Vay nóng Homecredit

Truyện:Hoàng tộc - Hồi 031

Hoàng tộc
Trọn bộ 411 hồi
Hồi 031: Ngư ông tham lam câu cá hấp tấp
0.00
(0 lượt)


Hồi (1-411)

Siêu sale Shopee

Vô Tấn dừng bước nhìn ông, Trương Dung lại nghiêm mặt nói:

" Lời không hay ta đây nói trước, ta nể tình cậu biết đến đây chân thành nhận lỗi, ta sẽ bỏ qua chuyện cậu mở xổ số gây nhiễu loạn trật tự, nhưng điều đó không có nghĩa là sau này chuyện gì ta cũng sẽ bỏ qua, cậu nhớ đấy, một là một, hai là hai, nếu cậu còn dám phạm pháp, ta vẫn sẽ tống giam cậu!"

" Đa tạ Trương huyện lệnh đã nhắc nhở, tiểu dân xin cáo từ!"

Vô Tấn chấp tay, bèn vội đi ra, Trương Dung nhìn bóng cậu, bất chợt lại nghĩ đến Tô Hàn Trinh, nếu như Hoàng Phủ gia đã nương nhờ ông ta, vậy Hoàng Phủ Cừ nhất định sẽ trở mặt với Tô Hàn Trinh, trên Đệ báo không phải đã viết hay sao? Hoàng thúc tham ô bị cắt chức, vậy là sắp có kịch hay để xem rồi.

Trương Dung quay người bước vào phòng, đột nhiên thấy một tên nha dịch vội vàng chạy đến, theo phía sau là một người trung niên, ông ta bỗng lặng người, người đàn ông trung niên ấy chính là gia nô Hồng thúc của ông tại kinh thành.

" Hồng thúc, sao thúc lại đến đây?"

" Là lão gia sai tôi đến, đưa cho nhị công tử một bức thư."

" Vào đây!"

Người đàn ông trung niên ấy tên là Trương Hồng, là thư đồng từ nhỏ của phụ thân ông, tuy là gia bộc, nhưng địa vị rất cao, các bậc tiểu bối của Trương gia đều phải gọi ông ấy một tiếng Hồng thúc, phụ thân lại nhờ ông đem thư đến cho mình, chứng tỏ là đã có chuyện lớn xảy ra.

Trương Dung vội mở thư ra xem, thư có hai trang, nhưng do tướng quốc viết chữ rất to, cho nên nội dung thư không nhiều, trong thư phụ thân cảnh cáo ông, không được phép có bất kì chuyện tham ô nào, không được vì tham lam một chút tài nhỏ mà hủy đi tiền đồ của bản thân. , phải biết quí trọng bản thân, Tô Hàn Trinh là một quan thanh liêm, thái tử mới cho ông ta đến quận Đông Hải, đừng để ông ta nắm được sơ hở, còn chuyện tranh chấp tài quyền ở quận Đông Hải, kêu ông đừng có nhúng tay vào.

Trương Dung bất chợt trầm tư, ông không thể không thừa nhận, bức thư này của phụ thân đến quả là kịp thời, mấy ngày nay ông cũng đang tự cảnh tỉnh, ông đã bị Tô Hàn Trinh đánh bại trong vụ xổ số, khả năng lớn nhất có thể là do ông bị Hoàng Tứ Lang liên lụy, tên ngu ngốc Hoàng Tứ Lang khiến ông luôn bị động trong chuyện này.

Đặc biệt lần này Hoàng Phủ Dật Biểu bị đánh bại, có thể xem là một hồi chuông cảnh báo, khiến ông thức tỉnh, nếu ông muốn tiến xa hơn, lên cao hơn, thì ông phải thoát thân ra khỏi dục vọng của đồng tiền, nếu không, ông mãi mãi không phải là đối thủ của Tô Hàn Trinh.

" Nhị công tử, lão gia còn có một khẩu dụ, muốn tôi nói với người."

" khẩu dụ gì?"

