← Hồi 13 | Hồi 15 (c) → |
Hôm ấy, cuộc đấu cờ diễn ra từ sáng sớm tới tận trưa, Tiểu Huyền đã cầm hòa Ngu đại sư liền ba ván.
Ván thứ tư, Ngu đại sư chiếm được ưu thế về sức quân nhưng lại bị Tiểu Huyền liên tục dùng những nước vu vơ đổi quân cầu hòa, cuối cùng bó chân bó tay, thế là lại hòa ván nữa. Tuy ông đã tu luyện nhiều năm, tâm cảnh đạt đến mức như mặt nước hồ thu bình lặng, song lúc này cũng vì cờ mà sinh oán, bèn vung ống tay áo vốn chẳng vừa vặn lắm tới phủi bàn cờ, hậm hực nói: "Ngươi cứ chơi cờ như thế thì còn gì là thú vị nữa? Chẳng lẽ ngươi chỉ một lòng muốn cầu hòa? Thực là không có tiền đồ mà!"
Tiểu Huyền cười hì hì, bày lại chiến trường. "Cảnh giới cao nhất của Dịch Thiên quyết là không đánh mà khuất phục được người ta, điều này chứng tỏ gia gia vẫn chưa học đến nơi đến chốn."
Ngu đại sư ngẫm lại, thấy những lời này rất có lý, bèn nhủ thầm: Thằng bé Tiểu Huyền này tuy không biết võ công nhưng từ nhỏ đã tu luyện Thiên Mệnh bảo điển, rất có tuệ căn, bây giờ còn nắm được sự tinh túy của Dịch Thiên quyết hơn cả ta, ngày sau nhất định sẽ là một nhân vật phi thường.
Nghĩ đến đây, trái tim Ngu đại sư bất giác giá lạnh. Ông ta xuất thân từ Anh Hùng chủng, cả đời phải giữ tấm thân đồng tử, tất nhiên rất hâm mộ niềm vui gia đình sum vầy của người khác. Những ngày qua, ở cùng Tiểu Huyền rất vui vẻ, ông ta bất giác đã coi nó như cháu ruột của mình, hoàn toàn quên mất nó chính là "sát tinh" trong lời tiên đoán của Khổ Tuệ đại sư... Phải biết rằng khi tranh bá thiên hạ, có võ công tuyệt thế cố nhiên là tốt nhất, nhưng cũng không nhất định phải có. Chẳng lẽ bản thân bị ma xui quỷ khiến mà đã bồi dưỡng ra một kẻ đối đầu với thiếu chủ? Chẳng lẽ bản thân cũng nên làm giống như Cảnh Thành Tượng, hủy hoại đứa bé này ngay từ bây giờ?
Ngu đại sư vừa nghĩ đến đây, mồ hôi lạnh bất giác tuôn đầy...
Đúng lúc đó, từ trong núi bỗng vọng tới một tiếng hú dài. Âm thanh ấy trong vắt, du dương, vang vọng không ngừng giữa sơn cốc, qua một tuần hương vẫn chưa dừng lại. Dường như người cất tiếng hú này không cần mở miệng đổi hơi, hẳn nhiên là một tay cao thủ có võ công tuyệt thế.
Tiểu Huyền thầm xao động, trên mặt hiện rõ nét mừng. "Nhất định là Lâm thúc thúc tới đón cháu rồi..." Rồi nó vội vàng đưa tay che miệng. Ngu đại sư đã nói rõ là muốn nó ở lại nơi núi hoang này, sao chịu để Lâm Thanh đưa nó đi? Những ngày vừa qua, Tiểu Huyền cả ngày chỉ nghĩ đến việc đánh cờ, khi rảnh rỗi một chút lại đi xem Thiên Mệnh bảo điển, chưa từng nghĩ tới việc nếu Lâm Thanh tới đón mình thì sẽ thế nào. Từ hồi nó còn nhỏ, phụ thân Hứa Mạc Dương đã nói với nó rằng chốn giang hồ vốn hiểm ác, nghĩ tới chuyện bản thân mình bây giờ không có võ công, e là khó có thể làm gì được trên giang hồ, nó nhủ thầm thà mình cứ ở lại nơi núi non hoang dã này sống hết đời còn hơn. Nhưng dù có tự an ủi thế nào, sâu thẳm trong lòng nó vẫn luôn cảm thấy không cam tâm...
Tâm tư Tiểu Huyền xoay chuyển không ngừng, vừa muốn đi theo Lâm Thanh vừa không nỡ rời xa Ngu đại sư, còn sợ Lâm Thanh và Ngu đại sư sẽ nảy sinh xung đột, nhất thời ngay đến bản thân nó cũng không biết nên lựa chọn ra sao. Cả đời nó, thực hiếm có khi nào cảm thấy do dự như lúc này.
Ngu đại sư thì hơi biến sắc mặt, cất tiếng lẩm bẩm: "Rốt cuộc đã tới rồi."
Lời vừa dứt, ngoài động đã vang lên tiếng bước chân của mấy người. Một người cung kính nói: "Đệ tử Điểm Tình các Cảnh Thành Tượng mời Vật sư bá khai quan xuất sơn, dẫn hai mươi Hành Đạo đệ tử của bốn đại gia tộc nghênh chiến Ngự Linh đường." Không ngờ người này lại là Điểm Tình các chủ Cảnh Thành Tượng.
Tiếng hú kia đột nhiên dừng lại, một giọng nói vang vọng vào tai mọi người: "Hay lắm, hay lắm, thì ra Vật Do Tiêu Vật lão gia tử vẫn còn trên nhân thế. Vãn bối từ nhỏ đã nghe nói tới cuộc chiến thảm liệt sáu mươi năm trước, chỉ hận sinh không gặp thời, không có duyên nhìn thấy phong thái của các vị tiền bối. Hôm nay có thể thực hiện tâm nguyện ngày xưa, lòng này mừng rỡ khôn cùng." Miệng hắn nói là mừng rỡ nhưng lại chẳng hề có vẻ mừng rỡ, trong giọng nói toát ra sự oán hận tột cùng, kết hợp với tiếng hú không ngừng vang vọng trong sơn cốc, khiến nơi đây tràn ngập thứ không khí cực kỳ quỷ dị.
Lúc này Tiểu Huyền mới biết người này không phải Ám khí vương Lâm Thanh mà là cao thủ của Ngự Linh đường. Giọng nói này thoạt nghe thì hòa nhã, khiêm nhường nhưng bên trong lại thấp thoáng phong mang, người cất tiếng dường như còn khá trẻ.
Nhưng giọng nói này lại có vẻ không bình thường, dường như trong miệng người nói có ngậm thứ gì đó khiến cho đầu lưỡi bị đẩy lên, dán sát vào hàm trên, do đó giọng nói mang đầy âm mũi, tựa như do một người bị thiếu mất nửa đoạn lưỡi nói ra, tràn đầy vẻ quái dị. Ấy thế nhưng mỗi chữ hắn nói ra lại vô cùng rõ ràng, khoảng cách giữa mỗi chữ dường như đã được tính toán từ trước, cực kỳ đều nhau, khiến cho các âm tiết giống như trống gõ, đều đặn đập vào trái tim Tiểu Huyền. Sau nháy mắt nó đã có cảm giác như ở trong cơn ác mộng, tựa hồ lại trở về lúc nghe thấy tiếng huýt sáo của Ninh Hồi Phong nơi Khốn Long sơn trang ngày đó, Diệt Tuyệt thần thuật chừng như lại bùng phát trong cơ thể.
Ngu đại sư khẽ cười hờ hững. "Từ nay, trên đời này chỉ có Ngu đại sư, đừng ai nhắc tới cái tên Vật Do Tiêu nữa."
Giọng của người đó như gần như xa, phiêu hốt bất định, khiến Tiểu Huyền nghe mà rất khó chịu, ruột gan như nhộn nhạo sục sôi, mãi tới khi nghe thấy giọng nói hùng hồn của Ngu đại sư thì mới đột nhiên tỉnh táo trở lại. Tới bây giờ nó mới biết tên thật của Ngu đại sư là Vật Do Tiêu. Hứa Mạc Dương từng kể cho nó nghe câu chuyện về lão ngoan đồng Vật Do Tâm, như vậy xét ra Vật Do Tâm chính là cao thủ đời trước của Anh Hùng chủng.
"Thì ra là vậy!" Giọng nói quái dị đó lạnh lùng vang lên, không mang theo chút tình cảm nào. "Trước tiên, vãn bối xin chúc mừng tiền bối đã thoát khỏi cõi Ngũ hành phàm tục. Hiện giờ, ngay đến cái tên ở nơi tục thế cũng đã không cần nữa, chắc hẳn tiền bối sẽ đứng ngoài ván cược lần này?"
Ngu đại sư cất tiếng cười sang sảng. "Xuất thế thì sao? Nhập thế thì thế nào? Gạt bỏ những hạt bụi nơi tâm cảnh, sẽ biết ngay hai điều đó vốn chẳng hề khác nhau."
Người đó làm bộ thất thanh hô lớn: "Tiền bối là bậc cao nhân phi phàm, nếu một lòng muốn làm khó vãn bối, há chẳng phải sẽ khiến vãn bối phụ lòng đường chủ ư?"
Trong mắt Ngu đại sư lóe lên ánh tinh quang. "Hồng Trần, Tử Mạch, Bích Diệp, Thanh Sương, ngươi là vị nào?"
Người đó cười khiêm tốn, nói: "Tiền bối mắt sáng như đuốc, vãn bối Thanh Sương lệnh sứ, tạm ngồi ở chức phó đường chủ."
Ngu đại sư hơi cau mày, Ngự Linh đường có ba kỳ là Viêm Nhật, Hỏa Vân, Diễm Lôi, mỗi kỳ lại có một vị sứ giả, lần lượt là Hồng Trần, Tử Mạch, Bích Diệp, ngoài ra còn có một người khác chuyên chấp chưởng thánh vật Thanh Sương lệnh của Ngự Linh đường, được gọi là Thanh Sương lệnh sứ, thân phận chỉ xếp sau đường chủ. Trên Thanh Sương lệnh đó nghe đồn có khắc mười chín câu bí quyết võ học, nhưng chưa người nào có thể tham ngộ thấu. Có điều, ba trăm năm trước, Thanh Sương lệnh sứ của Ngự Linh đường bất ngờ bỏ mạng ở Tây Vực, Thanh Sương lệnh từ đó mất tích, Thanh Sương lệnh sứ cũng trở nên hữu danh vô thực, không ai đảm nhận. Ấy vậy mà người tới đây lần này lại tự xưng là Thanh Sương lệnh sứ, còn thay đường chủ xuất chiến, chỉ e Thanh Sương lệnh đã được tìm về.
Phải biết rằng ván cược này cực kỳ quan trọng, lần nào cũng do Ngự Linh đường chủ đích thân dẫn người tới đây. Hơn hai trăm năm qua, Ngự Linh đường đã thua liền bốn trận, tất nhiên sẽ tìm đủ mọi cách để thắng được cuộc chiến sáu mươi năm một lần với bốn đại gia tộc này. Ấy vậy mà hiện giờ đường chủ lại không xuất chiến, việc này quả thực có vấn đề...
Vừa nghĩ tới đây, Ngu đại sư bèn trầm giọng nói: "Ngự Linh đường chỉ phái Thanh Sương lệnh sứ tới đây, thực là phách lối, lẽ nào lại nắm chắc có thể thắng được ván cược hôm nay sao?"
