Vay nóng Tima

Truyện:Mộ Dung chí tôn - Hồi 08

Mộ Dung chí tôn
Trọn bộ 27 hồi
Hồi 08: Ngộ nhận tính danh, võ lâm náo - Phát dương tuyệt học, giang hồ kinh
0.00
(0 lượt)


Hồi (1-27)

Siêu sale Lazada

Mộ Dung Bạch chợt giật mình vì nghe ả họ Kiều một lần nữa lại lên tiếng đánh động :

- Vẫn còn một nhân vật sắp xuất hiện!

Mộ Dung Bạch đưa mắt nhìn quanh:

- Ai?

Lập tức có hai loạt cười cùng lúc đưa đến, phân rõ hai giọng nam nữ:

- Kiều cô nương thính lực thật tinh tường, khiến Liễu Thanh Huệ ta dù bị phát hiện vẫn thật tâm ngưỡng mộ. Thật thất lễ vì không được mời vẫn đến.

- Tiểu huynh đệ Mộ Dung Bạch xin chớ nghi ngại. Vì dù chỉ mới gặp một lần cách nay đã ngoài năm, nhưng kẻ thảo dã ở Giang Nam này vẫn còn nguyên vẹn mối cảm xúc lúc mục kích tấm lòng hiếu thuận tiểu huynh đệ đối với lệnh đường đã quá vãng. Mỗ và chưởng môn Côn Luân phái đến một cách đường đột thế này, mong tiểu huynh đệ lượng thứ. Ha ha…

Ả họ Kiều cau mặt, nói thật khẽ, như chỉ muốn mỗi mình Mộ Dung Bạch nghe:

- Là chưởng môn Côn Luân phái, Đệ Nhất Tài Nhân Liễu Thanh Huệ và…

Mộ Dung Bạch chợt gật đầu phụ họa:

- Và Giang Nam Tuyệt Bút, một trong Tứ Hiệp võ lâm, cho dù họ vị tất thật sự là Hiệp

Hai nhân vật không mời vẫn đến đã xuất hiện và nam nhân vật trung niên là người lên tiếng trước, nói với Mộ Dung Bạch bằng lời lẽ không hài lòng:

- Nếu cảm thấy không tiện, Đông Môn Trạch mỗ đành nhận lỗi và xin cáo từ ngay, thay vì cứ miễn cưỡng lưu lại chỉ khiến Mộ Dung thiếu hiệp không thuận lòng.

Mộ Dung Bạch lặng thinh, không đáp, nào ngờ ả họ Kiều lại quá nhanh nhảu, vội liếng thoáng ngay:

- Nếu Đông Môn nhất quyết bỏ đi có khác nào tự nhận bản thân thật sự không xứng với hiệp danh, đúng như Mộ Dung huynh vừa lỡ lời bình phẩm? Vả lại, sở dĩ có chuyện thất ngôn này là vì…

Mộ Dung Bạch gắt ả:

- Nếu thật sự cần, tại hạ vẫn biết nói, sao cô nương thích đa sự, chuyện không liên quan cũng xen vào?

Ả mĩm cười, một động thái nữa vẫn cứ làm ả khó thể dễ nhìn hoặc dễ có thiện cảm hơn, chỉ vì miệng ả lệch càng thêm lệch

- Nhị vị đây cho dù không là cao thủ hữu danh, nhưng kỳ thực họ lại hữu danh, thì vẫn xuất hiện không mang vẻ gì địch ý. Có thể hiểu họ đến nhất định để chỉ giáo. Vậy Mộ Dung huynh có cần tỏ thái độ vừa bất cần vừa thất lễ như thế chăng? Trái lại, theo tiểu muội nghĩ, sở dĩ Mộ Dung huynh có phản ứng như thế chỉ vì động thái của Đại Mạc Tuyệt Phi, cùng mang danh Tứ Hiệp, từng có với Mộ Dung huynh. Nhưng nên biết rằng Mộ Dung huynh suy nghĩ như thế chính là vơ đũa cả nắm. Tiểu muội chỉ nói thế thôi, định đoạt thế nào thì tùy Mộ Dung huynh.

Nữ nhân cùng xuất hiện với Đông Môn Trạch chính là Liễu Thanh Huệ, chưởng môn phái Côn Luân. Liễu Thanh Huệ mỉm cười lên tiếng:

- Trước tiên xin đa tạ Kiều cô nương đã vì thiện ý nên có lời khách quan, chẳng phiền trách cũng chẳng thiên vị ai. Riêng về thái độ của Mộ Dung Bạch thiếu hiệp, Liễu Thanh Huệ này dù gì vẫn hiểu, nhân đây cũng có điều này xin thổ lộ. Đó là ta và Đông Môn huynh thật ngẫu nhiên cũng đã cùng mục kích cục diện từng diễn ra cho Huynh Đệ Minh. Vì thế ta thấy một nhân vật Tử Diện Hội vận dụng sở học của Đại Mạc Tuyệt Phi là Triển Dực Phi Vô Ngân, đúng như Mộ Dung thiếu hiệp phát hiện. Chỉ tiêc rằng nhân vật đó lại không phải Đại Mạc Tuyệt Phi. Ta dám quả quyết như thế vì một lẽ rất dễ hiểu, là mãi cho đến tận lúc này Đại Mạc Tuyệt Phi đang ở đâu và nhất là đang ở cạnh những ai không chỉ riêng ta mà kể cả Đông Môn huynh đây cũng tỏ tường. Vậy thì Đại Mạc Tuyệt Phi đâu thể phân thân để cùng một lúc xuất hiện ở hai nơi? Theo đó, lời Mộ Dung thiếu hiệp phiền trách bảo tứ hiệp không thật sự Hiệp e cần suy xét lại.

Mộ Dung Bạch chầm chậm gật đầu:

- Xin đa tạ và tại hạ cũng xin ghi nhận điều này. Dù vậy, Liễu chưởng môn và Giang Nam Tuyệt Bút Đông Môn đại hiệp còn điều gì chỉ giáo? Xin cứ cho biết, tại hạ Mộ Dung Bạch nguyện kính cẩn lắng nghe.

Đông Môn Trạch lập tức ngoảnh mặt, vừa xua tay vừa lạnh lùng lên tiếng với Liễu Thanh Huệ:

- Chúng ta đã quá vội, rốt cục không được sự hoan nghênh. Thiết nghĩ, Liễu chưởng môn cũng chẳng nên phí thêm thời gian. Chúng ta đi thì hơn.

Liễu Thanh Huệ nhăn mặt, sau đó chợt giãn ra và vẫn thái độ hòa hoãn nói với Mộ Dung Bạch:

- Ta cũng xin thổ lộ thêm một điều, hi vọng được Mộ Dung thiếu hiệp quan tâm. Là kể từ lúc Mộ Dung thiếu hiệp cùng Ngọa Long Thần Thư Trầm Bích Quân bắt đầu ly khai Lâm gia, ta và Đông Môn huynh thật sự đã ngấm ngầm bám theo.

Mộ Dung Bạch hết hờ hững:

- Có chuyện đó ư? Thế thì sao?

