Vay nóng Homecredit

Truyện:Hoàng tộc - Hồi 352

Hoàng tộc
Trọn bộ 411 hồi
Hồi 352: Giết Tư Mã Phương
0.00
(0 lượt)


Hồi (1-411)

Siêu sale Lazada

Tư Mã Phương hỏi một thoáng, lại không nghe câu trả lời, thì ngẩng đầu phát hiện ra Ngô Quân không còn trong đại trướng.

- Ngô tướng quân.

Hắn gọi hai tiếng chỉ thấy ở trong nội trướng phát ra một thanh âm vỡ vụn, hình như có chén trà bị ném vỡ xuống đất, không đợi hắn kịp phản ứng, chỉ thấy ở hai bên lều vải xuất hiện trăm tên đao phủ trong tay cầm lợi búa sáng loáng.

Tư Mã Phương chấn động hắn theo bản năng cầm bảo kiếm lên, tuy nhiên hắn lại chạm vào hư không, lúc này mới nhớ tới, bảo kiếm đặt trên ngựa, chỉ nghe thấy vài tiếng kêu thảm thiết, Tư Mã Phương trốn không kịp nữa, bị loạn búa bổ chết.

Ngô Quân từ trong trướng đi ra, lạnh lùng nhìn Tư Mã Phương trong vũng máu, hắn nháy mắt với các binh sĩ, bọn họ liền mang thi thể đi, máu cũng được rửa sạch sẽ.

Ngô Quân lúc này mới hạ lệnh:

- Mệnh cho tất cả thiên tướng tới gặp ta.

Một lúc sau bốn vạn Bạch Y quân chính thức đầu hàng Sở Châu phủ binh, đến đây tám vạn binh mã Bạch Y quân của Thân Quốc Cữu đã hoàn toàn đầu hàng sở châu quân, trung tuần tháng tư, tám vạn Bạch Y quân này sau khi tiến hành chỉnh biên đã giảm bớt thành bốn vạn quân binh, Vô Tấn để Ngô Quân cùng với Lương Ứng hai người điều khiển bọn họ.

Tháng tư ngày hai mươi lăm, ở bên ngoài sau khi chinh thiến một tháng Hoàng Phủ Vô Tấn đã trở về Giang Ninh thành.

Vừa tới cửa phủ, chỉ thấy ở trong phủ bận rộn một mảng, ở trong đại viện sắp đặt một cái bàn lớn, trên bàn bày đầy trái cây và bánh ngọt, hai mươi mấy hạ nhân đang xếp chúng vào những túi nhỏ, từng người bận rộn không chú ý tới việc hắn đã trở về.

Lúc này A La chạy từ trong nội viện ra phân phó cho bnọ họ:

- Nhị phu nhân nói còn phải phân 500 phần cho Tề Thụy Phúc thương hội.

- A La làm sao vậy?

A La lúc này mới nhìn thấy Hoàng Phủ Vô Tấn, nàng sững sờ sau đó vui mừng nhảy dựng lên:

- Lão gia quay trở lại rồi.

Nàng quay vào trong viện vừa chạy vừa hô to:

- Vương phi phu nhân lão gia quay về rồi.

Đám hạ nhân liền bỏ việc trong tay liên tục chúc mừng:

- Chúc mừng lão gia, chúc mừng lão gia có quý tử.

Hoàng Phủ Vô Tấn kinh hỉ lui về phía sau một bước:

- Kinh Nương sinh rồi sao?

- Sinh rồi là một tiểu tử mập mạp.

Quả nhiên đúng như lờ tiên đoán của hoàng thái hậu, Kinh Nương là một nữ nhân có thể sinh nhi tử, lúc này sự vui sướng đã tràn ngập vào trong lòng của Vô Tấn, hắn cơ hồ chạy như điên vào bên trong.

Loại tâm tình vui sướng của người làm cha khiến hắn kích động vô cùng, hắn cơ hồ đem toàn bộ mọi chuyện vứt bỏ, tranh vương chi mộng những thứ này đều không quan trọng hiện tại con của hắn mới là thứ chiếm toàn bộ suy nghĩ.

Hắn dừng bước chân e sợ bước chân của mình làm quấy nhiễu hài tử mới sinh, vừa tới cửa, Phượng Vũ đã xuất hiện, khẽ gọi hắn:

- Tam lang.

Phượng Vũ nắm lấy tay của hắn, vui mừng nói:

- Chúng ta đang nói tới chàng, chàng đã quay lại rồi.

- Kinh Nương thế nào rồi?

Hoàng Phủ Vô Tấn lúc này mới nhớ tới mìn cũng cần quan tâm tới Kinh Nương, hắn nghĩ tới nhi tử mà quên hết những người khác rồi.