Thanh Sương lệnh sứ vẫn không hiện thân, giọng nói như gần như xa hững hờ vọng lại: "Ta vốn muốn mời đường chủ đích thân tới, nhưng ngài lại nói: "Những năm nay, bốn đại gia tộc nhân tài điêu linh, không có kẻ nào gánh vác được việc lớn, chi bằng để ngươi đi rèn giũa một phen, ngày sau còn khôi phục lại uy danh của Ngự Linh đường ta...""
"Năm xưa, bốn đại gia tộc và Ngự Linh đường đã có lời ước hẹn trước mặt Thiên Hậu, bên nào thua, trong vòng sáu mươi năm tuyệt đối không được nhúng tay vào chuyện trong giang hồ." Ngu đại sư cười lạnh, nói. "Ấy thế mà lão phu lại nghe nói không lâu trước đây, Hồng Trần sứ thuộc Viêm Nhật kỳ của quý đường đã náo động một phen long trời lở đất tại Cầm Thiên bảo, thực đã vi phạm ước định giữa hai bên. Hiện giờ Ngự Linh đường chủ cũng không đích thân xuất chiến, xem ra đã dự định bội tín hủy ước rồi sao..."
Thanh Sương lệnh sứ cố ý tỏ vẻ ngạc nhiên. "Tiền bối đã bế quan nhiều năm, tại sao lại biết được những việc này?"
Ngu đại sư khẽ "hừ" một tiếng, nói: "Ngự Linh đường cho rằng có thể bịt miệng tất cả mọi người trong thiên hạ sao?"
Thanh Sương lệnh sứ vẫn không hề tỏ ra nôn nóng. "Tiền bối chớ nên tin vào những lời đồn bậy trên giang hồ! Ai biết liệu có kẻ nào giả mạo Hồng Trần sứ để giá họa cho Ngự Linh đường hay không?"
Giọng nói của Cảnh Thành Tượng từ ngoài động vọng vào: "Với lối hành sự có thù tất báo, đuổi tận giết tuyệt của Ngự Linh đường, ai dám giả mạo Hồng Trần sứ chứ?"
"Cảnh huynh nói vậy là sai rồi. Hồng Trần sứ rõ ràng vẫn ở lại canh giữ bổn đường, cớ sao huynh lại nói y đại náo Cầm Thiên bảo, không biết có nhân chứng hay vật chứng gì không?" Thanh Sương lệnh sứ khẽ thở ra một hơi, ung dung nói. "Có lẽ bốn đại gia tộc tự biết lần này giao chiến không có bao nhiêu phần thắng, mới cố tình gây ra tranh chấp, ngày sau dù có hủy ước thì cũng tìm được lý do. Nói tới có thù tất báo thì quả đúng là tác phong nhất quán của Ngự Linh đường, nhưng còn bốn chữ đuổi tận giết tuyệt, e rằng chính là tâm tư của Cảnh huynh lúc này đây..." Hắn tuy nói năng bừa bãi nhưng những lời này thoạt nghe cũng khá hợp tình hợp lý. Cảnh Thành Tượng là người trung hậu, không muốn tranh hơn thua miệng lưỡi với đối thủ, do đó nhất thời cũng không nghĩ ra nên phản bác thế nào, đành im lặng.
Ngu đại sư thầm kinh hãi, tên Thanh Sương lệnh sứ này phản ứng mau lẹ, giỏi tài biện bác, trong lúc nói cười vẫn để lộ phong mang, thực là một tay kình địch. Rồi ông cất giọng chế giễu: "Thực đúng là mồm mép tép nhảy, chẳng rõ bây giờ ngươi đã nắm chắc mấy phần về trận chiến hôm nay rồi?"
"Vậy thì phải xem tiền bối có để ý tới thanh danh hay không." Thanh Sương lệnh sứ thản nhiên cười, nói. "Nếu tiền bối cậy lớn bắt nạt nhỏ, tám, chín phần nắm chắc trước đó của vãn bối chỉ còn lại năm, sáu phần thôi..."
Ngu đại sư lạnh lùng nói: "Với mạng lưới tình báo của Ngự Linh đường, há lại không biết lão phu vẫn còn sống trên đời? Sau hơn hai trăm năm liên tiếp thất bại, chẳng rõ Ngự Linh đường còn lại bản lĩnh gì đây?"
Thanh Sương lệnh sứ cất tiếng cười quái dị. "Một lát nữa tiền bối sẽ được biết bản lĩnh của Ngự Linh đường."
Tiểu Huyền không sao chịu nổi giọng điệu quái gở của tên Thanh Sương lệnh sứ này nữa, bèn cất tiếng nói lớn với Ngu đại sư: "Gia gia chớ nên đánh giá thấp bọn chúng, Ngự Linh đường này ít nhất còn có một bản lĩnh, ấy là nói khoác không biết ngượng."
Thanh Sương lệnh sứ chặc lưỡi, nói: "Bốn đại gia tộc quả nhiên đầy rẫy nhân tài, trong tình hình hiện giờ mà cũng đến lượt một đứa trẻ con nói chuyện."
Tiểu Huyền hậm hực nói: "Trước mặt Ngu đại sư, ngươi chẳng phải cũng là trẻ con sao?"
Ngu đại sư cười vang. "Chính phải, chính phải!" Rồi ông xoa đầu Tiểu Huyền, tỏ ý khen ngợi.
Thanh Sương lệnh sứ cũng không tức giận. "Nếu vậy, xin tiền bối hãy đứng ngoài việc này, để vãn bối buông tay đấu một trận với Cảnh huynh, tránh để người đời nói rằng bốn đại gia tộc cậy lớn bắt nạt nhỏ." Xem ra, nói tới cùng, hắn vẫn muốn khích Ngu đại sư không ra tay.
"Lão phu chẳng muốn nói những lời thừa thãi với tên hậu bối ngươi nữa." Ngu đại sư cất tiếng quát lớn. "Trừ ma vệ đạo vốn là nhiệm vụ của ta, trong thời khắc này, há có thể đứng ngoài để lũ các ngươi đạt thành âm mưu quỷ kế?" Sau đó, ông lại lớn tiếng nói với người ngoài động: "Thành Tượng vào đây đi, lão phu bế quan năm mươi năm chính là để chờ ngày này, nhất định sẽ gánh vác nhiệm vụ nặng nề của bản môn, dốc sức đấu một phen với Ngự Linh đường!"
Hơn hai mươi người nối đuôi nhau đi vào, dẫn đầu chính là Điểm Tình các chủ Cảnh Thành Tượng. Ông ta hiển nhiên đã biết tung tích của Tiểu Huyền, tuy nhìn thấy nó đang ngồi cạnh chiếc bàn đá đánh cờ với Ngu đại sư nhưng cũng không hề tỏ ra kinh ngạc, trong mắt còn thoáng qua một tia áy náy khó có thể phát giác, sau đó khom người thật sâu, cung kính nói: "Các chủ đời thứ mười bảy của Điểm Tình các là Cảnh Thành Tượng bái kiến Vật sư bá!"
Tiểu Huyền nhìn kĩ, thấy ngoài Cảnh Thành Tượng thì còn có hai mươi người của bốn đại gia tộc tới đây. Mấy người Hoa Khứu Hương, Thủy Nhu Sơ, Vật Thiên Thành, Mạc Liễm Phong đều có mặt, còn lại chắc hẳn đều là các đệ tử tinh anh được lựa chọn từ Hành Đạo đại hội, trong đó có mấy nữ tử dáng người nhỏ nhắn, có lẽ là cao thủ của Ôn Nhu hương. Thủy Nhu Thanh cũng tới nhưng Hoa Tưởng Dung thì lại không có ở đây.
Trên khuôn mặt mọi người đầy vẻ nặng nề, duy có Thủy Nhu Thanh nhìn thấy Tiểu Huyền thì khẽ mỉm cười.
Ngu đại sư thay đổi hẳn dáng vẻ hiền từ thường ngày, nghiêm túc nói: "Hai mươi người của bốn đại gia tộc đã tới đầy đủ, lần này Ngự Linh đường định đưa ra quy tắc thế nào đây?"
Thanh Sương lệnh sứ hờ hững nói: "Đã như vậy, mời các vị rời bước tới Ly Vọng Nhai quyết một phen tử chiến với Ngự Linh đường ta!" Dứt lời, liền không thấy động tĩnh gì nữa.
Ngu đại sư nhìn mọi người một lượt. "Lần này, tuy không có người của Hạo Không môn làm trọng tài nhưng chúng ta cũng đừng để Ngự Linh đường kiếm cớ nói là chúng ta ỷ đông hiếp ít, do đó vẫn sẽ xuất chiến với hai mươi người thôi..." Nói rồi, ánh mắt ông lại nhìn khắp các đệ tử của bốn đại gia tộc, dường như muốn chọn ra hai người để cho ở lại.
Tiểu Huyền nghĩ bụng mình có thể coi là truyền nhân của Hạo Không môn, tất nhiên có lý do để đi xem cuộc chiến trăm năm khó gặp này, vội vàng nói: "Cháu..." Nhưng nó vừa nói được một chữ đã bị Vật Thiên Thành điểm nhẹ vào ngực, lập tức hôn mê, ngã lăn ra đất. Hoa Khứu Hương, Thủy Nhu Sơ và Mạc Liễm Phong vốn bất mãn với việc Cảnh Thành Tượng phế võ công của Tiểu Huyền, nhưng do đại địch đang ở trước mặt nên không tiện để xảy ra tranh chấp, đều thầm thở dài.
Thủy Nhu Thanh không hiểu căn nguyên bên trong, kinh hãi kêu lên một tiếng, đang định mở miệng hỏi thì đã bị phụ thân dùng ánh mắt ngăn lại.
Cảnh Thành Tượng muốn giải thích với Ngu đại sư, Ngu đại sư đã khoát tay, thở dài, nói: "Đứa bé này có thể đấu cờ ngang tay với lão phu, thiên phú rất cao, cũng không cần làm khó nó quá. Đợi sau khi cuộc đấu với Ngự Linh đường kết thúc, nếu lão phu còn giữ được tính mạng, tự khắc sẽ lưu nó lại đây."
Cảnh Thành Tượng vốn không biết nên xử trí Tiểu Huyền thế nào, nghe Ngu đại sư nói vậy thì đành gật đầu đồng ý.
Ngu đại sư chỉ tay vào Thủy Nhu Thanh và một đệ tử khác của Điểm Tình các. "Hai người các ngươi ở lại đây trông coi đứa bé này, những người khác theo ta tới Ly Vọng Nhai." Ông vốn có nhãn lực cao minh, sớm đã nhìn ra trong số những người của bốn đại gia tộc ở đây thì võ công của Thủy Nhu Thanh và người đệ tử của Điểm Tình các kia là kém nhất.
Thủy Nhu Thanh tuy rất sợ vị Ngu đại sư chưa từng gặp mặt này nhưng vẫn lớn tiếng nói: "Cháu muốn đi với cha cháu."
Ngu đại sư trừng mắt, nói: "Ngươi nghĩ đây là trò chơi của trẻ con sao?"
Thủy Nhu Thanh cắn răng, không nói gì, nhưng trên mặt lại lộ rõ vẻ cương nghị. Hành Đạo đại hội vốn dĩ không chọn nàng, Mạc Liễm Phong cũng không muốn để nàng mạo hiểm nhưng không ai có thể khuyên bảo nàng. Huống chi, mọi người trong bốn đại gia tộc đều biết nàng từ nhỏ đã không có mẹ ở bên, không nỡ để cha con nàng xa cách, do đó đành dẫn theo nàng tới nơi này.