" Lão gia nói tháng sau, Hình bộ Cao thị lang có lẽ sẽ đến quận Đông Hải để thị sát, người này không phải người tốt, dặn người nhất thiết phải cẩn thận."

Trương Dung giật mình, Cao Hằng là người được Sở Vương kiên định ủng hộ, hắn đến quận Đông Hải để làm gì?

Chính vào lúc Trương Dung hoài nghi bất định, một tên nha dịch đứng trước cửa bẩm báo:

"Đại nhân, Hoàng Tứ Lang gửi một giấy mời đến, mời đại nhân tối đi đến dự yến!"

Đang nói việc này, hắn bèn đến, nét mặt Trương Dung sầm xuống,

" Nói với hắn, tối nay ta có việc, không đi được!"

Trương Dung đi lại được vài bước, ông đột nhiên hạ quyết tâm, bèn bước nhanh đến bàn sách, mở một hộc tủ được khóa ra, lấy ra một cái hộp làm từ gỗ đàn hương, đây là một tấm ngân phiếu mà một tháng trước Hoàng Tứ Lang tặng cho ông, mười lăm ngàn lượng bạc, với điều kiện là tiến cử trưởng tử của Hoàng gia Hoàng Tuấn ứng tuyển chức Hộ tào chủ sự, sau khi xong việc sẽ trả thêm mười lăm ngàn lượng.

Bây giờ ông không muốn hỏi thêm về việc của Hoàng gia nữa, Trương Dung vẫy tay, gọi tên mục liêu tâm phúc của ông đến, đưa chiếc hộp cho hắn và dặn dò:

"Ngươi đến Hoàng Phủ một chuyến, tìm Hoàng Tứ Lang, tận tay giao trả chiếc hộp này cho hắn, không cần phải nói gì cả."

Trương Dung chắp tay sau lưng nhìn bóng người mục liêu đã đi xa, khóe miệng ông lộ ra một nụ cười lạnh nhạt, ông ta biết, có một người sẽ rất vui khi nhận lấy mười lăm ngàn lượng bạc này.

..................................

Hoàng Tứ Lang đến nằm mơ cũng không ngờ rằng, huyện lệnh Trương Dung lại đem trả cho hắn mười lăm ngàn lượng, như vậy là có ý gì, chẳng lẽ có nghĩa là Trương Dung bỏ rơi Hoàng gia? Hoàng gia đã mất đi Trương Dung làm chỗ dựa rồi sao?

Hoàng Tứ Lang khẩn trương đến nỗi nhốt mình cả buổi trong phòng, hắn vô cùng lo lắng bất an, trong lòng đầy phiền muộn, lần tranh tuyển Hộ Tào Chủ Sự lần này, Hoàng Tứ Lang cũng ở thế bất đắc dĩ, mà danh vọng của Hoàng gia rất cao, trong số sáu đại gia tộc, chỉ có người tiến cử của Quan gia, Hoàng Phủ Gia và Hoàng gia là có công danh chức phận, trên thực tế chính là sự cạnh tranh của ba gia tộc.

Cuộc tranh tuyển hộ tào chủ sự xem ra cũng gần đến ngày bắt đầu, mà lại nhằm vào lúc này, Trương Dung lại trả về mười lăm ngàn lượng, không chỉ là Hoàng gia họ bị mất chỗ dựa, mà cũng có nghĩa là Trương Dung đã rút khỏi cuộc tranh tuyển Hộ tào chủ sự, không có Trương Dung tiến cử, Hoàng gia rất có thể sẽ mất đi tư cách ứng tuyển.

' Cốc cốc' tiếng gõ cửa vang lên, bên ngoài vọng đến tiếng của đứa con trưởng Hoàng Tuấn, "Phụ thân, con có thể vào được không?"

" Vào đi!"

Suy nghĩ hết cả buổi cũng không nghĩ ra được gì cả, Hoàng Tứ Lang hơi nhụt chí, cửa cọt kẹt mở ra, Hoàng Tuấn bước vào.

