Truyện Tiên Hiệp

Truyện:Hoán Nhật tiễn - Hồi 12

Hoán Nhật tiễn
Trọn bộ 15 hồi
Hồi 12: Bí Mật Động Trời
0.00
(0 lượt)


Hồi (1-15)

Tiểu Huyền kinh hãi nhảy dựng lên, chiếc lưỡi thường ngày vốn linh hoạt cũng trở nên cứng đờ. "Sao... sao Thiên Mệnh bảo điển lại ở trong tay ông?"

"Ngươi nôn nóng cái gì, đến sách ta cũng đưa cho ngươi rồi, những điều mấu chốt bên trong sớm muộn cũng sẽ nói với ngươi." Ông lão bước vào trong ngôi đình nhỏ, ngồi xuống một chiếc ghế đá rồi vỗ tay vào chiếc ghế đá bên cạnh. "Nào, tới đây, chúng ta ngồi xuống rồi có gì từ từ nói. Lão phu bế quan một mạch gần năm mươi năm, đã lâu lắm chưa nói chuyện với ai rồi."

Trong lòng Tiểu Huyền lúc này đang có rất nhiều điều nghi hoặc, bèn vâng lời ngồi xuống. "Ông hãy nói ông rốt cuộc là ai trước đã!"

"Ta là ai ư?" Ông lão khẽ nở nụ cười tự giễu, sau khi ngẫm nghĩ một chút bèn nói: "Sau bao năm thong thả ngộ đạo, chẳng quản việc đời, lão phu sớm đã quên mất tên của mình rồi. Bây giờ đến Tiểu Trùng Nhi cũng được gọi là Trùng đại sư, vậy ngươi hãy gọi lão phu là Ngu đại sư đi."

Cho dù trong lòng đang đầy tâm sự, Tiểu Huyền vẫn bật cười trước câu nói của ông ta. "Cái tên này chẳng hay chút nào, chi bằng hãy gọi là Điểu đại sư đi!"

"Ngươi thì biết cái gì? Đây là chữ "ngu" trong từ "ngu muội" chứ không phải chữ "ngư" có nghĩa là con cá[12]." Ngu đại sư bực mình, trừng mắt nhìn Tiểu Huyền. "Đến khi nào ngươi bằng tuổi ta, sẽ biết trên đời này có rất nhiều việc mà hạng phàm phu tục tử như chúng ta không thể đoán trước được. So với mệnh trời bao la khó đoán, trong đám chúng sinh giữa chốn nhân gian này, cho dù là những kẻ thông minh hơn người, tài trí tuyệt cao thì cũng chẳng khác gì một người ngu dốt."

[12]. Trong tiếng Hán, chữ "ngư" và chữ "ngu" đồng âm.

Tiểu Huyền thấy trong lời ông ta ẩn chứa đầy thiền ý, đang định tập trung lắng nghe, chợt Thanh Nhi đưa tới một quả đào, nó cắn thử một miếng thấy ngọt lịm, liền lớn tiếng khen ngon.

Ngu đại sư nhìn Tiểu Huyền với vẻ cổ quái. "Tên tiểu tử ngươi tuy trông khá có tuệ căn nhưng lại rất dễ bị những thứ nơi phàm trần mê hoặc. Nếu nói Xảo Chuyết cẩn thận chọn lựa mà lại chọn ra một truyền nhân như ngươi, lão phu thực khó mà hiểu nổi."

Tiểu Huyền phân bua: "Ta đâu phải truyền nhân của Xảo Chuyết đại sư, ông ấy đã chết hơn sáu năm rồi."

"Xảo Chuyết chết rồi ư?" Ngu đại sư cả kinh. "Sư huynh Vong Niệm của ông ta thì sao?"

Tiểu Huyền đáp: "Vong Niệm đại sư còn chết sớm hơn, hình như đã mười mấy, hai mươi năm rồi."

Ngu đại sư thở dài một tiếng, những tia sáng trong mắt dần trở nên ảm đạm. "Mấy lão già đó đều chết cả rồi, giang hồ này bây giờ là của những người trẻ tuổi các ngươi..." Thấy trên mặt Tiểu Huyền cũng xuất hiện vẻ ngẩn ngơ, ông ta nghiêm túc nói: "Việc này rắc rối vô cùng, ta cũng không biết nên bắt đầu nói với ngươi từ đâu. Trong lòng ngươi ắt hẳn có rất nhiều điều nghi vấn, muốn hỏi ta điều gì thì hãy hỏi đi."

Tiểu Huyền gãi đầu suy nghĩ một lát rồi mới cất tiếng hỏi: "Lần cuối cùng ông gặp Xảo Chuyết đại sư là khi nào? Trước khi ông bế quan sao?"

Ngu đại sư ngẩng đầu suy nghĩ một lát, sau đó mới chậm rãi trả lời: "Đó là khi Hành Đạo đại hội lần trước đã qua được mười một năm."

Tiểu Huyền thầm lè lưỡi, Hành Đạo đại hội sáu mươi năm mới cử hành một lần, như vậy đó đã là việc từ bốn mươi chín năm trước, khi đó phụ thân Hứa Mạc Dương của nó còn chưa ra đời, còn vị Xảo Chuyết đại sư tựa như người trời kia cũng mới chỉ là một thiếu niên... Nghĩ như vậy, nó lập tức cảm thấy thời gian như bóng câu qua cửa, chẳng đợi người nào, trong lòng bất giác trào lên một cảm giác kỳ dị, rất nhiều quãng thời gian đan xen vào nhau.

Ngu đại sư ngẩng đầu nhìn trời, cất giọng trầm thấp mà chậm rãi, đầy vẻ hoài niệm: "Sau cuộc chiến thảm liệt ở Hành Đạo đại hội lần đó, các đệ tử tinh anh của bốn đại gia tộc cơ hồ hoàn toàn tổn thất, sau mười một năm mới dần khôi phục nguyên khí..."

Tiểu Huyền cả kinh, cất tiếng hỏi: "Hành Đạo đại hội này rốt cuộc là như thế nào? Ta cứ nghĩ bốn đại gia tộc chẳng qua chỉ mở một cuộc hội nghị gì đó, chẳng lẽ đó lại là một cuộc đối đầu sinh tử hay sao?"

Ngu đại sư nhìn Tiểu Huyền chăm chú. "Ngươi có biết cái tên Hành Đạo đại hội này từ đâu mà có không?"

Tiểu Huyền lẩm bẩm bốn chữ "Hành Đạo đại hội" mấy lần, đoạn cất giọng nghi hoặc: "Lẽ nào là có ý thay trời hành đạo?"

"Không sai!" Ngu đại sư khẽ gật đầu rồi lại cười khổ một tiếng, thở dài than: "Ta trải qua gần năm mươi năm bế quan mới biết, đạo trời vốn do ông trời đứng ra quyết định, việc làm của lũ phàm phu tục tử bọn ta chẳng qua là cố hết sức mình, nhưng lại chẳng có tác dụng gì cả."

Tiểu Huyền tỏ ra không đồng tình với quan điểm này. "Cha ta nói với ta rằng nhân định thắng thiên. Mấy người Hán Cao Tổ, Đường Cao Tông đều có xuất thân thảo mãng, bị đám tham quan ô lại bức ép cho không còn đường sống nên mới dựng cờ khởi nghĩa, từ đó làm nên bá nghiệp. Nếu nghe theo mệnh trời, bó tay chờ chết, bọn họ làm sao có thể lập nên một phen cơ nghiệp, trở thành những bậc minh quân được người đời sau truyền tụng?"

"Đường Tông vốn dĩ là danh môn vọng tộc, có điều việc này cũng không cần quá để tâm." Ngu đại sư cười chua chát, nói. "Nhưng ngươi làm sao biết Đường Tông, Hán Tổ khởi nghĩa tạo phản không phải là vâng theo mệnh trời? Chính vì như thế nên bọn họ mới được thần linh trợ giúp, từ một kẻ áo vải trở thành đấng cửu ngũ chí tôn." Ông ta chỉ tay lên trời, cất giọng trầm hùng, nói: "Vạn vật trên thế gian này, bất kể là công hầu khanh tướng, bình dân áo vải hay thậm chí là muông thú súc sinh, không ai là không sống cả đời dưới ánh nhìn chăm chú của trời cao, đến cuối cùng đều hóa thành một nắm đất vàng, nào có ai có thể nghịch thiên hành sự?" Rồi ông ta lại cúi đầu nhìn Tiểu Huyền, nói với giọng nhấn mạnh: "Đây chính là mệnh trời!"