Liễu Thanh Huệ cười nhẹ:

- Chẳng gì cả ngoài lời thán phục. Vì Mộ Dung thiếu hiệp đã đoán đúng khi quả quyết với Lâm phu nhân rằng Trầm Bích Quân quả thật đã lẻn đưa tin về trước, khiến Lâm phu nhân có những sắp đặt cần thiết.

Mộ Dung Bạch thở ra nhè nhẹ:

- Nhị vị còn những phát hiện gì nữa?

Liễu Thanh Huệ gật đầu:

- Đương nhiên còn và vẫn là lời thán phục lúc nghe Mộ Dung thiếu hiệp chỉ qua một đôi câu đã nhận định được ngay có đến hai Tử Diện Hội chân giả lồng vào nhau.

Mộ Dung Bạch quan tâm:

- Liễu chưởng môn đã biết từ trước hay sau khi nghe lập tức tán thành nhận định của tại hạ?

Ả họ Kiều lại xen lời:

- Ắt Mộ Dung huynh chưa biết Liễu chưởng môn được xem là Đệ Nhất Tài Nhân. Không chỉ của phái Côn Luân mà còn đối với Thất phái? Và tiểu muội đoán nhất định Liễu chưởng môn đã biết từ trước.

Liễu Thanh Huệ mỉm cười với ả:

- Tỷ chưa biết tính danh muội, dù thế vẫn đồ rằng kể cả muội ắt từ lâu cũng đã nghi ngờ tôn chỉ chủ trương của Tử Diện Hội.

Mộ Dung Bạch kinh ngạc:

- Tử Diện Hội có chủ tương tôn chỉ gì? Há chẳng phải chỉ là những thủ đoạn mờ ám, như vừa xảy ra cho Huynh Đệ Minh?

Liễu Thanh Huệ chực đáp, chợt thấy Đông Môn Trạch đột ngột quay lại nhìn Mộ Dung Bạch và đề xuất:

- Nếu thiếu hiệp thật sự quan tâm, Đông Môn mỗ kỳ thực hãy còn nhiều điều muốn cùng luận bàn, hiến nhiên trong đó cũng không thể không nhắc đến Tử Diện Hội, xin mời thiếu hiệp cùng theo chân, chúng ta đến chỗ khác thuận lợi hơn để đàm đạo?

Mộ Dung Bạch phân vân và bối rối:

- Chuyện này.. nhưng sao Đông Môn huynh ngay lúc này không nói rõ chủ ý đã khiến nhị vị cố tình tìm tại hạ?

Ả họ Kiều cũng phụ họa:

- Đúng vậy. Vì cần nhất vẫn là nên minh bạch và tỏ bày rõ chủ ý. Nhược bằng không thể, xin nhị vị đừng quên. Mộ Dung huynh ắt là đang cần tịnh dưỡng nghỉ ngơi, việc theo chân nhị vị e rằng bất khả.

Mộ Dung Bạch lại cau mày nhìn ả, một thái độ cho thấy là thế nào cũng cáu gắt ả. Nhưng kịp nghĩ lại, Mộ Dung Bạch chỉ thở dài:

- Ý của tại hạ không nhất quyết là cần phải nghĩ ngơi tịnh dưỡng nhưng chính là…

Ả họ Kiều liền nhìn Mộ Dung Bạch bằng ánh mắt nghi ngại:

- Có thật Mộ Dung huynh không cần? Ý tiểu muội chỉ muốn nhắc nhở, Mộ Dung huynh đừng xem thường độc công của môn chủ Cổ Linh Môn. Bởi vì…

Mộ Dung Bạch giật mình, tự nhìn lại và nhận ra bản thân vẫn đang cầm giữ hoàn đan dược đã trúng độc?

Liễu Thanh Huệ cũng quan tâm:

- Cổ Linh Môn chỉ đến khi lão họ Hàn đảm nhận trọng trách Môn Chủ mới nảy sinh chuyện dụng độc và quả thật điều đó khó thể xem thường. Huống hồ, như vừa rồi lão họ Hàn tiết lộ, phạm vi độc công đã vượt đến năm trượng xung quanh. Mộ Dung thiếu hiệp khi nãy chỉ đứng cách lão chưa đến hai trượng, nếu bảo không bị tác động quả là điều khó hiểu.

Đông Môn Trạch chợt hỏi:

- Có phải Mộ Dung thiếu hiệp nhờ cơ may hãn hữu đã luyện được tấm thân Bách Độc bất xâm?

Mộ Dung Bạch không thể không nhớ đến Công Tôn Phụng ái thê:

- Tại hạ đã một lần suýt mất mạng vì độc, thế nên tự rõ thế nào là cảm nhận trúng độc và thế nào là có tấm thân Bách Độc bất xâm. Tuy vậy cả hai đều không có.

Ả họ Kiều chợt rối rít:

- Đan dược của tiểu muội có công năng giải độc. Thiết nghĩ Mộ Dung huynh nên dùng, thà tin là có để đề phòng trước hơn là vì không tin vạn nhất có gặp hậu quả khó lường.

Liễu Thanh Huệ tán đồng:

- Ta đã mục kích cô nương tự chống lại độc công của lão Hàn hiệu quả như thế nào. Quả thật lời cô nương khuyên Mộ Dung thiếu hiệp rất hữu ích.

Mộ Dung Bạch sau một thoáng chần chừ chợt trao trả đan dược cho ả họ Kiều:

- Mỹ ý của Kiều cô nương, xin được tâm lĩnh. Đan dược này có lẽ tại hạ nên giao hoàn thì hơn.

Đông Môn Trạch bất giác nhìn ả họ Kiều:

- Cô nương ở họ Kiều? Dám hỏi có phải là hậu duệ cốt nhục Kiều Vân. Kiều lão anh hùng đã lâu chợt thoát ẩn võ lâm.

Ả họ Kiều ung dung thừa nhận:

- Đấy chính là gia tổ. Tiểu nữ Kiều Ngọc Bội muôn phần cảm kích vì không ngờ vẫn có người còn nhớ đến tính danh của một nhân vật từng lâm cảnh thất thế sa cơ.

Liễu Thanh Huệ bán tín bán nghi:

- Kiều Vân?! Liệu có phải nhân vật ba mươi năm trước bị mọi người gán thêm cho chữ “Cuồng”. Do chỉ trong một đêm đã tự phóng hỏa thiêu rụi gia trang, lại còn làm cho bản thân bị hệ lụy, cháy phỏng khắp người, trở nên thân tàn ma dại?

Đông Môn Trạch ái ngại, vừa đáp lời Liễu Thanh Huệ vừa đưa mắt nhình dò xét Kiều Ngọc Bội:

- Theo mỗ nhớ, lời Kiều Lão anh hùng lảm nhảm giải thích với gia sư hoàn toàn khác. Chủ ý cho biết rằng vì cừu thù nên có người phóng hỏa, quyết không do Kiều lão anh hùng tự gây ra.