Ngu đại sư nhất thời chẳng biết làm thế nào với cô nhóc này, đành nói: "Được rồi, dù sao chúng ta cũng phải lưu lại một người làm chủ trì, hai mốt người đi cũng được." Dứt lời, ông ta bèn dẫn mọi người đi ra ngoài động.
Ly Vọng Nhai nằm trên hai ngọn núi nhỏ cách hậu sơn của đỉnh Minh Bội chừng hai dặm. Hai ngọn núi ấy cách nhau mấy chục trượng, đối diện với nhau, ở giữa là một khoảng đất trống rộng chừng trăm bước chân. Khoảng đất ấy bằng phẳng mà rộng rãi, không hề có cỏ cây, chỉ có vô số những khối đá lớn chất thành đống lăn từ trên đỉnh núi xuống. Những lần giao chiến trước đây giữa bốn đại gia tộc và Ngự Linh đường đa phần đều chọn nơi này.
Hai ngọn núi ấy chỉ cao vài trượng. Ngọn bên trái hơi thấp hơn, nhìn từ xa trông như hình con ngựa đang lao vun vút, do đó có tên Tiệm Ly; ngọn bên phải hơi cao hơn, tựa như khuôn mặt của một nữ tử đang nhìn về hướng xa, do đó có tên Tương Vọng. Hai ngọn núi này hợp lại thì là Ly Vọng Nhai.
Mọi người leo lên Tiệm Ly Nhai, nhìn thấy hai mươi người của Ngự Linh đường đều đã dừng chân trên Tương Vọng Nhai ở phía đối diện. Người dẫn đầu mặc áo chẽn màu trắng, tóc bó buông ngang vai, đặt chân trên một khối đá lớn, tay phải chống nạnh, tay trái cầm một tấm lệnh bài dài chừng nửa thước, trên mặt đeo một tấm mặt nạ làm bằng đồng thau vẻ hết sức dữ tợn, không thể nhìn rõ khuôn mặt thực. Tuy cách nhau mấy chục trượng nhưng chỉ thoáng nhìn người ta vẫn có thể cảm nhận được ánh mắt sắc lẹm của hắn chiếu tới, lại kết hợp với mái tóc đen và bộ đồ màu trắng tung bay trong gió, thực đã hội tụ nét thanh tao với sát khí lạnh lẽo, toát ra vẻ lạnh lùng, nghiêm nghị khó mà diễn tả bằng lời.
Mọi người vừa rồi mới chỉ nghe thấy giọng hắn, lúc này thoạt nhìn thấy luồng tà khí nồng đậm toát ra từ bóng người có vóc dáng gần như hoàn mỹ kia, trong lòng đều chấn động. Hoa Khứu Hương tuy tự cho rằng bản thân phong lưu hàng đầu thiên hạ nhưng cũng cảm thấy phong độ của tên Thanh Sương lệnh sứ này không hề thua kém mình hồi trẻ, mà vẻ cao ngạo, mãnh liệt thì còn có phần hơn, không khỏi thầm thở dài: Xưa nay Ngự Linh đường tứ sứ đều là những kẻ phong thái thanh tú, văn võ toàn tài, chỉ nhìn bề ngoài của tên Thanh Sương lệnh sứ này, ai mà ngờ được trong bụng hắn lại ẩn chứa bao sự binh đao cùng với cái tâm gây họa cho thiên hạ?
Ngu đại sư nhìn thẳng vào mắt Thanh Sương lệnh sứ, cất cao giọng nói: "Chẳng lẽ đường đường là Thanh Sương lệnh sứ mà lại không dám dùng khuôn mặt thật để đi gặp người khác hay sao?"
Thanh Sương lệnh sứ hơi ngẩng đầu, cũng không thấy hắn vận công, vậy nhưng giọng nói quái dị kia lại giống như thực thể vang vọng vào trong tai mỗi người: "Vãn bối từ nhỏ đã lập lời thề độc, nếu không thể rửa được mối nhục thua liền bốn trận, tuyệt đối sẽ không cho người khác nhìn thấy khuôn mặt thật của mình. Nếu tiền bối nguyện lòng thành toàn, vãn bối thực vô cùng cảm kích." Những lời này vốn mang ý oán độc nhưng hắn lại nói ra với vẻ hờ hững vô cùng, chẳng biết là thật hay giả.
Ngu đại sư cười rộ. "Vậy thì phải trông vào bản lĩnh của ngươi rồi."
Thanh Sương lệnh sứ cũng mỉm cười, cất tiếng: "Nếu không có bản lĩnh thắng được trận chiến hôm nay, khuôn mặt này dù có so được với Phan An, Tống Ngọc thì cũng đành để nó không được thấy ánh mặt trời thêm sáu mươi năm nữa."
Ngu đại sư hít một hơi thật sâu, chậm rãi nói: "Lần này quy tắc là như thế nào đây?"
Thanh Sương lệnh sứ trầm ngâm một lát, đột nhiên hỏi ngược lại: "Tiền bối có muốn biết vãn bối bình luận thế nào về võ công của bốn đại gia tộc không?"
Ngu đại sư không biết hắn rốt cuộc có dụng ý gì, bèn khẽ gật đầu. "Xin rửa tai lắng nghe!"
"Đọc Hạo Nhiên chi thư, có Hạo Nhiên chi khí!" Thanh Sương lệnh sứ ngẩng đầu nhìn chằm chằm vào Cảnh Thành Tượng, nghiêm túc nói. "Điểm Tình các có Hạo Nhiên chính khí mạnh mẽ tràn đầy, có Túy Hoan chưởng pháp vụng mà hơn khéo, tựa như một nét vui mừng khó có thể nắm bắt trên khuôn mặt mơ màng của kẻ say sưa, người ngoài khó mà hiểu được cái thần nhưng người say thì lại nắm rõ cái hàm ý bên trong. Có thể ví như một nụ cười gượng gạo với các quan khách đầy phòng sau khi vừa phải trải qua bao nỗi khó khăn, cái ý cảnh ở đây chính là tâm tình buồn bã khi các tân bằng cố hữu sắp mỗi người một ngả. Hiềm rằng Hạo Nhiên chính khí khó mà điều khiển được Túy Hoan chưởng, nếu dùng Vong Ưu bộ tránh cái mũi nhọn của nó, lại dùng Ly Hồn vũ dẫn dắt nỗi u uất kia ra, vậy là sẽ có thể phá được..."
Cảnh Thành Tượng thầm chấn động, ông ta cả đời đắm chìm trong Hạo Nhiên chính khí và Túy Hoan chưởng pháp, nhưng mới lần đầu nghe thấy một lời đánh giá chuẩn xác và đúng trọng tâm như thế. Điều đáng sợ nhất là đối phương đã nói thẳng ra phương pháp dẫn dắt nỗi u uất sau cơn say túy lúy của Túy Hoan chưởng, để cho nó đối nghịch với Hạo Nhiên chính khí... Đây tuy chỉ là lý luận suông nhưng đã nói ra nhược điểm lớn nhất trong võ công của Điểm Tình các, ấy là Túy Hoan chưởng pháp và Hạo Nhiên chính khí dứt khoát không thể kết hợp với nhau!
Thanh Sương lệnh sứ không để tâm tới vẻ kinh ngạc của Cảnh Thành Tượng, ngoảnh đầu qua nhìn Hoa Khứu Hương, nói: "Phiên Thiên lâu lấy họa nhập võ, Chiết Hoa thủ trước gõ lá, sau bẻ cành, tĩnh thì bi thương, động thì sầu thảm; cái ý vận của nó không phải là ở khoảnh khắc âu sầu da diết khi bẻ cành hoa, mà là ở cái sự "ngẩn ngơ" khi nhìn thấy bông hoa bất chợt lộ ra giữa nơi không ngờ tới. Nếu dùng Duy Mạc đao võng để phong tỏa thân pháp của người thi triển, lại sử ra Khuất Nhân kiếm pháp để chặn đứng hậu chiêu, không cho y cái dư vận để lưu khoảng trống trong bức họa, hẳn là có thể phá được..."
Hoa Khứu Hương quả nhiên "ngẩn ngơ" rồi cúi đầu trầm tư suy nghĩ.
Thanh Sương lệnh sứ lại ngoảnh đầu qua nhìn Thủy Nhu Sơ. "Ôn Nhu hương mượn âm nhạc để ấn chứng võ học, thực đã đi theo một con đường riêng. Triền Tư sách như nhẹ mà như nặng, không để lộ dấu vết, trong khi giao đấu có thể quấy nhiễu tiết tấu của kẻ địch, từ đó tìm sơ hở mà đánh vào, chú trọng nỗi âu sầu trong những đường ngang dọc, sự nặng nề giữa những nét thẳng nghiêng, có thể nói là khắc tinh của bất kỳ thứ vũ khí ngắn nào..."
Thủy Nhu Sơ xưa nay vốn tính tình đạm bạc, nhưng lúc này thấy đối phương chỉ bằng mấy lời ngắn ngủi đã nói ra hết sở trường, sở đoản của võ công bản môn, không kìm được bật thốt: "Ngươi định phá thế nào?"
Thanh Sương lệnh sứ khẽ cười, cất tiếng: "Triền tư, triền tư, việc cũ đã trôi qua, ngoảnh đầu lại thấy đều thành không cả. Nếu có thể quên hết mọi nỗi nhi nữ tư tình, dùng thủ pháp tột cùng cương mãnh chặt đứt mọi gút thắt trong tim, vậy thì còn đâu ưu tư để mà bị triền miên đeo bám nữa?" Hắn không đợi Thủy Nhu Sơ phản bác, đã lại nhìn qua phía Vật Thiên Thành. "Cái đạo chơi cờ vốn dĩ gần với tôn chỉ võ học nhất, Cuồng Vũ Loạn Vân thủ của Anh Hùng chủng mạnh mẽ, dữ dội, tràn đầy bá khí, Khí Quán Phích Lịch công thì lại càng có cái khí thế của một bậc vương giả, hoàn toàn khác biệt với sự cổ hủ, cứng nhắc của Điểm Tình các, sự nhu nhược giả tạo của Phiên Thiên lâu, sự hẹp hòi, nhỏ nhen của Ôn Nhu hương, vốn là thứ võ công khó đối phó nhất trong bốn đại gia tộc. Chỉ tiếc rằng nó quá xem trọng việc giành phần thắng, lúc nào cũng tính toán chi li, nếu đối phương một lòng phòng thủ, không để tâm tới sự được mất nhất thời, thế công của nó sẽ khó mà duy trì lâu được. Tựa như trong bàn cờ, dù một bên có chiếm ưu thế về sức quân nhưng nếu đối phương một lòng muốn đổi quân cầu hòa thì cũng khó mà dựa vào lối tấn công như vũ bão để giành phần thắng trong thời gian ngắn..."
Lý luận này kỳ thực ngầm hợp với tâm pháp của Dịch Thiên quyết, ngay đến Ngu đại sư cũng thầm chấn động.
Những lời này được nói ra rành rọt khi hai bên đang đối đầu với nhau, lại kết hợp với phong thái tràn đầy sức mê hoặc cùng tài ăn nói hiếm có trên đời của Thanh Sương lệnh sứ, quả thực rất dễ làm lay động lòng người.