Tiểu Huyền thoáng ngẩn người nhưng vẫn chưa chịu phục, cất lời biện bác: "Theo như ông nói thì con người sống trên đời này đều không thể tự làm chủ vận mệnh của mình, tất cả đều do trời cao định sẵn, như thế thì còn có gì thú vị nữa?"

Ngu đại sư xúc động thở dài. "Ý trời vốn do trời định, đâu cần tới đám người phàm tục chen vào, cái gọi là thay trời hành đạo chẳng qua chỉ là lời nói mơ của lũ người ngu ngốc mà thôi. Thuận theo trời thì sống, trái với trời thì chết, sự thú vị của đời người chẳng qua là đưa ra một sự lựa chọn mà thôi, chính sự lựa chọn ấy mới là điều khó có thể quyết định nhất."

"Lựa chọn?" Trong lòng Tiểu Huyền trào lên một mối nghi hoặc. "Có thể lựa chọn gì được?"

Ngu đại sư nói: "Lão phu tính mấy ngày nữa là tới Hành Đạo đại hội, do đó mới khai quan xuất sơn, nhưng vừa khéo lại gặp được ngươi, đây đúng là ý trời. Các lựa chọn của ta một là giao cuốn Thiên Mệnh bảo điển này cho ngươi, hai là giết ngươi để diệt trừ hậu họa." Ánh mắt ông ta chợt trở nên lạnh lẽo vô cùng. "Khó là khó ở chỗ bây giờ lão phu cũng không biết nên lựa chọn thế nào mới đúng là vâng theo mệnh trời!"

Tiểu Huyền sợ đến giật nẩy mình, khẽ lẩm bẩm: "Một đứa bé như ta thì có thể gây ra hậu họa gì được?"

Ngu đại sư trầm ngâm nói: "Nếu không phải vì nguyên nhân này, Cảnh Thành Tượng việc gì phải ra tay độc ác với ngươi như vậy?"

Tiểu Huyền nhớ lại nỗi đau trong lòng, bèn căm phẫn nói: "Hắn đã phế võ công của ta, bây giờ ông lại muốn giết ta, đối phó với một đứa bé như vậy mà cũng tính là vâng theo mệnh trời sao?"

"Do đó lão phu mới cảm thấy khó xử." Ngu đại sư thở dài, than. "Tuy biết ngươi là một mối họa hại nhưng giờ ta còn chưa hiểu rõ ý trời, không muốn làm hại tính mạng người vô tội. Việc đưa ra lựa chọn lần này thực không dễ dàng gì."

Tiểu Huyền thấy Ngu đại sư tuy sắc mặt bình tĩnh nhưng hành sự lại mừng giận vô thường, ai mà biết được liệu ông ta có muốn giết mình hay không, không khỏi thầm sợ hãi, bèn miễn cưỡng cười, nói: "Ông đã giao sách cho ta rồi, tức là đã đưa ra quyết định, nhất định sẽ không giết ta nữa đúng không?"

Ngu đại sư gằn giọng nói: "Lão phu giao sách cho ngươi là vì được người ta nhờ cậy nên phải làm cho xong; còn về việc có giết ngươi hay không thì phải trông vào ý trời. Hai việc này hoàn toàn khác nhau, há có thể gộp chung?"

Tiểu Huyền bị lời của Ngu đại sư làm cho đầu óc quay cuồng, bèn buột miệng nói: "Ông nói tất cả mọi việc đều đã được ông trời định sẵn, như vậy có lẽ ông trời muốn ông cảm thấy do dự, đến tận lúc chết cũng không biết nên xử lý ta thế nào. Hừm, cái gì mà ý trời, toàn là những điều bịa đặt để lừa gạt người ta, nói thì dễ nghe lắm, chẳng qua chỉ muốn tìm một cái cớ để đối phó với ta mà không khiến bản thân hổ thẹn thôi. Dù sao cũng chẳng ai biết ông trời rốt cuộc có ý gì..." Nói đến đây, nó vội vã dừng lại, chỉ sợ những lời này sẽ chọc giận ông ta.

Ngu đại sư ngây người, bắt đầu nghiêm túc suy nghĩ. Sự khác biệt giữa tư tưởng của ông ta và Tiểu Huyền là ở chỗ coi trời và người cái nào là gốc, cái nào là ngọn. Nếu dựa theo cách nói của Tiểu Huyền, mấy thứ thuận thiên nghịch thiên gì đó suy cho cùng cũng chỉ được đoán định dựa theo tiêu chuẩn yêu ghét của bản thân, có đưa ra lựa chọn thế nào thì cũng đều là theo ý trời...

Phải biết rằng con người ta khi vừa mới hiểu sự đời thường chẳng biết sợ là gì, sau khi tuổi tác lớn dần, kinh nghiệm tăng thêm, họ sẽ bắt đầu quy những hiện tượng không thể giải thích cho quỷ thần. Ngu đại sư kỳ thực đã gần trăm tuổi, trong thời gian bế quan gần năm mươi năm, ngoại trừ tu luyện võ công, ông ta vẫn luôn suy nghĩ về những vấn đề huyền ảo trong trời đất, chỉ là trong lòng sớm đã có một ấn tượng được định hình từ trước, cho rằng mọi việc đều đã được trời cao an bài, con người không thể thay đổi... Lối suy nghĩ của ông ta hoàn toàn khác biệt với một đứa bé ngây thơ như Tiểu Huyền, bây giờ được một lời vô ý của Tiểu Huyền nhắc nhở, trong lòng liền thoáng ngộ ra được một điều.

"Ha ha ha ha." Ngu đại sư cười vang mấy tiếng, đưa tay vỗ nhẹ vai Tiểu Huyền, dịu giọng nói: "Thằng nhóc ngươi đúng là thú vị, lão phu sẽ đánh cược với ý trời một phen, tạm thời tha cho ngươi. Dù sao võ công của ngươi cũng đã bị phế, sau này có đi hành tẩu giang hồ, e là cũng sẽ bị người ta hãm hại, chi bằng hãy cùng lão phu ở lại nơi này, như thế có lẽ sẽ được sống nốt quãng đời còn lại trong bình yên." Ông ta đã bế quan gần năm mươi năm, hằng ngày chỉ có con khỉ tên Thanh Nhi kia bầu bạn, hết sức cô đơn, bây giờ gặp được một đứa bé thông minh, lanh lợi như Tiểu Huyền thì tất nhiên là vô cùng yêu thích, muốn được nói chuyện với nó nhiều hơn. Ngoài miệng ông ta liên tục nói là muốn giết nó nhưng kỳ thực trong lòng chẳng có chút sát cơ nào.

Tiểu Huyền thấy Ngu đại sư tạm thời không có ý giết mình nữa thì yên tâm hẳn, nghĩ bụng lão già này đã lớn tuổi như vậy rồi, liệu còn sống được mấy năm? Đợi sau khi lão chết, mình tất nhiên có thể rời khỏi nơi này... Trong lòng thì nghĩ như vậy nhưng ngoài miệng nó đương nhiên không dám nói ra.

Con khỉ Thanh Nhi thông minh vô cùng, thấy chủ nhân cười nói vui vẻ với Tiểu Huyền thì lập tức dúi cho nó mấy quả đào to tướng, làm Tiểu Huyền bối rối chân tay, dở khóc dở cười. Ngu đại sư đang mải mê suy nghĩ, dường như không hề nhìn thấy hành động nghịch ngợm của Thanh Nhi, chỉ ngồi trầm lặng.

Tiểu Huyền sợ Ngu đại sư lại nghĩ đến việc gì đó mà muốn làm khó mình, hơn nữa nó quả thực muốn biết rõ hơn về bốn đại gia tộc, bèn vội vàng truy hỏi: "Hành Đạo đại hội này mang ý là thay trời hành đạo, vậy tại sao lại khiến cho tinh anh của bốn đại gia tộc bị tổn thất gần hết chứ?"

Ngu đại sư khẽ thở dài một tiếng. "Hành Đạo đại hội chọn ra các đệ tử tinh anh của bốn đại gia tộc chẳng qua là để ứng phó với một ván cược mà thôi."