Kiều Ngọc Bội bỗng nhún vai:

- Đông Môn đại hiệp quả nhiên vẫn không tin vào lời đó, qua việc cũng dùng hai chữ “ Lảm nhảm” ý ám chỉ gia tổ thật sự do phát cuồng nên tự gây ra. Đã vậy chuyện này bất tất đề cập đến thêm. Chi bằng cứ giải thích rõ chủ ý của nhị vị. Khi muốn mời Mộ Dung huynh đi đến một chỗ khác để đàm đạo.

Đông Môn Trạch bối rối:

- Giữa lệnh tổ và gia sư thâm tình cố cựu, là bằng hữu tri kỷ tri âm. Giá như sau thảm biến, lệnh tổ đừng mơ hồ, đến mức độ hầu như không nhận biết gia sư, ắt lời của lệnh tổ không đến nổi gây hoang mang, càng tạo nhiều nghi vấn khó bề biện giải và mãi kéo dài như thế này. Huống hồ Kiều lão anh hùng một là suốt đời trượng nghĩa, tạo ngưỡng mộ cho nhiều người hơn là gây thành thù oán, thật khó tin có kẻ tán tận lương tâm, nỡ đối xử với Kiều gia như thế, hai là so về bản lãnh công phu…

Kiều Ngọc Bội xua tay, tỏ ý bất phục:

- Đông Môn đại hiệp lại muốn nói, bản lãnh như gia tổ, nếu thật sự có cừu thù muốn gây bất lợi thì sinh mạng gia tổ nhất định khó bảo toàn? Có nghĩa là lẽ ra hung thủ nên hạ sát gia tổ thì tốt hơn. Vì cớ kẻ đó nếu đã có bản lãnh chỉ một đêm phóng hỏa thiêu hủy Kiều gia thì việc kết liễu thêm sinh mạng gia tổ thật dễ như trở bàn tay. Và hiểu ngược lại, đúng như những nhận định của hầu hết mọi người vẫn hay đưa ra mỗi khi đề cập đến thảm biến của Kiều gia thì vì gia tổ vẫn toàn mạng nên thật phi lý khi bảo có cừu thù mưu hại?

Mộ Dung Bạch bỗng hỏi xen vào:

- Ý bảo bản lãnh lệnh tổ vì không đủ tự lo thân nên hoàn toàn không thể tin sau thảm biến vẫn không mất mạng?

Kiều Ngọc Bội nhìn Mộ Dung Bạch như nhận ra vừa có thêm một liên minh:

- Mộ Dung huynh cũng cảm thấy khó tin, đúng không?

Liễu Thanh Huệ chợt chép miệng và lên tiếng dàn hòa:

- Kỳ thực ở đời này mọi chuyện đều có thể xảy ra. Vì thế đừng quá quả quyết hễ một người có bản lãnh kém thì khi lâm thảm biến sinh mạng tất phải chết. Nói cách khác, phải chi lệnh tổ sau đó đừng tỏ ra có thần trí thất thường ắt mọi người sẽ rõ lệnh tổ vì sao thoát, nhờ may mắn nào và hung thủ đích thực là ai. Nhưng điều đó đã không xảy ra.

Mộ Dung Bạch lại hỏi Kiều Ngọc Bội:

- Lệnh tổ hiện vẫn tại thế và vẫn có thần trí thất thường?

Kiều Ngọc Bội thở dài:

- Thật không biết phải nói như thế nào. Bởi vì đích thực gia tổ cho mãi đến tận lúc này vẫn khi tỉnh khi ngây. Nhưng dù sao đó cũng là tư sự riêng của tiểu muội, không dám phiền đến Mộ Dung huynh vẫn còn nhiều điều thật không dễ đối phó.

Mộ Dung Bạch chột dạ, liếc nhìn Liễu Thanh Huệ và Đông Môn Trạch

- Kiều cô nương ám chỉ nhị vị đây tìm tại hạ dù không thật sự có địch ý cũng không hoàn toàn vì thiện ý?

Kiều Ngọc Bội không đáp, chỉ nhún vai nhìn Đông Môn Trạch.

Đông Môn Trạch hắng giọng, vừa nhìn Liễu Thanh Huệ, vừa ngập ngừng dò hỏi Mộ Dung Bạch

- Thiếu hiệp… có thể nể mặt, cùng mỗ và Liễu chưởng môn tìm nơi khác yên tĩnh để đàm đạo? Hiển nhiên thiếu hiệp vẫn có quyền khước từ nếu cảm thấy bất tiện. Nhưng dù sao thiếu hiệp cũng nên biết rằng sẽ không có điều gì bất lợi kể cả khi thuận lời hoặc khước từ đề xuất này của mỗ.

Mộ Dung Bạch thở ra nhè nhẹ.

- Tại hạ có thể biết trước chủ ý của nhị vị liên quan đến đề xuất này, như Kiều cô nương vừa có những hai lần đề cập nhưng chưa nghe nhị vị đáp ứng?

Liễu Thanh Huệ chợt hỏi:

- Giữa thiếu hiệp và Kiều cô nương có quan hệ thế nào? Ắt không là huynh muội cốt nhục, do cả hai mang tôn tính khác nhau? Và cũng không là huynh muội đồng môn, bởi sở học hoàn toàn hữu biệt? Vậy giả như chỉ có một mình thiếu hiệp lưu lại, ta nghĩ sẽ không gì trở ngại, trái lại chúng ta cứ thế này đàm đạo ngay tại đây, hà tất phí công tìm địa điểm khác. Thiếu hiệp hiểu ý của ta chứ?

Mộ Dung Bạch cười lạt:

- Tại hạ hiểu quá rõ là đằng khác, rằng không riêng gì Kiều cô nương, kể cả đối với nhị vị tại hạ quả thật chẳng có liên quan. Vì vẫn nói hễ không đồng đạo thì không chung đường. Tuy vậy, do phần nào kính nể nhị vị, một là chưởng môn nhân, một còn lại thì hiệp danh uy chấn giang hồ, nếu vẫn quyết định chỉ giáo thì xin nói ngay cho. Còn như vẫn ngại, do có sự hiện diện của bất luận ai khác, liệu có đáng tin chăng khi vừa rồi Đông Môn đại hiệp bảo sẽ không gây bất lợi?

Liễu Thanh Huệ khẽ nhướng một bên mày liễu:

- Chỉ e chính thiếu hiệp sẽ ngại, vì việc này phần nào liên quan đến thân thế thiếu hiệp.

Mộ Dung Bạch giật mình:

- Liễu chưởng môn biết rõ thân thế lai lịch của tại hạ?

Nhưng trái với mong đợi của Mộ Dung Bạch, Liễu Thanh Huệ thay vì có câu trả lời quả quyết thì cứ tỏ ra ngập ngừng với sắc thái thật sự bối rối

Vừa lúc đó Kiều Ngọc Bội lại xen vào, vừa bỉu môi vừa nói:

- Mộ Dung huynh thôi đừng làm khó họ nữa. Vì giống như tiểu muội, ắt họ vẫn đang nghĩ Mộ Dung huynh thể nào cũng là hậu nhân của Mộ Dung Khuê. Tính danh này ắt không xa lạ với Mộ Dung huynh?