Hắn có thể lần lượt nói ra những chỗ mạnh yếu trong võ công của bốn đại gia tộc, hơn nữa những lời đó đều là ý kiến mà tiền nhân chưa nhắc đến bao giờ, nếu không có vài năm tỉ mỉ nghiên cứu thì thực khó mà đưa ra kết luận chuẩn xác như vậy. Bốn đại gia tộc và Ngự Linh đường đã đối đầu với nhau mấy trăm năm nhưng các loại kỳ công dị thuật chỉ sáu mươi năm mới thể hiện một lần, hắn làm sao mà biết được? Vừa nghĩ đến đây, các đệ tử của bốn nhà Cảnh, Hoa, Thủy, Vật đều cảm thấy như có sấm nổ trong đầu, lòng thầm kinh sợ.
Ngu đại sư cố kìm nén cơn chấn động trong lòng, cất tiếng cười vang. "Ngự Linh đường đã nghiên cứu kĩ càng về võ công của bốn đại gia tộc ta như vậy, cần gì phải tranh hơn thua miệng lưỡi, cứ ra tay là biết ai hơn ai kém ngay thôi."
Thanh Sương lệnh sứ vẫn thản nhiên cất tiếng: "Tiền bối chớ nên nôn nóng, vãn bối còn một vấn đề muốn xin được chỉ dạy."
Ngu đại sư đương nhiên không chịu tỏ ra yếu thế. "Ngươi một lời vãn bối, hai lời vãn bối, nếu lão phu không để ngươi hỏi thì thực là có phần quá đáng."
Thanh Sương lệnh sứ khẽ cười khà khà, nói: "Võ công trong thiên hạ đều có nguồn gốc từ Thiếu Lâm, tại sao phái Thiếu Lâm có thể đứng vững ngàn năm mà không đổ?"
Hơn hai mươi người của bốn đại gia tộc ở đây đều là tinh anh trong môn phái, vừa nghe vậy liền biết ngay ý của hắn: Đệ tử Thiếu Lâm trải khắp thiên hạ, có thể nói ngoài mười mấy môn tuyệt học bí truyền của Thiếu Lâm, về mặt võ công không có gì bí mật. Vậy nhưng trong thiên hạ, có môn phái nào dám buông lời rằng có thể phá được một đường La Hán quyền bình thường nhất của phái Thiếu Lâm...
Thanh Sương lệnh sứ thở dài, than: "Do đó, vừa rồi vãn bối nói bừa một phen về võ công của bốn đại gia tộc, thực chất chỉ là nói suông mà thôi. Khi thật sự qua chiêu, biến hóa biết bao nhiêu mà kể, hơn nữa các loại chiêu thức cũng tương sinh tương khắc, muốn nắm bắt được cái sơ hở chỉ lộ ra trong khoảnh khắc của đối phương há lại là chuyện dễ dàng? Vậy nên nếu tiền bối đích thân ra tay, trận chiến lần này thực khó phân thắng bại. Huống chi, hơn hai trăm năm nay, bản đường đâu có lúc nào không lưu tâm tới việc nghiên cứu võ công của bốn đại gia tộc nhưng vẫn bị thua liền bốn trận. Do đó, mỗi lần nghĩ tới đây vãn bối đều biết rằng, nếu dùng võ công mà lấy cứng chọi cứng, chỉ e sẽ lại giẫm vào vết xe đổ của các vị tiền bối bản đường trong hơn hai trăm năm qua, đến lúc ấy, cho dù có thể chịu nhục thì cũng khó mà hoàn thành được trọng trách!"
"Nói mãi lời thừa cũng chẳng để làm gì, ngươi muốn thế nào đây?" Ngu đại sư thầm kinh hãi, nhìn vóc dáng của tên Thanh Sương lệnh sứ thì cùng lắm cũng chỉ chừng ba mươi tuổi, vậy mà lại có thể liên tiếp nói ra những lời bất ngờ khiến người ta không cách nào nắm bắt được tâm ý. Hơn thế, hắn còn rất hiểu các nhân vật trong bốn đại gia tộc, chỉ dựa vào điều đó cũng đã đủ để coi là tay đại địch đáng gờm nhất của bản thân kể từ khi xuất đạo tới nay, thật chẳng rõ Ngự Linh đường làm thế nào mà bồi dưỡng được một nhân vật đáng sợ đến thế?
Thanh Sương lệnh sứ ngẩng đầu nhìn trời. "So đấu về võ công, vãn bối khó mà nắm chắc được mười phần thắng, nhưng nếu chọn những môn khác, đầu tiên là có Điểm Tình các với học thức uyên thâm, lại có Phiên Thiên lâu với tài vẽ đứng đầu thiên hạ, còn có Ôn Nhu hương với tiếng đàn làm xao động bốn phương..." Nói tới đây, hắn liền lắc đầu lia lịa, dường như không có chút chủ kiến nào.
Ngu đại sư đoán chừng Thanh Sương lệnh sứ ắt còn nói tiếp, do vậy im lặng không nói gì.
Thanh Sương lệnh sứ đưa tay khẽ vỗ đầu mình một cái. "Vãn bối nhất thời hồ đồ, tuyệt kỹ của Anh Hùng chủng là gì không làm sao nhớ ra được, đúng là thất lễ..."
Trong lòng máy động, Ngu đại sư đã mơ hồ đoán ra đối phương có ý đồ gì nhưng lại không thể nhìn thấu tại sao hắn muốn làm như thế.
Vật Thiên Thành đứng bên cạnh thấy Thanh Sương lệnh sứ cố ý bày trò như vậy, rốt cuộc không kìm nổi nỗi khó chịu trong lòng, cất tiếng cười hào sảng. "Tài đánh cờ của Anh Hùng chủng ta cũng vang danh thiên hạ, ngươi rốt cuộc muốn thế nào đây? Chẳng lẽ lại định đấu cờ với ta?"
Thanh Sương lệnh sứ làm bộ ngây người. "Sở hà Hán giới, cờ tranh Trung Nguyên, ấy thực là một việc tao nhã biết chừng nào! Nếu Vật chủng chủ có ý này, ta xin được hầu một ván."
Tới lúc này mọi người mới biết dụng ý của Thanh Sương lệnh sứ, đều cảm thấy hết sức ngạc nhiên. Tổ thượng của Anh Hùng chủng từng là người hầu đánh cờ của Thiên Hậu, kỳ thuật thiên hạ vô song, tạm chưa nói tới sức cờ của Ngu đại sư, ngay đến Vật Thiên Thành cũng được coi là tay cờ bậc nhất thiên hạ hiện nay, Ngự Linh đường chọn đấu cờ chẳng lẽ là đã phát điên?
Ngu đại sư chợt thở dài một tiếng. "Đề nghị này của Thanh Sương lệnh sứ vốn rất tốt, chỉ có điều Thiên Hậu từng nói rõ rằng hai bên giao đấu nên lấy võ công làm căn bản, năm xưa tuy từng có việc giao đấu bằng tiếng đàn nhưng ấy cũng là lấy âm nhiếp hồn, lấy vận chế địch, không lọt ra ngoài phạm trù võ công. Còn việc đánh cờ này thì dường như không hợp với quy củ..." Không phải ông không tự tin với sức cờ của mình, chỉ là thấy Thanh Sương lệnh sứ vốn có thể trực tiếp nói ra yêu cầu đấu cờ nhưng lại bày lắm trò như vậy, hiển nhiên là đã có sự chuẩn bị, trong lòng sớm đã đề phòng. Người này tâm kế quả thực quá sâu, mỗi hành vi, cử chỉ đều chứa đầy thâm ý, do đó Ngu đại sư mới quyết định không đồng ý với đề nghị đấu cờ để làm nhiễu loạn kế hoạch của đối phương.
Thanh Sương lệnh sứ cười lạnh, nói: "Tiền bối nói vậy là sai rồi, có câu rằng kỹ nghệ thì có điểm dừng, còn đạo thì không bờ bến. Tranh đấu bằng võ công chẳng qua là đấu trí đấu dũng, hạng tài đức tầm thường cho dù có nghĩ đủ mọi cách thì cũng khó mà vượt ra khỏi cái giới hạn tiềm lực của cơ thể con người. Huống chi mấy trăm năm nay, Ngự Linh đường và bốn đại gia tộc vốn tranh đấu với nhau vì thiên hạ, nếu nhất quyết sử dụng vũ lực thì thực có phần lẫn lộn đầu đuôi, trở thành trò cười. Chẳng lẽ thiên hạ đệ nhất cao thủ thì có thể thống nhất thiên hạ, làm chủ Trung Nguyên sao? Một lòng chỉ biết dùng vũ lực thì có khác gì sự đấu đá tầm thường của các bang phái trên giang hồ?" Hắn chợt đổi hẳn giọng, khẽ thở dài, than: "Hơn nữa, hai phe chúng ta vốn đều vâng theo di huấn của Thiên Hậu, muốn phò tá hậu nhân của người đoạt lại giang sơn, qua bao nhiêu năm liều mình sống chết, gần như đã không đội trời chung, thực là hoàn toàn đi ngược với ý đồ ban đầu của Thiên Hậu. Vãn bối đã có cơ may tham gia cuộc chiến sáu mươi năm một lần này, ắt phải định ra quy tắc thật công bằng để hai bên đều tâm phục khẩu phục, do đó tuy biết rõ Anh Hùng chủng kỳ nghệ thiên hạ vô song nhưng vẫn không tự lượng sức mình mà muốn đấu cờ một phen với chư vị..." Hắn ngẩng đầu nhìn Ngu đại sư, trong giọng nói ẩn chứa vẻ giễu cợt. "Nếu tiền bối còn định dùng danh nghĩa Thiên Hậu để ngăn cản điều này, há chẳng phải là quá cứng nhắc, không hiểu sự linh hoạt ứng biến ư?"
Những lời này của Thanh Sương lệnh sứ vừa đúng mực lại vừa hợp tình hợp lý, được nói ra một cách đĩnh đạc, đường hoàng, lại kết hợp với giọng nói biến hóa bất định dường như có ẩn chứa sự cám dỗ tà dị kia, nếu không phải vì hắn có đeo một chiếc mặt nạ hình thù dữ tợn, bất kể là ai cũng sẽ cho rằng hắn là một vị công tử đầy phong độ giữa chốn thế gian ô trọc. Dù là với kiến thức uyên bác của Ngu đại sư, tài học phi phàm của Cảnh Thành Tượng, tính tình thanh đạm của Thủy Nhu Sơ, sự cương nghị, dũng cảm của Vật Thiên Thành, sau khoảnh khắc cũng không khỏi bị lời của hắn đánh động, tuy biết trong việc đánh cờ này nhất định có ẩn chứa hậu chiêu cực kỳ lợi hại nhưng vẫn không biết nên ứng phó thế nào.
Trong bốn đại gia tộc, Phiên Thiên lâu chủ Hoa Khứu Hương là có tài ăn nói nhất, vừa rồi bị những lời bình về võ học bản môn của Thanh Sương lệnh sứ làm cho ngẩn ngơ hồi lâu, lúc này mới tỉnh táo trở lại, bèn cất tiếng cười vang. "Võ có thể định quốc, văn có thể an bang, hai thứ ấy há có thể trộn lẫn làm một? Thử nhìn lại mà xem, suốt ngàn năm qua, Đường Tông, Tống Tổ có ai đoạt thiên hạ mà không dùng võ để phục chúng trước, dùng văn để trị quốc sau? Hai thứ ấy tuy đều không thể thiếu nhưng cần phải phân trước sau nặng nhẹ. Hiện giờ bốn bể chưa yên, không những cần có bậc mưu trí tài tình mà còn cần những tay kiêu hùng cái thế vung kiếm định giang sơn. Nếu làm theo lời của Thanh Sương lệnh sứ, chỉ dùng việc đánh cờ luận đạo để tranh thiên hạ, sợ rằng đã hiểu sai ý của Thiên Hậu rồi..."
