← Hồi 08 | Hồi 10 → |
Chợt phát hiện Mộ Dung Bạch cứ mãi ngồi yên như hóa đá, mắt thì ngước nhìn trời chiều, không hẳn là đang dõi theo những cụm mây lảng vảng trôi ở xa xa tận chân trời Tây, Kiều Ngọc Bội cố tình lên tiếng phá vỡ tĩnh lặng:
- Với thời gian chỉ độ một năm nếu Mộ Dung huynh đã có thể luyện được công phu hơn người thì bất luận lúc này, võ công dù có bị mất đi hà tất Mộ Dung huynh cứ mãi lo buồn. Trái lại, cùng lắm chỉ một năm nữa nếu được Mộ Dung huynh chuyên tâm khổ luyện lại từ đầu thì lo gì không có ngày khôi phục.
Mộ Dung Bạch đành lên tiếng, cho dù không thay đổi tư thế ngồi ngước nhìn lên trời:
- Cô nương suy nghĩ thế nào để bảo tại hạ đang lo buồn, sầu muộn vì bị thất tán võ công?
Kiều Ngọc Bội hoài nghi đến độ đành dừng tay đang dang dở nướng thức ăn để ngoảnh mặt nhìn thẳng vào Mộ Dung Bạch:
- Vì tiểu muội không nghe Mộ Dung huynh đối đáp, cho dù đã một lúc lâu tiểu muội cố tình gợi chuyện. Vậy nếu không vì lo buồn. Mộ Dung huynh giải thích thế nào về thái độ lạnh nhạt dửng dưng, gần như là trầm uất của chính Mộ Dung huynh?
Mộ Dung Bạch chợt hếch mũi, hít rõ mấy loạt kêu thành tiếng, đoạn nhếch miệng tạo thành một nụ cười không rõ chủ ý là thế nào:
- So với cô nương, tài làm thức ăn của cô nương cũng cao minh không kém. Liệu có phiền chăng nếu tại hạ muốn được ăn ngay lúc này, chí ít cũng là không phụ bao tâm huyết cô nương đã dốc sức, phô diễn tài năng?
Kiều Ngọc Bội cũng cười cười, nhại lại nụ cười không rõ chủ ý của Mộ Dung Bạch, đoạn vừa trao thức ăn vừa bảo:
- Hóa ra Mộ Dung huynh mãi trầm ngâm vì băn khoăn nghi ngại, không rõ tại sao Kiều Ngọc Bội này có võ công kỳ thực không hề kém, khác với trước đây chính tiểu muội đã giả vờ làm ra vẻ như thế? Nếu vậy thì sao? Nhưng đừng bảo Mộ Dung huynh phiền vì cho rằng đã bị tiểu muội dối gạt.
Mộ Dung Bạch ngồi ngay trở lại chú mục nhìn Kiều Ngọc Bội:
- Tại hạ không bảo đã bị cô nương dối gạt, vì cô nương đâu đã tự nhận võ công kém? Tương tự, tại hạ cũng sẽ không hỏi xuất xứ sư thừa của cô nương, bởi lẽ chỉ là miễn cưỡng một khi cô nương cảm thấy chưa đến lúc thổ lộ. Trái lại, điều làm tại hạ băn khoăn chính là mối quan tâm quá lộ liễu cô nương dành cho tại hạ. Vì nghĩ tại hạ là hậu nhân của Mộ Dung danh gia ư? Nếu không phải thế thì vì lẽ gì? Vả lại, từ đâu nảy ra lối xưng hô chưa gì đã tỏ ra quá mật thiết này? Đó là những gì tại hạ đang nghĩ, quyết không do võ công bản thân đang thất tán làm tại hạ phiền lo.
Kiều Ngọc Bội nhẹ nhàng đặt thức ăn vào tay Mộ Dung Bạch:
- Tất cả mọi việc đều có căn nguyên phát xuất, và đúng như Mộ Dung huynh vừa bảo, tiểu muội chưa thể nói gì vì sự thật là thời cơ chưa đến. Nhưng thôi, sao Mộ Dung huynh không ăn đi? Sau đó còn cho tiểu muội biết có thật tài nấu nướng của tiểu muội cũng cao minh như võ công. Một điều đã bị Mộ Dung huynh phát hiện có lẽ nhân lúc được tiểu muội vận dụng khinh công đưa đi cùng:
Mộ Dung Bạch lúc bấy giờ mới nhận thức ăn:
- Tại hạ đã nhìn thấy cách cô nương thi triển khinh công, tuyệt đối không hề kém so với lúc tại hạ chưa bị thất tán võ công. Vậy sao lúc giao đấu cùng Hàn Mai Thuyết, cô nương cứ phải vờ kém?
Kiều Ngọc Bội cũng cầm một phần thức ăn vừa do ả tự tay thực hiện:
- Mộ Dung huynh tin chăng nếu được nghe đáp đấy là cách để tiểu muội nhận biết thật rõ và thật đúng và công phu bản lãnh của chính Mộ Dung huynh, một nhân vật tuy mới xuất hiện nhưng đã sớm vang danh là dù chỉ luyện một năm võ công vẫn đạt thân thủ hơn người?
Mộ Dung Bạch đang nhai thức ăn, đành chờ lúc nuốt xong mới lên tiếng dò hỏi:
- Và cô nương đã có nhận định thế nào?