Mộ Dung Bạch phì cười:

- Tưởng thế nào. Nhưng nếu chỉ có vậy tại hạ e tất cả lại phí công. Vì đây là điều tại hạ từng nghe nhiều nhân vật do cũng có ý nghĩ như thế nên mỗi khi gặp đều đề cập. Rất tiếc, tại hạ dù muốn vẫn không dám nhận xằng, rằng có liên quan đến nhân vật danh chẫn vũ nội là Hôn Thiên Địa Ám Độc Chiếu Cô Tinh Mộ Dung Khuê lão nhân.

Đông Môn Trạch ngạc nhiên:

- Sao nghe bảo thiếu hiệp chỉ sau một năm luyện công đã đạt được thân thủ hơn người. Với bằng chứng khó thể phủ nhận là trận chiến vừa rồi và chính mỗ tận mắt mục kích?

Mộ Dung Bạch cũng ngạc nhiên:

- Thế thì sao? Há lẽ điều đó có liên quan đến Mộ Dung lão nhân?

Đông Môn Trạch cẩn trọng:

- Nhưng có thật thiếu hiệp luyện công chỉ mới một năm?

Mộ Dung Bạch cũng thận trọng tương tự:

- Vậy theo đại hiệp, tại hại phải luyện mất bao lâu?

Đông Môn Trạch đáp qua tiếng tiếng thở nhè nhẹ

- Riêng về phương diện nội lực, chỉ trừ phi thiếu hiệp gặp kỳ tích bằng không dù có luyện mười năm vẫn không thể thâm hậu như lúc này.

Mộ Dung Bạch lắc đầu:

- Là kỳ tích có thể khiến công phu nội lực đột ngột tăng tiến? Nếu như vậy thì không. Tại hạ chưa có phúc ấy.

Liễu Thanh Huệ sững sờ:

- Quyết không thể có chuyện đó. Vì ngoài kỳ tích quyết không có bất luận phương cách gì khiến nội lực của người chỉ sau một năm luyện công lại đạt kết quả diệu kỳ này.

Mộ Dung Bạch phì cười:

- Còn phương diện nào nữa Đông Môn đại hiệp muốn nói nhưng chưa nói?

Đông Môn Trạch thở dài và gật đầu:

- Đó là phương diện lĩnh hội công phu. Thiếu hiệp nếu không có ngộ tính cực cao thì quyết không thể nào chỉ sau một năm luyện công đã am hiểu không chỉ tuyệt học của Lan Hoa Tiên Tử hoặc sở học Cổ Linh Môn, mà đến như Cổ Linh Tam Tuyệt Chưởng từ lâu vẫn tưởng mãi mãi thất truyền cũng am hiểu.

Mộ Dung Bạch thu nụ cười về:

- Điều này thì tại hạ không phủ nhận. Nhưng sao chứ? Há lẽ điều này liên quan đến lai lịch hoặc thân thế của tại hạ?

Bỗng có tiếng quả quyết từ xa đưa đến.

- Có thể có liên quan nếu tính danh ngươi đích thực chính là Mộ Dung Bạch

Liễu Thanh Huệ kinh nghi:

- Lại thêm nhân vật nào nữa cũng quan tâm đến Mộ Dung Gia?

Kiều Ngọc Bội thì bất chợt tái mặt:

- Thanh âm đưa đến thoáng có thoảng không, lẽ nào là công phu Phạn Âm Vọng Xướng, từ lâu luôn là tiểu kỹ cho biết người của Mộ Dung gia xuất hiện?

Đông Môn Trạch bàng hoàng:

- Lục Nương Mộ Dung?!

Vừa lúc đó xuất hiện một phụ nhân với tấm sa mỏng choàng ngang mặt và hiển nhiên không thể che kín một dung diện mang nét đẹp lạnh như tiền, và có lẽ chỉ vì như thế, lúc lên tiếng giọng của phụ nhân cũng lạnh lùng:

- Thể theo quy ước đã có giữa Mộ Dung gia và đồng đạo võ lâm, nếu chư vị không cần nghe nhắc lại thì xin nể mặt, giao phó mọi việc ở đây cho Tiểu phụ, nguyên là Tam Thái Thái Mộ Dung gia tự đảm nhận.

Đông Môn Trạch chấn động, nhìn Liễu Thanh Huệ, nói với vẻ thất vọng:

- Người của Mộ Dung Gia đã đến, e chúng ta chỉ còn mỗi một cách là tuân theo quy ước đã có, đành tay không quay về phúc bẩm mà thôi.

Nhưng Liễu Thanh Huệ lại không cam chịu như Đông Mộ Trạch. Bằng chứng là lấy giọng thản nhiên hỏi phụ nhân vừa đến:

- Xin lượng thứ nếu Liễu Thanh Huệ này tỏ ra cẩn trọng có phần quá đáng. Nhưng làm thế nào để nhận biết tôn giá đích thực là người của Mộ Dung gia.

Phụ nhân hừ lạnh:

- Tiểu phụ rất rõ Liễu chưởng môn có ẩn ý gì. Vì thế để nhận biết bằng diện mạo thì do sự việc đã xảy ra ngoài mười lăm năm, khi đó Liễu chưởng môn cho dù đã có trí nghĩ để hiểu biết thì vị tất đã đủ tuổi khôn để được Côn Luân phái thu nhận, do vậy việc nhận diện kể như không thể đề cập đến vì vô ích. Nhưng trong khi đó, tiểu cô nương kia dù niên kỷ kém hơn Liễu chưởng môn, vẫn có cách nhận biết mà không sợ lầm, qua công phu Phạn Âm Vọng Xướng. Lẽ nào Liễu chưởng môn được xưng tụng là Đệ Nhất Tài Nhân vang danh khắp võ lâm lại tỏ ra kém hơn tiểu cô nương kia vốn chỉ là hậu nhân của một nhân vật họ Kiều quá đỗi tầm thường.

Mộ Dung Bạch từ khi phụ nhân xuất hiện bất giác rơi vào tâm trạng hoang mang, dù thế vẫn suýt phì cười khi thấy Kiều Ngọc Bội chợt có vẻ mặt thật sự hậm hực và chỉ chực phát tác vừa lúc phụ nhân miệt thị, cho Kiều lão anh hùng nào đó, nội tổ của nàng chỉ là nhân vật “quá đỗi tầm thường”. Nhưng lạ thay, Kiều Ngọc Bội vẫn không phát tác. Trái lại ả có ý tán đồng khi nghe Liễu Thanh Huệ đối đáp một cách khôn ngoan với phụ nhân. Liễu Thanh Huệ nói:

- Tiểu nữ tuy được xưng tụng là Đệ Nhất Tài Nhân, tuy thân danh lúc này là chưởng môn một trong Thất phái, nhưng không vì thế mà hồ đồ hoặc dễ dàng tin hễ bất luận ai vận dụng được công phu Phạn Âm Vọng Xướng đều cho là người của Mộ Dung gia. Vì nếu cứ dựa vào công phu bản lãnh để nhận biết xuất xứ lai lịch thì thử hỏi Mộ Dung thiếu hiệp am hiểu công phu Cổ Linh Tam Tuyệt Chưởng lại khăng khăng không thừa nhận bản thân là người có xuất xứ từ Cổ Linh Môn? Tương tự, trừ phi tôn giá có cách minh chứng nào khác, bằng không tiểu nữ vì khó tin nên e khó thể tự lui đi và yên tâm phó giao mọi việc nơi đây cho tôn giá toàn quyền định đoạt.