Hoàng gia và Hoàng Phủ gia không giống nhau, Đông Hải Hoàng Phủ thị là một đại gia tộc, con cháu thịnh vượng, có hơn mấy trăm thành viên gia tộc, còn Hoàng gia chỉ có ba huynh đệ, Hoàng Tứ Lang tuy rằng gọi là tứ lang, nhưng ông lại là con trưởng, ba người anh trai của ông đều chết trẻ cả, ông còn hai người đệ đệ, ba huynh đệ có hai đứa con, cộng thêm hai đứa cháu nhỏ tuổi, một gia tộc mà chỉ có mười một người đàn ông, cho thấy được là con cháu rất đơn chiếc, mà đại đa số người trong gia tộc đều không có học hành gì, ai nấy đều rất hữu dũng háo thắng.

Nhưng chỉ có con trưởng Hoàng Tuấn của Hoàng Tứ Lang là ngoại lệ, Hoàng Tuần là người duy nhất của Hoàng gia được đi học, hơn nữa trong cuộc thi hương năm ngoái lại đỗ được cử nhân, mặc dù thứ hạng xếp ở gần cuối chót, nhưng dù sao đạt được danh hiệu cử nhân, hắn ta bèn trở thành hi vọng duy nhất của Hoàng gia, Hoàng Tứ Lang có nằm mơ cũng hi vọng con ông được làm quan, và gửi gắm hi vọng rất lớn vào Hoàng Tuấn.

Hoàng Tuấn bước vào trong phòng khuyên Hoàng Tứ Lang: "Phụ thân, sự việc nếu đã xảy ra, trốn tránh cũng không phải là cách, chi bằng chúng ta nghĩ cách khác."

Hoàng Tứ Lang Thở dài, " Ta không trốn tránh, ta cũng đang suy nghĩ đối sách, chẳng qua ta không nghĩ ra được cách nào tốt, trong lòng lo lắng thôi!"

Hoàng Tuấn bèn ngồi xuống, cười cười: " Phụ thân, có lẽ con có một đối sách."

" Hả!"

Hoàng Tứ Lang mừng rỡ, vội thúc giục hắn:

"Con nói nhanh nào, phương pháp gì?"

" Phụ thân, con nghe nói người mà Hoàng Phủ Gia tiến cử chính là Hoàng Phủ Duy Minh lại đang là mục liêu của Tô thứ sử, việc này phụ thân có nghe nói chưa ạ?"

" Việc này ta có nghe nói đến, hơn nữa Hoàng Phủ Cừ vì việc này mà nổi trận lôi đình......"

Hoàng Tứ Lang đột nhiên phản ứng lại, trợn tròn mắt, " Ý của con là, chúng ta quay sang nhờ Hoàng Phủ Cừ?"

Hoàng Tuấn gật gật đầu,

" Con nghe nói nội bộ Hoàng Phủ gia đang có sự chia rẻ, Hoàng Phủ lão gia đã dẫn cháu mình là Duy Minh đến nhờ cậy Tô Thứ sử, còn Hoàng Phủ Húc tuy vẫn còn muốn dựa dẫm Hoàng Phủ Cừ, nhưng con trai Trác Ngọc của hắn lại bị đánh gãy chân, đến nay vẫn không tìm ra hung thủ, cho nên con dám khẳng định, Hoàng Phủ Cừ sẽ không tiến cử người của Hoàng Phủ gia ứng cử chức hộ tào chủ sự nữa, hay là chúng ta đến nhờ Hoàng Phủ huyện công này, dựa vào ông ta để giành lấy chức vị, phụ thân cảm thấy thế nào?"

Hoàng Tứ Lang vỗ mạnh vào đầu, thở phào một tiếng:

"Vẫn là con trai ta tìm được đối sách, uổng công ta suy nghĩ mất cả một buổi chiều."

" Phụ thân, vậy chuyện không thể chậm trễ, ngày mai là hạn chót để ghi danh rồi, hôm nay chúng ta phải quyết định ngay."