Kiều Ngọc Bội vì luôn nhỏ nhẻ ăn nên vẫn có thể vừa nhai vừa đáp:
- Tiểu muội vì chưa thật sự am tường về cách Mộ Dung huynh luyện công nên nhận định vị tất đúng. Dù vậy vẫn có thể đoán. Mộ Dung huynh tuy ngộ tính cao nhưng một là thời gian chưa đủ, khiến hỏa hầu không thể đạt mức cần thiết, hai là do bản tính nóng vội, dục tốc bất đạt nên lâm cảnh lực bất tòng tâm, tự chuốc họa vào thân.
Mộ Dung Bạch cười lạt:
- Cô nương lập lại lời của Hàn Mai Thuyết. Chứng tỏ cùng với sự xuất hiện bất ngờ của chủ nhân Lệnh Tử Vong, kỳ thực cô nương vẫn hiện hữu quanh đó?
Kiều Ngọc Bội thản nhiên thừa nhận:
- Không phải lập lại, mà sự thật là trước khi lão họ Hàn xuất hiện chính tiểu muội đã nhận ra ở Mộ Dung huynh có sự bất ổn về võ công. Nói rõ hơn, tiểu muội chỉ giả vờ bỏ đi. Thuận theo mong muốn của Mộ Dung huynh, sau đó đã ngấm ngầm quay lại và may mắn đã không bị bất luận ai phát hiện:
Mộ Dung Bạch không tin:
- Cô nương đã sớm nhận ra hiện trạng bị thất tán võ công của tại hạ? Thật ư?
Kiều Ngọc Bội mỉm cười:
- Nỗi bất bình đối với thái độ xúc phạm đến lệnh đường do Tam thái thái Mộ Dung gia gây ra đã khiến Mộ Dung huynh phẫn nộ. Theo sau đó là cách Mộ Dung huynh quả quyết chỉ một chiêu cũng đủ cho đối phương nếm mùi lợi hại, đồng thời là động thái ở Mộ Dung huynh đột ngột hiển lộ một công phu bất phàm, tương tự Ngự Khí Phi Hành, cảnh giới cao nhất trong võ học. Nhưng diễn biến lại kết thúc theo chiều hướng khác, một người có thân thủ như Mộ Dung huynh, lại đang lức tột cùng phẫn nộ, cuối cùng vẫn để đối phương bỏ đi, qua đó Mộ Dung huynh nghĩ tiểu muội có cảm nhận gì?
Mộ Dung Bạch sững sờ:
- Những điều đó đã khiến cô nương nhận ra tất cả sự thật, cho dù tại hạ vẫn cố giấu và đã thành công đối với Liễu Thanh Huệ cùng Đông Môn Trạch, đều là cao thủ vào hàng đệ nhất lưu trên võ lâm hiện nay?
Kiều Ngọc Bội nói:
- Bản lãnh của họ đâu đáng được kể vào hàng đệ nhất lưu? Có miễn cưỡng xếp vào hạng đệ nhị lưu cũng chưa xứng đáng.
Mộ Dung Bạch kinh nghi:
- Nhưng Liễu Thanh Huệ là chưởng môn nhân một phái, hiển nhiên bản lãnh cao nhất Côn Luân, sao lại bảo chưa đáng là cao thủ đệ nhất lưu?
Kiều Ngọc Bội thở dài vừa mập mờ bảo:
- Kể cả bản lãnh của chính Mộ Dung huynh cũng chưa đáng là cao thủ đệ nhị lưu. Và sự thật này xem ra tiểu muội chưa đủ tư cách giải thích tường tận cho Mộ Dung huynh hiểu.
Mộ Dung Bạch ngỡ ngàng:
- Nếu vậy bản lãnh phải như thế nào mới đáng được xem là cao thủ đệ nhất lưu? Hơn nữa, nếu cô nương tự nhận không đủ tư cách vậy thì nhân vật nào sẽ giúp tại hạ hiểu tường tận?
Kiều Ngọc Bội lại cười một cách thần bí:
- Để nhận định và biết thế nào là bản lãnh của một cao thủ đệ nhất lưu, Mộ Dung huynh tin chăng nếu tiểu muội tiết lộ kể cả chưởng môn phương trượng phái Thiếu Lâm hiện nay cũng chưa đạt, cho dù phái Thiếu Lâm vẫn còn đó uy danh Thái Sơn Bắc Đẩu với những bảy mươi hai tuyệt kỹ được Đạt Ma Sư Tổ lưu truyền? Còn về nhân vật đủ tư cách giải thích cho Mộ Dung huynh hiểu tường tận thật ra không hề hiếm. Chỉ tiếc họ chưa thể giải thích một khi chưa thật sự tin ở Mộ Dung huynh. Và chẳng ai xa lạ, chính Liễu Thanh Huệ cũng có thể giải thích. Nhưng vì sự xuất hiện hoàn toàn không đúng lúc của Tam thái thái Mộ Dung gia, hoặc giả đấy chính là dụng ý đích thực của nhân vật này nên cơ hội cho Liễu Thanh Huệ giải thích đã không còn nữa.
Mộ Dung Bạch ngạc nhiên:
- Quy ước giữa Mộ Dung gia và võ lâm?
Kiều Ngọc Bội gật đầu:
- Bất luận ai cũng không được xen vào nội tình của Mộ Dung gia. Và với quy ước này, kể từ khi Tam thái thái xuất đầu lộ diện, gián tiếp thừa nhận mọi việc liên quan đến Mộ Dung huynh cũng là quan hệ với Mộ Dung gia, có thể hiểu từ nay trở đi sẽ không còn nhân vật nào dám tùy tiện giải thích cho Mộ Dung huynh thấu triệt, ngoại trừ một người.
Mộ Dung Bạch rất quan tâm nên vội hỏi:
- Là ai?