Kiều Ngọc Bội hả dạ, tự lẩm bẩm:

- Hiển nhiên không thể nào có chuyện dễ dàng như thế nếu không có cách minh chứng hư thực. Vạn nhất chỉ là kẻ giả danh thì sao?

Phụ nhân phá lên cười:

- Tóm lại, quy ước đã xác lập giữa Mộ Dung gia và toàn thể võ lâm đồng đạo khắp Trung Nguyên, Liễu chưởng môn vì có ý bất phục nên vi ước? Chỉ cần nói rõ một câu là đủ, hà tất phí lời quanh co, có phải như thế chăng? Ha ha…

Đông Môn Trạch bối rối, vì thế cứ nháy mắt với Liễu Thanh Huệ, hai chân thì chầm chậm lùi. Tỏ ý không muốn cùng phụ nhân đối đầu với một việc hầu như đã hai năm rõ mười.

Nhưng Liễu Thanh Huệ vẫn khăng khăng.

- Tiểu nữ quyết không vi ước, chỉ có điều cũng không thể tuân thủ nếu vẫn chưa minh bạch tôn giá có đúng là người của Mộ Dung gia hay không. Hoặc giả tôn giá không thể tự chứng minh?

Phụ nhân lườm mắt qua Đông Môn Trạch:

- Tiểu phụ vẫn nhớ đã từng gặp Giang Nam Tuyệt Bút Đông Môn Trạch một lần, đó là ngay khi giữa võ lâm Trung Nguyên và lão gia của tiểu phụ, tức Mộ Dung Khuê, chủ nhân Mộ Dung gia định nên quy ước. Không hiểu Đông Môn Trạch các hạ có thể giúp tiểu phụ minh chứng thân phận?

Đông Môn Trạch bối rối gật đầu:

- Theo mỗ thì…

Liễu Thanh Huệ có tình cất cao giọng, lên tiếng nói át câu đang đáp của Đông Môn Trạch:

- Đông Môn Đại hiệp trước khi nói gì xin nhớ cẩn ngôn cho, vì nếu là người cố ý mạo nhận, tất hình như không thể không có sẵn mọi sắp đặt cần thiết, kể cả về diện mạo lẫn những tình tiết đã xảy ra trước kia. Trừ phi tôn giá đây có thể pho diễn một trong nhiều tuyệt học chỉ riêng người của Mộ Dung gia mới am hiểu, thì khi đó Đông Môn đại hiệp không cần phí lời thuyết phục, Liễu Thanh Huệ này vẫn nguyện tuân thủ quy ước đã có giữa Mộ Dung Gia và võ lâm.

Mộ Dung Bạch thật sự kinh ngạc:

- Đó là quy ước gì?

Phụ nhân nọ vụt buông tiếng cười lạnh, hỏi Mộ Dung Bạch như thể không tin.

- Ngươi không biết thật hay cố ý giả vờ, làm ra vẻ không biết?

Mộ Dung Bạch bối rối:

- Tại hạ chỉ mới bổn tẩu giang hồ, thêm thời gian luyện công ước độ một năm, đâu phải bất luận việc gì xảy ra trên giang hồ tại hạ đều am hiểu. Và vì không am hiểu nên mới hỏi. Thế tôn giá nghĩ tại hạ là người như thế nào để cứ hỏi những điều đã biết?

Phụ nhân vẫn lạnh giọng:

- Vậy từ đâu ngươi có họ Mộ Dung?

Mộ Dung Bạch nhè nhẹ thở ra:

- Tại hạ vẫn chưa rõ ý tôn giá. Trừ phi tôn giá muốn nói tại hạ hoặc là con tư sinh hoặc là loại tạp chủng không thân sinh phụ mẫu nên lẽ ra không nên có họ Mộ Dung. Tại hạ hiểu có đúng không?

Phụ nhân chợt chớp mắt, một thái độ cho thấy lần đầu tiên lâm tình trạng bối rối vì lời lẽ của Mộ Dung Bạch, phụ nhân nói:

- Ta không có ý đó một khi chưa minh bạch thân thế lai lịch đích thực của ngươi. Đồng thời, thật ý của ta là nếu ngươi có tính danh Mộ Dung Bạch thì lẽ ra người nào đã đặt tính danh đó cho ngươi ắt không thể quên không cho ngươi biết đã có quy ước gì giữa Mộ Dung gia và toàn thể võ Lâm Trung Nguyên.

Mộ Dung Bạch mỉm cười:

- Gia mẫu thủa sinh thời chỉ quen gọi tại hạ là Tiểu Bạch, mãi đến lúc cuối đời mới tỏ thật giúp tại hạ rõ bản thân cũng đầy đủ thân sinh phụ mẫu như mọi người, hoặc giả vì không biết, thế nên cho đến tận lúc này tại hạ vẫn vô tri ấu trĩ, không biết đã có quy ước gì.

Phụ nhân lại chớp mắt một lượt nữa:

- Ta không nghĩ mẫu thân ngươi quên, nhưng nếu bảo mẫu thân ngươi không biết thì cũng thật khó hiểu.

Mộ Dung Bạch mỉm cười:

- Sẽ không có gì khó hiểu nếu tôn giá biết rằng gia mẫu vốn dĩ chỉ là thảo dân, không am hiểu võ công cũng không liên quan gì đến võ lâm. Vì thế, thiết nghĩ tôn giá muốn nói gì hoặc muốn nhận định thế nào thì cứ thẳng thắn bày tỏ cùng tại hạ. Hoặc nói cách khác thì xin tôn giá miễn cho những lời luận bàn về mẫu thân tại hạ, một nhân vật vì đã chết nên không thích nghe những lời hàm ý xúc phạm.

Giọng của phụ nhân vụt trở lại lạnh lùng:

- Ngươi dám dọa ta vì cớ cho rằng ta xúc phạm mẫu thân ngươi?

Mộ Dung Bạch cũng bất chợt lạnh giọng:

- Tại hạ không dọa. Trái lại quá thừa hiểu tôn giá có ý gì khi gặng hỏi tại hạ từ đâu có họ Mộ Dung. Xin đừng nghĩ tại hạ chỉ là kẻ lên ba, không đoán biết ý tôn giá muốn nói gia mẫu vì biết quá rõ quy ước gì đó và do nghĩ đấy là đặc quyền đặc lợi của Mộ Dung gia nên cố tình đặt cho tại hạ tính danh đó. Cũng xin nói thêm, chỉ cần tôn giá dù một lời nữa thôi có hàm ý tương tự thì đừng trách Mộ Dung Bạch này vô lễ.