- Mẫu tử bình an, hôm nay rạng sáng sinh ra, là một tiểu tử tám cân béo mập, chàng mau theo thiếp.

Phượng Vũ mang trượng phu nhanh chóng đi vào trong sân, lúc đi tới trước cửa Hoàng Phủ Vô Tấn nghe thấy tiếng khóc của hài nhi vang lên, hắn ngừng bước chân, do dự nói:

- Ta hiện tại đi vào có gì xấu hay không?

- Có gì xấu được chứ, cũng không phải là vừa mới sinh ra.

Phượng Vũ thấy Vô Tấn e sợ thì không khỏi cười nói:

- Hài tử vừa ngủ, rất say, nó đoán chừng biết chàng trở về muốn chàng ôm nó đó.

Hoàng Phủ Vô Tấn lấy hết dũng khí tiến vào gian phòng, ở bên trong phòng lộ ra ánh sáng âm u, Kinh Nương đang nằm ở trên giường, đắp một tấm nệm dày đặc, trên khuôn mặt hiện ra vẻ vui sướng, Tô Hạm thì đang cùng với nàng nói chuyện, Ngu Hải Lan thì ôm hài tử trong tã, nhẹ nhàng mà dỗ, Vô Tấn tiến đến, Kinh Nương muốn ngồi dậy thì Tô Hạm đã ấn nàng xuống mà cười nói:

- Muội là công thần trong nhà, hiện tại nên để người khác hầu hạ.

- Không cần đứng lên, nghỉ ngơi thật tốt, nghỉ ngơi thật tốt.

Hoàng Phủ Vô Tấn vội vàng cười ha hả mà an ủi Kinh Nương, ánh mắt của hắn không rời khỏi đứa con trong tay của Ngu Hải Lan, Ngu Hải Lan cười cười từ từ đi lên phía trước, cúi người xuống để cho Hoàng Phủ Vô Tấn nhìn hài tử trong ngực của nàng.

Hài nhi trắng trẻo ở trên đầu có vài cọng tóc thưa thớt, giữa lông mày lộ ra đại khí mười phần, tuấn mỹ vô cùng.

- Đây chính là con của ta sao?

Hoàng Phủ Vô Tấn kích động thanh âm cũng run rẩy.

- Aizzz, chàng nói năng lộn xộn gì đó, không phải con của chàng thì còn là con của ai.

Tô Hạm nâng cao cái bụng to từ từ đi tới, yêu thương vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn của hài tử mà cười nói.

- Hài tử đói bụng mau cho nó ăn Kinh Nương.

Vô Tấn vội vàng cẩn thận đưa hài tử cho Kinh Nương, Kinh Nương tiếp nhận hài tử, xốc áo lên lộ ra bộ ngực trắng tuyết nhanh chóng cho hài tử uống, hài tử đang nức nở khóc hai tiếng liền dừng lại mút lấy từng ngụm sữa.

- Công tử tên của nó là Hiểu.

Kinh Nương vỗ nhẹ hài tử mà nói.

- Hoàng Phủ Hiểu.

Vô Tấn nhẹ nhàng nhắc lại hai lần, hiểu ý gật đầu, tên này không tệ thế nhưng mà... hắn quay đầu nhìn lại Tô Hạm Tô Hạm vội vàng cười nói:

- Đây là danh tự do hoàng tổ mẫu đặt, tháng trước đã viết thư tới, ngay cả tên của đứa trẻ trong bụng của thiếp cũng đặt rồi, tên là Chiêu.

Nghe nói hoàng tổ mẫu đã đặt tên hết rồi, Vô Tấn không khỏi cười khổ một tiếng, hắn minh tư khổ tưởng, nghĩ xem hài nhi của mình nên đặt tên là gì không ngờ bị tổ mẫu vượt lên trước, làm cho hắn không thể làm gì.

Hắn ngồi ở đầu giường nhẹ nhàng vuốt ve hài tử còn non nớt, nhớ tới chất nhi chất nữ của mình liền hỏi:

- Đại ca Duy Minh của ta đã báo tin cho chưa?

Tô Hạm gật đầu:

- Đã phái người đi báo tin, cả nhị thúc cũng đã báo, mấy ngày trước thiếp đã viết thư nói rằng nếu hài tử sinh ra sẽ ở cùng với Lạc Lạc và Đóa Đóa vài ngày.

- Vừa vặn lắm, qua mấy ngày nữa ta muốn đi Duy Dương huyện, lúc đó ta sẽ đem các nàng ở cùng một chỗ.