Tiểu Huyền ngây người. "Ván cược gì?" Rồi nó bỗng nghĩ tới ván cược giữa mình và Nhật Khốc quỷ lúc trước, cả việc mình và Thủy Nhu Thanh đánh cược với nhau trên thuyền Tu Nhàn, trên khuôn mặt bất giác lộ một nụ cười mỉm.

"Dù sao sau này ngươi cũng sẽ ở lại đây với lão phu, nói với ngươi cũng không sao hết. Đây vốn là một bí mật lớn trong bốn đại gia tộc, chỉ có mấy nhân vật đầu não mới được biết, cho dù là các đệ tử trong môn phái cũng không hề hay biết mục đích thật sự của Hành Đạo đại hội." Trên khuôn mặt Ngu đại sư xuất hiện một nét đau khổ. "Đây là ván cược giữa bốn đại gia tộc bọn ta với một kẻ thù truyền kiếp, hai bên ước định cứ mỗi sáu mươi năm sẽ phái các đệ tử tinh anh trong môn phái giao chiến với nhau, từ đó bên thua cố nhiên sẽ suy sụp hẳn nhưng bên thắng cũng sẽ bị tổn thương nguyên khí nặng nề..."

Khuôn mặt lộ vẻ cổ quái, Tiểu Huyền buột miệng thốt lên: "Ngự Linh đường!"

Ngu đại sư hết sức ngạc nhiên. "Cái tên này ngay đến bốn đại gia tộc cũng chẳng mấy ai hay biết, ngươi từ đâu mà biết được?"

Tiểu Huyền vừa rồi có kể với Ngu đại sư về Ninh Hồi Phong nhưng lại không nhắc tới cái tên Ngự Linh đường, lúc này bèn nói rõ ra. Sắc mặt Ngu đại sư càng lúc càng trở nên âm trầm, khẽ cất tiếng lẩm bẩm: "Không ngờ Ngự Linh đường lại bất chấp ước định, xen vào việc trong võ lâm, xem ra sau khi bị bốn đại gia tộc ta chèn ép suốt hai trăm bốn mươi năm, rốt cuộc đã không kìm nén được, muốn tái xuất giang hồ rồi."

Tiểu Huyền hỏi: "Bọn ông đánh cược cái gì vậy?"

Ngu đại sư đưa mắt nhìn Tiểu Huyền, lạnh lùng nói ra hai chữ: "Thiên hạ!"

Tiểu Huyền bị Ngu đại sư nhìn đăm đăm, cảm thấy sống lưng lạnh toát. "Ông nói thực khó hiểu, thiên hạ đâu phải một thứ bảo vật cầm được trong tay, sao có thể lấy ra để đánh cược chứ?"

"Ván cược này chính là cược xem bên nào có tư cách nhúng tay vào việc lớn trong thiên hạ, bên thắng sẽ được dùng phương thức của mình để mở mang nghiệp lớn, cai trị quốc gia. Quan niệm của bốn đại gia tộc bọn ta và Ngự Linh đường hoàn toàn khác biệt. Bốn đại gia tộc tôn thờ lối hành sự theo mệnh trời, dùng nhân nghĩa để trị thiên hạ; Ngự Linh đường thì chủ trương dùng võ lực để chinh phục, không ngừng động binh đao..." Ngu đại sư cười lạnh, nói. "Nhất tướng công thành vạn cốt khô, nếu làm theo phương pháp của Ngự Linh đường, thiên hạ này sẽ rơi vào cơn chiến loạn đến bao giờ chứ?"

Tiểu Huyền hết sức đồng tình với điều này. "Đúng thế, trăm họ trong thiên hạ này ai mà không muốn sống trong hòa bình, tất nhiên đều mong được cai trị bằng lối nhân nghĩa."

"Nói thì nói vậy nhưng như thế cũng chưa hẳn là đúng. Ai cũng biết rõ cái đạo lý được làm vua thua làm giặc, nhưng có người lại luôn tin rằng mình sẽ là người giành phần thắng. Để giành lấy cái công danh kia, bọn họ tất nhiên sẽ mong thiên hạ càng loạn càng tốt." Ngu đại sư thở dài, than. "Nhìn lại lịch sử mấy ngàn năm qua, ngoài Viêm, Hoàng, Nghiêu, Thuấn chịu tự nguyện nhường lại ngôi đế, có vị hoàng đế khai quốc nào không phải đạp qua muôn vạn xác khô mới từng bước giành được quyền lực? Dùng vũ lực để chinh phục thiên hạ tuy có rất nhiều chỗ không hay nhưng lại là phương pháp trực tiếp nhất, hữu hiệu nhất."

Tiểu Huyền buột miệng nói: "Vậy chi bằng hai bên hãy hợp tác với nhau, dùng cách của Ngự Linh đường để đoạt lấy thiên hạ, sau đó dùng cách của bốn đại gia tộc để cai trị thiên hạ, như thế chẳng phải là mọi việc đều được giải quyết sao?"

"Thỏ chết chó vào nồi, chim hết cất cung tên. Cái thiên hạ khó khăn lắm mới giành được kia ai có thể tùy tiện chia sẻ cho người khác?" Ngu đại sư nghiêm túc nói. "Tự cổ chí kim, sau khi đăng cơ, việc hoàng đế làm đầu tiên chính là diệt trừ những kẻ chống đối, chỉ sợ có người uy hiếp đến ngôi đế của mình, những thứ quyền mưu như thế ngươi nghĩ chỉ đơn giản là trò chơi của trẻ con sao? Huống chi, cho dù là trong trò chơi của đám trẻ con cũng có những việc kéo bè kết cánh, hò bè gọi bạn, hở một chút là dùng vũ lực với nhau, qua đó có thể thấy tính người vốn ác..." Nói xong, ông ta lại khẽ thở dài.

Tiểu Huyền bất giác cả kinh, nhớ lại những lúc mình cùng đám trẻ con trong vùng chơi đùa thì quả đúng là vậy. Đứa bé thủ lĩnh nhất định phải là đứa khỏe nhất, thấy đứa bé khác có thứ gì hợp ý mình là sẽ đòi lấy bằng được, nếu đối phương không chịu thì ắt sẽ nổ ra một phen tranh đấu. Tuy đây chỉ là sự chơi đùa giữa đám trẻ con nhưng nhìn việc nhỏ mà suy ra việc lớn, chẳng lẽ bản tính con người thật sự tồi tệ vậy sao? Nó thực sự không muốn nghĩ như vậy nhưng lại chẳng tìm được lời nào để phản bác, đành khẽ lẩm bẩm như để tự an ủi: "Đó chẳng qua là vì trẻ con không hiểu chuyện mà thôi, giống như ta và mấy người bạn hôm nay cãi nhau, đến ngày mai chỉ cần tạ lỗi một câu là sẽ lại hòa thuận như cũ."

Ngu đại sư nghiêm túc nói: "Việc lớn này có liên quan tới vận mệnh của chúng sinh trong thiên hạ, đâu phải trò đùa của lũ trẻ con, mấy thứ ân oán đó há có thể dùng một câu tạ lỗi mà xua tan được... Ngươi không thấy sao, sau thời Thịnh Đường đầu tiên là có loạn An Sử, sau đó lại có binh biến Hoàng Sào, kế đến là thời chiến loạn Ngũ Đại Thập Quốc kéo dài tới mấy trăm năm. Trong thời gian ấy, biết bao nhiêu lê dân bách tính đã bị làm cho nhà tan cửa nát, chẳng còn đường sống. Do đó bốn đại gia tộc bọn ta mới liều chết tranh đấu với Ngự Linh đường, quyết không cho bọn chúng tàn hại bách tính!"

Tiểu Huyền do dự hỏi: "Ta từng nghe tiên sinh kể chuyện kể về những cuộc chiến tranh đó, chẳng lẽ đều do Ngự Linh đường gây ra hay sao?"

Ngu đại sư khẽ mỉm cười, nói: "Hơn hai trăm năm nay, Ngự Linh đường đều thua dưới tay bốn đại gia tộc bọn ta, nhờ đó dân chúng mới được sống một cuộc sống yên bình." Tuy ông ta không trực tiếp trả lời câu hỏi của Tiểu Huyền nhưng Tiểu Huyền tỉ mỉ ngẫm nghĩ ý tứ bên trong, không kìm được thầm chấn động.