Phụ nhân bỗng quay người nhìn qua Liễu Thanh Huệ:

- Liễu chưởng môn có phải vừa muốn tiểu phụ thi triển môt trong những tuyệt học của Mộ Dung gai?

Liễu Thanh Huệ tủm tỉm cười:

- Nếu tôn giá ưng thuận, có thể hiểu Liễu Thanh Huệ này hoàn toàn thỏa nguyện vì được khai quang nhãn giới. Nhưng phải là tuyệt học có xuất xứ đích thực từ Mộ Dung gia, khác với Phạn Âm Vọng Xướng vì là công phu Phật môn nên đệ tử phái Thiếu Lâm vẫn có một vài cao tăng am hiểu.

Nhưng phụ nhân không phô diễn tuyệt học ngay, trái lại chợt đường đột tiến đến gần Mộ Dung Bạch:

- Ta không cần biết từ đâu ngươi có họ Mộ Dung. Nhưng vì từ khi tính danh ngươi xuất hiện trên giang hồ, ai cũng nghĩ ngươi ắt có liên quan đến Mộ Dung gia. Trong khi đó những quả phụ của Mộ Dung gia như bọn ta lại không nghĩ như thế, đành tin rằng mẫu thân ngươi nếu không có dụng mưu ắt không khoác cho ngươi hai chữ Mộ Dung này. Và vì mẫu thân ngươi đã chết, ta đành từ ngươi, tìm hiểu thật minh bạch mẫu tử ngươi đã có dụng mưu gì. Ngươi có hai giải pháp để chọn lựa, một là ngay tại đây tự thú nhận mưu đồ của mẫu tử ngươi, hai là cùng ta động thủ. Và đã động thủ thì chỉ có hai kết cục, một là chết, cũng có thể hiểu đó là điều may mắn cho ngươi. Hai là ngươi dù toàn mạng thì vẫn thảm bại dưới tay ta, khi đó ngươi sẽ được đưa về diện đối diện với đủ lục nương Mộ Dung, đấy là một kết cục mà ta tin rằng ngươi sẽ phải ân hận suốt đời. Nào, chọn đi, hãy tự đinh đoạt số phận cho chính bản thân ngươi đi.

Kiều Ngọc Bội kêu bàng hoàng:

- Sao lại thế này? Như thể Lục nương Mộ Dung vì đố kỵ nên không thích thấy có ai khác cũng mang họ Mộ Dung?

Phụ nhân bất ngờ động thân, lao vào ả họ Kiều:

- Tiện tỳ ngươi kể cả tư cách để hiện diện ở đây cũng không có. Đã vậy còn không biết tự lượng sức, cứ tùy tiện nói xen vào. Đấy là tội mà ta không thể không trừng trị ngươi. Trúng!

“ Vù…”

Và trước mặt mọi người, động thái của phụ nhân làm cho bóng nhân ảnh tự nhòe đi, khiến không ai nhìn rõ phương vị, quả là thân pháp quá ư thần kỳ. Cũng vì thế, không có gì khó hiểu khi mọi người cùng nghe tiếng ả Kiều kêu thất thanh:

- Quá Bộ Tiên Hư Ảnh?! Ôi… thân pháp thật lợi hại!!

Nhưng mắt của ả họ Kiều bất chợt bị hoa lên một lần nữa, cùng lúc đó ả nghe tiếng Mộ Dung Bạch gầm quát ngay bên tai:

- Sao bảo tôn giá vẫn chờ tại hạ quyết định? Và khi tại hạ chưa quyết định, tôn giá phô diễn công phu thế này phải chăng có ngụ ý dọa khiếp tại hạ? Thật đáng tiếc tại hạ lại không dễ để người dọa nạt. Nhất là hạng người vừa hồ đồ vừa to gan, không chỉ nghĩ sai mà còn dám có lời xúc phạm đến tiên mẫu như tôn giá. Mau đỡ chiêu!

Tiếng chấn kình phát vang:

“ Ầm..”

Phụ nhân sợ hãi trở lại nguyên trạng, quắc mắt nhìn Mộ Dung Bạch:

- Ngươi đã có quyết định, cùng ta động thủ? Chính ngươi mới thật to gan.

Mộ Dung Bạch cũng hiện thân, vừa đứng che ngay phía trước ả họ Kiều, vừa đối diện với phụ nhân:

- Xúc phạm đến người quá cố, thái độ này của tôn giá giúp tại hạ hiểu tôn giá đang rất muốn tại hạ có quyết định này, vì thế, tại hạ cung kính bất như tòng mạng, chỉ xin mạo muội khuyên tôn giá một câu. Hãy ngay tại đây thốt lên lời tạ lỗi, chí ít cũng an ủi vong linh của tiên mẫu. Nhược bằng chấp nê bất ngộ. Tại hạ e tôn giá khó mong toàn mạng để quay về Mộ Dung gia. Hãy chọn đi.

Liễu Thanh Huệ chấn động. Vội vã bước lùi, tỏ ý không muốn liên can đến nữa chuyện xảy ra chỉ giữa hai nhân vật hầu như đều liên quan đến một Mộ Dung gia. Đông Môn Trạch cũng thế, vội lùi nhất là khi nghe phụ nhân nọ đột ngột bật ra tràng cười ngạo nghễ:

- Ngươi bảo ta chọn? Hóa ra ngươi ngông cuồng hơn cả ta? Hay vì biết thế nào cũng chết nên ngươi cố tình thị oai lần cuối? Tán Luân Thập Linh Khúc được ngươi thi triển tuy khá cao minh nhưng đâu thể dựa vào đó để ngươi ngông cuồng, tự cao tự đại? Ta thật không nghĩ sẽ có ngày lại gặp một kẻ như ngươi. Ha ha.. Ha..ha..

Mộ Dung Bạch vẫn rất thản nhiên:

- Ý tôn giá quyết không tạ lỗi?!

Phụ nhân ngưng cười, thay vào đó là bật quát,

- Không bao giờ, huống hồ đối với ngươi chỉ là cẩu tạp chủng không hơn không kém.

Mộ Dung Bạch lập tức tái mặt và bất ngờ bật lên tràng cười thật dài:

- Ta là cẩu tạp chủng?! Ha ha.. ! Ha ha…

Và vừa cười như thế, Mộ Dung Bạch vừa chầm chậm di chuyển từng bước chân, tiến về phía phụ nhân. Kèm theo là từng tiếng gầm gừ phát ra từ cửa miệng đang há rộng.

- Tiện nhân ngươi hãy tự bảo vệ sinh mạng. Và chỉ cần qua một chiêu của ta, bất luận kết quả thế nào, ta quyết không nhắc đến chuyện lần này nữa. Nhớ đấy, chỉ một chiêu là đủ. Ha ha…

Chợt có tiếng Liễu Thanh Huệ kêu ngỡ ngàng:

- Hãy nhìn kìa. Hai chân của Mộ Dung Bạch hầu như không chạm đất? Là công phu gì như thể Tiên Thiên Ngự khí Phi Hành?!