Cùng lúc này, một câu hỏi tương tự chợt vang lên hầu như liền ngay sau câu Mộ Dung Bạch vừa hỏi và dĩ nhiên không thể do Mộ Dung Bạch hỏi hai lần, đồng thời càng không thể do Kiều Ngọc Bội tự hỏi bản thân. Dù thế, câu đó vẫn vang lên:
- Là ai?
Mộ Dung Bạch giật mình. Ngược lại, Kiều Ngọc Bội vẫn bình thản lên tiếng, tợ hồ đã chờ đợi điều đó. Ả bảo:
- Đông Môn đại hiệp xuất hiện đã lâu, sao mãi đến lúc này mới lên tiếng góp chuyện? Thức ăn vẫn còn nhiều, nếu không khách khí, tiểu nữ có thể mời Đông Môn đại hiệp cùng dùng bữa. Xin mời:
Đông Môn Trạch từ chỗ ẩn bước ra, rất kinh ngạc nhìn Kiều Ngọc Bội:
- Lệnh sư là ai? Nếu có thể đào luyện, khiến cô nương chỉ với niên kỷ ngần này lại đạt bản lãnh ngần ấy, lệnh sư quyết phải là nhân vật hữu danh. Nhưng tiếc thay Đông Môn mỗ dù nghĩ mãi vẫn không thể qua cô nương đoán biết lệnh sư.
Kiều Ngọc Bội chợt hỏi:
- Có phải vì mãi suy đoán gia sư là ai nên Đông Môn đại hiệp không dám khinh suất hiện thân, cố tình ẩn thân tiếp và mong nghe được nhiều thêm?
Đông Môn Trạch gượng cười:
- Đã vô tình lẻn nghe, một hành vi không quang minh lỗi lạc, Đông Môn mỗ đâu thể mặt dạn mày dày cứ đường đột hiện thân. Nhưng cuối cùng vẫn bị cô nương chê cười.
Kiều Ngọc Bội bất giác lạnh giọng:
- Tiểu nữ nào dám chê cười. Trái lại chỉ dám nảy nghi vấn là vì sao Đông Môn đại hiệp đã ngại, chẳng muốn đường đột hiện thân, rồi cũng chính đại hiệp tự lên tiếng, như thể nói rằng điều đó chỉ là do tình cờ?
Đông Môn Trạch càng thêm ngượng ngùng:
- Cô nương sao quá đa nghi? Há lẽ Đông Môn mỗ lỡ lời buột miệng không được sao? Hay cô nương nghĩ đấy là mỗ cố tình? Vì dụng ý gì chứ?
Kiều Ngọc Bội vẫn lạnh giọng:
- Tiểu nữ có thể đoán biết dụng ý của Đông Môn đại hiệp. Đó là mong qua diễn biến này Đông Môn đại hiệp sẽ minh bạch có thật bản lãnh của tiểu nữ kém như đã thấy và thêm nữa cuối cùng tiểu nữ có ý đồ gì khi cố tình quanh quẩn cạnh Mộ Dung huynh, là kẻ cũng đang khiến Mộ Dung đại hiệp quan tâm. Tiểu nữ đoán đúng chăng?
Đông Môn Trạch chột dạ:
- Nếu đã không hoan nghênh, cớ sao cô nương còn đánh tiếng, gọi đích danh mỗ hiện thân? Hay là muốn phô trương bản lãnh, rằng cô nương đã sớm nhận biết sự xuất hiện của mỗ từ lâu?
Kiều Ngọc Bội bật cười và từ từ đứng lên:
- Có ai lại thích bản thân bị người lẻn dò xét, trừ phi điều đó xảy ra với một nhân vật vì có bản lãnh thật cao cường nên không để người bị dò xét phát hiện. Đông Môn đại hiệp thì khác, trước thì ẩn thân, cố giữ kín hành tung, sau đó lại cố tình để lộ. Đây là điều đối với tiểu nữ quyết không phải bình thường. Đông Môn đại hiệp giải thích như thế nào đây? Ha ha…
Đông Môn Trạch cau mày:
- Vừa mới tỏ ý nghi ngờ, bây giờ cô nương lại chuyển qua đề quyết khăng khăng cho Đông Môn mỗ cố ý dò xét cô nương. Phải chăng điều này nên hiểu cô nương thật sự không thích có mỗ hiện diện? Nếu là vậy, Đông Môn mỗ đành nói lời giã biệt ngay lúc này thì hơn, trừ phi cô nương ngăn cản, cũng không muốn mỗ bỏ đi.
Nói xong, Đông Môn Trạch chợt chuyển mục quang qua nhìn Mộ Dung Bạch, chủ ý trông chờ một thái độ nào đó từ Mộ Dung Bạch:
Nhưng thật lạ, Mộ Dung Bạch lại tỏ ra dửng dung tợ hồ từ nảy giờ không nhận ra có sự hiện diện của Đông Môn Trạch. Điều này khiến cho Đông Môn Trạch như kẻ lỡ khóc lỡ cười, tiến thoái lưỡng nan, đành ngượng ngùng xoay lưng bỏ đi.
Và ngay khi Đông Môn Trạch đi khuất, chính Kiều Ngọc Bội vì quá kinh ngạc nên lập tức hỏi Mộ Dung Bạch:
- Tiểu muội có phải là kẻ quá đa nghi chăng? Sao Mộ Dung huynh không có bất kỳ phản ứng gì, thậm chí để ngăn cản hành vi khiếm nhã của tiểu muội?
