← Hồi 350 | Hồi 352 → |
Hắn thấy đại ca đã chạy đi gọi theo cũng không kịp đành phải chạy theo ra ngoài, hắn nhìn tình huống quân doanh dưới ánh trăng có binh sĩ di động tuy nhiên cũng không loạn, cũng không chạy trốn, hắn quay đầu nhìn về phía bắc chỉ thấy một nhóm lớn kỵ binh đang đứng ở bên cạnh đại doanh, huynh trưởng cùng với một tướng quân ngựa giải thích nghe người trên ngựa có ngữ khí vô cùng nghiêm khắc.
Chương Hiếu Hổ cũng chạy theo ra, có binh sĩ gọi theo:
- Nhị tướng quân đến rồi.
Người mặc bạch y nhìn hắn lạnh lùng nói:
- Ngươi là Chương Hiếu Hổ?
Chương Hiếu Hổ nghi hoặc trong lòng nhưng không dám thất lễ, lập tức bước lên phía trước thi lễ:
- Đúng là ty chức.
Tên đại tướng nở ra một nụ cười lạnh hắn vung tay lên nói:
- Làm học quân cơ bắt hắn lại cho ta.
Hai viên binh sĩ đồng loạt ấn ngã Chương thị huynh đệ xuống đất Chương Hiểu Hổ nhìn thấy người kia đắc ý cười lạnh liền thông suốt, Tư Mã Phương làm gì có khả năng tự mình tới đây tiếp bọn họ.
- Ngươi không phải là Tư Mã Phương.
Chương Hiếu Hổ rống to.
Ngay lập tức đại tướng kia cười cười:
- Ngươi đoán đúng ta chính là tam phẩm đô úy Giang Ninh Trương Triệu Khâm không phải là Tư Mã Phương.
Hắn vung tay lên:
- Phát tín hiệu.
Một hỏa tiễn bay lên trên bầu trời đêm nổ vang trên đó, chỉ thấy ở trong rừng từng bó đuốc sáng lên, một đại đội bóng đen vọt ra, tiếng kêu rung trời, sắc mặt của Chương Hiếu Hổ bị dọa cho trắng bệch, xụi lơ trên mặt đất hóa ra bọn họ đã bị bao vây từ lâu rồi.
Bạch Y quân loạn thành một đoàn tiếng khóc hô vang lên thảm thiết, không có người chỉ huy bọn họ bỏ chạy tứ tán, rất nhiều binh sĩ nhảy cầu bơi về phía bên kia, hai bên xung quanh ánh lửa trùng thiên, vô số binh sĩ giơ lên cung nỏ ép họ xuống.
Phủ binh hô to:
- Đầu hàng thì miễn chết đầu hàng thì miễn chết.
Ở phía nam bãi sông, tám nghìn binh sĩ đã xếp hàng chỉnh tề có rất nhiều người thấy quân doanh đại loạn cũng muốn chạy trốn, Lương Ứng hô trong bọn họ thanh âm rất hùng hậu, trong hỗn loạn không nghe thấy rành mạch.
- Mọi người không cần phải hoảng sợ phủ binh là mang chúng ta về nhà, sẽ không đả thương chúng ta.
Hắn lại quát với đám giáo úy:
- Mau ổn định các huynh đệ không được rối loạn, rối loạn rồi ai cũng không sống được.
Đám giáo úy đều hoang mang lo sợ, đều nghe mệnh lệnh của hắn, lớn tiếng quát hô, ổn định tay chân của mình lúc này phủ binh mấy nghìn người chạy tới, vọt tới bên cạnh họ, hướng về phía bắc nam chạy trốn.
Một kỵ độ khác thì chạy gấp tới, cầm đầu chính là chủ tướng Trương Nhan Niên hắn hướng về phía Lương Ứng thỏa mãn gật đầu, hắn hướng về phía Bạch Y quân đang hoảng loạn hô to:
- Các huynh đệ Bạch Y quân không cần phải hoảng sợ ta được lệnh của Lương vương tiễn các ngươi trở về Hoài Bắc.
Thanh âm của hắn vang lên rất trong trẻo, ai cũng nghe thấy rõ ràng, quân Bạch Y cảm xúc dần trở nên vững vàng, tất cả mọi người đều ngơ ngác vươn cổ nhìn hắn.
Trương Nhan Niên lại hướng về phía mọi người hô to:
- Thân Quốc Cữu muốn cho các ngươi đi Thục châu, nhưng Lương vương hi vọng các ngươi ở lại quê hương, Lương vương hứa hẹn rằng sẽ cho mỗi người các ngươi một mảnh đất nuôi sống cha mẹ thê nhi các ngươi không bắt các ngươi phải xa xứ.