Vô Tấn cùng với hài tử ở cùng một thời gian, Tô Hạm biết rõ thân thể của Kinh Nương rất yếu, từ đêm qua tới giờ vẫn chưa nghỉ ngơi, liền khoát tay với mọi người. Vô Tấn cũng biết mẫu tử cần nghỉ ngơi liền rời khỏi đó trở về nội thư phòng của mình.

Hơn một tháng chinh chiến khiến cho hắn vô cùng mệt nhọc, vừa về đến nhà tâm tình trầm lại hắn ngồi trên mặt ghế thoáng chốc đã ngủ say sưa.

*****

Ngủ hai canh giờ xong, Vô Tấn cuối cùng cũng tỉnh lại hắn phát hiện trên người mình không biết từ lúc nào đã đắp một tấm chăn, hắn cảm giác được đầu hơi đau lúc này cửa lớn nhẹ nhàng mở ra, Tô Hạm bưng một chén trà sâm từ từ tiến tới.

Nàng thấy Vô Tấn đã tỉnh lại thì cười nói:

- Nghĩ rằng chàng đã tỉnh cho nên thiếp mang một chén trà sâm cho chàng.

Vô Tấn thấy nàng đi tới thì vội vàng tiếp lấy chén trà hơi oán trách nói:

- Nàng để A Xảo bưng tới là được rồi, tai sao phải tự mình tới, bụng đau thì làm sao bây giờ?

- Không có chuyện gì đâu, Hải Lan và bà đỡ cũng nói thiếp nên đi nhiều một chút.

Tô Hạm đặt cánh tay của trượng phu xuống bụng mình nhu hòa nói:

- Hôm nay Kinh Nương thuận lợi sinh con, đây là dấu hiệu tốt, cho thấy thiếp cũng sẽ thuận lợi sinh ra.

Vô Tấn nhẹ nhàng ôm vai của nàng thấp giọng hỏi:

- Kinh Nương sinh nam hài có phải muội cảm thấy áp lực?

Tô Hạm trầm mặc một lát rồi gật đầu:

- Đúng là có thiếp rất lo lắng, vạn nhất thiếp sinh con gái thì phải làm sao bây giờ?

- Nếu như là con gái thì chúng ta cố gắng nữa.

Tô Hạm thở dài gối lên trên vai của trượng phu mà buồn bã nói:

- Thiếp gần đây hay làm việc thiện nhất định ông trời sẽ chiếu cố cho thiếp sinh một đứa con trai.

Nói tới đây Tô Hạm đứng dậy cười nói:

- Kỳ thật đây chỉ là thiếp lòng dạ hẹp hòi chàng đừng để trong lòng, Kinh Nương sinh nhi tử thiếp cũng rất vui, nhà chúng ta gần đây con nối dõi đơn bạc, phải sinh nhiều con trai mới là chuyện tốt, bằng không trách nhiệm của thiếp cũng rất lớn, mấy ngày nay chàng cùng với nhi tử nên ở cùng nhiều một chút, tiểu gia hỏa kia rất mẫn cảm, nó sẽ cảm nhận được sự tồn tại của phụ thân.

- Được!

Vô Tấn gật đầu cười nói:

- Đại khái ngày hôm sau ta muốn đi tới Duy Dương huyện nếu như thuận tiện ta muốn Hải Lan đi giúp đỡ ta.

Tô Hạm khó xử nói:

- Phu lang Hải Lan có khả năng không đi được thiếp và Kinh Nương tạm thời không rời nàng ta được, mặc dù có bà đỡ nhưng thật khiến cho người ta không yên tâm, nhất định là nàng ta phải đi sao?

- Cũng không phải nhất định phải đi mà là Phượng Hoàng hội có khả năng có người tới cho nên nếu như nàng ta muốn gặp... như vậy đi để ta hỏi xem nàng ta có nguyện ý hay không?

- Thiếp không đi.

Ở trong phòng Ngu Hải Lan không hề do dự cự tuyệt đề nghị của Hoàng Phủ Vô Tấn, nàng lộ ra vẻ kích động sau nửa ngày mới khắc chế được đi tới trước cửa sổ, cắn môi nói:

- Thiếp không muốn gặp lại bọn họ, vĩnh viễn cũng không muốn gặp.

- Hải Lan tại sao lại như vậy, dù sao nghĩa phụ cũng nuôi lớn nàng, vì sao không muốn gặp họ?

Vô Tấn đi tới sau nàng ôm vai của nàng ôn nhu nói:

- Nàng nói cho ta biết nguyên nhân được không?

Nước mắt của Ngu Hải Lan tuôn ra nàng bỗng nhiên ghé vào ngực của Vô Tấn mà khóc lên:

- Vô Tấn chàng có biết thiếp bảo vệ thân thể trong sạch gian nan cỡ nào không?

- Ta biết Trần Kỳ một mực muốn nàng.