Thanh Sương lệnh sứ cất tiếng cắt ngang: "Lời của Hoa huynh chính hợp với ý tiểu đệ. Một ván cờ tuy bình lặng nhưng tự có khói lửa bên trong, ván cờ này bọn ta tất nhiên không chỉ so đấu kỳ nghệ với Anh Hùng chủng, còn phải xem sự dũng cảm và nghĩa khí của bốn đại gia tộc nữa!"
Ngu đại sư biết rằng Ngự Linh đường đã mưu tính suốt sáu mươi năm mới đưa ra quy tắc này, ắt là khó có cách nào thoái thác. Ông đoán chừng dù Ngự Linh đường có bồi dưỡng được tay cao thủ kỳ đàn ghê gớm nào đó, với Dịch Thiên quyết mà mình vừa lĩnh ngộ, ít nhất cũng có thể đứng vững ở thế không thua. Huống chi, trong trận chiến sáu mươi năm trước, hai mươi đệ tử tinh anh của bản môn đã bị tổn thất gần hết, nếu có thể đao không dính máu mà thắng được trận chiến này thì thực là tốt nhất. Sau khi thoáng trầm ngâm, ông bèn cất giọng hào sảng, nói: "Được rồi, nếu Ngự Linh đường đã một lòng muốn quyết đấu bằng cờ, bốn đại gia tộc ta cũng sẽ không để các ngươi thất vọng. Lão phu tuy từ lâu không bước chân vào giang hồ nhưng một thân kỳ nghệ vẫn chưa từng vứt bỏ, chẳng hay lần này Ngự Linh đường sẽ phái người nào xuất chiến đây?"
Thanh Sương lệnh sứ khom người xá dài. "Vãn bối xin được đứng ra lãnh giáo cao chiêu của tiền bối."
Người của bốn đại gia tộc đều rất có lòng tin vào sức cờ của Ngu đại sư, trước đó chẳng qua vì không đoán được tại sao đối phương lại bỏ sở trường chọn sở đoản nên mới phản đối đấu cờ, bây giờ thấy Ngu đại sư nói thế tất nhiên đều không có điều gì dị nghị.
Hoa Khứu Hương nói: "Đã như vậy, mỗi bên sẽ đánh trước một ván, thời gian hạn định cho mỗi ván là hai canh giờ, bên nào thắng được ba ván trước là thắng. Không biết Thanh Sương lệnh sứ có ý kiến gì không?" Ông ta xưa nay vốn đa mưu túc trí, sợ một ván định thắng thua thì phụ thuộc quá nhiều vào vận may, mà Ngu đại sư tuổi tác đã lớn, đánh quá nhiều e là tinh lực không đủ, nên mới nói như vậy.
Thanh Sương lệnh sứ khẽ khoát tay, trong mắt lấp lóe ánh tinh quang. "Nếu là ngày thường đánh cờ mua vui, vãn bối tất nhiên sẽ vui vẻ phụng bồi. Nhưng còn trận chiến này, hà hà, chỉ sợ hai bên đều không có bản lĩnh để chơi thêm ván nữa."
Ngu đại sư nghe ra trong lời của Thanh Sương lệnh sứ có ẩn ý nhưng lại không hỏi nguyên do, chỉ hờ hững nói: "Vậy nếu hòa cờ thì sao?"
"Việc đấu cờ này là do vãn bối đưa ra, vãn bối tất nhiên sẽ phải chịu chút thua thiệt." Thanh Sương lệnh sứ khẽ nhún vai, điềm nhiên cất tiếng. "Nếu như hòa cờ, vãn bối tình nguyện nhận thua, trong vòng sáu mươi năm Ngự Linh đường quyết không bước chân ra giang hồ!"
Mọi người cả kinh, hắn dám ung dung nói ra lời ngông cuồng như vậy, chẳng lẽ thật sự nắm chắc được mười phần là sẽ giành phần thắng hay sao?
Ngu đại sư cười vang. "Ngươi đã nắm chắc như vậy, lão phu cũng không khách sáo. Giờ ta sẽ sai người đi lấy cờ tới rồi xin được lĩnh giáo cao chiêu của Thanh Sương lệnh sứ tại Ly Vọng Nhai này."
"Đâu cần phiền đến tiền bối, vãn bối sẽ tự sai thủ hạ đi chuẩn bị cờ." Thanh Sương lệnh sứ vẫy tay một cái, bốn tên đệ tử của Ngự Linh đường lập tức đồng loạt nhảy xuống dưới Tương Vọng Nhai. Có hai người chạy đi chạy lại trên khoảng đất trống dưới Ly Vọng Nhai, vừa chạy vừa rắc xuống từng nắm bột trắng; hai người khác thì tay đấm chân đá, chuyển dời hết những khối đá trên bãi đất trống đó đi...
Chỉ thấy hai người rải bột mỗi khi nhảy lên hạ xuống chân đều không dính bụi, khoảng cách mấy trăm bước chân sau nháy mắt đã đi hết, một thân khinh công như thế thực đã đạt tới hóa cảnh; còn hai người chuyển đá khi xuất quyền, xuất cước đều không phát ra tiếng gió nhưng kình lực lại mười phần hùng mạnh, mấy khối đá lớn phải nặng tới vài trăm cân cũng bị chuyển đi dễ dàng, đủ thấy cả hai đều có võ công siêu tuyệt.
Mọi người đều không hiểu đối phương có ý gì. Mấy người Cảnh Thành Tượng, Hoa Khứu Hương, Thủy Nhu Sơ, Vật Thiên Thành, Mạc Liễm Phong nhãn lực cao minh, đã nhìn ra võ công của bốn người này đều thuộc hàng nhất lưu trên giang hồ, so với mình cũng chỉ thua kém nửa mức. Nếu hai mươi người Ngự Linh đường mang tới lần này đều có thân thủ như vậy, quả thực đủ sức quyết đấu với hai mươi đệ tử tinh anh của bốn đại gia tộc.
Ngu đại sư lại càng kinh hãi, xem ra những năm nay, Ngự Linh đường cũng đã ngầm bồi dưỡng được không ít cao thủ, đủ sức đấu một phen với bốn đại gia tộc. Nhưng tại sao bọn chúng lại bỏ dễ chọn khó, đòi đấu cờ để phân định thắng bại? Tới bây giờ ông vẫn chưa nhìn ra ý đồ của Thanh Sương lệnh sứ, nhưng thực khó mà tin được ở trên bàn cờ hắn lại có thể thắng nổi mình.
Mọi người đều đứng trên cao, chẳng bao lâu đã nhìn ra vấn đề. Bốn tên đệ tử của Ngự Linh đường đã vẽ ra một bàn cờ lớn trên khoảng đất trống rộng mấy trăm bước chân kia.
Bàn cờ đó trải dài mấy chục trượng, mỗi ô cờ đều rộng tới năm, sáu bước chân, nếu không đứng từ trên cao nhìn xuống, thực khó mà nhận ra những dải bột trắng ngang dọc kia lại ghép thành một bàn cờ. Từ đó có thể nhận ra Ngự Linh đường đã có sự chuẩn bị kĩ càng cho việc này, hai người rải bột kia nếu không được huấn luyện tỉ mỉ thì quyết không thể vẽ ra một bàn cờ lớn như vậy trong thời gian nửa tuần hương.
Mọi người đưa mắt nhìn nhau, không biết Thanh Sương lệnh sứ rốt cuộc định thế nào? Dùng một bàn cờ lớn như vậy để đánh cờ, có lẽ là việc trước giờ chưa từng có. Thủy Nhu Thanh nhớ lại cảnh mình và Tiểu Huyền đấu cờ với nhau trên thuyền Tu Nhàn, nghĩ bụng nếu Tiểu Huyền ở đây, nhìn thấy tình cảnh này, không biết sẽ cất lên lời cảm thán kinh thiên động địa đến mức nào...
"Chẳng hay tiền bối đã chuẩn bị xong chưa?" Trong giọng nói hờ hững của Thanh Sương lệnh sứ toát ra một luồng sát khí lạnh băng. "Chỉ mong ván cờ này có thể lưu truyền thiên cổ, nếu không há chẳng phải sẽ làm uổng phí cái hào tình tráng chí xẻ núi vẽ vạch, dọn đất làm bàn?"
Ngu đại sư cười rộ. "Hay cho câu xẻ núi vẽ vạch, dọn đất làm bàn! Có điều, chỉ có bàn cờ không thì chưa đủ, chắc hẳn Ngự Linh đường cũng đã chuẩn bị sẵn các quân cờ rồi chứ?"
Thanh Sương lệnh sứ không nói gì, lại vung tay lần nữa. Mười sáu đệ tử còn lại của Ngự Linh đường đồng loạt nhảy xuống dưới Tương Vọng Nhai, ôm những khối đá đủ hình dạng đang nằm tán loạn trên mặt đất lên, dùng vũ khí trong tay đẽo gọt một hồi. Lúc này mọi người đã có thể nhận ra mười mấy người này đều có võ công kinh người, những khối đá cứng rắn như vậy vào tay bọn họ đều trở nên mềm nhũn, chẳng khác gì đậu hũ, vũ khí đi đến đâu, vụn đá liền bắn tung đến đó. Chẳng bao lâu sau, trong tay mỗi người chỉ còn lại một khối đá hình tròn dày hơn nửa thước, rộng chừng ba thước.
Mọi người nhìn thấy cảnh này thì vừa kinh sợ lại vừa tức cười. Mỗi đệ tử của Ngự Linh đường ở đây đều có thể tính là cao thủ hàng đầu trên giang hồ, mười sáu người tập hợp lại một nơi như vậy đã là không dễ, vậy mà lại phải đi làm công việc đẽo đá làm quân cờ. Chỉ e tự cổ chí kim chưa từng có người nào được nhìn thấy cảnh tượng khó tin như vậy.
Lúc này mọi người tất nhiên đều biết những khối đá kia sẽ được dùng làm quân cờ. Mạc Liễm Phong thở dài, than: "Không ngờ Thanh Sương lệnh sứ có thể nghĩ ra một cách đặc biệt như vậy, có điều đám đệ tử của Ngự Linh đường hao phí thể lực đi đẽo đá làm cờ chỉ e còn có nguyên nhân khác, đó là muốn thể hiện thực lực của bản thân!"
Thủy Nhu Thanh lẩm bẩm: "Những quân cờ lớn như vậy thì làm sao mà di chuyển được? Chẳng lẽ mỗi khi đánh một nước cờ lại phải cho người đi chuyển quân?"
Cảnh Thành Tượng lúc này đã mơ hồ đoán được ý đồ của Thanh Sương lệnh sứ. "Theo ta nghĩ, chỉ sợ mỗi người sẽ phải cầm một quân cờ đi lại trong bàn cờ..."
"Ngự Linh đường quả nhiên có sự chuẩn bị từ trước." Vật Thiên Thành khẽ thở dài. "Bọn chúng hẳn sớm đã diễn luyện rồi, lần so đấu này có lẽ không phải so cờ mà là so trận pháp!"