Tiểu Huyền nghĩ đến sự tranh chấp giữa những đứa trẻ, bèn cười, hỏi: "Nếu có một bên cố ý ăn gian thì sao?"

"Tổ thượng của hai bên đều từng lập lời thề độc trước mặt Thiên Hậu, quyết không dám làm trái. Việc này còn có liên quan tới mối ân oán bắt đầu từ mấy trăm năm trước, ngươi cũng không cần biết quá nhiều." Ngu đại sư dường như không muốn nói thêm về chuyện này, bèn chuyển chủ đề: "Tóm lại, bốn đại gia tộc và Ngự Linh đường đã ước định với nhau, ai thua thì trong vòng sáu mươi năm sẽ không được bước chân ra ngoài giang hồ, để yên cho đối phương đi tranh đoạt thiên hạ."

Tiểu Huyền nghe thấy cái tên "Thiên Hậu", trong lòng lại càng nghi hoặc. "Tại sao lại là sáu mươi năm?"

Ngu đại sư nghiêm túc đáp: "Sáu mươi năm vừa khéo là một hoa giáp, Thiên can Địa chi sẽ lại quay vòng, như thế biến số mới có thể được sinh ra."

Tiểu Huyền càng nghe càng hứng thú. "Chẳng hay ván cược ấy diễn ra thế nào? Mọi người so đấu xem ai có võ công cao hơn sao?"

"Luật chơi sẽ do bên thua lựa chọn, mỗi bên cử ra hai mươi người, tất nhiên chủ yếu vẫn phải dựa vào võ công. Ha ha, nói chung không thể là mấy trò hoàn toàn dựa vào vận may được." Ngu đại sư cười thành tiếng nhưng trên mặt lại không có nét cười. "Mấy lần đầu tiên chủ yếu là dùng võ công phân cao thấp, nhưng về sau, bên thua vì một lòng muốn giành phần thắng nên không từ thủ đoạn, đưa ra một số phương thức kỳ dị vô cùng. Do đó, bốn đại gia tộc bọn ta mới học đủ thứ kỳ công dị thuật, tạp học bàng môn, bề ngoài thì có vẻ không màng tới việc đời, xem nhẹ chuyện nhân gian, kỳ thực là để ứng phó với ván cược sáu mươi năm một lần này..."

Tới lúc này Tiểu Huyền mới biết nguyên nhân khiến bốn đại gia tộc tinh thông cầm kỳ thư họa, cơ quan thuật toán, vội hỏi với vẻ căng thẳng: "Vậy lần này sẽ cược như thế nào?"

Ngu đại sư sầm mặt. "Hơn hai trăm năm nay, bốn đại gia tộc bọn ta đã thắng liền bốn trận, Ngự Linh đường nhất định sẽ vắt óc nghĩ ra một luật chơi gì đó hòng giành phần thắng, nhưng chưa đến lúc thì chẳng ai biết bọn chúng sẽ bày trò gì." Rồi ông lại thở dài một tiếng. "Qua một tháng nữa là sẽ tới ngày bốn đại gia tộc và Ngự Linh đường giao chiến."

Tiểu Huyền tuy căm hận Cảnh Thành Tượng vì đã phế võ công của mình nhưng khi nghe nói bốn đại gia tộc đã thắng liền bốn trận thì không kìm được nắm chặt bàn tay, cất tiếng khen không ngớt lời, đưa tay khẽ kéo bộ râu trắng của Ngu đại sư. "Lần trước mọi người làm thế nào mà thắng được bọn họ vậy, Ngu gia gia mau kể đi!"

Ngu đại sư nghe Tiểu Huyền gọi mình ba tiếng "Ngu gia gia", trên mặt liền lộ nét cười, có điều chỉ sau nháy mắt đã ẩn đi. "Lần trước, khi hai bên giao chiến, lão phu vẫn còn là minh chủ của bốn đại gia tộc, bọn ta thông qua Hành Đạo đại hội chọn ra hai mươi đệ tử tinh anh, sau đó quyết một trận tử chiến với hai mươi cao thủ của Ngự Linh đường tại đỉnh Minh Bội này..." Sắc mặt ông ta biến ảo bất định, dường như đang nhớ về cuộc chiến thảm liệt sáu mươi năm trước. Dừng lại hồi lâu, ông ta mới nói tiếp: "Lần trước, quy tắc mà Ngự Linh đường đưa ra là hai mươi cao thủ của hai bên phải chen chúc trong một hang núi nhỏ, không được dùng ám khí và độc dược, sau đó người ở bên ngoài sẽ bít cửa hang lại, để bọn họ tàn sát nhau trong đó một ngày một đêm. Bên nào có người phá cửa hang chui ra trước thời hạn thì sẽ bị tính là thua cuộc, đến ngày thứ hai, bên nào còn lại nhiều người hơn sẽ coi như giành phần thắng."

Tiểu Huyền ngây người, kinh hãi không nói nên lời.

"Hang núi đó chỉ rộng chừng hai trượng, cửa hang bị bít lại, bên trong tối như bưng, giơ bàn tay ra không nhìn thấy năm ngón. Mỗi người lúc này đều giống như một người mù, không thể phân biệt được ai là địch ai là bạn, chỉ có thể dùng hết tuyệt học bình sinh không cho người khác tới gần mình. Nhất thời vô số âm thanh hỗn tạp vang lên không ngớt, trong đó có tiếng vũ khí va chạm, tiếng đao kiếm chém vào da thịt, còn có tiếng kêu thảm trước khi chết, mãi đến rất nhiều năm sau, khi nằm mơ, lão phu dường như vẫn còn nghe thấy..." Ngu đại sư hồi tưởng lại cuộc chiến thảm liệt đó, trên khuôn mặt vẫn còn vẻ kinh sợ. "Ngự Linh đường có sự chuẩn bị từ trước, hai mươi tên cao thủ đó ai cũng ôm lòng liều chết, chẳng thèm quan tâm người khác sống chết thế nào. Còn hai mươi đệ tử của bốn đại gia tộc bọn ta thì lại lo sẽ ngộ thương người phe mình, thành ra vừa giao thủ đã phải chịu thiệt thòi lớn..."

Tiểu Huyền càng nghe lại càng kinh hãi, tuy nhìn thấy rõ ràng Ngu đại sư đang bình yên ở trước mặt mình, trong cuộc chiến sáu mươi năm trước nhất định đã sống sót và thoát khỏi hang động kia, nhưng vẫn không kìm được rùng mình một cái. Bốn đại gia tộc danh vang giang hồ, Ngự Linh đường có thể đối kháng với họ suốt mấy trăm năm dĩ nhiên không yếu, hai bên vì mong chiến thắng nên nhất định đã phái hết cao thủ ra. Bốn mươi vị cao thủ tuyệt đỉnh ấy liều chết giao tranh trong một hang động chỉ rộng có hai trượng, sau một ngày một đêm, số người có thể sống sót đi ra e là chẳng có mấy ai...

Ngu đại sư nói tiếp: "Ngự Linh đường có thể trở thành kẻ địch truyền kiếp của bốn đại gia tộc bọn ta, nhân tài tất nhiên nhiều vô kể, nhưng tu vi về mặt võ học thì quả thực thua kém bốn đại gia tộc một bậc, thêm vào đó, suốt mấy trăm năm không thắng được lần nào, do đó mới quyết liều một phen sử dụng phương thức như vậy. Hai mươi tên cao thủ của bọn chúng vốn đã quen tác chiến cùng nhau trong bóng đêm, còn tính được trong bốn đại gia tộc bọn ta đa phần là người thanh nhã, lại một lòng nghĩ đến tình đồng môn, khó mà sinh tồn được trong hoàn cảnh gian khó như vậy, cứ tưởng đã nắm chắc phần thắng trong tay... Chỉ có điều, bọn chúng vẫn có chỗ chưa tính tới: các đệ tử của bốn đại gia tộc bọn ta đều là dòng dõi chính thống, nhân số tuy không đông bằng Ngự Linh đường nhưng ai nấy đều rất mực trung thành, coi việc hy sinh vì gia tộc là niềm vinh quang, đám đệ tử tốt xấu lẫn lộn của Ngự Linh đường sao có thể so sánh? Huống chi, ở giữa một mảng tối tăm như thế, những thứ như trận pháp chẳng có tác dụng gì, mỗi người chỉ có thể dựa vào tiềm lực võ công của bản thân cùng với cái khí thế cam lòng hy sinh vì nghĩa..."