Mộ Dung Bạch ái ngại lắc đầu:
- Giang Nam Tuyệt Bút vừa thể hiện công phu hàm dưỡng thật đáng khâm phục. Bản lãnh này không thể có ở người kém thân thủ võ công. Và dựa vào đó mà suy, thiển nghĩ chính tại hạ đã lầm khi cho rằng chẳng có ai phát hiện chuyện tại hại bị thất tán võ công. Vì trái lại, e rằng kể cả Đông Môn Trạch cũng đã phát hiện. Thế nên có thể đoán chủ ý của Đông Môn Trạch vị tất chỉ muốn dò xét một mình cô nương, có cả tại hạ nữa. Vậy thì tại hạ ngăn cản làm gì một khi nhờ có cô nương nên tại hạ không phải phí công cũng thực hiện chính điều đó?
Kiều Ngọc Bội ngơ ngác:
- Ý Mộ Dung huynh cũng đã nhận ra ở Đông Môn Trạch có điều gì đó khó thể tin được ngay?
Mộ Dung Bạch thở dài:
- Hoặc tại hại cũng quá đa nghi chăng? Vì kỳ thực kể từ khi nhận ra sự xuất hiện của mọi người quanh tại hạ chỉ vì liên quan đến hai chữ Mộ Dung thì ở tại hạ càng lúc càng có cảm giác bản thân đang bị lừa dối, thậm chí là đang bị lợi dụng cũng nên, bất luận nhân vật xuất hiện là ai, tà phái hay chính phái, nữ hay nam, hoặc đã cao niên hay chưa cao niên. Đương nhiên tại hạ cũng không loại trừ trường hợp của cô nương.
Kiều Ngọc Bội biến sắc sau đó bỗng thừa nhận không ngần ngại nữa.
- Hay lắm! Mộ Dung huynh càng chứng tỏ quả có tâm cơ mẫn tiệp và tinh tế phi thường. Nhưng sẽ không còn là lợi dụng nữa nếu Mộ Dung huynh chịu tin vào sự thật này, rằng tiểu muội vì rất cần Mộ Dung huynh nên một là sẽ không gây bất lợi, hai là không chỉ có một mình bản thân tiểu muội, trái lại kể cả Mộ Dung huynh cũng được lợi không ít nếu ưng thuận giúp tiểu muội.
Mộ Dung Bạch ngạc nhiên:
- Cô nương cần tại hại giúp? Và đó là nguyên do khiến cô nương không ngại tiếp cận tại hạ? Hãy nói thử xem nào. Tại hạ đang bị thất tán võ công, liệu còn năng lực để giúp gì cho cô nương đây?
Kiều Ngọc Bội nghiêm giọng:
- Thoạt tiên là cùng đi với tiểu muội, đến gặp một nhân vật.
Mộ Dung Bạch hỏi ngay:
- Gặp ai? Ở đâu?
Kiều Ngọc Bội nói:
- Xin lượng thứ vì tiểu muội không thể tiết lộ ngay lúc này. Nhưng chỉ cần Mộ Dung huynh ưng thuận, chúng ta cứ đi đến nơi khắc biết, tiểu muội quả quyết sẽ không có bất kỳ bất lợi gì đối với mộ Dung huynh.
Mộ Dung Bạch nhìn quanh:
- Đi ngay bây giờ? Bất luận trời đã về đêm?
Kiều Ngọc Bội gật đầu:
- Sớm đi sớm đến. Hay Mộ Dung huynh ngại chúng ta nam cô nữ quả đêm ngày cứ cận kề nhau?
Mộ Dung Bạch suýt phì cười và chỉ chực thổ lộ cho Kiều Ngọc Bội biết chuyện đã xảy ra giữa bản thân và Công Tôn Phụng. Nhưng lời nói chưa kịp thốt ra, chợt Mộ Dung Bạch nghe xa xa có tiếng người cười cười nói nói đưa đến lồng lộng:
- Nha đầu kia, trước khi nói sao ngươi không tự suy xét bản thân? Với dung diện của ngươi như thế, có đi với ma cũng chẳng xứng đôi, sao lại mặt dày mày dạn tự gợi ra chuyện nam nữ đêm ngày kề cận? Thật không biết sĩ diện là gì. Ha ha…
Kiều Ngọc Bội phẫn nộ toan quát chợt đổi thành giọng thất thanh kêu:
- Cô Phong Quỷ Lân Hoạt Dạ Điểm Hoa? Người của Vạn Quỷ Cung?!
Lúc bấy giờ Mộ Dung Bạch cũng nhìn thấy ở xa xa, giữa nền trời sâm sẩm tối bỗng dung xuất hiện ước khoảng độ gần mười đốm lửa xanh cháy lập lòe. Chúng tự di chuyển, vừa lượn lờ nhấp nhô lên xuống giữa khoảng không, vừa chập chờn tiến dần về phía Mộ Dung Bạch và Kiều Ngọc Bội đang đứng.
Vẫn không thấy nhân vật nào xuất hiện, trong khi đó những đốm lửa xanh lập lòe tiến đến gần. Mộ Dung Bạch không thể không hỏi Kiều Ngọc Bội:
- Gọi là Cô Phong vì chúng đơn độc đung đưa di chuyển theo từng cơn gió thoảng? Còn Quỷ Lân Hoạt Dạ Điểm Hoa là gì?
Kiều Ngọc Bội đang ngưng thần lắng nghe từng động tịnh xung quanh:
- Mộ Dung huynh có thấy chúng được kiến tạo từ những hoạt chất giống như lân tinh. Chỉ có ở Vạn Quỷ Cung. Thêm nữa, chữ Hoạt còn có ý nghĩ hý hoạt, trước là đùa, là hý lộng với những ai được Vạn Quỷ Cung chọn làm đối tượng, sau đó mới xuất hiện, nhân lúc đối tượng bị phân tâm. Chúng lẻn xuất thủ kết liễu sinh mạng. Tóm lại chỉ là một trong nhiều thủ đoạn giả thần giả quỷ của bọ tự xưng Vạn Quỷ Cung.