Thủy Nhu Thanh kinh hãi kêu lên: "Thì ra đến cuối cùng vẫn là đấu võ."
Trên khuôn mặt thường ngày vẫn luôn điềm đạm của Thủy Nhu Sơ cũng xuất hiện một tia xao động. "Đây tuyệt đối không chỉ đơn giản là đấu võ, còn phải lấy nước cờ làm giới hạn nữa..."
Mọi người đều im lặng. Nếu dựa theo quy củ khi chơi cờ, bên mình có một quân đi vào trận địch là việc thường thấy, nhưng nếu lấy người làm quân cờ, một người phải đối mặt với mấy tay cao thủ ở trước, sau, phải, trái thì tuyệt đối khó mà giành phần thắng. Lối chơi cờ bị bó chân bó tay thế này, chỉ e khắp thiên hạ chưa từng có ai chơi thử, chẳng trách Thanh Sương lệnh sứ lại chẳng hề tỏ ra sợ hãi, dám khiêu chiến với một kỳ thủ hàng đầu như Ngu đại sư.
Hoa Khứu Hương tâm tư kín đáo, thấp giọng nói: "Mọi người không cần lo lắng. Cho dù kẻ địch có sự chuẩn bị từ trước nhưng chỉ cần tuân theo các quy củ trên bàn cờ, chúng ta chưa chắc đã thua Ngự Linh đường."
Mọi người ngẫm lại thấy cũng có lý, cho dù thường ngày Thanh Sương lệnh sứ đều luyện tập lối cờ này nhưng dù sao sức cờ cũng chưa chắc đã so được với Ngu đại sư, việc thắng bại vẫn là khó đoán. Tất cả cùng đưa mắt nhìn về phía Ngu đại sư, xem xem ông có suy nghĩ thế nào về cục diện hiện giờ.
Ngu đại sư thì lại đưa mắt nhìn mười sáu tên đệ tử của Ngự Linh đường phía dưới, trên mặt thoáng xuất hiện nét âu lo, trầm giọng nói: "Người này tâm kế quá sâu, đến bây giờ ta vẫn chưa biết dụng ý của hắn, trận chiến này thực chẳng có nửa phần nắm chắc."
Mọi người nhìn theo ánh mắt của Ngu đại sư, lại cả kinh. Thì ra mười sáu tên đệ tử của Ngự Linh đường sau khi mỗi người làm xong một quân cờ vẫn chưa dừng tay, lại leng keng đẽo gọt một hồi, dường như còn định đẽo quân cờ cho người của bốn đại gia tộc luôn...
Tuy việc đẽo cờ này không hề khó khăn với các cao thủ như bọn họ nhưng cũng tuyệt đối không quá dễ dàng, dù sao cũng phải hao tổn không ít thể lực. Nếu kẻ địch muốn bày bố sát trận trong bàn cờ, việc tự hao tổn sức chiến đấu của bản thân như hiện giờ quả thực khó hiểu. Nhất thời mọi người đều không sao đoán được ý đồ của đối phương, cùng cúi đầu trầm tư suy nghĩ.
Chỉ một lát sau, ba mươi hai quân cờ đã được đẽo xong, mười sáu đệ tử của Ngự Linh đường lại khắc chữ lên từng quân một, sau khi bôi màu đen đỏ liền đặt tất cả chúng vào bàn cờ. Trong đó có ba người thậm chí còn dùng ngón tay khắc chữ vào đá, chứng tỏ công phu trên ngón tay đã đạt tới hóa cảnh, khiến mọi người nhìn mà lè lưỡi.
Cuối cùng, mười sáu người lặng lẽ đứng bên cạnh bàn cờ, tựa như mười sáu bức tượng đá.
Giọng nói của Thanh Sương lệnh sứ lại vang lên: "Mỗi bên cử ra mười sáu người cầm mười sáu quân cờ đứng trên bàn cờ, tất cả đều phải nghe theo sự chỉ huy của người chơi cờ. Tiền bối mắt sáng như đuốc, chắc hẳn không cần vãn bối giải thích nhiều." Rồi hắn lại nở nụ cười. "Chư vị yên tâm, trận chiến này là đấu trí đấu dũng, không phải đấu võ công, nếu bên nào có người tùy tiện sử dụng võ công trong ván cờ thì sẽ bị tính là thua cuộc."
Mọi người đều thở phào một hơi nhưng rồi lại thấp thoáng sinh lòng nghi hoặc: Nếu không được dùng tới võ công, tại sao phải phí nhiều công sức như vậy, chẳng lẽ chỉ là để mua vui thôi sao?
Thanh Sương lệnh sứ đưa mắt nhìn qua phía Ngu đại sư. "Thanh Sương lệnh sứ của Ngự Linh đường xin được mời tiền bối chỉ giáo!"
Mọi người nhìn bộ dạng ung dung, điềm tĩnh của Thanh Sương lệnh sứ, thực khó tin sức cờ của hắn lại mạnh hơn Ngu đại sư. Cảnh Thành Tượng không kìm được, hỏi: "Có được đứng ngoài chỉ nước không?"
Thanh Sương lệnh sứ cười rộ. "Đối mặt với cao thủ như Ngu đại sư, cho dù có người đứng ngoài chỉ nước thì cũng có tác dụng gì?"
Mọi người ngẫm lại thấy cũng có lý, đánh cờ khác với đấu võ, lối chơi của mỗi người một khác, nhiều người chưa chắc đã chiếm ưu thế, tùy tiện chỉ nước chỉ e còn làm ảnh hưởng đến lối suy nghĩ ban đầu của người chơi.
Thanh Sương lệnh sứ nhìn mọi người một lượt, đoạn cất giọng ngạo nghễ: "Nếu tiền bối không nắm chắc có thể thắng vãn bối, xin cứ tùy tiện thay người." Tuy bị ngăn cách bởi tấm mặt nạ nhưng mọi người vẫn có thể cảm nhận được vẻ cuồng ngạo mà hắn rốt cuộc đã lộ ra, khác hẳn với dáng vẻ nhún nhường ban đầu.
Ngu đại sư chẳng hề xao động. "Bên nào đi trước?" Câu hỏi này quả thực là điều mấu chốt, bởi trong cờ tướng, bên đi trước có ưu thế rất lớn, cho dù cờ sai một nước cũng có thể dựa vào ưu thế đi trước để giữ được thế cân bằng. Đặc biệt là trong ván cờ một ván định thắng thua như hiện tại, nếu có thể nắm được tiên cơ, ít nhất cũng có bảy, tám phần nắm chắc có thể đứng vào thế bất bại.
"Vãn bối cho dù có tự phụ đến mấy về sức cờ của mình thì cũng không dám nhường tiền bối đi trước. Nhưng nếu học theo lối đoán cờ của đám người phàm tục thì lại có phần thiếu sảng khoái..." Thanh Sương lệnh sứ thấp giọng nói. "Chi bằng hãy để vãn bối hỏi tiền bối một vấn đề, sau đó xem câu trả lời đúng hay sai mà xác định việc đánh trước, đánh sau, không biết tiền bối thấy thế nào?"
Vật Thiên Thành không kìm được, nói: "Ai biết ngươi có đưa ra câu hỏi vô lại gì không? Chi bằng hãy để bọn ta hỏi rồi ngươi trả lời?"
Cặp mắt sáng rực của Thanh Sương lệnh sứ chỉ nhìn chằm chằm vào Ngu đại sư. "Vãn bối đại diện cho Ngự Linh đường xuất chiến, tất nhiên sẽ không giở trò vô lại. Thế này đi, vãn bối sẽ nói ra câu hỏi trước rồi để tiền bối quyết định có trả lời hay không."
Mỗi hành vi, cử chỉ của Thanh Sương lệnh sứ đều có sự chuẩn bị từ trước, mãi đến bây giờ vẫn chưa để lộ ra rốt cuộc là có âm mưu gì, hơn nữa người này hễ mở miệng là gọi tiền bối, nói năng cung kính vô cùng, nhưng kèm theo đó là một thứ áp lực to lớn không ngừng tràn qua phía đối phương, quả là một nhân vật không đơn giản. Ngu đại sư ngầm đề phòng, chậm rãi nói: "Ngươi hỏi đi!"
Thanh Sương lệnh sứ chắp tay sau lưng, ngẩng đầu nhìn trời, thấp giọng nói: "Tiền bối có thể tính được lần này, Ngự Linh đường có bao nhiêu người xem cuộc đấu cờ này không?"
Mọi người có mặt đều ngây ra, câu hỏi này không những không hề khó mà còn quá đơn giản. Thanh Sương lệnh sứ dẫn theo hai mươi người đến đây, vừa rồi tất cả đều thể hiện võ công siêu phàm thoát tục, tính thêm cả hắn tất nhiên là hai mươi mốt người.
Tâm tư Ngu đại sư không ngừng xoay chuyển, cách hỏi của Thanh Sương lệnh sứ cực kỳ cổ quái, không nói là "bản thân mang đến bao nhiêu người" mà là "sẽ có bao nhiêu người xem cuộc đấu cờ này". Bên trong đó dường như có sự khác biệt rất lớn nhưng ông quả thực không nghĩ ra hắn có thể bày trò gì.
Hoa Khứu Hương phản ứng rất nhanh. "Nếu ngươi nhắm mắt lại thì tất nhiên không thể nhìn thấy gì nữa."
"Hoa huynh quả nhiên lợi hại." Thanh Sương lệnh sứ cười vang. "Có điều, cuộc chiến ngàn năm hiếm gặp này ai nỡ nhắm mắt không xem đây? Nếu ta mà giở trò lường gạt qua câu chữ như vậy, há chẳng khiến các vị coi thường ư?"
Ngu đại sư thì lại nghĩ đến việc đối phương có thể đã giấu phục binh ở gần đây, nhưng với công lực mấy chục năm tinh thuần của ông mà lại không phát hiện ra điều gì, nếu lên tiếng hỏi thì rõ ràng sẽ tỏ ra yếu thế... Trong lòng ông bỗng máy động, thực chính là hư, phải chăng đối phương chỉ có tất cả hai mươi mốt người tới đây, Thanh Sương lệnh sứ hỏi vậy là cố ý bày nghi trận? Ông bèn không do dự nữa. "Xem ra Thanh Sương lệnh sứ thực sự có lòng muốn nhường lão phu đi trước. Ngươi mang đến đây hai mươi người, tính thêm cả ngươi nữa thì hẳn nhiên là có hai mươi mốt người được xem cuộc đấu cờ này."
Thanh Sương lệnh sứ khẽ thở dài, nói chậm rãi từng tiếng một: "Tiền bối sai rồi!"
Ngu đại sư hơi nhướng mày. "Sai thế nào?"
Thanh Sương lệnh sứ không trả lời, mắt nhìn về phía bốn tay thủ hạ bên cạnh, cuối cùng dừng lại ở một người, hờ hững nói: "Ngươi đi!"
Mọi người nhận ra đó là một trong hai người rắc bột vẽ bàn cờ khi nãy, rồi chợt thấy hắn bước lên phía trước hai bước, đầu tiên là khom người hành lễ thật sâu với Thanh Sương lệnh sứ, sau đó hô lớn một tiếng, đột nhiên vung hữu chưởng vỗ mạnh vào đỉnh đầu mình. Tuy ở cách đó khá xa nhưng mọi người vẫn có thể nhìn thấy rõ những dòng máu tươi bắn ra từ trên đỉnh đầu hắn, sau khi đứng lặng hồi lâu, kẻ này rốt cuộc đã gục ngã, bỏ mạng!