Lương Ứng vung tay hô tô:
- Lương vương điện hạ vạn tuế.
Một số giáo úy cùng binh sĩ cũng hưởng ứng hô lên, Lương Ứng thấy người hô ứng không nhiều lắm tất cả đều chần chừ liền hô lớn:
- Tất cả mọi người trở về quê hương, có đất của mình, đủ nuôi sống thê nhi cha mẹ.
Hắn một lần nữa vung tay hô lên:
- Lương vương điện hạ vạn tuế.
Lần này Bạch Y quân cuối cùng cũng đã phản ứng, bọn họ nghĩ mình có thể mang thê nhi về quê nhà lại có thể được phân đất thì tất cả đều kích động hô lớn:
- Lương vương điện hạ vạn tuế.
Tiếng hô âm ĩ dưỡi bầu trời đêm, những Bạch Y quân khác cuối cùng cũng bị cuốn hút, bọn họ không chạy trốn hỗn loạn nữa, liên tục bỏ vũ khí đầu hàng.
Trương Nhan Niên phái năm nghìn quân đội đem hai vạn Bạch Y quân trở về phủ Giang NInh, hắn lại suất lĩnh đại tướng mà chạy về phía bắc. Mà lúc này điạ tướng Tư Mã Phương biết bọn họ bị vây liền dứt khoát bỏ lại hai vạn binh lính già yếu, cùng với phó tướng Ngô Quân dẫn bốn vạn tinh nhuệ cấp thiết chạy về phía tây, ý đồ liều chết trốn thoát.
Đầu tháng tư, Hoàng Phủ Vô Tấn tự mình dẫn sáu vạn đại quân tới Hợp Phì huyện, cùng với bốn vạn quân của Trương Nhan Niên tụ hợp lại, Hoàng Phủ Vô Tấn luận công mà thưởng, đặc biệt đề bạt giáo úy Mai Hoa vệ Lương Ứng làm Phá Lỗ tướng quân phần thưởng năm nghìn lượng, mặt khác những tướng quân có tài đều được phong thưởng, hắn lập tức hạ lệnh, mười vạ đại quân vây quanh Hợp Phì, bức Hạ Nhược Mai đầu hàng.
Hạ Nhược Mai cuối cùng vẫn chưa chạy trốn về phía tây hắn không đành lòng dứt bỏ hai vạn quân già yếu đây là quân đội tự mình hắn chiêu mộ mặc dù những binh lính này già yếu nhưng hắn không thể từ bỏ giống như Tư Mã Phương.
Hạ Nhược Mai ngồi ở trong quận nha, tâm tình vô cùng phức tạp, hắn xuất thân quan văn, chỉ muốn bảo trì tính mạng của binh lính, nhưng Thân Quốc Cữu có ơn tri ngộ với hắn, hắn lại khong muốn phản bội Thân Quốc Cữu, chỉ có thể than ngắn thở dài, vô kế khả thi.
Lúc này một binh lính chạy tới bẩm báo:
- Đại nhân, Lương vương mời đại nhân lên thành trả lời.
Hạ Nhược Mai khẽ giật mình, hắn từ từ đứng lên, tựa hồ đã minh bạch điều gì sau nửa ngày hắn thở dài bắt đầu đi lên đầu thành.
Ở dưới thành Hoàng Phủ Vô Tấn mặc áo giáp, bên cạnh là mười thân vệ tới bên ngoài thành trăm bước, cho dù hắn đã tiến tới tầm bắn của nỏ nhưng mấy nghìn quân trên thành không ai dám bắn, tất cả đều minh bạch mũi tên này mà bắn xuống hậu quả chính là toàn thành bị đồ sát.
- Trưởng sử tới rồi.
Có người thấp giọng hô lên, mọi người liên tục tránh ra, Hạ Nhược Mai tâm tình lo lắng đi tới.
Tuy Vô Tấn tới gần thành nhưng hắn cũng không lo bị bắn lén, cách bảy mươi bước, tên nỏ không thể xuyên qua khôi giáp của hắn, quan trọng hơn là quân địch đã mất khí thế, không đủ để gây cho hắn sợ hãi.
Hạ Nhược Mai tới gần tường thành, thấy mấy vạn quân mã xã xa đại kỳ phấp phới, đằng đằng sát khí mà quân đội của mình lòng người bàng hoàng, liền thở dài một hơi, chắp tay nói:
- Lương vương điện hạ, hạ quan Hạ Nhược Mai tham kiến.
Hoàng Phủ Vô Tấn thúc ngựa tới gần, cách năm mươi bước liền dừng lại mà cười nói:
- Hạ trưởng sử ta đã nghe nhạc tổ nói về ngươi.