Ai cũng nhìn vào chân Mộ Dung Bạch. Và vì phát hiện điều đó là sự thật. Phụ nhân chợt lùi bước, như bị một lực vô hình gây tác động, sau đó bất ngờ quay người, vừa chạy vừa kêu:

- Ngự Khí Phi Hành?! Tiểu tử ngươi đã luyện công đạt mức thông huyền?! Quả là điều không thể tưởng, không thể tưởng.

“ Vút!”

Mộ Dung Bạch cũng có vẻ không ngờ phụ nhân lại bỏ chạy, đành thở dài, dừng chân và đưa mắt nhìn Liễu Thanh Huệ và Đông Môn Trạch:

- Nhị vị vì cũng nghĩ tại hại là hậu nhân Mộ Dung Khuê lão nhân nên có ý xuất hiện chỉ giáo? Xin cho biết đó là việc gì?

Đông Môn Trạch vì vẫn còn chấn động nên cứ sững sờ nhìn mãi Mộ Dung Bạch, không sao thốt nên lời. Chỉ có Liễu Thanh Huệ lên tiếng:

- Thật ra thì thiếu hiệp có tự cho bản thân là hậu nhân của Mộ Dung Khuê lão nhân? Chỉ khi điều đó được minh bạch, ta, Liễu Thanh Huệ này mới dám tiếp tục bày tỏ chủ ý. Nhưng không phải chủ ý của riêng ai, mà là của toàn thể võ lâm, nhất là của Thất phái và Tứ hiệp.

Mộ Dung Bạch chợt gượng cười:

- Nếu vậy e Liễu chưởng môn phải thất vọng. Vì đến tại hạ còn không rõ lai lịch bản thân, đâu dám quả quyết hoặc có hoặc không liên quan với Mộ Dung lão nhân?

Liễu Thanh Huệ thở dài:

- Đa tạ thiếu hiệp rất thành thực, xem ra đã quấy nhiễu thiếu hiệp nhiều. Vì thế, trước khi chia tay, Liễu Thanh Huệ này xin mạo muội khuyên thiếu hiệp một câu. Là người có bản lãnh như thiếu hiệp thật hiếm có, thế nên sau này xin cân nhắc trước mỗi khi hành sự và quan trọng nhất là đừng để bất kỳ ai lung lạc, ý muốn nói những thế lực ngấm ngầm đang gây điên đảo võ lâm. Ý đa ngôn thiểu, mong thiếu hiệp thứ lượng và suy xét.

Mộ Dung Bạch gật đầu:

- Đó là những thế lực như Tử Diện Hội, Huynh Đệ Minh? Hoặc thêm nữa là Cổ Linh Môn?

Liễu Thanh Huệ gượng cười:

- Vẫn chưa hết đâu, vì còn có Vạn Quỷ Cung, hoặc U Minh Thanh Hỏa Giáo đang có dấu hiệu manh nha tái xuất hiện. Xin cáo biệt.

Đông Môn Trạch cũng tạ từ:

- Mong thiếu hiệp bảo trọng. Cáo biệt!

Chờ họ đi khuất, Mộ Dung Bạch quay lại với Kiều Ngọc Bội:

- Cô nương từ khi xuất hiện vẫn luôn quanh quẩn cạnh tại hạ. Liệu có đúng chăng nếu tại hạ nghi cô nương cũng vì cho tại hạ có liên quan đến Mộ Dung Khuê lão nhân nên cố tình dùng cách này tiếp cận?

Kiều Ngọc Bội ngớ người. Vì thế khiến miệng ả vốn méo lệch càng bị lệch nhiều hơn, vô tình kéo xệch cả phần mí phía ngoài bên mắt tả xuống, làm cho diện mạo từ kỳ quái chuyển sang hoạt kế, suýt gây phì cười cho Mộ Dung Bạch.

Nhưng Mộ Dung Bạch không sao cười được, vì vừa lúc đó nghe Kiều Ngọc Bội ngúng nguẩy bảo:

- Ý Mộ Dung huynh cũng muốn đuổi khéo tiểu muội, như vừa thực hiện thành công vói Liễu Thanh Huệ và Đông Môn Trạch?

Mộ Dung Bạch miễn cưỡng giải thích:

- Sao cô nương lại nghĩ tại hạ có ý xua đuổi? Kỳ thực nên hiểu rằng nếu cô nương cũng có cùng chủ ý như họ, đồng thời tại hạ vị tất có liên quan đến Mộ Dung danh giá, có phải việc lưu lại của cô nương chỉ là phí công vô ích chăng? Thế nên…

Kiều Ngọc Bội hậm hực quay ngoắt người:

- Được rồi, một khi Mộ Dung huynh đã không thích, tiểu muội càng miễn cưỡng chỉ càng khiến Mộ Dung huynh ngộ nhận, cho tiểu muội vì dụng ý nên mãi đeo đuổi theo. Tạm biệt!

Mộ Dung Bạch nhìn theo và thật nhẹ nhõm khi buông tiếng thở phào

Chợt có tiếng người vang lên ngay phía sau lung Mộ Dung Bạch:

- Ngươi khá thật đấy!

Lại là lão, Môn chủ Cổ Linh Môn?

Lão Hàn Mai Thuyết tủm tỉm cười và nhẹ nhàng tự đặt một ngón tay lên môi lão

- Khẽ thôi, hay ngươi muốn gây kinh động, vạn nhất nha đầu kia quay lại và phát hiện điều ngươi đang muốn che giấu thì sao?

Mộ Dung Bạch lại giật mình và lần này tự lùi về một lúc những ba bước:

- Lão bảo ta đang muốn che giấu điều gì?

Hàn Mai Thuyết bất giác cười thành tiếng, quên rằng lão vừa dặn Mộ Dung Bạch đừng lớn tiếng gây kinh động:

- Ngươi đã phạm vào điều tối kỵ khi luyện công. Và do dục tốc bất đạt nên lúc này tuy bổn môn chủ chưa rõ ngươi chỉ bị thất tán hay công phu thật sự bị hủy nhưng vẫn đoan quyết ngươi hiện đã là một kẻ vô dụng không hơn không kém. Nếu không phải thế hãy tự nhìn lại bản thân, sao chân ngươi đứng không muốn vững và tại sao toàn thân ngươi run lẩy bẩy thế kia? Ha ha…

Mộ Dung Bạch thất sắc và chấn động vì nhận ra toàn thân vẫn cứ run cho dù tự trong thâm tâm không hề muốn

- Vì sao lão nhận ra sự thật này, một điều đã có nhiều nhân vật vừa hiện diện ở đây lại không nhận ra?

Hàn Mai Thuyết ngưng cười và ung dung tiến dần về phía Mộ Dung Bạch:

- Lẽ ra bổn môn chủ không cần giải thích. Nhưng vì để giữa ngươi và bổn môn chủ sau này dễ thương lượng, âu là tỏ cho ngươi biết bổn môn chủ thật sự có thành ý như thế nào. Phải chăng Ôn Gia Ngộ lão thất phu đã trao truyền toàn bộ khẩu quyết công phu Cổ Linh Môn cho ngươi, kể cả phương thức luyện tuyệt kỹ Nê Hà?