Biến cố này thực nằm ngoài dự liệu của mọi người. Thủy Nhu Thanh và mấy đệ tử của bốn đại gia tộc đồng thanh kêu lên kinh hãi, ngay đến các nhân vật đã trải đủ gió mưa như Ngu đại sư và Cảnh Thành Tượng cũng hơi chấn động. Nhìn võ công mà người vừa tự vẫn thi triển trong lúc rắc bột vẽ bàn cờ, tuyệt đối có thể tính là cao thủ có hạng trong Ngự Linh đường, vậy mà Thanh Sương lệnh sứ lại không tiếc hy sinh tính mạng của hắn để đổi lấy ưu thế đi trước, qua đó có thể thấy Ngự Linh đường đã đặt bao nhiêu kỳ vọng vào cuộc chiến lần này!
Thanh Sương lệnh sứ khom người bái lạy trước thi thể của thủ hạ, sau đó ngoảnh đầu qua nhìn Ngu đại sư, trong giọng nói chẳng hề có chút kích động: "Bây giờ tiền bối đã biết mình sai thế nào rồi chứ?"
"Được lắm, không ngờ Ngự Linh đường lại có nhân tài như ngươi!" Ngu đại sư im lặng suốt hồi lâu, nhìn mười sáu tên đệ tử vẫn đứng phía dưới kia, dường như không hề nhìn thấy màn thảm kịch vừa xảy ra, đột nhiên thở dài một tiếng, mái tóc dài bạc trắng không có gió mà tự tung bay. "Ta đoán sai rồi, mời lệnh sứ đi trước!"
Trong khoảnh khắc nhìn thấy những dòng máu tươi bắn ra, tất cả mọi người đều biết, trận chiến này không chỉ là đấu cờ mà là đấu mạng!
Thanh Sương lệnh sứ ngẩng đầu cười điên cuồng. "Ta sớm đã nói rồi, ván cờ tranh thiên hạ này đáng để lưu danh thiên cổ!"
Một trận gió mát thổi tới, tuy đang là cuối hạ nhưng mỗi người trên Tiệm Ly Nhai đều cảm nhận được một tia rét lạnh đến thấu xương.
Ván cờ này dùng người làm quân cờ, như vậy nếu "quân cờ" bị đối phương ăn mất, kết cục sẽ là như thế nào?
Tới lúc này Ngu đại sư mới biết dụng ý thật sự của Ngự Linh đường, cặp mắt đang nhìn chằm chặp vào Thanh Sương lệnh sứ chừng như sắp phun ra lửa, giọng nói cũng xuất hiện một tia run rẩy không dễ phát giác: "Một ván cược tàn độc lắm thay!"
"Tiền bối hiểu rồi thì tốt, xin hãy chọn người nhập cuộc!" Thanh Sương lệnh sứ cất giọng hờ hững, ánh mắt thì lại sắc bén như đao. "Trong bàn cờ, quân cờ nào bị ăn thì phải lập tức tự vẫn. Nếu đệ tử của bốn đại gia tộc không muốn lấy tính mạng ra đặt cược, ta cũng tuyệt đối không làm khó, để xem tiền bối có thể chấp ta mấy quân cờ?"
Ngu đại sư thở dài, than: "Ván cược lần này ngươi quả đã dốc hết tâm kế. Nhưng cho dù là vậy, lão phu cũng chưa chắc đã thua ngươi."
"Ai thắng ai bại cứ phải chơi rồi mới biết được." Thanh Sương lệnh sứ hờ hững nói. "Tiền bối từng tham dự cuộc chiến sáu mươi năm trước, tất nhiên vẫn còn nhớ rõ tình hình thảm liệt khi đó. Nếu nói sáu mươi năm trước Ngự Linh đường ta thua là vì hai chữ "trung nghĩa", như vậy trong cuộc chiến sáu mươi năm sau, bọn ta sẽ phải thắng ở hai chữ này."
Trước mắt Ngu đại sư dường như lại xuất hiện bóng dáng của các huynh đệ đồng môn đã gục ngã từ sáu mươi năm trước, dòng máu nóng bất giác trào dâng, ông ta ngoảnh đầu qua nói với Vật Thiên Thành: "Ván cờ này ngươi hãy chỉ huy, lão phu sẽ đích thân vào trận, liều bộ xương già này với Ngự Linh đường."
Thanh Sương lệnh sứ cười lạnh, nói: "Tiền bối tốt nhất hãy phân rõ nặng nhẹ, nên nhớ lần này chúng ta đấu cờ, nếu như thua trong tay vãn bối thì cũng coi như là thua ván cược sáu mươi năm một lần này."
Vật Thiên Thành khom người quỳ rạp xuống đất. "Sức cờ của Thiên Thành không bằng sư bá, để người chỉ huy có lẽ sẽ bớt tổn thất."
Ngu đại sư chấn động toàn thân. Ông vốn nghĩ nếu mình vào trận có lẽ sẽ cứu được một đệ tử bản môn nhưng bây giờ ngẫm lại, nếu vì thế mà thua mất cả ván cờ thì thực là được không bằng mất.
Có mấy đệ tử của bốn đại gia tộc đưa mắt nhìn nhau rồi cùng bước lên trước nửa bước, khom người bái lạy Ngu đại sư. "Xin tổ sư hãy phái bọn con ra trận!"
Thanh Sương lệnh sứ vỗ tay, khen: "Bốn đại gia tộc quả nhiên đều là hạng trung nghĩa!" Hắn hít sâu một hơi, trong giọng nói mang theo mấy phần tôn kính. "Vừa nãy tiền bối cũng đã thấy rồi, ta sai thủ hạ đẽo đá làm cờ không phải để khoe khoang võ công mà là để tỏ rõ Ngự Linh đường ta không giở trò gian dối! Trận chiến lần này không chỉ là đấu cờ, mà còn đấu cả sự trung nghĩa và dũng khí!"
Ngu đại sư lặng lẽ gật đầu, nhìn võ công mà mười sáu người kia thể hiện lúc đẽo đá làm cờ, có thể nhìn ra lần này Ngự Linh đường cũng đã dốc hết vốn liếng. Chỉ là dù ông có giỏi đánh cờ đến mấy thì cũng quyết không thể giành phần thắng mà không mất một binh một tốt, nhưng ông sao nỡ nhẫn tâm nhìn các đệ tử tinh anh của bốn đại gia tộc mất mạng dưới sự chỉ huy của mình đây?
Thanh Sương lệnh sứ vung tấm lệnh bài trong tay lên, mười sáu gã đệ tử của Ngự Linh đường lập tức mỗi người vác một khối đá màu đỏ lên đứng vào đúng vị trí, nhìn từ trên đỉnh núi, thực chẳng khác những quân cờ. Thanh Sương lệnh sứ nói chậm rãi từng tiếng một: "Ngự Linh đường ước chiến bốn đại gia tộc, mời nhập cuộc!"
Tinh thần Ngu đại sư hoàn toàn rối loạn. Cuộc chiến lần này khác hẳn sáu mươi năm trước, lần đó các đệ tử ai nấy đều chảy trong người dòng máu của gia tộc, hết mình vì nghĩa lớn, nhưng bây giờ Ngự Linh đường lại nhắm vào việc mọi người trong bốn đại gia tộc có tình cảm rất sâu sắc với nhau, không ai nhẫn tâm đưa đồng môn vào chỗ chết, do đó mới sử dụng sách lược độc địa này.
Cảnh Thành Tượng cố kìm nén tâm trạng đang sục sôi. "Vật sư bá, xin hãy trấn định tinh thần, để Thành Tượng sắp xếp các đệ tử nhập cuộc." Ông ta hít sâu một hơi, chỉ tay vào một người trong số hai mươi đệ tử đang có mặt. "Mộ Đạo, ngươi làm... tốt giữa." Người mà ông ta chỉ tay vào chính là ái tử Cảnh Mộ Đạo.
Trong cờ tướng, quân tốt giữa đứng ở nơi yếu hại giữa bàn cờ, mười ván thì e là có tới tám ván bị ăn trước tiên. Vị trí nguy hiểm nhất này Cảnh Thành Tượng lại dành cho con trai mình, gần như có thể nói là chính tay đưa ái tử vào tuyệt lộ. Cho dù từng trải qua gần hai mươi năm chưởng quản bốn đại gia tộc, tâm thái lúc nào cũng bình lặng như mặt nước hồ thu, nhưng lúc này giọng nói của ông ta cũng hơi run rẩy.
Một đệ tử của bốn đại gia tộc liều mình nhảy ra. "Cảnh sư bá, xin hãy để con làm tốt giữa!" Mọi người đều cảm động trước cử chỉ này của Cảnh Thành Tượng, không khỏi hăng hái sục sôi, lại có mấy đệ tử nữa xin được làm tốt giữa.
Cảnh Thành Tượng nhìn mọi người. "Ta thân là minh chủ đương nhiệm của bốn đại gia tộc, nếu không thể lấy thân làm gương thì sao mà phục chúng..." Trong nỗi thương tâm, một cơn u uất bất giác trào lên, khiến ông ta khó có thể nói tiếp.
Cảnh Mộ Đạo lớn tiếng nói: "Xin minh chủ yên tâm, đệ tử Điểm Tình các Cảnh Mộ Đạo nhất định sẽ không phụ sự kỳ vọng." Nói rồi, y dứt khoát tung mình nhảy xuống dưới Tiệm Ly Nhai, vác một khối đá màu đen có khắc chữ tốt lên lưng, hiên ngang đứng vào vị trí tốt giữa.
Cảnh Thành Tượng cười rộ. "Tốt!" Cảnh Mộ Đạo đã gọi ông ta là minh chủ, hẳn nhiên có ý nhắc nên lấy đại cục làm trọng, đừng để ý tới tư tình. Thế rồi ông ta hít sâu một hơi, cố kìm nén cơn bi phẫn trong lòng, phái các đệ tử vào vị trí.
Mọi người thấy cha con Cảnh Thành Tượng như vậy, có mấy nữ đệ tử còn tuôn trào nước mắt, lần lượt thỉnh mệnh, không một ai lui bước, ngay đến Thủy Nhu Thanh cũng được phân vào vị trí mã phải.
Bốn đại gia tộc tổng cộng có hai mươi mốt người tới đây, ngoài người chỉ huy là Ngu đại sư còn bốn người có thể ở lại. Cảnh Thành Tượng sau khi giữ lại ba vị chưởng môn Hoa Khứu Hương, Thủy Nhu Sơ, Vật Thiên Thành liền quay sang nói với quan chủ Kiếm quan Mạc Liễm Phong của Ôn Nhu hương: "Mạc huynh tuy là người ngoại tính nhưng trong Ôn Nhu hương đa phần là nữ tử, Thủy tứ muội xưa nay luôn phải nhờ cậy vào huynh rất nhiều, xin hãy ở lại." Dứt lời, ông ta liền tự mình đi về phía bàn cờ.
Mạc Liễm Phong sao chịu như thế, lập tức đưa tay kéo Cảnh Thành Tượng lại. "Cảnh huynh ngàn vạn lần chớ nên làm vậy! Huynh thân là minh chủ của bốn đại gia tộc, sao có thể đưa thân mình vào nơi nguy hiểm?"