*****
Nhạc tổ phụ của Hoàng Phủ Vô Tấn chính là Tô Tốn năm đó là quan chủ khảo của Hạ Nhược Mai, Hạ Nhược Mai sau khi thi đậu tiến sĩ, đã tới thăm bái tạ, coi là môn sinh của Tô Tốn, Hạ Nhược Mai hổ thẹn một hồi rồi cười khổ nói:
- Đại quân của Lương vương điện hạ đã đến, theo lý thì ta không nên đóng cửa ngăn cản, nhưng đao thương không có mắt, nếu như đại quân vào thành, Hợp Phì huyện nhất định sẽ bị nghiền thành bột mịn, mong Lương vương điện hạ suất quân trở về Giang Ninh, ta tự nhiên sẽ giải tán Bạch Y quân, thân phó thỉnh tội ở Giang Ninh.
Hoàng Phủ Vô Tấn thấy hắn muốn cho mình trở về thì không khỏi lắc đầu, quả nhiên là thư sinh, mười vạn đại quân của mình tới đây, ngay cả huyện thành Hợp Phỉ nho nhỏ mà cũng không công được, cúp đuôi mà về, thì sĩ khí ở đâu, mặt mũi ở đâu?
Hắn lạnh lùng nói:
- Hạ trưởng sử, ngươi cho rằng ta không làm gì được một cái huyện thành nhỏ nhoi này sao? Ta cho ngươi biết, ta không cần thang mây trong vòng nửa canh giờ sẽ đánh sụp bức tường kia, cửa thành mở rộng, chỉ là ta không muốn nhuốm máu những binh linh Bạch Y quân già yếu này, cho nên tốt nhất ngươi nên mở thành đầu hàng, đừng không biết tốt xấu.
- Hạ quan không dám, hạ quan thay Thân Quốc Cữu chiêu một tư quân, vi phạm quốc pháp là người có tội, hạ quan nguyện chịu bất kỳ hình phạt nào chỉ mong điện hạ nhìn trời phát thệ, cam đoan không làm tổn thương sĩ tốt Bạch Y quân, ta sẽ mở cửa thành đầu hàng, tùy điện hạ xử trí.
Hoàng Phủ Vô Tấn lắc đầu trầm giọng nói:
- Hạ trưởng sử ta tìm ngươi không phải là để cò kè mặc cả, ta cho ngươi hai điều kiện, một là nhanh chóng mở cửa thành đầu hàng, tất cả mọi người trong thành ta đều không phạm, Bạch Y quân ta sẽ dẫn trở về Giang Hoài, thứ hai, Hạ trưởng sử là người có tài cán, nếu như trưởng sử nguyện ý có thể đảm đương làm Giang Ninh phủ doãn. Hai điều kiện đã xong trong vòng một khắc đồng hồ, mong trưởng sử cân nhắc, hòa hay chiến do trưởng sử quyết định.
Nói xong hắn quay đầu ngựa lại, trở về quân trận, Trương Nhan Niên tiến tới nghênh tiếp:
- Điện hạ ta đề nghị tốt nhất là dùng pháo oanh thành, chấn động quân tâm.
- Tạm thời chờ một chút.
Hoàng Phủ Vô Tấn không đồng ý để Trương Nhan Niên dùng pháo oanh thành, hắn muốn đem Sở châu xây thành đại bản doanh điều này không chỉ hắn khống chế được quân đội mà còn phải để quan địa phương Sở châu ủng hộ hắn, chỉ có cách dùng tôn trọng dụ dỗ bọn họ mới được.
Thời gian từng khắc từng khắc trôi qua, nhanh chóng trôi qua một khắc đồng hồ, lúc này bỗng nhiên có binh sĩ quát to lên:
- Điện hạ đầu thành đã dựng cờ trắng lên rồi.
Chỉ thấy một lá cờ trắng được dựng lên từ đầu thành, ngay sau đó cửa thành từ từ mở ra, Hạ Nhược Mai dẫn một đám văn quan từ từ đi ra, trong tay của hắn cầm quan ấn, đằng sau là quân quân Bạch Y, đại đội nhanh chóng buông binh khí xuống.
Hoàng Phủ Vô Tấn nheo mắt nở ra nụ cười, hắn phát hiện ra một chi tiết, đó chính là quần áo của Hạ Nhược Mai, hắn mặc quần áo chức quan để cho mình xử trí, vậy là hắn đã ưng thuận quy phục, dù sao Giang Ninh phủ doãn đối với hắn có sức hấp dẫn quá lớn.
Kẻ thức thời mới là trang tuấn kiện, Hoàng Phủ Vô Tấn thích người thức thời như vậy Hạ Nhược Mai đúng là có năng lực, có thể trong vài năm vô thanh vô tức chiêu mộ tám vạn quân đội người này tuyệt đối là một nhân tài.