Hoàng Tứ Lang gật gật đầu, cắn răng hầm hực:

"Không phải chúng ta đây bất nhân, mà chính Trương Dung kia bất nghĩa, được, tối nay ta sẽ đi tìm Hoàng Phủ Cừ."

Dừng hồi lâu, Hoàng Phủ Tuấn cười với vẻ thâm hiểm, " Nghe nói Hoàng Phủ Quí sắp khai trương tiệm cầm đồ, phụ thân không muốn đi chúc mừng họ sao?"

......................

Hoàng Phủ Cừ có nằm mơ cũng không nghĩ đến rằng Hoàng gia đến dựa dẫm vào ông ta, nhìn tấm ngân phiếu mười lăm ngàn lượng đặt trên bàn, ông như cảm thấy sây xẩm mặt mày, ông đang canh cánh trong lòng vì đã mất đi năm ngàn lượng, không ngờ từ trên trời lại rớt xuống một miếng mồi ngon, mười lăm ngàn lượng rơi ngay đầu ông ta, mà không phải chỉ có mười lăm ngàn lượng, đây chỉ là một nửa, nếu Hoàng gia cuối cùng mà đoạt được chức Hộ Tào Chủ Sự, sẽ còn trả thêm ông mười lăm ngàn lượng.

" Hoàng lão đệ, đây..... như vậy coi sao được?"

Khiêm nhường là cần thiết, Hoàng Phủ cừ thân là biệt giá quận Đông Hải, lại có tước vị Sở Dương huyện công, ông làm sao có thể nhận hối lộ của một thương nhân được chứ? Nếu không sẽ đánh mất thân phận của ông, đương nhiên, ngân lượng cũng rất cần thiết, ngân lượng đã vào phủ của ông, chưa bao giờ nghe nói là sẽ quay trở ra ngoài, để xem Hoàng Tứ Lang sẽ nịnh bợ ông như thế nào, ông nhìn Hoàng Tứ Lang với vẻ nhiệt tình, hi vọng ông ta có thể nói ra những câu nghe mát tai như những khúc nhạc trời vậy.

Hoàng Tứ Lang chửi thầm trong lòng, trên mặt tuy tươi cười rạng rỡ, nhưng hai cọng râu chuột màu vàng hai bên băt đầu cong lên, nói với vẻ vô cùng thành khẩn: "Đây là một chút thành ý tiểu nhân xin được dâng hiến cho huyện công, hôm nay tôi đến thăm, làm sao đến tay không được, đây là một chút lễ tiết cần thiết, cho dù là cha mẹ huynh đệ với nhau thì cũng không thể đến với đôi bàn tay không được! Huyện công nói xem có phải không, hơn nữa qui tắc trên quan trường tiểu nhân đây cũng hiểu được đôi chút, tôi biết huyện công đây luôn thanh chính liêm minh, không phải dễ dàng mà nhận lễ vật, nhưng những qui tắc trên quan trường thì đại nhân cũng phải tuân thủ ít nhiều, nếu không thì những kẻ khác làm sao có thể tiếp tục làm quan được huyện công cứ coi như là tình bằng hữu đồng liêu, chịu thiệt bản thân một chút, xin huyện công vui lòng nhận lấy ạ."

Hoàng Tứ Lang đẩy nhẹ tờ ngân phiếu về phía trước, ông không phải lo lắng vì sợ Hoàng Phủ Cừ không chịu nhận, mà lo lắng hắn ta chê ít.

Hoàng Phủ Cừ cười tít mắt, ông ta lại giả thở dài, " Nhân tình thế thái, lễ thượng vãng lai, bổn quan đây cũng thân bất do kỉ!"

Ngân phiếu vừa vào trong tay, hắn lập tức liền bỏ vào trong tay áo, lông mày hắn nhô lên, lại giả vờ than thở:

" Nói trắng ra thì hai hôm nay tâm trạng của ta không được tốt, nên đã tiếp đón Hoàng gia chủ không được chu đáo."