Tiểu Huyền thầm kinh sợ, trong hoàn cảnh tồi tệ như thế, nếu một bên còn sót lại vài tay cao thủ, bên còn lại chỉ e sẽ bị tiêu diệt hoàn toàn.

"Lúc đầu, trong cơn hỗn chiến, Ngự Linh đường có thể chiếm được chút ưu thế nhưng đến khi ranh giới giữa hai bên đã phân định rõ ràng thì dần không chống đỡ nổi sự phản kích của bốn đại gia tộc. Đến ngày thứ hai, chỉ còn lão phu và hai đệ tử của bốn đại gia tộc là có thể đi ra khỏi hang động đó." Ngu đại sư ngẩng đầu nhìn trời, sắc mặt có chút hờ hững. "Cuộc tranh đấu ấy không còn là đấu võ công hay mưu trí nữa, mà là đấu một chữ "nghĩa". Quá trình đó tuy hung hiểm vạn phần nhưng cuối cùng, bên ta đã giành phần thắng."

Tiểu Huyền nghe mà kinh tâm động phách, thở ra một hơi thật dài. "Ngự Linh đường này đúng là đáng ghét, không ngờ lại định ra quy tắc như vậy, rõ ràng là muốn hai bên lưỡng bại câu thương, như thế chẳng có lợi cho ai cả..."

Ngu đại sư trầm giọng nói: "Ngươi vẫn chưa hiểu, vì ván cược sáu mươi năm một lần này, hai bên thường ngày đều nằm gai nếm mật, chuẩn bị kĩ càng, chỉ mong có thể giành được phần thắng, do đó khi quyết chiến tất nhiên đều dốc toàn lực. Thực lực của hai bên vốn dĩ không hơn kém nhau nhiều, cho dù có thắng thì cũng chỉ là thắng thảm..." Trong mắt lóe lên những tia cực kỳ phức tạp, ông ta đột nhiên ngẩng đầu, cất tiếng hú dài, dường như đã lấy lại hào khí xung thiên năm xưa, ngạo nghễ nói: "Bốn đại gia tộc bọn ta tuy đại thương nguyên khí, tinh nhuệ cơ hồ bị tổn thất hết nhưng trải qua trận chiến lần ấy, ít nhất trong vòng mấy chục năm, Ngự Linh đường cũng không còn sức mà ngó ra thiên hạ."

Tiểu Huyền suy nghĩ một chút rồi hỏi: "Vậy tại sao không thừa dịp ấy mà tiêu diệt luôn Ngự Linh đường để diệt trừ hậu họa?"

Ngu đại sư cụp mắt. "Ván cược này là do Thiên Hậu định ra, lão nhân gia người sợ hai bên sẽ làm trái giao ước, đối đầu với nhau đến mức không chết không thôi, do đó mới bố trí thêm một hộ pháp. Bên nào không tuân theo giao ước sẽ phải đối mặt với sự liên thủ của bên kia và hộ pháp của ván cược."

Tiểu Huyền hết sức ngạc nhiên. "Hộ pháp của ván cược này là ai vậy?"

Ngu đại sư đưa mắt nhìn Tiểu Huyền, chậm rãi nói ra ba chữ: "Hạo Không môn!"

Tiểu Huyền bất giác ngây người, sau đó liền cả kinh nhảy dựng lên. Nó thấy Ngu đại sư lấy ra Thiên Mệnh bảo điển thì đã đoán ra bốn đại gia tộc và Hạo Không môn nhất định có mối quan hệ gì đó, nhưng bất kể thế nào cũng không ngờ được Hạo Không môn lại là hộ pháp cho cuộc đối đầu giữa bốn đại gia tộc và Ngự Linh đường. Trong lòng nó tuy có vô vàn điều nghi vấn nhưng lại líu lưỡi, nghẹn lời, không biết nên bắt đầu hỏi từ đâu.

Trải qua bao phen biến cố như vậy, Ngu đại sư sớm đã có một trái tim bình lặng như nước, giọng nói vẫn nhẹ nhàng, chậm rãi như lúc đầu: "Tổ sư của Hạo Không môn là Hạo Không chân nhân, một người bạn chí giao của Thiên Hậu. Giữa họ có mối uyên nguyên rất sâu, do đó Hạo Không môn mới đồng ý đảm nhận trách nhiệm hộ pháp này suốt mấy trăm năm. Để tránh mối hiềm nghi, thường ngày Hạo Không môn tuyệt đối không qua lại với bốn đại gia tộc và Ngự Linh đường, lần trước tới đỉnh Minh Bội này kỳ thực là để xem tướng cho thiếu chủ khi đó còn chưa đầy nửa tuổi..."

Tới lúc này Tiểu Huyền mới phần nào bình tĩnh trở lại. "Vị thiếu chủ này rốt cuộc là ai?"

Ngu đại sư nói: "Thiếu chủ chính là hậu nhân của Thiên Hậu. Đây là việc cơ mật lớn nhất trong bốn đại gia tộc bọn ta, ngoài mấy vị chưởng môn và một vài người có liên quan, không một ai biết tới sự tồn tại của thiếu chủ."

Tiểu Huyền ngây người. "Vậy tại sao ông lại nói với ta?"

Ngu đại sư nghiêm túc nói: "Ngươi có lẽ là người duy nhất trên thế gian có thể gây uy hiếp cho thiếu chủ. Ngươi nghĩ xem, nếu không phải vì thiếu chủ, tại sao Cảnh Thành Tượng lại ra tay độc ác với ngươi như thế? Có điều, tuy bây giờ võ công của ngươi đã bị phế nhưng Cảnh Thành Tượng làm vậy là trái với ý trời, chẳng biết về sau có hậu quả đáng sợ gì hay không. Ta nói với ngươi chân tướng bên trong là hy vọng có thể khiến tình hình phần nào thay đổi."

Tiểu Huyền lại chấn động, trong lòng bất giác trào dâng một cảm giác kỳ diệu khó có thể diễn tả bằng lời về mối ân oán đã được số mệnh định sẵn với vị thiếu chủ còn chưa rõ tên gọi kia, bèn lẩm bẩm: "Một đứa bé như ta thì có thể tạo uy hiếp gì cho y chứ? Chưa biết chừng các ông đã nhầm rồi."

Ngu đại sư nở một nụ cười thần bí, hỏi ngược lại: "Ngươi có biết yếu tố quan trọng nhất để tranh đoạt thiên hạ là gì không?"

Tiểu Huyền suy nghĩ một lát, đoạn khẽ trả lời: "Nước có thể chở thuyền, cũng có thể lật thuyền. Chẳng lẽ ông muốn nói tới lòng dân?"

Ngu đại sư bật cười. "Nhất định là gã tiên sinh kể chuyện kia đã dạy vớ vẩn cho ngươi rồi, cái câu "người được lòng dân được thiên hạ" đó chẳng qua là lời lẽ mà kẻ muốn ngồi vững ở ngôi hoàng đế bịa đặt ra thôi. Giữ cơ nghiệp cố nhiên cần có lòng dân, nhưng xây dựng cơ nghiệp thì chỉ cần hai yếu tố: thứ nhất là thực lực, thứ hai là minh quân!"

Tiểu Huyền cảm thấy rất nhiều lời của Ngu đại sư mình chưa từng nghe nói nhưng nghĩ lại cũng thấy có lý, bèn khẽ gật đầu.

Ngu đại sư nói tiếp: "Bốn đại gia tộc và Ngự Linh đường đánh cược thiên hạ không phải để bản thân làm hoàng đế, mà là vì Thiên Hậu, bên nào thắng sẽ được phép phò tá thiếu chủ làm nên nghiệp bá. Chỉ đáng tiếc, Thiên Hậu tuy có tài năng phi phàm nhưng hậu nhân của người lại chẳng có được hùng tài đại lược như thế, suốt mấy đời đều là hạng bất tài vô năng. Bốn đại gia tộc bọn ta tuy kế thừa di mệnh của Thiên Hậu nhưng cũng không muốn đưa một kẻ hôn quân lên ngôi, do đó suốt mấy trăm năm nay chỉ có thể ẩn nhẫn chờ đợi minh chủ..."