Lập tức có tiếng quát gắt phản bác:
- Nha đầu thật to gan, dám ám chỉ bổn Cung vẫn luôn nhờ những thủ đoạn ám muội mỗi khi cùng người đối địch ư? Thật là hoang đường, nhất là đối với ngươi, một nha đầu chỉ do may mắn mới thủ đắc một phần nhỏ các tuyệt kỹ thượng thừa liên quan đến tàng đồ Thiên Không Bách Gia Động, nào có gì đáng kể so với võ học bổn Cung vẫn lưu truyền từ thuở khai sáng đến nay. Ngươi không biết tự lượng sức chăng? Hử?!
Cùng với tiếng gặng hỏi ở cuối câu, một cổ kiệu tuyền màu đen chợt hiển hiện với bốn kiệu phu đều có cước trình ổn định, đến không tiếng động, kể cả khi đã dừng những tà áo của các kiệu phu cũng không dấu hiệu nào chuyển động. Mộ Dung Bạch ngỡ ngàng buột miệng khen:
- Thăng Hoa Vạn Quỷ Bộ thật cao minh
Kiều Ngọc Bội dù đang đối diện cổ hắc kiệu vẫn kinh ngạc liếc nhìn Mộ Dung Bạch:
- Mộ Dung huynh sao lại am hiểu và đoán biết họ vừa thi triển công phu Thăng Hoa Vạn Quỷ Bộ, là điều không phải ai cũng có thể nhận biết?
Từ hắc kiệu có giọng nói phát ra:
- Ngươi là Mộ Dung Bạch, tuy mới xuất hiện nhưng đã khiến võ lâm nghe danh? Kiến văn ngươi khá đấy cho dù theo tin tức bổn cung thu thập ngươi chỉ thật sự am hiểu về giới võ lâm ước độ một năm. Hãy nói xem, ai đã truyền thụ võ công cho ngươi? Và có thật ngươi đích thực ở họ Mộ Dung?
Mộ Dun Bạch bật cười:
- Hóa ra thêm quý Cung nữa cũng lầm tưởng tại hạ là hậu nhân của Mộ Dung Khuê lão nhân?
Hắc kiệu gằn giọng:
- Không phải ư? Sao bảo ngươi có ngộ tính cực cao, một điều vì quá giống, thế nên đủ để minh định mười phần đến bảy tám ngươi có thể là hậu nhân đích truyền của lão tặc Mộ Dung Khuê?
Mộ Dung Bạch giật mình, cố tình liếc mắt nhìn Kiều Ngọc Bội:
- Mộ Dung Khuê lão nhân cũng là nhân vật có ngộ tính hơn người?
Kiều Ngọc Bội chầm chậm gật đầu
- Và cũng là nhân vật thay võ lâm Trung Nguyên triệt phá tham vọng độc bá giang hồ, khiến Vạn Quỷ Cung mười chính năm trước đây đành phải ngậm hờn, triệt thoái về tận Đông Hải.
Hắc kiệu quát:
- Nhưng bổn Cung vẫn không bại, bằng chứng là đã khiến lão thất phu Mộ Dung Khuê vĩnh viễn thân bại danh liệt, cho dù vẫn tại thế nhưng mãi mãi không dám xuất đầu lộ diện. Và lần này, bổn Cung lại tái nhập Trung Nguyên, liệu xem các ngươi còn tìm được ai đủ bản lãnh như Mộ Dung Khuê để đứng ra ngăn cản hoặc làm chậm tiến trình xưng bá võ lâm của Bổn Cung. Ha ha…
Kiều Ngọc Bội chấn động:
- Ước thúc hai mươi năm vẫn chưa mãn hạn kỳ, Vạn Quỷ Cung các ngươi chỉ là những kẻ bội tín như thế sao?
Mộ Dung Bạch cùng chấn động:
- Là ước thúc gì? Phải chăng cùng liên quan đến quy ước tại hạ đã nghe nhiều người đề cập, giữa Mộ Dung danh gia và toàn thể võ lâm Trung Nguyên?
Nhưng đáp lại câu Mộ Dung Bạch hỏi chỉ là một loạt cười nữa phát ra từ cổ hắc kiệu:
- Ngươi chưa biết ước thúc, cũng chưa rõ gì về quy ước, đủ chứng tỏ ngươi tuy mang họ Mộ Dung, tuy cũng biết võ công nhưng lại là kẻ không quan hệ gì đến giới võ lâm Trung Nguyên. Nha đầu kia, vậy nếu bổn Cung chỉ có ý định tạm sinh cầm tiểu tử kia độ một năm. Liệu có phạm vào ước thúc vừa được ngươi cố tình nhắc nhở chăng? Và nhớ, nếu ngươi tự ý can thiệp vào, Ha ha… cần phải hiểu đó là ngươi vi ước trước, vậy thì đừng trách bổn Cung kể như được quyền hành xử ngươi lẫn tiểu tử kia. Ha ha…
Mộ Dung Bạch chợt hiểu, thế nên vội lùi về đứng thật gần Kiều Ngọc Bội:
- Có phải là ước thúc bất tương xâm có kỳ hạn hai mươi năm giữa võ lâm Trung Nguyên và Vạn Quỷ Cung?
Kiều Ngọc Bội bồn chồn lo lắng, cũng vội hỏi Mộ Dung Bạch:
- Cũng đại khái như thế. Mộ Dung huynh có ý gì?