Bốn vạn Bạch Y quân dừng lại ở một khe núi tại Hoắc Sơn huyện, bọn họ gặp được phiền toái, thám tử phát hiện ra bên ngoài ba mươi dặm có sáu vạn phủ binh cản đường, bọn họ vẫn còn đang bàn bạc nên đi đường Hoắc Sơn hay đi đường Hóa Huyện cuối cùng vẫn thấy đi đường Hoắc Sơn ổn thỏa hơn, không ngờ vẫn bị cản lại, nói cách khác hành tung của bọn họ vẫn nằm trong tầm tay của quân Sở Châu.
Tư Mã Phương không thể không hạ lệnh đình chỉ tiến lên, đóng quân ngay tại chỗ, tâm tình của Tư Mã Phương vô cùng bực bội kỳ thật hắn lo lắng nhất không phải là quân Sở Châu cản đường mà chính là đường ở Kinh Châu cũng bị quân đội Lạc Kinh ngăn lại, từ mười ngày trước hắn đã nhận được tin tức, đại tướng Lạc Kinh Lý Duyên đã suất lĩnh mười vạn quân tiến về phía nam, nhanh chóng thu hồi Giang Lăng quận hiện tại mười ngày trôi qua, Giăng Lăng quận và Trường Sa quận hẳn là cũng đã bị đoạt lấy, như vậy đi Kinh Châu liệu còn ổn không.
Những tin tình báo này hắn đều không nói cho Bạch Y quân biết, hắn muốn tính toán từng bước, nhưng hiện tại không chỉ có Kinh Châu khó đi, mà ngay cả Lư Giang quận cũng không đi được, khiến cho Tư Mã Phương vô kế khả thi.
Hắn chắp tay sau lưng đi đi lại lại trong đại trướng motoj tên binh lính ở trước cửa bẩm báo:
- Tư Mã tướng quân, Ngô tướng quân cho mời, nói là có chuyện trọng yếu cần thương lượng với tướng quân.
Tư Mã Phương chấn động tinh thần, hắn nhớ tới hồi sáng Ngô Quân có lời muốn nói nhưng rồi lại thôi.
Hắn lập tức rời doanh lên lưng ngựa mang theo mười thân binh cưỡi ngựa chạy về phia doanh trướng của Ngô Quân, Ngô Quân là phó tướng dĩ nhiên phải theo nguyên tắc của quân đội đầu đuôi hô ứng, chủ tướng phía trước phó tướng phía sau, khoảng cách với doanh trướng của Tư Mã Phương ước chừng hai dặm.
Một lát sau, Tư Mã Phương chạy tới trước đại trướng của Ngô Quân, chỉ thấy Ngô Quân ở cửa ra vào đã chờ hắn, ở phái xa xa chắp tay áy náy nói:
- Ty chức ở đây lập một cái sa bàn không tiện dịch chuyển, đành phải mời Tư Mã tướng quân tới đây, xin thứ cho ty chức thất lễ.
- Không sao không sao.
Đối với Tư Mã Phương mà nói chỉ có thể tìm được đường ra, Ngô Quân thất lễ hơn nữa hắn cũng không để trong lòng, hơn nữa hắn rất coi trọng kiến giải của Ngô Quân.
Hắn xoay người xuống ngựa, đem dây cương ném cho thân binh:
- Ở cửa chờ ta.
Hắn cười ha hả đáp lễ lại, khó dằn nổi tiến vào trong doanh trướng của Ngô Quân, Ngô Quân tiện tay buông rèm trong trướng xuống, nhỏ giọng nói:
- Đang mang cơ mật không thể tiết lộ.
Tư Mã Phương thấy ở trong lều có một sa bàn, hắn tiến lên nhìn, quả nhiên là sa bàn địa đồ phía nam, ở trên đầu chỉ đỏ có ghi rõ tuyến đường, hắn lập tức bị hấp dẫn, chỉ đỏ đánh giá vô cùng chuẩn xác, vượt qua Trường Sa là phía bác, đi Di Lăng đạo tiến vào Thục trung, hắn dùng ngón tay chỉ về phía trước, dừng lại ở Trường Giang, hắn phát hiện ra một vấn đề, tại sao con sông này lại dài như vậy.
Nếu như thủy quân Kinh Châu bị quân Hoàng Phủ Hằng tiếp nhận thì bọn họ căn bản không vượt qua được Trường Giang.
Ngô tướng quân, Trường Giang làm sao đi qua được?
← Hồi 350 | Hồi 352 → |
< Xem thêm truyện hay, đặc sắc khác