- Không không đơn giản vậy.

Ngu Hải Lan đẫm lệ nói:

- Bọn họ ai cũng có chủ ý với thiếp. Năm thiếp mười hai tuổi, lúc trời tối Trần Định Quốc định thừa dịp ban đêm xông vào, làm nhục thiếp, thiếp theo cửa sổ mà trốn thoát, bởi vì hắn bép mập cửa sổ nhỏ nên thiếp mới có thể thoát khỏi, về sau thiếp tìm nghĩa phụ khóc lóc kể lể nghĩa phụ lại nói với Trần Định Quốc, đợi khi thiếp mười sáu tuổi sẽ cho hắn làm tiểu thiếp, mấy Trần gia huynh đệ đều không có hảo tâm với thiếp, chỉ có hắc muội xem thiếp như tỷ tỷ, khắp niơ bảo hộ mới khiến thiếp thoát khỏi sự dây dưa của Trần thị huynh đệ năm mười sáu tuiổ, Trần Định Quốc muốn lấy làm thiếp thì Trần Kỳ lại không cho, hai người tranh đấu hai năm, chờ lúc thiếp mười tám tuổi Trần Chí Đạc cuối cùng quyết định để cho thiếp làm tiểu thiếp của Hoàng Phủ Duy Minh, bọn họ tranh giành qua lại chưa bao giờ hỏi qua Hải Lan, ngươi thích ai? Không có một lần hỏi han cũng không có trong mắt bọn họ thiếp không phải là người mà là một đồ vật, sau khi rời khỏi Lưu Cầu đảo thiếp thề không bao giờ gặp lại họ nữa.

Hải Lan khóc lóc kể lể khiến cho Vô Tấn tràn ngập đồng tình và yêu thương với nàng, hắn biết rõ sư tỷ rất nhạy cảm và yếu ớt, hắn cũng thầm may mắn cảm thấy mình cưới Tô Hạm làm vợ có sự hiền lành và lương thiện mới xem Ngu Hải Lan là người nhà của mình, hắn vuốt ve tóc của Ngu Hải Lan rồi nói:

- Vậy nàng không cần đi, thay ta chăm sóc Tô Hạm và Kinh Nương, còn có con của ta nữa, chờ sau khi ta trở về từ Duy Dương huyện, chúng ta nghiên cứu một phen cũng sinh cho nàng một hài tử.

Khuôn mặt của Hải Lan đỏ lên nàng khẽ gật đầu, hôm nay nàng ôm một hài tử trong lòng cũng hi vọng mình có thể có một đứa con tốt nhất là con gái khi đó nàng có thể cho nó xinh đẹp như là công chúa.

Chạng vạng tối cả nhà bọn họ đoàn tụ ở trong phòng của Kinh Nương ăn cơm chiều, hài tử là chủ đề vĩnh hằng để bọn họ bàn luận.

Ba ngày sau Vô Tấn cưỡi một chiếc thuyền lớn, từ từ rời khỏi bến thuyền Giang Ninh hướng về phía Duy Dương huyện mà đi.

Hoàng Phủ Vô Tấn lần này tới Duy Dương huyện không chỉ là để gặp gỡ Phượng Hoàng hội mà còn có một nhiệm vụ trọng đại đó chính là chuẩn bị thuế phú lương thực cho Sở Châu năm trước vì chuẩn bị chiến tranh với Phượng Hoàng hội Sở Châu quận đã đem toàn bộ thuế ngân tới Giang Ninh phủ, nhưng đây chẳng qua là bộ phâ, thậm chí không tới một nửa, thuế ngân và lương thực trưng thu vào đầu tháng một sau đó tại tháng ba tháng tư giao nộp lại cho bộ hộ.

Hiện tại xuất hiện hai triều đình, hai hoàng đế khiến cho tất cả các quận ở Sở Châu thúc thủ vô sách, tất cả đều dừng lại nhìn xem, Vô Tấn đương nhiên là hi vọng những tiền bạc và lương thực này nộp cho mình, cho dù hắn có Tề gai ủng hộ nhưng vẫn còn chưa đủ hắn còn muốn cân nhắc tới chi tiêu của hai mươi vạn quân Tây Lương, cho nên tiền bạc Sở Châu hắn phải thu về chính mình.

Nhưng cái này theo pháp lý dường như không phù hợp lắm, hắn là một thân vương, là chư hầu một chỗ hắn không có quyền giữ lại thuế ngân và lương thực, Lạc Kinh đế cùng với Ung Kinh đế biết rõ điểm này, hai bên đặc biệt phái đặc sứ đi Sở Châu yêu cầu giao nộp thuế ngân lương thự.


Kiếm Hiệp 4.0
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Hồi (1-411)


<