Mộ Dung Bạch nhanh nhẹn gật đầu:
- Tại hạ không cam tâm nếu bị xem không là người của võ lâm Trung Nguyên. Vì thế…
Chợt Kiều Ngọc Bội lấy tay đẩy Mộ Dung Bạch thật mạnh:
- Muộn rồi, đối phương đã tấn công. Mộ Dung huynh tránh mau.
Mộ Dung Bạch cũng phát hiện từ hắc kiệu bật ra một đạo uy kình nhắm vào phương vị Mộ Dung Bạch vừa mới đứng, trước khi được Kiều Ngọc Bội xô bật ra.
“ Vù…”
Do hụt chiêu, hắc kiệu bật quát:
- Nha đâu ngươi quyết can thiệp ư?
Kiều Ngọc Bội liền như tia chớp lao thẳng vào hắc kiệu:
- Bổn cô nương không chỉ can thiệp mà còn quyết tâm vạch rõ chân tướng, để xem ngươi là ai, vì sao cũng là một trong những nhân vật võ lâm Trung Nguyên lại cam tâm là tay sai khuyển mã, giúp Vạn Quỷ Cung gây khó cho chính võ lâm Trung Nguyên. Mau tiếp chiêu!
“ Ào..”
Bốn kiệu phu vẫn đứng yên bất động, chỉ có màn kiệu chợt vén nhanh để thoát ra một lực đạo đối đầu, đỡ thẳng vào chưởng kình Kiều Ngọc Bội vừa xuất thủ:
- Nhưng dẫu sao ta vẫn là thuộc hạ Vạn Quỷ Cung. Nha đầu ngươi động chính là vi ước. Và đây là kết cục tất yếu của ngươi. Đỡ!
“ Bùng !!”
Kiều Ngọc Bội thoáng bị chấn lùi, nhưng thật nhanh, nàng lại lao ngoắt vào cỗ kiệu:
- Ngươi cũng đắc thủ một phần võ học từ tàng đồ Thiên Không Bách Gia Động? Đó là công phu sở học Trung Nguyên, sao ngươi cam tâm dùng sở học đó trợ trụ vi ngược, giúp Vạn Quỷ Cung đối phó võ lâm Trung Nguyên? Phản lại chính cội nguồn xuất xứ, tội của ngươi thật khó dung tha. Đỡ!
Bỗng từ bóng đêm đen phủ kín xung quanh chợt vang lên tiếng quát lanh lảnh
- Phật Quang Phổ Chiếu?! Cho Quỷ Kiệu lui. Nhanh!
Và Mộ Dung Bạch kinh hoàng nhìn bốn kiệu phu không hẹn mà đồng. Chỉ cần khẽ nhún chân một lượt, đồng loạt với nhau, là lập tức toàn bộ cỗ Quỷ Kiệu cứ giật bắn về phía hậu. Thoát xa phạm vi uy lực từ chiêu chưởng của Kiều Ngọc Bội được nhận biết là công phu Phật Quang Phổ Chiếu. Và bản lãnh của bốn kiệu phu quả là quán tuyệt nhân trần. Nhưng vẫn chưa hết, giữa đương trường còn bất ngờ xuất hiện thệm cùng một lúc những năm bóng trắng. Là những xiêm y trắng hoặc có màu sáng được khoác lên người làm tôn thêm vẻ kiều diễm trong bóng dáng tha thướt của năm nữ lang.
Cổ Quỷ Kiệu ngay lúc đó, trước khi triệt thoái, còn phát lên câu bẩm báo, hiển nhiên là với một trong năm nữ lang mới xuất hiện:
- Thuộc hạ bất tài, đã phiền đến đại giá Thiếu Cung chủ quang lâm. Xin tuân lệnh Thiếu Cung chủ.
“ Vút!”
Cổ Quỷ Kiệu mất hút, chỉ còn lại một mình Kiều Ngọc Bội đối diện năm nữ lang:
- Thiếu cung chủ Vạn Quỷ Cung?!
Một nữ lang khẽ nạt:
- Còn không mau đệ đầu bái kiến, van xin Thiếu cung chủ rộng lòng dung?
Nhưng một nữ lang khác lên tiếng bảo:
- Nói làm chi những điều không thể, Cúc muội há lẽ không nghe ngay từ đầu đối phương đã lập tức minh định lập trường, võ lâm Trung Nguyên và Vạn Quỷ Cung hầu như không đội trời chung đó sao? Đã vậy còn mong gì khi bảo người bái kiến, xin được rộng tình dung tha.
Kiều Ngọc Bội cất cao giọng ứng đối ngay:
- Hành vi của Quý Cung trước kia cho dù đã gần hai mươi năm tạm gián đoạn, không vì thương hại hoặc muốn tránh cho võ lâm Trung Nguyên cảnh đồ thán, huyết chảy thây rơi, mà là do đại ân nhân của toàn thể võ lâm, Mộ Dung Khuê lão anh hùng xuất lực ngăn cản, thì đến lúc này mưu đồ và tham vọng của quý Cung vẫn còn đó. Thế nên tự song phương lẽ tất nhiên đã hình thành trạng thái tử đối đầu. Vậy đâu thể trách nếu Kiều Ngọc Bội này dù vô năng bất lực vẫn nhất quyết không thể hạ mình, tỏ ra khiếp nhược trước quý Cung. Nhưng vì đã có sự hiện của Thiếu cung chủ, một nhân vật kể ra có bối phận cực cao của Vạn Quỷ Cung. Có thể cho Kiều Ngọc Bội minh bạch một câu:
Vẫn nữ lang vừa lên tiếng, chợt mau mắn gật đầu đáp ứng:
- Kiều Ngọc Bội cô nương muốn nhắc đến ước thúc, cũng là phiền trách hành vi lúc mới rồi của thuộc hạ bổn Cung?