Tiểu Huyền cười, nói: "Chỉ cần sinh nhiều một chút là sẽ ra được minh chủ thôi mà..."

"Ngươi chớ có chen ngang, nghe ta nói xong, ngươi tự nhiên sẽ hiểu được mọi điều." Ngu đại sư trừng mắt nhìn Tiểu Huyền. "Thiên Hậu có tầm nhìn rất xa, đã thấy quá nhiều cảnh cha con, huynh đệ vì tranh đoạt quyền lực mà tàn hại lẫn nhau, do đó sớm đã lưu lại di mệnh rằng, mỗi đời chỉ có thể có một vị thiếu chủ, hơn nữa sau ba mươi tuổi mới được lấy vợ, sinh con."

Tiểu Huyền nghĩ bụng, nếu vị thiếu chủ độc đinh này còn chưa kịp thành thân đã táng mạng thì phải làm sao? Hoặc lỡ sinh ra một cặp huynh đệ song sinh thì nên giải quyết thế nào? Nhưng thấy bộ dạng Ngu đại sư có vẻ rất nghiêm túc, nó đành lén lè lưỡi một cái rồi nuốt hết mọi điều nghi vấn vào trong bụng.

Ngu đại sư ngẩng đầu nhìn trời. "Hạo Không môn có Thiên Mệnh bảo điển, hiểu rất rõ về mệnh trời và tướng số, do đó mỗi lần thiếu chủ xuất thế, bọn họ đều được mời đến để xem giúp đây có phải một bậc minh chủ đáng để khuông phò hay không. Ta và chưởng môn đời trước của Hạo Không môn là Khổ Tuệ đại sư ngưỡng mộ nhau đã lâu, nhưng mãi tới bốn mươi chín năm trước mới lần đầu gặp mặt, cùng tới còn có hai đệ tử của ông ấy là Vong Niệm và Xảo Chuyết..."

Tiểu Huyền nghĩ bụng, thì ra vị thiếu chủ này đã gần năm mươi tuổi, có lẽ nên gọi là "lão chủ" mới đúng. Có điều ngoài miệng nó không dám nói ra suy nghĩ này, nghe Ngu đại sư nói tới tên của Xảo Chuyết đại sư thì lại càng chuyên tâm lắng nghe, không dám phân thần.

Ngu đại sư nói: "Có lẽ vì được trời trao trách nhiệm lớn lao, vị thiếu chủ này từ nhỏ đã không gặp may mắn, khi còn trong bụng mẹ thì phụ thân đã gặp chuyện bất ngờ mà qua đời, lúc vừa sinh ra, mẫu thân lại mất vì đẻ khó. Nhưng trong thời gian nửa năm từ sau khi sinh ra, ngài không hề quấy khóc, chỉ từ đó đã thấy được vẻ bất phàm, khiến người của bốn đại gia tộc bọn ta đều tấm tắc khen lạ. Chỉ cần Khổ Tuệ đại sư có thể nhìn ra sau này thiếu chủ sẽ có một phen thành tựu, bọn ta nhất định sẽ phò trợ ngài bình định thiên hạ, thực hiện hùng tâm tráng chí đã bị kìm nén suốt mấy trăm năm... Khổ Tuệ đại sư tới đỉnh Minh Bội, sau khi xem mặt thiếu chủ xong thì im lặng suốt hồi lâu, kế đó mới sai người chuẩn bị rất nhiều món đồ bày xung quanh thiếu chủ cho ngài lựa chọn. Trong số những thứ được chuẩn bị đó, ngoài những món đồ chơi bình thường cho trẻ con như chiếc chuông, tờ giấy màu, viên bi, còn có các đồ vật quý giá như vàng, bạc, minh châu, phỉ thúy và các món đồ dùng để tranh đoạt thiên hạ như đao gỗ, kiếm gỗ, binh thư, ấn quan... Khổ Tuệ đại sư thậm chí còn lấy cả chiếc mũ đạo sĩ của Xảo Chuyết đại sư bày xuống bên cạnh thiếu chủ... Khi đó, những người có mặt hết sức căng thẳng, thầm nghĩ nếu thiếu chủ chọn những thứ đồ như chiếc chuông hay viên bi gì đó, thậm chí là cầm lấy một thỏi vàng, há chẳng phải sẽ khiến bọn ta mất công chờ đợi thêm mấy chục năm hay sao? Còn nhớ khi đó ta đã một lòng cầu mong thiếu chủ hãy chọn lấy chiếc ấn quan kia..."

Việc chọn đồ vật đoán tương lai này khắp nơi đều có, vốn chỉ là một việc nửa thật nửa đùa chủ yếu để mua vui, nào ngờ bốn đại gia tộc lại định dựa vào đó để xác định chí hướng sau này của thiếu chủ. Tuy rằng có chút khiên cưỡng nhưng từ đó cũng có thể nhìn ra bốn đại gia tộc rất mong có được một vị minh chủ.

Tiểu Huyền nghe tới đây, không khỏi sinh lòng hâm mộ. Nó chẳng có chút ấn tượng nào về chuyện của mình hồi nhỏ, thầm nhủ nếu có cơ hội nhất định phải hỏi phụ thân xem hồi nhỏ có phải mình cũng từng chọn một thứ đồ vật không tầm thường không? Nhất thời suy nghĩ đến nhập thần, nó lại buột miệng hỏi: "Cuối cùng y đã chọn thứ gì vậy?"

Ngu đại sư không hề trách Tiểu Huyền chen ngang. "Chỉ e tất cả những người có mặt đều không đoán trước được hành vi của thiếu chủ. Không ngờ ngài lại nhặt tất cả mọi thứ về bên cạnh mình, lần lượt chơi đùa từng thứ một, cuối cùng vứt hai thứ qua bên cạnh." Trên khuôn mặt ông ta lộ ra một tia thần sắc vô cùng kỳ quái. "Đó là chiếc ấn quan và chiếc mũ đạo sĩ."

Tiểu Huyền ngẩn người, nghĩ bụng vị thiếu chủ này quả là không giống người thường.

Ngu đại sư lại nói tiếp: "Xảo Chuyết khi đó hãy còn trẻ, thấy thiếu chủ vứt chiếc mũ đạo sĩ của mình qua một bên bèn đi tới nhặt. Nào ngờ thiếu chủ vốn suốt nửa năm không khóc tiếng nào lúc này bỗng nhìn y mà khóc lớn, rồi vứt hết các thứ bên cạnh đi, khiến mọi người luống cuống tay chân... Khổ Tuệ đại sư im lặng hồi lâu, cuối cùng mới nói: "Đứa bé này có tướng mạo bất phàm, có thể làm nên nghiệp lớn." Có được câu nói này của ông ấy, bốn đại gia tộc bọn ta coi như đã chờ được đến ngày khổ tận cam lai, ai cũng vô cùng mừng rỡ, chỉ đợi thiếu chủ trưởng thành là sẽ khuông phò ngài làm nên đại nghiệp, hoàn thành di mệnh của Thiên Hậu. Chẳng ngờ Khổ Tuệ đại sư lại khẽ thở dài, than: "Nhưng trông y mày rộng xương thanh, lưỡng quyền nhô cao mà gò má lại hẹp, ắt là người tâm tính quái dị, lệ khí cực nặng, dù sau này có thể làm nên bá nghiệp thì cũng sẽ gây ra cảnh xác chất thành núi, máu chảy thành sông...""

Tiểu Huyền thầm chấn động, tuy nó không mấy tin vào tướng số nhưng Khổ Tuệ đại sư thân là Hạo Không môn chủ, tinh thông Thiên Mệnh bảo điển, chỉ e những lời nói ra nhất định là có đạo lý, trong lòng bất giác kinh sợ tột cùng.

