sau đó tuấn mã chuyển hướng, hí dài một tiếng, chớp mắt đã đến trước cửa, cuốn theo đám bụi đất kia.
Đám Phiên Tử giận dữ, đẩy bách tính dâng lễ nổi giận đùng đùng xông tới. Người trên ngựa khom người hợp với lưng ngựa thành hình chữ nhất rời mới duỗi eo, ngồi thẳng dậy.
Hắn nhìn thấy ở cửa kèn trống linh đình, bên cạnh còn có kiệu hoa, không khỏi hoảng sợ, lập tức kinh nộ mà nói:
- Ta vừa mới chết, thi cốt còn chưa lạnh, là ai muốn tái giá?
Những lời nói này quá mức mạnh mẽ, lập tức trống không gõ, kèn không thổi nữa. Mọi người trợn mắt há hốc mồm nhìn hắn. Có hương thân nhận ra Dương Lăng, bỗng phát hiện người này, cả người cả ngựa đều là bụi đất, giống như là một con quái vật chui ra từ trong lòng đất, lại có tám phần giống với Uy Quốc công đã chết, lại nhớ đến lời hắn vừa nói, lập tức thét lên một tiếng thảm thiết:
- Ma!!!
Lập tức mười thành dân chúng đi hết bảy thành, còn lại một thành bị dọa ngất, hai thành đứng như trời trồng. Đám Phiên Tử rút cương đao ra, nơm nớp lo sợ. Dương Lăng hồn nhiên không để ý, hẵn chợt phát hiện tiểu tử trên bạch mã ở đối diện có hơi quen mắt, quan sát cẩn thận, không khỏi cười nói:
- Nhất Tiên?
Đường Nhất Tiên trừng mắt nhìn hắn, hàm răng đánh lách cách, thân mình như bị sốt, lắp bắp nói:
- Huynh huynh huynh huynh sao lại về thật rồi?
← Hồi 319 | Hồi 321 → |
< Xem thêm truyện hay, đặc sắc khác