Kiều Ngọc Bội lắc đầu:
- Đã là sai nha thuộc hạ, hành vi của nhân vật vừa rồi hiển nhiên chỉ là chấp hành thượng lệnh, thế nên bổn cô nương không cần hỏi. Cũng chẳng thừa hơi để phiền trách về một điều mà người thực hiện buộc phải tiến hành trong hoàn cảnh bất khả bất tuân. Bổn cô nương muốn biết Thiếu cung chủ định hành động như thế nào, vẫn bắt giữ và sinh cầm Mộ Dung Bạch. Vì cho rằng đó là hành vi không vi ước, hoặc sẽ công bằng hơn và không tiến hành ý định đó nữa, do tuân thủ ước thúc và cũng vì Mộ Dung Bạch dù sao cũng là kẻ am hiểu võ công, lại sinh trưởng ở Trung Nguyên nên lẽ đương nhiên cũng là thành phần của võ lâm Trung Nguyên
Nữ lang nọ bật cười:
- Bổn Thiếu cung chủ lẽ ra không cần xuất đầu lộ diện nếu như không vì lập luận của cô nương có thể khiến bổn cô Cung mang tiếng bội ước một khi vẫn tiếp tục thực hiện chủ ý là thỉnh mời vị bằng hữu kia về làm khách của bổn cung một thời gian. Vậy cô nương nghĩ sao nếu bổn Thiếu cung chủ có đủ lý lẽ để tin rằng hành vi đó không hề phạm vào ước thúc? Và cô nương liệu có còn dám ngăn cản hoặc can thiệp nữa chăng nếu bổn Thiếu Cung chủ bảo vị bằng hữu kia vì không biết võ công nên không thể xem là nhân vật võ lâm Trung Nguyên?
Kiều Ngọc Bội thoáng ngỡ ngàng:
- Nhưng Mộ Dung Bạch chỉ bị thất tán võ công, nào phải không hề biết võ công?
Thiếu cung chủ Vạn Quỷ Cung hất hàm:
- Đó là điều chỉ có mỗi một mình cô nương biết, đúng không? Vậy lấy gì minh chứng vị bằng hữu đó từng có võ công để thuyết phục bổn Thiếu cung chủ tin rằng việc thất tán võ công là có thật? Hoặc giả cô nương có thể cho bổn Thiếu cung chủ biết xuất xứ lai lịch cùng sư thừa của vị bằng hữu đó, âu cũng là cách minh chứng y thật sự có liên quan đến võ lâm Trung Nguyên?
Kiều Ngọc Bội bối rối, bước lùi về gần Mộ Dung Bạch:
- Vì ước thúc chỉ có hiệu lực đối với những nhân vật thật sự liên quan đến võ lâm Trung Nguyên. Mộ Dung huynh nếu không nói rõ sư thừa, vạn nhất có bị Vạn Quỷ Cung sinh cầm, tiểu muội cũng khó trách họ đã vi phạm ước thúc.
Mộ Dung Bạch gượng cười:
- Tại hạ chưa từng bái sư. Huống hồ dù có chăng nữa thì khi nói ra ắt vẫn bị họ bác bỏ, cho rằng khẩu thuyết vô bằng, vì tại hạ không còn võ công để phô diễn minh chứng lai lịch sư thừa. Xem ra về lý, cô nương e chẳng còn cách nào đối đáp lại, đành trông chờ vào vận số của cô nương và của tại hạ ngay đêm nay mà thôi.
Kiều Ngọc Bội không cam tâm:
- Nhưng lúc này, như Mộ Dung huynh có chủ ý gì toan nói? Mộ Dung huynh có tư chất thông tuệ, lẽ nào không nghĩ được cách buộc họ thôi ngay hành vi rõ ràng là đang phạm vào ước thúc?
Mộ Dung Bạch thở dài:
- Tuy có cách nhưng nói ra cũng vô ích. Do tại hạ nếu mãi lúc này mới tỏ lời ưng thuận cùng cô nương đi bái phỏng một nhân vật thì kỳ thực vẫn muộn. Khiến đối phương khó thể chấp nhận.
Thiếu cung chủ Vạn Quỷ Cung bật khen:
- Các hạ quả là người có tâm cơ mẫn tiệp, tự thấy trước những gì sắp xảy ra. Như thể đọc được trong tâm tưởng người đối diện. Đã biết tự lượng sức như thế cũng tốt, có thể khiến bổn Thiếu cung chủ vì thán phục nên xin đoan quyết trước một điều là sẽ không gây bất lợi nào dù nhỏ đến các hạ. Như vậy, bổn Cung có thể cung thỉnh các hạ cùng đi được chưa?
Kiều Ngọc Bội bỗng chớp động thân hình:
- Muốn giữ người, trước hết hãy bước qua xác quả ta. Tiếp chiêu!!
“ Vù..”
Thiếu cung chủ bật cười lảnh lót:
- Là cô nương đã tạo cơ hội. Vậy thì sau này đừng bảo bổn Cung vi ước Mai – Lan – Cúc – Trúc, chư muội hãy thay ta nghênh tiếp thượng khách. Riêng ả họ Kiều, một mình ta cũng đủ cho ả niếm mùi lợi hại. Hãy xem chiêu. Ha ha…
“ Ào .. Ào”
Bốn nữ lang còn lại, số người vừa đủ cho bốn tên gọi Trúc – Cúc – Mai – Lan, ngay lập tức tiến dần về phía Mộ Dung Bạch với tâm trạng kể như chắc chắn sẽ hoàn thành sứ mạng.