Mộ Dung Bạch chợt ngây người:

- Vì Nê Hà là tuyệt kỹ do quý Môn tự nghĩ ra, kinh văn tự lĩnh hội là chính, nên mức độ tựu thành kể như cũng do tự mường tượng, vị tất đúng như ước nguyện và dự liệu. Thế nên tại hạ càng tự miễn cưỡng luyện càng chuốc họa vào thân?

Hàn Mai Thuyết lại bật cười, đồng thời cũng từ từ vươn tay chộp dần vào Mộ Dung Bạch:

- Nói rõ hơn bổn môn chủ cũng chỉ dám phỏng đoán như thế. Và cho dù thán phục ngươi có tư chất phải rất thông tuệ mới đạt mức tựu thành ngoài sức tưởng tượng nhưng phần khác đành đa tạ ngươi trước diễn biến này, hầu như là do ngươi tự đem đến cho bổn môn chủ. Đã vậy, ngươi nên ngoan ngoãn thuận phục bổn môn chủ hơn là chịu mất mạng. Ha ha…

Mộ Dung Bạch kinh tâm động phách, đôi chân cố bước lùi thêm dù biết rằng khó thể thoát khỏi tay Hàn Mai Thuyết.

Bỗng có tiếng động khả nghi bất ngờ phát lên

“ Phập!”

Hàn Mai Thuyết giật mình, tay dừng lại, tạm chưa chế ngự Mộ Dung Bạch vội, mặt thì ngoảnh lại nhìn về phía sau vừa tạo ra tiếng động. Và chính Hàn Mai Thuyết bật kêu:

- Tử Vong Lênh!?

Đáp lại tiếng kêu đó, một chuỗi thanh âm khàn khàn liền vang đến:

- Kiến Lệnh Tất Vong – Bất Khả Vi Kháng. Tử kỳ đã điểm, Hàn Mai Thuyết ngươi chờ gì nữa chưa nạp mạng?!!

“ Vụt!”

Và một hắc y nhân xuất hiện, khắp thân đều đen, do mọi chỗ trên người đều có lượt vải đen che kín. Đồng thời ở cạnh chân Hắc y nhân chính là vật khi nãy đã gây thành tiếng động khả nghi, một mảng vỏ cây chỉ mới được bóc ra nên vẫn tươi nguyên với ba chữ Tử Vong Lệnh hiện rõ mồn một.

Và để minh chứng bản thân chính là chủ nhân của mảnh vỏ cây mang hơi hướm tử thần. Hắc y nhân tuy vẫn đứng thẳng người nhưng chỉ cần khẽ vẫy tay một lượt thì mảng vỏ cây cứ từ từ bay lên và để hắc y nhân ung dung đón lấy.

Hàn Mai Thuyết rúng động:

- Hư Không Nhiếp Vật?!

Hắc y nhân khàn khàn phủ nhận:

- Ngươi sai rồi. Vì đấy là công phu Nhiếp Trảo Sưu Hồn, cũng là cung cách bổn Lệnh chủ sắp dùng để tiễn đưa ngươi vào Quỷ Môn Quan.

Bỗng dung bị đe dọa đến tính mạng, Hàn Mai Thuyết lập tức bật người, nửa sợ nửa phẫn nộ, lao thật uy mãnh vào hắc y nhân:

- Để xem Tử Vong Lệnh có thật mang uy lực như thế chăng? Đỡ!

“ Ào …”

Hắc y nhân cũng bật lao ngược vào Hàn Mai Thuyết, tìm thẳng vào chưởng kình, một sắc thái không hề ngại va chạm:

- Nạp mạng!

“ Bùng!”

Chấn kình cũng đẩy bật cả hai. Nhưng chỉ thoáng mắt, hắc y nhân đã chủ động bật lao vào Hàn Mai Thuyết trước:

- Nhiếp Trảo Sưu Hồn! Đỡ!

“ Vụt..”

Nhìn hắc y nhân thần tốc vươn trảo, Hàn Mai Thuyết chấn động, bất chợt tự lùi xa:

- Chờ đã, sao ngươi không nói rõ nguyên nhân lấy mạng ta?

Hắc y nhân quyết truy sát đến cùng:

- Ngay trước khi ngươi nạp mạng, bổn lệnh chủ sẽ cho ngươi toại nguyện. Đừng lẩn tránh vô ích!

“ Vù..”

Khí thế như hắc y nhân đang phô diễn cũng khiến Mộ Dung Bạch càng nhìn càng thán phục. Và không có gì khó hiểu khi Mộ Dung Bạch phát hiện Hàn Mai Thuyết ngay lúc này chợt xoay người đào tẩu.

“ Vút..!”

Hắc y nhân vẫn cứ bám theo với khinh thân pháp tột cùng lợi hạt:

- Ngươi chạy đâu cho thoát?!

“Vút!”

Vậy là chỉ chớp mắt, bóng nhân ảnh của cả hai cùng mất dạng. Khiến Mộ Dung Bạch ngỡ ngàng, mãi vẫn chưa tin nhờ diễn biết xảy ra nên bản thân chợt thoát:

Đến khi đã tin đó là sự thật, với một bằng chứng khó thể phủ nhận chính là mảnh vỏ cây thay thế Lệnh Tử Vong vẫn còn đó, Mộ Dung Bạch như người mất hồn. Chợt khom người toan nhặt mảnh vỏ cây mà không nhật biết bản thân đang làm gì.

Nhưng đúng lúc Mộ Dung Bạch sắp chạm vào mảnh vỏ cây, may thay bỗng có thanh âm của ả họ Kiều đột ngột phát lên khẩn trương:

- Thậm nguy, thậm nguy, quả là thậm chí nguy. Sao Mộ Dung huynh còn ngây người như thế, chưa chạy đi? Ấy, đừng chạm vào vật đó. Vì Kiến Lệnh Tất Vong, bản thân tiểu muội còn nghe thật rõ huống hồ Mộ Dung huynh là người đương cuộc há lẽ không nghe? Chạy mau nào.

Mộ Dung Bạch bàng hoàng, ngẩng mặt lên nhìn Kiều Ngọc Bội không rõ đã quay lại và xuất hiện từ lúc nào.

- Cô nương đã mục kích tất cả?

Kiều Ngọc Bộ vẫn cứ tỏ ra khẩn trương và lần này thì bất chợt giẫm chận

- Suýt nữa tiểu muội quên, Mộ Dung huynh làm gì còn võ công để tự chạy? Thôi thì để tiểu muội giúp Mộ Dung huynh vậy. Đi nào? Hay không thích?

Mộ Dung Bạch ngượng cả người:

- Nếu cô nương đã rõ sự thật, âu là…, xin phiền và nhờ cô nương giúp cho.

Kiều Ngọc Bội nhoẻn cười, bất luận là nụ cười không thể nào gọi là đẹp, và chộp vào tay Mộ Dung Bạch:

- Là Mộ Dung huynh đã nhờ đấy nha. Sau này đừng bảo chỉ là do tiểu muội miễn cưỡng mà ra. Được, chúng ta đi thôi.

“ Vù..”


Kiếm Hiệp 4.0
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Hồi (1-27)


<