Hoa Khứu Hương cũng nói: "Phiên Thiên lâu xưa nay luôn nhân đinh đơn bạc, lần này thằng bé Tiễn Lệ lại không kịp trở về, Dung Nhi thì võ công kém cỏi, không được chọn tới đây, lúc này gia tộc đang nguy nan, ta há có thể đứng nhìn? Nên để ta đi thì hơn!"
Cảnh Thành Tượng đưa tay khẽ vỗ vai Hoa Khứu Hương. "Hoa tam đệ xin hãy quay lại, chính vì Phiên Thiên lâu của đệ nhân đinh đơn bạc, nếu đệ có điều gì sơ sẩy, Tiễn Lệ hiền điệt lại không thể quay về kịp thời, võ học của Phiên Thiên lâu há chẳng phải sẽ thất truyền ư?" Rồi ông ta lại ngoảnh đầu qua nói với Mạc Liễm Phong: "Mạc huynh cũng chớ nên ngăn cản ta, chính vì ta là minh chủ của bốn đại gia tộc nên việc gì cũng cần tự mình làm. Lần này, nếu như không thể đích thân dẫn các đệ tử bản môn xuất chiến, ta thực hổ thẹn với các vị liệt tổ liệt tông."
Mạc Liễm Phong nôn nóng nói: "Chỉ sợ Ngự Linh đường thà phải đổi quân cũng muốn làm hại huynh, như vậy há chẳng phải sẽ khiến Vật sư bá khó xử?" Lời này quả thực có lý, nếu Thanh Sương lệnh sứ không tiếc đổi quân để trừ bỏ Cảnh Thành Tượng, Ngu đại sư trong tình huống ném chuột sợ vỡ đồ ắt sẽ khó xử vô cùng, chỉ cần nhượng bộ một chút thôi là rất có thể sẽ ảnh hưởng tới thế cuộc.
Cảnh Thành Tượng thoáng trầm ngâm rồi lập tức tươi tỉnh trở lại, cất tiếng cười vang. "Ý ta đã quyết. Giờ ta sẽ đi làm vị lão tướng trong cung, Ngu đại sư nể mặt ta ắt sẽ không để thua ván cờ này..." Dứt lời, ông ta bèn nhảy xuống Tiệm Ly Nhai, không ngoảnh đầu lại lấy một lần, đứng vào vị trí tướng đen...
Mạc Liễm Phong thở dài một tiếng, đột nhiên cũng tung mình nhảy xuống dưới Tiệm Ly Nhai, đưa tay điểm huyệt Thủy Nhu Thanh, ném nàng trở lên trên, cao giọng nói: "Tiểu nữ từ nhỏ đã mất mẹ, Liễm Phong xin được thay nó mạo hiểm." Rồi ông ta bèn đứng vào vị trí mã phải bị bỏ trống mà Thủy Nhu Thanh để lại.
Thanh Sương lệnh sứ không nói lời nào, lặng lẽ nhìn bốn đại gia tộc sắp đặt xong xuôi. Tới lúc này, hắn mới ngẩng lên nhìn Ngu đại sư, lạnh lùng nói: "Tiền bối không phải luôn tự phụ rằng sức cờ của mình thiên hạ vô song sao, chẳng hay lúc này nắm chắc được bao nhiêu phần thắng?"
Ngu đại sư thu liễm tâm thần, biết rằng trận chiến này vô cùng quan trọng, mình nhất định phải kiềm chế mọi tình cảm, dốc sức cầu thắng. Nếu không, với tâm kế đáng sợ của tên Thanh Sương lệnh sứ này, sau khi giành chiến thắng, chỉ e giang hồ sẽ không còn ngày nào yên ổn. Rồi ông ta cố tỏ ra bình tĩnh, nói: "Không phải ngươi nói nếu hòa cờ thì sẽ nhận thua sao?"
Thanh Sương lệnh sứ cười vang. "Đúng thế, có điều dù như vậy bốn đại gia tộc cũng phải bỏ ra... một cái giá rất lớn!" Hắn cố ý nhấn mạnh mấy chữ sau cùng, muốn làm ảnh hưởng tới tâm cảnh của Ngu đại sư. Khi đánh cờ kỵ nhất là tâm trạng nôn nóng, chỉ cần Ngu đại sư thoáng bị phân tâm là hắn sẽ có cơ hội để lợi dụng, và đây cũng chính là dụng ý thật sự của hắn khi quyết định đấu cờ đấu mạng trong cuộc chiến hôm nay.
Ngu đại sư hít sâu một hơi, sắc mặt trở lại bình thường. "Nói suông vô ích, mời lệnh sứ xuất chiêu!"
Thanh Sương lệnh sứ đưa mắt nhìn bàn cờ to lớn bên dưới vách núi, ung dung nói: "Ồ, ngoài Cảnh các chủ, người quan trọng nhất trong ván cờ này hẳn là Mạc quan chủ ở vị trí mã phải. Nếu nước đầu tiên vãn bối đã dùng pháo trái để đổi lấy mã phải của tiền bối, không biết tiền bối sẽ có cảm giác thế nào?"
"A!" Ngu đại sư chấn động tâm thần, nhưng còn chưa kịp nói gì thì Thủy Nhu Sơ và Hoa Khứu Hương đã đồng thanh kêu lên kinh hãi.
Mạc Liễm Phong đang ở trong bàn cờ thì lại cất tiếng cười hào sảng. "Thanh Sương lệnh sứ cứ việc xua pháo đến đây, có thể trở thành người đầu tiên quyên thân cho trận chiến này, Liễm Phong rất lấy làm vinh hạnh."
Ngu đại sư bỗng nghe ra bên cạnh có sự khác thường, ngoảnh đầu nhìn qua, thì ra Thủy Nhu Thanh sau khi bị Mạc Liễm Phong điểm huyệt đã ngã ở ngay gần mình. Chỉ thấy nàng tuy miệng không thể nói nhưng nước mắt tựa như những hạt trân châu cuồn cuộn chảy ra. Sau khoảnh khắc, cổ họng Ngu đại sư như nghẹn lại, hai mắt nhòe đi, một giọt lệ già nua chừng như bất cứ lúc nào cũng có thể rơi xuống...
Trong khoảnh khắc ấy, ông biết rằng mình tuyệt đối không thể thắng được ván này!
Thanh Sương lệnh sứ cười hà hà. "Tiền bối tâm đã loạn, bây giờ thay người hãy còn kịp. Nhưng chẳng rõ Anh Hùng chủng chủ có thực là người trọng tình trọng nghĩa như giang hồ đồn đại hay không?"
Trong lòng máy động, Ngu đại sư im lặng, không nói gì.
Vật Thiên Thành thấy tình cảnh này thì biết Ngu đại sư tâm thần đã loạn, khó mà đấu cờ tiếp được, trong lúc nguy nan đành cắn răng đứng ra. "Nếu sư bá không nắm chắc được, xin hãy ở bên lược trận giúp Thiên Thành."
Ngu đại sư chậm rãi lắc đầu. "Ngươi có tĩnh tâm được không?"
Vật Thiên Thành ngẩn người, cúi đầu, không nói gì.
Ngu đại sư ngẩng đầu nhìn trời, trầm ngâm hồi lâu. Vừa rồi, trong đầu ông lóe lên ánh linh quang, có ý muốn để Tiểu Huyền sức cờ không thua kém mình đứng ra ứng chiến, nhưng ngẫm lại, với tính cách của Tiểu Huyền, nhìn thấy cục diện này, tâm trạng cũng như sức cờ chỉ e còn bị ảnh hưởng nhiều hơn.
"Tiền bối hà tất phải kéo dài thời gian như thế? Không phải vãn bối tự khen mình, sức cờ của vãn bối tuy không đến mức chấn động cổ kim nhưng cũng chẳng thua kém tiền bối là mấy." Thanh Sương lệnh sứ đắc ý cười vang. "Trong thiên hạ này, người có thể đấu cờ một phen với vãn bối đại khái cũng chỉ có dăm ba người, mà trong bốn đại gia tộc, e là chỉ có hai người là tiền bối và Vật chủng chủ mà thôi. Nếu tiền bối để người khác đứng ra ứng chiến, vãn bối thực là cầu còn chẳng được..."
Ngu đại sư lại càng kinh hãi, ông ta vốn cho rằng Thanh Sương lệnh sứ chỉ ỷ vào cục diện thảm liệt này để khắc chế tâm trí của mình, chẳng ngờ hắn cũng tự tin vào tài chơi cờ của bản thân như vậy, bèn buột miệng hỏi: "Nếu muốn luyện thành kỳ nghệ như vậy thì nhất định phải trải qua rèn giũa rất nhiều trong thực chiến, tại sao lão phu chưa từng nghe nói trong giang hồ có một nhân vật như ngươi?"
Thanh Sương lệnh sứ cũng không muốn bị tổn binh thiệt tướng quá nhiều, chỉ mong có thể thắng được trận này mà đao không dính máu. "Thực không dám giấu, ván cờ này đã được định ra từ hơn hai mươi năm trước. Bắt đầu từ khi đó, vãn bối đã khổ tu kỳ đạo, nhưng chỉ sợ bị người đời phát giác, do đó dù thỉnh thoảng có đấu với cao thủ thì cũng chỉ dùng lối cờ mù mà thôi..."
Ngu đại sư nghe thấy hai chữ "cờ mù", đầu óc bỗng lóe sáng, những vấn đề nan giải trong lòng lập tức được xua tan, quát lớn một tiếng: "Được, mắt không thấy thì lòng thanh tịnh, lão phu sẽ dùng cờ mù để đấu với ngươi!"
"Với nội công thâm hậu của tiền bối, cho dù không dùng mắt nhìn thì hẳn là vẫn có thể thấy được tình cảnh các môn hạ đệ tử gục ngã dưới kia." Thanh Sương lệnh sứ hiển nhiên rất tự tin vào sức cờ của mình, bộ dạng vẫn hết sức ung dung. "Vãn bối thực lòng khuyên tiền bối nên nhận thua ngay đi, kẻo các tinh anh của bốn đại gia tộc lại tổn thất hết trong trận chiến lần này..."
Ngu đại sư lạnh lùng quát lớn: "Cho dù toàn quân của bốn đại gia tộc ta có bị tiêu diệt thì cũng quyết không cho Ngự Linh đường các ngươi được như ý nguyện!"
Thanh Sương lệnh sứ đột nhiên ngẩng đầu, trong giọng nói trước giờ luôn bình tĩnh bỗng toát ra vẻ ngạc nhiên và nghi hoặc: "Tại sao sau khoảnh khắc mà tiền bối đã khôi phục được lòng tin như thế? Chẳng lẽ đã tìm ra đối sách gì sao?" Hắn bất ngờ cất tiếng hú dài, cặp mắt sáng rực nhìn chằm chằm vào ván cờ phía dưới. "Nếu vậy, vãn bối đành xuất chiêu trước thôi. Tiền bối chớ quên mỗi bên chỉ có thời gian là hai canh giờ."
Ngu đại sư khẽ cười nhạt một tiếng, ngoảnh đầu qua, ghé sát tai Hoa Khứu Hương thì thầm vài câu.
Ánh mắt lại trở nên hờ hững, Thanh Sương lệnh sứ lạnh lùng quát: "Pháo bát bình ngũ!"
← Hồi 13 | Hồi 15 (c) → |
< Xem thêm truyện hay, đặc sắc khác