Chợt có một làn gió nhẹ nương theo bóng đêm lướt qua.
“ U ù.”
Bốn nữ lang bất chợt rùng mình và từ từ khuỵu ngã. Họ bất lực nhìn Mộ Dung Bạch cũng bị làn gió tác động nhưng lại là thứ gió cuồn cuộn, cuốn Mộ Dung Bạch đi. Không những thế, lúc lên tiếng họ cũng bất lực kêu không thành lời:
- Có biến… Thiếu cung chủ…?
Làn gió xuất hiện dù nhẹ vẫn làm Thiếu cung chủ và Kiều Ngọc Bội động tâm. Họ đang sắp sửa chạm chiêu đành phải dừng. Và Thiếu cung chủ thần tốc lao đến chỗ bốn nữ lang. cũng lúc đó, Kiều Ngọc Bội thì hùng hổ lao đuổi theo cơn quái phong, miệng gầm thét giận dữ:
- Là cao nhân nào? Sao lại dùng thủ đoạn mờ ám nhân lúc người bất phòng, ra tay đối phó với một kẻ chẳng còn võ công? Mau đứng lại!!
***
Mộ Dung Bạch bị đưa đi một lúc, mãi mới nghe có tiếng người cợt nhã bên tai
- Sao không nghe ngươi kêu la. Cũng chẳng có dấu hiệu nào phản kháng? Hay ngươi đang phát khiếp vì sợ? Hèn kém thế ư, tiểu tử?
Mộ Dung Bạch lạnh lùng cất tiếng:
- Không lên tiếng vì tại hạ không muốn bị người chế ngự á huyệt, khiến bản thân trở nên món vật trong tay người và mãi mãi câm lặng. Còn không phản kháng chỉ vì tại hạ không muốn dối lòng. Bởi lẽ ra tại hạ nên đa tạ, vì dù sao nhờ thế này tại hạ mới không bị rơi vào tay Vạn Quỷ Cung, từng có và sắp có những hành vi gây bất lợi cho võ lâm Trung Nguyên.
Mộ Dung Bạch đột ngột bị giữ dừng lại xoay mặt về phía sau, diện đối diện với một nhân vật hoàn toàn lạ mặt. Đó là một văn nhân trung niên, tuổi ước độ tứ tuần, sắc mặt dù nghiêm nhưng miệng thì vẫn hiện hữu nụ cười khinh khỉnh:
- Ngươi không quan tâm, cũng không lo lắng đang bị rơi vào tay ai, chỉ cần không bị Vạn Quỷ Cung sinh cầm là đủ, thật thế sao?
Mộ Dung Bạch chớp mắt:
- Tại hạ quan tâm liệu có ích gì một khi tôn giá vẫn khăng khăng, cố tình giữ kín lai lịch, quyết không cho tại hạ biết? Nhưng dù sao ý muốn đa tạ vẫn là điều có thật. Bởi tại hạ không cam tâm nếu bản thân tuy chưa giúp ích gì cho võ lâm Trung Nguyên nhưng bỗng dưng lại bị thế lực đối đầu võ lâm Trung Nguyên bắt giữ.
Văn nhân vẫn khinh khỉnh cười:
- Ý ngươi bảo không quan ngại bất kỳ thế lực nào khác. Miễn đừng là Vạn Quỷ Cung?
Mộ Dung Bạch nhún vai:
- Võ lâm Trung Nguyên đã sẵn có nhiều thế lực. Các thế lực này nếu có đối đầu nhau thì vẫn là điều luôn tồn tại. Dù vậy, tất cả đều có chung một cội nguồn xuất xứ là Trung Nguyên. Do đó, mọi bất hòa rồi cũng phải được tạm gác, một khi đại cục võ lâm gặp chung một thảm họa. Trừ phi tôn giá cũng là kẻ vong cội quên nguồn. Nếu không, tại hạ vì lẽ gì quan ngại
Văn nhân lại cười khinh khỉnh và gật đầu:
- Nếu đây là lời thật tâm, ta mong thế, ngươi sẽ được đối xử tử tế, thay vì trở thành tù nhân như định ý ban đầu đã được bổn Giáo chủ dự liệu sẵn. Đi nào.
Mộ Dung Bạch bị nhấc đưa đi. Thoáng chấn động vì chợt hiểu đối phương có xuất thân như thế nào.
Giọng cười khinh khỉnh và cợt nhã lại vang lên
- Ngươi không có gì để nói sao? Vì ta phát hiện ngươi đang cố kìm nén một điều gì đó chực nói. Hay ngươi sợ hoặc ngại điều ngươi sắp nói không đúng như ngươi nghĩ? Hừ!
Mộ Dung Bạch buông tiếng cười lạt:
- Nếu tôn giá muốn nghe thì sau đó đừng bắt tại hạ câm miệng. Vì điều tại hạ định nói là đã biết tôn giá có xuất thân từ U Minh Thanh Hỏa Giáo. Một thế lực ngỡ đã bị diệt tuyệt cách đây ngoài trăm năm nhưng không ngờ vẫn ngấm ngầm tồn tại.
Văn nhân buông gọn lỏn một tiếng khen:
- Hảo tiểu tử!
Và đột ngột Mộ Dung bạch bị ngã ngật đầu qua một bên. Toàn thân bất động, thần trí cũng mê lịm
← Hồi 08 | Hồi 10 → |
< Xem thêm truyện hay, đặc sắc khác