Ngu đại sư trầm ngâm hồi lâu, điều chỉnh lại dòng suy nghĩ một chút rồi mới nói tiếp: "Mọi người cả kinh, vội hỏi Khổ Tuệ đại sư xem liệu có cách gì hóa giải không. Khổ Tuệ đại sư tiết lộ thiên cơ: "Đứa bé này nhất định phải đưa vào nơi dân dã để rèn giũa cho bớt nhuệ khí rồi mới có thể bắt đầu dạy dỗ, như vậy có lẽ sẽ không đến mức gây họa cho giang sơn." Nói xong những lời này, Khổ Tuệ đại sư liền dẫn theo hai vị đệ tử lặng lẽ rời đi. Tuy Khổ Tuệ đại sư đã nói như vậy nhưng bốn đại gia tộc bọn ta tranh đấu với Ngự Linh đường suốt mấy trăm năm đều là vì thiếu chủ, sao lại chịu để ngài đi mạo hiểm? Nhất thời mọi người chia ra làm hai phe, một phe muốn làm theo lời Khổ Tuệ, giao thiếu chủ cho một nhà dân nào đó nuôi nấng; phe còn lại thì kiên quyết không chịu. Khi ấy, hai phe tranh cãi mãi không xong, cuối cùng đành để vị minh chủ là lão phu đây đứng ra quyết định...

Lòng người hiểm ác, chưa nói đến việc đưa thiếu chủ vào một nhà dân bình thường, liệu ngài có thể bình yên trưởng thành hay không, chỉ riêng Ngự Linh đường đã là một mối nguy lớn rồi, chưa biết chừng bọn chúng sẽ rình rập, tìm thời cơ cướp thiếu chủ đi; nhưng nếu giữ thiếu chủ ở đây để rồi ngài trở thành một kẻ bạo chúa như Tần Thủy Hoàng thì biết làm sao? Lão phu suy đi nghĩ lại mãi mà vẫn khó có thể đưa ra quyết định.

Thức Anh Biện Hùng thuật của Anh Hùng chủng ta có nguồn gốc từ Hà đồ Lạc thư, Tử Vi thần thuật, Quỷ Cốc toán kinh, tuy không bác đại tinh thâm nhưThiên Mệnh bảo điển, có thể xem tướng cho đứa bé còn nằm nôi nhưng cũng có thể quan sát, nhận ra người ngay kẻ gian. Lão phu và vị Khổ Tuệ đại sư đó tuy mới gặp mặt lần đầu nhưng đã nhìn ra ông ấy có tấm lòng tế thế. Sau khi trầm tư suy nghĩ mấy ngày, ta đã hạ quyết tâm, chuẩn bị làm theo lời của Khổ Tuệ đại sư.

Trong bốn đại gia tộc, hai nhà Cảnh, Hoa đều là con cháu đích truyền, nhà họ Thủy thì có rất nhiều người ở rể, Anh Hùng chủng của lão phu thậm chí chỉ thu đệ tử ngoại tính, do đó thực khó đoán định liệu có người nào bị Ngự Linh đường mua chuộc hay không. Việc này có liên quan tới sự an nguy của thiếu chủ, do đó cần vô cùng cẩn thận. Lão phu bèn cùng chưởng môn các nhà định ra một kế, để Hoa Bách Sinh ngầm đi ra bên ngoài, tìm một gia đình nông dân có đứa bé trai vừa nửa tuổi, sau đó đánh tráo thiếu chủ với đứa bé trai đó. Còn lão phu thì tuyên bố rằng sẽ thôi chức minh chủ của bốn đại gia tộc, chuyên tâm dạy dỗ thiếu chủ.

Sau trận tử chiến với Ngự Linh đường ở đỉnh Minh Bội, tận mắt thấy các tinh anh của bản môn tử thương gần hết, lòng dạ lão phu đã nguội lạnh, thầm sinh thoái ý, thừa cơ hội này nhường lại ngôi minh chủ, dẫn theo đứa bé trai kỳ thực là con nhà nông dân kia đến nơi hậu sơn này bế quan, chuẩn bị cho cuộc chiến kế tiếp với Ngự Linh đường. Gần năm mươi năm nay, ta chưa từng rời khỏi hậu sơn một bước, nơi này cũng vì thế mà trở thành cấm địa của bốn đại gia tộc."

Lòng Tiểu Huyền thầm máy động. "Đứa bé trai con nhà nông dân kia hẳn là Trùng đại sư!"

"Không sai! Thằng bé Tiểu Trùng Nhi đó quả thực rất oan ức, từ nhỏ đã phải rời xa cha mẹ." Ngu đại sư khẽ gật đầu. "Lão phu vốn không muốn thu nó làm đồ đệ, nhưng thứ nhất là thương thân thế của nó, thứ hai là ngày ngày ở bên nhau dần nảy sinh tình cảm, thêm vào đó, chưa biết chừng Ngự Linh đường sẽ hoài nghi thân phận của nó mà giở trò ám hại, vì thế lão phu bèn truyền cho nó một thân tạp học ngoài võ công của Anh Hùng chủng. Năm mười bốn tuổi, nó đã rời khỏi đỉnh Minh Bội, lão phu và nó cùng lắm cũng chỉ có một nửa danh phận sư đồ. Ngươi đã nói bây giờ nó là sát thủ bạch đạo lừng danh giang hồ, như vậy nhất định sau này lại có kỳ ngộ, về mặt võ công thực chẳng có bao nhiêu can hệ với lão phu."

Tới lúc này Tiểu Huyền mới biết các môn tạp học của Trùng đại sư đều do Ngu đại sư truyền dạy. Người đời đều nói bốn đại đệ tử dưới trướng Trùng đại sư lần lượt tinh thông cầm kỳ thư họa, qua đó đủ thấy Ngu đại sư quả thực học thức uyên thâm, không thẹn là minh chủ đời trước của bốn đại gia tộc. Nó ngây người một lát rồi lại hỏi: "Tại sao ông không chịu dạy võ công cho Trùng đại sư?"

Trùng đại sư nhìn Tiểu Huyền, trong mắt ánh lên thâm ý. "Nó vốn là một thiếu niên con nhà nông dân, tuy không biết võ công nhưng lại có thể sống bình yên cả đời, lão phu việc gì phải kéo nó vào chốn giang hồ đầy rẫy thị phi ấy chứ? Người giỏi bơi mới hay chết đuối, ngươi đừng thấy những tay hảo hán, đại hiệp trên giang hồ có vẻ phong quang mà hâm mộ, kỳ thực đến cuối cùng có mấy ai không chết dưới đao kiếm đâu?"

Tiểu Huyền biết Ngu đại sư muốn thừa dịp này để điểm hóa cho nó, thoáng ngộ ra một số điều. Tuy mình bị phế mất võ công nhưng có lẽ sẽ được sống yên bình đến hết cuộc đời, đây là phúc hay họa, ai có thể nói trước?

Ngu đại sư thấy Tiểu Huyền dường như có chút xao động, bèn cười, nói: "Nếu như ngươi bằng lòng, lão phu cũng có thể truyền hết cho ngươi một thân tạp học. Sau này, tuy ngươi không thể có võ công kinh người nhưng nếu gửi tình mình vào trong cầm kỳ thư họa, hẳn cũng có thể tiêu dao cả đời."

Tiểu Huyền cúi đầu, không nói gì. Nó vốn chỉ là một đứa bé nơi sơn dã, những ngày gần đây vừa bước chân vào giang hồ, cảm thấy cuộc sống như vậy vô cùng thú vị, lại nghĩ đến chuyện Cảnh Thành Tượng thừa cơ trị thương mà phế bỏ võ công của mình, trong lòng hết sức căm hận, bèn ngẩng đầu, nghiêm nghị nói: "Như vậy cũng không tồi, nhưng cách làm của Điểm Tình các chủ thực khiến ta khó mà tâm phục. Ta tuyệt đối sẽ không cam chịu như vậy, ta..." Nói tới đây, nó liền im lặng, việc đã tới nước này, nó còn có thể làm gì được nữa? Chẳng lẽ lại bảo Lâm Thanh đi tìm Cảnh Thành Tượng trả thù giúp mình?

Ngu đại sư khẽ thở dài, ông ta cũng không tán thành cách làm của Cảnh Thành Tượng, do đó mới muốn thừa dịp này để bù đắp một chút cho Tiểu Huyền. Lúc này, nhìn thấy hai mắt Tiểu Huyền đỏ hoe, trong lòng ông ta lại càng thương xót. Ông ta vốn không có người thân, mấy chục năm nay lại không gặp người ngoài, bây giờ có một đứa bé thông minh, đáng yêu như vậy làm bạn với mình, bất giác đã coi nó như cháu nội.