Nếu như Biệt giá đại nhân tâm trạng không được tốt, thì Hoàng Tứ Lang cũng không thể giả vờ không nghe thấy! Hắn ta lập tức giả vờ quan tâm hỏi:

"Không biết huyện công có chuyện gì phiền muộn?"

" Ài! Nói ra thì thật là xấu hổ, ta bình sinh rất thích sưu tập gốm sứ nổi tiếng, nhưng hôm qua lỡ tay lại làm bể cái tách trà Quân Dao mà ta hằng yêu thích, ta khó chịu đến nổi cả đêm qua không chợp mắt được, ngươi nhìn xem, mắt ta giờ vẫn còn sưng phù này! Ài! Quân dao của ta! Sao ta lại có thể bất cẩn như vậy chứ?"

Nói xong, Hoàng Phủ Cừ tỏ vẻ vô cùng đau lòng, rơi cả nước mắt, Hoàng Tứ Lang nghe đến ngẩn ra, đồ sứ Quân Dao vốn là cống phẩm hoàng thất, rất ít lưu truyền trong dân gian, quận Đông Hải cũng có thể mua được, nhưng giá cả vô cùng đắt đỏ, một cái tách trà thì ít nhất cũng phải mất năm ngàn lượng, hay là tên Hoàng Phủ huyện công này vẫn còn chê ít!

Thế nhưng mười lăm ngàn lượng giờ đã mất rồi, Hoàng Tứ Lang như một con cá đã cắn câu, có hối hận cũng không kịp nữa, ông ta đột nhiên hiểu ra nguyên nhân tại sao Hoàng Phủ Húc lại không thể tách rời Hoàng Phủ Cừ, hắn ta nhất định là cũng giống như mình, đều là thân bất do kỉ.

Nếu như đã cắn phải lưỡi câu, Hoàng Tứ Lang cũng không dứt ra được nữa, trừ phi ông ta muốn mất trắng mười lăm ngàn lượng, ông đành dằn lòng, cười nói:

"Quả là trùng hợp, nhà tôi cũng có một cái tách sứ Quân Dao, không ngại tặng cho huyện công."

Nụ cười trên mặt Hoàng Phủ Cừ chất phác như một ông lão đánh cá vừa bắt được thêm một vài con cá, ông cười tít mắt nhắc nhở đối phương:

"Hoàng gia chủ sai rồi, ý tôi nói là một cặp tách."

Mắt Hoàng Tứ Lang tối sầm lại, suýt nữa là té ngã....

Hoàng Tứ Lang đi loạng choạng rời khỏi sào huyệt của Hoàng Phủ Cừ, theo ông nghĩ, Hoàng Phủ Cừ trông giống như một con yêu quái ăn thịt người không nhả xương, ông coi như mất hai mươi lăm ngàn lượng, mà đây mới chỉ là một nửa, mà sau khi thành công lại phải trả thêm một nửa.

Nhưng mà ít ra vẫn còn một chút để cho Hoàng Tứ Lang cảm thấy được an ủi là Hoàng Phủ Cừ vỗ ngực bảo đảm, chức Hộ tào chủ sự nhất định thuộc về con trai ông, nếu không thành, ông ta sẽ không nhận đồng nào. Mời mọi người đón đọc và ủng hộ Hoàng Tộc bằng cách bình luận và chém gió trong Bạch Ngọc Sách

Còn có một việc khiến cho Hoàng Tứ Lang có chút nghi ngờ, trước đây bản thân ông là người của huyện lệnh Trương Dung, Hoàng Phủ Cừ lại không hề hỏi giữa mình và Trương huyện lệnh rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, chẳng lẽ hắn không sợ đắc tội với Trương Dung, nhưng xem dáng vẻ của hắn, hình như có vẻ không hề quan tâm, nhưng chiếu theo lí, việc này lại làm cho Hoàng Tứ Lang trong lòng âm thầm bất an, ông cảm thấy việc này có chút không đáng tin.


Meow! Sen Ơi Đừng Sợ
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Hồi (1-411)


<