Tiểu Huyền rốt cuộc vẫn không quên được bao điều nghi hoặc trong lòng, bèn đặt tâm sự qua một bên. "Sau đó Xảo Chuyết đại sư lại đến tìm ông sao? Tại sao cuốn Thiên Mệnh bảo điển này lại ở trong tay ông?"

Ngu đại sư đáp: "Lão phu và Xảo Chuyết chỉ gặp mặt một lần duy nhất vào bốn mươi chín năm trước. Cuốn Thiên Mệnh bảo điển này là do chính tay Khổ Tuệ đại sư giao cho ta vào mười bốn năm sau đó."

Tiểu Huyền cảm thấy rất khó hiểu. "Tại sao Khổ Tuệ đại sư lại làm như vậy?"

"Duyên cớ bên trong, mãi đến khi nghe Khổ Tuệ đại sư nói lại thì lão phu mới biết." Ngu đại sư khẽ thở dài một tiếng, trên khuôn mặt lộ rõ vẻ kính phục. "Hạo Không chân nhân có thể trở thành hộ pháp của Thiên Hậu, quả là có bản lĩnh quỷ thần khó lường. Hạo Không môn có Lưu Chuyển thần công bá đạo tuyệt luân, có Thiên Mệnh bảo điển nhìn thấu ý trời, Khổ Tuệ đại sư thân kiêm cả hai môn ấy, không những võ công vượt hẳn những người đồng bối, còn có bản lĩnh đoán trước tương lai hết sức phi phàm. Lão phu cả đời trải đủ gió mưa, gặp vô số người nhưng nhìn khắp thiên hạ cũng chẳng vừa mắt được mấy ai. Duy có Khổ Tuệ đại sư tuy chỉ gặp hai lần nhưng lại là người mà cả đời này lão phu khâm phục nhất. Ôi, đáng tiếc, sau khi nói với lão phu mấy câu đó, ông ấy liền biết rằng mình đã tiết lộ thiên cơ, quyết ý tọa hóa trong núi Thanh Dương. Lão phu không thể nghe thêm những lời dạy bảo của ông ấy nữa, thực là một nỗi nuối tiếc lớn nhất đời..."

Tiểu Huyền bất giác rùng mình, Khổ Tuệ đại sư vì nói mấy câu này mà tọa hóa, đủ thấy bên trong nhất định có ẩn chứa một bí mật kinh người. Nó run giọng hỏi: "Ông ấy đã nói những gì?"

Ngu đại sư hờ hững nhìn Tiểu Huyền, im lặng suốt hồi lâu, trong mắt ánh lên những tia sắc bén. Tiểu Huyền bị ông ta nhìn đến nỗi kinh sợ, mơ hồ đoán được mấy câu nói này có liên quan tới mình, chỉ e việc Cảnh Thành Tượng phế võ công của mình cũng có liên quan.

Tuy nó không tin vào mấy lời tiên tri hư ảo đó nhưng Khổ Tuệ đại sư sau khi nói ra thiên cơ đã tình nguyện tọa hóa qua đời, qua đó đủ thấy bí mật này kinh người tột độ. Nó muốn mở miệng dò hỏi nhưng lại cảm thấy cổ họng mình đột nhiên tắc nghẹn, gần như không có dũng khí để nghe chân tướng của sự việc.

Ngu đại sư nhìn Tiểu Huyền suốt hồi lâu mới dời ánh mắt đi. "Khổ Tuệ đại sư tuy có tài tiên tri siêu việt nhưng việc này có liên quan tới khí vận của thiên hạ, cũng khó mà khẳng định được. Ngươi lúc này đã bị phế hết võ công, có biết cũng chẳng để làm gì, chỉ tổ tăng thêm phiền não." Ông ta khẽ ho một tiếng, nói qua chuyện khác: "Mới một thoáng mà mười bốn năm đã trôi qua, lần thứ hai Khổ Tuệ đại sư đến đỉnh Minh Bội cũng là vì thiếu chủ. Khi đó, thiếu chủ đã thành người trong gia đình người nông dân kia, để đề phòng tin tức bị tiết lộ, đồng thời tránh Ngự Linh đường gây bất lợi cho thiếu chủ, trong mười bốn năm đó bọn ta đều không nói chân tướng sự việc với ngài.

Gia đình nông dân kia vốn neo người, cả hai vợ chồng đều là người trung hậu, thành thực. Người chồng hằng ngày đi làm đồng, người vợ thì làm người hầu trong một nhà phú hộ đương địa, về sau có thai thì bị nhà phú hộ đó đuổi đi, không những không trả tiền công còn vu vạ rằng cô ta đã ăn trộm đồ trang sức của nhà chủ, muốn đi báo quan. Vừa khéo lúc đó Hoa Bách Sinh đi ngang qua, đã ra tay can thiệp, giúp cặp vợ chồng nông dân ấy đòi lại lẽ công bằng. Cặp vợ chồng nông dân cảm cái ân đức của y, thêm vào đó cũng hy vọng con mình ngày sau sẽ có thành tựu, do đó cũng không tiết lộ việc đổi con với ai, đồng thời còn hết lòng nuôi nấng thiếu chủ như con ruột...

Khổ Tuệ đại sư nói phải giao thiếu chủ cho một gia đình nông dân nuôi dưỡng kỳ thực cũng hợp với tâm ý của chưởng môn bốn đại gia tộc bọn ta. Một trong những nguyên nhân khiến cho mấy đời truyền nhân của Thiên Hậu không thể làm nên đại nghiệp chính là từ nhỏ đã được nuông chiều, thiếu mất cái nghị lực sinh tồn trong nghịch cảnh, bọn ta đưa thiếu chủ tới nơi dân dã cũng là mong ngài có thể rèn giũa được tâm trí vững vàng. Ngoài ra, để tránh tai mắt người ngoài, bọn ta cũng không đưa nhiều bạc cho gia đình nông dân đó, một năm Hoa Bách Sinh cũng chỉ tới đó hai, ba lần, cho nên tuy thiếu chủ là hậu duệ của hoàng gia nhưng từ nhỏ đã phải chịu không ít nỗi khổ.

Mỗi lần đến thăm thiếu chủ, Hoa Bách Sinh đều dạy ngài một số phép thổ nạp để tránh bệnh tật. Thiếu chủ tuy còn nhỏ tuổi nhưng lại vô cùng thông minh, vừa học đã biết. Có điều, Hoa Bách Sinh sợ thiếu chủ tuổi nhỏ không hiểu chuyện, sẽ đi khoe khoang khắp nơi, do vậy không dạy ngài các chiêu thức võ học mà chủ yếu truyền thụ các môn kiến thức về an bang trị quốc, binh thư yếu lược. Thiếu chủ trưởng thành nơi làng quê hoang vắng, không có sự ồn ào của phố chợ, thành ra có thể chuyên tâm luyện công, học tập, căn cơ vô cùng vững chắc, ngay từ khi còn nhỏ đã có văn tài phi phàm, có thể xuất khẩu thành thơ, kiến thức vô cùng uyên bác. Hoa Bách Sinh mỗi lần về đỉnh Minh Bội đều khen ngợi thiếu chủ không ngớt lời, nói rằng Thiên Hậu rốt cuộc đã có người kế thừa nghiệp lớn.

Cứ như vậy, mười hai năm trôi qua, Hoa Bách Sinh thấy thiếu chủ ngày một lớn, sợ sẽ qua mất tuổi học võ, bèn có ý đón ngài về đỉnh Minh Bội. Y không biết làm vậy có trái với lời của Khổ Tuệ đại sư không, bèn sai người gửi thư cho Khổ Tuệ đại sư, nhưng Khổ Tuệ đại sư lại nói cần chờ thêm vài năm nữa. Hai năm sau, Khổ Tuệ đại sư quả nhiên đến đỉnh Minh Bội, nhưng lại nhất quyết muốn thu nhận thiếu chủ làm truyền nhân của Hạo Không môn..."

Tiểu Huyền vốn đang tâm thần ngơ ngẩn, ra sức đoán xem Khổ Tuệ đại sư đã nói những gì có liên quan tới mình, nghe Ngu đại sư nói tới chỗ này thì cả kinh, trên khuôn mặt xuất hiện vẻ khó tin, thất thanh kêu lên: "Khoan đã! Ông... ông... ông nói cái gì? Chẳng lẽ vị thiếu chủ này chính là

Minh Tướng quân?"

Crypto.com Exchange

Hồi (1-15)


<